Một tiếng động lớn vang lên, cái bia cách đó hai mươi mét rung bần bật.
"Haizz, cuối cùng cũng trúng..."
Tôi thở phào, hạ nòng súng xuống.
"Fufufu, quen rồi thì dù nhắm mắt cũng có thể bắn trúng thế này thôi mà."
Vừa quay mặt sang nhìn tôi – tức là vừa lơ đãng nhìn chỗ khác – Lilith vẫn bắn trúng hồng tâm cái bia xa nhất ở khoảng cách năm mươi mét.
(Không biết phải quen đến mức nào thì mới được như vậy nữa...)
Tôi lại thở dài một hơi, thay băng đạn trống rồi một lần nữa giơ súng lên.
Đúng vậy, lúc này tôi đang cầm súng.
Sau kỳ nghỉ hè – khi tôi còn đang nằm viện – khóa huấn luyện bắn súng đã bắt đầu, và giờ tôi đang giữa chừng.
Dù nghĩ rằng đã có Diệm Nha (Blaze) làm vũ khí rồi, nhưng nhiệm vụ của Hộ Lăng Vệ Sĩ (Etonaruku) sau khi tốt nghiệp rất đa dạng. Vì vậy, để chuẩn bị cho nhiều tình huống khác nhau, chúng tôi cũng được huấn luyện bắn súng như thế này.
Về địa điểm huấn luyện bắn súng, vì ở ngoài trời nên không có điều hòa nhiệt độ.
Vì thế, đương nhiên là rất nóng.
Tuy nhiên, môi trường như vậy cũng là một phần của khóa huấn luyện.
Dù tôi thường hình dung huấn luyện bắn súng diễn ra trong nhà, nhưng dường như việc tập luyện ngoài trời, nơi mọi thứ thay đổi từng phút, thực chiến hơn nhiều so với việc bắn súng trong một môi trường ổn định.
Giữa cái nóng gay gắt của những ngày cuối hè, tôi cứ thế liên tục bắn súng – không phải đạn thật mà là đạn mô phỏng mà cả Hộ Lăng Vệ Sĩ (Etonaruku) cũng sử dụng – thì từ xa vọng lại tiếng chuông báo kết thúc giờ học thứ ba.
"Giải lao, giải lao nào! Để phòng tránh tai nạn, cấm bắn súng trong giờ nghỉ nhé! À, nhớ uống đủ nước vào! Có mà ngã vật ra đấy thì đừng có trách tớ đấy nha! ♥"
Rito Tsukimi vừa vỗ tay cái bốp vừa nhắc nhở chúng tôi uống nước. Chúng tôi cũng làm theo, đưa chai nước uống thể thao lên miệng.
"Yurie. Em ổn chứ?"
"Dạ. Có cái này Miyabi chuẩn bị cho em đây ạ."
Cô gái tóc bạc chỉ vào túi nước đá bọc ni lông đặt trên đầu mình.
Dù không biết trông có ổn không, nhưng Yurie bản thân có vẻ rất hài lòng vì thấy mát mẻ và dễ chịu.
"Khó thật đấy nhỉ."
Tôi ngồi xuống ghế băng cạnh Yurie, gật gù nhìn về phía bia bắn.
"Ừ. Cứ nghĩ tuần nào cũng có tiết này là thấy chán nản rồi."
Tuy tôi thích những buổi huấn luyện vận động hơn là ngồi học, nhưng cứ bắn trật hoài thế này thì quả thật cũng dễ nản lòng.
(Hay là cứ ném thẳng khẩu súng vào thì tỉ lệ trúng còn cao hơn ấy chứ...)
Đang suy nghĩ mông lung thì──
"Hừm, giữ đúng tư thế bắn thì thông thường là sẽ trúng thôi."
Tora, người được cho là có độ chính xác chỉ sau Lilith trong buổi học trước, tiến lại gần, vẻ mặt như thể nói: "Ta thắng rồi!".
"Ôi dào, tôi thì lại nghĩ là do quen tay thôi mà?"
"...Tôi không nói chuyện với cô."
"Đừng nói chuyện cộc lốc thế chứ, Tora. Tōru là trọng tâm của cuộc đối thoại mà, vậy thì có sao đâu nhỉ?"
"Đừng có mà thân mật gọi tên người khác như thế."
(Ưm, vẫn như mọi khi nhỉ...)
Kể từ vụ việc Lilith mới chuyển đến, Tora đã dựng nên một bức tường ngăn cách đơn phương.
Tôi hiểu rằng việc bị làm cho cứng họng không dễ chịu gì, nhưng có vẻ cậu ấy giữ trong lòng hơi lâu rồi.
(Ước gì ít nhất thì cậu ấy cũng được như mối quan hệ với Tatsu thì tốt quá...)
Vì luôn cãi nhau nên không thể nói Tora và Tatsu thân thiết được.
Thế nhưng, dù sao thì họ cũng không bao giờ quá gay gắt, mà đúng hơn là kiểu bạn thân chí cốt──
"Ơ, mà này? Tatsu đâu rồi?"
"Cái tên ngốc ấy hả, vì bắn không trúng bia nên bực bội ném thẳng súng vào bia, thế là bị Rito-sensei lôi đi rồi."
...Mình phải cẩn thận hơn mới được.
"Có vẻ như cậu cũng đang vất vả lắm nhỉ, Kokonoe."
"Hahaha, cũng tạm thôi mà."
Đúng lúc đó, Tomoe xuất hiện, vừa lau mồ hôi bằng khăn vừa tham gia vào câu chuyện.
Phía sau, tôi cũng thấy bóng dáng Miyabi.
"Fufufu. Cậu cũng có thứ không giỏi ngoài học lý thuyết nhỉ."
Vừa cười vừa nói chuyện, Tomoe dù không bằng cô tiểu thư tóc vàng kim, nhưng cũng có kỹ năng bắn súng khá tốt. Theo lời cô ấy, Quất Lưu Thập Bát Nghệ cũng bao gồm kỹ thuật bắn súng, nên cô ấy cũng đã luyện tập súng trường và súng ngắn kha khá.
"Ưm, Tōru-kun thử nhờ Tomoe-chan hướng dẫn xem sao...?"
"Ừm. Tôi thì không sao cả, cậu định thế nào?"
Nhờ thỉnh thoảng được Tomoe chỉ dẫn bí quyết trong lúc luyện tập, Miyabi cũng đã bắn trúng bia khá nhiều, tôi cũng đã thấy tận mắt.
(Quả thật đó cũng là một──)
Vừa định nghĩ thế, cảnh Miyabi được chỉ dẫn hiện lên trong đầu tôi.
Cái hình ảnh Tomoe vòng tay ra trước đỡ cánh tay Miyabi khi cô ấy giơ súng, và lưng họ kề sát vào nhau.
"Ch-chắc là tôi tự tập thêm một thời gian nữa xem sao, ha ha ha..."
"Thôi được, nếu cậu đã nói vậy... Nhưng nếu tập một thời gian mà vẫn không được thì đừng ngại nói với tôi nhé."
Tôi vừa nói vậy vừa cười gượng gạo, còn Miyabi thì nhìn chúng tôi rồi lẩm bẩm khẽ khàng:
"Ước gì mình có thể giỏi đến mức có thể hướng dẫn Tōru-kun thì tốt biết mấy."
Cảnh tượng vừa rồi trong tưởng tượng của tôi từ Tomoe chuyển sang Miyabi, tôi liền lắc đầu, cố gắng xua nó ra khỏi tâm trí.
"Ưm, Tōru-kun, sao thế...?""Nóng quá nên đầu óc cậu có vấn đề rồi à, Kokonoe?"
"À không, tôi nghĩ lắc đầu xem có mát hơn không ấy mà..."
Vừa nghĩ đó đúng là lời biện minh của người bị say nắng, tôi vừa cười khan thì──
"Này này. Chuyện súng ống thì chẳng phải nên hỏi tôi đầu tiên sao?"
Lilith đã khơi lại chủ đề, vậy là tôi liền hùa theo.
"Cũng đúng đấy── tôi cũng muốn nói thế, nhưng mà này. Vừa nãy được cô chỉ vài lần, tôi thấy thật lòng là cách chỉ của Lilith hơi khó hiểu đấy."
"Làm gì có chuyện đó."
"Có chứ. Vừa nãy cũng thế, cô chỉ nói 'cứ thế này... thế này' thôi mà."
Tôi vừa diễn tả lại, vừa bắt chước động tác cô ấy chỉ dẫn.
"Không phải đâu. Phải là 'cứ thế này... thế này' cơ mà!"
Dù cô ấy giơ súng lên với tốc độ gấp đôi tôi – chắc cô ấy nghĩ là đang làm rất chậm rồi – nhưng tôi vẫn hoàn toàn không hiểu sự khác biệt nằm ở đâu.
"Ôi chao... Chắc là cái kiểu người có tài năng nên lại kém trong việc chỉ dẫn người khác đây mà. Hơn nữa Lilith – cô bắn bằng một tay, còn chúng tôi thì bắn bằng hai tay đấy nhé."
"Một tay hay hai tay thì cũng không quan trọng. Điều cần thiết khi bắn súng là nhớ được 'tật' của khẩu súng. Mà nói thật thì điều này áp dụng cho bất cứ loại vũ khí nào thôi."
Trước lời nói của cô gái tóc vàng kim, tất cả chúng tôi đều tỏ vẻ kinh ngạc.
"Khà, đúng là tiểu thư có khác. Y như câu 'Kōmon không đặt bút xuống' ấy nhỉ."
Tôi thì phớt lờ câu đó.
Vào nửa sau của buổi huấn luyện bắn súng – khi giờ học thứ tư đã bắt đầu được khoảng ba mươi phút.
"Hold up! ♥ Giơ tay lên và nghe lời cô giáo nào! ♪"
"Vâng thưa cô giáo!"
Tôi cứ nghĩ là "dừng tay lại chứ", nhưng một mình Kibitsu lại giơ tay lên.
"Nào nào, có vẻ như các em giỏi đã bắn trúng bia khá nhiều rồi, nhưng từ giờ cô sẽ thay đổi nội dung huấn luyện nhé! ★ Thế nên, theo cô giáo nào! ♥"
Nói rồi, Rito-sensei nhảy tót ra khỏi khu huấn luyện.
Chúng tôi bối rối không hiểu chuyện gì, rồi liền đi theo cô ấy──
Nơi chúng tôi đến là một đấu trường ngoài trời.
Từ lối vào đi vào trong, chúng tôi bước ra giữa hàng ghế khán giả.
Từ đó có thể nhìn xuống toàn bộ đấu trường──
Và chính giữa đấu trường, không hiểu sao lại có một sàn đấu vật sumo. Trên nền cát cứng được trải phẳng, một vòng tròn đường kính khoảng năm mét được tạo thành bởi một sợi dây thừng lớn.
Cái sân tập võ ngoài trời này, cuối tuần trước tôi đã dùng để tham gia Trận giả lập Diệm Nha, và lúc đó chắc chắn chẳng hề có cái thứ này. Nhất định là họ chuẩn bị cho điều gì đó sắp diễn ra.

(…Tôi linh cảm có chuyện chẳng lành.)
Chắc không phải chứ, liệu có phải họ sẽ nói rằng chúng tôi phải đấu tay đôi trong cái vòng tròn chật hẹp ấy không?
Đang mải tưởng tượng lung tung, Tsukimi-sensei quay lại, dang hai tay rộng mở.
“Nào, trong mười phút tới, chúng ta sẽ chơi một trò nho nhỏ ở đây nhé ♪ Thế nên Kōkonoe-kun, cậu chính là── mục tiêu đó ♡!”
“Hả?”
“Thì là thế này, cậu sẽ phải chạy vòng vòng trong đấu trường ☆ Mọi người sẽ nhắm vào cậu mà Bùm! Bùm! Bùm! bắn đó ☆ Rõ rồi chứ?”
Tsukimi dùng ngón tay tạo hình khẩu súng, làm động tác như đang bắn tôi.
“À, ra là thế. ……………Khoan đã──!?”
“Không khoan không nhịn gì hết nha ♪ Nhắm vào mục tiêu di động thì kỹ thuật cũng tăng lên đó ☆”
Linh cảm xấu đã thành sự thật.
Tuy nhiên, nó còn vượt xa cả những gì tôi tưởng tượng.
Thế nhưng, riêng lần này, mọi chuyện sẽ không diễn ra theo ý muốn của Tsukimi-sensei.
Bởi vì──
“Sensei thỏ trắng, dù gì thì việc đó cũng hơi…” “Đúng rồi đó ạ. Bắn người thế này thì…”
Tất cả mọi người đều sa sầm nét mặt, bắt đầu thì thầm bày tỏ sự do dự.
“Ưm, về chuyện đó thì không cần lo đâu nhỉ… Thôi, hay là chúng ta “tai nghe mắt thấy” thay vì “nói suông” nhé?”
Tsukimi-sensei nói với vẻ “rốt cuộc cũng phải thế này thôi” rồi──
Bật chân lên khỏi sàn, xoay một vòng trên không trung rồi đáp xuống đấu trường.
“Tiểu thư, có thể bắn một phát từ chỗ đó được không?”
Tsukimi vẫy tay, chỉ định Lilith.
Đây chính là sự lựa chọn người vừa không do dự, lại vừa có thể bắn trúng mục tiêu một cách chắc chắn.
Đương nhiên, Lilith chấp thuận, chĩa khẩu súng lục về phía Tsukimi-sensei── rồi bóp cò.
Trong khoảnh khắc, một làn sóng hoảng loạn chạy khắp cả lớp, đồng thời, bàn tay Tsukimi-sensei cũng khẽ động──
Và tiếng “Bộp!” vang lên.
“Bắt hay ghê nha ♪”
Tsukimi-sensei mở bàn tay đang nắm chặt ra, một viên đạn giả lập rơi xuống nền cát.
Đương nhiên, đó chính là viên đạn mà Lilith đã bắn.
“Kinh thật…” “Thật không vậy…” “Cô ấy bắt được bằng tay…”
“Tôi đã nói rồi mà ♪ Nếu vượt qua 《Cấp độ IV》, các cậu sẽ ít nhiều tránh được đạn đó ☆ Nhìn thấy mà né được thì cũng có thể làm được mấy chuyện như thế này đó ♪”
Tsukimi-sensei vừa nhìn các bạn học đang ồn ào vừa nở một nụ cười rạng rỡ nói.
“Ngoài ra, tôi cũng đã giải thích trong giờ học rồi nhỉ, rằng 《Cấp độ》 càng cao thì không chỉ năng lực thể chất mà ngay cả bản thân cơ thể cũng trở nên cứng cáp hơn. Mấy khẩu súng mà các cậu đang dùng hiện tại chỉ là để chế ngự thôi, sức sát thương đã được cài đặt ở mức khá thấp, nên Kōkonoe-kun 《Cấp độ IV》 dù trúng một hai phát cũng… ừm, chỉ hơi đau một tí thôi chứ không chết đâu, cứ yên tâm mà bắn nhé ☆”
…Vừa nãy, cô ấy suýt chút nữa đã nói là “khá đau” thì phải.
Dù sao thì, dù lời nói có tác dụng đến đâu đi chăng nữa, cũng không dễ dàng khiến người khác “xuống tay” ngay lập tức được.
Nhận thấy bầu không khí do dự, Tsukimi-sensei chỉ vào đầu mình và nói:
“Tiểu thư, làm thêm một phát nữa nha ♪ Lần này là── chỗ này nè ☆”
Vị trí mà Tsukimi-sensei chỉ chính là đầu cô ấy.
Không hề bận tâm đến những tiếng ồn ào của các bạn học, Lilith vẫn nhắm bắn theo lời và bóp cò.
Một âm thanh trầm đục vang lên, đầu Tsukimi-sensei chỉ hơi bật nhẹ về phía sau──
“Thấy chưa ♡”
Dù bị trúng đạn vào trán, Tsukimi-sensei vẫn không hề mất đi nụ cười khi nói, khiến những tiếng cảm thán bật ra khắp nơi.
Nhân tiện, do một sự cố khẩn cấp – đó là Trò Chơi Sinh Tử – đã xảy ra trong buổi huấn luyện gần đây, việc tôi đã được phép đặc biệt để thăng cấp lên 《Cấp độ IV》 đã được thông báo cho cả lớp.
Hơn nữa, việc Yurie cũng đã thăng cấp đặc biệt trong lúc khẩn cấp khi bị K tấn công hôm trước cũng là điều ai cũng biết.
“Và nữa, đây cũng là một buổi đặc huấn phòng thủ cho Kōkonoe-kun, nên là một buổi huấn luyện “một công đôi việc” đó ☆ Tức là, một mối quan hệ đôi bên cùng có lợi đó ♪”
“À, nếu là thế thì…” “Đúng vậy. Nếu chỉ hơi đau một chút thì…”
Sau khi Tsukimi-sensei kết thúc phần giải thích kèm theo minh họa, bầu không khí trong lớp bắt đầu thay đổi.
Lời nói “sẽ không gây thương tích” dường như chính là lý do lớn nhất thúc đẩy mọi người.
“──!? Khoan đã, mọi, mọi người!?”
Như thể cắt ngang lời hoảng hốt của tôi, Tsukimi-sensei tung ra đòn tiếp theo.
“Người đầu tiên bắn trúng Kōkonoe-kun sẽ được mời cặp đôi đến nhà hàng của khách sạn Đế Vương lừng danh là siêu đẳng cấp ♪”
“““──!?”””
Chỉ một câu nói đó, gần một nửa số người trong lớp đã thay đổi thái độ ngay lập tức, và ánh mắt của họ đồng loạt đổ dồn về phía tôi.
…Ánh mắt của Miyabi cũng xen lẫn trong đó.
“Ai không thích nhà hàng thì cũng có thể chọn cộng thêm tiền thưởng đặc biệt vào chi phí tháng tới nha ♡”
Hầu hết những ánh mắt còn lại cũng hướng về phía tôi.
“Fufu, đã là cuộc thi thì ngay từ đầu tôi không có ý định thua, nhưng nếu có thêm giải phụ là hẹn hò với Tōru thì động lực tăng gấp bội rồi!” “Tiền thưởng…!” “Rủ Izumi đến nhà hàng của khách sạn Đế Vương…!” “Liên minh tiêu diệt Kōkonoe, cố lên!!” “Ô!” “Hẹn hò với Tōru-kun, hẹn hò với Tōru-kun, hẹn hò với Tōru-kun…!!” “Miyabi, chúng ta cũng sẽ hợp tác!!” “Ăn tối với sensei!!”
Lúc này, một luồng dục vọng đáng sợ đang cuộn xoáy trong sân tập võ.
Những người có vẻ còn giữ được bình tĩnh và có thể giúp đỡ tôi, có lẽ chỉ có Yurie, Tora, và Tomoe mà thôi.
Trước hết là Yurie──
“Nếu người đó thắng thì Tōru sẽ… Tôi sẽ không để chuyện đó xảy ra nên xin hãy yên tâm, Tōru.”
Vì cô ấy đang bừng bừng ý chí đối đầu với Lilith, nên thực ra cô ấy chẳng bình tĩnh chút nào.
Tôi liếc sang bên cạnh nhìn Tora thì thấy──
“Hừ. Thật ngớ ngẩn── nhưng đây cũng là một buổi huấn luyện. Cố gắng hết sức mình đi, Tōru.”
Sự phán đoán tình hình bình tĩnh của cậu ta trong mắt tôi lại trông thật lạnh lùng.
Giờ đây, tia hy vọng cuối cùng chỉ còn lại Tomoe.
“Tsukimi-sensei, dù gì đi nữa thì Kōkonoe cũng──”
“Thôi thôi, lớp trưởng. Nghe cái này một chút đi.”
“Hả? Nghe cái gì ạ…?”
Quay lại khán đài, Tsukimi-sensei vòng tay qua vai Tomoe và kéo cô ấy lại gần.
Tôi tò mò ngó từ phía sau thì thấy Tsukimi-sensei lấy điện thoại ra và thao tác gì đó.
『Fuwahh, ừm, ahn, Kōkono, e, dừng lại, a-ahhh, tiếng lạ, phát ra, r-rồi… a, ư, a… dừng, lại đi, Kōkonoe, Kōkono, e, aahhh, aaaaaahh!!』
“Bư──t!?”
Tomoe phun nước bọt ra đầy kịch liệt đến nỗi suýt bắn cả nước mũi.
“Cái, cái, cái gì, khi, khi nào, chuyện, đó, đó…!?”
“Đương nhiên là, lúc ấy đó ♡”
Trước Tsukimi-sensei đang tạo dáng quyết định với nụ cười tươi, Tomoe há hốc mồm như một con cá vàng.
“Nếu không dốc toàn lực thì tôi sẽ phát sóng trên toàn trường đó nhé ☆”
“Kịch!”
Biểu cảm của Tomoe đông cứng lại.
“Ta, Tachibana…?”
Khi tôi gọi, Tomoe từ từ quay mặt về phía tôi──
“Kōkonoe, hãy chuẩn bị tinh thần đi…!”
Cùng với câu nói đó, tia hy vọng cuối cùng của tôi đã tắt.
Tiếp đó, Tsukimi-sensei giải thích về luật chơi.
Thời gian giới hạn là mười phút, nhưng mỗi người chỉ có bốn mươi viên đạn, nên nếu tất cả bắn hết thì trận đấu kết thúc.
Bên tấn công bị cấm bước vào đấu trường, phải bắn từ khán đài. Tuy nhiên, để tránh bị thương do bắn nhầm đồng đội, chỉ được phép sử dụng khu vực khán đài có độ rộng một trăm hai mươi độ tính từ trung tâm đấu trường.
Trong khi đó, tôi sẽ bị loại nếu trúng trực diện dù chỉ một phát. Tuy nhiên, nếu chỉ sượt qua thì vẫn an toàn.
Nhưng điều quan trọng nhất là, tôi được phép sử dụng 《Khiên》── và đặc biệt là 《Tuyệt Nhận Quyền》 tối đa ba lần.
Nhờ đó, nhận thức của tôi về buổi huấn luyện sắp bắt đầu đã thay đổi.
(Cả 《Tuyệt Nhận Quyền Aegis Desire》 cũng được phép dùng sao……)
Huấn luyện phòng thủ trước những đòn tấn công đồng loạt từ nhiều hướng thế này, thì bình thường sao làm nổi.
Hơn nữa, dù số lần sử dụng có hạn nhưng nếu được phép dùng 《Tuyệt Nhận Quyền Aegis Desire》, thì đây đích thị là một buổi huấn luyện trong môi trường đặc biệt mà có mơ cũng khó gặp.
…Thôi thì cứ phải nghĩ như vậy, chứ không thì cũng chẳng thể tiếp tục được.
(Được rồi, mình sẽ cố gắng né tránh tất cả!)
Đổi tâm trạng, tôi lại lần nữa xác nhận những quy tắc còn lại.
Phạm vi hoạt động của tôi chỉ giới hạn trong vòng tròn đường kính năm mét được vạch sẵn trên đấu trường.
Chỉ cần bước một bước ra khỏi vòng tròn, thì ngay lập tức những người còn đạn sẽ được bốc thăm để giành lấy quyền lợi nhà hàng hoặc tiền thưởng.
…Nhưng bù lại, số tiền thưởng đó sẽ bị trừ vào khoản trợ cấp của tôi. Theo một nghĩa nào đó, điều này còn đau đớn hơn cả việc bị trúng đạn giả, nên tuyệt đối phải tránh.
Còn nếu không bị trúng một viên nào, thì quyền lợi đó sẽ thuộc về tôi.
(Ra khỏi vòng tròn là thua ư…)
Đứng ở trung tâm vòng tròn nhìn quanh, tôi thấy nó rộng một cách bất ngờ – nhưng khi trận đấu bắt đầu, mọi chuyện sẽ khác.
Không gian bị giới hạn này chắc chắn sẽ là một xiềng xích đối với tôi.
Nếu tôi di chuyển khắp đấu trường lúc này, có lẽ một vài người sẽ không thể theo kịp ánh mắt.
Nhưng nếu chỉ trong vòng tròn này, do có một khoảng cách nhất định, họ có thể bao quát toàn bộ và sẽ không đánh mất dấu tôi.
Mặc dù có một khoảng cách nhất định, nhưng trong vòng tròn đường kính năm mét thì tôi sẽ không bị mất dấu.
(Khoảng mười hai, mười ba mét gì đó…)
Mặc dù đây là khoảng cách mà đạn có thể tới trong chớp mắt, nhưng tôi vẫn thề sẽ làm được.
Đúng lúc đó, Tsukimi lên tiếng thông báo với tất cả rằng sắp bắt đầu.
Tôi cụ thể hóa 《Diệm Nha》 thành 《Thuẫn》, hạ thấp trọng tâm, hít thở sâu – rồi tập trung.
“Vậy thì ạ. Ready… Gooo♪”
“Thua đi Kokonoe—!!” “Xin lỗi nha, Tōru-kun!!” “Khách sạn Đế Vương—!!” “Thưa thầy—!!”
Theo hiệu lệnh của Tsukimi, tiếng cò súng đồng loạt vang lên, cùng lúc đó, tôi bật người sang ngang một cách mạnh mẽ.
Mọi người đều nhắm vào vị trí tôi đứng ban đầu ngay khi trận đấu bắt đầu, nên cứ tưởng đã né tránh thành công thì…
“Ngây thơ quá, Tōru♪”
Viên đạn của Lilith, người đã đọc được đường đi của tôi, lao tới.
“Khụ!!”
Loảng xoảng!! Chỉ chưa đầy một giây sau khi bắt đầu, tôi suýt chút nữa đã bị trúng một phát vào đầu và phải nhận thua, may mà kịp thời dùng 《Thuẫn》 đỡ được trong gang tấc.
“A, tiếc quá!”
Lilith búng ngón tay, lộ rõ vẻ tiếc nuối.
(Nguy hiểm thật! Nếu là khẩu 《Súng Trường》 thì chắc chắn mình đã bị hạ rồi…!!)
Không chỉ khẩu 《Súng Trường》 của Lilith, mà tất cả những khẩu súng dùng để trấn áp mà mọi người đang sử dụng đều có tốc độ đạn chậm hơn so với súng thật để giảm sát thương.
Đương nhiên, đó không phải tốc độ mà người bình thường có thể nhìn rõ, nhưng với tôi bây giờ thì khác một trời một vực.
Thế nhưng, chưa kịp thở phào vì được cứu bởi sự khác biệt về tốc độ đạn, thì hàng loạt viên đạn khác đã liên tiếp bắn tới.
“Khụ!!”
Khi tôi dùng 《Thuẫn》 để chặn và vặn mình né tránh, tôi lại một lần nữa kinh ngạc trước sự thay đổi của chính mình sau khi đạt đến 《Vị Giai IV》.
Thị lực động nhìn rõ được tốc độ đạn hàng trăm km/h, tốc độ phản ứng và thể chất để né tránh.
Bức tường ngăn cách giữa 《Vị Giai III》 và 《Vị Giai IV》 –
Sự khác biệt đó, giờ đây tôi lại lần nữa cảm nhận rõ ràng.
Tuy vậy, tôi vẫn không thể né tránh tất cả vô số viên đạn.
Chặn được vài phát, nhưng số còn lại thì không thể, nên tôi quyết định di chuyển sang hướng ngược lại với lúc nãy.
Trong khoảnh khắc, tôi nhận ra mình đã mắc một sai lầm lớn ngay từ đầu.
Vị trí tôi đứng ngay trước đó, nhờ cú bật người sang ngang ban đầu, đã đưa tôi đến rìa vòng tròn –
Vì vậy, tôi gần như chỉ có thể trốn sang phía trái.
Điều đó khiến Tachibana và Tora dẫn đầu một vài người khác bóp cò, nhắm vào hướng né tránh quá rõ ràng của tôi.
(Không được, không thể né hết! Vậy thì –)
“Đoạn tuyệt nanh vuốt – 《Tuyệt Nhận Quyền Aegis Desire》!!”
Kết giới được kích hoạt ngay lập tức chặn đứng tất cả đạn, khiến những tiếng kinh ngạc vang lên.
Tôi đã nói về khả năng mình có được khi thăng cấp lên 《Vị Giai IV》, nhưng khi thực sự chứng kiến, có vẻ như mọi người vẫn không thể giấu nổi sự bất ngờ.
Khi những viên đạn ngừng lại, tôi giải trừ kết giới.
(Nếu cứ ẩn mình như thế này, thì cũng chẳng phải là huấn luyện nữa.)
Tôi tự đặt ra quy tắc cho mình rằng hai lần còn lại cũng chỉ sử dụng trong một khoảnh khắc ngắn.
“Nào nào—, cứ ngẩn người ra là hết giờ ngay đấy nhé ☆”
Mọi người đang ngỡ ngàng, chợt bừng tỉnh khi Tsukimi vỗ tay ‘bốp bốp’, rồi lại lần nữa giơ súng lên.
(Lúc nãy không được. Nếu mình bật người mạnh như thế, thì những đòn tấn công tiếp theo sẽ có lúc không thể né được. Phải né tránh bằng động tác tối thiểu, còn những cái khó thì dùng 《Thuẫn》 để đẩy ra…!)
Vừa tự kiểm điểm, tôi vừa bắt đầu đối phó với cơn mưa đạn lại tiếp diễn.
Vừa dùng 《Thuẫn》, vừa chú ý dùng các kỹ năng di chuyển và né tránh.
(Hãy nhớ lại những kỹ thuật mà Tachibana đã dạy trong mấy tháng qua!! Đây là cơ hội để thể hiện thành quả đấy!!)
“Hãy nhìn cho kỹ nhé, Tachibana!!”
Ngay sau khi tôi nói ra câu đó, không hiểu sao tiếng súng lại ngừng.
“Hả?”
“—Khụ!? Đột nhiên cậu nói cái gì vậy hả!?”
Khi tôi đang tự hỏi có chuyện gì, Tachibana đỏ mặt quát lên.
“Tôi chỉ nói là hãy xem tôi đã học được bao nhiêu kỹ thuật di chuyển mà cô đã dạy thôi mà…?”
Đương nhiên, giữa lúc đạn bay tứ tung tôi không thể nói hết được, nên đã nói một cách ngắn gọn.
Tôi đang thắc mắc tại sao điều đó lại khiến mọi người ngừng tấn công thì –
“Đừng có nói những lời kỳ quặc như thế!!”
“Á, Ối!? Kỳ quặc là cái gì chứ!?”
Tachibana lộ rõ vẻ giận dữ bắn tới, tôi vội vàng dùng 《Thuẫn》 đỡ đạn.
Tại đây, mọi người cũng vội vàng chỉnh lại súng, và cuộc tấn công lại bắt đầu.
(Chuyện gì vậy chứ!?)
Mặc dù nghĩ vậy, nhưng với một tâm trí hỗn loạn thì không thể tránh được vô số viên đạn đang lao tới.
Một viên sượt qua má, tôi nhận ra điều này không ổn và thay đổi ý thức.
(Tập trung đi, tập trung, tập trung, tập trung…!)
Khi tôi tập trung vào việc né tránh, không biết từ lúc nào những nghi vấn đã tan biến khỏi tâm trí tôi.
“Tản ra! Tấn công từ phía trước thôi sẽ chỉ khiến Tōru dễ dàng hơn đấy!!”
Theo chỉ thị của Tora, cả lớp tản ra hết mức có thể trong phạm vi được cho phép, và một số người còn di chuyển lên vị trí cao hơn ở khán đài.
“Bắn đi────!!”
Theo hiệu lệnh của Tora, đạn bay tới từ mọi hướng.
(Thằng Tora kia, đợi đấy────!!)
Giữa lúc không có lấy một giây phút nghỉ ngơi, tôi dùng 《Thuẫn》 để chặn, những thứ không thể đỡ thì né tránh nhỏ, đôi khi là lớn, thậm chí không màng thể diện mà lăn lộn trên cát để né –
Và rồi, tôi đã trụ được đến một phút cuối cùng mà không bị trúng đạn.
“Hà… hà…”
Dưới ánh mặt trời chói chang, tôi thở hổn hển, mồ hôi túa ra như tắm.
Ngay cả là một 《Siêu Việt Giả》, việc phòng thủ và né tránh liên tục những viên đạn tốc độ cao từ nhiều hướng mà không được phép trúng một viên nào, cũng khiến tôi kiệt sức dữ dội.
Thêm vào đó, Tora còn thay đổi chiến thuật giữa chừng, yêu cầu nhắm vào vùng bụng trở xuống, nơi khó phòng thủ bằng 《Thuẫn》, khiến tôi phải liên tục di chuyển, càng làm tăng thêm sự mệt mỏi.
Nhưng phần lớn những người bắn cũng đã hết đạn, chỉ còn lại những gương mặt quen thuộc ngoại trừ Miyabi – đó là Yurie, Lilith, Tachibana và Tora, tổng cộng bốn người.
Yurie có vẻ không giỏi dùng súng giống như tôi, nên chắc không cần phải quá chú ý đến cô ấy.
Và thật ngạc nhiên, Lilith thực ra không phải là đối thủ đáng sợ đến thế.
Dù độ chính xác khi bắn của cô nàng cực cao, nhưng có lẽ vì lòng tự trọng, cô ta chỉ nhắm vào đầu hoặc tim.
(Hừm… không biết ai sẽ ra tay trước đây?)
Chỉ còn chưa đầy một phút, chúng tôi vẫn đang giằng co.
Bên tấn công chắc chắn không còn nhiều đạn, nên họ sẽ dồn tổng lực để kết thúc trận đấu trong thời gian ngắn ngủi còn lại.
Từ đầu trận đến giờ, tôi đã dùng 《Tuyệt Nhận Quyền》 hai lần, chỉ còn một lần duy nhất.
Thời điểm sử dụng chiêu thức này có lẽ chính là mấu chốt quyết định thắng bại.
Người khai hỏa đầu tiên – chính là cô gái vàng.
Chĩa nòng súng về phía tôi, cô ta hét lên.
“Nào, Tōru! Phát tiếp theo sẽ là đòn quyết định cuối cùng đấy!!”
Vừa tập trung vào cô gái vàng đã tuyên bố phát bắn cuối cùng, tôi vẫn không lơ là cảnh giác với những người còn lại.
ĐOÀNG!! Tiếng cò súng của Lilith vang lên, báo hiệu đợt giao tranh cuối cùng.
Vẫn như mọi khi, một phát bắn chính xác nhắm vào tim – đúng phong cách của Lilith cho đến tận phút cuối.
“Nhưng mà… quá thẳng thừng rồi!!”
Tim là điểm dễ dùng 《Khiên》 để bảo vệ nhất. Vừa dễ dàng chặn được viên đạn, tôi vừa hét lên. Ngay khoảnh khắc đó –
Lilith nhếch khóe môi, rồi khẽ nháy mắt.
“Xin lỗi nhé, Tōru. …Đồ giả đấy.”
“Cái gì?!”
Lilith lại một lần nữa bóp cò.
Hơn nữa, lần này hoàn toàn khác hẳn, cô ta nhắm thẳng vào đùi tôi.
“Ư… Á…!!”
Sắp trúng rồi – trong tích tắc, tôi vội vã vặn người né tránh, khiến viên đạn chỉ sượt qua đùi.
“An toàn nhé ♪”
Cô Rito dang hai tay sang ngang, ra hiệu phán quyết.
“Ôi trời ơi! Sao lại né được chứ! Mà tốc độ đạn chậm quá đi, khẩu súng này!”
Lilith tiếc nuối, đưa tay ôm mặt ngửa lên trời.
Nhưng với tôi, người vừa may mắn tránh được, đó lại là phát súng cuối cùng dẫn đến hiểm nguy tột độ.
Đánh mất thăng bằng, sơ hở xuất hiện. Tora và Tomoe đã không bỏ lỡ khoảnh khắc đó.
“Ngay bây giờ, Tomoe!!” “Được lắm, kết thúc tại đây thôi!!”
Hai nòng súng chuẩn bị cho đòn quyết định.
(…Hai khẩu sao!? Còn Yurie thì sao!?)
Khoảnh khắc ấy, tôi đã nhìn thấy.
Từ hàng ghế cao nhất của khán đài, Yurie đang bay vút lên không trung.
Ngay sau đó, Tora và Tomoe liên tiếp bóp cò, toàn bộ số đạn còn lại được bắn ra.
Gần như cùng lúc, Yurie đang lơ lửng trên nền trời xanh thẳm cũng bóp cò – cô ấy đã giữ lại khá nhiều đạn từ nãy đến giờ, nên lần này bắn ra tới mấy phát liên tiếp.
Dù độ chính xác có thể kém, nhưng khi đạn bắn loạn xạ như mưa từ trên cao xuống, phạm vi né tránh của tôi bị thu hẹp lại.
Rồi đạn của Tora và Tomoe cũng bay tới.
Đối mặt với đòn tấn công ba chiều vừa ngang vừa dọc, tôi đã cố gắng đến mức tối đa để chống đỡ bằng 《Khiên》 và kỹ năng né tránh –
Vào giây phút nguy hiểm tột độ, tôi đã phóng thích sức mạnh quyết định thắng bại.
“《Tuyệt Nhận Quyền》!!”
Kết giới hình mái vòm được triển khai, chặn đứng toàn bộ số đạn còn lại đang lao đến – và trận đấu đã ngã ngũ.
Tora và Tomoe, mỗi người đều thở phào nhẹ nhõm, hạ nòng súng xuống.
Đồng thời, những người đã kết thúc trận đấu cũng thở dài và tiếc nuối.

Nhưng ngay sau đó, một giọng nói vọng đến từ hướng khác – đúng vậy, từ trên đầu tôi.
“Tōru…!”
“Úi!? Yurie?!”
Ngước nhìn lên bầu trời, tôi thấy Yurie đang rơi thẳng đầu xuống. Không biết là do cô ấy đã bắn khẩu súng không quen thuộc trong không trung, hay do sức giật của súng, nhưng dù sao Yurie cũng đang lao xuống.
Thế mà Yurie không hề có ý định tiếp đất, cũng không có vẻ gì sẽ sử dụng 《Thiên Tường Táp》.
Nếu cứ thế này, cô ấy sẽ đập mạnh xuống nền cát cứng của đấu trường mất.
“Nguy hiểm…!”
Tôi tiến lên vài bước, dang tay ôm lấy cô gái bạc.
Tiếng chuông lanh canh vang lên dữ dội –
Ngay sau đó, khẩu súng của Yurie kêu “cạch” một tiếng rồi rơi xuống cát.
“Yurie, cậu không sao chứ?!”
“Vâng. Nhờ Tōru nên không có chuyện gì cả.”
Cô gái bạc gật đầu. Tôi thấy thế thì thở phào nhẹ nhõm.
“Cậu đứng dậy được không?”
Trước khi đặt cô ấy xuống, tôi hỏi lại để chắc chắn. Yurie lại gật đầu thêm lần nữa rồi –
“Nhưng trước đó, cảm ơn Tōru. …Và tôi xin lỗi.”
Cô ấy bắt đầu nói những điều lạ lùng.
“Hả? Ý cậu là sao?”
Tôi hỏi vặn, nhưng Yurie lại dùng hành động – thứ gì đó đang cầm trong tay, khẽ vỗ nhẹ vào ngực tôi “tách” một cái để đưa ra câu trả lời.
“Ơ…?”
“Trúng rồi.”
“…………”
Thứ đang được nắm chặt trong bàn tay nhỏ bé đó – chính là một viên đạn giả lập.
“Cái gìiiiii────?!”
“Được rồi, kết thúc nhé☆ Tōru-kun thua thua thua rồi~♪”
“K-khoan đã, cái này cũng tính là được sao?!”
Đúng là theo luật, bên tấn công bị cấm bước vào đấu trường, và hiện tại tôi đang ôm cô ấy nên chân cô ấy không hề chạm đất –
“Có hiệu lực! Thời gian cũng chỉ còn ba giây cuối, suýt soát là vừa kịp!”
Cô Rito giơ một tay chếch xuống dưới 45 độ, dõng dạc hét lên –
Tiếp đó, cô ấy vươn thẳng tay lên trời.
“Thế đấy, 《Dị Năng Giả》 đã bị đánh bại ngoạn mục rồi! Ha ha ha ha!! Tưởng thắng đến nơi lại bị lật ngược tình thế! Ái chà chà chà♪”
Có hiệu lực nhưng lại là một chiêu như thế này thì thật là…
“Không thể nào…”
Tôi hoàn toàn không thể ngờ được rằng cô ấy đã rút một viên đạn duy nhất từ băng đạn rồi giấu trong tay.
Thậm chí còn bỏ cả súng ra để tôi không hề nhận ra điều đó.
“...Xin lỗi vì đã dùng chiêu gian lận, Tōru.”
Yurie, người đáng lẽ là người chiến thắng, lại cúi đầu một cách đầy hối lỗi.
“À, không, tôi chỉ sơ suất thôi, cậu đừng bận tâm. Mà, Lilith thì có thể, nhưng tôi không nghĩ Yurie lại dùng cách này, nên tôi đã rất bất ngờ đấy.”
“Này Tōru. ‘Lilith thì có thể’ là ý gì hả?”
Cô gái vàng phồng má, tiến lại gần.
“À, không phải ý xấu đâu, mà là ý nói cậu có ‘một vài chiêu trò’. Này, lúc nãy cũng thế mà…”
“‘Một vài chiêu trò’ nghe chẳng giống lời khen tí nào cả?”
Lilith bĩu môi, đôi môi tô son đỏ chót, ép sát tôi.
“À, không, ừm… ha ha ha…”
“Hừm, lời nói vừa rồi của cậu tôi cũng không thể bỏ qua được. Chính tôi đã đưa ra kế sách cho Yurie, nên cậu hãy rút lại cái phát biểu ‘cái cô gái đó thì chắc làm được’ đi, Tōru!”
“Đúng đấy, rút lại đi chứ, Tōru!”
“Này, đừng có hùa theo lời tôi!”
“Ôi, có sao đâu. Đừng có kẹt xỉn như thế chứ.”
“Ai kẹt xỉn hả?!”
May mắn thay (?), tôi đã thoát khỏi mục tiêu của cả hai người, liền khẽ hỏi cô gái bạc.
“À ừm… đó là kế của Tora sao, Yurie?”
“Vâng.”
Tiếng chuông lanh canh vang lên, cô gái bạc khẽ gật đầu.
Tôi đưa tay xoa nhẹ lên đầu cô ấy.
“Ha ha, tôi bị chơi một vố thật rồi. Lại được nhắc nhở một điều hiển nhiên là không được lơ là cho đến phút cuối cùng.”
Vừa cười nói, tôi vừa khẽ căng cứng nét mặt rồi tiếp tục câu chuyện.
“…Nhưng mà, nếu tôi không cứu thì Tora định làm gì hả. Ít nhất cũng phải tính đến chuyện Yurie có thể bị thương chứ, phải chuẩn bị kế hoạch cho kỹ lưỡng vào chứ.”
“Không. Tora đã nói rằng dù có chuyện gì xảy ra, Tōru cũng sẽ cứu tôi. Hơn nữa, chính vì tôi cũng nghĩ vậy nên mới thực hiện kế sách của Tora.”
Yurie nói tiếp, khiến tôi cảm thấy hơi ngượng ngùng vì sự tin tưởng của cả hai.
“…Mà, dù sao được tin tưởng thì tôi cũng vui, nhưng dù sao vẫn là nguy hiểm, nên đừng làm vậy nữa nhé, Yurie.”
“Vâng, tôi sẽ không làm vậy nữa.”
Vừa lúc cô gái tóc bạc khẽ cười gượng, cô giáo Tsukimi, với đôi tai thỏ đặc trưng rung rinh, đã bước tới.
“Khà khà, tiết học đặc biệt lần này thế nào rồi, 《Dị Năng》?”
“Tôi thấy rất đã. Nếu có cơ hội, rất mong được thử sức lần nữa.”
Dù mệt lả người, nhưng đây đúng là một bài huấn luyện phòng ngự tuyệt vời. Nó đòi hỏi sự tập trung và thể lực cực độ, hơn nữa còn phải phán đoán chuẩn xác thời điểm sử dụng 《Tuyệt Nhận Quyền Aegis Desire》, nên dù chỉ vỏn vẹn mười phút, đó cũng là một buổi luyện tập vô cùng cô đọng.
“Khà khà. Nếu cậu thích đến vậy, lần sau ta lại tổ chức nhé. Nhưng lần tới sẽ khó nhằn hơn nhiều đấy, sao nào? ☆”
“Được thôi, cứ việc!”
“…Vậy thì, phần thưởng phụ lần này sẽ trừ vào ví tiền của cậu nhé.”
“Hả!?… Ý cô là khó nhằn theo kiểu đó hả!?”
“Khà khà khà! Đùa thôi mà ♪ Đúng là cái đồ dễ trêu chọc nhất trần đời, cậu đấy!”
Tsukimi vỗ mạnh lên vai tôi bồm bộp rồi…
…ghé sát miệng vào tai tôi, thì thầm một điều gì đó.
Rằng tám giờ tối nay, hãy quay lại võ đường này một lần nữa, cô ấy sẽ kể tiếp câu chuyện đã hứa.
Buổi tối hôm đó, khi tôi đang ở sảnh khách cùng những người quen thuộc thì…
“Chuyện trưa nay, Lilith này. Cô đã nói là để thuần thục một khẩu súng mới cầm lần đầu, cần phải bắn vài phát để làm quen với nó đúng không?”
Tomoe lên tiếng hỏi Lilith về buổi tập bắn súng buổi trưa.
“Vâng, có chuyện gì sao?”
“Nếu không phiền, cô có thể chỉ cho tôi bí quyết để làm quen với nó không?”
“Được thôi. À, đầu tiên là…”
Tomoe, người sở hữu tính cách nghiêm túc, gặt hái sức mạnh bằng sự nỗ lực không ngừng.
Lilith, người tự do phóng khoáng, có được sức mạnh nhờ thiên phú.
Hai người tưởng chừng đối lập và khó hòa hợp, nhưng thực chất lại hoàn toàn ngược lại. Đặc biệt là Lilith, ngoài tôi và Sara ra, người cô ấy nói chuyện nhiều nhất không ai khác chính là Tomoe.
(Dù không bằng Tomoe, nhưng giá như Lilith có thể thân thiết hơn một chút với Yurie và Tora thì tốt biết mấy…)
Đặc biệt là với Yurie, kể từ vụ đổi đồ ở DNL Death New Land, tôi đã nghĩ rằng mối quan hệ của hai người sẽ thay đổi, nhưng thực tế thì… cho đến bây giờ, vẫn chưa thấy bất kỳ dấu hiệu khác biệt nào.
(Cũng không phải là chuyện tôi có thể can thiệp mà làm được gì…)
Hơn nữa, bản thân tôi cũng là một phần nguyên nhân của vấn đề này.
(—Thôi chết, cũng sắp đến giờ rồi.)
Nhìn đồng hồ, xác nhận thời gian hẹn đã gần kề, tôi đứng dậy.
“Anh định đi đâu à, Tōru?”
Lilith ngừng cuộc trò chuyện với Tomoe, quay sang hỏi tôi.
“…Tôi định về phòng đây.”
Dù trong lòng có nhiều suy nghĩ, tôi cố gắng không để lộ ra ngoài và đáp lời.
“Nếu Tōru về phòng, em cũng sẽ về.”
Nói rồi, Yurie cũng đứng dậy.
(Chết rồi. Lẽ ra mình nên nói là đi vệ sinh mới phải.)
Hối hận, nhưng tôi nhanh chóng nghĩ lại rằng mình có thể về phòng rồi sau đó viện cớ ra ngoài.
Thế nhưng—
Ngay khi cả hai vừa bước ra khỏi sảnh khách, Yurie đã thốt lên một câu khiến tôi bất ngờ.
“Tōru. Em cũng đi cùng.”
“Kh…! Em nghe thấy ư, Yurie…!?”
“Chỉ là “tối nay” thôi. Nhưng sau đó, em thấy dáng vẻ của Tōru khác lạ so với mọi khi.”
Khi tôi hỏi có khác lạ đến mức nào, Yurie nói rằng tôi cứ bồn chồn không yên, rồi lại cứ nhìn đồng hồ một cách khó hiểu, xem ra là tôi đã để lộ rõ mồn một.
“Tuy nhiên, nếu chuyện sắp tới là một bí mật mà Tōru không thể nói cho em, em sẽ ở trong phòng đợi anh về…”
Tôi chần chừ một lát, rồi lắc đầu.
“Không, hãy đi cùng anh. Chúng ta sẽ nói chuyện này trên đường đi.”
“Vậy thì, xin được đi cùng anh.”
Tôi sánh bước cùng Yurie, bước ra ngoài trong màn đêm đã buông xuống.
“Cuối cùng cũng thấy mát mẻ hơn rồi nhỉ.”
“Vâng. Nhưng vẫn còn khá nóng ạ.”
Khi tôi đáp rằng cái nóng oi ả có lẽ sẽ kéo dài đến giữa tháng chín, Yurie khẽ cúi mắt, đôi lông mày cụp xuống.
Chúng tôi đi bộ trên con đường đêm, hướng về Võ đường Ngoài trời.
Trên đường, tôi kể cho Yurie nghe về điều mình vẫn thắc mắc. Đó là chuyện cô giáo Tsukimi đã không sử dụng 《Lực》 thật sự của 《Diệm Nha Blaze》 khi giao đấu với chúng tôi.
“Có lẽ—không phải là không muốn dùng, mà là không thể dùng được thì hợp lý hơn. Nhưng điều đó có nghĩa là—”
Tôi dừng bước giữa câu nói, ngước nhìn Võ đường Ngoài trời sừng sững trước mặt.
“Chúng ta có thể sẽ phải bước vào một phần được gọi là ‘bóng tối’ của Hạo Lăng Học Viện.”
Với khả năng đó, tôi đã chấp nhận để Yurie đi cùng.
Có lẽ việc đi một mình, không dẫn Yurie theo, mới là điều đúng đắn.
Nhưng tôi đã chọn tin tưởng cô gái tóc bạc mà tôi đã thề nguyện là 《Bán Song Nhận Duo》 của mình.
Tôi tin rằng nếu có cô ấy bên cạnh, chúng tôi sẽ vượt qua bất cứ điều gì đang chờ đợi phía trước.
“Dù bóng tối có chờ đợi, em vẫn chọn ở bên Tōru.”
“Cảm ơn em, Yurie.”
“Yah ♪”
Có lẽ vì là ban đêm, Võ đường trông như một phế tích, có chút đáng sợ.
Thế nhưng, chúng tôi không hề e ngại mà bước vào bên trong.
Đi qua hành lang và đến nơi có thể nhìn bao quát võ đường, tôi thấy ai đó đang đứng lặng lẽ ở trung tâm đấu trường.
“Chắc là tôi đã để cô đợi rồi, Tsukimi.”
“Không, tôi cũng vừa đến thôi mà ☆… Đấy là câu thoại kinh điển trong các buổi hẹn hò đấy. Khà khà.”
“Hẹn hò với ai mà hẹn hò…”
Tôi nhăn mặt, từ khán đài nhảy xuống đấu trường.
“Ồ, cô gái tóc bạc cũng đi cùng à.”
“Em là 《Bán Song Nhận Duo》 của Tōru mà.”
Trước câu trả lời của Yurie, Tsukimi im lặng nhún vai.
“Vậy thì không vòng vo nữa, tôi muốn nghe tiếp câu chuyện về DNL Death New Land. Tại sao khi đấu với chúng tôi trong 《Tân Nhận Chiến》, cô lại không sử dụng 《Lực》 thật sự của 《Diệm Nha Blaze》?”
Mọi chuyện bắt đầu từ đợt huấn luyện ở bờ biển. Tôi đã thắc mắc về việc Tsukimi đã sử dụng 《Lực》 thật sự của 《Diệm Nha Blaze》 khi đối đầu với 《Thần Diệt Bộ Đội Liberus》.
“《Cuồng Xà Hoàn Uroboros》 của tôi khó dùng ở những chỗ chật hẹp. Với cả, tôi cũng có chút chủ quan. Tôi không nghĩ đối thủ lại xoay xở nhanh đến thế.”
Tsukimi khẽ rung vai cười khúc khích, nhưng tôi vẫn không để tâm và tiếp tục câu chuyện.
“Trước đây, khi cô đấu với chúng tôi, cô không hề có đủ sức mạnh để khiến 《K》 gặp khó khăn. Nhưng trong trận đấu vừa rồi, 《K》 lại nói rằng đã phải vật lộn khi đối đầu với cô.”
Một người có thể đấu ngang sức với 《K》 (người sở hữu 《Tử Hóa Vũ Destruction》) mà lại thua vì chủ quan khi đối đầu với những người cấp độ 《Level 1》 như chúng tôi thì thật vô lý.
“Thế nhưng—tôi lại biết rằng có khả năng cô đã có sức mạnh như bây giờ từ tháng tư rồi.”
“Cái gì vậy? Lúc đó tôi đã dùng hết sức để giết các cậu đấy. Nếu tôi có sức mạnh như bây giờ, thì không đời nào tôi lại thua dù chỉ là một phần vạn khi đối đầu với những người cấp độ 《Level 1》 đâu.”
Cô ta nhếch mép cười, phủ nhận suy luận của tôi—
Nhưng ngay lúc đó, Yurie lại lắc đầu, phản bác lại lời Tsukimi.
“Không phải. Chỉ cần sử dụng 《Vị Giai Hạn Chế Level Limit》, cô vẫn có thể dùng hết sức mạnh mà không lộ ra cấp độ hiện tại.”
“…………”
“Này, Tsukimi. Trước đây, cô đã hướng chúng tôi tin rằng cô được một quốc gia đề cao chính nghĩa thuê, nhưng thật ra không phải đúng không?”
Trước câu hỏi của tôi, Tsukimi gãi đầu, thở dài một tiếng thật lớn.
“Haizzz… Cuối cùng thì cũng bị các cậu đào sâu tới nơi rồi.”
Ngay sau tiếng lầm bầm—
「…Thôi đủ rồi, Rito. Phần còn lại cứ để ta nói。」
「「──Ách!!」」
Tiếng nói trong trẻo bỗng vang lên, khiến Tōru và Yurie giật mình nín thở.
「Tōru, phía bên kia kìa.」
Làm theo Yurie đang hướng mặt về phía ghế khách mời, Tōru nhìn sang, và hai người trước đó vẫn im lặng theo dõi cuộc nói chuyện dưới ánh trăng đã hiện rõ.
Một thiếu nữ khoác lên mình bộ Gothic dress đen tuyền và một giáo viên nam, đồng thời là vệ sĩ của cô, người đứng đầu tất cả giáo viên trong học viện.
「Lý sự trưởng, cả Mikuni tiên sinh nữa…」
「Chào mừng, Kokonoe Tōru. Quả là một đêm đầy sao tuyệt đẹp phải không?」
「…Quả thật là một đêm đẹp, sao sáng rõ. Chào buổi tối, Lý sự trưởng. Cả Mikuni tiên sinh nữa.」
Tōru hít một hơi thật sâu để trấn tĩnh lại, rồi đáp lời chào từ những vị khách không mời. Cậu có thể nhanh chóng lấy lại bình tĩnh là bởi đã đoán trước được khả năng thiếu nữ áo đen này sẽ xuất hiện.
Khi Tōru hỏi Tsukimi ở Dea Neuland, Tsukimi đã nói đó là công việc. Từ câu nói đó, Tōru nghĩ rằng Tsukimi không thể tự đưa ra quyết định cá nhân──tức là cô ấy cần phải xin ý kiến từ cấp trên. Chính vì vậy, Tōru đã báo trước cho Yurie rằng tùy thuộc vào cuộc nói chuyện với Tsukimi, cậu có thể sẽ phải dấn thân vào bóng tối của học viện. Và trong bóng tối ấy, thiếu nữ áo đen này đang chờ đợi.
(Quả nhiên là cô ta đã xuất hiện, đúng như mình nghĩ.)
「Khụ khụ… Có vẻ như cậu đã nắm chắc mọi chuyện rồi nhỉ.」
Lý sự trưởng khẽ cười, đưa tay che miệng.
「…Có nghĩa là, phán đoán của Tōru đã đúng, phải không ạ?」
「Đúng vậy. Rito là người của Cơ Quan Dawn ngay từ đầu, chưa một khoảnh khắc nào cô ấy thuộc về tổ chức nào khác. Người đã chỉ thị cô ấy nhắm vào các cậu sau lưng 《Tân Nhận Chiến》, chính là ta.」
Không hề che giấu, Lý sự trưởng thừa nhận suy đoán của Tōru là sự thật. Từ dáng vẻ đường hoàng ấy, không một chút tội lỗi nào có thể cảm nhận được từ cô dành cho họ.
「Người thừa nhận nhanh chóng như vậy sao?」
「Cậu đã sớm tìm ra sự thật. Vậy thì, ta cho rằng không cần phải nói dối vụng về nữa.」
「Vậy có thể coi là người sẽ trả lời những câu hỏi khác của chúng tôi chứ ạ?」
「Phải, đương nhiên rồi.」
Thiếu nữ áo đen mỉm cười, gật đầu.
「Xin cảm ơn. Vậy thì, trước hết, tại sao người lại ra lệnh cho Tsukimi nhắm vào chúng tôi trong 《Tân Nhận Chiến》?」
Dù Hạo Lăng Học Viện có là một khu vườn nhỏ dị thường, nơi đào tạo ra những tồn tại vượt xa lẽ thường như 《Siêu Việt Giả》 (Exceed), nhưng việc đích thân Lý sự trưởng lại ra lệnh nhắm vào tính mạng học sinh thì quá sức tưởng tượng.
「《Hồn》, ta cho rằng, chỉ có thể được rèn giũa bằng ý chí kiên cường──」
Lý sự trưởng bắt đầu nói, vẫn nhìn xuống họ từ phía trước ghế khách mời.
「Ý chí kiên cường──chẳng gì khác ngoài ý chí muốn sống. Cậu nghĩ khi nào thì ý chí ấy được phát ra mạnh mẽ nhất?」
Khi người ta khát khao sống mãnh liệt nhất──
Chắc chắn là khi cảm nhận rõ ràng nhất sự tồn tại đối lập.
「…Là khi đối diện với cái chết, phải không ạ?」
「Trả lời rất chính xác. Chính vào lúc nguy nan nhất, con người mới khao khát sống mãnh liệt nhất, và 《Hồn》 mới tỏa sáng rực rỡ nhất… Đó chính là lý do ta để Rito đối mặt với các cậu.」
「Dù có thể hiểu được điều người nói, nhưng như vậy không quá tàn bạo sao?」
「Nếu đã chết, thì chỉ đến thế mà thôi.」
「Này…」
Lời nói thốt ra quá mức dễ dàng. Những lời thiếu nữ thốt ra mà không hề xóa đi nụ cười, đã vượt qua sự trong trẻo mà mang theo cả sự lạnh lẽo.
「Dù bây giờ mới nói thì hơi muộn, nhưng ta xin gửi lời khen ngợi đến các cậu, những người đã đạt được kết quả tuyệt vời nhất. Bởi vì các cậu đã phát huy Chemistry bằng cách tăng cường 《Bán Song Nhận》 (Duo), đưa sự tỏa sáng của 《Hồn》 lên một tầm cao mới.」
(Chemistry…?)
《Bán Song Nhận》 (Duo) có lẽ là chỉ 《絆双刃デユオ》, nhưng từ lạ tai tiếp theo khiến Tōru nhíu mày──
「Chemistry, dịch sang tiếng Việt là phản ứng hóa học──ý chỉ sự tương hợp giữa người với người, nhưng trong trường hợp này, nó có nghĩa là sức mạnh gắn kết đó, Kokonoe-kun.」
「…Xin cảm ơn rất nhiều.」
Mikuni tiên sinh, người vẫn đứng như cái bóng bên cạnh Lý sự trưởng và chưa hề mở lời, đã bổ sung thêm. Nhận thấy sự thay đổi nhỏ trong biểu cảm dưới ánh trăng, Tōru nghĩ rằng mọi cử động của cậu và Yurie đều đã bị quan sát tỉ mỉ, đến từng ngón tay.
「Lý sự trưởng. Người vừa nói rằng đã ra lệnh nhắm vào chúng tôi, vậy thì tại sao lại cần tấn công cả Tora và những người khác?」
「Vì nghe nói họ là bạn của cậu từ trước khi nhập học vào học viện này, nên ta đã cho thử nghiệm mức độ nào đó rồi.」
Tōru nghiến chặt răng. Nếu đó là sự thật, thì việc Tora và Tatsu bị Tsukimi tấn công khi ấy hoàn toàn là do liên lụy từ Tōru.
「…Tại sao lại là chúng tôi?」
Tōru kìm nén sự tức giận đối với bản thân đã liên lụy đến bạn bè và cả đối với Lý sự trưởng, rồi hỏi.
「Để nói chính xác hơn, vào thời điểm 《Tân Nhận Chiến》, ta đã dự định trao thử thách đó cho hai người có ý chí kiên định và khao khát sức mạnh──là cậu và Tachibana Tomoe.」
Lý sự trưởng, người gọi tình thế nguy khốn mà họ đã trải qua là một thử thách, tiếp lời: "Đáng tiếc là Tachibana Tomoe đã bị các cậu đánh bại trước khi thử thách thực sự bắt đầu."
「…Yurie thì sao?」
Tōru không biết tiêu chuẩn nào để đánh giá ý chí kiên cường, nhưng cậu không thể nghĩ rằng thiếu nữ tóc bạc ấy lại không có ý chí khao khát sức mạnh.
Thế nhưng──
「Yurie Sigtuna không phải là 《Siêu Việt Giả》 (Exceed) mà. Chẳng phải điều đó cậu cũng đã biết rồi sao?」
Tōru quả thật biết rằng thiếu nữ tóc bạc ấy khác với họ. Thế nhưng, tại sao Lý sự trưởng lại có vẻ không coi trọng 《Tỉnh Giác Giả》 (El Awake), cái được coi là bản gốc của 《Siêu Việt Giả》 (Exceed)?
Khi Tōru trực tiếp hỏi ra câu hỏi vừa nảy sinh trong cuộc nói chuyện──
「Ta không phải là không để ý đến Yurie Sigtuna, một 《Tỉnh Giác Giả》 (El Awake). Thế nhưng, đó chỉ đơn thuần là sự tò mò muốn biết việc xen lẫn một vật thể thật vào sẽ ảnh hưởng đến xung quanh như thế nào mà thôi.」
Tōru hiểu rằng thiếu nữ áo đen không coi trọng 《Tỉnh Giác Giả》 (El Awake) lắm. Đối với cô, một nhà nghiên cứu về 《Lê Minh Tinh Văn》 (Lucifer), thì những "tác phẩm" 《Siêu Việt Giả》 của chính cô mới là quan trọng hơn.
Có lẽ, nếu họ tranh luận về tiêu chuẩn đánh giá của mỗi bên, mọi thứ cũng sẽ chẳng đi đến đâu. Hơn hết, Tōru quyết định chuyển hướng suy nghĩ, vì hiện tại còn nhiều điều khác cần phải hỏi.
「Người có làm điều tương tự nào khác không?」
Tōru hỏi, nghĩ rằng có lẽ ai đó mà họ không biết cũng đã phải trải qua một cuộc tấn công trá hình là thử thách tương tự──nhưng Lý sự trưởng lắc đầu, khiến cậu nhẹ nhõm.
「Ta chỉ hành động một lần duy nhất trong 《Tân Nhận Chiến》 mà thôi. Sau đó, có những người đã tự tìm đến chúng ta, dù không cần ta phải nhúng tay vào.」
Dù cô không nói thêm, Tōru cũng hiểu. Chắc chắn là liên quan đến 《K》 và 《Thần Diệt Bộ Đội Liberus》. Đồng thời, việc đội an ninh không xuất hiện cho đến khi cậu đánh bại 《K》 trong trận chiến trước đó, có lẽ cũng là theo chỉ thị của cô ta.
「Bọn họ đã thể hiện tốt hơn cả những gì ta mong đợi. Quả thực, ngay cả ta, khi lần đầu gặp Trang Cương Kỹ Sư (Equipment Smith), cũng không hề nghĩ rằng sẽ có người đạt đến Cấp IV (Level 4) nhanh đến thế này đâu.」
Cô gái áo đen nhìn thẳng vào tôi, nở một nụ cười quỷ dị, đầy ma mị, tựa như một con ác quỷ.
Thế nhưng, trái ngược hoàn toàn với vị Lý sự trưởng đó, trong tôi lúc này đang trào dâng một cơn phẫn nộ dữ dội.
「Hơn cả mong đợi, ư…?」
Tôi gầm lên, biến sự tức giận thành lời lẽ thô bạo mà ném về phía cô ta.
「Đùa giỡn gì vậy chứ?! Rất nhiều người đã chết rồi đấy!? Sao cô còn có thể cười được?! Những người mất mạng đó chính là Siêu Việt Giả (Exceed) mà cô đã dày công bồi dưỡng kia mà!!」
Trong chuyến dã ngoại biển, và cả nhiệm vụ vừa rồi, rất nhiều Hộ Lăng Vệ Sĩ (Etonaruku) đã bỏ mạng.
Không chỉ có vậy.
Nghe cô ta nói, thì có vẻ như những chuyện tương tự đã xảy ra từ trước khi chúng tôi nhập học, và không khó để hình dung ra rằng đã có rất nhiều học sinh mất mạng.
Vậy mà, cô gái áo đen ấy vẫn bật cười.
Cái cách cô ta cười, cái giọng điệu của cô ta, dường như chẳng hề thấy đau lòng hay dao động trước cái chết của bao người, điều đó khiến tôi tuyệt đối không thể nào tha thứ được.
Thế nhưng…
「…Nếu đã chết thì chỉ có vậy thôi, ta đã nói với ngươi rồi kia mà.」
Lời đáp lại, quả nhiên, không hề toát ra chút đau lòng hay dao động nào, trái lại còn mang theo vẻ thất vọng.
「Tại sao… tại sao cô có thể nói ra những lời như vậy chứ…? Đối với cô, việc đưa các Siêu Việt Giả (Exceed) lên đến đỉnh cao lại quan trọng hơn cả mạng sống con người hay sao!?」
Tôi đã biết câu trả lời.
Biết rõ như vậy, nhưng tôi vẫn cứ hét lên.
Và vị Lý sự trưởng đó, liền nói ra câu trả lời mà ai cũng đã hiểu rõ.
「Đương nhiên là vậy rồi.」
Cô gái áo đen đặt tay lên ngực, giọng nói lạnh lùng như băng mà buông ra từng lời.
「Ta là Tsukumo Sakuya — Kẻ kế thừa Diệm Nha (Blaze), Thao Diệm Ma Nữ (Blaze Diabolica). Vì vậy, hoàn thành Lê Minh Tinh Văn (Lucifer) chính là sứ mệnh của ta. Là lý do ta được sinh ra trên đời này. Không có điều gì đáng để ta coi trọng hơn thế nữa.」
Tôi suýt bị áp đảo bởi khí thế của cô ta.
Một cô gái mới mười tuổi, lại tự xưng là Thao Diệm Ma Nữ (Blaze Diabolica).
Thế nhưng, tôi không thể để mình bị lấn át mà lùi bước ở đây được.
「Nếu vậy thì…! Cô cứ làm mấy chuyện đó với những kẻ nào đã chuẩn bị sẵn sàng hi sinh mạng sống cho cái sứ mệnh của cô ấy đi!!」

Tiếng hét của tôi vang vọng khắp võ trường, rồi tan biến, cuối cùng chìm vào sự tĩnh lặng tuyệt đối.
Cô gái bị tôi gầm lên từ từ lắc đầu sang hai bên.
「Quả thực, ta thừa nhận rằng những người có giác ngộ thì rất mạnh mẽ. Đặc biệt hơn nữa nếu đó là giác ngộ không sợ cái chết. Thế nhưng, ta không hề cần những người có giác ngộ như vậy. Điều ta tìm kiếm là một ý chí hoàn toàn trái ngược –– là giác ngộ của những kẻ dù có vô vọng đến mấy cũng sẽ vùng vẫy để sống sót.」
Tiếp đó, cô gái áo đen lại nói ra một điều kỳ lạ.
「Và — Hạo Lăng Học Viện này được thành lập chính là để tạo ra cái giác ngộ sinh tồn ấy.」
「Tạo ra giác ngộ ư? Không phải là Siêu Việt Giả (Exceed) sao?」
Trước câu hỏi đầy hoài nghi của tôi, Thao Diệm Ma Nữ (Blaze Diabolica) mỉm cười như thể tôi đã nhận ra một điều gì đó rất hay.
「Người ta nói rằng, khi về già nhìn lại quãng đường đời dài đằng đẵng, ai nấy đều cho rằng thời học sinh là một khoảng thời gian đặc biệt. Đặc biệt là cuộc sống trung học, nơi dễ trở thành ranh giới với xã hội.」
Tôi thắc mắc không biết cô ta muốn nói điều gì, nhưng vẫn im lặng lắng nghe.
「Trong Sát Phá Du Hí (Killing Game) vừa rồi, Trang Cương Kỹ Sư (Equipment Smith) đã đánh giá các học sinh của Hạo Lăng Học Viện như thế này: những học sinh được truyền thụ kỹ năng chiến đấu xen lẫn tạp chất của cuộc sống hàng ngày.」
「…Vậy cái tạp chất đó chính là thứ tạo ra giác ngộ sinh tồn sao?」
「Đúng vậy, lý do chúng ta trao cho các ngươi cuộc sống học sinh bình thường, là để khát vọng sống trở nên mạnh mẽ hơn.」
「Có khát vọng sống mạnh mẽ hơn, thì khi đứng trước bờ vực sinh tử trong cuộc chiến không thể lường trước, khả năng Hồn sẽ vươn tới đỉnh cao hơn… đó chính là lý do Hạo Lăng Học Viện được thành lập, phải không?」
Cô gái hài lòng gật đầu như thể ngầm nói: "Ngươi đã đoán đúng", rồi quay lưng lại với tôi.
「Thập toàn nhất thống –– cuộc sống vui vẻ bên bạn bè, những buổi luyện tập khắc nghiệt và gian khổ, những trận chiến đánh cược mạng sống, tất cả những gì các ngươi trải qua đều hướng đến một mục đích duy nhất… Đúng vậy ––」
Cô ta ngước nhìn bầu trời đêm, vươn tay ra như muốn nắm lấy những vì sao, rồi cất lời.
「Để đạt được Tuyệt Đối Song Nhận (Absolute Duo).」
Đó là những lời cô ta từng nói khi tôi được tiêm Lê Minh Tinh Văn (Lucifer) ––
Và cả trong buổi lễ khai giảng.
「…Tuyệt Đối Song Nhận (Absolute Duo) rốt cuộc là gì?」
Khi tôi hỏi, Thao Diệm Ma Nữ (Blaze Diabolica) từ từ quay lại.
「Là cảnh giới cuối cùng, nằm ở nơi cực điểm của Lực Hồn –– chỉ có vậy thôi.」
「…Vậy là chúng tôi được tập hợp ở đây để đạt được cảnh giới đó sao?」
Vị Lý sự trưởng nhếch mép, không nói một lời mà tự thân trả lời.
Hồn, không cần xác nhận cũng biết, chắc hẳn là chỉ Diệm Nha (Blaze).
Lực của nó đạt đến cực điểm –– thật khó tưởng tượng đó là một đỉnh cao vô tận đến mức nào.
Cô gái áo đen này đang tập hợp những người có tố chất để đạt đến cảnh giới đó.
Thế nhưng, khi biết được điều này, một câu hỏi mới lại nảy sinh.
「Cô muốn làm gì khi đưa các Siêu Việt Giả (Exceed) đến cảnh giới cuối cùng đó?」
Xét đến vai trò là một nhà nghiên cứu, chắc hẳn cô ta phải có mục đích nào đó.
Trước câu hỏi của tôi, Thao Diệm Ma Nữ (Blaze Diabolica) không hề che giấu mà nói ra câu trả lời.
Tuy nhiên, đó lại là một câu trả lời nằm ngoài dự đoán.
Cô ta lắc đầu và nói.
「Không gì cả.」
「Cái gì…!? Thế là sao ––」
「Đưa con người đạt đến Tuyệt Đối Song Nhận (Absolute Duo) thông qua Lê Minh Tinh Văn (Lucifer) –– đó chính là tất cả của ta.」
Trong lời nói của cô gái, tôi cảm nhận được bản chất thật của Thao Diệm Ma Nữ (Blaze Diabolica), một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng.
Sự điên rồ rằng cô ta không ngần ngại bất cứ sự hi sinh nào để đạt được mục đích.
Chính vì thế, tôi hiểu rằng cô gái này sẽ còn tiếp tục đẩy vô số sinh mạng vào cảnh hiểm nghèo, đứng trước bờ vực sinh tử, nhân danh những thử thách.
Và điều đó sẽ kéo dài mãi mãi, chừng nào các Siêu Việt Giả (Exceed) còn chưa đạt đến Tuyệt Đối Song Nhận (Absolute Duo).
「Không có cách nào khác sao…? Khác với một kẻ ngốc như tôi, cô rất thông minh mà. Không cần phải hi sinh ai cả, có cách nào khác ––」
「…Các ngươi hoàn toàn không hiểu gì về loại sinh vật gọi là nhà nghiên cứu cả. Đây là một cơ hội tốt, hãy ghi nhớ lấy. Chúng ta, những nhà nghiên cứu, đồng thời là hiền giả cũng là kẻ ngu dại. Tin tưởng và kiên định đi theo con đường của mình là sẽ đạt được kết quả tuyệt đối –– chúng ta là những kẻ vị kỷ như vậy đó.」
Lời cô ta nói ra không gì khác hơn là cô ta không hề có ý định thay đổi tư tưởng rằng có thể sử dụng mạng sống như vật dùng một lần vì mục đích của mình.
「…Tôi không có ý định phủ nhận mục đích của cô. Nói thẳng ra, tôi cũng khá hứng thú với việc liệu có thể thực sự đạt đến cực điểm sức mạnh hay không. Nhưng điều đó chỉ đúng nếu không có ai phải hi sinh cả! Vì vậy, tôi tuyệt đối không thể chấp nhận cách làm của cô!!」
「Khịt khịt… Không chấp nhận thì sao nào?」
Chắc hẳn cô ta đang thích thú với phản ứng của tôi.
Cười khúc khích, cô gái hỏi tôi hãy nói ra cách để phủ nhận cách làm của cô ta.
Vì vậy, tôi tuyên bố quyết tâm của mình.
「Tôi sẽ bảo vệ mọi người! Bằng chính Lực cô đã trao cho tôi, tôi sẽ bảo vệ mọi người khỏi cô!!」
"Quả là một chuyện nực cười, phải không?… Yurie Sigtuna, Đôi Song Nhận của cô vừa nói thế đấy?"
Lý sự trưởng liếc từ tôi sang Yurie, ý hỏi cô ấy có gì muốn nói không.
"Tôi cũng có cùng suy nghĩ với Tōru. Tôi biết ơn vì đã được người kiểm soát thứ 'Lực' mà một Tỉnh Giác Giả như tôi không thể khống chế, nhưng chuyện đó hoàn toàn khác."
Yurie cũng chung suy nghĩ với tôi. Đối với những người đã mất đi người thân yêu như chúng tôi, cách làm coi thường mạng sống con người của cô gái áo đen kia tuyệt đối không thể chấp nhận được.
"Khặc khặc, vậy sao. Quả không hổ là Đôi Song Nhận đã cùng nhau vượt qua bao trận tử chiến. Nhưng mà ở đây, chúng tôi có vô số quân cờ có thể vượt qua cả hai người các cô bây giờ đấy. Hơn nữa, thử thách sẽ bắt đầu khi nào – dĩ nhiên, cả khi nào kết thúc, đều tùy thuộc vào tâm trạng của tôi. Dù vậy, các cô vẫn dám khẳng định mình sẽ bảo vệ được tất cả ư?"
Giữa ánh mắt chăm chú của cô gái áo đen, của thầy Mikuni, cô Tsukimi và cả Yurie, tôi cất lên "Ngôn từ sức mạnh".
"Diệm Nha!"
"—Ưm!"
Trừ Lý sự trưởng, tất cả mọi người đều nín thở.
"Không sao đâu, Mikuni."
Ma Nữ Blaze Diabolica ngăn thuộc hạ vừa đứng lên che chắn cho mình, ra hiệu lùi xuống. Ngay lúc đó, tôi nắm lấy ngọn "Hỏa diệm xanh" vừa tạo ra — và cụ thể hóa Diệm Nha của mình.
"Tōru…"
"Không sao đâu, Yurie. Anh không định đánh nhau. Anh chỉ nhớ đã từng nghe nói rằng giao dịch với ác quỷ cần có 'Linh hồn' mà thôi."
"Cậu định làm gì?"
Cô gái áo đen đứng trước mặt tôi — Tsukumo Sakuya — khoác lên mình bộ Gothic Dress đen nhánh gần như hòa vào bóng tối, trông giống hệt một con quỷ. Có lẽ vì giờ đây tôi đã thấu hiểu được nội tâm điên rồ của cô ta, nên cảm giác ấy càng mạnh mẽ hơn. Chính vì tôi sắp đối mặt với một người như vậy, nên tôi mới nghĩ rằng cần phải có vũ khí được cụ thể hóa từ "Linh hồn" — tức là Diệm Nha.
"Lý sự trưởng… không, Thao Diệm Ma Nữ Blaze Diabolica — Tsukumo Sakuya!"
Tôi hít một hơi thật sâu và dõng dạc nói.
"Tôi và cô — hãy ký khế ước đi!"
"...Cậu muốn một khế ước như thế nào?"
Cô ta đáp lời, nhưng những gì tôi nói ra có lẽ đều nằm trong dự đoán của cô ta. Dáng vẻ cười khúc khích đầy thích thú đã chỉ rõ điều đó. Dù vậy, tôi vẫn không ngần ngại nói.
"Tất cả những thử thách mà cô gọi là 'thử thách' đó, tôi sẽ gánh chịu hết! Vì vậy, đừng bắt những người chưa chuẩn bị tinh thần phải chịu thử thách nữa!!"
"...Cậu có hiểu lời mình vừa nói có ý nghĩa gì không chứ, Kokonoe Tōru?"
"Đương nhiên."
"Nếu cậu mất mạng, khế ước sẽ bị hủy bỏ đấy nhé?"
"Tôi — đã thề sẽ không bao giờ chết. Sẽ sống và bảo vệ tất cả mọi người…!"
"Dĩ nhiên, nếu bên tôi xét thấy cậu không có tiềm năng, chúng tôi cũng sẽ hủy bỏ khế ước."
"Không sao. Tôi sẽ không để chuyện đó xảy ra đâu."
"Vậy… cậu nói rằng cậu sẽ đạt đến mục tiêu đó chứ — Tuyệt Đối Song Nhận?"
Tôi gật đầu với cô gái áo đen đang nở một nụ cười quyến rũ đến ma mị. Tôi đã quyết tâm, nếu có thể bảo vệ được mọi người, tôi sẽ vượt qua tất cả những thử thách mà Ma Nữ Blaze Diabolica đặt ra.
"Tôi thề, trên chiếc 'Khiên' này!"
Giơ "Linh hồn" đã được cụ thể hóa lên trước ngực, tôi gầm lên.
"Tôi sẽ đạt được — Tuyệt Đối Song Nhận…!"
Trước lời tuyên bố của tôi, Ma Nữ Blaze Diabolica cười như thể vừa có được một món đồ chơi thú vị. Trước cô gái áo đen mang nụ cười của ác quỷ, cô gái tóc bạc cũng nối tiếp tôi tuyên bố:
"Tôi cũng sẽ chiến đấu. Cùng với Tōru, dưới lời thề sẽ mãi là Đôi Song Nhận."
"...Yurie Sigtuna. Dù một Tỉnh Giác Giả như cô có đạt được mục tiêu đó đi chăng nữa, kế hoạch của chúng tôi sẽ không kết thúc đâu."
"Vâng, tôi biết. Nhưng nếu Tōru, một Siêu Việt Giả, đạt được mục tiêu đó, thì mọi chuyện sẽ kết thúc, đúng không? Nếu vậy, tôi sẽ tiếp tục bảo vệ Tōru từ phía sau cho đến lúc ấy."
"Cứ tự nhiên đi. Đó mới đúng là Đôi Song Nhận chứ. Khặc, khặc khặc…"
Ma Nữ Blaze Diabolica — Tsukumo Sakuya gật đầu trước lời tuyên bố của Yurie, rồi nở một nụ cười ma quái.
Khế ước đã được ký kết. Như vậy, mọi người — và cả những Hộ Lăng Vệ Sĩ — sẽ không bị áp đặt thử thách chừng nào khế ước với tôi còn hiệu lực.
Rời khỏi võ trường và bước ra ngoài, tôi xin lỗi Yurie.
"Yurie, anh xin lỗi vì đã lôi em vào chuyện này. Anh không nghĩ ra cách nào khác ngoài việc làm như thế…"
"Không, đừng bận tâm."
Tôi xin lỗi cô gái tóc bạc đã chọn cùng tôi đối mặt thử thách, nhưng cô ấy lắc đầu.
"Em vừa nói rồi mà, em cũng có cùng suy nghĩ với Tōru."
"Phải rồi… Anh xin lỗi — không, cảm ơn em, Yurie."
"Vâng."
Khi tôi bày tỏ lòng biết ơn, Đôi Song Nhận đáng tin cậy của tôi gật đầu thật mạnh.
Khi chúng tôi về đến gần ký túc xá, chúng tôi dừng bước. Chúng tôi nhận ra một cô gái tóc vàng óng đang đứng tựa lưng vào hàng rào bao quanh ký túc xá.
"Lilith…"
"Mừng cậu về, Tōru."
Cô ấy cũng đã nhận ra chúng tôi, quay đầu về phía này và gọi tên tôi. Từ cô ấy, tôi cảm thấy một bầu không khí khác lạ so với mọi khi.
"Cậu đã biết rồi, phải không?"
"...Phải."
Không cần nói rõ, tôi cũng hiểu và xác nhận. Đương nhiên, đó là về những bí mật đen tối của học viện.
"Lilith đã biết từ trước, đúng không?"
"Vâng, tôi biết. Cả mục đích của cô ấy, và cả cách cô ấy làm, tất cả."
Cô gái tóc vàng khẳng định dứt khoát, không hề quanh co. Nhưng điều đó cũng nằm trong dự đoán của tôi. Là tiểu thư chủ tịch công ty Bristol, một công ty có liên hệ sâu sắc với Cơ Quan Dawn, và là một Siêu Việt Giả sở hữu Diệm Nha độc nhất vô nhị là "Súng Trường" — với vị thế Đặc Biệt như vậy, cô ấy có thể biết cả những bí mật của học viện. Thêm vào đó, cô ấy còn có quen biết với Lý sự trưởng từ lâu, nên nói chung, thật khó mà tin rằng cô ấy không biết gì về những bí mật đen tối đó.
"Cậu đã không nói cho bọn mình biết — không, đúng hơn là không thể nói do vị trí của cậu, đúng không?"
"Cả hai. Tôi có mục đích của riêng mình. Vì thế nên tôi đã giữ im lặng."
"...Vậy sao. Thôi được —"
Tôi tiến về phía ký túc xá, lướt qua Lilith và nhẹ nhàng xoa đầu cô ấy.
"Đừng bận tâm."
"Hả…?"
Lilith mở to đôi mắt xanh ngọc trong giây lát, rồi ngay lập tức trở nên bối rối.
"Khoan, khoan đã, đừng bận tâm cái gì chứ Tōru!? Làm sao cậu có thể không có gì muốn nói hay muốn hỏi tôi được…!? Hay là Tōru chẳng bận tâm gì hết sao!?"
"Nói là không bận tâm thì là nói dối."
Tôi dừng bước và quay lại, kể ra suy nghĩ thật lòng của mình và nở một nụ cười gượng gạo.
"Nhưng mà, Lilith có những chuyện khó nói với bọn anh. Và có lẽ, bây giờ cũng có những chuyện không thể nói ra — đúng không?"
"Chuyện đó…"
Việc cô ấy cúi đầu đã là câu trả lời.
"Chỉ cho anh hỏi một điều thôi. Nếu không trả lời được thì cứ nói vậy cũng không sao. Lilith có chấp nhận cách làm của Lý sự trưởng không?"
Trước câu hỏi đó, cô ấy tức giận trừng mắt nhìn tôi.
"Làm sao tôi có thể chấp nhận được chứ!"
"...Chỉ cần nghe vậy là đủ rồi. Nào, vào trong thôi. Sắp đến giờ giới nghiêm rồi đấy."
"Tōru, thật sự chỉ cần thế thôi sao? Tôi thì —"
Tôi lắc đầu, như muốn cắt ngang lời Lilith.
“Anh biết với cương vị hiện tại, em có thể có nhiều điều không tiện nói ra, nhưng dù vậy, anh vẫn đặt niềm tin ở em, Lilith. Nếu ngay cả người đồng đội đã kề vai sát cánh cùng anh chiến đấu mà anh cũng không thể tin tưởng, thì anh biết tin vào ai nữa đây?”
“Tōru…”
Trên khuôn mặt của cô thiếu nữ hoàng kim, một biểu cảm khó xử pha lẫn nét vui sướng thấp thoáng hiện lên.
“Thế nên, cứ như mọi khi thôi nhé, Lilith. Có chuyện gì khó khăn thì cứ tìm anh mà bàn bạc.”
Nói đoạn, tôi dứt khoát quay người bước về phía ký túc xá, ngụ ý rằng cuộc trò chuyện đã kết thúc. Phía sau, Yurie lẽo đẽo theo sau. Từ việc cô ấy chỉ im lặng lắng nghe diễn biến cuộc đối thoại, có lẽ cô đã ngầm đồng ý giao phó cho tôi toàn quyền quyết định phương án cơ bản về chuyện của Lý sự trưởng.
Còn cô thiếu nữ hoàng kim thì… đúng lúc tôi vừa đặt tay lên cánh cửa ký túc xá──
“Ưm, không được! Không phải đồng đội mà là người yêu chứ, Tōru!”
Một tiếng bước chân nhẹ nhàng vội vã từ phía sau vọng đến, rồi cô ấy lao thẳng vào vòng tay tôi khi tôi vừa kịp quay đầu.
Thế nhưng, Yurie đã kéo Lilith ra khỏi tôi──
“Không. Không phải người yêu.”
Và như một cảnh tượng quen thuộc thường thấy, hai cô nàng bắt đầu cuộc đối đầu bằng ánh mắt tóe lửa. Nhìn cảnh đó, tôi chỉ biết nở nụ cười khổ sở, ngao ngán.
◇
“Khư khư, khư khư khư khư…”
Cuộc gặp gỡ bí mật đã kết thúc. Tsukumo Sakuya khúc khích cười khi dõi theo bóng Tōru và những người bạn rời đi. Mọi việc gần như diễn ra đúng như toan tính của cô, thậm chí có thể nói là thành công ngoài mong đợi.
(Thật đáng tiếc khi chỉ có Kokonoe Tōru đến. Nếu có thêm Tachibana Tomoe cùng đi thì mọi chuyện đã hoàn hảo nhất rồi.)
Trong lúc Sakuya chìm vào suy tư, Tsukimi Rito bên cạnh ngáp dài một cách khoa trương.
“Thôi nào… Mọi chuyện đã đúng ý bà rồi, ta buồn ngủ quá, mau về đi ngủ đây!”
Rito lại ngáp thêm một cái, rồi vẫy tay lất phất chào từ biệt và bỏ đi.
“…Xem ra tâm trạng cô ấy không được tốt lắm.”
Mikuni thì thầm khi nhìn theo bóng Rito dần khuất xa. Mặc dù Rito là người khó đoán suy nghĩ vì tính tình thất thường, nhưng với Sakuya và những người đã gắn bó với cô ấy nhiều năm, thái độ của Rito luôn thể hiện rõ mồn một.
“Không thể làm khác được. Hẳn là cô ấy không hài lòng khi thấy người mà cô ấy yêu mến đang nhảy múa trong lòng bàn tay tôi. Nhưng mà── đó cũng là một tín hiệu tốt.”
Tōru và những người khác không hề hay biết, nhưng Rito đã thay đổi. Sakuya khẽ cụp mắt, hồi tưởng lại dáng vẻ của Rito trong những năm trước. Một dáng vẻ khác xa hoàn toàn so với Rito mà Tōru và bạn bè cậu biết hiện giờ.
Cuối cùng, Sakuya từ từ mở mắt và ngước nhìn vầng trăng.
“Ngươi quả thực rất thú vị, 《Dị Năng Irregular》── Kokonoe Tōru. Ngươi đã kết nối sâu sắc với một 《Tỉnh Giác Giả El Awake》, khiến 《Hồn Soul》 của một 《Đặc Biệt Exception》 rung động, và thắp lên ánh sáng trong đôi mắt của một người mà trước đây không hề cảm nhận được chút tiềm năng nào──”
Trong tâm trí Sakuya lần lượt hiện lên hình ảnh của Yurie, Lilith, Miyabi, và cuối cùng lại là Rito.
“Ngay cả Rito cũng đang dần thay đổi nhờ có ngươi… Ngươi thật sự là một nhân tố khó lường, một 《Irregular》. Khư khư, khư khư khư khư…”
Dưới ánh trăng, 《Ma Nữ Diabolica》 cười khúc khích, âm thanh vang vọng khe khẽ. Cô nghĩ rằng mình sẽ không thể rời mắt khỏi Tōru từ giờ trở đi. Cô nghĩ rằng, quả nhiên, những người có duyên với cậu ấy đều đặc biệt.
0 Bình luận