Nơi làm việc của tôi có một con quỷ.
Tên hắn là Jougasaki Akuto.
Một đồng nghiệp của tôi đã bị thương nặng vì trò đùa của hắn. Trong lúc đang lau dọn cầu thang, cô ấy đã bị hắn đẩy từ phía sau. Cô ngã lăn xuống cầu thang và bị gãy xương hông. Chúng tôi nào dám cả gan hỏi cậu thiếu niên đó tại sao lại làm vậy. Có lẽ hắn chỉ muốn xem cảnh một người hầu ngã xuống cầu thang mà thôi. Người ta kể rằng, con quỷ nhỏ đó đã đứng trên đầu cầu thang nhìn xuống người đồng nghiệp không thể đứng dậy vì đau, rồi ôm bụng cười. Để lộ ra hàm răng nhọn hoắt xếp thẳng tắp trong miệng. Ngay cả sau khi vết thương lành lại, người đồng nghiệp đó cũng không quay lại.
Dinh thự của gia tộc Jougasaki nằm trên một ngọn đồi nhìn xuống thị trấn Natsume. Gia chủ là Jougasaki Houou-sama. Ngài là người đứng đầu Tập đoàn Jougasaki, một nhân vật có tầm ảnh hưởng đến chính trị và kinh tế của đất nước này. Tuy nhiên, ngài chủ nhân hầu như không bao giờ ở lại dinh thự. Ngài luôn bận rộn đi khắp thế giới.
Tại dinh thự Jougasaki có hàng chục người hầu làm việc. Người quản lý chúng tôi là quản gia Setomiya-san và phó quản gia Onoda-san.
Setomiya-san là một ông lão gầy gò, một người kỳ cựu đã làm việc cho gia tộc Jougasaki trong nhiều năm. Ông được giao phó việc quản lý toàn bộ dinh thự và được Jougasaki Houou-sama tin tưởng.
Onoda-san vừa làm công việc của một phó quản gia, vừa đảm nhận việc chăm sóc cho con quỷ đáng sợ đó. Khi nghe tin con quỷ làm bạn học bị thương, anh ấy đã mang hộp bánh kẹo đến nhà đứa trẻ đó và cúi đầu xin lỗi. Onoda-san có ngoại hình trí thức và phong thái lịch lãm, nên có rất nhiều người hầu nữ ngưỡng mộ anh. Chính vì vậy, lòng căm ghét đối với con quỷ luôn làm anh phiền lòng lại càng lớn hơn.
Jougasaki Akuto có một khuôn mặt hung ác. Nếu bị đôi mắt tam bạch[note79586] sắc lẻm của hắn lườm, có lẽ những con vật yếu đuối sẽ ngừng tim mà chết. Trong miệng hắn là một hàng răng nhọn như nanh thú, và những lời lẽ miệt thị người khác luôn tuôn ra từ đó. Trong đời mình, tôi chưa từng thấy một con người nào khó ưa đến vậy.
Một ngày nọ, con quỷ đó đã trượt chân ngã ở bên thành bể bơi. Nghe nói hắn bị đập mạnh vào sau đầu và bất tỉnh không tỉnh lại.
Một đồng nghiệp nào đó đã buột miệng nói.
"Giá mà nó không tỉnh lại nữa thì tốt..."
Đây chẳng phải là sự sắp đặt của Thần linh sao. Nếu thằng đó đó lớn lên và thừa kế khối tài sản khổng lồ của gia tộc Jougasaki, không biết hắn sẽ gây ra bao nhiêu chuyện tồi tệ nữa. Để không có thêm nạn nhân nào nữa, tốt hơn hết là hắn đừng bao giờ tỉnh lại. Dù biết là tàn nhẫn, nhưng tôi cũng đồng tình.
Tuy nhiên, Jougasaki Akuto đã tỉnh lại. Khi có báo cáo rằng ý thức của hắn đã trở lại trên giường trong phòng riêng, những tiếng thở dài đã vang lên giữa các người hầu. Nghe nói hắn đã rên rỉ và vật vã trên giường một thời gian.
Vị bác sĩ sau khi khám cho hắn đã đứng ở hành lang với vẻ mặt đăm chiêu.
"Thưa bác sĩ, có chuyện gì vậy ạ? Cậu chủ đã nói điều gì khó chịu với ngài sao?"
"Không, chỉ là có một điều tôi thấy băn khoăn. Tình trạng của cậu chủ Akuto có vẻ rất lạ. Kể từ khi tỉnh lại, cái vẻ hung hăng như trước đây đã không còn nữa. Phải nói sao nhỉ, cậu ấy nói chuyện một cách rất phải phép và trí thức."
Phải phép và trí thức?
Với con quỷ hoang dã đó ư, không thể nào có chuyện đó được.
"Điều đáng ngạc nhiên là cậu ấy đã nói chuyện với tôi bằng tiếng Anh."
"Bằng tiếng Anh ạ? Cậu chủ Akuto ư? Có nhầm lẫn gì không ạ?"
Sau đó, vị bác sĩ vẫn tiếp tục suy nghĩ với vẻ mặt đăm chiêu.
Tuy nhiên, tôi cũng nhanh chóng cảm nhận được sự khác lạ ở Jougasaki Akuto giống như vị bác sĩ. Theo yêu cầu của Onoda-san, tôi phải mang bữa ăn đến phòng của con quỷ. Mỗi khi vào phòng hắn, tôi đều vô cùng căng thẳng. Vì nếu mắc phải sai lầm gì, chắc chắn tôi sẽ bị mắng chửi thậm tệ.
Con quỷ đang nghỉ ngơi trên giường. Đôi mắt tam bạch của hắn lườm về phía tôi, khiến chân tôi như muốn nhũn ra. Căn phòng giống như một phòng suite trong khách sạn cao cấp. Tôi đặt bữa ăn lên bàn. Và rồi, thật bất ngờ, con quỷ đó đã bắt chuyện với tôi.
Hắn nói: "Cảm ơn chị".
Tôi suýt nữa thì làm rơi chiếc khay bạc đang cầm. Tôi không tin vào tai mình. Con quỷ đó mà lại nói "cảm ơn" ư. Trong cơn bối rối, tôi vội vã chạy ra khỏi phòng.
Thằng nhóc tên Jougasaki Akuto là loại người cho rằng việc những người xung quanh hành động vì mình là điều hiển nhiên. Vậy mà hắn lại nói "cảm ơn". Thật kỳ quái. Tôi không thể không nghĩ rằng con quỷ đó đang âm mưu điều gì đó.
Rốt cuộc, chuyện gì đang xảy ra vậy...


0 Bình luận