Absolute Duo
Hiiragiboshi Takumi/柊★たくみ Asaba Yuu/浅葉ゆう
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Quyển 5

Chương 4: Có gì đó đã thay đổi.

0 Bình luận - Độ dài: 11,698 từ - Cập nhật:

「《Hạn chế cấp độ》……?」

Đêm ấy, sau khi tôi và cô gái tóc bạc ấy một lần nữa thề nguyền trở thành 《Bán Song Nhận》—

Trong lúc tôi đang hỏi về vài điều còn khúc mắc từ câu chuyện ban chiều, bất giác tôi phải hỏi lại khi nghe thấy một từ hoàn toàn mới lạ.

Câu hỏi lúc đó của tôi là: Yurie đã kiểm soát 《sức mạnh》 của mình như thế nào?

“Bốn năm trước, dù đã thức tỉnh 《Tinh Diệu》, nhưng cả thể chất lẫn tinh thần của tôi đều không theo kịp 《sức mạnh》 đó.”

Một 《Siêu Việt Giả》 cần có thể lực và tinh thần tương xứng với 《vị giai》 của mình, ngược lại, đó cũng là một hệ thống an toàn để ban cho họ 《sức mạnh》 vừa vặn với bản thân.

Thế nhưng, một 《Tỉnh Giác Giả》 thì không tồn tại 《vị giai》, đương nhiên cũng không có hệ thống an toàn nào hoạt động. Bởi vậy, Tiến sĩ Tsukumo từng nói với Yurie rằng, nếu cơ thể hay tinh thần còn non nớt, họ có thể bị cuốn vào 《sức mạnh》 vượt quá giới hạn, đôi khi biến thành kẻ phế nhân.

“Cứ đà đó, không sớm thì muộn, tinh thần hoặc thể chất, hoặc cả hai của tôi sẽ bị hủy hoại. Nhưng Tiến sĩ Tsukumo đã có cách để kiểm soát 《sức mạnh》 đó.”

《Hạn chế cấp độ》—

Nghe nói, ban đầu đây là một loại nanomachine được tạo ra để kiểm soát hoạt động của 《Lê Minh Tinh Văn》, giúp cơ thể có thể rèn luyện bằng các thiết bị hiện có. Khi xét đến việc năng lực thể chất tăng lên đáng kể cùng với 《vị giai》, thì quả thực cách này có tính linh hoạt cao hơn so với việc phải chuẩn bị các thiết bị chuyên dụng.

“Vậy ra nó cũng hữu ích với Yurie ư?”

“Ya.”

Chắc hẳn ngay cả Tiến sĩ Tsukumo, người đã phát triển 《Lê Minh Tinh Văn》, cũng không ngờ rằng hệ thống được tạo ra cho 《Siêu Việt Giả》 mô phỏng lại có thể giúp ích cho một 《Tỉnh Giác Giả》 thật sự.

Thế nhưng, nó cũng không hoàn toàn hiệu quả.

Trước đây, Yurie đã tháo bỏ hạn chế để thích nghi với môi trường xung quanh, nhưng trong trận chiến lần này và ở chuyến đi dã ngoại biển, cô ấy dường như đã cưỡng ép tháo bỏ bộ hạn chế bằng một ý chí kiên cường.

Hành động vốn dĩ bất khả thi này, Yurie cho rằng, có lẽ là do 《Hạn chế cấp độ》 không hoàn toàn tác dụng lên cô ấy, một 《Tỉnh Giác Giả》.

Cô ấy giải thích rằng, sau khi gần như đã tháo bỏ được một lần, rồi lại tháo bỏ hoàn toàn trong trận chiến này, giờ đây 《Hạn chế cấp độ》 đã được gỡ bỏ gần như đến 《vị giai IV》.

(……《Hạn chế cấp độ》 ư. Nếu có thứ đó, vậy thì chuyện kia cũng có lời giải thích— không, giờ không phải lúc nghĩ về chuyện đó. Hơn nữa—)

Tôi đưa sự chú ý trở lại với Yurie và hỏi:

“《Hạn chế cấp độ》 đã được tháo bỏ như vậy, cơ thể cậu ổn chứ?”

“Ya. Ba năm qua, cả tinh thần và thể chất của tôi đều đã trưởng thành rồi.”

“Ra vậy. Vậy thì tốt quá.”

Vừa gật đầu, tôi vừa bị một suy nghĩ nào đó cuốn lấy và khẽ liếc nhìn.

(……………………Trưởng thành?)

Hướng về phía đường cong nho nhỏ trên cơ thể cô gái tóc bạc ấy.

“—Tōru?”

May mắn thay, Yurie không nhận ra ý nghĩa ánh mắt của tôi mà chỉ nghiêng đầu khó hiểu, tôi vội vàng chuyển sang câu hỏi khác.

Chẳng hạn như, có bao nhiêu người biết Yurie là 《Tỉnh Giác Giả》, hay cô ấy sẽ giải thích với các bạn cùng lớp về tình trạng 《Hạn chế cấp độ》 đã được tháo bỏ như thế nào, v.v.

“Chỉ có vài người biết, bao gồm cả Lý sự trưởng. Với những người khác, tôi sẽ nói rằng đó là tình huống khẩn cấp nên đã thực hiện Nghi thức Thăng Hoa đặc biệt.”

Sau đó, chúng tôi tiếp tục trò chuyện, và đêm dần buông sâu hơn—

Thoáng nhìn… thoáng nhìn…

Khi giờ tắt đèn đến gần, Yurie bắt đầu tỏ ra bồn chồn không yên.

Tôi tự hỏi cô ấy đang nhìn gì mà cứ liếc mắt, hóa ra thứ cô ấy nhìn là chiếc đồng hồ—

Nhìn vẻ mong chờ ấy, tôi đưa ra một suy đoán.

“…………Yurie, anh muốn hỏi một điều…”

“Gì vậy, Tōru?”

“Tối nay em có muốn ngủ cùng không?”

“—! Anh giỏi thật đấy. Sao anh biết được hay vậy?”

Dạo gần đây tôi phải nằm viện, và xét đến những gì đã xảy ra hôm nay, tôi có thể đoán được phần nào.

“…Được không ạ?”

Yurie nhìn tôi với đôi mắt đầy mong chờ, tôi cười khổ, vừa xoa đầu cô ấy vừa trả lời:

“À, tất nhiên rồi.”

“Ya ♪”

Yurie vui sướng ra mặt.

Đến đây thì mọi chuyện vẫn tốt đẹp.

“À mà Tōru này. Từ giờ mỗi tuần hai lần, chúng ta hãy ngủ cùng nhau nhé.”

Nhân lúc vui mừng, một lời đề nghị bất ngờ đã vọt ra.

“Hả!? Đột, đột nhiên em nói gì vậy…”

Trước đây, chúng tôi đã ngủ cùng nhau một lần mỗi tuần, với điều kiện là Yurie rất cô đơn, nhưng giờ đột nhiên cô ấy muốn tăng lên, khiến tôi hoang mang.

“Tōru đã nói sẽ ở bên cạnh khi tôi cô đơn mà. Hơn nữa, anh cũng muốn chia sẻ niềm vui với tôi nữa.”

(Tôi thì thấy xấu hổ hơn là vui đấy chứ!?)

“…Không được ạ?”

Bị nhìn chằm chằm, tôi giằng xé nội tâm—

“…………Không, không phải là không được.”

“Ya ♪”

Tôi không thể từ chối và đành gật đầu.

Thế là, trong tình thế nửa bị ép buộc, việc ngủ chung hai lần một tuần đã được quyết định, nhưng tôi cũng không khỏi có chút lo lắng (?).

Đó là—

(Liệu sau này số lần có tăng thêm nữa không nhỉ?)

Đúng là chuyện đó…

“Vậy thì, chúng ta đi ngủ thôi.”

“À, ừ, phải rồi…”

Khi tôi yếu ớt gật đầu—

Lóc cóc lóc cóc… rồi ngồi phịch.

Yurie không chút do dự, ngồi xuống giường của tôi.

“Mời anh.”

Hơn nữa, cô ấy còn dang rộng hai tay, ra vẻ như muốn tôi lao vào lòng mình.

“…Mời anh là sao?”

“Dù cô đơn đến mấy, cứ dựa dẫm vào Tōru mãi thì không công bằng đâu ạ.”

“Không, thật ra bây giờ thì…”

“Mời anh.”

Lúc đó, tôi nghĩ rằng mình đang dần lún sâu vào một vũng lầy nào đó.

Những ngày tháng trôi qua trong sự khắc nghiệt kép của cái nóng và việc huấn luyện.

Sau khi học viện thông báo về việc 《Thần Diệt Bộ Đội Liberus》 đã bị tiêu diệt, không khí trong trường trở nên yên bình hơn hẳn, đồng thời sự sôi động cũng dần trở lại—

Nhưng riêng bọn tôi, đám học sinh năm nhất, vẫn còn chút gì đó u ám, chưa thật sự tươi sáng.

Lý do thì rõ rồi.

Vì Tsukimi vẫn chưa trở về.

(Hóa ra cô ấy cũng là người tạo không khí khá tốt nhỉ…)

Chỉ khi mất đi mới nhận ra, đúng là vậy.

Đặc biệt, Kibitsu, người đã có mặt tại hiện trường, trông rất ủ dột.

Gần đây cậu ta cứ chìm vào suy tư, dù Miyabi và Tomoe đã cố gắng động viên một cách khéo léo, nhưng để lấy lại tinh thần thì e là phải đợi Tsukimi trở về mới được.

(Chắc còn lâu lắm…)

Nghe nói cô ấy đã giữ được tính mạng, nhưng vết thương nặng thì vẫn không thay đổi.

Khi tôi đang đứng cạnh cửa sổ, mơ màng tự hỏi liệu cô ấy có còn đang trong phòng hồi sức tích cực không thì—

Một cú sốc ập đến.

Không phải tinh thần, mà là một cú va chạm vật lý vào lưng.

“Uwaaa!?”

Hơn nữa, cú va chạm khá mạnh, khiến tôi ngã nhào một cách khó coi rồi nằm dang tay chân ra sàn.

(Cái, cái gì thế!?)

Câu trả lời nằm ngoài cửa sổ.

Kẻ đó, với chiếc băng đô tai thỏ và bộ đồ hầu gái, một bộ trang phục quen thuộc, không ai khác chính là—

“Tsukimi!?”

“Haro harooooon ♪ Ai nhớ cô giáo thì giơ tay lên nào~ ☆”

“Ồ, cô giáo Thỏ Trắng!” “Lâu rồi không gặp cô giáo Thỏ Trắng ♪” “Quần, quần lót của cô…”

Ngồi tựa vào khung cửa sổ với một chân quỳ xuống, Tsukimi trong tư thế bất lịch sự để lộ rõ đồ lót, cất tiếng gọi vào phòng với vẻ bất cần như mọi khi.

“Nói tóm lại là em về rồi đây ♪ Cô giáo Thỏ đã hoàn toàn hồi phục rồi đó~, *vui*! ☆”

“*Vui* cái nỗi gì!!”

Tôi gầm lên, đứng dậy, rồi chỉ vào Tsukimi và tiếp tục quát.

Vừa mới về tới nơi đã đá lưng người ta rồi! Với lại, lộ cả quần trong rồi kìa, che vào đi!

“Úi chà, Tōru-kun biến thái quá à! Đâu phải là em bị lộ đâu, mà là em cố tình *cho* anh *thấy* đó nha!”

“Sao lại thế chứ…”

“Tại vì vắng nhà một thời gian rồi, nên muốn tặng anh ‘món quà’ bữa tối đó mà…”

Không thể tin được lại nói ra cái giọng nghiêm túc như vậy.

“Đúng là cô chẳng thay đổi gì cả… Mà cô bảo là đã hồi phục hoàn toàn, vậy còn cái bịt mắt với băng gạc kia thì sao…?”

Tôi vừa nói vừa chỉ vào những vết tích của một trận chiến khốc liệt.

“À, cái này á? Ngầu chưa? Đây là phiên bản ‘Nữ hầu thỏ bịt mắt Trung Nhị Bệnh’ kỷ niệm xuất viện đó!”

…Tôi lo lắng đúng là vô ích mà.

“Thôi được rồi, bỏ qua chuyện đó đi.”

“Chuyện gì?”

Thở hắt ra một hơi dài, tôi nhìn về phía một nữ sinh.

“Nếu cô đã khỏe như vậy, ít nhất cũng nên liên lạc với Kibitsu một tiếng chứ hả?”

“Hửm?”

“À…”

Kibitsu trố mắt khi thấy Tsukimi quay sang nhìn mình, rồi oà lên khóc nức nở:

“Thầy… cô… may… quá… ư… hức… hức… hu hu hu…”

Nước mắt cô bé cứ thế tuôn rơi lã chã.

“À… ừm…”

Trái lại, Tsukimi lộ vẻ bối rối, rồi bước lại gần Kibitsu.

“Xin lỗi vì đã khiến em lo lắng nhé, Momo. Nhưng mà, cô vẫn khỏe re thế này, nên em cứ yên tâm đi nhé, được không?”

Tsukimi kéo đầu Kibitsu vào lòng ngực mình như muốn an ủi, nhưng Kibitsu vẫn không ngừng khóc lớn.

“Hu hu hu hu hu hu hu…”

“Nín đi mà, được không? Cô xin em đó, làm ơn nín đi mà. …Chết tiệt! Này, 《Dị Năng》 kia! Anh làm cái gì đi chứuuu!!”

Có vẻ Tsukimi rất kém trong những tình huống như thế này, cô nàng lúng túng cuống quýt, phô bày một cảnh tượng hiếm thấy.

Mặc dù thấy tội nghiệp cho Kibitsu đang khóc, nhưng phần lớn các bạn trong lớp, kể cả tôi, đều nhìn Tsukimi mà bật cười.

Kể từ lúc đó, cuối cùng không khí tươi sáng cũng đã trở lại với phòng học năm nhất của chúng tôi.

Khi quá trưa, bữa ăn cũng sắp kết thúc thì—

“Rồi! Đi thôi, 《Dị Năng》!”

“Hả?”

Trước sự xuất hiện đột ngột và lời lẽ khó hiểu của Tsukimi, tôi há hốc mồm đáp lại.

“Hả cái gì mà hả. Đây là tiệc mừng cô hồi phục, nên đi chơi thôi.”

Tiết học buổi sáng đã kết thúc, và buổi chiều thì đúng là trống thật, nhưng…

“Tại sao lại là tôi đi với cô…?”

Tôi lẩm bẩm, rồi thoáng nhìn thấy hai nữ sinh đứng sau Tsukimi—là Miyabi và Kibitsu.

Có lẽ vì lo lắng cho Kibitsu, Miyabi, người đã ăn trưa cùng Tsukimi hôm nay, mỉm cười gượng gạo nhìn tôi.

“À ha ha… Chuyện là, không hiểu sao lại thành ra chúng ta sẽ đến DNL Death Newland…”

“DNL Death Newland!?”

Cô gái với mái tóc vàng óng ả (Yellow Topaz) là người đầu tiên bám vào địa điểm này.

Kể từ khi chuyển trường, cô ấy thường đi chơi đó một hai lần mỗi tháng, nên đây có thể coi là phản ứng tự nhiên.

“Khà khà! Nhanh nhẹn ghê nhỉ, Tiểu Thư.”

“Nếu Tōru tham gia, mà lại còn là DNL Death Newland nữa thì làm sao tôi có thể không tham gia chứ!”

*(Tôi tham gia từ lúc nào vậy trời…)*

Một giờ sau—

Cuối cùng, tôi cũng đành tham gia, và giờ đang đứng trước cổng vào DNL Death Newland.

“Quả nhiên là khá đông người nhỉ.”

Lilith vừa nói vừa nhìn xung quanh.

Đứng đầu là cô gái vàng óng đó, theo sau là Tsukimi và Kibitsu, Miyabi và Tomoe, rồi đến tôi và Yurie. Một đội hình mà có lẽ nên gọi là “biến thể” của chuyến đi biển lần trước với tỷ lệ nam nữ tương tự.

Tất nhiên, tôi đã rủ cả Tora và Tatsu, nhưng lần này họ cũng từ chối.

Tora thì nói: “Tại sao tôi phải tham gia cái tiệc mừng hồi phục của cái con nhỏ đó chứ?”

Còn Tatsu thì có vẻ như không còn để bụng chuyện bị Tsukimi đánh nửa sống nửa chết nữa, nhưng lại nói rằng nếu tham gia thì Tora sẽ lắm lời.

Thế nên, cuối cùng chỉ có một mình tôi là nam giới tham gia.

*(Nhưng mà, đội hình này chắc chắn sẽ rất nổi bật đây…)*

Mà đúng là nổi bật thật.

Hơn nữa còn là cực kỳ nổi bật.

Không chỉ bị mọi người xung quanh chú ý, mà tôi còn nghe thấy cả những lời đồn đoán rằng đây có phải là buổi chụp hình của một nhóm nhạc thần tượng không—chắc là do chúng tôi mặc đồng phục giống nhau.

“Này, chúng ta hình như đang bị chú ý lắm thì phải.”

Miyabi đứng phía trước nói với Tomoe, đúng hệt như những gì tôi đang nghĩ.

“Fufu, cô bé Lilith rất nổi bật mà.”

*(Tomoe cũng đủ nổi bật rồi chứ bộ.)*

So với Lilith và Yurie, xét về độ chói chang thì có lẽ kém một bậc, nhưng mái tóc đen suôn mượt cùng gương mặt đoan trang toát lên vẻ thanh thoát thì đúng là một mỹ nhân không cần phải thiên vị.

*(Với lại, Miyabi cũng…)*

Dễ thương mà, cũng rất nổi bật.

…Cái gì nổi bật thì cứ giữ trong lòng thôi.

Và người thu hút ánh nhìn không kém gì Lilith chính là cô gái tóc bạc (Silver Blonde) xinh đẹp đứng cạnh tôi.

*(__Khoan đã, gì thế này?)*

Khi tôi thoáng nhìn sang Yurie, thấy má cô ấy hơi ửng hồng.

Cứ như thể cô ấy đang bị sốt vậy.

“Yurie, em có bị ốm không đấy?”

Buổi trưa trông cô ấy không có vẻ gì như thế này cả, tôi vừa lo lắng vừa hỏi thì—

“….Không.”

Yurie khẽ lắc đầu, sau một thoáng ngập ngừng.

“Thật không? Anh thấy em có vẻ lơ mơ thế nào ấy…”

“……………Chỉ là, cảm xúc của em đang hơi phấn chấn một chút thôi.”

“Có phải vì em hào hứng quá không?”

Yurie gật đầu lia lịa, quả thật, nhìn kỹ thì đôi mắt cô ấy đang lấp lánh như có ánh sao vậy.

“Vậy thì, hôm nay chúng ta phải chơi thật vui nhé!”

“Ya!”

“Nào, thời gian không còn nhiều, đi thôi. Trước hết, chúng ta sẽ đi những chỗ cơ bản trước, rồi mọi người muốn đi đâu thì cứ nói ra, chúng ta sẽ đi theo thứ tự. Khi nào đi hết một lượt thì chúng ta sẽ cùng bàn bạc xem đi đâu tiếp nhé.”

Vừa vào công viên, Lilith đã đưa ra đề nghị về các trò chơi sẽ đi.

Đó là một đề nghị hợp lý, nên không ai phản đối, và kế hoạch của cô ấy được thông qua.

Ba trò tàu lượn siêu tốc được chọn làm điểm khởi đầu, sau đó mọi người sẽ lần lượt nói ra mong muốn của mình cho Lilith.

“Ừm, đầu tiên sẽ là Lightning Strike, rồi đến Crazy Tea Party, sau đó là Looping—à không, cũng cần những trò thư giãn một chút, nên chúng ta sẽ đi trước…”

Lilith vừa lẩm bẩm tên các trò chơi, vừa tỉ mỉ tính toán một lộ trình không chỉ gần mà còn rất chu đáo.

Nhìn cô ấy như vậy, Tomoe tròn mắt ngạc nhiên.

“…Lilith, cậu giỏi thật đấy. Chẳng lẽ cậu nhớ hết tất cả các trò sao?”

“Chắc là nhớ hết đấy.”

Lần trước đến đây, cô ấy cũng đi một mạch mà không hề lạc đường.

*(Lần đó đúng là vất vả mà…)*

Không chỉ vì đi rất nhiều trò, mà còn vì bị Lilith khoác tay suốt, khiến khuỷu tay tôi cứ liên tục chạm vào thứ gì đó mềm mại—đúng là một cuộc tra tấn tàn khốc đối với một thằng con trai đang ở tuổi dậy thì.

Trong khi tôi đang hồi tưởng lại chuyến đi chơi lần trước thì—

“Sao vậy, Kokonoe? Chúng ta đi nhanh thôi nào.”

“Hả!? K-Khoan đã, lần này lại khoác tay Tomoe sao…!?”

Tôi bất giác nhìn chằm chằm vào ngực Tomoe—người vừa bắt chuyện, và trở nên bối rối.

“Khoác tay tranh tài ư? Cậu đang nói cái gì ở nơi như thế này vậy? Mọi người đã đi hết rồi, nếu cứ lơ ngơ thì sẽ bị lạc đấy.”

“À… V-Vậy à. Xin lỗi nhé, ha ha ha ha…”

May mắn thay, Tomoe đã hiểu sai ý lời nói của tôi và nhìn tôi đầy khó hiểu vì câu nói kỳ quặc đó.

Tôi cười gượng che giấu, rồi cất bước đuổi theo bóng lưng của mọi người đang đi trước.

Sự việc xảy ra trong lúc chờ đợi chuyến tàu lượn siêu tốc đầu tiên mà chúng tôi định chơi.

"À, ừm, Tōru-kun này. Nếu cậu không ngại, mình ngồi cạnh cậu được không?"

"Ơ... à..."

Trước lời đề nghị của Miyabi, tôi phân vân không biết nên trả lời thế nào. Đồng ý thì dễ thôi. Nhưng vì biết rõ tình cảm của cô ấy, tôi lại ngần ngại, liệu mình có nên làm điều gì khiến cô ấy nuôi hy vọng không.

Và Miyabi, cô ấy đã nắm thóp được suy nghĩ trong lòng tôi.

"Tōru-kun. Cậu đừng bận tâm chuyện có nên cho mình hy vọng hay không nhé. Chỉ cần cậu có một chút mong muốn được ngồi cùng mình thôi là mình vui lắm rồi."

"...Được, được rồi. Vậy thì chúng ta cùng..."

Thế là tôi gật đầu chấp thuận, không phải vì được thúc đẩy mà đúng hơn là bị Miyabi "ép" phải bước thêm một bước.

"A... hehe, cảm ơn cậu, Tōru-kun."

Thế nhưng...

"Khoan đã nào, Miyabi!"

Thiếu nữ hoàng kim bất ngờ chen vào.

"Vị trí bên cạnh Tōru đã là của tôi rồi. Chắc chắn là cả ngày hôm nay đấy nhé!"

"Ơ, sao lại... Mình cũng muốn ngồi cùng Tōru-kun mà..."

"Xin lỗi nhé. Nhưng đáng tiếc là vậy đó."

"Không, tôi nghĩ Miyabi là được rồi. Hoặc là tôi hay Tomoe cũng chẳng sao."

"Cô im đi!"

Trận chiến giành giật Tōru, Cúp Death New Land lần thứ nhất, chính thức khai màn. Dĩ nhiên, ba cô gái chẳng ai chịu nhường ai, giọng nói của họ dần lớn hơn. Như vậy thì cuộc tranh cãi này, đương nhiên những người khác và cả những khách tham quan xung quanh đều nghe thấy.

"Khặc khặc, giờ thì tất cả mấy thằng con trai gần đấy đều đang thầm rủa mày bị biến thành phế vật đấy, tên Dị Năng!"

"Em muốn đi với cô giáo cơ!"

"Được thôi. Vậy thì chúng ta cùng đi nhé!"

"Hoan hô!"

Trong lúc tiếng trêu chọc của Tsukimi vọng lại từ phía sau, cuộc chiến giành giật vẫn chưa kết thúc. Thậm chí, tôi còn bị kéo tay từ hai bên, và không hiểu sao Yurie lại bất ngờ ôm chầm lấy tôi từ phía trước.

Những ánh mắt "biến thành phế vật đi" từ các vị khách nam xung quanh găm thẳng vào tôi – nhưng tâm trí tôi lúc này gần như không còn nhận thức được những điều đó.

(Cái gì... hai bên khuỷu tay tôi cứ thay phiên chạm vào thứ gì đó mềm mại khủng khiếp thế này!?)

Bị kéo theo hướng này thì xộc xệch.

Bị kéo ngược lại thì nhấp nhô.

Cả hai đều mềm mại, nhưng lại căng đầy sức sống, dần dần ép chặt vào người tôi...

"Khụ khụ. Dừng lại đi thôi. Ta hiểu ý của các người, nhưng ồn ào quá sẽ làm phiền những người xung quanh đấy."

Người đã ngăn lại cuộc chiến của các cô gái là Tomoe.

"Vậy thì tôi có một đề xuất thế này. Chúng ta dùng trò oẳn tù tì để quyết định ai sẽ ngồi cùng thì sao?"

"Ồ, ý hay đấy!"

Tôi vội hưởng ứng Tomoe như thể cô ấy là "tiếng nói từ thiên đàng" – nhưng...

"Nhưng mà, nếu vậy thì sẽ có lúc mình không được ngồi cùng Tōru-kun lần nào..."

"Ừm... Đúng là vậy thật..."

Trước lời Miyabi nói, vẻ mặt Tomoe thoáng buồn.

"...Vậy thì, mọi người đều đã báo với Lilith về những trò chơi mình muốn rồi đúng không. Lúc đó, ai đã đề xuất trò nào thì người đó có quyền chọn bạn đi cùng, thế nào?"

"Hừm, như vậy thì công bằng hơn và cũng là một ý hay đấy – có ai phản đối không?"

Lần này thì không còn ai phản đối nữa, chúng tôi liền nhanh chóng oẳn tù tì để chia cặp.

"Một, hai, ba, ra cái gì ra!"

Sau tiếng hô của Tomoe – tôi quyết định tự mình lên tàu...

"Hoan hô..."

Đứng ở vị trí đầu tiên của tàu lượn siêu tốc mà chỉ có một mình con trai, tôi suýt rơi nước mắt.

...À, mà các vị khách nam xung quanh thì lại nở nụ cười rất mãn nguyện nhìn tôi.

Tiếp theo là trò Tách Trà, theo mong muốn của Yurie. Vì mỗi tách chỉ chứa tối đa bốn người nên chúng tôi phải chia thành hai nhóm. Lần này, không phải mang theo tâm trạng buồn bã, tôi cùng Yurie và Miyabi ba người leo vào một tách.

"Hehe, lần này chúng ta được đi cùng nhau rồi nhé, Tōru-kun!"

"Ừ, đi cùng nhau thích thật đấy."

"Hả? À, ồ, thật sao? ...Fufu~♪"

(Vừa nãy đi một mình đúng là khổ sở mà...)

Đang mải suy nghĩ lại, nhân viên đã chắn lối ra vào của tách.

"Tuyệt vời! Quay thôi!" "Chưa bắt đầu mà!"

Nghe tiếng Lilith và nhóm của cô ấy từ tách khác vọng lại, tôi chợt nghĩ.

"Này, Miyabi. Về việc điều khiển Tách Trà ấy, vì đây là trò Yurie muốn chơi nên tôi nghĩ hay là cứ để Yurie điều khiển nhỉ?"

"À, ừm. Được thôi mà."

"Vậy quyết định thế nhé. Yurie, việc điều khiển giao cho cậu đấy."

"—Điều khiển là gì ạ?"

Trước đề xuất của tôi, cô gái tóc bạc nghiêng đầu hỏi lại. Hình như cô ấy nói thật.

"Chẳng lẽ cậu chưa từng chơi Tách Trà bao giờ à?"

"Vâng."

Hóa ra cô ấy chọn trò này vì bị thu hút bởi dòng mô tả "Tách Trà xoay xoay".

"Khi nhạc bắt đầu, cậu xoay cái tay cầm ở giữa thì cái tách chúng ta đang ngồi cũng sẽ xoay. Xoay ngược chiều thì tách cũng xoay ngược chiều đấy."

"...Nghe thú vị thật."

Khi tôi giải thích cách điều khiển, cô gái tóc bạc gật đầu.

Chẳng mấy chốc, theo giai điệu, cả sàn nhà bắt đầu chuyển động, và chúng tôi có thể điều khiển tách.

"Cậu xoay đi, Yurie."

"Vâng."

Vù... vù vù... Chiếc tách bắt đầu xoay. Yurie cứ thế xoay xoay tay cầm.

"♪"

Dù khó đoán qua nét mặt, nhưng tôi có thể cảm nhận được cô ấy đang vui vẻ.

...Và đúng lúc đó.

"Xoay đi, xoay đi—! Cơn lốc xoáy rực lửa của núi Phú Sĩ chính là ta đây!" "Cô giáo, chóng mặt quá!" "Thầy Tsukimi, có phải thầy quay hơi quá rồi không!? Mà Phú Sĩ là gì ạ!?" "Là trung tâm game ở Funabashi! Khặc khặc khặc—!! Xoay đi, xoay đi, cuộc cách mạng cánh hoa vĩ đại—!!"

Vù vù vù vù vù vù vù vù vù vù vù vù vù vù────────!!

"Quay nhiều quá, quay nhiều quá rồi đấy!! Nghe người khác nói đi chứ, con thỏ ngốc này──!!"

Từ chiếc cốc đang quay với tốc độ có thể đánh được cả bơ, tiếng cười khoái trá và tiếng la hét vang lên.

"Tuy có lỗi với bọn Lilith, nhưng may mà chúng ta được xếp vào cặp này..."

"Aha ha... C-cũng đúng nhỉ..."

Nhưng khoảnh khắc thở phào nhẹ nhõm đó chẳng kéo dài được bao lâu.

"T-Tohru-kun!!"

Giọng Miyabi đột nhiên vang lên như thể vừa nhìn thấy thứ gì đó kinh khủng.

Tôi nhìn theo ánh mắt của cô bé xem có chuyện gì──và rồi tôi đã hiểu.

Đôi mắt của Yurie đang sáng lấp lánh.

Ánh mắt đó rõ ràng đang dõi theo chiếc cốc mà bọn Lilith đang ngồi.

"Y-Yurie...!"

"Ya!"

Khi tôi vội vàng cất tiếng gọi, cô bé tóc bạc gật đầu một cái thật mạnh.

"Bên này cũng sẽ dốc toàn lực."

Vù vù vù vù vù vù vù vù vù vù vù vù vù vù────────!!

"Ngược rồi────────!!"

"............Ngược ạ?"

"Đúng, ngược lại!"

"Ya♪"

Yurie quay tay lái theo hướng ngược lại.

"Gyaaaaaaaaaaa────!!" "Hyaaaaaaaaaaa────!!"

Chỉ vỏn vẹn một phút rưỡi.

Cơn ác mộng tưởng chừng như dài mà lại ngắn ngủi kết thúc, chiếc cốc trà dừng lại.

"T-Tohru-kun... thế giới... đang quay cuồng..."

Vì tổn thương đến cơ quan tiền đình, tôi và Miyabi thậm chí không thể đứng dậy nổi, nằm bẹp dí trong chiếc cốc.

Thế nhưng Yurie thì──

"♪"

Trông rất vui vẻ...

(Đ-đúng là người thường ngày hay xoay vòng có khác...)

Vừa nhìn tấm lưng nhỏ bé đang thản nhiên bước đi, tôi vừa nhớ lại dáng vẻ chiến đấu của Yurie.

Ngoài tốc độ nhanh đến mức mắt thường không thể theo kịp, cô bé tóc bạc còn chiến đấu như đang nhảy múa, xoay tròn, có vẻ như khả năng giữ thăng bằng của cô bé cũng phi thường nốt.

"Nào,... chúng ta cũng xuống thôi, Miyabi..."

"Ư-ừm... đúng vậy nhỉ..."

Tôi lảo đảo đứng dậy, đi trước Miyabi mấy bước, nhưng rồi—

“Ối giời!!”

Vừa đặt chân xuống khỏi chiếc cốc, đầu gối tôi đã khuỵu xuống cái ‘khựt’.

“T-Tōru-kun, cẩn thận...!”

Đúng lúc tầm nhìn của tôi chao đảo, Miyabi vội túm lấy tay tôi.

—nhưng, rồi đầu gối Miyabi cũng khuỵu xuống theo cái ‘khựt’.

“Ái chà!?”

Dù vậy, Miyabi vẫn không buông tay, thế là cả người cô ấy mất thăng bằng hẳn.

Tôi nhanh trí kéo tay Miyabi, ôm gọn cô ấy vào lòng. Khoảnh khắc tiếp theo—

Chúng tôi cứ thế vướng víu vào nhau mà ngã nhào.

Cộp…! Một tiếng động nặng nề vang lên, sau gáy tôi chợt nhói đau.

“Đau quá…”

Đầu óc tôi choáng váng vì cú va chạm, khiến tôi không kìm được mà rên lên.

“A-Anh Tōru, anh có sao không!?”

Giữa lúc ấy, giọng Miyabi lo lắng vang lên bên tai tôi.

“À, ừm… Thế còn Miyabi thì sao? Em có ổn không?”

“Ư-Ưm. Nhờ anh Tōru mà em không sao cả—ờm…”

Đột nhiên, lời Miyabi đứt quãng.

“Miyabi?”

Tôi gọi tên cô ấy, mở mắt ra xem có chuyện gì thì thấy khuôn mặt Miyabi ở rất gần, gần đến mức mũi chúng tôi suýt chạm vào nhau.

“……………………”

“—Á!!”

Với một tiếng ‘Phụt!’ đầy kịch tính, cả hai chúng tôi bật dậy cùng lúc rồi ngồi quỳ gối quay lưng vào nhau.

“T-T-Tôi xin lỗi, đã kéo cậu vào…”

“Ư-Ưm, không… là do tôi không buông tay thôi…”

“……………………”

“À thì… chúng ta đi thôi.”

“P-Phải rồi…”

Tôi thúc giục Miyabi đứng dậy, và lúc này chân tôi cũng không còn lảo đảo nữa.

AD_v05_079.jpg

Tuy nhiên, tim tôi thì vẫn đập thình thịch như muốn nhảy ra ngoài, và dường như còn lâu mới chịu yên.

Khi chúng tôi ra ngoài, nhóm của Lilith đã tan tác như bãi chiến trường.

“Khặc, ha ha… Quay… quay tít mù rồi…” “Ưưư… Buồn nôn quá…” “Thầy ơi… Em hết chịu nổi rồi…” “Tomoe, cái này…” “X-Xin lỗi, Yurie…”

Vừa ra khỏi khu trò chơi, bốn người còn lại trong nhóm kia vẫn đang trong trạng thái vật vã.

Chứng kiến cảnh tượng thảm hại này, Yurie đã mua nước trái cây gần đó và đưa cho Tomoe.

“Đúng là sẽ ra nông nỗi này mà…”

“C-Có lẽ chúng ta nên nghỉ ngơi ở đây một lát thì hơn…”

Miyabi vừa nói vừa cười khổ, và không ai trong số chúng tôi lên tiếng phản đối.

…Hoặc nói đúng hơn là không thể phản đối được.

“Tōru.”

Lúc này Yurie mới để ý đến chúng tôi và cất tiếng gọi.

“Anh đến muộn quá, Tōru.”

“Ha ha, tại anh bị ngã một chút…”

Trước câu hỏi liệu có sao không, tôi cười khổ gật đầu.

“Vậy thì tốt rồi ạ. …Mà này, trò chơi này thực sự rất thú vị nhỉ…!”

Yurie vẫn còn hưng phấn, hai tay nắm chặt trước ngực, thái độ lộ rõ vẻ thích thú.

“À, ừm… Nhưng mà, Yurie không biết Trà Táo thì hơi bất ngờ đấy. Ở công viên giải trí Gimle không có trò đó sao?”

“Vâng.”

Yurie gật đầu lia lịa rồi tiếp tục nói:

“Công viên giải trí ở Gimle chỉ toàn trò chơi làm từ khúc gỗ và dây thừng trong rừng thôi ạ, nên ở đây mọi thứ đều thật mới mẻ.”

(Yurie, đó là sân chơi vận động ngoài trời mà…)

Tôi tự nhủ trong lòng.

“Thôi được rồi. Cứ tùy tiện nghỉ ngơi ở đây cho đến khi mọi người có thể cử động được nhé.”

“…………”

“Yurie?”

Không thấy cô ấy trả lời, tôi gọi tên thì—

“Nếu vậy, chúng ta hãy đi chơi lại lần nữa đi ạ!”

Mắt Yurie sáng rực nhìn chiếc cốc xoay tròn và thốt ra một câu nói kinh hoàng—

“Áááááááááááá—!!”

Vài phút sau, tiếng hét thất thanh của tôi vang vọng khắp nền trời xanh…

Sau đó, khi chúng tôi đã có thể cử động, chúng tôi dành thời gian thư giãn với các trò chơi nhẹ nhàng để hồi phục tinh thần, rồi tiếp tục tham gia các trò bắn súng hành động và tàu lượn quay vòng—

Tiếp theo, theo mong muốn của Tomoe, chúng tôi quyết định chơi trò “Thác ghềnh trời xanh Sky River Ride”.

Đúng như tên gọi, đây là trò vượt thác bằng thuyền cao su từ độ cao gần ba mươi mét.

Ngồi vào chiếc thuyền cao su hình tròn chở tối đa bốn người là tôi, Tomoe và cô Tsukimi—

“…………”

“Đừng có làm cái mặt ghét bỏ thế chứ. Người ta buồn đấy.”

“Cũng không hẳn là ghét bỏ. Chỉ là tôi đang nghĩ lại một chút, rằng kiểu gì cũng có rắc rối xảy ra—à không, là tôi lại ngồi chung với một kẻ chuyên gây rắc rối thôi…”

“Khà khà khà♪ Chuẩn cơm mẹ nấu rồi đấy, 《Dị Năng Irregular》♡”

“Chuẩn cái nỗi gì!!”

Tôi lập tức phản bác lại cô Tsukimi đang làm bộ dễ thương với giọng điệu thiếu đứng đắn.

“Thôi nào, Kokonoe. Đằng nào hai tay cũng bận rồi, tôi không nghĩ cô Tsukimi có thể làm gì được đâu…”

Chiếc thuyền cao su không có dây an toàn, phải luôn giữ chặt tay nắm bên trong.

Thuyền quay và nảy một cách thất thường, có cảm giác như chỉ cần buông tay là sẽ rơi khỏi đường trượt ngay lập tức.

“Không, nếu là cô Tsukimi thì dù trong tình trạng đó cũng hoàn toàn có khả năng gây ra chuyện gì đó.”

“Khặc. Độ tin cậy cao ngút trời đấy, này.”

“Theo hướng xấu thôi.”

“Thôi nào, chịu khó mà lên đi chứ.”

Cô ấy làm động tác như muốn đá vào lưng tôi, khiến tôi thở dài một tiếng rồi bước vào thuyền cao su.

“Tuyệt, có chỗ ngồi cạnh rồi ♪”

Chết thật. Tôi lên trước nên bị cô ấy ngồi ngay bên cạnh.

“…………”

Tôi dịch sang một bên, ngồi đối diện với cô Tsukimi—nhưng cô Tsukimi cũng dịch sang một bên và lại ngồi cạnh tôi.

Tôi thử dịch sang bên nữa, nhưng kết quả vẫn y nguyên.

“Anh đang làm gì vậy. Không ngồi nhanh thì sẽ làm phiền người phía sau đấy.”

Tomoe vừa nói một câu đúng đắn vừa bước vào, và cuộc đuổi bắt vô nghĩa của chúng tôi kết thúc.

Kết quả là, bên phải tôi là cô Tsukimi, đối diện là Tomoe—người đã hứa sẽ ngăn cản nếu cô Tsukimi gây chuyện—ngồi vào chỗ, và chiếc thuyền cao su của chúng tôi bắt đầu lao xuống dòng nước xiết.

“Fufu, với tốc độ quay như thế này thì đủ để tận hưởng rồi nhỉ.”

Tomoe vui vẻ nói trong khi chiếc thuyền quay tròn bất thường.

Nhớ lại cơn ác mộng Trà Táo, tôi cũng đồng ý ngay lập tức—

“Ối, ui!!”

Đột nhiên, chiếc thuyền nảy lên cái ‘bùng’.

Một cảm giác giống như bay lơ lửng trong thang máy ập đến, rồi ngay lập tức chiếc thuyền tiếp nước và trượt đi.

“Giật mình thật đấy…”

“Fufu, cú vừa rồi khá là bất ngờ nhỉ.”

“Ừm. Nhờ cái cảm giác lơ lửng ấy mà cũng kịch tính phết đấy chứ.”

Tôi vừa trả lời Tomoe đang có vẻ vui vẻ dù miệng nói bất ngờ, thì đôi tai thỏ bỗng che khuất tầm nhìn của chúng tôi.

“Khặc. Xin lỗi vì đã làm phiền lúc đang vui, nhưng từ giờ sẽ là thời gian ‘siêu vui vẻ’ đây ☆”

“—Á!!”

Cô Tsukimi vừa hành động, còi báo động trong lòng chúng tôi lập tức vang lên.

Thế nhưng, hành động bất ngờ của cô Tsukimi đã đánh úp chúng tôi vào đúng lúc lơ là cảnh giác.

Cô Tsukimi buông một tay khỏi tay nắm—

“Đây nhé ♪”

““Ể…?””

Cô ấy nhấc váy của Tomoe lên.

Đương nhiên, nội y bên trong lộ ra hoàn toàn.

Tôi & Tomoe: Đứng hình.

Và cô Tsukimi thì cười phá lên.

“Thỉnh thoảng nhìn quần lót của người khác ngoài của mình ra thì cũng tăng thêm ‘bộ sưu tập’ đấy chứ? Khặc khặc khặc khặc ♪”

“Úi!”

Tachibana như sực tỉnh, vội vàng lấy hai tay che đồ lót lại.

...Đúng, là cả hai tay.

*Bái-ing!*

Ngay sau đó, con thuyền lại nảy lên một lần nữa.

Dĩ nhiên, Tachibana đã buông cả hai tay, nên không thể nào giữ vững được. Cô nàng lập tức…

…nhào hẳn vào lòng tôi, như muốn ôm chầm lấy.

“…………”

Cả hai chúng tôi đều cứng đờ người.

“Á hì hì á á!? K-Không, không phải lỗi của tôi, K-Kokonoe! T-Tôi…!”

Tachibana vội vã rời khỏi người tôi và lảo đảo đứng dậy.

“T-Tachibana! Đứng dậy làm gì…!”

Tôi định lên tiếng cảnh báo nguy hiểm thì đã quá muộn.

Trong con thuyền xoay tròn chao đảo, Tachibana mất thăng bằng.

“Tachibana!”

Tachibana ngã phịch xuống sàn, lưng quay về phía tôi. Lập tức, tôi đưa một tay ra ôm lấy cô ấy từ phía sau.

*Phù nỳun.*

“Hyá phựt!?”

…Cái gì thế này, cái thứ mềm mềm tôi vừa chạm phải?

Không, tôi biết rõ mình vừa chạm vào cái gì mà.

Tôi chỉ muốn trốn tránh thực tại thôi — nhưng đời đâu cho phép ta làm vậy.

*Phù nỳun, phù nỳun, phù nỳun, phù nỳun.*

Do con thuyền chuyển động thất thường mà rung lắc, tay tôi tự động nhúc nhích, hoàn toàn trái với ý thức của tôi.

Thứ mềm mại căng tròn đó biến đổi hình dạng trong tay tôi.

“Hya, ưm ưm! K-Kokonoe, k-không được… Buông ra đi… đó là ngực của tôi mà… Á, ưm ưm! Ngực… À, ưm… Á, á, á… ư, á ha ha ha…!”

“Á á á á á, t-t-t-t-tôi xin lỗi!!”

“Khà khà khà, cảnh tượng hoành tráng ghê nhỉ! Khà há há há!”

Giữa tiếng cười vang của Tsukimi, tôi vội vàng buông tay ra. Ngay sau đó.

*Bái-ing!*

Con thuyền lại nảy lên, khiến cơ thể Tachibana bay bổng.

(Sẽ ngã mất…!)

Ngay khi ý nghĩ đó xẹt qua, tôi theo phản xạ vươn tay ra.

Lần này, tôi túm bằng cả hai tay.

…Lại là ngực của Tachibana.

*Phù nỳu, phù nỳu, phù nỳun, phù nỳu, phù nỳun, phù nỳu, phù nỳu, phù nỳu nỳun, phù nỳu, phù nỳun.*

“Phù… ưm! Á ưm! K-Kokonoe… Dừng lại đi, á ưm… tiếng lạ quá, sẽ phát ra mất… Á, ưm, á… Dừng lại đi, buông ra! Kokonoe, Kokonoe, á á á… Á ha ha ha ha ha!!”

“Vui thật đó, Yurie-chan.”

“Yà!”

Một lúc sau khi chúng tôi về đích, bốn người Miyabi cũng đi xuống.

“À, Kokonoe-kun. Đường trượt Sky River vừa rồi vui thật đó nhỉ. …Mà, ơ? Tomoe-chan và giáo viên đâu rồi?”

“À, ừm… Chạy bộ một chút…?”

Tachibana đã hét vào mặt tôi rằng “Hãy quên hết những gì vừa xảy ra trước khi tôi quay lại!!” rồi đuổi theo Tsukimi đang trêu chọc mình và chạy đi mất hút.

Chẳng bao lâu sau, hai người họ quay lại — xem ra Tsukimi vẫn không bị bắt được — thế là chúng tôi quyết định đến khu trò chơi tiếp theo.

Nhưng…

“Ưm ưm!?”

Đang lúc xếp hàng, đột nhiên tôi bị bịt miệng từ phía sau.

Đến lượt rồi, mọi người ở phía trước đều đã lên trò chơi. Còn tôi thì không thể kêu cứu, chỉ có thể bị kéo lê về phía sau.

Kẻ đột ngột bịt miệng tôi là… Tsukimi.

(Này này, đừng có chống cự, đồ 《Dị Năng Irregular》!!)

“Ư, ưm ưm ưm…!?”

(Im đi! Cứ thế mà đi theo là được!!)

“Đ-đi theo ư? N-Này, sẽ bị tụt lại đó…!?”

Tsukimi kéo tôi đi xềnh xệch trong khi miệng tôi vẫn bị bịt kín, như thể chẳng bận tâm gì đến sự hoảng loạn của tôi.

Thật không may, không một ai nhận ra tình huống này (bị bắt cóc chăng?).

Cuối cùng, tôi bị lôi ra ngoài trời sáng.

“Này, Tsukimi. Chuyện gì thế hả?”

Thế nhưng, Tsukimi chẳng thèm nghe lời tôi nói, chỉ nhìn quanh quẩn.

“Ố, thấy rồi! Đi thôi, 《Dị Năng Irregular》.”

Nói rồi, Tsukimi lại kéo tôi đi tiếp.

Điểm đến là… một chiếc ghế băng.

“Được rồi, ngồi xuống đi.”

“À, ừm…”

Dù bối rối, tôi vẫn làm theo lời cô ấy và ngồi xuống. Tsukimi liền ngồi phịch xuống bên cạnh tôi và…

“Phù—…”

Cô ấy trượt dài xuống tựa lưng ghế, rồi thở dài thườn thượt.

Kể từ khi vào công viên, Tsukimi lẽ ra phải tràn đầy năng lượng, nhưng giờ lại trông mệt mỏi lạ thường.

“Sao thế? Mệt vì quậy quá hả—?”

“Làm gì có, đồ ngốc!”

“Vậy thì… À…!”

Tôi chợt nhận ra lý do tại sao Tsukimi, người lẽ ra có thể lực thuộc hàng top trong số chúng tôi, lại trông mệt mỏi đến vậy.

“Cô, chẳng lẽ vết thương vẫn chưa lành…?”

“Tất nhiên rồi, suýt chết là tuần trước đó. Nên là, cho mượn đầu gối một chút nhé.”

Tsukimi nằm vật ra, lấy đầu gối tôi làm gối.

“Này, Tsukimi…”

“Im đi, đừng làm ồn. Dù hơi thảm hại, nhưng tôi mệt lắm rồi, cho nghỉ một chút đi mà.”

“Ưm…”

Bị nói như thế, tôi đành phải nghe theo.

Tôi im lặng, cố gắng không nhúc nhích trong khi vẫn để cô ấy gối đầu lên đầu gối mình.

Xung quanh tôi là tiếng nhạc nền của công viên giải trí, cùng với tiếng cười nói và la hét của mọi người. Tsukimi đặt cánh tay lên mắt, che nắng.

Thấy vậy có vẻ nóng, tôi mở bản đồ công viên ra để tạo bóng râm cho cô ấy.

“Ố, đúng là tay sát gái số một trong lịch sử học viện có khác nhỉ. Cái cách cậu làm thật đáng ghét, đồ khốn này.”

“Cái danh hiệu không mấy vẻ vang đó, xin phép được từ chối nghiêm chỉnh –”

Tôi phán đoán rằng Tsukimi đã mở lời thì chắc là có thể nói chuyện được rồi.

“Vết thương của cô vẫn chưa lành sao?”

“Lành rồi. Cái lỗ hổng đã được lấp đầy nhờ liệu pháp tái tạo, cho lũ nano chạy hết công suất rồi. Nếu cậu muốn, tôi có thể đến khách sạn tình yêu để cho cậu xem đó.”

AD_v05_086.jpg

“Thôi khỏi.”

“…Lúc đó tôi nghĩ vậy, nhưng không ngờ sau này tôi lại thực sự đến khách sạn tình yêu với Tsukimi –”

“Đừng có nói mấy lời nhảm nhí nữa, trả lời về vết thương đi.”

Tôi khẽ gõ nhẹ vào trán Tsukimi, thúc giục cô ấy nói tiếp.

“Hừm, đúng là đồ không biết đùa. …À, như đã nói đó, bụng thì lũ nano đã làm việc chăm chỉ nên gần như lành rồi. Chỉ là những chỗ khác vẫn chưa theo kịp thôi.”

Vừa nói, Tsukimi vừa vén băng bịt mắt ra, và vết sẹo do 《K》 gây ra vẫn còn hằn trên mí mắt cô ấy.

“Và nữa, thể lực của tôi vẫn chưa hồi phục.”

Dù cho khả năng chữa lành vết thương có được cường hóa bởi 《Lê Minh Tinh Văn Lucifer》, một vết thương lớn vẫn cần thời gian đáng kể để hồi phục hoàn toàn.

Việc hồi phục thể lực cũng tương tự.

Nghe cô ấy kể, tình trạng hiện tại của Tsukimi đã được tôi hiểu rõ, chỉ trừ hai điều thắc mắc.

Đương nhiên, tôi ngay lập tức hỏi về hai điều đó.

“Vậy thì, tại sao cô không nghỉ ngơi cho đến khi hồi phục? Với tình trạng như vậy mà còn làm ồn ào kiểu ăn mừng khỏi bệnh thì –”

“……Nếu tôi trông không khỏe mạnh, cậu sẽ càng lo lắng hơn đúng không?”

“Lo lắng ư? Quả thật bầu không khí trong lớp đã – à…!”

Bầu không khí trong lớp đã trở nên vui vẻ hơn.

Nhưng trên hết, tôi nhớ rằng có một người đã vui mừng hơn cả khi thấy Tsukimi khỏe mạnh trở lại.

“Tôi thì sao cũng được. Tôi thích đánh đổi mạng sống. Nên tôi chấp nhận rằng việc mình để lộ sơ hở và bị đánh là hoàn toàn do lỗi của bản thân. Nhưng cậu ấy thì không phải vậy…”

Tsukimi nói với vẻ mặt cay đắng, và tiếp tục kể về đêm hôm đó.

“Ngay trước khi vào phòng cấp cứu, tôi nghe thấy tiếng cậu ấy khóc nức nở rằng đó là lỗi của mình. Rồi tôi mất ý thức, và khi tỉnh dậy thì đã mấy ngày trôi qua… Tôi bắt đầu nghĩ, không biết cậu ấy thế nào, liệu có phải vẫn khóc mãi không, nghĩ vậy thì tôi không thể nào ngủ yên được…”

(Đúng là vì Kibitsu mà…)

Nghe cái kiểu nói chuyện thì có vẻ như cô ta vừa mới đứng dậy được là đã đòi xuất viện ngay rồi.

“……Tsukimi. Cô đúng là khác thật rồi đấy.”

Dù chẳng biết Tsukimi trước đây là người thế nào, tôi vẫn thấy lạ lùng khi nghĩ vậy.

“Ồn ào!”

Vẫn nằm đó, Tsukimi thọc mạnh một chiêu thủ đao vào sườn tôi.

Thật tình là khá đau đấy.

“Đau, đau quá…!”

“Aiz, ồn ào quá ồn ào quá! Mày cứ làm ồn thế này thì tao sao mà ngủ được chứ. Bọn nó chắc phải tầm năm phút nữa mới ra, để tao ngủ một chút đã. Không thì cái việc tao lôi mày đi cùng để làm chuông báo thức cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa.”

Nói một cách tùy tiện, Tsukimi liền im bặt và chìm vào giấc ngủ.

“……Haizz, biết rồi.”

Tôi thở dài đáp lời.

Chỉ một câu cuối cùng── câu "làm chuông báo thức" đã giúp tôi hiểu tại sao cô ta lại lôi tôi ra đây. Đó là để không để Kibitsu nhìn thấy bộ dạng kiệt sức của cô ta dù chỉ một chút.

(Đúng là khác thật rồi…)

Nhìn Tsukimi nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, lồng ngực phập phồng đều đặn, tôi lại lần nữa thầm nghĩ.

Khoảng hai, ba phút trôi qua──

“Ưm, không… Kokonoe, không được… Haa… Chỗ đó, đã bảo không được mà, haa…”

“Ể!?”

Bị Tsukimi đột ngột vặn vẹo người và thốt ra những tiếng rên ngọt ngào, tôi suýt thì phì cả nước mũi.

(Cô ta mơ thấy cái quái gì vậy!? Mà sao lại có tôi xuất hiện trong đó!?)

Tsukimi, người đang mơ một giấc mơ kỳ lạ, khẽ rên rỉ đầy gợi cảm trong khi động đậy chân.

Thế là chiếc váy ngắn cứ thế dần dần trễ xuống do trọng lực, để lộ đùi non.

Cứ thế này thì đồ lót sẽ lộ ra mất.

(K-Không được rồi, thế này thì dở quá…)

Bản thân cô ta thì bình thường chẳng thèm bận tâm việc để lộ ra, nhưng với tôi thì tôi muốn cô ta dừng mấy cái trò kém duyên này lại.

Nói rồi, tôi đưa tay ra để duỗi thẳng đầu gối đang co lại của cô ta.

Chỉ khẽ chạm ngón tay vào đầu gối, cô ta liền duỗi thẳng chân ra.

(──Được rồi, thành công. Tiếp theo là kéo váy xuống, và…)

Lần này tôi nhón mép váy lên, định kéo lại chiếc váy đang bị tốc lên──

“Ái chà☆ Kokonoe-kun, anh dám tốc váy người ta ở chỗ này, gan thậ-t-đấy♡”

“Hự!?”

“Khạc. Lộ bản chất rồi nhé, đồ biến thái ngầm này!”

Tôi nhìn sang Tsukimi, thấy cô ta đã mở mắt từ lúc nào và đang cười toe toét.

“K-Không, cái này là…”

“X-ạo đ-ấy m-à♪ Ngủ nghê gì đâu☆ Có bị cứng lên vì giọng điệu gợi cảm và cặp đùi quyến rũ của tao không hả?”

“Cứng cái gì mà cứng──!!”

Trước phản ứng của tôi, Tsukimi ôm bụng cười ngặt nghẽo.

Sau khi thở dài thườn thượt trước cảnh tượng ấy──

Tôi hạ thấp tông giọng, thay đổi không khí và bắt chuyện.

“……Này, Tsukimi. Có chuyện tôi muốn hỏi cô.”

“Gì?”

“Cô có nhớ câu hỏi tôi định hỏi trong bữa tiệc sinh nhật không? Tại sao cô không sử dụng 《Lực》 thật sự của 《Diệm Nha》 trong trận chiến với bọn tôi──”

“Đốp.”

“Khụ!”

Lại một chiêu thủ đao nữa thọc vào, câu hỏi của tôi bị ngắt ngang một cách cưỡng bức.

“Cô, cô làm cái quái gì…?”

“Aiz, này này! Đã mất công đến đây để xả hơi rồi. Hôm nay ít nhất cũng phải để tao thư giãn, tránh xa công việc ra chứ!”

Tsukimi đột ngột ngồi dậy, vừa lườm nguýt vừa nói.

“Mà, chuyện đó để sau tao nói cho. Nhất định là trong thời gian tới, nhá.”

Hiểu rõ nội dung câu hỏi và còn khẳng định sẽ nói "trong thời gian tới" và "nhất định", có vẻ như cô ta không có ý định lảng tránh hay lừa gạt.

“……Được rồi.”

Chuyện ở đây cứ thế kết thúc, khi tôi gật đầu thì mọi người cũng quay trở lại.

“Cô ơi, Kokonoe-kun sao không đi chơi trò cảm giác mạnh ạ? Tự nhiên biến mất làm em hết hồn luôn á.”

Kibitsu nghiêng đầu hỏi, tôi không thể nói thật được, đang vò đầu bứt tai không biết nên trả lời thế nào thì──

“Ái chà, thằng nhóc này đột nhiên đau bụng quằn quại đòi đi vệ sinh gấp, nên tôi vội vàng dắt đi, thế là lỡ mất chuyến rồi, khà khà khà!”

“Ặc!?”

Tôi bịa ra một lời giải thích dở tệ.

“……Thôi, dù sao cũng là chuyện sinh lý nên đành chịu thôi.”

“Đúng, đúng vậy… Nhưng mà, Tōru à, em nên nghĩ cách nói cho hay hơn một chút thì phải…”

“Ưm… Ồ, chúc mừng, Tōru-kun…”

“Anh có ổn không, Tōru?”

“À… ừ.”

Tôi gật đầu với Yurie, người đang xoa xoa bụng cho tôi.

(Khoan, sao tôi lại bị đối xử như một học sinh tiểu học đang nhịn đi vệ sinh đến giới hạn vậy!?)

(Khà khà khà! Để chuyển hướng sự chú ý của cô ta, hi sinh mày là cách nhanh nhất đó.)

Cái lý do Tsukimi lôi tôi đi, lẽ nào là…

Trong dòng nghi vấn xoáy vặn, Tsukimi vỗ nhẹ vào lưng tôi và thì thầm.

“Mà, chuyện vừa nãy giữ bí mật nhé. Với cả, thật ra tao có chợp mắt một chút. Cảm ơn mày.”

“Tsukimi…”

“Được rồi, đi thôi, đi tiếp thôi! Lần này đi đâu nữa đây!? Ồ, lại tàu lượn siêu tốc à! Hay đấy, hay đấy, ha ha ha ha!”

Cô giáo chủ nhiệm tai thỏ la lớn với giọng điệu vui vẻ, chẳng hề thấy chút mệt mỏi nào như vừa nãy.

Nhìn thấy bộ dạng ấy, tôi quyết định sẽ tìm cách hỗ trợ cô ấy nghỉ ngơi một lần nữa ở đâu đó.

Khi mặt trời bắt đầu lặn, chúng tôi đã chơi xong gần hết các trò cảm giác mạnh đã lên kế hoạch, chỉ còn một trò duy nhất.

Vì thời gian cũng đã muộn, trò cuối cùng── "Đột Kích Lâu Đài Ma Vương Dark Castle", trò mà Lilith mong muốn, sẽ là kết thúc cho ngày hôm nay.

“……Thế này là được chưa nhỉ.”

Tôi lẩm bẩm, trên tay là một chiếc áo choàng có miếng độn vai, một bộ đồ đen và cả một cặp sừng để gắn lên đầu.

Sở dĩ tôi có những thứ này là vì trò Đột Kích Lâu Đài Ma Vương này cho phép người chơi tham gia bằng cách hóa trang (có tính thêm phí).

Tôi đã chọn bộ đồ ghi "Ma Vương" từ số trang phục được chuẩn bị trong phòng thay đồ nam và mặc nó.

(Mọi người sẽ hóa trang thành gì đây nhỉ…)

Vừa nghĩ đến các bạn nữ, tôi vừa thay đồ xong và đến điểm hẹn.

Chỉ vài phút sau, mọi người đã xuất hiện từ phòng thay đồ nữ.

“Tōru♪”

Đầu tiên là Yurie, với hai cánh tay biến thành đôi cánh, phần dưới cơ thể là chim, và ngực được che bởi bộ đồ bơi.

Khi tôi hỏi Yurie, người đang vỗ vỗ đôi cánh và trông rất vui vẻ, rằng cô ấy hóa trang thành gì, cô ấy nói đó là quái vật Harpy. Có vẻ cô ấy chọn vì là chim, và đó là lý do cô ấy vui vẻ đến vậy.

Tiếp theo là Miyabi.

Với tai chó (hay sói?) gắn trên đầu, lông lá rậm rạp ở ngực, eo, hai tay và hai chân, cùng một cái đuôi, có lẽ cô ấy hóa trang thành người sói Werewolf.

“Hehe, sao mà cái này cứ ngại ngùng thế nào ấy nhỉ.”

Nếu xét về diện tích che phủ, bộ đồ bơi cô ấy mặc ở biển còn ít hơn nhiều, nhưng hóa trang thì lại là chuyện khác.

Đằng sau là Tsukimi, tương tự Yurie, ngực được che bằng đồ bơi nhưng phần dưới cơ thể là ngựa, và bên cạnh là Kibitsu trong bộ váy mỏng như voan và đôi cánh bán trong suốt sau lưng.

Có vẻ như họ hóa trang thành nhân mã Centaur và tiên nữ Fairy.

Tiếp theo sau đó là Tachibana, trong bộ giáp đen tuyền. Cùng với mái tóc đen dài, toàn thân từ đỉnh đầu đến mũi chân gần như một màu đen, khiến cô ấy trông càng thêm oai phong hơn bình thường.

“……Đó là hóa trang thành gì vậy?”

“Ma Vương Trực Thuộc Hắc Kỵ Sĩ, hình như thế. Các bộ đồ khác toàn là kiểu bay bổng hoặc hở hang quá đáng nên…”

Có vẻ như các bạn nữ đã quyết định sẽ hóa trang mỗi người một kiểu, và từ bộ trang phục Tachibana chọn, có thể thấy được nỗi khổ của cô ấy.

“Còn Lilith thì…”

「Tōruuuu, em tới rồi đây~ ♪」

「Phụt────!?」

Ngay khoảnh khắc nhìn thấy cô thiếu nữ hoàng kim bước ra từ phòng thay đồ cuối cùng, tôi đã không kìm được mà phụt một tiếng.

Mà cũng phải thôi, bởi bộ đồ mà Lilith đang mặc, nhìn kiểu gì cũng chỉ giống đồ lót.

Chỉ có cặp sừng trên đầu, đôi cánh sau lưng và cái đuôi phía sau là cố gắng thuyết phục rằng đây là một bộ hóa trang.

「Thế nào, Tōru?」

「Th-thế nào á, ừm thì…」

Tôi trả lời mà mắt thì đảo qua đảo lại lia lịa.

「Này Tōru. Cậu phải nhìn đàng hoàng rồi mới đưa ra nhận xét chứ.」

Bị phát hiện rồi.

Cũng chẳng trách được.

Nào là khe ngực đầy đặn đến choáng váng, nào là vòng eo quyến rũ chết người, nào là vòng ba mềm mại có vẻ rất êm ái, rồi những chỗ thiếu vải đến mức nhạy cảm đến khó nói…

(Mình biết nhìn vào đâu bây giờ────?!)

「Li-Lilith. Dù gì đi nữa thì bộ đồ đó cũng quá là thiếu đứng đắn rồi đấy…!?」

「K-không có bộ đồ nào giống đồ lót như vậy trong danh mục đâu, Lilith-san…」

「Là tớ mua ở cửa hàng khi nghỉ giải lao vừa nãy đó. Thấy ghi là dành cho người lớn nên tớ cũng nghĩ hơi táo bạo một chút, nhưng mà Tōru sẽ thích đúng không~ ♪」

Thích cái gì chứ, tôi đang khó xử hết mức có thể rồi đây.

「Ra vậy, trưởng thành đấy. Tốt rồi ha, 《Dị Năng Irregular》.」

Rito vừa nói vừa cười tủm tỉm vỗ vai tôi.

「Vậy thì──thế nào, Tōru?」

Cô thiếu nữ hoàng kim tạo dáng, rồi hỏi lại lần nữa.

「Kh-không, cái đó… Lilith có vóc dáng đẹp, nên tớ nghĩ là rất hợp…」

Tuy lắp bắp, tôi vẫn cố gắng trả lời.

…Dù ánh mắt đã trót nhìn xuống dưới gương mặt cô ấy vài lần.

Và Lilith cũng nhận ra ánh mắt đó của tôi.

「Phì phì, có vẻ như cậu rất thích bộ hóa trang succubus này, Tōru nhỉ.」

「Ưm, ừm thì…」

「Lần tới nếu cậu một mình đến phòng tớ, tớ sẽ dùng bộ này để đón tiếp cậu nha ♡」

Tựa như một con mộng ma thì thầm bên tai, gần đến mức tưởng chừng như sắp cắn nhẹ vào dái tai tôi.

Việc không kìm được mà nuốt nước bọt cũng là cái tính đáng buồn của đàn ông, phần II.

May mắn hay xui xẻo thay, Yurie và Miyabi đã cùng nhau kéo Lilith ra khỏi tôi khi cô ấy định áp sát.

「Tiếc thật. Hẹn lần sau nha, Tōru ♪」

Cô thiếu nữ hoàng kim nhún vai rồi nháy mắt với tôi một cái.

「Nào, vậy thì chúng ta xuất phát thôi!」

Trong khi mọi người đang đổ dồn ánh mắt nhìn, tôi cố tình không đáp lại Lilith mà bước nhanh đi.

…À, cô nhân viên (nữ) hướng dẫn chương trình đã giật mình một thoáng khi thấy Lilith, nhưng rồi nhanh chóng mỉm cười trở lại. Đúng là chuyên nghiệp thật.

Trò chơi bắt đầu với câu chuyện về một ma vương bị dũng sĩ đuổi khỏi thành, bèn cùng thuộc hạ lên đường chiến đấu để giành lại lãnh địa của mình──

Đoạn đường khám phá dẫn chúng tôi đi sâu hơn vào trong, rồi lên những tầng cao hơn, đồng thời giải quyết vô vàn câu đố.

Cuối cùng, đoàn ma vương──chúng tôi──đã giải quyết được tất cả các câu đố, và thành công đánh bại dũng sĩ ở tầng cao nhất, giành lại thành.

Và cuối cùng, chúng tôi được chụp ảnh kỷ niệm trong bộ đồ hóa trang──

Vòng 2 của cuộc chiến tranh giành tôi, "Giải DNL Death New Land" bắt đầu.

「Này Miyabi. Cả cô nữa Yurie, hai người mau rời khỏi Tōru đi chứ.」

「N-nếu Lilith-san cứ dính lấy thì em cũng muốn dính lấy Tōru-kun…!」

「Vậy thì chỉ cần một mình cô rời ra là mọi chuyện sẽ được giải quyết thôi.」

「Sao lại chỉ có mình tôi chứ!?」

Khuỷu tay phải của tôi dính vào bộ ngực mềm mại của Lilith, còn khuỷu tay trái thì chạm vào bộ ngực đầy đặn của Miyabi ẩn dưới lớp lông mềm mại.

Và cũng giống như lần đầu, không hiểu vì sao Yurie lại ôm tôi từ phía trước.

「Khụ khụ. Cô không tham gia sao, Hội trưởng?」

「S-sao lại là tôi…!?」

「Lúc nãy cô đã kêu lên một tiếng rất hay mà.」

「───!? À, cái đó…!!」

「Rồi nha~ Tôi chụp đây ạ~」

Cô nhân viên vừa nói vừa bấm máy ảnh, giọng nói có vẻ hơi bực bội (nhưng vẫn giữ nụ cười).

Đó là khoảnh khắc mà tôi thật lòng thốt lên lời xin lỗi…

「À, là Juliet à. Cái này tớ có rồi mà…」

Khi định rời khỏi tòa thành ma vương, chúng tôi nhận được quà lưu niệm ở lối ra dành cho những người tham gia trò chơi.

Có vẻ đó là những món đồ lưu niệm của các nhân vật trong DNL Death New Land, Lilith xem qua rồi thở dài.

「Lilith, cậu có cần cái này không?」

Tôi đưa món đồ mình nhận được cho cô ấy, nhưng cô ấy lắc đầu.

「Cảm ơn Tōru nhé. Tớ rất vui vì tấm lòng của cậu, nhưng mà tớ cũng có cái đó rồi.」

Có vẻ như Lilith thường xuyên ghé thăm DNL Death New Land, và mỗi lần đến thành ma vương này, cô ấy lại thu thập các món đồ lưu niệm.

Thật đáng tiếc là món đồ mới nhận được lại trùng với món đồ cô ấy đã có từ trước.

Cũng giống như Lilith, có một người nữa nhìn món quà mình nhận được rồi thất vọng──đó là Yurie.

「Bị dính phải món đồ kỳ quặc nào à?」

「Không. Không phải vậy, nhưng em muốn có con gà con cơ…」

(Gà con? Vậy đó là──)

Ánh mắt của tôi, và theo đó cả ánh mắt của Yurie, đều hướng về phía Lilith.

Món đồ lưu niệm trong tay cô ấy là một chú gà con có mào xanh.

「「…………」」

「Có chuyện gì sao?」

Lilith nhận ra chúng tôi đang nhìn chằm chằm──

「──! Đ-đó không phải là Gecko sao?!」

Cô ấy trợn mắt khi nhìn thấy chú gấu mũi heo trong tay Yurie.

Có vẻ như món đồ Yurie nhận được chính là nhân vật mà Lilith muốn có.

「「「…………」」」

Đỏ và xanh──đôi mắt mang hai màu đối lập của hai cô gái cứ lướt qua lại giữa khuôn mặt và món đồ trong tay nhau.

Nhìn hai người như vậy, tôi định mở miệng nói: "Hai cậu có vẻ đang muốn món đồ của đối phương, sao không đổi cho nhau đi?" thì lại dừng lại.

Vì tôi nghĩ rằng, mối quan hệ vốn thường xuyên xung đột của hai người──chủ yếu là Yurie hay gây sự──nếu nhân cơ hội này mà được cải thiện dù chỉ một chút thì tốt biết mấy.

Nếu tôi xen vào thì mọi chuyện sẽ nhanh chóng được giải quyết, nhưng hơn hết, tôi muốn kỳ vọng vào sự chủ động hòa giải của hai người.

Thế là, tôi cố gắng kìm nén ý muốn can thiệp và quyết định đứng nhìn họ.

「「「…………」」」

Chớp, chớp, chớp, chớp, chớp, chớp, chớp, chớp, chớp, chớp…

Hai cô gái nhìn khuôn mặt và món đồ trong tay nhau một lúc, rồi cuối cùng──

「À…」「Này…」

Đồng thanh lên tiếng.

「…Mời cô trước.」

「Cô cứ nói trước đi.」

「「…………」」

「…Chúng ta đổi không?」「…Đổi không?」

Khi nghe thấy giọng nói phát ra đồng thanh, tôi lén nắm chặt tay lại.

Trước mắt tôi, chú gà con mào xanh và chú gấu mũi heo đã được đổi cho nhau.

Yurie và Lilith đều nở nụ cười rạng rỡ khi nhìn món đồ mình vừa đổi được──

「…Cảm ơn cậu.」

「Tớ cũng vậy, cảm ơn cậu.」

Họ ngại ngùng trao lời cảm ơn cho nhau.

Nhìn cảnh đó, tôi cũng cảm thấy vui lây, nụ cười tự nhiên hiện lên trên gương mặt.

「Yurie, đến nơi rồi.」

「…Vâng.」

Trên chuyến xe điện một ray trở về từ DNL Death New Land khi màn đêm đã buông xuống hoàn toàn──

Khi chiếc xe đến trước cổng học viện, tôi lay nhẹ vai cô gái tóc bạc đã ngủ gật chỉ trong vài phút.

Thế nhưng, Yurie chỉ mở mắt ra một thoáng rồi lại nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

(Hôm nay cô bé đã chơi rất nhiều, chắc là mệt rồi…)

Tôi cõng cô gái đã mệt nhoài sau lần đầu tiên đến công viên giải trí──dù bản thân cô bé không nghĩ vậy.

(Nhẹ thật…)

Dáng vẻ đang say giấc nồng ấy, hoàn toàn không thể hiện rằng cô bé là một tồn tại siêu việt hơn con người chúng tôi 《Siêu Việt Giả Exceed》 theo một cách khác──một 《Tỉnh Giác Giả El Awake》.

「Ồ, cô bé này ngủ rồi sao?」

Khi tôi bước xuống xe điện một ray, Lilith, người đã ra ngoài trước, hạ giọng xuống và nói chuyện với tôi.

「Trông Yurie có vẻ chơi hết mình nên chắc mệt lả rồi."

"…Đúng vậy."

Yurie đáp với ánh mắt xa xăm, hẳn là đang nhớ lại chiếc tách trà.

"Thôi thì, quan trọng là cô bé đã vui vẻ ở DNL."

Đối với Lilith, người yêu thích DNL, đây dường như là một điểm rất quan trọng.

"Fufu, tôi cũng rất vui vẻ. Nhờ có Lilith mà bọn tôi mới có thể đi chơi một cách hiệu quả như vậy."

"Tớ, tớ cũng thấy rất rất vui…"

"Ôi chà, lời nói ngọt ngào làm sao. Nếu vậy, lần tới đi chơi, chúng ta phải ghé hết những nơi tôi đã giới thiệu đấy nhé."

Tomoe tham gia vào cuộc trò chuyện, tiếp đó là Miyabi cũng góp lời.

"Khà khà. Lần đó mà có cả Tora-kun và mọi người nữa thì thật tuyệt."

"À ừ. Lần tới đâu có cớ là 'tiệc mừng cô Tsukimi bình phục' nữa đâu, chắc cậu ấy cũng sẽ tham gia thôi."

"Nếu được thì tốt, nhưng vấn đề là…"

Tôi vừa tham gia vào cuộc đối thoại giữa Miyabi và Tomoe, vừa nhìn về phía cô Tsukimi và Kibitsu đang bước phía trước mà nói.

"Việc chia nhóm với cô Tsukimi có lẽ sẽ rất quan trọng đấy…"

Chỉ một câu đó thôi, mọi người liền bật cười khe khẽ, đủ để không làm Yurie thức giấc.

"Lần tới, chúng ta lại cùng nhau đi chơi nữa nhé."

"Được thôi. Cứ thế đi."

Lilith tủm tỉm cười đồng ý, tiếp đó Tomoe và Miyabi cũng gật đầu.

Lần tới…

Chắc chắn, cô gái tóc bạc đang ngủ trên lưng tôi cũng sẽ vui vẻ gật đầu thôi.

Cứ thế, một ngày đã trôi qua với danh nghĩa "tiệc mừng cô Tsukimi bình phục" đã kết thúc.

Các nữ sinh năm nhất thỉnh thoảng tổ chức những buổi tiệc trà "nội bộ nữ giới".

Có lúc chỉ đơn thuần là trò chuyện, có lúc chơi trò chơi, và đôi khi còn cùng nhau nấu nướng, các cô gái tận hưởng thời gian đó theo nhiều cách khác nhau.

Khi ấy, họ không còn là những Siêu Việt Giả (Exceed) đang hướng tới mục tiêu trở thành Hộ Lăng Vệ Sĩ (Etonaruku), mà hiện lên với dáng vẻ của những nữ sinh cấp ba bình thường.

Và tối nay, lấy Miyabi làm trung tâm, họ đang cùng nhau làm bánh quy.

Các cô mượn lò nướng ở bếp, vừa chuyện trò rôm rả ở một góc nhà ăn trường, vừa chờ bánh chín.

Chỉ khoảng mười phút sau, bánh đã chín. Vừa la ầm ĩ nào là "thơm quá", nào là "hình thù kỳ cục", họ vừa lấy bánh quy ra khỏi lò và xếp vào đĩa thì…

"À, tớ, tớ sẽ mang một ít đi chia cho Kokonoe-kun nhé. Mọi người cứ về phòng sinh hoạt chung trước đi."

Nói đoạn, Miyabi bỏ một phần bánh vào túi, cầm lấy rồi rời khỏi nhà ăn.

Với lời nói như vậy, hiển nhiên là các cô gái còn lại đều chuyển chủ đề sang Miyabi.

"Đúng là đang tìm cách 'thâu tóm dạ dày' của người ta mà." "Dạo này cậu ấy nhiệt tình ghê ấy nhở." "Thật đáng thương, tốt bụng, lại còn có bộ ngực khủng thế kia, vậy mà Kokonoe vẫn không xiêu lòng thì đúng là thuộc dạng 'thầy tu' rồi còn gì…"

Ngay sau khi một cô gái vừa thốt lên, tất cả ánh mắt của họ đồng loạt hướng về cô gái tóc bạc.

"Không ra tay với Yurie thì đúng là có vấn đề về giới tính rồi còn gì?" "Đúng là Yurie siêu cấp đáng yêu thật đấy, nhưng không phải cô bé cứ như em gái thôi sao?" "Kokonoe trông giống dân thể thao ấy, chắc là mồ hôi chảy đến đâu thì phiền não cũng trôi đi hết đến đó rồi."

Mặc dù Tōru cũng tự mình trải qua biết bao khổ tâm, nhưng nhìn từ bên ngoài thì cậu ấy lại bị đánh giá như vậy đấy.

Yurie, người bị đem ra so sánh với Miyabi, lúc này đang cùng Tomoe nhón một chiếc bánh quy, thưởng thức vị thơm ngon của bánh vừa nướng.

"Mềm mà ngon quá."

"Fufu, đúng vậy. Nhưng số còn lại thì chúng ta sẽ ăn ở phòng sinh hoạt chung nhé."

"Vâng, đúng rồi ạ."

Khi Yurie gật đầu, Tomoe cũng thúc giục những người khác di chuyển đến phòng sinh hoạt chung.

Các cô gái lũ lượt rời nhà ăn, sau đó tự chuẩn bị nước trái cây hoặc trà tùy thích ở sảnh, rồi cùng nhau tiến về phòng sinh hoạt chung ở tầng ba khu nữ sinh.

"Yurie này, tớ muốn hỏi một chút."

"Có chuyện gì vậy ạ?"

Khi không có Miyabi ở đó…

Một trong số các cô gái đang tụ tập ở phòng sinh hoạt chung liền hỏi cô gái tóc bạc điều mà nhiều bạn học đã tò mò bấy lâu nay.

"Yurie có thích Kokonoe không?"

((((Nói ra rồi!!!!))))

Phần lớn các cô gái đều háo hức chờ đợi câu trả lời của Yurie, như thể cuối cùng cũng được hỏi.

Trong số đó, có cả Tomoe.

Tuy nhiên, trong trường hợp của Tomoe, đó không phải là sự tò mò, mà là một ý thức sâu sắc hơn: liệu đối thủ tiềm năng của mình đang nghĩ gì.

"Nếu là Tōru thì tôi có thích ạ… Có chuyện gì sao?"

((((Quả nhiên!!!!))))

Vì đã quen với thái độ luôn ngưỡng mộ Tōru của Yurie, nên khi chính cô bé nói ra câu trả lời đó, tất cả mọi người đều chấp nhận.

"Vậ, vậy thì, cậu nghĩ sao về chuyện Miyabi là đối thủ?"

Lý do không hỏi về Lilith là vì ai cũng biết Yurie và Lilith không hợp nhau, khác hẳn với Miyabi.

"—Đối thủ là gì ạ?"

Yurie nghiêng đầu hỏi lại, khiến một bầu không khí "hả?" bao trùm lấy mọi người.

"Ơ, ừ thì, Miyabi có vẻ thích Kokonoe đấy, cậu nghĩ sao về chuyện đó?"

"Việc Miyabi thích Tōru khiến tôi rất vui. Vì Tōru là một người rất tốt bụng."

Câu trả lời từ cô gái tóc bạc chỉ làm sự bối rối của các cô gái thêm chồng chất.

"À, này… Yurie thích Kokonoe ở điểm nào vậy?"

Nghĩ bụng có lẽ có điều gì đó, một cô gái lại hỏi.

"…………. Ở điểm anh ấy tốt bụng như Papa vậy."

"À, ra vậy…"

(Lạc đề quá rồi…) (Đúng là "con gái rượu của bố" mà…) (Nếu Kokonoe mà có ý với Yurie thì đúng là đáng thương thật…)

"—?"

Yurie lại nghiêng đầu, thắc mắc không biết có chuyện gì với các cô gái đang lẩm bẩm.

Nhìn Yurie như vậy, Tomoe khẽ thở phào nhẹ nhõm –

Và rồi nghi vấn về cảm xúc của chính mình.

(Tại sao lúc này mình lại cảm thấy nhẹ nhõm thế nhỉ…?)

Suy nghĩ một lúc, cô gái chậm chạp ấy đưa ra kết luận.

(…Thì ra. Mình đã an tâm vì không phải là đối thủ của Miyabi, ừm.)

Tomoe gật đầu lia lịa với suy nghĩ của mình, cho rằng đó là vì cô lo lắng cho Bán Song Nhận (Duo) đang gặp khó khăn khi đã có một đối thủ mạnh mẽ như Lilith rồi.

Cô gái ấy quả thực là người chậm hiểu đến tận xương tủy.

Khi được hỏi thích ở điểm nào –

Trong tâm trí Yurie, khoảnh khắc xảy ra ở Tháp Đồng Hồ mấy ngày trước bỗng hiện lên.

Biểu cảm của Tōru, những lời Tōru đã nói.

Đó là lý do ngắn ngủi.

Bản thân Yurie cũng không hiểu tại sao cô lại nghĩ đến khoảnh khắc đó.

Vì vậy, cuối cùng cô vẫn chỉ nói ra những gì mình thường nghĩ.

Đó là một sự thay đổi nhỏ bé mà không ai nhận ra –

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận