Absolute Duo
Hiiragiboshi Takumi/柊★たくみ Asaba Yuu/浅葉ゆう
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Quyển 2

Chương 7: Sức mạnh tâm hồn

0 Bình luận - Độ dài: 8,832 từ - Cập nhật:

「Xin lỗi… ta đã trở thành gánh nặng…」

Đặt Tomoe nằm xuống sàn, cô ấy thều thào, giọng đầy đau đớn xen lẫn áy náy. Có vẻ như việc linh hồn bị xuyên thủng đã gây ra tổn thương tinh thần không hề nhỏ. Phần bụng bị bắn vẫn còn nặng trĩu, cơ thể bị cơn mệt mỏi cùng cực giày vò, cô ấy gần như chỉ còn chút ý thức.

「Xin lỗi. Là do tôi sơ ý lại gần…」

「Không cần bận tâm đâu – dù có nói thế thì cũng vô ích nhỉ. Vậy nên, ta muốn nói rằng… việc các trò báo tin chiến thắng còn khiến ta vui hơn là những lời xin lỗi…」

「…Tomoe nói thế đấy, Yurie.」

「Vâng, vâng ạ! Em nhất định sẽ thắng…!」

Nhìn Yurie một lần nữa hạ quyết tâm, mạnh mẽ thề thốt, Tomoe mỉm cười.

「Phì phì, không cần phải quá căng thẳng vậy đâu. …Nói đúng hơn thì, hôm nay Yurie có vẻ đã căng thẳng từ đầu rồi… Nếu không thì lúc đó đã không truy đuổi quá sâu như thế… Có chuyện gì sao, Yurie?」

「…Không ạ. Không có gì cả.」

Chỉ trong tích tắc, Yurie liếc nhìn tôi.

(──? Vừa nãy là…)

Thấy cử động ánh mắt đó, Miyabi và Tora ở phía sau tất nhiên không để ý, ngay cả Tomoe ở đối diện cũng cụp mắt xuống nên dường như không nhận ra.

「…Không phải là do đối thủ quá mạnh nên cậu quá nhập tâm vào trận đấu đó sao?」

「Phì phì, ra vậy. Nếu đúng thế thật, thì Yurie cũng có một khía cạnh bất ngờ nhỉ…」

Tôi vội vàng chữa lời cho Yurie, và Tomoe có vẻ đã chấp nhận.

「Nhưng Yurie này. Ta cho rằng vũ khí của trò chính là tốc độ… và sự bình tĩnh để nắm bắt khoảnh khắc. Đừng quên điều đó khi ra trận nhé…」

「Vâng. Cảm ơn Tomoe đã cho lời khuyên.」

Yurie khẽ cúi đầu, ngay lúc đó, một tiếng súng vang lên từ rất xa.

Có lẽ là ai đó đã trốn thoát khỏi đó, hoặc ai đó đang ẩn nấp đã bị hạ gục.

「Còn lại bao nhiêu người nữa đây…」

Miyabi thì thầm đầy lo lắng.

「Ai mà biết được. Chỉ là, Lilith có thể xuất hiện ở tận cùng phía Tây này bất cứ lúc nào.」

Chính vì vậy, nếu không có một kế sách nào đó trước khi điều đó xảy ra, cơ hội chiến thắng sẽ rất mong manh.

「Trước hết, hãy nắm bắt tình hình hiện tại – lực lượng của chúng ta là tôi, Yurie, Miyabi và Tora, tổng cộng bốn người.」

Tuy nhiên, Yurie bị trật khớp, chỉ có thể vung kiếm bằng tay phải.

《Kỵ Binh Thương》 của Miyabi tuy uy lực đáng tin cậy, nhưng xông thẳng vào đối thủ dùng 《Súng Trường》 thì quá liều lĩnh.

Hiện tại tôi chưa nghĩ ra gì, nhưng sẽ cân nhắc bất cứ phương án nào có thể sử dụng được và chuyển sang bước tiếp theo.

「Tôi vẫn nghĩ chúng ta nên tận dụng lợi thế về số lượng. Cách tốt nhất là ba người tôi, Yurie và Tora – những người có thể theo kịp chuyển động của cô ta – sẽ bao vây và chiến đấu.」

「Hừm. Nếu làm được thế thì chúng ta đã không rơi vào thế yếu như bây giờ rồi.」

「Đừng nói thế chứ. Thế nên, trước hết phải nghĩ cách làm sao để bao vây Lilith đã.」

「…Em nghĩ quảng trường trống sẽ là địa điểm tốt nhất.」

Tôi đồng ý với ý kiến của Yurie.

Vì ở nơi chật hẹp, cũng như cuộc chạm trán lần thứ hai, không thể tận dụng được lợi thế đông người.

「Vấn đề là liệu chúng ta có thể đưa cô ta vào khoảng cách mà có thể đối phó hiệu quả với 《Súng Trường》 hay không…」

Riêng điều này, nếu không thử thì không thể biết được.

「Dù có lại gần được, xin hãy cẩn thận. Thể thuật của cô ta cũng rất đáng gờm.」

Vừa gật đầu, tôi vừa hồi tưởng lại trận chiến vừa rồi.

Mặc dù đó là khoảng cách sở trường của tôi, nhưng tôi lại không thể ra đòn dù chỉ một lần.

Thậm chí, người bị tấn công lại là tôi.

Nếu cú đá thấp đó không phải là cú đá mà là một viên đạn, thì có lẽ trận đấu đã kết thúc ngay lúc đó.

(Chắc là cô ta coi tôi là món chính, món khai vị cuối cùng nên chỉ dùng 《Súng Trường》 để cầm chân thôi nhỉ…)

Việc cô ta nhắm vào vai chứ không phải đầu hay ngực có lẽ là vì lý do đó.

(Hừm…?)

Bỗng nhiên, có điều gì đó khiến tôi vướng mắc.

「Hừm. 《Súng Trường》 với thể thuật à… Thật đúng là một cô gái khó chơi. Hơn nữa, cái thái độ tỏ ra thư thái còn đáng ghét hơn.」

「À. Cái thói quen xoay khẩu 《Súng Trường》 kia à. …………. ──!」

Ngay khoảnh khắc đáp lời Tora, tôi chợt nhận ra điều mình vướng mắc là gì.

Đó là sự khó hiểu trong cuộc đối đầu vừa rồi.

(Tại sao Lilith lại có thói quen đó trong lúc cận chiến chứ…!?)

Chỉ cần một bước sai lầm, cô ta có thể bị tôi giẫm nát bông hồng trên ngực và thua cuộc.

Là vô thức, hay là…

Cô ta buộc phải thực hiện động tác đó?

(──!!)

Tôi có cảm giác như một mảnh ghép đã ăn khớp.

Liệu cái động tác mà Lilith đã thể hiện không biết bao nhiêu lần trước đây, có thật sự chỉ là một thói quen?

Nếu như, ngay cả suy đoán của tôi cũng đúng──

Trong 《Sinh Tồn Đấu Tranh》, tôi nhớ lại hình ảnh Lilith chiến đấu trong trận 《Cắn Rồng Chiến》 trước đó.

(Lilith luôn luôn… Không, khoan đã…)

「Tōru-kun…?」

Miyabi lên tiếng gọi tôi khi tôi bỗng nhiên im bặt.

「Xin lỗi, tôi đang suy nghĩ. Hơn nữa, mọi người nghe đây. …Có lẽ là –」

Tôi nhìn quanh mặt tất cả mọi người rồi nói tiếp.

「Chúng ta có thể thắng.」

Để về vị trí của mình, Yurie và Tora rời khỏi cửa hàng.

「Miyabi, giao lại cho cậu đấy.」

「Ư, ừm… Tōru-kun và mọi người cũng cố lên nhé.」

Tôi gật đầu với Miyabi và gọi Tomoe đang nằm phía sau lưng cô ấy.

「Vậy thì, cố chịu đựng thêm chút nữa nhé.」

「À, ta biết mà… Ta sẽ nghỉ ngơi sau khi nhận được tin chiến thắng thôi…」

Tôi gật đầu trước câu trả lời yếu ớt nhưng đáng tin cậy.

「Tôi đi đây.」

Vừa đến quảng trường trống, tôi đã một mình chiếm lấy vị trí trung tâm.

Nơi đây được nối với đại lộ và những con đường nhỏ, hơn nữa lại là tầng một được bao quanh bởi khoảng thông tầng, nên có thể nhìn rõ từ tầng hai.

Ngược lại, đây cũng là nơi khó bị phục kích nếu chỉ cần chú ý đến việc bị bắn tỉa.

Tại đây, tôi sẽ cầm chân Lilith, và Yurie cùng Tora đang ẩn nấp xung quanh sẽ xuất hiện để hoàn thành vòng vây.

(Khi đã đưa được cô ta vào tình thế đó, thì chúng ta mới thực sự bắt đầu…)

Từ đó đến đó, và cả sau đó nữa, đều là một cuộc đi dây chằng chịt, đầy những rủi ro.

Liệu chúng ta có thể vượt qua sợi dây này không?

Dù thế nào đi nữa, sau đó chỉ còn việc chờ Lilith xuất hiện –

「Tōru…」

「Yurie. Em không được ra ngoài khi chưa ẩn nấp kỹ chứ.」

Cô gái tóc bạc xuất hiện từ nơi ẩn nấp.

Việc bao vây từ ba hướng là rất quan trọng, nếu hai người ở cùng nhau thế này thì không thể tạo thành vòng vây được.

「Xin lỗi. Em chỉ muốn nói chuyện với anh… Chỉ một chút thôi…」

Nhìn Yurie đầy áy náy, tôi không thể nói rằng hãy nói chuyện sau 《Sinh Tồn Đấu Tranh》.

「…Cơ thể em không sao chứ?」

「Vâng. Hơi nặng một chút ạ.」

「Vậy à… Xin lỗi em, đã khiến em phải cố sức.」

「Không ạ. Hơn nữa, chỉ cần không bị phát hiện là được rồi.」

Nói rồi Yurie khẽ chạm vào ngực mình.

Yurie bây giờ chắc chắn sẽ chậm chạp hơn bình thường.

Việc nguyên nhân đó có bị phát hiện hay không chính là một trong những điểm mấu chốt của trận chiến này.

「Thế, chuyện em muốn nói là gì?」

「Là về điều Tomoe vừa nói – rằng em đã quá căng thẳng.」

Mặc dù tôi đã chữa lời và Tomoe đã chấp nhận, nhưng bản thân tôi vẫn cảm thấy có điều gì đó bất ổn.

Mối quan hệ của chúng tôi không nông cạn đến mức tôi không cảm nhận được gì từ ánh mắt thoáng qua của Yurie.

「Tomoe nói đúng. Em đã quá căng thẳng. Sự căng thẳng đối với người đó…」

「…Có phải là chuyện 《Bán Song Nhận》 không?」

Tiếng chuông leng keng vang lên, và Yurie gật đầu.

「Tōru đã từ chối lời mời, và người đó cũng đã tức giận vì chuyện đó. Nhưng nếu trong 《Sinh Tồn Đấu Tranh》 này, Tōru và người đó có thể thừa nhận lẫn nhau…」

“Em có nghĩ là anh có thể sẽ nói muốn lập Song Nhận với Lilith không?”

“... Ưm.”

Yurie khẽ ngân tiếng chuông nhỏ rồi gật đầu.

(Ra vậy. Thế nên...)

Những đêm hai đứa cùng ngủ lại nhiều hơn kể từ khi anh nói với em về lời đề nghị Song Nhận.

Em đã nói phải thắng trận này, khác hẳn với Trận Chiến Tân Nhận.

Em đã đợi anh dù anh bảo cứ vào trong trước đi.

Em đã lao về phía Lilith dù anh đã cản lại, không cho em cố sức.

Tất cả những lời nói và hành động có phần không giống Yurie đó đều là biểu hiện của mong muốn được ở bên anh.

Mọi chuyện trở nên hợp lý và thấu đáo hơn, và cùng lúc đó, cô gái tóc bạc ấy bỗng trở nên đáng yêu lạ thường.

Thế nên, anh mới──

“A...”

Anh dịu dàng xoa đầu Yurie.

“Anh đã nói rồi mà, được ở cùng em là anh rất vui. Lời nói đó không hề dối trá. Tuyệt đối, mãi mãi là như vậy.”

“Tōru...”

“Đã yên tâm chưa?”

“Vâng, vâng ạ.”

Yurie gật đầu, anh lại xoa đầu em một lần nữa.

“Tốt lắm. Đã yên tâm rồi thì phải lấy lại tinh thần chiến đấu thôi. Nhưng đừng quá mức mà lo lắng nhé? Chúng ta còn phải báo tin thắng trận cho Tachibana và mọi người đang cố gắng nữa chứ.”

“Vâng, vâng ạ...!!”

Đó là khoảnh khắc Yurie dứt khoát gật đầu.

“... Hai người không quên là bây giờ đang trong Sinh Tồn Đấu Tranh đấy chứ?”

“──!!”

Đột nhiên, một giọng nói ngán ngẩm vang lên.

Ngước nhìn về phía phát ra âm thanh ── trên đầu, một thiếu nữ xinh đẹp với mái tóc vàng óng như hoàng ngọc, đôi mắt xanh ngắt như lam ngọc, và một bông hồng đỏ cài trên ngực đang ngồi vắt chân trên hàng rào kính, nhìn xuống bọn anh.

Cô không cầm Súng Trường, có vẻ như không có ý định chiến đấu ngay lập tức.

“Thật bất ngờ, cô ở đó từ lúc nào vậy...?”

“Xóa bỏ khí tức là sở trường của tôi. Điều đó rất quan trọng khi đi săn.”

Cô khẽ cười, đôi mắt hẹp lại.

“Tất nhiên, cả việc cảm nhận khí tức nữa.”

“... Có nghĩa là ngoài bọn tôi ra thì tất cả đều bị loại rồi sao?”

“Đúng vậy. Thế nên tôi mới đến đây để thưởng thức món chính cuối cùng. Vậy thì──”

Nói đoạn, Lilith nhẹ nhàng nhún người bay lên không trung, xoay một vòng rồi nhẹ nhàng đáp xuống quảng trường gần như không gây ra tiếng động.

“Đừng làm những chuyện rườm rà nữa. Đằng này đã nhận lời mời rồi, đằng kia cũng nên xuất hiện thì hơn nhỉ?”

“Hừ. Thật là thong dong quá mức.”

Theo lời Lilith, Tora đang ẩn mình trong một cửa hàng gần đó liền xuất hiện.

“À, đoán được là cậu ta ở gần đây cũng là điều dễ hiểu thôi.”

“Đương nhiên rồi. Nếu đấu với Súng Trường của tôi, tấn công từ nhiều phía sẽ hiệu quả hơn.”

“Ha ha, cô biết rõ vậy mà vẫn chơi cùng, đúng là có tinh thần phục vụ quá đà nhỉ.”

“Vì như vậy mới thú vị chứ. Mà này──”

Lilith cười khúc khích, rồi đảo mắt nhìn khuôn mặt bọn anh.

“Còn hai người kia đâu rồi? ...Mà nói vậy chứ, một người chắc chắn đã trúng đạn, còn người kia thì có vẻ hơi chậm chạp, nên có lẽ hai người đã quyết định bỏ họ lại vì cho rằng họ không còn sức chiến đấu nữa chăng?”

Trong hai lần giao chiến trước, cô ấy có vẻ đã quan sát rất kỹ các chuyển động và phản ứng xung quanh.

“Cô nhìn nhận đúng đấy. Nhưng cả Tachibana và Miyabi đều──”

“Chúng em sẽ cùng chiến đấu.”

Yurie tiếp lời anh, đặt tay lên ngực.

“Ý là tâm hồn hòa làm một sao? Tôi không ghét những cảm xúc uỷ mị như vậy đâu.”

Mặc dù rất nhỏ, nhưng nụ cười trên gương mặt cô gái tóc vàng đã biến mất.

“Ý chí mạnh mẽ sẽ biến thành Sức Mạnh... Tôi tin là như vậy.”

Lời nói tuy tĩnh lặng nhưng chứa đựng một ý chí kiên cường.

Với bầu không khí khác hẳn mọi khi, anh có thể cảm nhận được rằng cô ấy cũng đang gánh vác một điều gì đó.

“Nào, giờ thì bắt đầu thôi. Cuộc chiến cuối cùng của trận Sinh Tồn Đấu Tranh này nhé!”

“Đúng như đã hứa, tôi sẽ dốc hết sức mình...!!”

“Dốc hết sức đi rồi cô sẽ biết mình vô dụng đến mức nào!!”

Lilith đặt tay lên Tinh Văn ở ngực và hét lên:

“Diệm Nha!!”

Ngay khi Súng Trường hiện hình trong tay Lilith, Yurie và Tora liền chạy sang hai bên, lấy anh làm trung tâm.

Lilith ra đòn trước.

Nòng súng phun lửa, và cùng lúc Khiên của anh đánh bật viên đạn, Tora và Yurie lao vào, đảo ngược thế công thủ.

Đợi sẵn sau cú né Ấn Đoản Đao là một Lưỡi Kiếm Đơn của Yurie.

*Kengg!!* Thế nhưng, lưỡi kiếm trắng giáng xuống lại bị nòng súng chặn lại.

“Kiếm pháp hơi thô nhưng là một đòn mạnh đấy. Tuy nhiên── cô di chuyển chậm hơn lúc nãy. Cầm kiếm chỉ bằng một tay, xem ra cô đã bị thương khá nặng rồi.”

Lilith ngay lập tức nhận ra sự chậm chạp của Yurie, rồi từ đó phán đoán mức độ vết thương.

Không chút chần chừ, khẩu Súng Trường quay tròn một vòng rồi chĩa thẳng vào Yurie.

Thế nhưng cô gái tóc bạc, đã lấy lại vẻ điềm tĩnh thường ngày, liền né viên đạn bằng cách phán đoán quỹ đạo từ hướng nòng súng.

“Đừng quên bên này chứ!!”

Đúng lúc đó, Ấn Đoản Đao của Tora lại lần nữa xé toạc không khí theo một đường ngang.

“Đương nhiên là không quên rồi.”

Vừa nói, Lilith vừa xoay khẩu Súng Trường trong tay, lần này chĩa thẳng vào Tora.

“Ặc...!!”

Tora dù kịp thời tránh khỏi đường đạn nhưng vẻ mặt cậu ta lại méo xệch.

Lilith đã vung một cú đá dẻo dai như roi vào sườn cậu ta.

Đòn tấn công kết hợp với việc uy hiếp bằng Súng Trường có tính chất phản công, khiến cơ thể Tora loạng choạng bay lên trong chốc lát.

Thay thế Tora đang lảo đảo, anh lao vào tấn công.

“Thế này thì sao!!”

Anh tung một cú đấm trái giả, rồi tung ra cú đánh ngược tay phải, nhưng đối thủ đã ngả người ra sau tránh được.

──Thế nhưng, ngay sau đó, Lilith từ tư thế tránh đòn liền bật chân lên.

Cú đá lộn ngược sượt qua má anh, khiến anh phải dừng bước.

Ngay lập tức, khi cô ấy vừa chạm đất, nòng súng đã chĩa về phía anh.

“Khụ...!!”

Anh lập tức đá vào thân súng để đổi hướng nòng, khiến viên đạn sượt qua má.

Ngay lúc đó, Yurie rút ngắn khoảng cách, tạo thành thế gọng kìm tấn công cùng anh.

Thế công thủ đảo lộn liên tục.

Thế nhưng, trước đợt tấn công dữ dội của bọn anh, bông hồng của Lilith vẫn không hề rụng một cánh nào.

Một phần là do vị trí của Lilith rất tốt, nhưng lý do chính yếu nhất là sự tồn tại của Súng Trường.

Lilith luôn phô trương vũ khí có thể hạ gục đối thủ chỉ bằng một đòn, dùng nó làm chiêu uy hiếp để làm chậm bước tiến của bọn anh.

“Hai người đang làm gì vậy, Tōru, Yurie!!”

Tora mất kiên nhẫn lao vào tấn công, nhưng rõ ràng động tác của cậu ta chậm hơn hẳn.

Chắc là do vết thương từ cú đá vừa nãy, nhưng Tora không hề than đau mà vẫn tiếp tục ra đòn.

“Thật là, phiền phức quá đi mất.”

Lilith nói với vẻ ngán ngẩm, nhưng vẫn nở nụ cười tự tin dù đang ở trong tình thế bất lợi hoàn toàn ba chọi một.

Thế nhưng, dần dần cục diện trận đấu vẫn nghiêng về phía bọn anh.

Dù cô ấy có phản công ở vài chỗ, nhưng Lilith luôn phải để ý đến chuyển động của cả ba người bọn anh, và buộc phải giữ thế phòng thủ liên tục, khiến cô ấy dần dần hụt hơi.

“Ăn đòn này!!”

Tora khom người tung ra cú đá quét xoay tròn nhưng không dứt khoát, và Lilith dễ dàng lùi lại né tránh.

──Thế nhưng, ngay khoảnh khắc chạm đất, đầu gối cô ấy khụy xuống.

Cuối cùng thì sự mệt mỏi cũng đã tác động đến đôi chân.

“Kết thúc rồi...!”

Yurie nắm lấy cơ hội ngàn vàng, tung ra đòn kết liễu──

Trong khoảnh khắc đó, Lilith bật cười.

“Là giả thôi.”

“──!?”

Đòn tấn công lớn nhằm kết thúc trận đấu lại bị né tránh bằng một bước lùi nữa.

“Tiếc thật đấy, Yurie Sigtuna.”

Đòn vung vũ khí quá mạnh tạo ra sơ hở lớn, đúng lúc đó một viên đạn bay tới.

Kengg! Nhưng, chiếc 《Khiên》 của tôi, xuất hiện giữa hai cô gái, đã chặn đứng viên đạn.

“Đáng tiếc là cô cũng vậy thôi, Lilith. Ở khoảng cách này, khẩu 《Súng trường》 của cô vô dụng!”

“…Cậu khá đấy, Kokonoe Tōru. Nhưng mà—”

Lilith nhanh nhẹn xoay khẩu 《Súng trường》 trên tay.

“Đừng nghĩ chiêu đó lúc nào cũng hiệu nghiệm!”

Ngay lập tức, tôi tập trung vào hướng nòng súng, đặt chiếc 《Khiên》 vào đường đạn.

“—Cái gì!?”

Khoảnh khắc khai hỏa—tôi đã thấy.

Nòng súng hơi hạ xuống, đường đạn thay đổi.

Trước đây, chính vì ở cự ly gần nên tôi mới có thể xác định được hướng nòng súng.

Nhưng lần này, cũng vì ở cự ly gần nên cơ thể tôi không kịp phản ứng với sự thay đổi đường đạn đột ngột đó.

“Ư..aaah…!!”

Tôi hét lên trong đau đớn, như thể một chiếc đinh vừa xuyên qua đùi phải.

“Thế trận đảo ngược rồi.”

Khi tôi khụy gối xuống, Lilith thích thú nói.

“Tōru!!” “Tōru!!”

“Đừng tới đây!!”

Tôi giơ tay ra hiệu ngăn hai người họ lại.

“Ba người dồn vào một chỗ, thì có thắng cũng không thắng nổi đâu.”

“Tōru…”

“Ồ, tình thế này mà cậu còn định thắng sao?”

Xoay tròn khẩu 《Súng trường》, thiếu nữ hoàng kim nở nụ cười.

(Quả nhiên là vậy…)

Lilith không chỉ trong trận chiến này, mà ngay cả trong trận 《Giao Long Chiến》 trước đó cũng luôn để lộ thói quen này mỗi khi cô ấy bắn một phát 《Súng trường》.

Từ đó, tôi có thể suy luận ra một điều.

Liệu khẩu 《Súng trường》 của Lilith không thể bắn liên thanh?

Gibitsu, người sử dụng 《Cung tên》, từng nói rằng anh ấy cụ thể hóa mũi tên bằng cách rút chúng ra từ bao tên trong tưởng tượng.

Liệu Lilith cũng vậy, thực hiện động tác xoay 《Súng trường》 để nạp lại đạn?

Hơn nữa, nếu có thể bắn liên thanh, thì rõ ràng trận chiến sẽ dễ dàng hơn rất nhiều, không đời nào cô ấy lại không bắn liên thanh mà không có lý do.

“Tōru, anh có sao không?”

Yurie hỏi, mắt vẫn không rời Lilith.

“…Khó mà cử động như trước được rồi.”

Vì là đòn tấn công từ 《Diệm Nha》 nên cơn đau đã không còn, nhưng vùng bị bắn nặng trịch.

(Nếu lúc đó ba người có thể dồn ép được thì tốt quá…)

“Trông cậu tả tơi thế này mà vẫn định cố gắng sao?”

Tôi bị thương ở chân, Yurie ở vai, và Tora thì có lẽ là ở xương sườn.

Tiếp tục chiến đấu thế này, e là không chỉ không thể dồn ép mà chỉ có thất bại đang chờ đợi.

(…Nếu vậy, chỉ còn một điều duy nhất có thể làm.)

Tôi hạ quyết tâm, nhìn thẳng vào đôi mắt xanh ngọc Sapphire và trả lời.

“Phải rồi… Có lẽ đã đến lúc kết thúc.”

“Vâng. Dù hơi tiếc nuối một chút—nhưng mọi chuyện rồi cũng sẽ có hồi kết.”

Thiếu nữ hoàng kim giương 《Súng trường》 lên—

Tôi cũng vậy, thủ thế.

Tôi siết chặt nắm đấm như thể giương cung, dồn nén sức mạnh.

Đó là tín hiệu, Yurie và Tora lập tức nhảy sang hai bên.

“Vừa nãy cô hỏi tôi có định thắng không phải không? Đúng vậy, tôi định thắng đấy. Bọn tôi—sẽ thắng!!”

Cùng với tiếng gầm vang, tôi giải phóng sức mạnh.

Hướng xuống dưới chân mình.

Biki-i-i-itt!! 《Lôi Thần Nhất Kích》 được giải phóng bằng sức mạnh Cấp độ 2 đã tạo ra một hố sâu.

“Cái gì…!?”

Các mảnh vỡ lớn nhỏ bắn tung tóe, Lilith theo phản xạ bay ngược ra sau.

Ngay khi xác nhận bóng dáng cô ấy, tôi ngẩng lên và hét lớn.

“Ngay bây giờ, Miyabi────!!”

“Tê yaa aaaaaa aaaaaa────!!”

Tiếng khí thế vang dội khắp tòa nhà.

Từ cầu thang dẫn lên sân thượng phía trên quảng trường, Miyabi cầm 《Kỵ binh thương》 lao thẳng xuống—không, cô ấy nhảy thẳng xuống.

“—!! Tốt lắm!!”

《Lôi Thần Nhất Kích》 mà tôi tung ra nhằm hạn chế hướng thoát thân của Lilith.

Tiếp theo là đòn tấn công Kỵ binh thương của Miyabi đang chờ đợi như một quân bài bí mật. Nhưng kế hoạch của tôi chưa dừng lại ở đó.

Thậm chí, tôi tin chắc rằng Lilith sẽ không dừng lại ở đó, và kế hoạch của tôi còn có phần tiếp theo.

Lilith né đòn tấn công Kỵ binh thương đúng như tôi mong đợi—

Đúng lúc đó, Yurie và Tora gần như đồng thời lao tới.

“Cái thời điểm này…! Không thể né hết sao!?”

Nhận ra ý đồ của chúng tôi chỉ trong tích tắc, nụ cười tự mãn trên mặt Lilith biến mất.

Dù cô ấy có hạ gục một người bằng 《Súng trường》, người còn lại vẫn sẽ tận dụng sơ hở khi cô ấy nạp đạn để kết liễu.

Đây mới chính là mục tiêu của chúng tôi…!!

“Không thể thua… được!!”

Nòng súng hướng về phía Tora.

Trong khoảnh khắc, Tora cố né viên đạn nhưng nó vẫn sượt qua đầu, khiến cậu mất thăng bằng và ngã xuống.

Ngay lập tức, Yurie lách vào trong tầm đánh.

Nhắm vào khoảnh khắc Lilith chưa kịp nạp đạn xong.

“Lần này, mọi chuyện kết thúc rồi…!”

Trong tích tắc—Lilith lại bật cười.

“…Người kết thúc là cô đó, Yurie Sigtuna.”

“—!?”

Khoảnh khắc chiếc 《Phiến Nhận Kiếm》 vung xuống, Lilith đã chĩa khẩu 《Súng trường》 đáng lẽ chưa nạp đạn xong, thẳng vào ngực Yurie—

Gần như cùng lúc chiếc lưỡi kiếm trắng sắc bén ăn sâu vào cánh tay trái của mình, cô ấy bóp cò.

Zudaan…!! Một âm thanh khô khốc vang lên, cơ thể nhỏ bé của Yurie bị hất văng—

Và ngã xuống sàn.

“Đáng tiếc thật đấy, đó là một lời nói dối. Cô nghĩ tôi cần nạp đạn sao?”

Lilith liếc nhìn tôi rồi cười khúc khích.

Ngay từ đầu, đó đã là một cái bẫy.

Hành động xoay 《Súng trường》 đã được chuẩn bị một cách tinh vi từ trận 《Giao Long Chiến》 nhằm khiến chúng tôi lầm tưởng đó là lúc nạp đạn, một lời nói dối ngọt ngào để dụ chúng tôi tấn công vào sơ hở đó.

Nhưng mà—

“Tôi đã lường trước khả năng đó rồi.”

“Ế…!?”

Tôi nhếch mép, Lilith lộ vẻ mặt bất ngờ.

“Tôi đã nói là tôi nhìn thấu được lời nói dối và vạch trần sự thật rồi mà!!”

Ngay sau đó—

Tiếng chuông ngân vang.

Lilith quay lại—đôi mắt xanh ngọc Sapphire ngập tràn kinh ngạc.

Nhìn thấy cô gái tóc bạc đang lướt đi giữa không trung với một cánh đen tuyền.

“Cái…!?”

Zan!! Một tia kiếm lóe lên nhanh hơn cả tốc độ Lilith bóp cò.

“Thế này… chiếu tướng rồi.”

Khẩu 《Súng trường》 rời khỏi tay thiếu nữ hoàng kim—và rơi xuống sàn.

“Kh… không thể nào… Rõ ràng tôi đã bắn xuyên ngực…! …!! Cái đó!!”

Lilith chợt nhận ra.

Sự tồn tại của chiếc 《Xích sắt》 đang lấp lánh mờ trong vết thủng trên ngực bộ đồng phục của Yurie.

“Không ngờ cô lại quấn thứ đó quanh người… ra vậy, thảo nào cử động có vẻ chậm chạp.”

Lilith nói, tay trái chạm vào cánh tay phải bị chém.

“Hóa ra có hai quân bài bí mật… Quả nhiên là tôi đã thua.”

Chuyển ánh mắt đến khẩu 《Súng trường》 đang nằm lăn lóc trên sàn, Lilith khẽ thở dài thán phục.

Đúng vậy, như Yurie đã nói trước trận chiến, chúng tôi không chỉ chiến đấu cùng Miyabi, mà còn cùng với Tachibana.

“Nỗ lực của Tachibana đã đơm hoa kết trái rồi.”

Mất đi ý thức thì 《Diệm Nha》 sẽ mất hình dạng—đó là lý do tôi dặn cô ấy hãy cố gắng.

“…Hừm. Đừng quên là ta đã phối hợp với kế hoạch của ngươi đấy.”

Có lẽ do chấn động từ viên đạn sượt qua, Tora vừa nói vừa giữ tay trên đầu.

Điều đó có nghĩa là tôi đã nhờ cậu ấy giúp sức, để Lilith bắn liên thanh và khiến cô ấy lầm tưởng rằng tôi đã mắc bẫy.

Riêng bản thân tôi, dù đã thành công trong việc phá hủy nền đất dưới chân bằng 《Lôi Thần Nhất Kích》, nhưng nắm đấm của tôi không chịu nổi chấn động, da bị nứt và máu bắn ra làm vấy bẩn.

“…………Tôi cứ tưởng anh đã mắc bẫy rồi chứ.”

Quả thực, ban đầu tôi đã suýt bị đánh lừa... Nhưng rồi tôi chợt nhớ ra. Trước đây, tôi từng thấy Lilith nã 《Súng Trường》 ở chính cái chỗ *a-la-mode* này.

Hồi đó Lilith, không chút chần chừ mà bóp cò.

Vậy tại sao, sau trận 《Thú Ma Chiến》, cô ấy lại bắt đầu hành động như thế?

Chắc chắn rồi. Cô ấy bắt đầu làm vậy là để đấu với tôi trong cuộc 《Sinh Tồn Đấu Tranh》 này.

Có lý do để không bắn liên thanh.

Đó là để lật ngược thế cờ vào khoảnh khắc cuối cùng, khi tôi tự tin nhất vào chiến thắng của mình.

“Lilith. Cậu thậm chí không thể nắm được 《Súng Trường》 nữa, thế này thì chịu thôi.”

Với những nhát chém của Yurie, Lilith đã khó có thể nâng tay lên, và nếu cứ tiếp tục chiến đấu thì gần như không còn cơ hội thắng.

“………………”

“Lilith. Dừng lại –”

“Đừng nói hai lần.”

“Hả…?”

Đôi mắt xanh ngọc *sapphire blue* ấy nhìn thẳng vào tôi – khóe miệng cô ấy khẽ động đậy.

“…Chưa đâu.”

Trong đôi mắt ấy bừng lên ánh sáng của ý chí kiên cường.

“Tôi vẫn chưa bỏ cuộc!!”

“──!!”

Cô gái hoàng kim đá văng khẩu 《Súng Trường》 lên.

Cánh tay phải gần như không thể cử động vì nhát chém.

Ngay cả tay trái cũng khó khăn lắm mới cử động được do vết thương ở bắp tay, vậy mà cô ấy vẫn cố nắm lấy khẩu 《Súng Trường》.

“Khụ…!”

Trong chớp mắt, tôi rụt nắm đấm dính máu của mình lại, thủ thế.

*(Khoảng cách này thì có thể dùng sóng xung kích của Lôi Thần Nhất Kích để thổi bay những đóa hoa hồng đó!!)*

Ngón tay Lilith dồn sức vào cò súng, và trong khoảnh khắc sức mạnh trong nắm đấm tôi sắp bùng nổ –

*Đoàng!!* Một tiếng súng khô khốc vang lên, khác hẳn tiếng 《Súng Trường》 của Lilith. Gần như đồng thời, tôi cảm thấy một cú sốc ở vai và khuỵu gối xuống.

“Ga, ặc…!?”

Hơi chậm một chút, một cơn nóng bỏng và đau đớn dữ dội ập đến.

“Ư ư, gào, á… Gì, gì thế…?”

Cố nén đau, tôi quay lại, thấy ba người đàn ông mặc *bodysuit* đang đứng đó.

Người đàn ông ở giữa đang cầm một khẩu súng lục, khói súng bốc lên từ nòng súng.

*(Gã này… đã bắn mình, ư…!?)*

“Nguy hiểm thật đấy, Lilith Bristol.”

Người đàn ông đó cất giọng trầm đục, gọi tên Lilith.

“Lilith… Họ là ai vậy…?”

Tôi vừa hỏi vừa ôm lấy vai đau nhói, nhưng cô ấy chỉ lắc đầu.

“Không biết. Các người là ai? Định làm gì!?”

Lilith trừng mắt nhìn, chất vấn đám đàn ông, yêu cầu họ tiết lộ thân phận.

“Chúng tôi là người của Ngài 《Trang Cương Kỹ Sư》 – trả lời thế này thì cô hiểu rồi chứ? Chúng tôi đến đón cô theo lệnh của Sếp.”

Nghe câu trả lời của gã đàn ông, Lilith dường như đã nhận ra điều gì đó, cô ấy giật mình trong giây lát.

Nhưng ngay lập tức, cô ấy trở lại vẻ mặt bình thường và chĩa súng vào đám đàn ông.

“…Từ chối. Tôi không có lý do gì để tiếp đón những kẻ thô lỗ dám xông vào ‘vũ hội’ của tôi với đôi giày dính bùn đất. Hơn nữa, nếu muốn hộ tống thì phải bắt đầu bằng việc gửi thiệp mời chứ.”

“Cha chà… Đi xa đến mức này mà câu trả lời lại như vậy ư.”

“Tôi không nhớ là đã nhờ ai đến đón.”

“…Này các anh. Sếp nói chúng ta phải làm gì trong trường hợp này nhỉ?”

“Nếu chống cự thì đánh cho nó đau vừa đủ rồi đưa lên trên, thế thôi. Khà khà!”

Người đàn ông phía sau được hỏi cười một cách thô tục.

“──Đúng là thế.”

Vừa dứt lời, gã đàn ông đã bóp cò.

Nhưng –

*Keng…!!* Viên đạn bị 《Thuẫn》 chặn lại, gã đàn ông cầm đầu nhíu mày.

Gã quay sang tôi, kẻ đang đứng chắn giữa Lilith và gã, hỏi với vẻ khó chịu.

“…Mày định làm gì thế, nhóc con?”

“Tôi không biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng Lilith là bạn cùng lớp của chúng tôi. Hơn nữa, cuộc đấu giữa chúng tôi vẫn chưa kết thúc, nên nếu cô ấy bị tự tiện đưa đi thì thật phiền phức.”

“Kokonoe Tōru…”

“Nói hay lắm, Tōru. Tôi cũng không cho phép cái kiểu thắng cuộc vì hết giờ khi cô gái này bị đưa đi đâu.”

“Tōru nói đúng đấy. Vì thế – người này, chúng tôi sẽ bảo vệ.”

Yurie và Tora đứng song song với tôi.

“Lũ nhãi ranh. Tao sẽ cho tụi mày biết cái giá phải trả khi chơi trò anh hùng là gì!”

Liên tiếp những tiếng súng vang lên.

“Gì chứ…!?”

Nhưng tất cả lại bị 《Thuẫn》 chặn đứng, khiến gã đàn ông lộ vẻ kinh ngạc.

“Tiếc quá, hôm nay chúng tôi đã được Lilith rèn luyện không ít đâu đấy.”

“…Dù là nhóc con nhưng lại là 《Siêu Việt Giả》 ư. Nhưng… cái này thì sao đây!!”

Lần này, gã đàn ông không cầm súng lục mà giương khẩu *assault rifle*.

“──Không ổn!! Yurie, Tora, tránh ra!!”

Nếu là bắn đơn thì được, nhưng nếu bị bắn loạn xạ thì tôi không thể chắn được hết.

“Kyaa!?”

Trong chớp mắt, tôi ôm lấy Lilith và nhảy sang một bên, Yurie và Tora cũng né tránh.

“Tora, bên trái nhờ cậu…!” “Hừ, biết rồi!!”

Gần như ngay lập tức sau khi lấy lại thăng bằng, Yurie và Tora lao về phía gã đàn ông.

Nhưng hai người đứng phía sau gã cầm đầu đã chắn đường Yurie và đồng đội –

Họ dùng dao chặn 《Đơn Kiếm》 của Yurie và 《Ấn Đoản Đao》 của Tora.

“Không hề nhúc nhích, sao có thể chứ!?”

Tora kinh ngạc cũng không có gì lạ. Trái với vẻ bề ngoài, sức mạnh của chúng tôi được tăng cường bởi 《Lê Minh Tinh Văn》 nên không thể so sánh với người thường.

“Khà khà… Mày cứ nghĩ chỉ mình mày là vượt trên con người ư?”

“Cái gì…!?”

Trong khoảnh khắc hoang mang trước lời nói gây sốc đó, Tora bị đá bay, còn Yurie bị nắm tay, vung mạnh và quật xuống sàn.

Tuy nhiên, điều khiến họ kinh ngạc trước khả năng của những người đàn ông mặc *bodysuit* lại là từ đây.

“Nhanh…!?”

Vẻ mặt Yurie thay đổi.

Trước giờ, chỉ có mỗi Tsukimi là nhanh hơn cô ấy.

Ngay cả khi Yurie ở trạng thái hoàn hảo, những người đàn ông này vẫn sở hữu tốc độ mà cô ấy không thể bắt kịp.

Bị áp đảo cả về sức mạnh lẫn tốc độ, những người đàn ông dùng *assault rifle* và dao tấn công, dồn cả hai vào thế bí trong chớp mắt.

“Yurie!! Tora──!!”

“Ối, đối thủ của mày là tao đây này.”

Sau một khoảnh khắc tôi mất tập trung về phía hai người, gã đàn ông cầm đầu đã đứng ngay trước mặt.

Cố gắng tung ra Lôi Thần Nhất Kích trong chớp mắt, nhưng vai bị bắn đau nhói, không thể dồn hết sức lực.

“Khụ, ách…!!”

Tôi đấm thẳng vào, nhưng cú đấm dễ dàng bị gã đỡ bằng một tay.

“《Siêu Việt Giả》 chỉ đến thế thôi sao?”

*Rắc…* Gã siết chặt nắm đấm tôi, như thể muốn nghiền nát, khiến một tiếng hét nghẹn lại trong cổ họng tôi.

Gã đàn ông nhe răng, cười gằn.

“Để tao dạy cho mày biết, nhóc con. Đánh người là phải thế này… đây!!”

*Bốp!!* Cú sốc đâm thẳng vào bụng khiến dạ dày tôi như bị ép nát, không khí trong phổi trào ra.

“Khặc… ha, á…!!”

Một tồn tại vượt trên con người, ngoài 《Siêu Việt Giả》.

Khi tôi khuỵu gối trước sức mạnh kinh hoàng đó, cằm tôi bị đá tung lên.

“Grà…!!”

Tôi bị hất văng, ngã lăn ra sàn một cách thảm hại.

“Tōru, Tōru-kun…!!”

“Khụ, đừng, đừng đến đây, Miyabi…! Chạy, chạy đi…!!”

Tôi hét lên với Miyabi đang chạy đến, nhưng gã đàn ông cầm đầu hành động nhanh hơn.

Miyabi bị nắm tay, bị bắt giữ.

“Kyaa!? Thả, thả tôi raaa!!”

“Khà khà… Cái loại này cũng là 《Siêu Việt Giả》 ư. Dù có vẻ khá mạnh, nhưng với bọn tao thì cũng chỉ là một con nhóc thôi.”

Gã đàn ông cầm đầu vòng tay qua cổ Miyabi để khống chế, rồi chĩa súng vào đầu cô ấy.

“Híc…!?”

“Mày ồn ào quá, đừng có la hét. …Nào, lũ nhóc còn lại cũng ngừng chống cự đi!!”

Cuộc đấu đã kết thúc ngay tại thời điểm này.

Yurie và Tora, dù đã chiến đấu hết sức, nhưng khi nhìn thấy Miyabi bị bắt giữ, họ không còn lựa chọn nào khác ngoài việc bỏ đi 《Diệm Nha》 của mình.

“Đồ phiền phức, cứ nhúc nhích loạn xạ!”

Tora bị gã đàn ông đối đầu với cậu ta đấm bay.

Gã còn lại cũng giơ nắm đấm về phía Yurie.

“Dừng… dừng lại…!”

“Khoan đã!!”

Người ngăn được nắm đấm đó không ai khác chính là Lilith.

“…Tôi sẽ ngoan ngoãn đi theo các người. Vì vậy, đừng động đến bạn học của tôi nữa, được không?”

“Nếu nói là không thì sao?”

“Nhiệm vụ của các người là đưa tôi về mà không được giết chết tôi, phải không?”

Vừa nói, Lilith vừa chĩa một mảnh vỡ sắc nhọn từ dưới sàn vào cổ họng mình.

“Bỏ cái tay bẩn thỉu đó ra khỏi con bé!”

“Được được rồi. Nếu ngoan ngoãn đi theo thì chúng tôi sẽ làm vậy. Nhưng mà…”

Gã đàn ông cầm đầu buông Miyabi ra như thể hất mạnh con bé đi.

Thế nhưng, họng súng vẫn chĩa về phía Miyabi, gã tiến đến gần Lilith rồi…

*Chát!* Một tiếng khô khốc vang lên trên má của cô thiếu nữ hoàng kim.

“Cái miệng cũng phải ngoan ngoãn một chút chứ, tiểu thư Bristol.”

“Tôi sẽ làm thế.”

Lilith không hề run sợ, trừng mắt nhìn gã đàn ông đang cười toe toét.

“Vậy thì, mời cô lên trên.”

Chĩa súng vào lưng Lilith, những gã đàn ông định rời đi khỏi khoảng sân trống.

“Li… Lilith…!!”

Khi tôi gọi tên, Lilith dừng bước và quay lại.

“…………Tôi xin lỗi vì đã không thể phân định thắng thua, Kokonoe Tōru.”

Chỉ nói vậy thôi, Lilith cùng những gã đàn ông rời khỏi nơi đó.

“Khốn kiếp…!! Bọn chúng…!!”

Tôi chẳng làm được gì cả.

Sự bất lực khiến tôi bực tức, đấm mạnh xuống sàn.

“X… xin lỗi… nếu em, nếu em không bị bắt thì… ư, hức hức…”

Những giọt nước mắt lớn lăn dài từ khóe mắt Miyabi.

Yurie vuốt đầu Miyabi đang khóc nức nở.

Chứng kiến cảnh tượng đó, trái tim tôi đau nhói.

“Tōru. Chắc cậu không định nói mọi chuyện kết thúc ở đây đâu, phải không?”

“…Phải, tất nhiên rồi.”

Tôi gật đầu với Tora, vực dậy cơ thể đang run rẩy mà đứng lên.

“Miyabi, đừng khóc nữa.”

“Nhưng, nhưng… em, em… ư ư…”

“Không sao đâu. Không ai trách em cả. Với lại, Lilith cứ để anh cứu về, nên em đừng khóc nữa, không sao đâu.”

“Tōru… kun…”

Miyabi ngước nhìn tôi với đôi mắt đẫm lệ rồi gật đầu.

“Em cũng sẽ đi. Em là 《Bán Song Nhận》 của Tōru, khi chiến đấu chúng ta luôn bên nhau.”

“Hừm, đừng quên tôi đó. Tôi không trả được món nợ này cho bọn chúng thì không cam tâm.”

“Phải rồi… Cảm ơn hai cậu.”

Dù vừa ở thế yếu trong trận chiến trước, nhưng ý chí của hai người họ không hề suy sụp khiến tôi rất an tâm.

“Nhưng, làm thế nào đây? Thật đáng ghét nhưng bọn chúng mạnh hơn chúng ta. Nếu đối đầu trực diện thì không có hy vọng thắng đâu.”

Tora nói đúng.

Vậy thì, chỉ còn cách tìm ra cơ hội chiến thắng bằng cách tấn công bất ngờ, bằng một chiến thuật lạ.

(Nghĩ đi…! Liệu có kế sách nào tận dụng được sở trường của từng người chúng ta không…!?)

Tôi nhìn xuống nắm đấm dính đầy máu, suy nghĩ—

“—!!”

Chợt, cái lỗ lớn do nắm đấm này tạo ra lọt vào tầm mắt tôi.

“Tōru. Anh nghĩ ra được gì rồi sao?”

“…Ừ, tạm thời là vậy. Có lẽ nếu điều chỉnh một chút thì sẽ ổn thôi. Và—”

Tôi quỳ một gối trước mặt Miyabi, nói.

“Miyabi hãy đợi ở đây.”

“Ể…? Nh… nhưng… em, em cũng…”

Tôi lắc đầu trước Miyabi đang bối rối.

Vì tôi nhận ra cơ thể Miyabi đang run rẩy nhè nhẹ.

Dù đã được giải thoát, Miyabi vẫn chìm trong nỗi sợ hãi.

Chính vì vậy, tôi mới lắc đầu.

“Trước đây đã hứa rồi mà. Anh sẽ đến đón. Mặc dù tình hình bây giờ đã khác nhiều so với lúc đó, nhưng anh nhất định sẽ giữ lời hứa. Anh sẽ cứu Lilith và quay lại đón Miyabi, nên hãy đợi ở đây nhé.”

Vừa nói, tôi vừa vỗ nhẹ lên đầu con bé.

“Và khi anh quay lại, hãy mỉm cười đón anh nhé, Miyabi.”

“Tōru-kun…”

Tại khoảng sân Bãi Biển nằm ở phía đông nhất của Tòa nhà Bắc, ở tầng hai.

Ngay khi tôi đến nơi, Lilith và những gã đàn ông đã đi thang cuốn lên.

“Kokonoe Tōru…!!”

Lilith và những gã đàn ông nhận ra tôi, lộ rõ vẻ ngạc nhiên.

“…Thằng nhóc. Mày đã vượt lên trước bằng cách nào?”

“Có mấy con đường tắt. Trong lúc các người thong thả đi bộ, tôi đã vượt lên trước rồi.”

Tôi đã vượt qua chúng bằng cách đi qua những con hẻm nhỏ chứ không phải con đường lớn mà chúng đã dùng.

“Hơn nữa, các người còn nói khoảng sân trống là “bên trong”, và mời tôi lên “trên”. Tức là đến từ sân thượng. Và để quay lại sân thượng, nhất định phải đi qua khoảng sân Bãi Biển này.”

“Thì ra là vậy. Vậy thì còn một câu hỏi nữa, mày đến đây một mình làm gì?”

Đúng vậy, tôi chỉ có một mình. Trước thang cuốn dẫn lên sân thượng không có Yurie hay Tora.

“Chắc chắn rồi. Tôi đến để cứu Lilith. Vẫn chưa phân định thắng thua với chúng tôi mà các người đã tự ý dẫn đi thì phiền phức lắm.”

Trước câu trả lời của tôi, những gã đàn ông cười khẩy, còn Lilith thì gắt lên:

“Đừng nói những lời ngu ngốc đó nữa, tránh ra đi, Kokonoe Tōru! Cậu nghĩ một mình cậu có thể thắng được bọn chúng sao!?”

“Thắng…! Tôi—chúng tôi sẽ giành chiến thắng!!”

“…Đừng bắt tôi nói lại lần thứ hai, đồ ngốc này!!”

“Cô cũng đừng bắt tôi nói lại lần thứ hai!! Nếu tay này có thể chạm tới, chúng tôi nhất định sẽ bảo vệ!!”

Nói rồi, tôi siết chặt nắm đấm—và kéo căng như một cây cung.

“Thằng nhóc… Mày định dùng tay không mà đấu với khẩu súng trường tấn công này sao?”

“Đúng vậy. Tuy nhiên, tôi sẽ không nhắm nắm đấm vào các người đâu!!”

“Thằng nhóc này nói cái gì vô nghĩa vậy! Ngoài phần được che bởi cái 《Khiên》 bé tí đó ra—toàn bộ đều sẽ biến thành thịt băm hết!!”

Khẩu súng trường tấn công được chĩa vào tôi, cò súng được bóp.

*Gagagagaga!!* Tiếng súng chói tai. Tôi giơ 《Khiên》 lên chống lại vô số viên đạn đang lao tới.

Nhưng tất nhiên, tôi không thể cản được tất cả. Đúng như lời gã đàn ông đã nói, thịt tôi bị xé toạc bởi đạn, vài viên xuyên qua cơ thể, cánh tay, và chân tôi.

“Ư… Á…!!”

Cơn đau dữ dội ập đến khắp cơ thể khiến tôi rên rỉ, sức lực dường như sắp cạn.

(Cố chịu đựng! Đã hứa nhất định sẽ cứu Lilith và quay lại rồi mà!!)

Đối mặt với ánh chớp không ngừng của nòng súng, tôi nhìn thẳng xuống phía dưới.

“Xuyên thủng đi────!!”

Tôi dồn toàn bộ sức lực vào một cú 《Lôi Thần Nhất Kích》 như vừa rồi, đấm mạnh xuống sàn nhà.

Điểm khác biệt là, đây là tầng hai.

*Rắc!!* Những vết nứt lan ra trong chớp mắt, vươn tới chân của bọn đàn ông.

Những gã đàn ông đang xả súng, vì ánh chớp từ vũ khí của chúng mà chậm trễ một khoảnh khắc ngắn ngủi mới nhận ra tình hình—

Khoảnh khắc tiếp theo, sàn tầng hai sụp đổ.

“Lilith!! Lại đây!!”

Trong lúc sàn nhà sụp đổ, tôi đưa tay ra.

“Kokonoe Tōru!!”

Tránh những viên đạn lạc mục tiêu, cô thiếu nữ hoàng kim nhảy vào vòng tay tôi.

“Phần còn lại giao cho hai cậu, Yurie, Tora────!!”

“Dạ!!” “Cứ giao cho bọn tôi!!”

Tôi nghe thấy tiếng trả lời của hai người đồng đội đáng tin cậy đang chờ ở tầng một—

Hai 《Siêu Việt Giả》 với tốc độ là sở trường đã hóa thành hai lưỡi kiếm, lao vào đống đổ nát đang rơi xuống.

Chúng băng qua đống đổ nát như đang luồn sợi chỉ, mỗi người chém một gã đàn ông—

“Bọn, bọn nhóc────!!”

Xoẹt! Ánh kiếm của hai người giao nhau, kết liễu tên cầm đầu cuối cùng.

Ngay sau đó, một tiếng gầm rít kinh hoàng vang vọng khắp căn phòng.

Bụi đất bay mù mịt, những tên đàn ông kia bị vùi lấp trong đống đổ nát.

Thế nhưng—chuyện vẫn chưa kết thúc.

“Lũ ranh con khốn kiếp này!”

Dù bị xé toạc lớp giáp, bị quật mạnh xuống sàn, bị đống đổ nát đè bẹp, tên cầm đầu vẫn gắng gượng đứng dậy.

“Ta sẽ giết chết lũ chúng mày!”

Đôi mắt đỏ ngầu bên trong chiếc mũ bảo hiểm vỡ nát trừng thẳng vào tôi, hắn cầm con dao lao đến.

Nắm đấm tôi đã nát bét, và giờ đây, tôi không có vũ khí nào để hạ gục hắn chỉ bằng một đòn.

Tuy nhiên—đó chỉ là tôi thôi.

“Lilith!”

Tôi gào lên gọi cô gái tóc vàng trong vòng tay mình.

“Hãy cho tôi mượn 《Hồn Lực》 của cô!”

Chỉ bấy nhiêu thôi là đủ để cô ấy hiểu.

Những cánh 《Diệm》 bay lả tả, một khẩu 《Súng Trường》 hiện ra trên tay trái của Lilith.

“Tôi sẽ ngắm! Còn cò súng—anh hãy kéo!”

Tôi gật đầu, đặt tay mình lên những ngón tay thon dài, mềm mại của Lilith—

Absolute_Duo_Volume_2_Non-Colour_10.jpg

“Đến đây là... hết rồi!”

Một tiếng súng vang vọng.

“...Tōru đã quá liều lĩnh rồi đấy.”

Trong lúc Yurie đang sơ cứu cho nắm đấm nát bét của tôi, cô ấy thoáng lộ vẻ giận dỗi.

“Không, lúc đó tôi chỉ nghĩ ra được cách đó thôi mà...”

“...Chỉ vì thế mà tự phá nát nắm đấm mình, anh không phải đồ ngốc thì là gì chứ?”

Tora không nói gì, chỉ im lặng gật đầu tán thành lời Lilith thốt ra, giọng điệu tỏ vẻ bó tay khi tựa lưng vào tường.

“Nhưng mà...”

“Hả?”

“............Cảm ơn anh đã đến cứu tôi.”

Dù câu cuối có nhỏ dần, nhưng tôi vẫn nghe rõ mồn một.

“Không có gì. ...Mà này, chúng ta không cần lên xem tình hình phía trên sao?”

“Không sao đâu. Với những đối thủ mà chúng ta có thể đánh bại, hai người Mikuni và Tsukimi không thể nào thua kém được. Hơn nữa, nếu họ đang giao chiến, giờ chúng ta có lên cũng chỉ làm vướng chân mà thôi.”

“Cũng đúng...”

Tôi đành phải chấp nhận, đặc biệt là vế sau của câu nói, và thở dài.

Tuy nhiên, có một điều khác về những kẻ đó mà tôi cảm thấy băn khoăn.

“...Này Lilith. Cô biết về tên cầm đầu của bọn chúng—cái tên 《Trang Cương Kỹ Sư》 gì đó đúng không? Nếu tiện thì nói cho tôi biết đi.”

“...Tôi xin lỗi. Dù là một 《Đặc Biệt》 như tôi cũng không thể nói được.”

(Cô ấy đã nói là "ngay cả một 《Đặc Biệt》 như mình cũng không thể nói", có lẽ lại liên quan đến cái "mặt tối của học viện" như lần của Tsukimi...)

Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Lilith, tôi đành bỏ ý định truy hỏi thêm.

Sau khi hoàn tất việc sơ cứu, tôi đứng dậy, cất tiếng nói vui vẻ để thay đổi bầu không khí.

“...Thôi được rồi, vậy thì chúng ta đi đón Miyabi và Tomoe thôi!”

“Vâng. Đúng vậy. Chúng ta đã để họ chờ khá lâu rồi.”

“Haha, đã chờ hơi bị lâu thật.”

Thế nhưng—ngay trước khi chúng tôi vội vã quay trở lại, cô gái tóc vàng lại đứng chắn lối.

“Khoan đã, Kokonoe Tōru.”

“Lilith...?”

Cô gái tóc vàng chỉ vào bông hồng đỏ trên ngực mình và nói:

“Chưa kết thúc đâu.”

“...Tay tôi thì nát bét, lại còn trúng mấy phát đạn nữa.”

“Ồn ào quá. Thế nên tôi mới đợi anh sơ cứu xong đấy chứ. Anh vẫn có thể cử động một chút mà.”

“Ô, ôi ôi... Cô định làm thật à...?”

“Đương nhiên rồi. Với lại, anh đã nói là nếu chưa phân định thắng thua với tôi thì sẽ rất phiền nếu bị đưa đi mà, phải không?”

Lilith nhẹ nhàng vuốt mái tóc vàng óng của mình và tiếp tục:

“Hơn nữa, tay thuận của tôi cũng không dùng được, nên anh hãy chơi tới cùng đi chứ. Anh muốn được tôi công nhận mà, đúng không?”

“Chơi với nó đi, Tōru.”

Vừa nói, Tora vừa giật đứt chiếc cúc áo đồng phục của mình.

“...Biết rồi.”

Tôi thở dài, rồi vào tư thế. Dù không còn sức, nhưng việc tước bỏ những bông hồng chắc vẫn có thể làm được.

Chiếc cúc áo mà Tora búng lên trời dần đạt đến đỉnh điểm rồi rơi xuống—

Kít—Cạch. Tiếng chiếc cúc rơi xuống sàn là tín hiệu, Lilith và tôi đồng loạt hành động.

Trong khoảnh khắc sau đó, những bông hồng tan biến—

Và lần này, 《Sinh Tồn Đấu Tranh》 đã thực sự hạ màn.

—Sau đó, Miyabi ôm chầm lấy tôi khi được đón và cả hai đều đỏ mặt, còn khi tôi bế Tomoe vì cô ấy không thể đi được thì lại bị cô ấy quậy phá tưng bừng, đó lại là một câu chuyện khác rồi.

“Ha ha ha. Quả nhiên là 《Siêu Việt Giả》. Chưa điều chỉnh thì không thể nào đấu được.”

Nhìn những thuộc hạ đang rên rỉ nằm la liệt xung quanh, 《Trang Cương Kỹ Sư》 bật cười.

Cơ thể của Mikuni, người đã đối phó với bọn chúng, không một vết xước hay vết bẩn, cho thấy cuộc chiến vừa diễn ra là một cuộc đấu một chiều, không thể gọi là chiến đấu.

“Những người xuống dưới cũng không có phản hồi.”

Sau khi tiếng gầm rít ngắt quãng, 《K》 nhún vai khi không nhận được tín hồi từ bộ đàm.

“Hừm. Không ngờ lại thua một lũ học sinh. Thật là... Ngài có vẻ có những học sinh xuất sắc đấy nhỉ.”

“Đặc biệt là năm nay nhờ có những học sinh đầy triển vọng, tôi rất mong đợi tương lai đấy.”

Sakuya khẽ cười, nghĩ đến gương mặt của người đã đánh bại ba kẻ xuống dưới.

“Giờ thì, ngài định làm gì đây? Nếu phía ngài rút lui, chúng tôi cũng sẽ không can thiệp thêm nữa.”

“Ồ, thật là một lời đề nghị đáng mừng. Vậy thì ta xin nhận lòng tốt của 《Thao Diệm Ma Nữ》 điện hạ. 《K》-kun, hãy ra lệnh cho những người còn khả năng để thu gom những kẻ bên dưới.”

Bị nói là sẽ bỏ qua, 《Trang Cương Kỹ Sư》 chấp nhận mà không chút xấu hổ.

Sau đó, các thuộc hạ bị Tōru và những người khác đánh bại đã được thu gom xong, và 《K》 cùng đồng đội đã sẵn sàng rút lui.

“Vậy thì chúng tôi xin phép. 《Thao Diệm Ma Nữ》 điện hạ—hẹn gặp lại ngài.”

“Tùy ngài tự nhiên.”

Edward quay gót bước lên trực thăng, và khi 《K》 định theo sau thì—

Vài học sinh xuất hiện trên sân thượng từ bên trong tòa nhà.

Thấy vậy, 《K》 dừng bước, đôi mắt sắc lẹm nhìn thẳng về phía họ.

Đặc biệt gây chú ý là ba người.

Một trong những mục tiêu của hắn là cô gái tóc vàng.

Một cô gái nhỏ nhắn với mái tóc bạc.

Và một thiếu niên ôm lấy cô gái tóc đen, đứng kẹp giữa hai người kia.

《K》 trực giác mách bảo. Chính thiếu niên này là người đã đánh bại thuộc hạ của hắn.

Trong giây lát, Tōru và 《K》 trao đổi ánh mắt.

“...Chẳng bao lâu nữa, chúng ta sẽ lại gặp nhau thôi.”

Đó là một dự cảm. Nhưng lại gần như là một sự chắc chắn.

Và cứ thế, cuộc gặp gỡ thoáng chốc đã kết thúc.

Nhìn chiếc trực thăng lớn rời đi, Sakuya khẽ nói.

“...《Trang Cương Kỹ Sư》 đại nhân. Chúng ta tuy có vẻ giống nhau nhưng lại khác biệt. Chính vì thế mà con đường của ngài và của tôi sẽ không bao giờ giao nhau được.”

Lời thì thầm đó không đến tai ai, cứ thế trôi đi theo gió.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận