Kawaikereba Hentai demo S...
Hanama Tomo Sune
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Quyển 14

Chương 3: Bạn Gái Thú Cưng Của Câu Lạc Bộ Thư Pháp

0 Bình luận - Độ dài: 8,582 từ - Cập nhật:

Nếu bạn thích tác phẩm của chúng tôi, hãy theo dõi chúng tôi trên mạng xã hội, tham gia kênh Discord và cân nhắc ủng hộ chúng tôi trên Patreon nhé:

https://discord.gg/e4BJxX6https://www.patreon.com/CClawTrans

Sáng ngày hôm ấy, Sayuki đứng trong phòng riêng tại tư dinh Tokihara, cởi bỏ bộ đồ ngủ. Cô mặc đồ lót mới, rồi khoác chiếc áo sơ mi đã chuẩn bị từ trước và cài cúc lại. Xong xuôi, cô thêm chiếc nơ lên trên, sau đó là chiếc váy màu xanh lam, kéo khóa lên. Cuối cùng, cô xỏ tay vào ống tay áo khoác blazer, cài cúc nốt, vậy là xong.

“—Được rồi, hoàn hảo!”

Cô tự kiểm tra lần cuối trước gương, rồi cầm cặp sách học sinh, rời khỏi phòng. Bước chân của cô trên hành lang có phần nhanh hơn thường lệ. Khi cô vừa ra đến cửa và đang xỏ giày thì một giọng nói cất lên gọi cô.

“Ôi, Sayuki-chan, con đi ngay bây giờ sao?”

Đứng sau cô là mẹ cô, Tokihara Mifuyu, trong bộ kimono đỏ tươi rực rỡ. Sayuki mỉm cười dịu dàng và gật đầu.

“Vâng, con đã chuẩn bị xong sớm để đi học ạ.”

“Ừ, đồng phục của con trông hoàn hảo thật đấy, nhưng…”

“Hì hì, con lúc nào cũng xinh đẹp hoàn hảo mà.”

“Chắc rồi, nhưng có lẽ con nên chỉnh lại mái tóc rối vừa ngủ dậy trước đã.”

“Hả? Đâu có…”

Thật không ngờ, mẹ Mifuyu nói đúng. Sayuki lấy một chiếc gương cầm tay từ trong cặp ra và thấy vài lọn tóc đang dựng lên giữa mái tóc vốn mềm mượt óng ả của mình.

“Vừa nãy con soi gương đâu có thấy… Đúng là một cú tập kích bất ngờ chậm trễ mà…”

Cô đảm bảo rằng tất cả tóc mình đã được chỉnh sửa lại, nhưng có vẻ hôm nay thói quen ngủ của cô tệ đặc biệt. Cô dùng ngón tay vuốt lại mái tóc.

“Hôm nay cha cũng đến phải không ạ?”

“Phải. Ngay cả ông cha ở lì trong nhà của con cũng quyết định đến xem khoảnh khắc quan trọng này trong đời con đấy. Ông ấy vẫn còn do dự không muốn ra ngoài, nhưng đến lúc thì mẹ sẽ lôi bằng được ông ấy ra.”

“Thật đáng tin cậy.”

Ngay cả người cha nghiêm khắc của cô cũng không thể thắng được vợ mình. Sayuki không phải là người giỏi đối phó với cha cô, nhưng phần tính cách đó của ông lại đáng yêu làm sao.

“Nhưng mà, Sayuki-chan, con vẫn còn khá sớm đấy. Mới hơn bảy giờ sáng một chút thôi mà, con biết không?”

“Không sao ạ. Hôm nay con muốn đến sớm.”

Cô cuối cùng cũng đã chỉnh sửa xong mái tóc rối sau khi ngủ dậy, rồi đặt tay lên cánh cửa trượt ở lối vào, quay người lại khi làm vậy.

“Con có việc cần làm.”

*

Ngày 10 tháng 3, một ngày thứ Bảy, được ban phước bởi bầu trời trong xanh tươi đẹp. Lễ tốt nghiệp của Trường Trung học Tư thục Momosawa đã diễn ra suôn sẻ. Ngay cả bài phát biểu của đại diện học sinh khối ba, Shiho, cũng hoàn hảo không tì vết. Trong bài phát biểu của hội trưởng hội học sinh đương nhiệm Ayano, cô ấy đã rưng rưng nước mắt giữa chừng, khiến nhiều học sinh khác cũng bị cuốn theo cảm xúc và bắt đầu khóc theo.

“Phù, bài phát biểu của Fujimoto-chan đỉnh thật.”

“Đến cả tớ cũng suýt rớt nước mắt.”

“Chỗ này thì đê sắp vỡ rồi, ừ.”

Sau khi buổi lễ chính thức kết thúc, Keiki trở về lớp học cùng các bạn, chia sẻ cảm nghĩ về sự kiện với Megumi và Shouma. Theo sắp xếp, Keiki và Shouma ngồi cùng một bàn, còn Megumi thì kéo ghế của mình lại ngồi cạnh họ. Khi cả ba đang say sưa khen ngợi người bạn chung Ayano, Mao xuất hiện từ phía sau họ.

“Kiryuu, cậu có rảnh một chút không?” Cô hỏi, đưa cho cậu một chiếc túi nhựa. “Của cậu đây. Nhớ kiểm tra nhé.”

“Ồ, cảm ơn nhiều nhé.” Keiki nhận lấy đồ.

Cậu mở chiếc túi nhựa vừa vặn một cuốn sổ, và sau khi kiểm tra nội dung, cậu gật đầu hài lòng.

“Tuyệt, hoàn hảo rồi.”

“Khổ thật đấy, nếu cậu định làm thứ như thế thì nói sớm hơn chút đi. Tớ phải làm xong ở nhà đấy.”

“Xin lỗi mà, tớ mới nghĩ ra vài ngày trước thôi.”

**(Bức tranh không có mô tả cụ thể)**

“Mà thôi, kịp giờ là được rồi… Còn cậu tính sao? Tớ sẽ gặp Koharu-sama rồi senpai Inooka, xong đến phòng CLB.”

“Tớ cũng cần gặp các tiền bối khác của mình.”

“Vậy à. Phần còn lại giao cho cậu đấy, Kiryuu.”

“Ừ, dù sao kế hoạch này cũng do tớ đề xuất mà.”

Khi Keiki vừa kết thúc cuộc trò chuyện với Mao, Megumi chen ngang:

“Nanjou-chan, nếu cậu đến CLB Nghiên cứu Manga thì cho tớ đi cùng với? Tớ cũng muốn nói chuyện với họ.”

“Tớ không sao. Chào tạm biệt nha, Kiryuu.”

“Ừ, tạm biệt.”

Keiki nhìn theo hai người rời khỏi lớp học.

“À đúng rồi, Onizuka-san đang ở CLB Manga nhỉ?”

“Nhưng dạo này cô ấy toàn họp hội học sinh nên vắng mặt suốt.”

Công chúa otaku hiện là phó chủ tịch hội học sinh. Chuyện tình cảm với Naoya có vẻ tiến triển tốt đẹp khiến cô ấy gần đây tỏa sáng lạ thường. Ngược lại, các thành viên CLB mất hết ý chí chiến đấu khi vắng bóng công chúa. Lý do Mao đến gặp họ là vì họ đã giúp cô ấy hoàn thành bản thảo cho tạp chí.

“Sắp tới cậu làm gì vậy, Shouma?”

“Tớ sẽ trao đổi với tiền bối trong CLB Tennis rồi gặp Koharu-chan.”

