• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 01

Chương 2 Cùng mỹ nữ ghét đàn ông của lớp...

1 Bình luận - Độ dài: 13,906 từ - Cập nhật:

『Tôi sẽ xem xét lại nhận thức của mình về cậu một chút.』

Tôi nhớ lại những lời Hasegawa đã nói ngày hôm qua.

Mặc dù mọi chuyện có hơi khác so với kế hoạch ban đầu, nhưng kết quả là tôi đã giành được lòng tin của Hasegawa.

Có lẽ từ hôm nay, chúng tôi sẽ có thể bám đuôi một cách trót lọt mà không cản đường nhau nữa.

Cuối cùng mình cũng có thể chuyên tâm vào việc bảo vệ chị được rồi…!

Ngay lúc tôi đang củng cố quyết tâm cho buổi chiều sau giờ học.

"...Hửm, cái gì đây?"

Có một bức thư trong tủ giày của tôi.

Trên chiếc phong bì màu xanh nhạt đơn giản, chẳng có tên người nhận hay người gửi.

Trong một thoáng, tôi thấy nó thật đáng ngờ, nhưng vẫn xé phong bì và lấy thứ bên trong ra.

Không, không đời nào. Chẳng lẽ là, một lá thư tìn—

『Sau giờ học, đến sân sau trường.』

...Hóa ra là thư thách đấu à.

Đúng là một lá thư kiệm lời đến mức đáng nể. Phải chi người ta viết thêm mục đích thì đã tốt bụng hơn rồi… Nghĩ vậy, tôi hình dung ra người gửi mà mình đã lờ mờ đoán được, rồi bất giác lẩm bẩm một mình: "Mà, mong đợi cũng chỉ vô ích thôi."

Dù sao thì, có lẽ mình không cần phải lo giết thời gian sau giờ học nữa.

Và rồi, sau giờ học.

Khi tôi đi đến sân sau trường như đã hẹn, ở đó có một bóng người đang đứng chống nạnh đợi sẵn. Là Hasegawa.

Mà, tôi biết tỏng rồi. Quả nhiên người gửi là cậu ta.

Vừa thấy tôi, Hasegawa liền quát: "Muộn quá đấy!"

"Xin lỗi, tôi bị giáo viên giữ lại một chút. ...Hơn nữa, cậu làm thế có ổn không? Bị người khác thấy cậu đi cùng tôi trong trường thì phiền phức cho cậu lắm, đúng chứ?"

"Không sao. Chỗ này sau giờ học gần như chẳng có ai đến cả."

Ra thế. Xem ra cậu ta đã kiểm tra kỹ lưỡng rồi.

"Vậy, hôm nay có việc gì? Chắc cậu không định nói đây đúng là một lá thư thách đấu đấy chứ?"

"Thư thách đấu? Cậu nói gì thế?"

"Không, nếu không phải thì thôi. Cứ quên đi."

"Thế à. Vậy thì vào vấn đề chính đây. Hôm nay tôi gọi Mizuno ra là có chuyện muốn nói."

"Ừm, tôi cũng đoán vậy. Quan trọng là nội dung kia."

"Phải, giờ tôi sẽ giải thích đây."

Nói rồi, Hasegawa nhìn tôi chằm chằm và nói tiếp.

"Mizuno. Cậu, hãy hợp tác với tôi."

"...Hợp tác?"

"Đúng, hợp tác. Tôi ấy, không thể chịu đựng được việc Onii-chan có bạn gái."

"Cậu có nói thế."

"Thế nên, tôi phải tìm cách khiến hai người họ chia tay! Nếu không thì... Onii-chan có thể sẽ đi đến một nơi rất xa mất..."

"Khiến họ chia tay, à."

Thú thật, tôi chưa bao giờ nghĩ đến chuyện đó.

Lý do tôi bám đuôi chị mình là vì tôi không thể tin tưởng được anh trai của Hasegawa──anh Akira là người như thế nào. Nếu anh ta định lợi dụng tấm lòng trong sáng của chị tôi để làm điều xấu, tôi phải ở đó để bảo vệ chị ngay lập tức.

Bằng mọi giá, phải bảo vệ chị. Trong đầu tôi chỉ toàn chuyện đó mà thôi.

...Tuy nhiên, tôi hiểu cảm giác của Hasegawa rõ như lòng bàn tay.

『Có thể sẽ đi đến một nơi rất xa.』

Vị trí bên cạnh chị tôi vốn luôn là của tôi. Ấy vậy mà, nó lại đột ngột bị cướp mất.

Cảm giác cô đơn vì điều đó, và cả sự bất an rằng chị ấy sẽ đi về một nơi xa xôi, tôi hoàn toàn có thể đồng cảm.

"Nhưng mà, làm sao bắt họ chia tay được chứ. Vả lại, nếu làm thế thì có khả năng sẽ bị chị tôi ghét nữa..."

"Chuyện đó thì tôi cũng biết. Cho nên tôi không định dùng vũ lực để chia rẽ họ."

"Ồ."

"Trước mắt, chúng ta sẽ tiếp tục giám sát một thời gian. Sau đó, nếu tôi phán quyết rằng cô ta 'không xứng đáng với Onii-chan', tôi sẽ làm cho anh ấy tỉnh ngộ."

"Ra thế. Tóm lại là một bài kiểm tra à."

"Kiểu vậy đó. ...Mà, tiêu chuẩn của tôi cao lắm đấy. Thẳng thắn mà nói, tôi nghĩ dù là người phụ nữ nào cũng không thể vượt qua nổi đâu."

Hasegawa tỏ ra tự tin một cách khó hiểu, "fufun".

"Nghe cứ như là cậu chẳng có ý định công nhận bất kỳ ai cả."

"Ai biết được nhỉ."

Nhìn phản ứng của cậu ta đến giờ, tôi có cảm giác tình cảm của Hasegawa dành cho anh trai đã hơi vượt quá mức độ của một brocon rồi.

Có lẽ vì thế mà cậu ta đã chuyển hướng sang việc 'làm họ chia tay', một điều mà ngay cả tôi cũng chưa từng nghĩ đến.

"Và thế là, tôi nghĩ sẽ nhờ cậu hợp tác. Dù sao thì việc chúng ta làm cũng giống nhau cả thôi... nên chi bằng, thiết lập một mối quan hệ hợp tác chẳng phải sẽ tốt hơn sao."

"Quan hệ hợp tác, nhỉ."

"Gì thế, cái phản ứng đó. Hay là cậu không thích?"

"Không, cũng không hẳn là không thích nhưng mà..."

Tôi nên làm thế nào đây.

Nếu được hỏi có muốn họ chia tay không thì cũng khó nói, nhưng quả thật tôi cũng thấy cô đơn khi có cảm giác chị mình sắp đi đâu đó xa xôi...

"Hiểu rồi. Quả thật, nếu đó là một người đàn ông không xứng với chị, tôi cũng đã nghĩ mình phải can thiệp. Tôi sẽ hợp tác."

"Thật chứ?"

"Ừm. Vả lại, như Hasegawa nói, chúng ta đang cùng nhìn về một hướng. Nếu vậy, hợp tác với nhau sẽ tiện hơn, đúng không."

Ít nhất thì, chắc chắn chúng tôi sẽ không còn cản trở nhau nữa.

Chỉ riêng điều đó thôi cũng đã đủ để thấy mối quan hệ hợp tác này có lợi.

"Vậy à, may quá. Vậy thì, sau này mong được giúp đỡ, Mizuno."

"Tôi cũng vậy, mong được giúp đỡ. Hasegawa."

Cứ như vậy, tôi và Hasegawa đã thiết lập một mối quan hệ hợp tác.

Sau đó. Cho đến khi hoạt động câu lạc bộ kết thúc, tôi và Hasegawa tiếp tục họp bàn chiến lược.

Dù nói vậy, nhưng cũng không phải là sẽ làm gì ngay lập tức.

Chúng tôi chỉ quyết định những việc như từ giờ sẽ không cản trở nhau, hay sẽ chia sẻ thông tin cho nhau, những điều như thế.

Và trong cuộc trò chuyện đó──.

"Nè Hasegawa. Về lá thư này, không có cách nào gọi tôi ra tốt hơn sao?"

"Câu đó tôi nói mới đúng chứ. Người gửi thư trước là Mizuno mà."

"Không, đó là vì tôi dự định chỉ một lần thôi. Nhưng từ giờ chúng ta sẽ hợp tác, có lẽ tần suất liên lạc cũng sẽ tăng lên, đúng không?"

Nếu đã thống nhất chia sẻ thông tin, thì từ nay về sau, cơ hội liên lạc với Hasegawa chắc chắn sẽ nhiều lên.

Mỗi lần như vậy mà đều phải trao đổi thư từ thì phiền phức quá.

"Vậy cậu định thế nào? Tôi không muốn nói chuyện trong lớp đâu nhé."

"Quả nhiên, dù đã trở thành đồng minh thì cậu vẫn không muốn à."

"Chẳng phải là đương nhiên sao."

Hasegawa trả lời dứt khoát. Nếu vậy thì, chỉ còn cách này thôi.

"Hiểu rồi. Vậy thì, trao đổi thông tin liên lạc thì sao?"

"Thông tin liên lạc?"

"LINE ấy. Như thế thì không vấn đề gì chứ? Cũng không cần phải bắt chuyện trong lớp."

"...Mà, nếu là vậy thì cũng được. Trao đổi thông tin có vẻ cũng dễ dàng hơn."

Thế là, chúng tôi trao đổi thông tin liên lạc của nhau.

"Lần đầu tiên tôi có thông tin liên lạc của một đứa con trai khác ngoài Onii-chan đấy."

"Mà, tôi cũng nghĩ vậy."

Thế nên thú thật, tôi khá ngạc nhiên vì cậu ta lại đồng ý trao đổi một cách dễ dàng như vậy. Hiệu quả của mối quan hệ hợp tác có tác dụng ngay lập tức rồi sao.

"...Nói trước nhé, ngoài những liên lạc cần thiết ra tôi sẽ không trả lời đâu. Nhớ cho kỹ vào đầu đấy."

"Ừ, tôi biết rồi."

Trong lúc trao đổi như vậy, tôi đã hoàn tất việc trao đổi LINE với Hasegawa một cách suôn sẻ.

Ra là icon của Hasegawa là một con mèo...

Trái ngược hẳn với thái độ cộc cằn thường ngày, đúng là một cái icon dễ thương hết biết. Nghĩ vậy, tôi tắt màn hình điện thoại.

"Gì thế, cười tủm tỉm cái gì."

"Không, có gì đâu."

Nếu nói ra chắc chắn cậu ta sẽ nổi giận, nên tôi không hé răng nửa lời.

Sau khi kết thúc buổi họp chiến lược với Hasegawa, chúng tôi lập tức bắt đầu bám đuôi.

Hasegawa, người trước đây chỉ toàn phàn nàn nào là "phiền phức" hay "đi chỗ khác đi", giờ đã trở nên im lặng hơn hẳn... và lần đầu tiên, tôi đã có thể từ từ quan sát hai chị em họ.

Trên đường đi, tuy có những lúc tôi cảm thấy ghen tị với bầu không khí đặc trưng của các cặp đôi mà hai người họ tạo ra... nhưng cuối cùng ngày hôm đó, cả hai đi thẳng về nhà mà không ghé vào đâu cả, nên chúng tôi chẳng có dịp ra tay.

"Vậy, hẹn mai nhé."

"Ừm."

Kết quả là, Hasegawa cũng đi đến tận nhà tôi vì 'cùng tuyến đường trên vé tháng'... và đợi đến khi anh Akira quay lại nhà ga, cậu ta mới đi theo sau.

Mới mấy hôm trước, Hasegawa còn nói 'không muốn bị hiểu lầm là thân thiết', nhưng xem ra, cậu ta đã chấp nhận việc đi bộ cùng nhau rồi.

Mà thật ra, tôi cũng đã nghĩ cậu ta đang nghĩ nhiều quá... nên đối với tôi, cũng thấy nhẹ cả người.

"Mừng em về nhà, Eiki."

Sau khi chia tay Hasegawa, tôi về đến nhà và được chị chào đón.

"Hôm nay em cũng về muộn nhỉ."

"Xin lỗi chị, em sẽ nấu bữa tối ngay đây."

"Ưm, chuyện đó thì không sao, nhưng chị tự hỏi em đã làm gì."

"Chỉ là... em nói chuyện với người quen nên về muộn một chút..."

Tôi không thể nào nói rằng mình đã bám đuôi hai người họ được.

Nhưng có vẻ như lời nói dối của tôi dễ bị chị phát hiện, nên tôi quyết định giải thích bằng cách khéo léo lồng ghép sự thật và lời nói dối...

"A! Có phải là cô bé mà em kể hôm trước không? Tốt quá nhỉ, Eiki. Nhìn em thế này, có vẻ mọi chuyện tiến triển tốt đẹp rồi."

"Cũng nhờ chị cả. ...À, mà bọn em không phải là mối quan hệ như chị đang nghĩ đâu. Em phải nói rõ điều đó."

"Fufu, rồi rồi."

"...Chị thật sự hiểu không đấy?"

'Không sao, chị hiểu mà', chị mỉm cười. Chắc chắn là chị đang hiểu lầm rồi.

Thật sự, tôi và Hasegawa chỉ là quan hệ hợp tác, không hơn không kém...

"Haa," tôi thở dài một tiếng rồi đi vào bếp để chuẩn bị bữa tối.

"Em nấu bữa tối ngay đây. Xong em sẽ gọi, chị cứ về phòng đi."

"Cảm ơn em, Eiki. Vậy thì... hôm nay, chắc chị đi tắm trước vậy."

"Tắm ư? Hôm nay chị tắm sớm thế. Thường thì chị ăn cơm xong mới tắm mà."

"Ừm. Tối nay chị phải đi ngủ sớm."

"Hể. Mai là thứ Bảy mà... có việc gì à, hay..."

Nói đến đó, tôi cuối cùng cũng nhận ra.

Rằng tâm trạng của chị bây giờ, đang cực kỳ tốt.

Cả nét mặt lẫn tông giọng, đều cao hơn bình thường một chút. Đó là một sự thay đổi mà chỉ có tôi, người nhìn chị mỗi ngày, mới có thể nhận ra.

Tâm trạng chị đang tốt. Mai là ngày nghỉ. Có vẻ chị có việc bận... chẳng lẽ.

"Fufu, thật ra thì... ngày mai, chị có hẹn hò với Akira-kun."

"Hẹn, hẹn hò!?"

"Ừm, mà đây là buổi hẹn hò đầu tiên đó. Bọn chị đã hẹn sẽ đi chơi cùng nhau từ sáng... fufu, mong quá đi."

Vậy nhé, chị đi tắm đây.

Nói rồi, chị rời khỏi phòng khách.

"...R-ra là vậy, nên hôm nay họ mới về thẳng mà không ghé đâu à."

Tôi đã thấy lạ vì họ chia tay nhau nhanh gọn đến thế, không ngờ họ đã có hẹn gặp nhau vào ngày mai...!

Thế này thì gay go rồi. Đi chơi cùng nhau từ sáng, sao?

Như thế thì... còn gì mà không làm được nữa chứ!

"P-phải bảo vệ. Nhất định, mình phải bảo vệ chị...!"

Ngay khoảnh khắc này, kế hoạch cho ngày mai đã được quyết định.

Để bảo vệ chị, tôi sẽ bám đuôi. Không rời mắt dù chỉ một giây──.

Đêm hôm đó.

Chiếc điện thoại rung lên bần bật, trên màn hình hiện lên thông báo 'Bạn có tin nhắn mới từ Hasegawa Aoi'.

Chẳng cần xem cũng biết, chắc chắn là chuyện ngày mai.

Aoi: 『Cậu nghe gì chưa? Chuyện ngày mai ấy.』

Eiki: 『Nghe rồi. Hai người họ hẹn hò thì phải.』

Aoi: 『Ừm. Phiền phức thật rồi nhỉ...』

Eiki: 『Hasegawa định thế nào?』

Aoi: 『Đương nhiên là bám đuôi rồi.』

Eiki: 『Mà, cũng phải thôi.』

Aoi: 『Mizuno cũng thế chứ gì, đằng nào mà chẳng vậy.』

Eiki: 『Ừ, tôi cũng định thế.』

Aoi: 『Vậy thì, hành động cùng nhau đi.』

Aoi: 『Nếu mục đích giống nhau, tôi nghĩ vậy sẽ tốt hơn.』

Eiki: 『Cũng phải. Tôi cũng định nói thế.』

Aoi: 『Hiểu rồi. Cậu có biết thời gian và địa điểm tập trung của hai người họ không?』

Eiki: 『Hình như là mười giờ sáng ở ga Nagato.』

Aoi: 『Vậy thì chúng ta tập trung trước đó khoảng ba mươi phút.』

Aoi: 『Chín rưỡi, ở tháp đồng hồ cổng Bắc. Rõ chưa?』

Eiki: 『Đã rõ.』

Và rồi, ngày hôm sau.

Mặc dù có một vài sự cố nhỏ ở nhà, tôi vẫn đến được ga Nagato một cách an toàn.

Vừa ra khỏi nhà ga là một trung tâm mua sắm khổng lồ. Nơi này còn có cả rạp chiếu phim và khu vui chơi giải trí đi kèm nên rất nổi tiếng trong giới trẻ.

Nơi này còn được biết đến là một địa điểm hẹn hò, với vô số cửa hàng, là một nơi hoàn hảo cho các cặp đôi mới yêu. Mới chín rưỡi sáng nên người còn thưa thớt... nhưng chẳng mấy chốc nơi này sẽ chật kín các cặp nam nữ.

Tôi dựa vào tấm biển ghi "Cổng Bắc" để đi ra ngoài. Và trong lúc đang đợi Hasegawa dưới chân tháp đồng hồ, nơi được chỉ định làm điểm hẹn thì.

"──Chờ lâu không."

Một lúc sau, người tôi hẹn đã đến. Cậu ta khẽ giơ một tay lên chào.

"Đến rồi à, Hasegawa."

Vừa chào lại, tôi bất giác đưa mắt nhìn bộ thường phục lần đầu tiên được thấy của Hasegawa. Có lẽ đây là bộ đồ được cậu ta chọn để không gây chú ý, giống như tôi.

Tuy bộ trang phục lấy màu đen làm chủ đạo, nhưng không hề có nghĩa là cậu ta ăn mặc quê mùa.

Nó cân bằng một cách hoàn hảo với chiếc áo trắng bên trong, và chiếc mũ lưỡi trai đội để che mặt cũng rất hợp với bộ đồ đó.

"...Gì thế. Cứ nhìn chằm chằm."

"Không, có gì đâu. Chỉ là thấy cậu mặc thường phục thôi."

"Cậu nói gì vậy, cậu cũng thế còn gì."

Mà, cũng đúng. Chỉ là hơi mới mẻ một chút thôi.

Trong lúc nhìn trang phục của Hasegawa, tôi nhớ lại lời chị tôi đã từng nói,

『Màu đen khó phối đồ ghê nhỉ.』

Thật lòng mà nói, tôi nghĩ chị mặc gì cũng hợp... nhưng có vẻ chính chị lại không hề hài lòng chút nào.

Nghĩ vậy, tôi lại thấy Hasegawa, người đang tự tin diện bộ đồ này, thật đáng nể.

Dù gì thì, khuôn mặt của cậu ta cũng thuộc hàng tuyệt sắc rồi. Mà, khen thì có khi lại bị mắng, nên tôi im lặng thì hơn.

"Tạm thời, di chuyển thôi nhỉ."

"À. Ừ."

Sau khi gặp nhau ở tháp đồng hồ, chúng tôi đi bộ đến bức tượng đồng mà có vẻ như hai người kia đã chọn làm nơi hẹn.

Gần đó có một bóng cây vừa vặn để ẩn nấp, nên chúng tôi quyết định chọn nơi đó làm chỗ chờ, và đợi hai người họ đến.

Và rồi, một lúc sau──.

"──Đến rồi."

Chị và anh Akira đã gặp nhau.

Bộ đồ được đầu tư kỹ lưỡng, khác hẳn với lúc đi chơi cùng tôi.

Trong một thoáng, tôi bị hớp hồn bởi bộ đồ hẹn hò lần đầu tiên được thấy của chị, nhưng cũng thoáng buồn vì người bên cạnh chị không phải là mình.

...Aaa. Chắc giờ này họ đang nói chuyện kiểu "Anh đợi lâu chưa?", "Không, em cũng vừa tới thôi", "Bộ đồ đó hợp với em lắm", "Ehehe, cảm ơn anh" đây mà. Aaa, ghen tị chết mất.

Hasegawa bên cạnh chắc cũng đang nghĩ giống tôi.

Từ vẻ mặt đó, tôi có thể cảm nhận được sự oán hận, ghen tị, đố kỵ, và đủ loại cảm xúc tiêu cực khác.

Tôi hiểu. Tôi hiểu cảm giác đó mà.

Trong lúc tôi tự mình cảm thấy đồng cảm,

"...Tôi chưa bao giờ hẹn gặp ai ở ngoài cả."

Hasegawa buông một câu bâng quơ.

"Hẹn gặp, à. Cũng đúng. Nếu là anh chị em đi chơi với nhau, thì nơi hẹn gặp đương nhiên sẽ là trước cửa nhà rồi."

"Đúng, đúng vậy đó. Nên có một lần, tôi đã thử nói với Onii-chan. Rằng hay là chúng ta thử hẹn nhau ở ngoài xem sao."

"Ồ."

"Thế rồi anh ấy chỉ đáp lại bằng một tông giọng bình thản 'Tại sao?'. Đó là khoảnh khắc tôi nhận ra một cách rõ rệt rằng hẹn hò và đi chơi với anh trai là hai việc hoàn toàn khác nhau... Tự nhiên tôi lại nhớ đến chuyện đó."

Ra là vậy, tôi lại một lần nữa cảm thấy đồng cảm.

Và, khi thấy phản ứng đó của tôi,

"...Cậu, thực sự rất giống tôi đấy nhỉ."

"Ý cậu là sao?"

"Là chuyện này, người có thể đồng cảm chắc chỉ có mình Mizuno thôi. Nói với ai họ cũng chỉ phản ứng kiểu 'Chẳng phải thế là đương nhiên sao?'."

"Mà, tại hoàn cảnh chúng ta cũng tương tự nhau. Chúng ta ấy."

Đây có lẽ là cảm xúc mà chỉ những kẻ siscon, brocon như chúng tôi mới hiểu được.

Tôi cũng thế, kể chuyện về chị cho bạn bè nghe thì chúng nó cũng chỉ đáp lại kiểu 'rồi rồi, biết rồi biết rồi'. Mà tôi cũng chẳng bận tâm, dù có bị xa lánh hay bị làm gì đi nữa, tình cảm tôi dành cho chị cũng sẽ không bao giờ lung lay.

...Ấy.

"Họ bắt đầu di chuyển rồi."

Trong lúc chúng tôi đang nói chuyện phiếm, hai mục tiêu đã bắt đầu di chuyển.

Tôi liếc nhìn Hasegawa, cậu ta khẽ gật đầu một cái.

Đó là tín hiệu, đi thôi──.

Tôi lại một lần nữa nhận ra, việc bám đuôi đối với một tay mơ thực sự rất khó.

Phải cẩn thận để không bị đối tượng phát hiện, mà cũng không được để mất dấu họ.

Đương nhiên, cũng phải bám theo sao cho không bị những người xung quanh nghi ngờ.

Trên phim ảnh hay có cảnh lén lút nấp sau cột điện... nhưng nếu làm thế giữa phố thì sẽ bị xem là kẻ khả nghi ngay lập tức. Cũng có khả năng bị nhầm thành kẻ bám đuôi nữa.

