Những Khoảng Khắc Thoáng...
Rokusyou • Usuasagi Sime
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 04: Cựu Anh hùng thứ 68 và những Lời thỉnh cầu Duyên cớ

Chương 2.15 Hoa Thanh Tước ~ Tâm Hồn Tinh Nghịch ~

0 Bình luận - Độ dài: 1,486 từ - Cập nhật:

Phần mười lăm: Cyrus—Ngày thứ 7 trong 12 ngày

Sáng hôm ấy, sau khi hoàn thành việc khảo sát lãnh địa, tôi trở về lâu đài và báo cáo với tướng quân.

Loay hoay điều chỉnh lại lịch trình, tôi bỏ lỡ cả bữa trưa. Vừa định bụng về phòng chợp mắt cho lại sức thì tôi tình cờ gặp Keith. Cậu ta hỏi qua về chuyến khảo sát, và tôi chỉ sơ lược về mấy con quái vật đã chạm trán. Cậu ta gật đầu, hẹn tôi một báo cáo chi tiết sau.

Đáp lại, tôi hỏi chuyện gì đã xảy ra trong lúc Eugene và tôi đi vắng. Keith kể rằng Lễ Đính Ước của Georges đang là chủ đề bàn tán của cả kinh thành. Chuyện này thì ngay cả tôi cũng đã nghe loáng thoáng từ lúc quay lại. Tôi không tài nào tưởng tượng được loại hoa hồng nào lại có thể nổi tiếng đến vậy, và bất giác thấy tò mò. Dường như nhà vua cũng quan tâm đến chúng, và khi Eugene nghe Keith kể lại, ngài đã quyết định sẽ tham dự buổi lễ.

“Nghe nói, những đóa hồng đó vẫn chỉ là nụ và sẽ không nở.”

“…”

Keith lặng lẽ giải thích lý do vì sao nhà vua lại hứng thú với chúng đến vậy. Chỉ nghe thôi cũng đủ hiểu tại sao Eugene và Keith lại muốn tham dự. Nếu ở Lypaed có một Ma pháp sư sở hữu loại ma thuật như vậy, thì nhiệm vụ của họ là phải tạo dựng mối quan hệ và có lẽ là thuyết phục người đó gia nhập cùng chúng tôi. Chà, đó có lẽ chỉ là lý do thứ hai.

“Cậu không định hỏi thẳng Georges à?”

“Tôi không nghĩ việc làm mất hứng Lễ Đính Ước là một hành động khéo léo cho lắm.”

“Cũng phải. Dù sao thì, với tư cách là bạn của Georges, tôi mong chúng ta sẽ nhận được lời mời.”

Keith bật cười rồi vỗ nhẹ vào tay tôi trước khi rời đi. Sau đó, tôi còn chạm mặt thêm vài người quen nữa. Đến lúc này thì quay về phòng mình thật phiền phức, nên tôi đã đến phòng nghỉ dành cho các kỵ sĩ và ngả lưng trên một chiếc giường. Tôi không còn nhớ gì sau đó nữa.

Tỉnh dậy thì đã đến giờ cơm tối, và tôi quyết định ra ngoài ăn. Trước khi rời khỏi lâu đài, tôi đeo chiếc nhẫn mà Setsuna đã đưa, một vật không thể thiếu nếu muốn thư thái dạo quanh thị trấn. Tôi men theo ánh đèn ấm áp hắt ra từ những ngôi nhà, tiến về phía nhà hàng đã định sẵn. Hầu hết các cửa tiệm đều đã đóng cửa, đường phố cũng thưa người. Nhưng trong số ít bóng người qua lại, tôi để ý thấy có kẻ đang đi lại với dáng vẻ như cố tránh bị chú ý. Vì người đó mặc áo giáp kỵ sĩ nên tôi đã tò mò đi theo, để rồi phát hiện ra đó chính là Georges.

“Này, Georges.”

“Cậu làm gì ở đây?”

“Người phải hỏi câu đó là tôi mới đúng. Kỵ sĩ mà lén lút đi lại giữa đêm hôm thế này, thế nào cũng gây chú ý đấy.”

“Cũng phải.” Georges gật đầu đồng tình, ánh mắt chúng tôi giao nhau. Nhìn vào mắt cậu, tôi cảm thấy một sự nhẹ nhõm lan khắp cõi lòng. Xem ra cậu ấy đã thông suốt rồi.

Georges dường như đã ôm giữ mặc cảm tội lỗi về hoàn cảnh của tôi một thời gian dài, nhưng cậu ấy vốn chẳng thể làm gì khác được: Cậu ấy là một kỵ sĩ, và công việc của cậu ấy là tuân lệnh. Tôi đã muốn bảo cậu đừng bận tâm, nhưng rồi lại kìm lại vì biết rằng điều đó cũng chẳng thể an ủi được bao nhiêu. Chính tôi cũng đã mất một thời gian để chấp nhận cảm xúc của riêng mình. Tôi quyết định sẽ không nói bất cứ điều gì không hay và vẫn giữ thái độ như mọi khi. Ở một mức độ nào đó, mỗi người phải tự mình giải quyết những vấn đề này.

“Vậy, cậu đang đi đâu thế?”

Trong tay trái, cậu ấy cầm một nụ hồng đẹp đến kinh ngạc. Tôi không khỏi bị nó cuốn hút. Và dù nó bắt mắt là vậy, tôi cũng chỉ vừa mới để ý thấy.

“Đang trên đường đến gặp Sophia à? Cố gắng tránh gây chú ý là phải rồi.”

Có đủ thứ câu hỏi tôi muốn hỏi, nhưng tôi đã gạt chúng sang một bên. Georges dường như muốn giữ kín vài chuyện, nên tôi quyết định sẽ không tọc mạch. Nhưng tôi vẫn muốn cho cậu ấy biết những gì mình đã thảo luận với Keith, để đảm bảo cậu ấy sẽ không gặp phiền phức.

“À, nhắc mới nhớ, Georges. Eugene và Keith sẽ tham dự Lễ Đính Ước của cậu. Dĩ nhiên là tôi cũng sẽ có mặt.”

“Cái gì? Tại sao? Sao họ lại làm thế?!”

Chỉ bấy nhiêu thôi cũng đủ để cậu ấy hiểu được ý định thực sự của chúng tôi.

“Hiển nhiên là vì mọi người đều tò mò về những đóa hồng mà cậu đang tặng cho vị hôn thê của mình rồi.”

Rõ ràng, Georges đã không nói cho ai biết nơi cậu mua hoa.

“Sao cậu không ngăn họ lại?” Cậu ấy nhìn tôi chằm chằm với vẻ mặt cau có.

“Tại sao tôi phải ngăn họ?” Tôi đáp lại câu hỏi nghiêm túc của cậu ấy một cách nhẹ bẫng.

Georges càng cau mày hơn, nhưng tôi chẳng bận tâm. Eugene và những người khác đã biết rõ tình hình, và họ vẫn quyết định tham dự. Không chỉ vì họ tò mò về những đóa hồng, mà còn vì họ thực sự quan tâm đến cậu ấy nữa. Vậy thì tại sao tôi phải ngăn họ đến chúc mừng Georges và Sophia chứ?

Vả lại, Georges là một người bạn tốt của tôi. Xung quanh tôi toàn những kẻ ghen ghét hoặc cố lấy lòng vì mối quan hệ của tôi với Eugene, nhưng Georges thì vẫn luôn đối xử với tôi như cũ kể từ lần đầu gặp mặt. Ngay cả sau khi tôi nhận được Sự Bảo Hộ của Long Tộc, thái độ của cậu ấy vẫn không hề thay đổi, trong khi những người khác chắc chắn đã đối xử với tôi khác đi. Khi nghe tin cậu ấy đính hôn với một cô gái vừa đến tuổi trưởng thành, tôi biết không phải Georges đã chủ động, mà là cô gái đó muốn có được cậu ấy cho riêng mình. Thật dễ để tưởng tượng ra viễn cảnh đó. Thật lòng mà nói, tôi cảm thấy muốn khen ngợi em gái của Fred. Cô bé có thể trầm lặng và có vẻ ngoài hiền dịu, nhưng tôi biết cô bé nồng nhiệt một cách mãnh liệt, và tình cảm của cô bé là không thể lay chuyển.

“Tôi sẽ quan sát từ phía sau còn cậu canh chừng phía trước nhé, Cyrus. Chúng ta sẽ chia nhau nhiệm vụ và cùng nhau bảo vệ Hoàng tử Eugene để không ai có thể làm hại ngài.”

Cậu ấy luôn nói những điều như vậy. Cậu ấy làm việc một cách lặng lẽ và không bị phân tâm. Đó là lý do tại sao Eugene và Keith cũng tin tưởng Georges. Chúng tôi sẽ không bỏ lỡ cơ hội để chúc mừng ngày đặc biệt của cậu ấy.

“Tôi rất mong chờ xem cậu sẽ dành những lời có cánh nào cho Sophia đây.”

Tôi sẽ tận hưởng điều này một cách trọn vẹn nhất, vì cơ hội như thế này đâu có đến mỗi ngày.

Tôi cười lớn trước mặt Georges nhưng cậu ta lại thụi một cú vào bụng tôi. Cơ thể tôi đã được cường hóa nên cú đấm chẳng thấm vào đâu, nhưng bị tấn công bất ngờ thì ai mà chẳng giật mình.

“Chết tiệt! Đáng lẽ tôi nên bóp cổ cậu khi còn có cơ hội!”

Thật hiếm khi thấy Georges nổi nóng đến vậy nên tôi đã phải gập cả người lại để cười.

Chỉ còn năm ngày nữa là đến Lễ Đính Ước.

Tôi chào tạm biệt Georges và vui vẻ đi đến nhà hàng. Trên đường đi, tôi nhớ lại những dòng chữ trên dải ruy băng và một nụ cười bất giác nở trên môi. Cậu ta thực sự là một kỵ sĩ trong số các kỵ sĩ—ít nhất, đó là những gì tôi tin tưởng.

Nhiệt huyết: Anh sẽ luôn ủng hộ em, vậy nên hãy sống cuộc đời mà em mong muốn. —Georges

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận