Sau đó, tôi và Aoi nhập bọn lại với anh Akira. Việc đầu tiên chúng tôi làm là cúi đầu xin lỗi vì đã gây ra bao phiền toái.
Chúng tôi thú nhận rằng mình đã lo lắng cho hai người họ.
Nhưng cũng thừa nhận rằng chúng tôi đã can thiệp quá mức cần thiết… Không hề giấu giếm, chúng tôi đã kể lại toàn bộ những chuyện đã xảy ra từ lúc hai người họ bắt đầu hẹn hò cho đến tận hôm nay.
Thế nhưng, anh Akira và chị tôi lại đáp,
“Người phải xin lỗi chính là anh mới đúng.”
“Ừm. Chị cũng nghĩ là mình phải nói lời xin lỗi với hai đứa.”
Rốt cuộc, chúng tôi lại là bên được họ xin lỗi.
Cứ như vậy, chúng tôi đã ở trong một tình huống mà đôi bên cùng áy náy với nhau… và kết quả là, mọi chuyện đã được giải quyết êm đẹp mà không để lại bất kỳ khúc mắc nào.
Tôi đã nói chuyện riêng với chị không biết bao nhiêu lần rồi, nên về phần mình, tôi chẳng còn gì để nói nữa.
Vì vậy, phần còn lại chỉ phụ thuộc vào một mình Aoi mà thôi.
Cuối cùng, do trời đã muộn, chúng tôi quyết định giải tán vào hôm đó… còn chuyện của Aoi và anh Akira thì hẹn sẽ về nhà rồi từ từ nói chuyện sau.
Thế nhưng, tôi lại chẳng hề lo lắng chút nào.
Bởi vì tôi đã tin vào vẻ mặt lúc đó của cậu ấy, và cả lời khẳng định “không sao đâu” của Aoi──.
──Và rồi, ngày hôm sau.
Tôi không còn đi học cùng chị gái nữa, và cũng giống như những bạn học khác trong lớp, tôi bắt đầu đến trường khoảng mười mấy phút trước khi buổi sinh hoạt sáng bắt đầu.
Vừa mở sầm cửa lớp, tôi đã thấy vài người bạn đã có mặt. Họ đang tán gẫu hoặc chuẩn bị bài vở cho tiết học trong lúc chờ đợi.
Dù vẫn chưa quen lắm với khung cảnh này, tôi vẫn tiến về chỗ ngồi của mình giữa không khí ồn ào ấy.
...À, Aoi đến rồi kia à.
Đến tận sáng nay, tôi vẫn chẳng nhận được tin nhắn nào từ Aoi cả.
Biết đâu cậu ấy sẽ có một lời báo cáo nào đó… tôi đã nghĩ vậy và không hề rời chiếc điện thoại, nhưng mà.
Chà, tôi cũng chẳng lo lắng gì nên chắc không sao đâu… nhưng để chắc ăn, hay là lát nữa mình gửi một tin nhắn LINE cho cậu ấy nhỉ? Tôi vừa nghĩ vẩn vơ như thế vừa ngồi xuống ghế và lấy sách giáo khoa ra khỏi cặp thì──.
“──Eiki, chào buổi sáng.”
Ai đó đã gọi tên và chào tôi.
Một giọng nữ. Giọng nói ấy tôi đã quá đỗi quen thuộc──nhưng lại là của một người mà tôi chưa bao giờ dám nghĩ mình sẽ được nghe thấy giữa lớp học này.
“...? Cái gì vậy, cái vẻ mặt ngạc nhiên đó.”
Theo phản xạ, tôi ngẩng mặt lên──và thấy Aoi đang đứng sừng sững ở đó.
Cậu ấy nhìn tôi chằm chằm với vẻ mặt đầy nghi hoặc.
“Ơ, ờ. Thì ngạc nhiên là phải rồi. Vì đây là lớp học cơ mà?”
“À, ra là vậy. Đúng là trước giờ vẫn luôn như thế nhỉ.”
Tôi chợt nhận ra ánh mắt của cả lớp đang đổ dồn về phía này.
Các nữ sinh thì cất lên những giọng nói có vẻ phấn khích, còn các nam sinh thì đang hướng về phía tôi những ánh mắt chứa đựng đủ loại cảm xúc từ kinh ngạc, ghen tị cho đến kính nể.
Chà, phản ứng như vậy cũng là đương nhiên thôi.
Cái cô Hasegawa Aoi vốn ghét cay ghét đắng đàn ông đó, lại đi bắt chuyện thân mật với một nam sinh ngay trong lớp học.
Đã thế lại còn gọi thẳng tên nữa chứ.
“...Ổn không đấy? Cậu đang bắt chuyện với tôi bình thường luôn này.”
“Không sao. Mà, nếu là con trai khác thì tôi đã chẳng làm thế này, nhưng...”
“Nhưng,” Aoi nói tiếp,
“nếu là Eiki thì không sao cả.”
“...Vậy à. Thế có nghĩa là, nếu có việc cần, tôi cũng có thể bắt chuyện với cậu một cách bình thường đúng không, Aoi?”
“Hừm, tôi đặc cách cho phép đấy. Nhưng đổi lại, cấm cậu bắt chuyện với tôi nhiều hơn mức cần thiết, rõ chưa.”
“Haha, ra vậy.”
Các bạn học đang tò mò theo dõi cuộc trò chuyện của chúng tôi.
Cảm thấy hơi ngượng ngùng trước những ánh mắt đang đổ dồn về phía mình và Aoi, tôi bèn hỏi:
“Mà, Aoi có việc gì mới bắt chuyện với tôi vậy?”
“À, phải rồi nhỉ. Eiki, cậu có rảnh cho đến giờ sinh hoạt không?”
“Ừm, tôi cũng không có việc gì đặc biệt.”
“Thế à. Vậy thì đi với tôi một lát. Nói chuyện ở đây cũng không tiện cho lắm.”
Nói rồi, Aoi giơ ngón cái chỉ về phía cửa.
Ý là hãy ra ngoài lớp học.
Tôi ngay lập tức hiểu ý và đứng dậy. Và, trong lúc đi theo sau Aoi ra khỏi lớp,
“──Này, vụ gì thế kia!?”
“Họ gọi tên nhau đấy, cả hai luôn bây ơi!?”
“Ểểể! Lẽ nào, có khi nào...!?”
“Khốn kiếp, đồ phản bội...!”
Ngay khi chúng tôi vừa ra khỏi lớp, tôi có thể nghe thấy tiếng xì xào càng lúc càng lớn hơn.
Ở ngoài này vẫn nghe thấy hết đấy nhé. Toàn bộ luôn.
“Này, Aoi. Thật sự ổn không vậy?”
Không thể chịu được, tôi hỏi lại thêm một lần nữa.
Với thái độ từ trước đến nay của cậu ấy, tôi cứ ngỡ việc nói chuyện trong lớp là điều tuyệt đối không thể xảy ra, nên tôi đã hơi, à không, phải là rất ngạc nhiên… và chắc chắn Aoi cũng phải nghe thấy cuộc trò chuyện đang diễn ra trong lớp chứ.
Vì vậy, tôi đã buột miệng hỏi lại để chắc chắn, nhưng—
“Đã bảo là không sao rồi mà. Dù gì đi nữa, nếu chúng ta còn tiếp tục mối quan hệ hợp tác, thì nói chuyện trong lớp sẽ tiện hơn... chỉ vậy thôi.”
Cậu ấy nhấn mạnh giọng và nói vậy.
Không biết có phải tôi tưởng tượng không, nhưng hình như má cậu ấy hơi ửng đỏ thì phải.
Thái độ đó của Aoi khiến tôi, một kẻ vốn đang hoang mang nhiều hơn, cũng có chút thay đổi trong nhận thức.
Tim tôi, đập nhanh hơn một chút. Tôi có cảm giác như vậy.
...Ít nhất thì, mình có thể tự cho rằng cậu ấy đã tin tưởng mình thêm được 1 centimet rồi, nhỉ?
Nhịp tim đập nhanh mà tôi nhận ra, liệu có phải là niềm vui vì mức độ tin cậy đã tăng lên một chút hay không?
Hay là, còn có một lý do nào khác?
──Rốt cuộc thì, tôi của hiện tại vẫn chưa thể nào biết được.


0 Bình luận