Volume 01
Chương 2: 「Cuộc chiến Ca hát, Xuất trận!」 ─MAD─
0 Bình luận - Độ dài: 5,139 từ - Cập nhật:
Ở một góc thành phố, có một văn phòng giải trí nhỏ bé.
Trước một ga tàu tư nhân là một tòa nhà phức hợp cũ kỹ, chật hẹp, hẳn đã được xây từ thời Showa. Giữa hằng hà sa số những tấm biển hiệu của các cửa hàng trông có vẻ mờ ám, văn phòng của họ nép mình trên tầng ba.
Phía trước sảnh thang máy chật chội, có treo một tấm biển nhỏ ghi:
『Văn phòng Giải trí Arisugawa』
Sau cánh cửa là một không gian vừa là phòng tiếp khách, vừa là phòng làm việc. Bên cạnh đó, một căn phòng khác được ngăn cách bởi cửa kính mờ, trên có tấm biển 『Phòng Giám đốc』.
Ngay trước cửa phòng Giám đốc—
「Bốn mươi lăm, bốn mươi sáu, bốn mươi bảy...」
Một cô gái trạc tuổi thiếu niên đang tập plank.
Cô cao chừng một mét năm mươi đang mặc trên mình bộ đồ thể thao màu đỏ tía, mái tóc đen dài được buộc gọn kiểu đuôi ngựa.
Trên tấm thảm yoga trải trên sàn, cô chống khuỷu tay, cẳng tay và đầu ngón chân, giữ cho cơ thể thẳng tắp.
Trong tư thế đó, cô tiếp tục chịu đựng, mồ hôi lấm tấm trên khuôn mặt.
「Năm mươi..., năm mươi mốt...」
「Năm mươi bốn...」
Khi gần đến sáu mươi giây, cơ thể cô bắt đầu run lên nhè nhẹ.
「Năm mươi lăm...」
Cô không hề nhận ra cánh cửa văn phòng đã mở và một người phụ nữ trong bộ suit đỏ bước vào.
Người phụ nữ này là Nữ Giám đốc, người luôn tự nhận mình đã bốn mươi nhưng trông trẻ hơn tuổi thật rất nhiều. Vừa bước vào, bà đã nhận ra cô gái.
「Cái bánh rán nó bay mất rồi.」
「Phụt!」
Cơ thể cô gái mất hết sức lực và đổ sập xuống sàn. Đồng hồ vừa điểm năm mươi sáu giây.
「Thưa... thưa Giám đốc!」
Cô gái ngồi bật dậy, mái tóc đuôi ngựa lắc lư, nhìn bà chủ của mình với ánh mắt phản đối.
「Rồi rồi, không phải lỗi của tôi nhé. Chào buổi sáng, Rei.」
「Chào buổi sáng ạ! Chỉ một chút nữa là em đã phá kỷ lục sáu mươi giây rồi ạ!」
「Kỷ lục là để bị ngăn chặn.」
「Là "để bị phá vỡ" mới đúng ạ!」
「Thôi nào, thôi nào. Dù sao thì, mới sáng ra đã chăm chỉ quá nhỉ.」
Nữ Giám đốc vỗ nhẹ vào vai Rei rồi ngồi xuống ghế sofa trong phòng tiếp khách.
Rei đưa tay về phía máy pha cà phê và nhấn nút. Sau khi giao phó mọi việc cho cỗ máy, cô quay lại đối mặt với Giám đốc.
「Em phải rèn luyện ạ! Bởi vì, "hoạt động nghệ thuật là một cuộc chiến"!」
「Chị đã hỏi rồi, câu đó của ai thế?」
「Em có cảm giác là đã đọc được trong một cuốn tiểu thuyết ngày xưa ạ!」
「Tiểu thuyết gì thế? Chị muốn đọc thử quá!」
「Em không nhớ ra được ạ...」
「Vậy à. Inaba đâu rồi?」
Giám đốc hỏi về người còn lại.
「Hôm nay em vẫn chưa thấy anh ấy ạ...」
Rei vừa lau mồ hôi vừa lắc đầu.
「Vậy chắc là đi tìm việc rồi nhỉ?」
「Ý chị là... đi đến "thế giới khác"... ạ?」
Rei tò mò hỏi.
「Tất nhiên rồi.」
Nữ Giám đốc trả lời với giọng điệu thản nhiên như thể anh ta chỉ đi siêu thị.
「Chuyện đó... không nguy hiểm sao ạ?」
「Cũng có lúc nguy hiểm chứ.」
「S-sẽ không chết chứ ạ?」
「Chuyện đó, cũng có.」
「Ể!」
「Nhưng mà, ở Thế giới song song hôm trước, cả Rei và Inaba đều đã chết rồi còn gì?」
「Ể? À, vâng... đúng là vậy nhưng...」
「Chết rồi thì sẽ quay về được. Tức là, dù có chuyện gì xảy ra thì cũng có thể trở về thế giới này. Yên tâm đi.」
「Vậy sao ạ... mà thưa Giám đốc, chị nói cứ như thể đã từng đi rồi vậy.」
「Chị chỉ nghe Inaba kể thôi. Cậu ta vẫn chưa về nhỉ. Cà phê vẫn chưa xong nhỉ.」
Dù cà phê mới chỉ chảy ra một chút,
「Tôi về rồi đây.」
「Về rồi à! Đúng là đang nhắc tới Tào Tháo thì Tào Tháo đến!」
Inaba đã trở về.
Với chiều cao chỉ một mét năm lăm, anh mặc một bộ vest xanh đậm trên thân hình nhỏ con. Điểm đặc trưng là mái tóc ngắn trắng xóa. Cùng với đôi mắt to, trông anh giống như một thiếu niên ngoại quốc.
「Về rồi à! Có việc gì không?」
「Vâng, tôi đã nhận được một việc.」
「Tốt lắm, đúng là quản lý tài ba kiêm phụ trách kinh doanh!」
Nữ Giám đốc vỗ tay tán thưởng.
「Anh Inaba, anh có dùng cà phê không ạ?」
Rei đang định chuẩn bị cốc cho Giám đốc, hỏi.
「Không cần. Hơn nữa, chuẩn bị ngay trang phục biểu diễn đi! Có việc rồi!」
「Ngay bây giờ sao ạ?」
「Ngay bây giờ. Cứ mặc bộ đồ đó cũng được.」
「Còn tắm rửa thì...」
「Không cần.」
「Okê, đi đi, Rei! Cà phê chị sẽ tự rót nên không cần lo đâu.」
「À, vâng! —Dạ... lần này, lại là "Thế giới song song" sao ạ?」
Rei hướng ánh mắt về phía Inaba và hỏi.
「Không, khác.」
Anh lập tức lắc đầu.
「Lần này là Dị giới.」
Inaba tay không, còn Rei mặc đồ thể thao xách theo một chiếc cặp da nhỏ và một chiếc túi boston lớn bước vào chiếc thang máy nhỏ ọp ẹp ngay bên ngoài cửa văn phòng.
Chiếc thang máy rung lắc như sắp rụng rời đưa họ xuống tầng hầm một. Đó là một bãi đỗ xe chật hẹp, tối tăm, bốn bề là bê tông và một nửa số đèn đóm đã cháy.
Trong bãi đỗ xe chỉ có năm chỗ, ba chiếc xe đang đậu. Một chiếc wagon màu đen sản xuất trong nước, một chiếc xe thể thao cao cấp màu đỏ của nước ngoài, và một chiếc xe bốn bánh cỡ nhỏ màu vàng.
「Hôm nay đi xe này.」
Inaba tiến lại gần chiếc xe bốn bánh.
「Chiếc xe dễ thương quá!」
Rei đi vòng sang phía đối diện, định ngồi vào ghế sau.
「Gay go rồi! Không có cửa sau!」
「Nó là loại xe như vậy. Ngồi ghế phụ cũng được. Hành lý thì quẳng ra ghế sau đi.」
「Vâng...」
Rei leo vào xe như đã được bảo.
「Đừng quên thắt dây an toàn đấy.」
「Em không quên gì đâu ạ!」
「Ai biết được.」
Inaba khởi động động cơ. Vì trong xe nóng nên anh đã hạ cửa sổ hai bên.
Chiếc xe bốn bánh nhỏ từ từ lăn bánh trong bãi đậu xe.
「Lần này cũng vậy, khi ra khỏi bãi đậu xe này thì đó sẽ là Dị giới phải không ạ?」
Rei hỏi, Inaba vẫn nhìn thẳng về phía trước và gật đầu.
「Đúng vậy. Một nơi mà cô sẽ nhận ra ngay từ cái nhìn đầu tiên.」
Chiếc xe bốn bánh leo lên một con dốc thoai thoải, xuyên qua một đường hầm tối. Lối ra đã ở rất gần, nhưng vì chói mắt nên không thể nhìn thấy gì.
「Lần này em cũng chỉ cần ngủ cho đến khi tới nơi là được phải không ạ?」
「Ừ.」
Inaba trả lời, rồi khẽ cười.
「Cứ ngủ đi, nếu cô ngủ được.」
***
Sau khi ra khỏi đường hầm tối, chiếc xe bốn bánh được bao bọc trong ánh sáng, và thứ đập vào mắt Rei là,
「Oa...」
Một vùng hoang dã rộng lớn.
Chiếc xe bốn bánh đang chạy một cách thong thả trong một không gian mà mặt đất màu nâu đất trải dài đến tận chân trời, tung lên một lớp bụi mỏng. Một khung cảnh mà không thể tìm thấy ở bất kỳ đâu tại Nhật Bản.
Rei nhìn lên bầu trời qua kính chắn gió.
「Oa...」
Cô nhìn thấy một bầu trời với hai mặt trời cùng tỏa sáng, một cảnh tượng cũng không thể có ở bất kỳ đâu trên Trái Đất. Không khí lạnh từ cửa sổ tràn vào và Inaba ngay lật tức đóng cửa sổ lại.
「Hà!」
Rei nhận ra điều gì đó và quay lại, lần này cô nhìn cảnh vật qua kính sau. Cũng chỉ là đường chân trời màu đất trải dài, không có bất cứ thứ gì khác—tức là không có tòa nhà nào, cũng không có lối ra của bãi đậu xe.
Rei quay lại phía trước và nhìn Inaba ngồi bên phải mình.
「Tại sao lối ra của bãi đậu xe lại nối với một thế giới khác ạ?」
「Giải thích thì cô cũng không hiểu đâu. Nào, tôi tăng tốc đây. Giữ tư thế cho vững để không bị đập đầu. Cô có thể nắm vào tay cầm ở phía trên bên trái.」
「Em hiểu rồi. Thể lực của em được rèn luyện tốt lắm ạ!」
Ngay khoảnh khắc Rei nói câu đó, chiếc xe bốn bánh tăng tốc đột ngột.
「Oái!」
Nó bắt đầu chạy như bay trên vùng hoang dã không có đường đi.
「Em tưởng chết mất...」
「Tôi không thể để cô chết vì một chuyện cỏn con như thế này được.」
Rei hoàn toàn kiệt sức, còn Inaba thì vẫn lạnh lùng lái xe băng qua vùng hoang dã. Khi hai mặt trời lên đến đỉnh đầu, họ đã đến trước một "thành trì".
Một thành trì khổng lồ bằng đá sừng sững giữa một thung lũng sâu, như thể đang chặn lối đi. Đó là một thành trì có thiết kế kỳ lạ, không giống bất kỳ thành trì nào trên Trái Đất.
Hai bên là những ngọn núi, những đỉnh núi dốc đứng không có cây cỏ.
「Người như thế nào lại sống ở một nơi thế này ạ...? Không phải là con người sao?」
「Không, bên này là con người.」
「"Bên này"?」
Khi đến trước cánh cổng thành đóng kín, cánh cửa nặng nề và to lớn từ từ mở ra.
Những người lính cường tráng như vận động viên thể hình, mặc bộ áo giáp kim loại sơn trắng, đội mũ bảo hiểm chắc chắn và cầm những ngọn giáo dài bước ra, chào đón chiếc xe của Inaba.
Khi đến gần, Rei mới nhận ra rằng tất cả họ đều cao trên hai mét. Nhờ bộ áo giáp, họ trông còn to lớn hơn.
Khi chiếc xe bốn bánh vào trong thành, cánh cửa ngay lập tức đóng lại.
Bị bao vây bởi một nhóm người cơ bắp cao lớn cầm giáo, chiếc xe bốn bánh nhỏ chạy trong thành, đi qua một khu phố bằng đá hoang vắng, rồi lại leo lên những con dốc bằng đá trong thành nhiều lần và cuối cùng lại ra ngoài với bầu trời.
「Được rồi, lấy hành lý rồi xuống xe. Tôi sẽ giới thiệu khách hàng lần này.」
「Vâng! Em sẽ không ngạc nhiên vì những chuyện nhỏ nhặt nữa đâu.」
Rei nói vậy, mở cửa và bước xuống, rồi trước cảnh tượng trải dài dưới mắt,
「Oái!」
Cô giật mình đến mức gần như nhảy dựng lên.
Đó là mép của tường thành, một đài quan sát. Ngay phía trước qua lan can là một vách đá thẳng đứng.
Vài chục mét bên dưới, trên vùng đất có thể nhìn thấy vô số xác chết nằm la liệt.
Lẫn trong xác của những người lính còn có xác của những sinh vật kỳ dị không phải người cũng không phải động vật. Nếu phải nói, chúng là những vật thể giống như bạch tuộc khổng lồ có kích thước khoảng hai mét.
Những sinh vật đó mặc áo giáp sơn màu đỏ. Những vũ khí như giáo và kiếm có thiết kế rõ ràng khác với của con người nằm lăn lóc bên cạnh nhiều cánh tay của chúng.
Mùi sinh vật thối rữa và mùi máu thoang thoảng khắp nơi.
「............」
Rei ngẩng đầu lên. Không gian đầy xác chết của cả hai bên kéo dài khoảng một trăm mét, và ở phía bên kia, cô nhìn thấy một hàng rào trải dài.
Đó là một hàng rào được làm bằng cách ghép nhiều thân cây gỗ khổng lồ lại với nhau cắt ngang thung lũng theo một đường thẳng. Chiều dài hàng trăm mét. Vì quá dài nên trông có vẻ thấp nhưng chiều cao của nó cũng phải đến vài chục mét.
Trên hàng rào đó, những sinh vật kỳ dị mặc áo giáp đỏ đang di chuyển.
Có thể nghe thấy âm thanh kim loại va chạm, dường như là tiếng áo giáp.
「Bên kia là phe địch đấy.」
Inaba nói.
「Đ-địch...?」
「Đúng vậy! Chúng ta đang có chiến tranh với bọn chúng.」
Một giọng nói lớn chen vào, đó là một người đàn ông cao lớn và cơ bắp vạm vỡ mặc một bộ áo giáp đặc biệt lộng lẫy và cũng được sơn trắng.
Ông ta có một bộ râu rậm rạp, tuổi khoảng năm mươi. Được bảo vệ bởi vài người lính cầm khiên tròn hai bên, ông ta tiến lại gần trên nền đá.
「Rei, đây là Quốc vương của thế giới này, cũng là khách hàng lần này. Chào hỏi đi.」
「V-vâng! —Thần là Yukino Rei! Hôm nay, thần sẽ hát hết mình! Rất mong được mọi người giúp đỡ!」
Rei mặc đồ thể thao cúi đầu trước Quốc vương.
「Ừm. Trông cậy vào ngươi đấy, Rei. Khi thành công, ta sẽ ban thưởng hậu hĩnh.」
「V-vâng! Ừm, nhưng mà—」
「Bệ hạ. Vì thần vẫn chưa giải thích, xin người hãy cho chúng thần một chút thời gian. Thần nghĩ rằng cho cô ấy thấy tình hình trước sẽ dễ hiểu hơn.」
Inaba nói.
「Được! Vậy thì để ta truyền đạt!」
Nhà vua tự mình nhận vai trò giải thích. Inaba kính cẩn cúi đầu và lùi lại một chút.
Khi nhà vua và Rei đứng cạnh nhau, sự chênh lệch chiều cao còn hơn cả người lớn và trẻ con. Trước Rei đang ngước nhìn,
「Hãy theo ta.」
「V-vâng.」
Hai người bước tới gần lan can và ngắm nhìn cảnh vật trải dài.
「Hỡi Rei, cô bé nhỏ đến từ Dị giới, ngươi có thấy hàng rào và Lũ Quái vật đang lúc nhúc trên đó không?」
「Dạ có.」
「Lũ Quái vật đó chính là bọn đang tiến hành cuộc chiến đẫm máu với loài người chúng ta ở thế giới này. Chúng không có tên. Chúng ta chỉ đơn giản gọi là "bọn chúng" hoặc "Lũ Quái vật".」
「Vậy sao ạ...」
「Bọn chúng cũng có trí tuệ, ngôn ngữ, biết dùng công cụ và lửa nhưng lại hoàn toàn không thể hòa hợp với loài người chúng ta. Nông sản của chúng ta chúng không ăn được và ngược lại cũng vậy. Từ khi có lịch sử, ở thế giới chỉ toàn đất hoang này, chúng ta đã luôn tranh giành đất nông nghiệp, nguồn nước, tức là phương tiện và nơi để sinh tồn. Bên nào thắng trong cuộc chiến này sẽ có thể tồn tại ở thế giới này. Này Rei, ở thế giới của ngươi, ta nghe nói không có kẻ thù như vậy phải không?」
「Ể... vâng ạ.」
「Vậy thì, con người không cần phải dồn sức vào chiến tranh nhỉ. Chắc hẳn là một thế giới hòa bình lắm.」
「Ể? Ừm... đúng vậy ạ... Có lẽ là vậy.」
「Thật đáng ghen tị. Nhưng bây giờ có lo lắng về điều đó cũng vô ích. Và, cũng không có thời gian. Chúng ta đang bị đẩy đến bờ vực rồi.」
Nhà vua giơ cánh tay to như khúc gỗ lên và chỉ vào hàng rào.
「Trước đây nó còn ở xa hơn nhiều. Nhưng chúng ta đã để chúng tiến công đến tận đây. Nhờ có thành trì này mà chúng ta mới tạm cầm cự được, nhưng ngay cả nó cũng đang sắp sụp đổ.」
「Tình hình thì, con cũng đã hiểu phần nào rồi ạ. Thưa Bệ hạ. Và, việc con có thể làm là gì ạ?」
「Câu hỏi hay đấy. Nhưng để trả lời câu hỏi đó, ta cần phải giải thích thêm một điều nữa. Tại sao bọn chúng lại có thể khiến chúng ta khổ sở đến mức này.」
Nhà vua với khuôn mặt lộ rõ vẻ đau khổ, quay mặt về phía Rei ở một góc gần như nhìn thẳng xuống dưới.
「Bọn chúng đã dùng bài hát làm vũ khí.」
「?」
Trước Rei đang khẽ nghiêng đầu, nhà vua tiếp tục.
「Bọn chúng cũng có văn hóa văn minh của riêng mình, và trong đó tất nhiên cũng sẽ có ca hát. Có cả ca sĩ. Và những ca sĩ đó đã bắt đầu hát trên hàng rào.」
「?」
「Giọng của bọn chúng vốn đã vô cùng xấu xí, nhưng khi thành bài hát thì lại trở nên xấu xí đến mức không thể tả xiết. Không thể nào dùng từ "tiếng ồn" để diễn tả được, đó là một thứ "chất độc" truyền qua không khí.」
「............」
「Bọn chúng đã tập hợp hàng trăm ca sĩ. Tất cả đồng loạt hát trên hàng rào. Bài hát vang vọng khắp thung lũng, lan đến cả tai chúng ta. Thứ chất độc dữ dội đó tấn công và gây tổn thương cho tai của chúng ta. Gây đau đầu, buồn nôn, chóng mặt. Cùng lúc đó, binh lính của chúng cầm giáo xông vào. Những chiến binh dũng cảm cũng không thể chiến đấu tử tế trong tình trạng đó và chúng ta dần dần bị đẩy lùi cùng với sự dịch chuyển của hàng rào, là như vậy đấy.」
「............ R-ra, là, vậy...」
「Vì thế, chúng ta cũng đã nghĩ đến việc dùng cùng một chiêu, nhưng tiếc là nơi ở của chúng ta ở lại quá xa. Không thể để người dân sống ở một nơi nguy hiểm như thế này được. Hơn nữa, việc tập hợp các ca sĩ cũng thiếu thời gian trầm trọng. Đúng lúc đó, nhà tiên tri đã báo rằng: "Sẽ có một vị khách đến từ thế giới khác trên một cỗ xe màu vàng có bốn bánh. Hãy tiếp đãi người đó một cách trọng thị và đề nghị họ giúp đỡ".」
「Cái này... nói cách khác... là tham gia vào cuộc chiến sao ạ?」
Trong một căn phòng trong thành, Rei hỏi trong khi đang cởi bỏ bộ đồ thể thao đẫm mồ hôi. Inaba ở bên kia cánh cửa trả lời.
「Đúng vậy. "Hoạt động nghệ thuật là một cuộc chiến", đúng không?」
「............」
Rei thay bộ trang phục biểu diễn mà cô mang theo.
Một chiếc váy liền màu trắng. Phần chân váy phồng lên nhờ lớp váy lót.
Chỉ có phần vai phải đến cánh tay phải được che phủ bởi một thứ trông như chiếc áo khoác màu xanh đậm bị cắt đi. Trên ngực phải của nó là một phụ kiện lấp lánh giống như huy chương có hoa văn dễ thương.
Chân cô đi tất vàng và một đôi giày cao gót hơi cao một chút.
Trên đầu là một chiếc băng đô có trang trí trông như tai thỏ.
「Em xong rồi ạ.」
Khi Rei mở cửa, Inaba không có ở đó. Cô được một người lính dẫn đến đài quan sát và thấy anh mặc vest đang chuẩn bị ở đó.
Trên đài quan sát, có bốn chiếc loa lớn bằng cái giường được xếp hàng. Động cơ của chiếc xe bốn bánh nhỏ được khởi động để lấy điện từ đó. Một thiết bị trông giống như amply được đặt trên kệ và một chân micro đang đứng đó.
「Inaba-san...」
「Cô chỉ có một mình. Phải mượn sức mạnh của khoa học.」
「Điều đó thì được thôi ạ, nhưng làm sao anh mang được ngần này thiết bị đến đây?」
「Bình thường thôi.」
「Anh chất được lên chiếc xe đó sao?」
「Chất được mà.」
「Làm thế nào ạ?」
「Vì nó vừa.」
Inaba ngồi trước amply và đeo tai nghe.
Qua micro,
「Nghe rõ chứ?」
Anh gửi giọng nói đến Rei.
Từ tai nghe kiểm âm được làm theo khuôn để vừa khít vào lỗ tai của Rei, giọng nói đó truyền đến màng nhĩ.
「Vâng. Không sao ạ.」
Rei trả lời bằng giọng nhỏ qua micro.
「Nguồn nhạc toàn là những bài hát cô nói là thích. Cứ hát thoải mái đi. Hay dở không quan trọng. Cứ coi như đang luyện tập cũng được.」
「Em hiểu rồi. Ở thế giới này, cũng không cần quan tâm đến phí bản quyền nữa...」
「Cô bắt đầu hiểu ra rồi đấy. —Nào, bắt đầu thôi.」
Đoạn dạo đầu của một ca khúc nổi tiếng do một nữ ca sĩ hát khoảng mười năm trước và đến nay vẫn được nhiều người hát lại đã vang lên ở Dị giới.
Âm thanh được khuếch đại đến mức tối đa mà amply và loa có thể tạo ra, bùng nổ như một vụ nổ từ đài quan sát của thành trì.
Rei có tai nghe kiểm âm làm nút bịt tai và Inaba cũng nhờ có tai nghe nên không phải chịu trực tiếp âm thanh khủng khiếp đó, nhưng,
「Cỗ máy gì thế này... Đây là sức mạnh công nghệ của Dị giới sao!」
Đối với nhà vua và những người lính đứng cách đó vài chục mét và không bị loa chĩa thẳng vào, âm thanh nghe như một tiếng gầm ở nhà hát live.
「Nhưng, không hề khó chịu!」
Không có ai cảm thấy khó chịu vì điều đó.
Chẳng mấy chốc, đoạn dạo đầu kết thúc. Rei hít một hơi thật sâu.
Với thành trì làm nền, đài quan sát làm sân khấu, vùng hoang dã làm khán phòng, xác chết và kẻ thù làm khán giả, Rei cất tiếng hát.
Chất giọng vốn đã nội lực, nay được khuếch đại đến cực hạn nhờ sức mạnh của máy móc xuyên qua không gian cùng với tiếng vang của thung lũng.
「Rei! Giọng hát tuyệt vời!」
Nhà vua giơ hai cánh tay to lớn của mình lên bầu trời có hai mặt trời.
Rei tiếp tục hát. Không cần phải nhảy, nhưng bộ trang phục biểu diễn vẫn tung bay. Không cần phải mỉm cười, nhưng hàm răng trắng của cô vẫn lấp lánh.
Một người lính đang nhìn chằm chằm vào hàng rào qua ống nhòm từ phía sau,
「Có hiệu quả rồi! Bọn chúng, đang đau đớn!」
Khi bài hát chuyển sang đoạn nhạc dạo, Inaba, người đang theo dõi tình hình qua ống nhòm,
「Tốt lắm. Lũ quái vật đang quằn quại trong đau đớn.」
báo cáo cho Rei.
「............」
Rei bắt đầu hát đoạn hai với một cảm xúc phức tạp.
Sau khi hát liền năm bài, Rei đưa tay lấy chai nước để làm ẩm cổ họng. Khi tiếng nhạc vừa tắt, trả lại sự yên tĩnh cho không gian, tiếng hò reo của những người lính lại bất ngờ vang lên vào tai trái của Rei sau khi tháo tai nghe kiểm âm,
「Tuyệt vời!」
「Giọng hát thật hay!」
「Bài hát hay quá!」
「Rei! Cô là nhất!」
Tiếng hoan hô nhiệt liệt của những người lính vang đến.
Những người lính bám đầy trên các vị trí cao của thành trì vẫy tay về phía Rei. Rei mỉm cười vẫy tay lại, và tiếng hò reo của những người đàn ông giọng ồm ồm làm rung chuyển không khí.
「Vẫn hát được nữa chứ?」
Inaba, người đã kéo một bên tai nghe ra, hỏi.
「Dĩ nhiên rồi ạ, nếu là karaoke thì em có thể hát cả ngày. Với gói dịch vụ một nghìn tám trăm yên, em có thể ở đó từ tám giờ sáng đến tám giờ tối luôn đó ạ!」
「Quán đó tốt nhỉ. Tên là gì? Ở đâu vậy?」
「Ừm... xin lỗi, em quên mất rồi...」
「Vậy à.」
「Mà thôi, em vẫn còn hát được nhiều lắm ạ!」
「Được thôi. Tôi sẽ đưa danh sách, cô tự chọn đi.」
「Nếu vậy thì—」
Đó là lúc Rei đưa tay về phía chiếc máy tính bảng mà Inaba đưa ra.
Một âm thanh vô cùng khó chịu, giống như tiếng móng tay cào vào bảng đen, tiếng xốp cọ xát vào nhau, hay tiếng la hét của con người, trộn lẫn vào làm một, bắt đầu vang vọng khắp thung lũng.
「Ực!」
Rei làm rơi chiếc máy tính bảng. Inaba bắt được nó trên không.
「Đeo tai nghe kiểm âm vào. Ngay lập tức!」
「V-vâng!」
Dù Rei đã che cả hai tai, cô vẫn nghe thấy âm thanh khá lớn và có thể thấy những người đàn ông cường tráng ở khắp nơi trong thành đang ngồi xổm xuống lấy tay bịt tai.
「Ra vậy, cái này mạnh thật.」
Giọng Inaba truyền đến tai nghe kiểm âm. Rei quay lại micro và nói vào đó.
「Bài nào cũng được ạ! Cứ bật nhạc nền lên đi ạ!」
Và rồi, trận chiến bắt đầu.
Về phe quái vật, các ca sĩ xếp hàng trên hàng rào và phía sau họ có lẽ là những binh lính quái vật đang bịt các bộ phận trông như tai của ca sĩ.
Những binh lính đó thì, máu chảy ròng ròng từ nơi có lẽ là tai.
「Bọn lính tự làm vỡ màng nhĩ sao. Giỏi thật đấy.」
Inaba lẩm bẩm sau khi nhìn chi tiết qua ống nhòm.
Các ca sĩ quái vật đồng thanh hát.
「Em sẽ không thua đâu!」
Rei chỉ có một mình, nhưng nhờ sức mạnh của khoa học, cô đã làm vang dội âm nhạc và bài hát của mình khắp thung lũng, vừa chống đỡ đòn tấn công của đối phương bằng tai nghe kiểm âm, vừa tấn công bằng giọng hát nhiệt huyết của mình.
Vài giờ đã trôi qua.
Đối với cả hai bên, đó là một trận chiến sinh tử.
Các ca sĩ, hoặc binh lính của phe quái vật ngã gục đây đó, và mỗi lần như vậy lại được thay thế bởi các ca sĩ hoặc binh lính khác.
Rei, chỉ một mình, chỉ uống nước giữa các bài hát, đã hát không ngừng nghỉ.
Và rồi—
「Rei, được rồi đó.」
Ngay khi bài hát kết thúc, giọng Inaba vang lên trong tai nghe kiểm âm.
「Ể? Vâng ạ?」
Rei, với bộ trang phục biểu diễn đẫm mồ hôi, ngắm nhìn cảnh vật trong thế giới bỗng trở nên yên tĩnh.
Trên hàng rào, không còn một ai.
Hình bóng của Lũ Quái vật đã biến mất, và cũng không nghe thấy bài hát từ phía bên kia nữa. Thậm chí không có một tiếng động nào. Thung lũng được bao trùm bởi một sự tĩnh lặng đến đau tai.
「Hỡi các dũng sĩ, hãy đốt hàng rào!」
Theo lệnh của nhà vua, những người lính cầm cung tên chạy xuống thung lũng. Khi họ bắn nhiều mũi tên lửa vào hàng rào, nó bắt đầu cháy âm ỉ và khói bao trùm bầu trời của thung lũng.
Phía bên kia hàng rào đã cháy rụi và sụp đổ, không còn quân đội của Lũ Quái vật nữa.
「Chúng ta đã chiến thắnggggggggggg!」
「Uooooooooooooooooooooo!」
Trong khi nghe tiếng hò reo của nhà vua và những người lính, Inaba nói với Rei.
「Xem ra không cần hát tiếp rồi.」
***
「A ha ha ha ha ha ha ha ha!」
Trên chiếc ghế sofa trong phòng tiếp khách của văn phòng, Nữ Giám đốc tay cầm tách cà phê cười ngặt nghẽo.
「Chị cười nhiều quá rồi đấy ạ! Lúc đó em đã rất nghiêm túc mà!」
Rei mặc đồ thể thao ngồi đối diện, nói trong khi hai tay vẫn cầm chiếc cốc của mình.
「Chà chà. Không ngờ là lại đi dùng bài hát để gây chiến thật đấy... Inaba, cậu đã kiếm được một công việc thú vị đấy. Tuyệt vời!」
「Cảm ơn bà.」
Inaba đứng bên cạnh trả lời và nhấp một ngụm cà phê.
「Rồi sao nữa? Chiến tranh, kết thúc rồi chứ?」
「Ể?」
Rei ngạc nhiên, ngẩng mắt lên khỏi hình ảnh của mình trong tách cà phê.
「Em còn chưa kể mà, sao chị lại biết ạ?」
「Vì Rei đã về đây rồi. Nếu chiến tranh còn tiếp diễn thì người ta sẽ muốn em làm việc mãi và sẽ giữ em lại chứ?」
「À, ra là vậy...」
「Mà, dù có ở thế giới khác bao lâu đi nữa, Inaba vẫn có thể quay về vào thời điểm cậu ta muốn.」
「Vậy sao ạ? Tại sao anh ấy lại làm được điều đó?」
Inaba nhìn vào mặt Rei và trả lời.
「Bởi vì tôi có thể.」
「Lại là câu đó nữa ạ...」
「Thôi nào, thôi nào. Vậy? Dị giới đó thì sao?」
「Haizz... Thực ra vào buổi tối hôm đó, bên kia—mấy người quái vật đã cử sứ giả đến.」
「Hô hô. Quân sứ à. Rồi sao?」
「Họ nói rằng vì đã chịu thiệt hại nặng nề bởi bài hát của tôi, nên tạm thời sẽ đình chiến...」
「Bụ hya hya hya hya hya hya!」
Rei đã đợi vài chục giây cho đến khi tiếng cười của Giám đốc đang vặn vẹo người ngớt đi.
「Sau đó, chúng tôi đã đưa ra một lời hứa về chiến tranh đấy ạ.」
「Hô, lời hứa gì thế?」
「............」
Vì Rei tỏ vẻ hờn dỗi và không trả lời ngay nên Inaba đã nói thay.
「Là một thỏa thuận rằng "sẽ không bao giờ sử dụng thứ vũ khí tối thượng gọi là bài hát trong chiến tranh nữa".」
「A ha ha ha ha ha ha!」
「Một buổi lễ ký kết đơn giản đã được tổ chức ngay tại chỗ, nhưng Rei và các ca sĩ bên kia cứ lườm nhau như thể có chuyện gì là sẽ hát ngay lập tức.」
「Bụ ha ha ha ha ha ha!」
「Chà, nhờ vậy mà mọi chuyện đã kết thúc tốt đẹp.」
「Hya ha ha ha ha ha!」
「Thiệt tình.」
Trước Rei đang phồng má, Giám đốc vừa lau nước mắt nơi khóe mắt vừa nói.
「Dị giới đầu tiên thế nào? Rei.」
「Hơi không hài lòng ạ! Dù đã có công việc ca hát là tốt rồi, nhưng em chỉ có thể làm cho một nửa khán giả vui thôi ạ!」
Nghe những lời đó, Giám đốc cười nhếch mép.
「Nhưng mà nhé, nếu bây giờ em mà tham gia một lễ hội âm nhạc ở thế giới này, với trình độ hiện tại của Rei, thì kết quả còn tệ hơn thế đấy?」
「Ực...」
Hết


0 Bình luận