“Thế thì đi chung một đoạn nhé.”

Cậu cho túi giấy vào cặp học sinh, vắt vai rồi cùng Shouma rời khỏi lớp. Chỉ một lúc sau, không khí trong trường đã thay đổi hoàn toàn. Sân trường ngập học sinh, những đàn anh đeo hoa bướm ngực đang nói chuyện với đàn em. Lớp học khu năm thứ ba và tòa nhà CLB chắc đang chật cứng. Trong dòng người đông đúc ấy, Shouma chợt nhận ra một gương mặt quen thuộc.

“A, không phải Mitani-kun sao?”

“Đúng rồi. Là Rinta… À khoan, lúc này là Rinko rồi.”

Hôm nay Rin mặc đồng phục nữ sinh nên chuyển sang phiên bản “Rinko”. Nhân vật Rinko đang nói chuyện với một nữ sinh tóc nâu đeo hoa bướm.

“Cô ta là ai thế? Vòng một khủng thật đấy.”

“Cả môt đống Koharu-chan nhào vô cũng không địch nổi.”

Đứng từ đằng xa cũng thấy cô gái quả thật có… tài nguyên dồi dào. Dĩ nhiên không bì được với Sayuki, nhưng rõ ràng vượt trội Mizuha. Đang so đo về kích cỡ thì cô gái kia đã rời đi. Hai người tiến lại chỗ Rinko và lên tiếng:

“Này, Rinko.”

“Kya! Keikun-senpai! Akki-senpai!”

Chàng trai có gu thời trang… đặc biệt quay lại, nở nụ cười xinh đẹp hiếm thấy ở nam giới.

“Tình cờ sao lại gặp nhau ở đây thế nhỉ~”

“Không quan trọng tình cờ hay không, tại sao em lại ăn mặc kiểu này?”

“Hôm nay là lễ tốt nghiệp, em nghĩ nên chọn trang phục lịch sự một chút.”

“Trang phục lịch sự của em… là váy ngắn à?!”

Cậu ta rõ ràng là nam nhi mà lại mặc váy đẹp hơn cả con gái – quả là phi lý vô song.

“Hồi sáng em tốt nghiệp ở trường cũng trong bộ này hả, Mitani-kun?”

“Giáo viên chủ nhiệm không nói gì cả~ Mấy bạn nam trong lớp thì cứ ‘Cưng xỉu!’, ‘Nhìn mà nổi máu trai!’...”

“Vậy không phải là vấn đề lớn rồi sao?”

“Nói chuyện này với Mao-chan chắc cô ấy mịn ra phết đấy.”

Chắn chắc sẽ thành nguyên liệu đam mỹ chất lượng cho người hủ nữ. Điều kỳ lạ nhất là cảm giác ăn vận thế này… dường như không khiến cậu ta khó chịu tẹo nào.

“Thế nãy em làm gì đấy? Chúng anh thấy em đang nói chuyện với đàn chị kia.”

“À, em mới tỏ tình đó anh~”

“Hả?!! Tỏ tình?! Em quen chị ấy hả?!”

(Toàn cảnh sân trường ồn ào, lấp ló những chiếc áo tốt nghiệp trong hàng cây)

“Không, đó là lần đầu bọn tôi gặp nhau. Tôi còn chẳng biết tên cô ấy là gì, nhưng ngực cô ấy to ơi là to và đẹp ơi là đẹp.”

“Cậu đi tỏ tình với người mình còn chẳng biết là ai…”

Chỉ vì kích thước vòng một mà dám đi tỏ tình, đúng là hết thuốc chữa, ngay cả với một gã như tên này. Hắn ta chắc chắn đến từ hành tinh ngực bự, chứ người bình thường trên Trái Đất làm gì có ai dám làm vậy.

“Tôi đổ gục trước bộ ngực hoàn hảo của cô ấy ngay lập tức, nên tôi quyết định thổ lộ tấm lòng nhiệt thành của mình…”

“Phải rồi…”

“Và rồi, cô ấy nói tôi không phải người cô ấy tìm kiếm.”

“Ờm, cũng phải thôi.”

Thậm chí, câu nói đó nghe còn quá tử tế đối với một tên biến thái đã quấy rối tình dục và tỏ tình kiểu đó. Chắc hẳn cô gái ấy phải là một người hiền lành lắm.

“Tôi vẫn chưa bỏ cuộc, tôi còn chứng minh cho cô ấy thấy tôi là con trai. Và rồi…”

“Và rồi…?”

“Cô ấy nói sẽ suy nghĩ nếu tôi đi thiến.”

“Cậu đúng là chẳng còn tí hy vọng nào cả, nhỉ?”

Thực tế, Rinko đã không còn một chút cơ hội nào để thành công ở đó, bất kể hắn ta có làm gì đi nữa.

“Tôi đã làm đúng như Akki-tiền bối nói, và khen cô ấy rồi mà.”

“Kể cả vậy, cậu cũng không nên đi rêu rao khen ngực người khác như thế.”

Nhất là với người mình mới gặp lần đầu.

“Sao cậu lại đi tỏ tình với một cô gái mới gặp chứ?” Keiki hỏi.

“Một thằng con trai cùng lớp tôi nói rằng con gái thường đặc biệt dễ xúc động trong lễ tốt nghiệp, nên dễ cưa đổ hơn. Rằng chỉ cần thì thầm vài lời ngọt ngào là họ sẽ đổ ngay tắp lự. Tôi thấy một cô gái ngực to hợp gu nên đã cố hết sức.”

“Ra vậy. Cậu đúng là kẻ tồi tệ nhất thế gian.”

Cả hành động lẫn ý định của hắn đều bất chính đến mức phi lý. Nhưng nghĩ lại, đối với một nam sinh trung học khỏe mạnh thì điều đó cũng gần như là… kiểu mẫu.

“Thế thì, tôi sẽ đi thử vận may thêm vài lần nữa!”

“Ừm, cố lên nhé.” Keiki mỉm cười hiền lành tiễn Rinko đi.

Không hiểu sao, cậu lại có một thôi thúc kỳ lạ muốn ủng hộ một đồng chí yêu ngực bự.

“Này, Shouma, cậu nghĩ hắn ta có kiếm được bạn gái không?”

“Hmm… nếu hắn bỏ được cái thói cuồng ngực bự thì tôi chắc là có thể.”

“Rintarou cũng không phải là người xấu…”

Con gái thường có thành kiến với những gã con trai thích "vếu bự". Vậy nên, tại thời điểm này, Keiki nghi ngờ rằng Rin, một kẻ đầy mưu đồ thầm kín, có bất kỳ cơ hội nào. Có lẽ phải mất vài năm nữa hắn ta mới có bạn gái.

Sau đó, Keiki chia tay Shouma và đi đến điểm đến đầu tiên, nằm ở tầng ba của khu nhà học—văn phòng hội học sinh. Khi gõ cửa, cậu nghe thấy tiếng ‘Vào đi~’ khe khẽ từ bên trong, liền mở cửa bước vào.

“…Hả? Ngạc nhiên chưa, là Keiki-kun.”

“Chào Takasaki-tiền bối ạ.”

Người chào đón cậu là cựu hội trưởng hội học sinh, Takasaki Shiho. Cô đang đứng cạnh cửa sổ, mái tóc dài gợn sóng quay về phía Keiki, một bông hoa cài trên ngực.

“Chỉ có mình Tiền bối thôi ạ? Fujimoto-san đâu rồi?”

“Ayano-chan chắc đang đi quanh trường nói chuyện với các tiền bối của mình. Con bé có rất nhiều mối quan hệ với các tiền bối, cả cựu thành viên ủy ban lẫn hội học sinh.”

“Đúng là Hội trưởng hội học sinh có khác, nhỉ?”

Ngay cả sau khi buổi lễ kết thúc, cô ấy vẫn bận rộn như mọi khi.

“Cậu có chuyện gì muốn nói với Ayano-chan à?”

“À, không, không hẳn…”

“À, không lẽ cậu đến đây để tỏ tình với tôi đó à?”

“Hoàn toàn không. Sao Tiền bối lại nghĩ vậy chứ?”

“Năm nào tôi cũng thấy cảnh đó mà, cậu biết đấy? Mấy đứa hậu bối tỏ tình với tiền bối, bị cuốn theo không khí của lễ tốt nghiệp. Có vẻ như nó hạ thấp rào cản cho việc tỏ tình, vì đó là cơ hội cuối cùng của họ mà.”

“Tôi không biết nên nói đó là điều tốt hay xấu nữa…”

Rinko vừa mới thú nhận xong, nên có lẽ là thật.

“Ý chị là, lúc nào chị chẳng sẵn lòng chào đón em chứ?”

“Không phải. Em chỉ muốn chào chị thôi.”

Shiho dang rộng vòng tay, khiến Keiki hơi bối rối. Nhưng thấy vẻ mặt khó chịu của cậu, cô liền hạ tay xuống và chu môi.

“Hừm. Một người chị gái vừa xinh đẹp vừa quyến rũ như thế này mà em lại không thấy vừa lòng à?”

“Không phải là không vừa lòng, nhưng em đã có bạn gái rồi, chị cũng biết mà.”

“Thế thì một người đàn ông như em đáng lẽ không nên chỉ vừa lòng với một người, mà phải hướng tới một hậu cung chứ!”

“Mặc dù mọi người vẫn nghĩ em là vua hậu cung, nhưng em đã mãn nguyện với một bạn gái rồi. Thật ra, em khá hài lòng với tình trạng hiện tại của mình… Khà khà khà…”

“Ôi trời, trông mặt em gớm chết đi được, Keiki-kun.”

“Ối, xin chị đừng bận tâm.” Keiki lấy lại bình tĩnh và kiểm soát nét mặt.

Mỗi khi nghĩ đến cô bạn gái đáng yêu của mình, cậu lại không thể ngừng mỉm cười.

“Vậy, Tiền bối Takasaki, chúc mừng chị tốt nghiệp.”

“Cảm ơn em. Sắp tới chị sẽ là sinh viên đại học rồi!”

“Đại học sao? Em không thể hình dung ra được.”

“Phải cẩn thận đấy nhé? Khi em lên năm ba, chỉ cần chớp mắt một cái là đã tốt nghiệp rồi.”

“Em sẽ ghi nhớ ạ.” Keiki cảm kích tiếp nhận lời khuyên của một người đi trước.

Shiho có vẻ hài lòng với phản ứng đó, cô mỉm cười vui vẻ.

“Phù, ba năm này trôi qua thật nhanh như chớp mắt… Nhiều chuyện xảy ra lắm, nhưng có lẽ thú vị nhất là khoảng thời gian em làm thành viên lâm thời của Hội học sinh nhỉ?”

“Em vẫn nhớ rõ mồn một chuyện đó.”

“Vụ việc cô gái thỏ, việc lạm dụng ngân sách câu lạc bộ, và vô số những rắc rối khác nữa.”

“Và tất cả những vấn đề đó đều do một thủ phạm gây ra.”

Mấy bộ đồ cô gái thỏ dùng để dụ dỗ Keiki đã ngốn quá nhiều ngân sách câu lạc bộ, tất cả đều do cựu hội trưởng câu lạc bộ Sayuki gây ra. Cuối cùng, điều này dẫn đến việc Keiki bị bán cho Hội học sinh để trả nợ.

“Cảm ơn chị đã giúp đỡ chúng em khi đó.”

“Đừng lo lắng. Hội học sinh cuối cùng cũng trở nên sôi động hơn một chút nhờ có em ở đây.”

“Bản thân em cũng rất vui.”

“Chị cũng vậy… Và chị không ngờ em lại là một người tuyệt vời đến thế.”

“Tuyệt vời về mặt nào ạ?”

“Chị biết em rất được các cô gái yêu thích, nhưng giờ thì em đã có bạn gái rồi, nên cuối cùng chị cũng được nếm chút NTR ngon lành~”

“À, ra là chị…”

“Đặc biệt là tuần trước. Chàng trai mà chị tò mò đã đi suối nước nóng với bạn gái cậu ấy. Chỉ nghĩ đến thôi cũng đủ khiến chị thấy thật sung sướng~”

“Khoan đã, đó là lý do chị đưa vé cho em ư?!”

“Hì hì, khi nghe tin đồn em đã ở đó qua đêm, sự phấn khích của chị lên đến đỉnh điểm luôn.”

Cô ta đúng là một nhà chiến lược. Cô ta đã vượt xa giới hạn chỉ để thỏa mãn sở thích bệnh hoạn của mình. Và giờ đây, cô ta khoanh tay ra sau lưng, tiến lại gần Keiki.

“Này, Keiki-kun?”

“Lại chuyện gì nữa đây ạ?”

“Em biết không, chị thực sự thích em đấy.”

“Hả?!”

Cô ta có thể là một kẻ biến thái, nhưng dù sao cô ta vẫn là một mỹ nhân, nên Keiki đỏ mặt khi nhận được lời thú nhận này.

“Thấy chưa, cái cách em phản ứng hết mình, và cái cách em đỏ mặt ngay lập tức, chỉ khiến chị muốn trêu chọc em thôi vì em quá đáng yêu. Ở cạnh em chẳng bao giờ chán cả.”

“À…”

Thấy nụ cười tươi rói của Shiho, Keiki hiểu rằng cô ta chỉ đang trêu chọc cậu mà thôi.

“Chắc là vì em liên tục đóng vai trò tỉnh táo. Phản ứng của em rất vui để xem. Chị chắc chắn đó là lý do tại sao tất cả các cô gái cứ trêu chọc em mãi.”

“Thật phiền phức quá…”

Keiki không phải đóng vai trò tỉnh táo vì cậu thích điều đó. Vì vậy, nếu điều đó dẫn đến việc cậu bị bao vây bởi những kẻ biến thái, cậu cũng chẳng vui vẻ gì. Keiki cảm thấy mệt mỏi sau tất cả những chuyện này, nên cậu chuẩn bị rời đi.

1431.jpeg?w=722

“Thôi, tôi cũng chào hỏi xong rồi, giờ xin phép đi trước đây.”

“Ấy, cậu đi ngay sao?”

“Dù gì thì tôi cũng còn vài tiền bối khác cần gặp.”

“Thế à… tiếc thật đấy.”

“Vậy thì—” Keiki xoay người định rời khỏi phòng, tay đặt lên nắm đấm cửa.

“À, khoan đã!”

“Chuyện gì nữa?”

Keiki dừng bước, quay lại và thấy Shiho đang mỉm cười với cậu, một nụ cười khác hẳn lúc trước.

“Cảm ơn cậu đã đến. Lần sau mình lại chơi nhé.”

Cuối cùng, cô bé cũng nói ra điều thật lòng với nụ cười chân thật.

“Đúng là không thể nào đoán được Takasaki-senpai đang nghĩ gì.”

Rời khỏi văn phòng hội học sinh, Keiki tiếp tục đi đến khu nhà câu lạc bộ, lẩm bẩm một mình. Cậu nghĩ lại, cô ấy đã lừa dối ngay từ đầu. Cô nhận ra tiềm năng xây dựng hậu cung của Keiki trong câu lạc bộ thư pháp và đã âm thầm sắp đặt mọi chuyện chỉ để thỏa mãn cái thú vui NTR của mình. Để tận hưởng trọn vẹn sự kích thích mà cô tìm kiếm, cô còn bịa đặt cả chuyện có kẻ theo dõi. Ngay cả vụ Giáng Sinh cũng là do Shiho giật dây sau màn. Tương tự, việc nếm trải NTR đối với cô ấy giống như một thứ trái cấm. Cô ấy hoàn toàn ở một đẳng cấp khác so với những người có tính cách bạo dâm và khổ dâm mà Keiki từng biết. Đương nhiên, chỉ có mỗi Keiki là người duy nhất biết được bản chất xấu xa này của cô ấy… Có lẽ, cô ấy còn cô đơn hơn bất cứ ai.

Mình nên rủ cô ấy đi chơi lúc nào đó.

Với những suy nghĩ đó, Keiki đi tới khu nhà câu lạc bộ. Nơi đây không nhộn nhịp bằng khu nhà học, nhưng vẫn có rất nhiều người đi lại trên hành lang. Ở đó, Keiki bắt gặp một nữ sinh quen thuộc.

“Koharu-senpai.”

“À, Kiryuu-kun.” Koharu mỉm cười đáp lại.

Hôm nay, cô không mặc chiếc áo hoodie quen thuộc mà thay vào đó là bộ đồng phục học sinh bình thường, khoe chiếc hoa cài áo.

“Chúc mừng tiền bối tốt nghiệp.”

“Cảm ơn cậu rất nhiều.”

“Tiền bối đã gặp Shouma chưa?”

“Chưa, vẫn chưa.”

“Vậy chắc cậu ấy vẫn đang ở câu lạc bộ tennis.”

“Chắc là vậy. Nhưng bọn tôi đã hẹn gặp nhau rồi.”

“Tình tứ ghê.”

“Ôi trời, cậu đang khen bọn tôi là cặp đôi đẹp nhất trường đấy à? Cậu không cần phải khách sáo thế đâu mà~”

“Tôi có nói vậy đâu chứ.”

Cô ấy vẫn lạc quan như mọi khi, đến nỗi Keiki cũng cảm thấy vui lây.

“Dù sao thì, tôi rất vui vì đã gặp được tiền bối. Tôi định ghé thăm câu lạc bộ thiên văn học, vì tiền bối đã giúp đỡ tôi suốt thời gian qua mà.”

“Bọn mình đã nói chuyện với nhau nhiều thật nhỉ?”

“Vâng, rất nhiều chuyện đã xảy ra.”

Ngay cả lần đầu gặp gỡ của họ cũng là một trải nghiệm không bình thường. Vì bức ảnh Keiki thọc tay vào khe ngực của Sayuki, cô đã gọi cậu đến phòng thiên văn học, và đó là lúc Keiki nhìn thấy tất cả những bức ảnh của Shouma treo đầy trên tường.

“Tôi đã nghĩ đời mình tiêu rồi sau khi nhìn thấy tất cả những bức ảnh của Shouma.”

“Hehe, hồi đó tôi cũng có hơi ám ảnh thật.” Koharu nhớ lại quãng thời gian đó, nở một nụ cười hoài niệm.

“Năm vừa rồi thật sự rất vui. Nhờ có Tokihara-san, Mizuha-san, và mọi người trong câu lạc bộ thư pháp, tôi được tận hưởng mỗi ngày, và giờ tôi còn có một người bạn trai tuyệt vời nữa. Tất cả là nhờ có cậu đó, Kiryuu-kun.”

“Là vì Koharu-senpai đã cố gắng rất nhiều mà.”

“Không phải đâu. Không có cậu, tôi sẽ chỉ lén lút nhìn Shouma-kun từ xa, và mối quan hệ của bọn tôi sẽ chỉ dừng lại ở đó thôi. Vậy nên, ít nhất hãy để tôi cảm ơn cậu nhé.” Cô mỉm cười dịu dàng.

“Koharu-senpai…”

Keiki lại cảm thấy mình mới là người phải cảm ơn cô ấy. Cô ấy đã cho cậu biết bao lời khuyên, thậm chí còn chăm sóc Mizuha một lần. Là bạn gái của Shouma và cũng là người thân thiết với Mizuha, chắc chắn cậu sẽ còn có dịp gặp lại cô ấy nhiều lần nữa. Thế nhưng, cái lời "Cảm ơn" cuối cùng ấy vẫn khiến Keiki thoáng buồn trong lòng. Dù chỉ mới quen nhau chưa đầy một năm, Keiki thực sự đã rất quý mến cô ấy.

"Em rất vui vì đã được gặp Koharu-tiền bối."

"Hả?"

"Lúc đầu, em thấy chị đáng sợ lắm, nhưng sau khi nói chuyện, em mới nhận ra chị quan tâm Shouma nhiều đến mức nào. Chị luôn giúp đỡ em, và quý mến Mizuha không kém gì em... nên khoảng thời gian chúng ta ở bên nhau là một kỷ niệm em sẽ không bao giờ quên."

"Kiryuu-kun..."

"Đó là lý do em sẽ rất vui nếu thỉnh thoảng chúng ta vẫn có thể gặp nhau sau khi chị tốt nghiệp!"

"Vâng, đương nhiên rồi!"

Hai người bắt tay nhau và mỉm cười rạng rỡ. Đó thực sự là một khung cảnh ấm lòng khi cả người sắp tốt nghiệp và hậu bối đều rưng rưng nước mắt. Nếu đây là một bộ phim truyền hình, cảnh này chắc chắn sẽ là một điểm nhấn, và với một bản nhạc nền hay, bầu không khí thậm chí còn—Đột nhiên, một sự hiện diện đáng ngại lén lút tiếp cận sau lưng Keiki.

"Keiki-kun..."

"À, Sayuki-tiền bối?"

Quay người lại, Keiki thấy một mỹ nhân tóc đen quen thuộc. Cô ấy đang cài một chiếc hoa trên ngực, trừng mắt nhìn hai người họ trong khi bĩu môi. Cô ấy chỉ vào cái bắt tay giữa Keiki và Koharu, rồi cất tiếng.

"Đó đáng lẽ phải là vị trí của em chứ?"

Sau đó, Sayuki dẫn Keiki đến phòng sinh hoạt câu lạc bộ thư pháp ở tầng hai. Cô ấy đã dọn dẹp tất cả đồ đạc cá nhân, khiến phòng câu lạc bộ trông gọn gàng hơn hẳn mọi khi, và giờ đang ngồi trên ghế với hai chân bắt chéo, vẻ mặt bất mãn. Cô ấy cũng khoanh tay, điều này càng làm nổi bật vòng một của mình. Còn Keiki thì không được phép ngồi, chỉ đơn thuần đứng yên chịu trận.

"Anh và Ootori-san chắc là thân thiết lắm nhỉ?"

"À-À vâng...?"

"Vậy, có phải anh đang nói dối về việc thích ngực lớn không? Sâu thẳm bên trong anh là một lolicon à?"

"Hoàn toàn không, không hề."

"Vậy thì tại sao anh lại bỏ mặc tôi trong khi nói chuyện với Ootori-san? Tôi đã tự hỏi sao anh lâu đến đây thế. Tôi không quan trọng với anh đến vậy sao?"

"Ôi trời ơi..."

