• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 3

295. Giờ thì có hứng rồi!

0 Bình luận - Độ dài: 1,205 từ - Cập nhật:

Chiều không có lớp, Lâm Nam và Trần Nghiêu ăn trưa xong về căn hộ thuê để ngủ bù.

Mấy tháng trước ở nhà chẳng có việc gì, tuy có học online, nhưng dù sao cũng chỉ là lớp online, muốn lười biếng thì thiếu gì cách.

Điều này khiến đồng hồ sinh học của cả đám Lâm Nam rối loạn. Tối qua Lâm Nam ngủ chưa tới bốn tiếng, sáng nay cố gắng lên lớp, giờ về căn hộ, nằm xuống giường, định cầm điện thoại xem video, nhưng chưa đầy một phút, điện thoại đã tuột khỏi tay, đập thẳng vào mặt.

Cô chẳng bận tâm, xoa mũi đau, đặt điện thoại cạnh gối, lật người, hơi thở dần đều.

Trần Nghiêu bên cạnh nhìn nửa chiếc giường còn trống, lòng chợt rạo rực, không do dự cởi áo khoác và giày, nằm luôn lên giường.

Lần cuối ngủ chung với Lâm Nam là dịp Tết Nguyên Tiêu, sau đó tuy cậu cách vài ngày lại xuống quê tìm Lâm Nam, nhưng chẳng có cơ hội ngủ lại, vì Lâm Nam không nhắc thì cậu cũng ngại mở lời.

Ước chừng hai tháng chưa ngủ chung giường với Lâm Nam, Trần Nghiêu vừa nằm xuống, tim đã đập rộn ràng.

Cậu nằm ngửa, liếc nhìn Lâm Nam đang quay lưng, thoáng thấy dấu vết áo lót dưới áo dài tay mỏng của cô.

Ngửi mùi hương sữa thoang thoảng, như thể hít phải chất kích thích, cơ thể Trần Nghiêu không kìm được phản ứng.

Cậu lật người, cẩn thận đặt tay lên eo Lâm Nam, từng chút kéo gần cơ thể, cuối cùng ôm trọn cô vào lòng.

Không được, chỉ ôm nhẹ thôi mà phản ứng lớn thế này!

Mùi hương ấy với cậu như thuốc kích thích, khiến cơ thể phấn khích không ngừng.

Trần Nghiêu hít sâu, cố gắng ngăn não bộ khỏi những tưởng tượng lung tung, ý nghĩ dừng lại, nhưng cơ thể chẳng chịu nghe lời.

Quả nhiên vẫn nên ngủ ở sofa.

Đều tại Lâm Nam xóa hết “tài nguyên” tích lũy mấy năm của cậu.

Cậu thở dài, bất đắc dĩ buông Lâm Nam, đứng dậy ra sofa phòng khách ngủ, tiện tay đóng cửa phòng ngủ, nhưng ngẩng đầu lại bắt gặp ánh mắt trêu chọc của Cola.

“Mẹ nó, đến mèo cũng chế giễu tao nhát.” Cậu lẩm bẩm mắng, nằm xuống sofa, khó khăn tìm tư thế thoải mái, rồi nhắm mắt ngủ một giấc.

Giấc này kéo dài từ một giờ trưa đến tối.

Lâm Nam bị tiếng nước xì xào đánh thức.

Cô mơ màng mở mắt, do ngủ quá lâu, đầu hơi đau.

Nhìn theo hướng tiếng động, phát hiện Trần Nghiêu đang đi vệ sinh trong phòng tắm ngăn bằng kính, chẳng có chút che chắn, khiến cô thấy rõ mồn một.

Hình như to hơn hồi cấp hai nhỉ?

Dù từng là con trai, nhưng giờ với thân phận con gái nhìn cảnh này, Lâm Nam lại thấy ngượng ngùng, giả vờ không thấy, vội lật người quay lưng lại Trần Nghiêu.

Nhưng vẫn không nhịn được cầm điện thoại xem giờ.

Rồi cô giật mình ngồi bật dậy: “Xong rồi xong rồi, sao ngủ thẳng tới bảy giờ tối!”

“Đệt, mày tỉnh lúc nào thế?”

Trần Nghiêu bị dọa đến đứt dòng.

“Bị mày làm tỉnh.” Lâm Nam giả vờ chẳng biết gì, quay đầu nhìn cậu, “Sao mày ở trong phòng tắm?”

“Vừa đi vệ sinh, bị mày dọa giật mình.” Trần Nghiêu gãi đầu rời phòng tắm, phàn nàn, “Thiết kế kiểu gì thế này? Sao cứ phải đặt phòng tắm trong phòng ngủ.”

“Có lẽ vốn là nhà hai phòng một sảnh? Bị ngăn lại chăng?” Lâm Nam đoán bừa.

Diện tích phòng ngủ không khác phòng bình thường, nhưng phòng khách thì rõ ràng nhỏ hơn nhiều, Lâm Nam nghi lắm, có lẽ cộng với căn hộ bên cạnh mới là diện mạo gốc của căn nhà này.

Đã tối, Lâm Nam và Trần Nghiêu ra ngoài ăn tối, không có việc gì, liền sóng vai đi vào trường, định tản bộ.

Mới khai giảng, chưa có bài tập, trường cũng chẳng có hoạt động, cả hai buồn chán, nhưng khi đi ngang sân bóng rổ dưới ký túc, Trần Nghiêu đột nhiên ngứa tay.

Ở nhà mấy tháng, cậu chưa từng đụng bóng rổ.

“Hay tao đi đánh bóng?”

“Tùy mày, tao ngồi xem.”

Lâm Nam chẳng hứng thú với bóng rổ, theo Trần Nghiêu vào sân, tìm chỗ ngồi gần, rồi lấy điện thoại định xem video.

Nhưng mông chưa kịp nóng ghế, một dáng người cà lơ phất phơ tiến lại: “Lâm Nam? Mày càng ngày càng giống con gái nhỉ?”

Cô ngẩng đầu, thấy Đổng An gầy cao.

“Miệng mày chẳng nói được câu nào ra hồn.” Lâm Nam lười để ý, bắt chéo chân tiếp tục chơi điện thoại.

“Mày không phải vốn là con gái đấy chứ?” Đổng An tiến lại, tò mò nhìn thân hình thay đổi rõ rệt của Lâm Nam.

Dù mặc đồ con trai rộng rãi và có áo khoác che, Đổng An vẫn thấy đường cong trước ngực cô, cậu ta nhíu mày, cảm thấy có chút tội lỗi.

“Không phải tao nói mày giống con gái, mày tự bỏ cuộc đấy chứ?”

“Bệnh thần kinh.”

Lâm Nam và Đổng An từ sau Quốc Khánh kỳ trước chẳng gặp mấy, giờ gặp lại, sự thay đổi của cô với Đổng An như biến thành người khác.

Đổng An định ngồi cạnh Lâm Nam, nhưng nghĩ lại, thấy cả người cô toát lên vẻ kỳ lạ, đúng lúc Trần Nghiêu gọi, cậu ta liền vào sân, quên Lâm Nam đi.

Lâm Nam lặng lẽ lườm một cái, tuy Đổng An là bạn Trần Nghiêu, nhưng cô chẳng ưa gì cậu ta.

Ngẩng đầu nhìn Trần Nghiêu hơi lóng ngóng trên sân, ánh mắt Lâm Nam nhạy bén phát hiện ở phía đối diện sân, có một cô gái cũng đang nhìn Trần Nghiêu.

Đó là… em gái Đổng An? Lần trước hình như gặp rồi?

Cô gái ngực to não rỗng từng muốn hẹn hò với Trần Nghiêu!

Đáng tiếc quên tên.

Lâm Nam đột nhiên cảnh giác, lườm cô gái kia, nhưng cách cả sân bóng, cô ta chẳng thấy Lâm Nam.

Chưa đầy vài phút, cô gái đó đứng dậy, đi thẳng tới chỗ Trần Nghiêu và Đổng An, ba người cười nói một lúc, cô ta thế mà gia nhập, vụng về thử ném bóng, còn Trần Nghiêu và Đổng An thì bảo vệ bên cạnh, lúc thì chỉ dẫn, lúc thì nhặt bóng.

Cô gái kia đúng chuẩn “ba không dính” [note79134] – đứng ở vạch ba điểm, ném bóng hiếm khi chạm vành, vậy mà vẫn làm bộ reo lên vui vẻ, nói gì đó với Trần Nghiêu. 

Mặt Lâm Nam đỏ bừng vì tức.

Đồ đàn bà trơ trẽn!

Cô không do dự đứng dậy, đi thẳng tới, nói: “Tao cũng muốn chơi bóng.”

Trần Nghiêu ngẩn ra, quay đầu nhìn cô: “Mày không phải không thích bóng rổ à?”

“Giờ thì có hứng rồi!”

Ghi chú

[Lên trên]
ném bóng mà không dính bảng, không dính vành rổ, cũng không dính vào rổ
ném bóng mà không dính bảng, không dính vành rổ, cũng không dính vào rổ
Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận