Nếu bạn yêu thích các tác phẩm của chúng tôi, hãy theo dõi chúng tôi trên mạng xã hội, tham gia Discord và cân nhắc ủng hộ chúng tôi trên Patreon nhé:
https://discord.gg/e4BJxX6https://www.patreon.com/CClawTrans
Ngày 31 tháng 8 đã tới, và với tất cả học sinh cấp ba trên đất nước này, ngày hôm nay mang một ý nghĩa hết sức đặc biệt. Quả đúng như vậy, đây chính là ngày cuối cùng của kỳ nghỉ hè, chặng đường cuối cùng trước khi trường học mở cửa trở lại.
Tôi nghĩ cậu bạn Jirou-kun của tôi sẽ giải thích như vậy đấy. À, xin lỗi vì đã giới thiệu muộn màng, tên tôi là Suzutsuki Kanade. Chào mừng bạn đến với căn phòng của tôi, hy vọng hôm nay bạn sẽ có một khoảng thời gian vui vẻ.
“…Chỉ đùa thôi.” Tôi thở dài, rồi đổ ập người xuống giường.
Không cần phải giới thiệu bản thân khi chẳng có ai xung quanh. Bình thường tôi cũng chẳng làm mấy chuyện như thế này, nhưng hôm nay tôi lại thấy hơi buồn chán và có chút u sầu. Dù sao thì, cứ nằm thế này cũng chẳng hết buồn, chi bằng tôi chơi một ván game để đổi gió, tiện thể tự phân tích bản thân mình luôn.
Tôi đang nghỉ ngơi trong phòng riêng của mình. Đối với một công dân bình thường, gia đình tôi khá danh giá, và căn phòng của tôi cũng đúng như vậy, xa hoa lộng lẫy. Đó là một không gian rộng rãi, được trang bị giường có mái vòm, cùng một vài món nội thất nhập khẩu từ nước ngoài. Dù nó có xa hoa đến mức nào, nhưng từ nhỏ tôi đã không mấy bận tâm, coi đó là chuyện bình thường. Dĩ nhiên, nếu tôi thực sự nói điều này ra, Jirou-kun chắc chắn sẽ cho tôi một trận ra trò.
Jirou-kun là bạn cùng lớp của tôi. Sau khi lớn lên trong một gia đình có cả em gái và mẹ đều là những người mê đấu vật, tính cách của cậu ấy trở nên vặn vẹo một cách kỳ lạ. Nhưng mà, chắc chắn không đến mức như tôi và Usami-san đâu. Nghĩ lại thì, mùa hè này đã xảy ra rất nhiều chuyện, mà lần nào cũng có cậu ấy góp mặt. Nổi bật nhất dĩ nhiên là chuyến đi “đánh trốn” mà tôi đã dùng sức kéo cậu ấy đi. Chuyến đi đó quả thực rất vui.
Thế nhưng, tôi không ngờ mọi thứ lại trở nên thú vị đến thế, và cuộc sống thường ngày của tôi lại thay đổi đến mức này. Lý do cho điều này là việc Jirou-kun đã phát hiện ra bí mật của quản gia của tôi—Subaru vào tháng Tư. Sau sự cố đó, mọi thứ đều thay đổi. Mọi thứ cứ thế mà trở nên thú vị, vui vẻ, và đáng tận hưởng. Dĩ nhiên, cũng có tôi đang cố gắng tự mình tạo ra những sự kiện này, nhưng việc cậu ấy luôn vướng vào rắc rối cũng giúp ích rất nhiều.
Khi ở bên cậu ấy, tôi chẳng bao giờ cảm thấy buồn chán. Đối với một người như tôi, người không thể sống thiếu sự phấn khích và niềm vui, cậu ấy chính là kẻ thù lớn nhất của địch thủ truyền kiếp của tôi, tức là sự buồn chán. Đó là lý do tại sao tôi thường xuyên muốn được ở bên cậu ấy.
“……”
Nếu phải thú nhận một điều, thì đây là lần đầu tiên tôi có cảm giác như vậy đối với một người con trai. Nhân tiện thì, mối tình đầu của tôi là quản gia của tôi, Konoe Subaru. Cô ấy là người bạn đầu tiên của tôi, là sự tồn tại không thể thay thế đầu tiên của tôi. Tôi vẫn yêu cô ấy cho đến bây giờ, và điều đó có lẽ sẽ không bao giờ thay đổi. Tuy nhiên, thứ tôi cảm thấy dành cho Jirou-kun lại là một loại cảm xúc khác biệt so với điều đó.
Chưa kể, cậu ấy không chỉ hài hước và thú vị khi ở gần. Bình thường cậu ấy là một tên nhát cáy, chỉ cần chạm vào một cô gái là đã chảy máu mũi, nhưng cũng có lúc cậu ấy thực sự rất ngầu. Ví dụ như, trong suốt Tuần Lễ Vàng vừa rồi. Dù bị một chiếc xe tải tông qua, người đầm đìa máu, cậu ấy vẫn gạt tôi sang một bên để hết sức thuyết phục Subaru… Chứng kiến cảnh đó thật sự quá… ấn tượng và kích thích. Kết quả là, tôi đã tiến tới và… ưm, k-hôn cậu ấy…
Ngay cả bản thân tôi cũng tự hỏi liệu mình có đi quá xa không, nhưng tôi muốn nhìn thấy gương mặt kinh ngạc của cậu ấy, và tôi nghĩ điều này sẽ dẫn đến một kết quả thú vị hơn.
“Nhưng, đó lại là nụ hôn đầu tiên và duy nhất của tôi…”
Thật ra, nếu được thì tôi muốn chuyện đó xảy ra trong một tình huống lãng mạn hơn kia. Có lẽ Usami-san cũng sẽ nghĩ vậy cho mà xem. Dù tính cách có hơi khó gần, nhưng cô ấy lại khá là "bánh bèo" đấy. Thôi kệ, dù sao thì tôi cũng chẳng hối tiếc gì nhiều. Sau tất cả, tôi vẫn mang ơn Jirou-kun sâu sắc. Nhờ cậu ấy mà Subaru và tôi mới làm lành được, mối quan hệ cũng trở lại như xưa. Với tôi, đó là điều đáng trân trọng, và tôi vẫn thấy áy náy về những vết thương cậu ấy phải chịu hồi tháng Tư. Thế nên, nụ hôn đó coi như một chút thay lời cảm ơn vậy.
Nhưng mà, tôi cũng thấy một phần lỗi là do Nagare, vì lúc đó anh ta đã phớt lờ mệnh lệnh của tôi. Khi tôi hỏi anh ta về chuyện đó, thì có vẻ như anh ta bị buộc phải làm vậy vì một lý do nào đó, nhưng tôi chẳng thể nào biết được. Chắc là liên quan đến cái tính "cuồng con" của anh ta thôi. Thôi được rồi, tự phân tích đến đây là đủ rồi.
“À, không ổn rồi.”
Tôi quên mất điều quan trọng nhất khiến Suzutsuki Kanade đang cảm thấy khá buồn rầu lúc này. Nói thẳng ra, đó là về quản gia của tôi, Konoe Subaru. Gần đây, cô ấy cứ hành xử là lạ…
“Tiểu thư, người vẫn còn thức sao?”
Tôi nghe thấy tiếng gõ khẽ vào cửa phòng, tiếp theo là một giọng nữ trầm ấm. Nghe vậy, tôi liền bật dậy, ngồi trên giường. Và rồi, tôi “bật công tắc” điều gì đó sâu bên trong mình, để biến tôi trở lại thành Suzutsuki Kanade thường ngày.
“Phải, ta vẫn thức. Em vào đi, Subaru.” Tôi đáp lại bằng một giọng điềm tĩnh để không gây ra bất kỳ nghi ngờ nào.
Nhìn đồng hồ trong phòng, tôi thấy đã gần mười một giờ đêm. Vì ngày mai là buổi học đầu tiên của học kỳ mới, chúng tôi nên đi ngủ sớm thì hơn.
“…Xin phép, tiểu thư.”
Subaru có vẻ căng thẳng về điều gì đó khi bước vào phòng tôi. Như mọi khi, cô ấy vẫn đáng yêu một cách lạ lùng với mái tóc lấp lánh, đôi mắt trong suốt, thân hình mảnh mai và khuôn mặt xinh đẹp.
“Có chuyện gì vậy? Em ít khi ghé phòng ta muộn thế này.” Tôi giả vờ như không biết, nhưng biểu cảm và cử chỉ của cô ấy đã nói lên tất cả.
Tôi chắc chắn rằng tối nay, mọi nghi ngờ của tôi sẽ được xua tan, dù tôi có muốn hay không. Bữa tối nay quá đột ngột. Chắc hẳn là có mục đích. Dù sao thì tôi hiểu Subaru hơn bất cứ ai khác, nhưng không ngờ cô ấy lại hành xử như vậy…
“Chuyện là… tôi muốn xin tiểu thư một chút lời khuyên…” Subaru lên tiếng, đôi chân run rẩy như một chú cừu non mới sinh.
…Hừm, em ấy đâu cần phải căng thẳng đến mức này. Chúng ta là bạn bè, chưa kể còn cùng tuổi nữa. Tôi nghĩ kế hoạch của em ấy là khiến tôi vui vẻ với bữa tối, để mọi chuyện dễ dàng hơn cho em ấy. Jirou-kun cứ gọi tôi là sói, nhưng bây giờ tôi thực sự cảm thấy mối quan hệ của mình với Subaru giống như sói và cừu vậy. Tất nhiên, tôi sẽ không nói điều này ra miệng.
“Đương nhiên rồi, nói đi. Nhưng, em phải giữ lời hứa đổi lại đấy.”
“Ưm…”
“Sao thế? Chuyện này đơn giản mà, đúng không?”
“…Đ-Được rồi… Kana-chan.”
“Phì phì, cảm ơn em.”
Cái tên nghe hoài niệm làm sao. Tôi vẫn luôn yêu cầu em ấy gọi tôi như thế khi chỉ có hai đứa, nhưng vì em ấy quá cần mẫn, em ấy sẽ không nghe lời tôi. Nếu tôi ra lệnh như vừa nãy, em ấy sẽ vâng lời ngay lập tức, nhưng điều đó vẫn khiến tôi cảm thấy hơi buồn trong lòng.
“Subaru, em muốn nói chuyện gì?”
Tôi có thể đoán sơ sơ em ấy muốn nói chuyện gì rồi. Tiền cược của tôi chắc chắn là đặt vào Jirou-kun.
“À… chuyện là…” Subaru tiếp tục với giọng điệu ngượng nghịu. “Kana-chan, tiểu thư có… thích Jirou không?”
“……” Tôi bất ngờ trong giây lát.
Tất nhiên, bên ngoài tôi vẫn giữ vẻ bình tĩnh và lý trí, nhưng bên trong, tim tôi đập loạn xạ. Kỳ vọng của tôi hoàn toàn khác với thực tế đang diễn ra trước mắt.
“Giờ thì, ai biết được chứ.” Tôi mỉm cười để câu thêm thời gian.
—Nghĩ đi, Suzutsuki Kanade. Điều quan trọng nhất lúc này là phải nghĩ cho Subaru. Và thế là, lựa chọn của mình chính là...
“—Đúng vậy, mình thích cậu ấy.”
“…!”
“Đừng có sốc thế chứ. Mình đúng là thích cậu ấy, nhưng chỉ là thích kiểu bạn bè thôi. Chứ không phải thích kiểu nam nữ gì đâu.”
“Mình… mình hiểu rồi… Mình đã lo lắng nếu không phải như thế.” Nghe lời mình nói, Subaru thở phào nhẹ nhõm.
…Được rồi, có vẻ lựa chọn của mình là đúng đắn. Tạm gác chuyện thật giả sang một bên, đây là cách tốt nhất lúc này. Bởi vì, mình biết chuyện gì sắp xảy ra sau đó…
“……Có một lời tỏ tình.”
“Hả?”
“Ở lễ hội mùa hè hôm trước, đã có một lời tỏ tình.”
“…Ai?”
“Ư… Mình… mình đã tỏ tình với Jirou.” Subaru đỏ bừng mặt, vừa nói vừa thú nhận.
……Cái tên nhát cáy đó, đâu phải là những gì cậu nói với mình. Sao lại là "chẳng có gì xảy ra" chứ? Ngày mai gặp cậu ta, mình nhất định phải cho cậu ta một trận mới được.
“……”
Nhưng, có gì đó không ổn. Jirou-kun không giống kiểu người có thể nói dối người khác. Ít nhất là không đến mức mà mình không nhận ra…
“Nhưng… mình đã thất bại.”
“???” Mình nghiêng đầu, không thể hiểu Subaru đang nói gì.
Thấy mình như vậy, Subaru giải thích rằng cô ấy đã nói việc chỉ làm bạn thì cô ấy không thể làm được. Đó là một lời tỏ tình trong lúc bộc phát, nhưng rồi cô ấy sợ hãi phản ứng của Jirou-kun, sợ bị từ chối. Cô ấy nghĩ rằng nếu bây giờ Jirou-kun từ chối, có lẽ họ còn không thể làm bạn. Ngay khi nghĩ đến đó, cô ấy đã đổi lời “tỏ tình” của mình thành “Mình muốn chúng ta làm bạn thân nhất”.
“…Hừm.” Nghe lời thú nhận của quản gia, mình khẽ thở dài.
Mình hiểu rồi. Đó là lý do tại sao Subaru lại bắt đầu trở nên lúng túng khi ở gần và khi nhắc đến Jirou-kun. Hơn thế nữa, điều này cuối cùng cũng xác nhận được suy đoán của mình. Thực ra mình đã có chút cảm giác về chuyện này, một giả định rằng mọi chuyện có thể là như thế này.
“Vậy nói tóm lại…” Tạm thời, mình quyết định trêu chọc cô quản gia đáng yêu của mình một chút. “Cậu thích Jirou-kun, phải không?”
“!”
“Mình nói sai à?”
“K-Không, mình…”
“À, vậy không chỉ thích, mà thực ra là yêu luôn?”
“~~~!” Mặt Subaru đỏ bừng như quả táo, cô ấy khẽ đáp. “…Vâng.” Rồi cô ấy gật đầu.
…Đây là loại sinh vật đáng yêu nào vậy chứ? Ôi không, giờ mình còn muốn trêu cô ấy nhiều hơn nữa.
“Mình hiểu rồi. Vậy thì, dù thức hay ngủ, cậu đều nghĩ về Jirou-kun, đúng không?”
“Ư…”
“Say đắm vì sức hút của cậu ấy?”
“Ugh…”
“Yêu đương siêu cấp bách khoa toàn thư?”
“L-Làm ơn…”
“Để mình đoán xem, lời khuyên cậu muốn sẽ diễn ra như sau. Cậu sẽ hỏi mình ‘Mình phải làm gì đây, Kana-chan. Mỗi khi nghĩ đến Jirou-kun, người mình cứ nóng bừng lên, cả đêm không ngủ được…!’ theo sau đó là…”
“K-Kana-chan! Đủ rồi!” Cuối cùng, Subaru dường như đã đạt đến giới hạn.
Vì quá xấu hổ, cả người cô ấy đỏ bừng, bĩu môi như một đứa trẻ nhỏ, nói ‘Thôi mà… Kana-chan đúng là đồ bắt nạt mà…’. Aaaa, cô ấy thật dễ thương. Nói thật lòng, mình muốn thấy thêm nhiều cử chỉ đáng yêu như thế này nữa, nhưng có lẽ mình nên dừng lại. Mình sẽ cảm thấy có lỗi với cô ấy mất. Với lại, còn nhiều chuyện quan trọng hơn cần nói.
“…Kana-chan.” Subaru cất tiếng với giọng run run. “Mình nên làm gì từ bây giờ đây… Đây là lần đầu tiên mình cảm thấy như vậy…”
“……”
“Mình đã nghĩ sẽ lấy hết can đảm để tỏ tình lại, nhưng… mình không thể. Chỉ nhìn thấy mặt Jirou-kun thôi là mình đã… cảm thấy rất xấu hổ, và mình nhận ra tình cảm của mình dành cho cậu ấy… đến nỗi mình không thể nói chuyện bình thường với cậu ấy nữa.”
“……”
“Vì thế, mình không biết phải làm gì… Nhưng, mình chỉ có thể nói chuyện này với cậu thôi Kana-chan, nên… nên…!”
“…Mình hiểu rồi, Subaru.” Mình nhẹ nhàng nắm lấy tay cô quản gia.
“K-Kana-chan…?”
“Không sao đâu, Subaru. Mình sẽ… giúp cậu. Mình sẽ hỗ trợ cậu để cậu có thể tỏ tình đàng hoàng với Jirou-kun.”
“N-Nhưng…”
“Em đang cảm thấy có lỗi vì bắt ‘chủ nhân’ của mình phải ra tay giúp đỡ như thế này sao? Đừng lo lắng chuyện đó. Suy cho cùng… chúng ta chẳng phải là bạn thân nhất của nhau ư?” Tôi thì thầm nhẹ nhàng như câu hát ru, rồi ôm lấy Subaru.
Cả căn phòng chìm vào tĩnh lặng.
“…Cảm ơn cậu, Kana-chan.” Subaru cất lời cảm ơn một cách chân thành.
…Đúng rồi, thế này là ổn rồi. Đây là câu trả lời tuyệt vời nhất có thể. Bởi vì, Subaru là một sự tồn tại không thể thay thế đối với tôi. Chỉ cần em ấy hạnh phúc là đủ rồi. Đó là lựa chọn của Suzutsuki Kanade. Huống chi, việc đóng vai ông tơ bà nguyệt chắc chắn sẽ không hề nhàm chán đâu. Tôi có thể sai bảo em ấy làm đủ thứ chuyện, ngắm nhìn vẻ ngượng ngùng của em ấy mà thích thú, và tôi cá rằng phản ứng của Jirou-kun cũng sẽ cực kỳ thú vị nữa. Dù sao thì, tôi phải đảm bảo cả hai người họ đều có một cái kết hạnh phúc.
Nếu có bất kỳ điểm bất thường nào trong tình huống này… thì đó chính là Usami Masamune. Thật lòng mà nói, tôi rất khó đối phó với cô ấy. Hơn hết, tôi còn cảm thấy sợ hãi. Cô ấy dường như cũng có hứng thú với Jirou-kun, nên tôi cần phải cẩn thận với cô ấy. Đánh giá từ không khí giữa hai người khi tôi đến xem xét, mối quan hệ của họ chưa tiến triển quá xa, vì vậy tôi không cần phải lo lắng về điều này lúc này.
Ổn thôi. Mọi chuyện rồi sẽ ổn cả. Dù sao thì, tôi là Suzutsuki Kanade mà.
“……”
Thế nhưng, một phần trong tôi, phần mà tôi muốn giấu kín sâu thẳm nhất, lại không thể chấp nhận kết quả này. Cứ như thể chính tôi đang cố gắng ngăn chặn diễn biến này vậy. Tôi thấy mình chần chừ và khó chấp nhận rằng điều mình đang làm là đúng. Cảm giác như tôi đang cố gắng giết chết cảm xúc của chính mình. Tôi tự hỏi tại sao, đây là lần đầu tiên tôi cảm thấy thế này. Một kết quả như vậy lẽ ra phải là ổn đối với tôi chứ. Nó nghe có vẻ thú vị, hấp dẫn, và sẽ khiến Subaru hạnh phúc mà.
Phán đoán của tôi không thể sai được, vậy mà… tôi tự hỏi tại sao, lại có cảm giác khó chịu này tràn ngập trong tôi. Gần như tôi đang mắc phải một sai lầm nghiêm trọng vậy.
“……”
Nhưng tôi không thể cứ mãi mâu thuẫn như thế này. Dù sao thì, hôm nay là ngày 31 tháng 8, ngày cuối cùng của kỳ nghỉ hè. Bắt đầu từ ngày mai, học kỳ hai sẽ bắt đầu. Và sau đó, tôi sẽ phải tương tác với cậu ấy một lần nữa.
“……”
Phải làm sao đây, phải làm sao đây, phải làm sao đây, phải làm sao đây, phải làm sao đây, phải làm sao đây, phải làm sao đây, phải làm sao đây, phải làm sao đây, phải làm sao đây… Suy cho cùng. Khi nhắc đến Jirou-kun, tôi cũng…


0 Bình luận