Thế nên tôi và Hasegawa, trong khi giữ một khoảng cách vừa phải với hai người họ, đã ý thức hành động như bình thường và từ từ bám theo sau.

Và rồi, hai người họ hướng về phía trung tâm mua sắm, cứ thế đi thẳng,

"Đến rạp chiếu phim rồi."

Theo thông tin đã có từ trước, có vẻ như họ định xem phim trước.

"Mizuno. Cậu có nghe hai người họ định xem phim gì không?"

"Tôi có nghe qua rồi. Vậy có nghĩa là, chúng ta cũng sẽ vào trong rạp à."

"Đương nhiên rồi, một nơi nguy hiểm như rạp chiếu phim, sao có thể để họ tự do được."

"Nói là nguy hiểm, nhưng có phải là nơi đáng lo ngại đến thế không? Tôi ngược lại còn thấy an tâm vì họ đã chọn một nơi lành mạnh đấy chứ."

Nghe tôi nói vậy, Hasegawa đáp "Đồ ngốc",

"Cậu không nghe à? Hôm nay hai người họ đã nói là sẽ xem phim ở ghế đôi đấy."

"Ghế đôi... là cái gì?"

"Chưa thấy bao giờ à? Cái ghế hai người ngồi ở phía sau rạp chiếu phim ấy."

...À, cái đó à!

Cái ghế trông như sofa, dành cho hai người ngồi.

Vì không có vách ngăn, nên vai kề vai, chính là cái đó.

"...Cái gì!? Thế thì toi rồi! Ngồi ở đấy thì tha hồ mà chim chuột còn gì!?"

"Thế nên tôi mới nói nãy giờ! Không gian mờ ảo, ghế đôi. Lại còn xem phim tình cảm nữa chứ. Thế này thì còn gì bằng... mọi thứ đã được dọn sẵn cả rồi!"

Bị nói vậy, tôi thử tưởng tượng.

Mình có thể mường tượng ra cảnh đó. Anh Akira nhẹ nhàng đặt tay lên vai chị, rồi đôi môi của anh ta dần tiến tới...

"──Được rồi. Đi mua vé ngay lập tức."

Không một chút do dự.

Không được, tuyệt đối không được.

Mới hẹn hò lần đầu mà. Ở rạp chiếu phim. Trong bóng tối.

Lại còn hôn... chị tôi không xứng với một gã đàn ông dễ dãi như vậy!

"Đúng không? Rạp chiếu phim là không thể xem thường được. Chị của cậu cũng có thể sẽ quyến rũ anh ấy..."

"Hừ. Chị nhà tôi mà lại làm thế à. Nếu có ai chủ động, thì phải là anh trai cậu chứ?"

"Cậu nói gì vậy. Onii-chan ấy, trông vậy thôi chứ khá là cứng rắn──"

Trong lúc cãi nhau qua lại, chúng tôi đã đến được máy bán vé tự động.

Và rồi, đứng trước màn hình chọn ghế,

"...Khoan đã. Mục đích chúng ta vào rạp là để giám sát, đúng không."

"Đúng vậy. Để nếu họ có ý định làm chuyện bậy bạ thì chúng ta có thể ngăn chặn ngay lập tức."

"Thế có nghĩa là, chúng ta phải ngồi gần hai người họ, đúng chứ."

"Đúng thế, nhưng thì sao?"

"Không, ghế đôi ở tít phía sau, hơi xa một chút mà. Thế có nghĩa là... chúng ta cũng phải ngồi ở đó, phải không."

Thấy thế này thì không ổn lắm, tôi đứng hình một lúc trước màn hình chọn ghế.

Ngồi ở hàng trước thì chẳng có ý nghĩa gì. Nhưng mà ngồi ở ghế đôi thì...

Trong lúc tôi đang phân vân thì.

"Đương nhiên rồi. Chúng ta cũng sẽ ngồi ghế đôi."

"...Hả?"

Một bàn tay từ bên cạnh vươn ra, là Hasegawa, cậu ta nhanh thoăn thoắt hoàn tất thủ tục mua vé.

Cậu ta cứ thế bỏ tiền vào theo số tiền hiển thị,

"Mizuno cũng trả nhanh lên đi. Chắc không phải cậu định để tôi bao đấy chứ."

"K-không phải. Tất nhiên tôi cũng sẽ trả. Chỉ là..."

"Chỉ là, gì cơ."

"...Thật sự ổn chứ? Là ghế đôi đấy?"

Cậu ghét đàn ông mà... tôi hỏi vậy, Hasegawa vừa cúi mặt xuống vừa nói,

"...Aaa, đúng là trời đánh mà! Tôi đã cố không nghĩ đến nó rồi, nên cậu cũng làm ơn lờ đi giùm cái!"

Cậu ta lặng lẽ nổi điên với một giọng nói tuy đã cố ghìm xuống để không thu hút sự chú ý nhưng vẫn hằm hằm tức giận.

"Thì có làm được gì đâu! Để giám sát Onii-chan, chỉ có thể ngồi ở đây thôi! Hay là sao? Cậu, chẳng lẽ định lợi dụng bóng tối để làm gì bậy bạ với tôi à?"

"Đồ ngốc, tôi làm thế làm gì!"

Chỗ này phải phủ nhận cho rõ.

Đương nhiên, tôi không hề có tình cảm mờ ám nào với Hasegawa, và dù có ngồi ghế đôi đi nữa, tôi cũng không có ý định làm bất cứ điều gì không trong sáng.

Có vẻ như, Hasegawa cũng hiểu điều đó.

"Đúng không. Thế nên tôi mới nói là sẽ chịu đựng chỉ lần này thôi. ...Đề nghị này, nếu không phải là cậu thì tôi tuyệt đối không bao giờ làm đâu."

Xem ra, tôi đã được tin tưởng phần nào.

Có lẽ không phải với tư cách là một người đàn ông, mà là ở tình yêu dành cho chị gái chắc chắn không thể lay chuyển của tôi.

...Mà, nếu Hasegawa đã nói vậy thì cũng được.

Bị thúc giục, tôi trả 1500 yên tiền vé và hướng vào trong rạp.

Nên vào trước hay sau hai người họ đây.

Sau khi bàn bạc, chúng tôi quyết định vào trước.

Ý kiến của Hasegawa là, bị nhìn thấy lúc đang ngồi sẽ có nguy cơ bị phát hiện thấp hơn là bị nhìn thấy lúc đang di chuyển. Tôi cũng đồng tình với ý kiến đó.

Vì vậy, chúng tôi đi vào rạp trước một bước, nhưng mà...

"...Ngoài sức tưởng tượng."

"...À, ngoài sức tưởng tượng thật."

Khi đã ngồi vào ghế, tôi mới nhận ra.

Không, cái này, gần quá rồi...!

Khoảng cách này là sao chứ. Chỉ cần cử động nhẹ một chút là cơ thể sẽ chạm vào nhau. Bảo đừng ý thức trong hoàn cảnh này thì đúng là không thể.

Đối với tôi, người chưa từng ở gần một người phụ nữ nào khác ngoài chị mình ở khoảng cách này, thì đây là một sự kiện có độ khó quá cao. Đương nhiên, tôi chẳng có chút sức đề kháng nào.

Huống chi đối phương lại là, Hasegawa Aoi.

Dù ghét đàn ông và tính tình cộc cằn, nhưng khuôn mặt thì đẹp miễn bàn. Ở khoảng cách gần thế này, càng cảm nhận được điều đó hơn nữa.

Lại phải ở khoảng cách này với một người như vậy trong suốt hai tiếng đồng hồ...

Trong lúc tôi đang nghĩ vậy thì.

Người ngồi cạnh đang lườm tôi bằng một ánh mắt sắc lẹm,

"Cậu, đang nghĩ chuyện bậy bạ đúng không."

Cậu ta hỏi nhỏ.

"Không, tôi có nghĩ gì đâu."

"...Nghe đây? Nếu cậu dám chạm vào tôi dù chỉ một chút, tôi sẽ không tha đâu."

"Tôi không làm đâu mà. Chẳng phải cậu tin tưởng tôi sao?"

"Nói là tin tưởng, nhưng cũng chỉ đến mức này thôi, mức này thôi."

Cậu ta dùng ngón cái và ngón trỏ để thể hiện mức độ tin tưởng dành cho tôi.

Khoảng cách đó, là một khoảng trống rất hẹp, chưa đến một centimet.

"Tất nhiên, tôi sẽ cẩn thận. Tôi sẽ không cố tình làm gì bậy bạ đâu."

"...Vậy thì được. Nói trước, dù phim có bắt đầu──hic"

Sai lầm là do tôi đã cố đổi tư thế một chút.

Dù chỉ là nhẹ, nhưng tay trái của tôi đã chạm vào tay phải của Hasegawa.

"...Mi-Mizuno. Cậu... cậu vừa mới nói xong mà đã..."

Hasegawa run lên bần bật, sát khí đằng đằng.

Mặc dù là bất khả kháng, nhưng đúng là tôi vừa nói xong đã phạm phải.

"X-xin lỗi. Thật sự, tôi không cố ý mà..."

Trong lúc chúng tôi đang trao đổi như vậy, hai chị em họ đã bước vào rạp.

"K-không ổn rồi. Hasegawa, nấp đi!"

"Hả. A, này──"

Không thể để họ nhìn thấy mặt được. Nghĩ vậy, tôi vội vàng cúi mặt xuống.

Theo phản xạ, tôi vội đặt tay lên vai Hasegawa, ra hiệu cho cậu ta cùng cúi xuống.

"N-này, cậu──"

"S-suỵt, im lặng. Hai người họ đang đến đây kìa."

"──Ự"

Tôi bất giác ra hiệu cho cậu ta im lặng.

Ngay sát mặt Hasegawa, tôi giơ ngón trỏ lên và nói "Suỵt".

"...~~~!"

Chắc hẳn hành động của tôi đã khiến cậu ta tức điên lên, mặt Hasegawa đỏ bừng, trông như muốn hét vào mặt tôi nhưng lại phải cố nuốt ngược vào trong vì sợ bị phát hiện.

...Aaa, xem ra sau khi phim kết thúc sẽ đáng sợ lắm đây.

Tôi đã chuẩn bị tinh thần để nghe một hai câu phàn nàn rồi, nhưng rốt cuộc thì sau đó Hasegawa không hề hé răng nửa lời.

Thật tình thì, dù ngồi chéo sau nhưng khoảng cách giữa chúng tôi cũng chẳng xa là bao. Càng nói chuyện thì nguy cơ bại lộ càng cao, và có lẽ Hasegawa cũng hiểu điều đó nên mới không nói gì.

Cơ mà, thỉnh thoảng tôi vẫn cảm nhận được ánh mắt như muốn bắn chết người từ phía bên trái, nhưng nếu mọi chuyện chỉ dừng ở mức này thì vẫn còn quá hời.

Thôi thì, vấn đề của Hasegawa tạm thời coi như đã được giải quyết (?), giờ là lúc tập trung vào nhiệm vụ chính là giám sát──.

Trước mắt, chuyện mà tôi lo lắng đã không xảy ra.

Trong khoảng hai tiếng đồng hồ, chúng tôi chẳng thèm để mắt đến màn hình mà chỉ chăm chăm nhìn hai người ngồi ở hàng ghế chéo phía trước, nên chắc chắn không có chuyện bỏ sót chi tiết nào.

Chẳng mấy chốc, bộ phim kết thúc.

Chúng tôi đợi hai mục tiêu──chị tôi và Akira-san rời khỏi rạp trước, rồi cũng từ tốn rời đi như thể đang bám theo họ.

"…"

"…"

Và rồi, một bầu không khí ngượng ngùng khó tả mà chắc chắn không hề tồn tại〝trước khi vào rạp〟bỗng bao trùm lấy cả hai chúng tôi.

Nguyên nhân có lẽ là do chuyện đã xảy ra bên trong rạp, hay nói đúng hơn là do cái ghế đôi chết tiệt đó.

…Ngượng chết đi được.

Từ "cặp đôi" vốn dùng để chỉ ‘hai người có quan hệ vợ chồng hoặc yêu đương’.

Và tôi với Hasegawa đã ngồi vào chiếc ghế dành cho hạng người đó.

Lúc đang tập trung theo dõi chị và anh ta thì tôi không để ý lắm, nhưng ngay khi đèn trong rạp bật sáng, sự bình tĩnh của tôi dường như cũng quay trở lại.

Nghĩ kỹ lại thì, trời đất ơi, chẳng phải chúng tôi vừa làm một chuyện động trời hay sao.

"…Gì chứ?"

Người phá vỡ bầu không khí đó là Hasegawa.

Chẳng biết cậu ta có thấu được lòng tôi hay không, chỉ thấy cậu ta lườm tôi rồi nói, "Nói trước nhé,"

"Mục đích của chúng ta, nói cho cùng chỉ là giám sát hai người họ thôi. Cấm cậu nghĩ đến mấy chuyện thừa thãi hay kỳ quặc đấy. Rõ chưa?"

"À, tôi biết rồi."

Mà, đúng là vậy thật. Cứ mãi bận tâm về chuyện này cũng chẳng được gì.

Có lẽ do không có sức miễn dịch hay chịu đựng với con gái nên tôi đã để tâm quá mức cần thiết rồi. Phải tự kiểm điểm mới được.

"Chúng ta〝ngoài việc giám sát ra〟thì không cần phải bận tâm đến chuyện gì khác."

Tôi nắm bắt được ý đồ của Hasegawa và đưa ra câu trả lời đúng như cậu ta mong muốn.

"Phải, đúng vậy. Chúng ta〝ngoài việc giám sát ra〟thì không cần phải bận tâm đến chuyện gì khác cả."

Tóm lại là ʻQuên chuyện vừa rồi điʼ.

Hasegawa chắc hẳn muốn nói như vậy.

Có điều… khuôn mặt của Hasegawa lúc nói câu đó hơi ửng đỏ, chứng tỏ rằng chính cậu ta cũng có chút để tâm.

Nhưng vì không muốn châm thêm lửa nên tôi sẽ không vạch trần đâu.

Rời khỏi rạp chiếu phim, chị tôi và anh ta đi từ trong trung tâm thương mại ra ngoài.

Chúng tôi cũng vội vàng bám theo sau để không bị mất dấu.

"Đông người thật…"

"Ừ. Phải cẩn thận để không mất dấu họ mới được."

Nhìn xung quanh đâu đâu cũng là người với người.

Dù biết là ngày nghỉ nên đành chịu, nhưng đông thế này thì việc theo dõi cũng vất vả ra phết.

Dù vậy, chúng tôi cũng không thể đi quá gần được. Để không mất dấu mục tiêu, chúng tôi giữ một khoảng cách vừa phải và tiếp tục bám theo.

──Và rồi.

"A!"

"A!"

Tôi và Hasegawa đồng thanh kêu lên.

Hai mục tiêu của chúng tôi, vốn chỉ đi song song nãy giờ, bỗng nhiên nắm tay nhau.

Cả chị tôi và Akira-san đều có vẻ hơi ngượng ngùng, trông mới đáng yêu làm sao.

Nếu là người ngoài nhìn vào, hẳn sẽ bất giác mỉm cười ấm áp mà nghĩ rằng, ‘Chà, một cặp đôi dễ thương quá nhỉ’.

Họ đúng là hình mẫu của một ‘cặp đôi mới hẹn hò’.

"…G-Ghen tị quá."

Người lên tiếng trước là Hasegawa.

"Tôi… lần cuối được nắm tay… chắc là hồi tiểu học…"

Hasegawa lẩm bẩm từng lời với giọng chán nản.

Chẳng còn chút khí thế nào. Xem ra cậu ta đã chịu một đả kích khá lớn.

──Và tôi, cũng y như vậy.

"…Bị phô diễn ngay trước mắt thế này, đau thật đấy."

Tôi cũng đang phải chịu đựng một tổn thương tương tự.

Sau đó, chúng tôi gắng sức lê những đôi chân bỗng trở nên nặng trĩu một cách kỳ lạ, tiếp tục bám theo chị và anh ta.

Chẳng mấy chốc, đã quá trưa.

Nơi chúng tôi bám theo chị đến là một công viên nằm cách trung tâm thương mại không xa.

Nói là công viên nhưng không phải nơi có cầu trượt cho trẻ con chơi, mà giống một quảng trường rộng lớn chan hòa với thiên nhiên hơn. Nơi đây được bao quanh bởi những loài hoa nở theo bốn mùa, là một địa điểm lý tưởng để ngắm hoa anh đào vào mùa xuân, và thưởng thức lá đỏ vào mùa thu như hiện tại.

Lý do hai người họ đến một nơi như thế này là──.

"A, cơm hộp."

Chị tôi lấy hộp bento ra từ trong túi xách.

Đúng vậy. Vì buổi hẹn hò hôm nay, chị đã dậy từ sáng sớm (chính xác hơn là đã chuẩn bị từ tối qua) để dốc hết sức làm và mang theo nó.

‘Hiếm có dịp mà, nên chị muốn tự tay làm cơm hộp cho anh ấy.’

Đó là những lời chị đã nói vào tối hôm qua.

Chị đã chuẩn bị với một tinh thần hăng hái đáng kinh ngạc, định làm hết món này đến món khác.

"Hể. Chị cậu biết nấu ăn cơ à?"

"…À, ừm."

"Tôi thì nấu nướng dở tệ, nên cảm thấy hơi thua thiệt một chút. Nhưng trông anh trai có vẻ vui lắm… Hay là tôi cũng nên học lấy một món nhỉ. Mizuno nghĩ sao?"

"V-Vậy à. Ừm, biết nấu thì vẫn hơn chứ sao."

"…? Sao nãy giờ cậu cứ ấp a ấp úng thế. Bị gì vậy?"

"Không, không phải ấp úng, mà nói sao nhỉ. Thật tình thì, tôi không có ấn tượng tốt lắm về hộp bento đó."

Hasegawa tỏ vẻ khó hiểu, như muốn hỏi "là sao".

Cũng phải thôi. Vì cậu ta đâu có biết, chị tôi──.

"──Nói thẳng ra thì, chị tôi nấu ăn rất dở."

"Hả?"

Đúng vậy. Nói tóm lại, chị tôi nấu ăn dở một cách tuyệt vọng.

Chị hay cho đủ thứ gia vị vào rồi gọi đó là hương vị bí mật.

Chị tin sái cổ vào cái gọi là "ước lượng bằng mắt" và chẳng bao giờ dùng đến cân.

Ngoài ra, chị còn định làm một lúc nhiều việc rồi làm cháy đồ ăn, hay thậm chí cách cầm dao cũng nguy hiểm chết đi được… vân vân và mây mây.

Rốt cuộc, vì không thể đứng nhìn một bà chị như vậy, tôi đã tự học nấu ăn và đảm nhiệm việc bếp núc suốt từ đó đến giờ, thế nên tài nấu nướng của chị chẳng tiến bộ chút nào cho đến tận ngày hôm nay.

"…Vậy thì, hộp bento đó thì sao? Anh tôi trông ăn ngon miệng lắm mà."

Dù ở xa nhưng tôi vẫn thấy được vẻ mặt vui sướng của Akira-san.

Kể cả anh ta có là người không biết nói dối đi chăng nữa, thì ít nhiều cũng phải lộ ra trên mặt chứ.

Nhưng vì không có, điều đó có nghĩa là hộp bento kia rất ngon.

Tóm lại──.

"Hộp bento đó, phần lớn là do tôi giúp làm đấy."

"Th-Thật vậy sao…?"

"Ừ… Cậu có hiểu cho cảm xúc của một thằng em trai khi bị chính chị gái mình nhờ vả ‘Giúp chị làm bento cho anh ấy nhé’ không hả!? Tại sao tôi lại phải đầu tắt mặt tối giúp cho buổi hẹn hò của chị mình thành công chứ!? Nhưng không lẽ tôi lại từ chối để rồi làm chị ấy buồn ư!? Trời ơi, một mớ cảm xúc hỗn độn cứ thế vò nát tôi, và cuối cùng tôi vẫn phải cắn răng nhận lời đó!"

Rốt cuộc, người rán trứng cuộn là tôi, người thái rau củ cũng là tôi. Người tạo hình bạch tuộc cho xúc xích, người tẩm ướp gia vị rồi rán gà karaage, tất cả đều là tôi…!

Tất nhiên, tôi biết nếu chị không tự tay làm thì chẳng còn ý nghĩa gì nữa, và chị cũng đã giúp nắm cơm và xếp đồ ăn vào hộp… nhưng hộp bento đó thực chất cũng giống như do tôi làm vậy.

"Thế nên, tâm trạng tôi phức tạp lắm… Cứ nhìn Akira-san ăn ngon lành như thế, tôi lại có cảm giác như anh ta đang vui vì món bento của mình vậy…!"

Có chuyện gì phức tạp hơn thế này không chứ, tôi chỉ muốn hét lên.

Và còn một điều nữa. Lúc làm xong, chị còn nói rằng ‘Nếu anh ấy vui, mình sẽ lại làm cho anh ấy nữa’.

Nghĩa là, tình trạng này sẽ còn tiếp diễn một thời gian cho đến khi chị có thể tự mình nấu ăn…!

Tôi bất giác nổi nóng, trút hết những cảm xúc dồn nén của mình lên Hasegawa.

Nghe xong, Hasegawa,

"…Nói sao nhỉ, cậu cũng vất vả thật đấy."

an ủi tôi. Aaa, sự dịu dàng lúc này thật thấm thía làm sao….

Một lát sau. Cuối cùng tôi cũng lấy lại được bình tĩnh, quay trở lại trạng thái bình thường và tiếp tục giám sát chị mình.

"Mà này Mizuno, cậu biết nấu ăn cơ à."

"Ừ. Vì chị tôi nấu ăn không giỏi. Bố mẹ cũng hay về muộn nên từ nhỏ chúng tôi đã phân chia việc nhà rồi. Tôi nấu ăn, còn chị làm những việc còn lại."

Nghe tôi nói, Hasegawa đáp lại một tiếng "hừm".

"Nhưng mà, cơm hộp cũng hay nhỉ. Ước gì có ngày tôi cũng được làm cho anh trai."

"Quen rồi thì cũng không khó đâu. Có nhiều công thức đơn giản cho người mới bắt đầu lắm."

"Hể. Hay lần tới cậu chỉ tôi đi. Như vậy chắc cũng sẽ có ích cho việc theo dõi hai người họ…"

Nói rồi, Hasegawa định đứng dậy.

"Hửm? Cậu đi đâu vậy?"

"Đi mua cơm hộp. Nếu họ định ăn trưa ở đây thì chúng ta cũng phải giải quyết bữa trưa tại đây luôn. Hình như gần đây có một cửa hàng tiện lợi thì phải…"

"À, nếu là chuyện đó thì,"

Nghe Hasegawa nói, tôi cho tay vào chiếc cặp mang theo.

Để xem… đây rồi.

"…? Gì thế, cái bọc đó."

Tôi lấy ra hai cái bọc từ trong cặp, và Hasegawa tỏ ra hứng thú.

"Là bento đấy. Tôi nghĩ chị sẽ ăn trưa bằng bento nên đã đoán trước tình huống này rồi. Tôi gói đồ ăn thừa mang theo đây."

"Cậu đúng là chuẩn bị kỹ lưỡng thật đấy. …Khoan, có hai cái nghĩa là…"

"Ừ. Thể nào cậu cũng chẳng chuẩn bị gì sất."

Tôi đưa một cái bọc cho Hasegawa.

Có lẽ hành động này quá bất ngờ. Hasegawa đơ mặt ra,

"…"

Cậu ta cứ đứng im nhìn chằm chằm vào cái bọc.

"Chẳng lẽ, phiền cậu sao? Kiểu như không muốn ăn đồ do con trai nấu."

"L-Làm gì có! Chỉ là, ừm… nói sao nhỉ."

"…?"

"…Tôi không nghĩ cậu lại chu đáo đến mức này, nên hơi ngạc nhiên thôi."

Nói rồi, Hasegawa nhận lấy cái bọc.

Rồi cậu ta cúi đầu, nói lí nhí. Gò má hơi ửng hồng.

"…Cảm ơn, tôi sẽ nhận."

…Tôi không ngờ cậu ta lại có phản ứng như vậy, khiến chính tôi cũng bất giác đỏ mặt theo.

Thật tình, tôi đã nghĩ mình có bị từ chối cũng chẳng có gì lạ, nên lại càng bất ngờ hơn.

Nhưng mà.

…Sao mà, vui thế nhỉ.

Dường như cậu ta có vẻ vui, nên tôi cũng thấy vui lây.

Sau đó, ăn trưa xong, chị tôi và anh ta đi dạo một vòng quanh quảng trường.

Và tất nhiên, trong suốt thời gian đó, họ vẫn nắm tay nhau.

Chúng tôi, những kẻ mãi vẫn không quen được với cảnh tình tứ của hai người họ, mỗi lần như vậy lại cảm thấy ghen tị đến mức muốn nghiến răng ken két… nhưng vì nhiệm vụ giám sát, chúng tôi không thể rời mắt đi được, cứ thế vừa giằng xé trong đau khổ vừa tiếp tục bám theo──.

"A, họ di chuyển rồi kìa."

Một lát sau, chị tôi và anh ta bắt đầu rời công viên để đến địa điểm tiếp theo.

Đồng hồ đã điểm ba giờ. Rốt cuộc thì, họ sẽ đi đâu tiếp đây.

Rời khỏi công viên, hai người họ tiếp tục đi bộ một lúc.

"Quán cà phê… à?"

"Chắc vậy. Có vẻ họ sẽ nghỉ chân ở đây một lát."

Chẳng bao lâu, nơi hai người họ đến là một quán cà phê trông rất sành điệu, đúng kiểu dành cho giới trẻ.

Quả thật, khi nhìn vào bên trong từ ngoài, toàn là khách hàng trạc tuổi chúng tôi. Hơn nữa, có rất nhiều cặp khách nam nữ. Chắc đây là một quán nổi tiếng với các cặp đôi trẻ tuổi.

"Sao đây, chúng ta cũng vào chứ?"

Vì đây là một quán kiểu như vậy, nên tôi hỏi ý Hasegawa cho chắc.

Thế nhưng, Hasegawa không một chút do dự, trả lời ngay tắp lự,

"Đương nhiên rồi."

Mà cũng phải, cậu ta còn có đủ dũng khí để ngồi vào ghế đôi cơ mà. Chuyện này là đương nhiên rồi.

Và thế là, sau khi quyết định vào quán, chúng tôi tính đến khả năng bị chị và anh ta phát hiện nên đã đợi một lúc rồi mới bước vào.

Năm phút trôi qua. Nghĩ rằng chắc đã ổn, chúng tôi tiến về phía quán.

Tôi theo thói quen mở cửa, định để Hasegawa vào trước.

"…"

"…Hửm? Sao thế, không vào à?"

"…Không, có gì đâu. Vào chứ, vào đây."

Gì vậy, mình đã làm gì lạ à…?

Tôi chỉ mở cửa cho cậu ta thôi mà không hiểu sao Hasegawa lại tỏ ra cáu kỉnh.

Mà thôi, cứ để tâm từng chuyện nhỏ nhặt thế này thì không bao giờ hết được.

"Xin kính chào quý khách."

Một nhân viên từ sâu trong quán bước ra.

Để tránh gây chú ý, tôi chỉ nói nhỏ "Hai người ạ" rồi định tiến thẳng vào khu vực bàn ăn, nhưng….

"Xin lỗi. Quý khách vui lòng chờ một chút ạ."

Tôi đã bị chặn lại.

Chết rồi, còn có cả việc dẫn khách đến chỗ ngồi nữa sao.

Tôi muốn hành động một cách lặng lẽ để không bị chú ý nhất có thể, nhưng đành chịu vậy… tôi đã nghĩ thế, cho đến khi.

Từ miệng cô nhân viên đó, chúng tôi đã phải nghe những lời không thể ngờ tới.

"Hiện tại đang là Couple Time, chỉ dành riêng cho các cặp đôi ạ."

"…Hả?"

"…Ể?"

Cả hai chúng tôi đồng thanh kêu lên một tiếng ngớ ngẩn.

Cái khung giờ tên ‘Couple Time’ lần đầu tiên nghe thấy này là cái quái gì vậy.

"Chỉ những quý khách là người yêu của nhau mới có thể sử dụng dịch vụ ạ. Để được hướng dẫn vào bàn, trước hết quý khách phải chứng minh mình là một cặp đôi."

…C-Cái quái gì thế!?

Không không, tôi chưa từng nghe nói có quán cà phê nào như thế này cả!?

Là cái kiểu giảm giá cho cặp đôi hay gì đó à… không nhưng, cô ấy vừa nói là nếu không phải người yêu thì không được vào mà?

Tôi liếc sang bên cạnh, Hasegawa cũng đang có vẻ bối rối.

Nhưng một lúc sau, cậu ta lên tiếng "À mà,"

"Trước đây, bạn tôi có kể. Rằng có một quán cà phê hay tổ chức những sự kiện kỳ lạ cho các cặp tình nhân…"

"…Chẳng lẽ cậu biết đây chính là quán đó…"

"Làm gì có chuyện tôi biết chứ!"

Chúng tôi thì thầm với nhau.

Cũng phải thôi. Làm sao Hasegawa lại chấp nhận đến một nơi như thế này cùng một thằng con trai được.

──Và rồi.

"Xin lỗi, quý khách?"

Cô nhân viên phục vụ thấy thái độ của chúng tôi đáng ngờ nên đã lên tiếng hỏi.

Giọng cô ấy có vẻ đã trầm xuống một tông.

Gay rồi, bị nghi ngờ rồi sao…?

Phải tìm cách thoát khỏi tình huống này thôi… Ờm!

"À, ừm. Để chứng minh là một cặp đôi, thì chúng tôi cần phải làm gì ạ?"

Biết đâu chỉ là trả lời vài câu hỏi đơn giản thôi thì sao.

Nếu chỉ có vậy thì có lẽ sẽ vượt qua được.

Dù gì thì chúng tôi cũng đã ngồi vào ghế đôi rồi mà. Chỉ cần nói dối qua loa là được… chúng tôi đã đặt một tia hy vọng mong manh như thế, nhưng cô nhân viên lại mỉm cười rạng rỡ và nói,

"Chủ đề của ngày hôm nay là ‘hôn má’ ạ! Chỉ cần một cái ‘chụt’ nhẹ là OK rồi ạ!"

Hôn… Hôn á!?

Làm gì có chuyện đó!? Chúng tôi chỉ muốn vào một quán cà phê bình thường thôi mà!?

Mà thôi, đứng từ phía quán thì họ có thể nói ‘Nếu không thích thì cứ việc ra về’… Vốn dĩ, vì là "Couple Time" nên chỉ có các cặp tình nhân mới đến đây. Những người khác chỉ cần quay gót đi là xong.

Thế nên chúng tôi cũng không cần phải cố, cứ rời khỏi quán là được, nhưng….

(Nếu vậy thì, việc giám sát sẽ…)

Một quán cà phê tổ chức sự kiện kiểu này. Bằng mọi giá, tôi phải trông chừng chị mình. Nhưng để làm được điều đó, tôi phải (dù chỉ là hôn má) hôn Hasegawa… Không nhưng mà, chị và anh ta đã vào quán rồi, có nghĩa là…

Đủ thứ thông tin quay cuồng trong đầu tôi. Vả lại, tôi cũng không nghĩ Hasegawa sẽ chịu thực hiện cái sự kiện này, nên tạm thời phải bình tĩnh lại đã──.

"──Mizuno, lại đây."

Cậu ta tóm lấy cánh tay tôi, kéo mạnh về phía mình.

Sự việc xảy ra quá đột ngột, tôi không kịp phản kháng đã bị kéo đi, và rồi.

"──ッ"

Trong khoảnh khắc. Tôi cảm nhận được một cảm giác mềm mại trên má phải của mình.

Chuyện gì vừa xảy ra, tôi hoàn toàn không hiểu.

Trái ngược với thái độ ngây người của tôi, cô nhân viên trước mặt,

"Cảm ơn quý khách! Vậy thì, tôi xin phép được hướng dẫn quý khách vào bàn ngay ạ."

cười tươi và dẫn chúng tôi vào trong quán.

…Ể. Quán này, không hôn má thì không được vào đúng không.

Thế có nghĩa là, vừa rồi, Hasegawa đã. Không nhưng mà, không lẽ nào, làm sao có chuyện…

Trong lúc đầu óc vẫn rối bời, tôi được dẫn đến chỗ ngồi.

Và rồi, sau khi ngồi xuống. Tôi bất giác hỏi,

"──Này, chuyện vừa rồi…"

"Đừng nói gì cả. Cậu không cần nói gì hết."

Hasegawa ngắt lời tôi bằng một giọng khá đanh.

Tôi vẫn còn bối rối, định nói tiếp, "Nhưng mà…" thì,

"Quên đi. Quên hết tất cả chuyện vừa rồi đi."

Cậu ta lườm tôi một cái sắc lẹm nhất trong ngày, tạo áp lực.

…Này, đừng có đòi hỏi vô lý thế chứ.

Chỉ ngồi ghế đôi thôi mà tôi đã chịu hết nổi rồi đấy.

Đối với một thằng như tôi, người chưa từng có bạn gái, thậm chí chưa từng đi chơi riêng với đứa con gái nào ngoài chị mình, thì sự kiện này quá sức kích thích.

Như thể đọc được lời than oán trong ánh mắt tôi,

"…Thì tại hết cách rồi chứ sao! Không vào trong thì làm sao mà giám sát được!"

cuối cùng cậu ta cũng nổi điên.

Nghĩ lại thì, lúc chọn ghế đôi cũng vậy.

Dường như cứ dính dáng đến anh trai là Hasegawa lại phát huy một năng lực hành động không thể tin nổi.

Rút kinh nghiệm từ chuyện này, tôi tự khắc ghi vào lòng để làm bài học cho tương lai, rồi

"…Đúng là vậy thật. Muốn giám sát thì chỉ có cách đó thôi."

tôi đành chấp nhận cơn giận của Hasegawa.

Một lúc sau.

Dù bầu không khí ngượng ngùng vẫn còn đó, nhưng cả hai chúng tôi đều hướng sự tập trung về phía hai người đang ngồi cách đó không xa để thực hiện mục đích vào quán──giám sát chị và Akira-san.

Lúc này, tôi nhận ra có một chiếc cốc chứa đồ uống được đặt giữa hai người họ.

Họ đã gọi món từ lúc nào nhỉ. Nhưng tại sao lại chỉ có một ly….

Trong lúc tôi đang suy nghĩ,

"Xin lỗi đã để quý khách chờ lâu."

Một ly nước giống hệt ly ở bàn hai người họ được mang đến bàn chúng tôi.

…Ủa, tôi đâu có nhớ là đã gọi gì đâu nhỉ.

Thậm chí tôi còn đang định gọi một ly cà phê để không bị mang tiếng ngồi lì mà không gọi món….

"À, xin lỗi. Chúng tôi vẫn chưa gọi món ạ."

"Dạ không, đây là dịch vụ dành cho quý khách đến quán hôm nay ạ."

À, ra là vậy.

Đúng là hôm nay có vẻ đang diễn ra một sự kiện đặc biệt mà. Có dịch vụ như vậy cũng không có gì lạ.

…Chỉ là, tại sao đồ uống được đặt ra lại chỉ có một ly?

Mỗi bàn một ly. Nếu là vậy thì cũng đành chấp nhận, nhưng không hiểu sao lại có đến hai cái ống hút….

"Xin lỗi, đồ uống chỉ có một ly này thôi ạ?"

"Vâng. Xin mời hai vị cùng uống ạ."

…Chờ một chút đã.

"Ể, ly nước này, cho hai người?"

"Vâng, cho hai người ạ."

"Một ly nước, với hai cái ống hút?"

"Vâng, một ly nước, với hai cái ống hút ạ."

"…Quán này, có hơi kỳ quặc không ạ?"

"Vâng, tôi cũng nghĩ vậy. Tất cả những thứ này đều là sở thích của chủ quán cả ạ."

Trả lời với một nụ cười, cô nhân viên nói, "Vậy xin mời quý khách tự nhiên" rồi rời đi.

…Khoan khoan. Cái sự kiện giống như trong phim tình cảm sến sẩm ngày xưa này là sao.

Ở thời đại này mà vẫn có một cái quán lên kế hoạch và thực hiện một ý tưởng như thế này sao!?

Tôi bất giác nhìn chằm chằm vào ly nước trên bàn.

Lúc đó, Hasegawa ngồi đối diện,

"…Chẳng lẽ cậu, định làm thật à?"

"Không, làm gì có chuyện đó. Mấy bàn khác cũng có ai làm đâu──"

Tôi nhìn quanh.

Cặp đôi bên phải, cặp đôi bên trái, tất cả đều đang vui vẻ chia sẻ ly nước với nhau.

‘Thời nay mà còn thế này kể cũng thú vị nhỉ.’

‘Công nhận, cứ như trong manga ấy.’

Nghe cuộc trò chuyện của cặp đôi bàn bên cạnh, có vẻ như họ đang tận hưởng "cảm giác phi thường" từ chính cái sự kiện hiếm có này.

Tôi bất giác nhìn về phía chị tôi, thấy họ cũng đang nhìn ly nước được mang ra giống chúng tôi, trao đổi vài lời gì đó, rồi cũng như các cặp đôi xung quanh, dùng hai ống hút để cùng uống một ly nước.

Uống một chút, nhìn nhau rồi bật cười khúc khích.

Có vẻ như chị và anh ta cũng đang tận hưởng tình huống này.

Chết tiệt, ghen tị quá. Đổi chỗ cho tôi đi──à không phải!

"…Họ làm thật kìa."

"…Làm thật rồi."

Làm sao có thể thế này được.

Trong không gian toàn các cặp đôi này, có vẻ như chỉ có chúng tôi là chưa thực hiện cái sự kiện này.

Khác với nụ hôn lúc nãy, lần này không bị ép buộc.

Vậy mà tại sao tôi lại có cảm giác như mình có một sứ mệnh bí ẩn phải làm điều đó chứ.

Có phải vì từ nãy đến giờ chúng tôi cứ bị nhìn chằm chằm như thể người ta đang muốn nói ‘Cặp đôi kia trông đáng ngờ thật đấyʼ không.

Hay là vì các cặp đôi xung quanh đều đang vui vẻ tham gia sự kiện.

Hoặc là──vì Hasegawa đã đưa cho tôi một cái ống hút.

"N-Này. Cậu, không lẽ…"

"Đ-Đành chịu thôi. Phải giả vờ làm một cặp thì mới không bị nghi ngờ chứ."

"Đúng là gây chú ý thì không tốt… Nhưng mà, cái này đâu có bắt buộc."

"Tôi biết rồi! Nhưng cô nhân viên kia cứ nhìn chằm chằm vào đây…!"

Cô nhân viên đó, từ lúc ở cửa ra vào đã cứ nhìn chúng tôi suốt.

Chắc là chúng tôi bị nghi ngờ rồi. Rằng có hai kẻ không phải là cặp đôi đang hưởng thụ sự kiện và dịch vụ dành riêng cho các cặp đôi.

"…Này, nhanh lên đi! Tôi cũng đang xấu hổ lắm đấy!"

"B-Biết rồi!"

Bị Hasegawa hối thúc, tôi xé vỏ ống hút rồi cắm vào ly.

Lấy hết can đảm, tôi đưa miệng vào ống hút, nhưng….

G-Gần quá. Gần chết đi được…!

Tôi bất giác ngẩng mặt lên, và khuôn mặt của Hasegawa, người cũng đang ngậm ống hút, hiện ra ngay trước mắt.

Hàng mi dài. Đôi mắt to tròn với hai mí rõ rệt. Làn da trắng trong như ngọc.

Trước đây cũng có những lúc tiếp xúc ở khoảng cách gần như thế này, nhưng đây là lần đầu tiên chúng tôi đối mặt trực diện với nhau.

Tôi có cảm giác như mình đang phải làm một việc có độ khó cao hơn cả cái sự kiện này, nhưng việc để tâm đến nó có lẽ cũng là điều không thể tránh khỏi.

Nghĩ vậy, tôi bất giác nhìn chằm chằm vào Hasegawa.

Nhận ra ánh mắt của tôi, Hasegawa vội vàng rời miệng khỏi ống hút,

"Này, cậu nhìn chằm chằm cái gì đấy!"

"X-Xin lỗi. Chỉ là, thấy hơi gần…"

"Đồ ngốc──. Đừng có nói mấy câu như thế! Tôi đang cố gắng không để ý đây này!"

"Thì hết cách rồi còn gì. Dù chỉ là giả vờ, nhưng phải hành động như người yêu thật…"

"Biết làm sao được! Không làm thế này thì làm sao mà giám sát!"

Thế là, tôi và Hasegawa lại cãi nhau.

Đúng vậy. Lúc đó, chúng tôi chỉ mải để tâm đến nhau mà không còn hơi sức đâu để ý xung quanh.

Thế nên, âm lượng giọng nói mà chúng tôi đã cẩn thận giữ gìn, bất giác lại to lên.

Và chúng tôi không hề nhận ra rằng, giọng nói đó đã đến tai hai người tuyệt đối không được nghe thấy, và cả hai người họ đang tiến lại gần chỗ chúng tôi….

"──Aoi?"

"──Eiki?"

"…Hở?"

"…Hở?"

Bất ngờ bị gọi tên, chúng tôi bất giác kêu lên một tiếng ngớ ngẩn.

"…Thật tình. Eiki đúng là đồ hay lo bò trắng răng mà."

Chị tôi ngồi ở ghế đối diện, nhìn tôi chằm chằm với vẻ mặt vừa tức giận lại vừa chán nản.

Tôi bất giác cứng họng. Có vẻ Hasegawa ngồi bên cạnh cũng có tâm trạng tương tự, tôi liếc nhìn sang thì thấy cậu ta đang làm vẻ mặt cực kỳ khó xử.

"T-Tại vì, hết cách rồi còn gì! Ai bảo chị lại nói là đi hẹn hò làm gì…!"

"Em lo cho chị thì chị vui lắm, nhưng chị cũng sắp mười tám tuổi rồi đó?"

"C-Chuyện đó thì có lẽ đúng nhưng mà…"

"Với lại, Akira-kun không phải là người mà Eiki phải lo lắng đâu."

"Ực…"

Đúng là, chuyện này khác với việc đi học cùng để bảo vệ chị khỏi bọn biến thái.

Lần này, tôi đã lo lắng cho bạn trai mà chị mình có cảm tình.

Chị có nổi giận cũng là phải, tôi tự nhủ và tỏ ra hối lỗi về hành động của mình.

Lúc đó, Akira-san đang nghe câu chuyện,

"Haha. Anh có nghe kể rồi, nhưng em đúng là hay lo xa thật đấy."

"Chuyện đó thì, đúng là vậy ạ, nhưng…"

Dù bị người khác tự tiện coi là nguy hiểm mà không hề hay biết, nhưng anh ta không có vẻ gì là khó chịu, thậm chí còn đứng về phía dỗ dành chị tôi, nói rằng ‘Chẳng phải em có một người em trai tốt sao’.

…Gừ. Thật là một sự điềm tĩnh đáng ghét.

Chỉ hơn nhau có một tuổi mà thái độ người lớn này lại khiến tôi cảm thấy một khoảng cách quá lớn, bất giác cảm thấy mình đã thua cuộc.

"…Mà, hai người phát hiện ra từ khi nào vậy?"

"Hửm? Mới nãy thôi. Anh thấy trong quán có một cặp đôi ồn ào quá nên nhìn thử, thì thấy Aoi."

"…Sơ suất quá."

Hasegawa lẩm bẩm với âm lượng chỉ đủ cho tôi nghe.

Đúng là cả tôi và Hasegawa đều đã hoàn toàn mất bình tĩnh.

"Vậy, tại sao Aoi lại ở đây?"

"Chuyện đó thì, còn phải hỏi sao. Tại anh nói là đi hẹn hò, nên em…!"

Hasegawa nói với một khí thế như sắp đứng bật dậy.

Động cơ gần như giống hệt tôi.

Chị tôi thì đối phó với tôi bằng thái độ nửa chán nửa ngán, còn Akira-san thì,

"Haha, ra vậy. Cảm ơn nhé, đã lo cho anh."

lại mỉm cười.

Nhìn thấy nụ cười đó của anh trai, vẻ mặt của Hasegawa liền giãn ra.

…Ng-Ngầu thật. Anh trai của Hasegawa.

Có thể thuần hóa được một Hasegawa từng tuyên bố ‘Tất cả đàn ông đều là kẻ thù’ đến mức này.

Cứ như một người huấn luyện thú đang thuần hóa một con mãnh thú vậy.

"Nhưng mà, theo dõi là không được đâu nhé. Dù có lo lắng đến mấy đi nữa, hiểu không?"

"Vâng…"

"Tốt, có vẻ em đã hối lỗi rồi. Vậy thì, anh sẽ không nói gì nữa."

Và anh ta giải quyết mọi chuyện một cách nhẹ nhàng.

Vừa nghiêm khắc khiển trách, lại không quên bao dung.

Hình ảnh đó của Akira-san càng khiến tôi,

(Đúng là một người trưởng thành và chững chạc…)

nghĩ thầm.

Đồng thời, tôi cũng có cảm giác mình đã hiểu ra lý do tại sao Hasegawa lại thích Akira-san đến vậy.

Dịu dàng, đẹp trai, và đáng tin cậy….

Hasegawa từng nói rằng ‘Anh trai của tôi là hoàn hảo’, có lẽ đó không phải là lời khoa trương, mà chỉ đơn thuần là sự thật.

Trong lúc tôi đang nghĩ vậy và nhìn hai người họ,

"…A, ra là vậy."

Bỗng nhiên, chị tôi như bừng tỉnh ra điều gì đó.

Chị đã nhận ra chuyện gì vậy nhỉ. Khi tôi hỏi,

"Này, hôm trước Eiki có kể đúng không? Rằng có một cô bạn mà em muốn thân hơn ấy."

"Ừm, có nói nhưng mà…"

"Là Aoi-chan đó hả. Cuối cùng chị cũng hiểu ra rồi."

"Kh-Không ph──"

Tôi không thể nói dõng dạc là "không phải" được, vì đã bị chỉ ra đúng sự thật.

Đúng là tôi đã tâm sự với chị về mối quan hệ với Hasegawa.

Nhưng nhìn phản ứng của chị lúc đó, rõ ràng là chị đang hiểu lầm sang một hướng hoàn toàn khác.

Phải phủ nhận chuyện đó mới được…! Tôi định phản bác, nhưng.

"…Ý cậu là sao, Mizuno. Muốn thân hơn là sao?"

Hasegawa ngồi cạnh đã hỏi tôi, khiến tôi không còn tâm trí đâu để làm việc khác nữa.

"Kh-Không. Chuyện đó thì, nói sao nhỉ…"

Để có thể theo dõi, tôi không còn cách nào khác ngoài việc phải làm thân với Hasegawa.

Giải thích như vậy thì rất đơn giản. Hasegawa chắc chắn cũng sẽ hiểu ngay.

Nhưng ở đây còn có cả chị tôi và Akira-san.

Không thể nào lại đi giải thích rằng chúng tôi đã theo dõi họ sau giờ học, hay thậm chí là đã thành lập một liên minh hợp tác được.

Phải giải thích thế nào bây giờ… Trong khi tôi đang vắt óc suy nghĩ, chị tôi và Akira-san lại bắt đầu hào hứng nói chuyện với nhau,

"Hể, ra là vậy sao. Hay là Aoi và cậu ấy, có mối quan hệ như thế nhỉ?"

"Như thế là sao cơ?"

"Thì là, mối quan hệ thân thiết đến mức có thể vào quán này cùng nhau đó."

"…Hả!"

"…Hả!"

Đến lúc này, chúng tôi mới nhận ra.

Quán này đang trong "Couple Time". Muốn vào, phải hôn má nhau.

Tất nhiên, Akira-san và chị tôi cũng biết điều đó… Và chính điều đó lại càng khiến sự hiểu lầm trở nên trầm trọng hơn.

Đương nhiên, cả tôi và Hasegawa đều ra sức phủ nhận.

"Kh-Không phải đâu! Chúng tôi không có quan hệ như thế!"

"Đúng vậy! Đúng là chúng tôi có vào quán, nhưng đó chỉ là tai nạn thôi…!"

"Thật không? Nhưng trông hai đứa hợp nhau lắm mà."

"Ể!?"

"Ể!?"

"Đấy, những lúc như thế. Hai đứa trông giống nhau lắm."

"A, chị cũng nghĩ vậy đó. Cứ như là hợp cạ với nhau ấy…"

Này này này, hai người đừng có tự mình hào hứng thế được không!?

Mới gần đây thôi tôi còn thấy không ưa Hasegawa lắm cơ mà…!

Đúng là từ khi lập liên minh thì mọi chuyện có khá hơn một chút… nhưng ấn tượng từ trước đến giờ vẫn còn nguyên đó.

Hasegawa, cậu cũng nói gì đi chứ, này!

"G-Giống nhau…"

Thế nhưng Hasegawa, không hiểu sao lại cứ bị vướng bận bởi từ ‘giống nhau’ mà Akira-san nói, cứ lẩm bẩm một mình.

"N-Này, Hasegawa. Sao vậy?"

Tôi bất giác quay sang Hasegawa ngồi bên cạnh.

Lúc đó, Hasegawa bắt gặp ánh mắt của tôi, bỗng nhiên mặt đỏ bừng lên──.

"A-Anh hai! Đó là một sự hiểu lầm tai hại đó! Ai thèm đi với một tên như thế này chứ…!"

Nói rồi, cậu ta đứng dậy, chỉ tay vào tôi.

Thế nhưng Akira-san vẫn giữ nguyên nụ cười trên môi.

"Xin lỗi nhé. Chỉ là, hiếm khi thấy Aoi vui vẻ như vậy."

"V-Vui vẻ…! Làm gì có chuyện đó chứ!"

Đúng thế. Tôi ngồi cạnh nghe cuộc đối thoại cũng bất giác gật đầu.

Chẳng mấy chốc, có lẽ đã đến giới hạn chịu đựng.

Hasegawa cầm lấy chiếc cặp để trên ghế,

"Về đây!"

chỉ để lại một câu như vậy rồi lững thững đi ra ngoài quán──.

Sau đó. Khi việc bám đuôi đã bại lộ và Hasegawa cũng đã về rồi, tôi định bụng cũng nhanh chóng quay về nhà... và tính chào tạm biệt chị tôi và mọi người, nhưng,

“Cậu cho tôi xin chút thời gian được không?”

Akira-san đã giữ tôi lại, và thế là tôi có mặt ở đây.

“Xin lỗi nhé, đã làm phiền cậu.”

Rốt cuộc, ngồi trong một quán cà phê mà các cặp đôi hay lui tới cũng có hơi... nên chúng tôi đã đổi địa điểm, tạo thành một buổi đi uống trà gồm ba người, có cả chị tôi nữa.

Thiệt tình, sao mọi chuyện lại thành ra thế này chứ...

Trông Akira-san có vẻ như có chuyện muốn nói với tôi. Không biết là chuyện gì đây.

Lẽ nào anh ta giận chuyện tôi bám đuôi?

Hay là, có chuyện gì đó liên quan đến chị tôi...?

Dù sao thì, không hỏi sẽ không có gì bắt đầu cả.

Nghĩ vậy, tôi bèn hỏi điều mình muốn biết.

“Chuyện anh muốn nói là gì vậy ạ? Có phải về chị của em không...?”

“Ừm thì, anh cũng muốn hỏi nhiều chuyện về Haruka lắm nhưng mà...”

──Ựa...!

Cái cách anh ta thản nhiên gọi tên chị ấy khiến tôi nhận 10 sát thương.

Chết tiệt, ra vẻ bạn trai cơ đấy. Quả nhiên không thể tha thứ được, Hasegawa Akira...!

Chắc là đã nhận ra sát khí bất mãn của tôi, Akira-san mỉm cười và nói,

“Chuyện anh muốn nói, là về Aoi ấy.”

Anh ta chuyển chủ đề khỏi chị tôi.

“Thật sự là anh đã rất ngạc nhiên đấy. Khi thấy Eiki-kun ở cùng với Aoi.”

“Ngạc nhiên, ạ?”

“Ừ. Eiki-kun tất nhiên là cũng biết mà phải không? Chuyện Aoi ghét con trai ấy.”

Tôi gật đầu xác nhận.

Nghe vậy, chị tôi đang ngồi cạnh Akira-san bỗng xen vào,

“Chị không biết nhiều về Aoi-chan lắm... Em ấy không thích con trai đến vậy sao?”

“Nói là không thích thì cũng không đúng, có lẽ phải gọi là coi như kẻ thù thì chính xác hơn? Từ hồi nhỏ, Aoi đã hoàn toàn không còn tin tưởng vào đàn ông nữa.”

Sau đó, Akira-san kể cho tôi nghe những giai thoại về chứng ghét đàn ông của Hasegawa.

Dù vậy, đó đều là những chuyện mà tôi đã phải chứng kiến đến phát chán ở trường rồi, nên đối với tôi cũng chẳng có gì mới mẻ cả.

“Nhưng mà, Akira-kun thì không sao nhỉ?”

“Vâng. Vì từ nhỏ bọn anh đã luôn ở bên nhau... Hơn nữa, vào cái lúc mà nguyên nhân khiến Aoi ghét đàn ông xảy ra, anh cũng đã luôn ở cạnh em ấy.”

Nguyên nhân, Akira-san đã nói vậy.

Trước đây tôi đã từng đưa ra một suy luận trật lất... nhưng rốt cuộc lúc đó mọi chuyện lại được giải quyết theo kiểu kết quả vẫn tốt là được thì phải.

“Từ ngày xưa, anh đã luôn ở bên cạnh Aoi. Chính vì vậy nên anh mới ngạc nhiên đấy. Không ngờ con bé Aoi đó lại có thể thân thiết với một người con trai như vậy.”

“Thân thiết... vậy sao ạ?”

“Ừm. Có thể cách nói của anh hơi quá một chút... nhưng mà, đúng vậy, ít nhất thì anh cũng hiểu rằng con bé đã tin tưởng Eiki-kun ở một mức độ nào đó.”

Tin tưởng... tin tưởng, à.

Quả thật, trước khi xem phim, Hasegawa có nói với tôi một điều như vậy thì phải.

Một sự tin tưởng bé nhỏ, chưa đầy một centimet giữa ngón cái và ngón trỏ.

...Mà công nhận, đúng là anh trai có khác.

Chỉ thoáng qua một cái mà đã nhìn thấu được sự thay đổi tâm trạng tinh vi đến thế ư?

Chắc là do đã ở bên cạnh Hasegawa một thời gian dài nên mới hiểu được chăng. Giống như cách tôi có thể nhận ra những thay đổi nhỏ nhặt nhất của chị mình vậy.

“Anh quan tâm đến em gái mình nhiều thật đấy nhỉ. Chuyện của Hasegawa... à không, của em gái anh.”

“Tất nhiên rồi. Vì Aoi là đứa em gái quan trọng của anh mà. Anh không muốn để con bé phải buồn thêm nữa...”

Akira-san chợt có một vẻ mặt nghiêm túc.

Nhưng rồi, anh ta ngay lập tức sực tỉnh.

“À, xin lỗi. Chuyện này nói đến đây thôi. Hơn thế, anh muốn hỏi Eiki-kun. Cậu đã làm thế nào để thân với Aoi vậy?”

“Làm thế nào, ạ...?”

Chà, nên giải thích đến đâu đây.

Rằng cái cớ để chúng tôi thân nhau là do cả hai đã cùng thao thao bất tuyệt về chị và anh của mình.

Rằng kết quả là, chúng tôi đã quyết định thiết lập một mối quan hệ hợp tác.

...Ưm ưm. Khó nói quá, không biết nên kể đến đâu thì được.

Chuyện tôi là một tên siscon ở mức độ nào đó thì chị tôi cũng biết... nhưng tôi chưa nghe Hasegawa nói rằng cậu ta đã công khai đến mức nào.

Nếu tôi nói điều thừa thãi, sau này có khi lại bị mắng cho xem.

“...À thì, cũng nhiều chuyện ạ. Chuyện bắt đầu sau khi nghe tin chị em và Akira-san đang hẹn hò.”

“Lẽ nào Aoi, đã rất lo lắng sao?”

“À, vâng. Cũng kha khá ạ.”

Ồ, phản ứng này. Lẽ nào...

“Chuyện Hasegawa... rất, ừm, ngưỡng mộ Akira-san... anh có nhận ra không ạ?”

“Haha, em không cần phải nói vòng vo thế đâu, không sao cả. Tất nhiên là anh có nhận ra, và Haruka cũng đã phần nào đoán được rồi phải không?”

“Vâng, đúng vậy. Em cũng có nghe kể sơ qua... nhưng sau khi thấy bộ dạng lúc nãy của em ấy thì em đã nhận ra rồi. Hihi.”

Đến cả chị tôi, một người vốn ngây thơ, cũng nhận ra. Thì không lý nào Akira-san, người đã luôn ở bên cạnh em gái mình, lại không nhận ra được cả.

Ngay từ đầu, dù biết chúng tôi bám đuôi hôm nay, anh ta cũng chẳng có vẻ gì là dao động... ra là anh ta cũng đã biết chuyện em gái mình là một brocon rồi.

...Nếu vậy thì. Đồng thời, cũng có một điều khiến tôi thắc mắc.

Biết rằng Hasegawa ghét đàn ông.

Và cũng biết rằng con bé ngưỡng mộ mình.

Đã lo lắng cho em gái đến mức này.

Vậy tại sao, anh ta lại có bạn gái chứ...?

Mà, Akira-san cũng có tự do của Akira-san. Điều đó thì mình hiểu, nhưng mà...

Tôi nhận ra, mình không còn bực bội với Akira-san vì đã "cướp" mất chị tôi nữa, mà là vì một lý do khác.

Đúng lúc đó. Rrrrr, tiếng rung từ chiếc điện thoại của chị tôi đặt trên bàn vang lên.

“A, là bố gọi.”

“Điện thoại à?”

“Ừm. Chị ra ngoài nghe một lát nhé.”

Nói rồi, chị cầm điện thoại và đi ra ngoài cửa hàng.

Thế là, tôi bị bỏ lại trong tình huống chỉ có hai người với Akira-san.

...N-ngượng quá đi.

Tại sao tôi lại phải ở riêng với bạn trai của chị gái mình cơ chứ.

Mà hôm nay mới là lần đầu tiên chúng tôi gặp nhau cơ mà.

Lúc nãy có chị ở đây nên không để ý... nhưng nghĩ lại, tình huống này đúng là kỳ quặc thật, tôi tự xác nhận lại vị trí của mình.

A~, hay là, ưm~. Trong đầu, tôi suy nghĩ xem nên tiếp tục cuộc trò chuyện như thế nào.

Chuyện của chị, chuyện của chị, rồi cả chuyện của Hasegawa nữa... Cảm giác như có cả núi chuyện muốn hỏi, nhưng lại không thể diễn đạt thành lời một cách trôi chảy.

Và, trong lúc đầu óc tôi đang quay cuồng với những suy nghĩ.

“Eiki-kun thì──”

Người phá vỡ sự im lặng lại là Akira-san.

“Cậu biết về Aoi đến đâu rồi?”

“Đến đâu... Ừm, chỉ khoảng là cậu ấy ghét đàn ông, còn lại thì...”

“Vậy à. Như anh đã nói lúc nãy, Aoi từ xưa đã không có cảm tình tốt với đàn ông rồi. Từ hồi tiểu học đã vậy. Vì thế mà con bé cũng gặp phải nhiều chuyện vất vả... nhưng rốt cuộc, đến tận bây giờ khi đã là học sinh cao trung, điều đó vẫn không thay đổi.”

Chuyện vất vả, à.

Mà, dù có cố gắng né tránh đến đâu, trên thực tế, việc cắt đứt hoàn toàn giao tiếp với người khác giới chắc là rất khó.

“Anh cũng đã từng bàn đến chuyện cho con bé học trường nữ sinh. Nhưng cuối cùng, Aoi lại nói là muốn vào học cùng trường với anh.”

“À, em có thể tưởng tượng được. Hẳn đó là một lựa chọn tối hậu nhỉ...”

“Haha. Eiki-kun, có vẻ cậu khá hiểu Aoi đấy nhỉ.”

“Thì, em cũng rất coi trọng chị của mình, nên có lẽ là hợp tính nhau ở điểm đó, hay nói đúng hơn là tâm đầu ý hợp ạ.”

“Ra vậy. Anh đã nghe Haruka nói rằng em trai mình khá là bao bọc quá mức... Ừm. Hôm nay, sau khi thực sự gặp cậu, anh đã hiểu rõ rồi. Eiki-kun và Aoi, quả nhiên là rất giống nhau.”

“Câu đó, lúc nãy anh cũng nói rồi ạ. Bọn em giống nhau đến thế sao...?”

“Ừm. Chính vì Eiki-kun có tính cách như vậy, nên cậu mới có thể hiểu được cảm xúc của Aoi ở một mức độ nào đó.”

Điều đó, có lẽ là đúng.

Tôi có thể hiểu được cảm xúc của Hasegawa dành cho anh trai mình, là bởi vì chính tôi cũng là một người thuộc dạng như vậy.

“Chính vì thế... anh rất vui khi Eiki-kun ở bên cạnh Aoi.”

“...Vui ạ?”

“Anh ấy, nếu có thể, anh muốn làm gì đó với chứng ghét đàn ông của Aoi. Anh đã luôn nghĩ như vậy.”

“Vậy sao ạ?”

Khi tôi hỏi vậy, Akira-san đáp “Ừm,” rồi nói tiếp,

“Vì anh vẫn rất lo lắng. Bây giờ thì không sao, nhưng sau này, khi vào đại học, hay đi làm và trở thành người của xã hội... con bé không thể cứ ghét đàn ông mãi được.”

Tôi phần nào hiểu được nỗi lo của Akira-san.

Đúng là với cái đà đó, sau này cậu ta chắc chắn sẽ còn gặp nhiều khó khăn hơn nữa.

“Tất nhiên, anh nghĩ chuyện yêu ghét là tự do của mỗi người. Nhưng ít nhất, anh muốn con bé sửa cái thái độ đối xử với đàn ông bằng sự thù địch.”

“Ra là vậy...”

“Nghĩ vậy, gần đây anh đã cố gắng dần dần giữ khoảng cách với Aoi. Bây giờ thì anh vẫn có thể ở bên cạnh bảo vệ cho con bé, nhưng không thể làm thế mãi được. Con bé phải từ từ tự lập thôi. ...Thật lòng mà nói, anh lo lắm.”

Đó không phải là đang cố đẩy em gái ra xa.

Tôi nghĩ, Akira-san đã đi đến quyết định đó vì từ tận đáy lòng, anh ta lo lắng cho Hasegawa.

Chỉ cần nhìn vào biểu cảm của Akira-san khi nói về Hasegawa, tôi đã có thể hiểu ra ngay.

“Thế nên hôm nay, anh vừa ngạc nhiên, mà đồng thời cũng rất vui. Khi thấy cậu ở cùng Aoi, anh đã nghĩ rằng Aoi cũng đang dần thay đổi, đang trưởng thành... là vậy đấy.”

“Trưởng thành... Thú thật là em mới quen biết Hasegawa không lâu, nên cũng không rõ lắm ạ.”

“Haha, Eiki-kun không cần phải hiểu đến mức đó đâu.”

Nói rồi, Akira-san nhìn thẳng vào mắt tôi một lần nữa.

“Anh có một lời muốn nhờ Eiki-kun. Nói là nhờ, nhưng không phải là muốn cậu làm điều gì đặc biệt cả. Chỉ là... nếu có thể, anh mong cậu sẽ tiếp tục thân thiết với Aoi. Dù nói là đang trưởng thành, nhưng chứng ghét đàn ông của Aoi vẫn chưa khỏi hẳn. Thế nên, có thể sẽ có nhiều chuyện làm phiền đến Eiki-kun nhưng mà...”

Nghe vậy, tôi suy nghĩ một chút.

Tôi đã từng rất không ưa Hasegawa.

Nhưng, từ khi cùng nhau hành động vì một mục đích chung, chính tôi cũng nhận ra rằng cảm xúc đó đang dần thay đổi.

Nào là cái cách cậu ta thể hiện một năng lực hành động đáng kinh ngạc mỗi khi có chuyện liên quan đến Akira-san.

Nào là khi nói chuyện, cậu ta cũng đáp lại một cách bình thường đến bất ngờ.

Ít nhất là bây giờ, cái cảm giác không ưa mà tôi từng có trước đây đã hoàn toàn phai nhạt.

Không phải là cái kiểu mà chị tôi đang nghi ngờ.

Mà chỉ đơn giản là, với tư cách một người bạn cùng lớp. Và một người đối tác trong mối quan hệ hợp tác.

Là một người mà mình có thể tin tưởng đôi chút.

“...Cũng phải. Chuyện có thể thân thiết được hay không, em nghĩ là tùy thuộc vào Hasegawa thôi ạ.”

“Haha, đúng là vậy.”

“Nhưng... ít nhất thì em không ghét Hasegawa. Nên là, chừng nào cậu ta không chủ động rời đi, em nghĩ là bọn em sẽ còn ở cạnh nhau một thời gian nữa. ...Mà, hôm nay đã có nhiều chuyện xảy ra, nên có khi ngày mai mối quan hệ lại bị reset về ban đầu cũng không chừng.”

Nghe những lời đó của tôi, Akira-san lộ vẻ mặt hài lòng.

“Ừm, cảm ơn cậu. Cậu nói vậy làm anh vui lắm.”

“Em cũng không làm gì đáng để được cảm ơn đâu ạ...”

Thực tế, lý do tôi ở cùng Hasegawa phần lớn là vì lợi ích của cả hai bên đều trùng khớp.

Tôi nghĩ rằng những điều Akira-san mong đợi sẽ chẳng có gì xảy ra cả.

Sau đó, chị tôi nghe điện thoại xong và quay trở lại, cũng đã đến giờ nên ngày hôm đó chúng tôi quyết định giải tán──.

“...Mệt quá đi.”

Về đến nhà, ăn tối và tắm rửa xong xuôi.

Tôi trở về phòng mình, gần như ném cả cơ thể xuống giường.

Một lúc lâu, tôi chẳng suy nghĩ gì cả, chỉ đờ đẫn nhìn lên trần nhà.

Khoảng năm phút đã trôi qua.

Từ từ. Từng chút một. Dòng suy nghĩ đang đình trệ đã quay trở lại... và từ đó, khoảng thời gian nhìn lại những sự kiện của ngày hôm nay bắt đầu.

Bắt đầu từ việc gặp Hasegawa, rồi đến bộ phim, sự kiện ở quán cà phê, thời gian nói chuyện với Akira-san...

Lượng sự kiện quá đủ cho một ngày.

Chẳng trách tôi lại buột miệng độc thoại rằng "mệt quá" được.

“...Mà cơ mà, dù đã biết rồi nhưng mà.”

Chẳng có ai đang nghe cả.

Nhưng tôi không thể không nói ra.

Vì đó là một cảm xúc quá lớn để có thể giữ lại trong lòng.

“Akira-san, là một người tốt thật.”

Tôi đã nói ra. Lỡ nói ra mất rồi.

Cảm nhận của tôi sau một ngày giám sát Akira-san.

Việc anh ta rất trân trọng chị tôi, chỉ cần quan sát là đã quá đủ để hiểu. Ít nhất, rõ ràng anh ta không phải là 'kẻ sẽ lừa dối và làm tổn thương người chị thuần khiết của mình' như tôi đã tưởng tượng ban đầu.

Điều đó không chỉ thể hiện qua thái độ với chị tôi.

Mà qua cả tình cảm to lớn dành cho em gái──Hasegawa, tôi cũng đã cảm nhận được đến phát ngán rằng Akira-san là người như thế nào.

Mà ngay từ đầu, anh ta là người đã khiến cho cô nàng Hasegawa kia trở thành một brocon hạng nặng.

Thì làm sao mà là người xấu được chứ... đến giờ tôi mới đi đến kết luận như vậy.

Ngoại hình đẹp, tính cách tốt, át chủ bài của câu lạc bộ Kendo. Thêm vào đó còn rất yêu thương gia đình, một sự hoàn hảo đến mức như thể là người có phẩm hạnh đoan chính mặc áo đi dạo vậy.

...Nói sao nhỉ, đã hoàn hảo đến mức này rồi, thì chỉ còn nước bỏ cuộc mà thôi.

“Nếu là Akira-san thì, chị của mình...”

Tôi bất giác lẩm bẩm như vậy.

Tôi đã từng nghĩ, nếu đó là một kẻ không xứng với chị, tôi sẽ ra mặt nói cho một trận.

Nhưng thực tế lại là thế này đây.

Nỗi lo của tôi, chỉ là lo bò trắng răng.

Thậm chí anh ta còn là một người tuyệt vời hơn tôi rất nhiều.

Bất chợt nhắm mắt lại, hình ảnh khuôn mặt hạnh phúc của chị tôi hiện lên trong tâm trí.

Nhưng, người ở bên cạnh chị không phải là tôi.

Từ thuở nhỏ, người luôn ở đó đáng lẽ phải là tôi mới phải.

“...Nhưng mà.”

Đối với tôi, điều quan trọng nhất, là mong cho chị được hạnh phúc.

Ngày nhỏ, cái ngày tôi quyết định sẽ bảo vệ chị. Tôi vẫn nhớ mình đã quyết tâm như thế.

Nếu vậy, tình huống hiện tại có lẽ lại là một điều đáng mừng.

...Nhưng mà, điều đó.

“──Cô đơn, quá.”

Thứ cảm xúc mà tôi đã một lần nữa cảm nhận sâu sắc, khi thiết lập mối quan hệ hợp tác với Hasegawa.

Nỗi cô đơn khi chị gái ngày một rời xa.

Bây giờ, tôi lại một lần nữa cảm nhận nó một cách mãnh liệt.

Thực tế là, chúng tôi đã không còn cùng nhau đi học và về nhà nữa.

Những ngày nghỉ, giống như hôm nay, số lần chị đi hẹn hò và vắng nhà chắc sẽ tăng lên.

Những ngày đặc biệt như Giáng Sinh hay sinh nhật. Người tạo nên kỷ niệm cùng chị, từ giờ sẽ không phải là tôi, mà là Akira-san.

Những điều vốn là đương nhiên, nay không còn là đương nhiên nữa.

Tôi đã biết, một ngày như thế này rồi sẽ đến.

Biết là vậy... nhưng để chấp nhận được, có lẽ vẫn cần rất nhiều thời gian nữa.

Bình luận (1)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

1 Bình luận