Ở một góc thành phố, có một văn phòng giải trí nhỏ bé.
Trước một ga tàu tư nhân là một tòa nhà phức hợp cũ kỹ, chật hẹp, hẳn đã được xây từ thời Showa. Giữa hằng hà sa số những tấm biển hiệu của các cửa hàng trông có vẻ mờ ám, văn phòng của họ nép mình trên tầng ba.
Phía trước sảnh thang máy chật chội, có treo một tấm biển nhỏ ghi:
『Văn phòng Giải trí Arisugawa』
Sau cánh cửa là một không gian vừa là phòng tiếp khách, vừa là phòng làm việc. Bên cạnh đó, một căn phòng khác được ngăn cách bởi cửa kính mờ, trên có tấm biển 『Phòng Giám đốc』.
Từ phòng Giám đốc—
「A, ngủ ngon quá!」
Một người phụ nữ trong bộ suit đỏ bước ra.
Đó là Nữ Giám đốc của văn phòng, người luôn tự nhận mình đã bốn mươi nhưng trông trẻ hơn tuổi thật rất nhiều.
「Chào buổi sáng ạ! Dù chỉ là một giấc ngủ trưa!」
Cô gái đang ngồi trên ghế sofa của văn phòng tháo tai nghe và đứng dậy.
Cô cao chừng một mét năm mươi. Bộ đồng phục là một chiếc váy liền màu trắng với chiếc nơ xanh to bản nổi bật ở ngực phải, mái tóc đen dài đến thắt lưng được giữ gọn bằng băng đô.
「A, em đã im lặng để chị ngủ nhỉ, Rei. Cảm ơn nhé. Có điện thoại của Inaba không?」
「Dạ không. Không có ai gọi cả. Chị có uống cà phê không ạ?」
「Cảm ơn lần nữa nhé. Chị uống. Hôm nay muốn thư giãn nên uống nóng! Cho chị môt ly cà phê nóng nhé.」
「Vâng ạ!」
Khi Rei đi về phía máy pha cà phê đặt ở góc phòng, Giám đốc ngồi phịch xuống ghế sofa. Và rồi,
「Ồ?」
Bà nhìn thấy chiếc máy tính bảng đặt nghiêng trên bàn có kết nối với tai nghe.
Trên màn hình, một bộ phim được phát trực tuyến đang ở trạng thái tạm dừng. Đó là một bộ phim Nhật Bản những năm 1980, ở cảnh một cặp nam nữ học sinh trung học mặc đồng phục đang đi cạnh nhau giữa một khu phố cổ.
「Ố! Em đang xem phim này à. Hay đấy. Một tác phẩm kinh điển không bao giờ cũ nhỉ. Cảnh phim hay đấy chứ. Xin lỗi đã làm phiền nhé.」
「Không sao đâu ạ. Hôm nay em đã xem liên tục ba lần rồi.」
「Uwa, chăm chỉ thế!」
「Với lại, em cũng hay vừa xem vừa tạm dừng hoặc tua lại mười giây lắm ạ!」
「Chị cũng thế! Mấy cảnh phim thú vị là chị cứ phải xem kỹ hoặc tra cứu thông tin. Có khi phim hai tiếng mà xem mất ba tiếng ấy chứ! Này Rei, em đã xem phim này trước đây chưa?」
「Ừm, hình như có mà cũng hình như không ạ...」
「Vậy à! Mà, thôi kệ. Hơn nữa nhé—」
Với tiếng lọc cọc của máy pha cà phê làm nhạc nền, Giám đốc bắt đầu kể.
「Bộ phim này, chị nghe đâu đó nói là nhà sản xuất đã làm ra nó vì say mê cô bé đóng vai nữ chính đến tận cùng.」
「Hê... Đạo diễn cũng là một người rất nổi tiếng phải không ạ? Dù ông ấy đã qua đời rồi.」
「Đúng vậy. Bộ phim này đã trở thành một trong những tác phẩm tiêu biểu của ông, được mọi người công nhận. Nữ diễn viên này đã được lưu giữ lại khoảnh khắc trẻ trung và tươi tắn của mình trên những thước phim bất hủ. Cô ấy đã thể hiện một màn diễn xuất mà chắc chắn chỉ có con người đó ở thời điểm đó mới làm được. Và bây giờ, sau mấy chục năm, chúng ta vẫn có thể xem được.」
「Tuyệt vời quá! Em cũng muốn một ngày nào đó được đóng một bộ phim như vậy...」
Trước Rei đang mơ màng với đôi mắt sáng rực,
「Ừm. Nếu cố gắng, một ngày nào đó em sẽ nắm bắt được cơ hội thôi. Mà, nói về ví dụ cụ thể của việc "cố gắng" nhé, Rei.」
「Vâng ạ.」
「Quan trọng nhất là phải đáp ứng được kỳ vọng của đạo diễn! Phim là do đạo diễn tạo ra nên phải đáp ứng yêu cầu của họ dù cho nó có khác với lối diễn xuất mà mình mong muốn. Trong hầu hết các trường hợp, và đặc biệt là trong-trường-hợp-của-Rei-hiện-tại, đạo diễn là người có kinh nghiệm dày dặn hơn nhiều.」
「Vâng ạ!」
「Dĩ nhiên, trong lúc làm có thể em sẽ nghĩ "cái chỉ thị quái gì thế này!". Như là "cảnh này diễn thế này có cần thiết không?" hay là "ông rốt cuộc muốn quay cái quái gì vậy?". Có thể vì không hợp về mặt sinh lý mà em sẽ cảm thấy đạo diễn thật "kinh tởm!". Thực tế cũng có những người kinh tởm, khó chịu và nói thẳng ra là không hiểu họ đang nghĩ gì. Nhưng, chị nghĩ rằng diễn viên vẫn phải im lặng tuân theo một vị đạo diễn đang tạo ra một tác phẩm nghệ thuật.」
「Vâng! Em hiểu rất rõ ạ! Em sẽ ghi nhớ điều này!」
「Trả lời tốt lắm. Hơn nữa,」
「Hơn nữa?」
「Nếu cứ tuân theo thì, nếu phim thất bại có thể đổ hết lỗi cho đạo diễn đấy?」
「A ha ha!」
「Mà nói thì nói vậy, chứ em cũng không cần phải gượng ép nhận một công việc thực sự không thích đâu. Lúc đó, dù đối phương có là bậc thầy thế nào đi nữa, em cứ hét lên "Em không làm!" là được. Có thể từ chối công việc cũng là một phong thái của nữ diễn viên hàng đầu đấy?」
「Liệu có ngày đó không ạ...?」
「Có thể là hôm nay chăng? Vì không biết Inaba sẽ mang về công việc gì từ thế giới nào đâu.」
「A ha ha.」
Rei rót cà phê từ máy vào cốc và đặt trước mặt Giám đốc. Cô quay lại chiếc ghế sofa đối diện, tay vẫn cầm quai cốc và hỏi.
「Thỉnh thoảng em vẫn nghĩ, thưa Giám đốc...」
「Ừm?」
「Chị có kinh nghiệm diễn xuất, phải không ạ?」
「Ừm. Sao nhỉ. Có vẻ như có, mà cũng có vẻ như không. Ừm.」
「Em hiểu rồi. Vậy thì, một ngày nào đó hãy kể cho em nghe nhé!」
「Ừm. Chị hứa—. A nóng! Nhưng mà ngon lắm! Cảm ơn, Rei.」
「Không có gì ạ.」
Đó là khoảnh khắc Rei định đưa miệng vào ly cà phê của mình. Cánh cửa văn phòng mở ra và một người đàn ông nhỏ con mặc vest màu xanh đậm bước vào.
「Tôi về rồi đây.」
「Mừng anh trở về, Inaba-san. Cà phê vừa mới pha xong ạ.」
Rei đặt cốc của mình xuống và lại đứng dậy.
Người đàn ông tên Inaba, cao khoảng một mét năm lăm. Mái tóc ngắn trắng rực rỡ và đôi mắt to tròn khiến anh trông như một thiếu niên ngoại quốc ngây thơ, có vẻ còn nhỏ tuổi hơn cả Rei.
「Cảm ơn.」
Inaba từ từ ngồi xuống ghế sofa rồi ngửa mặt nhìn lên trần nhà.
「Ôi chà, mệt mỏi nhỉ. Không kiếm được việc mới à?」
Nghe Giám đốc ngồi đối diện hỏi,
「Không ạ. Ở Thế giới song song, có một yêu cầu lớn. Có lẽ là, à không, chắc chắn là một công việc chỉ Rei mới có thể làm được.」
「Hô, quả là quản lý tài ba! Công việc gì thế?」
「Em cũng muốn biết ạ!」
Rei nói từ góc phòng trong khi đang rót cà phê.
Inaba liếc nhìn cô.
「Là đóng phim nhưng mà...」
「Phim! Diễn xuất bình thường! Ra mắt màn bạc!」
「Đây... sẽ là một công việc rất vất vả đây...」
Inaba nói với giọng ngập ngừng.
「Hiếm khi thấy Inaba-san ngập ngừng... "vất vả" là sao ạ? Nếu là công việc không "bình thường" thì em đã làm rồi mà?」
Rei vừa cầm cốc quay lại vừa hỏi.
「Chà... nếu dám chết, thì đó là một công việc có thể làm được.」
「Em sẽ làm!」
Inaba liếc nhìn Rei, người vừa đặt ly cà phê xuống bàn đầy quyết tâm.
「Cô nói rồi đấy nhé?」
***
「Thật sự là, rất giống Nhật Bản nhỉ...」
Rei nói trong khi nhìn ra ngoài từ ghế sau của chiếc xe wagon màu đen.
「Vì đây là Nhật Bản mà.」
Inaba, người đang cầm lái ở ghế trước, trả lời ngắn gọn.
Sau khi ra khỏi bãi đậu xe dưới tầng hầm của văn phòng và vào "Thế giới song song", chiếc xe wagon đang chạy trong một thành phố đông người và xe cộ vào lúc quá trưa.
「Đây đã là một thế giới khác rồi sao... Lần đầu tiên em hoàn toàn không nhận ra cũng phải thôi nhỉ...」
「Nơi này rất giống với "thế giới của chúng ta", nhưng không hoàn toàn giống. Thủ đô của Nhật Bản mà chúng ta sắp đến không phải là Tokyo, mà là Nasushiobara ở tỉnh Tochigi. Vào những năm 1990, hầu hết các cơ quan đầu não đã được di dời để bảo vệ thủ đô khỏi thảm họa. Ở thế giới này cũng không có nền kinh tế bong bóng, và cũng không có sự sụp đổ bong bóng sau đó.」
Rei quay mặt về phía Inaba. Thỉnh thoảng, họ chạm mắt nhau qua gương chiếu hậu.
「Hê... Dù em không hiểu rõ lắm...」
「Ngoài ra, những người hoạt động trong ngành giải trí cũng khác, và các tác phẩm được tạo ra cũng khác. Có khả năng sẽ có những lúc nói chuyện không hiểu nhau. Những hãy cố gắng đừng để lộ kiến thức về thế giới của mình—hay đúng hơn là, tuyệt đối không được nói mình đến từ Thế giới song song. Không phải tất cả những người sắp gặp đều biết chuyện của chúng ta.」
「Vâng, em hiểu rồi! Hơn nữa, nói ra cũng không ai tin đâu ạ! Ngay cả em, cho đến khi tự mình trải nghiệm thì dù có được nói gì đi nữa em cũng tuyệt đối không tin đâu!」
「Chắc là vậy.」
「Vậy thì, hãy cho em biết nội dung công việc đi ạ!」
「Được rồi. Nhưng như tôi đã nói lúc nãy, sau khi nghe giải thích chi tiết và gặp gỡ nói chuyện với người yêu cầu, cô có thể tự quyết định từ chối công việc này. Về phía văn phòng, cũng tuyệt đối không ép buộc cô.」
「Để Inaba-san phải nói đến mức đó, thật sự là rất đặc biệt nhỉ... Công việc này, tùy người mà sẽ có sự phản kháng đến vậy sao...? Hà! Không lẽ nào, ở tuổi này mà phải chụp ảnh nude sao!」
「Không, không cần phải cởi quần áo.」
「C-c-c-cảnh hôn sao ạ? H-hay là còn hơn thế nữa!」
「Không, không có tương tác với ai cả. Từ đầu đến cuối, cô sẽ diễn một mình.」
「Vậy thì... là hành động quá sức? Phải nhảy từ tòa nhà này sang tòa nhà khác sao?」
「Hành động, cũng không có. Nơi diễn chỉ là một căn phòng hẹp. Và cũng diễn khoảng vài phút thôi.」
「............ Em chịu thua. Xin hãy cho em biết.」
「Cần phải chết.」
「Hả?」
Trong một căn phòng rộng lớn trên tầng cao nhất của một tòa nhà chung cư siêu cao tầng vươn lên như muốn xẻ toang bầu trời,
「Rất vui vì hai vị đã đến!」
Rei và Inaba đang đối mặt với một người đàn ông đã ngoài tám mươi tuổi.
Trên đầu không còn một sợi tóc, khuôn mặt đầy những vết đồi mồi và nếp nhăn, nhưng trang phục của ông lại rất trẻ trung với quần jeans và áo cardigan màu hồng pastel. Tương xứng với điều đó, đôi mắt ông tràn đầy sức sống mãnh liệt.
Căn phòng có ba mặt được bao bọc bởi những tấm kính lớn, từ đây có thể nhìn bao quát từ những tòa nhà cao tầng được xây dựng ở Nasu đến những dãy núi sừng sững ở phía đông và tây.
Ở trung tâm phòng, ông lão ngồi trên một chiếc ghế sofa sang trọng không thể so sánh với cái của văn phòng, còn Rei và Inaba ngồi ở phía đối diện, cách nhau bởi một chiếc bàn trông rất chắc chắn.
Gần tường phòng có một khu bếp và quầy bar, chủ quán là một người đàn ông trung niên mặc áo gile đen và áo sơ mi trắng và một cô phục vụ trẻ vừa mang cà phê ra bàn đang đứng chờ.
「Xin chào lại một lần nữa. Yukino Rei. Tôi là đạo diễn phim Tanaka Fitzgerald Hans! Cứ gọi tôi là Hans-chan nhé! Em có từng xem tác phẩm nào của tôi chưa?」
Tanaka hỏi Rei với một sự hoạt bát hoàn toàn không phù hợp với tuổi tác, nhưng lại rất hợp với phong thái của ông.
「Vâng ạ! Vì đạo diễn đã hoạt động trong một thời gian dài và quay rất nhiều phim nên em chưa xem hết, nhưng em đã xem rất vui vẻ bộ phim 'Một ngày ở cảng cá và số Pi' ạ! Em đặc biệt ấn tượng với cảnh nữ chính cùng con mèo gảy bàn tính!」
Rei đáp lại không hề kém cạnh, nói về bộ phim của thế giới này mà cô đã xem trên đường đến đây. Tuy nhiên, cô không gọi ông là "Hans-chan".
「Ồ vui quá! Nếu chỉ chọn một, thì đó là một lựa chọn tốt! Chắc là do Inaba-kun mách nước phải không?」
「Vâng ạ! À, ừm, vâng...」
Inaba ngồi cạnh Rei hơi nhíu mày, nhưng Tanaka hoàn toàn không để tâm.
「A ha ha! Thẳng thắn là tốt! Tôi cũng đã quay hơn một trăm bộ phim, nhưng tôi nghĩ đó là một trong năm tác phẩm hay nhất của mình! Nào, chúng ta vào chuyện công việc ngay thôi!」
Khi Tanaka nói, người chủ quán và cô phục vụ từ quầy bar nhanh chóng bước ra, cúi đầu thật sâu rồi rời khỏi phòng.
Trong căn phòng chỉ còn lại ba người,
「Nào, em đã nghe Inaba-kun kể đến đâu rồi?」
Tanaka hỏi với vẻ tò mò.
Rei nhìn thẳng vào mắt ông và trả lời.
「Vâng... Em đã được nghe rằng đạo diễn đang quay một bộ phim có thể là cuối cùng trong đời. Và, cảnh quan trọng nhất, vì không có nữ diễn viên nào có thể diễn theo mong muốn của ngài, nên việc quay phim đang bị đình trệ. Và, nếu là em—à không, chỉ có em mới có thể làm được điều đó.」
Vài chục phút trước, trong chiếc xe đang chạy trên đường Tohoku hướng về Nasu.
Ở ghế lái và ghế sau, Inaba và Rei đang trò chuyện.
「Người đàn ông trong ảnh là Tanaka Fitzgerald Hans, người Mỹ gốc Nhật. Tuổi đã tám mươi bảy. Và là đạo diễn phim nổi tiếng nhất "ở Nhật Bản này". Không, là "trên toàn thế giới này" mới đúng. Phim của ông được công chiếu trên toàn thế giới, đã được đề cử giải Oscar của Mỹ bốn lần và đã đoạt giải vào hai mươi ba năm trước và bốn năm trước. Các giải thưởng điện ảnh khác thì quá nhiều nên tôi bỏ qua.」
「Ha... hai lần Oscar... thật sự là một người vĩ đại nhỉ.」
「Có thể gọi là một bậc thầy của thế giới. Là người không có ở thế giới của chúng ta.」
「Được đóng phim của người đó...」
「Là một vinh dự lớn.」
「Người muốn đóng... chắc là có rất nhiều phải không ạ?」
「À. Nhưng lần này, không có ai đáp ứng được kỳ vọng của đạo diễn.」
「Đúng vậy đó! Rei-kun!」
Tanaka Hans hét lên, giọng vang khắp căn phòng rộng lớn.
「Lần này thì, tôi thật sự đã vô cùng bế tắc! Đã có lúc tôi định từ bỏ việc quay bộ phim này! Nhưng tôi không thể nào từ bỏ được! Tác phẩm này có lẽ sẽ là tác phẩm cuối cùng trong đời tôi!」
「Bộ phim mà đạo diễn Tanaka đang cố gắng quay là một kịch bản gốc mà ông đã ấp ủ từ khi còn trẻ. Ông vào nghề với ý định một ngày nào đó sẽ quay bộ phim này, nhưng vì nhiều lý do, điều đó đã luôn là không thể. Cuối cùng, khi đã già và sức lực đã cạn, chỉ còn một cơ hội cuối cùng trong đời, đạo diễn đã quyết định đầu tư một khoản tiền lớn của cá nhân để quay nó như một bộ phim tư nhân. Dĩ nhiên sau khi hoàn thành, chắc chắn sẽ có nhiều lời đề nghị muốn mua lại.」
「Chắc hẳn ông ấy đã dồn rất nhiều tâm huyết vào đó nhỉ.」
「Và, hầu hết các cảnh quay đã hoàn tất.」
「Thật sự là cuối cùng rồi! Chỉ một mảnh ghép thôi! Mảnh ghép cuối cùng của một bức tranh ghép hình khổng lồ!」
Tanaka nhoài người ra khỏi ghế sofa và hùng biện.
「Chỉ còn một cảnh nữa thôi! Với cảnh đó, chỉ cần cảnh đó thôi, bộ phim mà tôi đã ấp ủ bấy lâu và đã quay suốt một năm qua sẽ kết thúc!」
「Chỉ còn lại cảnh vài phút đầu phim. Nhưng, đó lại trở thành một thử thách lớn.」
「Là câu chuyện như thế nào ạ?」
「Kịch bản lát nữa sẽ cho cô đọc, nhưng cốt truyện là thế này—. Mở đầu, một cô gái chết vì ngộ độc ngay tại nhà. Trong vài phút trước khi cơ thể không thể cử động và cuối cùng ngừng thở, cô ấy vẫn tiếp tục quay video về chính mình. Khi còn tỉnh táo, cô đã để lại những thông điệp khó hiểu cho nhiều người. Vào thời điểm đó, vẫn chưa rõ cô ấy bị giết hay tự tử. Cả hai khả năng đều có thể xảy ra. Đoạn video, ngay sau khi cái chết của cô được đưa tin, đã được ai đó gửi đồng loạt qua email cho những người kia.」
「Phần mở đầu thật hấp dẫn! Sau đó thì sao ạ?」
「Những người được nêu tên, dĩ nhiên là bị ám ảnh bởi sự nghi ngờ. Người nghĩ rằng cô ấy đã tự tử thì cố gắng tìm lý do. Người nghĩ rằng cô ấy có thể đã bị giết thì bắt đầu tìm kiếm hung thủ hoặc bắt đầu giết những người xung quanh để trả thù. Cảnh sát cũng cho rằng có dấu hiệu của một vụ án và bắt đầu điều tra. Cứ như vậy, những cái tôi và sự hiểu lầm của nhiều người khác nhau va chạm vào nhau gây ra một sự hỗn loạn không thể tưởng tượng nổi. Phần tiếp theo sẽ là tiết lộ nội dung nên tôi sẽ bỏ qua, nhưng cuối cùng ý định của cô gái cũng sẽ được làm sáng tỏ và sẽ có một kết thúc tuyệt vời.」
「Nghe có vẻ thú vị! Và em được yêu cầu cho một cảnh mở đầu quan trọng như vậy... Vậy thì Inaba-san, xin hãy cho em biết. Câu nói lúc nãy của anh "cần phải chết" có nghĩa là gì ạ?」
「Cô không nhận ra trong câu chuyện vừa rồi sao? Dù thế nào đi nữa, nó có nghĩa đen y như vậy.」
「Ể? Không lẽ nào...」
「Cái "không lẽ nào" đó là đúng rồi đấy.」
「Ực—」
「Những cảnh khác đều đã quay xong rồi! Những diễn viên tuyệt vời được tập hợp từ đất nước này, không, từ khắp nơi trên thế giới đã đáp ứng hết mình kỳ vọng của tôi! Một tác phẩm hoàn hảo không chê vào đâu được! Nhưng, chỉ có cảnh cái chết của cô gái đó! Chỉ có đoạn phim được chiếu đi chiếu lại nhiều lần trong phim đó là vẫn chưa quay được! Không, tôi đã mời nhiều nữ diễn viên trẻ tài năng và đã thử nhiều lần! Tôi gần như không có gì phàn nàn về khả năng diễn xuất của họ! Họ đã làm rất tốt! Nhưng, nó khác! Nó khác với cảnh mà tôi mong muốn! Dù thế nào, dù thế nào cũng không được! Không có ai có thể diễn trọn vẹn cảnh cái chết mà tôi mong muốn!」
「Tức là... Inaba-san... Đạo diễn Tanaka, định hoàn thành bộ phim bằng cách quay cảnh em thực sự chết...」
「Đúng vậy. Uống thuốc độc thật, và khi nó bắt đầu có tác dụng thì diễn. Phải diễn hết tất cả các lời thoại đã chuẩn bị trước khi mất ý thức. Cô sẽ chết ngay lúc đó, nhưng dĩ nhiên như cô đã biết, cô không thực sự chết. Chỉ là quay trở lại thế giới ban đầu thôi.」
「Ra là vậy... Nếu vậy thì quả thực... có thể quay được một cảnh vô cùng chân thực nhỉ...」
「Tôi đã gần như từ bỏ. Nhưng khi nghe Inaba-kun nói, "Tôi biết ngài đang tìm một nữ diễn viên trẻ cho một cảnh khó. Nếu là tôi, có lẽ tôi có thể mang một cô gái có khả năng diễn xuất từ Thế giới song song đến. Nếu là cô ấy, dù có chết ở thế giới này cũng chỉ là quay trở về thôi. Chỉ là, vì chuyện này rất hệ trọng nên không thể ép buộc, nên việc thuyết phục cuối cùng có lẽ sẽ phải nhờ đến đạo diễn"—khi nghe điều đó, tôi đã tìm thấy câu trả lời! Chỉ có cách đó mà thôi! À, không, tôi biết! Tôi cũng biết! Sử dụng cảnh một người thực sự chết trong phim theo một nghĩa nào đó là một hành động tà đạo! Là sự thất bại của một người sáng tạo! Nhưng, không còn cách nào khác!」
「Inaba-san. Thuốc độc... em phải uống loại nào ạ...? Nếu thực sự đau đớn đến chết thì sẽ không thể diễn được phải không? Nếu không nói hết được lời thoại thì bộ phim đó sẽ không thành công, đúng không ạ?」
「Đúng vậy. Vì thế, tôi đã chuẩn bị một loại thuốc làm cơ thể không cử động được, nhưng đồng thời cũng có thuốc giảm đau. Ở một Dị giới mà tôi từng đến, có một loại thuốc an tử như vậy. Bọn ở thế giới đó nói rằng tứ chi sẽ mất tự do, nhưng lời nói và hơi thở vẫn được duy trì để trăng trối, và cuối cùng sẽ chết như một giấc ngủ nhẹ nhàng. Tôi chỉ nghe nói vậy thôi, chứ cũng chưa thực sự thấy.」
「Ừm...」
「Rei, chà, đừng quá lo lắng.」
「Inaba-san...」
「Với cô, cô có thể quay lại. Nếu có lỗi, tôi sẽ mang cô đến lần nữa.」
「Không phải ý đó! À, mà cũng đúng! Nhưng em muốn quay một lần là được luôn ạ!」
「Cô định làm à?」
「Ưm...」
「Như tôi đã nói lúc nãy, lần này quyết định cuối cùng là tùy thuộc vào cô. Dù không chết thật, nhưng chết thì chắc là không ai muốn đâu.」
「............ Nhưng mà...」
「Nhưng?」
「Đây, tuyệt đối là một công việc chỉ em mới có thể làm được, đúng không ạ?」
「Đúng vậy. Ở thế giới này, người có thể làm được điều này chỉ có cô thôi.」
「Đáng để thử, phải không ạ...」
「Có lẽ. Như tôi đã nói, cô có thể gặp và nói chuyện với ông ta rồi quyết định.」
「Vì vậy! Yukino Rei! Xin em... xin em! Có thể nghe lời thỉnh cầu cuối cùng trong đời của một lão già sắp chết này không! Tôi xin em đấy!」
Tanaka đặt mạnh hai tay lên bàn và cúi đầu thật sâu. Nhờ chiếc bàn nặng và chắc chắn, cà phê đã không bị đổ.
Rei đặt ly cà phê định uống xuống và đứng thẳng dậy.
「Em sẽ làm! Thưa đạo diễn! Em sẽ chết một cách xuất sắc trước máy quay! Em sẽ tiếp tục diễn cho đến khi chết!」
Tanaka ngẩng mặt lên nhanh như gió.
「Ồ! Em sẽ làm chứ! Rei-kun!」
「Vâng! Giám đốc văn phòng của em đã dạy rằng đáp ứng kỳ vọng của đạo diễn chính là sự cố gắng của một diễn viên! Em muốn thử làm hết mình một việc mà chỉ em lúc này mới có thể làm được!」
「A a a! C-cảm ơn... Cảm ơn em!」
Nhìn Tanaka đang để nước mắt chảy dài trên má, và tiện thể nước mũi cũng tuôn ra xối xả,
「Ực! Có lẽ đúng là kinh tởm thật...」
Rei lẩm bẩm, nhưng,
「Vậy là em sẽ làm sao!」
Tanaka dường như không nghe thấy.
***
「Về rồi à! Rei!」
「Em về rồi đây, thưa Giám đốc! Diễn cảnh chết! Đã hoàn thành tốt đẹp ạ!」
「Có sao không? Có thấy khó chịu không? Có sợ không?」
「Lúc làm em đã rất tập trung nên không biết gì cả, và bây giờ thì hoàn toàn ổn ạ. Giống như lần đầu tiên. Cứ như là không có chuyện gì xảy ra cả!」
「Vậy thì tốt quá! À thôi ngồi đi ngồi đi! Cà phê cứ để chị lo!」
Bị Giám đốc đẩy vai, Rei mặc đồng phục ngồi phịch xuống ghế sofa của văn phòng.
「Mà, Inaba đâu rồi?」
「Sau khi thả em ở tầng hầm, anh ấy lại lái xe đi rồi ạ. Điểm đến là một thế giới khác, phải không ạ?」
「Có lẽ vậy. Hoặc chỉ đơn giản là đi mua sắm. Mà thôi, dù mất bao lâu thì cậu ta cũng sẽ quay lại ngay thôi.」
Nghe những lời đó, Rei nhìn chiếc đồng hồ treo trên tường,
「Ừm...?」
Kể từ khi cùng Inaba rời khỏi căn phòng này, mới chỉ trôi qua khoảng mười phút.
「Ể?」
Trước Rei đang ngạc nhiên đến mức bật cả người lên, Giám đốc nói một cách thản nhiên.
「À, chuyện thời gian à? Inaba, dù có đi đến thế giới nào cũng có thể quay về vào thời gian cậu ta muốn. Thậm chí là, ngay sau ba giây kể từ lúc xuất phát ấy chứ. Quay ngược thời gian thì, quả thực là không thể rồi.」
「Ha... tuyệt vời... Nhưng, tại sao lại có thể như vậy...?」
「Là "vì có thể", đúng không?」
「Em biết ngay chị sẽ nói thế mà! Nhưng, từ trước đến nay thời gian ở bên đó và thời gian trở về đều tương đương nhau, sao hôm nay lại về sớm thế ạ?」
「Gã đó, chắc là lo tôi lo lắng nên mới định mang em về sớm chăng.」
「Ư—, dịu dàng quá!」
「Cậu ta cũng có những lúc như vậy đấy.」
「Không chỉ Inaba-san đâu, mà cả Giám đốc cũng vậy ạ!」
「Ara, vui quá. —Mà nhắc Tào Tháo, bóng trắng lén lút không thấy hình hài!」
「Tôi về rồi đây.」
Inaba mở cửa bước vào văn phòng, từ trong túi áo vest anh lấy ra một chiếc USB.
「Đây là bộ phim đã hoàn thành. Tôi đã đến đó một năm sau khi quay phim để lấy nó.」
「Giỏi đấy Inaba! Đàn ông tinh ý sẽ được yêu thích đấy? Mà, phim có thành công không?」
「Là một thành công vang dội. Được công chiếu trên toàn thế giới và rất ăn khách, có lẽ sẽ lại được Oscar.」
「Ghê vậy! Cho xem đi!」
Trước vị Giám đốc nhận lấy chiếc USB,
「Em muốn xem ạ!」
Rei quay người lại và hét lên.
「Màn diễn xuất "liều chết" của em!」
Bộ phim bắt đầu trong một căn phòng hẹp.
Bên ngoài cửa sổ đóng kín, những đám mây đen đang bị gió mạnh thổi đi một cách dữ dội. Chỉ có tiếng khung cửa sổ bị rung lên thỉnh thoảng mới nghe thấy.
Trên chiếc giường đơn bằng gỗ cũ kỹ, chỉ có khung mà không có chăn nệm, một cô gái mặc bộ đồng phục thủy thủ màu xanh đậm đang ngồi.
Cô đi tất trắng, và dù đang ở trong nhà nhưng cô chỉ đi một chiếc giày da ở chân phải. Mái tóc đen dài được tết thành hai bím thả xuống hai bên.
Với đôi mắt tựa như bầu trời bên ngoài, u ám nhưng lại ẩn chứa một sức mạnh khủng khiếp, cô đang nhìn chằm chằm về phía này.
Cô gái có khuôn mặt cứng rắn như tượng đá, hít một hơi thật sâu, rồi từ từ bắt đầu nói.
『Khi mọi người xem được những hình ảnh này, tôi đã không còn trên cõi đời này nữa.』
Rồi, cô mỉm cười như một người mẹ hiền.
『Vì vậy, trước khi chết, tôi có những điều muốn để lại—』
Bộ phim bắt đầu một cách lặng lẽ—.
Tên của cô gái không được tiết lộ, máy quay hoàn toàn không di chuyển, chỉ một cú máy duy nhất và không có nhạc nền.
『Bác Kuchiki, dì Kuchiki. Cảm ơn vì đã nuôi nấng cháu từ trước đến nay. Bên cạnh mộ của Kotaro trong vườn, cháu đã chôn một hộp bánh quy. Xin hãy tìm nó.』
『Người bạn game đã luôn trò chuyện cùng tôi, "Karl V 556". Xin lỗi vì đã không thể nói sự thật từ trước đến nay. Anh có nhớ những gì chúng ta đã nói trong "Khu rừng Cổ" không? Xin hãy nhớ lại.』
『Thầy hiệu trưởng và bạn cùng lớp Maki-chan. Chuyện đã xảy ra ở trường ngày hôm đó, em sẽ không nói với ai cả. Em sẽ mang nó xuống mồ. Nhưng, nếu một trong hai người nói ra sự thật, thì em nghĩ người nói ra đầu tiên, chắc chắn sẽ không bị truy cứu tội.』
『À, tôi đã quên mất một điều quan trọng. Thưa ngài áo đen. Cảm ơn. Vì đã cho tôi mượn một nơi như thế này. Cảm giác thật tuyệt. À, và cảm ơn vì bữa ăn. Rất ngon.』
Cô gái tiếp tục kể một cách bình thản.
Cô còn nêu tên thêm vài người nữa, để lại những thông điệp khó hiểu cho người thứ ba và khi bộ phim đã trôi qua được bốn phút—
Cơ thể cô gái bắt đầu có sự thay đổi.
Hai chân cô bắt đầu run lên nhè nhẹ. Chiếc giày da ở chân phải bắt đầu tạo ra những tiếng động nhỏ.
Nhận ra điều đó, cô gái,
『A ha』
khẽ cười nhưng với vẻ thích thú, rồi cô nhấc hai chân đang run lên và nằm ngửa ra giường.
Từ đó trở đi, cô gái chỉ quay mặt về phía máy quay và tiếp tục nói.
Trong khi tiếp tục để lại thông điệp cho khoảng mười người nữa, cơn co giật ở tay chân của cô ngày càng trở nên dữ dội và tiếng chiếc giường cũ kỹ kêu cót két bắt đầu vang lên.
『À, đã nói được rồi... Những điều muốn nói đã nói hết rồi... Phần còn lại, xin phó thác... tất cả cho mọi người...』
Sau những lời nói yếu ớt đó, cô gái quay mặt về phía máy quay và không còn cử động.
Cùng với tiếng gió và tiếng giường kêu cót két, cô gái mở to mắt bất động như một bức tượng—
Vài chục giây sau đó, chỉ có cơ thể cô co giật nhẹ—
Rồi điều đó cũng dừng lại.
Đôi mắt bất động của cô gái đang nhìn chằm chằm vào máy quay.
Màn hình chuyển cảnh, và phong cảnh của thủ đô "Nasu" bắt đầu được chiếu từ trên cao.
「Uầy, dừng một chút được không?」
「Tất nhiên rồi ạ!」
Giám đốc tạm dừng bằng điều khiển.
「Mỹ thiếu nữ cổ điển đó! Là ai vậy?」
「Là em đấy ạ!」
「Là em sao!」
Giám đốc và Rei ngồi cạnh nhau trên ghế sofa vui vẻ nô đùa. Inaba thì ngồi một mình phía sau trên một chiếc ghế gấp nhỏ với vẻ mặt cau có như thường lệ.
「Hay đấy. Khí chất khác hẳn nhỉ. Thợ trang điểm cũng giỏi.」
「Đúng không ạ! Họ đã trang điểm cho em rất tuyệt vời! Bộ đồng phục đó cũng rất thoải mái và vải có vẻ đắt tiền đấy ạ!」
「Lúc này, trong phòng chỉ có đạo diễn thôi à?」
「Vâng ạ! Họ đã thuê cả một căn hộ cũ để quay phim, nhưng chỉ có ba người đến hiện trường thôi ạ. Inaba-san thì đợi bên ngoài phòng.」
「Ra là vậy. Chà, với tư cách là đạo diễn, chắc ông ấy cũng không muốn ai biết là cô ấy chết thật nhỉ. Vậy thì, cảnh quay đó một lần là OK luôn à?」
「Một lần là được luôn ạ! Em đã diễn tập nhiều lần cho đến khi thuộc lời thoại, được chỉ dẫn về động tác, ánh mắt, rồi sau đó chờ thời tiết.」
「Thế nào?」
「Em đã rất căng thẳng! Lúc đầu, em không biết loại thuốc mà Inaba-san chuẩn bị sẽ có tác dụng như thế nào, nên khi chân bắt đầu cử động em đã hơi vui mừng và nghĩ là hỏng rồi, nhưng may là vẫn OK. Có một chỗ em quên lời thoại, đạo diễn đã bất ngờ giơ bảng nhắc lên cho em đấy ạ!」
「Hô, chị không nhận ra đấy. Em nối liền mạch quá. —Diễn xuất của Rei, thật sự rất tốt.」
「Nhưng, nhưng, những đoạn tay chân không cử động được, đó không phải là diễn xuất của em... Cảm giác như thật sự bị tê liệt và mất đi, em chỉ cần thả lỏng và nói thôi, dù đã cố gắng hết sức nhưng em không nghĩ đó là thực lực của mình...」
「Thôi nào, thôi nào. Người có thể diễn được cảnh co giật như vậy chắc là không có đâu. Nếu không thì phải dùng full CG. Rei đã làm rất tốt! Ta khen ngợi em!」
「E hèm. Cảm ơn chị!」
「Hỏi một câu hơi khó chịu nhé, lúc chết cảm giác thế nào? Mắt có nhìn thấy không?」
「Dạ có. Em vẫn nhìn thấy và cũng nghe thấy tiếng động nữa. Chỉ là, dù mắt vẫn mở nhưng đột nhiên em cảm thấy buồn ngủ rũ rượi.」
「Lúc quay cảnh đó, đạo diễn có vẻ mặt thế nào?」
「Ể? Ông ấy cứ nhìn chằm chằm vào màn hình, nên em không thấy ạ.」
「Ra là vậy...」
Giám đốc lẩm bẩm, rồi quay mặt về phía Inaba.
「Sau đó, sao nữa? "Xác" của Rei thì sao?」
「À. Tôi đã cõng và mang ra xe. Trên đường về tôi đã phủ một tấm bạt lên ghế sau để không ai nhìn thấy.」
「Vậy thì tốt rồi.」
「Em là đồ vật sao! Nhưng, cảm ơn anh!」
「Vậy thì, Rei. Chúng ta xem tiếp nhé?」
「Vâng ạ!」
Khoảng hai tiếng rưỡi sau, khi bầu trời bên ngoài đã tối sầm và những ánh đèn neon lòe loẹt bắt đầu tỏa sáng ở phía dưới,
「Hay quá ạ!」
Rei, người đã xem đến hết phần danh sách đoàn làm phim dài dằng dặc, nhận xét về bộ phim bằng một câu, rồi sau đó nhắc đến phần mà cô vui nhất.
「"Cô gái chết - Yukino Rei"! Đạo diễn Tanaka đã sắp xếp danh sách diễn viên theo thứ tự xuất hiện nhỉ! A, vui quá đi mất!」
「Ừ ừ, chúc mừng lần đầu đóng phim nhé! Rei! Một tác phẩm hay đấy! Cái này, sẽ trở thành một kiệt tác bất hủ cho xem! Tốt quá tốt quá!」
Giám đốc cũng gật đầu lia lịa một cách hài lòng.
Rồi, bà hỏi Inaba, người đang thay cà phê đã nguội bằng cà phê mới.
「Ở thế giới bên kia, Rei có được nhắc đến không? Đánh giá thế nào?」
「Trên các tạp chí điện ảnh, có viết rằng "cảnh cái chết bí ẩn của cô gái ở đầu phim và được chiếu đi chiếu lại nhiều lần không chê vào đâu được". Nhìn chung là đánh giá cao. Chỉ là, vì có rất nhiều diễn viên gạo cội của thế giới đó tham gia nên chủ đề chính vẫn là về họ.」
「Vậy à. Mà thôi, không sao. Các diễn viên khác cũng đã rất tâm huyết và xuất sắc mà.」
「Em đã rất vui rồi! Thật tốt khi được tham gia bộ phim này! A, thật tốt khi đã cố gắng chết!」
Rei chắp tay trước ngực và nhìn lên bầu trời, thực ra là trần nhà của văn phòng.
