Tập 04: Cựu Anh hùng thứ 68 và những Lời thỉnh cầu Duyên cớ
Chương 2.18 Hoa Thanh Tước ~ Tâm Hồn Tinh Nghịch ~
0 Bình luận - Độ dài: 1,523 từ - Cập nhật:
Phần mười tám: Sophia—Ngày thứ 10 trong 12 ngày
Sau khi nhận đóa hồng thứ mười từ Sir Georges, chúng tôi trò chuyện trong chốc lát rồi tôi chào tạm biệt chàng: “Em sẽ đợi chàng vào ngày mai.”.
Lẽ ra tôi đã có thể mỉm cười và tạm biệt chàng như mọi khi. Tại sao tôi lại không làm được chứ? Ngày mai chúng tôi sẽ gặp lại nhau, phải không? Đâu phải chúng tôi sắp phải xa cách một thời gian dài, hay sẽ không bao giờ gặp lại nữa.
Vậy mà, tôi lại bật khóc ngay trước mặt chàng. Tôi đang hạnh phúc, nhưng lại chẳng hiểu vì sao nước mắt cứ rơi; chẳng có gì đáng buồn cả. Tôi chỉ biết một nỗi sợ không tên xâm chiếm lấy mình khi phải rời xa Sir Georges. Nước mắt cứ thế tuôn rơi không sao kìm lại, và lòng tôi rối bời không thể nào bình tĩnh nổi.
Tôi có cảm giác chàng muốn lau đi những giọt lệ cho tôi, nhưng bàn tay ấy chưa một lần chạm vào gương mặt tôi. Thay vào đó, chàng siết chặt tay thành nắm đấm rồi lại buông thõng. Bàn tay ấy khẽ đưa về phía tôi rồi lại hạ xuống, cuối cùng chỉ còn lại một tiếng thở dài não nuột như thể chàng vừa từ bỏ điều gì.
Nghe thấy tiếng thở dài ấy, toàn thân tôi căng cứng. Phải chăng mình đang gây phiền phức cho chàng? Vì tôi đã là người lớn, có phải chàng nghĩ rằng những giọt nước mắt này thật đáng xấu hổ không?
Nghĩ đến đó, tôi không tài nào nhìn thẳng vào mặt chàng được nữa. Vậy mà nước mắt vẫn không ngừng rơi. Tôi thật lòng không muốn trở thành gánh nặng của chàng.
“Sophia.”
Chàng gọi tên tôi bằng một chất giọng trầm ấm. Tôi sợ hãi những gì chàng sắp nói đến nỗi giật nảy mình.
“Sophia, xin đừng khóc.”
“…”
“Khi em khóc thế này, tôi lại không kìm được lòng mà muốn ôm lấy em.”
“Ơ…?”
Tôi không ngờ chàng sẽ nói vậy, và theo bản năng, tôi ngước nhìn lên. Nhưng đáp lại tôi không phải ánh mắt lạnh lùng hay bực bội, mà là một nụ cười có phần gượng gạo.
“Trong mười hai ngày này, tôi không được phép chạm vào em, vì vậy tôi không thể lau nước mắt cho em lúc này. Và tôi cũng không thể an ủi khi em cảm thấy cô đơn.”
Lời nói của chàng đã chạm đến một góc sâu thẳm trong trái tim tôi.
“Tôi cũng thấy buồn khi phải xa em, dù biết rằng ngày mai chúng ta sẽ lại gặp nhau.”
À, thì ra đó là sự cô đơn. Tôi yêu chàng nhiều đến nỗi không muốn phải rời xa. Và dù mỗi ngày đều được bao bọc bởi những nụ hồng chở đầy tình cảm của chàng, tôi vẫn thấy trống vắng khi không có chàng kề bên.
Nhận ra điều đó chỉ khiến tôi bật khóc một lần nữa. Dù đã biết lý do, nhưng nước mắt vẫn không sao ngừng lại.
Chàng bật cười khúc khích khi thấy tôi cuống quýt cố gắng nín khóc. Nụ cười của chàng, cùng với ký ức về cuộc trò chuyện vừa rồi, khiến tôi hạnh phúc vì chàng cũng có cùng cảm nhận.
“Em ổn rồi ạ. Xin tha lỗi cho em, Sir Georges.”
Chàng vẫn ở bên cạnh cho đến khi tôi nín hẳn, vờ ngắm những bông hoa trong vườn để tránh phải nhìn gương mặt đẫm lệ của tôi.
“Em không cần phải xin lỗi. Tôi muốn em dựa dẫm vào tôi nhiều hơn. Nhìn em một mình chịu đựng mọi chuyện khiến lòng tôi đau nhói. Nhưng em sẽ phải đợi đến ngày thứ mười ba, bởi vì lúc này tôi chẳng thể làm gì được.”
Nói rồi, chàng mỉm cười hiền hậu và nói lời tạm biệt.
“Chúc ngủ ngon, Sophia. Hẹn gặp lại vào ngày mai.”
“Chúc ngủ ngon, Sir Georges. Hẹn gặp lại chàng vào ngày mai…”
Rồi chàng quay bước, không một lần ngoảnh lại. Khi tôi dõi theo bóng lưng chàng xa dần, nước mắt lại không ngừng tuôn rơi.
Tôi trở về phòng, anh trai đã lo lắng khi nhìn thấy tôi, nhưng tôi chỉ nói rằng em cảm thấy cô đơn khi phải nói lời tạm biệt. Anh thở dài, bảo tôi hãy đắp khăn lạnh lên mắt trước khi ngủ. Tôi nằm xuống, mắt đắp khăn, lặng ngắm đóa hồng nhận được hôm nay.
“Không biết Sir Georges có biết ý nghĩa của hoa hồng sẽ thay đổi tùy thuộc vào số lượng không nhỉ…”
Tôi chợt nghĩ vẩn vơ. Giờ tôi đã có mười nụ hồng, chúng tượng trưng cho…
“Một người thật đáng yêu…”
Tôi tự hỏi liệu chàng có thực sự nghĩ về mình như vậy không, rồi bất giác thấy xấu hổ, vội vùi mặt vào gối.
Một lúc sau, tôi nhớ ra Sir Georges vốn không am hiểu nhiều về ý nghĩa của các loài hoa, nên có lẽ chàng không hề hay biết. Suy cho cùng, chàng còn không biết ý nghĩa đằng sau những bông hoa tôi tặng chàng mỗi mùa.
“Giá như chàng biết thì tốt biết mấy…,” tôi vô tình nói thành lời, giọng nói vang vọng trong căn phòng trống.
Tôi muốn chàng nghĩ về tôi như vậy. Tôi muốn chàng yêu tôi.
Từ tận đáy lòng, tôi cảm thấy như vậy.
Sir Georges là một người kiệm lời, và chỉ gần đây chàng mới bắt đầu bộc lộ cảm xúc của mình. Tôi nghe anh trai kể rằng Sir Georges đã bị các kỵ sĩ khác chỉ trích vì đã chọn tôi. Tôi cảm thấy có lỗi, nhưng đồng thời lại không thể kìm nén niềm vui. Việc những lời đồn đại về mối quan hệ của chúng tôi lan truyền có nghĩa là mọi người đều biết tôi muốn có chàng cho riêng mình.
Tôi quay mặt về phía đóa hồng, đưa tay chạm vào dải ruy băng. Hôm nay trên đó thêu một bông hoa tuyết. Đó là loài hoa nở khi tuyết tan, báo hiệu mùa Silkis sắp đến. Nó tượng trưng cho hy vọng.
Tôi buông thõng tay, mặc cho nó lơ lửng bên mép giường.
“Em đã luôn muốn trở thành vợ của Sir Georges.”
Luôn luôn… từ khi còn là một đứa trẻ. Và điều ước ấy sắp trở thành hiện thực.
“Thật là một chặng đường dài…”
Tôi thực sự cảm thấy như vậy. Chàng vốn chỉ xem tôi như em gái, và việc thay đổi nhận thức đó thật sự rất khó khăn. Cũng chỉ vì khoảng cách tuổi tác mà chàng nghĩ vậy thôi: rằng chàng là người lớn, còn tôi là một đứa trẻ. Tôi đã khát khao biết bao ngày mình trở thành một thiếu nữ trưởng thành. Tôi không thể đếm hết đã bao nhiêu lần mình bật khóc vì lo sợ một ngày nào đó chàng sẽ xuất hiện và tuyên bố đã đính hôn với một người phụ nữ khác.
“Kể từ ngày ấy, em đã yêu chàng. Nhưng bây giờ chàng cũng yêu em rồi. Phải không, Sir Georges?”
Mí mắt tôi trĩu nặng, và tôi từ từ nhắm lại. Một lát sau, tôi nghe thấy tiếng gõ cửa khe khẽ, nhưng đã quá mệt để đáp lời.
“Sophia?”
Tôi nghe thấy tiếng mẹ gọi từ xa xăm. Tôi cảm nhận được mẹ đang nhét tay mình vào trong chăn; chắc hẳn mẹ đến để kiểm tra tôi. Tôi nghe mẹ thì thầm, “Chúc ngủ ngon,” rồi tắt đèn.
Rồi mẹ nhẹ nhàng vuốt tóc tôi, khẽ nói với chính mình.
“Chỉ còn hai ngày nữa là đến Lễ Đính Ước. Thời gian trôi nhanh thật…”
“…”
“Khi con nói muốn trở nên giống một tiểu thư hơn vì Sir Georges, mẹ đã thực sự rất ngạc nhiên.”
Tôi sẽ trở thành vợ của chàng. Tôi đã quyết định như vậy vào năm mười hai tuổi, trong mùa Silkis. Tôi giữ bí mật với anh trai và cha, nhưng lại kể hết mọi chuyện cho mẹ.
“Thật lòng mà nói, mẹ chỉ mong con mãi là cô con gái bé bỏng của mẹ thêm một chút nữa…” Giọng nói dịu dàng mà đượm buồn của mẹ khiến nước mắt tôi lại trào ra.
“Mẹ rất hạnh phúc vì những giấc mơ của con đã thành hiện thực. Mẹ mừng vì con đã không từ bỏ.”
Cảm ơn mẹ. Dù không thể cử động, tôi đã thầm nói với mẹ trong tim.
“Ồ, và con nên làm nũng với cha thêm một chút đi. Ông ấy đang cảm thấy cô đơn đấy.”
“…”
Nói rồi, mẹ khẽ cười và rời khỏi phòng.
Tôi nghe tiếng cửa đóng lại và rồi chìm sâu vào giấc ngủ.
Hy vọng: Dù trong nghịch cảnh, ta sẽ không bao giờ buông tay nàng, bởi nàng là niềm hy vọng của ta. —Georges


0 Bình luận