Mayo Chiki!
Asano Hajime Kikuchi Seiji
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Quyển 11

Chương 3: Giáng Sinh Bạc

0 Bình luận - Độ dài: 7,840 từ - Cập nhật:

Nếu bạn yêu thích những tác phẩm của chúng tôi, hãy theo dõi các kênh mạng xã hội của chúng tôi, tham gia máy chủ Discord và cân nhắc ủng hộ chúng tôi trên Patreon:

https://discord.gg/e4BJxX6https://www.patreon.com/CClawTrans

Thế là ngày 24 tháng 12 đã tới. Chắc chẳng ai lại không biết hôm nay là ngày gì. Đúng vậy, là Đêm Giáng Sinh, Đêm Thánh Vô Cùng. Khắp phố phường, các cặp đôi tình tứ bên nhau, trẻ em chuẩn bị vớ mong nhận quà, người lớn tản bộ khắp nơi tìm kiếm món quà—một đêm nhộn nhịp mà vui tươi. Nhân tiện, theo truyền thống nhà Sakamachi, cả nhà sẽ cùng nhau quây quần bên nồi lẩu nóng hổi.

Mẹ tôi thuộc tuýp người cực kỳ trân trọng những dịp như thế này, và vì tôi với Kureha gần như chẳng bao giờ có kế hoạch riêng, nên chúng tôi sẽ cuộn mình dưới chiếc bàn Kotatsu để tận hưởng một kiểu Giáng Sinh rất riêng. Tuy nhiên, mọi thứ năm nay có vẻ sẽ hơi khác một chút.

"Vậy thì, chúng ta đi thôi."

Vừa bước ra khỏi căn hộ, đối mặt với luồng không khí lạnh buốt, Masamune cất tiếng. Đúng vậy, hôm nay là ngày 24 tháng 12, nên dĩ nhiên là tôi đang đi hẹn hò với Masamune. Nhân tiện, cả Konoe và Suzutsuki đều không có mặt. Họ đang tổ chức tiệc Giáng Sinh riêng tại nhà Suzutsuki. Hay nói đúng hơn, họ thân thiết như người một nhà vậy. "Thà đón Giáng Sinh với gia đình còn hơn là với hàng xóm ở chung căn hộ...", Ichigo-san đã nhắn tin cho tôi như thế, nên đó là lý do họ ở đó.

Mà nói đúng ra, là tôi đã ép họ đi. Dù sao thì đó cũng là Ichigo-san mà. Cô ấy đã chuẩn bị quà Giáng Sinh cho Suzutsuki, nên sẽ đau lòng lắm nếu không thể tặng quà cho con bé. Tôi chắc chắn đó là lý do cô ấy gửi tin nhắn cho tôi. Chà, đáng sợ nhất là tôi không nhớ mình đã từng cho cô ấy thông tin liên lạc bao giờ. Tôi thực sự cần phải tìm ra "lỗ hổng" đó thôi.

Trong tình cảnh đó, cả Suzutsuki và Konoe đều đã "biến mất". Suzutsuki còn nói với tôi một câu nghe đầy ẩn ý: "Jirou-kun, tuy là Giáng Sinh nhưng đừng có quá phấn khích đấy nhé", nhưng tôi thực sự không có hứng thú với chuyện đó. Dù sao thì, cũng đã gần ba tuần kể từ khi bốn người chúng tôi bắt đầu sống chung. Gần đây, tôi cuối cùng cũng cảm thấy mình đã quen với lối sống này, nhưng việc điều trị của tôi cứ lặp đi lặp lại mỗi ngày khiến tôi mệt mỏi lắm. Thanh HP của tôi cứ giảm dần đều.

Trong lúc duy trì lối sống đó, chúng tôi cũng bước vào kỳ nghỉ đông. Chẳng còn nhiều thời gian nữa. Vì vậy, chúng tôi có lẽ nên chú ý hơn một chút vào việc điều trị, nhưng...

"Chà, buổi hẹn hò hôm nay cũng là một phần của quá trình điều trị đấy." Masamune nói khi chúng tôi bước đi trên phố.

Cô ấy khoác một chiếc áo khoác màu trắng như thỏ tuyết, cùng với chiếc khăn choàng trông rất ấm áp. Theo lời cô ấy kể, chiếc khăn đó là do chính tay cô ấy đan. Đúng là thành viên câu lạc bộ thủ công có khác.

"Khi cậu ở cùng một cô gái vào dịp Giáng Sinh, cậu sẽ quen dần với họ thôi."

"Ừm, tôi đoán vậy."

Nhưng… có thực sự chỉ có thế thôi sao? Đi hẹn hò vào Đêm Giáng Sinh nghe có vẻ là một phần của quá trình điều trị, nhưng tôi cảm thấy mình đã quen với các cô gái rất nhiều trong suốt ba tuần họ sống cùng tôi rồi. Bởi vậy, đâu cần thiết phải đi hẹn hò riêng hai người nữa chứ…

"…"

Không, có lẽ cô ấy chỉ đơn giản là muốn đi hẹn hò với tôi thôi? Tôi vẫn nhớ rõ vẻ mặt nghiêm túc của cô ấy ba tuần trước, khi cô ấy đề cập đến buổi hẹn hò này. Điều đó vẫn khiến tôi tò mò…

"Hừm, sao cậu lại có vẻ mặt phức tạp thế? Chúng ta đi hẹn hò là để chữa bệnh sợ phụ nữ của cậu, nên chẳng còn cách nào khác. Hay… cậu không muốn ở bên tôi?"

"Tôi không có ý đó. Với lại, sao tôi có thể nghĩ vậy được chứ, cô đã luôn chăm sóc tôi mà, đúng không?"

Dĩ nhiên, trước khi kỳ nghỉ đông gõ cửa, đám học sinh cao trung chúng tôi trước hết phải trải qua… kỳ thi cuối kỳ. Bởi vì dạo này có quá nhiều chuyện xảy ra nên tôi đã bỏ bê việc học hành, may mà có Masamune giúp đỡ tôi rất nhiều.

“C-Cậu không cần cảm ơn tôi chuyện đó đâu. Đâu chỉ mỗi tôi dạy cậu.”

“Ý tôi là, Konoe và Suzutsuki cũng giúp tôi, nhưng…”

Nghĩ lại thì, xung quanh tôi toàn là những người học giỏi. Suzutsuki đứng đầu cả khối, còn Masamune thì nhận được tiền hỗ trợ từ trường nhờ thành tích học tập xuất sắc, Konoe cũng nằm trong top đầu bảng xếp hạng. Cơ bản là họ kèm cặp tôi như gia sư riêng vậy, hay là tôi nên trả tiền cho họ nhỉ?

“Nhưng mà, cách dạy của cậu là dễ hiểu nhất đó.”

“Th-Thật hả? Nghe vậy tôi cũng hơi vui một chút…”

“Phải đó. Dù sao thì cậu cũng rất nỗ lực trong việc học mà. Vì Konoe và Suzutsuki đều là thiên tài nên họ không thực sự biết cách dạy người khác đâu.”

Tôi biết nghe thật kỳ quặc khi lời này phát ra từ một người được họ kèm cặp, nhưng cả hai người họ đều thuộc tuýp không cần học quá nhiều. So với đó, Masamune lại miệt mài, khắc khổ rèn luyện để bắt kịp họ. Vì vậy, được cô ấy dạy có lẽ là kết quả tốt nhất. Cô ấy hiểu được những khó khăn của những người phải nỗ lực thực sự để giải quyết một vấn đề. Giống như tôi, chẳng hạn.

“Này, đồ gà ngu ngốc kia. Cậu đang nói rằng tôi ngu hơn Subaru-sama hay Suzutsuki Kanade hả?”

“……”

…Không ổn rồi, tôi diễn đạt hơi kỳ quặc. Cứ đà này, Giáng sinh của chúng tôi sẽ là một Giáng sinh đỏ máu chứ không phải trắng tuyết mất.

“C-Cậu sai rồi, tôi đang nói là cậu chỉ nỗ lực hơn họ thôi mà…”

“Cậu không cần cuống quýt bịa ra lời bào chữa đâu. Tôi biết căn bản năng lực của tôi kém hơn họ. Chính vì vậy tôi mới phải bù đắp bằng sự chăm chỉ.”

“Nghe cứ như là thành viên câu lạc bộ thể thao ấy nhỉ…”

Dù cô ấy lại ở trong câu lạc bộ thủ công. Cá nhân tôi không hề ghét lối sống đó chút nào. Nếu có thì, nỗ lực hết mình chỉ khiến người khác thêm quý mến thôi. Và, đúng là cô ấy dạy rất giỏi.

“Có lẽ sau này cậu nên làm giáo viên đi?”

“Hả!? S-S-S-Sao cậu lại nghĩ vậy!?”

“Sao cậu lại sốc dữ vậy…”

“Bởi vì… giáo viên, cậu biết đấy? Học sinh chắc sẽ liên tục bám theo tôi.”

“Cậu nghĩ vậy à?”

“Họ sẽ kiểu như ‘Sensei, em muốn học kèm riêng một thầy một trò!’, rồi kéo tôi đến phòng y tế, và đẩy tôi xuống giường…”

“Tôi có cảm giác cậu đang hiểu lầm nghiêm trọng về việc làm giáo viên rồi đó!”

Nếu chúng ta có những học sinh hung hăng như vậy, thì vấn đề tỷ lệ sinh ở đất nước này sẽ không còn là vấn đề nữa… Mà, giáo viên hả. Về cơ bản, cô ấy sẽ mặc đồ vest. Hừm… không biết sao, với đôi tay và đôi chân tuyệt vời như vậy, kiểu thời trang giáo viên đó có lẽ sẽ rất hợp với cô ấy. Tôi không đến mức như Nakuru, nhưng tôi rất muốn thấy cô ấy đeo kính vào lúc nào đó.

39-eb79j0j.png?w=727

“Nhưng mà, tôi đã có thể hình dung ra cảnh học sinh sẽ gọi cậu là Usamin rồi đó.”

“Lại cái biệt danh đó… Tôi không nghĩ cái biệt danh dễ thương như vậy hợp với mình đâu.”

“Có vấn đề gì lớn đâu? Ngay cả Konoe gần đây cũng gọi cậu như vậy mà.”

“Ừ. Tôi chưa từng nghĩ rằng Subaru-sama sẽ có ngày gọi tôi là ‘Usamin’.” Cô ấy nói, rồi nở một nụ cười ngượng ngùng nhưng đầy hạnh phúc.

Đó là điều khiến tôi ngạc nhiên nhất kể từ khi chúng tôi bắt đầu sống cùng nhau. Mối quan hệ giữa Konoe và Masamune đã tiến triển rất xa. Nói tóm lại, hai người họ quả thực đã trở nên rất thân thiết. Cả hai đều có thể hơi rụt rè khi ở cạnh người khác, nhưng giờ đây khi Masamune đã biết bí mật của Konoe, họ đã gần gũi hơn rất nhiều.

Mà, việc Konoe gọi Masamune bằng biệt danh là do Suzutsuki đã thúc giục rất mạnh. Rốt cuộc thì, cô ấy đã nói: “Chúng ta cuối cùng cũng cởi mở rồi, vậy nên cậu nên gọi Usami-san bằng biệt danh của cô ấy, đúng không?”.

“Nhưng mà, đúng là sát thương kinh khủng.”

“…Đúng là không sai lời nào.”

Dù sao thì, cô ấy chính là hoàng tử Subaru-sama của trường chúng ta mà. Nếu như cô ấy mà đỏ mặt nói: “Ư… Ư-Usamin? Nếu cậu không phiền, từ nay về sau tớ muốn gọi cậu là Usamin…” thì đúng là có thể hạ gục người ta ngay lập tức. Ý tớ là, tớ suýt nữa thì ngã quỵ rồi. Masamune bị gọi như thế cũng chẳng khá khẩm hơn là bao, cậu cũng có thể tưởng tượng được mà. Kể từ đó, Konoe cứ gọi cô ấy là ‘Usamin’ mãi.

“Subaru-sama ở trường lúc nào cũng có vẻ là người lạnh lùng, ít nói, nhưng… thật ra cô ấy rất dễ thương. Tớ đã nhận ra điều đó khi sống cùng cô ấy.”

“Nhưng, đó chẳng phải là chuyện tốt sao? Tìm hiểu thêm về một người khác cũng khá thú vị mà, đúng không?”

“Ừm… Mặc dù, tớ không ngờ cô ấy lại kém nấu ăn đến thế…”

“…………”

Tớ cảm thấy hình tượng Konoe trong mắt cô ấy đã thay đổi rất nhiều. À phải rồi, trước đây cô ấy từng thích Konoe mà. Tất cả là vì cô ấy đã khám phá ra bí mật của Konoe và biết được rằng cô ấy thực ra không phải là một hoàng tử hoàn hảo. Mặc dù đối với người trong cuộc thì có thể hơi phức tạp một chút. Nhưng mà, kết quả cuối cùng vẫn ổn thôi, tớ nghĩ vậy.

“À này, hôm nay chúng ta định đi đâu thế?” Tớ hỏi Masamune, người đang đi phía trước.

Vì đây là một buổi hẹn hò, tớ ít nhất cũng đề nghị lên kế hoạch, nhưng Masamune kiên quyết nói: “Cứ để mọi chuyện cho tớ lo!”. Bây giờ đúng 4 giờ chiều. Còn hơi sớm để ăn tối, nên có lẽ chúng ta nên đi chơi đâu đó một lúc…

“…Đồ gà ngốc.”

Tuy nhiên, Masamune chợt gọi tên tớ, giọng có vẻ hơi lo lắng.

“Có một nơi tớ muốn ghé qua trước buổi hẹn, được không?”

“? Ừm, tớ không bận tâm…”

“…Cảm ơn. Vậy thì, đi theo tớ.” Masamune nói rồi lại tiếp tục bước đi, dẫn đường.

Cuối cùng, chúng tớ đi đến một khu dân cư gần căn hộ mà chúng tớ đang sống. Vì đang là mùa Giáng sinh nên mọi thứ đều được trang hoàng theo chủ đề Giáng sinh, tiếng ồn ào vang lên khắp nơi. Tuy nhiên, cơn gió lướt qua con phố không hề vui vẻ như không khí đang ngập tràn ở đây. Theo dự báo thời tiết, đêm nay sẽ có đợt không khí lạnh và thậm chí có thể trở thành một Giáng sinh tuyết trắng. Chà, điều đó chỉ khiến mọi thứ thêm phần thú vị hơn thôi, tớ đoán vậy. Chúng tớ hiếm khi có tuyết vào Giáng sinh. Nhưng…

“…………”

Chắc chắn phải có chuyện gì đó, đúng không? Một sự hoài nghi bắt đầu lớn dần trong tớ. Nếu hẹn hò, quảng trường ở ga tàu điện ngầm sẽ là tốt nhất. Ở đó có đủ mọi địa điểm để khám phá, và chúng ta có thể đi tàu điện ngầm xa hơn một chút. Tuy nhiên, khu dân cư này lại đi ngược hướng với ga tàu điện ngầm. Masamune nói cô ấy muốn ghé một nơi nào đó, nhưng…

“…Đến nơi rồi.”

Sau khoảng mười phút đi bộ quanh khu dân cư, chúng tớ đến trước một ngôi nhà hoàn toàn bình thường. Nhìn bên ngoài, nó giống như bất kỳ ngôi nhà nào khác. Chà, nó có vẻ bình thường, nhưng biết đâu bên trong nó lại có một sàn đấu ngầm thì sao, nhưng vì mẹ không liên quan nên tớ rất nghi ngờ. Chắc nó chỉ là một ngôi nhà bình thường…

“—!”

Lúc đó, khi tớ nhìn thấy thứ đó, tớ đã nín thở. Bảng tên trên cổng — ghi Usami.

“……”

Đừng nói với tớ, đây là…

“Đúng vậy.”

Chắc hẳn cô ấy đã đoán được tớ đang nghĩ gì, Masamune trả lời những nghi ngờ của tớ.

“Đây là nhà của tớ.”

♀×♂

Usami Masamune thường hay nhắc đến chuyện nhà cô ấy có chút rắc rối. Mà cũng phải nói là tôi cũng không lớn lên trong một môi trường an toàn và lành mạnh tuyệt đối bên gia đình mình, nhưng chắc chắn cô ấy cũng có những nỗi niềm riêng. Cha mẹ cô ấy để mặc cho cô tự do làm những gì mình muốn. Nhớ lại những lời cô ấy kể tôi nghe ở lễ hội trường, cha mẹ cô gần như bỏ mặc cô tự xoay xở. Hay đúng hơn, mối quan hệ giữa cha mẹ cô ấy lạnh nhạt đến mức họ vẫn chưa ly hôn chỉ vì lo ngại dư luận bên ngoài.

Nói cách khác, gia đình cô ấy đang trên bờ vực tan vỡ. Lớn lên trong hoàn cảnh như vậy, Masamune đã trở thành một người như tôi từng gặp – méo mó và không thể tin tưởng ai. Bởi vì ngay cả những người cô ấy đáng lẽ có thể tin cậy – chính gia đình mình – cũng là điều không thể. Thế nhưng, cô ấy đã từ từ đứng dậy được.

Schrö-senpai từng nói với tôi rằng Masamune đã cởi mở hơn rất nhiều, và cô ấy cũng đã trở nên dễ gần hơn với người khác sau khi sống cùng tôi và Kureha. Ngay cả gần đây, cô ấy cũng rất hợp cạ với Konoe và Suzutsuki. Masamune đã thay đổi, điều đó không còn nghi ngờ gì nữa.

"—Em muốn thay đổi."

Nếu tôi nhớ không nhầm, nửa năm trước, cô ấy đã hét lên câu đó trên sân thượng. Cô ấy vừa khóc vừa gào lên hết sức mình. Và, cô ấy đã thực hiện được những lời đó. Vậy mà... tại sao cô ấy lại về nhà, nơi cô ấy đã lớn lên?

“…Tôi thật sự không hiểu.”

Tôi đang ngồi trong một quán cà phê nhỏ cách khu dân cư một đoạn, nhâm nhi ly cà phê đá của mình. Đã khoảng một tiếng kể từ khi tôi đến đây.

"Xin lỗi, đồ gà ngốc, có thể sẽ mất chút thời gian, nhưng cậu có thể đợi tớ ở quán cà phê cuối phố được không?"

Ngay khi tôi vừa đến trước nhà cô ấy, đây là những gì cô ấy nói với tôi. Và rồi, cô ấy tự mình bước vào nhà, chỉ một mình.

“…………”

Có lẽ cô ấy đang nói chuyện với gia đình? Không biết là chuyện gì, nhưng đó là lý do duy nhất tôi có thể nghĩ ra. Nếu đây là một gia đình bình thường, chắc hẳn cô ấy sẽ dành Giáng Sinh cùng họ, tận hưởng không khí ấm áp. Ít nhất thì gia đình tôi vẫn luôn như vậy. Ngồi quanh nồi lẩu nóng hổi, trò chuyện với mẹ và Kureha, rồi tôi tự nhủ: "Thỉnh thoảng thế này cũng đâu có tệ." Với tôi, đó chính là Giáng Sinh, một điều hiển nhiên.

Đó chỉ là một trang đơn giản trong cuộc sống thường ngày không mấy thay đổi của tôi. Nhưng, nghĩ lại bây giờ, đó có lẽ là một khoảng thời gian không thể thay thế. Tôi chưa bao giờ thực sự trân trọng nó, và luôn chấp nhận rằng mọi gia đình đều đón lễ như vậy. Nhưng… còn Masamune thì sao? Gia đình cô ấy gần như tan nát, thậm chí đã đổ vỡ. Cô ấy bị bỏ mặc một mình, đơn độc làm những gì mình muốn. Liệu cô ấy có hạnh phúc khi trải qua một đêm Giáng Sinh có lẽ còn lạnh lẽo hơn cả không khí bên ngoài?

“Xin lỗi đã để cậu phải chờ lâu, đồ gà ngốc.”

Khi một giọng nói cất lên, cơ thể tôi bất giác giật mình. Nhìn sang bên cạnh, Usami Masamune đang đứng đó. Cô ấy nhìn tôi với vẻ mặt thường ngày, như thể chưa có chuyện gì xảy ra. Chắc hẳn cô ấy đã vào từ cửa chính, nhưng tôi quá mải mê suy nghĩ nên không hề hay biết.

“Cái nhìn đó là sao? Cậu làm như nhìn thấy ma vậy.”

“Không… ừm, xin lỗi.”

“Cậu cũng không cần xin lỗi. Đúng hơn, tớ mới là người phải xin lỗi. Xin lỗi vì đã để cậu đợi, mất thời gian hơn tớ nghĩ. Tớ đã xong việc rồi, giờ thì đi chơi thôi. Có trạm xe buýt gần đây, chúng ta đi ra ga tàu nhé.”

“Ừm, ừ.”

Sau khi thanh toán xong, tôi đi theo Masamune, cô ấy bước nhanh hơn qua những con phố dưới bầu trời mùa đông. Bước chân cô ấy dường như nhanh hơn rất nhiều so với lúc chúng tôi đi đến đây. Cứ như thể cô ấy muốn chạy trốn, muốn thoát khỏi điều gì đó.

“Masamune.”

Chưa kịp nhận ra, tôi đã gọi theo bóng lưng cô ấy. Tôi chỉ có cảm giác rằng mình cần phải làm vậy.

“Cậu… cậu đã nói chuyện với bố mẹ rồi sao? Có phải vì thế nên chúng ta mới đến đây không?”

“……………”

Cô ấy chỉ im lặng đáp lại. Không khí lạnh buốt như đâm vào da thịt tôi. Giữa màn đêm tĩnh mịch, chỉ còn nghe thấy tiếng gió khẽ lay động.

“…Ừ, đại khái là vậy.”

Sau một khoảng lặng dài, Masamune mới lên tiếng. Vì cô ấy quay lưng lại nên tôi không thể nhìn rõ vẻ mặt của nàng.

“Cũng đã khá lâu rồi kể từ khi tôi bắt đầu sống tự lập. Tôi nghĩ đã đến lúc phải kết thúc mọi chuyện một cách đàng hoàng.”

“Ý cậu là sao?”

“Tôi—muốn nói với họ rằng tôi sẽ không trở về nữa.”

“……………”

Tôi chắc rằng quyết định này hẳn là rất khó khăn đối với Masamune. Việc đoạn tuyệt với gia đình ấy mà.

“Thật ra cũng chẳng có gì to tát. Gia đình chúng tôi vốn đã tan nát rồi, với cả tôi cũng đã sống một mình từ lâu, nên tôi chỉ muốn nói rõ ra thôi.”

“……………”

“Sau khi sống cùng với cậu… với Sakamachi, Subaru-sama, và cả Suzutsuki Kanade nữa, tôi đã hạ quyết tâm. Tôi muốn bước tiếp. Thế là tôi liên lạc với họ, nói rằng ‘Con có chuyện quan trọng muốn nói. Đây là lần cuối cùng’. Rồi… tôi đã nghe được câu trả lời của họ.”

Khi Masamune tuyên bố điều này, bầu trời mùa đông đã bắt đầu nhuộm một màu tối sẫm.

“……………” Tôi chẳng thể nói được lời nào.

Tôi cá là đã lâu lắm rồi họ mới có một cuộc nói chuyện tử tế. Nhưng điều đó không có nghĩa là nó sẽ vui vẻ và hạnh phúc. Ngay cả khi là Giáng Sinh, không phải ai cũng có thể vui vẻ.

“À thì, họ vẫn cho tôi câu trả lời tự do như thường lệ, kiểu như ‘Con muốn làm gì thì làm’. Thế là tôi có thể tiếp tục sống ở căn hộ đó.”

“…Masamune.” Tôi gọi tên cô ấy.

Chúng tôi có thể đang ở bên cô ấy lúc này, nhưng…

“Đừng lo.”

Cô ấy chắc hẳn đã nhận ra sự lo lắng của tôi nên đã gọi tôi.

“Tôi đã quyết tâm rồi. Cậu sẽ về nhà khi nhà cậu trở lại bình thường mà, đúng không?”

“…Chắc vậy.”

Chúng tôi đã sống cùng cô ấy chỉ vì không có nhà để về. Tuy nhiên, lý do đó sẽ sớm biến mất. Theo kế hoạch, việc sửa chữa sẽ hoàn thành vào nửa đầu tháng Một. Điều đó có nghĩa là—

“Tôi cũng nghi ngờ liệu Subaru-sama và Suzutsuki Kanade có ở cùng chúng ta mãi mãi không. Cuối cùng thì cũng sẽ chỉ còn mình tôi sống ở đó thôi. Nhưng…” Masamune tiếp tục. “Khi Sakamachi bỏ nhà đi, cậu cũng suýt chạy theo cô ấy đúng không? Lúc đó tôi đã rất hoảng sợ. Lo lắng rằng mình sẽ lại cô đơn một lần nữa.”

“……………”

“Nhưng, không sao đâu. Giờ tôi đã chuẩn bị sẵn sàng cho điều đó rồi. Với lại, chúng ta vẫn có thể gặp nhau ở trường mà, đúng không? Chúng ta cũng có thể lên kế hoạch cho cuối tuần nữa.” Masamune nở một nụ cười mạnh mẽ.

“Xin lỗi, Masamune.”

“Cái… Sao cậu lại xin lỗi, đồ gà ngốc? Tôi mới là người phải xin lỗi chứ. Đây là Đêm Giáng Sinh mà tôi lại kéo tụt tâm trạng. Nhưng…”

“Nhưng?”

Im lặng. Masamune không trả lời ngay.

“Tôi… tôi muốn đến đây cùng với cậu. Tôi nghĩ mình sẽ không thể tự mình làm được điều đó.”

“……………”

“Thôi nào, đủ rồi. Là Giáng Sinh mà, nên chúng ta hãy vui vẻ đi. Dù sao thì cũng cần phải chữa bệnh sợ phụ nữ của cậu chứ.” Cô ấy quay sang tôi, vừa nói vừa mỉm cười rạng rỡ, rồi nắm lấy tay tôi.

Tôi cảm nhận được hơi ấm của cô ấy truyền trực tiếp đến mình. Và cứ thế, chúng tôi bắt đầu đi bộ xuyên qua thị trấn trong khi tay trong tay.

“……………”

Nhưng, tôi tự hỏi tại sao. Không hiểu sao, lòng bàn tay cô ấy lại lạnh hơn bình thường.

♀×♂

Cái này có hơi lạc đề một chút, nhưng mà nói về thể thao thì tôi cũng không đến nỗi tệ. Chà, có thể nghe như tôi đang khoe khoang, nhưng thực ra lại có một lý do khá buồn. Nói đơn giản là vì gia đình tôi. Rốt cuộc thì cả mẹ và em gái tôi đều vượt xa giới hạn của người bình thường. Bị hai người ấy lấy ra làm bao cát tập đấm, năng lực thể chất của tôi cũng vì vậy mà tăng lên đáng kể. Có lẽ đó là một sự tiến hóa tất yếu để có thể sống sót chăng. Đúng là một sự "đào thải tự nhiên" tồi tệ mà. Bởi vậy, tôi tự tin rằng mình ít nhất cũng có thể xoay sở ổn thỏa với bất kỳ môn thể thao nào, cho dù đó có là lần đầu tiên tôi thử đi chăng nữa.

“…Được rồi.”

Cảm nhận đôi giày trượt băng đang bám chặt vào chân, tôi cẩn thận lướt đi trên mặt băng. Đúng vậy, chúng tôi đã đến một sân trượt băng. Chúng tôi đi tàu điện rời xa thị trấn mình sống một chút, và tới được sân băng ngoài trời này. Sau khi nghe tôi kể về gia đình mình, đây là địa điểm hẹn hò mà Masamune đã chọn. Sân băng này có bán kính khoảng 30m. Vì là đêm Giáng Sinh nên khá đông đúc. Hơn nữa, số lượng các cặp đôi thì cao đến đáng sợ. Chắc là đêm thánh mà.

Nghĩ lại thì, đi trượt băng vào đêm Giáng Sinh nghe cũng lãng mạn đấy chứ. Vòng ngoài sân băng được chiếu sáng bởi những ánh đèn lễ hội, nên chỉ cần lướt đi thôi cũng đã khá vui rồi. Ý tôi là, một mình con trai đi vòng vòng thì chắc chắn sẽ chẳng thú vị đến thế. Tuy nhiên, hôm nay mọi chuyện đã khác. Rốt cuộc thì tôi có Masamune đi cùng mà—

“…Khoan đã, cậu ổn chứ?”

Tôi hướng ánh mắt về phía cô gái đang bám víu lấy thành sân băng một cách tuyệt vọng. Cô ấy nhìn tôi, rồi cất lời với vẻ bối rối.

“…Lạ thật.”

“Hả? Giày không vừa sao? Hay là đổi đôi khác nhé…”

“Không phải vậy! Cậu mới là người lạ ấy! Sao cậu có thể trượt băng như thế được chứ!? Cậu bảo đây là lần đầu tiên mà!” Masamune bĩu môi làu bàu.

Thì dù cậu có hỏi tôi vậy đi chăng nữa…

“Đơn giản thôi. Tất cả là nhờ việc tôi luyện tập riêng tại nhà.”

“Cái kiểu logic gì vậy… Nhưng mà, em gái cậu cũng giỏi thể thao mà, phải không?”

“Giỏi thôi thì chưa đủ để miêu tả đâu.”

Em ấy là một thiên tài, và cũng không bao giờ ngại luyện tập. Đó là lý do tại sao em ấy xuất sắc ở bất kỳ môn thể thao nào mà cậu có thể tưởng tượng được. Em ấy không chỉ đơn thuần là giỏi. Em ấy còn dành thời gian rảnh rỗi để luyện tập dù đã là thiên tài rồi. Hơn nữa, em ấy còn không hề nhận thức được điều đó, chỉ đơn giản là làm vậy vì đối với em ấy thì đó là điều bình thường. Cơ bản là, em ấy ở một đẳng cấp hoàn toàn khác so với chúng tôi.

À, tôi thì không thích thể thao nhiều như em ấy, nhưng sau gần mười năm bị ép tập, tôi cũng dần bắt đầu thích vận động cơ thể. Hơn nữa, là anh trai của em ấy, tôi cũng phần nào bị buộc phải theo sát, nếu không thì sẽ bị coi là yếu kém.

“Ư… Cứ chờ xem, tớ sẽ trượt được ngay thôi.”

Lại có thêm một cô gái khác cũng rất đam mê thể thao vì một lý do khác – Usami Masamune. Cô ấy bừng bừng khí thế vì tinh thần cạnh tranh. Với việc học cũng vậy, cô ấy là một người chăm chỉ luôn hừng hực quyết tâm. Tuy nhiên, ngay cả cô ấy cũng chưa bao giờ giỏi trượt băng, nhỉ. Tôi không muốn nhắc đến đâu, nhưng nhìn cô ấy như vậy thì khó chịu thật. Cái cách cô ấy cứ bám víu vào thành sân băng khiến cô ấy trông như một chú thỏ con đang hoảng sợ vì mạng sống của mình, hai chân run rẩy.

“Đây là lần đầu cậu trượt băng sao?”

“Ừm, hình như hồi bé tớ có thử một lần rồi thì phải… Lạ thật, đáng lẽ tớ phải quen thuộc hơn chứ.” Masamune buông tay khỏi thành sân băng, cố gắng nhớ lại cảm giác khi ấy.

Rồi, như thể đang cố gắng bơi giữa không trung, cô ấy vung tay lên xuống, cố gắng giữ thăng bằng trong lúc hoảng loạn.

“Kya!?”

Cuối cùng, cô ấy ngã về phía trước, chỉ suýt nữa là chạm đất nhờ có tôi đỡ.

“Đừng cố quá. Chúng ta có thể đi từ từ thôi.”

“Ừ… Ừm. Cảm ơn nhé.”

Khi tôi vịn tay đỡ lấy Masamune, cô ấy ngượng ngùng cảm ơn tôi... Cũng hết cách. Cô ấy luôn chăm sóc cho mình, nên hôm nay mình đành phải hộ tống cô ấy vậy.

“Đừng lo. Chỉ cần nhớ các động tác cơ bản là em sẽ trượt băng ổn thôi. Với lại, em đang gồng người quá đấy. Thư giãn một chút xem sao?”

“Hừm… Sao anh cứ phải dạy tôi chứ?”

“Anh thì tự trượt một mình cũng được, nhưng em có muốn bị các cặp đôi xung quanh nhìn với ánh mắt kiểu ‘Giáng Sinh mà cô ta lại đi trượt băng một mình’ không?”

“Cái gì vậy chứ? Thế thì anh cũng thế thôi còn gì? Tôi còn cảm thấy đàn ông mà đi trượt băng một mình vào Giáng Sinh thì còn thảm hơn nữa ấy chứ.”

“Chắc vậy ha. Thế nên, chúng ta cứ trượt cùng nhau đi.”

“………” Sau một thoáng im lặng… “Hừm, đúng là cái tên ngốc nghếch thô lỗ!” Cô ấy nói rồi nắm lấy tay tôi.

Có vẻ như cô ấy cũng thích thú với việc trượt băng cùng nhau.

“………”

Dù sao thì, chứng sợ con gái của mình cũng đã cải thiện đáng kể trong năm qua. Bằng chứng là tôi có thể nắm tay cô ấy mà không bị bất kỳ triệu chứng nào. Mặc dù, nếu cứ thế này thì chắc chắn mình sẽ chảy máu mũi mất.

“Tên ngốc, dù có bị tái phát triệu chứng thì cũng ráng nhịn vào nhé?” “Tôi biết rồi, biết rồi.”

“Thật không đó? Anh mà làm vũng máu loang lổ trên sân băng thì đúng là khó coi lắm đấy.”

“Tôi đâu phải ông già Noel đâu mà thích biến thành màu đỏ.”

“…Xì, nói chuyện nhạt nhẽo ghê. Không giống như trượt băng, anh đúng là kém khoản ‘trượt’ theo mạch câu chuyện.”

“Mặc xác tôi đi!”

“Hơn nữa, anh giống con tuần lộc hơn là ông già Noel đấy. Tuần lộc mũi đỏ Rudolf vì anh chảy máu mũi mà.”

“Tôi không muốn biến thành cái con tuần lộc quái dị như thế đâu!”

Nếu một đứa trẻ thấy tôi như vậy, 9/10 là sẽ khóc thét cho mà xem, và Giáng Sinh sẽ chẳng còn vui vẻ gì nữa. Tôi trông như một võ sĩ quyền Anh vừa sống sót qua hiệp thứ 11 vậy.

“A…” Masamune lại mất thăng bằng.

Phản xạ lại, tôi vô thức ôm lấy cơ thể cô ấy. Hai cánh tay mảnh mai của cô ấy liền vòng ra sau lưng tôi — Ấm áp. Dù chỉ cách bởi lớp quần áo, nhưng tôi vẫn cảm nhận được hơi ấm dễ chịu từ cô ấy, khiến trái tim tôi hẫng đi một nhịp.

“…E-Em không sao chứ?”

“V-Vâng…” Masamune có vẻ ngượng ngùng, hai má cô ấy đỏ ửng lên.

Tôi không trách cô ấy được. Dù sao thì cũng là đêm Giáng Sinh, xung quanh chỉ toàn là các cặp đôi. Những người xung quanh có lẽ cũng cảm thấy tương tự khi nhìn chúng tôi.

“……”

Tuy nhiên, chúng tôi không phải là người yêu. Tôi vẫn chưa trả lời lời tỏ tình của Masamune. Tôi nghĩ đó là điều tốt nhất vì chứng sợ con gái của mình, và để tập trung hơn vào việc điều trị. Thế nhưng… có lẽ tôi chỉ đơn giản là muốn những ngày này tiếp tục lâu hơn một chút? Đối với những cô gái đó… và cả chính bản thân tôi nữa…

“A.”

“!?”

Mọi chuyện diễn ra trong nháy mắt. Có lẽ vì tôi đã quá chìm đắm trong suy nghĩ, hoặc có thể Masamune rời đi đã khiến tôi mất quá nhiều sức, mà tôi mất thăng bằng, và ngã ngửa hoàn hảo xuống mặt băng.

“Ối…” Tôi xoa xoa hông.

À, ngã thảm hại quá. Kiểu ngã gì mà phô trương thế không biết.

“…Hửm?”

Sau đó, tôi cảm thấy một cảm giác lạnh buốt trên mũi. Có vẻ dự báo thời tiết hôm nay chuẩn xác đến từng milimet. Khi màn đêm buông xuống, tuyết đã bắt đầu rơi từ trên trời. Đó là một Giáng Sinh trắng xóa. Khi tôi nhìn xung quanh, tất cả những vị khách khác đều đang ngước nhìn lên bầu trời. Với ánh đèn rực rỡ xung quanh, thêm những cánh hoa tuyết trắng rơi xuống, đó là một cảnh tượng mê hoặc lòng người. Mọi người đều bị cuốn hút bởi cảnh tượng này, chỉ đơn giản là ngước nhìn lên bầu trời.

“…À haha.” Tại đó, Masamune nở một nụ cười rạng rỡ. “Nhìn kìa, nhìn kìa, tên ngốc! Tuyết! Giáng Sinh trắng xóa kìa!”

“…Ừ, tôi thấy rồi.”

“Thôi nào, anh không thể phấn khích hơn một chút sao! Đẹp quá trời vậy mà, anh phải tận hưởng nó nhiều hơn chứ!” Masamune nói, cứ luyên thuyên mãi không ngừng.

Cảnh tượng ấy của cô ấy đã mê hoặc tôi. Tôi hoàn toàn quên mất việc đứng dậy.

“……”

Thôi thì lâu lâu cũng chẳng tệ. Dẫu sao cũng là ngày 24 tháng 12, đêm Giáng sinh mà. Vui vẻ một chút thì có sao đâu. Tôi tự nhủ với cái ý nghĩ có phần kiêu căng ấy.

♀×♂

Chừng năm phút sau, tuyết bất ngờ ngừng rơi. Một Giáng sinh trắng ngắn ngủi. Thôi thì thế cũng tốt hơn là tuyết phủ kín cả thị trấn. Chắc ông Trời cũng cố tình chiếu cố chúng tôi đây mà?

"Đây, tôi mua cho cô nè."

Vẫn còn ở sân trượt băng, tôi đưa cho Masamune, người đang ngồi trên ghế dài bên ngoài sân, một ly sô cô la nóng bằng nhựa. Cô ấy chỉ khẽ đáp "Cảm ơn", rồi nhấp một ngụm sô cô la nóng. Sau khi tuyết ngừng rơi, chúng tôi lại bắt đầu trượt. Masamune mất một lúc, nhưng cuối cùng cũng quen dần. Vì cô ấy là kiểu người năng động, lại còn là thành viên câu lạc bộ thủ công, nên cũng chẳng mất quá nhiều thời gian. Chà, chắc cái logic này chỉ đúng ở trường của chúng tôi thôi. Hiện tại, chúng tôi đang nghỉ giải lao. Giờ là 7 giờ tối. Có lẽ chúng tôi nên tập trung đi ăn tối sớm thôi.

"À phải rồi, chắc Subaru-sama và mọi người đang dự tiệc nhỉ."

Tôi ngồi xuống cạnh cô gái, khi cô ấy cất tiếng.

"Chắc thế. Ít nhất thì Ichigo-san có vẻ rất mong chờ, nên hẳn là một bữa tiệc lớn rồi."

"Chắc chắn rồi. Với tính cách của chị ấy, chắc sẽ dùng dao xẻ thịt gà quay thành từng mảnh luôn cho xem."

"Cô đang nói là chị ấy trút giận lên tôi đấy à?"

Thật ra, nghe cũng hợp lý phết. Chị ấy chắc sẽ tự tay xé nát con gà. Tôi rùng mình khi nghĩ đến cảnh đó.

"Năm ngoái Giáng sinh, con gà ngốc nghếch nhà cô làm gì vậy?"

"Lẩu."

"Lẩu... Cổ điển ghê."

"Không thể làm khác được. Đó là truyền thống của nhà chúng tôi, ngồi quanh bàn sưởi kotatsu mà ăn lẩu."

"Ưm, nghe vui đấy."

"Chà, cũng không chán đâu."

"À, chắc Sakamachi lại gây ra náo loạn nữa rồi."

"Cô biết chị ấy rõ thật đấy nhỉ."

Nghĩ lại thì, nồi lẩu nhà chúng tôi đúng là có một không hai. Thủ phạm luôn là Kureha. Cứ hễ cô ấy nói "Hãy cho gì đó màu đỏ vào đi!", là y như rằng kim chi với cà chua được ném vào nồi. Ít nhất thì mọi thứ vẫn ăn được.

"Phì phì, nghe vui thật... Hắt xì!"

"Á, cô không sao chứ?"

"T-Tôi không sao, chỉ là hắt hơi thôi mà." Masamune nói, rồi lại nhấp một ngụm sô cô la nóng nữa.

"Đừng để bị cảm lạnh nữa đấy, nghe rõ không?"

"Hừm, tôi biết rồi."

"Thật sao? Tôi không muốn bị biến thành bình nước nóng ở đây đâu nhé."

"C-C-C-Câm miệng! Lúc đó tôi ôm cô là vì tôi bị sốt! Nếu không, tôi sẽ không bao giờ làm điều gì đáng xấu hổ như vậy đâu!"

"Thật ư."

"~~~! C-Cái đồ... Thôi được rồi, nó làm tôi ấm lên mà, nên chẳng sao đâu..." Masamune bĩu môi.

Cái điệu bộ hờn dỗi của cô ấy trông dễ thương như một cô gái thực thụ.

"Cứ cẩn thận. Cô hưng phấn cả ngày rồi, nên nếu kiệt sức thì sẽ dễ bị cảm lạnh hơn đấy."

"Ư... Tôi thật sự hưng phấn đến vậy sao?"

"Mấy phút trước cô còn hét lên 'Giáng sinh trắng!' cơ mà."

Bình thường, cô ấy chắc chắn sẽ không hưng phấn về điều gì đến thế. Ít nhất là không phải thứ gì không liên quan đến thỏ.

"C-Có vấn đề gì đâu? Dù sao cũng là Giáng sinh mà." Masamune luyên thuyên.

Và rồi, cô ấy ngượng ngùng quay mặt đi chỗ khác.

"...Này, Masamune." Tôi nảy ra một câu hỏi. "Có chuyện gì xảy ra ở nhà cô trước khi chúng ta đến đây không?"

"Ơ..."

Cô ấy im lặng. Masamune hôm nay tràn đầy năng lượng một cách đáng sợ. Hay đúng hơn là, quá năng động so với cách cô ấy thường hành xử. Cứ như thể cô ấy đang cố che giấu điều gì đó, cố gắng gượng cười. Lý do chắc chắn là vì có chuyện gì đó xảy ra ở nhà cô ấy. Sau khi cô ấy gặp cha mẹ mình—

"...Con gà ngốc nghếch." Masamune gọi tên tôi, giọng đầy lo lắng. "Tôi biết hôm nay không phải là ngày thích hợp để nói chuyện đó, nhưng cô có phiền lắng nghe mấy lời than vãn vu vơ của tôi không?"

"Dĩ nhiên rồi. Nếu cô không ngại tôi."

"...Cảm ơn." Cô ấy khẽ cảm ơn tôi.

Nụ cười của cô giờ đây nhợt nhạt, không còn chút sức sống nào so với trước kia.

“Cũng như tôi đã nói, tôi đến gặp gia đình là để chấm dứt mọi chuyện. Đương nhiên, tôi không hề có ý định sẽ bỗng dưng hòa thuận với họ, và cũng chẳng nghĩ điều đó có thể xảy ra.”

“……” Tôi im lặng, chỉ đơn thuần lắng nghe cô ấy.

Việc hàn gắn có lẽ là điều không thể đối với gia đình cô ấy. Tuy nhiên, tôi sẽ chẳng nói gì với cô ấy cả. Tôi hầu như không biết gì về cô ấy và gia đình, nên tôi không có tư cách để bình phẩm. Đó là vấn đề của họ. Dù cho nó có rối ren và rạn nứt đến mức nào, thì vẫn là gia đình của Masamune. Vì vậy, họ nên tự giải quyết.

“Thế nên, tôi đến đó hôm nay, nghĩ rằng đây có thể là lần cuối cùng… Hoặc ít nhất, tôi đã gọi họ đến với ý định như vậy.”

Lần cuối… Nghĩa là, cô ấy sẽ đoạn tuyệt với gia đình. Đó là lý do cô ấy đến thăm họ.

“Nhưng.”

Tuy nhiên, những lời kế tiếp của cô ấy khiến tôi bàng hoàng.

“…Họ không đến.”

“…Cái gì?” Tôi buột miệng thốt lên một tiếng ngớ ngẩn.

Họ không đến ư? Cái quái gì thế này? Không phải cô ấy vừa nói đã nhận được hồi đáp của họ sao?

“Lúc đầu, tôi nghĩ mình nhầm giờ. Nhưng khi kiểm tra lại thư tôi gửi cho họ, thì đúng là giờ đó. Vậy nên tôi quyết định đợi thêm một lát.”

“……”

“Dù… tôi có đợi bao lâu đi nữa, họ vẫn không đến. Tôi đã định gặp họ lần cuối, và nghĩ sẽ nói lời tạm biệt, vậy mà…”

“……”

“Thế là, trong lúc đợi họ, tôi bắt đầu suy nghĩ… và chợt hiểu ra. Đó chính là câu trả lời của họ.”

“……” Tôi nín thở.

Về cơ bản, đó là thái độ của cha mẹ cô ấy đối với Masamune, và cũng là lời hồi đáp cuối cùng của họ. Masamune đã đến gặp họ với sự quyết tâm, vậy mà họ lại không gặp cô ấy. Họ phớt lờ chính đứa con ruột thịt của mình, và điều đó cũng được xem là lời đáp trả. Họ lại một lần nữa mặc kệ Masamune. Nhưng…

“…Đáng khinh bỉ thật…!” Tôi thốt ra những lời đó với giọng run rẩy mà không hề hay biết.

Ý tôi là, các người là gia đình mà. Cho dù các người có bỏ mặc đứa con của mình, nó vẫn là con của các người. Các người vẫn phải quan tâm đến nó chứ…!

“…Cảm ơn anh, đồ gà ngốc.”

Không hiểu sao, Masamune lại nói những lời đó với tôi.

“Sao cô lại cảm ơn tôi?”

“Ý tôi là, anh đang giận dữ vì tôi mà, phải không?”

“…Chắc vậy.”

“Vì thế tôi muốn cảm ơn anh. Giận dữ vì tôi… Nhưng anh không cần phải lo lắng đâu. Dù sao đó cũng là vấn đề cá nhân của tôi.”

“……”

“Chưa kể… nói chuyện với anh khiến tôi cảm thấy tốt hơn nhiều. Tôi không thể nói lời từ biệt cuối cùng với họ, nhưng nếu chúng tôi thực sự có thể làm điều đó như một gia đình, thì có lẽ chuyện này đã không xảy ra.” Masamune nói với giọng điệu cay nghiệt.

Tôi không thể không đồng ý. Nếu họ thậm chí có thể trò chuyện tử tế, thì gia đình họ đã không tan nát như vậy. Tuy nhiên, thực tế thật tàn nhẫn. Gia đình Masamune đã quá rối ren, nên việc hàn gắn là điều không thể.

“Masamune.” Tôi bình tĩnh gọi tên cô ấy. “Cô… thật sự ổn với chuyện đó sao?” Tôi hỏi cô ấy.

Thành thật mà nói, tôi thậm chí không biết mình có thể làm gì, nhưng nếu cô ấy cần giúp đỡ, thì tôi muốn giúp. Tôi vẫn nghĩ rằng gia đình nên tự giải quyết những vấn đề này. Tuy nhiên, nếu cô ấy thực sự muốn gặp cha mẹ mình, tôi sẵn sàng kéo họ đến mà không chút ngại ngùng. Chỉ cần cô ấy muốn…

“…Không sao đâu.” Masamune nói, giọng đầy tự tin. “Đúng là tôi muốn gặp họ, nhưng tôi cũng có thể nói lời từ biệt cuối cùng qua thư. Họ có thể không trả lời, hoặc thậm chí không đọc, nhưng tôi sẽ cảm thấy hài lòng. Dù sao thì—tôi đang hạnh phúc mà.” Cô ấy nói. “Tôi không còn là kẻ cô độc như trước nữa. Tôi có những người bạn như anh, Subaru-sama, Suzutsuki Kanade, và nhiều người nữa. Đôi khi hơi ồn ào một chút, nhưng chắc chắn không phải theo chiều hướng xấu.”

“……”

“Chưa kể, em còn được hẹn hò với anh nữa chứ. Kì thực, em vẫn luôn ước ao một Giáng Sinh như thế này, cứ như thể một trong những mong ước của em đã thành hiện thực vậy.” Má cô ấy ửng hồng khe khẽ, ngượng ngùng cất lời.

Gương mặt cô ấy ánh lên nụ cười.

“……”

Chẳng hiểu sao, nhưng nhìn thấy nụ cười ấy, mọi giận hờn trong lòng tôi đều tan biến.

“Anh chẳng làm gì để em phải cảm ơn cả.” Tôi thốt lên. “Sở dĩ em được vui vẻ như bây giờ, được đón Giáng Sinh cùng người khác—là vì em đã tự mình cố gắng. Em đã thay đổi chính mình đấy.”

Đúng vậy, Masamune đã thay đổi. Cô ấy không còn cô độc như trước nữa. Tất cả là nhờ vào sự nỗ lực không ngừng nghỉ của cô ấy. Dù trước đây không thể tin tưởng người khác, nhưng cô ấy đã cố gắng rất nhiều để thay đổi điều đó. Theo lời Schrö-senpai kể, cô ấy đã cởi mở hơn rất nhiều ở câu lạc bộ, đến thường xuyên hơn, và xây dựng những mối quan hệ mới với các thành viên, cũng như Suzutsuki và Konoe. Tất cả là nhờ vào chính cô ấy, những gì cô ấy đạt được đều xứng đáng.

“—Không, không chỉ là sức của mình em thôi đâu.” Masamune thở ra một làn hơi trắng, rồi nói.

Và rồi, cô ấy nhìn thẳng vào tôi.

“Lý do em thay đổi được là vì anh đã cứu em.”

“……”

“Hồi lễ hội trường, nếu anh không cứu em, chắc chắn em sẽ không bao giờ thay đổi được. Thế nên—em sẽ không bao giờ quên ơn đó đâu.” Cô ấy dùng những lời nói thành thật nhất của mình.

Masamune của quá khứ chắc chắn sẽ không bao giờ có thể nói ra những lời ấy với nụ cười trên môi.

“Thôi được rồi, kết thúc giờ nghỉ giải lao được chưa nhỉ? Em cần trượt băng thêm chút nữa vì cũng lâu rồi không tập luyện.” Masamune nói rồi đứng dậy khỏi ghế.

Và rồi, cô ấy chậm rãi đi về phía sân băng lần nữa.

“……”

Có lẽ… cô ấy chọn địa điểm này vì trước đây cô ấy từng đến đây? Dù sao thì, khi tôi hỏi, cô ấy cũng đã kể cho tôi nghe rồi. Đây chỉ là suy đoán của tôi, nhưng có lẽ cô ấy từng đi trượt băng với gia đình trước đây. Tôi không biết gia đình cô ấy đã đối xử với cô ấy như thế nào hồi đó. Có lẽ họ tử tế hơn rất nhiều? Hiện tại, gia đình cô ấy đang tan nát.

“………”

Có lẽ cô ấy đến đây để cắt đứt rõ ràng những cảm xúc của mình? Tất cả là để cô ấy có thể bước tiếp. Để cô ấy có thể tự đứng vững trên đôi chân của mình.

“Này, đồ ngốc nhát gan kia! Em sẽ bỏ anh lại nếu anh không nhanh lên đó!” Cô ấy vẫy tay về phía tôi, người vẫn còn đang ngồi trên ghế, và nở một nụ cười rạng rỡ.

40-ba2md2v.png?w=727

“Rồi rồi,” Tôi đáp.

Gia đình—Chúng tôi quả thực giống như một gia đình. Sau khi đã sống chung hai tháng, thậm chí còn đi hẹn hò Giáng Sinh. Nhưng, tôi không biết điều này sẽ kéo dài bao lâu. Một khi tháng Giêng đến, nhà tôi sẽ trở lại bình thường, và một khi việc điều trị chứng sợ phụ nữ của tôi kết thúc, tôi cần đưa ra câu trả lời cho cô ấy—về lời tỏ tình của cô ấy.

“……”

Nhưng ít nhất, cho đến ngày đó, tôi muốn tận hưởng cuộc sống thường ngày này càng lâu càng tốt. Tuy nhiên, tôi không thể quên điều đó. Vì vậy, tôi đứng dậy và đi theo Masamune với một nụ cười.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận