♥
Thật không còn từ nào khác để diễn tả—tôi đã hoàn toàn bất ngờ.
Chị ấy ghé qua vào giữa trưa, không một cuộc gọi, không một lời báo trước.
“Chào. Lâu rồi không gặp, Ayako.”
“Yumemi...” Tôi sững sờ đứng chết trân ở cửa.
Chị ấy sở hữu vóc dáng mảnh mai như người mẫu, và nó trông thật hoàn hảo trong bộ pantsuit hàng hiệu. Mái tóc bù xù, thứ dường như chẳng được tốn chút công sức chải chuốt nào, tương phản rõ rệt với bộ trang phục công sở vừa vặn—nhưng lạ thay, cái vẻ hoang dại ấy lại hòa hợp một cách kỳ lạ với bộ đồ của chị. Có một sức hấp dẫn khó tả trong chính sự mất cân bằng đó. Dù đã ngoài bốn mươi, chị vẫn có làn da căng mọng và gương mặt trẻ trung—và trên đó là đặc điểm nổi bật nhất: ánh nhìn sắc lẻm như của một con sói, vẫn dữ dội như ngày đầu chúng tôi gặp mặt.
Đây là Yumemi Oinomori, giám đốc của Light Ship, công ty tôi đang làm việc.
“Tối nay chị có hẹn gặp Sora, nên tiện đường ghé qua thăm cậu luôn,” Yumemi giải thích trong khi ngồi phịch xuống ghế sofa trong phòng khách nhà tôi.
Sora là một họa sĩ minh họa lâu năm sống ở quanh đây. Chúng tôi đã hợp tác với cô ấy vài lần, và tôi cũng là bạn của cô ấy.
“Em không phiền chị qua chơi, nhưng... giá mà chị báo trước cho em một ngày. Thậm chí báo trong ngày thôi cũng được mà,” tôi nói trong khi pha cà phê từ chiếc máy Dolce Gusto. “Thời buổi này mấy ai lại đột ngột xông đến nhà người khác vào giữa tuần chứ.”
“Xin lỗi nhé. Tại chị muốn gây bất ngờ cho cậu mà,” chị ấy nói, một lời xin lỗi chẳng hề có chút hối lỗi.
Đúng là chị ấy chẳng bao giờ thay đổi, tôi thở dài thầm nghĩ. Chị là kiểu người luôn làm theo ý mình, và tôi đã không biết bao nhiêu lần phải chịu trận trước những ý thích bất chợt của chị.
“Mà công nhận cũng lâu thật,” Yumemi nói thêm một cách sâu sắc khi cầm lấy tách cà phê. “Chắc cũng nửa năm rồi nhỉ?”
“Chắc vậy ạ... Mà cũng không có cảm giác lâu lắm, vì ngày nào mình chẳng nói chuyện qua điện thoại.”
“Ha ha, cũng đúng.”
Light Ship là công ty do Yumemi thành lập sau khi rời vị trí biên tập viên kỳ cựu ở một nhà xuất bản lớn. Lĩnh vực hoạt động của công ty thực sự rất khó để định nghĩa: nó nhận đủ các loại dự án, nhưng tựu trung lại, chúng tôi tham gia vào việc tạo ra các sản phẩm giải trí đa dạng như game, anime và light novel. Tôi vào công ty từ mười năm trước, và bằng cách nào đó vẫn còn trụ lại đến giờ. Dù thỉnh thoảng phải ra ngoài gặp đối tác, tôi chủ yếu làm việc tại nhà, trao đổi qua máy tính, điện thoại hoặc email. Cũng vì thế mà đã một thời gian rồi Yumemi và tôi mới gặp mặt trực tiếp.
Tôi thở dài khi ngắm nhìn gương mặt của Yumemi. Vẫn như mọi khi, chị chẳng có dấu hiệu nào của tuổi tác, đến mức khiến tôi có chút ghen tị. Sẽ chẳng ai nghĩ chị đã ở tuổi bốn mươi—thậm chí nếu cố, có lẽ chị còn có thể giả làm một cô gái đôi mươi.
“Hình như cậu trông tròn trịa hơn lần cuối chị gặp đấy,” chị nói với giọng trầm ngâm.
“Hả? Em... tròn trịa hơn?”
“Ừ. Cảm giác như cậu có da có thịt hơn, tròn trịa hơn hẳn.”
“Chị đang nói về dáng em á?!” Trời đất, tôi còn tưởng chị ấy đang nói tính cách của tôi đã trở nên mềm mỏng, bớt sắc cạnh hơn! Ai ngờ chị ấy lại nói thẳng theo nghĩa đen! “Yumemi... Dù chị là phụ nữ, nhưng với tư cách là sếp, việc chị bình phẩm về những điểm nhạy cảm của người khác là quấy rối tình dục đấy. Còn là bạo hành tinh thần nữa. Có lẽ em phải bắt đầu tìm hiểu thủ tục pháp lý thôi...”
“Ch-Chị đùa thôi mà. Trời ạ, cậu vẫn phũ như ngày nào,” chị nói, vẻ mặt thoáng chút sợ hãi. “Chị đang nói về thần thái của cậu, không phải vóc dáng. Vốn dĩ cậu cũng chẳng phải người gai góc, nhưng... chị cảm thấy phong thái và những cử chỉ của cậu giờ đây có gì đó duyên dáng hơn, nữ tính hơn rất nhiều,” chị nói, ánh mắt như nhìn thấu tâm can tôi. “Chắc phụ nữ khi yêu đều sẽ xinh đẹp hơn thì phải.”
“C-Cái gì...?! Em... em có yêu đương gì đâu...”
“Ngại ngùng gì chứ,” Yumemi cười.
“Em không có ngại. Với lại... lý do duy nhất chị thấy em thay đổi là do... cái gọi là... thiên kiến xác nhận thôi! Chị đã mặc định em đang yêu nên mới nhìn ra như vậy.”
“Ha ha, chắc cậu nói đúng,” Chị gạt đi lời phản bác yếu ớt của tôi một cách nhẹ bẫng. “Thôi được rồi, Ayako, dù chưa biết cậu có yêu hay không, nhưng chắc chắn có người đang yêu cậu. Takumi Aterazawa trứ danh đâu rồi, cậu nhóc đang làm gì thế?”
“E-Em nghĩ cậu ấy đang ở nhà... Miu bảo hôm nay cậu ấy không đến trường. Lịch học hôm nay bị hủy nên cậu ấy sẽ làm việc ở nhà.”
“Tiện quá nhỉ,” chị cười toe toét. “Vậy thì, Ayako, hay là mình gọi sushi ăn đi?” chị nói... rồi nở một nụ cười hiểm ác nói thêm rằng sẽ gọi suất cho ba người.
♠
Thật không còn từ nào khác để diễn tả—tôi đã hoàn toàn bất ngờ.
“Em ăn trưa chưa?” Chị Ayako hỏi tôi.
“Dạ chưa ạ...”
“Vậy em qua nhà chị ăn sushi nhé?”
“Dạ được ạ? Em mừng lắm, nhưng sao lại đột ngột thế ạ?”
“Chuyện dài lắm... Có một người nữa sẽ ăn cùng, chị ấy hơi kỳ lạ một chút, nhưng nếu em không phiền...”
Sau khi chấp nhận lời mời đột ngột và khó hiểu ấy, tôi bước sang nhà Katsuragi bên cạnh. Chị Ayako đang đợi tôi với vẻ mặt không thoải mái, giữa ba phần sushi trông có vẻ đắt tiền. Và còn có...
“Chào. Rất vui được gặp cậu, Takumi.” Một người phụ nữ xinh đẹp chào tôi. Chị ấy mặc vest, và toát ra một khí chất rất hoang dã.
“Nào, đừng đứng đó nữa. Ngồi đi.”
“V-Vâng...”
Chị ấy thúc giục tôi ngồi xuống với thái độ tự nhiên như ở nhà mình. Chị nói một cách thoải mái đến nỗi tôi cứ thế làm theo mà không kịp suy nghĩ.
“Vậy thì, chúc mừng cuộc gặp gỡ của ba chúng ta, chúc sức khỏe và thịnh vượng,” người phụ nữ ngồi đối diện tôi nâng ly—chị ấy hoàn toàn làm chủ tình hình, và chị Ayako cũng làm theo. Tôi vội vàng cầm ly của mình lên và nâng theo.
“À mà này, Takumi, cậu có thích sushi không? Có loại nào không ăn được không?”
“Dạ...? E-Em cũng thích bình thường ạ. Cũng không có món nào em đặc biệt ghét...”
“Vậy à, tốt quá. Chị thì chỉ thích cá hồi với trứng cá hồi thôi, nên để tỏ lòng thành, chị nhường hết phần còn lại cho cậu đấy.”
“Dạ? Ừm...”
“Đừng khách sáo. Trai trẻ thì phải ăn nhiều vào.”
Chưa kịp để tôi từ chối, chị ấy đã nhanh tay gắp hết sushi của mình, chỉ trừ lại cá hồi và trứng cá hồi, sang đĩa cho tôi. Lãng phí sushi đắt tiền quá. Khẩu vị y như con nít... Mà thôi, chuyện đó không quan trọng. Khoan đã. Rốt cuộc chị ta là ai vậy? Chị ta toát ra vẻ của một nhân vật quan trọng, lại còn tỏ ra thân thiết quá mức, nhưng chị ta là ai cơ chứ?
“Ch-Chị xin lỗi vì đã gọi em qua đột ngột...” Chị Ayako áy náy nói khi tôi ngồi cạnh chị trong sự bối rối. “Chị đã phản đối rồi, nhưng chị không cãi lại được chị ấy...”
“Không sao đâu ạ, nhưng... chị ấy là ai vậy chị?”
“Ừm, chị ấy là—”
“Ồ, phải rồi. Chị còn chưa giới thiệu. Của cậu đây,” chị nói, đặt đũa xuống, cắt ngang lời chị Ayako để rút một tấm danh thiếp từ túi áo vest.
Dù chị ấy đang ngồi, tôi vẫn đứng dậy để nhận danh thiếp bằng cả hai tay theo đúng phép lịch sự. Ừm, nhận danh thiếp như thế này là đúng rồi, phải không nhỉ?
“Tên Yumemi, họ Oinomori. Chị chỉ là một người muốn mỗi ngày đều trôi qua với nụ cười trên môi... Cứ coi chị là một người phụ nữ của phố thị cũng được.”
Nói xong màn giới thiệu của mình, chị—chị Oinomori—lại tiếp tục ăn. Tôi ngồi đó, choáng ngợp trước khí chất kỳ lạ của chị, và liếc xuống tấm danh thiếp.
“Giám đốc Light Ship— Khoan, ‘giám đốc’?!” Tôi kinh ngạc thốt lên. Tôi theo phản xạ ngước nhìn chị Oinomori rồi quay sang chị Ayako. “Light Ship chẳng phải là công ty chị đang làm sao ạ?”
“Ừ...”
“Vậy, người này là giám đốc của công ty chị...?”
“Ch-Chị ghét phải thừa nhận... nhưng đúng là chị ấy,” Chị Ayako đáp, vẻ mặt rối bời.
Tôi quay lại nhìn chị Oinomori, nhìn chằm chằm. Tôi không thể ngờ giám đốc công ty của chị Ayako lại là một người phụ nữ xinh đẹp với thái độ bất cần đời thế này.
“Chức danh chẳng là gì cả. Chị làm giám đốc chẳng qua là bất đắc dĩ thôi. Vì là người sáng lập công ty nên nó rơi vào đầu chị. Chị chẳng có chút quyến luyến nào với cái ghế đó cả. Thậm chí chị còn muốn từ chức ngay để nhường chỗ cho lớp trẻ. Cậu thấy sao, Ayako? Có muốn lên làm giám đốc không?”
“Chị đừng đùa nữa. Công ty mình gần như sống nhờ vào các mối quan hệ và danh tiếng của chị đấy,” Chị Ayako bực bội gạt đi.
