Tập EL10.0 : Giấc mơ và lý tưởng
Chương 34 : Cậu Có Manh Mối Nào Khác Không?
0 Bình luận - Độ dài: 1,403 từ - Cập nhật:
Suốt chặng đường, ngay cả cô gái tóc ngắn cũng nhận thấy không khí trở nên khác lạ, cô lẩm bẩm: "Ồ, tớ có cảm giác chuyện chẳng lành sắp xảy ra."
Trương Hằng nhìn cô, không giải thích gì, mà lại hỏi: "Chúng ta đã nói nhiều về Hàn Lộ rồi, giờ hãy nói về cậu đi."
"Tớ ư?" Cô gái tóc ngắn có chút ngạc nhiên. "Tớ cũng liên quan đến nhiệm vụ cứu thế giới của cậu sao?"
"Không, chỉ là trò chuyện cho vui thôi," Trương Hằng nói. "Dù sao cũng còn một lúc nữa mới đến bảo tàng."
"Được thôi, tớ không có ý kiến gì," cô gái tóc ngắn gãi đầu. "Nhưng tớ là người rất nhàm chán, sở thích lớn nhất là nằm trên giường đọc tiểu thuyết, xem phim, đọc truyện tranh. Không phải là tớ ngại giao tiếp, chỉ là thấy chuyện làm tóc tai trước khi gặp người khác khá phiền phức. Chuyên ngành của tớ ở trường cũng là một chuyên ngành ít người quan tâm, không có gì đáng để giới thiệu cả."
"..."
"Cậu có người mình thích không?" Trương Hằng hỏi.
"Wow, đây là một câu hỏi rất riêng tư đấy nha."
"Xin lỗi, nếu tớ có mạo phạm..."
"Về lý thuyết, nếu một người lạ vừa mới quen chưa được nửa tiếng mà hỏi tớ câu này, tớ sẽ thấy rất thất lễ. Nhưng không hiểu sao, là cậu hỏi, tớ lại không có cảm giác đó. Thật kỳ lạ, chúng ta đã từng gặp nhau chưa? Cậu luôn cho tớ một cảm giác rất quen thuộc," cô gái tóc ngắn nói.
"Thế sao?"
"Để trả lời câu hỏi của cậu, tớ từng có một bạn trai, nhưng đó là chuyện từ thời trung học. Anh ấy đạp xe đưa tớ về nhà, tớ có thể ngửi thấy mùi xà phòng từ áo sơ mi của anh ấy, tớ rất thích mùi đó. Nhưng sau này rồi bố tớ thấy được, và ngày nào tan học ông cũng đến trường đón tớ. Thật thảm! Nhưng chúng tớ chia tay vì chuyện hẹn hò đã ảnh hưởng đến việc học của anh ấy. Còn tớ thì sau khi đi du học, lại vì ham xem phim truyền hình mà bỏ lỡ tình yêu."
"Đừng lo, sau này cậu sẽ gặp được người mình thích. Người đó sẽ xuất hiện vào đúng thời điểm và hai người sẽ có một gia đình hạnh phúc. Anh ấy có thể cho cậu tất cả những gì mà cậu muốn."
"Đây là một lời tiên tri à?" Cô gái tóc ngắn cười. "Nhưng nghe cũng hay đấy, quyết định rồi tớ sẽ coi nó là thật."
Xe buýt dừng trước cổng St. Aidan's College. Bảo tàng Phương Đông ở ngay bên cạnh. Lúc này, bầu trời đã bị mây đen bao phủ.
Là sinh viên của Đại học Durham, cô gái tóc ngắn không phải mua vé. Còn Trương Hằng có chút ngượng ngùng khi sờ vào túi.
"Tớ mời nhé. Cứ tính vào đầu Hàn Lộ bé bỏng kia kia," cô gái tóc ngắn nói, lấy ví ra.
"Cảm ơn," Trương Hằng thở phào nhẹ nhõm.
Về lý thuyết, cậu có thể dùng cách trước đó để vào bảo tàng, nhưng làm vậy sẽ gây ra quá nhiều rắc rối. Nếu kinh động đến cảnh sát gần đó, hậu quả sẽ khó lường. Hơn nữa, cậu không biết thảm họa lần này là gì, nên giữ kín đáo vẫn tốt hơn.
Bảo tàng không lớn, lại rất ít người. Trương Hằng không ngờ lại gặp Thỏ ở trong đó. Cô ấy đang đứng cùng một chàng trai cao lớn, đẹp trai.
"Ôi, không hay rồi, đó là Freddy," cô gái tóc ngắn lè lưỡi.
"Freddy là ai?"
"Một người theo đuổi Hàn Lộ, ngôi sao của đội bóng bầu dục của trường. Không biết gần đây anh ta bị chập mạch ở đâu, cứ bám lấy Hàn Lộ. Hàn Lộ nói với anh ta là mình đã có bạn trai, nhưng không có tác dụng. Hàn Lộ đành phải cố gắng lẩn tránh."
"Một kẻ theo đuổi Hàn Lộ, là ngôi sao nhỏ của đội bóng bầu dục trường. Không hiểu dạo này thần kinh anh ta chập mạch thế nào mà cứ bám riết lấy Hàn Lộ. Dù cô ấy nói đã có bạn trai rồi cũng vô ích chỉ còn cách tránh mặt."
Lúc này, Thỏ cũng thấy Trương Hằng, vẻ mặt rạng rỡ. "Anh cũng tìm được nơi này sao?"
Ánh mắt Trương Hằng khẽ lay động.
Thỏ tiếp lời: "Thú thật là tôi còn chẳng biết mình đang ở đâu nữa. Rõ ràng trước đó đã hẹn điểm gặp rồi, may là gặp anh chàng đẹp trai này. Tôi hỏi anh ta có biết Hàn Lộ không, anh ta nói sẽ dẫn tôi đến tìm cô ấy. Tiếc là chúng ta đến muộn một bước, cô ấy đã rời đi rồi. Tôi hỏi nhân viên, họ nói cô ấy rời đây khoảng mười lăm phút trước. Xem ra thảm họa lại sắp ập xuống rồi, lần này chỉ mất một tiếng rưỡi thôi. Với tốc độ này, e là lần sau chúng ta còn chưa có nửa tiếng. À, còn đây là...?"
Cô gái tóc ngắn vừa định mở miệng, thì Trương Hằng ngắt lời: "Không có chuyện gì của cậu ở đây nữa. Cảm ơn sự giúp đỡ của cậu, hẹn gặp lại."
Lời nói này không mấy lịch sự, còn có ý "qua cầu rút ván". Nhưng cô gái tóc ngắn không nói gì, chỉ nhìn Trương Hằng và Thỏ rồi mỉm cười. "Vậy chúc hai người mọi chuyện thuận lợi, sớm ngày cứu thế giới."
Nói xong, cô bước ra khỏi bảo tàng.
Thỏ nhướng mày. "Ý anh là gì? Cô ấy không còn manh mối nào khác sao?"
"Cũng gần như vậy." Trương Hằng đáp.
"Hắn là ai?" Gã cầu thủ bóng bầu dục Freddy đột ngột hỏi. Hắn đã nhìn Trương Hằng với ánh mắt đầy thù địch từ nãy giờ. Khi thấy cả hai nói chuyện bằng tiếng Trung, hắn ta càng thấy Trương Hằng chướng mắt hơn.
"À, một người bạn của tôi. Không có gì đâu, Freddy," Thỏ quay sang trấn an. Sau đó, cô nhìn Trương Hằng. "Vậy bây giờ làm thế nào? Anh còn manh mối nào khác không?"
Trương Hằng im lặng, đợi cô gái tóc ngắn ra khỏi cửa bảo tàng, rồi mới lên tiếng: "Tôi nên gọi cô là gì? Hypnos sao?"
Khuôn mặt Thỏ hiện lên sự ngạc nhiên. "Ai cơ? Tôi á? Này, đừng nói là anh bị con rồng lần trước nướng cháy khét não rồi đấy nhé. Tôi giống Hypnos ở chỗ nào?"
"Tôi đã bắt đầu nghi ngờ cô ở giấc mơ trước rồi," Trương Hằng nói. "Tôi phải thừa nhận, cách cô tiếp cận rất hoàn hảo. Tôi và Thỏ mới quen không lâu, ngoài tên và ngoại hình ra, tôi không biết gì về cô ấy. Vì vậy, cô giả dạng cô ấy, tôi rất khó mà nhận ra."
"Ý anh là tôi bị ai đó giả dạng sao?" Thỏ ra vẻ khó hiểu. "Vì sao?"
"Cô đã hóa trang rất giỏi. Nói thật, khi tôi gặp cô, tôi đã nghĩ cô là Thỏ thật," Trương Hằng nói. "Nhưng sau đó, có vài chi tiết khiến tôi hơi nghi ngờ. Theo tôi biết, ba người họ luôn hành động cùng nhau, nhưng khi cô gặp tôi, cô không hề nhắc đến đồng đội của mình. Hơn nữa, khi hẹn gặp ở giấc mơ tiếp theo, cô lại chọn cái quảng trường chúng ta gặp nhau lần đầu."
"Thế thì có gì không đúng?" Thỏ hỏi.
"Quảng trường đó tuy không vắng vẻ, nhưng cũng không phải là nơi nổi tiếng. . Cô từng nói không nhớ đường, sau lại bảo có chút ấn tượng, nhưng nếu là Thỏ thật, cô ấy sẽ muốn gặp lại đồng đội, chọn nơi ai cũng quen thuộc, hoặc đơn giản là đến nhà Hàn Lộ. Cô chọn nơi chúng ta gặp nhau lần đầu, là vì không muốn tôi gặp những người khác, đặc biệt là Thỏ thật."
"Suy luận thú vị đấy. Nhưng anh giải thích thế nào về những thảm họa? Tôi đã trải qua chúng như anh," Thỏ đáp.


0 Bình luận