Tại phòng khách trong khách sạn do Mimi đặt, cả nhóm ngồi đối diện với Kugi. À không, nói vậy cũng chưa chính xác lắm. Phải là Tina và Wiska đang ngồi kè kè hai bên cô ấy mới đúng.
“À thì, chắc là chúng ta nên tự giới thiệu nhỉ,” tôi nói. “Kugi, tôi sẽ rất cảm kích nếu cô có thể cho chúng tôi biết mọi thứ về mình.”
“Nếu đó là điều Chúa công mong muốn, thần sẽ không bao giờ từ chối. Tên thần là Kugi Seijou, một vu nữ thuộc Thần Vụ Tỉnh của Thánh Quốc Verthalz.”
Cô ấy ngồi thẳng lưng một cách hoàn hảo và nói năng rành rọt. Có vẻ cô ấy không có ý định che giấu thân phận.
“Được rồi. Cô có thể cho chúng tôi biết vai trò của Thần Vụ Tỉnh và các vu nữ ở Verthalz không?”
“Tất nhiên ạ. Thần Vụ Tỉnh quản lý các nghi lễ và những việc tương tự trong lãnh thổ của Thánh Quốc. Như ngài đã biết, quê hương của thần rất coi trọng ma thuật—thứ mà các vị gọi là năng lực psionic—vì vậy Thần Vụ Tỉnh nắm giữ quyền lực chính trị rất lớn. Thần làm việc cho tỉnh đó.”
“Nói tiếp đi.”
“Vâng, thưa Chúa công. Thần nghe nói rằng người từ những nơi khác sẽ dễ hiểu nhất khi chúng tôi mô tả vu nữ là các đặc vụ của Thần Vụ Tỉnh. Nhiệm vụ của các vu nữ là cống hiến cả cuộc đời mình để phục vụ những người đến từ các thế giới cao hơn—những người như ngài vậy, thưa Chúa công.”
“Chà, tình hình bắt đầu đi chệch hướng nhanh đến chóng mặt rồi đây.”
Trời ạ… Vận may của mình có phải đang cân bằng lại sau khi mình có được chiếc Antlion quá dễ dàng không? Tôi liếc sang hai bên.
Mimi và Elma đều đang ngơ ngác. Tôi hiểu cảm giác của họ; cái chuyện nhiệm vụ của Kugi là phục vụ tôi trọn đời cũng làm tôi thấy kỳ quặc không kém. Ai lại đi nói thẳng với một gã trai như vậy chứ.
“Ư-ưm, thần có nói gì không phải không ạ…?” Kugi lắp bắp.
“Không, đừng lo. Chúng tôi hỏi cô vài câu được không?”
“Vâng, thưa Chúa công. Xin cứ hỏi thần bất cứ điều gì.”
“Được rồi, cảm ơn. Đầu tiên, ‘đến từ các thế giới cao hơn’ là có ý gì?”
“Chính xác như những gì thần đã nói. Hơn ai hết, ngài phải biết rõ nguồn gốc của mình chứ, thưa Chúa công?” Kugi nghiêng đầu.
Chà. Được thôi, chắc mình không thể giả ngơ mãi được. Cô ta đang nói đến Trái Đất—hoặc chiều không gian nơi nó tồn tại. Hoặc có thể là vũ trụ nơi nó tồn tại.
“Phải, cô nói đúng về điều đó. Nhưng tôi không thấy có mối liên hệ nào với việc một vu nữ phục vụ tôi trọn đời cả. Tại sao đó lại là vai trò của cô? Đất nước của cô có chính sách bảo vệ những người như tôi à?”
Và rốt cuộc thì Verthalz được lợi gì từ chuyện này? Đến giờ vẫn chẳng có lý gì cả.
“Để giải thích hoàn cảnh, thần sẽ phải kể cho ngài về nhiệm vụ của chúng tôi, và về quê hương của thần… Cụ thể là nguồn gốc của nó. Nơi đó có một lịch sử kéo dài từ rất lâu rồi.”
“Tóm tắt trong ba câu cho tôi.”
“B-ba câu ạ? Ờm…” Kugi tự lẩm bẩm một lúc. Rồi, với vẻ mặt quả quyết, cô ấy nhìn thẳng vào mắt tôi.
“Từ rất lâu trước đây, vũ trụ đã trở nên bất ổn do hành động của chúng tôi. Các đấng tối cao đã can thiệp để giúp chúng tôi tránh khỏi sự hủy diệt, nhưng như một hình phạt, chúng tôi phải làm việc để duy trì sự ổn định của vũ trụ này. Sự xuất hiện của ngài là kết quả của một sự bất ổn, vì vậy nhiệm vụ của thần là chăm sóc ngài.”
“Mei?”
“Vâng, thưa Chủ nhân. Chính xác là ba câu,” Mei nói một cách khắc kỷ, khuôn mặt hoàn toàn vô cảm.
Cũng không tệ đâu, Kugi.
“Ugh, cậu bỏ ngay cái trò vớ vẩn đó đi,” Elma càu nhàu. “Và đừng lôi cả Mei vào mấy trò ngớ ngẩn của cậu nữa. Nhiệm vụ của cô ta là chăm sóc cậu vì cậu đến từ nơi khác, hả? Tôi vẫn chưa thấy logic lắm.”
“Hành động của chúng tôi đã để lại vũ trụ này đầy những lỗ hổng và vết nứt. Trong những dịp hiếm hoi, các sinh vật từ một thế giới cao hơn rơi vào vũ trụ này. Chúa công là một ví dụ.”
“Ra vậy…”
“Một sự thật gây sốc vừa được tiết lộ đấy, chàng!” Tina nói, dù trông cô chẳng có vẻ gì là bận tâm.
“Nhưng liệu có thật không nhỉ…?” Wiska có vẻ hoài nghi. Cá nhân tôi không hẳn nghi ngờ lời của Kugi, nhưng nó cũng chẳng có gì đáng ngạc nhiên. Nó quá vĩ mô để có thể hiểu được.
“Đến đây có nghĩa là ngài đã mất tất cả các mối liên kết, thưa Chúa công. Tổ tiên, huyết thống, tình bạn, địa vị, nhà cửa và tài sản của ngài đều đã mất. Liệu có lạ không khi chúng tôi phải chuộc lỗi cho những hành động đã dẫn đến việc ngài mất đi những thứ quý giá như vậy?”
Kugi nhìn chúng tôi với đôi mắt trong veo, không một gợn mây.
Hmm. Chà, cô ấy nói không sai, phần lớn là vậy. Tất cả những thứ cô ấy liệt kê, mình đều đã mất. Nhưng thẳng thắn mà nói, vẫn chẳng có lý gì khi việc mình đến vũ trụ này lại là lỗi của cái đế chế xa xôi đó.
“Tôi hiểu lời giải thích của cô,” Mimi nói. “Nhưng nếu Master Hiro nói rằng anh ấy không muốn sự giúp đỡ của cô, cô sẽ phải chấp nhận điều đó, phải không?”
Kugi buồn bã rũ người xuống. “V-vâng… Đúng là vậy ạ.”
Mặc dù cô ấy là người đề nghị phục vụ tôi, nhưng việc chấp nhận thực sự phụ thuộc vào tôi. Nếu tôi nói không muốn, thì cô ấy không thể ép tôi nhận cô ấy được. Hay là chính sách của đất nước cô ấy còn có gì khác? “Khoan đã. Nếu tôi từ chối sự giúp đỡ của cô, chuyện gì sẽ xảy ra với cô, Kugi?”
“Ừm… thần sẽ phải trở về quê hương.”
“Đừng cố che giấu sự thật,” tôi dò hỏi, nheo mắt lại.
“Thần sẽ… bị xử lý.” Đôi tai cáo của cô ấy cụp xuống buồn bã.
“Xử lý?”
“Đó là hình phạt cho việc không hoàn thành nhiệm vụ của một vu nữ. Ngay cả thần cũng không biết mình sẽ bị đối xử như thế nào trong hoàn cảnh đó.”
“Ôi, không…” Mimi không nói nên lời.
Elma ngả người ra ghế và thở dài. Tina nhìn tôi vẻ dò hỏi, như thể muốn biết tôi sẽ làm gì, trong khi Wiska vỗ lưng Kugi đang chán nản.
“Tôi đã có linh cảm rồi,” tôi nói. “Mimi, thêm cô ấy vào danh sách đặt phòng của chúng ta đi.”
Mình không thể. Mình không thể cứ thế bỏ rơi cô ấy được. Một phần trong tôi cảm thấy như mình đang bị lợi dụng, nhưng tôi sẽ không thể ngủ ngon nếu bỏ mặc một người có thiện chí chân thành như vậy cho đến chết. Tôi không thể cứu tất cả mọi người, và tôi cũng không có ý định thử. Nhưng đó lại là một câu chuyện khác khi người đó đã ngồi ngay trước mặt mình.
“Em rõ rồi!” Mimi bật dậy và chạy về phía sảnh.
“Lại thế rồi đấy,” Elma thở dài.
“Tôi sẽ tạm gác quyết định cuối cùng của mình lại,” tôi nói. “Tôi không thể cho cô câu trả lời ngay bây giờ, Kugi. Nhưng nếu cô định chăm sóc tôi, điều đó có nghĩa là cô định tham gia cùng chúng tôi, phải không?”
Đôi tai của Kugi vểnh lên, và những chiếc đuôi của cô ấy vẫy vẫy. “V-vâng! Nếu ngài cho phép, thần sẽ đi cùng ngài đến tận cùng vũ trụ.”
Cô ấy trông thực sự vui mừng.
Với tôi thì, đây đúng là một cơn đau đầu sắp tới.
“Gia nhập cùng tôi có nghĩa là sẽ dành thời gian với tất cả mọi người ở đây. Liệu mọi chuyện có suôn sẻ hay không là vấn đề về sự hòa hợp. Quan trọng hơn, mọi người… à…”
Nói sao giờ nhỉ? Cứ nói thẳng là mình đang cặp kè với tất cả họ à? Như vậy chẳng phải là ngụ ý rằng cô ấy cũng nên mong đợi điều tương tự sao? Điều đó có vẻ không đúng… ngay cả khi nó hoàn toàn chính xác.
“Thưa Chúa công.”
“Hử?”
“Nhiệm vụ của thần là dâng hiến cả thể xác và linh hồn cho ngài, phục vụ và hỗ trợ ngài.”
“Tôi không muốn cô nghĩ rằng cô phải làm vậy vì nhiệm vụ, hay sứ mệnh, hay gì đó… Nhưng, chà, tôi đoán mình không có tư cách để nói điều đó.”
Sự tồn tại của Mei đã chứng minh mình là một kẻ đạo đức giả về mặt này. Công bằng mà nói, Mei là người đã quyến rũ mình. Cô ấy đến với mình với ý định đó ngay từ đầu rồi. Các Maidroid và các trí tuệ máy móc khác dường như có một quan niệm khá lãng mạn về tình yêu.
“Vấn đề là, tất cả chúng ta đều phải hòa hợp với nhau. Vì vậy, hãy coi đây là một giai đoạn thử việc. Ngoài ra, tham gia cùng tôi có nghĩa là sống cuộc đời của một lính đánh thuê, vì vậy mạng sống của cô sẽ gặp nguy hiểm. Tốt hơn hết là cô nên sẵn sàng—”
“Dù nguy hiểm đến đâu, thần cũng muốn ở bên cạnh ngài, thưa Chúa công.”
Kugi nhìn chăm chú vào mắt tôi, vẻ mặt quả quyết.
Thánh Quốc Verthalz đã nhồi nhét cái quái gì vào đầu cô gái này vậy? Phải giáo dục kiểu gì mới có thể khiến một người cống hiến cả cuộc đời cho một người lạ và gọi họ là “Chúa công” chứ? Tôi đoán Kugi cũng trạc tuổi Mimi. Chuyện này thật không đúng chút nào.
“Được rồi. Vậy thì phần còn lại phụ thuộc vào việc cô có hòa hợp với mọi người hay không.”
“Vâng, thưa Chúa công. Thần chắc chắn mình sẽ vượt qua bài thử thách này.” Kugi mỉm cười ngọt ngào.
Phải. Tôi cá là cô sẽ ổn thôi.
★
Elma vui vẻ nhìn quanh phòng. “Wow. Đẹp thật. Và rộng rãi nữa.”
Rộng rãi thì đúng rồi. Và đồ nội thất trông sang trọng và thoải mái. Căn này còn hơn cả phòng suite… Chắc là một trong những căn penthouse rồi.
“Ở một nơi như thế này vẫn có cảm giác không đúng lắm,” Mimi thì thầm.
“Ừ, chị hiểu cảm giác của em mà,” Tina đồng tình. “Cứ kiểu, dùng từ gì nhỉ… xa hoa quá.”
“Xa hoa…? Chà, em biết ý chị là gì.”
Kích thước và sự sang trọng của căn phòng dường như khiến Mimi, Tina và Wiska choáng ngợp. Cá nhân tôi cũng thấy y như họ.
Nhân tiện, tất cả sự sang trọng trong căn phòng này tốn của chúng tôi khoảng 5,000 Ener mỗi người. Tính cả Kugi, chúng tôi có bảy người, tức là 35,000 Ener cho một tuần ở lại. Khi bốn người chúng tôi ở trên hành tinh nghỉ dưỡng Sierra III, chúng tôi đã trả 560,000 Ener cho hai tuần, tính ra là 70,000 mỗi người mỗi tuần. Tại sao ở đây lại rẻ đến thế?
“X-xin lỗi… Ngài có thể cho thần ở một phòng bình thường hơn,” Kugi nói, run rẩy như một chú cún con trong khi ba chiếc đuôi của cô xù lên.
Cô ấy cũng bị choáng ngợp bởi sự sang trọng đột ngột này. Cô ấy có đề cập rằng mình chủ yếu ở một tiền đồn của Verthalz tại Đế quốc Grakkan này—về cơ bản là một ngôi đền.
“Thôi nào. Đây là chuyện bình thường với chúng tôi. Thậm chí còn rẻ hơn nhiều so với khu nghỉ dưỡng đó.”
“Em… Đúng là vậy.” Mimi, người đã chọn gói dịch vụ khi chúng tôi ở khu nghỉ dưỡng, có một cái nhìn xa xăm.
Hồi đó chúng tôi đã tiêu xài hoang phí do hoàn cảnh.
“Anh ấy giờ lại còn khoe khoang về mấy khu nghỉ dưỡng nữa chứ, Wis! Đúng là xa hoa quá!”
“À-à thì, anh ấy kiếm được rất nhiều tiền với tư cách là một lính đánh thuê. Em cho là anh ấy khá giả.”
“Chẳng phải hai em bây giờ cũng khá giàu rồi sao?” tôi đáp lại.
“Ồ phải ha…”
“Em quên mất…”
Hai chị em sinh đôi đã kiếm được tổng cộng 3,600,000 Ener—phần 30% của họ—khi chúng tôi bán con tàu cướp được, tính ra mỗi người 1,800,000. Họ có thể tiêu xài hoang phí mà vẫn còn dư tiền, mặc dù nó sẽ hết trong chốc lát nếu họ, chẳng hạn, mua một con tàu riêng và nâng cấp nó một chút.
“Chúng ta đóng thuế cho mấy khoản này thế nào đây? Nó có được tính là công việc theo hợp đồng không? Chúng ta ở đây theo lệnh công ty, vậy đây là tiền lương cho công việc làm thuê, hay sao?”
“Có lẽ chúng ta nên thảo luận việc đó với công ty… hoặc một cục thuế.”
Hai chị em sinh đôi bắt đầu một cuộc nói chuyện đau đầu. Trong trường hợp của tôi, tôi trước hết là một lính đánh thuê, mặc dù tôi có quyền công dân Grakkan thượng lưu.
Khoan đã. Nếu giờ mình là công dân, chẳng phải có nghĩa là mình cần phải đóng thuế sao? Tốt hơn hết là lát nữa hỏi Mei.
“Lính đánh thuê” là một nghề nghiệp khá đặc biệt, và ngay cả tôi cũng không nắm được cách tính thuế ở Đế quốc Grakkan. Tôi biết một phần đã được khấu trừ từ tiền thưởng của chính phủ, và tôi không nghĩ tiền thưởng từ việc săn cướp biển bị đánh thuế, nhưng tôi không biết nó liên quan thế nào đến quyền công dân.
Cục thuế thật đáng sợ. Bạn phải cẩn thận với họ. Giấu thu nhập một cách ngu ngốc, và có thể bạn sẽ bị vụt bằng nunchaku đến chết. May mắn thay, Mei có thể lo liệu việc kế toán cho chúng tôi.
“Thôi nào,” Elma yêu cầu. “Đừng có đứng đó nữa mà phụ chúng tôi dỡ đồ đi.”
“Rồi, rồi,” tôi đáp. “Dù gì thì tôi cũng không có nhiều hành lý.”
Rốt cuộc thì tôi chỉ mang theo một cái túi. Tôi còn không chắc mình có cần phải “dỡ đồ” hay không. Mimi sẽ vất vả hơn với đống hành lý của mình, nhưng cô ấy sẽ không muốn tôi giúp. Nghe nói phụ nữ có những thứ họ không muốn đàn ông thấy, ngay cả khi họ thân thiết. Tôi sẽ để cô ấy có không gian riêng trừ khi cô ấy nhờ giúp.
“À phải rồi. Mei, lại đây một lát.”
“Vâng, thưa Chủ nhân?”
Tôi đưa Mei vào phòng ngủ chính. Hmm. Giường to thật. Chắc chắn là cỡ king rồi. Ba người có thể ngủ trên đó dễ dàng. Tôi ném túi của mình lên ghế sofa và quay sang Mei.
Cô ấy đang quỳ trước giường. Không phải trên giường, mà là trên sàn.
“Cô đang làm gì vậy?” Có lẽ câu đó nghe hơi gay gắt.
“Ngài đã mời tôi vào phòng ngủ, nên tôi nghĩ có lẽ ngài muốn điều này.”
“Không… Kugi có thể cần lấy đồ của cô ấy từ đền thờ, nên tôi muốn cô và Elma đi cùng cô ấy và xem có thể dò la được gì không. Chúng ta ở trong này chỉ để tôi nói trước với cô thôi.”
“Thật đáng tiếc. Về mệnh lệnh của ngài, tôi đã hiểu. Xin hãy giao nó cho tôi,” Mei đứng dậy và gật đầu, vẫn vô cảm như mọi khi, nhưng vẫn lộ rõ vẻ thất vọng.
Với cô ấy và Elma đảm nhận công việc, tôi có thể yên tâm.
Thông thường, tôi sẽ đi cùng họ, nhưng tôi muốn giữ khoảng cách với Verthalz cho đến khi tình hình rõ ràng hơn.
★
Nửa giờ sau khi tôi đồng ý cho Kugi tham gia phi hành đoàn với tư cách là thành viên thử việc, chúng tôi đã mang hành lý vào phòng và dỡ đồ một chút. Chúng tôi đang nghỉ ngơi trên những chiếc ghế sofa thoải mái trong căn penthouse xa hoa của mình.
Wiska ngồi cạnh tôi. Cô ấy ngước lên và hỏi một cách nghiêm túc, “Vậy là, cô ấy dâng hiến cả thể xác và linh hồn cho anh à?”
Đúng là một cú ném thẳng. Một đường bóng thẳng như lửa cháy.
Kugi—người đã đưa ra lời tuyên bố đó—đã đi cùng Elma và Mei để lấy đồ của mình từ đền thờ. Tôi cũng đã hỏi Elma điều tương tự như đã hỏi Mei, nên giờ tôi đang chờ kết quả điều tra của họ.
“Gần như vậy.” Tôi nhìn đi chỗ khác, ngước lên trần nhà. “Anh tin vào việc trân trọng lòng tốt, nhưng anh sẽ không vội vàng.”
Tình cảm của Kugi dành cho tôi có vẻ chân thành, nhưng tôi quá cẩn trọng để làm bất cứ điều gì với cô ấy khi tôi không biết ý định thực sự của Thánh Quốc đã cử cô ấy đến. Hơn nữa, tình cảm của cô ấy có chút quá nặng nề. Ngay cả tôi cũng phải hơi e dè trước một sự bộc lộ cảm xúc mãnh liệt như vậy. Ý tôi là, nếu bạn nghĩ tôi đang kén chọn khi một cô gái dễ thương như vậy phải lòng mình, thì bạn không sai đâu. Tuy nhiên, mọi chuyện quá đột ngột. Ngay cả tôi cũng cần thời gian để xử lý tình cảm của một ai đó.
“Trân trọng lòng tốt? Không đời nào anh tin vào chuyện đó.” Tina lườm tôi.
Tôi lịch sự phớt lờ cô ấy. Này, anh chỉ do dự với hai em vì vóc dáng của các em thôi. Nếu các em trông ít nhất cũng trưởng thành như Mimi, anh đã không mất nhiều thời gian đến vậy. Sao cơ? Tại sao tôi không theo đuổi Serena hay Chris à? Ngủ với một trong hai người họ sẽ là một cách tự sát công phu. Tôi đúng là tin vào việc trân trọng lòng tốt, nhưng cái gì cũng có giới hạn. Nếu tôi cặp kè với Serena, không biết nhà Holz sẽ làm gì tôi nữa. Kết quả tốt nhất sẽ là một cuộc hôn nhân ép buộc vào gia đình họ. Trong trường hợp xấu nhất, chà, tôi sẽ bị chôn sâu hơn hai mét đất. Còn về Chris, tôi có quen biết ông nội kiêm người giám hộ hợp pháp của cô bé. Tuổi tác của cô bé cũng là một vấn đề. Bá tước Dalenwald chắc chắn sẽ nổi điên với tôi vì đã làm hư cô cháu gái đáng yêu của ông ấy. Không khó để tưởng tượng việc bị buộc phải chịu trách nhiệm theo nhiều cách khác nhau.
Mimi ngước lên từ chiếc máy tính bảng của mình. “Anh thực sự tin những gì cô ấy nói đến mức nào?”
“Thành thật mà nói, anh không nghĩ cô ấy nói dối. Khả năng psionic của cô ấy là thật.”
“Vậy à?” Tina nhướn mày.
“Không nghi ngờ gì nữa. Cô ấy biết và xử lý năng lực psionic ở một cấp độ cao hơn cả người elf, nên anh không nghĩ có chỗ nào để nghi ngờ việc cô ấy đến từ Verthalz.”
Sự hiểu biết của Kugi về năng lực psionic dường như ở một giai đoạn hoàn toàn khác, tiên tiến hơn về mặt công nghệ gấp ba hoặc bốn lần. Nếu bạn so sánh một nền văn minh vừa phát triển động cơ hơi nước với một nền văn minh có khả năng du hành giữa các vì sao, bạn sẽ có cảm nhận về nó.
“Và anh tin rằng, nếu điều đó là sự thật, những lời nói khác của cô ấy cũng sẽ đáng tin?”
“Anh đoán vậy. Hơn nữa, anh đã biết cô ấy không có ác ý. Điều này khó diễn tả, vì anh biết được điều đó từ liên kết psionic của Kugi với mình. Nhưng điểm mấu chốt là về cơ bản không có lý do gì để nghi ngờ cô ấy.”
“Ừm, Master Hiro… liệu năng lực psionic của cô ấy có thể đã tẩy não anh không?”
“Em cũng đang nghĩ y chang,” Tina đồng tình.
“Các em sẽ nghĩ vậy. Anh hiểu, anh hiểu mà. Nhưng Kugi có thể tẩy não anh một cách hoàn toàn hơn nhiều nếu cô ấy thực sự muốn.”
Được rồi, tôi đang đọc vị tình hình. Dù vậy, tôi gần như chắc chắn rằng—mặc dù Kugi có lẽ không tán thành việc sử dụng năng lực psionic cho những việc như vậy—cô ấy có thể đã tẩy não toàn bộ phi hành đoàn ngoại trừ Mei. Và Mei sẽ miễn nhiễm chỉ vì cô ấy là máy móc.
“Có an toàn không khi đưa một người có sức mạnh như vậy lên tàu?”
“Anh nghĩ điều đó phụ thuộc vào việc chúng ta có thể học cách tin tưởng nhau đến mức nào,” tôi đáp.
Đến một lúc nào đó, tôi cũng có thể lo lắng rằng Mimi sẽ đầu độc tôi, Elma sẽ cắt cổ tôi, Mei sẽ bẻ cổ tôi, hoặc Tina và Wiska sẽ cho nổ tung chiếc Krishna.
“Sẽ khó nghe điều này từ anh, nhưng cố gắng đừng quá thành kiến với Kugi. Anh nghĩ cô ấy là một người tốt, dù có hơi được bao bọc và kỳ lạ.”
“Từ góc độ của chúng em,” Wiska nói, “thật đáng lo khi anh lại ủng hộ cô ấy đến vậy, dù anh quen cô ấy còn chưa lâu bằng chúng em.”
“Ghi nhận ý kiến. Các em sẽ không thể hiểu được trừ khi trải nghiệm cái trò thần giao cách cảm đó. Dù sao đi nữa, chúng ta cần thư giãn một thời gian, và anh nghĩ việc dành thời gian chất lượng bên nhau sẽ giúp tất cả chúng ta hiểu nhau hơn. Nếu chúng ta không hợp nhau, anh sẽ không để cô ấy ở lại trên tàu.”
Nếu sự gia nhập của Kugi làm đảo lộn sự cân bằng mong manh trong các mối quan hệ cá nhân của chúng tôi, thì rõ ràng cô ấy không thể tham gia phi hành đoàn. Năm cô gái của tôi đối đầu với một vu nữ—bạn có thể đoán được ai quan trọng hơn đối với tôi.
“Vậy là anh không nhất quyết đưa cô ấy lên tàu à?”
“Tất nhiên là không. Chẳng phải rõ ràng rồi sao?”
“Hừm… Được rồi, nếu đó là suy nghĩ của anh, em cũng sẽ lạc quan về chuyện này.”
“Chị không hiểu logic của em,” Wiska nói với Tina một cách hoài nghi.
Tôi cũng tò mò tại sao điều đó lại thuyết phục được cô ấy.
“Nếu cô Kugi đó có sức mạnh điều khiển tâm trí và có thể tẩy não anh tùy thích, cô ta có thể đã làm loạn não anh như anh nói, phải không? Nhưng có vẻ cô ta đã không làm vậy. Nói cách khác, cô ta đã tránh tẩy não anh, đúng chứ?”
“Chị… đoán vậy.”
“Điều đó có nghĩa là cô ta có ý thức không lạm dụng sức mạnh của mình một cách bừa bãi, phải không? Vậy nên chúng ta sẽ ổn thôi. Dù sao đó cũng là quan điểm của em.”
“Hmm… chị không nghĩ em tin cô ấy quá dễ dàng sao?” Mimi cũng nghi ngờ sự lạc quan của Tina.
Cô nàng người lùn chỉ nhún vai. “Có thể. Nhưng chẳng phải như vậy dễ dàng hơn là nghi ngờ sao? Hơn nữa, em xin lỗi vì đã đổ hết lo lắng cho Mei, nhưng chúng ta có thể để cô ấy lo việc tìm hiểu mà, phải không?”
“Chị có thể đúng. Ít nhất thì sức mạnh psionic cũng không thể tẩy não Mei.”
“Đúng vậy…”
Vì Mei là máy móc, khó có thể tưởng tượng não của cô ấy bị can thiệp bằng năng lực psionic. Ngay cả khi Kugi tẩy não phần còn lại của chúng tôi, Mei vẫn có thể đối phó với cô ấy.
“Để mọi thứ cho Mei có ổn không…?”
“Anh nghĩ là ổn,” tôi tuyên bố. “Nếu không ổn, cô ấy sẽ cho chúng ta biết.”
Nếu là vậy, chúng ta có thể giải quyết khi thời điểm đến.
★
Khi Mei trở về, chúng tôi kể cho cô ấy nghe những gì chúng tôi đã thảo luận khi cô ấy vắng mặt. “Vâng, tất nhiên rồi,” cô ấy nhiệt tình đồng ý. “Xin hãy giao tất cả cho tôi.” Mặc dù khuôn mặt cô ấy vẫn vô cảm như mọi khi, sự nhiệt tình của cô ấy là không thể che giấu. Nếu cô ấy có đuôi như Kugi, chúng có lẽ đã vẫy tít mù.
“Mọi người thực sự nghi ngờ thần.” Kugi buồn bã rũ người xuống.
“Cô mong đợi gì chứ?” Elma cười khẩy.
Cuộc trao đổi với Mei đã diễn ra ngay trước mặt Kugi. Tôi thường không nói những điều như vậy trước mặt người trong cuộc, nhưng lần này tôi đã cố tình làm vậy.
“Hãy chuẩn bị tinh thần là mọi hành động của cô sẽ bị theo dõi, Kugi,” tôi nói với cô ấy một cách dứt khoát.
“Vâng, thưa Chúa công. Thần sẽ cố gắng hết sức để giành được sự tin tưởng của mọi người.”
“Tốt. Nhưng đừng quá căng thẳng về điều đó. Một sợi dây căng thì dễ đứt hơn; nếu cô lúc nào cũng căng thẳng, cô sẽ phát điên mất. Tốt hơn là hãy để chúng tôi thấy con người thật của cô, đặc biệt là khi cô có lương tâm trong sạch.”
“Ngài có chắc không, thưa Chúa công?” Kugi nghiêng đầu.
“Chắc chắn,” tôi tự tin nói. Để thuyết phục mọi người vào những lúc như thế này, bạn thực sự cần phải thúc đẩy họ, ngay cả khi một số người có thể xem đó là hành động lấn át các mối lo ngại.
“Nhân tiện đang nói về những nghi ngờ… Mei, cô có thể báo cáo về việc kiểm tra lý lịch của Kugi không?”
“Vâng, tôi đã sẵn sàng. Đi thẳng vào vấn đề, tôi tin rằng có gần 100% khả năng Kugi thực sự là một ‘vu nữ’ từ Thánh Quốc Verthalz.”
“Điều gì khiến cô tin chắc như vậy?” tôi hỏi. Nếu Mei sẵn sàng đi xa đến vậy, thì cô ấy phải có bằng chứng.
“Cơ sở mà Kugi đã đưa chúng tôi đến, như cô ấy đã nói, là một tiền đồn được gọi là ‘đền thờ’. Tôi đã hỏi về hồ sơ xây dựng của tòa nhà, và chủ sở hữu chính thức là một cơ quan chính phủ của Verthalz. Ít nhất, Đế quốc Grakkan công nhận nó như vậy.”
“Vậy thì ngôi đền đó có lẽ không phải là một loại hang ổ nào đó cho bọn lừa đảo rẻ tiền hay những kẻ ngoài vòng pháp luật,” Elma lưu ý.
“Tôi tin rằng cô nói đúng.”
Những lời nhận xét của họ khiến Kugi sững sờ và mắt mở to. “B-bọn lừa đảo rẻ tiền…” Lượng nghi ngờ đổ dồn lên đầu dường như khiến cô ấy bị sốc.
“Chà, tôi không ngạc nhiên lắm,” tôi nói với Mei. “Tôi chỉ cho cô kiểm tra cho chắc thôi.”
Nhưng Kugi phải chăm sóc tôi đến mức nào, và trong bao lâu? Liệu cái gọi là “nhiệm vụ” của cô ấy có thực sự là cả đời không? “Những người có liên quan đã phản ứng thế nào?”
“Họ đã yêu cầu tôi mời ngài đến đền thờ của họ.”
“Phải, tôi đoán vậy.”
Chấp nhận Kugi cũng sẽ đặt một gánh nặng nhất định lên tôi—không phải về mặt tinh thần, mà là về mặt tài chính nhàm chán hơn. Nếu Verthalz có chính sách quốc gia là cử các vu nữ đến phục vụ những người như tôi, tôi có lẽ sẽ phải thảo luận về chi phí với họ sớm hay muộn.
Quan trọng hơn, tôi là một lính đánh thuê làm việc tại Đế quốc Grakkan. Họ sẽ cảm thấy thế nào về việc một đặc vụ của một tổ chức tôn giáo thuộc đế chế đối thủ đi lại tự do cùng tôi? Đến một lúc nào đó, Kugi có thể tiếp xúc với các bí mật quân sự của Hạm đội Đế quốc, vì vậy chúng tôi cần phải xin phép chính phủ Đế quốc cho cô ấy.
“Chúng ta có thời gian, vậy nên hãy đến đền thờ sớm,” tôi nói. “Không có gì cần chúng ta giải quyết ngay lập tức; hãy lên lịch chuyến thăm vào ngày mai hoặc sau đó.”
“Đã hiểu, thưa Chủ nhân.”
“Tôi nghĩ tạm thời vậy là đủ. Trời, tôi mệt lử vì tất cả những chuyện ồn ào này.”
“Đồng ý. Tôi kiệt sức rồi,” Elma nói. Đôi tai dài, nhọn của cô ấy hơi cụp xuống khi cô ấy nói.
Wow. Nhìn là biết cô ấy mệt thật rồi.
“Đừng có đứng đó nữa, Kugi,” Tina gọi. “Cất đồ của cô đi. Thôi nào, lại đây!”
“C-cảm ơn cô.” Não của Kugi dường như cuối cùng cũng khởi động lại sau cú sốc trước đó.
Nói rồi, cô bé lẽo đẽo theo Tina vào một căn phòng phía sau. Toàn bộ hành lý của Kugi chỉ là một tay nải nhỏ bọc trong tấm vải furoshiki. Xem ra từ trước đến giờ cô ấy luôn di chuyển rất gọn nhẹ.
“Được rồi. Khi nào Tina và Kugi xong việc, chúng ta hãy đi ăn gì đó. Cũng đến giờ ăn tối rồi, phải không?”
Không có sáng, trưa, hay tối trong một thuộc địa, nhưng đã một khoảng thời gian kha khá trôi qua kể từ khi chúng tôi đến Wyndas Tertius và ăn uống. Mọi người đều đói. Hơn nữa, ngay cả khi chúng tôi không thực sự ăn chung một nồi, việc cùng nhau ăn uống sẽ là một cách tuyệt vời để xây dựng tình đồng đội.
★
Việc rời khỏi khách sạn có vẻ phiền phức, và chúng tôi dự định ở lại một tuần, vì vậy chúng tôi quyết định thử nhà ăn của khách sạn—hay đúng hơn là nhà hàng.
“Oa. Nhà hàng này có đầu bếp sao?!”
“Nhìn kìa, một người lùn.”
Nhà bếp ở phía sau nhà hàng có thể nhìn thấy được từ phía khách. Trong đó, chúng tôi thấy một người đàn ông lùn và những người trông giống con người đang nấu ăn cùng nhau.
“Đầu bếp ở Đế quốc thường là người lùn, phải không?”
“Trong không gian thì đúng vậy. Những người đã sinh sống trên các hành tinh từ thời xa xưa có xu hướng có truyền thống nấu ăn tương đối nguyên vẹn, nhưng hầu hết công dân Đế quốc đều để việc ăn uống cho máy nấu tự động. Tình hình nấu nướng ở Verthalz thì sao?”
“Thần được nuôi dưỡng trong một cơ sở thuộc thẩm quyền của Thần Vụ Tỉnh, vì vậy thần e là mình không biết nhiều về dân thường,” Kugi trả lời. “Tuy nhiên, thần nghĩ nhiều người có khả năng nấu ăn đơn giản. Bản thân thần cũng có một vài kỹ năng khiêm tốn.”
Đôi tai cô ấy vểnh lên, và cô ấy tự hào ưỡn ngực.
Không rõ cô ấy có thể nấu được bao nhiêu, nhưng mặc dù gọi kỹ năng của mình là “khiêm tốn”, cô ấy trông khá tự tin.
“Wow. Em có thể là đầu bếp giỏi thứ tư trong phi hành đoàn của chúng ta cùng với Hiro, Mei và Chị đấy.”
“Hơn một nửa trong số bảy người các cô có thể nấu ăn à? Thật không thể tin được.”
“Cô nói đúng,” Elma trả lời. “Rõ ràng, chỉ một trong vài trăm hoặc vài nghìn người ở Đế quốc có thể nấu ăn. Những người như tôi không thể nấu ăn thực ra lại là đa số.”
Cô ấy sử dụng màn hình holo của bàn để hiển thị thực đơn.
Nó thật hỗn loạn, kết hợp các món ăn sang trọng với những thứ bạn có thể tìm thấy ở một quán izakaya. Wow, lạ thật.
“Oa. Họ có cả ẩm thực Đế quốc và ẩm thực người lùn!”
“Ồ, em hiểu rồi! Đó là vì đầu bếp là người lùn.”
Ẩm thực Đế quốc làm tôi nhớ đến một loạt các món ăn phương Tây. Đế quốc Grakkan trải dài trên vô số hệ sao và có một lịch sử rộng lớn, vì vậy phong cách ẩm thực bao trùm hiện tại của nó rõ ràng đã hấp thụ nhiều nền văn hóa. Tuy nhiên, đối với tôi, nó có vẻ như là một sự pha trộn lộn xộn của ẩm thực Pháp và Ý với những thứ khác được rắc vào.
Còn về ẩm thực của người lùn… nó chủ yếu là các món ăn hợp với bánh mì và rượu. Ngoài ra còn có các món nướng lạ mắt, đồ chiên, và nhiều hương vị cay khác nhau, hơi giống như ẩm thực Trung Hoa kết hợp. Ẩm thực của người elf có các khía cạnh của Nhật Bản, nhưng các công thức nấu ăn của Nhật Bản dường như không phù hợp với khuôn khổ của ẩm thực Đế quốc.
“Cô muốn ăn gì, Kugi?” tôi hỏi.
“Tất cả đều là những món ăn thần chưa từng thấy trước đây…” Cô ấy trông choáng ngợp.
Cũng phải thôi. Verthalz là một quốc gia xa xôi—một vị khách từ đó sẽ không nhận ra các món ăn tại một nhà hàng chỉ phục vụ ẩm thực Đế quốc và người lùn.
“Được rồi, vậy thì hãy gọi một loạt các món ăn đơn giản, dễ ăn để mọi người cùng chia sẻ.”
“Nghe có vẻ hơi suồng sã, nhưng có lẽ đó là lựa chọn tốt nhất,” Elma đồng ý.
“Em sẽ gọi một vài đĩa nhỏ!” Mimi chạm vào màn hình holo trên bàn, chọn ra một vài món ăn.
Tôi không thể không nhận thấy rằng cô ấy đang gọi rất nhiều, nhưng tôi quyết định phớt lờ điều đó.
“Ở Đế quốc, mọi người chủ yếu ăn thức ăn được làm từ hộp thực phẩm bằng máy nấu tự động. Ở Verthalz các cô ăn gì?”
“Các bữa ăn được nấu từ nguyên liệu tươi, nếu có thể. Khi không có lựa chọn đó, chúng tôi ăn thực phẩm bảo quản. Những tiến bộ trong công nghệ bảo quản đã giúp có được những món ăn ngon mà không cần tự mình chế biến, vì vậy ngày nay ngày càng ít người nấu ăn từ đầu. Tuy nhiên, máy nấu tự động và hộp thực phẩm không đặc biệt phổ biến.”
“Ồ. Mọi người ăn những món gì vậy?” Tina hỏi.
“Nhiều loại đậu đã qua chế biến. Chiras nuôi cũng là một món ăn chính.”
“Chiras?”
“Chiras là loài động vật chân đầu có vỏ. Người nước ngoài dường như thấy chúng không ngon miệng, nhưng chúng rất ngon và tốt cho sức khỏe. Chúng tôi cũng chế biến một loại cá gọi là chiko và một loại củ gọi là karo, rất dễ trồng và rất bổ dưỡng. Lá của nó cũng có thể ăn được, vì vậy không có gì lãng phí.”
“Tôi hiểu rồi.”
Động vật chân đầu có vỏ, hả? Giống như cúc đá hay ốc anh vũ? Và các loại đậu đã qua chế biến… Chà, bạn có thể làm đậu thành bất cứ thứ gì. Ở Trái Đất, đậu nành được làm thành sữa đậu nành hoặc đậu phụ, và ngay cả bã đậu từ quá trình sản xuất đậu phụ cũng có thể ăn được. Rồi bạn còn có natto, edamame luộc, súp miso, nước tương… Người ta làm tất cả những thứ đó chỉ từ một loại đậu, vì vậy nói “đậu” có khả năng bao hàm rất nhiều sự đa dạng. Thêm nữa, họ ăn cá và rau củ, hả?
“Các cô không ăn thịt à?” tôi hỏi.
“Chúng tôi có ăn, nhưng nó rất đắt.”
“Ở đây mọi chuyện cũng không khác mấy về mặt đó.”
Trong khi chúng tôi nói chuyện, thức ăn của chúng tôi được mang ra bàn.
Món chính là một chiếc bánh mì dẹt lớn với nhiều loại topping khác nhau, giống như pizza. Các món ăn khác giống như khoai tây nghiền, thịt nướng, và nhiều hơn nữa. Nhân tiện, không có món súp nào. Ngay cả các món ăn dạng lỏng cũng đủ đặc để chúng giống như bột nhão hoặc nước sốt hơn.
“Đó là… thịt ạ?” Mắt Kugi lấp lánh khi cô ấy nhìn vào một xiên thịt nướng màu trắng.
“Loại gì vậy?” Tôi rùng mình.
“Thịt nuôi cấy,” Mimi trả lời với vẻ mặt nghiêm nghị.
“À… Chà, chắc là chúng ta cũng quen rồi.”
“Vâng.”
Chúng tôi đã từng đến thăm một nhà máy sản xuất thịt nuôi cấy và ra về với một cú sốc tâm lý, nhưng may mắn là gần đây chúng tôi có thể ăn nó mà không bị căng thẳng nhiều. Dù nó bắt đầu như thế nào, bây giờ nó chỉ là thịt sau khi đã được chế biến. Nó ngon khi bạn thử, vì vậy việc căng thẳng về nó chẳng giúp ích gì cho bạn cả. Mimi thích mang những món ăn kỳ lạ lên tàu và tổ chức các bữa tiệc nếm thử, vì vậy chúng tôi đã quen với những trải nghiệm ẩm thực độc đáo. Vậy thì sao nếu thịt nuôi cấy đến từ những con quái vật xúc tu ghê tởm? Còn có những thứ tệ hơn ngoài kia. Tin tôi đi.
“Nó có thể là thịt nuôi cấy, nhưng nó là thịt thật,” tôi nói với Kugi. “Chúng ta có thể gọi thêm nếu cần, nên cứ ăn tự nhiên đi.”
“Ngài có chắc không ạ…? Đây không phải là một thứ xa xỉ sao?”
“Kugi, đừng lo lắng về chuyện đó nữa. Nếu cô định đi cùng chúng tôi, đây mới chỉ là khởi đầu thôi.”
“Sự hoang phí của anh ấy không bao giờ hết làm em ngạc nhiên,” Wiska thở dài.
Mimi khúc khích cười. “Bản thân em cũng đang quen dần với việc hoang phí, nhưng em vẫn tiết kiệm hơn so với Master Hiro và Elma.”
Các người có thể dừng lại được không? Cứ làm như chúng tôi vung tiền như những kẻ điên vậy. Chúng tôi hoàn toàn tỉnh táo… đối với lính đánh thuê. So với người bình thường thì tôi không biết.
“Dù sao thì, hay là chúng ta ăn trước khi nó nguội đi?” tôi thúc giục.
“Vâng ạ! Em sẽ chia đồ ăn cho mọi người.”
“A! Để thần giúp một tay,” Kugi đề nghị.
Elma ngăn vu nữ lại. “Kugi, hôm nay cô là khách mời danh dự của chúng tôi. Hãy để chúng tôi đãi cô. Ngay cả khi Hiro gọi thời gian ở lại của cô là một giai đoạn thử việc, bữa ăn này về cơ bản là một bữa tiệc chào mừng.”
Cô ấy giúp Mimi chia các đĩa thức ăn. Một lúc nào đó, Mei bắt đầu giúp họ một tay.
Thật điên rồ khi cô ấy có thể tham gia ngay lập tức mà không cần một lời nào.
“Đó, cô thấy chưa. Đây là tiệc chào mừng của Kugi. Nâng ly nào, mọi người.”
“Zô!” Tina vui vẻ cụng ly và nốc cạn ly đầu tiên. Đương nhiên là đồ uống có cồn.
Wiska cũng đang uống một cách kín đáo… và rõ ràng Elma cũng vậy.
Các cô gái không kiêng nể gì cả, hả? Đó là cái giá tôi phải trả khi nói rằng hôm nay chúng ta có thể thoải mái.
★
Sau bữa tiệc chào mừng, cả nhóm trở về phòng. Tiểu thư Elma đuổi Chúa công của tôi vào phòng ngủ chính, rồi tuyên bố, “Được rồi. Giờ Hiro đi rồi, chúng ta hãy tổ chức một đêm của các cô gái nào.”
“Ờm… cô có chắc là được không ạ?”
“Tất nhiên!” Tiểu thư Elma nói với một cái vẫy tay. “Hiro biết chuyện gì đang xảy ra. Cậu ta đã tự nguyện trốn vào phòng ngủ rồi.”
Cô ấy đi đến một tủ lạnh được đặt trong phòng.
Trong khi tôi lo lắng, Tiểu thư Mimi, Tiểu thư Tina và Tiểu thư Wiska lấy đồ uống và đồ ăn nhẹ rồi tụ tập tại bàn. Tôi cố gắng giúp đỡ, nhưng Tiểu thư Mei đã ngăn tôi lại. “Xin hãy đợi ở đây, Cô Kugi.”
Cô ấy là một con búp bê máy móc được gọi là “Maidroid”, và tôi không cảm nhận được bất kỳ rung động tâm linh nào bên trong cô ấy. Thành thật mà nói, cô ấy có một chút đáng sợ; cô ấy trông giống con người, vì vậy việc thiếu rung động tâm linh khiến cô ấy trở nên kỳ lạ. Khi cô ấy nhìn tôi, những chiếc đuôi của tôi xù lên vì sợ hãi.
“Đồ uống, xong! Đồ ăn nhẹ, xo—khoan đã, Mimi. Cái quái gì vậy?”
“Đồ hộp đặc sản địa phương từ Hệ Maroukit!”
“Được rồi, tịch thu. Mei, giữ thứ này tránh xa cô ấy.”
“Vâng, tất nhiên rồi.”
“Khônggggg!”
Tina giật lấy cái hộp bí ẩn khỏi bàn, đưa nó cho Mei trong khi Mimi đau khổ.
Thái độ của mọi người thật nhẹ nhàng và vui vẻ. Tuy nhiên, cũng có một không khí căng thẳng giữa họ—chắc chắn là vì tôi.
“Nước trái cây được không, Kugi?”
“Ồ, vâng ạ. Cảm ơn cô rất nhiều, Tiểu thư Wiska.”
Cô ấy mỉm cười lại với tôi. Những người lùn dường như ít căng thẳng và cảnh giác với tôi hơn so với Mimi hay Elma. Họ rõ ràng tò mò và hứng thú hơn nhiều.
“Được rồi. Mọi người đều có đồ uống rồi. Nâng ly!” Elma dẫn đầu, ra hiệu bắt đầu đêm của các cô gái.
“Chẳng phải việc cố gắng dò xét người khác phiền phức lắm sao? Hãy thẳng thắn đi. Elma, điều này có nghĩa là những gì tôi nghĩ không?”
“Chà, phải,” Elma trả lời. “Kugi, Hiro có vẻ sẵn lòng đưa cô đi cùng, và tôi không có ý định phản đối. Mimi?”
“Em cũng không. Master Hiro thường mang các cô gái theo, và anh ấy chưa bao giờ sai lầm về người mà anh ấy thêm vào phi hành đoàn hoặc cặp kè. Nếu anh ấy đưa Kugi vào, em không có lý do gì để phản đối.”
“Mimi và tôi có cùng quan điểm,” Elma nhấn mạnh. “Nếu Hiro chỉ là một kẻ háo sắc, chúng tôi sẽ phải siết chặt dây cương một chút, nhưng cậu ta không phải vậy. Nếu không, chúng tôi đã không thể thư giãn trên tàu hôm nay.”
Cô ấy nhấp một ngụm từ cốc của mình, nhìn xa xăm. Tôi không thể nhận ra chi tiết trong suy nghĩ của cô ấy, nhưng dường như cô ấy đang tưởng tượng về những tương lai tiềm năng, hoặc có lẽ đang suy ngẫm về hiện tại.
“Chúc mừng cuộc sống mới, tự do của cô, Kugi. Tôi nói thật đấy. Ngoài ra, tôi có một câu hỏi cho cô.”
“Tất nhiên ạ. Xin cứ hỏi tôi bất cứ điều gì, và tôi sẽ cố gắng hết sức để trả lời.”
“Vậy à? Được rồi, tôi sẽ hỏi ngay. Tôi không thể gạt câu hỏi này ra khỏi đầu. Sáng nay, cô đã gặp Hiro lần đầu tiên, phải không? Vậy tại sao cô lại có tình cảm… sự tận tụy mãnh liệt như vậy? Đó là sự tận tụy, phải không?”
“Chính xác là vậy. Kể từ khi tôi biết về Chúa công… A!” Tất nhiên rồi. Tôi đã bỏ qua một điều. Ở quê nhà, việc mọi người biết trước người bạn đời của mình là điều tự nhiên, nhưng ở những nơi xa lạ thì không phải vậy.
“Ừm, quê hương của tôi sở hữu công nghệ tiên tri.”
“Công nghệ tiên tri, hả…? Cô có thể cho tôi biết thêm không?”
“Nó tương tự như xem bói. Thông qua công nghệ tiên tri, người ta có thể cảm nhận trước được hào quang của người bạn đời định mệnh và niềm hạnh phúc mà người ta sẽ cảm nhận được khi ở gần họ. Đó là cách tôi biết đến Chúa công trước khi gặp ngài.”
Bây giờ chắc chắn họ sẽ hiểu. Đợi đã… Tại sao mọi người lại nhìn tôi với ánh mắt nghi ngờ như vậy?
“Được rồi, nghe có vẻ đáng ngờ chết đi được.”
“Nó giống như một sức mạnh trong các cuốn tiểu thuyết holo của em!”
“Công nghệ ở Verthalz khác với của chúng ta. Nó có thể khiến chúng ta thấy đáng ngờ, nhưng đối với những người đó, nó có thể là bình thường.”
“Có lẽ ‘bói toán’ mà chúng ta biết hoàn toàn khác với của họ.”
Tất cả những điều này có nghĩa là gì? Cứ như thể lời nói của tôi không hề trấn an họ chút nào. Đó là sự thật, vậy làm sao để tôi khiến họ hiểu đây?
“Có thể là vậy. Thôi kệ… sao cũng được.” Elma chuyển sang chuyện khác. “Vậy, cô cảm thấy thế nào khi gặp cậu ta ngoài đời thực? Chắc hẳn nó phải khác với ‘công nghệ tiên tri’, phải không?”
“Đương nhiên ạ. Khi tôi lần đầu tiên nhìn thấy ngài từ xa, tôi cảm thấy nhẹ nhõm và mãn nguyện sâu sắc, như thể cuối cùng tôi đã tìm thấy nửa kia của mình. Và khi tôi đến gần hơn, nhìn vào mắt và trao đổi lời nói với ngài… Đôi mắt sắc bén đó, cách giọng nói của ngài làm tai tôi ngứa ngáy, và…” Ngượng ngùng, tôi ngậm miệng lại.
“Và?” Elma thúc giục tôi tiếp tục.
Sẽ là không trung thực nếu không trả lời khi mình đã nói đến gần vậy. Ergh… Họ sẽ nghĩ mình thật ghê tởm.
“Ờ, thì… Có thể sẽ đáng xấu hổ, nhưng mùi hương của ngài… Tôi cho rằng nó bằng cách nào đó đã làm rung động tâm hồn tôi,” tôi trả lời một cách lảng tránh.
Thế thôi. Bây giờ mình không thể ngăn họ đưa ra những kết luận dâm đãng, nhưng ngay cả mình cũng có lòng tự trọng—một giới hạn cuối cùng mà mình sẽ không vượt qua. Tuy nhiên, nếu họ hỏi thêm, mình… mình sẽ buộc phải trả lời.
“Ồ… Cô hẳn phải có một cái mũi thính lắm.”
“Đó có phải là một loại ám ảnh mùi hương không?”
“Vậy, khi cô ngửi thấy mùi của Hiro, cô không thể kiểm soát được bản thân à?”
“Ugh… ừm… phải.” Tôi hối hận vì chỉ vài phút trước đã nói với họ rằng tôi sẽ trả lời bất kỳ câu hỏi nào họ có.
Nếu mình suy nghĩ thêm một chút, mình đã có thể đoán trước được điều này sẽ xảy ra! Thật là xấu hổ. Mặt tôi nóng bừng. Tại sao mình lại bị buộc phải trải qua sự xấu hổ như vậy…? Không. Đây chỉ là một thử thách khác trước khi mình có thể ở bên Chúa công mãi mãi.
“Mùi của cậu ta, hả? Tôi không thể nói là mình không hiểu,” Elma nhận xét.
“Thật thư giãn khi được anh ấy ôm,” Mimi đồng tình.
“Mm, phải. Đúng vậy. Mọi người đều phản ứng với mùi hương, và không có gì ngạc nhiên khi cô bị ảnh hưởng nhiều hơn, Kugi. Cô có khứu giác nhạy bén, phải không?”
“Ack… vâng. Tôi nghĩ khứu giác của tôi nhạy hơn người nước ngoài.”
Cảm giác như mọi người đang tập trung vào tai và đuôi của tôi. Những đặc điểm đó có lẽ có vẻ hiếm đối với họ, vì không ai có tai hoặc đuôi giống tôi. Tuy nhiên, điều đó làm tôi lo lắng. Tôi mừng vì ít nhất mình đã chải chuốt cẩn thận.
Đột nhiên, Tina hỏi tôi một câu khó hiểu. “Vậy đây, kiểu như, là con người thật của cô à?”
“X-xin lỗi?” Tôi không thể không trả lời một cách trống rỗng. “Ý cô là gì?”
“Eh, trông cô cứ có vẻ… cứng nhắc. Giống như có một thanh thép trong cột sống vậy. Không phải theo nghĩa xấu. Ý tôi là giống như…”
“Cô trang trọng và điềm tĩnh,” Wiska nói.
“Phải, đúng vậy!” Tina xác nhận. “Thì, trông cô có vẻ hơi cứng nhắc, nhưng bây giờ cô lại mềm nhũn và dễ bị tổn thương.”
Mềm nhũn và dễ bị tổn thương… Chà, tôi cho là tai mình đang cụp xuống, và đuôi mình đang lủng lẳng trên sàn.
“T-tôi không thể để Chúa công thấy tôi luộm thuộm và không xứng đáng! Tôi luôn kiểm soát bản thân. Rốt cuộc, đó là nhiệm vụ của một vu nữ!”
Tôi nắm chặt tay một cách phòng thủ. Tại sao họ lại nhìn tôi với ánh mắt thương hại như vậy? Thật không thể hiểu nổi.
“Cô nghĩ sao?”
“Hmm… Cứ xem mọi chuyện diễn ra thế nào đã, cô biết đấy?”
“Nếu không thể chịu đựng được, chúng ta có thể đến giải cứu cô ấy. Mặc dù tôi nghi ngờ cô ấy sẽ cần đến nó.”
“Hiro chắc chắn sẽ nhận ra trước tiên.”
“Tôi sẽ không nói cậu ta nhạy bén, nhưng cũng không phải là người đần độn.”
Họ đang tụm lại với nhau, thì thầm về điều gì đó. Tai tôi nghe thấy tất cả, nhưng liệu tôi có hiểu được cuộc trò chuyện hay không lại là một câu hỏi khác. Dường như đó là về mối quan hệ của tôi với Chúa công… Và nghe có vẻ như họ đang ở phe tôi, vì vậy tôi đã không hỏi họ chi tiết.
Mei đã nhìn chằm chằm vào tôi một lúc. Điều đó làm tôi khó chịu.
Nhận thấy ánh mắt của tôi, cô ấy thông báo, “Tôi đang thu thập dữ liệu.”
“Đ-được rồi,” tôi trả lời. Tôi không biết cô ấy đang thu thập loại dữ liệu gì. Và tại sao cô ấy lại nhìn chằm chằm vào tai và đuôi của tôi một cách chăm chú như vậy?
“Chà, tôi không biết mình có hiểu hết toàn bộ câu chuyện không, nhưng tôi đã nắm được ý chính. Mọi người nghĩ sao?” Elma hỏi.
“Em đồng ý với chị,” Mimi nói.
“Em chưa bao giờ quan tâm nhiều đến vậy,” Tina xen vào. “Ý em là, chúng ta cũng ở trong cùng một hoàn cảnh với Kugi, phải không?”
“Phải,” Wiska đồng ý.
“Tôi không nghĩ điều đó thực sự đúng nữa, nhưng được thôi. Mei?”
“Tôi không có lo ngại gì miễn là Chủ nhân đồng ý, thưa Tiểu thư Elma.”
“Tốt. Vì tất cả chúng ta đều đồng lòng, chào mừng lên tàu, Kugi. Ồ—tôi gọi cô như vậy được không?”
“V-vâng ạ! Bất cứ điều gì cô thích đều được ạ!”
Dường như mọi người đã chấp nhận tôi. Tôi không thể ngừng vẫy đuôi trong niềm vui sướng. Tôi chắc chắn không ai có thể trách tôi, nhưng phải thừa nhận là thật xấu hổ khi đuôi của tôi tiết lộ cảm xúc của mình như thể tôi là một đứa trẻ.
“Được rồi, chị cũng sẽ gọi em là Kugi,” Mimi tuyên bố. “Chị rất mong được làm bạn với em!”
“T-tương tự ạ, Tiểu thư Mimi!”
“Này, chúng ta sẽ sống cùng nhau từ bây giờ, nên đừng có ‘tiểu thư’ gì nữa,” Elma xen vào. “Cô có thể gọi tôi là gì cũng được, miễn không phải là cái đó.”
“Rất tốt, Elma!”
“Nếu chúng ta bắt đầu lo lắng về các danh xưng, em cũng sẽ phải gọi Mimi và Elma là ‘tiểu thư’ đấy,” Tina nói đùa.
“Hoặc có thể là một danh hiệu cấp cao hơn nữa!”
“Chị, im đi! Ồ—em có thể gọi chị là Kugi được không?”
“Vâng, Wiska. Tina, ý cô nói ‘cấp cao hơn nữa’ là gì?”
“Ờ, chúng ta có thể nói về chuyện đó sau. Sau khi mọi chuyện lắng xuống,” Elma ngắt lời. “Dù sao thì, nâng ly một lần nữa cho Kugi. Zô!”
Cô ấy lại nâng ly. Tôi thật nhẹ nhõm vì họ đều là những người tốt.
Chúng tôi sẽ có nhiều điều để tìm hiểu về nhau, nhưng tôi cảm thấy mình có thể xử lý được.
Tôi nhận một loại đồ uống có vị khá lạ, thở phào nhẹ nhõm.
Sau đó, tôi đã có thể nghe được nhiều câu chuyện thẳng thắn về Chúa công của mình. Tôi hơi quá phấn khích và bắt đầu háo hức đặt câu hỏi, điều này đã dẫn đến việc tôi bị trêu chọc.
★
Ngày hôm sau bữa tiệc chào mừng của các cô gái, tôi thức dậy, ăn sáng và đi thẳng đến cái gọi là đền thờ của Thánh Quốc Verthalz.
Hử? Tối qua à? Tôi không thực sự biết chuyện gì đã xảy ra. Tôi đã ngủ một mình trong khi các cô gái tiệc tùng cùng nhau. Rõ ràng là họ đã nói về rất nhiều điều mà tôi không muốn nghe, nên tôi đã cho qua. Tuy nhiên, có lẽ nhờ vào nỗ lực của họ, các cô gái và Kugi đã hiểu nhau hơn nhiều so với tôi mong đợi. Tôi nhẹ nhõm vì họ đã trở nên thân thiện nhanh chóng như vậy.
Tôi chỉ đưa Mei và Kugi đi cùng trong chuyến đi đến đền thờ. Hai chị em sinh đôi đang làm việc tại Space Dwergr, và tôi đã nhờ Mimi và Elma đi mua sắm cho chúng tôi. Theo Elma, Kugi chỉ mang theo quần áo và đồ dùng cá nhân tối thiểu. Điều đó làm những người phụ nữ khác lo lắng. Mimi và Elma rõ ràng đang mua sắm chủ yếu những thứ mà họ không cần ý kiến của Kugi để mua; họ sẽ đưa vu nữ đi mua sắm sớm cho phần còn lại.
“Để tôi nói trước, tôi không muốn gặp rắc rối với Thánh Quốc Verthalz,” tôi cảnh báo Mei. “Tôi chỉ muốn có được câu trả lời mà tôi có thể.”
“Vâng, thưa Chủ nhân. Đã hiểu,” Mei đồng ý. Kugi lo lắng nhìn lên mặt chúng tôi.
Cô không cần phải lo lắng như vậy. Chúng tôi có thể xử lý việc này.
“Chúng ta sẽ đối xử với họ giống như cách chúng ta đối xử với Đế quốc—dễ dãi ở những điểm có thể,” tôi nói. “Điều đó không có nghĩa là đáp ứng mọi yêu cầu điên rồ, nhưng khi có thể, chúng ta có thể thỏa hiệp. Giới hạn cứng của tôi là bất cứ điều gì ảnh hưởng tiêu cực đến công việc trong tương lai. Miễn là giới hạn đó không bị vượt qua, tôi rất linh hoạt.”
Bằng cách đặt ra ranh giới rõ ràng đó trước, tôi có thể giữ cho đầu óc mình tỉnh táo khi cuộc thảo luận bắt đầu.
Tại sao tôi lại thỏa hiệp với Verthalz? Chà, tôi có thể sử dụng sức mạnh của tiền bạc hoặc mối đe dọa của bạo lực để vượt qua các công ty tư nhân, các lính đánh thuê khác và các quan chức thuộc địa, nhưng không phải là cả một đế chế thiên hà. Đó là một kẻ thù mà một lính đánh thuê đơn độc không thể hy vọng đối đầu được.
“Dù sao thì, đó là kế hoạch,” tôi nói thêm. “Đó có phải là tòa nhà đó không?”
“Vâng,” Kugi tự hào nói, nhận ra tòa nhà. “Đó là đền thờ của chúng tôi.”
Không có ý thô lỗ, nhưng công trình kiến trúc đó trông lạc lõng một cách rõ rệt.
Nó trông giống một ngôi đền, nhưng vật liệu và cách trang trí lại mang hơi hướng công nghệ cao. Phía sau cổng giống như torii là một lối đi. Nó dường như được làm bằng đá, mặc dù tôi không biết vật liệu đó có phải là thật không. Lối đi được lót bằng sỏi; thật đáng kinh ngạc, cây cối mọc lên từ đó. Ở đầu kia là một thứ trông giống như một ngôi đền lớn với một vài tòa nhà khác gắn liền.
Thứ bắt mắt nhất trong khuôn viên đền thờ là…
“Cái quái gì vậy?” Tôi há hốc mồm.
Trước ngôi đền là một quả cầu khói màu tím… không, ngọn lửa? Dù sao đi nữa, nó đang lơ lửng giữa không trung. Liệu quả cầu đó có được làm từ một loại năng lượng psionic cô đặc nào đó không? Tôi chắc chắn cảm nhận được sức mạnh phát ra từ nó.
“Tôi tin rằng đó là một thiết bị liên lạc sử dụng công nghệ psionic,” Mei trả lời. “Cách hoạt động của nó không rõ ràng, nhưng đó là cách Thánh Quốc Verthalz giải thích với Đế quốc Grakkan.”
“Thật à?”
Đối với tôi, nó trông giống như một cánh cổng liên chiều không gian độc ác. Nhưng nếu Mei nói đó là một thiết bị liên lạc, và Kugi không phản đối, thì Mei hẳn là đúng. Tôi nghe nói rằng các thiết bị liên lạc siêu tốc, thiết bị liên lạc siêu không gian và các trạm chuyển tiếp mạng lưới cổng giao tiếp tiêu tốn rất nhiều năng lượng, vì vậy việc một công cụ psionic phục vụ cùng mục đích chứa đựng nhiều năng lượng như vậy cũng có lý.
“Chúng ta nên vào trong,” Kugi nói. “Họ đã đợi sẵn rồi.”
“Được rồi.” Rõ ràng Kugi đã sử dụng khả năng psionic của mình để liên lạc với bất cứ ai trong đền.
Tôi không bình luận gì về điều đó, nhưng tôi phải tự hỏi phạm vi thần giao cách cảm của cô ấy hay gì đó là bao xa. Nếu tôi có thể học được một sức mạnh như vậy, nó có thể sẽ tiện lợi.
Kugi dẫn chúng tôi đi dọc theo lối đi vào đền.
“Ồ hô…”
Bên trong tương tự như những gì tôi đã thấy khi Kugi kết nối tâm trí của chúng tôi.
Có một sàn đất ở lối vào. Phía sau đó là một khu vực sàn gỗ được nâng cao, chiếu tatami ở xa hơn, và một bàn thờ cùng các vật phẩm nghi lễ ở phía sau cùng.
“Chúng tôi đã chờ các vị.”
Hai người đứng ở ranh giới giữa sàn đất và sàn gỗ.
Một người là một người đàn ông mặc pháp phục tương tự như của Kugi, và người kia là một phụ nữ với một thanh kiếm cong giống như katana bên hông. Cô ấy mặc một bộ kimono tay rộng và một chiếc hakama, kết hợp giữa sự duyên dáng và tính cơ động. Có lẽ cô ấy là một sĩ quan quân đội?
Cả hai đều không phải là người thường; họ đều có tai thú. Của người đàn ông trông giống tai sói, còn của người phụ nữ… tôi không thể nhận ra. Chúng hơi tròn hơn, nên có lẽ cô ấy là một con tanuki, gấu mèo, hoặc chồn.
“Chào. Tôi là Hiro,” tôi tự giới thiệu. “Chắc là gần đây tôi đã gây ra chút ồn ào. Đây là Mei; có thể các vị đã gặp cô ấy hôm qua.”
Mei im lặng cúi đầu. Vị tu sĩ sói chỉ gật đầu một cách lạnh lùng, nhưng người phụ nữ tai tròn, giống samurai lại lườm cô ấy một cách đe dọa.
Họ biết nhau sao…? tôi tự hỏi. “Cô có vấn đề gì với Mei à?”
“Tôi phải xin lỗi,” vị tu sĩ nói. “Là một dân tộc tâm linh, chúng tôi không hợp với các trí tuệ máy móc vô hồn. Bạn đồng hành của tôi là một sĩ quan quân đội. Cô ấy phải cảnh giác với những sinh vật như vậy.”
“Tôi hiểu rồi.” Bất kỳ khả năng can thiệp tâm trí nào họ có cũng sẽ không có tác dụng với một android như Mei. Tôi không biết liệu họ có chiến đấu bằng năng lực psionic hay không, nhưng nếu họ cảnh giác đến vậy, họ hẳn đã thực sự gặp khó khăn với trí tuệ máy móc.
“Vấn đề là, chúng tôi hoàn toàn không có hứng thú chiến đấu với hai vị, nên đừng có gai góc như vậy. Các vị không muốn làm chúng tôi phật lòng một cách vô ích, phải không?”
“Cậu ta nói đúng. Konoha, xin hãy tự kiểm soát.”
“Đã hiểu.” Người phụ nữ giống samurai lùi lại một bước.
“Mời vào. Tôi sẽ rất cảm kích nếu các vị cởi giày dép.”
“Được thôi.” Tôi ngoan ngoãn cởi giày, rồi bước lên sàn gỗ. Mei và Kugi theo sau.
Được vị tu sĩ sói dẫn đường, chúng tôi quỳ trên những chiếc đệm được đặt trên chiếu tatami.
Tôi ngồi khoanh chân trong khi những người khác ngồi kiểu seiza. “Mọi người đều có tư thế ngồi tốt thật,” tôi nhận xét. “Xin lỗi, tôi không thực sự ngồi như vậy được.”
“Đừng bận tâm về điều đó. Tôi hiểu ngài đã quen với việc ngồi ghế,” vị tu sĩ sói trả lời. “Bây giờ, tôi chắc rằng ngài hẳn phải có câu hỏi.”
Ông ta liếc nhìn một nhóm vu nữ mặc hakama đỏ phía sau, tất cả đều có tai thú nào đó trên đầu.
Các vu nữ bước tới với những khay trà và đồ ăn nhẹ. Món sau có hình nhọn và nhiều màu sắc, giống như konpeito.
“Tôi phải xin lỗi vì sự bất lịch sự của mình. Tên tôi là Kongou. Tôi là một tu sĩ của đền thờ Wyndas Tertius.”
“Konoha,” người phụ nữ tai tròn nói. “Tôi bảo vệ ngôi đền này.”
“Rất vui được gặp cả hai vị. Các vị hỏi tôi có câu hỏi không, vậy tôi có thể cho rằng các vị sẵn lòng trả lời chúng không?”
“Trong khả năng của chúng tôi. Dù không hoàn hảo, tôi không biết mọi thứ. Tuy nhiên, tôi hứa sẽ nỗ lực hết mình để trả lời ngài, Ngài Hiro.”
“Thế là đủ với tôi rồi. Đầu tiên, tôi muốn các vị giải thích đầy đủ thái độ của Verthalz đối với tôi. Kugi đã cho tôi biết quan điểm của các vị về sự tồn tại của tôi ở đây, và tôi không thể nói rằng các vị đã hiểu sai, mặc dù ngay cả tôi cũng không biết tại sao tôi lại đột ngột rơi vào vũ trụ này. Và tôi đoán tất cả các vị đều xem tôi như một người đến từ một vũ trụ khác, vì các vị đã cử Kugi đến với tôi với sự chắc chắn đó.”
“Ngài đang hỏi liệu điều đó có đúng không?” Kongou trả lời một cách bình tĩnh.
Yup, ông ta hiểu rồi. Người Verthalz dường như nghĩ rằng tôi là một loại sinh vật ngoài hành tinh nào đó rơi xuống từ một vũ trụ cao hơn. Tuy nhiên, tôi không nghĩ họ có thể chứng minh điều đó. Trừ khi họ có thể cung cấp đoạn phim quay cảnh tôi và chiếc Krishna đột ngột xuất hiện trong khu vực trống đó ở Hệ Tarmein.
“Chính xác. Bây giờ, về lý do tại sao Verthalz lại bảo vệ tôi—gán Kugi cho tôi—tôi đã nghe một chút về điều đó từ chính Kugi. Nhưng tôi thấy lạ khi các vị lại bận tâm nuôi nấng cô ấy, rồi dành tất cả thời gian, công sức và tiền bạc cần thiết để gửi cô ấy đến một đế chế khác, chỉ đơn thuần vì thiện chí hoặc như một sự đền bù. Một người ngoài như tôi không hiểu được sứ mệnh cao cả của các vị, vì vậy tôi sẽ yên tâm hơn nếu các vị có thể cho tôi biết có một khía cạnh ích kỷ, hoặc một lý do không thể tránh khỏi nào đó mà các vị cần phải làm điều này.”
“Ngươi nghi ngờ sứ mệnh của chúng ta, Kẻ Sa Ngã?” Konoha lườm tôi một cách nghi ngờ.
Cô ta đang cụp tai xuống. Đó là để đe dọa à? Nó quá lộ liễu đến mức có phần dễ thương.
“Tôi chỉ đang nói rằng, đối với tôi, thật khó để hiểu được quan điểm của các vị. Điều gì là sự thật đối với các vị thì đối với tôi lại là ‘có thể, tôi không biết’. Và khi các vị gửi cho tôi một cô gái dễ thương, về cơ bản là bảo tôi muốn làm gì với cô ấy thì làm, điều đó rõ ràng là hơi khó hiểu đối với tôi, phải không? Có lạ không khi tôi đang cố gắng tìm ra những gì các vị mong đợi đổi lại—động cơ thầm kín của các vị?”
Tôi nghĩ đó là một câu hỏi hoàn toàn hợp lệ.
“Chúng ta sẽ không bao giờ—!” Konoha gầm gừ.
“Konoha, hãy bình tĩnh. Việc những người sinh ra dưới một điềm báo có cách nhìn và trải nghiệm mọi thứ khác với chúng ta là điều tự nhiên. Sứ mệnh, tội lỗi và hình phạt của chúng ta đều là của chúng ta phải gánh chịu; việc yêu cầu người khác hiểu chúng như chúng ta là sai lầm. Hãy nhớ, Ngài Hiro là một Kẻ Sa Ngã.”
“Mmgh… rất tốt.”
Kongou đã thành công trong việc trấn an Konoha đang nổi giận. Hmm. Gã này có vẻ hiểu chuyện.
“Đầu tiên, tôi hiểu những lo ngại của ngài,” Kongou nói với tôi. “Trước tình hình đó, tôi đảm bảo với ngài, thánh quốc của chúng tôi không tìm kiếm bất cứ điều gì đổi lại từ ngài. Nếu có, chúng tôi được lợi từ việc biết rằng ngài sẽ sống một cuộc sống hạnh phúc, bình yên. Chính xác hơn, nếu ngài căm ghét vũ trụ này, đó sẽ là một vấn đề nghiêm trọng đối với chúng tôi.”
“Tôi sẽ cần thêm chi tiết.”
“Tất nhiên rồi. Giữa các vũ trụ tồn tại một sự khác biệt lớn về tiềm năng. Bằng ‘tiềm năng’, tôi chỉ đơn giản muốn nói đến mật độ tồn tại. Tiềm năng của vũ trụ của ngài rất khó để chúng tôi nắm bắt, nhưng với mức năng lượng tôi cảm nhận được từ ngài, tôi tin rằng ngài đã rơi xuống từ một vũ trụ có tiềm năng cực kỳ cao.”
“Tiềm năng, hả…?” Điều đó không có nhiều ý nghĩa với tôi, nhưng tôi đã nắm được ý chính.
Tôi đã lang thang đến từ một nơi có “mật độ tồn tại” cao—mật độ năng lượng hay gì đó—vì vậy những người có sức mạnh psionic xem tôi như chứa đựng năng lượng lớn.
“Nếu tôi không hạnh phúc, nó sẽ gây ra rắc rối gì cho các vị?”
“Nếu ngài bị tuyệt vọng nuốt chửng, và giải phóng tất cả tiềm năng của mình vào một vũ trụ mà ngài căm ghét, điều đó có thể xé toạc một vết rách lớn trong kết cấu của vũ trụ. Nó sẽ phá hủy ít nhất một cả một hệ sao.”
“Được rồi, không muốn nghe điều đó,” tôi thừa nhận. “Các vị có nghiêm túc không? Kiểu như, thật sự à? Tôi là một quả bom hẹn giờ, có khả năng phá hủy cả hệ sao?”
“Đừng lo lắng; đó chỉ là một khả năng. Chúng tôi và Kugi ở đây để ngăn chặn một sự kiện như vậy.”
Kongou mỉm cười ấm áp. Tôi không biết ông ta đáng tin đến mức nào, nhưng Verthalz rõ ràng là một nhà tiên phong trong lĩnh vực năng lực psionic. Giả định tất cả những điều này là sai và phớt lờ nó sẽ là một việc làm ngu ngốc.
“Đưa ra một kịch bản thảm khốc để gieo rắc nỗi sợ hãi, sau đó an ủi mục tiêu để tạo ra sự đầu tư tình cảm… Đó là một phương pháp thường được bọn lừa đảo sử dụng,” Mei nói thẳng thừng, ném một quả bom vào cuộc trò chuyện.
Ngay lập tức, sự căng thẳng trong phòng tăng vọt. “Tôi chỉ đưa ra một tuyên bố chung về sự thật. Tôi không có ý nói chắc chắn rằng các vị đang nói dối. Xin đừng phật lòng.”
Konoha rõ ràng đang phát ra một luồng khí nguy hiểm. “Con búp bê vô hồn chết tiệt! Ngươi đang coi thường sứ mệnh của chúng ta à?” cô ta nhe nanh.
Tôi không biết một sĩ quan Verthalz như Konoha mạnh đến mức nào, nhưng nếu cô ta cố gắng chiến đấu với Mei, cô ta sẽ gặp rắc rối. Sự chênh lệch về khối lượng và sức mạnh của họ là quá lớn. Nếu muốn, Mei có thể theo đúng nghĩa đen là gập một cơ thể người lại—kiểu như, bốn lần, mặc kệ xương cốt.
“Xin lỗi về Maidroid của tôi,” tôi nói. “Cô ấy có thể hơi quá bảo vệ.”
“Tôi thấy mình đã đi quá xa.” Mei cúi đầu.
Mặc dù Konoha vẫn tiếp tục nhe nanh, Kongou mỉm cười tử tế và lắc đầu.
“Không, không. Không sao cả. Chúng tôi hiểu rằng các vị không thể tin tưởng chúng tôi quá dễ dàng. Dù sao đi nữa, miễn là Ngài Hiro có thể sống trong hòa bình, chúng tôi sẽ hạnh phúc. Tôi nghe nói rằng vào thời xa xưa, quốc gia của chúng tôi đã cố gắng đảm bảo, che chở và bảo vệ các Kẻ Sa Ngã bằng vũ lực, nhưng…”
“Nhưng?”
“Đã có một sự hiểu lầm đáng tiếc, và mọi chuyện đã trở nên tồi tệ hơn. Kể từ đó, việc bắt giữ các Kẻ Sa Ngã hoặc cố gắng kiểm soát hành động của họ đã bị cấm. Vì vậy, chúng tôi không có ý định vượt qua ranh giới của ngài. Gửi một vu nữ như Kugi đi cùng ngài là một loại bảo hiểm chống lại điều tồi tệ nhất.”
“Bảo hiểm?”
“Vâng. Nói thẳng ra, cô ấy có mặt để hy sinh bản thân cứu ngài khỏi nguy hiểm nếu cần.”
“Ờ…” Mẹ kiếp, gã này giờ lại nói đến chuyện hiến tế người. Ngay cả tôi cũng thấy ghê tởm.
“Hãy coi đó là bằng chứng cho thấy việc chúng ta ngăn chặn các Kẻ Sa Ngã tuyệt vọng quan trọng đến mức nào.”
“Có lẽ thật kỳ lạ khi tôi nói điều này, nhưng nếu các Kẻ Sa Ngã nguy hiểm đến vậy, chẳng phải nhanh nhất là cứ giết chúng tôi trong lúc ngủ sao?”
“Trước khi kế hoạch bảo vệ được ban hành, khoảng năm thế kỷ trước, các biện pháp như vậy thực sự đã được thử. Một số đã thành công, nhưng quốc gia của chúng tôi đã chịu thiệt hại to lớn do những nỗ lực thất bại. Các Kẻ Sa Ngã thường ẩn chứa ma thuật cực kỳ mạnh mẽ. Nếu bị dồn vào đường cùng, họ thường thức tỉnh ma thuật đó để tự bảo vệ mình.”
“Hừm…” Vậy là nếu tính mạng của họ gặp nguy hiểm, khả năng psionic của họ sẽ được kích hoạt để họ có thể chống trả trong những giây phút cuối cùng.
“Cuối cùng, đó là một thảm họa. Tệ hơn nữa, những nỗ lực ám sát các Kẻ Sa Ngã thường dẫn đến sự tuyệt vọng mà tôi đã đề cập nhiều lần. Ba hệ sao đã bị phá hủy, bao gồm hai hành tinh có thể ở được.”
“Ồ. Đó là cách các vị đi đến cách tiếp cận hiện tại, hả?”
“Chính xác. Cuối cùng, chúng tôi quyết định rằng phương pháp tốt nhất là hỗ trợ các Kẻ Sa Ngã bất cứ khi nào có thể mà không can thiệp quá mức. Hơn nữa, chúng tôi thực hiện biện pháp tốt thứ hai là cử một vu nữ đi trong trường hợp mọi chuyện trở nên tồi tệ hơn. Chúng tôi thực sự ghét việc điều đó đặt một gánh nặng như vậy lên các cá nhân như Kugi… hoặc, ít nhất, tôi thì có.”
Kongou nhìn cô ấy.
Cô ấy lắc đầu đáp lại. “Cảm ơn Tu sĩ Kongou, nhưng thần hạnh phúc vì có thể phục vụ Chúa công của mình.”
“Tôi cảm kích khi cô nói vậy, nhưng…” Tôi vật lộn để đối phó với sự tôn thờ thẳng thắn của Kugi.
Konoha có vẻ bối rối và không vui. “Kẻ Sa Ngã… Ngài Hiro, ngài không hài lòng sao?” cô ấy hỏi tôi. “Từ quan điểm của một người phụ nữ, tôi tin rằng Kugi là một cô gái trẻ hoàn toàn hấp dẫn.”
Hấp dẫn, hả? Điều đó không sai. Kugi chắc chắn dễ thương, và cô ấy có vẻ tốt bụng.
“Tôi không hề ‘không hài lòng’. Chỉ là đang vật lộn dưới sức nặng của tất cả trách nhiệm này. Một lời nói của tôi sẽ quyết định tương lai của Kugi. Nếu tôi chấp nhận vai trò của cô ấy, cô ấy sẽ phục vụ tôi mãi mãi. Nếu tôi từ chối, cô ấy sẽ bị xử lý, phải không? Tôi không biết điều đó có nghĩa là gì, nhưng với thái độ của các vị đối với sứ mệnh của mình, tôi nghi ngờ cô ấy sẽ được đối xử tốt vì đã thất bại. Vì vậy, dù tôi chọn gì, số phận của Kugi đều nằm trong tay tôi. Tôi có sai không?”
“Không hề,” Kongou nói. “Tuy nhiên, tôi có thể cung cấp một chi tiết có thể giúp giải tỏa những nghi ngờ của ngài, Ngài Hiro.”
“Ồ? Đó là gì?”
“Kugi và Konoha dường như đã quên điều này—có lẽ vì nó quá bình thường đối với họ—nhưng đất nước của chúng tôi đã có những bước tiến lớn trong ma thuật học. Thứ mà ngài biết đến là ‘năng lực psionic’.”
“Phải, tôi đã nghe vậy.” Tôi biết, và đã trải nghiệm, năng lực psionic của Verthalz firsthand. Tôi đã tiếp xúc với khả năng thần giao cách cảm của Kugi, và tôi đã thấy cô ấy sử dụng thiết bị liên lạc tầm xa của đền thờ. Dễ dàng tưởng tượng rằng công nghệ psionic của quê hương cô ấy rất đáng gờm.
“Một lĩnh vực của ma thuật học liên quan đến việc dự đoán số phận và tương lai. Chúng tôi chưa phát triển được khả năng dự đoán tương lai xa, nhưng có thể dùng công nghệ tiên tri để biết các khía cạnh chung của tương lai, con đường mà một người nên đi trong cuộc sống, và kết quả mà người ta có thể mong đợi từ con đường đó.”
“Verthalz quyết định tương lai của mọi người thông qua công nghệ tiên tri? Nghiêm túc sao…? Điều đó có nghĩa là Kugi trở thành một vu nữ, sống để phục vụ một người hoàn toàn xa lạ, là vì công nghệ tiên tri?”
“Vâng, thưa Chúa công. Thần được sinh ra, và sống đến ngày hôm nay, hoàn toàn để phục vụ ngài.”
Cô ấy hướng ánh mắt ngây thơ, tự tin về phía tôi.
Tôi hơi lùi lại. “Whoa.”
“Ngài Hiro, tương lai không phải là một thứ duy nhất. Nó phân nhánh thành vô số nhánh phức tạp không chỉ dựa trên lựa chọn và hành động của một người, mà còn cả cách chúng tương tác với lựa chọn và hành động của những người khác. Giữa những điều đó, Kugi đã tìm thấy tương lai mà cô ấy mong muốn, bước đi trên con đường đó để đến được chính thời điểm này. Không ai ép buộc cô ấy; cô ấy đã làm điều đó theo ý muốn của riêng mình.”
“T-tôi hiểu rồi. Hmm…”
Thật ngạc nhiên khi cô ấy đã chọn theo đuổi con đường đó đến thời điểm này, nhưng có lẽ điều đó sẽ là bình thường ở Verthalz, vì họ đã phát triển công nghệ tiên tri một cách có hệ thống. Nếu họ dự đoán tương lai với sự chắc chắn gần như tuyệt đối thay vì chỉ qua phỏng đoán, thì việc dựa vào lối sống của bạn vào những dự đoán đó có thể là khả thi. Dù sao đi nữa, rõ ràng là Kugi đã suy nghĩ về điều này, và rằng cô ấy muốn nó nhiều hơn tôi mong đợi.
“Được rồi, tôi hiểu rồi. Tạm thời, cứ cho là tôi sẽ chấp nhận cô ấy trên tàu của mình. Quyết định đó cuối cùng sẽ phụ thuộc vào việc cô ấy hòa hợp với phi hành đoàn như thế nào. Nhưng để các vị biết, nếu các vị đòi lại cô ấy sau khi tôi đã cho cô ấy tham gia, các vị sẽ không nhận lại được cô ấy đâu.”
“Không, tất nhiên là không.” Nụ cười của Kongou mở rộng hơn. “Bây giờ, với việc đó đã được giải quyết, chúng ta sẽ thảo luận về các vấn đề thực tế hơn chứ?”


0 Bình luận