Thật khó mà biết được những lời chị Oinomori nói có bao nhiêu phần là thật. Qua cách họ nói chuyện, tôi lờ mờ cảm nhận được họ đã quen biết nhau từ rất lâu.
“Chà, màn giới thiệu đã xong,” Chị Oinomori bắt đầu sau khi nhấp một ngụm trà, đã xử lý xong phần sushi cá hồi và trứng cá hồi của mình, “chị nghe nói cậu đã phải lòng Ayako nhà này.”
“Ực!” Tôi suýt nữa thì phun cả đồ ăn trong miệng ra. Sơ sẩy một chút là nghẹn chết rồi. “S-Sao chị lại...?”
“Hi hi, có gì mà phải giấu,” chị cười. “Chị nghe Ayako kể hết rồi.”
“Này, Yumemi! Ugh... Ch-Chị xin lỗi nhé, Takkun. Thỉnh thoảng chị có tâm sự với Yumemi vài chuyện riêng tư, nên...” Chị Ayako hốt hoảng giải thích.
Xem ra chị Oinomori đã biết tỏng mọi chuyện rồi.
“Vậy, chị nói đúng chứ?” Chị Oinomori hỏi, rướn người về phía trước với một nụ cười gian tà.
“D-Dạ... V-Vâng, em yêu chị ấy,” tôi đáp, không còn lựa chọn nào khác.
“T-Takkun... Trời ạ...” Chị Ayako lẩm bẩm.
Tôi cảm giác như mình có thể chết vì ngượng—ngay cả chị Ayako ngồi bên cạnh trông cũng xấu hổ không kém.
“Hi hi, ra vậy. Tốt,” Chị Oinomori nói, dường như là người duy nhất đang vui vẻ trong khi tôi và chị Ayako ngồi đó đỏ mặt tía tai. “Mà này... cậu còn trẻ quá. Hai mươi tuổi, phải không? Thật không thể tin ở tuổi cậu mà lại đi thích một người như Ayako...” Chị nhìn tôi chằm chằm, đôi mắt tràn đầy vẻ tò mò. “Cậu có gu thích phụ nữ trưởng thành à?”
“Ực! Hự, khụ khụ!” Lần này thì tôi sặc thật rồi. Miếng sushi đã hoàn toàn đi lạc đường.
“Này... ch-chị đang nói cái gì vậy hả, Yumemi?!” Chị Ayako la lên thay cho tôi, vì tôi đang không thể nói được.
“Thì rõ ràng mà, một chàng trai hai mươi tuổi yêu một phụ nữ ngoài ba mươi. Chị chỉ có thể nghĩ đến một khả năng thôi—cậu nhóc này có gu thích phụ nữ trưởng thành.”
“Nói thế tức là chị đang gọi em là phụ nữ trưởng thành, đúng không?”
“Chứ sao nữa? Cậu đích thị là một phụ nữ trưởng thành rồi còn gì.”
“E-Em không phải! Em vẫn còn trẻ chán!” Mặc cho lời phản bác yếu ớt của chị Ayako, chị Oinomori có vẻ chẳng hề bận tâm.
“Này, chẳng có gì đáng xấu hổ khi bị phụ nữ trưởng thành thu hút đâu, Takumi. Đó là một thể loại rất phổ biến trong thế giới phim người lớn đấy. Hoàn toàn không phải là một sở thích kỳ quặc đâu.”
“Ừm... Em không có gu thích phụ nữ trưởng thành hay gì đâu ạ,” tôi nói sau khi đã thở lại được. “À, mà... Có lẽ cũng không hẳn là không có. Xin lỗi, chính em cũng không rõ nữa.”
“Gì cơ? Cậu không biết á? Chẳng phải đó là gu của chính cậu sao?”
“Vâng, nhưng... từ trước đến giờ em chưa từng thích ai khác ngoài chị Ayako, nên em chưa bao giờ thực sự nghĩ xem mình thích kiểu phụ nữ nào. Hay đúng hơn là, trong đầu em lúc nào cũng chỉ có chị Ayako thôi.” Chị Oinomori im lặng lắng nghe tôi nói tiếp. “Ngay cả khi bạn bè nói về chủ đề đó, người duy nhất hiện lên trong đầu em cũng chỉ có chị Ayako... Em cảm thấy gu của em chính là chị Ayako— Hả? Ừm...?”
Tôi đột nhiên nhận ra không khí đã hoàn toàn thay đổi. Chị Ayako mặt đỏ như gấc, cúi gằm xuống, còn chị Oinomori, người khởi xướng câu chuyện, trông cũng có vẻ khó xử.
“Wow... Ayako, cậu câu được một chàng trai ghê gớm thật đấy.”
“Đ-Để em yên...”
“Hi hi, cậu thắng rồi. Chị chỉ định trêu một chút thôi, ai ngờ lại bị cậu hạ gục. Không thể tin nổi cậu lại khiến chị cạn lời. Cậu cũng lợi hại đấy, Takumi.”
Tôi không rõ chuyện gì đã xảy ra, nhưng có vẻ như tôi đã ghi được điểm với chị ấy.
“Tiếc thật. Nếu cậu chỉ đơn thuần thích phụ nữ lớn tuổi, chị đã tình nguyện làm bạn gái của cậu rồi. Cô nàng này đã định dạy cho cậu một bài học chi tiết về sức quyến rũ của một người phụ nữ trưởng thành thực thụ, điều mà Ayako không thể làm được đâu.”
“Em không nghĩ chị còn có thể tự xưng là ‘cô nàng’ ở tuổi này đâu, Yumemi.”
“Trẻ trung không nằm ở tuổi tác. Nó nằm ở tâm hồn.”
“Thật không công bằng khi chị tự nhận là ‘cô nàng’ sau khi gọi em là ‘phụ nữ trưởng thành’. Ở tuổi bốn mươi hai, chị còn trưởng thành hơn em nhiều.”
“B-Bốn mươi hai?!” Tôi buột miệng kêu lên vì sốc. Tôi không thể không nhìn chằm chằm vào mặt chị Oinomori. Không thể nào. Tôi đã nghĩ chị ấy chỉ khoảng ba mươi... hoặc thậm chí là cuối hai mươi. “Trông chị không giống bốn mươi tuổi chút nào. Em đã nghĩ chị trẻ hơn nhiều.”
“Cảm ơn cậu. Khen cho có lệ chị cũng vui.”
“Không, em nói thật đấy ạ... Lúc đầu gặp chị, em còn nghĩ có khi chị còn trẻ hơn cả chị Ayako.”
Tôi đã lỡ lời vì quá sốc, nhưng ngay khi câu nói vừa thoát ra khỏi miệng, tôi đã nhận ra mình vừa làm gì. Chết tiệt. Toang rồi! Hình như mình vừa nói một điều cực kỳ tồi tệ!
“Chị hiểu rồi...” Chị Ayako thì thầm.
Đúng như tôi dự đoán. Không khí vốn đã khó xử nay lại lạnh như băng trong tích tắc. Một đám mây u ám xám xịt lập tức bao phủ lấy chị Ayako. Trong mắt chị có một thoáng giận dữ, nhưng nó nhanh chóng bị nhấn chìm bởi nỗi tuyệt vọng tràn trề.
“Chị hiểu rồi. Hóa ra chị trông già hơn cả một người bốn mươi tuổi... Chị không ngờ em lại nghĩ về chị như vậy đấy, Takkun...”
“Không, chị hiểu lầm rồi! Chị cũng rất trẻ mà! Chỉ là, em biết tuổi của chị nên... em đã vô tình so sánh tuổi thật của chị với vẻ ngoài của chị Oinomori...”
“Ha ha ha! Lỗi của chị, Ayako,” Chị Oinomori cười phá lên, trái ngược hoàn toàn với nỗ lực chữa cháy tuyệt vọng của tôi. Giọng chị vừa có vẻ chân thành vui sướng, vừa mang đầy sự mỉa mai. “Nhưng chị ghen tị với cậu lắm. Chẳng hiểu sao, chắc vì ai cũng nghĩ chị còn trẻ nên trông chị chẳng có chút gì là đĩnh đạc cả. Chị thực sự ghen tị với việc cậu trông đúng với tuổi của mình đấy. Cậu có phiền dạy chị bí quyết để trông có khí chất hơn một chút không?”
“Ugh! Có lẽ chị không đĩnh đạc là vì chị toàn nói và làm những chuyện ngớ ngẩn, không hợp với tuổi của mình thôi!”
“Vóc dáng của chị cũng có vẻ ngon hơn cậu. Không như cậu lười biếng, chị giữ dáng săn chắc bằng cách đến phòng tập ba lần một tuần.”
“E-Em là mẹ đơn thân, bận tối mắt tối mũi với việc nhà! Em đâu có được sống cuộc sống nhàn hạ vô lo như một người đã qua ba lần đò!”
“Vấn đề đầu tiên, chàng trai đang yêu cậu đã nói rằng chị trông trẻ hơn cậu. Đó là kết quả ngay cả khi cậu đã được ‘buff’ thêm điểm nhờ tình cảm của cậu ta, có nghĩa là, về mặt khách quan, chị trẻ hơn cậu một trời một vực.”
“Ch-Chị thì biết gì! Biết đâu Takkun thực sự có gu thích phụ nữ trưởng thành, nên trong đầu cậu ấy đã tự cộng thêm tuổi cho em thì sao!”
Vì một câu lỡ lời của tôi, một cuộc chiến không thể lùi bước giữa hai người phụ nữ đã nổ ra, và tôi thì bị tình nghi là có sở thích kỳ quặc.
“Xem ra cậu không định nhượng bộ,” Chị Oinomori nói.
“Đương nhiên,” Chị Ayako gắt lại.
“Tốt lắm. Vậy thì thi đấu đi,” Chị Oinomori nhếch mép. “Chúng ta sẽ quyết định xem ai trẻ hơn bằng một trận đối đầu trực diện.”
“Thi đấu...? Bằng cách nào?”
“Hm. Hay là thế này?” Chị Oinomori nở một nụ cười gian ác. “Chúng ta sẽ mặc những bộ đồ mà nếu không phải người trẻ tuổi mặc vào sẽ cực kỳ khó đỡ, ai mặc đẹp hơn thì người đó thắng.”
Luật chơi vô cùng đơn giản. Đúng như chị Oinomori đã giải thích, cả hai sẽ mặc những bộ đồ hơi xấu hổ để mặc khi đã có tuổi, và ai mặc đẹp hơn sẽ thắng. Nói cách khác, ai trông ít “khó đỡ” hơn sẽ thắng. Người quyết định thắng thua, dĩ nhiên, là tôi.
Tôi đã bị lôi vào cuộc chiến của họ, một chuyện chẳng dính dáng gì đến mình. Mình không muốn làm cái này... Dù biết tất cả là do mình lỡ lời, nhưng làm giám khảo cho trận này thì căng quá.
“Ch-Chị Ayako...” Tôi gọi trước khi cuộc thi bắt đầu.
“Không sao đâu, Takkun,” chị đáp, giọng run lên vì hồi hộp. Dù vậy, trong đó vẫn ẩn chứa một sự quyết tâm. “Chị tuyệt đối sẽ không thua.”
Tôi chẳng biết nói gì hơn. Tôi, ừm, tôi chỉ muốn hỏi liệu chị có muốn dừng cái cuộc chiến chẳng đem lại kết quả tốt đẹp cho ai này lại không. Tôi muốn chị bình tĩnh và tỉnh táo lại. Nhưng có vẻ như cuộc chiến của những người phụ nữ này đã không thể nào ngăn cản được nữa.
“Sao mọi chuyện lại ra nông nỗi này?” Tôi lẩm bẩm với một tiếng thở dài sau khi bị bỏ lại một mình trong phòng khách.
Hai người kia đang đi thay những bộ đồ “khó đỡ trừ khi được mặc bởi người trẻ tuổi.” Chị Ayako đi tìm thứ gì đó trong nhà, còn chị Oinomori sẽ thay một bộ đồ mà chị tình cờ có trong vali, một bộ “cực kỳ phù hợp” cho cuộc thi này. Không biết họ sẽ mặc ra cái dạng gì đây.
“Chị vào đây, Takkun.” Người đầu tiên thay đồ xong và quay lại là chị Ayako.
Cánh cửa phòng khách bật mở, và tôi chết lặng khi nhìn thấy chị.
Chị đang mặc đồng phục nữ sinh. À, không hẳn là nữ sinh—trang phục này toát ra một không khí hơi “người lớn” quá để có thể gọi như vậy. Chị mặc áo blazer, áo sơ mi và váy xếp ly: thánh địa mà chỉ những cô gái tuổi teen mới có thể bước vào, biểu tượng tinh túy của tuổi thanh xuân.
Chị Ayako ngượng ngùng, mặt đỏ bừng đến tận mang tai. Dù xấu hổ, chị vẫn cố tạo dáng một chút, có lẽ vì đây là một cuộc thi. Có một cái gì đó ngang ngang khó tả trong cảnh tượng trước mắt tôi.
“Tr-Trông chị thế nào? Bộ đồ nữ sinh này... có ổn không?” chị hỏi.
Tôi ngồi im.
“Này... Takkun... Làm ơn đừng im lặng mà. Phản ứng gì đi chứ. Em im lặng như thể thấy chị kỳ quặc lắm... làm chị muốn lao đầu ra đường chết cho rồi...” Chị Ayako nài nỉ, trông như sắp khóc đến nơi.
“Ư-Ừm...” Tôi cứng họng, choáng ngợp trước cảnh một phụ nữ ngoài ba mươi trong bộ đồng phục học sinh. Tôi không muốn chị ấy làm liều, nên vội vàng nặn ra một lời bình luận.
“Ừm, nó hơi... kh-khó—”
“Khó đỡ?! Ugh... Ch-Chị biết mà, dĩ nhiên rồi. Nhìn kiểu gì cũng thấy khó đỡ... Một bà cô ngoài ba mươi mặc đồ nữ sinh thì còn gì nữa... Chị... Chị xin lỗi vì đã tồn tại trên đời...”
“Không, chị hiểu sai rồi! Em định nói là ‘chật chội’! Ý là, size có vẻ hơi nhỏ, nên trông chị có vẻ chật chội trong đó, thế thôi!”
Tôi vội vàng chữa lại, vì có vẻ như chị Ayako đang trên bờ vực suy sụp hoàn toàn.
“Đồ của Miu phải không ạ...?”
Chị Ayako gật đầu. Đúng như tôi nghĩ—đó là đồng phục của Miu. Áo và váy có lẽ là đồ dự phòng. Mùa này không mặc blazer, nên chắc vì thế mà nó có sẵn dù Miu đang ở trường.
“Nó có vừa không ạ...?” Tôi hỏi.
“V-Vừa... vì chị đang hóp bụng hết cỡ đây này.”
“Thế thì đâu gọi là ‘vừa’ được...”
“Biết sao giờ! Nó chật ních! Lỗi tại Miu gầy quá làm gì! Sao con bé đó lại ốm thế cơ chứ?!” Chị Ayako gắt lên.
Trong khi chị ấy lo về vòng eo, tôi lại lo về một chỗ cao hơn... vòng một của chị. Hai gò bồng đảo của chị đang chèn ép chiếc áo sơ mi đến mức tưởng như sắp nổ tung, hàng cúc áo trông như có thể bắn ra bất cứ lúc nào. L-Lạy Chúa... Căng hết cả ra. Thật là... đầy đặn.
“N-Này, Takkun, thật lòng thì sao? Nói thật cho chị nghe đi... Có đẹp không? Chị có giống nữ sinh trung học không?” Chị Ayako hỏi một cách tuyệt vọng.
Trả lời câu hỏi này thật vô cùng khó khăn. “Ư-Ừm, nói sao nhỉ... Theo một nghĩa nào đó thì nó đẹp.”
“Theo một nghĩa nào đó?”
“Ừm, thì... Dù sao thì cũng khó mà coi chị là một nữ sinh thật được, trông nó giống cosplay hơn, nhưng... nếu là cosplay, thì nó rất hợp với chị.”
“Đó là lời khen à...?”
“Về mặt kỹ thuật thì đúng là vậy...” Tôi không nói dối. Có một cái gì đó ở chị Ayako trong bộ đồng phục học sinh khiến tôi khó mà giữ được bình tĩnh. Nó giống như đang chạm vào một niềm vui tội lỗi, một điều cấm kỵ, khiến tôi cảm thấy đầu óc quay cuồng. Bộ đồ này không hợp vì nhiều lý do, nhưng cũng chính vì những lý do đó mà nó lại trở nên không thể cưỡng lại được.
“Em thấy chị rất quyến rũ.”
“Nghe vậy cũng không khá hơn là mấy...” Dù nói thế, chị Ayako có vẻ hơi vui. Chị trông khá hài lòng.
Nhìn chị vui vui như thế cũng dễ thương thật. Việc chị làm một điều hơi ngớ ngẩn so với tuổi của mình lại có một nét đáng yêu riêng... Khi tôi đang thầm công nhận sự quyến rũ của chị Ayako, một giọng nói đột nhiên vang lên.
“Ồ, một nữ sinh trung học kìa,” giọng của chị Oinomori vang lên khi chị thay đồ xong và quay lại phòng khách. “Ha ha, ra là cậu mặc đồng phục của Miu. Chị không ngờ cậu lại chơi lớn cosplay thành nữ sinh luôn... Chị khá ngạc nhiên đấy, Ayako. Không có gì làm chị vui hơn việc cậu lại nghiêm túc với một cuộc thi ngớ ngẩn thế này. Chị đã yêu cái sự ngây thơ và cả tin đó của cậu suốt mười năm qua rồi.”
Tôi không khỏi sững sờ trước bộ dạng của chị Oinomori.
“Cái... S-Sao...?” Giọng chị Ayako run lên. “Sao chị không thay đồ?!”
Đúng như chị Ayako nói, chị Oinomori vẫn mặc bộ vest ban nãy. Không có gì thay đổi so với lúc chị rời khỏi phòng.
“Chẳng phải chị bảo sẽ thay bộ đồ tình cờ mang theo, bộ đồ ‘cực kỳ khó đỡ trừ khi được mặc bởi người trẻ tuổi’ sao?”
“Gì? À, chị nói xạo đấy,” chị đáp tỉnh bơ, như thể chẳng có gì to tát. “Làm gì có chuyện chị lại tiện lợi mang theo thứ đó bên mình? Hi hi. Thật không thể tin nổi cậu lại dễ dàng tin một lời nói dối sơ hở như vậy.”
Chị Ayako chết lặng.
“Ồ, dĩ nhiên là chị nhận thua. Cậu thắng tuyệt đối rồi, Ayako. Chị không ngờ cậu lại chơi một nước liều như vậy. Uầy, khó đỡ thật. Ừ, khó đỡ thật sự... hi hi... Mà hợp với cậu lắm, ha ha...” Không thể nhịn được nữa, chị Oinomori phá lên cười.
Xem ra cuộc thi này từ đầu đến cuối chỉ là một vở kịch do chị ấy đạo diễn—chúng tôi đã bị lừa để diễn theo trò đùa của chị ngay từ đầu.
Thắng một trận chiến nhưng thua cả cuộc chiến, chị Ayako ngẩn người rồi khuỵu xuống sàn.
“Em-Em thực sự ghét chị!” chị hét lên trong nước mắt.
Tôi không biết nói gì để an ủi nữ sinh ba mươi tuổi đang suy sụp khóc lóc trước mặt mình.
♥
Tôi phải mất một lúc mới vực dậy nổi. Tôi nghĩ chắc chẳng ai muốn xem một bà cô ba mươi tuổi khóc lóc trong bộ đồ này, nên tôi phủi bụi rồi trở về phòng mình trên tầng hai.
“Hi hi. Thôi nào, vui lên đi chứ, Ayako,” Yumemi nói, bước vào phòng ngay lúc tôi đang thay bộ đồng phục ra. “Chị xin lỗi đàng hoàng nhé. Xin lỗi! Chị xin lỗi mà. Ha ha.”
“Đừng có vừa cười vừa xin lỗi!” Tôi gắt lên trong lúc cởi áo, lúc này trên người chỉ còn lại áo ngực. Ôi không, áo của Miu bị nhăn một nếp lạ rồi. Mẹ xin lỗi con, Miu. Mẹ sẽ ủi lại phẳng phiu, con tha cho mẹ nhé.
“Lần này em giận thật đấy! Em sẽ không tha thứ trừ khi chị tăng lương gấp đôi cho em!”
“Ồ, được thôi. Gấp đôi, đúng không? Chị sẽ cho kế toán xử lý để áp dụng từ tháng sau.”
“Thôi đừng... Em sẽ là người gặp rắc rối với chú Kanamori và bên kế toán đấy.”
“Sao lại đổi ý nhanh thế?” Mình không thể chịu nổi nữa... Chị ta bị làm sao vậy trời? Tại sao giám đốc công ty mình lại là một người hành xử như một kẻ lông bông vô tư thế này?
“Dù sao thì mọi chuyện cũng thành ra tốt đẹp cả, phải không? Dù không có trong kế hoạch, nhưng cậu đã thành công khoe được màn cosplay nữ sinh của mình cho Takumi xem. Nếu cậu ta có sở thích đặc biệt nào đó, có lẽ cậu ta đã càng mê cậu hơn rồi.”
“Em chẳng muốn cậu ấy mê em hơn vì mấy chuyện thế này đâu...”
“Vậy là cậu muốn cậu ấy mê cậu hơn à?”
“Em... Đ-Đó chỉ là cách nói thôi!” Tôi vội vàng cắt ngang cuộc trò chuyện, sợ rằng nếu cứ tiếp tục, chị ấy sẽ moi ra hết những cảm xúc thật của tôi—kể cả những cảm xúc sâu kín trong lòng mà chính tôi còn chưa nhận ra.
“Hi hi, trêu cậu lúc nào cũng vui,” chị lẩm bẩm một cách vui vẻ trước khi giơ hai tay lên trời vươn vai. “Mm, dù sao thì, chị rất vui vì đã ghé qua. Vừa được xem màn cosplay đầy đặn của cậu, lại còn được gặp Takumi, lý do chính chị đến đây.”
“Vậy ra mục đích của chị là cậu ấy?”
“Đúng vậy. Cậu ta có thể sẽ là chồng cậu trong tương lai, nên chị phải đích thân kiểm tra hàng chứ.”
“Ch-Chị nói gì vậy? Chuyện của bọn em còn quá sớm để nói trước điều gì...”
“Ồ, phải rồi. Chị quên mất cậu đang tận hưởng cái giai đoạn cực kỳ thú vị ‘trên tình bạn, dưới tình yêu’.”
“Ugh...” Dù tôi có nói gì đi nữa, chị ấy cũng sẽ chỉ trêu chọc tôi. Tôi chỉ biết rên rỉ bất lực.
Yumemi cười khúc khích, nhưng rồi nụ cười đột nhiên vụt tắt. “Nhưng, cậu biết không...” Chị thở dài. “Có lẽ cậu nên tránh xa cậu ta ra.” Giọng chị vừa có vẻ chế giễu, vừa như cam chịu.
“Hả...?”
“Chị đến để xem rốt cuộc là loại đàn ông nào đã khiến cậu mê muội đến thế, và thành thật mà nói... chị đã kỳ vọng nhiều hơn. Cậu ta trông chỉ như một sinh viên đại học tầm thường có thể tìm thấy ở bất cứ đâu.”
Yumemi bắt đầu một bài chỉ trích miệt thị, được nói ra một cách thản nhiên đến đáng sợ. “Mặt mũi không tệ, nhưng cũng chẳng phải dạng mỹ nam... là sinh viên thì dĩ nhiên không có tiền. Đã thế còn sống cùng bố mẹ, xe cũng không có. Chị hoàn toàn hiểu tại sao cậu lại nói không thể coi cậu ta là đàn ông. Một phụ nữ ngoài ba mươi phải có gu cực mặn với trai trẻ mới chấp nhận được những điều đó—cậu ta chẳng có gì nổi bật cả. Chị nghĩ chơi bời qua đường thì được, chứ để tính chuyện tương lai lâu dài thì cậu ta không đủ tiêu chuẩn.”
Chị ta bắt đầu cười khẩy khi tiếp tục tuôn ra những lời chỉ trích. “Với lại... cậu ta trông không đáng tin cậy chút nào. Nhàm chán và nhạt nhẽo. Việc bị cảm vào đúng ngày hẹn hò đầu tiên quan trọng như vậy là một điểm trừ cực lớn—chẳng có gì thảm hại hơn một gã đàn ông yếu bóng vía. Chưa kể, việc ôm mối tình đơn phương suốt mười năm không phải là chung thủy, mà là lập dị. Gần như là một kẻ rình rập.” Chị ta vẫn tiếp tục. “Trên đời này còn đầy rẫy đàn ông tốt hơn. Nếu cậu muốn chị có thể giới thiệu cho vài người. Với nhan sắc của cậu, muốn bao nhiêu gã đẹp trai, giàu có mà chẳng được—”
“Yumemi.” Tôi không thể không ngắt lời. “Em sẽ rất tức giận nếu chị còn tiếp tục xúc phạm cậu ấy.”
Giọng tôi run lên vì giận dữ, đến mức chính tôi cũng phải bất ngờ. Không chỉ giọng nói—cả cơ thể tôi đang run lên vì cơn thịnh nộ dâng trào trong lồng ngực.
“Chị rút lại ngay lời đó cho em! Takkun không phải là một người đàn ông không đáng tin! Cậu ấy nghiêm túc, chân thành, tốt bụng, và cực kỳ đáng tin cậy!”
Tôi lườm Yumemi—sếp của tôi, giám đốc công ty—một cái nhìn sắc như dao. Đây là lần đầu tiên kể từ khi vào công ty tôi dám nói chuyện với chị ấy bằng thái độ hiếu chiến như vậy.
“Trong mười năm kể từ khi em nhận nuôi Miu... sự có mặt của Takkun đã là chỗ dựa cho em rất nhiều.”
Ký ức chợt ùa về trong tâm trí tôi. Trong suốt mười năm qua cùng Miu, Takkun đã luôn ở đó. Luôn ở bên cạnh, âm thầm hỗ trợ tôi.
“Đến tận bây giờ em mới nhận ra... người đầu tiên em gọi mỗi khi gặp khó khăn, chính là Takkun.”
Suốt thời gian qua, tôi đã không hề hay biết. Tôi chưa bao giờ nhận ra cậu ấy đã ở bên mình nhiều đến thế nào, bởi vì điều đó đã trở nên quá đỗi bình thường.
“Những lúc em bận việc phải để Miu ở nhà một mình, Takkun luôn là người đến chơi với con bé... Cậu ấy luôn giúp em lên kế hoạch sinh nhật, lễ tết, thậm chí còn lo cho kỳ thi đầu vào của Miu hơn cả em...” Tôi không thể đếm hết những lần cậu ấy đã giúp đỡ—vô số ký ức về những lúc cậu ấy có mặt để chìa tay ra.
“Em không biết người đàn ông nào đáng tin cậy hơn Takkun.” Yumemi im lặng lắng nghe tôi tuôn một tràng. “Cậu ấy có thể chưa có gì trong tay, nhưng cậu ấy đang đi học cơ mà—dĩ nhiên là vậy rồi! Tương lai của cậu ấy có đủ tiềm năng để bù đắp tất cả! Takkun nhất định sẽ làm nên chuyện lớn và trở nên giàu có! Em dám đảm bảo điều đó! Còn về khuôn mặt... E-Em thích! Em thấy Takkun đẹp trai! Thân hình cậu ấy cũng rất đẹp vì săn chắc do bơi lội! Cậu ấy hoàn toàn là gu của em!”
Yumemi vẫn im lặng khi tôi phản bác lại từng lời của chị.
“Với lại, em không thấy việc cậu ấy thích em suốt mười năm có gì là lập dị cả. Ban đầu em đã rất bất ngờ, và cũng hơi bối rối, nhưng... bây giờ, hơn hết thảy, em cảm thấy rất hạnh phúc vì sự kiên định đó. Việc cậu ấy có thể yêu một người như em suốt mười năm... D-Dù sao đi nữa, Takkun là một người đàn ông tuyệt vời! Em không thể ngồi yên nghe chị tiếp tục nói xấu cậu ấy—”
“Phụt... Hi hi, ha ha ha!” Yumemi đột nhiên phá lên cười giữa lúc tôi đang tuôn trào cảm xúc.
“Ha ha, chị hiểu rồi. Chị hiểu rồi. Nếu đó là những gì cậu nghĩ...” Cười như thể đang tận hưởng khoảnh khắc vui vẻ nhất đời, Yumemi đặt tay lên cửa phòng. “...thì cậu nên nói thẳng vào mặt cậu ta ấy.” Chị đột ngột kéo toang cánh cửa, nhanh tay tóm lấy người đang đứng bên ngoài và lôi vào phòng.
“Cái gì...? T-Takkun?!” Tôi kêu lên kinh ngạc. Takkun trông có vẻ khó xử khi bị kéo vào.
“E-Em xin lỗi, em... Thấy hai chị ở trong lâu quá nên em lo, định lên xem sao, nhưng rồi... cuộc nói chuyện đột ngột rẽ sang hướng khác làm em không biết phải vào lúc nào...”
“Hi hi. Cậu hư thật đấy, Takumi. Dám nghe lén chuyện riêng của phụ nữ.”
Dù nói vậy, Yumemi trông hoàn toàn thích thú. Chị ta hả hê như một gã thợ săn nhìn con mồi đã sập bẫy.
“Y-Yumemi, đừng nói là chị đã biết Takkun ở đó từ đầu...”
“Chị nghe tiếng bước chân là biết cậu ta ở đâu rồi,” chị nói, không một chút tội lỗi. Thậm chí còn có vẻ tự hào.
Mình lại bị lừa rồi. Chị ta nghe thấy tiếng Takkun đi lên lầu và đã chờ đúng thời cơ để giăng bẫy. Chị ta cố tình nói những lời chọc giận tôi để Takkun, người đang đứng ngay ngoài cửa, nghe được cuộc trò chuyện. Và chị ta đã làm tất cả những điều đó khi đã đoán trước được phản ứng của tôi.
“Hi hi. Dù chỉ là diễn kịch thôi, nhưng chị xin lỗi vì đã nói những lời kinh khủng như vậy nhé, ừm, cậu là gì ấy nhỉ...?” Yumemi đặt tay lên vai Takkun trong khi xin lỗi, rồi quay sang tôi. “Takkun nghiêm túc, chân thành, tốt bụng, và cực kỳ đáng tin cậy, đúng không?”
“C-Cái...?!” Chị ta đang chế nhạo mình! Rõ ràng là đang trêu mình mà! Agh! Xấu hổ chết mất! Mình đã nói những gì vậy trời?! Hình như lúc đó mình bị cơn giận cuốn đi và đã nói ra một đống thứ đáng xấu hổ!
“Ch-Chị hiểu sai rồi, Takkun! Cái đó, ừm... Chị chỉ đang trả đũa chị ấy thôi, không phải cảm xúc thật của chị đâu... mà cũng không hẳn là không thật, nhưng, ừm...”
“Kh-Không sao đâu ạ, em hiểu mà.” Cả tôi và Takkun đều đứng đó, mặt đỏ bừng.
“Ha ha. Cả hai ngây thơ dễ thương thật,” Yumemi nói với một tiếng cười khoái trá trước khi quay lưng bỏ đi. “Chị về đây. Chị đã được tận hưởng sự trẻ trung và ngây thơ của hai người quá đủ rồi.”
“Gì...? Khoan đã.” Tôi bước ra để tiễn Yumemi khi chị đi xuống lầu.
“Hãy tận hưởng tuổi trẻ của cậu một cách trọn vẹn nhất, Ayako,” chị nói, không quay lại mà chỉ ngoảnh đầu về phía tôi, như để ngăn tôi đi theo. “Nhà thơ người Mỹ Samuel Ullman từng nói ‘Tuổi trẻ không phải là một giai đoạn của cuộc đời; nó là một trạng thái tinh thần,’ và chị sống theo những lời đó.”
Đó là điều tôi biết rõ. Bài thơ ấy được phóng to và treo trên tường như tuyên ngôn sứ mệnh của công ty trong văn phòng giám đốc ở Light Ship—cả bài thơ, chứ không chỉ câu mở đầu nổi tiếng.
“Dù cậu có bao nhiêu tuổi, chỉ cần cậu tiếp tục sống hết mình, tâm hồn cậu sẽ không bao giờ già cỗi hay mục nát,” Yumemi nói tiếp. “Vì vậy, hãy tận hưởng trọn vẹn cả công việc và tình yêu đi. Cậu còn quá trẻ để lấy tuổi tác ra làm lý do để dậm chân tại chỗ.”
Nói xong, Yumemi bật ra một tiếng cười thỏa mãn rồi đi xuống cầu thang. Chị xách chiếc vali để ở cửa rồi rời khỏi nhà tôi.
Tất cả những gì tôi và Takkun có thể làm là im lặng nhìn theo bóng chị. Tôi cảm thấy... có chút choáng ngợp.
“Ch-Chị Oinomori là một người phi thường.”
“Đúng là vậy thật...” Tôi đồng tình, nửa khen nửa chê.
Cuối cùng, chúng tôi đã hoàn toàn bị Yumemi xoay như chong chóng—bị chị ấy dẫn dắt như những con rối. Trời ạ... đúng là một vị giám đốc phiền phức. Chị ta chẳng quan tâm đến người khác, lại còn kiêu ngạo; phóng khoáng trong cả tiền bạc lẫn tình cảm, hành động trước khi suy nghĩ; dù bao nhiêu tuổi vẫn hành xử như một đứa trẻ to xác. Chị ta là hiện thân của sự bốc đồng và thiếu ý thức chung.
Nhưng, dù vậy, tôi lại không thể nào ghét chị ấy được, đó mới là vấn đề lớn nhất.
Suy cho cùng, tôi vô cùng biết ơn Yumemi—nhiều đến mức có lẽ cả đời này cũng không thể cảm ơn chị cho đủ. Chính nhờ có chị mà tôi đã có thể giữ được công việc mình yêu thích, ngay cả khi đột ngột trở thành một người mẹ đơn thân lúc còn là nhân viên mới.
“Chị xin lỗi vì đã kéo em vào mấy trò đùa tai quái của sếp chị.”
“Không sao đâu ạ, nhưng mà...” Takkun đỏ mặt, nhìn đi chỗ khác.
“Hm? Sao vậy?”
“Em, ừm... Ch-Chị Ayako... em nghĩ chị nên mặc áo vào đi ạ...”
“Hả...? Aah!” Tôi từ từ nhìn xuống người mình và hét lên. M-Mình không mặc áo! Tôi vẫn đang mặc chiếc váy đồng phục, nhưng phần thân trên chỉ có mỗi chiếc áo lót. Lạy Chúa... T-Toi rồi! Lúc Yumemi bắt đầu xúc phạm Takkun là lúc mình đang thay đồ, nên mình đã cãi lại mà chưa kịp mặc xong... Và mình đã ở trong tình trạng này suốt từ lúc đó! Chỉ mặc mỗi áo lót! “Trời ạ... Sao em không nói sớm hơn hả, Takkun?”
“E-Em xin lỗi. Em không tìm được lúc nào thích hợp để nói... À, em đi lấy áo khoác cho chị.”
Tôi khuỵu xuống sàn khi nhìn Takkun chạy ra khỏi phòng.
Lẽ nào Yumemi cũng đã tính toán đến cả chuyện này...? Lẽ nào chị ta đã ra tay đúng lúc mình bắt đầu thay đồ, dự đoán trước rằng chuyện này sẽ xảy ra...? Ugh, agh, chết tiệt! Rốt cuộc thì mình vẫn ghét chị ta!


0 Bình luận