Sora ni Usagi ga Noboru K...
Hirasaka Yomi Minato Hiromu
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 02: Ash And Diamond

Chương 3: Con Dao Hai Tông

0 Bình luận - Độ dài: 13,130 từ - Cập nhật:

Con Dao Hai Tông

Hôm sau, Chủ Nhật. Tại một căn phòng trong khu ký túc xá nam sinh số 5 của học viện Yuuzuki, phòng của Mikuriya Enju.

"Quyết rồi Enju. Tự dưng thấy chán đời nên việc quái gì tao giao hết cho Kamui."

Vừa tỉnh dậy, Fukami đã đá Mikuriya đang ngủ dưới sàn, tuyên bố một câu xanh rờn.

"Ui da..."

Mikuriya liếc xéo kẻ ở chung phòng vì hành động bạo lực vô cớ, đồng thời ngẫm nghĩ về lời vừa rồi. Fukami đột nhiên nổi hứng nói năng tùy tiện thế này cũng chẳng phải chuyện lạ, nhưng đúng là mệt mỏi thật, cậu nghĩ.

"…ờ…nghĩ thì lười…nhưng thôi nghĩ vậy…vì hạnh phúc…ờm, vậy tức là…Fukami tỷ, tỷ về à?"

Mikuriya nhìn Fukami với ánh mắt đầy hy vọng, nhưng tỷ ấy lại đáp trả bằng một nụ cười rạng rỡ:

"Ối dào, yên tâm đi. Đã mất công đến đây thì bổn cô nương quyết định ở lại cái thành phố này thêm một thời gian. Mẹ của mi cũng bảo tao là phải nhờ tao chăm sóc mi đó."

"Hả…!? K, không thể nào…"

Không hiểu vì sao lại hiểu lầm biểu cảm tuyệt vọng của Mikuriya, Fukami càng cười tươi hơn:

"Phải rồi Enju, giờ cũng hết việc để làm rồi, hay hôm nay mình đi chơi chung đi. Dẫn đường đi nhá. Ờ, ý tao là…" Đến đây, Fukami bỗng dưng lảng tránh ánh mắt, má ửng hồng. "Ý, ý tao là…hẹn hò đi!"

Đó là những lời nói mà tỷ ấy đã phải lấy hết can đảm mới thốt ra được, nhưng…

"…Không…ôi…lẽ nào từ nay về sau mình phải hầu hạ Fukami tỷ suốt đời…mệt quá…siêu mệt…áaaa…"

Mikuriya Enju chỉ cúi gằm mặt lẩm bẩm, hoàn toàn không nghe thấy gì.

Mặt Fukami giật giật.

"Enju!!"

"Dạ, dạ!"

Mikuriya giật bắn mình, còn Fukami thì bĩu môi:

"…Đi nhanh lên. Chuẩn bị đi."

† † †

Trời đã sáng. Phải nói là dù gì thì cũng gần trưa rồi, mặt trời đã lên cao quá đầu. Sau khi chạy trối chết khỏi khách sạn, tôi trở về phòng, phí thời gian vô tội vạ như mọi khi, ăn tối qua loa rồi ngủ một giấc không ra gì, thế là thành ra giờ này. …Toàn là ngủ vùi vì thất tình, đúng là thảm hại.

Thôi được rồi. Sau một đêm, đầu óc tôi cũng bình tĩnh hơn một chút, bắt đầu tự kiểm điểm lại những chuyện hôm qua. Tự nhiên lại mắc bẫy con hầu gái bụng dạ đen tối, đến nỗi còn…đè cô ta ra. Đúng lúc ấy thì Yoko, hay còn gọi là Yuu, ập vào…Mà khoan, sao hai đứa đó lại xuất hiện đúng cái thời điểm tệ hại nhất ở cái tầng cao nhất của cái nhà nghỉ đó nhỉ. …Mà thôi, chuyện qua rồi thì cũng kệ. Dù sao thì từ giờ phải cẩn thận hơn. Phải cool ngầu. Phải cool ngầu vào. Dù có bị chửi bới, dù có bị phủ nhận toàn bộ nhân cách thì cũng phải cool ngầu. Phải dẹp bỏ bản năng. Kể cả khi trước mặt có một chị gái xinh đẹp khỏa thân đứng đó thì mình cũng không được mảy may phản ứng gì, phải sống thật mạnh mẽ vào. Không, thế thì hóa ra mình bị bất lực à. …Tóm lại, mình phải hết sức cẩn thận để chuyện này không xảy ra thêm lần nào nữa.

…Còn vấn đề trước mắt là Yoko và Yuu thì…chắc chỉ còn cách dùng tài ăn nói để lấp liếm thôi. Phải bảo đó chỉ là hiểu lầm. Chuyện tôi đè cô ta ra chỉ là do hai đứa nhìn nhầm thôi. Đúng là hèn hạ thật, nhưng vì một cuộc sống bình yên, đành vậy thôi.

Toàn là tự biện minh. Thật là thấp hèn đến buồn nôn.

"…Mà, giờ mới nói thì cũng muộn rồi…"

Tôi lẩm bẩm đầy tự giễu cợt, cười khẩy. Hóa ra, tôi đã sớm chuẩn bị sẵn sàng để chấp nhận con người thấp hèn này rồi.

Đúng lúc đó…

Tiếng chuông cửa vang lên.

…Ai vậy? Chẳng lẽ tôi có quen ai mà lịch sự bấm chuông trước khi vào nhà à? Khoảnh khắc suy nghĩ vậy, tôi thấy bản thân thật đáng thương.

Tôi mở cửa.

"…Chào buổi sáng."

Đứng trước cửa là Shizu, cô hầu gái đeo bịt mắt, với vẻ mặt khó chịu.

"…Ờ, chào cô."

Tôi rụt rè đáp lại.

"…………"

"…………"

"…Cô vào nhà đi đã."

"Không, tôi đứng đây được rồi."

"Đứng đây thì kỳ lắm. Dù gì thì đây cũng là khu ký túc xá nam mà."

"…Ra là vậy."

Shizu gật đầu, vẫn với dáng đi đều đặn như thường lệ, bước vào phòng.

"Tôi có chuyện muốn nói về chuyện hôm qua."

Vừa đóng cửa, Shizu đã mở lời ngay.

"Kirimura-sama. Chuyện hôm qua…chuyện ngài đã…đè tôi ra…mong ngài giải thích với Yuu-sama và Fuyuki-sama rằng đó chỉ là hiểu lầm."

Shizu nói, hơi lảng tránh ánh mắt. Tôi bất giác cười khổ.

"…Vừa hay. Tôi cũng định nhờ cô chuyện này đây."

Nếu không nhờ cô ta giữ bí mật thì dù tôi có tài lấp liếm giỏi đến đâu cũng bị Yoko, hay Yuu, lật tẩy ngay.

Shizu nheo mắt trái, thở dài thườn thượt.

"…Đúng là hợp nhau thật. Chỉ tiếc là trong hoàn cảnh không mong muốn này."

"…Ừ. Đúng là tệ hại cho cả hai."

"Xin đừng đánh đồng tôi với cái loại đàn ông bất tài ngu ngốc như anh."

"Xin lỗi, thật ra tôi cũng chẳng muốn bị xếp vào hạng những kẻ biến hầu gái thành búp bê tình dục đâu."

"Đã là một thằng côn đồ vô dụng chỉ biết dùng nửa thân dưới thì đừng có mà nói đạo lý. Tôi mạn phép khuyên anh nên bớt xả não mỗi khi tự sướng đi. Nếu anh khó chịu vì ham muốn dâng trào, tôi có thể đặc biệt điều chế thuốc cho anh. Anh sẽ thấy dễ chịu ngay thôi. Mãi mãi."

"Xin cảm ơn lòng tốt của cô. Nhưng thay vì lo cho thằng em của tôi, cô nên chế thuốc để tiêu diệt cái sinh vật hắc ám ký sinh trong bụng cô thì hơn đấy. Đừng có lại gần tôi, lỡ bị lây cái bụng dạ đen tối của cô thì sao?"

"…………"

"…………"

"…………Hừ."

"…………He he."

Khi không khí đã bớt căng thẳng, chúng tôi bắt đầu bàn bạc chi tiết về lời nói dối.

† † †

Cùng thời điểm đó. Lại có hỏa hoạn bùng phát từ phòng của Fuyuki Yoko. Yoko vẫn nhanh chóng dập lửa như hôm qua. Vì đã yểm bùa trừ hỏa lên những vật dễ cháy từ đêm qua nên thiệt hại về vật chất không đáng kể, nhưng vấn đề là Yuu, nguyên nhân gây ra vụ hỏa hoạn. Cô ấy lại ngất xỉu trong bếp như mọi khi.

"…Bộ cô tưởng tôi dễ bị lừa hả Yuusuke, đừng có bày trò thất bại trong nấu nướng rồi đổ thừa do ma lực bạo phát nữa, tôi thấy hết đó."

Yoko vừa vỗ má Yuu vừa nói. Yuu vừa tỉnh lại đã cố gắng lấp liếm một cách yếu ớt:

"K, không phải…Hôm nay tôi định làm hamburger thì…áuu…!?"

"Này, Yuusuke!?"

Đột nhiên Yuu ôm ngực quằn quại. Mặt cô ấy tái mét, thở dốc, mắt đỏ ngầu. Bất ngờ Yuu hét lên với vẻ mặt hoảng sợ:

"—Yoko! Chạy mau!!"

"—!!"

Gần như đồng thời, Yoko phản xạ tạo ra một hàng rào ma thuật xung quanh mình, và một quả cầu ánh sáng màu cam khổng lồ phát ra từ cơ thể Yuu, xé toạc bức tường ký túc xá, vốn được gia cố nhiều lớp bằng một loại kim loại đặc biệt, trông có vẻ bình thường nhưng thực chất rất chắc chắn.

Một lỗ thủng lớn xuất hiện trên tường, phòng của Yoko thông sang phòng bên cạnh. May mắn là người ở phòng bên cạnh không có nhà…Mấy ngày nay tôi và Yuu gây ồn ào suốt nên bị phàn nàn không ít, nhưng thế này thì chắc chắn không chỉ là phàn nàn nữa rồi.

"…Mà không phải lúc nghĩ đến chuyện đó! Yuusuke!"

Hoảng hốt, Yoko rạch ngón tay mình rồi nhét vào miệng Yuu, người đang tỏa ra những hạt ánh sáng với vẻ sắp sửa giải phóng đợt sóng thứ hai. Yuu hút máu Yoko như một con thú…thật xứng với cái tên "ma cà rồng".

"Gaaaaaaa…guà!!"

"Á—!?"

Yoko nhăn mặt vì đau đớn. Yuu cắm răng nanh vào vết thương, xoáy sâu vào bên trong, mạnh đến nỗi tưởng chừng như ngón tay cô sắp bị cắn đứt. Trước giờ cô chưa từng cảm thấy đau khi bị hút máu, nhưng lần này cơn đau lớn hơn khoái cảm. Mỗi nhịp tim đập lại khiến vết thương nhói buốt. Liệu mình có bị hút hết máu mà thành xác khô không nhỉ, cô nghĩ vu vơ những điều vốn không đùa được.

Nhưng nỗi lo lắng đó đã không xảy ra, Yuu lại ngất xỉu như hôm qua.

…Sắc mặt Yuu đã đỡ hơn lúc nãy, nhưng vẫn chưa tốt. Mồ hôi nhễ nhại, thở dốc.

"…Áà…Chuyện này tệ thật rồi…"

Cô đã nghĩ đến chuyện này từ lâu, nhưng có lẽ phải ép Yuu uống máu của Seiji mới được.

Trước đây Yoko cũng từng nhịn không uống máu của Seiji trong hai tuần, và nỗi đau lúc đó thật sự là địa ngục. Chuyện đó không thể nhịn được. Khi Yoko để dị năng bộc phát, cô đã phá hủy khoảng tám phần mười căn phòng bằng một lỗ đen.

"Thôi, cứ làm nhanh cho xong. Sau này muốn hận thì cứ hận đi Yuusuke. Nhân tiện thì từ bỏ tôi luôn đi."

Vừa quyết định xong, Yoko đã mặc vội bộ đồ rộng thùng thình của mình cho Yuu đang khỏa thân, bế cô ấy kiểu công chúa rồi rời khỏi phòng để đến chỗ của Seiji.

† † †

Trên con đường lát đá vắng vẻ vào ngày nghỉ, Mikuriya dẫn Fukami, người vừa nãy đòi "phải dẫn đến ngôi trường mà mi đang theo học", vừa lẩm bẩm: "…Mệt quá…trường thì có đi bộ mười lăm phút là tới…mà nói thật thì đứng đây cũng thấy trường rồi…Chỉ cần rẽ ở cái góc trước ký túc xá rồi đi thẳng là không lạc được luôn ấy chứ…", vừa bị tỷ ấy đánh đấm vì không hiểu cái tâm tư thiếu nữ "Thật ra tao chỉ muốn đi dạo phố với mi thôi chứ địa điểm nào cũng được", và dẫn tỷ ấy đến trước cổng trường có vẻ ngoài vô cùng uy nghi. Vì là Chủ Nhật nên cổng trường đóng chặt.

"À à…đây là ngôi trường mà Enju đang theo học à. Ngắm kỹ lại thì thấy cũng khang trang ra phết. Ước gì tao cũng được học ở một ngôi trường khang trang thế này."

Fukami, người vừa nãy còn tỏ ra khó chịu, giờ lại nhìn tòa nhà học viện Yuuzuki, được xây bằng gạch (chỉ bên ngoài thôi), trông như một biệt thự cổ điển kiểu Âu (xin nhắc lại, chỉ là vẻ ngoài thôi, còn lớp học thì cũng chẳng khác gì trường học bình thường ở Nhật Bản), rồi lẩm bẩm với vẻ mặt hơi trầm ngâm.

Tâm trạng có vẻ đã tốt hơn, tỷ ấy bắt đầu ngân nga "Hừ hừ hừ…". Mikuriya nghĩ bụng, Fukami tỷ đúng là người hay thay đổi tâm trạng, rồi quay đầu từ cổng trường để nghĩ xem nên đi đâu tiếp.

"—Ara? Enju-kun?"

Bất ngờ, một giọng nói nhẹ nhàng khiến cơ thể cậu tự động phản xạ vang lên từ phía sau. Quay lại thì thấy ở đó là một thiếu nữ tóc dài thườn thượt — Hikawa Mana.

"U fufufu, gặp cậu ở đây, đúng là trùng hợp nhỉ~"

Mana cười tươi, tiến lại gần Mikuriya đang cứng đờ.

"Ừ, đúng…vậy…"

Giọng Mikuriya căng thẳng. Fukami hiểu lầm sự căng thẳng đó, bèn bước lên nửa bước, chắn trước mặt Mikuriya, liếc nhìn bộ ngực đầy đặn của Mana rồi "…ứ" một tiếng, sau đó cúi chào nhẹ. Mana cũng đáp lại bằng một nụ cười dịu dàng như thường lệ:

"Chào mọi người~. Em là Hikawa Mana, bạn cùng lớp với Enju-kun ạ~"

"Ra vậy. Tên ta là Juurinzaka Fukami. N.g.ư.ờ.i…q.u.e.n…c.ủ.a…"

"Ch, chỉ là người quen thôi mà Hikawa-san!"

Mikuriya vội vàng nói dối, vì nghĩ rằng khả năng người quen cũ đồng thời phát bệnh hội chứng ánh trăng là rất thấp, sẽ bị nghi ngờ mất. Nhưng Fukami không thích điều đó.

"Sao lại chỉ là người quen hả Enju! Tao đã vì mày mà…đã…cái đó…"

"Ấy, thì, tại…áaa…mệt quá…"

"Mệt là sao hả Enju! Mày ghét ở cùng với tao đến vậy à!"

"Hả!? Ờm, thì, nếu hỏi có ghét hay không thì…"

Nhìn hai người cãi nhau, Mana cười khúc khích thích thú.

"U fufufu, hai người thân nhau quá nhỉ~. Ghen tị ghê~. À, vậy em xin phép đi trước ạ~"

Nói xong, Mana vẫy tay tươi cười rồi quay gót. Bỗng dưng như nhớ ra điều gì, cô nàng dừng bước:

"Enju-kun, nhớ hòa đồng với mọi người trong trường nha!"

Bỏ mặc Mikuriya đang nhăn nhó phía sau, Mana sải bước rời đi. Chẳng lẽ cô ta chỉ nhắc lại chuyện hôm trước, hay là đã phát hiện ra Fuka không phải người của thành phố này rồi...?

Trong lúc Mikuriya còn đang rối rắm suy nghĩ, "Enju", Fuka cất tiếng gọi cậu. Vẻ mặt cau có ban nãy đã biến mất, thay vào đó là nét lo lắng:

"Mà ta quên mất, ở trường ngươi có ổn không?"

"À, ờ... thì..."

Mikuriya ấp úng. Mọi chuyện nhìn chung là ổn, nhưng Hikami Mana thì thật sự đáng sợ. Song nếu kể chuyện này cho Fuka nghe thì chắc chắn cô nàng sẽ xông vào gây sự với Mana ngay lập tức...

"Hừm... chẳng lẽ... ngươi lại bị bắt nạt nữa rồi?"

Mikuriya Enju từ nhỏ đã được xem là thần đồng, được mọi người tung hô, nhưng cũng vì vậy mà có không ít kẻ ghen ghét cậu trong cái "Cộng đồng" "bản thử nghiệm" này. Những "bản thử nghiệm" ấy thường quá tự cao về năng lực của bản thân mà coi thường người khác (điển hình là Juurinzaka Fuka, dù chính cô nàng cũng không nhận ra). Fuka đã dần nảy sinh tình cảm với Mikuriya khi ra sức bảo vệ, chăm sóc cậu khỏi những kẻ bắt nạt.

"Ờ, ờ... thì..."

Mikuriya lại ấp úng. Nhưng Fuka lại cho rằng chính cái sự ấp úng đó là bằng chứng khẳng định.

"Ai! Ai dám bắt nạt ngươi! Để ta cho kẻ đó một trận! ... Hừm, nhớ ra rồi, Enju từng bị Kirimura Seiji phát hiện thân phận thật... Chẳng lẽ... gã ta lợi dụng chuyện đó để bắt nạt ngươi!? Hay là vì bị bắt nạt nên thân phận của ngươi mới bị lộ!?"

"À, thì là..."

Hai tuần trước, hình ảnh cuộc nói chuyện trên sân thượng trường với Kirimura Seiji bỗng hiện lên trong đầu cậu. Cái nụ cười khiến người ta sởn gai ốc, pha lẫn sự điên cuồng khi hắn tuyên bố sẽ bảo vệ cuộc sống thường nhật này bằng mọi giá, thật sự khiến Mikuriya cảm thấy "sợ hãi".

...Nhưng thật ra cậu cũng không bị bắt nạt. Tuy nhiên, Fuka đã nổi đóa trước khi Mikuriya kịp mở miệng phủ nhận:

"Ra là vậy sao!? Quả nhiên là Kirimura Seiji! Ngay từ cái nhìn đầu tiên ta đã thấy hắn ta là một tên tiểu nhân bỉ ổi... Dám lợi dụng việc Enju hiền lành để... Dám đối xử với Enju của ta như vậy... Hừ... Enju... cái mông của Enju lại bị..."

Vẻ mặt Fuka trông giận dữ vô cùng. Không biết trong đầu cô nàng đang tưởng tượng ra những chuyện kinh khủng gì, mà có vẻ như Mikuriya đã bị Kirimura làm cho "tơi tả" lắm rồi. Mông má gì chứ... Hơn nữa, cô nàng còn vô tình thốt ra chữ "của ta" nữa... Xem cậu là vật sở hữu à? Mikuriya suýt khóc đến nơi. Vẻ mặt đó càng khiến Fuka thêm hiểu lầm:

"Không thể tha thứ! Kirimura Seiji... Hôm nọ ta đã bỏ qua cho ngươi, nhưng lần này, Juurinzaka Fuka ta nhất định sẽ lột da ngươi!"

Với vẻ mặt giận dữ, Fuka đột ngột lao về phía khu ký túc xá nam.

"Ể!? Khoan, đợi đã Fuka nee-chan!? ... Aaa... phiền phức quá đi..."

Dù miệng thì than phiền phiền phức, nhưng Mikuriya vẫn ngoan ngoãn đuổi theo.

† † †

Cuộc họp bàn thống nhất lời khai với Shizu-san kéo dài khoảng một tiếng. Vì trong phòng không có gì để tiếp đãi khách, nên chúng tôi đành trải chiếu lên sàn rồi ngồi bệt xuống, mặt đối mặt bàn bạc. Cuối cùng, hai chúng tôi đã hợp sức tạo ra một lời nói dối hoàn hảo và chân thật đến mức có thể khiến mọi người tin rằng đó chỉ là một sự hiểu lầm. Lời nói dối này chân thật đến nỗi khiến chính tôi cũng phải kinh ngạc, thậm chí suýt tin rằng mình không hề đè lên cô ấy lúc đó, mà là vì có lý do bất đắc dĩ. Yoko thì có vẻ ngoài ngốc nghếch nhưng thật ra lại rất thông minh, còn Yuu thì bình thường ngốc thật nhưng giác quan lại nhạy bén đến lạ, chắc chắn cả hai sẽ tin vào lời giải thích này.

"...Hoàn hảo thật... Đúng là Kirimura Seiji đáng sợ, đến mức có thể tạo ra một lời nói dối như vậy..."

Shizu-san ngồi ngay ngắn trên chiếu, mồ hôi lạnh toát ra, tôi cũng dùng mu bàn tay lau mồ hôi:

"Không không... tất cả là nhờ mưu kế quỷ quyệt của Shizu-san cả..."

Shizu-san khẽ nhếch mép, nở một nụ cười nham hiểm:

"...Vậy, mọi việc đã xong, tôi xin phép về trước. Ở lại lâu lỡ có tin đồn gì thì phiền lắm... Vậy Kirimura-sama, nhờ ngài hợp tác giữ bí mật nhé."

Cô ấy vừa nói vừa đứng dậy...

"Á!"

Bỗng dưng Shizu-san kêu lên một tiếng thật đáng yêu, loạng choạng rồi ngã nhào. Cô ấy đè lên người tôi đang ngồi... Hay nói cách khác là "đè ngửa" tôi ra. Khuôn mặt xinh đẹp của Shizu-san ở ngay sát bên, tôi có thể thấy rõ hai má cô ấy đang ửng hồng. Shizu-san cũng đỏ mặt, nói:

"...X... xin lỗi. Tôi không quen ngồi kiểu chính tọa này, chân bị tê mất rồi..."

"À... ra vậy ạ."

Aaa, nguy rồi. Tim tôi lại bắt đầu đập loạn xạ.

...Ngay lúc đó, từ bên ngoài phòng bỗng vang lên:

"Bỏ ra đi Yoko! Em không sao màー!" "Trời ạ! Nằm im đó đi Yusuke! Đến khi anh tỉnh lại thì mọi chuyện đã kết thúc rồi, khư khư khư" "Á... đồ quỷ! Cứu tôi vớiー! Bị cưỡng bức mấtー! À, không, nếu bị Yoko cưỡng bức thì tôi cũng cam lòng! Thậm chí còn muốn cô cưỡng bức tôi nữa!" "Tôi không cưỡng bức anh đâu! Im đi, lỡ có tin đồn bậy bạ thì sao!" "Á Á Á, ngược đãi! Phản đối ngược đãi trẻ em!" "Lúc nào cần thì gọi người ta là trẻ con, đồ bà già!" "Á Á Á Á! Đừng mà, đau quá! Yoko đau quá! Xương sống cong rồi, cong hình boomerang luôn!"

"Boomerang bà già lãnh đủ! Vậy nên tôi vào đây nhaー Kirimuraー"

Tôi chẳng hiểu cái vế "vậy nên" là có ý nghĩa gì, nhưng không thèm gõ cửa, Fuyuki Yoko xông thẳng vào phòng tôi, vác trên vai Yuu đang vùng vẫy (không mặc váy áo như thường lệ mà mặc một chiếc áo phông trắng thùng thình như váy ngủ).

Và rồi, cô ấy cứng đờ người. "Đau..." Yuu khẽ rên lên một tiếng như sắp khóc, nhưng Yoko không để ý. Cô ấy chỉ im lặng nhìn chằm chằm tôi và Shizu-san.

"...L... lần này Shizu-san ở trên à..."

"K...không phải, chuyện này là ừm... là cái đó đó, cái đó mà... là cái gì ấy nhỉ..."

Tôi định dùng ngay lời nói dối vừa nghĩ ra để biện minh, nhưng đầu óc lại quay cuồng.

"N...nói chung là chuyện đó đó, Yuu-sama! Đừng nhìn tôi bằng ánh mắt đó mà...!"

Shizu-san hốt hoảng bật dậy khỏi người tôi, cố gắng giải thích nhưng có vẻ như cũng đang rối trí nên không thể nói năng suôn sẻ:

"...Hừm... Thật đau khổ khi mà vì đã suy nghĩ quá chi tiết nên chỉ cần một sai sót nhỏ là toàn bộ lời nói dối sẽ trở nên mâu thuẫn...!"

"Vâng... Đây quả là một sai lầm chết người..."

"Hai người đang bí mật nói chuyện gì đó!?"

"K...không phải đâu Yoko, chuyện này là..." "K... không phải đâu Fuyuki-sama, chuyện này là..."

Nguy rồi, đồng thanh rồi! Vì quá ngượng ngùng nên tôi vội vàng lảng tránh ánh mắt của Yoko, nhìn xuống sàn nhà thì thấy Yuu đang mếu máo, mặt mày nhăn nhó nhìn tôi trừng trừng. Một cô bé có vẻ ngoài đáng yêu mà lại có biểu cảm như vậy thì thật sự rất "thốn"!

Rốt cuộc thì tại sao Yoko và Yuu lại đến vào đúng cái thời điểm này chứ! Đúng là không còn gì đen đủi hơn! À, nếu nghĩ kỹ thì lần này chỉ là tai nạn thôi mà, cứ thành thật nói ra là được... Không, nhưng dù sao thì vẫn phải giải thích tại sao Shizu-san lại ở trong phòng tôi chứ.

Tôi cố gắng sắp xếp lại suy nghĩ, định mở miệng dỗ dành Yoko và Yuu thì...

"KIRIMURA SEIJI ────!!"

Cánh cửa phòng lại một lần nữa bị mở toang một cách thô bạo, và một rắc rối khác lại ập đến. Cô nàng vu nữ mini-skirt tóc đỏ – thành viên của "Cộng đồng", Juurinzaka Fuka!

Geeee! Sao con nhỏ này cũng mò đến đây!?

"A... Fumi..."

Yuu ngơ ngác gọi tên cô nàng. Hả? Quen biết nhau à?

"...Yuu à."

Fuka liếc nhìn Yuu, vẻ mặt có chút lo lắng. Nhưng ngay lập tức cô nàng quay lại nhìn tôi, chỉ tay thẳng mặt và tuyên bố tiêu diệt:

"Hãy chuẩn bị tinh thần đi Kirimura Seiji!! Một kẻ tồi tệ như ngươi, ta sẽ đích thân trừ khử!"

"Ể!?"

Hôm nọ cô nàng còn bảo là không còn hứng thú gì với tôi nữa mà! Rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra thế này!? Tôi chẳng hiểu gì cả! Nhưng chắc chắn là tình hình đang rất nguy cấp. Nếu mà đánh nhau ở đây thì ký túc xá sẽ bị ảnh hưởng. Mà như vậy thì sẽ bị chú ý. Chuyện đánh nhau thì tính sau, nhưng bị chú ý thì không tốt chút nào. Liệu có thể dùng tiền bạc, hoặc là ngón tay chẳng hạn, để cô nàng bỏ qua cho không nhỉ?

"Yuu, đừng xen vào. Bất kể nhiệm vụ là gì, ta sẽ tự mình tiêu diệt Kirimura Seiji. Chỉ cần ngươi không cản trở thì ta sẽ không làm gì ngươi. Vậy nên hiện ra đi Suzaku!"

Như thể không còn gì để nói, Fuka dùng ngón tay vẽ ra một ngôi sao năm cánh, rồi từ đó xuất hiện một quả cầu ánh sáng màu đỏ rực. Quả cầu đó dần biến thành hình một con chim lửa... Thật không thể tin được! Sao cô nàng lại triệu hồi Suzaku chứ! Kích thước tuy nhỏ hơn lần trước, nhưng đây lại là loại linh thú không phù hợp nhất để triệu hồi trong nhà!

Đúng lúc đó...

"Phù... Cuối cùng cũng đuổi kịp... Chạy mệt quá đi..."

Mikuriya Enju thở hổn hển chạy vào phòng.

"Này Mikuriya! Chuyện này là sao hả!?"

Tôi vừa hét lên thì Fuka đã lẩm bẩm "hừm!" một tiếng:

"Dám dùng những lời lẽ thô lỗ như vậy với Enju...! Quả nhiên ngươi là kẻ bắt nạt!"

Mikuriya liếc nhìn tôi rồi thở dài bất lực:

"...Xin lỗi. Khi Fuka nee-chan đã như vậy thì không ai ngăn cản được đâu... ...Dù sao thì, tớ cũng đã triển khai 'kết giới' lên tất cả mọi người trong phòng rồi... ừm... thì... cố lên nhé..."

Nếu nhớ không lầm thì "kết giới" là thuật pháp chuyển dịch sự tồn tại của đối tượng sang một chiều không gian khác, dẫn đến một thế giới song song gì đó. Tôi liếc nhìn ra ngoài cửa sổ thì quả thật không còn thấy bóng dáng người nào, một thế giới hoàn toàn tĩnh lặng. ...Nghĩa là dù có phá nát cái phòng này thì cũng không sao.

"Phù..."

Tôi thở phào nhẹ nhõm.

"Ngươi đang yên tâm cái gì vậy Kirimura Seiji! Chẳng lẽ đã sớm quyết tâm rồi sao!? Vậy thì đơn giản thôi! Tiến lên Suzaku!"

Con chim lửa xuất hiện trước mặt Fuka cất tiếng kêu chói tai rồi lao thẳng về phía tôi. Nhưng...

"Đóng băng!"

Kíiiiinnn────ッ!

Đột nhiên, cơ thể của Suzaku được bao bọc bởi một lớp băng khổng lồ phát sáng như kim cương.

"Tan ra đi!"

Và ngay lập tức, Suzaku đóng băng bị nghiền nát thành từng mảnh bởi một cột đá nhọn hoắt mọc lên từ sàn nhà.

Người đã làm việc này là... Fuyuki Yoko. Quả là đáng nể.

"Fufufu, các người đừng hòng bỏ qua Fuyuki Yoko này mà tự ý tiếp tục câu chuyện nhé..."

Fuka nheo mắt thích thú nhìn Yoko đang cười nham hiểm:

"Ồ ồ... thì ra ngươi là mục tiêu thứ ba... Ra là ngươi đã đánh bại Enju, lại còn gánh thêm hai kẻ vô dụng kia... Quả thật là cao tay..."

"Thì là vậy đó... Mà, ở đây hơi chật chội, đổi chỗ khác không?"

Yoko vừa nói vừa liếc nhìn tôi, Fuka liền nói:

"...Được thôi. Chuyện của Kirimura Seiji, ta sẽ từ từ, tỉ mỉ... từ từ dày vò hắn sau..."

"Tiếc quá. Chỉ có mình tôi được phép trừng phạt Kirimura thôi."

Yoko nói những lời rợn người, rồi lại cười thích thú.

† † †

Rời khỏi phòng của Kirimura Seiji, Fuyuki Yoko và Juurinzaka Fuka đi đến một khoảng đất rộng trong sân ký túc xá. Ở đây họ có thể tha hồ tung hoành. Yuu và Kirimura Seiji, cùng với Shizu và Mikuriya Enju cũng đành lòng đi theo sau.

Yuu lảo đảo bước về phía Yoko:

"Yoko... Em cũng giúp nữa..."

"...Yuu. Đây là cuộc quyết đấu giữa ta và Fuyuki Yoko. Ừm, kết quả có thể là chết, nhưng trước mắt sẽ cố gắng không lấy mạng. Nên ngươi cứ yên tâm đi."

Fuka nhẹ nhàng khuyên nhủ. Nhưng Yuu không chịu lùi bước:

"...Vì nếu chị thắng thì chị sẽ giết Seiji mà đúng không?"

“Thế thì sao chứ? Chẳng lẽ ngươi lại muốn bảo vệ Kirimura Seiji?”

Yu không chút ngần ngại gật đầu.

“…Seiji mà chết, Yoko sẽ buồn lắm.”

“Yuusuke… cô bé này…” Yoko nhìn Yu với vẻ thoáng vui. “…Tấm lòng thành thật của cô bé, ta rất cảm kích. Nhưng bây giờ cô bé chỉ tổ vướng chân vướng tay mà thôi. Muốn chiến đấu thì mau mau uống máu của Kirimura đi!”

“Không! Tuyệt đối không! Không sao đâu Yoko! Ta sẽ không làm vướng víu đâu… Ta nhất định sẽ giúp ích cho nàng… Cho nên— đừng đi đâu cả, đừng đi đâu nữa!!”

“…!!”

Cái nhìn thẳng thắn đong đầy nước mắt như xuyên thấu khiến Yoko thoáng giật mình.

“Đừng đi… đừng đi…”

Yu ôm chầm lấy Yoko, vùi mặt vào ngực cô, lắc đầu nguầy nguậy.

“…Thật là hết nói nổi…”

Yoko ngước nhìn trời, thở dài. …Vô lý, đầy cảm tính, và trẻ con đến lạ lùng. …Thế nhưng, trước tình cảm quá đỗi thuần khiết ấy, Yoko không bao giờ phủ nhận. Cô thậm chí còn cảm thấy ghen tị với sự thủy chung một lòng, kiên cường giữ gìn mối tình nghìn năm. Cô ghen tị với sự ngây thơ không thể chấp nhận được những điều phải chấp nhận. Khi đứng trước hiện thực nghiệt ngã không thể lay chuyển, Fuyuki Yoko vẫn không cười nhạo cô bé yếu ớt không ngừng vùng vẫy đó. Có lẽ sẽ có kẻ cho là ngốc nghếch. Nhưng Yoko tin, đó chính là sức mạnh của Yu.

Yoko ghen tị với sức mạnh của Yu. Thật chói mắt. Thậm chí cô còn cảm thấy đố kỵ.

…Bởi vì mình, mình đã vấy bẩn rồi…

Trong vô thức, một nụ cười buồn bã thoáng nở trên môi cô. Cùng lúc đó, trong tâm trí Yoko, những hình ảnh vụt lóe lên như một dòng hồi ức.

Những ký ức quá khứ mà cô không hề muốn nhớ lại. Ký ức về một thời khi cô không được coi là “Fuyuki Yoko” mà chỉ là một biểu tượng, “tiểu thư của gia tộc Fuyuki”. Để khiến những người trong gia đình và dân làng với suy nghĩ cổ hủ công nhận sức mạnh của mình, cô đã liều mạng cố gắng hết sức. Nhưng mọi nỗ lực đều vô ích. Khi nhận ra dù mình có nỗ lực thế nào, cô vẫn mãi chỉ là “tiểu thư của gia tộc Fuyuki”, cô bắt đầu lặp đi lặp lại đủ mọi hành vi sai trái. Cụ thể là… rất nhiều thứ. Không mất nhiều thời gian để cô bị gọi là quỷ tử, hồ ly nhập. Và rồi, cô chính thức bị đuổi khỏi nhà.

Khi đó… duy nhất một người mà cô xem trọng trong gia đình— người em trai, người sẽ trở thành gia chủ tiếp theo, với vẻ mặt đau buồn.

Cô đã thề sẽ bảo vệ đứa em này mãi mãi, nhưng lại không thể thực hiện, một sự tiếc nuối vô cùng.

Và… cảm giác tội lỗi khi cô lại vui mừng được rời khỏi nhà – vui mừng vì cuối cùng cô có thể trở thành “Fuyuki Yoko” duy nhất – đến mức không còn quan tâm đến em trai mình nữa.

Những ký ức, những tội lỗi bị đẩy vào một góc khuất trong tâm trí, giờ đây siết chặt lấy trái tim Yoko.

Thế nhưng, dòng chảy ký ức ồ ạt trong tâm trí không chỉ dừng lại ở những gì của riêng cô.

…Đây là ký ức của ai? Những cảnh tượng mình chưa từng thấy… Đây là đâu… Chi-chiến tranh sao…? Đây là… kiếp trước… ký ức của Eschta sao…?

—Vung lưỡi kiếm trần truồng xuống / mỗi lần như vậy máu tươi văng tung tóe / gã đàn ông chết đi / người đàn bà cũng chết đi / kẻ địch cũng chết / đồng đội cũng chết / tất cả đều chết / đầu lìa khỏi cổ / tay đứt khỏi vai / ý thức bay đi / đây là chiến trường / đồng thời là bãi tập / phóng sét cháy nhà / ma thuật băng giá biến cô gái khỏa thân thành cây băng / hãm hiếp / giết chóc / làm mọi thứ để thỏa mãn bản thân / cho đến khi gặp gã ma cà rồng kỳ quái kia / chính xác hơn là, cho đến khi gặp con gái của gã ma cà rồng đó / tên là Yu / một cô bé mang tên tối / con gái của kẻ điều khiển rắn / hồn nhiên vô tội / một tâm hồn chưa từng vương bẩn / muốn cho cô bé thấy tuyệt vọng / đưa cô bé theo chuyến hành trình / cho cô bé thấy vô vàn địa ngục / đồn thổi về ma cà rồng / cố ý cho chúng tấn công cô bé / thế nhưng, ánh mắt cô bé vẫn không hề lay chuyển / mình đã không thể đáp lại tình cảm ấy được nữa / đừng khóc… Yu—…

Mặc dù chỉ là những mảnh vụn, nhưng những cảnh tượng quá mạnh mẽ khiến não cô như muốn nổ tung, Yoko choáng váng lảo đảo. Khi nhận ra, nước mắt đã tuôn trào khỏi khóe mắt cô.

—À ra vậy… Cái gọi là tiền kiếp của mình cũng có cảm xúc như thế này…

“Yoko?!”

Bị giật mình bởi giọng nói đầy lo lắng của Yu, Yoko lau nước mắt và mỉm cười kiên quyết như thường lệ. Cô nhẹ nhàng kéo Yu ra khỏi vòng ôm ghì, rồi xoa rối mái tóc của Yu.

“…Yuusuke, con nhỏ này ta nhất định sẽ hạ gục nó. Cho nên cô bé cứ ngoan ngoãn làm công chúa đi! …Sau khi cuộc chiến này kết thúc thì tốt nhất hãy uống máu Kirimura vào nhé. Ta vẫn không muốn thấy cô bé phải chịu đựng đâu, và Eschta chắc chắn cũng sẽ nói như vậy.”

Nói rồi, Yoko nắm lấy tay Yu.

“Yoko…?”

Quỳ một gối trước Yu đang vẻ mặt ngạc nhiên, Yoko như một hiệp sĩ nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên mu bàn tay nhỏ bé của Yu.

“—Yu. Ta sẽ bảo vệ cô bé.”

“Ế…?!”

Yu ngạc nhiên… rồi má đỏ bừng và nở một nụ cười rạng rỡ. Yoko nhẹ nhàng lau những giọt nước mắt trên khóe mắt Yu bằng đầu ngón tay, rồi đứng dậy.

Cô triệu hồi lưỡi kiếm ánh sáng màu hoàng hôn, chĩa mũi kiếm về phía Fubuka, và lớn tiếng tuyên bố:

“Để cô phải đợi lâu rồi, hỡi cô pháp sư váy ngắn kia! Từ giờ ta sẽ cho cô nếm mùi bị đánh te tua tơi tả, cho nên hãy biết ơn đi!”

Fubuka, người đang ngây người nhìn hai người, lập tức nở một nụ cười rùng rợn đáp lại.

“Ha ha ha! Nếu có thể… thì cứ thử xem! Triệu hồi đi, các thức thần!!”

Fubuka kết ấn, kích hoạt hết công suất [Tứ Thần Giáng Lâm Kim Cương Lực]. Kích thước của Tứ Thần thay đổi tùy theo lượng ma lực Fubuka truyền vào, càng lớn thì càng mạnh. Lần này, kích thước của Tứ Thần được triệu hồi— Thanh Long không còn là cấp độ mãng xà như trước, mà đúng là một con rồng đúng nghĩa, hùng vĩ che cả bầu trời với chiều dài ước chừng ba mươi mét. Chu Tước có sải cánh vượt quá mười mét, chỉ cần vỗ cánh nhẹ một cái thôi là lửa… à không, những khối cầu lửa đã bay đến chỗ Kirimura Seiji và Mikuriya Enju đang đứng xem từ xa. Bạch Hổ có kích thước tương đương Chu Tước, với uy lực đến nỗi một nhát cào cũng đủ để quét bay những con hổ hay sư tử bình thường. Huyền Vũ thậm chí còn lớn hơn tổng thể ba con kia cộng lại, trông cứ như một ngọn núi nhỏ.

Fubuka nhẹ nhàng nhảy lên lưng Huyền Vũ, khoanh tay kiêu ngạo nhìn xuống Yoko.

“…Oa… Ghê gớm thật… Lười ngạc nhiên quá đi…”

Ngay cả Mikuriya, người đã từng vài lần chứng kiến trạng thái toàn năng; và Seiji, Yu, người đã từng nhìn thấy Tứ Thần ở trạng thái có kiểm soát, cũng không giấu nổi sự kinh ngạc trước vẻ uy phong lẫm liệt của Tứ Thần.

Nhưng Fuyuki Yoko, người lần đầu tiên nhìn thấy tất cả Tứ Thần lại…

“Hừm… Hay ho đấy chứ…!”

Cô vẫn mỉm cười kiên quyết, không một chút do dự, lao thẳng về phía những thần thú hùng mạnh!

“Toàn quân tấn công! Đè bẹp nó đi!”

Theo lệnh của Fubuka, bốn thần thú đồng loạt tấn công Yoko hòng nghiền nát cô. Thanh Long và Chu Tước từ trên cao, Bạch Hổ phi nhanh trên mặt đất, Huyền Vũ thì rải rắc cảm giác uy áp mãnh liệt, chầm chậm tiến đến gây ra rung chuyển đất trời. Áp lực kinh hoàng đó có thể khiến bất cứ ai dù có kỹ năng đến mấy cũng phải bỏ chạy, thế nhưng Fuyuki Yoko không hề nao núng một chút nào.

“[Táo Không Rơi Tự Do Trọng Lực], lá chắn!”

Yoko triển khai một trường trọng lực diện rộng ngay trước mặt Chu Tước đang xông đến. Ánh sáng rực rỡ và ngọn lửa của Chu Tước va chạm kịch liệt tóe lửa. Chu Tước cố gắng xuyên phá nhưng không thành, nó bực bội vỗ cánh bọc lửa mãnh liệt. Luồng gió nóng hừng hực thổi xung quanh, khiến chuyển động của ba thần thú còn lại trở nên chậm chạp.

Tận dụng khe hở đó, Yoko cấu tạo vô số bệ đỡ nhỏ theo hình bậc thang, lượn quanh Chu Tước. Cô nhanh chóng vọt lên không trung. Kẻ cô nhắm tới tiếp theo là— Thanh Long.

“Đầu tiên là con rắn con đằng kia!”

Hướng về phía con rồng thần thánh khổng lồ mà cô gọi là rắn, Yoko cầm kiếm ánh sáng lao tới tấn công.

Gầm!! Như muốn uy hiếp kẻ phàm trần ngang ngược, con rồng gầm lên một tiếng vang trời rồi lao thẳng vào Yoko.

Ngay trước khi Thanh Long và Yoko va chạm chính diện chỉ còn một khoảnh khắc, Yoko bất ngờ làm biến mất trường trọng lực là bậc thang tiếp theo của mình. Tuy nhiên, cô vẫn bước thêm một bước, cơ thể Yoko rơi xuống từ độ cao khoảng hai mươi mét – nhưng ngay trước khi chạm đất, một bệ đỡ mới được triển khai dưới chân cô. Ngay sau đó, Thanh Long lao vút qua trên đầu Yoko. Yoko chĩa kiếm, dốc toàn lực đâm mạnh lên bụng Thanh Long không phòng bị.

GRÀO AAAAAAAA`AA`AA`AAAAA──────────T!!!!!

Với đà lao đi, bụng Thanh Long bị xé toạc sâu hun hút với chiều dài hơn mười mét, nó kêu lên tiếng thét hấp hối rồi tan biến thành những hạt ánh sáng.

“Được rồi, tiếp theo là con gà nướng đằng kia!”

Yoko khiêu khích tuyên bố, Chu Tước bị kẹt trong trường trọng lực gầm lên một tiếng chói tai, quay ngoắt trên không và lao thẳng về phía kẻ thù.

“Ăn đòn đi!”

Yoko ném mạnh kiếm ánh sáng về phía Chu Tước. Mũi kiếm ghim sâu vào phần thân của Chu Tước. Nhưng đà tấn công của nó không hề suy giảm.

“Con gà nướng này cũng có gan phết đấy chứ! Vậy thì chiêu này!”

Yoko kết ấn phức tạp bằng đầu ngón tay. Lập tức vô số mũi tên băng… không, vô số ngọn giáo băng, mỗi ngọn dài hơn một mét, xuất hiện trong không gian trước mặt Yoko.

“BẮN!!”

Cùng với tiếng hô của Yoko, tất cả các ngọn giáo băng đồng loạt lao về phía Chu Tước. Chu Tước nhanh chóng quay mình định né tránh. Nhưng các ngọn giáo băng đột nhiên tăng tốc ngay khi Chu Tước định thực hiện động tác né tránh. Vô số ngọn giáo găm thẳng vào cánh, bụng và đầu của Chu Tước đang vùng vẫy trên không, tạo ra tiếng “đâm thọc” ghê rợn.

“Ôi chao, trông cô giống con gà nướng xấu xí rồi đấy nhỉ.”

Yoko nở một nụ cười mỉa mai khi Chu Tước biến mất với tiếng kêu thảm thiết yếu ớt.

Trong tích tắc, một cột sáng màu xanh lam dày cộp vụt qua sát cạnh Yoko mà không một tiếng động nào. Vài sợi tóc màu nâu sáng được chăm chút của cô biến mất không còn dấu vết.

“Cái… gì!? B-Beam sao!?”

Yoko kinh ngạc nhìn xuống, Fubuka đang đứng trên lưng Huyền Vũ tặc lưỡi chậc một tiếng.

“Uhm, trượt rồi sao! Huyền Vũ, chuẩn bị đợt thứ hai!!”

Mai rùa đen khổng lồ thoáng phát sáng, một quả cầu ánh sáng màu xanh lam hội tụ trong miệng nó đang há to.

“Cái kiểu vô lý gì vậy!? Khoan đã, chuyện này không phải trò đùa đâu!!”

Cuối cùng cũng lo lắng, Yoko vội vàng đáp xuống đất. Nơi đó, con Bạch Hổ hùng dũng đang gầm gừ tiến đến. Nó đạp mạnh đất bằng đôi chân cứng cáp, lao thẳng vào Yoko.

“Ồn ào quá!”

Yoko bắn ra quả cầu lửa để cản lại. Tuy nhiên, ngọn lửa chỉ làm cháy sém chút ít bộ lông bóng mượt của nó, đà tấn công không hề suy giảm.

“Chậc!”

Lăn tròn trên mặt đất, Yoko rời khỏi vị trí đó. Ngay sau đó, nơi Yoko vừa đứng đã bị những chiếc vuốt của chân trước hung ác của Bạch Hổ xé toạc sâu hoắm.

“Tạm thời thì cứ ngoan ngoãn đứng yên đó đi!”

Yoko hét lên, triển khai trường trọng lực dưới chân Bạch Hổ để cầm chân nó. Các hạt trọng lực được triệu hồi bởi [Táo Không Rơi Tự Do Trọng Lực] có thể được cài đặt chi tiết về vector, diện tích trường, chiều cao phạm vi hiệu quả, cường độ trọng lực, nồng độ hạt, v.v. Nếu sử dụng khéo léo, nó có thể được ứng dụng theo nhiều cách khác nhau như bay lượn trên không hoặc cầm chân đối thủ, nhưng để làm chủ được nó đòi hỏi khả năng nhận thức không gian và khả năng tính toán tuyệt vời. Hơn nữa, tiện lợi bao nhiêu thì tốn thể lực… hay đúng hơn là tốn ma lực bấy nhiêu. Về mặt lý thuyết, cũng có thể nghiền nát mục tiêu, nhưng công suất cao đến mức đó dù là Yoko cũng có thể chết nhẹ nhàng. Mức tiêu hao tăng vọt nếu thiết lập ngược lại với trọng lực Trái Đất, nên bình thường cô chỉ dùng để tạo bệ đỡ trên không ngay gần mình, với thiết lập tương tự như trọng lực mặt đất.

“…Haizzz… Nhưng mà, cầm chân con hổ bự này đúng là mệt thật…!”

Hô hấp nặng nhọc, Yoko đứng đó khi đòn pháo kích của Huyền Vũ ập đến. Một luồng sáng dày đặc – trông giống như chùm tia, nhưng vì cô kịp tránh sau khi nhìn thấy nên hẳn không phải vũ khí quang học thực sự. Có lẽ nó giống loại đạn năng lượng bắn trực tiếp bằng ma lực. …Dù sao đi nữa, chậm hơn ánh sáng thật, nhưng Yoko tránh được là nhờ đã cảnh giác từ trước, cùng với phản xạ siêu phàm của cô. Đòn đánh này đủ sức xuyên thủng bức tường ký túc xá phía sau, tạo ra một lỗ lớn, rõ ràng vẫn nguy hiểm đến chết người.

Chưa hết.

"GAAAAAAAAAAAAA──────ỨC!!"

Bạch Hổ, đang bị ghìm chân bởi trọng lực gần trăm lần so với mặt đất, bằng một ý chí kiên cường đáng nể, đã thoát ra khỏi trường lực và vồ tới Yoko. Ngạc nhiên, nhưng Yoko vẫn nheo mắt cười, hét lớn:

"Giải phóng trọng lực!"

Trong chớp mắt, ngay dưới chân Bạch Hổ đang nhảy vọt, một vùng không trọng lực hình trụ bao trọn lấy thân hình nó xuất hiện. Thân thể khổng lồ của Bạch Hổ bay bổng thêm khoảng một mét. Đối với Bạch Hổ, kẻ vừa nãy còn vật lộn với lực 100G, sự thay đổi đột ngột này chắc hẳn gây sốc đến nhường nào.

"Thôi nào, chú hổ kiên cường, vất vả cho chú rồi!"

Yoko triệu hồi thanh kiếm ánh sáng, cứ như cách vừa xé toạc bụng Thanh Long, cô lại đâm phập vào gáy Bạch Hổ từ phía dưới. Bạch Hổ gầm lên tiếng kêu cuối cùng rồi biến mất.

"...Rồi, giờ chỉ còn con rùa và cô phù thủy váy ngắn kia nữa thôi..."

Yoko tin chắc thế này thì dễ dàng chiến thắng. Pháo kích của Huyền Vũ tuy là mối đe dọa nhưng không đến mức không thể tránh được, hơn nữa, để bắn được cái thứ chùm tia giả đó dường như cần chút thời gian sạc. Tuy có chút lo ngại liệu đòn tấn công của mình có xuyên thủng được lớp vỏ cứng cáp của nó không, nhưng nếu không được thì cứ đánh thẳng vào cô chủ Fukami là xong. Không rõ thể thuật của cô ta lợi hại đến đâu, nhưng vừa né đạn hỗ trợ của Huyền Vũ vừa chiến đấu thì chắc cũng không đến nỗi nào.

Tin tưởng vào chiến thắng, Yoko lao về phía Fukami. Nhưng...

"Huyền Vũ, biến đi!"

Fukami nhẹ nhàng nhảy xuống khỏi lưng rùa, hạ lệnh ngắn gọn, và con rùa đen khổng lồ biến mất không một tiếng động. Yoko không khỏi khựng lại,

"...Ơ? Chẳng lẽ cô ta mất hết ý chí chiến đấu rồi à?"

Khi Yoko hỏi, không hiểu sao Fukami lại phá ra cười. 

    "Ka ka ka... ku ka ka ka... ka ha ha ha

    Với vẻ mặt vui vẻ tột độ chưa từng thấy, Fuka cười lớn rồi đột ngột im bặt, chỉ nhếch mép nở một nụ cười đầy kinh hãi.

    "Cuối cùng cũng gặp được... một đối thủ có thể chiến đấu hết mình...!" "À, thật tốt quá, đúng là may mắn khi đến thành phố này...!"

    Yoko nghi hoặc. Lần triệu hồi lúc nãy rõ ràng là Fuka đã dùng hết sức, vậy mà sau khi thất bại, tại sao cô ta lại điềm nhiên như vậy...?

    Nữ tu sĩ tóc đỏ ngửa mặt lên trời, cất tiếng hô vang như đọc lời cầu nguyện.

    "Bí thuật của Juujinzaka Fuka, 【Tứ Thần Giáng Lâm Diamond Force】's 《Phép màu Đảo ngược - Antithese》 ―― 【Quỷ Thần Giáng Lâm Ace Attacker】 ――!!"

    Khoảnh khắc đó. Cơ thể Fuka bị bao trùm bởi một luồng ánh sáng vàng chói lòa đến mức không thể mở mắt.

    "Khụ...! A, Anti...these...? Một từ chưa từng nghe qua..."

    Nheo mắt vì chói, Yoko vẫn cố nhìn. Cô thấy bộ đồ nữ tu của Fuka tan biến thành các hạt ánh sáng. Thay vào đó, những dải vải bồng bềnh từ đâu xuất hiện, dần dần bao phủ cơ thể trần trụi phát sáng vàng của cô ta, biến đổi hình dạng để che kín eo, vai, ngực, chân và đầu.

    Khi dòng ánh sáng dữ dội cuối cùng cũng lắng xuống, Juujinzaka Fuka đứng ở trung tâm, với vầng sáng như hào quang phía sau, cất lời

    "Giày đạp, giẫm đạp... Giẫm đạp, giẫm đạp, giẫm đạp, giẫm đạp, giẫm đạp, giẫm đạp, giẫm đạp, giẫm đạp, giẫm đạp, giẫm đạp, giẫm đạp, giẫm đạp, một vị thần quỷ lộng lẫy - pháp sư mạnh nhất, Fumi, nhìn đi!!"

    Ngoại hình của cô ta... ngoại hình của cô ta... nói sao nhỉ, một bộ trang phục bí ẩn lấy tông hồng làm chủ đạo, pha trộn giữa đồng phục thủy thủ và phong cách lolita, rồi thêm thắt vô số yếu tố khác. Cây trượng vàng hình rồng mà cô ta cầm trong tay từ lúc nào trông có vẻ oai vệ, nhưng cả tổng thể thì trông cứ như... một cô gái phép thuật vậy. Hơn nữa.

    "Sao... sao lại có tai cáo...?"

    Yoko kinh ngạc lẩm bẩm. Đúng vậy, trên đầu Fuka mọc ra hai chiếc tai cáo đáng yêu, động đậy liên tục. À, tai người bình thường thì vẫn còn đó.

    Một cô gái phép thuật tai cáo với mái tóc hai bím đỏ rực như lửa. Bộ đồ nữ tu váy ngắn kia đã kỳ quái lắm rồi, nhưng cái này còn vượt xa hơn.

    "...Haizz... cái này... đúng là hết cứu rồi..."

    Mikumaya Enju, người đang đứng từ xa quan sát trận tử chiến của Fuka và Yoko, khẽ lẩm bẩm trong khi trán lấm tấm mồ hôi lạnh. Kirimura Seiji, người đứng cạnh, nghe thấy tiếng lẩm bẩm đó và gật đầu đồng tình.

    "Ừm, đúng là bộ đồ đó có nhiều vấn đề quá rồi."

    Lúc này, Shizu rên rỉ.

    "《Phép Màu Đảo Ngược - Antithese》... cái đó... là thứ đó..."

    "Em... biết nó sao...?"

    Yuu hỏi với giọng yếu ớt.

    "Người ta nói rằng 《Nguyên mẫu》 và 《Moon Child》 đều có một năng lực được gọi là 'mặt trái' của 《Năng lực Trích xuất Phép màu》 mà họ điều khiển. Đó chính là 《Phép màu Đảo ngược》..."

    "Tôi mới nghe lần đầu đấy," Kirimura Seiji nói. Mikumaya với vẻ mặt uể oải thường ngày đáp lại:

    "...Hoặc là nó được giữ bí mật, hoặc là chưa có 《Moon Child》 nào từng kích hoạt thành công... Chắc là một trong hai. Haizz... giải thích phiền phức quá đi mất..."

    "...Ra vậy."

    Seiji gật đầu, vẻ mặt hiểu ra. Những sự thật được khám phá từ các nghiên cứu về Hội chứng Ánh trăng, Moon Child hay Tài năng hầu như không được công bố cho người dân bình thường. Mặc dù cũng có khả năng cao rằng thông báo chính thức của thành phố rằng "hầu như chưa tìm ra gì" là sự thật.

    "...Trong 《Cộng đồng》, cũng hiếm có 《Nguyên mẫu》 nào kích hoạt thành công 《Phép màu Đảo ngược - Antithese》... Và số người có thể kiểm soát nó mà không để nó mất kiểm soát thì chỉ đếm trên đầu ngón tay... Và chị Fuka là một trong số đó..."

    Mikumaya nói một cách thản nhiên nhưng đầy quả quyết.

    "...Ngay cả là Fuyuki-san... cũng không thắng nổi đâu..."

    "Yoko...!"

    Yuu cắn chặt môi, rên lên trong lo lắng.

    Dù có thể không nghe thấy tiếng đó, nhưng như để xua tan nỗi bất an của Yuu.

    "Dù sao cũng không hiểu rõ lắm, nhưng tạm thời là tiếp tục chiến đấu đúng không!?"

    Yoko đang dừng lại, nở nụ cười và lao về phía Fuka. Đáp lại, Fuka, với vẻ mặt thực sự thích thú, nói:

    "Haha, đã bao lâu rồi ta không dùng hình dạng này nhỉ!"

    Cô ta đưa cây trượng hình rồng ra phía trước, và từ đầu trượng, một ngôi sao năm cánh xuất hiện, giống hệt lúc cô dùng 【Tứ Thần Giáng Lâm Diamond Force】. Từ đó, một cơn lốc lửa phóng ra với tốc độ kinh hoàng nhắm thẳng vào Yoko.

    "Hả!? Ra đòn nhanh thế!?"

    Yoko vội vã triển khai một Kết giới Ma thuật ở phía trước. Bức tường ánh sáng màu xanh lá chắn cơn lốc lửa đang ập đến.

    "Đây chỉ là màn khởi động thôi!"

Từ đầu trượng, một tia sáng xanh tương tự như tia mà Genbu vừa phóng ra lại được bắn tới. Nó đâm thẳng vào Kết giới Ma thuật của Yoko, dễ dàng xuyên thủng lớp phòng thủ đó! Tấm khiên ma thuật vỡ tan thành từng mảnh như thủy tinh.

"Kyaaah!?"

Bị trúng tia sáng trực diện, Yoko hét lên và bị hất văng, đập mạnh xuống đất. Tuy loạng choạng nhưng cô nhanh chóng đứng dậy, lại giương kiếm và lao về phía Fuka!

"Phải thế chứ... thế này mới thú vị!!"

Fuka cười vang, vung ngang cây trượng. Phản ứng với động tác đó, nhiều chùm sáng đồng loạt phóng ra trên diện rộng, quét qua mặt đất.

"Ngây thơ quá, cái đồ cô gái phép thuật kia!"

Yoko tạo ra một cầu thang từ trường trọng lực ở phía trước. Cô lao lên đó, tránh khỏi các chùm sáng ở trên không, đồng thời liên tục bắn ra các quả cầu lửa, giáo băng và đạn năng lượng tích điện từ vị trí cách Fuka 10 mét.

"Hah! Ai mới là kẻ ngây thơ nào!"

Fuka vung trượng thêm một lần nữa, một lá chắn hình vòm với họa tiết giống mai rùa bao bọc lấy cô ta. Tất cả ma thuật Yoko tung ra đều bị tấm lá chắn này vô hiệu hóa, chỉ làm lõm sâu mặt đất xung quanh mà không gây ra bất cứ tổn thương nào cho Fuka. Tuy nhiên, Yoko lại giương kiếm, lao xuống từ trên cao như thể chạy xuống cầu thang, nhắm thẳng vào Fuka. Cô ta vung cây kiếm ánh sáng với toàn bộ sức mạnh, quyết tâm đập tan lá chắn của Fuka.

"Ta sẽ đón nhận!"

Fuka nhếch miệng cười và bay lên, lao thẳng về phía Yoko đang tấn công từ trên cao. Cứ như thể việc bay là lẽ đương nhiên, chân của Fuka rời khỏi mặt đất, và thanh kiếm của Yoko cùng lá chắn của Fuka va chạm dữ dội, tóe ra những tia lửa vàng rực rỡ.

"Gức... ực..."

Với vẻ mặt tuyệt vọng, Yoko dồn thêm ma lực vào kiếm để xuyên thủng lá chắn. Nỗ lực đó có vẻ hiệu quả khi lá chắn bắt đầu nứt ra từ mũi kiếm. Nhưng Fuka không hề nao núng. Với một động tác thậm chí còn tỏ ra thong dong hơn—cô ta bình tĩnh dùng cây trượng rồng đâm thẳng vào bụng Yoko.

"Gah!?"

Yoko trợn mắt vì cú sốc, bị đánh bay ra xa. Cô lại đập mạnh lưng xuống đất.

"...Gah, khụ... ực... hay lắm, đồ cô gái phép thuật..."

Cô ta đứng dậy với một nụ cười ngạo nghễ, nhưng giọng nói thì rõ ràng là vô cùng yếu ớt...

"...Này này... Tình hình này nguy hiểm rồi đúng không...?"

Nhìn Yoko đang gặp khó khăn, tôi rên rỉ.

Yoko, người thừa hưởng ký ức về kỹ năng chiến đấu của pháp sư ngàn năm trước, Esther Hamilton, có lẽ sở hữu sức chiến đấu mạnh nhất trong số các Moon Child ở thành phố Yakou. Vậy mà Yoko lại... không phải là hoàn toàn bất lực, nhưng gần như không thể làm gì được. Đây là 《Phép Màu Đảo Ngược - Antithese》 sao? Cái thứ này là một kỹ năng gian lận gì vậy. 【Tứ Thần Giáng Lâm Diamond Force】 vốn đã đáng sợ rồi, giờ lại còn được tăng sức mạnh, thật vô lý đến mức không thể chấp nhận. Dù không muốn nhưng nếu Sid... hoặc Kuon-chan có ở đây, có lẽ vẫn còn cơ hội chiến thắng... nhưng ở đây, không có ai khác có thể giúp được.

"Ờ... Mikuriya-kun. Cậu... không định giúp Yoko sao?"

Mikuriya lắc đầu, vẻ bối rối.

"...Không thể chống lại chị Fuka được... Vốn dĩ tớ chỉ ở đây vì đã hứa với Kirimura-kun thôi, thực ra tớ là kẻ thù của các cậu mà..."

"Biết rồi nhưng cố gắng chút đi! Bạn thân ơi!"

"...Không được."

...Chết tiệt, đồ keo kiệt. Tài năng của tôi thuộc dạng hỗ trợ, không giúp ích gì trong chiến đấu... Mặc dù thể chất của tôi cao hơn người thường, nhưng trong trận chiến của những siêu nhân đó, một người chỉ khỏe hơn một chút sẽ chết ngay lập tức. Thậm chí không đủ để làm bia đỡ đạn.

Yoko liên tục tung ra những đòn ma thuật lớn để cầm cự và chạy trốn. Fuka thì cứ như đang đi săn, phóng ra những tia sáng tàn ác và những cơn lốc lửa về phía Yoko. Hậu quả của trận chiến là các bức tường của ký túc xá sụp đổ khắp nơi. ...Nếu không có kết giới, mọi thứ đã trở nên tồi tệ hơn nhiều...

Điều tôi có thể làm chỉ là cầu nguyện cho Yoko chiến thắng sao...!

Và rồi, ngay lúc đó. Đột nhiên, tay áo tôi bị kéo nhẹ và yếu ớt.

Nhìn xuống, Yuu đang ngước lên nhìn tôi với ánh mắt nghiêm túc.

"Có chuyện gì vậy?"

Yuu hít một hơi thật sâu...

"---Hãy để tôi uống máu của anh đi."

Cô bé nói một cách trang trọng, với vẻ mặt đầy quyết tâm bi tráng, như thể đang trừng mắt nhìn tôi.

"...Được thôi... Nhưng em có sao không?"

Từ cuộc trò chuyện với Yoko trước khi trận chiến với Fuka bắt đầu, tôi đã biết Yuu kiên quyết từ chối uống máu của tôi. Kể từ lần đầu tiên tôi cho cô bé uống máu đến nay đã hơn hai tuần, nhưng vì Yuu vẫn bình thường nên tôi cũng không quá để tâm.

Tuy nhiên, lúc này Yuu trông xanh xao và thở dốc. Có lẽ việc Yoko đưa Yuu về phòng tôi là để ép cô bé bướng bỉnh này uống máu.

"…Thật ra…," Yuu khẽ đáp lời tôi. "…Thật ra thì, máu của anh… máu của bất cứ ai ngoài Eshtar, tôi đều không bao giờ muốn uống nữa! Nhưng cứ thế này thì Yoko sẽ gặp nguy mất. Điều đó còn tệ hơn nữa, tệ hại cùng cực!… Tôi… vì để bảo vệ Yoko, bất cứ điều gì tôi cũng sẽ làm."

Cô bé nói một cách dứt khoát, đôi mắt đỏ thẫm của Yuu nhìn thẳng vào tôi.

Đó là ánh mắt của một người sẵn sàng hy sinh tất cả những thứ khác để bảo vệ điều quý giá nhất. Không phải cái sự chuẩn bị nửa vời dễ dao động như tôi, mà là ánh nhìn của một chiến binh dám dũng cảm đối mặt với bất kỳ nỗi tuyệt vọng nào đang chờ đợi phía trước.

…Được thôi, Yuu, máu của tôi có bao nhiêu thì cứ lấy đi. Nếu cái thứ máu vô dụng, ngu ngốc này có ích, thì đừng ngại ngần mà cứ uống bao nhiêu tùy thích.

Giống như chú thỏ tự mình lao vào lửa khi không thể giúp gì cho lữ khách đói khát.

Tôi im lặng xắn tay áo bên trái lên, đưa ra trước mặt Yuu.

"《Nữ Chúa Huyết Lệ Carmilla》— vuốt của em."

Bàn tay phải của Yuu phát sáng đỏ rực, móng tay sắc lẹm vươn dài như dao găm. Yuu nhanh chóng vung vuốt một nhát sắc bén.

"—Ới!?"

Xoẹt!

Cùng với một cơn đau nhói bất chợt, vùng cổ tay trái của tôi bị xé toạc một cách dứt khoát. Những giọt máu văng tung tóe bởi lực tác động, vẽ nên những họa tiết đỏ thẫm trên chiếc váy trắng của Yuu. Máu của tôi nhỏ từng giọt lớn làm vấy bẩn mặt đất.

"…Em có thể nhẹ nhàng hơn một chút không… Lỡ mà đứt cả cánh tay thì sao chứ…"

Trước lời phàn nàn của tôi, Yuu trả lời với vẻ mặt cau có.

"…Im đi. Anh là thức ăn của tôi. Chỉ là đồ ăn thôi. Seiji là thức ăn… Seiji là… đồ ăn… chỉ là… đồ… ăn…… vậy… thì… mời… ăn…!"

Cô bé lẩm bẩm như tự trấn an bản thân, nắm chặt lấy tay tôi và từ từ ghé sát mặt lại. Gương mặt Yuu dừng lại ở khoảng cách gần đến mức tôi có thể cảm nhận hơi thở của cô bé…

"Khư…!"

Tôi nhắm chặt mắt, Yuu thè lưỡi liếm nhẹ lên da tôi. "Chụt," một tiếng.

"Hộc—…!"

Một cảm giác kích thích kỳ lạ chạy khắp cơ thể, một làn sóng khoái cảm mãnh liệt ập đến khiến tôi run rẩy. Tuy đã hai tuần rồi nhưng… rốt cuộc cái cảm giác này là gì vậy…? Khi bị Yoko hút máu thì đâu có thế này… Cứ như thể cơ thể đang tan chảy… như thể máu tự mình tìm đến Yuu… một thôi thúc muốn hòa làm một với Yuu… Tôi là tôi hay là Yuu đây, tôi không còn phân biệt được nữa. Ôi không được rồi, Seiji mày phải giữ vững lý trí! Đừng có rên rỉ ra mấy cái âm thanh kỳ quặc… lại bị Yoko nói là "cái mặt chịu đòn" đấy… Mà Yoko thì đang ở đằng kia chiến đấu một mất một còn với Fushimi-chan… À không sao, ở đây thì có thể tha hồ mà rên rỉ mấy cái âm thanh kỳ quái đúng không nhỉ… À không, Shizu-san và Mikuriya-san còn ở đây… Shizu-san đang nhìn mình bằng ánh mắt đáng sợ quá… Bị nhìn bằng ánh mắt như vậy thì… mình… lại muốn bị bắt nạt mất rồi… Ôi… chết tiệt… thật sự, thoải mái quá—…

† † †

…—Khi tôi sực tỉnh, hành động hút máu đã kết thúc. Vội vàng nhìn quanh, trước mắt tôi là Yuu, trong bộ váy đỏ quen thuộc, đang quay lưng về phía tôi. …Không hề có ký ức gì về khoảng thời gian bị hút máu cả… Cứ như một ma cà rồng thật sự vậy. À mà, thật ra thì chỉ là tôi tự mình đánh mất ý thức thôi.

"…Giờ thì em sẽ cứu anh… Yoko…!"

Yuu lau khóe miệng. Từ phía này, tôi không nhìn rõ biểu cảm của cô bé, nhưng có lẽ Yuu đang cười. Cười mãn nguyện sau khi hút máu của tôi.

"—Cánh đây."

Yuu thì thầm ra lệnh, lập tức đôi cánh đỏ thẫm xuất hiện từ lưng váy. Đôi cánh ác quỷ màu máu trông lớn hơn bình thường… và có cảm giác như chúng đang tỏa ra một vẻ tà ác hơn bội phần.

Đúng lúc đó, tiếng cười khoái trá của Fushimi vang lên.

"Kaka ka! Ngươi định chạy trốn đến bao giờ nữa hả!?"

Cô ta đang truy đuổi Yoko, bay lượn tốc độ cao trên không trung. Có vẻ như đã chán các đòn tấn công tầm xa, cô ta chuyển sang cận chiến. Cây trượng hình rồng, trông khá thô kệch so với một pháp sư thiếu nữ, được cô ta đập xuống đất như búa tạ, tạo ra một hố sâu kèm theo địa chấn. Thật là điên rồ…! Ăn một đòn như vậy thì e rằng không trụ nổi thật sự đâu!?

"Aaaarrgh! Cái con Pháp sư Tử Thần này rốt cuộc là sao chứ!?"

Yoko vừa chạy trốn vừa hét lên the thé, không có thời gian phản công.

"Không được đụng vào Yoko AAAAAAAH—!!"

Yuu gầm lên, phóng một con rồng lửa khổng lồ cuồn cuộn về phía Fushimi!

Tuy nhiên, đòn tấn công trật lất, bay lệch hướng và biến một cái cây gần đó thành than chỉ trong tích tắc.

"Yusuke!? Anh có khi nào…"

Yoko tròn mắt ngạc nhiên, còn Fushimi thì cười tủm tỉm vẻ thích thú. Mặc dù trượt mục tiêu, nhưng ma thuật với sức mạnh khủng khiếp của Yuu đã khơi gợi sự tò mò của cô ta. Fushimi lập tức bay vút lên trời.

"Ngươi còn giấu sức mạnh như vậy ư. Vậy tại sao hôm qua lại thảm hại đến thế?"

"Không liên quan đến ngươi!"

"Kaka ka, thôi được! Nhưng mà, khác với hôm qua, giờ ta sẽ không nương tay nữa đâu. Chết thì đừng có mà than vãn đấy!"

"Kẻ phải chết, là ngươi…!"

Yuu gào lên, triệu hồi một thanh kiếm ánh sáng khổng lồ to bằng cả thân người cô bé. Rồi cô bé vỗ cánh, lao thẳng về phía Fushimi đang ở trên không.

…Thế nhưng, trông Yuu vẫn còn loạng choạng, nguy hiểm quá.

Sức mạnh của 【Địa Ngục Vô Gian Strawberry Field】 là khuếch đại uy lực của "Talent" của người đã uống máu, nhưng có vẻ nếu không quen, sẽ khó kiểm soát được sức mạnh bị khuếch đại quá mức.

Lần trước Yuu đã hoàn toàn bị sức mạnh làm chủ, chỉ có sức tấn công tăng lên, còn tất cả các năng lực khác đều suy giảm thảm hại. Lần này cũng… ừm, đây mới là lần thứ hai cô bé uống máu của tôi, lại còn sau hai tuần không uống… Có lẽ vẫn chưa thể có được diễn biến kiểu đột ngột mạnh mẽ rồi đánh bại kẻ địch sứt đầu mẻ trán được…

…Nhưng ít nhất với sự tham chiến của Yuu, Fushimi đã phải để ý đến hai kẻ địch. Nếu vậy, Yoko cũng có thể tìm được sơ hở của Fushimi mà chuyển sang tấn công—

"Hừm…"

—Tôi đang tràn đầy hy vọng mong chờ Yoko có thể chuyển sang tấn công, thì cô bé đột nhiên làm biến mất thanh kiếm ánh sáng trên tay, khom người xuống và bắt đầu thở dốc.

"Hộc, hộc… Oa—, xin… xin lỗi… Yusuke, tuy rất cảm ơn anh đã đến giúp đỡ… nhưng có vẻ hơi muộn rồi…"

"Yoko!?"

Trên không trung, Yuu quay nhìn Yoko mà kêu lên.

"…Hình như… hết ma lực… rồi hay sao ấy… Kiếm… không xuất hiện được… Cứ thử dùng Talent 《Quả Táo Không Rụng》 là cơ thể lại nặng trĩu… Cái này… mình bị loại khỏi vòng chiến đấu rồi sao…? Thôi chết rồi…"

Yoko nở một nụ cười khô khốc. …Này, cái này không phải chuyện đùa đâu… Một mình Yuu không kiểm soát được sức mạnh sẽ không thể đối phó với Fushimi được… Đúng là tình thế ngàn cân treo sợi tóc…!

"Lạ thật đấy… Sao tự dưng… dùng thuật lại vất vả thế này cơ chứ?"

Yoko thở dốc, vẻ mặt thật sự khó hiểu. Dù sao thì, làm thế nào, làm thế nào đây… Nghĩ đi…!

Đầu óc tôi hỗn loạn vì lo lắng. Nhưng đúng lúc đó, một chuyện không ngờ đã xảy ra.

"Ô… ô hô…! …Khốn… rồi…"

Thật bất ngờ, Fushimi-chan đang lơ lửng trên không trung, đột nhiên mặt mày xanh xao, từ từ hạ xuống đất.

"…Chậc… ta cũng… có vẻ đã chơi đùa quá đà rồi chăng…?"

Fushimi cắm trượng xuống đất, thở hổn hển nói. Cùng lúc đó, Yuu cũng cau mày vẻ đau khổ, đáp xuống đất gần Fushimi và làm biến mất đôi cánh.

"Cái gì thế này… Cánh đột nhiên nặng trĩu cả lên…"

Yuu cau mày vẻ khó hiểu. Nhưng Yuu khác với hai người kia, sau khi làm biến mất đôi cánh thì gương mặt trở lại bình thường.

Thấy Yuu như vậy, Fushimi giật mình mở to mắt.

"…Chẳng lẽ đây là… khốn kiếp, thì ra là vậy…!"

Fushimi lẩm bẩm như đã hiểu ra, rồi tức giận hét lên ngay tại chỗ.

"Là ngươi đúng không… Kamui…! 【Tổng Lực Chiến The Struggle】 của Kamui-chan!"

…Kamui…? Hình như đó là cái tên Fushimi đã nhắc đến khi rời đi hôm kia. Tại sao lại xuất hiện ở đây…

"Hí, x… xin lỗi, xin lỗi…"

—Ế!?

Bất chợt, một giọng nói sợ sệt vang lên từ phía sau. Có người ngoài chúng tôi đang ở trong kết giới sao!?

Chúng tôi đồng loạt quay lại, từ bụi cây bao quanh khuôn viên ký túc xá, một người đàn ông lén lút bước ra, vừa đi vừa cúi đầu lia lịa, lắp bắp giọng yếu ớt "xin lỗi, xin lỗi".

Ông ta khoảng cuối bốn mươi tuổi. Với mái tóc rẽ vạch, mặc một bộ vest trông cũ kỹ, hoàn toàn không phù hợp với hoàn cảnh hiện tại, một ông chú bình thường, không có gì nổi bật. Ít nhất là trông như vậy.

"…Ơ? Hình như ông chú ở đâu đó…"

Khi tôi nhíu mày, ông chú vẫn với vẻ mặt khúm núm vội vàng chạy tới, lúi húi lấy danh thiếp từ túi áo vest.

"À, vâng, chúng ta đã gặp nhau hôm kia. Không không, xin lỗi vì lúc đó không kịp chào hỏi. Tôi là Oishi… Oishi Kamui."

…………Là ông chú mà tôi đã che chắn khỏi ngọn lửa của Suzaku khi Fushimi tấn công hôm kia.

Trên danh thiếp mà ông chú vừa cúi đầu vừa đưa ra, có ghi: "Chủ tịch Hội đồng Cộng đồng Thử nghiệm, Oishi Kamui".

"À, thì, nói chung là tôi đang đảm nhiệm chức vụ Chủ tịch 《Cộng Đồng》 ạ…"

…Chủ tịch…? Cái chức danh nghe có vẻ oai phong thật. Cứ cảm giác như "Trưởng phòng" thì hợp hơn là "Chủ tịch". …Mà, vấn đề không phải ở chỗ đó. 《Cộng Đồng》… có nghĩa là… đó là tổ chức mà Mikuriya và Fushimi trực thuộc, tổ chức đã âm mưu ép Yuu gia nhập, và ra lệnh thủ tiêu tôi và Yoko đúng không.

"Kamui! Sao ngươi lại ở đây!?"

Fushimi gầm lên. Cái tên Kamui nghe có vẻ dữ tợn nhưng không hợp với dáng vẻ, nên tôi sẽ gọi là Oishi. Oishi rụt rè lại, co rúm người:

"X… xin lỗi, tôi đã tự ý gắn đánh dấu lên Fushimi-san… À, để giải thích cho những ai chưa biết, có một ma đạo cụ gọi là 《Ý Đồ Nhện Worst Plan》, nó dùng ma lực làm môi giới, có thể duy trì kết nối với đối tượng đã đánh dấu ngay cả khi ở trong kẽ hở không gian, và nếu dùng nó, có thể theo dõi đối phương ngay cả khi họ bị nhốt trong kết giới."

"…Giống với thứ mà tôi dùng cho Yuu-sama vậy."

Shizu-san khẽ lẩm bẩm.

"…Đ… đồ khốn… vẫn là cái tên đáng ghét đó… Ái chà… được rồi, dù sao thì, mau giải cái thuật khó chịu này đi! Khó thở quá đi mất!"

Thế rồi Oishi lại cúi đầu liên tục,

"À, ừm, để giải thích cho những vị không rõ sự tình, "Talent" của tôi là 【Tổng Lực Chiến The Struggle】 tạo ra một trường năng lượng mà trong đó, mức tiêu thụ ma lực cho tất cả các phép màu sẽ tăng gấp mười lần trở lên so với bình thường; càng dùng ma thuật mạnh hay "Talent" mạnh thì ma lực càng suy giảm nhanh chóng. Đặc biệt là Fushimi-san ở trạng thái 《Phép Lật Ngược Antithese》, cô ấy luôn tiêu thụ một lượng ma lực khổng lồ để hiện thực hóa trượng ma thuật và bộ đồ pháp sư, nên càng vất vả hơn người khác."

"Khư… K… Kamui… k… không cần giải thích… mau làm… đi… ầu…"

Rầm. Fushimi, người đang rên rỉ yếu ớt, cuối cùng kiệt sức và ngất xỉu ngã xuống. Cùng lúc đó, cây trượng và bộ đồ pháp sư biến mất, cô ta trở lại với bộ váy巫女 mini-skirt ban đầu. …Cái khoảnh khắc thay đồ trông như trần truồng… hãy cứ cho là mình nhìn lầm đi.

"…À thì, đó là như vậy. Mà, ôi, Fushimi-san! T… tôi xin lỗi!"

Không biết ông ta thật sự hoảng hốt hay cố tình khiến cô ta ngất xỉu nữa…

Dù sao thì, đây đúng là một năng lực rắc rối và kỳ quặc. Tuy không có khả năng tấn công trực diện, nhưng đối với những người có năng lực kiểu như Fushimi thì có thể coi là khắc tinh.

"Thế, tại sao Chủ tịch của 《Cộng Đồng》 lại đến giúp chúng tôi vậy?"

Yoko đi tới, cảnh giác hỏi. Oishi vẻ rụt rè nói,

「À vâng, tình hình cứ thế thì sẽ có người bỏ mạng mất. Dĩ nhiên, có chuyện gì không hay xảy đến với cô Yuu thì thật tai hại rồi. Mà xem ra, cả cô Fuyuki lẫn anh Kirimura đều sở hữu những 'tài năng' vô cùng hiếm có. Tôi đã tự ý hành động vì không đành lòng để mất những người như vậy… ừm… thật, thật ngại quá…」

Oishi vừa gãi đầu gãi tai, vừa đưa danh thiếp cho Yoko và Yuu.

「…Hừm, thôi thì xét cho cùng cũng đã được giúp đỡ rồi nên vậy cũng được…」 Yoko nói, vẻ mặt vẫn còn khó hiểu.

Nghe vậy, Oishi lộ rõ vẻ thở phào nhẹ nhõm:「Nế, nếu cô nói vậy thì quả là may mắn cho tôi rồi… À, nhân tiện, cô Yuu đây…」

「…Chuyện gì?」

Oishi xoa xoa tay, nói với Yuu, người vẫn giữ thái độ cảnh giác:

「Chuyện là… về việc gia nhập 'Cộng Đồng', liệu cô có thể xem xét không ạ…?」

「Ta đã nói với tên Mikuriya kia rồi, ta từ chối. Không có hứng thú.」 Yuu đáp lời ngay tắp lự.

「Ôi không không, dĩ nhiên là chúng tôi không nói đến việc vô điều kiện. Chúng tôi cam kết sẽ không bao giờ nhúng tay vào chuyện của cô Fuyuki Yoko và anh Kirimura Seiji nữa. Ngoài ra, nếu có bất cứ điều gì chúng tôi có thể làm được, chúng tôi đều sẵn lòng hợp tác, vâng.」

「Hả…?」

Trước lời đề nghị bất ngờ, lông mày Yuu khẽ động đậy. Quả thực, đây là một đề xuất khá hấp dẫn.

「…Ví dụ… 'Cộng Đồng' sẽ giúp tìm cách giải trừ lời nguyền của [Địa Ngục Vô Gián Dâu Tây] ư?」

Trước câu hỏi của Shizu, Oishi vừa xoa tay vừa liên tục gật đầu:「Vâng vâng, đúng vậy ạ, dĩ nhiên rồi!」

Anh ta nói thêm:「À, dĩ nhiên, dù có thể bị ràng buộc đôi chút bởi quy tắc của 'Cộng Đồng', cô Yuu sẽ không bị tách rời khỏi cô Fuyuki và anh Kirimura đâu ạ. Việc cô Yuu sống ở thành phố này cũng không có vấn đề gì cả. Chúng tôi ấy mà, chỉ cần cô Yuu chịu cho mượn danh thôi là đã mừng lắm rồi ạ…」

「Hừm…」

Yuu tỏ vẻ trầm tư, rồi lén nhìn sang tôi và Yoko, như muốn hỏi ý kiến.

「Được thôi mà nhỉ?」 Người thốt ra câu đó một cách dứt khoát là Yoko.

「Đằng nào thì chúng ta cũng đâu có nghĩ là 'nhất định phải đập tan 'Cộng Đồng' đâu!'…」

「Phải đó, tôi cũng nghĩ vậy.」 Tôi đồng tình. Chúng tôi đã chiến đấu chỉ để tự vệ khi Mikuriya và Fushimi tấn công, nên nếu có thể tránh chiến tranh thì không còn gì tốt hơn. Nếu hòa giải với 'Cộng Đồng', chúng tôi có thể trở lại cuộc sống bình yên trước đây. Vừa bị suýt giết thôi mà, nếu từ bỏ cơ hội lấy lại hòa bình thì thật là ngớ ngẩn hết sức.

「…Mà Yuu ấy, đáng giá đến mức họ phải mời vào tổ chức bằng mọi giá sao? Ngài chủ tịch hình như là một người quyền cao chức trọng mà? Một nhân vật lớn như vậy lại đích thân đến đây… Mà cô vu nữ váy ngắn đang ngủ kia thì dù hơi quá lố với vai trò đặc vụ, năng lực chiến đấu của cô ta lại kinh khủng thật.」

Khi tôi chỉ ra điều đó, Oishi gãi đầu một cách ngượng ngùng:

「Không không, nói là chủ tịch nhưng thực ra tôi chỉ là một quản lý cấp trung thôi ạ… À mà, đúng là tôi bận rộn thật, nhưng lý do tôi đến thành phố này đơn giản là vì trong số những người phù hợp cho nhiệm vụ đàm phán hay ẩn mật, không có mấy ai nói được tiếng Nhật cả. Còn cô Fushimi kia thì đúng hơn là đến để gặp cô Mikuriya chứ không phải vì nhiệm vụ gì đâu ạ… À không, đây tuyệt đối không phải là chúng tôi coi nhẹ cô Yuu đâu nhé! Vị thế là dòng dõi trực hệ của Xà Trượng Đại Nhân đã đáng nể rồi, mà bản thân cô Yuu còn xinh đẹp lộng lẫy đến choáng váng cả mắt, đúng là có nhan sắc của một nữ thần xứng đáng được tôn lên làm thủ lĩnh của tổ chức. Từ cái nhìn đầu tiên tôi đã xác tín rằng nhất định phải mời cô ấy về với chúng tôi rồi ạ.」

「Ể? Hê hê… Vậ, vậy sao…?」

Yuu mặt đỏ bừng, cười hì hì trong tâm trạng vui vẻ. …Đồ nịnh bợ. Con bé ngốc này không nhận ra à. Tiện thể nói luôn, ông chú này chỉ khen vẻ ngoài của mày thôi đấy.

「…Thế thì cô Yuu, thế nào ạ?」

Lần này, Yuu nhìn sang Shizu. Cô bé nói:

「…Cái tên hói đầu có mã vạch đáng ngờ kia, thật chẳng hiểu hắn đang mưu toan điều gì. Nhưng đúng là đây không phải một đề xuất quá tồi, và nếu có chuyện gì thì chỉ cần phản bội và kết liễu hắn là xong…」

「Shizu?」

「Tôi là trung thần của Yuu-sama. Tôi chỉ làm theo quyết định của Yuu-sama mà thôi.」

「…Thế à.」

Yuu gật đầu, rồi quay lại đối mặt với Oishi. Cô xác nhận:

「…Chỉ cho mượn danh thôi đấy. Ta sẽ không tuân lệnh đâu. À, và phải hợp tác tìm cách giải trừ lời nguyền [Địa Ngục Vô Gián Dâu Tây] đáng nguyền rủa này.」

「Vâng vâng, điều đó thì chúng tôi sẽ dốc hết sức mình.」

Oishi xoa xoa tay nói, giọng điệu không rõ là khách sáo hay thật lòng.

「…Được. Vậy thì ta sẽ gia nhập.」 Yuu nói ngắn gọn.

Oishi thở phào một hơi dài, lấy khăn tay lau mồ hôi trên trán:「Phù… Vậy là cuộc đàm phán đã thành công rồi nhỉ. Ôi mừng quá, thật sự mừng quá, thế là tôi cũng nhẹ gánh rồi, vâng.」

† † †

Sau khi Mikuriya giải kết giới. Oishi Kamui lau mồ hôi, với bộ mặt như một nhân viên bảo hiểm vừa đạt chỉ tiêu, rồi bỏ đi.

Tôi liếc nhìn ra giữa sân. Fushimi Fuka bị bất tỉnh do tài năng của Oishi vẫn còn nằm đó. Đáng lẽ phải đưa cô ta đi chứ…

Đang lúc tôi nghĩ vậy, Mikuriya cất tiếng 「Chà chà… phiền phức quá đi mất…」 với giọng điệu thường ngày, rồi bước về phía Fushimi.

Sau đó, cậu ta bế Fushimi lên theo kiểu công chúa.

「…Thật tình… Chị Fuka đúng là phiền phức ghê… phiền phức chết đi được…」

Mikuriya nói bằng giọng chán nản tận đáy lòng, nhưng ánh mắt nhìn Fushimi lại chứa đựng vẻ dịu dàng đến lạ. Nhìn Mikuriya như vậy, Yuu không hiểu sao lại cáu kỉnh:

「Nói là phiền phức thì có quá đáng lắm không. Nghe đây, Mikuriya Enju. Ta đành phải nói cho kẻ ngốc nghếch nhà ngươi biết. Fumi kia ấy, đã cố tình yêu cầu bọn trong tổ chức để đến thành phố này chỉ vì lo lắng cho ngươi đấy.」

…Tại sao Yuu lại biết chuyện đó chứ?

「Ưm… Thì ra là vậy… em cũng biết mà.」 Mikuriya tỏ vẻ bối rối… và hiếm hoi đỏ mặt một chút, ngượng ngùng.

「…Chính vì vậy mà em mới chăm sóc chị Fuka đủ thứ thế này… Nếu không thích thì em đã chẳng ở bên một người phiền phức như vậy đâu…」

「Thí, thích ư!? Ngươi vừa nói thích sao!?」 Yuu trợn tròn mắt. Yoko thì 「Hú!」 lên một tiếng, cười tủm tỉm.

「…Đừng nói với chị Fuka đấy nhé… Haizz… Việc bịt miệng mọi người phiền phức quá đi mất…」

Nói rồi, Mikuriya Enju ôm Fushimi Fuka bước nhanh rời đi.

Tôi nhìn bóng lưng cậu ta khuất dần.

「…Thích, hả…」

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận