Nếu bạn yêu thích những tác phẩm của chúng tôi, xin hãy theo dõi chúng tôi trên các trang mạng xã hội, tham gia kênh Discord và cân nhắc hỗ trợ chúng tôi trên Patreon nhé:
https://discord.gg/e4BJxX6https://www.patreon.com/CClawTrans
Những minh họa chất lượng cao từ giờ trở đi là nhờ có Shisoberu và Kiyoe trên Twitter! Xin chân thành cảm ơn!
Ngày hôm sau, khi bố mẹ vừa trở về từ "địa ngục" công sở, Keiki ngồi trong lớp học còn trống trải của mình, kể lại cho Shouma – người đang ngồi phía trước – những chuyện đã xảy ra hôm qua.
"Ahaha. Thật đáng tiếc nhỉ."
"Bạn nói đúng đấy."
Vì những vị khách không mời mà đến, khoảng thời gian lãng mạn của cả hai đành phải tạm gác lại. Ngay khi cậu vừa dồn hết can đảm để cùng bạn gái bước lên nấc thang trưởng thành, tất cả đã bị phá hỏng.
"Cuối cùng thì tụi mình lại chơi game cùng nhau."
"Hai bạn thân thiết thật đấy nhỉ?"
"Chắc vậy."
Bố mẹ họ tuy hiếm khi ở nhà, nhưng không hề có mối quan hệ lạnh nhạt hay gì cả. Ngay cả sáng nay, cả gia đình đã có một bữa sáng đầm ấm. Mẹ và em gái rất nhiệt tình nấu nướng, bày biện hết món này đến món khác, đến nỗi giờ Keiki thấy hơi no bụng, nhưng dù sao thì vẫn rất vui vẻ.
"À phải rồi, giờ bạn nhắc mình mới nhớ, mình chưa từng gặp bố mẹ bạn bao giờ."
"Họ hiếm khi ở nhà lắm. Vì cả hai nơi làm việc của họ đều ở rất xa, nên họ thuê phòng gần đó cho tiện."
"Từ bao giờ thế?"
"Từ khi mình bắt đầu học cấp hai. Khoảng thời gian đó, họ bắt đầu về nhà ít dần đi."
"Chắc hẳn bạn đã rất vất vả."
"Mình quen rồi. Và mình cũng chưa bao giờ thấy cô đơn, nhờ có Mizuha cả."
Vì cả bố và mẹ đều làm việc toàn thời gian, nên chỉ có hai anh em họ sống cùng nhau trong một căn nhà khá rộng rãi. Lối sống gia đình của họ có thể hơi bất thường, nhưng Keiki và Mizuha được phép sống tự do với tiền trợ cấp của bố mẹ, vậy nên dù sao đi nữa cậu vẫn rất biết ơn họ.
"Nhưng mình mừng là mọi chuyện với Mizuha-chan đều ổn thỏa. Dường như bữa tiệc bất ngờ sinh nhật đã thành công rực rỡ."
"Mình đã hơi lo lắng khi tụi mình bị mắc kẹt trong trận bão tuyết đó."
Hai ngày trước, vào ngày 3 tháng 3, họ đã ghé thăm một khu suối nước nóng. Vì một trận bão tuyết trái mùa mà tất cả các chuyến tàu đều dừng lại, họ đã phải tuyệt vọng tìm một quán trọ để trú chân, nhưng may mắn thay, họ đã tìm được chỗ ẩn náu tại một nơi rất dễ thương, và cậu đã thành công trao nhẫn cho cô ấy, vậy nên kết quả vẫn rất mãn nguyện dù mọi chuyện khá trắc trở.
"Mình không nghĩ cần phải hỏi, nhưng cô ấy phản ứng thế nào?"
"Cô ấy vui đến mức mình còn thấy ngại hơn. Từ đó đến giờ cô ấy cứ tủm tỉm cười với chiếc nhẫn mãi thôi."
"Nghe vậy thì tốt quá."
"À, nhưng mà cô ấy tháo nó ra khi đi học."
Nội quy trường họ khá hiện đại và cởi mở, nên có lẽ cô ấy sẽ không bị khiển trách, nhưng một chiếc nhẫn đính hôn chắc chắn sẽ gây náo loạn ở trường. Chưa kể vẫn còn vương vấn chút dư âm của một tin đồn kỳ lạ nào đó. Dù không quá nghiêm trọng đến mức phải bận tâm, nhưng tạm thời ẩn mình chắc chắn là lựa chọn khôn ngoan nhất của họ.
"Không biết vì sao bố mẹ chúng ta lại đột ngột về nhà như vậy nhỉ."
"Vì họ được nghỉ làm đấy thôi, đúng không?"
"Họ nói thế, nhưng mà…"
Có điều gì đó khiến Keiki cảm thấy không đúng. Họ đột nhiên về nhà vào một thời điểm rất bất ngờ, nhưng lại không thể về vào dịp Tết Nguyên đán, vì vậy Keiki không khỏi nghi ngờ lời giải thích của họ.
"...Thôi kệ vậy."
Cậu biết bố mẹ mình có thể thờ ơ đến mức nào. Việc họ đột ngột về nhà mà không nghĩ ngợi gì cũng là chuyện hết sức bình thường.
"Quan trọng hơn, vì bố mẹ ở nhà, Mizuha và mình chẳng thể làm gì vui vẻ được. Nhớ lại lúc cô ấy cứ bám dính lấy mình trong chuyến đi mà giờ thấy đau lòng ghê…"
"Ôi Keiki của tôi ơi, không ngờ con lại si mê tình yêu đến mức này."
"Tại Mizuha dễ thương quá thôi."
Từ khi Keiki chấp nhận tình cảm của mình dành cho Mizuha, nỗi lòng anh cứ lớn dần không ngừng.
Ngay cả hôm qua, Mizuha cũng thật đáng yêu…
Anh nhớ lại cảnh tượng đêm hôm trước. Hai người họ chia sẻ những cảm xúc chân thật nhất trên chiếc ghế sofa phòng khách, trao nhau những nụ hôn, với khuôn mặt Mizuha tràn đầy tình yêu vô bờ bến. Nhận ra mình là người duy nhất được thấy biểu cảm ấy càng khiến anh thêm phấn khích.
Kiểu bị dồn nén thế này đúng là một cực hình…
Việc phải kìm nén mọi thứ như vậy quả thực rất đau khổ trên nhiều phương diện. Nói trắng ra, Keiki đang "khó chịu" đến mức không thể chịu nổi. Mizuha hẳn cũng cảm thấy tương tự. Ngay cả trên đường đến trường hôm nay, con bé cũng cứ ngượng ngùng cựa quậy mãi.
Tôi muốn phát điên lên rồi đây, nhưng có bố mẹ ở nhà thì không thể nào tán tỉnh Mizuha được.
Thật đáng buồn là Keiki không đủ tự tin để thể hiện hết tình cảm của mình khi có nguy cơ bố mẹ sẽ nhìn thấy. Anh đành phải đợi cho đến khi chỉ còn hai người ở nhà lần nữa. Theo lời bố mẹ, họ sẽ đi trong hai đến ba ngày nữa, tức là ngày mai hoặc ngày kia, nhưng thời gian sao mà dài đằng đẵng vậy.
"À, Mao kìa."
Keiki ngẩng đầu khi Shouma nói thế. Anh thấy Nanjou Mao bước thẳng vào lớp học. Cô bé khoác một chiếc áo khoác bên ngoài đồng phục, cặp sách đeo trên vai, mái tóc đuôi ngựa nâu đỏ lắc lư qua lại khi tiến về phía họ.
"Chào buổi sáng. Hai cậu đang nói gì thế?"
"Bố mẹ Keiki về nhà hôm qua."
"Có vẻ như họ đi nghỉ cùng nhau."
"Hừm… Bố cậu ư?" Nanjou-san nở một nụ cười cực kỳ gian tà.
Cô bé đặt một ngón tay lên cằm, lẩm bẩm một mình.
"…Tình cha con à?"
"Cậu thật sự không cần phải tưởng tượng đam mỹ mỗi khi nghe tin về ai đó đâu!"
Trong giây lát, Keiki hình dung ra cảnh tận thế.
"Nhân tiện, cậu có ảnh bố cậu không?"
"Không có. Mà có thì tôi cũng không cho cậu xem đâu."
"Chậc. Tớ còn định dùng để tham khảo…"
Và đó chính xác là lý do Keiki không muốn cho cô bé xem. Sau tất cả những gì đã trải qua, Keiki thừa biết rằng yêu cầu đó chỉ là để Nanjou có thêm chất liệu viết đam mỹ mà thôi. Tuy nhiên, kết quả của cuộc trò chuyện này là cặp đôi "Bố x Keiki" đầy kinh hoàng cứ lảng vảng trong đầu anh một lúc lâu.
"Và Mao suýt có thêm tư liệu đam mỹ."
Trên đường về nhà, Keiki kể lại chuyện này cho Mizuha nghe, và con bé khúc khích cười.
"Một tấm ảnh thì có sao đâu, anh nhỉ?"
"Không đời nào. Sao anh có thể ra mắt đam mỹ với bố chứ?"
"Vậy nếu là với Shouma-kun thì anh chấp nhận à?"
Hoàn toàn không. Keiki chỉ đơn giản là đã bỏ cuộc trong chuyện đó mà thôi.
"Em rất mong chờ tác phẩm mới của Mao đấy."
"Ồ, đúng rồi. Em cũng đọc à?"
Cô bé đã mở cánh cửa dẫn đến thế giới mới đầy "tai ương" này. Bắt đầu từ Sayuki, rồi Yuika, và giờ là Mizuha, tất cả các cô gái trong câu lạc bộ thư pháp đều đã trở thành fan của các tác phẩm doujinshi của cô Minami Mao.
"Vậy, anh trai, sao anh cứ nhìn đi chỗ khác thế?"
"Đừng bận tâm."
Keiki cảm thấy quá ngượng ngùng để nhìn thẳng vào Mizuha. Mọi thứ có thể đã dịu xuống so với đêm hôm trước, nhưng điều đó không có nghĩa là tất cả sự xấu hổ đã biến mất hoàn toàn. Quả thực, tất cả những cảm xúc ấy lại ùa về, và cảm giác nuột nà của ngực cô bé dưới những ngón tay anh vẫn còn vương vấn, khiến anh thấy nhồn nhột. Lửa tình đang cháy bỏng trong lòng anh.
"Em dễ thương đến mức anh không thể nhìn thẳng vào em được."
"Em không hiểu."
"Anh không nói dối đâu."
"À… cảm ơn anh…"
Thấy không? Dễ thương quá chừng. Cái vẻ ngượng ngùng của cô em gái Mizuha thật sự quá đỗi đáng yêu. Mọi khao khát tưởng chừng đã bị “kế hoạch đam mỹ” của Mao phong ấn bấy lâu, giờ phút này lại trỗi dậy mạnh mẽ.
“Mizuha…”
“Dạ?”
“Anh hôn em được không?”
“Hả?!” Mizuha khựng lại, ánh mắt cô bé quay phắt sang nhìn Keiki.
Mặt cô bé đỏ bừng như trái cà chua chín.
“Anh nói gì kỳ lạ à?”
“À, không… chỉ là hơi bất ngờ thôi… Anh ít khi nói mấy lời như vậy lắm.”
“Hả, vậy à?”
“Vâng. Thường thì toàn em nói thôi.”
“À ha…”
Nghĩ lại thì đúng là vậy, trong suốt khoảng thời gian Mizuha ra sức “cưa đổ” Keiki, anh chưa từng tự mình đòi hỏi điều gì. Thậm chí, người hẹn anh ra ngoài ngày hôm qua cũng là Mizuha. Sự thay đổi trong tình cảm của Keiki đã khiến một chuyện như thế này trở nên khả thi.
“Anh chỉ là quá thích em, không kiềm chế được nữa rồi.”
“Ơ… Ơ…?” Mizuha luống cuống không yên.
Cô bé có lẽ hơi sững sờ trước lời bày tỏ tình cảm đột ngột này, nhưng ngay lập tức, Mizuha mỉm cười rạng rỡ, vẻ mặt mãn nguyện.
“Vậy hôn một cái chắc không sao đâu nhỉ?” Keiki hỏi.
“Em vui lắm, nhưng không được.”
“Không được ư?”
“Không được.”
Mizuha thẳng thừng từ chối.
“Ý em là, chúng ta đang ở ngoài đường mà,” Mizuha giải thích.
“Ừm, đúng là vậy thật.”
Họ đang đi bộ trên vỉa hè cạnh đường phố. Xung quanh có rất nhiều người qua lại, xe cộ cũng tấp nập. Hôn nhau ở nơi công cộng như thế này thật sự là quá vô lý, nhất là nếu có người quen nhìn thấy.
“Nhưng mà ở nhà có ba mẹ…”
Keiki muốn nắm lấy cơ hội duy nhất để tận hưởng những hành động tình tứ ở nhà, nhưng ba mẹ họ lại cản trở. Ngay cả khi họ khóa cửa phòng, anh cũng không ngạc nhiên nếu ba mẹ rình mò nghe lén. Keiki một lần nữa ước rằng ba mẹ họ sẽ sớm quay lại làm việc.
“Thú thật là anh mong họ đi sớm.”
“Em thì khá vui.”
“Vậy là em không muốn tình tứ với anh hả, Mizuha?”
“Đừng có xịu mặt vậy chứ. Chúng ta hiếm khi có dịp dành thời gian cho ba mẹ mà.”
“Em nói không sai, nhưng giờ anh không thể ve vãn em nhiều như mong muốn được.” Keiki nói. “Anh không thể ôm em, không thể hôn em, và ngay cả chuyện tiếp nối từ hôm qua nữa…”
“Chuyện tiếp nối từ hôm qua…?”
Mizuha hẳn đã hiểu ý Keiki ám chỉ điều gì. Mặt cô bé đỏ bừng lên.
“…Anh trai thật là biến thái.”
“Anh không phủ nhận điều đó.”
“Vậy là anh không phủ nhận.”
“Đúng vậy, anh là một cậu trai trung học khỏe mạnh mà.”
“Đôi khi anh nói chuyện kỳ lạ lắm đấy, Anh trai.”
Nhưng vì họ là anh em ruột, cô bé đã không còn bận tâm đến chuyện đó từ rất lâu rồi. Khi mối quan hệ của họ tiến triển, Keiki không còn phải kiềm chế nữa, và anh trở nên “vô đối”. Thậm chí, việc anh chưa từng cảm thấy khao khát nào khi sống cùng một cô gái dễ thương như Mizuha chính là một phép màu.
“…Nhưng em cũng cảm thấy vậy.”
“Hả? …Mizuha?”
Đột nhiên, Mizuha dịch sát lại Keiki. Cô bé rướn người lên và nhẹ nhàng đặt môi mình lên má Keiki.
“Chỉ đến khi ba mẹ đi vắng thôi nhé? Tạm thời chịu đựng đi.”
“…………”
Bị bất ngờ tấn công mạnh mẽ như ngàn mặt trời, Keiki chỉ có thể ngẩn ngơ nhìn nụ cười ngượng ngùng của Mizuha. Cô bé đi trước, còn Keiki đưa tay chạm lên má mình.
“Mizuha… việc em làm hoàn toàn phản tác dụng rồi…”
Keiki cảm thấy như mình vừa được ăn một miếng bít tết thượng hạng sau nhiều ngày bỏ đói. Đương nhiên, chừng đó là chưa đủ để thỏa mãn Keiki, và giờ đây anh càng khao khát được ve vãn hơn nữa.
Đêm đó, sau bữa tối, Keiki đi tắm. Luôn là một điều thú vị khi được tắm bồn đầu tiên. Keiki không phải là người quá sạch sẽ như em gái mình, nhưng anh cũng không ghét việc tắm rửa. Sau khi cởi quần áo với vài tiếng huýt sáo vui vẻ, anh bắt đầu tắm vòi sen nước nóng, như thường lệ. Anh đang tận hưởng chút hạnh phúc ngắn ngủi thì—
“Cho bố vào tắm cùng nào, con!”
Sự xuất hiện đột ngột của ông bố Makoto đã làm tan biến hoàn toàn giây phút thư thái mà Keiki đang tận hưởng.
“Ơ, bố?! Sao bố không hỏi con lấy một tiếng mà cứ thế xông vào thế này?!”
“Có gì đâu mà ghê? Hai thằng đàn ông với nhau mà.”
“Chính vì thế con mới không muốn chứ!”
Khỏi phải nói, bố của Keiki trần như nhộng. Chẳng cần giải thích thêm, ông đã hoàn toàn, tuyệt đối không mảnh vải che thân. Dù có là ruột thịt đi chăng nữa, Keiki cũng không tài nào chịu nổi cái cảnh một người đàn ông ở tuổi tứ tuần lại xuất hiện trong bồn tắm của mình. Thế nhưng, dù Keiki có cố phản đối đến mấy, bố cậu vẫn cứ đứng chơ chơ trước mặt, chẳng buồn che giấu bất cứ thứ gì.
“Bố muốn xem con trai mình đã lớn đến đâu rồi. Lâu lâu hai bố con mình tắm chung với nhau có sao đâu. Phòng tắm là nơi lý tưởng để trò chuyện riêng tư, đúng không con?”
“Ở tuổi này rồi mà còn tắm chung với bố thì chẳng khác nào cực hình…”
“Thôi nào. Tiện thể, kỳ lưng cho bố đi con.”
“Con xin kiếu.”
“Vậy để bố kỳ lưng cho con vậy.”
“Ọe…”
Là con trai, Keiki dường như không có quyền từ chối. Cậu chẳng còn lựa chọn nào khác ngoài chấp nhận chịu đựng, thế là Keiki đành ngồi xuống chiếc ghế tắm (tất nhiên cả hai bố con đều có quấn khăn). Với một miếng bọt biển đã thấm đẫm xà phòng, Makoto bắt đầu kỳ lưng cho con trai mình.
“Thế nào, Keiki? Có thấy dễ chịu không?”
“Cũng được, nhưng con muốn Mizuha kỳ lưng cho con hơn.”
“Hả? Con không hài lòng với ‘dịch vụ’ của bố à?”
“Nếu có thì ngay từ đầu con đã chẳng thấy hài lòng rồi.”
Sao cậu lại bị ép tắm chung với bố mình một lần nữa nhỉ? Trong tích tắc, Keiki chợt nhớ đến lời bình luận “hành động của hai bố con” mà Mao đã nói ban nãy, nhưng cậu cố gắng hết sức để xua tan những ý nghĩ đen tối đó. Nhờ cô ta mà đầu óc cậu giờ cứ toàn nghĩ về BL.
“…Này, Keiki.”
“Lại gì nữa đây ạ?”
“Hãy chăm sóc Mizuha thật tốt.”
“Hả?” Keiki suýt quay người lại khi nghe điều này, nhưng ngay giây cuối cùng cậu chợt nhớ ra bố mình đang ngồi phía sau mà gần như không mảnh vải che thân, nên cậu chỉ đành trả lời qua loa. “Bố nói vậy là có ý gì ạ?”
“Bố chắc là bố đã nói điều này trước đây rồi, nhưng bố coi con bé như con gái ruột của mình. Nhưng đồng thời, con bé vẫn là đứa con gái quý giá của bạn thân mẹ con.”
“Vâng, dù sao bố cũng đã nhận nuôi con bé rồi mà.”
Mười năm trước, Mizuha đã mất bố mẹ ruột trong một tai nạn, vì vậy Makoto và Touko đã nhận nuôi cô bé.
“Khi chúng ta quyết định nhận nuôi con bé, cả bố và mẹ đều đã thề với bố mẹ con bé rằng sẽ chăm sóc nó đến cùng. Đó là lý do bố có nghĩa vụ phải đảm bảo con bé được hạnh phúc. Ban đầu, bố không hề có ý định dễ dàng để con bé đi lấy chồng đâu.”
“Thế mà bố lại nhanh chóng đồng ý khi con gọi điện thông báo cho bố…”
“Bố mẹ đâu phải dễ dàng chấp thuận chuyện của hai đứa. Chỉ là, bố mẹ đơn giản nghĩ rằng mình có thể giao phó con bé cho con, vì con luôn quan tâm đến nó.”
“Con hiểu rồi…”
“Thật ra cũng không có gì to tát đâu con. Chỉ một điều thôi. Hãy chăm sóc con bé thật tốt từ bây giờ nhé. Để bù đắp cho phần của bố mẹ con bé, cho phần của bố mẹ mình, con tốt nhất là hãy ở bên cạnh con bé mãi mãi.”
“Bố…”
Keiki có thể nhận ra bố mình rất nghiêm túc về chuyện này chỉ qua giọng điệu của ông. Và rồi một nỗi băn khoăn nào đó chợt hiện về trong tâm trí cậu, khiến cậu phải hỏi.
“Bố về chỉ để nói điều đó thôi sao?”
“À, con nhận ra rồi à?”
“Con thấy bố về nhà đột ngột và ngẫu nhiên quá mà.”
“Bố biết bố đang để con sống tự do tự tại, nhưng bố lo lắng sau khi nghe về tin đồn ở trường con.”
Keiki băn khoăn không hiểu sao cả bố và mẹ đều có thời gian nghỉ phép cùng lúc, nhưng hóa ra họ lại kiên quyết xin nghỉ phép như vậy vì lo lắng cho cậu.
"Xem ra ngay từ đầu bố đã lo thừa rồi. Cứ mỗi lần ở bên con, con bé Mizuha lại trông vui vẻ nhất. Nó còn quấn quýt bố hơn cả trước kia ấy chứ, làm bố đây thấy tủi thân ghê…"
"Cái nửa sau đúng là lòng tham ích kỷ của ông bố mà thôi..."
Giọng Makoto nghe cứ như thua cuộc vậy. Chắc Keiki mà ngoảnh lại bây giờ, thể nào cũng thấy bố mình đang trưng ra vẻ mặt thất thần.
"Thế là mấy cái tin đồn kia đã được dẹp yên rồi chứ?"
"Vâng, nhờ có bố giúp đỡ ạ. Với lại việc bố mẹ chấp nhận cũng giúp ích nhiều lắm."
"Hai đứa đâu có cùng huyết thống ngay từ đầu, cứ cởi mở mà yêu nhau đi."
"Tụi con sẽ làm vậy ạ, vâng."
Nhờ có Hội học sinh và câu lạc bộ báo chí, bầu không khí nặng nề chĩa vào họ ở trường học đã tan biến. Giờ đây, điều tệ nhất mà cậu phải hứng chịu chỉ là những lời trêu chọc chúc phúc từ bạn bè cùng lớp, kiểu như "Mày chết đi, thằng cuồng em gái khốn kiếp!"
"Con đúng là may mắn đấy, Keiki ạ. Thời buổi này khó mà kiếm được một cô gái vừa tận tụy lại vừa đảm đang việc nhà như vậy đấy con biết không?"
"Con biết chứ ạ."
Mizuha xinh đẹp, tốt bụng và được tất cả các chàng trai trong trường quý mến. Con bé là một đối tượng tốt đến mức dường như bị lãng phí khi ở bên một chàng trai quá đỗi bình thường như Keiki.
"Đừng có làm con bé khóc đấy, con nghe rõ chưa?"
"Con biết rồi ạ. Giờ con không thể tưởng tượng được cuộc sống mà không có Mizuha nữa rồi. Con sẽ không bao giờ để cô ấy phải cô đơn, và con sẽ làm mọi thứ có thể để cô ấy hạnh phúc."
Keiki thề sẽ luôn ở bên cô. Cậu sẽ không buông tay cô, và sẽ không bao giờ để cô đơn độc nữa. Cậu tự tin rằng mình sẽ không thua kém bất kỳ ai khi nói đến những cảm xúc này.
"Thế à. Vậy thì nhẹ cả người."
"Bố có vẻ vui ghê nhỉ?"
"Con trai con gái mà bố trân quý được hạnh phúc thì làm bố mẹ, bố còn có thể vui hơn thế nào nữa chứ."
"...Vâng."
Với sự thay đổi tông giọng nghiêm túc đột ngột của cuộc trò chuyện, Keiki không biết phải phản ứng thế nào. Cậu thật sự cảm thấy ngại ngùng về toàn bộ chuyện này.
"Thật ra bố cũng thở phào nhẹ nhõm đấy con biết không? Con mới vào cấp ba chưa lâu, nhưng thấy con chẳng có dấu hiệu gì là sẽ có bạn gái, bố sợ con sẽ sống cả đời một mình."
"Thôi đi bố."
Keiki đã sống cả đời mà chưa từng trải qua thứ gì giống như một mối tình lãng mạn, nhưng năm nào cậu cũng nhận được sô cô la cả.
"Vậy rốt cuộc sao con lại thân thiết với Mizuha đến mức này?"
"Hả?"
"Mới không lâu trước đây, chúng ta còn nói chuyện điện thoại và con mới biết là hai đứa không có quan hệ huyết thống, thế mà giờ lại thành ra thế này. Nào, kể tuốt đi."
"Sao bố lại nói như thể tụi con đang đi du lịch trường vậy?"
"Đừng có mà ngại ngùng nữa. Bố sẽ không đi đâu cho đến khi con kể hết đâu."
"Đúng là một lời đe dọa tệ hại..." Keiki thực sự cảm thấy khó chịu.
Nói chuyện với bố mình về khởi đầu tình yêu của cậu sẽ là một cực hình tồi tệ hơn bất cứ điều gì cậu từng trải qua trước đây. Nhưng dù vậy—
"...Thôi được rồi."
Cuối cùng thì cũng đã lâu rồi họ mới có thời gian ở bên nhau, nên cứ thuận theo ý bố như thế này cũng chẳng sao.
"Con kỳ lưng cho bố nhé."
Sau đó, cậu trả lời tất cả các câu hỏi của Makoto, và thậm chí còn bị buộc phải nghe về cách tình yêu của bố mẹ cậu bắt đầu. Họ nói chuyện rất lâu, nhưng không bao giờ hết chuyện để nói. Đến tận phút cuối cùng khi họ rời khỏi phòng tắm, cuộc trò chuyện của họ vẫn tiếp tục.
*
Khoảng thời gian những người đàn ông nhà Kiryuu đang vui vẻ tắm chung, Mizuha và Touko đã rửa bát xong, và giờ đang ngồi quanh bàn ăn, thưởng thức sô cô la nóng.
"Họ đúng là lâu thật đấy nhỉ," Mizuha nói.
"Đúng vậy. Chắc là họ có nhiều chuyện để nói lắm."
"Nhiều chuyện để nói ạ?"
"Kiểu như con dễ thương thế nào, con là một thiên thần ra sao, rồi mọi gia đình đều cần có một bé Mizuha ấy mà."
Mizuha khẽ khúc khích: “Con nghi lắm đấy.” Rõ ràng là, mẹ Touko đôi khi cũng hay đùa giỡn.
“Dù phải nói là, mẹ cũng ngạc nhiên vì con nấu ăn ngày càng giỏi đấy.”
“Tất cả là nhờ mẹ dạy con đó, mẹ.”
“Con đã vượt mẹ xa rồi. Thậm chí giờ mẹ còn phải nhờ con dạy lại ấy chứ.”
Cho đến khi Keiki và Mizuha lên cấp hai, bố mẹ họ vẫn quyết định sống chung cùng các con, xây dựng một gia đình đúng nghĩa. Mizuha đã học những kỹ năng cơ bản về việc nhà từ mẹ cô bé vào thời điểm đó.
“Mizuha-chan này, con thích Keiki-chan ở điểm nào?”
“Hả? Tự nhiên mẹ hỏi gì vậy?”
“Mẹ đã quan sát con cả ngày hôm qua rồi. ‘Hào quang tình yêu’ của con cứ thế tuôn ra từ mọi ngóc ngách cơ thể, nên mẹ tò mò thôi.”
“Hào quang gì nghe lạ vậy mẹ?”
“Thật mà con. Trông con y hệt một thiếu nữ đang yêu vậy.”
“Lộ liễu đến thế luôn hả mẹ?”
Mizuha rõ ràng không hề hay biết về cái “hào quang” mà mình đang tỏa ra. Thành thật mà nói, kể từ khi hai đứa bắt đầu hẹn hò, và cô bé không còn phải kìm nén tình cảm của mình nữa, thì Mizuha đã hoàn toàn mất kiểm soát rồi.
“Mẹ hỏi con thế thì… Con thích anh ấy vì anh ấy tốt bụng, luôn chiều chuộng con, với lại anh ấy có thể làm việc hết mình vì người khác nữa, chắc vậy ạ?”
“Hừm? Nhiều lý do đến thế cơ à?”
“Ư…k…”
Mẹ cô bé mỉm cười, và Mizuha cảm thấy mặt mình nóng ran. Kể với mẹ về người mình thích thật khác so với việc tâm sự với bạn bè.
“Thế là mẹ sắp làm mẹ chồng con rồi, nhỉ?”
“Mẹ nói xa quá rồi đó mẹ.”
“Con nghĩ vậy sao?”
“Tụi con vẫn còn đang học cấp ba mà.”
“Đó chỉ là chuyện bây giờ thôi. Sớm muộn gì con cũng tốt nghiệp cấp ba, lên đại học, rồi thoắt cái đã thành người lớn lúc nào không hay.”
“Mọi chuyện lại diễn ra như vậy sao ạ?”
“Chắc chắn rồi. Con sẽ trở thành bà ngoại trước khi con kịp nhận ra đấy.”
“Bà ngoại…”
Mizuha không thể hình dung ra điều đó, hay bất cứ điều gì về tương lai. Về cơ bản, Mizuha chỉ đơn giản muốn được ở bên cạnh người mình thích. Kết hôn với anh ấy, có con, và xây dựng một gia đình hạnh phúc. Đó hẳn phải là hạnh phúc rồi.
“Keiki may mắn thật đấy, nhận được nhiều tình cảm từ một cô bé đáng yêu như con.”
“Con nghĩ vậy sao ạ?”
“Mẹ chắc chắn mà. Keiki-chan cũng tỏa ra cái ‘hào quang tình yêu’ đó. Đây là lần đầu tiên mẹ thấy thằng bé si mê một thứ gì đó đến vậy.”
“Nhưng anh ấy mới chỉ để ý đến con gần đây thôi mà.”
“Thật ư?”
“Anh ấy quên mất rằng tụi con không phải anh em ruột mà.”
“À, mẹ hiểu rồi…” Touko buột miệng nói một câu gượng gạo.
Cô ấy cầm chiếc cốc bằng cả hai tay, lúng túng nhìn đi chỗ khác khi thú nhận.
“Lý do Keiki-chan có sự hiểu lầm đó… có lẽ là do mẹ.”
“Hả? Mẹ nói vậy là sao ạ?”
“Thằng bé đã từng hỏi mẹ về chuyện đó. Mặc dù hai đứa là anh em, nhưng thằng bé lại hỏi tại sao ngày sinh nhật của hai đứa chỉ cách nhau có năm tháng thôi. Hôm đó thằng bé được học về chuyện đó trên lớp.”
“Vâng…”
“Lúc đó, thằng bé cứ nghĩ con là em gái ruột của nó, nên mẹ nghĩ sẽ ổn thôi nếu không nói cho nó biết con là con nuôi… Cuối cùng, mẹ chỉ nói ‘Là vì mẹ đã cố gắng hết sức để sinh con nhanh hơn’…”
“Ra vậy, thảo nào Nii-san chưa bao giờ nghi ngờ gì…”
Quay lại thời điểm danh tính Cô bé Lọ Lem được hé lộ, và Mizuha nhắc đến sự mâu thuẫn trong ngày sinh nhật của hai người, Keiki đã trả lời một cách khó hiểu: “Không phải vì bố mẹ đã cố gắng hết sức sao?”. Khi còn nhỏ, nếu bố mẹ nói điều gì đó, dù vô lý đến mấy, bạn cũng sẽ tin. Và nếu không được chỉ ra, bạn sẽ chẳng bao giờ nhận ra mình đã sai đến mức nào.
“Vì lúc đó mẹ không biết tình cảm của hai đứa, nên có lẽ mẹ đã cản trở rồi…”
“Không phải vậy đâu ạ.”
Touko ngẩng đầu lên ngạc nhiên và bắt gặp nụ cười của Mizuha.
"Con mừng lắm vì mẹ đã coi con như con gái ruột của mình."
"Mizuha-chan à…"
Dù sao đi nữa, cô bé vẫn là con nuôi của gia đình Kiryuu. Về chuyện này, họ chưa bao giờ nhắc đến nhiều. Điều đó cho thấy cha mẹ đã coi cô bé như con ruột, và Mizuha cũng chưa từng có ý định trách móc mẹ Touko về chuyện đó. Chưa kể, thái độ của Keiki dù sao cũng chẳng thay đổi. Ngược lại, tình cảm của anh ấy dành cho cô chẳng hề suy suyển dù biết hai người không cùng chung dòng máu. Chính vì anh ấy như vậy, cô mới yêu anh ấy ngay từ đầu.
"Mẹ ơi?"
"Ừm?"
"Con cảm ơn mẹ."
"Hả? Cảm ơn vì điều gì?"
"Mẹ về nhà là để trông chừng bọn con đúng không ạ? Vì ở trường đã xảy ra nhiều chuyện."
"À, con phát hiện ra rồi sao?"
"Mẹ về nhà vào giờ này thì không hợp lý lắm. Con xin lỗi vì đã khiến mẹ phải lo lắng."
"Cha mẹ thì lúc nào cũng lo lắng cho con cái thôi."
"Vâng… Nhưng giờ con ổn rồi ạ."
Khi những lời đồn thổi lan đi, Mizuha thực sự đã bị tổn thương. Cô bé cảm thấy buồn bã, tội lỗi và đã cố gắng giữ khoảng cách với người mình thích. Thế nhưng, anh ấy đã giúp cô bé gạt bỏ mọi lo âu trong lòng.
"Anh hai ngầu lắm mẹ biết không. Anh ấy đã làm rất nhiều điều khi những lời đồn đó lan ra. Mặc dù con cũng hơi bất ngờ khi nghe về chuyện đính ước."
Keiki đã giúp Mizuha vượt qua biết bao khó khăn. Cô bé đã dồn tất cả những cảm xúc trong lòng mình vào lời nói.
"Anh ấy đã đưa con đi chơi vào sinh nhật, còn tặng con một chiếc nhẫn nữa chứ. Con thực sự, thực sự rất hạnh phúc."
Hạnh phúc đến mức cô bé có thể bật khóc bất cứ lúc nào.
"Vì thế, giờ con cũng muốn làm anh hai hạnh phúc. Con muốn anh ấy cảm thấy vui vì đã chọn con."
Cô bé cảm thấy biết ơn cha mẹ vô cùng tận. Cha mẹ đã đón nhận cô bé khi cô đơn một mình, đối xử với cô như con gái ruột. Yêu thương cô vô bờ bến để cô không cảm thấy cô độc. Lòng biết ơn ấy không thể diễn tả bằng lời, vì vậy cô bé phải thể hiện chúng bằng hành động của mình. Trở nên hạnh phúc bên Keiki chính là cách tốt nhất để bày tỏ tất cả điều đó với cha mẹ.
"Con đã trưởng thành rất nhiều chỉ trong một thời gian ngắn mẹ không gặp con."
"Là nhờ công ơn chăm sóc của cả nhà ạ."
"Mẹ đoán vậy. Mẹ nghĩ mẹ không cần phải lo lắng cho con nữa rồi." Touko mỉm cười nhẹ nhõm.
Nụ cười ấy giống với một ai đó, khiến Mizuha thấy vui vẻ.
"Mizuha-chan, hay là mình đi tắm cùng nhau sau khi hai người kia xong nhé?"
"Dạ được ạ."
Vẫn còn rất nhiều chuyện muốn kể. Và bản thân Mizuha cũng háo hức muốn quyết định xem câu chuyện nào sẽ kể cho mẹ nghe tiếp theo.
*
Sáng sớm hôm sau, khi những vì sao còn chưa tan khỏi bầu trời đêm đen thẫm, bốn người đã tập trung ở lối vào nhà Kiryuu.
"Được rồi, đến lúc chúng ta trở về chiến trường của riêng mình rồi." Touko thở dài.
"Đúng vậy, một trận tử chiến nữa đang chờ đợi chúng ta, hí hí~" Makoto nháy mắt một cách gượng gạo.
"Xin lỗi, nhưng kiểu hài hước đen tối đó không hợp với con lắm đâu."
Đối diện với bầu không khí ảm đạm như vậy, Keiki không khỏi lộ ra vẻ mặt phức tạp. Đúng như nội dung cuộc trò chuyện của họ gợi ý, đã đến lúc cha mẹ họ trở lại với công việc. Vì cuộc chia tay này diễn ra vào sáng sớm, Keiki và Mizuha vẫn còn đang mặc đồ ngủ. Nói cụ thể hơn, cô em gái anh đang mặc một bộ đồ liền thân trông ấm áp và thoải mái. Ngược lại, cha mẹ họ lại khoác lên mình bộ "giáp trụ" đầy đủ, áo khoác ngoài bộ vest, giày dép chỉnh tề như những người lính chuẩn bị ra trận.
"Hai người ít nhất cũng có thể ở lại ăn sáng chứ ạ."
"Xin lỗi con, Mizuha, nhưng công ty mẹ đang có chút rắc rối," Makoto nói với một nụ cười khổ.
"Mẹ cũng vậy. Có vẻ như không có mẹ ở đó thì mọi thứ chẳng đâu vào đâu cả," Touko gật đầu.
"Hai người nhớ nghỉ ngơi đầy đủ nhé!" Mizuha trông có vẻ lo lắng.
“Ổn rồi. Giờ mẹ được nghỉ xả hơi rồi, năng lượng từ Mizuha-chan của mẹ đã được nạp đầy đủ rồi!” Touko vừa nói, vừa ôm con gái vào lòng lần cuối.
Makoto đứng nhìn cảnh tượng đó, tay đã đặt lên nắm cửa.
“Thôi được rồi hai đứa, bố mẹ đi đây.”
“Hai đứa nhớ ở nhà hòa thuận nhé!”
“Vâng, bố mẹ đi đường cẩn thận ạ.” Keiki mỉm cười nói.
“Chúc bố mẹ thượng lộ bình an.”
Được hai đứa con tiễn, hai người rời khỏi nhà. Họ đi cùng nhau nửa quãng đường rồi rẽ lối, ai nấy đều đến nơi làm việc của mình.
“Cơn bão cuối cùng cũng tan rồi, nhỉ?”
Câu nói của Keiki đã nhấn mạnh sự ồn ào khi bố mẹ có mặt ở nhà. Thế mà giờ đây, ngôi nhà lại yên tĩnh đến lạ thường, thậm chí còn cảm thấy quá rộng lớn chỉ với hai người. Dẫu vậy, nhờ có cô bé bên cạnh, cậu không hề cảm thấy cô đơn chút nào.
“Giờ lại chỉ còn hai chúng ta thôi, Mizuha.”
“Anh nói đúng.”
“Tuy hơi sớm một chút, nhưng chúng ta chuẩn bị đi học luôn nhé.”
Lúc đó mới khoảng sáu giờ rưỡi sáng. Không phải là thời gian phải vội vã, nhưng cũng không đủ sớm để ngủ thêm giấc nữa. Keiki định quay về phòng mình, nhưng một số tình huống lại không cho phép cậu làm như vậy. Cụ thể là, cô em gái nhỏ bé của cậu đã nắm lấy tay cậu.
“Mizuha?”
“…Uhm, Nii-san?”
“Ơ-Ừm…?”
“Hôm nay… khi chúng ta về nhà… chuyện lần trước còn dang dở…”
Đến cuối câu, giọng cô bé càng lúc càng nhỏ đi, nhưng bàn tay nắm chặt tay cậu lại càng siết chặt hơn. Vì ý định của cô bé quá rõ ràng, và cô bé lại nhìn cậu với đôi mắt ướt át, ngay cả Keiki cũng không đần độn đến mức không hiểu cô bé đang ám chỉ điều gì.
“Mizuha…”
“……” Mặt cô bé đỏ như quả cà chua, thể hiện rõ sự ngượng ngùng mà không cần lời nói.
Máu Keiki bắt đầu sôi lên khi nhận được tất cả hơi ấm đó, và cậu chợt nhớ lại chuyện đã xảy ra vào đêm ngày 4 tháng 3, ngay tại phòng khách của ngôi nhà này. Những nụ hôn trao đổi, cảm giác hòa quyện của hai tâm hồn và niềm khoái lạc khi làm điều đó. Đương nhiên, Keiki mong muốn tiếp tục những gì còn dang dở đêm hôm đó. Giờ đây, khi sự phiền phức của bố mẹ đã không còn, và hai kẻ đang yêu này được ở riêng, họ hiển nhiên đều ý thức rõ về đối phương.
“C-Có lẽ chúng ta nên chuẩn bị đi học…!”
“Đ-Đúng vậy…!”
Ngay cả sau khi buông tay nhau ra, bầu không khí ngọt ngào đến ngột ngạt vẫn không tan biến. Trong khi tưởng tượng về tương lai sắp tới của mình, cả hai đều không thể nhìn thẳng vào mắt nhau.
Keiki hoàn toàn không thể tập trung vào bài giảng trên lớp. Vì những chuyện xảy ra buổi sáng, không công thức hay ngữ pháp tiếng Anh nào ở lại trong đầu Keiki quá hai phút. Ngay cả một tiết học cũng dài như cả ngày. Hẳn là cậu trông rất đáng ngờ trong mắt bất cứ ai, vì Keiki đã bị giáo viên nhắc nhở vài lần trong ngày, khiến Shouma và Mao thoáng lo lắng, thậm chí Yuika cũng nghi ngờ hành vi của Keiki. Đương nhiên, hôm đó cậu xin nghỉ hoạt động câu lạc bộ.
Sau đó, cậu nhắn tin cho Mizuha hẹn gặp ở cổng trường để cùng về nhà. Giống như lúc đi học, giờ đây họ hầu như không trao đổi lời nào. Họ nhìn nhau vài lần, nhưng cả hai đều không có phản ứng gì nhiều, và cứ thế tiếp tục đi. Họ chắc chắn đang nghĩ về cùng một điều. Cụ thể là, điều gì sắp xảy ra ngay khi họ về đến nhà. Chỉ riêng suy nghĩ đó thôi cũng đã khiến cả hai tràn đầy mong đợi nhưng cũng không khỏi lo lắng.
Hai người đi thẳng về nhà không vòng vèo. Vừa bước vào, khóa trái cửa lại, Keiki liền kéo cô bé vào phòng mình. Họ quẳng vội cặp sách sang một bên, cởi áo khoác và áo vét, rồi kéo rèm cửa sổ. Trong căn phòng mờ ảo, cả hai cùng ngồi xuống giường. Keiki vẫn muốn xác nhận mọi thứ một lần cuối cho chắc chắn, nhưng dường như điều đó là không cần thiết. Nhìn đôi mắt Mizuha ướt át, long lanh niềm khao khát, Keiki không thể kìm lòng được nữa. Anh đặt tay lên vai cô bé rồi áp môi mình lên môi cô, trao một nụ hôn.
Đó là một nụ hôn ngọt ngào và dịu dàng, nhưng khi anh bắt đầu nụ hôn thứ hai, nó trở nên nồng nhiệt hơn rất nhiều. Như thể muốn tái hiện lại những gì đã xảy ra đêm ấy, họ trao nhau hết nụ hôn này đến nụ hôn khác. Như thể để bù đắp cho những gì đã mất đi vào buổi tối hôm đó, như thể để truyền tải tình yêu vô bờ bến của mình, mỗi nụ hôn đi qua là một mảnh quần áo trên người họ dần biến mất. Lớp này rồi lớp khác được cởi bỏ, trong khi cả hai vẫn cố gắng kìm nén ham muốn xé toạc chúng ra khỏi nhau.
Chẳng mấy chốc, sàn nhà đã phủ đầy quần áo vương vãi, và cuối cùng, lớp nội y trắng cuối cùng cũng rơi xuống đất. Đối diện với cảnh tượng đẹp đến choáng ngợp ấy, Keiki nuốt khan một tiếng. Cô bé đang nằm trên ga trải giường trước mắt anh quá đỗi quyến rũ. Phơi bày mọi thứ có thể, đôi má cô bé đỏ bừng vì xấu hổ, điều đó chỉ khiến Keiki càng thêm hưng phấn, đẩy anh đến giới hạn của việc cố gắng giữ phong thái một quý ông.
Họ gọi tên nhau, và khi hai cơ thể hòa vào làm một, mọi thứ trở nên mơ hồ. Sau chút ngượng ngùng ban đầu, cả hai càng khao khát nhau hơn nữa, cho đến khi Keiki chỉ còn thấy duy nhất cô bé trong mắt mình. Làn da trắng ngần đẫm mồ hôi, mùi hương ngọt ngào lan tỏa khắp không khí, hơi thở nóng hổi phả vào cổ, giọng nói the thé rên rỉ bên tai – tất cả những điều đó như một liều thuốc mê, hoàn toàn làm tê liệt khả năng lý trí của Keiki. Cô bé mà anh yêu thương sâu sắc đã chấp nhận tất cả con người anh. Không có niềm vui nào lớn hơn cảm giác được kết nối với người mình say đắm, cả về thể xác lẫn tâm hồn.
— Ngay cả khi mọi thứ đã xong xuôi và cơn say ban đầu đã lắng xuống, tình cảm quý giá anh dành cho cô bé vẫn không hề nguội lạnh.
Khi Keiki tỉnh dậy, anh đang nằm ngửa trên giường. Đã bao lâu trôi qua kể từ đó? Ánh sáng yếu ớt lọt vào phòng đã chuyển từ ánh hoàng hôn sang ánh trăng mờ nhạt. Khi anh quay đầu sang một bên, anh thấy cô bạn gái thân yêu của mình đang nằm ngay bên cạnh. Cô bé dùng anh làm gối ôm, má tựa vào ngực anh, phần thân trên thả lỏng. Dù cả hai được đắp chăn, nhưng chỉ che được phần thân dưới, nên Keiki có thể thấy rõ bờ vai trần của Mizuha. Có vẻ như Mizuha đã nhìn anh trai mình được một lúc, vì đôi mắt cô bé dán chặt vào anh. Và ngay khi ánh mắt họ chạm nhau, cả hai cùng bật cười khúc khích.
“Hơi ngại một chút nhỉ?”
“Ừ, đúng vậy.”
“Với lại, vừa rồi… thật tuyệt vời.”
“Phải, đúng là như vậy.”
Dù đã một thời gian trôi qua kể từ "chuyện ấy", dư vị vẫn chưa hoàn toàn tan biến. Vì đây là lần đầu tiên của cả hai, họ hoàn toàn chưa quen, và mọi chuyện không diễn ra hoàn hảo. Thậm chí, Keiki cũng không chắc liệu anh có làm đúng nhịp điệu cho Mizuha hay không. Nhưng có một điều anh chắc chắn.
“Anh thực sự rất hạnh phúc vì đã được ở bên em, Mizuha.”
“…Vâng.” Mizuha gật đầu và rúc người vào anh hơn nữa.
Keiki nhẹ nhàng đặt lòng bàn tay lên má cô bé, và cô bé sung sướng nheo mắt lại.
“Anh ơi, em hỏi cái này nhé?”
“Hửm?”
“Em định hỏi điều này đã lâu rồi. Khi tin đồn lan ra, anh đã hôn em ở trường đúng không?”
“Ừ, đúng vậy.”
Khi những tin đồn về việc hai anh em hẹn hò lan truyền, mối quan hệ giữa Keiki và Mizuha tạm thời trở nên gượng gạo và xa cách. Lý do là vì Mizuha đã nhìn thấy Mao chủ động tiếp cận Keiki trong lớp học. Sau đó, Mizuha đã hiểu lầm về mối quan hệ giữa anh và Mao, cô bé bỏ chạy trong nước mắt, và Keiki khi ấy không còn cách nào khác để xoa dịu cô bé ngoài việc hôn. Chuyện khi ấy đúng là rối tinh rối mù, nhưng xem ra Mizuha vẫn còn nhớ rõ.
“Sao hồi đó anh lại hôn em?”
“Ừm…”
Keiki hồi tưởng một lát. Cuối cùng thì anh cũng hiểu được nguyên nhân của những cảm xúc mình từng có, nhưng lý do cho hành động khi ấy lại khiến anh do dự không muốn nói cho Mizuha, vì nó thật sự quá xấu hổ.
“Anh… có nhất thiết phải nói ra không?”
“Anh nói vậy thì em càng tò mò hơn đó.”
“Phải rồi…”
Đương nhiên Mizuha sẽ tò mò về lý do đằng sau hành động của Keiki, nhất là khi nó lại kết thúc bằng một nụ hôn. Dù sao thì che giấu cũng chẳng ích gì, anh nghĩ, nên anh quyết định nói ra.
“Thì, em biết đó. Nụ hôn đó xuất phát từ sự ghen tỵ.”
“Ghen tỵ ư?”
“Hồi đó, em cứ tránh mặt anh vì mấy lời đồn ở trường, đúng không?”
“Vâng…”
“Giờ thì anh đã biết lý do nên chẳng còn quan trọng nữa, nhưng khi đó, anh đã rất sợ. Dù em tránh mặt anh, nhưng anh lại thấy em đột nhiên thân thiết với một cậu con trai khác, điều đó khiến anh ghen tỵ.”
Có thể khi ấy hoàn cảnh khác, nhưng Mizuha vẫn từ chối lời tỏ tình của anh trai mình rồi né tránh anh. Thế mà cô bé lại đột nhiên thân thiết với Rintarou, điều đó chắc chắn không phải chuyện đùa đối với Keiki.
“Và rồi, khi anh hiểu lầm với Nanjou, thấy em khóc và nhận ra em vẫn thích anh… lại vì em đáng yêu quá… anh không muốn bất cứ ai có được em, nên là…”
Nụ hôn khi ấy của Keiki là cách anh cố gắng ngăn những giọt nước mắt của cô bé. Nhưng không chỉ có vậy, bởi vì anh còn yêu cô bé nhiều hơn nữa. Hai ham muốn này hòa quyện vào nhau, thúc đẩy anh hôn cô bé.
“Ra là vậy…” Mizuha lẩm bẩm, ngồi thẳng dậy trên giường, lấy gối che mặt, “Em không ngờ anh trai lại đeo bám như thế… Xấu hổ quá đi mất…”
“Anh thật sự không hiểu điều gì làm em xấu hổ và điều gì thì không…”
Cô bé hoàn toàn ổn khi khoe quần lót, thế mà lại có một mặt trong sáng chẳng ăn nhập chút nào. Tuy nhiên, cảnh tượng cô em gái bẽn lẽn đáng yêu đến nỗi Keiki không thể chịu nổi. Anh đợi đến khi Mizuha bỏ gối ra và hôn cô bé một lần nữa. Đó là một nụ hôn đơn giản và ngọt ngào, chỉ là môi chạm môi, nhưng ngay sau đó, cả hai bật cười.
Chỉ một chút đụng chạm nhỏ nhặt ấy cũng đủ để lấp đầy trái tim họ bằng niềm vui. Tuy nhiên, chỉ có trái tim là được lấp đầy thôi. Dạ dày của Keiki réo lên, như muốn báo hiệu cho anh về những bản năng nguyên thủy khác ngoài chuyện sinh sản.
“Anh xin lỗi…” Keiki đỏ bừng mặt, xin lỗi vì đã phá hỏng bầu không khí lãng mạn.
Tuy nhiên, Mizuha chỉ khúc khích cười.
“Nhắc mới nhớ, chúng ta còn chưa ăn gì cả. Hay em làm món gì đó nhẹ nhàng nhé?”
“Muộn thế này rồi sao? Em chắc chứ?”
“Omurice thì dễ làm hơn.”
“Omurice… Anh có thể làm món đó.”
“Hả? Anh sẽ làm sao?”
“Anh đã tự nấu ăn khi em ở chỗ Koharu-senpai… Mà thôi, anh nghĩ nó sẽ không ngon lắm đâu, chắc em làm thì hơn…”
“Không…” Mizuha lắc đầu. “Em muốn ăn omurice của anh trai.”
Là yêu cầu từ cô bạn gái đáng yêu, Keiki làm sao có thể từ chối được cơ chứ. Không muốn chểnh mảng, Keiki nhanh chóng tắm rửa, rồi liền vào bếp chuẩn soạn bữa tối trong lúc Mizuha đang ngâm mình trong bồn nước ấm. Bữa ăn chỉ đơn giản là món cơm trứng cuộn (omurice), với phần cơm gà được bọc trong lớp trứng chiên lòng đào mềm mại. Cuối cùng, Keiki vẫn chưa thực sự hài lòng với thành quả của mình, nhưng khi Mizuha nếm thử, cô bé đã mỉm cười dịu dàng và khen "Ngon lắm".
Thực ra, món này ít nhất cũng ngon hơn những lần Keiki nấu trước đây. Chắc chắn là nhờ anh đã dành trọn tâm huyết khi nấu cho người mình yêu quý. Giờ thì anh đã hiểu tại sao Mizuha luôn có thể đặt cả trái tim vào việc bếp núc của mình. Nấu ăn cho người mình quan tâm thật sự rất vui, và cảm giác hạnh phúc khi người ấy thích món mình làm thật tuyệt vời. Nghĩ đến đây, anh nhận ra rằng, dù là trong tình yêu hay nấu ăn, tình cảm dành cho đối phương chính là thứ gia vị tuyệt vời nhất.
*
Sáng hôm sau, Keiki và Mizuha như thường lệ chuẩn bị xong xuôi rồi cùng nhau đến trường. Sau khi thay giày đi trong nhà, hai anh em lại đoàn tụ, vừa đi lên cầu thang vừa trò chuyện đủ thứ chuyện trên trời dưới biển. Họ định sẽ thủng thẳng bước đi, vậy mà chẳng mấy chốc đã đến nơi, đặt chân vào những lớp học riêng của mình.
"Được rồi, Nii-san, lát nữa gặp lại nha."
"Ừm..."
"...Nii-san?"
Quả nhiên, Mizuha nhận ra Keiki có điều gì đó không ổn.
"Anh sao vậy?"
"À... Anh không biết có nên nói không, nhưng..."
"Vâng...?"
"Vì chúng ta đã ở bên nhau cả ngày hôm qua rồi, nên anh... chỉ là không muốn phải chia tay ở đây."
"Hả...?" Mắt Mizuha mở to ngạc nhiên.
Ngay cả bản thân Keiki cũng không ngờ mọi chuyện lại thành ra thế này. Tuy nhiên, từ lúc tan học hôm qua cho đến tận giờ phút này, họ luôn ở bên nhau. Cùng nhau thức dậy, cùng nhau ăn sáng, cùng nhau đến trường... Và bởi vì họ đã gần như không rời xa nhau suốt 24 giờ qua, nên khoảnh khắc phải chia lìa càng khiến anh cảm thấy chán nản, khó lòng mà rời bước. Đương nhiên, Keiki thấy mình thật thảm hại vì điều đó, nhưng đó lại là sự thật.
"Thật tình, anh đang nói cái quái gì thế này chứ...? Dù sao thì hết tiết là mình lại gặp nhau rồi mà."
"Nii-san..."
"Hửm?"
"Đi với em."
"Hả? ...Mizuha?"
Mizuha bất chợt nắm lấy tay anh, kéo anh đến một dãy phòng học đặc biệt, chính xác hơn là một khoảng không gian trống. Đó là một khu vực nhỏ tách biệt với tiếng ồn của các học sinh khác. Khi họ đã khuất vào bóng tối của một cây cột lớn trong hành lang, Mizuha mới buông tay Keiki ra.
"Anh quay lưng lại một lát đi."
"Được thôi..."
Keiki làm theo lời cô bé dặn, và rồi anh nghe thấy tiếng túi xách của Mizuha rơi xuống sàn, cùng với tiếng sột soạt nhẹ của quần áo.
Không biết cô bé đang định làm gì đây nhỉ?
Keiki đương nhiên rất tò mò, nhưng anh quyết định giữ im lặng và cứ thế chờ đợi. Vài giây trôi qua, anh nghe thấy giọng Mizuha tự tin nói "Được rồi, anh có thể quay lại." Nhận được sự cho phép, Keiki liền quay người lại, đối mặt với cô bé—
"Đây ạ."
Cùng với những lời đó, cô bé đưa cho Keiki một chiếc quần lót màu xanh nước biển. Vì hành động của cô bé quá tự nhiên, Keiki đã nhận lấy chiếc quần lót bằng cả hai tay, rồi săm soi nó thật kỹ.
"Ừm, Mizuha-san... Anh đang nhìn cái gì đây thế?"
"Quần lót của em."
"Ý anh là, ừ thì, anh cũng đoán được mà..."
Chẳng có lý do gì để nghi ngờ dù chỉ một giây. Nhất là Keiki, anh còn lạ gì cơ chứ.
"Nhưng sao nó vẫn còn ấm thế này?"
"Vì em vừa mới mặc nó mà."
"Em cởi nó ra ở đây á?! Lỡ ai nhìn thấy thì sao?!"
"Không sao đâu ạ. Chẳng có ai ở quanh đây cả."
"Đó không phải là vấn đề ở đây."
Vấn đề là những thứ to tát hơn như đạo đức hay lẽ thường tình.
Cậu cũng đủ mặt biết đó là tình cả quá với người thường nhưng cậu vẫn thấy vui khi biết mình có tâm trạng buồn tủi, nên mới đặc biệt chiều anh như này. Nhân dịp này chưa thể được gặp nhau, anh hãy xem chúng như là em gái nhé.”
"Hả?! Ý em là anh phải giữ cái này suốt ngày á?!”
“À em phải đến lớp gấp, không sẽ trễ học. Anh cũng nhanh chân lên đi.”
"Khoan đã nào, Mizuha-san?!"
Cầm chiếc quần lót trên tay, Keiki đứng chết trân khi nhìn Mizuha rời đi với những bước chân thoăn thoắt. Sau vài giây cảm nhận hơi ấm từ chiếc quần lót, cậu lẩm bẩm trong bối rối:
"Giờ phải làm sao mới được đây...?"
Keiki hiểu rõ đây là hành động quan tâm từ Mizuha. Nhưng đã gọi là ở trường thì quần lót chỉ thừa thãi và phiền thêm thôi. Dẫu vậy, cậu vẫn không nhịn nổi cười khẽ.
"Mặt Mizuha đỏ ửng cả lên..."
Dù mới chỉ suy đoán, nhưng có lẽ cả chuyện này là cách Mizuha che giấu sự ngại ngùng. Từ chuyện ngày hôm qua, cô em gái đang tự kích thích bản thân theo kiểu riêng của cô bé. Keiki lại một lần nữa nhận ra mình đã chọn phải một cô nàng biến thái làm bạn gái. Nhưng bởi cậu hiểu đây là cách cô ấy biểu đạt tình cảm, nên dù chuyện điên rồ này vẫn khiến cậu cảm thấy dễ thương vô đối. Ngay cả khuôn mặt Mizuha khi đưa chiếc quần lót cũng tìm thấy.
"Chết thật, mình lại nhìn quần lót em gái mà cười khúc khích... Thành ra biến thái thật rồi."
Em gái cuồng anh trai đến mức tặng đồ lót cá nhân, anh trai cuồng em gái rồi cầm thứ đó trong tay. Cả hai thực sự là một cặp trời sinh - đôi uyên ương tôn thờ sự biến thái. Tuy nhiên, Keiki vẫn không thể mặc kệ em gái tới trường trong trang phục khuyết thiếu.
"Cũng phải đuổi kịp em để mặc lại cho em thôi."
Để bảo vệ sự trong sáng của em gái mình, đó là trách nhiệm của người anh. Cầu nguyện sao cho không có chuyện gì xảy ra trước khi cậu đến kịp - đặc biệt là từ chiếc váy của cô em - Keiki nhét chiếc quần lót vào túi, rồi nhanh chân về lớp mình.


0 Bình luận