Volume 01
Chương 1: 「Ký ức về công việc đầu tiên」 ─Ký ức đã mất─
0 Bình luận - Độ dài: 4,720 từ - Cập nhật:
Ở một góc thành phố, có một văn phòng giải trí nhỏ bé.
Trước một ga tàu tư nhân là một tòa nhà phức hợp cũ kỹ, chật hẹp, hẳn đã được xây từ thời Showa. Giữa hằng hà sa số những tấm biển hiệu của các cửa hàng trông có vẻ mờ ám, văn phòng của họ nép mình trên tầng ba.
Phía trước sảnh thang máy chật chội có treo một tấm biển nhỏ ghi:
『Văn phòng Giải trí Arisugawa』
Sau cánh cửa là một không gian vừa là phòng tiếp khách vừa là phòng làm việc. Bên cạnh đó, một căn phòng khác được ngăn cách bởi cửa kính mờ, trên có tấm biển 『Phòng Giám đốc』.
Bên trong phòng Giám đốc—
「Mừng lên đi, Rei! Em có công việc đầu tiên rồi đấy! Mà còn là ngay bây giờ luôn! Cố lên nhé!」
Người phụ nữ trong bộ suit đỏ cất giọng dõng dạc. Bà ngồi tựa lưng vào rèm cửa mặc cho ánh nắng ban mai chan hòa khắp người.
Đó là Nữ Giám đốc của văn phòng, người luôn tự nhận mình đã bốn mươi nhưng trông trẻ hơn tuổi thật rất nhiều.
「Vâng ạ! Thưa Giám đốc! Yukino Rei! Công việc đầu tiên! Em sẽ dốc hết sức mình ạ!」
Dù không giơ tay chào, cô nữ sinh mười lăm tuổi vẫn đứng nghiêm trước bàn làm việc đáp lời đầy hoạt bát.
Cô cao chừng một mét năm mươi. Bộ đồng phục là một chiếc váy liền màu trắng với chiếc nơ xanh to bản nổi bật ở ngực phải, mái tóc đen dài ngang lưng được giữ gọn bằng băng đô.
Nữ Giám đốc phẩy tay.
「Được rồi, đi đi! Đi ngay đi! Chi tiết cứ hỏi gã Quản lý mặt trẻ con kia trên đường nhé! Cố lên!」
「Vâng ạ!」
Với đôi mắt sáng rực, Rei đáp lời rồi quay sang người đàn ông nhỏ con trong bộ vest xanh đậm đang đứng chéo phía sau.
「Mong được anh giúp đỡ, Inaba-san!」
Người đàn ông tên Inaba này là quản lý của cô, có vóc dáng nhỏ bé chỉ cao khoảng một mét năm lăm. Mái tóc ngắn màu trắng rực rỡ không rõ là nhuộm hay bẩm sinh, kết hợp với đôi mắt to tròn khiến anh trông như một thiếu niên ngoại quốc ngây thơ, thậm chí còn có vẻ nhỏ tuổi hơn cả Rei.
Inaba chỉ liếc Rei một cái rồi hướng cả người lẫn ánh mắt về phía Giám đốc.
「Bà thực sự chắc chứ?」
Gã quản lý cất giọng hỏi, âm thanh trẻ trung y hệt vẻ ngoài nhưng lại phảng phất chút nghi ngờ.
「Đối với con bé này... chẳng phải còn quá sớm sao?」
Nữ Giám đốc chỉ khẽ mỉm cười.
「Hôm nay không đi thì bao giờ mới đi?」
「Chà... cũng đúng, nhưng...」
「Vậy thì quyết định vậy đi.」
「...Chúng tôi đi đây ạ.」
Inaba miễn cưỡng chấp nhận, rồi vừa quay đi vừa hất cằm về phía Rei.
「Đi theo tôi. Đừng quên trang phục đấy.」
「Vâng ạ!」
Khi cô vừa bước theo sau Inaba,
「Rei.」
Nữ Giám đốc gọi lại.
「Vâng!」
Rei dừng bước, quay hẳn người lại. Nữ Giám đốc nhìn cô với ánh mắt trìu mến lạ thường.
「Đây là công việc đầu tiên. Có thể em sẽ rất căng thẳng nhưng hãy cứ làm hết mình. Đừng sợ thất bại. Dù có thất bại thì ngày mai cũng chẳng ai nhớ đến chuyện đó đâu, cứ giữ tâm thế đó là được. Tôi tin là Rei có thể làm được.」
Rei đáp lại bằng một nụ cười rạng rỡ.
「Vâng ạ! Em sẽ cố gắng hết sức!」
Cô bé quay vào phòng, xách lên một chiếc cặp da nhỏ và một chiếc túi boston lớn.
「Nhanh lên.」
「Vâng!」
Bị Inaba tay không thúc giục, Rei bước ra khỏi văn phòng và tiến vào chiếc thang máy nhỏ ọp ẹp ngay cạnh.
Chiếc thang máy rung lắc như sắp rụng rời đưa họ xuống tầng hầm một. Đó là một bãi đỗ xe chật hẹp, tối tăm, bốn bề là bê tông và một nửa số đèn đóm đã cháy.
Trong bãi đỗ xe chỉ có năm chỗ, ba chiếc xe đang đậu. Một chiếc wagon màu đen sản xuất trong nước, một chiếc xe thể thao cao cấp màu đỏ của nước ngoài và một chiếc xe bốn bánh cỡ nhỏ màu vàng.
Inaba leo vào ghế lái của chiếc wagon. Khi Rei định ngồi vào ghế phụ, anh cản lại.
「Không, ngồi sau.」
「À, vâng!」
Sau khi chắc chắn Rei đã thắt dây an toàn, Inaba từ từ cho xe lăn bánh.
Chiếc xe lao lên con dốc thoai thoải, xuyên qua một đường hầm tối om rồi đột ngột bừng lên một luồng sáng chói lòa.
***
Khi mắt Rei đã quen với ánh sáng, chiếc xe đang chạy trên đại lộ trước nhà ga.
Tuy nhiên, đường sá gần như vắng tanh cứ như thể họ đã bao trọn cả con đường.
「Vắng vẻ quá nhỉ.」
Rei buột miệng nói.
Inaba sau cặp kính râm ở ghế lái, thân hình nhỏ thó của anh trông có phần lọt thỏm trong chiếc xe to kềnh càng đang lao đi với tốc độ đáng bị phạt.
「Đến cô cũng nhận ra à.」
Anh ta nói với vẻ hơi thán phục.
「Dĩ nhiên rồi ạ, vắng tanh thế này thì ai mà không biết chứ!」
Rei cười đáp, Inaba lại trả lời với vẻ mặt nghiêm túc.
「Vậy à...」
「Em thông minh hơn anh Inaba nghĩ nhiều đấy! Chắc là vậy!」
「Chắc là vậy nhỉ. Thôi được rồi, về công việc hôm nay của cô đây—」
Inaba hạ giọng, bắt đầu giải thích một cách máy móc.
「Vâng ạ!」
Rei vội lấy sổ tay từ trong cặp ra, chăm chú lắng nghe.
「Cô sẽ hát trên sân khấu của một thị trấn nhỏ, mục đích là để khuấy động sự kiện âm nhạc của nơi đó.」
「Vâng ạ! Hát ạ! Cuối cùng em cũng được hát trước mọi người rồi! Em rõ rồi! Em sẽ cho mọi người thấy thành quả luyện tập của mình!」
「Cô làm gì có bài hát riêng. Cứ hát lại mấy bài nổi tiếng đã luyện tập là được.」
「Vâng ạ! Em sẽ cố gắng!」
「Vì đây là công việc gấp nên hoàn toàn không có buổi diễn tập nào. Nếu khán giả phản ứng tốt thì có thể tăng số lượng bài hát lên.」
「Em sẽ cố gắng ạ!」
「Nhưng cũng có trường hợp ngược lại đấy.」
「Ực! Em, em sẽ cố gắng ạ!」
「Khán giả là toàn bộ dân trong thị trấn ở đủ mọi lứa tuổi. Không phải ai cũng sẵn lòng lắng nghe một tân binh chưa ra mắt như cô đâu. Theo một nghĩa nào đó, đây hoàn toàn là sân khách.」
「Vâng! Em đã chuẩn bị tâm lý rồi ạ! Em muốn trở thành diễn viên và ca sĩ! Nếu không thể biểu diễn ở bất cứ đâu thì sau này sẽ không thể đi tiếp được!」
「Vậy à. Thế thì, điều quan trọng nhất—」
「Vâng ạ!」
「Đó là một thị trấn xa. Đi đường cao tốc cũng phải mất ba tiếng. Nên là ngủ cho kỹ đi. Đây là mệnh lệnh.」
「Em hiểu rồi ạ! Em sẽ ngủ!」
Rei gập sổ lại, nhắm mắt rồi nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Liếc thấy khuôn mặt ấy qua gương chiếu hậu, Inaba bẻ lái vào lối lên đường cao tốc.
「Dậy đi, Rei. Đi chào hỏi nào.」
「Hự!」
「Lau dãi đi.」
「Vâng ạ!」
Rei nhìn ra cửa sổ. Chiếc xe đang đậu trong một bãi đỗ xe lọt thỏm giữa cây xanh.
Đó là một bãi đỗ xe rộng lớn, bằng phẳng màu xám tro. Xung quanh, những cánh đồng lúa xanh mướt trải dài, gợn sóng dưới nắng đến tận chân trời. Phía xa, những rặng núi sừng sững như một bức bình phong.
Một tòa nhà lớn trông chẳng ăn nhập gì với cảnh quan xung quanh sừng sững chiếm trọn bãi đỗ xe. Trên đó treo tấm biển “Tòa Thị chính”.
Rei dùng khăn tay lau miệng, xách theo hai chiếc túi rồi bước ra khỏi xe. Không khí trong lành mang theo hương cây cỏ khác hẳn với Tokyo bao bọc lấy cô.
Cách đó vài chục mét ngay giữa bãi đỗ xe, một sân khấu tạm bợ được dựng lên sơ sài bằng ống kim loại và ván gỗ.
Bên kia sân khấu có thể thấy vài trăm người đang tụ tập trải bạt dã ngoại hoặc ngồi bệt ngay trên nền nhựa đường.
Đột nhiên, tiếng trống và sáo vang lên. Đó là tiếng nhạc lễ hội, nhịp điệu đơn điệu của trống taiko và tiếng sáo réo rắt lan tỏa khắp bầu trời cao rộng.
Inaba đi trước mà không hề ngoảnh lại mà giải thích cho Rei.
「Đây là một sự kiện âm nhạc của thị trấn được tổ chức đột xuất. Có câu lạc bộ kèn đồng của trường học địa phương và đội trống lễ hội tham gia, nhưng họ muốn mời ít nhất một thần tượng trẻ tuổi. Tuy nhiên, từ thần tượng nổi tiếng cho đến cả những thần tượng vô danh chỗ nào cũng từ chối, cuối cùng lời đề nghị mới đến văn phòng của chúng ta.」
「Ra là vậy, ra là vậy.」
Xách hai chiếc túi, Rei rảo bước theo sau Inaba. Tuy nhỏ con nhưng bước chân của anh ta lại rất nhanh, anh cứ thế băng băng đi trước khiến Rei phải gần như chạy mới theo kịp.
「Inaba-san! Dù đây là công việc chẳng ai nhận, em vẫn sẽ cố gắng hết sức mình! Vì đây là sân khấu đầu tiên đáng nhớ của em mà!」
Nghe cô nói đầy quyết tâm, Inaba chỉ ngoảnh lại một lần.
「Vậy à. Nhưng đừng nói điều đó với đối tác. Cứ coi như cô không biết gì cả.」
「Tất nhiên là em không nói rồi ạ!」
Inaba và Rei đang lẽo đẽo theo sau tiến lại gần một chiếc lều lớn được dựng sau sân khấu.
Những người đàn ông mặc vest ở đó đứng dậy chào đón hai người. Sau màn chào hỏi xã giao, Inaba giới thiệu Rei.
「Thưa các vị ở tòa thị chính, đây là tân binh của văn phòng chúng tôi, Yukino Rei. Hôm nay rất mong được mọi người giúp đỡ.」
Được giới thiệu, Rei từ tư thế đứng nghiêm cúi gập người.
「Em là Yukino Rei! Hôm nay, em sẽ hát hết mình! Rất mong được mọi người giúp đỡ!」
Một người đàn ông đã qua tuổi trung niên—có lẽ đã bước vào ngưỡng lão—tiến lại gần Rei với vẻ mặt như sắp khóc.
Rồi ông nắm chặt tay cô, trước sự ngỡ ngàng của Rei ông cúi đầu như thể đang cầu nguyện.
「Ôi, cảm ơn! Cảm ơn! Cảm ơn cháu đã đến! Mong cháu, mong cháu giúp đỡ!」
Dù bị khí thế của ông làm cho choáng ngợp, Rei vẫn đáp lại.
「Vâng! Cảm ơn vì đã mời cháu hôm nay ạ!」
Cô cũng cúi đầu thật sâu khiến suýt nữa thì cụng trúng đầu ông lão.
Tiếng nhạc lễ hội đơn điệu đến buồn ngủ cuối cùng cũng dứt. Thay vào đó là màn trình diễn có phần non nớt của câu lạc bộ kèn đồng trường trung học địa phương vọng vào lều, nơi mà Rei và Inaba đang họp với các nhân viên tòa thị chính.
Họ bàn bạc xem sẽ hát những bài nào, theo thứ tự ra sao và tạm thời quyết định ba bài mà cô đã luyện tập nhiều nhất. Ngoài ra, họ cũng chọn thêm hai bài nữa để phòng trường hợp được yêu cầu hát thêm. Inaba đưa USB chứa nhạc đệm cho nhân viên phụ trách âm thanh.
Sau đó, Rei thay bộ trang phục biểu diễn trong một chiếc lều chật hẹp được chuẩn bị sẵn rồi tự mình trang điểm và làm tóc.
Bộ trang phục biểu diễn của cô vốn được chuẩn bị cho một ngày nào đó trong tương lai, đó là một chiếc váy liền màu trắng nom tựa như đồng phục. Phần chân váy phồng lên nhờ lớp vải lót bên trong.
Chỉ có phần vai phải đến cánh tay phải được che bởi một mảnh vải trông như chiếc áo khoác màu xanh đậm bị cắt đi, trên đó đính một phụ kiện lấp lánh giống huy chương có hoa văn dễ thương.
Chân cô đi tất vàng và một đôi giày cao gót.
Trên đầu là chiếc băng đô có trang trí trông như tai thỏ.
Chuẩn bị xong, Rei bước ra khỏi lều và xuất hiện trước mặt Inaba đang đứng canh gác, cô xoay một vòng.
「Em đã cố gắng hết sức! Anh thấy sao ạ, Inaba-san!」
「Chà, cũng được đấy chứ?」
「Nếu anh Inaba nói vậy thì... chắc là rất ổn rồi ạ!」
「Ừm... cứ cho là vậy đi.」
「Em đã coi đó là một lời khen rồi đấy! Em là người đơn giản nên khi được tâng bốc và khen ngợi thì sẽ tỏa sáng! Tất nhiên là không được tự mãn rồi!」
「Vậy sao. Đừng có tự mãn rồi làm liều đấy.」
「Em không làm đâu ạ!」
Sau đó, khi các nhân viên tòa thị chính thấy bộ trang phục của Rei, họ đã không tiếc lời khen ngợi.
「Chà, dễ thương quá! Dễ thương quá đi!」
「Ôi, đúng là một thần tượng thực thụ!」
「Thật đáng yêu! Tuyệt vời!」
「Cuối cùng thì thị trấn của chúng ta cũng có thần tượng rồi!」
「Thưa toàn thể người dân! Cuối cùng, một thần tượng sẽ xuất hiện! Một thần tượng đã đến với thị trấn của chúng ta!」
Người đàn ông lớn tuổi, mà thực ra là thị trưởng, đã phát biểu trên sân khấu với giọng như sắp khóc.
Bầu trời rộng lớn dần ngả về hoàng hôn, tại bãi đỗ xe, hàng trăm người dân đang hướng mắt về phía sân khấu tạm.
Khán giả có đủ mọi lứa tuổi—chính xác hơn thì phần lớn là người già và trẻ em.
Ở phía trước, có cả những đứa trẻ mặc áo happi vừa đánh trống lúc nãy và cả những học sinh trung học đã cố gắng hết mình với màn trình diễn còn non nớt.
Trên gương mặt họ có thể thấy ba phần kỳ vọng, ba phần lo lắng không biết ai sắp xuất hiện. Bốn phần còn lại là những vẻ mặt u ám, thờ ơ với mọi thứ, như thể “sao cũng được”.
「Người đã đến với chúng ta là một thần tượng vừa mới ra mắt, vô cùng tươi mới! Yukino Rei! Và sân khấu tại thị trấn của chúng ta chính là sân khấu đầu tiên đáng nhớ của cô ấy! Mọi người, hãy chào đón cô ấy bằng một tràng pháo tay thật lớn!」
Những tiếng vỗ tay yếu ớt nổi lên. Từ những chiếc loa nhỏ, âm nhạc bắt đầu vang lên với âm lượng được vặn to hết cỡ một cách gượng ép.
Đoạn dạo đầu của một bài hát mà nhóm nhạc thần tượng quốc dân đã trình bày vài năm trước, một bài hát ai cũng biết nhưng cũng đã nghe đến phát chán, bắt đầu vang lên rè rè, bay lên bầu trời rồi loãng ra trên những cánh đồng.
Rei từ cánh gà lao ra, nhưng khi định dừng lại ở trung tâm sân khấu thì cô đã trượt chân ngã sóng soài.
「_Bụp!_」
Chiếc micro đập xuống sàn tạo ra một âm thanh chói tai, khiến khán giả trong một khoảnh khắc phải nhăn mặt.
「Hà!」
Rei bật dậy như lò xo.
「Mọi người ơi! Em là Yukino Rei! Hôm nay, rất mong được mọi người giúp đỡ!」
Sau khi chào hỏi nhanh—
Cô bắt đầu hát bài hát thần tượng mà ai cũng biết nhưng cũng đã nghe đến phát chán.
Dù cô đã hát hết cả năm bài đã chuẩn bị,
「Hát tiếp đi! Hát tiếp đi! Hát tiếp đi!」
Tiếng hô của khán giả vẫn không dứt.
Tất cả mọi người đều đã đứng dậy và tràn đến sát sân khấu. Có cả một ông cụ bị đám trẻ chen lấn ngã lăn ra đất nhưng vẫn cố quay trở lại để được xem tiếp.
「À... mọi người... cảm ơn ạ! Cảm ơn ạ!」
Rei cầm micro, giọng run lên vì vui sướng.
「Nhưng... thực ra thì... những bài hát em chuẩn bị đã hết rồi ạ... Hát lại bài cũ thì, quả thực là...」
「Vậy thì, chúng em sẽ đệm đàn cho chị!」
Những học sinh trung học ở phía trước lên tiếng. Đó là các thành viên của câu lạc bộ kèn đồng.
「Vậy thì, tụi con sẽ đánh trống ạ!」
Những đứa trẻ mặc áo happi cũng đứng dậy.
Và rồi Rei,
「Nếu vậy thì! Chúng ta hãy cùng nhau tạo nên một sân khấu! Em, em vẫn sẽ hát tiếp!」
Cô hét qua micro, nhận được sự cổ vũ nồng nhiệt của khán giả.
「Tự tiện làm bậy.」
Inaba đứng bên cánh gà, một mình nhún vai.
「À này, Inaba-san...」
Ông thị trưởng rụt rè bắt chuyện với người quản lý có bộ dạng như một thiếu niên.
「Thời gian... có ổn không vậy? Cô bé đó... chắc cũng có nơi muốn về trong hôm nay chứ...」
Inaba khẽ lắc đầu, nở một nụ cười giả tạo hoàn hảo.
「Không sao đâu ạ. Công việc là phải làm cho đến khi kết thúc. Cô ấy cũng là một người chuyên nghiệp rồi, tôi nghĩ cô ấy hiểu điều đó.」
「Ôi...」
Thị trưởng rưng rưng nước mắt, dường như muốn nói lời cảm ơn nhưng không thể thốt nên lời.
Cuối cùng, Rei đã hát mãi cho đến khi trời tối mịt và xung quanh chìm trong bóng đêm.
Câu lạc bộ kèn đồng tuy không giỏi nhưng lại biết rất nhiều bài hát. Rei, ngay cả những bài hát lần đầu tiên nghe cũng đã hát một cách xuất sắc khi nhìn vào bản lời. Từ nhạc pop đến enka, thậm chí cả bài "thị trấn ca" mới được dạy, cô đều hát và nhận được sự hoan hô nhiệt liệt.
Cuối cùng,
「Thưa quý vị, đã đến lúc chúng ta phải kết thúc rồi ạ...」
Cho đến khi ông thị trưởng phải xuất hiện, Rei vẫn tiếp tục hát.
「Cuối cùng, tôi muốn nghe một lời từ thần tượng đầu tiên và cũng là cuối cùng đã hát tại thị trấn của chúng ta, Yukino Rei.」
Được thị trưởng mời phát biểu, Rei cầm micro và đứng ở trung tâm sân khấu.
Dưới bầu trời đêm, được chiếu sáng bởi ánh đèn sân khấu tạm thời được tạo ra bằng cách dùng xe nâng nhấc bổng một chiếc ô tô lên, Rei
「Mọi người!」
Với khuôn mặt đẫm mồ hôi, cô hét lên hết sức mình.
「Được cùng mọi người, được cùng với những con người ấm áp tạo nên sân khấu đầu tiên này! Em thực sự rất hạnh phúc!」
Ngay khoảnh khắc sự phấn khích và tiếng reo hò của khán giả đạt đến đỉnh điểm—
Thế giới tối mịt bỗng chốc rực lên màu đỏ, và một luồng nhiệt nóng đến chảy cả đất trời ập xuống.
***
「Hả?」
「Dậy rồi à? Vừa đúng lúc. Đến nơi rồi đấy.」
Rei tỉnh dậy ở ghế sau của chiếc xe wagon.
Cô vẫn mặc trang phục biểu diễn, được cố định bằng dây an toàn và chiếc xe đang đỗ trong bãi đậu xe tối tăm dưới tầng hầm văn phòng.
「Inaba-san... Em, em đã quay lại xe từ lúc nào vậy ạ?」
「Cô không nhớ à?」
「Em không nhớ gì cả...」
「Điều cuối cùng cô nhớ là gì?」
「Là em đã hát rất nhiều cùng mọi người, được thị trưởng mời nói lời cuối, em đã hét lên hết sức, rồi đột nhiên mọi thứ trở nên đỏ rực và chói lòa ạ.」
「Nhớ rõ ràng đấy chứ. Ra vậy. Chuyện chi tiết sẽ nói sau khi về văn phòng, xuống xe đi.」
Khi họ trở lại văn phòng bằng chiếc thang máy sắp hỏng, Giám đốc vẫn còn ở đó, giữa căn phòng lấp lánh ánh đèn neon từ bên ngoài hắt vào.
「Về rồi à.」
Bà chào đón họ bằng một nụ cười.
「Chúng tôi đã về, thưa Giám đốc.」
「Em đã về rồi ạ!」
「Ừ, vất vả rồi. Rei, lát nữa chị sẽ giải thích mọi chuyện, nhưng trước mắt cứ đi tắm rồi thay đồ đi.」
「Vâng! Em xin phép ạ!」
Rei dùng phòng tắm nhỏ trong văn phòng rồi mặc lại bộ đồng phục và quay trở lại phòng tiếp khách.
「Chị nghe Inaba kể rồi. Có vẻ thành công rực rỡ nhỉ.」
Tay cầm tách cà phê, Nữ Giám đốc mở lời.
Một chiếc cốc sứ được đặt sẵn cho Rei trên chiếc bàn thấp. Cô ngồi đối diện với Giám đốc, còn Inaba đứng bên cạnh.
「Vâng! Em đã hát hết mình! Rất vui ạ! Em nghĩ mình đã làm cho mọi người vui! Nhưng mà... khi tỉnh lại thì đã ở trong xe, em không hiểu chuyện gì đang xảy ra cả.」
「Chà, nên giải thích từ đâu đây nhỉ. Ừm, nói một cách đơn giản nhé, nơi mà Rei đã đến là "Thế giới song song" đấy.」
「Vâng? Hả? Th-thế giới song—là gì ạ?」
「Thế giới song song. Tức là, một thế giới rất giống với thế giới chúng ta đang sống nhưng không bao giờ giao nhau, một thế giới có điểm gì đó khác biệt.」
「V-vâng... ạ?」
「Ừm, khó tin nhỉ. Thôi thì, không tin cũng được, cứ nghe chị nói đã nhé. —Cái Thế giới song song mà Rei đã đến ấy vừa mới bị hủy diệt rồi.」
「Hả? T... tức là sao ạ...?」
「Thế giới đó, Rei à, là một Thế giới song song rất, rất gần với thế giới này của chúng ta. Giống như thế giới này, cũng có nhiều quốc gia, có đất nước này, có thành phố, có thần tượng... Nhưng chỉ có một điều khác biệt. Đó là một thế giới đã biết trước sẽ bị một tiểu hành tinh có đường kính khoảng năm trăm cây số va phải. Vì tiểu hành tinh quá lớn, nên dù làm cách nào đi nữa, dù có bắn hết tất cả tên lửa hạt nhân trên thế giới vào nó thì cũng không thể tránh khỏi sự diệt vong của nhân loại.」
「Vậy nên...?」
「Ở thế giới đó, nơi mà chuyện này đã được biết từ ba năm trước, toàn nhân loại chỉ còn cách chấp nhận sự diệt vong. Họ không vùng vẫy vô ích, cũng không tranh giành, họ sống những ngày còn lại một cách thong thả. Và ở thị trấn đó, họ quyết định tổ chức một sự kiện âm nhạc cuối cùng. Họ cũng tự biểu diễn, nhưng muốn mời một thần tượng chưa từng đến vùng quê này để làm tiết mục chính. Nhưng ai cũng nghĩ giống nhau cả, những ca sĩ đáng chú ý đều đã được đặt lịch hết rồi. Lúc đó ở Tokyo, còn có một buổi diễn mà tất cả các ca sĩ Nhật Bản đều hát ở Sân vận động Quốc gia cơ mà.」
「Vậy nên, mới là em ạ?」
「Đúng vậy. Mũi tên đã được nhắm vào em, một tân binh chưa ra mắt. Ok chưa?」
「Ô-kê... em nghĩ là vậy...」
Rei, vẫn còn ngơ ngác ôm chiếc cốc bằng hai tay, rụt rè hỏi.
「Vậy thì, ánh sáng đỏ mà em nhìn thấy cuối cùng có phải là tiểu hành tinh không ạ?」
「Chắc là vậy. —Inaba?」
Giám đốc quay sang hỏi người quản lý đang đứng bên.
「Chính xác thì, đó là luồng nhiệt dữ dội sinh ra do va chạm của tiểu hành tinh. Vì chỉ trong khoảnh khắc nên cũng không thể xác nhận được. Bản thân tiểu hành tinh không rơi ở nơi chúng tôi có thể nhìn thấy. Nếu thấy được thì chắc hẳn đã là một cảnh tượng ngoạn mục lắm.」
Inaba trả lời như thể anh ta cũng muốn được xem.
「Vậy... thế giới đó, đã ra sao rồi ạ...? Nó đã kết thúc rồi sao?」
「Không đâu.」
Không phải Giám đốc, mà là Inaba trả lời.
「Thế giới không kết thúc. Chỉ là một tiểu hành tinh khổng lồ đã rơi xuống Trái Đất ở thế giới đó. Một nửa nhân loại chết vì va chạm, nửa còn lại chết vì luồng nhiệt bao trùm Trái Đất. Một thời gian hành tinh sẽ bị bao bọc bởi nhiệt độ dữ dội, sau đó sẽ nhanh chóng lạnh đi và trở thành một hành tinh băng giá.」
「Vậy thì, mọi người...」
「Dĩ nhiên là, đã chết.」
「............」
Trước Rei vẫn còn đang há hốc mồm, Giám đốc lên tiếng.
「Cuối cùng, họ đã nghe bài hát của Rei và đã rất sôi nổi, đúng không?」
「Đúng, vậy ạ...」
「Họ đã rất vui, đúng không?」
「Vâng ạ...」
「Vậy thì tốt rồi. Rei đã hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ của mình. Vất vả rồi.」
「............」
「Có muốn hâm nóng lại cà phê không?」
Nữ Giám đốc hỏi Rei, người đang nhìn chằm chằm vào hình ảnh của mình phản chiếu trong tách cà phê.
Rei ngẩng mặt lên.
「Dạ không, em cảm ơn.」
Trả lời xong, cô hỏi Giám đốc.
「Em vẫn chưa hiểu rõ lắm... nhưng, em và Inaba-san đã đến một thế giới khác rất giống thế giới này, đúng không ạ?」
「Đúng vậy.」
「Tại sao điều đó lại có thể... ạ?」
「Bởi vì, chỉ cần đi cùng Inaba là được.」
「Vậy... tại sao, Inaba-san lại làm được ạ?」
「Em hỏi cậu ta thử xem.」
Rei đặt chiếc cốc xuống bàn và quay sang Inaba.
「Tại sao, anh lại có thể làm được điều đó ạ?」
「Bởi vì tôi có thể.」
Inaba đáp gọn lỏn.
「Thưa Giám đốc... em có thể hỏi thêm một câu nữa được không ạ?」
「Gì thế?」
「Tại sao lần này lại là công việc ở một thế giới khác ạ?」
「Vì vốn dĩ đây là một văn phòng như vậy mà. Một văn phòng chỉ chuyên cử diễn viên và ca sĩ đến những nơi như Thế giới song song rất giống với Trái Đất nhưng vẫn có điểm khác biệt hoặc những Dị giới không hề giống chút nào—đó chính là văn phòng của chúng ta.」
「Chuyện đó... chắc chắn là em chưa từng nghe qua...!」
「Tất nhiên là chị chưa nói rồi.」
「Tại sao!」
「Bởi vì, nói ra em cũng không tin đâu. Chị đã giữ bí mật cho đến khi em thực hiện công việc đầu tiên và tự mình chứng kiến.」
「............」
「Vì vậy, chúc mừng và cảm ơn vì đã vất vả cho công việc đầu tiên, Rei.」
「............」
「Theo lời Inaba kể thì Rei có tố chất đấy. Có thể phát huy thành quả luyện tập một cách vững vàng ở bất kỳ đâu. Cậu ta là người không khen trực tiếp đâu, nên chị nói thay cho nhé.」
Khi Rei quay lại nhìn Inaba, anh ta lập tức quay mặt đi.
「Vì vậy, chị muốn nhờ em tiếp tục làm việc, nhưng em thấy sao? Đây là công việc hát và diễn ở các Thế giới song song và Dị giới. Tất nhiên, sau khi đã biết sự thật thì em cũng có thể từ chối và nói rằng "đó không phải là hoạt động nghệ thuật mà tôi tìm kiếm!".」
Rei nhìn Nữ Giám đốc đang nói một cách vui vẻ.
「............」
Cô im lặng.
「Dù sao thì, những thành công sau này của Rei sẽ không bao giờ được nhắc đến trong thế giới chúng ta đang sống này đâu. Ước mơ của Rei là trở thành một ca sĩ hoặc diễn viên nổi tiếng có thể cổ vũ mọi người—nó sẽ thành hiện thực, nhưng cũng có thể không thành hiện thực.」
「............」
「Nào, em quyết định thế nào?」
Hết


0 Bình luận