Otoha là người như thế nào ạ?
Yurie hỏi câu đó khi đoàn tàu hướng Fujisawa vừa khởi hành được một lát.
Đó là thứ Bảy cuối cùng của tháng Tám năm ấy──
Tôi cùng Yurie và Tora đi tảo mộ cho Otoha.
Dù kế hoạch tảo mộ dịp Obon (lễ Vu Lan của Nhật) đã lỡ hẹn khá lâu, nhưng vì có quá nhiều chuyện xảy ra nên tôi mong Otoha sẽ tha thứ cho mình.
“Otoha à. Để xem nào… Trước đây tôi cũng có nói sơ qua rồi, con bé lúc nào cũng lẽo đẽo theo sau tôi. Tính tình thì hiền lành, trước mặt người ngoài thì ít nói, nhưng với tôi thì lại hay cằn nhằn lắm—”
“Hừm, chẳng phải đó là vì ngươi lúc nào cũng làm chuyện khiến Otoha phải lo lắng sao?”
“…………”
Dù chỉ là một hai lần mỗi tháng, nhưng đã quen biết nhau mấy năm rồi, nên bị Tora chen ngang khiến tôi cau mày khó chịu.
“Nếu để tôi nói thì, cô bé đúng là có phần trầm tính, nhưng lại là một đứa trẻ tốt bụng, tinh tế, luôn để ý đến những điều nhỏ nhặt. …Dù có hơi lo lắng thái quá một chút.”
“Ha ha. Tora bị con bé gần như ép buộc mà băng bó vết thương còn gì.”
Tôi và Tora bằng tuổi, thực lực cũng sàn sàn nhau, nên lần nào cũng cãi nhau ỏm tỏi để phân thắng bại xem ai mạnh hơn, thành ra vết thương chồng chất.
Nhớ lại chuyện đó mà nói, lần này đến lượt Tora nhăn nhó.
“Grừ. Dù có nói không phải vết thương nặng gì, nhưng nó cứ nhìn tôi bằng ánh mắt sắp khóc đến nơi. Bảo sao mà từ chối được chứ! …Mà khoan đã, vết thương thì rõ ràng ngươi làm nhiều hơn tôi! Đừng có nói như thể chỉ mỗi tôi bị thương một cách tùy tiện như vậy chứ!”
Vừa cãi vã──chủ yếu là Tora cãi──nhưng chúng tôi vẫn tiếp tục câu chuyện về Otoha.
“Tóc con bé dài đến ngang lưng, chỗ này đây—”
Tôi chỉ vào gần thái dương.
“Thường tết một bím tóc nhỏ làm điểm nhấn. Với lại──chắc là do tôi có phần thiên vị, nhưng tôi nghĩ con bé khá là dễ thương đấy. Đặc biệt là lúc cười.”
“Hừm, không cần thiên vị thì con bé cũng xinh đẹp không kém gì ngươi đâu. Như tôi đã nói, tính tình cũng tốt, nên ngay cả ở võ đường tôi hay đến cũng được mọi người khen ngợi đấy.”
Nghe Tora nói vậy, tôi thấy lòng mình vui phơi phới.
Được khen ngợi người nhà thì đương nhiên là sung sướng rồi.
“Cô bé đúng là một người rất tốt ạ.”
“Ừm, tôi cũng coi con bé như em gái mình vậy.”
“…Tora, dù Otoha có đáng yêu đến mấy thì tôi nghĩ việc coi một đứa trẻ mười hai tuổi là đối tượng hẹn hò có hơi… kỳ cục đó.”
“Đừng có nghĩ Otoha chỉ mới mười hai tuổi như hai năm trước! Lúc đó tôi đã mười bốn rồi! Hơn nữa, tôi đã nói là coi con bé như em gái rồi mà!!”
Nhân lúc tâm trạng đang tốt, tôi trêu Tora một chút, và đúng như dự đoán, nó đáp trả một cách đầy hài hước.
Sau đó, câu chuyện về Otoha vẫn tiếp tục.
Nhưng trong suốt cuộc trò chuyện đó──chuyện về *kẻ kia*, ngay cả tên cũng không được nhắc đến một lần.
Tôi thì đương nhiên rồi, ngay cả từ miệng Tora cũng vậy.
Kể từ ngày định mệnh ấy, kẻ đã biến mất không dấu vết được cho là đã chết trong biển lửa.
Thế nhưng──tôi biết, kẻ đó vẫn chưa chết.
Kẻ đã biến mất trong ngọn lửa giờ đây đang ở nơi nào…
Một lúc sau, khi chúng tôi xuống tàu và rời khỏi nhà ga, người đang chờ đợi là──
“Mừng thiếu gia và cô Kokonoe vẫn mạnh khỏe.”
Một người đàn ông lớn tuổi ăn mặc bảnh bao đứng trước một chiếc xe sang trọng bóng loáng, cúi đầu chào chúng tôi.
“Lâu rồi không gặp, ông Terao.”
“Này, ta đã nói bao nhiêu lần rồi, bỏ cái từ ‘thiếu gia’ đi chứ, Terao!”
“──?”
Yurie tỏ vẻ khó hiểu khi nghe cuộc trò chuyện giữa tôi, Tora và ông lão đến đón.
Tôi giải thích với cô ấy rằng ông Terao là chấp sự phục vụ trong gia đình Tora, và hôm nay ông ấy sẽ đưa chúng tôi từ nhà ga đến nghĩa trang.
Thật ra, Tora xuất thân từ một gia đình khá giả, đến mức tôi không thể hiểu nổi tại sao cậu ta lại chọn con đường vào trường huấn luyện kỹ thuật chiến đấu. Bản thân cậu ta thì nói đó là con đường phù hợp với mình, nhưng trường cấp hai cậu ta theo học là một trường tư thục nổi tiếng với kỳ thi đầu vào khó nhằn, nên về mặt tính cách thì không nói, nhưng về gia thế thì tôi chỉ có thể nghĩ là cậu ta đã chọn sai đường.
Sau khi Yurie và ông Terao chào hỏi và giới thiệu tên nhau, chúng tôi lên xe và rời khỏi nhà ga.
Khoảng chưa đầy hai mươi phút sau, xe dừng lại──
Chúng tôi đã đến nghĩa trang nơi Otoha và những người khác yên nghỉ.
Bước xuống xe, chúng tôi cầm theo dụng cụ dọn dẹp mà ông Terao đã chuẩn bị sẵn và cùng nhau bước vào nghĩa trang.
Đến trước bia mộ khắc chữ "Mộ cửu Trọng gia", tôi cùng Yurie và những người khác bắt đầu dọn dẹp.
Trong nghĩa trang không một bóng người ngoài chúng tôi, chỉ có tiếng ve kêu không ngừng vang vọng.
Một lúc sau──khi mọi thứ đã sạch sẽ, chúng tôi dâng hoa, thắp nhang và chắp tay cầu nguyện.
(Otoha, xin lỗi vì đã đến muộn nhé…)
Đầu tiên, tôi xin lỗi rồi nhắm mắt lại, trong lòng báo cáo mọi chuyện đã xảy ra trong nửa năm qua.
Chuyện gặp gỡ cô gái tóc bạc, chuyện bất ngờ hội ngộ với Tora, và nhiều chuyện khác nữa.
Và cả──chuyện tôi đã có được 《Lực》.
Kết thúc báo cáo, tôi đứng dậy.
(Em giận lắm phải không, Otoha. Nếu có được 《Lực》 thì phải dùng để bảo vệ người khác, em chắc chắn sẽ nói như vậy phải không… Nhưng, nhưng anh thì…)
Tôi nghĩ về Otoha, kim đồng hồ thời gian của em đã ngừng lại kể từ ngày định mệnh ấy.
Hình ảnh cô em gái hiền lành, hay lo lắng và hơi cằn nhằn.
Khuôn mặt ngượng ngùng em thể hiện khi tôi xoa đầu.
Nụ cười mà tôi đã không thể bảo vệ.
Chính vì vậy, tôi không thể tha thứ cho kẻ đó.
Kẻ đã cướp đi Otoha, cướp đi tất cả những điều quan trọng của tôi, người bạn thân cũ.
(Tôi sẽ giết! Nhất định phải giết kẻ đó…!)
Có một tôi mong muốn bảo vệ mọi người.
Và có một tôi khác, mong muốn giết chết kẻ đó.
Cả những mong muốn của tôi đối với Yurie nữa, tôi cứ mãi ôm trong mình những mâu thuẫn.
“Xin lỗi nhé, vì tôi mà chúng ta đến muộn.”
Khi mặt trời bắt đầu nghiêng bóng, chúng tôi rời khỏi mộ và trên đường ra bãi đậu xe, Tora nói.
Chủ nhật vừa rồi──ngày hôm sau khi đến Death New Land, Tora có một việc không thể bỏ lỡ nên chuyến tảo mộ bị hoãn lại đến hôm nay, và có vẻ như cậu ta khá bận tâm về điều đó.
“Chậm một tuần cũng chẳng khác biệt gì đâu. Hơn nữa, tôi nghĩ Otoha sẽ rất vui vì cậu đã đến đó.”
“…Vậy à. Thế thì tốt rồi.”
Trong vẻ mặt đầy xin lỗi, Tora vẫn nở một nụ cười.
“Cảm ơn nhé, Tora. Tôi cũng vui lắm. Và Yurie nữa, cảm ơn em đã đến nhé.”
“Vâng. Em rất vui vì đã có thể chào hỏi đàng hoàng.”
Ở lối vào nghĩa trang, tôi cúi đầu chào một người đi tảo mộ khác đang bước vào, rồi ra đến bãi đậu xe và nói chuyện với Tora.
“…Tora. Chuyện tiếp theo thì sao đây?”
“Tôi biết mà. Ngươi sẽ về nhà cũ phải không. Xin lỗi nhưng tôi phải về nhà gặp mặt nên không thể ghé qua được.”
“Chuyện đó thì—”
Dọn dẹp nhà cũ giờ không có ai và trở về học viện──đó là kế hoạch tiếp theo của tôi.
Nhưng tôi lắc đầu và nói.
“Xin lỗi. Từ đây tôi sẽ đi bộ. Nhà cũng không xa lắm đâu.”
“…Hừm, muốn đi dạo ngắm nhìn quê hương sau bao ngày xa cách là chuyện bình thường mà. Chẳng có gì phải thấy có lỗi cả.”
Để lại lời hẹn gặp lại vào tối nay, Tora lên xe và rời đi.
“Yurie, xin lỗi đã bắt em đi cùng.”
“Không sao ạ. Em thích đi bộ mà.”
“À, không… Chuyện đó thì đúng là vậy nhưng…”
“──?”
Với câu trả lời ngập ngừng của tôi, Yurie nghiêng đầu nhỏ, tiếng chuông leng keng vang lên.
“Tôi muốn nói chuyện với một người quen một chút.”
Đó là một người mà Tora không biết, và nếu có chuyện gì xảy ra, tôi không muốn họ gặp nhau.
Vì vậy, dù hơi có lỗi với Tora, tôi đã tách ra ở đây.
“Người đó ở đâu vậy ạ?”
Trước câu hỏi của Yurie, tôi hướng mắt về chiếc xe đang đỗ ở góc bãi đậu xe.
…chiếc xe sang trọng, bề thế hơn nhiều so với chiếc xe của nhà Tora, mà khi chúng tôi tới nghĩa trang thì hoàn toàn không thấy có mặt.
“...Tớ không nghĩ ông ấy là người có thể đi một chiếc xe khủng thế này đâu.”
“Không phải xe tao, thằng ranh con này.”
Tiếng nói vang lên từ lối vào nghĩa trang.
Tôi quay đầu lại, bắt gặp hình bóng của người viếng mộ mà chúng tôi vừa lướt qua ban nãy – một gã đàn ông vóc dáng to lớn.
Làn da ngăm đen rám nắng, cùng với gã đàn ông vĩ trượng vừa gọi tôi là “thằng ranh con” ấy, không ai khác chính là người tôi quen biết rõ ràng.
“Hừm, nãy không chịu lên tiếng chào hỏi gì hết, tao cứ tưởng mày quên mặt tao rồi chứ.”
“Làm sao tôi quên được một người có quá nhiều đặc điểm nhận dạng như ông chứ, ông chú.”
“Phải gọi là Ōgi-san chứ, thằng ranh.”
“Nói thế thì tôi cũng có tên là Kokonoe Tōru đấy, ông chú Ōgi.”
Chúng tôi trừng mắt nhìn nhau – rồi chẳng ai bảo ai, một nụ cười nở trên khóe môi cả hai.
“Ha ha ha, vẫn là cái thằng nhóc lắm mồm như ngày nào. Nhưng mà trông mày khỏe mạnh là tốt rồi, thằng ranh con.”
“Ông chú cũng thế. Tôi cứ tưởng ông chết rũ xương ở đâu rồi chứ.”
Đáp lại lời tôi, Ōgi-san lại phá lên cười sảng khoái, rồi sải bước lớn tiến lại gần –
Và tung một cú đấm móc.
“Tōru!!”
Một đòn đánh từ thân hình cuồn cuộn cơ bắp ấy tạo ra tiếng “bạch!” vang dội khắp xung quanh.
Đòn tấn công – đã không trúng.
Trong tích tắc, tôi đã dùng một tay đỡ lấy.
“Không sao đâu, Yurie. Ông ấy không phải người xấu, chỉ là tính cách xấu thôi.”
Tôi nói với cô gái tóc bạc, trong khi vẫn giữ nguyên tư thế đỡ lấy cú đấm nặng trịch mà một năm trước tôi không thể đỡ được, mà chắc chắn sẽ bị đánh bay.
“Nghe mày nói thế phũ phàng thật đấy. …Thôi được rồi, dù sao thì, mày cũng khá lên nhiều rồi đấy chứ.”
“Ha ha, thật lòng mà nói thì được ông khen như vậy tôi cũng thấy vui.”
Chúng tôi lại nở nụ cười trên môi, nhìn vào mặt nhau.
“…Tōru, người đó là người quen của cậu đúng không?”
Nhìn cảnh chúng tôi trao đổi một cách kỳ lạ, Yurie – người lần thứ hai bị bỏ lại một mình trong ngày – trông có vẻ bối rối.
“À. Đây là ông chú tên Ōgi, ông ấy từng là sư phó môn võ tôi học –”
Thả tay ra, tôi nói tiếp.
“Ông ấy là người biết được khoảnh khắc cuối cùng của Otoha.”
Hai năm trước –
“A…nh, hai…”
Otoha trong vòng tay tôi, với vẻ mặt đau đớn – vẻ chết chóc hiện rõ, yếu ớt gọi tôi.
“……………………”
Môi Otoha mấp máy.
Nhưng tôi không nghe thấy tiếng. Có lẽ bị tiếng lửa cháy lách tách lấn át, hay có lẽ em đã mất hết sức lực để cất tiếng, tôi không biết.
Chỉ là, tôi hiểu em đang nói gì.
Otoha hỏi: *“Anh không bị thương chứ?”*
“Anh, anh, anh…! Không sao đâu, nhờ có em mà…!”
Tôi gật đầu. Gật đầu. Gật đầu.
Tôi gật đầu lia lịa để em biết rằng mình không hề hấn gì.
Và rồi, môi Otoha lại mấp máy.
*“Tốt quá…”*
Otoha nói vậy, nở một nụ cười – rồi em chết.
“Oto…ha…? Otoha, Otoha, Otohaaaa!!”
Không thể chấp nhận hiện thực trước mắt, tôi cứ gọi tên Otoha, gọi mãi, gọi mãi.
Hết lần này đến lần khác –
Nhưng, Otoha đã không bao giờ mở mắt nữa.
Otoha, người lẽ ra luôn đáp lời ngay lập tức khi tôi gọi, cũng không hé môi.
Mỗi lần gọi tên, mỗi lần lay vai em, tôi lại càng nhận ra sự thật đau lòng này, như một vết nhơ loang rộng trong tim tôi.
Cả sự thật rằng người đã cướp đi sinh mạng của Otoha lại chính là bạn thuở nhỏ, là người bạn thân nhất của tôi.
“Aaaaaaa!!”
Trái tim bị nhuộm đen bởi căm phẫn, oán hận và tuyệt vọng, gào thét tên người bạn thân.
Nhưng hắn ta chỉ lặng lẽ nhìn tôi với đôi mắt đen như mực –
Sau khoảnh khắc tưởng chừng ngắn ngủi nhưng lại dài như vĩnh cửu, hắn quay lưng đi.
Hắn ta không chút do dự bước vào trong biển lửa ngút trời, rồi quay lại nhìn tôi lần cuối.
“Tạm biệt, Tōru. …Cho đến ngày màn kịch mới bắt đầu nhé.”
Ngay sau đó, cùng với tiếng nổ vang trời, võ đường bắt đầu đổ sập –
Tôi mất đi ý thức.
“...Ồ, thằng nhóc. Mày tỉnh rồi đấy à.”
Khi mở mắt, thứ lọt vào tầm nhìn của tôi là bầu trời xanh đến chói mắt và gã đàn ông to lớn với làn da ngăm đen.
“Ông là…? Còn đây là – rốt cuộc tôi…?”
Đầu óc vẫn còn mơ màng, tôi cố gắng ngồi dậy, thấy mình đang ở trên bãi cỏ. Nhìn quanh, khung cảnh quen thuộc đập vào mắt, và tôi nhận ra mình đang ở đâu.
Nơi tôi đang ở là một công viên lớn gần võ đường.
Từ công viên này, tôi có thể nhìn thấy ngọn đồi rậm rạp cây cối, nơi có võ đường Ichitō-ryū mà tôi đang theo học.
Vì vậy, tôi tự nhiên hướng ánh mắt về phía ngọn đồi –
Nhưng có điều gì đó bất thường đã xảy ra.
Khói đen đang bốc lên từ ngọn đồi.
“Kia, là…?”
Cháy –
Khi hai chữ đó lướt qua tâm trí tôi, ký ức ùa về như một vụ nổ.
“──Khốn kiếp!! Otoha!!”
Khi tôi định đứng dậy và chạy đi, gã đàn ông to lớn nắm lấy tay tôi.
“Buông ra! Otoha ở trong đó!!”
“Otoha mà mày nói, không phải là cô bé này sao?”
Gã đàn ông to lớn đưa ra hình bóng một cô gái được ôm trong cánh tay to như thân gỗ.
Cô gái nhắm mắt trong vòng tay hắn, ngủ yên không nhúc nhích, chắc chắn là em gái tôi, Otoha.
Nhưng – tôi biết rằng đôi mắt ấy sẽ không bao giờ mở ra nữa.
Linh hồn của Otoha đã không còn trên cõi đời này –
Và tôi biết rằng người đã đoạt mạng em là thiếu niên mà tôi từng nghĩ là bạn thân.
Sau khi đã khóc cạn nước mắt, tôi hỏi gã đàn ông da ngăm đó là ai.
Hắn ta tự xưng là Ōgi, và nói rằng đã từng học cùng môn võ Ichitō-ryū với tôi.
“À mà, chắc là bị khai trừ từ lâu rồi nhỉ.”
Ōgi-san cười khổ, nói rằng hơn mười năm trước, ông đã rời võ đường để tìm kiếm sức mạnh không có trong Ichitō-ryū.
Nhưng tôi biết tên của ông ấy.
Trong võ đường có những tấm thẻ gỗ ghi tên các môn sinh, và trong đó có tên của Ōgi-san – hơn nữa, còn được treo ở vị trí sư phó.
Nghe vậy, gã đàn ông to lớn lộ vẻ mặt phức tạp, chỉ nói “Vậy sao…”
Cuối cùng, Ōgi-san nhìn chằm chằm vào ngọn đồi đang bốc khói đen, lẩm bẩm đầy bất lực.
“Haiz, đây là sự dẫn lối của trời sao…”
“Sự dẫn lối của trời…? Cái đó ư!? Cái đó là do con người, do hắn ta làm ra mà!”
“Con người, sao… đúng vậy… Xin lỗi, thằng nhóc… Nếu ta xuất hiện sớm hơn một chút, ít nhất thì cũng có thể cứu được cô bé…”
“Ông không có lỗi gì cả…”
Tôi lắc đầu, nói ra những lời hắn ta đã nói trong ngọn lửa, coi đó là sự tức giận đối với bản thân vì đã không bảo vệ được Otoha.
“Tất cả là do hắn ta, không – là do tôi quá yếu, nên Otoha mới bị giết.”
“…Vậy mày định làm gì tiếp theo đây?”
Trước câu hỏi của Ōgi-san, tôi trút ra những cảm xúc pha trộn giữa căm ghét, phẫn nộ và oán hận – những lời nguyền rủa mang tên lời thề.
“Tôi sẽ – mạnh lên. Mạnh lên, và giết hắn ta…! Nhất định sẽ giết hắn!!”
Vụ cháy võ đường được báo chí đưa tin là do sơ suất trong việc sử dụng lửa, và tên hắn ta được liệt kê vào danh sách những người đã chết.
Cái chết của Otoha được xử lý là do ngộ độc khí carbon monoxide, và vết dao ở lưng em hoàn toàn không được nhắc đến.
Cả hai việc này, Ōgi-san dường như đã làm rất nhiều chuyện để dàn xếp, nhưng tôi không biết chi tiết.
Vào cái ngày Otoha bé nhỏ lại càng trở nên bé nhỏ hơn, Ōgi-san để lại câu “Ta chỉ có thể làm đến đây thôi,” rồi biến mất khỏi trước mặt tôi –
Hai tháng trôi qua kể từ đó.
Một ngày nọ, ta và Ōgi gặp lại nhau tại một ngôi cổ tự nằm sâu trong vùng núi Đông Bắc.
Ta đã lặn lội tìm kiếm khắp những ngôi chùa trong khu vực mà Ōgi từng nhắc đến khi chia tay, nơi ông ấy nói rằng mình đang sinh sống.
“Xin hãy rèn luyện cho ta mạnh hơn!”
“Cứ tưởng lâu ngày gặp lại thì có chuyện gì, ai dè lại là chuyện này…”
“Làm ơn đi, Ōgi! Ông mạnh lắm mà! Xin hãy giúp ta mạnh lên! Ta muốn mạnh hơn nữa!!”
“Để giết ‘nó’ phải không…?”
Nghe lời Ōgi, ta gật đầu.
Ta muốn mạnh lên, càng sớm càng tốt.
Nhưng ta biết, chỉ với những gì được Sư phụ – người đứng đầu Nhất Đấu Lưu và là ông nội của ‘nó’ – truyền dạy, ta không những không thể đuổi kịp ‘nó’ mà ngay cả đến gần cũng là điều không tưởng.
Chính vì vậy, ta đã tìm đến Ōgi, người biết rõ mọi chuyện, nhưng…
“Về đi. Chuyện đó, ta cũng chỉ thoáng thấy một lần, nhưng đó không phải là thứ mà ngươi có thể đối phó nổi đâu.”
Ông ấy lạnh lùng nói, rồi quay lưng bỏ đi.
Dù ta đã van nài bao nhiêu lần, cúi đầu khẩn khoản thế nào, câu trả lời vẫn không thay đổi. Thế nhưng, ta vẫn không chịu rời khỏi ngôi cổ tự mà cứ thế ở lì lại đó.
Từ hôm sau, ta bắt đầu tập luyện. Ta hướng đến cây đại thụ ở góc chùa, liên tục đấm đá vào nó.
Da rách toác, máu tuôn ra xối xả. Ta dùng vải băng vết thương, cắn răng chịu đựng cơn đau và cứ thế miệt mài.
Khi cơn đau dần chuyển sang tê dại, và cánh tay không thể nhấc lên được nữa vì kiệt sức, ta sẽ tạm nghỉ để ăn uống, rồi lại tiếp tục hướng về cây đại thụ – đó đã trở thành nếp sinh hoạt hàng ngày của ta.
Trong chùa không có ai khác ngoài Ōgi. Ông ấy chỉ sống một cuộc đời vô độ, suốt ngày uống rượu, đọc sách, xem TV hoặc ngủ trưa, tuyệt nhiên không nói một lời nào với ta.
Năm ngày sau, ta gục ngã.
“Mạnh lên được chút nào chưa?”
Ngay khi ta vừa tỉnh lại, Ōgi đã hỏi câu đầu tiên.
Ta không đáp lời.
Tất cả những gì ta cảm nhận được chỉ là cơn đau nhức ở nắm đấm, ở chân, cùng sự mệt mỏi rã rời khắp cơ thể.
“Ừ thì cũng chỉ đến thế thôi. Chỉ có những thằng nhóc như ngươi mới có cái suy nghĩ rằng cứ lao đầu vào tập quá sức, cứ vung nắm đấm điên cuồng là sẽ mạnh lên được.”
“Thằng nhóc thì sao chứ?! Nhưng ‘nó’ đã hoàn thành Vạn Bái! Nên ta cũng phải…!!”
Vạn Bái của Nhất Đấu Lưu là một hình thức tu luyện, đúng theo nghĩa đen, liên tục vung kiếm đủ một vạn lần.
Sư phụ nói, cuối cùng sẽ đạt tới Thần Tốc.
‘Nó’ đã hoàn thành bài tu luyện khắc nghiệt đó từ hai năm trước.
Nhưng bây giờ, ta còn chưa đuổi kịp cả ‘nó’ của hai năm trước.
Chính vì vậy, ta nghĩ rằng mình trước tiên phải đạt tới cảnh giới đó, nhưng…
“Ra vậy… Ngươi đã thấy một ví dụ thành công tuyệt đối rồi. Hơn nữa, kẻ thù của ngươi đã đạt được điều đó, nên việc ngươi cũng muốn vậy là điều dễ hiểu.”
Ōgi vuốt râu lởm chởm, thở dài.
“Đúng là có những trường hợp mạnh lên được nhờ vượt qua sự quá tải. Nhưng thông thường, kết cục là cơ thể sẽ tan nát. …Hơn nữa, ngươi là người rõ nhất ‘nó’ không phải là kẻ tầm thường.”
“Đúng vậy, ‘nó’ được gọi là thiên tài. Ta thì ngay cả đứng dưới chân cũng không bằng. Vậy mà ta phải đuổi kịp ‘nó’, nếu không thì làm sao báo thù cho Otoha được… Ta phải làm thế nào đây?!”
Ta siết chặt nắm đấm, nghiến răng ken két vì uất ức.
Nhìn thấy bộ dạng của ta, Ōgi trầm tĩnh nói:
“Cách để mạnh lên không chỉ có một.”
Lời nói đó như một cú sốc lớn đối với ta.
Để mạnh lên có nhiều cách khác nhau, và kẻ nào tìm được phương pháp phù hợp với mình thì kẻ đó sẽ mạnh lên. Hơn nữa, ở thời điểm hiện tại, ngươi còn chưa có nền tảng vững chắc, nên chẳng đáng nói gì cả – Ōgi tiếp lời.
“Thêm nữa, trước khi nói đến những vấn đề khác, hãy ăn uống đầy đủ và nghỉ ngơi khi cần. Lần tới mà đổ bệnh, ta sẽ không giúp ngươi nữa đâu, thằng nhóc.”
Ōgi rời khỏi phòng, còn lại một mình ta, ta cứ suy nghĩ mãi về những điều vừa được nghe cho đến khi chìm vào giấc ngủ.
(Cách để mạnh lên không chỉ có một, sao…)
Nếu vậy, cách nào sẽ giúp ta mạnh lên đây?
Sáng hôm sau, ngay khi vừa chạm mặt Ōgi, ta đã nói:
“Trước hết, ta sẽ tập trung vào những gì đã học từ Sư phụ. Sau đó, đúng như ông nói, ta sẽ cố gắng tìm ra cách để mạnh lên phù hợp với mình.”
“Khà khà, cứ làm theo ý ngươi đi. Nhưng ta nói trước, từ giờ ta sẽ không dạy ngươi bất cứ chiêu thức nào đâu.”
“Biết rồi, lão già.”
“Ha ha. Biết rồi thì tốt thôi— Khoan đã, cái từ ‘lão già’ là sao hả?!”
“Ông không định dạy cho ta một chiêu nào đúng không? Vậy thì ta sẽ chẳng gọi ông là Ōgi-san đâu.”
Ta mỉm cười “phì phì” với Ōgi rồi chạy vọt ra ngoài.
“Ôi dào, cái thằng nhóc thối này…”
Và thế là, ta bắt đầu chạy bộ như Sư phụ đã từng dạy. Con đường núi gập ghềnh rất thích hợp để rèn luyện đôi chân và cơ hông, chỉ cần đi về một vòng đến chân núi thôi cũng đủ khiến ta kiệt sức.
Chạy xong, ta lại vung nắm đấm, vừa vung vừa nhớ lại những gì Sư phụ đã dạy. Khi ta vung nắm đấm ngày xưa, ta không hề đơn độc, điều đó dù không muốn cũng phải nhớ lại, khiến lòng ta nhói đau.
Giữa các buổi tập, ta còn phải đi mua sắm thực phẩm hay rượu, chẻ củi tắm, và đôi khi còn bị ép đi câu cá để nghỉ ngơi cả thể xác lẫn tinh thần.
Rồi vài tháng trôi qua.
Vào một ngày giữa mùa đông khắc nghiệt nhất, khi núi đã phủ đầy tuyết trắng xóa—
“Thằng nhóc. Ý muốn mạnh lên của ngươi vẫn không thay đổi chứ?”
Vẫn như mọi khi, Ōgi đang uống rượu thì đột nhiên hỏi.
“Đừng nói những điều hiển nhiên như vậy chứ.”
“…Vậy sao. Nếu đã thế, ta sẽ cho ngươi biết sự thật. Cái sự thật khắc nghiệt đó.”
Ông ấy một hơi cạn sạch chén rượu, rồi nói với ta:
“Ngươi không có tài năng.”
Có vẻ như ông ấy đã nhận ra điều đó khi quan sát ta tu luyện bấy lâu nay.
Khả năng vận động của ta có thể vượt trội hơn người thường, nhưng về tài năng võ thuật – cái gọi là ‘cảm giác’ – thì ta lại thiếu hụt.
“Ta… cứ thế này sẽ không bao giờ đuổi kịp ‘nó’ sao…?”
“‘Nó’ có thể coi là một con quái vật. Ngươi thì không thể đâu.”
Ta nhìn nét mặt Ōgi và hiểu rằng ông ấy không hề nói dối.
Trong mấy tháng qua, ta đã đủ hiểu người này không phải là một kẻ tầm thường.
Chính vì vậy, những lời nói đó càng nặng trĩu.
Đây không chỉ là một sự thật khắc nghiệt.
Đó là một bức tường tuyệt vọng.
Ta cảm thấy mình như đang rơi xuống đáy vực sâu thẳm.
Một sự im lặng đến nhói lòng bao trùm, rồi cuối cùng—
“Dù vậy—!”
Ta siết chặt nắm đấm đang run rẩy, đấm mạnh xuống sàn.
“Dù vậy, ta vẫn sẽ làm…! Vì ta đã tự thề với chính mình như thế!!”
Trong căn phòng tĩnh lặng đến đáng sợ, ta nhìn thẳng vào Ōgi.
Kèm theo ý chí sắt đá, dù giữa ta và ‘nó’ có một bức tường tuyệt vọng đến đâu, ta cũng nhất định sẽ phá tan nó.
Sau một lúc im lặng—
“…Nhìn cái này đi.”
Ōgi vừa nói vừa đưa cho ta một tờ giấy – đó là tờ giới thiệu về một học viện.
“Hạo Lăng Học Viện…?”
Ta muốn mạnh lên càng sớm càng tốt.
Ta khao khát điều đó, vậy tại sao lại bảo ta đi học tiếp – trong khi ngay cả bây giờ ta còn không đến trường.
Tâm tư của ta có lẽ đã bị ông ấy nhìn thấu, hoặc ngay từ đầu ông ấy đã nghĩ ta sẽ suy nghĩ như vậy.
“Đi đến đây, ngươi sẽ có được ‘Lực’. …Đi hay không là tùy ngươi chọn.”
“‘Lực’ ư…? Ý ông là sao, lão già?!”
Đến lúc đó, ta mới được nghe kể.
Về sự tồn tại của một học viện dị thường, một ngôi trường huấn luyện kỹ năng chiến đấu.
Vào Hạo Lăng Học Viện là có thể có được thứ 《Sức Mạnh》 vượt qua giới hạn của con người.
“Nhưng mà, muốn vào được cái học viện Hạo Lăng này thì hình như cần có cái gọi là 《Thiên Tính Thích Ứng》 kia đó. Nghe nói đó là một thứ bẩm sinh, tỉ lệ cứ nghìn người mới có một.”
“Nếu không được thì nghĩ cách khác thôi.… Đâu phải chỉ có một con đường để trở nên mạnh hơn.”
“…Khà khà, trông cậu cũng khá khẩm hơn chút rồi đấy chứ.”
Ông Ōjō khẽ rung vai, rồi ngửa cổ uống cạn chén.
“Thôi được rồi, lời cần nói thì cũng đã nói. Vậy nên──đêm nay là đêm cuối chúng ta ở bên nhau, thằng nhóc.”
“──!?”
“Ta lại lên đường phiêu bạt đây. Sẽ không bao giờ quay về đây nữa đâu.”
Trước giờ ông ấy cũng từng biến mất đột ngột, rồi vài ngày đến một tuần sau mới trở về, nhưng không ngờ lại nói là sẽ không bao giờ quay lại.
“Vậy, à…”
Tôi gắng gượng nặn ra lời.
Trong lòng dâng lên, có lẽ là nỗi buồn.
Suốt mấy tháng ở bên nhau, ông Ōjō đúng là không dạy tôi bất kỳ chiêu thức nào như đã tuyên bố, nhưng chúng tôi có trò chuyện. Hầu hết đều là những chuyện chẳng đâu vào đâu, nhưng thỉnh thoảng tôi chợt nhận ra sau này rằng ông ấy đã quan tâm đến sức khỏe của tôi một cách kín đáo.
Giữa những ngày tháng ấy, từ lúc nào không hay, tôi đã vô thức xem ông ấy như hình bóng người cha đã mất của mình.
Dù chẳng có điểm nào giống nhau, vậy mà vẫn thế.
“Được rồi… Trước khi lên đường──để ta tặng cậu một món quà chia tay vậy.”
“Quà chia tay…?”
Trước mặt tôi đang nghiêng đầu thắc mắc, ông Ōjō đứng dậy.
Người đàn ông vạm vỡ với làn da ngăm đen bảo tôi đi theo rồi bước ra ngoài, tôi cũng theo sau.
Chúng tôi đến sau ngôi chùa──trước một tảng đá khổng lồ cao hơn mười mét.
“Nhìn cho kỹ đây, thằng nhóc. Bây giờ ta sẽ──”
Ông Ōjō nắm chặt tay, giương lên như thể đang giương cung──và thủ thế.
“──Trao cho cậu một chiếc 《Răng Nanh》.”
Tôi kể cho Yurie nghe rằng sau khi Otoha mất trong hỏa hoạn, tôi đã ở nhờ chỗ ông Ōjō một thời gian, và ông ấy đã dạy tôi chiêu Lôi Thần Nhất Kích (Mjolnir) làm quà chia tay.
Tôi cố ý nói ra điều đó là để ông Ōjō nghĩ rằng Yurie không biết sự thật tôi là một 《Phục Thù Giả》 (Avenger).
Với người bình thường, mong muốn báo thù──thậm chí thề sẽ lấy mạng đối phương, và hành động cùng với một kẻ như vậy là một suy nghĩ bất thường. Đây là một rào cản phòng ngừa để tránh bị truy hỏi về nguồn gốc của suy nghĩ đó.
Dù ý định của tôi có được truyền đạt hoàn toàn hay không, Yurie cũng không hề lên tiếng chất vấn.
Chỉ là, khi tôi kể xong, Yurie nhìn chằm chằm vào cơ thể vạm vỡ của ông Ōjō rồi gật đầu.
“Lôi Thần Nhất Kích (Mjolnir) là do người này dạy sao…? Thật đáng tin.”
Cô ấy hẳn đang nhớ lại chuyện tôi từng nói rằng với cơ thể nhỏ bé của Yurie thì nếu phóng Lôi Thần Nhất Kích (Mjolnir) có thể sẽ làm hỏng người.
“Mjol… cái gì cơ?”
Khi tôi nói rằng Yurie đã đặt tên cho chiêu thức đó, ông Ōjō đã phá lên cười.
“Wahaha. Áo nghĩa Nhất Đẩu Lưu của ta lại được gọi như vậy ư. Nhưng mà──cô bé này mà biết chiêu đó, xem ra cậu đã sử dụng được nó rồi nhỉ.”
“Vâng, dù mất hơn một năm trời.”
Từ ngày được dạy, dù tôi đã đưa nó vào luyện tập hàng ngày, nhưng phải đến khoảng một tháng trước khi nhập học Hạo Lăng Học Viện tôi mới hoàn toàn làm chủ được nó.
“Không không, cậu giỏi thật đấy. Người bình thường chắc bỏ cuộc giữa chừng rồi. Nghĩa là dù không có tài năng, cậu vẫn đã nỗ lực hết mình. Chuyện này khiến người ta phải rơi nước mắt đấy, này!”
Vừa nói, ông ấy vừa vỗ bốp bốp vào lưng tôi.
“Nhân tiện, mau giới thiệu cô bé đó đi chứ. Dẫn đến thăm mộ em gái thì chắc là mối quan hệ sâu sắc lắm rồi, hửm?”
“Đau đấy, đừng có vỗ nữa. Với cả, Yurie không phải là mối quan hệ như ông nghĩ đâu.”
Thấy khó chịu vì bị hiểu lầm, tôi nhanh chóng giải thích về 《Bán Song Nhận》 (Duo).
“Thật là chuyện chẳng có tí sức hút nào cả… Chẳng biết thằng nhóc này vứt bỏ phiền não đi đâu hết rồi.”
Ông ấy vừa lầm bầm vừa gãi đầu sột soạt, nhưng thẳng thắn mà nói thì đúng là chuyện bao đồng.
“Dù sao thì, cũng đã hơn một năm rưỡi kể từ khi ta chia tay thằng nhóc… Ta rất muốn biết từ đó đến giờ cậu đã mạnh lên đến mức nào rồi──”
Ông Ōjō giơ lòng bàn tay về phía tôi.
“Trường hợp của chúng ta, hành động còn nhanh hơn lời nói… phải không?”
“Vâng, đúng vậy.”
Gật đầu, tôi thủ thế nắm đấm ở eo.
“Tōru…”
Yurie lo lắng nhìn tôi, người đang trong tư thế đấm thẳng.
Tuy nhiên, người cô ấy lo lắng không phải tôi, mà là ông Ōjō.
“Không sao đâu. Ông Ōjō là một con quái vật mà dù bây giờ tôi có dốc toàn lực ra đấm cũng không sao cả.”
Lôi Thần Nhất Kích (Mjolnir) mà ông Ōjō từng thể hiện trước đây hẳn phải có uy lực tương đương với tôi bây giờ.
Chính vì thế, tôi không nghĩ rằng một cú đấm của tôi có thể khiến ông ấy bị thương nặng.
“Ồ, nói chuyện nghe có vẻ tự tin lắm đấy, thằng nhóc.”
Tôi khẽ cười, từ từ hít sâu một hơi thật tĩnh lặng──
Rồi dồn khí thế đấm ra.
Ngay sau đó, một âm thanh tựa như có thứ gì đó nổ tung “BÙM!” vang vọng.
“Khà khà, đủ rồi. Ta đã hiểu rõ cái 《Lê Minh Tinh Văn》 (Lucifer) đó lợi hại đến mức nào. Thậm chí ta còn muốn được một lần đấu với kẻ có 《Vị Giai》 (Level) cao hơn thằng nhóc đấy.”
Ông Ōjō dễ dàng đỡ cú đấm thẳng dồn trọng lượng của tôi và cười một cách đầy thách thức.
Trước người đàn ông vạm vỡ đó, tôi nhún vai.
“Thật đấy, ông đúng là một con quái vật mà…”
Thế nhưng──
Con quái vật đứng trước mắt tôi lại gọi một kẻ khác là quái vật.
Đó là ông Ōjō, người đã đỡ cú đấm toàn lực của tôi lúc này, dù không phải là Lôi Thần Nhất Kích (Mjolnir) mạnh nhất.
Nói cách khác, điều đó có nghĩa là tôi phải trở nên mạnh hơn, mạnh hơn nữa.
Đúng vậy, cho đến ngày tôi gặp lại kẻ đó──
“Vừa nãy trông anh vui vẻ lắm, Tōru.”
“Vậy sao…?”
“Ừm.”
Sau khi chia tay ông Ōjō, trên đường về nhà, Yurie lên tiếng nói về cuộc trò chuyện vừa rồi.
“Vui vẻ, ư… Chắc là vậy thật.”
Vừa cười khổ, tôi vừa khẳng định lời của Yurie.
Cũng như Yurie lồng ghép hình bóng cha mình vào tôi, tôi cũng lồng ghép hình bóng cha tôi vào người đàn ông đó.
Chính vì vậy, tôi rất vui khi được gặp lại ông ấy sau một thời gian dài.
Tiện đây cũng xin nói luôn, chuyện tôi lồng ghép hình bóng người cha vào ông Ōjō dĩ nhiên là bí mật. Đứng trước mặt ông ấy thì làm sao mà nói ra được, mà nếu ông ấy mà biết được thì chỉ tổ tặng thêm cho ông ấy cái cớ để trêu chọc thôi.
Thôi bỏ qua chuyện đó, chính vì có suy nghĩ như vậy, tôi mới hiểu rõ cảm xúc của Yurie khi cô ấy lồng ghép hình bóng cha mình vào tôi──cái cảm giác cô đơn ấy.
…Cũng vì thế mà ban đầu tôi không thể từ chối ngủ chung, và sau đó cũng bị cô ấy lấn át luôn.
“Vâng. Vậy thì tốt rồi nhưng──tôi hơi phức tạp một chút.”
Chỉ một thoáng, nét mặt Yurie thoáng buồn.
“Hả? Tại sao thế?”
“…Bí mật, nhưng tối nay ngủ chung là được rồi.”
Sau câu trả lời vô nghĩa đó, chủ đề này kết thúc tại đây.
Sau đó, chúng tôi vừa đi vừa nói chuyện khác.
Tiếng ve sầu râm ran khi mặt trời bắt đầu lặn, báo hiệu mùa hè sắp kết thúc.
Rồi──tôi dừng bước tại một ngã ba chữ T.
“Tōru…?”
Nếu cứ thế rẽ phải sẽ về nhà, nhưng nếu rẽ trái thì phía trước là…
“…Yurie, xin lỗi. Tôi có một nơi muốn ghé qua một chút.”
Tōru vừa dứt lời, ánh mắt vẫn dõi theo ngọn đồi con con, Yurie khẽ gật đầu đáp lại.
Tôi cảm ơn Yurie rồi thẳng tiến đến nơi mọi chuyện bắt đầu.
“Thật... tĩnh lặng.”
Vừa đặt chân vào con đường dẫn lên đồi, nơi có tấm biển “cấm vào” dựng ở lối vào, tiếng ve sầu vừa nãy còn văng vẳng đã tan biến.
Không, không chỉ tiếng ve sầu.
Cả một vùng không gian như bị tách biệt khỏi thế giới bên ngoài, chìm trong tĩnh mịch.
Có lẽ đây chính là lúc nên dùng câu “tĩnh lặng đến mức như nước hồ gợn sóng”.
Không biết là do sự tĩnh mịch bao trùm, hay do những ký ức cuối cùng ùa về, mỗi bước chân tôi lại thấy khó thở hơn.
Rồi... con đường kết thúc, và một khoảng đất trống hiện ra.
Đây chính là đỉnh đồi, nơi từng có võ đường Nhất Đấu Lưu cho đến cái ngày định mệnh hai năm về trước.
Giờ đây, chẳng còn dấu vết nào của quá khứ, chỉ còn lại một bãi đất hoang tàn và cô quạnh.
Ánh tà dương ngả nghiêng nhuộm đỏ cả bầu trời, càng làm tăng thêm vẻ thê lương của nơi này.
Tôi nín thở khi chứng kiến cảnh tượng đó.
Bởi vì thế giới nhuộm đỏ ấy đã gợi lại hình ảnh võ đường chìm trong biển lửa.
Và cũng bởi vì, như để trùng khớp với ký ức ấy, tôi nhìn thấy một bóng tối đang đứng sừng sững tại nơi mọi chuyện đã khởi đầu.
Bóng tối khẽ quay đầu lại... và mỉm cười.
“Lâu rồi không gặp nhỉ, Tōru.”
Tên của bóng tối ấy là Narukami Sakaki.
Người đàn ông từng là bạn thân của tôi... kẻ thù đã sát hại Otoha, đang đứng ngay đó.
Cái ngày định mệnh ấy, đã đến rồi...
◇
“Haizz, đúng là trớ trêu thật đấy...”
Khi Tōru và Yurie khuất dạng, Ōjō bẻ khớp cổ lạo xạo.
“Nào, hừm... định rình mò đến bao giờ nữa hả? Nếu không mau ra đây, ta sẽ tóm cổ ngươi lôi ra đấy... 《Thẩm Phán Giả》.”

“Xin thứ lỗi.”
Cửa sổ chiếc xe sang trọng đang đậu mở ra, một lời xin lỗi vọng ra từ bên trong.
Người ngồi trong xe mà cửa sổ hé mở cho phép nhìn thấy là một thanh niên... với dáng vẻ kỳ lạ khi khoác trên mình bộ quân phục trắng.
“Tôi nghĩ thật đáng tiếc nếu làm mất vui buổi đoàn tụ của người thầy và học trò cưng của ngài... 《Cấm Môn Mộ Địa Hồn》.”
Thanh niên đó, 《Thẩm Phán Giả Bão Tố》, người đã gọi Ōjō bằng 《Nghiệp Danh》 – chức danh chủ chốt của 《Thất Diệu Rain》, khẽ nở nụ cười bình thản.
“Ngươi biết rõ ta định nói gì rồi đấy, nhưng thằng nhóc đó không phải học trò hay gì sất. Vì nó quá yếu ớt, ta chỉ ban cho nó một chiếc 《Diệm Nha》 để nó sống sót mà thôi.”
“Khụ khụ, cứ tạm cho là vậy đi. ...Tuy nhiên, tôi quả thực được chứng kiến một điều khá hiếm hoi. Không ngờ ngài lại thể hiện vẻ mặt vui vẻ đến thế.”
Dù đã nhận ra sự hiện diện của đối phương mà vẫn bỏ qua, Ōjō nghĩ thầm mình đã bị một kẻ phiền phức nhìn thấy, đoạn lấy bao thuốc lá ra từ túi áo và châm lửa.
Bởi vì ông biết, trong số 《Thất Diệu Rain》, người cần phải đặc biệt cảnh giác nhất chính là thanh niên mặc quân phục này.
“Đối với thằng nhóc đó và đối với ngươi, tất nhiên bộ mặt ta thể hiện phải khác nhau. Mà nói cho cùng, nếu nói về điều lạ lẫm, thì việc ngươi di chuyển bằng cái xe đó còn lạ lùng hơn nhiều.”
“Phương tiện di chuyển hàng ngày của tôi chính là chiếc xe này. Ngài cũng biết rằng ma thuật dịch chuyển tức thời yêu cầu điều kiện nhất định mà.”
Ma thuật dịch chuyển tức thời mà 《Thẩm Phán Giả Bão Tố》 đã sử dụng tại 《Thất Mang Dạ Hội》 tuy tiện lợi nhưng tất nhiên cũng có những mặt bất tiện. Điểm bất tiện lớn nhất là cần phải đánh dấu điểm đến của không gian dịch chuyển từ trước.
“À này, có một chuyện ta muốn hỏi ngươi.”
Sau khi phả ra một làn khói lớn, Ōjō hướng ánh mắt sắc lạnh về phía thanh niên.
“Tại sao ngươi lại giết chết ông già đó? Với tư cách một tổ chức, hắn vẫn còn giá trị lợi dụng mà, phải không?”
Khi Ōjō chất vấn về vụ sát hại 《Thợ Rèn Cơ Giáp》, 《Thẩm Phán Giả》 khẽ nhếch khóe môi và đáp lại.
“Khụ khụ, đúng như lời ngài vừa nói đó.”
“Ta ư?”
“Việc ông ta phải biến mất là ý chí của tôi với tư cách là một thành viên của 《Thất Diệu Rain》. Còn với tư cách là một cán bộ cấp cao của tổ chức, ý chí của tôi là muốn ông ta tiếp tục tạo ra nhiều 《Lực》 khác nữa.”
Mong muốn sự sống, nhưng lại mang đến cái chết...
Dù là hai suy nghĩ đối lập, nhưng đối với thanh niên mặc quân phục, cả hai đều là ý chí chân thật không chút giả dối.
Điều đó đơn thuần là do những khuôn mặt – những chiếc mặt nạ khác nhau – mà hắn ta thể hiện tùy thuộc vào vị trí của mình.
Trong trường hợp này, thanh niên mặc quân phục chỉ đơn giản là đã ưu tiên khuôn mặt của mình với tư cách là thành viên của 《Thất Diệu Rain》.
Chính vì vậy, 《Thẩm Phán Giả Bão Tố》 đã đề xuất 《Trò Chơi Tàn Sát》 tại 《Thất Mang Dạ Hội》, đi ngược lại lời cảnh báo của hội đồng cán bộ tổ chức.
“...Vẫn cái tính xấu xa như ngày nào.”
Trước câu trả lời của 《Thẩm Phán Giả》, Ōjō nhả điếu thuốc đang ngậm trong miệng.
“Vậy, hôm nay ngươi đến đây có việc gì? Việc ngươi đích thân xuất hiện, chắc hẳn phải có lý do quan trọng lắm chứ?”
“Ôi không không. Hôm nay tôi chỉ là người đưa đón thôi. Trong lúc chờ đợi để đón người, tôi tình cờ nhìn thấy ngài nên mới thế này...”
“...Đưa đón sao?”
Ōjō cắt ngang lời của thanh niên.
Ông phản ứng không phải với câu nói giả dối "tình cờ", mà với một chi tiết khác.
“Một người đàn ông như ngươi, lại làm cái việc đó vì ai cơ chứ...?”
“Tất nhiên rồi...”
Nở nụ cười thanh thoát giữa chừng câu nói, 《Thẩm Phán Giả Bão Tố》 lên tiếng.
“Vì hắn ta đó, 《Cấm Môn》.”
0 Bình luận