Giọng điệu của Sayuki vô cùng gay gắt. Có vẻ như Keiki đã hoàn toàn làm hỏng tâm trạng của vị tiền bối này.

"Vì anh đến lâu như vậy, tôi đoán có lẽ anh còn ghé thăm cô gái khác trước Ootori-san? Chẳng hạn như... Takasaki-san chẳng hạn?"

"Ư..."

"Có vẻ như tôi đã đoán trúng." Sayuki gật đầu một mình. "Trời ơi là trời, tôi không nghĩ anh lại là một hậu bối vô tâm đến vậy. Anh đến thăm tôi cuối cùng, chỉ sau khi đi tán tỉnh với các cô gái khác."

"Em không có tán tỉnh..."

"Ồ? Vậy là anh chỉ đang cố chọc tôi bối rối thôi sao? Chắc tôi đã bị anh dắt mũi bấy lâu nay. Tôi biết ngay mà, anh đúng là một tên cuồng ngược."

"Em chắc chắn không phải."

"Keiki-kun, anh vừa nói gì đấy? Anh có đang tưởng tượng tôi nhét bằng tốt nghiệp vào giữa ngực mình không, Keiki-kun?"

"Em chắc chắn không hề!"

"Nhưng anh vừa làm ngay sau khi tôi nói thế đúng không?"

"Vâng, đúng vậy! Cái ống giấy đó chắc chắn sẽ vừa vặn ngay giữa bộ ngực khổng lồ đó!"

Và đó sẽ là một cảnh tượng tuyệt vời biết bao. Chắc chắn đó sẽ là một tác phẩm nghệ thuật. Tưởng tượng tất cả, đặc biệt là ý nghĩ được vùi mình giữa bộ ngực của cô ấy, khiến Keiki suýt phải chồm tới, nhưng cậu chỉ vừa kịp kiềm chế bản thân.

"Anh đang bỏ mặc tôi trong một ngày quan trọng như thế này. Tôi cảm thấy anh không đủ yêu thương cho con thú cưng yêu thích của mình, Keiki-kun."

"Ai mới là con thú cưng yêu thích của em vậy ạ?"

Cô ấy có thể không phải thú cưng của cậu, nhưng Keiki vẫn quan tâm đến cô ấy. Đúng như cô ấy nói, cậu đã bỏ mặc cô ấy một lúc, nên cậu cảm thấy có lỗi.

“Em không hề lơ là chị đâu, chỉ là… em muốn giải quyết xong mọi việc khác để có thể dành trọn thời gian nói chuyện với chị sau cùng, chị Sayuki à…”

“Hửm…” Đôi mắt Sayuki khẽ lay động. “A-À thì ra là thế… Thật là một suy nghĩ tuyệt vời.”

Nhờ cách Keiki khéo léo lựa lời, tâm trạng của Sayuki tức thì tốt lên hẳn.

“Chị Sayuki, chúc mừng chị tốt nghiệp.”

“Ồ, cảm ơn em.” Sayuki nở nụ cười quyến rũ. “Nhưng em lại tốt nghiệp trước chị rồi đấy.”

“Hả?”

“Tốt nghiệp đời độc thân ấy… với Mizuha-san.”

“Nói gì cơ?!”

Câu nói ấy quả thật là tệ hại nhất, xét cả về tình huống lẫn không khí lúc bấy giờ.

“Hì hì. Trêu chọc em vui thật đấy, Keiki-kun. Dù chị là một kẻ biến thái thích bị ngược đãi, nhưng chị vẫn không thể kiềm lòng mà trêu ngươi em được.”

“Em không hiểu vì sao, và cũng chẳng muốn quan tâm.”

“À phải rồi, chị có thứ này muốn cho em xem.”

“Cô ấy chẳng thèm nghe mình nói gì cả…”

Keiki không chắc mình nên vui hay nên lo lắng khi cô gái đã vui vẻ trở lại. Về phần Sayuki, cô đứng dậy, bước đến khu vực chiếu tatami nhỏ. Cô nhặt một tờ giấy thư pháp trên bàn thấp và đưa cho Keiki.

“Đây, em cầm lấy đi.”

“Đây là…”

Keiki nhận lấy tờ giấy, trên đó có viết dòng chữ ‘Hãy là chính mình’. Các chữ cái có vẻ rời rạc, không theo một trật tự nào cả, nhưng lại tạo nên một tổng thể hài hòa đến lạ, khiến người nhìn không khỏi thích thú.

“Chị làm cái này từ bao giờ vậy?”

“Chị đã luyện tập được một thời gian rồi, nhưng sáng nay mới hoàn thành nó. Chị đến trường sớm để làm cho xong. Chị không muốn mọi người nhìn thấy chị làm nó vào buổi chiều.”

“À, vâng, đúng là như vậy.”

“Là tiền bối trong câu lạc bộ, chị muốn để lại một thành quả cuối cùng từ sự nỗ lực của mình. Những thứ lớn lao có lẽ sẽ vướng víu, nên chị chọn làm cái nhỏ nhắn này thôi.”

“Cảm ơn chị rất nhiều. Tụi em sẽ sử dụng nó thật tốt.”

Nó đủ nhỏ để có thể treo ở bất cứ đâu. Tường có lẽ là nơi thích hợp nhất.

“Nhưng vì sao lại là ‘Hãy là chính mình’?”

“Bởi vì câu lạc bộ thư pháp chính là nơi chị thuộc về. Đúng là năm cuối này là quãng thời gian vui vẻ nhất trong cuộc đời chị tính đến giờ, nhưng đó là vì chị không cần phải che giấu những sở thích kỳ quặc của mình. Chị có thể là chính con người chị, và điều đó khiến chị cảm thấy thật sự thoải mái.”

“Em thấy hình như chị thành thật với bản thân quá rồi đó.”

Một nơi cho phép cô là chính mình… Đó là lý do cô cảm thấy thoải mái đến vậy ở câu lạc bộ thư pháp này. Lý do mà nơi đây lại quy tụ một nhóm những người quái gở chẳng qua chỉ là một sự trùng hợp ngẫu nhiên, và mối liên kết giữa những tâm hồn đồng điệu của họ ra đời chỉ đơn giản vì sự kiện Lọ Lem, cho phép mọi người thoải mái bộc lộ bản thân.

Cho dù đó là một cô gái biến thái thích bị ngược đãi và muốn trở thành thú cưng của ai đó, hay một cô gái tàn nhẫn muốn biến đàn ông khác thành nô lệ của mình, hay một hủ nữ yêu thích tình yêu giữa những người đàn ông, hay một người thích khoe thân muốn người khác nhìn thấy mình khỏa thân… Trong căn phòng này, cùng với những người này, họ không cần phải che giấu bất cứ điều gì.

Cá nhân Keiki, thì cậu thấy nếu họ giữ kẽ một chút thì đã tốt rồi…

Lập trường của Keiki không hề thay đổi từ ban đầu. Cậu không bao giờ muốn nếm mùi quần lót một lần nào nữa, cũng chẳng muốn thấy mình bị đem ra làm chất liệu cho một cuốn truyện đam mỹ. Tuy nhiên, cậu dần dần chấp nhận cả những khuyết điểm đó. Tất nhiên, cậu không hề có ý định trở thành chủ nhân hay nô lệ của họ. Song, cậu cũng không muốn phá vỡ tình bạn mà họ đã có. Ngay cả khi giá trị quan của họ khác biệt, cũng không cần thiết phải từ chối lẫn nhau. Sự thấu hiểu và đồng cảm không phải lúc nào cũng quan trọng nếu bạn thật sự quan tâm đến đối phương. Đó chính là cách Keiki đã trải qua một năm vừa rồi cùng với tất cả những người lập dị này.

“À phải rồi, em cũng có thứ muốn tặng chị đó, Senpai.”

Keiki đặt tờ giấy xuống bàn và mở cặp học sinh của mình. Cậu lấy ra chiếc túi nhựa, đưa cho cô gái.

“Đây là quà từ tất cả mọi người trong câu lạc bộ thư pháp ạ.”

“Đây là… một tập hợp các chữ ký sao?”

“Vâng ạ. Vì chúng cháu là thành viên câu lạc bộ thư pháp nên đã viết chúng bằng mực.”

Sau khi nhận lấy tờ giấy màu, cô lướt mắt nhìn. Trên đó có những lời nhắn gửi đến Sayuki từ Keiki, Mizuha, Yuika và Mao.

“Bức vẽ ở chính giữa này… là em sao?”

“Vâng, em đã nhờ Nanjou vẽ đấy ạ.”

Đó là một hình nhân nhỏ lấy nguyên mẫu từ Tokihara Sayuki, do Mao vẽ. Trông nó như thể bước ra từ một bộ manga, nhưng vẫn giữ được những nét đặc trưng của cô.

“Em còn cầm một cây bút lông nhỏ xíu nữa. Dễ thương quá đi mất. Đúng là Nanjou-san có khác.”

“Vâng, cậu ấy thật sự rất tài năng.”

Dù là lĩnh vực không phải sở trường, nhưng Mao vẫn vẽ rất chuẩn xác. Sau khi đã ngắm nghía thỏa thích bức vẽ, Sayuki chuyển sang đọc các lời nhắn.

“Cảm ơn chị rất nhiều vì hai năm qua! Mong chị sẽ học hành thật tốt ở đại học và gặt hái nhiều thành công trong tương lai nhé!”

“Cảm ơn chị vì tất cả. Yuika sẽ có bộ ngực lớn hơn chị Pháp sư ngay thôi, nên chị cứ liệu mà chuẩn bị đi nhé!”

“Khi nào rảnh thì ghé qua một trong các sự kiện của tôi nhé. Tôi sẽ chuẩn bị một cuốn sách có chữ ký cho cô.”

“Thời gian ở câu lạc bộ cùng chị rất vui. Cảm ơn chị rất nhiều.”

Những lời nhắn này tuy không có gì đặc biệt, nhưng mỗi lời đều đến từ trái tim, là tấm lòng cảm ơn chân thành gửi đến một người quan trọng đối với họ. Cuối mỗi lời nhắn đều có ghi tên, nhưng khá rõ ai đã viết cái nào. Keiki tò mò về phản ứng của Sayuki nên liếc nhìn cô. Cô đang cúi đầu nhìn tờ giấy, lặng lẽ rơi nước mắt.

“Sayuki-senpai…?”

“…Em xin lỗi, chỉ là em không ngờ đến điều này nên hơi bất ngờ.”

“Không sao đâu ạ, nhưng…”

Keiki không biết phải làm gì, nhưng Sayuki đã nhanh chóng lau khô nước mắt.

“Em đã kể cho cậu nghe về các tiền bối trong câu lạc bộ thư pháp hồi năm nhất rồi mà, đúng không?”

“Vâng, những người luôn cưng chiều chị ấy.”

Sayuki đã kể cho cậu nghe về chuyện này trong buổi hẹn hò ở công viên giải trí năm ngoái. Khi đang gối đầu lên đùi Keiki, Sayuki đã kể về những câu chuyện về các tiền bối đã tốt nghiệp. Hồi đó, Sayuki là thành viên năm nhất duy nhất, vì vậy họ rất cưng chiều cô và thường xuyên xoa đầu cô, khiến họ nghe như những người tốt bụng và dịu dàng.

“Khi các tiền bối tốt nghiệp, tất cả đều tặng em một thứ y hệt như thế này, một tờ giấy đầy lời nhắn và hình vẽ dành cho em.”

“Ra vậy.”

“Em cũng chuẩn bị thứ tương tự cho họ, nhưng vì em là hậu bối duy nhất, nên nó chỉ giống như một chữ ký vậy thôi… Dù vậy, họ vẫn rất vui.”

“Nghe họ có vẻ là những người tuyệt vời.”

“Đúng vậy. Và em vừa nhớ lại chuyện ngày xưa.”

“À, ra là vậy…”

Nghe được lý do cô khóc, Keiki cảm thấy nhẹ nhõm. Ít nhất thì cô không khóc vì buồn.

“Em thật sự rất may mắn. Em được cả tiền bối lẫn hậu bối yêu quý… và thậm chí còn có được một chủ nhân tuyệt vời là Keiki-kun ngay vào phút chót nữa chứ.”

“Xin chị đừng thản nhiên bịa đặt một sự thật giả tạo như thế chứ.”

“Thôi mà, chỉ là một câu nói đùa vui thôi mà.” Sayuki bĩu môi, giọng giận dỗi.

Tuy nhiên, cô ngay lập tức mỉm cười trở lại, nhẹ nhàng ôm lấy tờ giấy màu.

“Cảm ơn Keiki-kun. Em… thật sự rất hạnh phúc.”

Đó là một nụ cười rạng rỡ hơn cả ánh mặt trời đang chiếu vào căn phòng. Nụ cười ấy đã sưởi ấm trái tim Keiki. Cậu quyết định sẽ không khóc, nhưng vẫn cảm thấy nước mắt chực trào.

“…Em muốn nói chuyện với chị nhiều hơn nữa, Tiền bối à.”

“Ừm…”

“Em muốn ở cùng câu lạc bộ thêm một chút nữa.”

“Ừm…”

“Em thật sự rất buồn vì hôm nay chị phải tốt nghiệp.”

“Keiki-kun…”

Keiki thú nhận tất cả những cảm xúc đang chất chứa trong lòng. Cậu đã định tiễn cô đi với một nụ cười, nhưng lại không thể kiểm soát được cảm xúc của mình.

“Chị rất vui khi em cảm thấy như vậy, Keiki-kun.”

“Sayuki-senpai…”

“Chà, thỉnh thoảng chị vẫn sẽ ghé qua với tư cách là thành viên hướng dẫn đặc biệt của câu lạc bộ thư pháp.”

“………Cái gì?”

Trong chốc lát, dường như thời gian cũng ngừng trôi. Diễn biến bất ngờ này khiến Keiki hoàn toàn không kịp phản ứng.

"Hả? Gì cơ? Khoan đã, thành viên hướng dẫn đặc biệt?"

"Ôi chà, chị chưa nói với em sao? Chị đã được Okita-sensei cho phép thỉnh thoảng ghé phòng câu lạc bộ rồi mà."

"Đây là lần đầu tiên em nghe thấy đấy!"

Thành viên hướng dẫn đặc biệt ư? Keiki thậm chí còn không biết có loại chức danh như vậy. Mặc dù vậy, việc các Tiền bối ghé lại câu lạc bộ cũ để làm cố vấn cũng không phải chuyện hiếm.

"Cái quái gì thế này…?"

Keiki cảm thấy toàn bộ sức lực trong người như tiêu tan, cậu tựa người vào bàn. Trong lòng cậu lúc này mệt mỏi đến mức không buồn nghĩ ngợi gì thêm.

"Hehe, em buồn đến thế khi thấy chị tốt nghiệp sao, Keiki-kun? Em sắp khóc đến nơi rồi đúng không? Ôi, đúng là một cậu bé đáng yêu mà~"

"Trời đất… Em thấy bị phản bội và khó chịu quá đi mất…" Keiki lầm bầm, khi Sayuki dùng ngón tay thon dài chọc vào má cậu. "Em có cả tá chuyện muốn nói, nhưng trước hết, xin hãy trả lại nước mắt cho em đi."

"Hì, không đâu. Chị sẽ giữ chúng lại trong tim mình để không bao giờ quên đi."

"..."

Lý do Keiki không thể nói thêm lời nào là vì nụ cười của Sayuki quá đỗi xinh đẹp, đến mức cậu bất giác ngẩn người trong khoảnh khắc.

Chết tiệt, cô ấy thật sự có thể dễ thương đến thế nếu mọi thứ đúng lúc đúng chỗ…

Đúng là mối tình đầu của cậu có khác. Nụ cười ấy từng khiến cậu say đắm trước đây mà.

"Thôi thì, dù chị có tốt nghiệp thì mọi thứ cũng chẳng thay đổi là bao. Giờ đây, chị có thể liên lạc với em bất cứ lúc nào, và nếu em gọi, chị sẽ chạy đến không chút chần chừ, cứ như thể chị là thú cưng đáng yêu của em vậy."

"Chị có cần thêm cái câu cuối đó không hả?"

Bỏ qua cái vụ cô ấy là thú cưng, Keiki cảm thấy nhẹ nhõm khi nghe Sayuki nói vậy. Giờ thì không cần phải buồn dù cô ấy có tốt nghiệp đi chăng nữa. Đúng như cô ấy nói, cậu có thể liên lạc và gặp cô ấy bất cứ khi nào.

"Em mong năm nay chúng ta có thể tổ chức thêm một chuyến cắm trại của câu lạc bộ."

"Em nói đúng."

"Chị sẽ đảm bảo mang theo thêm vài viên whisky bonbon nữa."

"Xin đừng làm vậy."

Tại chuyến cắm trại gần biển, tất cả các cô gái đều say mèm vì không có tửu lượng, và bắt đầu cởi quần áo trong một cơn điên loạn. Keiki không muốn sống lại cơn ác mộng đó thêm lần nào nữa. Nhưng nói đến quỷ, quỷ hiện hình, các thành viên khác của câu lạc bộ đã xuất hiện trong phòng.

"Yo, bọn tớ đến rồi đây~"

"Chào mọi người!"

"Chào hai cậu."

Mao, Mizuha và Yuika bước vào phòng. Mao là người đầu tiên nhận ra có điều gì đó không ổn giữa hai người họ.

"Hả? Sao hai người cứ đứng đơ ra thế?"

"Nghe này, Nanjou-san! Keiki-kun rõ ràng không biết rằng chị sẽ là thành viên hướng dẫn đặc biệt của câu lạc bộ, nên cậu ấy buồn đến mức phát khóc vì chị tốt nghiệp đấy!"

"Sayuki-senpai?! Sao chị lại nói với cô ấy điều đó?!"

Mặc dù bản thân cô ấy cũng đã khóc…

"Ồ thật à, Kiryuu đã khóc sao?"

"Không ai nói cho Nii-san về chuyện thành viên hướng dẫn đặc biệt sao?"

"Không. Với lại, em không có khóc." Keiki nhấn mạnh lại.

Mắt cậu đỏ hoe nên có lẽ đã lộ rõ, nhưng lòng tự trọng của một người đàn ông không cho phép cậu nói thật. Nhưng có một điều khác mà cậu tò mò.

"Yuika-chan, em có đang đứng hơi xa anh không?"

"Chắc là Tiền bối Keiki tưởng tượng đấy ạ." Hay cô ấy nói vậy, nhưng rất có thể không phải.

Mặc dù cả ba người cùng bước vào phòng câu lạc bộ cùng lúc, nhưng cô ấy lại đứng xa cậu nhất.

Xem ra cô ấy vẫn đang tránh mặt mình…

Lý do chắc chắn là cuộc họp của các cô gái hôm trước, nhưng giờ cậu không thể làm gì được. Giờ thì lễ tốt nghiệp đã kết thúc, tất cả các thành viên câu lạc bộ đã tụ tập trong phòng, và chỉ còn một điều duy nhất cần làm.

"Giờ chúng ta đã có mặt đông đủ, hãy chụp một bức ảnh kỷ niệm nào!"

Hội trưởng câu lạc bộ mới, Keiki, chính là người đã đưa ra ý tưởng đó.

“Tuyệt vời đúng lúc! Chuyện chụp ảnh cứ để tụi này lo!”

“Có vẻ chúng ta vẫn kịp thời gian nhỉ.”

“Ơ, cô Okita? Cô Tachibana?”

Bất chợt, hai cô giáo bước vào phòng câu lạc bộ. Một trong số họ là cô Okita, cố vấn của câu lạc bộ Thư pháp, còn người kia là "nữ thần" của phòng y tế, y tá Tachibana. Cả hai đều cầm máy ảnh.

“Hai cô sẽ chụp hình cho bọn cháu sao?”

“Đúng vậy. Trường mình sẽ gửi album tốt nghiệp vài ngày sau lễ, nên chúng tôi đang đi chụp ảnh các câu lạc bộ khác nhau.”

“Tôi chỉ đi theo làm trợ lý cho cô Okita thôi.” Cô Tachibana nói, nhưng cả nhóm vẫn rất biết ơn sự xuất hiện của hai “nhiếp ảnh gia” này.

Dù gì cũng tốt hơn nhiều so với việc cứ phải dựa vào chiếc điện thoại thông minh của Keiki.

“Được rồi, vậy thì mọi người tập trung lại, xếp hàng đi nào! Cùng chụp tấm ảnh này!”

“““““Vâng ạ!”””””

Mọi người răm rắp tuân theo lời cô Okita, cùng nhau di chuyển. Để tạo không khí cần thiết, tất cả đều cởi dép lê và bước lên khu chiếu tatami. Đây là nơi hoàn hảo để chụp ảnh tập thể.

“Nào, Tiền bối “Phù Thủy”, tiền bối cần đứng ở giữa.”

“Được rồi.”

“Vậy em sẽ đứng cạnh Tiền bối.” Mizuha nói thêm.

“Còn tôi với Nanjou thì đứng phía sau, phải không?”

“Okie~”

Vị trí của năm người nhanh chóng được quyết định. Sayuki ngồi ở giữa, Yuika bên trái, Mizuha bên phải, tất cả đều quỳ gối, còn Mao và Keiki đứng đằng sau. Giữa nhóm đó, Keiki đứng sau lưng cô em gái mình.

“Tiền bối Sayuki, tiền bối cầm cái này một lát nhé?”

“Đúng rồi, để tôi cầm.”

Keiki đưa cho Sayuki tờ giấy thư pháp có ghi chữ ‘Hãy là chính mình’. Cô cầm tờ giấy này và món quà lưu niệm đầu tiên mình nhận được từ các tiền bối, giơ lên để máy ảnh có thể thấy.

“Được rồi, đến lúc chụp ảnh rồi!”

“Cười tươi lên nhé!”

Cô Okita chĩa máy ảnh về phía họ, còn cô Tachibana thì lên tiếng nhắc nhở. Ngay sau đó, cô tiền bối tóc đen kéo tất cả mọi người lại gần, ai nấy đều bất ngờ nhưng vẫn nở nụ cười.

“Được rồi, nói “cheese” nào!”

Tiếng màn trập vang lên trong phòng học. Chắc chắn, không ai trong số họ sẽ quên khoảnh khắc này trong suốt cuộc đời. Trông họ chẳng khác gì một nhóm thành viên câu lạc bộ bình thường. Dù những cô gái ấy đều là những kẻ biến thái ở các cấp độ khác nhau, nhưng họ chấp nhận và hòa hợp với nhau. Và tấm ảnh họ chụp đã quá hoàn hảo đến nỗi không cần phải chụp lại.

*

Ngày cuối tuần trôi qua, và chẳng mấy chốc đã đến giờ ăn trưa vào thứ Hai tuần sau. Ba cậu trai mặc đồ bơi đã tụ tập trong một lớp học trống. Sau khi ăn trưa xong, Shouma gọi các cậu bạn lại, chỉ để thấy Rintarou đang gục mặt vào hai cánh tay, dựa vào bàn nghỉ ngơi. Keiki nheo mắt gọi bạn mình.

“Chính xác thì chuyện gì đang xảy ra ở đây vậy, Shouma?”

“Cậu ấy nói đã thử vận may với Tiền bối Tokihara và tỏ tình với cô ấy vào ngày lễ tốt nghiệp, nhưng bị từ chối thẳng thừng.”

“Hảàààà?!”

Cuộc trò chuyện bỗng nhiên thay đổi một cách đáng kể. Thấy người hậu bối của mình gục xuống bàn như một con slime bị đánh bại, Keiki cẩn thận gọi cậu.

“Rintarou… cậu đã tỏ tình với Tiền bối Sayuki sao?”

“Vâng, thì… tôi nghĩ đằng nào cũng thử vận may một phen…”

“Cậu muốn có bạn gái ngực khủng đến mức đó sao…?”

Ai mà ngờ cậu ấy lại nhắm đến Tiền bối Sayuki cơ chứ. Nhưng bị từ chối hết lần này đến lần khác thế này chắc chắn làm tổn thương lòng tự trọng của cậu ấy lắm.

“…Hửm? Cô làm gì ở đây vậy?”

“À, Nagase-san.”

Quay người về phía tiếng gọi, thì ra là Airi. Cô vừa vặn đi ngang qua, hai bím tóc màu be khẽ lắc lư theo từng bước chân khi cô bước vào phòng.

“Lại ba người các cậu. Đang âm mưu chuyện gì về quần bơi kỳ quặc nữa à?”

“Không bao giờ có chuyện đó đâu, yên tâm đi.”

Chuyện lần trước đúng là bọn họ có vấn đề thật.

“Mà sao Mitani nhìn như quả bóng xì hơi vậy?”

“À… cậu ấy vừa tỏ tình với Sayuki-senpai nhưng bị từ chối rồi.”

“Thôi rồi…” Airi tỏ vẻ chẳng mảy may quan tâm.

Chắc cô ấy hối hận vì đã hỏi.

“Chỉ tò mò thôi, cậu tỏ tình thế nào?”

“Tớ bảo là tớ đã ‘phải lòng nụ cười của cậu ấy, nên tớ muốn cậu ấy hẹn hò với tớ’…”

“…Hả? Chuyện đó… thật ra là khá bình thường mà nhỉ?”

“Đúng vậy. Tính Mitani-kun, tớ còn nghĩ cậu ấy sẽ đề cập đến chuyện ngực cô ấy cơ.”

“Lần này tớ cũng đâu có làm gì sai đâu chứ…”

Ba người họ thành thật mà nói thì hơi bối rối trước sự thật đó.

“Vậy, Sayuki-senpai nói gì khi từ chối cậu?”

“Rằng cô ấy không thoải mái khi tớ cứ nhìn chằm chằm vào ngực cô ấy suốt trong lúc tỏ tình…”

“Vậy là cậu đã nhìn chằm chằm thật à?”

“Tất nhiên là cô ấy phải từ chối rồi.”

“Kinh tởm thật. Cậu tệ hết chỗ nói, Mitani à…”

Chỉ trong nháy mắt, đánh giá của họ về Rintarou đã tụt xuống mức thấp nhất mọi thời đại. Đương nhiên, ánh mắt của Airi lạnh như băng.

“Ư… Mình dù sao cũng đến từ hành tinh ngực mà… Con gái trên Trái Đất là những sinh vật chẳng bao giờ thèm để ý đến mình…”

“Ôi không, cậu ấy lại giận dỗi thật rồi.”

“Vì cậu ấy bị từ chối không ngừng nghỉ mà.”

“Trời đất… Cậu chẳng bao giờ thay đổi, Mitani…” Bất ngờ thay, Airi tiến đến gần Mitani, gọi cậu bằng một giọng dịu dàng. “Nghe này, Mitani. Cậu có thể là kiểu người tệ nhất thật, nhưng tớ nghĩ việc cậu vẫn trung thực với mong muốn của mình khi tỏ tình là điều đáng ngưỡng mộ đấy, cậu biết không? Tớ chắc chắn không thể làm được như vậy đâu…”

Khoảnh khắc đó, Keiki cứ ngỡ cô ấy liếc nhìn mình, nhưng trước khi Keiki kịp thắc mắc, Airi đã quay sang nhìn Rintarou lần nữa.

“Thế nên, cậu nên bỏ cuộc đi, và chuyển sang mối tình kế tiếp thôi. Hãy tìm một cô gái hoàn hảo với bộ ngực thật lớn ấy.”

“Nagase-san…” Rintarou từ từ ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm vào cô gái đang đứng trước mặt. “…Cậu tốt bụng quá.”

“Hả?”

“Tớ có thể thích Nagase-san mất…”

“Cậu nói gì cơ?”

“Cậu sẽ hẹn hò với tớ với ý định kết hôn chứ?”

“Hứuuuuuuuuuuh?!” Mặt Airi đỏ bừng, hoàn toàn không thể đối phó nổi với lời tỏ tình bất ngờ này.

Thay vì ngượng ngùng, cô ấy dường như không thể theo kịp diễn biến bất ngờ này chút nào.

“K-Khoan đã?! Cậu thích con gái ngực bự mà, phải không? Tớ đâu có bự đến thế đâu!”

“Tớ không thèm quan tâm nữa… Tớ muốn cưới Nagase-san…!”

“Oa, Mitani?! Cậu đang nói gì vậy?!”

“Chết tiệt, bất ngờ thật đấy.”

“Mitani-kun là kiểu người dễ phải lòng người khác nhỉ?”

“Này, hai cậu kia! Sao hai cậu lại bình tĩnh phân tích tình hình vậy! Giúp tớ với!”

Thực tế là Rintarou đã bắt đầu bám víu lấy Airi, đồng tử của cậu biến thành hình trái tim. Đương nhiên, với một cô gái vẫn chưa hoàn toàn hết ghét đàn ông, chuyện này chẳng khác nào tra tấn. Cô ấy nhìn sang Keiki và Shouma cầu cứu, và họ đã giúp đỡ để tách hai người ra. Airi đỏ bừng mặt, tức giận phừng phừng, nhưng Rintarou vẫn không chịu buông tha dù bị như vậy. Mặc dù cảm thấy tội nghiệp cho Airi, nhưng họ cũng hơi thích thú với tình huống này. Không chỉ những tiền bối quý giá của họ giờ đã ra trường. Họ giờ đã có những hậu bối cần phải để mắt đến, kế thừa vai trò này từ Sayuki, Koharu và Shiho.

1432.jpeg?w=722

Đương nhiên, Rintarou một lần nữa bị Airi từ chối. Sau khi nghe một câu ‘Không đời nào tớ hẹn hò với Mitani’ lạnh lùng và sắc bén từ Airi, trái tim của Mitani Rin lại một lần nữa tan vỡ.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận