Tập 04: Cựu Anh hùng thứ 68 và những Lời thỉnh cầu Duyên cớ
Chương 2.4 Hoa Thanh Tước ~ Tâm Hồn Tinh Nghịch ~
0 Bình luận - Độ dài: 7,004 từ - Cập nhật:
Phần bốn: Ragi
Chúng tôi đến nơi khi trời còn chưa kịp sụp tối.
“Nhanh hơn tôi nghĩ.”
Băng qua lối đi bằng đá, chúng tôi dừng chân trước một căn nhà gỗ nép mình lưng chừng vách đá. Cả căn nhà lẫn phiến đá dưới chân chúng tôi đều nhô ra khỏi vách một cách bất thường, trông như những cái kệ. Nó mang một cảm giác nhân tạo, có lẽ đã được tạo ra bằng Thổ ma thuật.
“Làm tốt lắm. Tôi đã rất ngạc nhiên khi ông nói muốn đi cùng đấy, Ragi. Nhưng xem ra lo lắng của tôi là thừa rồi,” Setsuna mỉm cười nói khi là người cuối cùng tới nơi.
Nhưng đôi mắt cậu không hề cười. Cậu biết tôi không còn nhiều thời gian để sống, nên có lẽ cậu đã lo tôi sẽ gắng sức quá mà càng rút ngắn thêm tuổi thọ của mình…
“Cậu đừng xem ta như một lão già nữa chứ,” tôi nhẹ nhàng nói đùa để xoa dịu nỗi lo của cậu, đồng thời kín đáo ra hiệu bằng mắt rằng điều quan trọng nhất lúc này là phải khen ngợi Alto, trông thằng bé đang ủ rũ.
Setsuna gật đầu và dịu dàng xoa đầu Alto.
“Làm tốt lắm, Alto.”
“Con không thể cưỡi ngựa cho đàng hoàng được. Con chỉ là gánh nặng. Con xin lỗi.”
Thằng bé chưa từng cưỡi ngựa bao giờ, và đã ủ rũ suốt từ lúc Setsuna thuê một con ngựa với chiếc yên đôi ở Hội Mạo hiểm giả. Theo lời Setsuna, Alto đã nói rằng thằng bé muốn luyện tập kể từ khi trở thành một mạo hiểm giả, nhưng Setsuna đã cố tình không dạy vì cho rằng còn quá sớm để thằng bé cưỡi ngựa làm nhiệm vụ.
“Không cần phải xin lỗi đâu. Thầy chưa bao giờ dạy con, làm sao con biết được chứ?”
Setsuna cố gắng trấn an, nhưng Alto không chịu nghe.
“Quan trọng là con đã kiên trì ngồi trên lưng ngựa được một lúc lâu như thế. Con làm tốt lắm! Thật đấy.”
Sau khi được Setsuna khen ngợi, Alto có vẻ vui lên, chiếc đuôi của thằng bé vẫy một cách mừng rỡ.
Nhìn cuộc trao đổi ấm áp của họ, tôi nghĩ rằng mình đã quyết định đúng khi đi cùng, bất chấp những e ngại ban đầu.
Khi Setsuna và Alto trở về từ hội và xin cho Alto nghỉ thêm một ngày, tôi đã định đồng ý ngay. Tuy nhiên, Alto lại có một vẻ mặt nghiêm trang khiến tôi tò mò, nên tôi đã hỏi chuyện gì đã xảy ra, với một tia tinh nghịch trong mắt.
Setsuna trở nên nghiêm túc và nói với tôi: “Chúng tôi cần hai ngày cho một nhiệm vụ bảo tồn di tích, vì đây sẽ là một kinh nghiệm tốt cho Alto trong tương lai.”
Nhìn vẻ mặt của cậu, tôi thấy mình bị choáng ngợp bởi cảm giác muốn làm điều gì đó cho cặp thầy trò này. Ngay lúc đó, tôi nhớ lại buổi tập buổi sáng của họ và nghĩ rằng nhiệm vụ này có thể sẽ hữu ích cho Alto vào một ngày nào đó, nên tôi đã đồng ý cho thằng bé nghỉ thêm một ngày với điều kiện là tôi được đi cùng họ đến di tích.
Nhưng đó không phải là lý do duy nhất; tôi đã cảm thấy một sự cô đơn sâu sắc khi nghĩ đến việc phải xa cặp đôi mà tôi yêu mến này trong hai ngày. Vì vậy, với sự chấp thuận của hội trưởng, chúng tôi đã cùng nhau đến đây.
Tôi đã chìm trong suy nghĩ một lúc về những sự kiện sáng nay, nhưng giọng nói của Setsuna đã kéo tôi trở lại thực tại.
“Theo phiếu nhiệm vụ, chúng ta phải vào di tích từ căn nhà này.”
Điều đó cũng hợp lý, xét việc căn nhà được xây vào sườn vách đá.
Setsuna dùng chiếc chìa khóa mang theo để mở cửa và đi vào trong. Alto theo sau, còn tôi là người vào cuối cùng.
Điều đầu tiên đập vào mắt tôi là một hang động nhân tạo được xây vào vách đá, nổi bật hẳn trong căn phòng. Tôi thoáng ngạc nhiên, và khi liếc nhìn xung quanh, tôi thấy bên trong rất rộng rãi. Có một lò sưởi, một cái bàn và ghế, và bốn chiếc giường đơn sơ. Đối với một nơi ăn ở được xây dựng cho những người đến giúp bảo tồn di tích thì thế này là rất tốt.
“Chúng ta phải gắn dây cứu sinh vào những cái cọc kia, sau đó đi vào qua lối mở đó.”
Có bốn cái cọc được đóng xuống đất trước lối vào hang động kỳ lạ—nơi bắt đầu của di tích. Con đường bên trong là một con dốc thẳng đứng, và tôi có thể hình dung người ta dễ dàng bị ngã nhào xuống nếu không cẩn thận.
Rốt cuộc thì tôi vẫn vui vì mình đã đi cùng. Tôi nhớ lại lúc Setsuna đã cố gắng thuyết phục tôi không đi vì nó quá nguy hiểm.
Một thời gian dài trước đây, ngọn núi đã dịch chuyển. Một nửa của nó đã biến mất, trong khi nửa còn lại đã biến thành một vách đá. Di tích bên trong cũng đã di chuyển theo, không còn cách nào để đi bộ trên đó, vì vậy có một nguy cơ đáng kể bị rơi xuống. Tôi không thể tin vào tai mình khi nghe câu chuyện này lần đầu tiên, nhưng sau khi tận mắt nhìn thấy di tích, tôi không còn cách nào khác ngoài việc chấp nhận nó là sự thật. Chắc hẳn đã có những di tích gần lối vào ở phía đã biến mất, bởi vì tôi có thể thấy những lối đi bị vỡ, lộ ra ngoài mà không có cửa. Căn nhà đã được xây dựng xung quanh lối vào để ngăn chặn phần bên trong của di tích bị phơi bày trước các yếu tố thời tiết và xuống cấp.
“Chúng ta sẽ làm gì đây? Vốn dĩ định ngày mai sẽ về, nhưng tôi muốn nghỉ một lát trước khi khảo sát. Ragi, nếu ông thấy mệt, chúng ta có nên nghỉ ngơi và bắt đầu vào ngày mai không?”
“Nhưng như vậy có làm cậu trễ việc ngày mốt không?”
“Nếu đến mức đó, tôi có thể dùng Phong ma thuật để dịch chuyển dọc đường, nên xin ông đừng lo lắng.”
Setsuna nói điều này một cách thản nhiên, nhưng đó là một lời tuyên bố khá phi thường. Mặc dù cậu không đề nghị dịch chuyển toàn bộ quãng đường mà chúng tôi đã đi bằng ngựa, ma thuật dịch chuyển tiêu tốn lượng ma lực khác nhau tùy thuộc vào trọng lượng bạn mang và khoảng cách. Tự đẩy mình đến mức đó chỉ để kịp trở về cho công việc vào ngày mốt có vẻ không hợp lý.
“Ta đã bảo cậu đừng xem ta như một lão già rồi mà? Ta không già đến mức nửa ngày cưỡi ngựa đã mệt đâu.”
Tôi thấy thật lạ lùng khi chính mình lại nói ra điều đó, nhưng tôi thực sự không hề mệt chút nào.
“Vậy thì, chúng ta hãy nghỉ một lát trước khi vào di tích. Alto có vẻ muốn ăn chút đồ ngọt.”
Alto trông có vẻ hơi mệt, nhưng giờ tai thằng bé đã vểnh lên, và nó háo hức bắt đầu lục lọi trong túi tìm đồ ăn vặt.
“Ông ơi, ông muốn cái nào ạ?”
Tôi biết ơn khoảng thời gian mà Setsuna đã dành cho chúng tôi, và nhận lấy một trong những món đồ ăn vặt mà Alto đưa.
Sau khi nghỉ ngơi một lúc, chúng tôi bắt đầu chuẩn bị khảo sát di tích. Setsuna buộc một sợi dây vào một trong những cái cọc và quấn nó quanh người Alto, vừa làm vừa giải thích cách nó hoạt động và tầm quan trọng của nó. Mặc dù Alto trông có vẻ hơi bối rối, thằng bé vẫn lắng nghe chăm chú và quan sát những gì Setsuna làm.
Khi Setsuna giải thích xong, cậu đưa một sợi dây cho Alto để thằng bé thực hành và thiết lập dây cứu sinh cho mình. Tôi đứng xem, ấn tượng trước sự thông minh của Alto, khi thằng bé cố gắng hết sức để thiết lập dây cứu sinh, không ngừng suy ngẫm về những gì đã được dạy.
Điều đó không có nghĩa là mọi việc diễn ra suôn sẻ, nhưng tất nhiên là hiếm khi mọi thứ đi đúng hướng ngay lần đầu tiên bạn làm gì đó. Setsuna dường như cũng hiểu điều này, cậu mỉm cười và nói, “Chỗ này hơi khó một chút, phải không?” trong khi tiếp tục kiên nhẫn hướng dẫn Alto.
Cuối cùng, khi dây cứu sinh của họ đã được thiết lập xong, Setsuna nhận thấy tôi chưa chuẩn bị của mình và gọi tôi.
“Ragi, ông cũng không biết cách thiết lập dây cứu sinh sao?”
Tôi nở một nụ cười hiểu biết và cởi giày ra.
“Khi đã lành nghề như ta, người ta có thể leo vách đá chỉ bằng cách tập trung vào chỗ đặt chân! Ta có thể đi xuống một con dốc như thế này với mắt nhắm nghiền.”
Tôi không đùa; đó là điều mà một thú nhân trưởng thành có thể làm được nếu họ rèn luyện sức mạnh và khả năng giữ thăng bằng của mình. Cơ thể của con người và thú nhân vốn dĩ khác nhau. Đó là lý do tại sao tôi đã đi cùng, bởi vì tôi muốn khắc sâu điều này vào tâm trí Alto.
Cuối cùng…
Tôi cảm thấy sự phấn khích của mình dâng lên, nhưng tự nhắc nhở bản thân không nên làm quá và nắm chặt tay để kiềm chế. Tôi không muốn thể hiện quá nhiều và để Alto cố gắng bắt chước. Tôi đã nhấn mạnh vào khả năng của chính mình chứ không phải của thú nhân nói chung, để tránh thu hút quá nhiều sự chú ý vào việc Alto cũng có thể làm được điều đó. Điều này quá nguy hiểm đối với một đứa trẻ có cơ thể chưa phát triển đầy đủ, và Alto vẫn còn phải lớn lên nhiều, vì vậy sẽ quá rủi ro nếu thằng bé cố gắng bắt chước tôi ngay bây giờ. Thay vào đó, tôi làm điều này để thằng bé có thể nhớ lại khi đã trưởng thành, vì vậy tôi hy vọng nó sẽ để lại một ấn tượng.
Học cách thắt nút đúng cách cũng rất quan trọng. Tôi chắc chắn rằng nó sẽ hữu ích khi Alto cuối cùng cũng nhận nhiệm vụ cùng với con người, vì vậy ngay bây giờ, đó là kỹ năng quan trọng hơn để thằng bé thành thạo. Tôi chỉ hy vọng rằng những gì tôi làm hôm nay sẽ có ích cho thằng bé vào một ngày nào đó.
“Được rồi. Chỉ cần ông đừng gắng sức quá.”
Mặc dù tôi chưa nói cho Setsuna biết tôi đang nghĩ gì, cậu dường như đã hiểu và không nói gì thêm. Thay vào đó, cậu nói với Alto: “Điều mà ông Ragi sắp làm rất nguy hiểm cho trẻ con, nên con đừng cố bắt chước.”
Alto lúc đầu dường như không hiểu, vì vậy Setsuna diễn đạt lại, giải thích rằng thằng bé được phép thử khi lớn lên, điều mà Alto dường như đã hiểu.
Tôi ngưỡng mộ sự thấu hiểu sắc bén của Setsuna, như thường lệ.
“Đừng lo ạ. Một trong những điều cơ bản của một mạo hiểm giả là tránh những thứ nguy hiểm, nên con sẽ không cố bắt chước đâu.”
“Tốt lắm, Alto. Bây giờ, một câu hỏi khác. Điều cuối cùng con cần chuẩn bị trước khi vào di tích hoặc hang động là gì?”
Tôi không biết là vì câu hỏi quá dễ hay vì nó đã để lại ấn tượng mạnh mẽ cho Alto, nhưng thằng bé trả lời ngay lập tức.
“Một nguồn sáng ạ!”
“Chính xác.”
Và cùng với đó, Setsuna lấy ra một mảnh giấy vuông từ túi của mình và đưa cho Alto. Đó là một công cụ ma thuật hệ Hỏa dùng một lần. Alto vui vẻ xé tờ giấy, và một ngọn lửa bùng lên từ vết rách, nhanh chóng cháy thành một quả cầu lửa cỡ nắm tay lơ lửng trên đầu.
Quả cầu lửa ma thuật không thể đốt cháy mọi thứ, nhưng sẽ chiếu sáng đường đi trong khoảng mười giờ. Đó là một công cụ ma thuật tiêu chuẩn để khám phá những nơi tối tăm như hang động, và Alto dường như rất thích nó. Đôi mắt thằng bé lấp lánh một thứ ánh sáng khác ngoài ánh lửa phản chiếu trong đó.
Tôi quan sát Alto một lúc, rồi thằng bé nhìn tôi và nói với một sự miễn cưỡng thầm lặng: “Chúng ta đi chứ ạ?”
Tôi hiểu cảm giác của thằng bé và gật đầu.
Con dốc của di tích không thẳng đứng như mặt vách đá, nhưng nó đủ nghiêng để nếu bạn đặt một hòn đá lên đó, nó sẽ không lăn, mà sẽ nảy lên và rơi xuống.
Setsuna quay mặt về phía sau và trèo xuống, bám vào sợi dây khi cậu từ từ đi xuống. Bên cạnh cậu, Alto theo gương thầy của mình và di chuyển chân xuống dốc.
Tôi cảm thấy tiếc cho Alto vì trải nghiệm đầu tiên của thằng bé khi sử dụng dây cứu sinh lại là để trèo xuống. Nếu họ đang đi lên, thằng bé có thể đã quan sát Setsuna leo lên từ bên cạnh, nhưng ở đây thằng bé phải liên tục nhìn xuống.
Bức tường bên của lối đi, được chiếu sáng bởi quả cầu lửa trên đầu Alto, dài khoảng bảy mươi lăm mers. Đó có thể không phải là một khoảng cách lớn đối với một hành lang trong một tòa nhà, nhưng khi đó là chiều cao, nó tạo ra một sự khác biệt lớn.
Tuy nhiên, trái với mong đợi của tôi, Alto không có vẻ sợ hãi. Chân thằng bé đứng vững, và nó không hề run rẩy mặc dù chúng tôi đang ở trên cao như vậy.
Có vẻ như những lo lắng của tôi là không có cơ sở.
“Làm sao ông có thể đi như vậy được ạ? Ông tuyệt vời thật, ông ơi.” Alto nhận thấy tôi đang quan sát và gọi.
“Không có gì đặc biệt cả. Khi con lớn lên, con sẽ hiểu thôi, Alto.”
Vừa nói, tôi vừa từ từ đi xuống dốc, không rời mắt khỏi khuôn mặt của Alto. Nâng đỡ cơ thể bằng cách bám chân vào sàn, tôi phải cẩn thận để không làm vỡ nó, điều này hơi khó một chút. Nếu ở trên núi, tôi sẽ cắm ngón chân vào đất nhiều nhất có thể, nhưng tôi phải cẩn thận hơn vì đây là những di tích quý giá. Nếu tôi làm như vậy, tôi chắc chắn sẽ bị Setsuna mắng cho một trận.
Cậu ấy đã đang kiểm tra các bức tường xem có vết nứt hay khe hở nào không.
“Này, Alto. Đừng chỉ tập trung vào Ragi. Hãy làm như thầy đang làm và kiểm tra xem di tích có bị xuống cấp không. Mọi thứ có thể xuống cấp rất nhiều khi bị bỏ mặc trong một năm.”
“Vâng, thưa Thầy.”
Alto bắt đầu nhìn chằm chằm vào các bức tường với vẻ mặt nghiêm túc y hệt Setsuna.
Họ giống nhau thật.
Tôi kìm nén ý muốn bật cười và quan sát hai người họ làm việc.
Khi Setsuna đề cập đến việc di tích bị bỏ trống trong một năm, cậu đang nói đến việc trường đại học ở Lypaed gửi nhiệm vụ đến Hội Mạo hiểm giả mỗi năm một lần để kiểm tra xem di tích có được bảo tồn không. Setsuna đã nói với chúng tôi về điều đó khi cậu giải thích nhiệm vụ.
“Nhìn cái này đi, Alto.”
Nửa đường xuống lối đi, Setsuna chỉ vào một bức tường bị nứt nẻ nặng.
“Ồ!” Alto nói.
“Báo cáo trước đó nói rằng tất cả các thiệt hại trong di tích đã được sửa chữa, vì vậy điều này chắc hẳn đã xảy ra trong năm qua. Chúng ta hãy thử tìm ra nguyên nhân.”
Setsuna lấy một thứ gì đó hình như một cái thìa từ trong túi ra.
“Cái gì vậy, Setsuna?”
Tôi chưa bao giờ thấy loại công cụ đó trước đây, nên tôi rất tò mò.
“Khách hàng đã đưa nó cho tôi. Đó là một công cụ Thổ ma thuật. Nếu ông gõ vào một điểm, nó sẽ cộng hưởng để cho ông biết về địa chất xung quanh.”
Vừa nói, cậu vừa nhẹ nhàng gõ công cụ ma thuật vào tường, và nó vang lên một âm thanh trầm, thấp.
“Tôi đã nghĩ có thể có thứ gì đó gây áp lực lên bức tường này, nhưng có vẻ không phải vậy. Nếu có vấn đề, nó sẽ phát ra âm thanh cảnh báo, nhưng bây giờ nó không làm vậy.”
“Ta hiểu rồi. Nó còn tạo ra những âm thanh nào khác?” Tôi hỏi, sự quan tâm của tôi ngày càng tăng.
Alto cũng trông có vẻ phấn khích khi nhìn chằm chằm vào Setsuna.
“Tôi mới chỉ đọc sách hướng dẫn, nên tôi không biết những tiếng động thực tế mà nó tạo ra, nhưng nếu ông gõ vào một khu vực và nó rỗng, nó sẽ tạo ra một loại âm thanh khô khốc. Nếu ông gõ vào và nó tạo ra âm thanh nhỏ giọt, điều đó có nghĩa là có nước.”
“Ta thực sự hy vọng chúng ta được nghe thấy điều đó.”
Setsuna mỉm cười trước câu trả lời của tôi và lấy ra một thứ gì đó trông giống như một cái phất trần, cỡ bằng một cây bút lông.
“Còn cái đó?”
“Đây cũng là một công cụ Thổ ma thuật, để sửa chữa. Cho ông xem sẽ nhanh hơn là giải thích.”
Nói rồi, cậu quét phần lông của công cụ qua các vết nứt, và chúng biến mất không một dấu vết.
“Sách hướng dẫn đã cảnh báo không được sử dụng nó trên các bức tranh hoặc hoa văn, bởi vì nếu ông sử dụng nhầm, ông không thể hoàn tác các hiệu ứng,” Setsuna nói, có vẻ cũng ngạc nhiên như chúng tôi trước kết quả, nhìn chằm chằm vào công cụ ma thuật.
“Lần sau con làm được không ạ?” Alto cầu xin.
“Được chứ, khi chúng ta tìm thấy một chỗ khác để sửa chữa,” Setsuna hứa.
Cuộc khảo sát diễn ra suôn sẻ theo cách này. Chúng tôi kiểm tra mọi căn phòng ở hai bên lối đi và sau đó cuối cùng cũng đến được đáy.
“Chúng ta đã đến đáy rồi!” Alto reo lên một cách đắc thắng, nhưng Setsuna lắc đầu và chỉ vào một cánh cửa. Cậu mở nó ra, để lộ một cầu thang xoắn ốc, cho thấy cuộc khảo sát của chúng tôi vẫn chưa kết thúc.
Alto xịu mặt xuống, và Setsuna cười khúc khích khi cậu tháo sợi dây khỏi eo Alto. Cậu đã thay dây nhiều lần trong quá trình đi xuống, và có vẻ như sợi dây này cũng đã hoàn thành mục đích của nó.
“Chúng ta sẽ không cần dây cứu sinh cho cầu thang này,” Setsuna nói.
Giống như mọi thứ khác, cầu thang xoắn ốc dẫn xuống tầng dưới cũng nằm nghiêng, và vì nó cơ bản là nằm ngang, nên trung tâm của vòng xoắn giống như một cái trần nhà. Chiếu nghỉ có vẻ dài chưa đến một mer, với đường kính của hang động ở trung tâm là một mer, vì vậy tổng cộng nó trông cao chưa đến ba mers.
Tất nhiên, chúng tôi không thể sử dụng nó như một cầu thang, nhưng nhờ có hang động ở trung tâm, chúng tôi có thể di chuyển về phía trước bằng cách bước qua chiếu nghỉ của cầu thang đang chặn đường.
“Đi nào?” Setsuna hỏi, nhẹ nhàng nhảy qua phía có cầu thang. Alto ở phía sau cậu, và ánh sáng chắc hẳn không chiếu tới Setsuna vì cậu lấy ra một công cụ ma thuật khác và xé nó, khiến một quả cầu lửa cũng lơ lửng trên đầu cậu.
“Như thế này sẽ dễ nhìn hơn,” cậu lẩm bẩm, và bắt đầu nhìn khắp xung quanh.
Alto theo sau và đặt tay lên sàn—nơi cao ngang tầm thằng bé—và dùng nó để duyên dáng nhảy qua phía cầu thang.
Ta đoán là mình sẽ không có cơ hội tỏa sáng rồi.
Tôi hơi thất vọng khi đi theo. Sau khoảng bảy mers, chúng tôi cuối cùng cũng đến cuối cầu thang, và đến một cánh cửa khác.
“Đây hẳn là tầng cuối cùng…”
Setsuna cúi xuống và nhìn vào cái cọc trước cửa.
“Phía trước còn có những lối đi dài và phòng ốc nữa à?” Tôi hỏi Setsuna, cảm thấy mệt mỏi khi nghĩ đến việc sẽ gặp lại những cảnh tượng tương tự mà chúng tôi đã thấy. Cho đến nay, di tích chỉ toàn là những lối đi bằng đá và những căn phòng trống rỗng. Bất cứ thứ gì có giá trị đã được lấy ra khỏi di tích, vì vậy tôi bắt đầu cảm thấy hơi chán.
“Lối đi này chỉ có một phòng ở cuối cùng, nhưng nó có vẻ dài hơn bất cứ thứ gì chúng ta đã thấy cho đến nay,” Setsuna trả lời.
Tôi cho rằng sẽ không mất quá nhiều thời gian nữa, nên tôi đợi hai người họ chuẩn bị xong trước khi mở cửa.
“Thầy ơi, nơi này sâu đến mức nào vậy ạ?!” Alto kinh ngạc thốt lên, ló đầu ra từ phía sau chúng tôi.
Nó hẳn phải sâu hơn tôi nghĩ ban đầu. Tôi ước tính nó sâu khoảng 220 mers, nhưng Setsuna không nói gì đáp lại. Thay vào đó, cậu lấy ra một vật nhỏ trông giống như một viên sỏi từ túi của mình.
“Con hãy đo thử để xem cho chắc,” Setsuna nói.
“Cái này là gì vậy, thưa Thầy?”
“Một công cụ ma thuật dùng một lần khác. Chà nó ba mươi lần bằng cả hai tay.”
Công cụ Thổ ma thuật mà Setsuna đưa cho Alto thường được sử dụng trong việc điều tra các di tích như thế này. Alto chà nó trong tay, và ngay khi làm đủ ba mươi lần, nó bắt đầu phát ra một ánh sáng xanh mờ. Thằng bé làm theo hướng dẫn của Setsuna và ném nó xuống lối đi, nơi nó lăn đi.
“180… 200… 220… 232 mers. Thầy ơi, nó ngừng di chuyển ở 232 mers theo hướng đó!”
Khoảng cách và hướng di chuyển của công cụ ma thuật được biểu thị bằng các con số và mũi tên trong tâm trí của Alto. Tôi nhớ lại mình đã ngạc nhiên và kinh ngạc như thế nào trước sự xuất hiện đột ngột của các con số và mũi tên trong đầu khi tôi lần đầu tiên sử dụng công cụ ma thuật đó hàng thế kỷ trước. Có lẽ tôi cũng có biểu cảm y hệt Alto bây giờ.
“Thường thì người ta dùng nó để đo những cái hố không thấy đáy, nhưng thầy nghĩ đây là cơ hội tốt để thử. Sau này đi khảo sát, nhớ mang theo một cái nhé Alto.”
“Vâng, thưa Thầy!”
Tôi không thể không cười khúc khích khi nghe họ nói chuyện. Nếu cậu chưa có cơ hội sử dụng nó, Setsuna có thể đã đợi đến cơ hội tiếp theo và dạy Alto sau. Nhưng Setsuna rất thích dạy Alto những điều mới, nên cậu đã quyết định sử dụng nó luôn.
“Có chuyện gì sao?” Setsuna hỏi, nhận thấy phản ứng của tôi.
“Không, ta chỉ nghĩ cậu là một người rất chăm chỉ thôi.”
“Ông ơi, tại sao Thầy lại là một người chăm chỉ ạ?”
Người đáp lại ngay lập tức là Alto. Ánh mắt của thằng bé quá tha thiết đến nỗi tôi không thể kiềm chế được và bật cười. Một biểu cảm khó xử thoáng qua trên khuôn mặt Setsuna, và cậu nhìn tôi.
Có lẽ cậu nhận ra mình đã hơi quá đà. Việc tìm ra sự cân bằng phù hợp khi dạy dỗ quả thực rất khó khăn, đặc biệt là đối với một người trẻ như Setsuna, người vẫn đang dò dẫm con đường của mình trong cuộc sống.
“Ta chỉ đang nghĩ rằng cậu hẳn phải rất thích nhìn Alto học hỏi, đó là lý do tại sao cậu đang cố gắng hết sức để dạy thằng bé đủ mọi thứ.”
“Con sẽ cố gắng hơn nữa ạ!” Alto vui vẻ reo lên.
Setsuna gật đầu, trông hơi ngượng ngùng. “Chà, khi chúng ta trở về, chúng ta sẽ ôn lại những gì đã học hôm nay,” cậu nói, mỉm cười khi xoa đầu Alto.
Nhìn cặp thầy trò bên nhau, tôi thấy mình càng thêm yêu mến hai người họ.
Một lúc sau, chúng tôi đến trước cửa phòng cuối cùng ở phía xa của lối đi. Có một cánh cửa dưới chân chúng tôi, và ở đây cũng vậy, những cái cọc đã được đóng vào sàn của lối đi trước nó.
“Căn phòng tiếp theo không lớn lắm, nhưng đó là nơi cất giữ những cổ vật quan trọng trong di tích này. Ở đây nói rằng chúng ta nên thay dây cứu sinh và kiểm tra căn phòng kỹ lưỡng.”
Nghe vậy, tôi không thể không để sự phấn khích của mình lấn át khi nghĩ rằng không phải tất cả các cổ vật đã được lấy đi khỏi di tích, và tôi đợi hai người họ chuẩn bị xong.
Sau khi Alto và Setsuna đã buộc dây quanh eo nhau và chắc chắn rằng chúng đã an toàn, chúng tôi cuối cùng cũng mở cửa.
Trước mắt chúng tôi là một căn phòng y hệt những căn phòng chúng tôi đã thấy trước đó. Sự khác biệt duy nhất là căn phòng này có một vật giống như bệ thờ làm bằng Ngân Lam được gắn vào sàn.
“Setsuna, cái đó là gì vậy?”
“Đó là một bí mật. Hãy kiểm tra căn phòng trước đã.”
Mặc dù cả Alto và tôi đều lên tiếng phản đối lời trêu chọc của Setsuna, cậu vẫn bắt đầu kiểm tra căn phòng với vẻ mặt nghiêm túc. Chúng tôi miễn cưỡng theo sau và làm việc chăm chỉ để hoàn thành cuộc khảo sát một cách nhanh chóng.
Có lẽ đó là lý do tại sao cảm giác như chúng tôi đã hoàn thành trong nháy mắt.
“Thầy ơi, chúng con đã kiểm tra xong căn phòng rồi, xin hãy cho chúng con biết đi ạ!” Alto thúc giục Setsuna, và tôi thầm đồng ý.
“Thật khó để đáp ứng kỳ vọng cao như vậy đấy.”
Với một cú nhảy nhỏ, cậu nhảy lên bệ, cao khoảng hai mers, và đứng nghiêng ở đó với một chân trên sàn. Alto trèo lên sàn để bắt chước cậu và cố gắng giữ cho mình không bị ngã, nhưng cuối cùng thằng bé lại từ từ trượt xuống.
“Có lẽ nó vẫn còn quá khó với con, Alto, nên lần này thầy sẽ làm một ngoại lệ.”
Setsuna niệm một câu thần chú nào đó và cơ thể của Alto bắt đầu lơ lửng trong không trung.
“Phong ma pháp sư cũng có thể sử dụng loại ma thuật này, nhưng nó thường được dành cho những trường hợp khẩn cấp, như khi ai đó rơi khỏi vách đá. Vì vậy, ngay cả khi con hợp tác với một Phong ma pháp sư, con cũng không nên mong đợi họ sử dụng nó một cách tùy tiện,” Setsuna giải thích.
Alto gật đầu đáp lại, nhưng dường như đó không phải là điều làm thằng bé quan tâm, bởi vì nó có một câu hỏi tiếp theo khác.
“Thầy ơi, người có thể dùng ma thuật để bay không ạ?”
Tôi không hiểu sao thằng bé lại hỏi vậy, nhưng Setsuna dường như đoán ra ngay, vì cậu nở một nụ cười gượng gạo.
“Có, nhưng khi thầy vội vã hoặc hoảng loạn, thầy có thể quên nghĩ đến việc sử dụng ma thuật mà thầy không thường dùng. Thầy cần phải học hỏi từ tấm gương của con và luyện tập nhiều hơn,” Setsuna nói với vẻ bực bội, nhưng Alto lắc đầu.
“Con nghĩ Thầy đang làm rất tốt ạ!”
Mặc dù tôi không chắc họ đang nói về chuyện gì chính xác, nhưng có vẻ như họ đã từng rơi khỏi một vách đá, và Setsuna có thể đã hoàn toàn tránh được nó nếu cậu sử dụng ma thuật lúc đó.
“Cậu có bị thương khi rơi khỏi vách đá không?” Tôi hỏi Setsuna khi tôi trèo lên sàn.
“Lúc đó, tôi thấy Alto đang rơi và hoảng loạn. Tôi đã bắt kịp thằng bé bằng ma thuật dịch chuyển và sử dụng một kết giới để làm dịu tác động, vì vậy chúng tôi không bị thương, nhưng tôi nhận ra mình cần phải linh hoạt hơn với ma thuật của mình,” Setsuna nói.
“Con đã bị bất tỉnh, nhưng Thầy đã nói với con sau đó tại sao con không bị thương. Nhưng nếu con có thể bay, con đã lên đỉnh ngọn núi đó để ngắm cảnh rồi!” Alto xen vào.
Tôi cảm thấy tiếc cho Setsuna, người dường như cảm thấy khá tội lỗi về câu chuyện này, nơi cậu đã hành xử khá khác với con người tỉ mỉ thường ngày của mình. Nhưng sau khi Alto đột nhiên xua tan sự căng thẳng trong phòng, thay vào đó tôi lại bật cười.
“Alto, khi ở với thầy thì là một chuyện, nhưng con không thể cứ hỏi những điều như vậy với các ma pháp sư khác được,” Setsuna cảnh báo.
“Con xin lỗi, Thầy,” Alto xin lỗi và khiêm tốn nhìn xuống. Thằng bé gật đầu, rồi với vẻ mặt nghiêm túc, nói, “Con sẽ chỉ hỏi người thôi ạ.”
Đó là một khoảnh khắc nghiêm khắc nhưng ngọt ngào, đặc trưng của hai người họ.
“Miễn là con hiểu. Dù sao thì, để ta tiết lộ danh tính của công cụ ma thuật mà các ngươi đang chờ đợi nhé?”
Tôi đã bị phân tâm trong chốc lát bởi cuộc thảo luận của họ, nhưng nhanh chóng chuyển ánh mắt sang bệ thờ. Khi Setsuna thấy tôi đang quan sát, cậu đưa các ngón tay của mình vào năm cái lỗ ở phía bên phải.
Ánh sáng chiếu ra từ đỉnh của bệ, chiếu một số loại biểu tượng lên mặt Setsuna.
“Con không đọc được những biểu tượng đó, Thầy ơi. Người có thể dạy con không ạ?” Alto hỏi.
“Đây là chữ cổ. Nó nói, ‘Sai điểm đến cho việc dịch chuyển’,” Setsuna giải thích.
“Ồ! Vậy đây là một trong những vòng tròn dịch chuyển ma thuật mà ta đã nghe nói đến!”
Tôi thốt lên, không thể kìm nén sự phấn khích của mình. Giật mình trước tiếng kêu đột ngột của tôi, Alto nhìn tôi với vẻ ngạc nhiên.
“Xin lỗi nhé,” tôi xin lỗi. “Chỉ là, đây là lần đầu tiên ta nhìn thấy một vòng tròn dịch chuyển, nên ta không thể kiềm chế được.”
“Ông chưa bao giờ thấy nó trước đây sao, ông?” Alto hỏi, nhận ra chúng phải hiếm đến mức nào. Mắt thằng bé bắt đầu lấp lánh phấn khích. Mặc dù các vòng tròn dịch chuyển đã được tìm thấy ở mọi quốc gia, chúng quý giá đến mức thường được quy định nghiêm ngặt, khiến cho việc chúng được công chúng nhìn thấy là cực kỳ hiếm hoi trừ khi trong những trường hợp đặc biệt như thế này.
“Được nhìn thấy một vòng tròn dịch chuyển dù chỉ một lần một năm cũng đã là tuyệt vời rồi,” tôi nói một cách thành thật, và Setsuna trông có vẻ áy náy.
“Nó bị hỏng rồi, nên chúng ta không thể sử dụng được, đó là lý do tại sao các mạo hiểm giả như chúng ta được thuê cho công việc này. Nếu nó hoạt động được, công việc sẽ được giao cho các mạo hiểm giả cấp cao hơn, hạng trắng hoặc hạng đen, hoặc được xử lý bởi các ma pháp sư của vương quốc,” Setsuna giải thích.
“Ta hiểu rồi.” Bây giờ tôi đã hiểu rằng lý do các mạo hiểm giả cấp thấp như Setsuna và Alto có cơ hội nhận một công việc như thế này là vì thiết bị đã bị hỏng và không còn quý giá như trước.
Tuy nhiên, tôi vẫn vui vì có thể tận mắt nhìn thấy một vòng tròn dịch chuyển. Mọi người đều biết chúng tồn tại, nhưng ít ai từng thực sự nhìn thấy, khiến đây trở thành một trải nghiệm đáng kinh ngạc đối với tôi.
“Người không thể sửa nó sao, Thầy?” Alto hỏi.
“Thầy e là không,” Setsuna trả lời. Cậu di chuyển nhẹ bàn tay phải của mình trong thiết bị, khiến các ký tự cổ thay đổi.
“Nó có thể bị hỏng, nhưng ngay cả ma thuật khiến những ký tự này lơ lửng trong không khí cũng rất có giá trị. Nếu chúng ta có thể hiểu được công nghệ này, thì chúng ta có thể tích hợp loại chức năng này vào các công cụ ma thuật được tạo ra bây giờ. Mặc dù điều đó sẽ rất tốn kém,” cậu giải thích khi tiếp tục vận hành thiết bị.
“Cậu đang làm gì vậy, Setsuna?” Tôi hỏi. Tôi tò mò tại sao các ký tự vẫn thay đổi mặc dù vòng tròn dịch chuyển đã bị hỏng.
“Mặc dù vòng tròn không thể được sử dụng để dịch chuyển nữa, nó vẫn hiển thị tất cả các chức năng mà nó có thể thực hiện. Kiểm tra điều đó cũng là một phần của nhiệm vụ,” Setsuna nói.
“Ta hiểu rồi. Vậy đó là lý do tại sao họ yêu cầu một học giả,” tôi phỏng đoán.
“Đúng vậy. Hoặc, chính xác hơn, có thể đọc chữ cổ là một yêu cầu để chấp nhận nhiệm vụ.”
Một lúc sau, cậu thở dài một tiếng nhỏ và nói, “Cảm ơn đã chờ đợi. Tôi đã hoàn thành việc kiểm tra.”
“Làm tốt lắm. Nhân tiện, các ký tự cổ ở đó nói gì vậy?” Tôi hỏi khi cậu chuẩn bị rút ngón tay ra khỏi thiết bị. Tôi thấy mình không muốn công cụ ma thuật ngừng hoạt động.
“Nó nói, ‘Vui lòng đặt lại điểm đến cho việc dịch chuyển,’ và nó yêu cầu ông nhập số mers ông muốn di chuyển theo mỗi hướng chính,”
“Ồ? Vậy nếu cậu nhập thông tin đó, chẳng phải nó sẽ giải quyết được vấn đề chúng ta gặp phải trước đó sao?” Tôi hỏi.
“Đáng buồn là, chức năng nhập liệu đã bị hỏng, vì vậy chúng tôi không thể đặt bất kỳ giá trị nào. Bình thường sẽ có một màn hình hiển thị ở đây để nhập các con số…,” Setsuna giải thích, chỉ vào một không gian trống trong không khí bằng tay trái của mình. “Nhưng như ông thấy, không có, vì vậy chúng tôi không thể sửa điểm đến cho việc dịch chuyển.”
“Ta hiểu rồi. Thật đáng tiếc,” tôi đáp.
Tự nhiên, nếu đó là thứ có thể dễ dàng sửa chữa, họ đã làm rồi, vì vậy mặc dù tôi đã bày tỏ sự tiếc nuối của mình, tôi thực sự không thất vọng lắm.
Giữa cuộc trò chuyện của tôi với Setsuna, Alto đột nhiên kêu lên, “Con nhớ ra rồi! Điều đó đã làm con bận tâm một thời gian rồi!”
“Có chuyện gì vậy, Alto?” Setsuna hỏi. “Sao con lại hét lên đột ngột vậy?” Cả hai chúng tôi đều nhìn Alto, ngạc nhiên.
“Con đã hỏi Thầy về các vòng tròn dịch chuyển ma thuật. Lúc đó, con nghĩ nó lạ nhưng không thể hiểu tại sao. Bây giờ con đã hiểu!”
“Vậy sao? Con thấy điều gì lạ?” Setsuna hỏi một cách tử tế.
“Thầy nói tất cả các vòng tròn dịch chuyển trên lục địa phía bắc đều hướng về Quỷ Giới.”
“Đúng vậy.”
“Nhưng người nói Quỷ Giới rất nguy hiểm, và một khi đã đến đó, người ta không thể trở về.”
“Có vấn đề gì với điều đó sao?” Setsuna hỏi lại, mỉm cười.
“Có ạ. Làm sao chúng ta biết tất cả các vòng tròn dịch chuyển đều kết thúc ở Quỷ Giới nếu một khi đến đó, người ta không bao giờ có thể trở về? Nếu những người đến đó không bao giờ trở lại, chúng ta sẽ không biết họ đã đến đâu, đúng không ạ?”
Khi lắng nghe cuộc trao đổi này, tôi vừa ngạc nhiên rằng họ đang nói về tất cả những điều đó và vừa ấn tượng bởi sự tinh ý của Alto. Nếu tôi là Alto, có lẽ tôi đã không thắc mắc và chỉ đơn giản chấp nhận vấn đề.
Thật không may, tôi cũng không biết câu trả lời. Tôi thậm chí chưa bao giờ có bất kỳ nghi ngờ nào cho đến hôm nay. Tôi tự hỏi Setsuna sẽ trả lời như thế nào, và cậu đã làm chúng tôi ngạc nhiên khi cười khúc khích và mỉm cười với Alto.
“Con nhận ra điều đó thật tuyệt vời, Alto. Thầy đã có cảm giác con sẽ làm được.”
Cậu đệ tử gật đầu, rõ ràng hài lòng với lời khen của thầy mình.
“Nhưng Alto, con đã biết câu trả lời rồi,” Setsuna nói, khiến Alto bối rối. “Hãy thử nghĩ về những gì đã xảy ra hôm nay.”
Khi Alto vắt óc cố gắng nhớ lại, tôi cũng suy nghĩ cùng thằng bé, và có điều gì đó lóe lên trong đầu tôi.
Ta hiểu rồi. Cậu biết Alto sẽ nghĩ về điều đó. Cậu đúng là một chiến lược gia, Setsuna.
Cũng như tôi đã kinh ngạc trước sự sâu sắc của Alto, tôi cũng ngạc nhiên trước phong cách giảng dạy khôn ngoan của Setsuna. Cặp thầy trò này thực sự rất hấp dẫn để quan sát. Khi tôi đang suy ngẫm về điều này, Alto dường như cũng đi đến kết luận giống tôi và bắt đầu trả lời Setsuna.
“Con biết rồi! Đó là công cụ Thổ ma thuật mà con đã ném!” Alto nói.
“Chính xác,” Setsuna xác nhận, khiến Alto nở một nụ cười rạng rỡ. “Tất nhiên, họ dịch chuyển một công cụ ma thuật mạnh hơn cái đó, nhưng nguyên tắc là như nhau. Bất kể điểm đến, mỗi khi họ cố gắng xác định vị trí của nó dựa trên khoảng cách và hướng, công cụ ma thuật luôn chỉ về phía Quỷ Giới, đó là cách họ biết.”
“Ồhhh!”
“Chà, trên thực tế, họ không đi vào tận sâu trong Quỷ Giới để tìm các công cụ ma thuật, vì vậy nó có thể đang chỉ đến một vùng đất chưa biết nào đó xa hơn mà chúng ta chưa biết. Nhưng chúng ta biết rằng chúng chỉ đến các phần sâu hơn của Quỷ Giới, vì vậy đó là nơi chúng ta nói các vòng tròn dịch chuyển đến.”
“Điều đó đã giải đáp được thắc mắc của con, Thầy ơi! Cảm ơn người rất nhiều!” Alto có vẻ rất vui mừng vì đã làm sáng tỏ được bí ẩn, và Setsuna cũng có vẻ hài lòng không kém.
Nhìn thầy trò hòa thuận với nhau làm ấm lòng tôi.
Có lẽ vì tôi quá im lặng, hai người họ cùng lúc quay về phía tôi với vẻ lo lắng. Tôi mỉm cười với họ, và cả hai đều mỉm cười lại.
Nhìn thấy sự tự nhiên của cử chỉ đó, tôi cảm thấy nước mắt nóng hổi dâng lên trong mắt mình.
Nó làm tôi cảm thấy mình không đơn độc. Họ hành động như thể việc tôi ở đây với họ là điều tự nhiên nhất, và những ngày tôi đã trải qua ở quê nhà, mỉm cười với gia đình dưới những tán cây, lại ùa về trong tôi.
Mỗi khi Alto hét lên “Ông ơi!” với tôi, hay Setsuna gọi “Ragi!”, giọng nói của họ đều chứa đầy sự trìu mến dành cho tôi.
Bằng cách mở lòng với tôi, hai người họ đã cho phép tôi tin rằng chúng tôi đã trở thành một gia đình thực sự. Ngay cả khi đó chỉ là một tình huống tạm thời, sâu thẳm trong lòng, tôi ước rằng thời gian có thể dừng lại, bởi vì ngay trong khoảnh khắc này tôi thực sự hạnh phúc.
Ai có thể tưởng tượng được tôi lại biết đến sự bình yên như vậy vào cuối đời mình chứ? Chắc chắn không phải là tôi. Sẽ không ai khác có thể biết được hai người họ đã mang lại bao nhiêu màu sắc cho cuộc sống của tôi.


0 Bình luận