Mayo Chiki!
Asano Hajime Kikuchi Seiji
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Quyển 5

Chương 3: Chúc mừng sinh nhật em gái

0 Bình luận - Độ dài: 8,508 từ - Cập nhật:

Nếu bạn yêu thích những gì chúng tôi làm, hãy theo dõi các kênh mạng xã hội, tham gia Discord của chúng tôi và cân nhắc ủng hộ chúng tôi trên Patreon nhé:

https://discord.gg/e4BJxX6https://www.patreon.com/CClawTrans

Cá nhân tôi yêu nhất kỳ nghỉ hè. Nghe thì có vẻ như tôi là một thằng nhóc tiểu học hay một ông chú công sở đã kiệt sức, nhưng tôi dám chắc rằng bạn sẽ khó mà tìm được ai đó thực sự ghét kỳ nghỉ hè đâu. Nhất là khi phỏng vấn những học sinh cấp ba như tôi.

Suy cho cùng, đâu có mấy việc phải làm trong kỳ nghỉ hè chứ. Tất nhiên, tôi dùng từ "mấy" là vì vẫn còn có các lớp học ngoại khóa, nhưng may mắn thay, hôm nay chúng cũng đã kết thúc rồi. Thử nghĩ mà xem. Không còn lý do để đến trường, tôi chẳng cần phải dậy sớm, và thế có nghĩa là cô ấy, Sakamachi Kureha, cũng sẽ không đến đánh thức tôi.

Không chỉ sở hữu năng khiếu cận chiến và được trời phú cho phản xạ cùng khả năng thể thao tuyệt vời, sau khi được mẹ tôi đích thân huấn luyện, Kureha còn liên tục biến tôi thành bao cát tập luyện. Chuyện này đã kéo dài ròng rã suốt mười năm trời rồi. Những cô bé khác thì được tặng búp bê để chơi đùa, hẳn là trong trường hợp này cũng vậy thôi, tôi cá là thế. Cô ấy chỉ xem tôi như một món đồ chơi. Nhờ vậy mà cơ thể tôi cũng trở nên rắn chắc và lì đòn hẳn ra.

Và đây mới là điểm chính tôi muốn nói. Lý do cá nhân tôi yêu kỳ nghỉ hè đến vậy, đơn giản là vì Kureha sẽ không phải đánh thức tôi dậy. Điều này vô cùng quan trọng. Để bạn biết nhé, cái cách cô ấy gọi tôi dậy chẳng hề lãng mạn hay nhẹ nhàng chút nào đâu. Ngược lại, cô ấy ra tay không chút nương nhẹ, đúng kiểu bạo hành gia đình một cách quỷ dị, chỉ cốt để đảm bảo tôi không bị trễ tiết đầu. Mà tất nhiên, mỗi lần như vậy lại là một buổi tập dượt cho một chiêu vật mới của cô ấy. Với sự xuất hiện của Kureha vào mỗi buổi sáng, ý thức của tôi bị kéo phăng khỏi thế giới mộng mơ, quẳng thẳng vào hiện thực khắc nghiệt và xã hội bất công. Tuy nhiên, kỳ nghỉ hè thì khác.

Những buổi sáng kỳ nghỉ hè không có Kureha. Không có lớp học, cô ấy chẳng có lý do gì để đánh thức tôi cả. Thế nên tôi mới hay thức khuya, đó là một thói quen xấu của tôi. Buổi tối có quá nhiều thứ hay ho để xem, nên tôi cứ thế quên mất thời gian. Nhưng giờ thì chẳng cần phải lo lắng gì rồi. Khi kỳ nghỉ hè đến, mấy cái đồng hồ báo thức trong nhà Sakamachi cũng được nghỉ phép luôn. Giấc ngủ của tôi không còn bị giới hạn nữa, và tôi có thể thư giãn tùy thích.

Hôm nay là ngày 28 tháng 8. Chẳng còn mấy ngày nữa là hết kỳ nghỉ, vậy mà chút thời gian ít ỏi còn lại của kỳ nghỉ hè này vẫn khiến tôi hân hoan khôn xiết. Quả nhiên, tôi đã thức khuya rất nhiều, và khi nhìn đồng hồ, đã quá 6 giờ sáng rồi. Bên ngoài trời bắt đầu hửng sáng. Nếu bây giờ tôi đi ngủ, chắc chắn sẽ dậy vào khoảng 2 giờ chiều. Ưm, hoàn hảo. Tối nay tôi có hẹn ra ngoài, vậy thì cứ thong thả nghỉ ngơi đến lúc đó thôi.

À, thật là bình yên, thật là thanh thản. Và đây chính là ý nghĩa của tất cả những điều này. Tôi thầm cảm ơn một ngày lười biếng tuyệt vời nữa—

"Guuuuuten morgeeeeen! Chào buổi sáng, Anh hai!"

Cánh cửa bật mở, và cùng với tiếng hét đầy năng lượng đó, hiện thực lạnh lùng giáng một cái tát vào mặt tôi… Khoan đã. Tôi mệt đến mức nhìn thấy ảo giác kỳ lạ ư? Hay mắt mình có vấn đề rồi. Nhưng, đây chắc chắn là một ảo giác sống động. Cô bé này trông giống Kureha quá. Nhìn cái áo phông trắng kia xem. Và nụ cười giống hệt Kureha nữa chứ. Đến cả mái tóc cũng y chang. Khoan đã, cô ấy đang làm gì thế… Cô ấy dùng bàn học của tôi làm bệ nhảy rồi phóng thẳng vào tôi!?"

"!"

Cô bé vút qua không trung. Cùng lúc đó, tôi bắt đầu cầu nguyện. Suy cho cùng, cô bé hành động y hệt đứa em gái ruột của tôi… Cái kỹ năng đẹp mắt này khiến tôi có cảm giác mình sắp bị hành hình ở châu Âu thời Trung cổ vậy…

"Khụ!"

Một cú kẹp cổ kiểu Guillotine giáng thẳng xuống. Đôi chân mềm mại được bọc trong quần bó của Kureha đột ngột siết chặt lấy cổ tôi, theo kiểu lao mình từ trên cao xuống, suýt chút nữa đã bóp nát khí quản. Đó là một đòn tấn công kinh hồn bạt vía đến nỗi tôi còn chẳng kịp phản ứng.

“……”

Khoan đã nào, tại sao ngay cả vào một buổi sáng nghỉ hè thế này tôi vẫn bị tra tấn bằng mấy chiêu vật lộn chứ?

“Nyahaha.”

Sau khi thực hiện xong cú kẹp cổ, Kureha cười phá lên một cách sảng khoái rồi đứng dậy khỏi người tôi.

“Chào buổi sáng, Nii-san! Một buổi sáng thật yên bình biết bao!”

Con bé này uống Tequila hay gì vậy? Cái quái gì mà yên bình chứ? Em còn hưng phấn hơn mọi khi nữa đấy, này.

“…Em có biết bây giờ là mấy giờ rồi không?”

“Ưm… sáu rưỡi sáng ạ?”

“Đúng rồi. Vậy tại sao em lại xông vào phòng anh sớm thế?”

“Ehehe, em xin lỗi, Nii-san. Em chỉ muốn gặp anh càng sớm càng tốt thôi… nên mới qua đây ạ~”

Ái chà, cái nụ cười ngây thơ của con bé kiểu gì cũng làm tôi tức điên lên được. Đừng có mà khinh thường tôi, em sẽ không thể mua chuộc tôi chỉ bằng một nụ cười đâu.

“À phải rồi, sao em lại mặc cái thứ này?”

“À, cái này ạ?” Kureha kéo kéo chiếc áo thun chữ Y rộng thùng thình. Đó là áo của tôi mà, phải không? Hay đúng hơn, đó là một chiếc áo cũ của tôi, giờ không còn vừa nữa.

“Trông đẹp đúng không? Có thể nó hơi nhỏ đối với anh, nhưng lại vừa vặn với em một cách hoàn hảo đấy.”

“Trông cứ như áo đang mặc em vậy.”

“Nó còn phảng phất mùi của Nii-san nữa này.”

“Anh thấy giống mùi nước xả vải hơn thì phải.”

“Nyahaha, có sao đâu chứ? Ít nhất là em đang dùng mà.” Kureha xoay một vòng tại chỗ, khoe chiếc áo.

Dừng lại đi, tôi thấy quần lót của em rồi đấy. Rốt cuộc thì con bé cũng chỉ mặc mỗi cái áo đó, bên dưới là một chiếc váy ngắn cũn cỡn. Đương nhiên, cảnh những bắp đùi trắng nõn thoắt ẩn thoắt hiện như vậy không hề làm tim tôi loạn nhịp. Nếu tôi mà có bất kỳ cảm giác ham muốn nào với đứa em gái mình thì đúng là bước vào ngõ cụt mất rồi.

“Hửm? Nii-san, anh đang mong được nhìn thấy quần lót sao?”

“Câu đó từ đâu ra vậy? Anh quen nhìn đồ lót của em rồi. Với lại, cứ để anh ngủ, hoặc cho anh ngủ đi, chọn một trong hai cái đấy.”

Tôi thậm chí không đòi hỏi nhiều nữa. Tôi cũng chẳng ngại bị bóp cổ đến ngất xỉu một cách không tự nhiên đâu.

“Ehehe, không được đâu.”

Thế nhưng, Kureha cười và dập tắt mọi hy vọng cùng ước mơ của tôi.

“Vì đang là kỳ nghỉ hè, hai anh em mình phải chơi với nhau một chút chứ.”

“……”

Khoảnh khắc đó, tôi bị sự sợ hãi và kinh hoàng vây lấy, nghĩ rằng mình có thể đã thức dậy ở địa ngục. Chơi cùng nhau. Hai chúng tôi… tôi sợ. Chơi cùng Kureha chẳng khác nào một bản án tử hình trong mắt tôi. Tôi có lẽ phải để lại di chúc khi vẫn còn có thể.

Hồi mẫu giáo, mỗi khi chúng tôi chơi cùng nhau, đó luôn là màn hóa thân thành ‘Inoki đấu với Hulk Hogan’. Đương nhiên, Anton*o Inoki sẽ gục ngã ngay lập tức. Và không ai ngạc nhiên khi tôi là Inoki, còn Kureha đóng vai Hogan. Lũ trẻ xem chúng tôi chơi đều kinh hãi, còn cô chủ trường mẫu giáo thì nói đại ý rằng: ‘Nếu con bé đó sinh ra sớm hơn 80 năm, có lẽ nó đã thay đổi cả cuộc chiến.’ Cô cũng điên rồ y như Kureha vậy đấy.

“Đừng có làm vẻ mặt khó chịu thế chứ, em đã cố công dậy sớm, vậy thì mình cùng vui vẻ đi!”

“Là em ép anh dậy sớm đấy, đừng có nói kiểu đó.”

“Thôi nào, chơi thôi~”

Em đang phớt lờ tôi đấy à? Đúng vậy, con bé đang làm thế. Nó tiến đến gần tôi như một con mèo hoang, phát ra tiếng kêu rừ rừ rõ rệt. Đương nhiên, nó chẳng dễ thương chút nào. Mèo thì đúng là mèo thật, nhưng nó giống sư tử hay hổ hơn bất cứ thứ gì khác. Một loài dã thú khát máu nào đó. Nếu tôi không cẩn thận, nó sẽ cắn bay đầu tôi mất.

“Được rồi, anh hiểu rồi. Nhưng mà, chơi cả ngày thì nhiều quá. Tối nay anh có việc, nên nếu chơi cho đến lúc đó thì anh sẽ chơi với em.”

Tôi đành chịu thua dễ dàng thôi. Tôi biết mình chẳng có tí khí phách nào, nhưng vẫn còn hơn là bị cô ta đánh cho gãy hết xương. Nếu cô ấy cứ bực mình mãi, tôi sẽ tan nát như quả dưa bị đập trong trò chơi đập dưa hấu mất thôi. Thôi rồi, tạm biệt kỳ nghỉ hè của tôi…

“Hoan hô! Em yêu anh, Nii-san!”

“Đừng nói mấy lời đó dễ dàng như thế chứ. Với lại, chơi gì thì chơi cho lành mạnh nhé. Anh không có ý định làm bao cát cho em suốt cả ngày đâu đấy.”

“Nyahaha, anh cứ yên tâm. Em vừa mới lấy được cái này hôm qua này.” Kureha nói giọng khoe khoang, rồi chìa cho tôi một cái hộp nhựa kiểu gì đó.

“Nii-san, chúng ta chơi game đối kháng đi!”

“Game đối kháng à…”

Game đối kháng, hở… Haizz, hoài niệm ghê. Đúng rồi, hồi trước nếu không phải đấu vật thì chúng tôi luôn chơi game đối kháng. Mặc dù số lần chơi đã giảm dần sau khi cả hai lên cấp ba.

“…Hừ, được thôi, cô em gái bé bỏng. Anh sẽ cho em biết thế nào là hối hận khi đã dám thách thức anh.” Tôi đáp lại trong khi bật TV lên.

Tôi thích game đối kháng lắm. Nếu có bị đánh thì ít nhất cũng là trong game chứ không phải ngoài đời, nên tôi chẳng thấy đau gì cả.

“À này, game gì thế? KOF? Hay Guilty?”

“Không phải. Đây là một game tự chế chưa bán ra thị trường. Nhưng nó chạy được trên phần cứng thông thường đấy.”

“…”

Này này. Chẳng phải thế là tệ lắm sao? Thường thì mấy cái game đó đâu có chạy được trên phần cứng phổ biến đâu, phải không? Có khi nào sắp có vụ kiện tụng gì không đây?

“Này, em lấy cái này từ ai thế? Anh có biết người đó không?”

Thực ra, tôi có một người trong đầu, nhưng tôi không muốn nghĩ đến khả năng người đó là nguồn cung cấp. Mỗi khi dính líu đến người phụ nữ đó, chẳng có chuyện gì tốt đẹp xảy ra cả… Thế nhưng.

“Em lấy từ Onee-sama đấy ạ.” Kureha thản nhiên tuyên bố kịch bản mà tôi sợ nhất, và gọi tên người không thể gọi tên đó.

…Thế là toi rồi. Chỉ có một người Kureha mới gọi là Onee-sama—Suzutsuki Kanade. Cô ta là bạn cùng lớp với tôi, và là một tiểu thư gia đình quyền quý chính hiệu. Ấy vậy mà, cô ta lại là một con quái vật máu lạnh. Cô ta đúng là ma cà rồng, cứ thích là hút máu mũi của tôi.

“Anh bất ngờ đấy, cô ta lại tạo ra một game như thế này à.”

“Cô ấy không tạo. Ở trường mình có câu lạc bộ nghiên cứu game, đúng không ạ?”

“Câu lạc bộ nghiên cứu game à?”

“Là mấy người rất giỏi về máy tính ấy. Onee-sama đã đưa cho họ một khoản tiền lớn, và họ đã làm ra cái này.”

“Hả~”

Khoan đã, chẳng phải các thành viên của câu lạc bộ đó nổi tiếng là khó đối phó lắm sao? Tôi từng nghe chuyện họ nói “3D tệ hại! 2D muôn năm!” và đại loại thế. Họ còn dán những câu đó lên áp phích và đủ thứ khác nữa cơ mà.

“Anh nghe nói có vụ đàm phán gì đó điên rồ lắm.”

“Thật hả?”

“Khi Onee-sama đến câu lạc bộ, cô ấy nói kiểu như ‘Tôi biết một người có thể xóa sạch toàn bộ dữ liệu trên laptop của các người đấy’, anh biết không.”

“Ừm, nếu hỏi anh thì đó không phải là đàm phán đâu.”

“Quan trọng là phải nhờ người ta giúp với một nụ cười mà.”

“Cẩn thận đấy, cô em gái bé bỏng của anh. Nụ cười của cô ta toàn chứa đựng ý đồ xấu xa thôi.”

Bảo sao mà vụ đàm phán thành công, cô ta đã đe dọa họ bằng một quả tên lửa hạt nhân, phá hủy hết công sức của họ. Gần giống như một lãnh đạo quốc gia đe dọa chiến tranh với một đất nước khác vậy.

“Nhưng, đó là chuyện hiếm có đấy nhé. Không ngờ cô tiểu thư giàu có đó lại để lộ tính cách thật của mình với một học sinh bình thường…”

Thông thường, Suzutsuki sẽ luôn cố gắng tỏ ra là một học sinh gương mẫu hoàn hảo, nói cách khác là một con sói đội lốt cừu. Tôi không thể tưởng tượng cô ta lại hủy hoại hình tượng của mình như thế được…

“Đó là lý do tại sao cô ấy đã chuẩn bị một kế hoạch ‘dọn dẹp’ ngay từ đầu, hay gì đó đại loại vậy.”

“Kế hoạch ‘dọn dẹp’?”

“Sau khi đàm phán xong và cô ấy chuẩn bị rời khỏi phòng, cô ấy nói ‘T-Không phải là tôi muốn dựa vào các người cho việc này hay gì đâu…!’ trong khi mặt đỏ bừng.”

“……”

Thế là mấy gã kia reo lên: “Cô đúng là thiên sứ giáng trần cứu rỗi cái thế giới 3D tẻ nhạt này!”, rồi đồng loạt dâng hiến cả tấm thân.

Roi vọt lẫn kẹo ngọt, đúng là phong cách của cô ta…! Quả không hổ danh Suzutsuki Kanade. Cô ta quả thật biết cách đánh vào điểm yếu người khác. Chẳng trách mấy gã này lại mê mẩn ngay lập tức.

“Thôi nào, chơi game thôi, Nii-san. Em đang mong chờ trò game đối kháng này lắm đó nha~” Kureha hớn hở ngồi phịch xuống trước màn hình TV, bắt đầu cài đặt trò chơi.

Tôi thở dài thườn thượt, nhưng vẫn cầm lấy tay cầm, ngồi xuống cạnh con bé. Tôi đang cố gắng làm một người anh tốt đây mà. Khi tôi đang nghĩ ngợi lung tung, vài dòng chữ đột ngột hiện lên trên màn hình.

‘Đại Chiến Học Viện Rouran’

Cùng với đó, một đoạn nhạc nền nghe có vẻ rẻ tiền bắt đầu vang lên, khiến tôi có cảm giác như đang xem một bộ phim hạng B.

“Ừm… ‘Chế độ Cốt truyện’ và ‘Chế độ Đấu đối kháng’ là hai lựa chọn duy nhất của chúng ta nhỉ.” Kureha lấy ra một mẩu giấy nhỏ.

Hình như đó là sách hướng dẫn. Mà sao lại viết tay thế này? Lạ ghê.

“Chắc chúng ta chơi chế độ Đấu đối kháng nhỉ?” Kureha loay hoay với tay cầm để chọn chế độ này, màn hình liền chuyển sang menu chọn nhân vật.

Giờ thì, họ đã thêm vào những nhân vật nào nhỉ…

“…Hả? Sao chỉ có bốn nhân vật vậy?”

“Vâng, đó là tất cả những gì họ có thể làm được lúc này. Có vẻ như chỉ có Nii-san và em, cùng với Onee-sama và Konoe-senpai là nhân vật ngay từ đầu, nhưng anh có thể chơi Usamin-senpai và NaruNaru nếu phá đảo chế độ cốt truyện.”

“Hừm.”

…Khoan đã, đợi chút. Tôi có nghe nhầm không vậy? Cô bé vừa nói nhân vật là chúng tôi ư? Tôi đưa mắt nhìn lên màn hình. Ở đó, tôi thấy một chàng trai trẻ điển trai với mái tóc sáng màu, một mỹ nhân mang khí chất tiểu thư khuê các cùng mái tóc đen dài, một cô gái trẻ với mái tóc cắt ngắn, và một gã đeo kính…

“Đó là tôi sao!?” Tôi chỉ vào TV và phản bác. “Tại sao!? Làm sao mà…!?”

“Theo sách hướng dẫn, họ đã lấy sáu người chúng ta làm hình mẫu cho game đó.”

“Đừng có nói thẳng thừng như vậy chứ! Họ đã dùng chúng ta trong game đối kháng của họ đó biết không!”

“Có sao đâu chứ? Anh không muốn tự mình dùng chính mình để chiến đấu à?”

“Ư…ưm…”

Giờ thì cô bé nhắc mới nhớ, tôi cũng thường nghĩ sẽ ngầu biết bao nếu có thể dùng chính mình làm nhân vật để chiến đấu. Nhưng mà… biết nói sao nhỉ…

“Kureha, anh có thể hỏi một chuyện không?”

“Hửm?”

“Tại sao… chỉ mỗi anh là không mặc đồ?”

Tôi nhìn màn hình một lần nữa. Tôi thấy Kureha và hai người còn lại, đều chỉnh tề trong bộ đồng phục của Học viện Rouran, còn mỗi mình tôi thì đứng đó trần truồng chỉ mỗi cặp kính…

“Đành chịu thôi, dù sao cũng là anh mà.”

“Tại sao!? Cho anh mặc đồ đi! Sao chỉ có mình anh là khác biệt chứ!?”

“Nhiều người chơi thích những nhân vật có kiểu ‘thói quen’ đó mà, anh biết không?”

“Chúng ta đang nói đến người chơi nữ đó!”

“Trông anh cứ như sắp phóng ra tia sét vậy.”

“Tôi ước gì ít nhất mình có làn da màu xanh lá cây!”

Nguy hiểm. Chuyện này nguy hiểm đủ đường. Tôi có khi phải kiện họ ra tòa mất.

“Vậy thì, em sẽ dùng chính mình. Còn anh thì sao, Nii-san?”

“Anh… anh cũng sẽ dùng chính mình. Anh tò mò không biết mình xử lý bản thân ra sao.” Tôi điều khiển tay cầm, và chọn chính mình.

Màn hình lại thay đổi, giờ chúng tôi đang chọn màn chơi để chiến đấu.

“Oa, nhiều quá đi mất. Nhìn kìa, có ‘Family Market’ hay ‘Seven-Eleven’ nữa. Em không biết chọn cái nào đây.”

“Ai thèm quan tâm chứ, có mấy cái lựa chọn quèn này thôi mà.”

Ý tôi là, tất cả các màn chơi đều là bên trong siêu thị hoặc cửa hàng tiện lợi. Tôi ghét phải chiến đấu ở một cái Fama.

“Được rồi, em chọn màn chơi xong rồi. Em sẽ không thua đâu!”

“Anh ngạc nhiên là em có thể nhiệt tình với một cái game tệ hại thế này đấy. Với lại, đừng có dán mắt vào màn hình quá, hỏng mắt đó.”

“Vâng ạ!” Kureha cười tít mắt đầy ngây thơ.

Thật khó mà tưởng tượng được rằng cô bé lại có thể hạ gục tôi mỗi sáng. Lúc này đây, em ấy chỉ là một cô gái bình thường. Nếu không ngày nào cũng biến thành Hulk Hogan, có khi em ấy cũng dễ thương một chút.

“À, bắt đầu rồi.”

Tải xong, màn hình lập tức chuyển sang đấu trường. Có vẻ đây là một trò chơi đối kháng 2D, hiện lên hình ảnh một cậu nam sinh cấp ba trần như nhộng, chỉ độc một chiếc quần lót, đối mặt với một nữ sinh cấp ba giữa siêu thị tiện lợi.

“Anh sẽ đập cho em tan tành!”

Ối chà! Cô bé Kureha trong game thốt lên câu ấy. Mà, không phải giọng thật của con bé, nhưng cũng na ná lắm. Chắc đây là kiểu game đối kháng cổ điển, nơi các nhân vật hay khiêu khích đối thủ. Chả biết tôi sẽ nói gì nhỉ…

“Con nhỏ ranh! Dám ăn mặc chỉnh tề trước mặt ta à!”

Ai vậy!? Tại sao!? Sao tôi lại hét lên mấy lời đó với em gái mình ngay giữa siêu thị cơ chứ? Chưa kể bản thân tôi cũng đang không mặc gì! Nếu là ngoài đời, chắc tôi đã bị tóm cổ rồi.

“Vòng 1: Chiến!”

Một giọng máy móc vang lên, trận chiến bắt đầu. Chà, nó bắt đầu rồi. Ừm… vậy nút này là đá, còn nút kia là đấm. Tôi thử nghiệm mấy nút bấm khác nhau và dần quen với cách chiến đấu. Vì trên người không mang theo vũ khí nào, chắc tôi thuộc kiểu nhân vật cận chiến. Nhưng mà, mỗi khi tôi dùng chiêu gì đó, lại cứ gào lên mấy câu ngớ ngẩn như “Tai mèo và vớ cao cổ là văn hóa!” hay “Kính với nịt tất là lẽ sống của đời tôi!”, thật sự chỉ mong nhà sản xuất có thể vá lỗi này khỏi game ngay lập tức đi thôi.

“Nya, có vẻ em là nhân vật chuyên về đòn vật.”

Không như tôi, Kureha chỉ có thể tung chiêu ở cự ly gần. Khá là giống với ngoài đời nhỉ? Con bé sẽ nói mấy câu như “Tránh ra đi, Nii-san! Em không thể giết chúng như thế này!” hay “Sakura không phải quái vật!”, khiến tôi bối rối không biết họ ăn trộm mấy câu thoại đó từ đâu ra nữa.

“Nii-san, đừng có chạy!”

“Đừng có giỡn mặt. Ai mà dám lại gần loại nhân vật chuyên vật chứ.”

Chiến thuật của tôi thảm hại đến mức chỉ là đánh du kích. Nhìn trên game có thể không được ngầu cho lắm, nhưng nó giúp tôi thắng, nên tôi sẽ không ngại gì mà áp dụng. Trên màn hình, tôi chỉ độc chiếc quần lót đang bị Kureha đuổi theo, một cảnh tượng khá là siêu thực. Trong lúc chạy trốn, đôi khi tôi sẽ phản công để bào mòn máu của Kureha, và đôi khi lại tung một đòn tấn công lớn để kết liễu. Chính nó, phong cách này hợp với tôi nhất. Hề, tôi trong game này cũng không tệ chút nào! Chỉ cần tôi mặc quần áo đàng hoàng thì sẽ hoàn hảo!

“Oraah!”

Cùng với tiếng hét đầy khí thế trong game, tôi tấn công Kureha. Nó trông đủ siêu thực với việc tôi gần như trần truồng, nhưng tôi vẫn tung ra chiêu tất sát.

“A… em thua rồi.”

Cô bé Kureha trong game gục xuống đất, còn Kureha đang ngồi cạnh tôi thì rên khẽ. Chết tiệt, cái cảm giác vượt trội này là sao đây. Ngoài đời tôi luôn bị đánh cho tơi bời, nhưng giờ thì tôi thật sự đã đánh bại Kureha. A, tôi có khi sắp khóc mất…

“Chưa hết đâu, Nii-san! Anh phải thắng em cả hai vòng mới được tính là thắng!”

“Chiến thôi! Anh sẽ cho em thấy sức mạnh (2D) thật sự của anh!”

Cả hai đứa tôi đều bị cuốn vào game hoàn toàn. À mà, chiêu tôi vừa dùng lúc nãy trông ngầu thật. Không biết đó là chiêu gì nhỉ.

“Kureha, làm sao để kiểm tra bảng chiêu thức của nhân vật vậy? Lúc nãy anh chỉ làm đại mà trúng thôi, nên anh muốn biết cách tung chiêu đó một cách nhất quán.”

“À, em cũng đang nghĩ vậy. Nhưng mà, không có bảng chiêu thức nào ở trong sách hướng dẫn này cả. Có vẻ anh chỉ có thể tạm dừng game giữa trận để kiểm tra thôi.”

“Ra vậy. Vậy em kiểm tra trước đi, đó là đặc quyền của kẻ thua cuộc.”

“Hừm, vòng sau em sẽ thắng cho mà xem!”

Ngay khi vòng hai bắt đầu, Kureha liền tạm dừng game. Màn hình ngay lập tức chuyển sang bảng chiêu thức của Kureha. Nhìn qua thì cô bé không có quá nhiều chiêu, đúng như một nhân vật thiên về đòn vật thường thấy…

“Để xem nào… đòn đá bay, đòn Death Valley Bomb, và đòn quăng ngược, Cobra Twist… còn chiêu tất sát của mình là ‘Avalanche-style Brain Buster’ à.”

Tất cả đều là những đòn vật đúng bài. Đương nhiên, tôi đã đích thân nếm trải tất cả ngoài đời thực.

“Vậy thì, tiếp theo sẽ đến lượt tôi đây.”

Kureha nhanh chóng tiếp tục ván đấu, còn tôi thì nhấn nút tạm dừng trên tay cầm. Giờ phải xem chiêu thức của mình là gì. Tôi lướt mắt đọc qua, và…

“‘Bỏ cuộc’, ‘Nợ nần’, ‘Công viên công cộng’, ‘Gia đình tan vỡ’, ‘Tạm biệt, gia đình yêu dấu của tôi!’…?”

Cái quái gì thế này!? Tôi hét toáng lên, rồi nện mạnh tay cầm xuống đất.

“À há há, đúng là Onee-sama mà, chị ấy thật sự hiểu Nii-san quá đi.”

“Hiểu cái gì chứ!? Toàn là mấy cái chiêu kỳ cục! Sao chiêu thức của tôi lại nghe cứ như một ông chú công sở đã từ bỏ cuộc đời vậy!”

“Cái đó… thì, đành chịu thôi.”

“Sao em lại nhìn anh bằng ánh mắt khinh thường như thế hả!?”

“Nii-san à, cho dù tương lai của anh có ảm đạm đến mấy, thì anh vẫn phải tiến lên bằng mọi giá.”

“Sao giờ em lại cổ vũ anh kiểu đó hả!?”

“Anh không thể chạy trốn… anh không thể chạy trốn… anh không thể chạy trốn…”

“Đừng có lặp đi lặp lại mãi thế!”

Thế này mà thành anime thì chết! Không, bình tĩnh nào. Vấn đề ở đây là tên gọi của mấy chiêu thức của tôi. Tại sao chiêu tất sát của mình lại là ‘Tạm biệt, gia đình yêu dấu của tôi!’ chứ, hả!? Nghe chán đời hết sức. Đừng bỏ cuộc, tôi ơi. Cứ tiến về phía trước đi. Vẫn còn nhiều điều tốt đẹp trong cuộc sống mà mày chưa khám phá ra đâu!

“Này, chúng ta đổi nhân vật đi.”

“Ếh? Mới vòng 2 thôi mà, Nii-san bỏ chạy à?”

“Không hẳn. Anh chỉ cảm thấy bồn chồn khi nhìn thấy nhân vật của mình trong game thôi.”

Tôi phớt lờ lời phản đối của Kureha, mạnh tay thoát ra màn hình chọn nhân vật. Lẽ ra tôi phải biết rằng Suzutsuki sẽ trêu chọc mình trong một trò chơi do chính cô ấy làm ra chứ.

“Không công bằng~ Lạm dụng quyền hạn!”

“Đừng có dỗi như thế. Em có thể dùng Konoe trong trận tới mà.”

“Ếh? Thật ạ? Thế nghĩa là anh ấy sẽ là của riêng em rồi!”

“……”

Của riêng, hả. Cô bé vẫn mê Konoe như ngày nào.

“Vậy Nii-san sẽ dùng Onee-sama à?”

“Anh cũng đang nghĩ đến chuyện đó đây.”

Tôi kinh hãi không biết mình có bị nguyền rủa nếu thực sự sử dụng cô ấy không nữa. Chúng tôi chọn xong nhân vật và màn chơi, màn hình chuyển sang sàn đấu, cho thấy Konoe trong bộ đồng phục quản gia nam, và Suzutsuki, đối mặt với nhau.

‘Chủ nhân thân mến, xin hãy tùy ý ra lệnh cho thần.’

Hmm, đúng là Subaru-sama mà. Cô ấy ngầu cả trong game. Chưa kể đây chính xác là điều cô ấy sẽ nói ngoài đời thực. Còn về Suzutsuki…

‘—Hãy để tôi cho các người thấy một trận chiến thực sự là như thế nào.’

…Đúng vậy, đáng sợ. Cô ấy chắc chắn ở một đẳng cấp khác.

‘Vòng 1, bắt đầu!’

Trận đấu bắt đầu. Được rồi, tốt nhất là nên xác nhận các đòn tấn công của Suzutsuki… Tôi nhấn vài nút ngẫu nhiên trên tay cầm – thì màn hình bỗng trắng xóa.

“Chuyện gì đang xảy ra vậy? Nii-san làm gì à?”

“Ếh? Không, đâu có…”

Có lẽ game bị lỗi rồi? Màn hình vẫn trắng xóa. Tôi nghĩ có lẽ mình nên khởi động lại máy chơi game một lần, thì ánh sáng nhấp nháy bỗng biến mất, và chúng tôi quay trở lại màn hình chiến đấu. Tuy nhiên…

“Hả!? Konoe-senpai của em thua rồi!?”

Khi màn hình trở lại bình thường, Kureha thốt lên một tiếng ngạc nhiên. Konoe đã gục ngã trên màn hình, HP về 0. Khoan đã, tại sao màn chơi siêu thị tiện lợi lại biến thành một vùng đồng bằng cháy trụi. Hơn nữa, gương mặt Suzutsuki trông sảng khoái và tự tin.

“Để anh kiểm tra lệnh trước đã. Anh thấy hình như mình vừa dùng một chiêu gì đó kỳ quái.”

Ngay khi vòng 2 bắt đầu, tôi nhấn nút tạm dừng. Tôi không dùng chiêu tất sát, phải không? Sợ hãi, tôi chỉ tìm thấy một từ duy nhất ở đó…

‘Vũ khí hạt nhân’

“Đợi đã nào!” Tôi lớn tiếng phản bác. “Suzutsuki! Tại sao cô chỉ có mỗi vũ khí hạt nhân làm kỹ năng thế!? Mà nó còn không phải là chiêu cuối nữa chứ!? Cô đang phá hỏng cân bằng game đấy!”

“B-Bình tĩnh đi, Nii-san.”

“Đừng có cản anh, Kureha! Anh không để em bịt miệng anh đâu!”

“Anh biết không, anh đang than vãn về Onee-sama trong game đấy nhé!?”

“Ực…! N-Nhưng mà, cô ấy dùng vũ khí hạt nhân ngay trong cửa hàng tiện lợi đấy chứ!”

“Nhưng mà chính anh đã khiến cô ấy làm vậy mà?”

“Ai mà ngờ được chỉ một nút bấm lại có thể giết chết hàng triệu người như thế chứ!?”

Quả thật Ma nữ Suzutsuki không đùa được đâu. Tôi cảm giác đây là lần đầu tiên mình thấy một nhân vật trong game đối kháng dùng vũ khí hạt nhân làm chiêu thức.

“Em cá là Onee-sama đó là trùm cuối của game này. Thế nên cô ấy mới mạnh đến thế.”

“Dù sao đi nữa, từ nay cấm được dùng cô ấy.”

Không ai có thể đánh bại cô ta được. Đòn tấn công của cô ta là thứ không thể chống đỡ nổi. Chưa kể, cô ta lại có thể chơi được ngay từ đầu.

“Vậy thì em cứ tiếp tục dùng Tiền bối Konoe thôi. Còn anh trai thì tự đấu với chính mình đi!”

“Ế!?

“Có sao đâu? Ngoài vẻ ngoài và tên chiêu thức ra thì anh hoàn toàn bình thường mà. Hay là anh muốn nhìn em đấu với Tiền bối Konoe cơ?”

“Thôi được rồi, được rồi, anh hiểu rồi, đừng có lườm anh như thế chứ.” Ánh mắt sắc như dao của Kureha như xuyên thấu người tôi.

Có vẻ như cô bé rất ghét ý tưởng phải đấu với người mình thầm thích, dù chỉ là trong game. Tôi thật sự chẳng hiểu con gái nghĩ gì cả. Mà nói gì thì nói, tôi cũng chưa bao giờ thật sự nắm bắt được Kureha đang nghĩ gì. Dù sao đi nữa, mọi chuyện đã được quyết định là tôi sẽ tự đấu với chính mình, còn Kureha thì lại chọn Tiền bối Konoe.

Đúng là một trận đấu ngang tài ngang sức mà. Tiền bối Konoe khá cân bằng, hứa hẹn một trận đấu đầy kịch tính ở mỗi vòng… Đáng lẽ phải như vậy, nhưng…

“Ực, lại thua nữa rồi…” Kureha nghiến răng bực bội.

Đúng vậy, tôi không rõ vì sao, nhưng dù có thành trận đấu gay cấn đến đâu, tôi vẫn luôn là người giành chiến thắng cuối cùng. Cả hai chúng tôi đều là kiểu nhân vật cận chiến, thế nên đáng lẽ không nên có sự khác biệt lớn đến vậy…

“Hay là anh dùng não một chút đi?” Kureha gần như dán mặt vào màn hình để chơi.

Chính vì thế mà cô bé đã bỏ lỡ bức tranh tổng thể. Chưa kể, những chiêu thức của cô bé rất dễ bị bắt bài. À này, cô bé lại kích hoạt một đòn phản công nữa rồi.

“Ý em là, cho dù là trong game đi nữa, Tiền bối Konoe không đời nào thua Anh trai được…”

À, thì ra là vậy. Vậy ra đó là lý do cô bé lại say mê đến thế… Khoan đã.

“K-Kureha-san?”

Nếu mắt tôi không lừa dối mình, thì tôi quả thật đang nhìn thấy cô em gái bé bỏng của mình đang khóc.

“Ưm… Ngoài đời, Tiền bối Konoe chắc chắn sẽ thắng mà. Có lẽ là vì em chưa đủ xứng đáng với sức mạnh của Tiền bối Konoe…!”

Ôi, chết tiệt. Cô bé khóc thật rồi. Này, thằng khốn nào đã làm con gái người ta khóc vậy chứ? À, là tôi, đúng rồi. Chết rồi. Kureha thật sự rất ghét thua cuộc mà. Theo kinh nghiệm của tôi, nếu tôi không xuống nước ngay bây giờ, tôi sẽ chẳng còn đường sống đâu.

“A-À, anh chán chơi chính mình rồi. Hay là anh đổi sang nhân vật khác đi—”

Rắc, nghe như có thứ gì đó sắp vỡ. Nhìn sang, tôi thấy những vết nứt trên tay cầm game của Kureha, như thể một con voi giẫm lên vậy.

“Hưuuuu… Anh trai, anh đang bỏ chạy khỏi chiến thắng của mình sao?” Tôi nghe thấy một lời cảnh báo lạnh lẽo bên cạnh.

Cô em gái tôi nở một nụ cười gượng gạo, khi chiếc tay cầm trong tay cô bé bắt đầu phát ra những tiếng kêu kinh hoàng và đau đớn. Thôi được rồi, chắc tôi phải nhường thôi. Nhưng phải đảm bảo cô bé không nhận ra. Dù sao tôi cũng đang cố gắng làm một người anh tốt, chỉ cần tôi có thể khiến cô bé thắng, và hạnh phúc…

“Chỉ để anh biết thôi, đây là một trận chiến nghiêm túc đấy. Nếu anh mà dám nương tay với em…”

Theo sau là thêm nhiều tiếng rắc… Á á á, tay cầm của tôi! Nó đang từ từ biến thành cát bụi!

“À, nó vỡ rồi.”

“Không không không không! Em làm nó vỡ!”

“Nyahaha, không hẳn đâu, Anh trai. Chắc là nó đã vỡ từ đầu rồi.”

“Vỡ từ đầu rồi…”

“Đằng nào thì cái thứ đó cũng chẳng chịu nổi một bài kiểm tra độ bền như thế này mà,” Kureha vừa nói, vừa ném chiếc tay cầm game đã hỏng vào thùng rác dễ cháy trong phòng tôi, rồi kết nối một chiếc tay cầm mới tinh vào máy chơi game.

…Ai đó, cứu tôi với. Cứ đà này, tôi chết chắc, mà lại là chết dưới tay em gái mình nữa chứ.

“Tiếp nào. Mình làm lại nhé, Anh trai. Lần này, em và Tiền bối Konoe sẽ thắng!” Ánh mắt Kureha tràn đầy sự quyết tâm.

Tuy nhiên, có một điều rắc rối là Kureha càng hăng máu bao nhiêu, thì càng dễ đoán được động tác của em ấy bấy nhiêu. Đây quả là một vòng xoáy đáng sợ. Mà đã không được nhường nhịn rồi, thì việc tôi thắng lại càng dễ dàng hơn.

“……”

Chẳng biết từ bao giờ, tôi đã thắng 42 ván và chưa thua ván nào. Khoảng cách giữa chúng tôi thật sự quá chênh lệch. Nếu đây là một trận bóng chày, thì đã bị xử thắng sớm rồi, còn nếu là một trận quyền anh, thì huấn luyện viên của em ấy chắc hẳn đã ném khăn xin thua. Mà nói về bóng đá, thì có lẽ người hâm mộ đã nổi giận tràn xuống sân rồi. Đương nhiên, chỉ số giận dữ của Kureha đã chạm ngưỡng báo động.

“…Ơ… Kureha-san?” Tôi rụt rè gọi em gái.

Thì là, tự dưng em ấy im phăng phắc, biết không. Vì em ấy cứ nhìn chằm chằm xuống đất, nên tôi không nhìn rõ biểu cảm của em ấy lắm, nhưng cái thân hình bé nhỏ đó thì đang run lẩy bẩy…

“Anh trai, đồ ngốcccccccc!!”

Quả nhiên, em ấy bùng nổ như một ngọn núi lửa phun trào.

“…Thôi rồi.”

Vẫn còn kịp. Nếu bây giờ mà để lại di chúc thì chắc vẫn kịp. Ừm… bắt đầu thế này: ‘Mạng sống của Sakamachi Kinjirou tôi đang lâm nguy. Tôi không biết tại sao lại có kẻ muốn hại tôi. Tất cả những gì tôi có thể nói là nó có liên quan đến lời nguyền của thần Oyashiro-sama3…’. Không, thôi đi. Nghe như truyện visual novel quá.

“B-Bình tĩnh nào, Kureha. Đây chỉ là một trò chơi thôi, không hơn không kém.” Tôi cố gắng nói chuyện nhẹ nhàng để em ấy không nổi nóng hơn.

“Đồ ngốc! Anh trai, đồ ngốc!”

“Sao em lại cư xử như con nít thế hả?”

“Ai là con nít!? Anh thì lại chơi quá nghiêm túc dù đây chỉ là game!”

“Chẳng phải em đã bảo anh đừng nhường sao!?”

“Ư… em-em không thể làm khác được! Em không ngờ mình lại thua nhiều đến thế!”

Chắc hẳn em ấy cảm thấy phần lớn lỗi là do mình, nên cơn giận đã nguôi đi nhanh hơn tôi tưởng nhiều. Tạ ơn trời, ít nhất tôi đã tránh được tình huống tệ nhất. Ôi trời, em ấy đã trưởng thành nhiều rồi đấy chứ… Khoan đã. Sao em ấy lại trông như sắp khóc nữa rồi?

“Hức… Anh trai, đồ ngốc…” Nước mắt giàn giụa chảy ra từ đôi mắt của em ấy, Kureha chu môi hờn dỗi.

Sao lại thế này? Tai họa thứ hai đã xảy ra. Nhưng mà, tại sao? Thua game thôi mà có cần phải đến mức này không?

“Đồ độc ác… Em chỉ muốn được vui vẻ ít nhất là hôm nay thôi mà, vậy nên…”

“Ít nhất là hôm nay?”

Cái quái gì thế này? Có phải vì thế mà em ấy tràn đầy năng lượng ngay khi vừa đánh thức tôi dậy không?

“V-Vì năm ngoái không thành công, nên em muốn bù đắp cho năm nay…!” Kureha giải thích trong khi thút thít.

…Năm nay? Và năm ngoái không thành công… ý em ấy là sao?

“Kureha, hôm nay em muốn chơi với anh vì là sinh nhật em à?” Nghe tôi nói, Kureha giật mình một cái, rồi đứng im.

Đúng rồi, hôm nay là ngày 28 tháng 8, cũng là sinh nhật lần thứ 16 của em gái tôi, Sakamachi Kureha.

“V-Vậy thì sao chứ! Năm ngoái, anh đã quên sinh nhật em mà đi chơi với Tiền bối Kurose, đúng không! Em còn chẳng nhận được quà nữa!”

Ừm, em ấy nói đúng. Kurose bảo tôi có vé xem hòa nhạc của một ban nhạc mà tôi rất hâm mộ, nên tôi đã bỏ qua sinh nhật em gái để đi. Sau này tôi hối hận lắm đấy, biết không.

“Vì thế mà em quyết định hôm nay chúng ta sẽ chơi cả ngày! Em còn dùng cả món quà sinh nhật mà em nhận được từ Chị gái…!”

À, ra thế. Đó là lý do tại sao Suzutsuki lại cố công làm cái này.

“Thế mà, ngay cả Tiền bối Konoe cũng tặng em một chú thú nhồi bông Cừu Lặng Lẽ nhân dịp sinh nhật, vậy mà anh trai ruột của em lại quên béng sinh nhật mình!”

Cũng phải thôi, em ấy khóc lóc như thế thì trách sao được. Gia đình tôi trước nay luôn xem trọng những dịp lễ đặc biệt như thế này. Mẹ rất thích tổ chức tiệc sinh nhật linh đình, nên năm nào cũng rộn ràng cả. Nhưng năm nay, mẹ không có nhà, vì bà đã ra nước ngoài suốt nửa năm nay rồi. Chắc hẳn vì thế mà em ấy lo lắng rằng anh mình sẽ quên mất.

“……”

Cái đồ ngốc này. Sao em lại hành động như vậy chứ? Em đang phá hỏng mất sự bất ngờ lớn mà anh đã chuẩn bị rồi đấy.

“…Anh hai?”

Thấy tôi bỗng nhiên đứng dậy, Kureha nhìn tôi đầy nghi hoặc. Tôi chầm chậm đi về phía tủ quần áo ở góc phòng, chỉ để cho em ấy thấy được thứ bên trong.

“Kureha.”

Gọi tên em ấy, tôi lấy ra một chiếc hộp nhựa lớn, được trang trí bằng một dải ruy băng đỏ, từ trong tủ quần áo.

“A-Anh hai, đây là…”

“Phải rồi đấy.”

Tôi đã chuẩn bị món quà này từ khoảng một tháng trước, để đảm bảo mình không mắc phải sai lầm của năm ngoái, và để em ấy có thể vui vẻ.

“Anh vốn định lát nữa mới đi lấy bánh đã đặt, nhưng em cứ nhất quyết phải phá hỏng kế hoạch của anh.” Tôi che giấu sự ngượng ngùng bằng lời cằn nhằn, rồi đưa chiếc hộp lớn cho Kureha.

Và rồi, tôi nói ra những lời mình đã chuẩn bị suốt cả năm trời:

“—Chúc mừng sinh nhật, Kureha.”

Chúc mừng sinh nhật em gái của anh. Anh hy vọng em sẽ thích món quà này.

♀×♂

“Oa…oa…oa…oaaaaaa!?” Một tiếng hét chói tai vang lên.

Chắc hẳn có một công tắc nào đó đã bật lên, bởi vì Kureha ôm món quà của tôi lên vai như thể đang cầm đai vô địch WWE, và hét to hơn nữa.

“Anh hai, anh hai, anh hai…!”

“…Sao thế?”

“—Cảm ơn anh nhiều lắm!” Em ấy mỉm cười rạng rỡ như một đóa hướng dương đang nở.

Em ấy đúng là luôn bộc lộ cảm xúc một cách chân thật và thẳng thắn nhỉ.

“Em có thể mở ra được không ạ?”

Kureha ôm chặt chiếc hộp, nghiêng đầu nhìn tôi.

“Được chứ. Cứ thoải mái đi.”

“Vâng!” Kureha gật đầu, rồi xé toạc giấy gói như một chú mèo cào móng vào trụ cào móng của mình.

Sau khi tất cả giấy gói được gỡ bỏ, chiếc hộp bị ném sang một bên, thứ xuất hiện là—

“Oaaaaa, một chú thú nhồi bông to thật! Đây là một chú chó con màu trắng phải không ạ?!”

“……”

Xin lỗi em, Kureha, đó thật ra là một chú gấu. Đó là một chú gấu trắng to bằng nửa người tôi. Thấy khuôn mặt ngô nghê và vóc dáng của nó, tôi nghĩ nó sẽ là một bao cát hoàn hảo cho Kureha. Nó đã ngốn của tôi rất nhiều tiền tiêu vặt để “thuê” nhân vật mới này, nhưng rất đáng giá. Chỉ cần em ấy thích món quà, mọi thứ đều đáng.

“Hoan hô! Cảm ơn anh! Cảm ơn anh nhiều lắm, anh hai!”

8-9uhoomo.png?w=729

Trong niềm vui sướng tột độ, Kureha nắm chặt tay, vừa nhảy múa khắp nhà cùng người bạn mới của mình. Thật là một cảnh tượng ấm lòng.

“Anh mừng là em thích nó.”

Tôi đoán sinh nhật năm nay có thể xem là thành công, bỏ qua bao nhiêu thăng trầm. Thật sự, chúc mừng sinh nhật em. Tôi nghĩ năm nay mình đã phần nào làm tròn trách nhiệm của một người anh trai—

“——Hề.”

Tôi nhe răng cười. Mọi thứ đều đúng như kế hoạch. Trời ạ, tôi đã hoảng loạn đến phát điên khi em ấy đột nhiên nói về việc chơi cùng nhau, nhưng tôi mừng là mọi thứ cuối cùng diễn ra khá suôn sẻ. Quả thật, mọi thứ tôi đã lên kế hoạch hôm nay đều là để tránh khỏi thảm kịch đã xảy ra đúng một năm trước—Sự cố 28 tháng 8.

Đúng như Kureha đã nói, hồi đó tôi hoàn toàn quên mất sinh nhật em ấy. Nhưng để em hiểu được ý tôi, tôi cần giải thích một điều đơn giản nhưng quan trọng… Tôi không nhớ gì cả. Hoàn toàn không nhớ gì. Từ đêm ngày 28 đến rạng sáng ngày 29, tôi hoàn toàn không nhớ bất cứ điều gì. Giống như tất cả ký ức của ngày hôm đó đã bị xóa sạch hoàn toàn. Tất cả những gì tôi nhớ là mình về nhà sau buổi hòa nhạc, và ngay khi vừa bước vào cửa, tôi đã bị một con quỷ—Kureha—chào đón. Sau đó, là một khoảng trống rỗng.

Khi tỉnh dậy, tôi thấy mình đang nằm trên giường, trên người chỉ độc một chiếc quần đùi. Thời gian và ký ức dường như đã biến mất sạch. Thứ còn lại duy nhất là cảm giác đau nhức ê ẩm khắp cơ thể, cùng nỗi sợ hãi vô hình khiến tôi run rẩy bần bật, hệt như một chú cừu non mới chào đời. Chưa hết, khi nhìn vào chiếc gương lớn trong phòng và xác nhận diện mạo của mình, tôi không kìm được mà hét toáng lên vì kinh hãi.

—Anh trai, đồ ngốc.

Dòng chữ đó được viết bằng bút đỏ lên người tôi. Tôi chỉ mặc độc chiếc quần lót, đứng chết trân nhìn vào hình ảnh phản chiếu. Cả người tôi chi chít chữ. May mắn là em ấy đã kiềm chế không viết vào bên trong quần lót, nhưng nỗi sợ hãi đã hoàn toàn xâm chiếm tôi. Và câu nói của Kureha vẫn cứ văng vẳng trong đầu tôi:

“Ưm… Em xin lỗi, Anh trai. Hôm qua em hơi quá lời rồi.”

Để tôi nói rõ điều này ngay bây giờ: đó là lần duy nhất Kureha thừa nhận mình đã đi quá giới hạn trong ngần ấy năm chúng tôi sống cùng nhau. Ngay cả việc đánh thức tôi dậy bằng mấy chiêu vật lộn mỗi ngày cũng không khiến em ấy có phản ứng như vậy. Thế mà giờ đây em ấy lại xin lỗi. Các bạn có thể hiểu được đây là một sự kiện thảm khốc đến mức nào không? Ngay giây phút tôi nhận ra bi kịch đã xảy ra, tôi ngừng suy nghĩ, bỏ qua mọi ký ức mình còn sót lại. Và rồi, tôi tự thề với lòng mình, rằng tôi sẽ không bao giờ phạm phải sai lầm tương tự nữa. Đây chính là tóm tắt của "Sự kiện 28 tháng 8".

“…Hàaa.”

Tôi kết thúc hồi ức cá nhân, thở phào nhẹ nhõm. Vì món quà em ấy đắt đỏ quá, tôi sẽ phải sống như một kẻ nghèo túng trong cả tháng tới, nhưng cuối cùng thì mọi thứ cũng đáng giá. Em ấy vui vẻ với món quà, còn tôi thì bình an vô sự.

“Ehehe, cảm ơn Anh trai nhiều lắm.” Kureha cười tươi, ôm chặt con thú nhồi bông vào lòng.

Có vẻ như em ấy rất thích nó. Chà, chắc là nhờ mọi chuyện đều diễn ra suôn sẻ. Nói thật, tôi còn hơi phát hoảng vì mọi thứ lại trôi chảy đến mức đáng ngờ như vậy.

“Hôm nay em vui lắm. Chị gái, Tiền bối Konoe, và giờ là Anh trai, tất cả mọi người đều tặng em những món quà tuyệt vời. Em nghĩ đây là sinh nhật tuyệt vời nhất từ trước đến nay.”

“Nghe vậy anh cũng mừng.”

“Nhưng… em vui quá…” Kureha bắt đầu hơi đỏ mặt. “Em đột nhiên cảm thấy… muốn được Anh trai nuông chiều một chút.”

“……”

Khoan đã, em ấy đang nói gì vậy? Và tại sao nó lại nghe giống như tôi vừa bước vào một bộ phim kinh dị thế này?

“Nyahaha.” Kureha nhoẻn miệng cười một cách ngượng ngùng.

Vừa bồn chồn lo lắng, em ấy vừa tiến lại gần tôi. Đôi mắt em ấy nhìn chằm chằm vào tôi, gần như thể đã nhắm trúng con mồi…

“…A.”

Tôi quên mất rồi. Làm sao tôi có thể quên được chứ? Tại sao mỗi sáng em ấy lại đánh thức tôi bằng một chiêu vật lộn? Tại sao em ấy lại muốn tập luyện cùng tôi? Tất cả đều… là cách riêng của em ấy để thể hiện tình cảm. Giống như một chú mèo con sẽ khẽ cào chân bạn khi muốn thức ăn, em ấy xem đây là một kiểu "skinship" ngây thơ. Tuy nhiên, với sức mạnh của em ấy, đây không chỉ là một trò đùa nghịch thông thường.

“Này… Anh trai…”

Đó là một giọng điệu đầy hoài niệm. Đó là cách em ấy gọi tôi từ hồi tiểu học mỗi khi muốn tôi chú ý. Aaa, tôi đã có thể hình dung được diễn biến sắp tới rồi…

“Em… có thể ôm anh một cái không?”

Sao không ôm con thú nhồi bông mà em vừa mới nhận kia chứ? Tôi muốn tuyệt vọng thốt lên những lời đó, nhưng Kureha đã ôm chặt lấy tôi từ phía trước. Trong thuật ngữ vật lộn, đây là một cú “ôm gấu”. Và đó là một cái ôm tràn đầy tình cảm của em gái dành cho anh trai mình.

“Nigyaaaaaaaaah!”

Dù qua lớp áo mềm mại, tôi vẫn có thể cảm nhận được thân thể mềm mại của em ấy đang trực tiếp ép sát vào tôi… Trong đầu tôi, ba suy nghĩ khác nhau đột nhiên hiện lên, từ “Hôm nay cần suy ngẫm điều gì”, “Tham vọng tương lai” và cuối cùng là “Trạng thái hiện tại”.

Tại mình không lường trước được tính nết con bé. Sang năm nhất định không để mắc lỗi tương tự. Thôi thì, bị nó ôm chặt một lần cũng chẳng tệ, cùng lắm là ngất đi một bận thôi mà.

Đầu óc tôi dần trở nên mờ mịt. Tất nhiên, việc tôi bị "hội chứng sợ con gái" tấn công dữ dội thế này không nghi ngờ gì là do em gái mình gây ra, nhưng hôm nay thì bỏ qua vậy. Dù sao cũng là sinh nhật nó, nuông chiều một chút cũng có sao đâu. Mình là con trai trưởng nhà Sakamachi, là anh trai nó kia mà. Đôi khi cũng phải ra dáng chứ.

“Ehehehe, anh hai—em yêu anh~”

Cùng với tiếng xương cốt răng rắc, tôi mơ hồ nghe thấy giọng em gái ngọt ngào thì thầm, nhưng lúc đó, ý thức tôi đã bay đi đằng nào rồi.

1King of Fighters

2Tôi chịu. Dragon Ball Z? Đừng hỏi tôi

3Một chi tiết tham khảo từ series Higurashi no Naku Koro Ni

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận