Vài ngày sau khi Reiji và mọi người rời đi, Suimei cũng bắt đầu kế hoạch của riêng mình và rời khỏi Lâu đài Hoàng gia Camellia. Không có một buổi diễu hành rầm rộ nào để tiễn đưa như Reiji, Suimei bắt đầu hành trình trong cô độc, nhưng cậu chẳng mấy bận tâm về điều đó. Sau khi báo một tiếng với Vua Almadious của Astel và một Felmenia có vẻ không cam lòng, cậu lặng lẽ tiến về phía thủ đô Metel.
Điểm đến đầu tiên của cậu tại Metel chính là Hội Mạo Hiểm Giả. Có một thứ ở đó mà cậu phải giành được bằng mọi giá. À mà, trước tiên phải xử lý bộ quần áo này đã, nhưng thôi kệ…
Thật tình, không ngờ ông ấy lại đưa tiền cho mình…
Lẩm bẩm với vẻ hơi hoang mang, Suimei nhẹ nhàng nâng chiếc túi nặng trịch lên trước mặt, tiếng kim loại va vào nhau lanh canh. Khi Suimei thực sự rời khỏi lâu đài, Tể tướng Gless đã đến gần và đưa cho cậu một chiếc túi chứa khoảng hai mươi đồng xu. Với ánh mắt khinh bỉ đến tận xương tủy, lão ta lên giọng kẻ cả bảo Suimei hãy cảm tạ Đức Vua, rồi lải nhải một tràng đầy hằn học trước khi dúi thứ tiền như bố thí vào tay cậu và xua đi. Theo những gì vị tể tướng đã ngụ ý, dường như đây là một sự sắp đặt của Vua Almadious.
Suimei gãi đầu một cách yếu ớt trước diễn biến bất ngờ này.
Mình đã nói rõ là không cần rồi cơ mà. Lão vua đó đang tính buộc mình mang ơn đây sao…?
Trở lại buổi yết kiến, Suimei đã từng từ chối lời đề nghị hỗ trợ của đức vua một lần. Vì vậy, việc được trao tiền bất chấp lời từ chối lịch sự của mình quả thực đã khiến cậu nghi ngờ có một động cơ ngầm nào đó. Nhưng đây là vua của Astel. Ngài ấy không phải kiểu người hành động xảo quyệt một cách lộ liễu như vậy.
Có lẽ đây chỉ đơn thuần là một hành động thiện chí. Nhưng nói trắng ra, Suimei không hề muốn bị trói buộc bởi thứ gông cùm này, thế nên cậu chẳng thể nào vui nổi trước món quà hào phóng đột ngột ấy. Ví dụ, nếu nhà vua công khai rằng ngài đã giúp đỡ Suimei và Suimei có mối liên hệ với Astel, cậu sẽ cảm thấy có nghĩa vụ phải báo đáp ân huệ này bằng cách nào đó. Đó là điều cậu lo lắng. Cậu không muốn bị trói tay trói chân bởi bất cứ điều gì. Cậu nghi ngờ nhà vua đã lên kế hoạch gì đó tương tự, nhưng điều đó vẫn đặt cậu vào một tình thế khó xử. Lợi dụng sự cả tin và lương tâm của Suimei, không thể nhầm lẫn rằng cậu đã bị gài vào một tình thế mà việc dụ dỗ cậu hành động sẽ trở nên đơn giản.
Ân huệ gieo đi có thể gặt lại gấp ba sau này, và nhà vua là một chuyên gia chăm sóc cánh đồng của mình về mặt đó. Ngài đã gieo những hạt giống phù hợp cho bản thân và vương quốc của mình.
"Haizz… Biết làm sao bây giờ? Mà, nếu không làm được đến mức này, ta đoán ngài ấy đã chẳng phải là vua…"
Có lẽ ngài biết rằng nếu tự tay đưa tiền cho Suimei, nó sẽ chỉ được trả lại ngay lập tức. Đó là lý do tại sao ngài đã dùng vị tể tướng để gửi nó. Suimei sẽ không thể từ chối lão ta. Chắc chắn, nếu cậu từ chối thiện chí của nhà vua khi gã hói đầu mã vạch đó đang có tâm trạng tồi tệ như vậy, cậu biết mình sẽ không thể thoát khỏi lâu đài một cách yên ổn. Mặc dù Suimei có thể đối phó với bất cứ điều gì có thể xảy ra, cậu không muốn dính vào bất cứ chuyện gì nghiêm trọng. Vì vậy, để được rời đi nhanh chóng và yên ổn, cậu đã nhận tiền.
Sẽ là một câu chuyện khác nếu có nhiều tác hại hơn trong việc chấp nhận nó, nhưng vì cậu không có lý do rõ ràng nào để từ chối, điều đó sẽ càng khiến việc từ chối trở nên khó khăn hơn. Và thứ cậu nhận được là tiền. Đó là thứ mà cậu sẽ cần một khoản đáng kể trong tương lai rất gần. Nào là chi phí đi lại, nào là tiền thuê một nơi làm đại bản doanh, rồi cả việc chế tạo các vật phẩm Ma Thuật và những nhu yếu phẩm thường ngày. Sẽ không có hồi kết nếu cậu liệt kê tất cả ra.
Ngay bây giờ, đó là một trong những điểm yếu của Suimei. Vì vậy, khi cân nhắc những ưu và nhược điểm chung của việc nhận tiền, cậu biết mình đã đúng khi lặng lẽ chấp nhận nó. Hơn nữa, ngay cả khi sau này có ai đó cố gắng đòi hỏi một ân huệ từ cậu vì việc này, cũng không có nghĩa là Suimei có nghĩa vụ phải làm bất cứ điều gì chỉ vì đã nhận tiền. Đó sẽ là cuộc chiến giữa Suimei và lương tâm của cậu khi thời điểm đến.
Suimei hạ tầm mắt xuống túi tiền và lá thư cậu được đưa cùng với nó. Trên một tờ giấy tốt là một lời nhắn từ nhà vua, nói rằng ngài hy vọng Suimei sẽ chấp nhận cả tiền và lời xin lỗi của ngài. Đọc nó, trái tim Suimei rung động, và cậu bất giác thở dài.
Suimei biết mình nên biết ơn nhà vua. Quay lại và liếc nhìn cánh cổng đã ở rất xa phía sau, Suimei kính cẩn cúi đầu.
"Đúng là một lão cáo già gian xảo."
Nhưng chắc chắn, lão già đó sẽ không đời nào quên lời "cảm ơn" đầy xỉa xói này của cậu.


1 Bình luận
mong là sắp tới truyện vẫn giữ được tinh thần này