「Có chuyện gì kiểu như, "Yukino Rei, người đã thực hiện màn diễn xuất chân thực đó, rốt cuộc là ai?" không?」
Giám đốc lại hỏi Inaba.
「Cũng có một chút, nhưng đạo diễn đã nói trong buổi họp báo rằng, "Chúng tôi đã hứa là cô ấy chỉ tham gia một phim rồi sẽ giải nghệ. Tôi không thể nói thêm gì nữa. Cô ấy đã trở lại cuộc sống bình thường, nên xin hãy để cô ấy yên". Khi một bậc thầy đã nói vậy thì, không có sự truy cứu sâu hơn nữa.」
「Ra là vậy. Vậy thì—」
Trước Inaba vừa đặt cà phê xuống bàn, Giám đốc nhếch mép cười và hỏi.
「Là không có ai nhận ra cô ấy đã chết thật, phải không.」
「Chắc là vậy. Đạo diễn, có lẽ đã thắng trong canh bạc lớn nhất đời mình.」
「Thật là, một kẻ không thể tin được, đã để lại một bộ phim không thể tin được.」
「Hửm?」
Rei đang nhìn lên trần nhà, nghiêng đầu trước cuộc trò chuyện của hai người.
「Là sao ạ? Đạo diễn... có chuyện gì sao?」
Cô nhìn qua lại giữa Inaba và Giám đốc.
「Ừ ừ. Quả nhiên là không nhận ra à.」
Giám đốc,
「Mà, không nhận ra cũng được.」
Và Inaba nói, Rei mím môi và nheo mắt lại.
「Với những lời đó, ngay cả em cũng nhận ra rằng mình đã bỏ lỡ điều gì đó... một điều gì đó quan trọng! Đó là! Đó chắc chắn là—, ừm... là gì nhỉ...?」
「Phụt! Chịu thua rồi à!」
Giám đốc bật cười và nói,
「Này Inaba, giải thích cho con bé đi.」
「Vâng. —Vậy tôi nói đây.」
Ực. Rei nuốt nước bọt.
「Đạo diễn Tanaka đó, đã không tin đâu.」
「Đạo diễn? Không tin gì ạ?」
「Việc chúng ta đến từ Thế giới song song.」
「Ể?」
Rei đơ người trong vài giây, nhưng trong khoảng thời gian đó đầu óc cô dường như đã hoạt động trở lại.
「A! Ra vậy! Đúng thế nhỉ! Vì bình thường thì không ai tin đâu ạ!」
「Đúng vậy.」
「Vậy thì, những lời mà Inaba-san nói khi giới thiệu em ông ấy đã hiểu như thế nào ạ?」
「Chắc chắn là ông ta nghĩ đó là lời nói dối.」
「Vậy thì, chuyện em "không chết" thì sao ạ?」
「Cái đó ông ta cũng không tin.」
「Vậy thì, vậy thì, ông ta đã nghĩ là "cô bé này đã chết thật" sao?」
Inaba gật đầu một cái.
「Đạo diễn nghĩ là Rei đã chết thật. Chắc ông ta nghĩ rằng đó là hành động của một người muốn tự tử và muốn để lại điều gì đó vào cuối đời. Còn tôi thì—, chắc ông ta nghĩ tôi là "một thành viên của thế giới ngầm đã mang một người như vậy đến và xử lý xác chết một cách kín đáo".」
「Uwa! Không phải vậy mà! Vì em đến từ Thế giới song song, vì em không chết, vì em thực sự không chết nên em mới làm mà!」
Bên cạnh Rei đang ôm đầu, Giám đốc cười nhếch mép và nói.
「Vị đạo diễn đó, điều mà ông ta muốn làm cả đời có phải là muốn quay một "bộ phim giết người" không nhỉ? Hay là, ông ta muốn quay một "bộ phim theo đuổi chủ nghĩa hiện thực"?」
「Tôi không hỏi về chuyện đó. Có lẽ là cả hai.」
Inaba trả lời một cách bình thản.
「Thật là sâu không lường được. Black and Deep. Không biết các bậc thầy có ai cũng có vấn đề về đầu óc không nhỉ.」
「Uwa! Th-thật là một con người! Hay đúng hơn là, k-không phải con người!」
Trước Rei đang lắc đầu ôm đầu, Inaba nói thêm.
「Thực ra Rei—, tôi đã gặp và nói chuyện với đạo diễn để lấy dữ liệu hoàn chỉnh này.」
Rei đang lắc đầu, đột nhiên dừng lại.
「Ể? A—, không lẽ nào, ông ấy có nói gì về em không ạ? Dù chỉ một chút, có quan tâm đến em không ạ?」
「À.」
「Cái gì?」
「Bộ phim lần này, vì quá nổi tiếng nên đã quyết định sản xuất phần tiếp theo rồi. Đạo diễn cũng rất hào hứng, nói rằng lần này mới thực sự là bộ phim cuối cùng trong đời. Vì cũng là một bộ phim bắt đầu bằng cái chết của một cô gái, nên ông ta đã hỏi tôi "có thể tìm thêm một người nữa không?".」
「Ực!」
「Ối chà! Sao đây Rei? Có muốn thử đóng phim lần nữa với lý do "chị gái song sinh của em xin được giúp đỡ!" không? Nếu theo vị đạo diễn đó ở thế giới đó, có thể em sẽ trở thành một nữ diễn viên siêu lớn đấy!」
Giám đốc hỏi.
「Sao đây? Quyết định là ở cô.」
Và Inaba hỏi.
Rei hít một hơi thật sâu.
「Em không làm đâu! Em sẽ không nhận công việc của vị đạo diễn đó nữa đâu!」
Hết


0 Bình luận