I Woke Up Piloting the St...
Ryuto Nabeshima Tetsuhiro
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 03

Chương 9 Cuộc Truy Đuổi Vẫn Tiếp Diễn

0 Bình luận - Độ dài: 6,595 từ - Cập nhật:

Hôm nay là một ngày đẹp trời. Bầu trời không hẳn trong xanh, nhưng những đám mây lại trắng xốp, chẳng có dấu hiệu nào của một cơn mưa.

Đúng vậy, một ngày hoàn hảo để câu cá trên ghềnh đá.

“Á-á?! E-em nghĩ mình câu được cá rồi!” Mimi bắt đầu hoảng hốt, tay cầm chắc cây cần câu.

Xem ra cô bé là người câu được con cá đầu tiên trong ngày.

“Bình tĩnh quay dây vào thôi. Dây cước không dễ đứt vậy đâu, phải không?”

“Chính xác. Nó được chế tạo để chịu được lực kéo lên tới 500 kilogram, vì vậy cô không cần phải lo lắng,” cô Maidroid tùy chỉnh lên tiếng ủng hộ tôi.

Trông thì như dây cước bình thường, nhưng chúng siêu bền. Cái gì đây, dây cáp kim loại à?

“O-oa, nhìn kìa! Nó kia rồi! Em phải làm gì bây giờ?!” Mimi khéo léo quay cuộn dây, kéo vào một con cá mà tôi chưa từng thấy bao giờ.

Ít nhất thì nó không có chân hay nửa thân trên của một con mèo… Tôi rùng mình. Tạ ơn trời.

“Cứ để cho tôi.” Cô Maidroid tùy chỉnh nhanh chóng tiếp cận con cá đang giãy giụa và cho nó vào một xô nước biển.

Con cá có màu đen và làm tôi liên tưởng đến cá tráp biển. Nó sẽ rất ngon nếu được luộc hoặc cắt sashimi.

“Mei, cảm ơn chị!” Mimi nói.

“Không có gì đâu ạ.” Mei cúi đầu.

Đã ba ngày trôi qua kể từ khi cô ấy xuất hiện. Mimi đã phàn nàn rằng “Maidroid tùy chỉnh” quá dài để gọi mỗi lần, và sau một hồi thảo luận với Elma và Chris, tất cả họ quyết định đặt tên cho cô ấy là Mei.

Ai cũng biết rằng việc đặt tên cho một thứ gì đó sẽ khiến bạn yêu quý nó hơn, nhưng giờ tôi không thể phàn nàn được nữa.

Dù đã gầm gừ và tỏ ra khó chịu khi mới gặp, Mimi đã dần quý mến cô Maidroid, và ngay cả Elma dường như cũng đối xử ngọt ngào hơn với cô ấy.

Tự hỏi cô ấy đã dùng chiến thuật đàm phán kiểu gì nhỉ?

Chris thì hoàn toàn giữ thái độ trung lập với cô ấy suốt thời gian qua, nhưng có lẽ cô bé đã quen với việc có người hầu.

“Ồ! Tôi cũng câu được một con rồi,” Elma nói.

“Chị Elma cố lên!” Chris, người đang đứng xem, cổ vũ cho cô ấy.

Cô bé quá nhỏ để cầm cần câu và dù sao cũng không thích cá sống.

Còn tôi ư? Chết tiệt, dĩ nhiên là tôi đang câu cá rồi. Chỉ là còn chẳng có con nào thèm đớp mồi! Tại sao vậy chứ?

Đột nhiên, Mei ngước nhìn lên bầu trời.

Tôi nhìn theo ánh mắt của cô ấy, nhưng chỉ thấy cảnh tượng như thường lệ. Có chuyện gì đang xảy ra vậy?

“Có tình huống khẩn cấp. Mọi người, hãy sơ tán!”

“Hử?” Tôi bối rối, nhưng tôi không nghĩ Mei sẽ đùa về một chuyện nghiêm túc như vậy, nên tôi hành động ngay tắp lự.

“Bỏ lại mọi thứ và chạy đến tàu Krishna, ngay bây giờ!”

“Ơ?” Mimi kêu lên. “À, vâng ạ!”

Elma phản ứng nhanh. “Rõ rồi. Mọi người, nhanh lên!”

“Vâng, thưa ngài!”

Các cô gái quăng cần câu sang một bên. Tôi cũng làm vậy và với tay lấy khẩu súng laser trong bao da.

May mà mình đã mang nó theo phòng hờ. Elma cũng đã đặt một tay lên khẩu súng của mình.

Mimi không mang theo vũ khí, nhưng tôi đã lo cô bé sẽ bắn nhầm, nên vậy cũng ổn.

“Có chuyện khẩn cấp gì vậy?” tôi hỏi Mei khi chúng tôi đang chạy.

Tôi giữ khẩu súng laser trong tay để chuẩn bị cho tình huống xấu nhất, sẵn sàng mở chốt an toàn bất cứ lúc nào.

“Là một cuộc tấn công quy mô lớn của cướp biển,” Mei nói. Cô ấy nói đều đều và rõ ràng một cách hoàn hảo dù đang chạy nước rút—dù gì cô ấy cũng là một cỗ máy—và giải thích tình hình một cách bình tĩnh nhất có thể.

“Có hơn một trăm con tàu. Tôi đã xác nhận có cả những tàu lớn trong số đó. Chúng còn gắn động cơ đẩy vào các tiểu hành tinh để tấn công hành tinh.”

“Oa.” Tôi rùng mình. “Cô không để ý đến vụ tiểu hành tinh đó sớm hơn à?” tôi hỏi Elma.

“Tôi không biết chúng làm thế nào, nhưng chúng đã làm rất tốt,” cô ấy đáp.

“Chắc hẳn chúng đã trang bị động cơ FTL và khiên chắn cho các tiểu hành tinh rồi mang chúng theo.”

“Chúng sẽ làm một việc tốn kém như vậy sao?”

“Nếu có một kẻ đỡ đầu giàu có chịu chi, thì tại sao lại không chứ?”

Một kẻ đỡ đầu giàu có, hử? Vậy thì đây là do chú của Chris làm rồi.

“Lũ cướp biển không gian đang tấn công vành đai phòng thủ quỹ đạo của chúng ta,” cô Maidroid tiếp tục.

“Cuộc tấn công bằng thiên thạch đang hướng đến Khu Tích trữ và Lắp ráp ở xích đạo, vì vậy không có nguy hiểm trực tiếp nào cho chúng ta—không, có thứ gì đó đang lao xuống.”

Tôi lại nhìn theo ánh mắt của Mei và thấy một đám cầu lửa đang bay về phía này với tốc độ kinh hoàng.

Các khẩu pháo laser trồi lên từ mặt biển và tấn công, nhưng có quá nhiều mục tiêu.

Ngay cả ngọn núi mà chúng tôi đã leo ngày hôm trước cũng có tia laser bắn ra, nhưng một vài quả cầu lửa đã lọt qua và đâm sầm vào hòn đảo.

Không có quả nào rơi gần chúng tôi, nhưng các vụ va chạm làm rung chuyển mặt đất. Chắc hẳn chúng đã đâm vào đâu đó quanh khu nhà nghỉ.

“Có vẻ chúng không phải là đạn phản ứng,” tôi nói.

“Dừng lại ngay! Cậu sẽ nói xui đó!” Elma rên rỉ, hoàn toàn bực bội.

Nếu đó là tên lửa hoặc đạn pháo phản ứng thay vì cầu lửa, hòn đảo đã bị thổi bay rồi.

Điều may mắn là chúng tôi không ở trong nhà nghỉ, nơi chúng tôi có thể đã chết vì va chạm.

“Mấy quả cầu lửa đó là gì vậy?”

“Đang điều tra…” Mei dừng lại. “Đã xác nhận chuyển động. Chúng là robot chiến đấu.”

“Ặc.”

“Chà…”

Cả tôi và Elma đều cùng lúc rên rỉ. Robot chiến đấu thì vô cùng đa dạng, nhưng những loại tốt nhất thì con người không thể nào hạ gục tay đôi được.

Chúng rất trâu bò, chính xác và thành thạo nhiều hình thức chiến đấu.

Tôi có thể chiến đấu với chúng nếu mặc bộ giáp sức mạnh của mình, nhưng không thể nếu không có nó.

Tôi hy vọng chúng không phải loại tệ nhất, nhưng tôi nghi ngờ rằng chú của Chris sẽ nương tay với chúng tôi.

“Lực lượng phòng thủ của hòn đảo đang chiến đấu với chúng,” Mei thông báo. “Hãy ẩn nấp—đợt tấn công thứ hai đang đến.”

“Chúng kia rồi!” tôi hét lên.

Khi chúng tôi rời khỏi những tảng đá và ra đến bãi biển, nhiều quả cầu lửa hơn bay tới từ một hướng khác.

Các tia laser phòng thủ được bắn ra, nhưng số lượng cầu lửa quá lớn khiến không thể chặn hết được.

Một trong số chúng bay về phía chúng tôi.

“Chết tiệt, nó đến đây rồi. Mọi người, nằm xuống!”

“Á?!”

Tôi túm lấy Mimi và lao xuống cát. Elma và Mei che chắn cho Chris.

Quả cầu lửa rơi xuống giữa khu nhà nghỉ và bãi biển với một tiếng nổ rung chuyển mặt đất.

Nó làm sỏi đá và cát bay tung tóe khắp nơi—hoặc ít nhất, cảm giác là như vậy.

Khi cơn rung chấn lắng xuống, tôi ngẩng đầu lên và thấy một cây cọc kỳ lạ cắm xuống đất.

Nó có những phần nhô ra hình bán cầu đang tan chảy dưới hỏa lực laser. Tôi chưa bao giờ thấy thứ gì giống như vậy trước đây.

Giờ thì tia laser đã bắn sượt qua nó, các phần nhô ra gần như đã tan chảy hết.

“Mọi người có ổn không?” tôi hỏi.

“E-em nghĩ là có?” Mimi nói.

“Tôi không nghĩ mình bị thương,” Elma nói thêm.

Chris nói, “Cháu tin là cháu cũng ổn ạ.”

“Được rồi, chúng ta hãy đến tàu Krishna—”

“Đợi đã… Hiro, bắn đi!” Elma sẵn sàng khẩu súng laser của mình khi những phần nhô ra hình bán cầu rơi ra khỏi cây cọc, để lộ ra những khối cầu.

Khối cầu, hử? Tôi hiểu rồi…

Khi những vật thể hình cầu bắt đầu biến đổi hình dạng, tôi chĩa súng laser và xả đạn—dĩ nhiên là ở mức công suất tối đa.

Elma cũng bắn một cách không thương tiếc, và chúng tôi đã phá hủy những thứ đó trước khi chúng có thể biến hình xong.

Cái gì? Bắn kẻ địch trong lúc nó đang biến hình là hèn hạ ư? Ai quan tâm chứ?!

“Đó là một con robot chiến đấu phải không?”

“Chắc vậy,” Elma trả lời. “Những con khác có bị trục trặc không? Thật may là súng laser của chúng ta đủ để hạ gục con đó.”

“Chắc chắn rồi.” Nếu súng laser cầm tay của chúng tôi không thể làm nó bị thương, chúng tôi đã tiêu đời rồi.

Nhưng phải mất hai mươi phát bắn từ cả hai chúng tôi mới giết được nó, vì vậy chúng có sức chống chịu tốt. Chúng tôi sẽ phải cẩn thận.

“Hãy kiểm tra xem có bị thương không rồi nhanh chóng đến tàu Krishna,” tôi nói, bắn thêm một phát laser vào nửa bán cầu còn lại để kết liễu nó.

Tôi thay hộp năng lượng rỗng bằng một hộp đầy. “Elma, cô còn bao nhiêu hộp năng lượng?”

“Hai. Cậu thì sao?”

“Tôi còn bốn. Muốn một cái không?”

“Tôi ổn. Tôi nghĩ sẽ tốt hơn nếu cậu có nhiều đạn hơn.” Elma lắc đầu và nạp đạn xong.

Tôi có thể bắn nhanh hơn cô ấy, nên điều đó hợp lý. “Chắc chắn rồi. Mimi, Chris, Mei! Đi thôi!”

“V-vâng, thưa ngài!”

“Đã hiểu.”

“Rất tốt. Cả hai người, hãy ở phía sau tôi.” Mei đứng che cho Mimi và Chris, những người không thể chiến đấu.

Nếu cơ thể của cô ấy được chế tạo theo thông số kỹ thuật của tôi, thì cô ấy có thể dễ dàng đến được con tàu.

Nhưng có lẽ tôi đã đòi hỏi quá nhiều.

Trong khi quan sát xung quanh, chúng tôi hướng đến tàu Krishna. Robot chiến đấu tiếp tục rơi từ trên trời xuống.

Tôi hy vọng hệ thống phòng thủ của hòn đảo có thể lo liệu được cho chúng tôi.

Này! Lại là anh chàng Thuyền trưởng Hiro của các bạn đây.

Sau khi tiêu diệt con robot chiến đấu đáp xuống bãi biển, chúng tôi đã đến được khu nhà nghỉ.

Tuy nhiên, nó đang trong tình trạng thảm hại. Các cửa sổ đã vỡ tan tành từ những cơn địa chấn trước đó, và những viên đạn lạc—laser?—đã đốt cháy và phá hủy các bức tường.

Mặc dù nó ở trong tình trạng tồi tệ, nó vẫn đủ hữu ích để làm chỗ nấp, vì vậy chúng tôi ẩn mình bên cạnh nó.

Cái gì? Chẳng phải chúng ta nên hướng đến tàu Krishna sao? À, phải. Giá như chúng ta có thể.

“Tôi không thấy có cách nào để chúng ta vào đó được…” Elma lẩm bẩm.

“Chúng ta sẽ chết mất,” Mimi đồng tình.

“Đó là tự sát,” Chris nói.

“Vâng. Vô cùng nguy hiểm.”

Khi chúng tôi ẩn mình trong bụi cây bên cạnh nhà nghỉ, một trận chiến dữ dội diễn ra trước mắt chúng tôi: hệ thống phòng thủ của hòn đảo đối đầu với các robot chiến đấu đang bung ra từ dạng hình cầu của chúng.

Nửa dưới của các robot địch chia thành ba chân, và phần thân trên mọc ra bốn cánh tay, mỗi cánh tay đều bắn ra tia laser.

Đúng là những cỗ máy mạnh mẽ.

Trong khi đó, lực lượng phòng thủ… độc đáo của hòn đảo tiến lên. Có những con cua dừa to như tảng đá hai mét, những con khỉ đột và chó máy, các tháp pháo laser trồi lên từ mặt đất, những cô Maidroid với súng trường laser… Ồ, con khỉ đột vừa lao vào và phá hủy vài con robot địch.

Khỉ khỏe.

“Nghiêm túc đấy, Chris. Chú của cháu không thể làm tất cả những chuyện này mà vẫn tránh được chính quyền, phải không?”

“Tôi không biết,” Elma trả lời thay. “Chúng có thể đang tránh bị theo dõi bằng cách nào đó. Chúng có thể trả tiền cho cướp biển bằng Kim Loại Hiếm thay vì Ener, và thậm chí có thể mua robot chiến đấu của chúng dưới gầm bàn. Đó có thể là lý do chúng không sử dụng vũ khí phản ứng.”

“Tại sao vậy ạ?” Mimi hỏi.

“Đế Chế sẽ không ngồi yên để bất cứ ai ném vũ khí phản ứng vào một hành tinh nghỉ dưỡng. Một cuộc điều tra kỹ lưỡng có thể tóm được chúng, vì vậy chúng đang chiến đấu hết sức có thể trong khi vẫn tự bảo vệ mình.”

“Đế Chế cảnh giác với vũ khí phản ứng đến vậy sao?” Tôi tự hỏi thành tiếng. “Nếu vậy thì quản lý chúng lỏng lẻo quá nhỉ.”

Tôi đã sử dụng ngư lôi chống hạm với đầu đạn phản ứng để chống lại Liên Bang Belbellum trong cuộc giao tranh trước đó, nhưng tôi đã có thể tiếp tế chúng với một vài khó khăn nhỏ.

“Dù sao thì cũng không có nhiều lính đánh thuê. Họ đang để mắt đến cậu đấy, đừng lo.”

“Thật sao? Có lẽ vậy.” Nếu họ quản lý vũ khí, họ cũng có thể quản lý cả tàu bè, vì chúng có thể tấn công các trạm và thuộc địa.

Tôi đột nhiên tò mò về việc lính đánh thuê đã trở thành một phần được chấp nhận trong vũ trụ này như thế nào.

“Master Hiro, tàu Krishna có ổn không ạ?” Mimi lo lắng hỏi.

Tôi cũng lo lắng về điều đó.

“Nó ổn,” tôi trấn an cô bé. “Anh đã kích hoạt khiên chắn từ xa bằng máy tính bảng của mình, nên nó sẽ ổn thôi. Mặc dù có lẽ anh nên để Elma ở lại tàu.”

“Mất bò mới lo làm chuồng. Chúng ta không bao giờ có thể ngờ được chúng sẽ chọc thủng hàng phòng thủ của hành tinh và tấn công chúng ta trực diện,” Elma nói.

Mei cúi gập người, chào trong bụi rậm. “Tôi vô cùng xin lỗi vì đã không thể giữ an toàn cho mọi người.”

“Eh, lỗi của chúng tôi nhiều hơn vì đã mang rắc rối đến cho cô.” Tôi nhún vai.

Liệu chúng ta có phải chịu trách nhiệm bồi thường thiệt hại không nhỉ?

Ặc… “Tạm thời, chúng ta hãy hỗ trợ hỏa lực yểm trợ. Mọi người hãy ẩn nấp kỹ vào.”

Tôi ló nửa người trên ra khỏi bụi cây, sẵn sàng khẩu súng laser và nín thở.

Thời gian dường như chậm lại xung quanh tôi. Tôi đặt tầm ngắm của khẩu laser vào các robot địch và xả đạn.

Mặc dù mọi thứ khác đều chậm, các tia laser của tôi vẫn di chuyển với tốc độ gần bằng tốc độ ánh sáng.

Một, hai, ba, bốn, năm phát bắn trúng đích vào thời điểm cánh tay của con robot chĩa về phía tôi.

“Hừm!” Tôi bắn hai phát vào một trong những nòng súng của nó. Các tia laser của tôi gây ra một vụ nổ bên trong cánh tay của nó, thổi bay một nửa.

Chà. Vậy những nòng súng đó là điểm yếu, hử?

Tôi cần phải thở, vì vậy tôi lại ẩn nấp và thở hổn hển. “Haah! Haah, haah…”

“Master Hiro…”

“Anh ổn.”

Sau khi hồi phục, tôi nghiêng người ra khỏi bụi cây và lại nín thở, bắn dữ dội vào các cánh tay vũ khí của robot.

Một khi tôi vô hiệu hóa hỏa lực tấn công của chúng, lực lượng phòng thủ sẽ có thể kết liễu chúng.

Tôi bắn hai tia laser vào mỗi nòng súng, làm giảm hỏa lực của các robot địch.

Thấy chúng đã bị suy yếu, các robot phòng thủ của chúng ta bắt đầu một cuộc phản công ác liệt.

Những con giống cua dừa lao đến với tốc độ đáng kinh ngạc, vả, đập và cắt kẻ thù bằng những chiếc càng đáng sợ của chúng.

Những con robot khỉ đột vật ngã kẻ thù, đấm, đấm và đấm chúng bằng tay.

Những con chó săn robot bu quanh kẻ thù, cắn chặt và phát nổ. Cái gì? Phát nổ?! Chúng là vũ khí đánh bom tự sát sao?! Thật điên rồ!

Một khi đợt tấn công bị phá vỡ, mọi chuyện đã kết thúc. Các robot địch nhanh chóng bị xử lý, và cuộc giao tranh đã qua.

“Bầy chó săn đang tìm kiếm kẻ thù,” Mei nói với chúng tôi. “Xin hãy đợi cho đến khi tôi đảm bảo an toàn.”

“Được rồi.”

Những con chó săn còn sống sót tản ra mọi hướng. Chúng có cấu trúc xương xẩu, không có bộ phận nào thừa thãi.

Các thiết bị tự hủy quá đáng sợ đối với tôi.

Có vẻ như những con cua và khỉ đột đang bảo vệ chúng tôi. Mai của những con cua dường như được làm bằng đá.

Thật là những cỗ máy kỳ lạ. Lông của những con robot khỉ đột bị cháy xém, để lộ lớp kim loại bên dưới. Chắc hẳn chúng đã trúng đạn laser.

Chúng được ngụy trang thành những con khỉ đột thật trong rừng sao? Tại sao? Ồ, chắc hẳn chúng đang quản lý khu rừng.

Vậy còn những con cua thì sao? Chúng đang tỉa cây hay gì đó à? Hòn đảo này đầy rẫy những bí ẩn.

Một lúc sau, chúng tôi nhận được tín hiệu an toàn và hướng đến tàu Krishna.

Những cô Maidroid, cua và khỉ đột theo sau chúng tôi làm vệ sĩ. Tôi thích mấy con cua nhất. Chúng khổng lồ.

Kiểu như, to đến mức tôi phải ngước nhìn chúng. Tôi muốn cưỡi một con quá đi mất.

“Mừng là chúng ta đã đến được tàu Krishna,” tôi thở phào.

Mimi, Elma, Chris, Mei và tôi leo lên thang và lên tàu.

“Đồng ý,” Mimi nói. “Thật nhẹ nhõm.”

“Xin lỗi vì đã kéo mọi người vào chuyện này…” Chris ủ rũ ngồi sụp xuống. Chuyện này thực sự ảnh hưởng đến cô bé.

“Em không cần phải lo về chuyện đó, được chứ?” Elma nhún vai.

“Dù sao thì chúng tôi cũng không bảo vệ em vì lòng tốt đâu.”

“Chà, Elma. Dịu dàng hơn một chút đi.”

Elma lườm tôi một cách giận dữ.

Vô ích thôi! Tôi biết cô chỉ đang tỏ ra xấu tính để giữ gìn phẩm giá lính đánh thuê của mình thôi!

Nhưng cô dễ thương thật đấy, giống như một đứa trẻ đang cố gắng trông cao hơn bằng cách nhón chân vậy.

“Bây giờ chúng ta làm gì đây ạ?” Mimi hỏi.

“Đó là một câu hỏi khó đấy, em yêu. Anh không nghĩ chúng ta có thể dễ dàng thoát ra trong khi lũ cướp biển đang giao chiến với hệ thống phòng thủ, phải không?”

“Đừng có thử,” Elma nói. “Chúng ta nên cố thủ trong tàu Krishna cho đến khi mọi chuyện lắng xuống. Nếu phải, chúng ta có thể tìm cách rời đi.”

Elma đang đề cập đến kịch bản trong đó vành đai phòng thủ của Cierra III thất bại và lũ cướp biển không gian đó bắt đầu càn quét khắp hành tinh.

Hoặc là, cuộc tấn công bằng thiên thạch của chúng có thể đánh trúng cơ sở lưu trữ vật liệu và đặt chính hành tinh vào tình thế nguy hiểm.

“Tình hình trông thế nào rồi?” tôi hỏi Mei.

“Không được tốt lắm ạ,” cô ấy trả lời, giọng điệu u ám. “Chúng ta đã yêu cầu viện trợ khẩn cấp từ Hạm đội Đế Chế, nhưng kẻ địch đang chặn đường truyền liên lạc của chúng ta, vì vậy chúng ta vẫn chưa nhận được phản hồi. Hơn nữa, các tàu cướp biển nhỏ đã bắt đầu đổ bộ xuống hành tinh, trong khi các tàu lớn của chúng đang thực hiện bắn phá quỹ đạo vào các cơ sở đánh chặn trên mặt đất của chúng ta.”

“Oa, thật sự không ổn chút nào. Mimi và Elma, hãy sẵn sàng xuất phát bất cứ lúc nào.”

“Rõ rồi,” Elma đáp. “Còn Chris thì sao?”

“Hmm… Mei, cô có thể hỗ trợ vận hành không?”

“Vâng. Tôi đã được cài đặt các tài sản cần thiết.”

“Vậy thì ngồi vào ghế phụ vận hành đi. Chris, chúng ta có một ghế dự phòng; cháu có thể ngồi ở đó.”

“Vâng, thưa ngài.”

Chúng tôi bù nước và trò chuyện một chút trước khi đến buồng lái.

Ngay cả tàu Krishna cũng sẽ không thể sống sót sau một trận bắn phá từ quỹ đạo của một con tàu lớn, vì vậy chúng tôi cần phải sẵn sàng.

Ngay khi chúng tôi đến buồng lái, tàu Krishna rung lên. Hay đúng hơn, mặt đất bên dưới nó rung lên.

“Oa!” tôi kêu lên.

“Á?!” Chris ré lên.

“Hỏa lực quỹ đạo của chúng đang đến gần hòn đảo này hơn,” Mei thông báo cho chúng tôi.

“Các tàu nhỏ của chúng cũng đang bắt đầu tập trung lại.”

“Có vẻ như chú của cháu đã tài trợ cho việc này, sau tất cả.”

“Chúng ta đã đoán ra điều đó rồi. Cho con tàu này cất cánh đi!” Elma yêu cầu.

“Được rồi. Mimi, đưa Chris đến ghế dự phòng đi.”

“Vâng ạ!”

Mimi chăm sóc cho Chris trong khi tôi và Elma nhảy vào ghế của mình.

“Tôi sẽ cất cánh,” tôi nói với Elma. “Cô lo phần kiểm tra trong khi tôi làm.”

“Đã hiểu. Chuyển máy phát chính từ chế độ chờ sang chế độ chiến đấu.”

“Xin lỗi vì đã để mọi người chờ!” Mimi chạy về ghế của mình.

“Được rồi. Đến lúc cất cánh!” Sau khi xác nhận Mimi đã ngồi vào ghế, tôi nâng tàu thẳng lên trên.

Các động cơ đẩy điều chỉnh tư thế trong không gian hoạt động như động cơ cất cánh thẳng đứng khi ở trên bề mặt.

“Mimi, hãy tập trung vào radar. Đặc biệt chú ý đến bất cứ thứ gì đến từ ngoài không gian.”

“Chẳng hạn như pháo kích quỹ đạo ạ?”

“Không hẳn. Bất kỳ tên cướp biển nào đến tìm chúng ta sẽ đến từ phía trên. Dựa trên những gì Mei nói, chúng sẽ tràn vào như lũ. Mặc dù đúng là chúng ta muốn tránh bị bắn phá.”

Tôi không nghĩ có thứ gì có thể bắn trúng chúng tôi trực diện, vì tàu Krishna rất nhanh nhẹn, và các cuộc bắn phá quỹ đạo thường sử dụng vũ khí động năng nhằm vào các tòa nhà chứ không phải tàu bè.

Tuy nhiên, điều đó không có nghĩa là chúng sẽ không sử dụng laser.

Các tia laser công suất siêu cao như laser hạng nặng của Krishna sẽ không bị suy giảm nhiều trong khí quyển, vì vậy một tàu tuần dương có sức mạnh tương đương sẽ dễ dàng tấn công chúng tôi từ quỹ đạo bằng pháo laser.

Nhưng tôi không nghĩ trang bị của cướp biển không gian lại nguy hiểm đến thế.

Miễn là chúng không có các tàu tuần dương của hạm đội.

“Hiro, cậu có kinh nghiệm chiến đấu trong môi trường có trọng lực không?” Elma hỏi.

“Không hẳn, nhưng đây không phải là lần đầu tiên của tôi.”

“Hmm. Đừng làm gì quá nguy hiểm, được chứ?”

“Tôi không thể hứa chắc được.” Lũ cướp biển không gian cũng sẽ không quen với việc chiến đấu trong môi trường có trọng lực, và tôi sẽ là một kẻ ngốc nếu không tận dụng điều đó.

“Có vài kẻ địch ở hướng mười giờ, đang lao đến ở độ cao lớn!” Mimi thông báo cho tôi.

“Chúng không lãng phí thời gian chút nào, hử? Elma, cô lo các hệ thống phụ đi.”

“Aye-aye.”

Tôi khởi động các động cơ đẩy chính, tăng tốc nhanh chóng. Lực G từ gia tốc của chúng tôi dữ dội hơn bình thường, có lẽ là do trọng lực và khí quyển của hành tinh.

“Hộc, hộc…!” Chris thở hổn hển sau lưng tôi, nhưng tôi không thể chăm sóc cho cô bé giữa một trận chiến.

“Chúng đang đến!” Mimi hét lên.

“Tiên hạ thủ vi cường!” Tôi quay tàu về phía những tên cướp biển đang đến gần và bắn cả bốn khẩu laser hạng nặng của mình vào chúng khi chúng lao vào bầu khí quyển.

“Oái?! P-phục kích à?!” Thật không may cho hắn, tên cướp biển ở phía trước đã nổ tung chỉ sau một loạt đạn.

Với vụ nổ lớn như vậy, hắn chắc chắn đã toi mạng.

“Còn nữa ạ!” Mimi nói.

“Tàu địch đang thực hiện các động tác né tránh!” Elma nói thêm.

“Tôi sẽ nghiền nát chúng hết mức có thể.”

Tôi tập trung chiến đấu với những con tàu cướp biển đang lao xuống. Chúng không phải là những kẻ hoàn toàn ngu ngốc.

Khi biết tàu Krishna đang chờ sẵn, chúng đã thay đổi hướng đi và cố gắng né tránh các cuộc tấn công của tôi.

Tuy nhiên, chúng đang đi theo quỹ đạo đạn đạo, và thay đổi góc đột ngột như vậy sẽ rất nguy hiểm.

“Lũ ngốc! Đừng thay đổi góc của mày, nếu không mày sẽ làm hỏng cú hạ cánh đấy!” một kẻ địch nói qua đường truyền.

“Tao sẽ không lao vào làn đạn đó chỉ để chết đâu! Sao mày không vào đó đi?!”

một trong những tên đồng bọn của hắn gắt lại.

Elma khúc khích cười. “Chúng đang có một cuộc cãi vã tồi tệ thật.”

“Tiếc là dù sao thì tất cả chúng cũng sẽ chết.” Tôi sẽ không để một tên nào thoát, và Milo sẽ không để chúng giày xéo hành tinh của mình.

“Có hỏa lực pháo kích từ bên ngoài quỹ đạo!” Mimi nói với tôi.

“Ối.”

Trong khi tôi chống trả các cuộc tấn công lẻ tẻ của cướp biển, các tàu lớn của kẻ địch bắt đầu bắn phá chúng tôi bằng vũ khí động năng từ quỹ đạo.

Chúng rất dễ né nếu bạn biết chúng đang đến, và ngay cả khi trúng đòn, tôi nghĩ chúng cũng sẽ không phá vỡ được khiên chắn của mình.

Tuy nhiên, luôn có khả năng chúng sẽ thổi bay khiên chắn và hất chúng tôi xuống đại dương, vì vậy tôi buộc phải bắt đầu né tránh.

“Điều này thực sự làm cho việc phản công khó khăn hơn…”

“Không còn cách nào khác. Chúng ta không muốn bị bắn trúng.”

Elma và Mei vẫn giữ được bình tĩnh, nhưng khi tôi bắt đầu né tránh cuộc bắn phá từ quỹ đạo, Mimi và Chris im lặng.

Họ bị hóa đá sao? Hay đang run rẩy? Tôi không thể nhìn xung quanh giữa trận chiến.

“X-xin lỗi ạ,” Mimi lắp bắp. “Những kẻ địch đã hạ cánh đang bắt đầu tập hợp và tiến về phía này.”

“Tên gần nhất ở đâu?” tôi hỏi.

“Tên đầu tiên chúng ta sẽ chạm trán đang ở phía trước mũi tàu bên phải, nhưng chúng sẽ đến từ mọi hướng, lần lượt.”

“Rõ rồi. Ưu tiên hàng đầu của chúng ta là xử lý những tên đang lao thẳng vào chúng ta.”

Nhiều tên cướp biển tiếp tục tiếp cận theo quỹ đạo đạn đạo. Việc xử lý những tên đã đổi hướng sẽ phải đợi.

“Chúng ta chắc chắn có rất nhiều mục tiêu để lựa chọn,” Elma nói, hài lòng với số tiền thưởng trước mắt.

“Ừ. Tiếc là tiền thưởng cho mỗi tên đều khá bèo.”

“H-hai người bình tĩnh quá…” Chris rùng mình.

“Cuộc bắn phá này không tệ. Tôi thà chịu cái này còn hơn là bay lượn trong một vành đai tiểu hành tinh.”

“Hoàn toàn đồng ý,” Elma tán thành.

“Nghĩ lại thì, em cũng vậy,” Mimi nói.

“Ừm…?” Chris có vẻ ít bị thuyết phục hơn nhiều.

Nhưng đó là sự thật. Bắn phá quỹ đạo bằng vũ khí động năng rất nguy hiểm, nhưng nó chỉ đến từ ba con tàu.

Việc len lỏi qua một vành đai tiểu hành tinh sẽ khó khăn và nguy hiểm hơn nhiều.

Cướp biển tràn đến từ mọi hướng, né tránh các đòn tấn công của tôi. Chúng la hét qua hệ thống liên lạc tầm rộng khi tất cả đang áp sát.

“Chết tiệt! Bắn hạ nó đi, nhanh lên!”

“Khoản tiền thưởng đó sẽ là của tao!”

“Trời ạ,” tôi nói với một tiếng cười khúc khích. “Tiền thưởng khuyến khích à?”

“Chúng đã trả bao nhiêu cho việc này vậy?” Elma rên rỉ. “Triển khai mồi bẫy!”

“Tôi không biết, nhưng thấy chúng cứ tiếp tục lao đến bất kể tôi hạ bao nhiêu tên, chắc hẳn là rất nhiều.”

Tôi tăng tốc mạnh, dùng khiên chắn đỡ các đòn tấn công của chúng trước khi phóng lên độ cao lớn hơn.

Nhiều tên cướp biển hơn la hét qua đường truyền.

“Nó đang chạy! Bắt lấy nó!”

“Ném vài quả tên lửa tầm nhiệt vào nó đi!”

Một tiếng báo động chói tai vang lên khi các tên lửa tìm kiếm tiếp cận tàu Krishna từ phía sau.

“Elma. Theo tín hiệu của tôi, bật làm mát khẩn cấp và thả pháo sáng.”

“Aye-aye. Cậu muốn làm điều đó khi chúng ta đi vào những đám mây, phải không?”

“Chính xác… Bây giờ!”

Tàu Krishna lao vào một đám mây dày, và Elma kích hoạt hệ thống làm mát khẩn cấp của tàu cùng lúc cô ấy phóng pháo sáng.

Mất đi nguồn nhiệt mục tiêu, các tên lửa tìm kiếm lao vào các pháo sáng và phát nổ sau lưng chúng tôi.

“Chúng ta bắn trúng nó chưa?!” một tên cướp biển hét lên.

Chưa đâu, đồ ngốc, tôi muốn nói, nhưng tôi đã kìm lại và bay qua đám mây, sử dụng các động cơ đẩy điều chỉnh tư thế để xoay tàu trên đường đi và giữ nó ẩn mình.

Bây giờ, tàu Krishna đang bay lùi.

“Cậu khá giỏi khi ở trong môi trường có trọng lực đấy,” Elma nói.

“Tàu vũ trụ không được thiết kế có tính khí động học, nhưng miễn là tôi cẩn thận, nó không quá tệ.”

Cảm giác lái một con tàu thay đổi rất nhiều dựa trên sức cản không khí và trọng lực, vì vậy nếu bạn không chú ý, bạn có thể đâm sầm xuống đất hoặc đại dương.

“Chúng ta không bắn trúng nó!” một tên cướp biển gầm lên, tức giận vì tôi đã trốn thoát.

“Vậy thì tao vẫn còn cơ hội!”

Cướp biển lao ra khỏi những đám mây để truy đuổi, nhưng tôi đã tắm chúng bằng hỏa lực laser hạng nặng.

“Đừng rời khỏi những đám mây! Hắn sẽ bắn mày đấy!”

“Gah?! Đừng có dừng lại! Dù sao thì hắn cũng biết mày ở đó rồi!”

Ồ? Có vẻ như một vài tên cướp biển này thực sự có não.

Tôi không thể nhìn thấy tàu của chúng bằng cảm biến quang học, nhưng các cảm biến khác của tôi đã cho thấy quá rõ chúng đang ở đâu.

Ngay cả laser hạng nặng cũng sẽ bị suy giảm một chút bên trong các đám mây, nhưng miễn là tôi tiếp tục bắn, tôi có thể bù lại—

Vút! Pháo kích động năng từ quỹ đạo xuyên qua tất cả những tên cướp biển đang tụ tập, thổi bay chúng và cả những đám mây.

Trời đất thánh thần ơi, các người đang đùa tôi đấy à?!

“Khônggg!” tôi hét lên. “Tiền thưởng của tôi!”

“Cái gì?! Đó là điều chú lo lắng sao?!” Chris có vẻ kinh hoàng vì lý do nào đó, nhưng tôi không còn tâm trí để quan tâm.

Tôi đã không nghĩ rằng lũ cướp biển lại ngu ngốc đến mức bị trúng pháo kích từ quỹ đạo.

Mình phải kết liễu chúng trước khi nhiều tên hơn chết!

“Hiro, đừng tham lam mà làm điều gì đó ngu ngốc,” Elma cảnh báo tôi.

“Đừng nói với tôi những gì tôi đã biết. Tôi không ngốc đến thế.”

Tôi hạ gục gọn gàng từng con tàu cướp biển một cách nhanh chóng trong khi chúng hoảng loạn trước sự thay đổi đột ngột của tình thế.

Cuộc bắn phá vẫn tiếp tục, vì vậy tôi phải đề phòng bất cứ thứ gì rơi từ trên cao xuống.

“Chú ấy chắc chắn đang áp đảo họ,” Chris nhận xét.

“Master Hiro sẽ không bao giờ thua cướp biển,” Mimi tự hào nói.

Tình hình đang chuyển từ một cuộc phản công sang công việc dọn dẹp.

Lũ cướp biển đã mất đi chuỗi chỉ huy của chúng nhờ vào cuộc tấn công từ quỹ đạo, vì vậy bây giờ, chúng chỉ đang lao đi như những kẻ điên, cố gắng bắn trúng tôi, hoặc va chạm vào nhau trong cơn hoảng loạn.

Một số thậm chí còn bắn tên lửa tầm nhiệt quá gần đồng minh và hạ gục họ.

Đó là những gì xảy ra khi mày sử dụng chúng quá gần bạn bè đấy, đồ ngu! Chúng đúng theo nghĩa đen là tìm kiếm nhiệt đấy!

Không có cách nào để chúng tôi thua được.

“Chúng ta sẽ không xử lý những kẻ địch đang bắn phá chúng ta từ quỹ đạo sao?” Chris hỏi.

Tôi cười nhếch mép. “Ồ, mấy tên nhóc đó à? Cháu phải duy trì một quỹ đạo cụ thể để giữ mình khỏi lực hút của hành tinh, vì vậy nếu chúng ta đến quá gần, chúng sẽ rất dễ bắn phá chúng ta.”

“Về cơ bản, cậu không muốn ở vị trí cao hơn ở đây,” Elma tóm tắt. “Nhưng laser hạng nặng của Krishna không thể bắn trả sao?”

“Chúng mạnh, nhưng không thực sự bắn xa được. Tàu của tôi không thực sự phù hợp cho các cuộc tấn công tầm xa.”

Laser của tôi có công suất cao, nhưng bộ dao động quá nhỏ cho việc chiến đấu tầm xa.

Có lẽ nó có thể hoạt động như một nỗ lực cuối cùng, nhưng tôi hy vọng nó sẽ không đến mức đó.

“Tôi thích Milo xử lý mấy tên to con đó cho chúng ta hơn… Mei, tình hình thế nào rồi?”

Mei bình tĩnh trả lời từ ghế phụ vận hành. “Khu Tích trữ và Lắp ráp của chúng ta ở xích đạo sẽ sớm bắt đầu các cuộc tấn công bằng máy phóng khối lượng. Chúng ta cũng đã vô hiệu hóa thành công thiết bị gây nhiễu của chúng. Hạm đội Đế Chế đóng tại hệ sao này đang trên đường đến đây.”

Sẽ thật hoàn hảo nếu Milo có thể hạ gục các tàu lớn bằng máy phóng khối lượng.

Và ngay cả khi không, hạm đội sẽ sớm có mặt.

Tôi đoán chúng ta chỉ cần xử lý nốt đám nhãi nhép còn lại.

“Cuộc bắn phá bằng máy phóng khối lượng đã bắt đầu,” Mei thông báo. “Va chạm trong năm, bốn, ba, hai, một… bây giờ.”

Vào cuối đếm ngược của cô ấy, tôi thấy một tia sáng lóe lên ở phía xa.

“Xác nhận bắn trúng trực diện. Phát bắn thứ hai và thứ ba đang đến… và va chạm.”

Bùm bùm! Hai tia sáng nữa lóe lên. Hỏa lực của máy phóng khối lượng chắc hẳn đã đánh chìm cả ba con tàu lớn.

Nghiêm túc—tất cả chúng đều bị hạ gục chỉ với một phát bắn và chúng thậm chí còn không thể né được?

Ghi nhớ: Đừng bao giờ đánh giá thấp máy phóng khối lượng.

“Chà, hãy dọn dẹp rác rưởi thôi—” tôi bắt đầu nhưng bị ngắt lời.

“Tôi cũng sẽ xử lý chúng.”

“Có thứ gì đó đang lao về phía chúng ta theo quỹ đạo đạn đạo!” Mimi hét lên.

Quân tiếp viện của địch?! Tôi căng thẳng trong giây lát, nhưng rồi tôi nhận ra chúng có khả năng là phe ta.

“Chắc hẳn là quân tiếp viện từ Milo, phải không?” tôi hỏi Mei.

“Vâng. Tuy nhiên, không hẳn là tiếp viện mà là một cuộc tấn công.”

“Một cuộc tấn công?” tôi lặp lại, ngay khi có thứ gì đó phát nổ trên đầu chúng tôi.

“Oááááá?!”

“Ch-chuyện gì đang xảy ra vậy?!”

“K-khiên chắn của chúng ta!”

Bất kể thứ đó là gì, nó đã hạ gục tàu của cướp biển nhưng không hề đụng đến tàu Krishna.

“Đó là một quả bom thông minh,” Mei giải thích. “Milo trực tiếp điều khiển quỹ đạo và thời điểm phát nổ của các quả bom.”

Những quả bom thông minh siêu lớn, bắn nhanh liên tục phát nổ xung quanh, tước đi khiên chắn của các tàu cướp biển và thổi chúng thành từng mảnh.

Đó là những vũ khí nguy hiểm. Ngay cả tàu Krishna cũng sẽ gặp nguy hiểm nếu tôi không cẩn thận.

Trong khi tôi rùng mình kinh hãi, một thông báo liên lạc diện rộng được truyền đến.

“Đây là Đơn vị Săn Cướp Biển của Hạm đội Đế Chế. Chấm dứt mọi hành động thù địch ngay lập tức. Nhân danh Hoàng đế Bệ hạ, chúng tôi sẽ không cho phép thêm bất kỳ hành vi bạo lực nào nữa.”

Tôi đoán kỵ binh đã đến, nhưng khoan đã— “Đơn vị Săn Cướp Biển…” tôi lặp lại.

“Là cô ấy, phải không ạ?” Mimi rùng mình.

“Cô ta đến đây chỉ để đuổi theo cậu sao, Hiro? Cô ta thật kiên trì, tôi phải công nhận điều đó.”

“Ừm?” Chỉ có Chris có vẻ bối rối khi tất cả chúng tôi đều rùng mình trước những gì sắp xảy ra.

“Hắt xì!”

“Thiếu tá, ngài bị ốm ạ?”

“Không, tôi hoàn toàn khỏe. Cái hắt xì đó làm tôi khá bất ngờ. Tại sao tôi lại có cảm giác như mình đang bị nói xấu thế này…?”

“Có lẽ ngài cần đi kiểm tra sức khỏe.”

“Hmm, có lẽ vậy. Chà, tôi không ngờ chuyện này lại đến sớm như vậy. Đây là một cơ hội tốt, vì vậy chúng ta hãy làm thật kỹ lưỡng.”

“Vâng, thưa bà!”

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận