Nếu bạn yêu thích những tác phẩm của chúng tôi, hãy theo dõi chúng tôi trên mạng xã hội, tham gia Discord và cân nhắc ủng hộ chúng tôi trên Patreon nhé:
https://discord.gg/e4BJxX6https://www.patreon.com/CClawTrans
Đó là ngày 7 tháng 3, một buổi trưa thứ Tư bình thường như mọi khi. Vì học sinh khối Ba được tự do chọn đến trường hay không, nên phòng thư viện vắng tanh không một bóng người. Yuika vẫn miệt mài sắp xếp những cuốn sách đã trả về chỗ cũ trên giá sách. Cô cầm lên năm cuốn tiểu thuyết bìa cứng. Bốn trong số đó được cô đặt vào giá để người đọc tiếp theo có thể tìm thấy, còn cuốn cuối cùng, cô đặt nó vào chiếc tủ sách ở cuối phòng thư viện thì…
“…Hửm?”
Từ phía sau chiếc tủ sách đó, Yuika nghe thấy tiếng người trò chuyện, nên cô khựng lại.
“…Chúng ta không thể làm vậy ở đây… Lỡ có ai đó đến thì sao…?”
“Chính em bảo anh làm thế mà?”
“—Anhnn~ Thật là tùy tiện~”
Nghe thấy nội dung cuộc nói chuyện, tâm trạng Yuika lập tức tụt dốc không phanh.
“Giữa ban ngày ban mặt luôn ư…?”
Là thành viên của ủy ban thư viện, đôi khi cô sẽ bắt gặp những người như thế này. Những cặp đôi đáng ghê tởm đó thường có những hành vi không đứng đắn sau bóng tối của những kệ sách.
“Mình phải cảnh cáo họ thật nghiêm túc mới được!”
Phòng thư viện là nơi để đọc sách, tuyệt đối không được dùng để ve vãn nhau như thế.
“Này! Hai người đang làm gì trong thánh địa là phòng thư viện của chúng ta thế hả?!”
“Hả?! …Khoan đã, Yuika-chan?!”
“…Keiki-tiền bối?”
Yuika bất chợt xông ra từ phía sau tủ sách, và bắt gặp một gương mặt quen thuộc. Đó là Kiryuu Keiki, người giật mình quay lại khi Yuika đột ngột xuất hiện. Kế bên anh là Mizuha. Cả hai tiền bối này đang diễn một màn kịch mà lẽ ra một đứa trẻ không bao giờ nên chứng kiến. Mizuha đứng tựa lưng vào giá sách, Keiki đang ngồi xổm trước mặt cô, giữa lúc kéo quần lót của cô xuống. Tiện thể nói luôn, chiếc quần lót đó có màu xanh nước biển khá đẹp mắt.
“Hai người đang làm gì ở đây?!”
“Khoan đã, để anh giải thích!”
“Anh cần giải thích gì khi đang kéo quần lót của Mizuha-tiền bối xuống chứ?!”
“Không phải thế! Anh không kéo nó xuống, anh đang cố mặc nó vào cho cô ấy!”
“Chuyện đó không quan trọng! Dù là cái nào cũng không được làm ở nơi công cộng!”
Sự thật là anh ta đang đặt tay lên một chiếc quần lót thì không thay đổi được. Trong mắt Yuika, cả hai lời giải thích này đều xứng đáng bị rút thẻ đỏ. Vì Yuika được mệnh danh là thiên thần của phòng thư viện, cảnh tượng này quá sức chịu đựng đối với cô, khiến cô vừa đỏ mặt tía tai vừa giận dữ mắng nhiếc hai người họ.
*
“Vậy thì, Yuika xin phép bắt đầu ‘Cuộc họp của các cô gái Thư pháp’ lần thứ hai!”
Cũng trong ngày hôm đó, sau khi tan học, Yuika tuyên bố những lời này trong phòng câu lạc bộ thư pháp. Xung quanh chiếc bàn là bốn thành viên quen thuộc của buổi họp lần trước. Đầu tiên, người đã triệu tập cuộc họp này, Yuika. Mizuha ngồi cạnh cô, Mao ngồi đối diện, và Sayuki ngồi cạnh Mao.
“Chủ đề hôm nay chúng ta sẽ thảo luận là mối quan hệ bất chính giữa Keiki-tiền bối và Mizuha-tiền bối!”
“Mối quan hệ bất chính giữa Kiryuu và Mizuha ư?”
“Không phải rất thú vị sao?”
Nghe Yuika nói, cả Mao và Sayuki đều liếc nhìn Mizuha, người chỉ có thể cười nhẹ một tiếng.
“Trong giờ ăn trưa hôm nay, Yuika đã bắt gặp hai người này ở một góc trống trong phòng thư viện. Keiki-tiền bối rõ ràng đang giữa lúc mặc quần lót cho Mizuha-tiền bối!”
“Kiryuu đang… Khoan đã, gì cơ?”
“Vậy là về cơ bản, cậu đã bắt gặp họ sau khi mọi việc xong xuôi rồi à?”
“Không hẳn là như thế…” Mizuha bình luận về hai câu nói trước đó của Mao và Sayuki.
“Vậy tại sao Keiki-tiền bối lại mặc quần lót cho chị?”
“Cái đó thì…”
Mizuha có chút ngượng nghịu khi giải thích đầu đuôi câu chuyện. Dẫu vậy, cô không muốn mọi chuyện bị hiểu lầm.
“Sáng nay, khi đi học cùng nhau, Nii-san có nói là anh ấy thấy cô đơn vì chúng em phải học khác lớp, nên em đã cởi quần lót ra đưa cho anh ấy. Em nói rằng anh ấy hãy coi đó là em.”
“Cô đang làm cái quái gì vậy?” Yuika tái mặt.
“Ôi chao, tôi hiểu suy nghĩ của Mizuha-san rồi.”
“Hai người đều điên rồi, Hội trưởng à. Bình thường chẳng ai lại đi đưa quần lót cho người khác cả…”
“Mà Keiki-tiền bối mê Mizuha-tiền bối từ khi nào thế?”
Họ gần như mù quáng vì tình yêu.
“Vậy Kiryuu đã nhận quần lót của cô sao?” Mao hỏi.
“Nii-san có vẻ hoang mang thật, nhưng vì em sắp trễ học nên đành bỏ anh ấy lại.”
“Thế không phải là anh ấy muốn trả lại cho cô sao?”
“Yuika đồng ý.” Yuika gật đầu sau câu nói của Mao. “Vậy lý do Keiki-tiền bối mặc quần lót vào cho cô là vì…?”
“Đúng vậy, Nii-san có nhắn tin cho em rằng ‘Anh sẽ không để em đến trường mà không mặc quần lót đâu’, nên em đã nhờ anh ấy mặc giúp trong phòng thư viện.”
“Ra là vậy…”
“Em xin lỗi vì đã làm chuyện kỳ lạ trong phòng thư viện.”
Lần này, Mizuha thật sự phải nhìn nhận lại hành động của mình. Cô may mắn vì Yuika là người đã phát hiện ra, nhưng nếu là một người khác không liên quan, mọi chuyện có thể đã kết thúc tồi tệ hơn nhiều.
“Nhưng sao cô không tự mặc quần lót vào? Sao lại bắt Kiryuu làm?”
“Vì em muốn anh ấy làm.”
“À phải rồi, tôi quên mất Mizuha là một kẻ thích phô bày…”
Mao cũng có phản ứng y hệt Keiki. Việc đưa quần lót cho bạn trai rồi bắt anh ta mặc giúp thật khó chấp nhận, nhưng Mizuha lại là một kẻ biến thái khá cực đoan.
“Chà, thế thì hợp lý rồi. Một trinh nam như Keiki-kun sẽ không bao giờ bắt một cô gái làm thế này, nói gì đến chuyện ở trường.”
“Đúng vậy, trinh nam Keiki-tiền bối không có gan làm mấy chuyện đó đâu.”
“Tôi chắc chắn cậu ta thậm chí còn chẳng dám động một ngón tay vào Mizuha.”
“Ưm…”
Chủ đề cuộc trò chuyện bỗng chuyển sang hướng khá khó xử, và Mizuha lúng túng nhìn đi chỗ khác. Cô đang cố gắng không để chủ đề này tiếp tục, nhưng phản ứng của cô lại quá không tự nhiên, khiến các cô gái bắt đầu nghi ngờ.
“Hả? Khoan đã, Mizuha?”
“Sao Mizuha-tiền bối lại né tránh ánh mắt như vậy?”
“C-Các cậu đang nói gì vậy?”
“Tôi xin lỗi nếu làm hỏng ý định của cô, nhưng cô sẽ phải kể hết mọi chuyện cho chúng tôi nghe, được chứ, Mizuha-san?”
“Ôi chao…” Mizuha nhanh chóng nhận ra sai lầm của mình.
Vì quá bối rối, cô không thể đưa ra phản ứng thích hợp.
“Mizuha-san lại bối rối đến mức này sao…?”
“Mizuha-tiền bối, cậu…?”
“Mizuha… cậu… đã làm chuyện đó với Kiryuu…?”
“A, ừm, ư…”
Áp lực từ các cô gái không phải trò đùa. Chưa kể cả ba người họ còn đang ghé sát vào Mizuha. Không thể chịu nổi ánh mắt của họ, Mizuha đứng bật dậy khỏi chỗ ngồi.
“Em phải đi mua đồ ăn tối nay, nên nếu các cậu—”
“Cậu nghĩ chúng tôi sẽ để cậu trốn thoát bằng một lời nói dối trắng trợn như vậy sao?” Sayuki nói.
“Chúng tôi đã rút kinh nghiệm từ những sai lầm trước đây rồi. Chúng tôi thậm chí còn khóa cửa lại nữa đấy.” Yuika mỉm cười.
“Chúng tôi sẽ không để cậu về nhà cho đến khi cậu ‘khai hết’, vậy nói đi Mizuha.” Mao tham gia vào.
“À, chuyện này cũng từng xảy ra rồi mà phải không?” Mizuha rũ người ngồi phịch xuống ghế, nhận ra rằng không có cách nào thoát khỏi tình huống này.
“Vậy, giờ Mizuha-san đã chịu kể rồi, chúng ta hãy quay lại chủ đề chính nào. Cậu đã đi đến đâu với Keiki-kun rồi?”
“Cậu đã làm chuyện đó với Keiki-tiền bối sao?”
“Sao thế, Mizuha?”
“Chuyện đó… Chà… chúng em có thể… đã làm rồi…”
Ngay khi Mizuha thốt ra những lời đó, các cô gái đều đồng loạt thốt lên kinh ngạc. Rõ ràng là cô nàng đã bị ba cô bạn tò mò này dồn vào thế bí, với ngần ấy sự hào hứng sục sôi từ họ thì có viện cớ gì cũng vô ích.
“Không ngờ hai cậu đã tiến xa đến vậy.”
“Thế nào? Tớ nghe nói lần đầu đau lắm đúng không?”
“Ưm, cũng không đến nỗi nào? Anh Keiki dịu dàng lắm mà.”
Nghe Mizuha kể về trải nghiệm của mình, cả Sayuki và Yuika đều “Kyaaa~!” lên một cách đầy phấn khích.
“Mao hỏi kích cỡ của anh Keiki được không?”
“Tiền bối Mao, như thế thì hơi…”
“Hmm… Cũng cỡ như Keiki-kun trong mấy cuốn sách của cậu đó, Mao-chan.”
“Cậu lại trả lời cô ấy nữa sao?! Mà, Keiki-kun… cũng khá là to đấy chứ, đúng không…?” Yuika đỏ mặt.
“À, tớ có mang theo mấy cuốn sách của Nanjou đây.” Sayuki không biết từ đâu lôi ra một chồng sách, mở ra. Sau khi cả bốn người xem lướt qua một vài trang nhất định, họ đồng loạt cất tiếng la từ “Eeek?!” đến “Ohhh!” đến “Nooo~!” một cách đầy cảm thán.
“Y-Yuika không ngờ tiền bối Keiki lại… được trời phú đến vậy…”
“Đáng tiếc là mình không thể tự mình kiểm chứng thực tế.” Sayuki nheo mắt.
“Thật ra tớ từng chạm vào anh ấy rồi, lúc anh ấy đang…”
“Hả? Mao-chan, cậu vừa nói gì cơ?”
Không có ai đóng vai người tỉnh táo để kéo lại, mấy cô gái này cứ thế mà “lên đồng”. Đây đúng là một buổi tụ tập của hội chị em chân chính và sôi nổi, chỉ có thể diễn ra khi không có con trai ở đó.
“Vậy Mizuha-san, cậu và anh Keiki đã đến với nhau như thế nào?”
“À, tớ cũng tò mò về chuyện đó.”
“Kể đi tiền bối Mizuha.”
“Chuyện đó hơi xấu hổ ạ…”
“Hả? Tiền bối Mizuha, tớ thấy cậu vừa nói một chuyện còn xấu hổ hơn nhiều mà…”
Nói là xấu hổ thì đúng là xấu hổ thật. Vậy nên Mizuha quyết định thực hiện quyền im lặng.
“Chúng ta phải làm gì đây, tiền bối Phù thủy?”
“Hết cách rồi. Chúng ta sẽ nhờ Ootori-san vậy.”
Sayuki lấy điện thoại ra, nhanh chóng nhắn tin. Chỉ một lát sau, Koharu đã đến.
“Xin chào~”
“Cảm ơn cậu đã đến. Vào đi, ngồi xuống. Coi như sinh nhật cậu vậy.”
“À, vậy thì tớ xin phép…” Koharu ngồi xuống sau khi được mời vào. “Vậy mấy cậu gọi tớ đến đây có chuyện gì thế?”
“Cậu thân với cả Keiki-kun và Mizuha-san đúng không? Bọn tớ tự hỏi liệu cậu có biết mối quan hệ của họ đã tiến triển đến mức này như thế nào không?”
“Hả? Không phải mấy cậu nên hỏi Mizuha-san trực tiếp sao?”
“Cô ấy ngại quá không chịu kể.”
“À… Ra vậy.” Koharu lập tức gật đầu, nhìn Mizuha với nụ cười và ánh mắt kiểu “Chắc là khó xử lắm đây”.
“Ootori-san, cậu có chuyện gì có thể kể cho bọn tớ không?”
“Tớ không biết nhiều về những gì xảy ra sau khi họ hẹn hò, nhưng… À, đúng rồi, hình như mấy hôm trước họ có đi du lịch một ngày thì phải.”
“““Đi du lịch một ngày?!”””
Với thông tin mới này, ba cô gái lại càng ồn ào hơn.
“N-Nhưng nếu họ về nhà trong cùng ngày thì đâu có chuyện gì to tát đâu…”
“Đ-Đúng vậy, Nanjou-san, chúng ta chưa nên hoảng loạn.”
“An toàn rồi.”
Theo sau Mao, Sayuki và Yuika cũng đồng loạt đưa ra bình luận của mình. Tuy nhiên, câu chuyện còn lâu mới kết thúc…
“Thì là, ban đầu bọn tớ định về trong ngày, nhưng vì bão tuyết nên tất cả các chuyến tàu đều ngừng hoạt động, thế nên anh Keiki và tớ buộc phải ở lại một quán trọ.”
“““Buộc phải ở lại?!”””
Ba cô gái hoàn toàn choáng váng.
“Vậy là cậu ở chung phòng với tiền bối Keiki?!”
“Ừm, vì họ chỉ còn mỗi một phòng trống.”
“Ý cậu là lúc đó hai người…?” Mao cẩn thận hỏi.
“Không. Nhưng bọn tớ có tắm chung.”
“T-Tắm chung với tiền bối Keiki…”
Chắc Yuika đã hình dung ra cảnh đó, mặt cô nàng lại đỏ bừng. Mặc dù có sở thích đặc biệt, nhưng thực ra cô bé vẫn khá ngây thơ.
“Có quá nhiều thông tin khiến tớ không theo kịp nữa rồi…” Sayuki ôm đầu.
“Chưa xong đâu nhé! Thật ra thì, Mizuha-san còn nhận được một món quà tuyệt vời từ Kiryuu-kun nữa, đúng không nào?”
“…Ừm.” Theo lời Koharu, Mizuha khẽ gật đầu. “Hôm đó là sinh nhật em, nên Nii-san đã tặng em một chiếc nhẫn. Anh ấy bảo đó là nhẫn đính hôn…”
“““Nhẫn đính hôn á?!”””
“Anh ấy bảo em nhắm mắt lại trong phòng trọ đó, rồi đeo nhẫn vào tay em.”
“Nghe lãng mạn ghê, dù là Kiryuu…”
“K-Không tồi đâu, Keiki-kun…”
“Tặng nhẫn vào sinh nhật ư. Yuika sẽ không bao giờ ngờ được điều đó từ Keiki-senpai luôn do dự đâu…”
Mizuha một lần nữa nhớ lại anh trai mình khi đó ngầu đến thế nào, khiến cô mỉm cười.
“À này, Mizuha-san, chị kể nhiều ghê dù lúc đầu chị cứ một mực không chịu mà.”
“À, cái đó thì…”
“Heh, em hiểu cảm giác của chị mà, Mizuha-san. Nếu em hạnh phúc thế này với người mình yêu thì em cũng muốn khoe suốt thôi.” Sayuki cười tươi.
“Ưrgh…”
Sayuki đã đánh trúng tim đen. Với chuyến đi vui vẻ đến thế, và cảm giác hạnh phúc với chiếc nhẫn, Mizuha vô thức hẳn đã muốn khoe khoang.
“Phù… Sao tự nhiên thấy no bụng thế nhỉ.” Sayuki thở dài.
“Trước đó chúng ta đang nói về chuyện gì ấy nhỉ?” Mao hỏi.
“Chuyện Mizuha-senpai và Keiki-senpai đã làm thế nào mà có kết quả đó.”
“Ai thèm quan tâm chuyện đó nữa chứ?”
“Chị là người hỏi mà.” Mao cãi lại Sayuki.
Khi mấy cô gái đã bình tĩnh hơn một chút, Mao liếc nhìn Koharu.
“Nhắc mới nhớ, chuyện giữa cậu và Akiyama thế nào rồi?”
“Hả? Tớ á?”
“À, Yuika cũng tò mò chuyện đó lắm.”
Cô gái tóc vàng óng tràn đầy hứng thú, còn Sayuki và Mizuha thì nhìn Koharu với ánh mắt đầy mong đợi. Suy cho cùng, con gái ai mà chẳng mê mấy chuyện tình yêu như thế này. Và giờ đây, sự chú ý của họ đơn thuần đổ dồn về tiền bối đáng yêu của mình.
“À thì…” Trước bao nhiêu ánh mắt mong chờ, Koharu đặt một ngón tay lên má. “Vậy để tớ kể cho mấy cậu nghe về lần tớ đến phòng của Shouma-kun nhé.”
Vào một buổi chiều cuối tuần nọ, Ootori Koharu được mời đến phòng của bạn trai mình. Hôm đó, Koharu mặc một chiếc áo len kiểu Tây cùng chân váy xòe và quần tất đen đồng màu, còn Shouma thì diện áo hoodie và quần jean. Hai người ngồi trên đệm sàn tại một chiếc bàn thấp, đối mặt với nhau. Còn về việc họ đang làm gì thì—
“À, phần này sai rồi. Lỗi bất cẩn một chút.”
“Cậu nói đúng. Mình phải cẩn thận hơn mới được.”
“Cậu đã hoàn thành công thức giữa chừng, nên bây giờ chỉ cần giải vài bài tập để làm quen thôi.”
Như bạn thấy đấy, họ đang học cùng nhau với sách bài tập và ghi chú mở tung trên bàn. Shouma đã gọi Koharu một chút trước đó, nhờ cô ấy dạy kèm.
“Mình xin lỗi vì phải nhờ cậu trông nom chuyện học hành của mình ngay cả vào cuối tuần thế này.”
“Mình không phiền chút nào đâu.”
Vì Koharu không có kế hoạch đặc biệt nào, nên cô ấy không hề phiền lòng. Nếu có gì thì, được gọi đến phòng anh ấy như thế này và được phép dành thời gian cùng nhau đã là một phần thưởng quá đủ rồi.
“Nhưng sao tự nhiên cậu lại có động lực học hành thế?”
“À thì, mình chỉ… đang nghĩ…”
“Nghĩ gì cơ?”
“Mình thật sự muốn vào cùng trường đại học với Koharu-chan.”
“Hả?” Mắt Koharu mở to. Cô ấy không hề ngờ tới điều đó.
Trường đại học mà Koharu định theo học giống với Sayuki, đó là một trường khá khó vào nhưng lại gần nhà họ. Kì thi tuyển sinh rất khó, nhưng Koharu lại thông minh. Với rất nhiều nỗ lực học tập, cô ấy đã được nhận.
“Cậu cứ như tiểu thư đài các vậy, Koharu-chan. Chúng ta có thể khác biệt về xuất thân, nhưng ít nhất mình cũng muốn cố gắng hết sức với việc học, và đảm bảo rằng mình có thể đứng cạnh cậu mà không làm cậu và mình phải xấu hổ.”
“Nhưng… bố mẹ mình không quan tâm chuyện đó đâu, cậu biết mà?”
“Dù vậy thì, mình lại quan tâm.”
“Hiếm khi thấy cậu bận tâm đến thế đấy.”
“À, một nửa trong số đó là tớ làm màu thôi.”
“Làm màu á? …Ái chà!?”
Sở dĩ Koharu thốt lên tiếng kêu kinh ngạc là vì Shouma đã ôm chầm lấy cô từ phía sau. Cậu ôm chặt đến mức dường như muốn giữ cô lại, khiến Koharu mặt đỏ bừng.
“S-Shouma-kun…?”
“Koharu-chan đáng yêu quá chừng…”
“Hả…?”
“Em bé nhỏ xíu, gọn gàng, vừa vặn hoàn hảo trong vòng tay anh…”
“Không… phải tất cả đều có nghĩa giống nhau sao?”
Koharu biết mình không có thân hình người mẫu, nhưng việc bị gọi là "bé nhỏ" lặp đi lặp lại khiến cô hơi khó chịu.
“Em đáng yêu đến mức anh lo rằng một gã lolicon ở trường đại học sẽ để mắt đến em mất.”
“Shouma-kun.”
Đó hẳn là lý do thực sự tại sao cậu muốn vào cùng trường đại học với Koharu. Về cơ bản, cậu đã lo lắng đến mức phát điên. Nhìn cậu ấy – người đàn ông vẫn luôn là chỗ dựa cho Koharu – bỗng trở nên yếu ớt và mong manh như vậy, khiến trái tim cô sung sướng đập lỡ nhịp.
“Em vui vì Shouma-kun quan tâm đến em nhiều như vậy.”
“Koharu-chan…”
“Nhưng em nghĩ anh không có lý do gì phải lo lắng đâu. Em không nghĩ có nhiều lolicon như anh đâu, Shouma-kun~”
“Hả!?”
Bạn trai Koharu ngớ người. Cậu vẫn giữ Koharu trong vòng tay, liên tục lải nhải.
“Nhưng có thể sẽ có gã biến thái nào đó bị mê hoặc bởi vẻ đáng yêu loli của em thì sao!”
“Không có ai như thế đâu, đừng lo lắng~”
“Thật không?! Em chắc chứ?!”
“Chắc chắn mà. Mà cho dù có đi nữa, người em thích chỉ có Shouma-kun thôi, nên sẽ không có vấn đề gì đâu.”
“Anh đoán em nói đúng…”
“Hì hì. Miễn là anh hiểu là được.”
Mặc dù Koharu không thể nhìn thấy mặt bạn trai mình, cô vẫn có thể cảm nhận được cậu ấy vẫn chưa hoàn toàn tin. Thế nhưng, điều đó lại khiến cậu ấy trông còn dễ thương hơn. Trái tim cô bắt đầu loạn nhịp.
“Nhưng được vào cùng trường đại học với anh nghe cũng vui đấy.” Cô nói rồi xoay người lại trong vòng tay cậu.
Cô nhích lại gần Shouma hơn nữa, đặt đôi bàn tay nhỏ nhắn lên má cậu, và trao cho cậu một nụ hôn nồng cháy.
“Bao lâu nay em vẫn đuổi theo anh, nên lần này đến lượt anh đuổi theo em nhé?”
Chúng ta quay trở lại thời điểm hiện tại, cụ thể là ngày 7 tháng 3 trong phòng câu lạc bộ thư pháp.
“Mọi chuyện là như vậy đó.” Koharu kể xong câu chuyện của mình, và tất cả các cô gái lại một lần nữa há hốc mồm kinh ngạc.
“Thật trưởng thành và truyền cảm hứng! Tim Yuika đập thình thịch suốt buổi!”
“Cô cũng không tệ đâu, Chủ nhân.”
“Cô không chỉ là một loli hợp pháp thôi đâu nhỉ?”
“Ngay cả tim mình cũng đập lỡ nhịp luôn rồi.”
“Hì hì, giờ mình thấy ngại quá.” Koharu gãi má.
“Ootori-san đúng là kiểu người toàn tâm toàn ý trong tình yêu nhỉ. Được vào cùng trường đại học với người yêu nghe thật tuyệt vời.”
“Đúng vậy. Mình sẽ rất vui nếu được vào cùng trường đại học với Shouma-kun. Cuộc sống sinh viên cùng bạn trai nghe thật tuyệt vời.”
“Bạn trai, huh…”
“Có bạn trai chắc thích lắm…”
“Mình thì muốn có một anh bạn trai có chút tàn nhẫn cơ…”
Sau khi nghe câu chuyện của Koharu, Mao, Yuika và cuối cùng là Sayuki đều thở dài khi nhìn xa xăm. Vì ba cô gái này vừa mới trải qua một cuộc từ chối, cuộc trò chuyện này hẳn đã chạm đến nỗi lòng sâu sắc của họ.
“Nhắc mới nhớ, Ootori-san.”
“Vâng, Tokihara-san?”
“Mình quên hỏi điều quan trọng nhất. Cậu và Akiyama-kun đã tiến xa đến đâu rồi?”
Khoảnh khắc cô vừa dứt lời, căng thẳng bao trùm cả căn phòng.
“Này! Tiền bối Phù thủy, chị không được hỏi cô ấy như vậy!”
“Chủ đề đó là điều cấm kỵ đối với một cô bé loli như Chủ nhân…!”
“Không biết Tiền bối Ootori nghĩ sao nhỉ?”
Koharu dù cùng tuổi, cùng lớp với Sayuki, nhưng thân hình thì lại y hệt một cô bé học sinh tiểu học. Cô bé cao chưa tới 1 mét 4, vòng một cũng chẳng mấy bất ngờ khi chỉ là cỡ A. Dù được coi là "loli hợp pháp" thì loli vẫn cứ là loli. Cô tiền bối ngực bự kia khéo léo phớt lờ mọi vấn đề pháp lý phát sinh từ tình huống khó xử này khi khơi chuyện. Các cô gái đều nín thở khi Koharu chậm rãi mở miệng.
“Đó là bí mật~” Cô bé nở một nụ cười hoàn hảo như thần tượng, né tránh hoàn toàn câu hỏi.
*
Cũng vào khoảng thời gian các cô gái đang chìm đắm trong chuyện tình yêu, Kiryuu Keiki đang ngồi trong lớp 2-B cùng ba cậu bạn khác, họp mặt xung quanh bốn chiếc bàn xếp lại.
“Hội Quần Bơi đã trở lại rồi!”
“A, cái tên ấy giờ nghe hoài niệm quá!”
“Đã lâu lắm rồi chúng ta không cố gắng chữa chứng ghét đàn ông của Nagase-san nhỉ?”
Hội Quần Bơi bao gồm Kiryuu Keiki, Akiyama Shouma, Mitani Rin (bản nam), cùng với một thành viên bổ sung.
“Hội Quần Bơi?”
Ngồi cạnh Keiki là một tiền bối có vẻ ngỡ ngàng trước cái tên nhóm kỳ lạ này. Anh ấy là cựu chủ tịch ban chấp hành lễ hội văn hóa, đồng thời là bạn trai hiện tại của Onizuka Megumi – Inui Naoya. Người trả lời câu hỏi của anh là Rintarou lúc nào cũng vui vẻ.
“Hội Quần Bơi là những anh hùng mặc quần bơi khi cố gắng chọc một cô gái cười!”
“Đ-Được rồi…?” Naoya vẫn tỏ ra bối rối.
Chắc là anh ấy sẽ không hiểu toàn bộ chuyện này ngay cả khi họ giải thích, nên họ đành bỏ qua.
“À phải rồi, em chưa gặp Inui-senpai kể từ cuộc thi ‘Cõng công chúa’ năm ngoái.”
“Phải, sự kiện ở thủy cung đúng không? Nhưng hình như Shouma-kun đã thắng cuộc thi đó thì phải.”
“Tình yêu giữa tôi và Koharu-chan đơn giản là mạnh mẽ hơn thôi mà~”
Đêm Giáng sinh năm ngoái, Keiki đã đến một thủy cung gần đó cùng Yuika và tham gia vào sự kiện vừa nói trên. Họ phải cõng bạn đồng hành của mình như một công chúa, và người nào giữ được lâu nhất sẽ giành chiến thắng.
“Nhân tiện, Inui-senpai?”
“Gì vậy, Kiryuu-kun?”
“Chính xác thì anh có mặt ở đây làm gì?”
“Cái gì, giờ cậu mới hỏi tôi à?!”
“Cậu ta trông buồn chán nên tôi kéo tới đây.”
“Cậu đúng là đồ quỷ sứ, Rintarou…”
Theo lời Rintarou, cậu ta đã kéo Naoya đi cùng sau khi bắt gặp anh ấy đang ngắm nhìn bên ngoài cửa sổ.
“Hơn nữa, tôi sốc là cậu lại có gan gọi anh ấy tới đây sau khi đã hành hạ anh ấy đến vậy.”
“Hả? Cậu đang nói gì thế?”
“Nhớ chuyện xảy ra trong lễ hội văn hóa không? Cậu mặc đồng phục nữ làm việc, nên Inui-senpai đã hiểu lầm và tỏ tình với cậu đó.”
“À, chuyện đó đúng là có xảy ra nhỉ.”
Trong lễ hội văn hóa năm trước, khi Naoya còn trong ban chấp hành lễ hội văn hóa, anh ấy đã đơn phương dành tình cảm cho Rin giả gái, hay còn gọi là Rinko, chỉ để rồi bị từ chối không thương tiếc sau khi tỏ tình. Tin đồn cho rằng anh ấy đã rất suy sụp sau đó…
“Không sao đâu, Kiryuu-kun. Tôi vượt qua rồi.”
“Thật ư?”
“Việc phát hiện ra mình vừa tỏ tình với một cậu con trai đúng là sốc thật, nhưng cuối cùng chuyện đó lại giúp tôi và Megumi-chan gần gũi hơn, nên cuộc sống của tôi giờ đang rất hạnh phúc.”
“Inui-senpai… vậy là anh đã hóa giải được lời nguyền Rinko rồi.”
“Cậu không thể đối xử với tôi như một hồn ma báo thù được à?” Hậu bối bĩu môi.
Tuy nhiên, anh ấy nhanh chóng hồi phục và đổi chủ đề.
“Vậy, Keikun-senpai, đây rốt cuộc là buổi họp gì vậy?”
“À phải rồi. Tôi nghe nói mấy cô gái trong câu lạc bộ của tôi tổ chức một buổi họp riêng dành cho con gái và tôi bị đá ra, nên tôi nghĩ mình cũng nên tập hợp mấy đứa con trai lại.”
“Sao cậu lại có ý định cạnh tranh với các cô gái thế?”
“Tại vì nghe có vẻ vui mà.”
“Hừm… Mà buổi tụ tập của mấy cô gái nghe hay ho ghê. Tôi ước gì mình cũng được ở đó.”
“Nếu cậu cứ diện đồ con gái như mọi khi thì chắc cũng chẳng ai để ý đâu.”
Ngoài cái thứ lủng lẳng giữa hai chân kia ra, Rinko hoàn toàn có thể đóng vai một cô gái xinh đẹp rất thuyết phục và tham gia buổi họp mặt đó.
“Vậy thì chúng ta sẽ làm gì ở đây?” Shouma xen vào cuộc trò chuyện.
“Ờm, tôi cũng chưa nghĩ tới nữa… Thôi thì cứ trò chuyện bâng quơ để gắn kết tình bạn đi.”
“À, vậy thì tôi có một chủ đề muốn nói đây!”
“Nói đi, Rintarou.”
“Chuyện bậy bạ!”
“Chuyện bậy bạ hả?”
Nói cách khác là mấy câu chuyện nhạy cảm ấy mà.
“Mấy cái này là thứ bắt buộc phải có trong một buổi tụ tập của đám con trai như thế này chứ! Ví dụ như gu con gái của các cậu, bộ phận yêu thích trên cơ thể con gái, cỡ ngực ưa thích, đủ thứ linh tinh như vậy đó!”
“Tôi có cảm giác là chuyện đó sẽ nổ ra một trận chiến giữa phe ‘ngực bự vô địch’ và phe ‘ngực nhỏ là chân lý’ mất.”
Ngực to hay ngực nhỏ, đó là câu hỏi muôn thuở. Khi đám con trai nói chuyện với nhau, chủ đề này khó lòng mà tránh khỏi.
“Vậy là tôi với Rintarou thuộc phe ngực bự, còn Shouma thì khoái ngực nhỏ. Còn Inui-senpai thì sao?”
“Tôi thích kích cỡ vừa phải thôi.”
“Tôi thấy mình hợp cạ với Inui-senpai đấy.” Shouma và Naoya bắt tay nhau.
Đúng là nơi kỳ lạ để kết giao tình bạn mới.
“Vậy là Tiền bối thích ngực nhỏ. Ừm, Onizuka-san cũng tương đối nhỏ mà.”
“Nhắc tới Megumin-senpai, hai người đang hẹn hò phải không, Inui-senpai? Với tư cách là Phó hội trưởng Hội học sinh, cô ấy cũng ghé thăm chúng ta vài lần, và… Khoan, dừng lại đã!” Rintarou tự ngắt lời giữa chừng và nhìn Shouma.
“Vậy là Akki-senpai có bạn gái loli hợp pháp, đúng không?”
“Thiên thần Koharu-chan của tôi, đúng vậy.”
“Và Keikun-senpai vừa cưa đổ một cô bạn gái có vòng một khủng…”
“Đúng là Mizuha-san ngọt ngào của tôi.”
“Vậy có nghĩa là… Tôi là người duy nhất ở đây không có bạn gái ư?!” Rintarou bàng hoàng nhận ra sự thật phũ phàng. “Ư… Sao lại thế chứ…? Tôi đẹp trai thế này mà sao lại không có bạn gái ngực bự cơ chứ…?!”
“Vì cậu nói mấy lời biến thái như vậy đó.”
“Sao cơ? Cậu đang nói là tôi không được sống thật với cảm xúc của mình à? Rằng tôi phải vứt bỏ dục vọng thì mới có bạn gái được ư?”
“Tôi không nói đến mức đó, nhưng tôi nghĩ tốt nhất cậu không nên ám ảnh về vòng một như vậy.”
Đây quả là một vấn đề khá nan giải.
“Nhưng tôi không thể rút lui khỏi cuộc chiến này được. Dù sao thì, ngực bự là chân lý!”
“Cậu lấy đâu ra tất cả nhiệt huyết này vậy…?”
“Vậy thì Tiền bối giới thiệu cho tôi một cô gái từ câu lạc bộ thư pháp đi. Tokihara-senpai chẳng hạn?”
“Rintarou, cậu có thể đánh vào mông một cô gái không?”
“Hả? Làm sao tôi có thể làm một điều tàn nhẫn như vậy chứ.”
“Vậy thì không thành với Sayuki-senpai đâu.”
“Ý cậu là sao?!”
Đó là vì Tokihara Sayuki là một cô nàng cuồng M (khổ dâm) nặng. Cách duy nhất để làm cô ấy hài lòng là phải đóng vai một S (bạo dâm).
“Ư… Tôi thực sự muốn có bạn gái…”
“Tôi rất muốn giúp cậu, nhưng cũng không phải là tôi có nhiều kinh nghiệm đâu.”
Keiki không biết làm thế nào để cưa đổ một cô gái, nên cậu ta nhìn sang Shouma cầu cứu, và đại diện của những chàng trai đẹp trai mỉm cười tự tin giơ ngón cái lên, như muốn nói "Cứ để đó cho tôi".
“Mitani-kun, nói chuyện riêng một lát được không?”
“Akki-senpai?”
“Nếu cậu muốn có bạn gái, thì trước tiên cậu nên nghiên cứu các phương pháp để thu hút sự chú ý của con gái.”
“Chẳng hạn như?”
“Chẳng hạn như đối xử dịu dàng với họ, khen ngợi tóc tai họ, bất cứ điều gì để cho họ thấy rằng cậu coi trọng họ theo một cách nào đó.”
“Ồ? Vậy mà cũng có mấy chiêu đó sao?”
“Và nếu có vẻ như cậu có cơ hội, cậu nên mời cô ấy đi hẹn hò.”
“Tôi hiểu rồi… thông tin đáng tin cậy đó!”
Rintarou có vẻ rất háo hức được học hỏi "tuyệt chiêu tình ái". Ít nhất thì cậu ấy cũng đã vui vẻ trở lại, dù sao thì, cũng thấy cậu ấy hồi phục hơi nhanh thì phải.
“Để tiện tham khảo, Shouma này, cậu và tiền bối Loli đã hẹn hò những kiểu gì rồi?”
“Hửm? Thì cũng hẹn hò bình thường thôi mà. Đi mua sắm cùng nhau, bắt em ấy mặc đồ trẻ con rồi chụp ảnh…”
“Đó mà cũng tính là bình thường à?”
“Tôi nghĩ tiền bối Koharu có mọi quyền để nổi giận đấy.”
Đúng là kế hoạch hẹn hò điển hình của một tay lolicon. Thấy Shouma chẳng phải là "nguồn tham khảo" ra hồn, Rintarou bèn quay sang Naoya.
“Thế còn cậu và tiền bối Megumi thì hẹn hò kiểu gì?”
“Tôi và Megumi-chan thường xuyên đến tiệm kính mắt lắm.”
“Hả? Sao lại là tiệm kính mắt…?”
“Megumi-chan có cái gu lạ là thích kính mắt. Cách đây không lâu, lúc tôi đeo thử cặp kính mới mua thì em ấy liền chảy máu mũi rồi ngất xỉu luôn. Khó khăn lắm tôi mới cõng được em ấy về nhà trong cái tình trạng đó.”
“Không ngờ tiền bối Megumi lại… điên đến thế.”
“Tôi thì không nghĩ cô ấy ‘điên’ bằng một người nào đó cứ diện đồ con gái trong lúc làm việc câu lạc bộ đâu.” Keiki bình phẩm.
Mà thôi, tất cả thành viên trong Hội học sinh đều có cái "điên" riêng của mình.
“Vậy còn tiền bối Keikun thì sao?”
“Tôi á?”
“Tiền bối và tiền bối Mizuha hẹn hò kiểu gì?”
“À ừm… Giờ cậu nhắc tôi mới để ý, chúng tôi cũng chưa hẹn hò nhiều lắm thì phải.”
“Hả? Thật sao?”
Họ đã ra ngoài cùng nhau vài lần, thậm chí còn đi hẹn hò đôi ở công viên giải trí. Thế nhưng, trừ chuyến đi suối nước nóng hôm nọ, họ chỉ hẹn hò riêng với nhau đúng một lần ngay sau khi thân phận "Cô bé Lọ Lem" được tiết lộ.
“Nếu tiền bối không thường xuyên hẹn hò, tiền bối Mizuha có thể sẽ chán đó!”
“Thật tệ hại làm sao.”
Mối quan hệ của Keiki và Mizuha có phần đặc biệt, bởi vì một cặp đôi học sinh trung học bình thường không thể lúc nào cũng ở bên nhau. Đó là lý do tại sao các cặp đôi thường đi hẹn hò: Để dành nhiều thời gian cho nhau hơn, tìm hiểu về đối phương và thắt chặt tình cảm. Trong một mối quan hệ, hẹn hò là một yếu tố cần thiết.
Sắp tới White Day rồi, có lẽ mình nên nghĩ gì đó nhỉ…
Không chỉ Rintarou mới cần học hỏi cách yêu. Hẹn hò bản thân nó không phải là mục tiêu của Keiki và Mizuha, mà là khởi đầu của tất cả mọi thứ, vì vậy họ cần làm cho tình cảm của mình dành cho nhau ngày càng sâu đậm hơn nữa. Bản thân Keiki cũng phải học cách làm cho cô ấy hạnh phúc.
“À, có tin nhắn…”
Đúng lúc Keiki đang suy nghĩ, chiếc điện thoại thông minh trong túi rung lên. Cậu lấy nó ra để xác nhận là của ai, Shouma liền ngó vào.
“Là của Mizuha-chan hả?”
“Không, của tiền bối Sayuki.” Cậu vừa nói vừa mở tin nhắn.
Nội dung tin nhắn là ‘Hội chị em tụ tập ATM’, kèm theo một bức ảnh chụp năm cô gái đang ngồi quanh bàn trong phòng sinh hoạt câu lạc bộ thư pháp.
“Thế là Koharu-chan cũng tham gia luôn.”
“Nghe nói hôm nay em ấy được ngồi ghế VIP đó.”
Koharu đáng yêu như mọi khi. Em ấy đang tạo dáng chữ V và mỉm cười trước ống kính.
“Mấy cô gái trong câu lạc bộ thư pháp ai cũng "đẳng cấp" ghê ha?”
“Đúng vậy. Ai cũng xinh đẹp cả.”
Cuối cùng, Rintarou và Naoya cũng nhìn vào bức ảnh. Đến khi Keiki nhận ra mình chỉ nhìn mỗi bạn gái của mình trong ảnh, cậu không khỏi bật cười vì sự ngây thơ của chính mình.
“Được rồi, chúng ta cũng gửi cho họ một bức ảnh đi!” Rintarou đề nghị.
“Đúng vậy, chúng ta nên cho họ thấy chúng ta thân thiết đến mức nào.” Naoya hưởng ứng.
Gần như là một hành động phản kháng, Keiki và những người khác cùng kề vai, chụp một bức ảnh tự sướng, kèm dòng chữ ‘Hội anh em tụ tập ATM’ phía dưới. Vài khoảnh khắc sau, điện thoại của Keiki lại rung lên một lần nữa.
“Ồ, có rồi… Ơ? Lần này là của Nanjou?”
Keiki hơi ngỡ ngàng vì phản ứng bất ngờ từ Sayuki. Khi mở tin nhắn ra, đó thậm chí là một dòng đe dọa ngắn gọn: “Đừng có nhúc nhích khỏi đó.”
“Cái này…”
Vừa đọc xong, Keiki chợt rùng mình bởi một linh cảm chẳng lành.
“Chết rồi! Mọi người, chạy mau!”
“Gư hừ hừ hừ! Các chàng trai, xin lỗi vì đã bắt các cậu phải chờ! Ta sẽ dùng tất cả các cậu làm tư liệu cho tác phẩm BL tiếp theo của mình!!”
Keiki nhận ra nguy hiểm đã quá muộn, và cô nàng hủ nữ đó đã xông thẳng vào buổi họp mặt của các chàng trai. Không khí thư giãn trong phòng học nhanh chóng biến thành địa ngục trần gian, khi các cậu phải gồng mình tạo dáng chụp ảnh bằng chiếc điện thoại chất lượng cao của cô nàng.
*
Một lát sau, cuối cùng họ cũng khống chế được cô nàng hủ nữ kia. Vì trời đã khá muộn, họ quyết định kết thúc buổi họp mặt chính thức đầu tiên của các chàng trai. Khi đã trả bàn ghế về chỗ cũ, Keiki lẩm bẩm một mình.
“Gửi ảnh chúng ta cho họ đúng là một sai lầm mà…”
Dĩ nhiên, thêm từ “buổi họp mặt của các chàng trai” sẽ khiến Nanjou để ý. Sau khi để mặc các cậu trai, cô nàng đã lẩm bẩm vài lời đáng lo ngại về tài liệu của mình, nên có lẽ chẳng bao lâu nữa cô ta sẽ cho ra lò một cuốn truyện đam mỹ mới với cả bốn chàng trai này.
“Keikun-senpai! Chúng em dọn dẹp xong rồi ạ!”
“Tốt lắm.”
“Nhưng mà, buổi họp kết thúc hơi tiếc một chút. Em rất muốn được Akki-senpai cho thêm lời khuyên nữa…”
“Vậy thì lúc khác chúng ta có thể tổ chức một buổi họp đặc biệt khác.”
“Akki-senpai…!” Mắt Rintarou sáng bừng lên khi cậu chàng nhào tới ôm Shouma.
Trong khoảnh khắc đó, Keiki đang chứng kiến một cảnh tượng tuyệt đẹp giữa hai mỹ nam.
*Chắc mình phải mời Nanjou quay lại đây chỉ để xem cảnh này mất thôi…*
Tuy nhiên, cậu không muốn bị cuốn vào mớ hỗn độn đó, nên đã quay mặt đi, và…
“…Hả?”
Một thành viên của buổi họp đã biến mất.
“Này, các cậu có biết Inui-senpai đâu không?”
“Hình như anh ấy vừa ra hành lang đó ạ.”
“Hành lang ư?”
Rintarou trả lời câu hỏi của Keiki trong khi vẫn đang bám lấy Shouma, nên Keiki rời khỏi phòng học. Không cần phải tìm kiếm, cậu ngay lập tức nhìn thấy người cần tìm. Inui đang đứng cạnh cửa sổ hành lang, nhìn ra bên ngoài.
“Inui-senpai?”
“À, Kiryuu-kun, có chuyện gì sao?”
“Em xin lỗi vì mọi chuyện trở nên hỗn loạn vì Nanjou.”
“Không sao đâu, tôi thấy vui mà. Đó là lần đầu tiên tôi trải nghiệm điều như vậy.”
“Em mừng vì anh nói vậy.”
Dù đã trải qua chuyện đó, việc Naoya vẫn có thể thể hiện một ấn tượng chân thật và tốt bụng như vậy cho thấy anh là một người ôn hòa đến nhường nào.
“Anh đang nhìn gì thế?”
“Ngực của các thành viên câu lạc bộ điền kinh đang rung lắc.”
“À, cái sự rung lắc… Khoan đã, gì cơ?” Keiki nhìn tiền bối của mình với vẻ không tin nổi.
Naoya đang nhìn xuống sân thể thao với ánh mắt nghiêm túc, tập trung vào vài cô gái đang chạy trên đường đua.
“…Um, Inui-senpai?”
“Sao thế?”
“Việc chúng rung lắc có nghĩa là chúng khá lớn đúng không ạ?”
“Đúng vậy.”
“Senpai, thực ra anh chẳng thích ngực nhỏ chút nào phải không?”
“Haha, giữ bí mật chuyện này với Akiyama-kun và Megumi-chan nhé?”
“Ôi không…”
Keiki không muốn một bí mật như vậy lại được chia sẻ giữa hai người họ. Tuy nhiên, giọng điệu đùa cợt của Naoya nhanh chóng biến mất, khi anh đưa mắt khỏi sân thể thao với một nụ cười buồn bã.
“Tôi thật sự chỉ muốn ngắm cảnh này thêm chút nữa. Cũng giống như khi Mitani-kun gọi tôi vậy. Tôi cứ nghĩ đây là lần cuối cùng của mình, nên…”
“Lần cuối cùng của anh ư?” Keiki hỏi lại.
Tuy nhiên, cậu ngay lập tức nở một nụ cười buồn giống như Naoya.
“Chúng ta là học sinh năm ba, nên cũng sắp tốt nghiệp rồi.”
Sau khi tạm biệt Naoya cùng hội bạn, Keiki bước đi trong dãy hành lang trường, tiến về phía tủ giày.
"Tốt nghiệp rồi à…? Nhanh thật đấy, đã đến lúc này rồi."
Lễ tốt nghiệp của trường trung học Momosawa diễn ra vào ngày 10 tháng 3, chỉ còn vỏn vẹn ba ngày nữa. Không phải Keiki quên mất, nhưng cậu vẫn cố gắng không nghĩ về nó, vì điều đó có nghĩa là cậu sẽ phải nói lời tạm biệt với một người tiền bối đặc biệt của mình…
"Sayuki-senpai mà tốt nghiệp, câu lạc bộ thư pháp chắc sẽ trống trải lắm đây…"
Cô ấy là tiền bối duy nhất trong câu lạc bộ thư pháp, cũng là người cậu hợp cạ nhất. Và giờ đây, thời khắc chia ly đã đến.
"A…"
"Hửm?"
Keiki ngẩng đầu khi nghe thấy một giọng nói đầy bối rối, và bắt gặp Yuika đang khoác áo khoác. Cô bé đang đứng ở hành lang nối từ tòa nhà câu lạc bộ ra tiền sảnh, vô tình đi ngược hướng với Keiki, người vừa bước xuống cầu thang.
"Chào, Yuika-chan."
"Keiki-senpai…"
Hai người trao nhau một câu chào ngắn ngủi, nhưng gương mặt Yuika chợt đanh lại. Mái tóc vàng óng cuốn hút của cô bé khẽ rung, và khi đôi mắt xanh biếc như ngọc nhìn chằm chằm vào Keiki, đôi má cô bé ửng hồng lên một chút.
"…Đồ biến thái."
"Hả? Gì cơ? Sao lại thế?"
"Đồ cầm thú… quái vật… thằng cuồng ngực… tên yêu quái quần lót…"
"Mấy lời đó ở đâu ra vậy hả?!"
"Hừ, anh chết trong lòng Yuika rồi!" Cô bé giận dỗi bỏ đi, mặt đỏ bừng như trái cà chua.
Keiki đứng trơ ra, không kịp phản ứng khi nhìn theo bóng lưng cô bé.
"Cái quái gì vậy…?"
Cậu đã quen với cái "mồm mép" độc địa của Yuika, nhưng lần này thì có vẻ ngẫu nhiên hơn bất cứ lần nào.
"…Chắc là lỗi của em."
"Hả? …À, Mizuha." Keiki quay người lại và thấy cô em gái đang đứng đó.
Mizuha cũng khoác áo khoác, tay cầm cặp sách học sinh. Chắc hẳn cô bé đã chứng kiến màn đối đáp vừa rồi giữa Keiki và Yuika.
"Lỗi của em là sao?"
"Thì, trong buổi họp mặt con gái của bọn em, em đã kể cho mấy bạn nghe kha khá chuyện của anh và em…"
"Kha khá?"
"Vì Yuika-chan khá ngây thơ trong chuyện đó, em nghĩ là cô ấy không chịu nổi."
"Không chịu nổi chuyện…"
Những từ "cầm thú" và "quái vật" vang vọng trong tâm trí Keiki. Nối kết với buổi họp mặt mà Mizuha vừa nói, một giả thuyết kinh hoàng nảy ra trong đầu Keiki.
"Đừng nói là… Mizuha-san, em đã—?"
"Mấy bạn ấy không chịu buông tha, nên em đành phải kể về tuần trăng mật của chúng ta."
"Em đùa à? Chuyện đó mà em cũng kể tuồn tuột trong buổi tụ tập con gái sao?"
"Em biết không nên, nhưng áp lực mà mấy bạn ấy tạo ra…"
"Vậy ra đó là lý do Yuika-chan phản ứng như vậy…"
Nhận ra rằng người tiền bối nam mà cô bé ngưỡng mộ thực ra chỉ là một nam sinh trung học bình thường với những ham muốn khỏe mạnh chắc hẳn là một cú sốc lớn đối với cô bé.
Mà thôi, mình cũng sốc không kém khi biết cô bé là một tên biến thái thích hành hạ người khác mà…
Theo nghĩa đó, cậu hoàn toàn có thể hiểu được cảm xúc của Yuika. Tuy nhiên, tất cả con trai đều là những con sói ngầm, nên chuyện đó không thể tránh khỏi. Cậu quyết định tạm thời không nghĩ thêm về nó nữa.
"Dù sao thì, về nhà thôi."
"Vâng."
Đứng mãi ở đây cũng chẳng giải quyết được gì, vậy nên hai anh em cùng tiến về phía tủ giày, thay giày đi ngoài rồi gặp lại nhau ở tiền sảnh.
"À này, Mizuha. Hôm nay Sayuki-senpai ở cùng em cả ngày đúng không?"
"Vâng, cô ấy vẫn đang nói chuyện với Mao-chan trong phòng câu lạc bộ. Em nghĩ họ đang bàn tán sôi nổi về đam mỹ."
"Ra vậy…"
"Anh hỏi về cô ấy làm gì?"
"Hửm? À, không có gì, chỉ là…"
Cậu nên diễn tả thế nào đây? Thấy anh trai mình bối rối không nói nên lời, Mizuha liền tiến sát lại gần.
"Anh định ngoại tình ngay lập tức à? Ngực em nhỏ quá đối với anh sao?"
"Tất nhiên là không."
"Hehe, em biết ngay mà. Anh hoàn toàn đổ đứ đừ em rồi, đúng không?"
"Ưm… Ừ, thì… đúng vậy…"
Khi cô ấy nói câu đó với nụ cười rạng rỡ như thế, Keiki lại một lần nữa cảm thấy bối rối. Nếu giờ đang ở nhà, có lẽ cậu đã không kìm lòng mà ôm chầm lấy cô ấy rồi.
“Thật ra thì không có gì to tát đâu. Chỉ là, các anh chị năm ba sắp tốt nghiệp rồi phải không? Nghĩ đến đó tự nhiên tôi thấy xúc động đôi chút.”
“Dù sao thì cậu và tiền bối Sayuki cũng khá thân thiết mà.”
Keiki cảm thấy buồn khi nghĩ về việc Sayuki sắp tốt nghiệp, bởi họ luôn có một sợi dây liên kết đặc biệt. Điều này cho thấy họ đã vui vẻ với nhau đến nhường nào. Tiền bối Sayuki luôn là trung tâm của câu lạc bộ, gây ra đủ mọi rắc rối nhưng mỗi sự việc ấy đều là một ký ức quý giá đối với Keiki.
“Phải… tôi muốn tiễn tiền bối với một nụ cười…”
Đó là trách nhiệm cuối cùng của một hậu bối như cậu. Và điều đó đã tiếp thêm quyết tâm cho Keiki.
“Được rồi. Mizuha, lúc về nhà chúng ta có thể đi đường vòng không?”
“Em không ngại, nhưng mà đi đâu ạ?”
“Cứ chờ xem đi.”
Keiki chợt nảy ra một ý tưởng, đó là điều duy nhất cậu có thể làm cho Sayuki đang chuẩn bị tốt nghiệp. Đó là một buổi chia tay mang đậm phong cách của câu lạc bộ thư pháp, và khóe môi Keiki khẽ nở nụ cười khi hình dung ra phản ứng của tiền bối sẽ như thế nào.
***
Ngày 9 tháng 3, một buổi chiều thứ Sáu. Sau khi chia tay Keiki và Mao, Shouma rời khỏi lớp học và đi thẳng đến phòng câu lạc bộ thiên văn, nơi mà cô bạn gái của cậu đang sử dụng.
“Chào Koharu-chan.”
“À, Shouma-kun.”
Shouma bước vào phòng và thấy Koharu đang đứng cạnh một chiếc bàn.
“Cậu đến đây làm gì thế?”
“Thấy cậu không trả lời tin nhắn nên tôi nghĩ cậu sẽ ở đây.”
“À, xin lỗi nhé, tôi để điện thoại trong cặp.”
“Không sao đâu. Cậu đang làm gì vậy?”
“Tôi đang sắp xếp ảnh. Hầu hết các tài liệu và ảnh tôi đều đã mang về nhà rồi, nhưng vẫn còn một ít ở đây.”
“Ồ đúng rồi, nhìn trống trải hẳn ra.” Shouma nhận xét khi nhìn quanh.
Sau khi những chiếc máy ảnh đắt tiền và phòng chụp hình đã được dọn đi, phòng câu lạc bộ thiên văn đã trở lại trạng thái ban đầu. Nơi duy nhất còn lộn xộn là chiếc bàn cô ấy đang đứng cạnh, gần như phủ kín bởi những tấm ảnh—trong đó có rất nhiều ảnh của chính Shouma. Những tấm khác chụp các thành viên câu lạc bộ thư pháp và hội học sinh. Có cả ảnh chụp trong lễ hội văn hóa hay buổi hẹn hò Giáng sinh của họ. Mỗi tấm ảnh đều chứa đựng một kỷ niệm quan trọng.
“À, đây là tấm ảnh Keiki chụp này.”
“Thật hoài niệm.”
Shouma cầm lấy tấm ảnh đầu tiên cậu và Koharu chụp chung. Chuyện xảy ra vào mùa hè năm ngoái, khi Keiki trở thành thần tình yêu của họ để đảm bảo buổi gặp mặt đầu tiên giữa hai người diễn ra suôn sẻ.
“Hồi đó, cậu cứ giấu cái nơ đồng phục bằng áo hoodie, nhỉ?”
“Vâng, tôi đã giấu không cho cậu biết mình học năm mấy.”
Ở trường của họ, có thể biết năm học của một nữ sinh dựa vào chiếc nơ trên bộ đồng phục mùa hè. Hồi đó, Koharu đã giấu tuổi của mình, nên dù trời nóng đến đâu, cô ấy cũng luôn mặc chiếc áo hoodie đó.
“Tấm ảnh này là báu vật của tôi.”
“Vì đó là tấm ảnh đầu tiên chúng ta chụp chung à?”
“Đúng vậy. Đó là ký ức đầu tiên của tôi với Shouma-kun.”
Trong những ngày còn "theo dõi" Shouma, Koharu luôn là người đứng sau ống kính, nên cô ấy không có bất kỳ tấm ảnh nào chụp chung với cậu. Đó là lý do tại sao bức ảnh chụp cùng chàng trai cô ấy thích lại quan trọng đến vậy đối với cô.
“Tất nhiên, tấm ảnh đầu tiên chúng ta chụp chung sau khi hẹn hò cũng quan trọng không kém đối với tôi.”
“Xem ra chúng ta có thể lấp đầy cả một cuốn album rồi đấy.”
Sau khi hẹn hò, họ đã đi chơi vài lần, và thậm chí còn đến thăm nhà nhau. Vì Koharu thích chụp ảnh, cô ấy luôn ghi lại những khoảnh khắc mỗi khi họ ở bên nhau, lưu giữ lại sự phát triển của tình yêu hai người.
“Cậu còn mất nhiều thời gian nữa không?”
“Không, tôi đang làm tấm cuối cùng rồi, chỉ lát nữa là xong thôi.”
“Vậy thì chúng ta cùng về nhà nhé.”
“Vâng, dĩ nhiên rồi ạ.”
“À, đằng nào thì anh cũng định đợi em làm xong việc mà.”
“Ehehe, em thấy mình được cưng chiều ghê.”
Ít lâu sau đó, Koharu đã xong việc. Vì phần sắp xếp chính đã hoàn tất, tất cả những gì còn lại chỉ là dọn dẹp nốt. Cô bé cho các bức ảnh vào tập hồ sơ, nhét vào cặp sách, rồi khóa cửa phòng câu lạc bộ sau khi cả hai bước ra ngoài. Xong xuôi, họ mang chìa khóa phòng lên trả ở văn phòng giáo viên, rồi đổi sang giày đi ngoài và cùng nhau đi bộ về nhà. Shouma điều chỉnh bước chân mình để sánh kịp với bạn gái.
“Này, Shouma-kun?” Cô bé ngước nhìn anh.
“Gì vậy em?”
“Ehehe, em chỉ muốn gọi tên anh thôi.”
“Ehhh…?”
“Fufu, đùa thôi mà. Anh cứ liếc nhìn em mãi nên em tò mò ấy chứ.”
“Anh nhìn em vì em bé xíu mà đáng yêu quá thôi.”
“Dĩ nhiên rồi, em khá tự hào về thân hình nhỏ bé của mình mà — dù nói ra nghe hơi lạ.” Koharu ưỡn nhẹ lồng ngực chưa phát triển đầy đủ của mình và mỉm cười.
Ngay cả hành động đó thôi cũng khiến Shouma thấy thật rạng rỡ.
“Hôm nay Koharu-chan vui vẻ ghê ha.”
“Dĩ nhiên rồi ạ. Shouma-kun đến đón em, nên em vui chứ. Dù sao thì, đây là lần cuối cùng tụi mình được về nhà cùng nhau khi em vẫn còn mặc bộ đồng phục này mà.”
“…Em nói đúng.”
Dĩ nhiên, mối quan hệ của họ sẽ không thay đổi chỉ vì Koharu tốt nghiệp. Nếu muốn gặp nhau, họ luôn có thể làm vậy. Tuy nhiên, thời gian để họ còn là một cặp đôi học sinh trung học không còn nhiều nữa. Chính vì cảm nhận được điều này mà Shouma đã tìm đến cô bé và ghé qua câu lạc bộ thiên văn.
“………”
Khi anh nắm lấy tay cô, cô cũng siết lại bàn tay anh.
“Cứ vậy đi.”
“Vâng, cứ vậy đi anh.”
Shouma thầm cảm ơn vóc dáng nhỏ bé của Koharu. Cô bé đi càng chậm, thời gian họ ở bên nhau sẽ càng dài. Chẳng còn bao lâu nữa là đến ngày tốt nghiệp, thế nên, anh muốn nếm trải những giây phút tuổi trẻ ngọt ngào này cùng cô bạn gái yêu dấu thêm một chút nữa.


0 Bình luận