Mayo Chiki!
Asano Hajime Kikuchi Seiji
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Quyển 5

Chương 2: Hức!

0 Bình luận - Độ dài: 9,031 từ - Cập nhật:

Nếu bạn yêu thích những gì chúng tôi đang làm, đừng quên theo dõi các kênh mạng xã hội, tham gia Discord và ủng hộ chúng tôi trên Patreon nhé:

https://discord.gg/e4BJxX6https://www.patreon.com/CClawTrans

Thôi, đột ngột chuyển chủ đề một chút, nhưng các cậu nghĩ sao về mấy lớp học thêm hè? Cá nhân tôi thì ghét cay ghét đắng. Ai mà nghĩ ra cái ý tưởng tổ chức lớp học vào giữa kỳ nghỉ hè vậy chứ? Tại sao tôi phải bước ra ngoài đường giữa cái thời tiết hầm hập 38 độ C này? Sao không để tôi được lăn lộn trong phòng, tận hưởng cái ân huệ của máy lạnh vạn năng và đọc manga cho thoải mái hả trời?

Hôm nay là ngày 27 tháng Tám, ước chừng hai tuần sau cái vụ "chuyến đi bỏ trốn" đầy rắc rối đó. Điều làm tôi đặc biệt u sầu là hôm nay chính là ngày cuối cùng của mấy lớp học thêm.

“Jirou-kun, cậu không thấy mấy lớp học thêm này chán phèo sao?”

Trái ngược với tâm trạng của tôi, giọng nói cất lên nghe lại tươi rói lạ thường. Khi tôi liếc mắt sang chỗ ngồi bên cạnh, một tiểu thư nhà giàu vận bộ đồng phục gothic lolita đặc biệt với đủ thứ bèo nhún đang ngồi đó – Suzutsuki Kanade. Cô khẽ lắc nhẹ hai bím tóc đen tuyền, nở một nụ cười dịu dàng.

Như các bạn thấy đó, tôi đang ngồi cạnh Suzutsuki. Tiếc thay, khi bọn tôi bốc thăm đổi chỗ, tôi lại "may mắn" trúng ngay chỗ cạnh cô ấy. Chắc chắn tôi bị nguyền rồi. Thà bị bôi mật ong khắp người rồi xin một cái bắt tay với gấu xám còn hơn ngồi cạnh cô ta.

Dù sao thì, chúng ta đang nói về cái cô tiểu thư nhà giàu mà thích trêu chọc quá mức kia – Ác Quỷ Suzutsuki. Mấy đứa khác có lẽ chưa nhận ra, nhưng tôi thì biết rõ. Cô ta có một khuôn mặt dễ thương, nhưng tính cách thật sự lại là một nữ hoàng bạo chúa với những lời đối đáp sắc như dao cạo. Điều phiền toái nhất là gần đây cô ta đặc biệt thích thú việc trêu chọc tôi. Vì cái tính cách phiền phức này, cuộc sống của tôi gần như trở thành địa ngục kể từ khi tôi lên năm hai.

“Này, Jirou-kun.”

“Im đi. Cậu là học sinh gương mẫu mà, thì hãy nghiêm túc nghe giảng như một học sinh gương mẫu đi.”

Vì chỗ của bọn tôi ở tận cuối lớp, Suzutsuki thường gọi tôi bằng một giọng rất khẽ, chỉ mình tôi nghe thấy. Cô ta nhất thiết phải làm cho những buổi học thêm của tôi tệ hơn nữa sao?

“Dù sao thì tớ chán mà. Tớ toàn tự học ở nhà, nên mấy cái này có gì mới đâu.”

“Tôi thì không, nên để tôi yên.”

“Vậy sẽ phiền lắm nếu cậu bị giáo viên chọc thủng à?”

“Ừ, phiền lắm.”

“Tớ chắc là sẽ chảy nhiều máu lắm nếu thầy đâm cậu đấy.”

“Ý cậu là thế hả!?”

“Tiện thể, di ngôn của cậu là ‘Chết tiệt, giá mà mình ôn bài tử tế hôm qua…!’ đấy.”

“Tôi cảm thấy dù có ôn bài tử tế cũng không cứu nổi tôi khỏi tình huống đó đâu!”

“Vậy thì cậu phải đảm bảo là không bỏ lỡ việc ôn bài của mình.”

“Thế thì ích gì nếu tôi chết!?”

“Tớ sẽ báo thù cho cậu.”

“Báo thù!?”

“Đây là – sự khởi đầu của một buổi học thêm nữa dành cho cô gái.”

“Đừng có kết thúc cuộc nói chuyện này bằng một lời tựa như thế!”

Thật là một buổi học thêm kinh khủng. Bao nhiêu là hối tiếc đang chất chứa.

“Thế không phải tốt sao? Kỳ nghỉ hè sắp kết thúc rồi, và học kỳ hai sẽ bắt đầu.”

“Tôi không muốn bị giết sớm như thế.”

“Dù sao thì kỳ nghỉ hè cũng vui mà.”

“Ừm, đi biển và mọi thứ đều là những kỷ niệm tuyệt vời.”

“Nhiều chuyện xảy ra thật đấy. Như việc cậu biến thành con mồi của một cây gậy phát sáng ở bãi biển chẳng hạn.”

“Là người cứu hộ (life saver) ấy. Đừng cố tình nói sai chứ.”

Hiệp sĩ Jedi ở đâu mà ra bây giờ? Mà cái vụ "con mồi" là sao? Người bị chôn dưới cát là ông già kia mà, đâu phải tôi.

“…Chậc.”

Chuyện là thế này. Vì tôi lại ngồi đúng chỗ này nên cô tiểu thư nhà giàu kia cứ hễ buồn chán là lại kiếm chuyện trêu chọc, bắt tôi phải theo. Lại còn đúng vào lúc tôi sắp gà gật nữa chứ. Cứ như thể cô ta cố tình không cho tôi ngủ, nhưng lại chỉ làm những chuyện tệ nhất mà thôi.

“Jirou-kun.”

“Gì nữa vậy? Cô vẫn chưa nói xong sao? Chúng ta không nên nói chuyện thêm nữa thì hơn.”

May mắn thay, cô giáo của chúng tôi lúc này là cô Yamagawa-sensei, hai mươi tư tuổi, đang đứng ngay trước bục giảng. Cô ấy hơi ngơ một chút, nên dù có nói chuyện nhỏ ở phía sau thì cũng chẳng bị nhắc nhở đâu. Nhờ đó mà những người xung quanh chúng tôi cũng đang xì xầm to nhỏ. Thế nhưng, cứ tiếp tục thế này thì tôi cũng chẳng ngạc nhiên nếu cô ấy nổi đóa lên đâu.

“Thêm một chút nữa thì có sao đâu. Hơn nữa, đây là cơ hội hoàn hảo đấy.”

“Cơ hội?”

“Đúng vậy. Dù sao thì Subaru đang không ở đây mà.”

“Không ở đây…”

Cô ấy đang ngồi ngay phía trước mặt kìa. Khi tôi nhìn sang, tôi thấy Konoe đang chăm chú nghe giảng. Đúng là Subaru-sama có khác, cô ấy không hề đeo chiếc mặt nạ giả tạo như ai đó đâu nhé.

“Ý tôi là cô ấy sẽ không thể nghe thấy chúng ta. Anh xem, mỗi khi chúng ta gặp nhau, Subaru đều ở bên cạnh chúng ta. Chúng ta hiếm khi có cơ hội nói chuyện riêng với nhau như thế này.”

“…Ừm.”

Cô ta nói cũng không sai. Dù sao thì chúng ta đang nói về cái tên quản gia giả gái kia mà, cô ấy sẽ luôn lảng vảng quanh Chủ nhân của mình thôi. Đây quả là một tình huống hiếm hoi thật.

“Thế nên đây mới là cơ hội. Thực ra có chuyện này tôi muốn hỏi anh, Jirou-kun.” Suzutsuki hít một hơi thật sâu rồi nói tiếp. “Giữa anh và Subaru có chuyện gì xảy ra phải không?” Cô ta hỏi thẳng thừng, không hề do dự.

“…Hả? Câu hỏi gì vậy?”

“Cứ trả lời đi. Dạo gần đây cô ấy cứ là lạ. Cứ như thể đang cố tránh mặt anh vậy.”

“……” Tôi cứng họng.

Tránh mặt ư? Subaru tránh mặt tôi á? Ừm, thật sao? Tuy nhiên, giờ cô ta nói vậy, kể từ khi chúng tôi đồng ý ‘trở thành bạn thân’ trong đêm pháo hoa hôm đó, chúng tôi cũng không nói chuyện nhiều như trước. Nhưng ngoài điều đó ra, tôi thật sự không thể nghĩ ra điều gì khác.

“Không biết nữa. Ít nhất thì tôi không nghĩ vậy.”

“Thật sao?”

“Ừ. Nhưng sao cô lại hỏi tôi? Sao không hỏi thẳng Konoe ấy?”

“…Vì tôi đã hỏi rồi mà không được.” Suzutsuki thở dài một cách u sầu.

Hmm, hiếm thấy thật. Chúng ta đang nói về con quỷ vô song, không hề nao núng kia mà, nên nhìn cô ta u sầu như vậy thật đáng lo.

“Chuyện là, hôm qua tôi đã hỏi cô ấy về chuyện đó, nhưng cô ấy lại đánh trống lảng.”

“Đánh trống lảng…”

Ngay cả Konoe cũng dám cãi lời Chủ nhân sao? Chuyện này tôi thấy khó tin lắm.

“Nếu có gì, cô ấy còn phản ứng kiểu ‘Sao cô lại hỏi tôi về chuyện đó!?’ ấy, anh biết không.”

“Vậy chính xác cô đã hỏi cô ấy cái gì?”

“Ể? ‘Subaru, hôm nay cô mặc quần lót màu gì vậy’, tất nhiên rồi.”

“À, thì ra là tại câu hỏi!”

“Hay là cô ấy đang mặc quần lót dâm đãng quá nên không thể nói cho tôi biết?”

“Cái chỗ cô lo lắng hoàn toàn sai bét rồi!”

“Không sao đâu, tôi đã hỏi đúng phần quan trọng rồi mà?”

“Hả?”

“Tôi đã hỏi thế này: ‘Subaru, hôm nay cô mặc quần lót màu gì vậy? đó là điều Jirou-kun muốn hỏi, phải không?’, anh thấy chưa.”

“Tôi hiểu tại sao cô ấy tránh mặt cô rồi!”

“Hãy thành thật với tôi. Tôi sẽ tha thứ mọi tội lỗi mà anh có thể đã gây ra.”

“Phản đối! Nếu cô hỏi Konoe đàng hoàng, cô ấy chắc chắn sẽ trả lời cô!”

“Thật sao? Anh có thực sự nghĩ cô ấy sẽ đưa bằng chứng cho tôi không?”

“Cái gì…”

“Ý tôi là, nghĩ mà xem. Nếu anh hỏi cô ấy ‘Subaru, cho tôi xem chiếc quần lót màu trắng của cô hôm nay đi’, thì cô ấy sẽ xấu hổ, nói ‘V-vâng, Chủ nhân…’ rồi cởi quần áo ra.”

“Đó không phải là điều tôi muốn cô ấy chứng minh!”

Cái trò nhập vai kiểu gì mà nghe nhạy cảm thế không biết? Với lại, chuyện đó còn khó chứng minh hơn cả đống bài toán tụi này đang giải ở trường nữa chứ.

“Thôi được rồi, không đùa nữa, cậu thật sự không biết gì sao? Trực giác mách bảo tớ là chuyện này có vẻ liên quan đến cậu đấy.”

“……”

Dù cậu có hỏi thế… để tớ nghĩ xem nào… Gần đây có chuyện gì xảy ra đâu nhỉ…

“Cậu nghĩ kĩ lại đi. Tớ lo là Subaru đang cố gắng tự mình giải quyết chuyện gì đó. Với cái tính cần mẫn của con bé, nó sẽ không dựa dẫm vào người khác cho đến khi mọi chuyện đã quá muộn đâu.”

“Ý cậu là, tớ biết điều đó mà.”

Chuyện cô ấy sợ dao cũng vậy. Chính vì thế mà cô ấy và Suzutsuki mới xa cách nhau, nhưng…

“……”

Đây có phải là… điều cô ấy lo sợ không? Rằng chúng tôi sẽ không còn là bạn nữa?

“Để tớ hỏi lại lần nữa. Cậu không có chút manh mối nào sao? Chút gì cũng được. Bất cứ điều gì cậu nhận ra, chỉ cần nói cho tớ bất cứ… Hức!”

“Hức?”

…Vừa rồi là tớ ảo giác, hay Suzutsuki vừa phát ra một tiếng kêu đáng yêu thế nhỉ?

“Hức!”

“……”

Bình tĩnh lại nào, Sakamachi Kinjirou. Dù vừa rồi có thể cậu nghe thấy một tiếng kêu đáng yêu phát ra từ miệng Suzutsuki, nhưng chắc chắn là mình đang mơ mộng hão huyền thôi. Sau cùng, người chúng ta đang nói đến là Suzutsuki Kanade cơ mà. Mỹ nhân băng giá, đóa hoa không thể chạm tới của ngôi trường này, người được tất cả mọi người ngưỡng mộ, một con người hoàn hảo. Cô ấy sẽ không bao giờ có một điểm yếu đáng yêu như thế.

Vậy mà bây giờ tớ lại phải tin rằng cô ấy có thể đáng yêu đến thế ư? Hơn nữa, tiếng “Hức!” cuối cùng vừa rồi còn to hơn trước nhiều. Chắc chắn là tớ nghe nhầm rồi.

“Này, tiếng gì thế? Nghe đáng yêu ghê.”

Ưm.

“Ừ, tớ cũng nghe thấy. Có cảm giác như nó phát ra từ đằng sau tớ.”

Dù đang trong giờ học, cả lớp bỗng trở nên ồn ào hơn. Nguyên nhân chắc chắn là tiếng “Hức!” kia. Chắc chắn có gì đó không đúng. Chẳng lẽ… tớ không phải nghe nhầm?

“N-Này, Suzutsuki?” Tớ khẽ gọi cô ấy.

Suzutsuki Kanade ngồi đó, hai tay che miệng, hoàn toàn cứng đờ. Hiếm khi lắm, đôi mắt cô ấy mở to vì sốc.

“Cậu không sao chứ? Cậu không khỏe à?”

“…Ế? S-Sao cậu lại nghĩ thế?”

“Thì, cậu cứ ‘Hức!’ mãi đấy thôi?”

“Đ-Đó là do cậu tưởng tượng thôi. Nghĩ mà xem, Jirou-kun, sao tớ lại có thể đột nhiên phát ra tiếng như mấy nhân vật anime được chứ.”

“Nhưng mà…”

“Cậu bướng ghê. Tớ bảo mọi chuyện ổn mà hức.”

“Ổn mà hức!?”

“…À, cậu nhầm rồi hức! Không phải như cậu nghĩ đâu hức!”

“……”

…S-Cô ấy hỏng rồi. Tiêu rồi, Suzutsuki-san đáng mến của chúng ta hỏng rồi.

“Đ-Đừng nhìn tớ với ánh mắt khinh thường như thế chứ hức!” Suzutsuki cứ thêm một tiếng “Hức!” đáng yêu vào cuối câu.

Cái quái gì thế này. Đây có phải là một kiểu “Deretsuki-san” (ngoài lạnh trong nóng) mới không? Cô ấy đang thay đổi sao? Cô ấy sẽ không nói “Tôi còn khoảng hai lần biến hình nữa đâu chứ”¹. Dù sao thì, mọi chuyện đang trở nên tồi tệ hơn. Lớp học càng lúc càng ồn ào. Chẳng mấy chốc họ sẽ nhận ra ai là nguyên nhân của những âm thanh này.

“Yamakawa-sensei!” Một giọng alto vang lên cắt ngang tiếng ồn.

Đó là Konoe. Cô ấy đứng dậy, giơ tay lên.

“Em xin lỗi, có vẻ tiểu thư không khỏe, nên em xin phép đưa tiểu thư đến phòng y tế ạ.”

“Ế? Dù cậu nói thế, nhưng mà…” Yamakawa-sensei bối rối trước diễn biến bất ngờ này.

Ý tớ là, cô ấy luôn như vậy sao? Phản ứng của cô ấy thậm chí còn khiến tớ bối rối.

“Hừm, đành vậy. Cô có phiền ra hành lang với em một lát không? Em muốn trao đổi vài chuyện.” Konoe có vẻ hơi kích động, cô ấy túm lấy ống tay áo của Yamakawa-sensei, kéo cô ấy ra khỏi lớp học.

Chắc là cô ấy đang cố gắng cưỡng ép thuyết phục Yamakawa-sensei? Khoảng ba mươi giây sau, cửa lớp mở ra, và Yamakawa-sensei một mình quay trở lại.

“Suzutsuki-san, mau đến phòng y tế đi.”

---

¹ Câu này là một tham chiếu đến một lời thoại nổi tiếng trong anime kinh điển "Dragon Ball Z," nơi nhân vật Frieza thường nói rằng anh ta có nhiều lần biến hình để tăng sức mạnh. Ở đây, nó được dùng để ví von sự thay đổi tính cách của Suzutsuki.

Nhanh thật! Ngay cả đám học sinh xung quanh tôi cũng sững sờ. Ý tôi là, thái độ ấy khác một trời một vực so với ban nãy. Không biết bọn họ đã nói gì trong hành lang nữa…

“À phải rồi, em cũng đi cùng cô bé này nữa, Sakamachi-kun.”

“Hảááá!?” Không ngờ mọi chuyện lại xoay chiều thế này, tôi bật phắt dậy khỏi ghế.

Không không không không, sao cô ấy lại lôi tôi vào chuyện này chứ? Được thoát tiết thì may thật đấy, nhưng cái điềm báo chẳng lành này lại chẳng vẻ gì có lợi cho tôi tí nào.

“Cô Yamakawa, chuyện này là sao ạ! Xin cô giải thích rõ ràng!” Đương nhiên là tôi phản đối rồi.

Thế nhưng, cô Yamakawa vẫn điềm tĩnh, và giải thích như thể chuyện đó chẳng có gì đặc biệt cả.

“Thì… điểm số của em tệ quá mà.”

“Xin lỗi cơ!?”

“Cô đã nghĩ về chuyện này một lúc rồi, hay là em nên đi kiểm tra tổng thể đi?”

“Cô không cần phải làm tôi bất ngờ như thế đâu nhá!”

“Thế nên em phải nhanh chóng đi phẫu thuật đi.”

“Phòng y tế của trường mình đâu có loại thiết bị đó ạ!”

“I-Im lặng! Em không được cãi lại giáo viên!”

“Cái gì…”

“Nếu em không nhanh lên, em sẽ bị cô Konoe mắng cho xem!”

“Tại sao cô lại gọi Konoe là ‘cô’ (Sensei) hả!?”

Cô mới là giáo viên ở đây chứ! Chết tiệt, tôi dám cá Konoe đã đe dọa cô ấy nói ra mấy lời này! Tôi nghi ngờ là không phải dùng bạo lực, nhưng không ngờ cô ta lại có thể uốn nắn cô Yamakawa như vậy…!

“Em cảm ơn cô rất nhiều, cô Yamakawa.” Suzutsuki lên tiếng, khẽ khúc khích cười.

Nói rồi, cô ấy đứng dậy khỏi chỗ ngồi, kéo tôi ra khỏi lớp. Vậy là cuối cùng chúng tôi vẫn phải đi…

“Tiểu thư đã đợi cậu.”

Ngay khi chúng tôi bước ra khỏi lớp, Konoe đã chào đón.

“Tiểu thư, cái tiếng ‘hic!’ vừa nãy, đó là…”

“Đúng vậy, đúng như cậu nghĩ hic. Thật phiền phức quá đi, không ngờ lại xảy ra ở đây.”

Người quản gia và chủ nhân trò chuyện khi chúng tôi bước đi dọc hành lang vắng lặng. Xảy ra… vậy ra tiếng ‘hic!’ này rốt cuộc cũng liên quan đến Suzutsuki sao?

“Konoe, chuyện này là sao?”

Tôi đã bị lôi ra đây, nên tôi xứng đáng có một lời giải thích. Đó là điều tôi nghĩ khi hỏi, nhưng…

“Ưmk…”

Vì lý do nào đó, Konoe lại quay mặt đi, nhìn sang hướng khác… Hả? Cái phản ứng kiểu gì thế này? Lẽ nào Konoe thật sự đang tránh mặt tôi sao?

“Jirou-kun, để tôi giải thích hic.” Suzutsuki lên tiếng, giành quyền.

Cô ấy vẫn thêm cái tiếng ‘hic!’ kỳ lạ đó vào cuối câu. Nhưng không phải sau mỗi câu, nên chắc là ngẫu nhiên.

“Thật ra tôi có một bí mật chưa nói với bất cứ ai ở trường này.”

“Một bí mật?”

“Đúng vậy hic. Cho cậu biết luôn, tôi không cố ý nói như nhân vật anime đâu. Trên thực tế—đây là điểm yếu duy nhất của tôi.” Cô ấy tuyên bố, và một lần nữa lại phát ra tiếng ‘hic!’ dễ thương ở cuối câu.

♀×♂

“Nấc cụt ư?”

Chúng tôi đến phòng y tế, và vì cô y tá Nakamoto-sensei vắng mặt, căn phòng hoàn toàn trống rỗng ngoài ba người chúng tôi.

“Đúng vậy, nấc cụt hic. Một khi tôi bắt đầu bị, chúng sẽ không dễ dàng dừng lại đâu. Cậu xem này hic.”

“Thế này…”

Nghe cứ như là cậu cố tình thêm nó vào cuối câu thôi ấy.

“Tiếng nấc của tôi hơi khác biệt một chút. Nên chúng thường kết thúc ngay khi câu nói của tôi kết thúc hic. Lý do tôi bắt cậu đi cùng chúng tôi Jirou-kun là để cậu giúp tôi loại bỏ nó.”

Cô ấy nói, và cứ thêm ‘Hic hic hic!’ vào cuối câu. Tôi hiểu rồi, vậy là chúng kích hoạt vào cuối câu, và xảy ra không đều đặn.

“Nhưng, tại sao đó lại là điểm yếu của cậu? Cậu chỉ bị nấc cụt thôi mà.”

“À, về chuyện đó…” Suzutsuki thở dài, rồi tiếp tục. “Hình như mọi người nghĩ tôi đáng yêu khi tôi bị nấc cụt thế này.”

“……”

…Điên rồ thật. Cô ấy nói thế. Không ngờ cô ấy lại dễ dàng tự khen mình như vậy. Ý tôi là, đúng là dễ thương thật, nên tôi sẽ tha thứ cho cô ấy.

“Đừng hiểu lầm nhé, hic. Đây là điều tôi nghĩ thôi, hic.”

Có vẻ cô ấy đọc được suy nghĩ của tôi, thậm chí còn đáp lại y chang. Giờ cô ấy nhắc mới nhớ, chúng ta đang nói về Suzutsuki Kanade cơ mà, cái kiểu nấc cụt này lại tạo ra một khoảng trống (khe hở) đáng yêu đến lạ. Khi nghĩ về một Suzutsuki luôn điềm tĩnh, ung dung mà lại phát ra những âm thanh đáng yêu, tự nhiên cô ấy trở nên dễ thương quá đỗi… Khoan đã, sao tim mình lại đập thình thịch thế này?

“…Bình tĩnh lại đi, hức, Jirou-kun.” Nhờ lời nói ấy, tôi bừng tỉnh trở về thực tại.

Lúc nào không hay, tôi đã bước một chân về phía Suzutsuki… Ơ? Mình định làm gì thế nhỉ…?

“Đừng nói là…!”

Tôi đã định… ôm cô ấy. Tất cả đều trong vô thức sao?

“Tiếng nấc của tiểu thư giống như lời thì thầm của quỷ dữ vậy.” Konoe lẩm bẩm, đoạn bước chắn giữa tôi và Suzutsuki.

Giọng cô ấy vẫn lạnh lùng và bực bội như mọi khi.

“Nghe có vẻ khó tin, nhưng khi mọi người – đặc biệt là những người khác giới – nghe thấy tiếng nấc của tiểu thư, họ sẽ bị mê hoặc bởi sự quyến rũ của cô ấy.”

“Bị mê hoặc…”

Cô đùa à? Tiếng nấc của cô ấy có thể điều khiển tâm trí người khác ư?

“Là thật đấy. Có lẽ chính là tiếng ‘hức’ đáng yêu kia đã khiến họ bị cuốn hút. Cứ thử nghĩ xem, một người vốn điềm tĩnh và nghiêm túc như tiểu thư mà đột nhiên lại lộ ra vẻ dễ thương như vậy, nó tạo ra một khoảng cách quá lớn khiến hầu hết mọi người không thể chịu nổi. Chuyện này đã từng gây ra nhiều sự cố trong quá khứ rồi.”

“Sự cố?”

“Khoảng tám năm trước, khi vẫn còn là học sinh tiểu học, tiểu thư được mời đến bữa tiệc của một chính khách.”

“Tại sao lại thế?”

“Chuyện đó đâu có gì là lạ. Gia tộc Suzutsuki khá nổi tiếng mà. Cha của tiểu thư, cũng là chủ tịch hội đồng quản trị của ngôi trường này, đã được mời tham dự, nên tiểu thư cũng đi cùng. Thế nhưng, tiếng nấc của cô ấy lại bùng phát ngay trong bữa tiệc đó…”

“……”

Tôi đã có thể hình dung ra cảnh tượng đó trong đầu. Hồi đó, Suzutsuki Kanade vẫn còn bé tí. Mặc dù vậy, có lẽ cô bé đã sở hữu một khí chất trưởng thành rồi. Vậy nên, khi cô bé xuất hiện tại bữa tiệc trong một chiếc váy xếp bèo, trông như một nàng búp bê với vẻ ngoài đáng yêu, việc thu hút sự chú ý của mọi người là điều hiển nhiên. Với điều đó, cô bé càng dễ dàng thu hút thêm sự chú ý.

“…Ướt.”

Chỉ nghĩ đến thôi đã khiến tôi lảo đảo. Dù sao thì, đó là tiếng ‘Hức!’ mà, cô biết đấy. Cô ấy trông như búp bê, hành xử trưởng thành, thế mà lại đột nhiên ‘Hức!’. Hoàn toàn trái ngược với những gì một tiểu thư quý tộc thường làm… Tôi cá là những người xung quanh chỉ biết…

“Đúng như cậu nghĩ đấy, Jirou.” Konoe hẳn đã đoán được suy nghĩ của tôi, và lẩm bẩm. “Thẳng thắn mà nói, khoảng bảy phút sau khi tiếng nấc của tiểu thư bắt đầu—mọi thứ hỗn loạn hết cả lên.”

“H-Hỗn loạn…!”

“Chúng tôi có người thì nói ‘Tôi sẽ chữa khỏi tiếng nấc của tiểu thư!’, người thì ‘Cha mẹ đứa bé này là ai! Tôi sẽ nhận nuôi con bé… Không, cưới nó ngay lập tức!’, hay ‘Dễ thương quá trời quá đất muốn mang về nhà quá!’ và vân vân… Hầu hết tất cả những người tham gia đều có phản ứng tương tự, và tạo ra một mớ hỗn độn.”

“Mấy gã đó phải xem lại tuổi tác của mình đi chứ!”

Hồi đó, Suzutsuki giỏi lắm cũng chỉ là học sinh tiểu học thôi! Đó không phải là những lời nên nói với một cô bé ở tuổi đó. Đặc biệt nếu ông là một chính trị gia có nhiều ảnh hưởng. Ông có thực sự có thể giao đất nước cho họ không? Tôi cảm thấy đất nước này thật hết thuốc chữa rồi.

“Cuối cùng, các nhân viên bảo vệ và người phục vụ không thể làm gì được nữa, và cảnh sát đã phải được gọi đến. Vụ việc này sau đó được biết đến trong gia tộc Suzutsuki với cái tên ‘Sự kiện Hỗn loạn Nấc Cụt’.”

“……”

Thật là một câu chuyện ngớ ngẩn, nhưng lại đáng tin một cách kỳ lạ.

“Lần thứ hai chuyện này xảy ra là bốn năm trước. Vì tiểu thư đang ở trong dinh thự của mình, một trong những người hầu nam chăm sóc cô ấy đã biến thành một xác sống biết đi, suýt chút nữa thì phá hủy toàn bộ dinh thự. Vụ việc này được gọi là ‘Sự cố Sinh học Gia tộc Suzutsuki’. Dù sao thì, vừa rồi cũng nguy hiểm thật…” Konoe thở phào nhẹ nhõm.

Bốn năm trước… rồi tám năm trước… Phải chăng chuyện này cứ bốn năm lại tái diễn một lần? Không, không thể nào. Đây đâu phải kiểu “siêu năng lực” kỳ lạ gì của Olympic đâu.

“Trời ạ…”

Đúng như Konoe đã nói, chuyện vừa rồi thật sự quá nguy hiểm. Nếu cơn nấc của Suzutsuki cứ tiếp tục trong lớp học đó, có lẽ bọn tôi đã chẳng thể thoát thân dễ dàng đến vậy. Dù sao thì, cả lớp đó toàn là fan hâm mộ của Suzutsuki cả mà.

“Nhưng mà, phải nể cô thật đấy, Konoe.”

“Ể?”

Nghe lời khen thật lòng của tôi, cô quản gia đó ngỡ ngàng nhìn lại.

“Ý tôi là, cô nghe tiếng ‘Nấc!’ của Suzutsuki mà vẫn bình thản như không. Thậm chí tôi còn suýt chút nữa là mất hết lý trí ở đó rồi. Dù cô ấy có mặc đồ nam, nhưng sâu thẳm bên trong vẫn là con gái, chắc hẳn cũng phải khó khăn lắm mới kiềm chế được bản thân chứ.”

“C-Cái đó là chuyện hiển nhiên mà, dù sao thì tôi cũng là quản gia của tiểu thư mà!” Konoe ngập ngừng một chút, nhưng cuối cùng vẫn không giấu được vẻ tự mãn.

Có vẻ cô ấy rất vui khi được khen như vậy, thậm chí còn tủm tỉm cười một mình. Biểu cảm của cô ấy dễ đoán như một chú cún con vậy.

“Đúng thế, cô là quản gia tuyệt vời nhất, Subahic.”

“Đ-Đến cả tiểu thư…! Cảm ơn tiểu thư rất nhiều ạ…!”

Nhận được những lời cảm ơn chân thành đó, gương mặt Konoe bừng sáng với nụ cười rạng rỡ, rồi cô ấy cúi đầu – Hửm?

“…Này, Konoe.”

“Có chuyện gì vậy, Jirou? Anh… định khen tôi thêm nữa à?”

“Không, không hẳn… Tôi chỉ đang tự hỏi cô đang làm gì vậy thôi.”

“…? Anh đang nói gì vậy, tôi chỉ đang cúi đầu đáp lại những lời cảm ơn của tiểu thư, và… Á!”

Vì tôi đã chỉ ra trước, cậu quản gia đáng thương kia mới nhận ra điều đang xảy ra. Cô ấy đang ôm chặt lấy Suzutsuki. Đối với Konoe, có thể cô ấy chỉ nghĩ mình đang cúi đầu, nhưng thực tế cô ấy đã nhanh chóng áp sát Suzutsuki và ôm chầm lấy cô ấy như thể một chiếc gối ôm. Chưa kể còn vùi mặt vào ngực của Suzutsuki nữa chứ.

6-d0ax6qf.png?w=726

“…Subaru?”

“Á! Không phải đâu, tiểu thư! Tuyệt đối không phải là tôi đang nghĩ ‘Tiểu thư lúc nào cũng điềm tĩnh giờ nghe đáng yêu quá!’ hay bất cứ điều gì đại loại như vậy đâu!”

“Vậy ra cô đang nghĩ thế, nấc.”

“…! T-Tôi không có nấc! Có một lý do rất quan trọng cho chuyện này nấc…!” Cô quản gia Konoe tuyệt vọng cố gắng bịa ra bất kỳ lời bào chữa nào đáng giá.

…Cô ấy xong đời rồi. Cô ấy còn tự biến mình thành nạn nhân của cơn nấc khi dùng chính từ đó.

“Tôi biết rồi, nấc. Tránh xa tôi ra nấc.”

“Êh!? Tôi không muốn! Tôi muốn ôm tiểu thư đáng yêu này thêm một chút nữa… Khoan, không! Tôi xin lỗi! Tôi xin lỗi! Tôi sẽ tránh xa ngay lập tức!”

“Konoe? Cô ổn chứ?”

“Câm miệng! Anh im đi, Jirou! Hay anh định cướp tiểu thư của tôi!?”

“Anh đang nói cái quái gì vậy!?”

“Tôi sẽ không cho phép! Tẩy sạch! Tôi sẽ dùng sức mạnh quản gia của mình và tẩy sạch anh!”

“D-Dừng lại! Bình tĩnh lại đi! Bắt đầu đếm cừu đi!”

“…Êh? Khoan đã, tôi vừa làm cái quái gì thế này?”

Ngay khi Konoe nắm một cái kéo trong phòng y tế và chĩa về phía tôi, cô ấy khựng lại. Hoặc đúng hơn là, cô ấy đã lấy lại được ý thức… Chuyện này nguy hiểm thật. Lần biến hình thứ hai của Deretsuki-san quá nguy hiểm để có thể mặc kệ. Không ngờ cô ấy lại có thể ảnh hưởng đến ngay cả quản gia của mình như vậy.

“Subaru, cô về lại chính gia đi, nấc.” Chứng kiến quản gia của mình suy sụp như thế chắc hẳn đã để lại ấn tượng sâu sắc cho Suzutsuki, bởi cô ấy đã đưa ra một mệnh lệnh bất thường.

Đáp lại, Konoe thốt lên một tiếng ‘Cái gì!?’ đầy sốc.

“K-Không thể nào! Sao tiểu thư lại có thể nói vậy!?”

“Đơn giản thôi, nấc. Cô về lại chính gia, mang theo những thứ có thể giúp tôi ngừng cơn nấc, nấc.”

“N-Nhưng mà…!”

“Với lại, nói thật lòng với cô, cô sẽ chẳng giúp được gì cả dù có ở lại với tôi lúc này.”

“Cái gì…!”

“Một quản gia không thể cưỡng lại sự đáng yêu của chủ nhân mình và cứ bám dính lấy như thế thì chẳng làm cho mọi chuyện tốt hơn chút nào, nấc.”

“Ưm… D-Điều đó không sai, nhưng…”

Bản dịch tiếng Việt:

Konoe hẳn đã nhớ lại hành động trước đó của mình, cô gái cúi gằm mặt xuống trông chẳng khác nào chú cún con vừa bị chủ nhân mắng oan. Không nói thêm lời nào, cô miễn cưỡng rời khỏi phòng y tế với vẻ mặt ấm ức.

"Ê, cậu chắc chứ? Cứ để cô ấy về thẳng thế kia à?"

Tôi thực sự nghĩ Suzutsuki sẽ giữ Konoe lại để cùng tìm cách chữa chứng nấc cụt nguy hiểm này. Mà tôi cũng thấy tội nghiệp cho cô bạn bị mắng oan thế.

"Yên tâm đi, nấc. Từ đầu cô ấy đã định về nhà rồi, nấc."

"Từ đầu?"

"Nghĩ mà xem, nấc. Subaru có lẽ không nhận ra chứ nếu muốn lấy đồ từ biệt thự, cô ấy chỉ cần gọi điện là sẽ có người mang tới tận nơi, nấc."

"...À."

Đúng rồi, họ hoàn toàn có thể sai khiến đám quản gia trong biệt thự như dịch vụ giao pizza để mang bất cứ thứ gì cần thiết.

"Vậy thì tại sao cô ấy lại..."

"Cậu quên rồi sao, nấc? Chuyện gì đã xảy ra khi cô ấy chăm người ốm ấy."

"Ướt."

Tôi hoàn toàn quên mất. Có lẽ tôi đã cố đè nén ký ức về Golden Week trước. Lúc tôi bị cảm, Konoe nhiệt tình chăm sóc tới mức suýt giết chết tôi. Chính xác hơn là cô ấy bắt tôi ăn món ăn bí ẩn, trói chặt tôi trên giường và lột sạch quần áo.

"Hiểu tính cô ấy mà, chắc giờ đang nghĩ 'Nhất định phải chữa khỏi chứng nấc cho tiểu thư' nên tôi đành phải cứng rắn đuổi về."

"Chà, đúng là khổ thân khi đương sự chẳng hề có ác ý gì."

Em gái tôi cũng cùng tuýp người như vậy. Hồi tiểu học, khi tôi ngã trầy đầu gối, Kureha lúc ấy mới học mẫu giáo đã hùng hồn tuyên bố: "Không sao đâu! Em sẽ dùng keo 502 dán lại cho anh!". Chỉ nhớ lại thôi đã thấy rùng mình.

"Thật ra tôi cũng muốn xem Subaru nhiệt tình giúp đỡ lắm, nấc."

"Chắc sẽ dễ thương lắm, nhưng cậu đang đánh đổi mạng sống đấy."

Cô ấy chắc chắn sẽ tử nạn trong quá trình đó, nhưng ít nhất cũng được lên thiên đường theo cách nhẹ nhàng nhất. Thôi bỏ qua chuyện đó đi...

"...? Sao thế, nấc." Suzutsuki hẳn đã nhận ra ánh mắt tôi nên mới hỏi vậy.

Hmm... Phải diễn đạt thế nào nhỉ, chuyện này không tệ chút nào.

"Không ngờ cậu lại có điểm yếu như vậy."

Cách cô ấp úng trong lớp học nãy, hẳn là đang cố gắng che giấu tôi, vậy mà giờ tôi lại được chứng kiến Suzutsuki trong tình thế này. Đúng là món quà trời cho.

"Gì... Sao cậu lại cười toe toét thế, nấc! Có gì buồn cười đâu, nấc."

Có lẽ cảm thấy xấu hổ vì bị lộ điểm yếu, cô gái mím mõm cắn nhẹ môi dưới. Uwa, cử chỉ đó mới lạ quá, mà cũng dễ thương nữa. Chắc chẳng có cơ hội thấy lần thứ hai đâu. Hóa ra vụ nấc cụt này cũng đáng giá lắm chứ. Cảm ơn nhé, những cái nấc.

"Hiểu chưa? Chuyện này chẳng có gì to tát đâu, nấc."

"Xin lỗi, xin lỗi, cậu không cần tỏ ra mạnh mẽ làm gì. Có chút điểm yếu như vậy khiến cậu trông nhân văn hơn, tôi thích điều đó đấy."

"Vậy là trước giờ cậu không coi tôi là con người sao, nấc."

"………”

Chết tiệt. Lỡ lời rồi. Bị chỉ thẳng mặt như vậy, tôi đờ người ra không biết nói gì.

"Fufu, không sao đâu, nấc. Tạm thời tha cho cậu vậy."

"...Hả?"

Tình huống xoay chuyển quá đột ngột khiến tôi ngơ ngác. Suzutsuki liếc nhìn tôi từ đầu tới chân, phát ra tiếng "Nấc!" đầy dễ thương rồi...

"Bởi vì - giờ chỉ còn hai ta thôi mà."

"!"

Tôi nghe rõ mồn một lời nói đó từ miệng cô ấy, nhưng đã quá muộn. Suzutsuki đột ngột áp sát, đẩy ngã cơ thể tôi. Không kịp phản ứng, tôi mất thăng bằng ngã vật ra giường. Không chút do dự, Suzutsuki trèo lên giường và đè lên người tôi.

“Ơ… Ờm, Suzutsuki-san?”

Tôi đây, Sakamachi Jirou, con trai trưởng của gia đình Sakamachi, từng được mẹ dạy cho cách thoát khỏi những tình huống bị ghìm chặt như thế này, nhưng giờ lại chẳng thể nào làm được. Tôi cứ như con ếch đang bị rắn khống chế vậy. Ánh mắt sắc lạnh mà Suzutsuki nhìn xuống tôi không cho phép tôi nhúc nhích.

“Jirou-kun, nói em nghe đi, ực.” Cô nàng nhìn tôi với ánh mắt kỳ lạ, có chút tàn bạo, rồi lẩm bẩm. “Giữa anh và Subaru đã xảy ra chuyện gì, ực?”

“Lại nói, có chuyện gì đâu…”

“Nói dối. Anh phải thấy thái độ của cô ấy thay đổi thế nào với anh chứ, ực.”

“…Thì, tôi cũng thấy hơi là lạ thật.”

Cô ấy cứ phớt lờ tôi là chính, gần giống như hồi lễ hội trường vậy. Chắc là tôi đã làm cô ấy giận bằng cách nào đó. Nhưng tôi hoàn toàn không nhớ gì cả. Tất cả những gì tôi nghĩ ra chỉ là vụ pháo hoa đó…

“Có vẻ như anh cũng đoán ra rồi đấy chứ, ực.”

“!?”

Vì Suzutsuki đã đoán trúng suy nghĩ của tôi, tôi giật mình run bắn. Cái con quỷ Suzutsuki chết tiệt này, dù giờ nghe đáng yêu thế, nhưng giác quan của cô ta lại quá nhạy bén.

“Này, Jirou-kun. Nói em nghe đi, ực.”

“…Ưrgh.”

Cô ta ghé mặt lại gần tôi hơn, cứ như muốn quyến rũ tôi vậy. Chưa kể, câu nào cô ta cũng kết thúc bằng tiếng “Ực!”, khiến cô ta trông càng đáng yêu hơn trong mắt tôi. Tuy nhiên…

“…Không được.”

Tôi cảm thấy không nên kể cho Suzutsuki nghe về vụ việc đó. Tiểu thư Subaru, người vốn lạnh lùng và xa cách, lại muốn chúng tôi là bạn thân. Đó không phải là chuyện nên lan truyền cho người khác biết. Kể cả là tiểu thư nhà giàu này…

“Ra vậy, nếu anh định giữ im lặng, ực… vậy thì em chỉ có thể hỏi cơ thể anh thôi, ực.”

“Hả?”

Cô ta nở một nụ cười ma quỷ, rồi ngồi hẳn lên hông tôi.

“Giờ thì, em tự hỏi anh có thể chịu đựng được bao lâu đây, ực.” Suzutsuki cười khoái chí, rồi từ từ bắt đầu cởi từng chiếc cúc áo sơ mi của tôi.

Tôi nhớ rồi… Hồi tháng Tư, khi Konoe đánh ngất tôi bằng bình chữa cháy, cô ấy cũng lột quần áo tôi theo cách tương tự.

“…! C-Cái đồ tiện nhân, dừng lại ngay!”

Đúng như dự đoán, những ngón tay thon dài của cô ta luồn vào giữa khe áo sơ mi của tôi, chạm vào xương sườn tôi.

“Ưrgh!?” Một tiếng rên biến dạng vì đau đớn thoát ra từ môi tôi, cùng với cảm giác nóng bừng dâng lên đầu mũi.

Sởn gai ốc chạy dọc cơ thể tôi. Lại nữa rồi, chứng sợ phụ nữ của tôi lại tái phát.

“…Đ-Đừng có coi thường tôi!”

Tôi đã phải chịu đựng biết bao nhiêu cái chương trình trị liệu vớ vẩn này, đâu thể dễ dàng bỏ cuộc như vậy. Tôi đã giỏi hơn trong việc kiểm soát các triệu chứng so với trước đây.

“Ồ, anh cũng cố gắng phết đấy chứ, ực.”

“Đ-Đương nhiên. Dù cô có tra tấn tôi thế này, cô cũng chẳng moi được gì từ tôi đâu…!”

“Anh cứ thẳng thắn hơn đi, ực. Sao không thành thật với em như anh thường làm với Subaru, ực… À, em nghĩ ra cái gì hay rồi.” Suzutsuki khúc khích cười.

Rồi, cô ta ghé đôi môi mềm mại, đáng yêu sát vào tai tôi. Cứ như thể sắp thì thầm điều gì đó.

“C-Cô làm gì vậy?” Tôi hỏi, hơi hoảng loạn.

Cô ta quá gần. Mặt cô ta quá gần. Chúng tôi ở khoảng cách mà mỗi hơi thở của cô ta đều chạm vào cổ và tai tôi.

“Fufu, em chỉ định bắt chước cô ấy một chút thôi, ực.”

“Bắt chước?”

“Đúng vậy. Khi nói chuyện với Subaru, anh trở nên khá thành thật phải không? Đó là lý do em sẽ học hỏi từ cô ấy một chút, ực.” Suzutsuki hít một hơi thật sâu, rồi tiếp tục bằng giọng ngọt ngào như kẹo. “…………Jirouuu.”

“~~~! Dừng lại! Đừng gọi tôi như thế!” Đầu tôi lập tức nóng bừng chỉ vì một từ đó.

…Chết tiệt, tôi không ngờ cô ta lại bắt chước ngữ điệu của Konoe. Cô ấy đôi khi gọi tôi như vậy, và nó luôn có sức công phá kinh người, dù không phải chính Konoe nói đi chăng nữa…!

“Jirouuuu… làm ơn đi, ực. Nghe em nói đi…” Cô ta nghe như đang van nài.

Aaaaaa, cái quái gì thế này. Giọng điệu của Suzutsuki mang theo âm hưởng của Konoe, cộng thêm những tiếng "Ư…k!" thi thoảng thốt ra, đúng là có sức công phá quá lớn. Suzutsuki trong mắt tôi cứ càng lúc càng đáng yêu. Thêm vào đó là mùi hương phảng phất, hương thơm con gái của nàng, cái cảm giác da thịt kề bên cùng lồng ngực nàng cứ áp sát vào người tôi.

“Ư…ưk!”

Trời ơi, đúng là tra tấn mà! Đến cả đặc vụ CIA cũng phải khai tuốt dưới chiêu này! Không đùa chút nào đâu! Quỷ Suzutsuki quả thật không hề nương tay mà…!

“Jirouuu, làm ơn… Ư…k…”

“…Khừ…”

K-không được rồi. Đến giới hạn của tôi rồi. Lúc nào tôi cũng phải sợ sệt, cẩn trọng khi ở cạnh Quỷ Suzutsuki, nên khi thấy nàng hành động đáng yêu thế này, mọi phòng bị của tôi đều sụp đổ tan tành. Giọng nói ngọt ngào như dâu tây của nàng, cơ thể mềm mại ấy, cùng với chứng sợ phụ nữ của tôi, tôi đã đạt đến giới hạn rồi, và còn vượt qua cả giới hạn đó nữa. Tôi đang dần bị tẩy não bởi cô tiểu thư nhà giàu kia.

“…Khốn kiếp.”

…Ai cũng được, làm ơn đến cứu tôi với… Và rồi… Cộp cộp cộp cộp. Đương nhiên, đó không phải là tiếng tôi bực bội gõ ngón tay đâu. Mà là tiếng bước chân, vọng đến từ hành lang. Có vẻ như ai đó đang tiến về phía phòng y tế nơi chúng tôi đang ở.

“—Chết rồi, ư…k.” Ngay khi Suzutsuki lẩm bẩm những lời này, nàng liền rúc vào bên cạnh tôi trên giường, rồi trùm chăn kín mít.

Từ góc nhìn của người ngoài, trông như thể chỉ có mỗi tôi đang nằm nghỉ trên giường. Mặc dù một bên tấm chăn trông phồng lên một cách bất thường, trông rất đáng ngờ.

“…Phù.” Tôi thở phào nhẹ nhõm.

Chỉ cần chút nữa thôi, là tôi đã bán linh hồn mình cho Suzutsuki rồi. Đúng là một con quỷ đích thực mà.

“Jirou? Sao cậu lại nằm trên giường thế kia?” Một giọng alto có chút hoang mang vọng đến tai tôi.

Konoe cất tiếng gọi tôi ngay khi bước vào phòng y tế.

“……”

Khoan đã nào, hỡi các vị thần linh trên cao. Tôi đang cầu xin sự giúp đỡ, chứ không phải cầu cho một tầng địa ngục còn sâu hơn xuất hiện đâu.

“C-có chuyện gì vậy? Cô đã về nhà chưa?” Tôi gượng người ngồi dậy, hỏi Konoe.

Bình tĩnh lại nào, mình ơi… Nếu tên quản gia bạo lực này mà phát hiện ra Suzutsuki và tôi về cơ bản là đang rúc vào nhau, thì chắc chắn sẽ là một trận “tìm diệt” đơn giản thôi. Tôi cần phải tránh điều này bằng mọi giá.

“Ban đầu tôi định về lại biệt thự, nhưng ngay khi vừa rời khỏi trường, tôi nhận ra mình có thể dùng điện thoại để liên lạc với họ. Đó là lý do tại sao tôi quay lại đây bây giờ.” Cô ấy nói, rồi quay mặt đi.

Hừm, có vẻ như cô ấy vẫn đang tránh mặt tôi thì phải. Hay là tôi cứ hỏi thẳng lý do luôn nhỉ? Nhưng đây không phải lúc cũng chẳng phải nơi thích hợp cho chuyện đó.

“À mà, tiểu thư đâu rồi? Tôi chẳng thấy cô ấy đâu cả. Hay cô ấy vào nhà vệ sinh rồi chăng?”

“Ư-Ừm, đại loại thế.”

“Vậy à. Nhưng, sao cậu lại ngồi trên giường đó? Cậu không khỏe à?”

“T-Tôi chỉ đang nghỉ một lát thôi.”

“Thế tại sao áo sơ mi của cậu lại mở tung ra thế kia?”

“T-Tôi chỉ hơi nóng một chút, nên đang cố gắng làm mát thôi.”

“Cậu ổn chứ? Có phải cậu bị cảm lạnh mùa hè không?”

“Tôi hoàn toàn ổn! Không tệ đến thế đâu! Nên đừng có lại gần tôi với cái vẻ mặt lo lắng đó!”

Đúng là cái cảnh “đi trên băng mỏng” là thế này đây. Chỉ cần một bước sai, băng sẽ vỡ, và có lẽ tôi sẽ chìm nghỉm mất.

“Tôi thật sự ổn mà, tôi sẽ sớm trở lại bình thường thôi.”

“N-Nếu cậu đã nói vậy…” Cô ấy vẫn không tỏ ra hoàn toàn tin tưởng, và quay mặt đi.

Tôi lo lắng về thái độ kỳ lạ của cô ấy, nhưng đây lại là một cơ hội. Miễn là tôi có thể khiến cô ấy rời khỏi phòng y tế một lần nữa…

“…Ư…k!”

Một giọng nói đáng yêu vang lên giữa không gian im lặng… Tôi quên mất, Suzutsuki Kanade lúc này đúng là một quả bom hẹn giờ.

“…? Vừa nãy không phải là tiếng nấc cụt của tiểu thư sao?”

“Ơ?! T-Tôi chẳng nghe thấy gì cả đâu nhé…”

Tôi cố gắng che giấu, nhưng một tiếng “Ư…k!” khác lại vang lên. Lần này, ánh mắt của Konoe trở nên sắc bén hơn nhiều so với trước.

“Jirou, đây là trò đùa gì mà hai người bày ra vậy? Giả vờ tiểu thư đi vệ sinh, nhưng thực chất là trốn biệt trong căn phòng này phải không?” Konoe bắt đầu đảo mắt khắp phòng, chẳng khác nào chó nghiệp vụ đánh hơi ma túy.

Cô ta kiểm tra cái giường đang mở, dưới gầm bàn, ngoài cửa sổ, bên trong tủ khóa, loại bỏ từng chỗ có thể ẩn nấp. Thật kinh khủng! Chỉ là vấn đề thời gian trước khi cô ta kiểm tra giường của tôi. Một khi bị phát hiện, mọi thứ sẽ chấm dứt. Tôi sẽ không tài nào thoát được. Tôi sẽ bị đưa ra tòa, bị xếp hàng chờ án tử hình. À mà, bị thiêu sống trên giàn lửa nghe cũng hợp lý đấy chứ.

“Chuyện này rắc rối rồi đấy, Jirou-kun.” Suzutsuki thì thầm.

Ôi, ơn trời. Chắc cô ấy cũng phải nghiêm túc đối mặt với tình thế nguy hiểm này cho tôi một lần. Đúng rồi, đời nào cô ấy lại đùa giỡn trong hoàn cảnh này…

“Cảm giác như chúng ta đang chơi trốn tìm vậy, vui thật đó.”

Đồ quỷ sứ hiểm độc! Cô có thể nghiêm túc một giây thôi được không!? Sao cô có thể thấy vui vẻ cơ chứ? Tôi thì chẳng thấy vui vẻ chút nào khi mạng sống đang bị đe dọa trong trò trốn tìm này cả. Nếu Konoe tìm thấy tôi, cô ta sẽ không bao giờ cho tôi trốn nữa đâu.

“Có lẽ tôi nên thêm chút gia vị cho cuộc chơi.”

Cô thật sự không cần đâu.

“Nếu tôi cởi hết đồ dưới chăn thì sao nhỉ? Chắc tim Subaru sẽ ngừng đập mất.”

À ha ha, nếu cô làm thế, tim tôi sẽ ngừng đập trước cả cậu ta ấy chứ.

“Jirou-kun, cậu nghĩ tôi nên làm gì đây?”

Đừng có hỏi tôi! Và ngừng viết chữ lên đùi tôi đi! Bài tập tiếng Nhật để sau đi! Nếu tôi mà chảy máu mũi ở đây thì bị phát hiện ngay lập tức đấy.

“Jirou, cậu có rảnh chút không?”

“Ối giời!”

Konoe đột nhiên nhìn chằm chằm vào tôi, đầy vẻ nghi ngờ.

“Cậu có phiền nếu tôi nhìn xuống dưới chăn không?”

“T-Tại sao?”

“Ý tôi là, đó là lời giải thích duy nhất mà tôi có thể nghĩ ra. Với lại, áo cậu…c-cậu vừa làm chuyện gì mờ ám với tiểu thư trong lúc tôi vắng mặt phải không…!?” Konoe hỏi, toát ra sát khí lạnh người.

Ưm, tiêu rồi. Cái Kết Thúc Tồi Tệ đã tìm đến tôi. Không ngờ cuộc đời tôi lại kết thúc ở cái nơi này. Tôi còn quá nhiều điều tiếc nuối. Hay là tôi cứ nguyền rủa hai người này đến hết đời đi…!

“Bình tĩnh lại đi, Jirou-kun.”

Ngay lúc đó, Suzutsuki lên tiếng với giọng đủ khẽ để chỉ mình tôi nghe thấy.

“Tôi nghĩ ra một kế rồi. Nếu cậu dùng kế này, cậu sẽ sống sót ra khỏi đây. Nghe đây—”

“!?”

Ngay giây phút nghe kế hoạch của cô ấy, tôi nghẹn cả hơi thở. Cô ấy định ép tôi làm chuyện đáng xấu hổ như vậy sao?

“Sao thế? Nếu không nhanh lên, họ sẽ đăng báo về cậu đấy, với tiêu đề ‘Nam sinh trung học bị sát hại trong phòng y tế’.”

“Ưm…”

Không còn lựa chọn nào khác ngoài việc làm theo. Bất cứ điều gì cũng tốt hơn là bị tên quản gia kia làm thịt. Nếu muốn thoát khỏi đây, tôi chỉ có thể tuân theo lệnh của Suzutsuki…!

“Sao thế? Có lý do gì mà tôi không thể nhìn xuống dưới chăn à?”

“Đ-Đúng vậy, có. Đó là một lý do rất quan trọng.” Tôi nói y hệt những gì Suzutsuki đã dặn.

Đáp lại, Konoe nhướng một bên lông mày.

“Vậy thì, nói tôi nghe xem. Giờ tôi tò mò lắm rồi đấy.”

Nếu là một lý do ba lăng nhăng thì cậu chết chắc – đó là áp lực tôi nhận được từ Konoe. Bởi vậy mà tôi không thể rút lui được nữa.

“Chuyện là…”

Tôi chẳng quan tâm nữa. Cứ làm theo lời Suzutsuki thôi.

“—Tôi không mặc gì dưới chăn cả.”

“…Cái gì?”

Quả nhiên, Konoe đóng băng lại một cách hoàn hảo khi nghe thấy lời tôi nói.

“J-Jirou, cậu vừa nói gì thế?”

“Để tôi nói lại. Tôi không mặc gì dưới tấm chăn này cả. Không quần, không đồ lót, không gì cả.”

“Khoả thân sao!? Tại sao!? Và tại sao lại trong phòng y tế của trường chứ!?” Konoe hỏi, đôi mắt méo mó vì sốc.

Đương nhiên, tôi đồng tình với những câu trả lời mẫu mà Suzutsuki đã đưa cho.

“Đấy là cái thú vui của tôi đấy.”

“Thú vui ư!? Cậu lại khoe thân dưới ngay trong phòng y tế của trường hả!?”

“Mà ai chả có góc khuất của riêng mình, đúng không nào?”

“Lần đầu tôi nghe cái kiểu đấy đấy! Cơ mà, mà nếu là Jirou…”

“…Thế thì, cậu có muốn kiểm tra không?”

“…Ể?”

“Ý tôi là, cậu có thể vén chăn lên và tự mình kiểm tra. Như vậy cậu sẽ hiểu thôi.”

“~~~! K-Không, tôi thật sự không…”

“Hiểu rồi, vậy thì đành chịu vậy. Cậu có thể rời khỏi phòng y tế một lát không?”

“Ể? Sao thế?”

“Để tôi mặc quần và quần lót vào chứ! Hay là, cậu muốn xem tôi thay đồ ngay tại chỗ này luôn!?”

“T-Tôi hiểu rồi, tôi sẽ ra ngay đây!”

“Nhanh lên! Nếu không, tôi sẽ cho cậu xem một thứ thật hoành tráng đấy! Nó sẽ như thể cậu đang đi du lịch safari ấy, cậu biết mà đúng không!?”

“Waaaaaaaaah tôi xin lỗi tôi xin lỗi!”

Không hiểu sao cô nàng bắt đầu rối rít xin lỗi, rồi ba chân bốn cẳng phóng ra khỏi phòng y tế. Tiếng bước chân cô ấy ngày càng xa dần. Chắc là nỗi sợ hãi đã lấn át khiến đôi chân cô ấy không thể ngừng lại.

“…Trời ạ.”

Mình đã làm tốt, đúng không nhỉ? Mặc dù cảm giác như mình đã mất đi một thứ gì đó quan trọng trong quá trình này…

“Làm tốt lắm, Jirou-kun.” Suzutsuki chui ra từ dưới tấm chăn, mặt vẫn không biểu cảm.

Cô ta bình tĩnh quá mức sau khi đã hành hạ mình như vậy…

“Tốt cho cậu rồi còn gì. Cậu đã sống sót trở ra mà.”

“Không sai, nhưng mà…”

Bị giết ngay tại chỗ đó sẽ chẳng phải là một trò đùa hay ho chút nào… Khoan đã. Sao giọng điệu của cô ấy lại nghe lạ thế nhỉ?

“À, mà nhắc mới nhớ, hình như tôi cũng hết nấc rồi. Có lẽ là vì tôi nín thở một lúc để chúng ta không bị phát hiện.”

“Cái gì…”

C-Cậu… dễ dàng thế thôi ư? Tự nhiên như không…!? Ờ mà đúng rồi, mình đã không còn nghe tiếng nấc của cô ta giữa chừng, nhưng không ngờ nó đã dừng hẳn.

“Dù sao thì, chúng ta hãy gọi Subaru quay lại thôi. Cô ấy sẽ rất vui khi biết tôi đã hết nấc.”

“Ực.”

Mình thậm chí còn không biết nên bày ra vẻ mặt như thế nào khi gặp cô ấy nữa. Có lẽ cô ấy sẽ tin mình nếu mình nói rằng mình bị một ông già chết bảy năm trước nhập hồn. Mình có cảm giác mình có thể đã thoát được rồi.

“…Hửm?”

Không, khoan đã. Dù nhìn kiểu gì, chuyện đó cũng quá tiện lợi. Cô ấy thật sự hết nấc ngay lúc đó sao? Tiếng nấc lẽ ra là điểm yếu duy nhất của cô ấy, vậy mà… Nó gần như là cô ấy đã dừng chúng lại ngay khi không cần đến nữa…

“……”

Ngay lúc đó, một giả thuyết chợt nảy ra trong đầu tôi. Ngay từ đầu đã rất lạ. Chúng tôi đến đây để làm gì? Cô ấy nói về việc cố gắng để hết nấc, vậy mà chúng tôi chẳng thử làm gì cả. Và rồi, cô ấy đã làm gì chứ…

“…Suzutsuki, cậu nói thật đấy à?”

Chẳng lẽ — tất cả chỉ là diễn kịch để hai chúng tôi có thể ở riêng với nhau sao? Ý tôi là, tất cả những gì cô ấy làm chỉ là hỏi tôi mấy câu vớ vẩn. Và trong lớp học cô ấy cũng nói…

‘Tôi hiếm khi có cơ hội nói chuyện riêng với cậu như thế này.’

“……”

Vậy cơ bản, tất cả chuyện này chỉ là một cách để tạo thêm cơ hội. Thế nên, toàn bộ cái màn “Nấc!” này chỉ là lời nói nhảm của cô ấy. Nhưng, với cái cách cô ấy hoảng loạn trong lớp học, có lẽ lúc đầu đó là sự thật, nhưng rồi nó dừng lại ngay… Không không không, có lẽ sự hoảng loạn của cô ấy cũng là một phần của màn kịch… Hoặc, mọi thứ chỉ tình cờ trùng hợp hoàn hảo và tiếng nấc dừng lại ngay lập tức…

“Có chuyện gì thế, Jirou-kun?” Thấy tôi bối rối, Suzutsuki hỏi.

Cứ như thể cô ấy đang tủm tỉm cười với tôi vậy.

“……”

Thôi, bỏ đi. Cứ nghĩ vẩn vơ thế này cũng chẳng ích gì. Chuyện nấc cụt nấc nẻ này có thật hay không, chỉ có cô tiểu thư kia mới biết rõ. Vả lại, mình cũng chẳng được lợi lộc gì khi cố tìm hiểu làm gì. Cái kế hoạch đó đằng nào cũng có quá nhiều lỗ hổng, như việc Konoe đột nhiên xuất hiện, hay chuyện có ai đó có thể bước vào bất cứ lúc nào. Nhưng cô ta chắc chắn phải biết điều này. Thử nghĩ mà xem, lý do thật sự cô ta làm vậy là gì, và câu đầu tiên cô ta nói hôm nay là gì?

—’Jirou-kun, cậu không thấy mấy tiết học ngoại khóa chán phèo sao?’

Căn bản là, mọi chuyện hôm nay…

“…Có phải chỉ để giải khuây cho cô không?” Tôi buột miệng gọi cô sau khi đi đến kết luận duy nhất này.

Đáp lại, Suzutsuki khẽ khúc khích cười đáng yêu.

“Jirou-kun, để tôi nói cho cậu một điều nhé.” Cô nói, rồi lè lưỡi, nở một nụ cười tinh quái. “Con gái có rất nhiều bí mật đấy, *hic*.”

7-rwi091i.png?w=726

¹Một câu nói của Frieza trong Dragon Ball Z

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận