Tập EL10.0 : Giấc mơ và lý tưởng
Chương 16 : Tách ra hành động
0 Bình luận - Độ dài: 1,305 từ - Cập nhật:
"Hai người... là người nhà của anh ta à?"
Nữ bác sĩ nhìn hai người trước mặt.
"Coi như thế đi. Tôi là em gái của anh ấy, còn cô ấy là..." Phạm Mỹ Nam hơi ngập ngừng.
"Bạn gái." Hàn Lộ lên tiếng thay.
"Vậy thì tốt. Chúng tôi đang tìm người nhà của anh ta. Hiện tình trạng không mấy khả quan." Giọng nữ bác sĩ trầm xuống. "Sốt cao liên tục, nhiệt độ đã vượt quá 40 độ. Tôi vừa tiêm một mũi hạ sốt, nhưng vẫn cần làm thêm các xét nghiệm và chi phí điều trị khác. Ai trong các người đi đóng tiền?"
"Đưa cho tôi." Hàn Lộ nhận tờ phiếu rồi vội vã chạy về phía quầy thu ngân.
"Chúng tôi vừa nghe thông báo mới chạy tới. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì với anh ấy?" Phạm Mỹ Nam hỏi, giọng đầy nghi hoặc. "Mười phút trước, khi tách ra, anh ấy vẫn hoàn toàn khỏe mạnh."
"Chúng tôi cũng muốn làm rõ chuyện này. Cô là em gái anh ta, vậy cô có biết tiền sử bệnh không? Hoặc trong gia đình từng có ai gặp tình trạng tương tự?"
"Không. Theo tôi biết thì sức khỏe của anh ấy luôn tốt."
"Tôi cũng thấy vậy. Nhìn vóc dáng là biết anh ta luôn duy trì luyện tập. Nhưng vừa rồi có người phát hiện anh ta gục ngay ngoài thang máy. Chúng tôi đã tiến hành một số kiểm tra, nhưng trước khi có kết quả cuối cùng thì chưa thể khẳng định. Dù vậy, tôi khuyên các người nên chuẩn bị tâm lý... tình hình không ổn đâu."
Lời nữ bác sĩ vừa dứt, một y tá trẻ chạy tới, mặt tái đi. "Bác sĩ Chu, không xong rồi. Nhiệt độ bệnh nhân tiếp tục tăng, hô hấp ngày càng khó khăn."
"Xin lỗi, tôi phải đi ngay." Bà đeo khẩu trang, quay người bước nhanh vào phòng cấp cứu.
"Có chuyện gì?" Hàn Lộ vừa quay lại sau khi đóng tiền.
"Tôi không rõ, nhưng chắc chắn giờ Trương Hằng cần chúng ta. Dù là thứ gì khiến anh ta gục xuống... nó vẫn đang ở trong bệnh viện này. Y học hiện đại khó mà xử lý. Muốn cứu anh ta, chúng ta phải tìm ra nó." Phạm Mỹ Nam cau mày. "Lần này, tôi thực sự khuyên chị nên ở lại đây. Mức độ nguy hiểm vượt xa tưởng tượng của chị."
"Cô biết gì về tưởng tượng của tôi?" Hàn Lộ bình thản đáp.
"Chị nghĩ chỉ qua vài lời rời rạc mà đã hiểu được sự thật của thế giới này sao?" Phạm Mỹ Nam khẽ lắc đầu. "Thế giới này điên rồ và nguy hiểm hơn nhiều so với những gì chị thấy."
"Tôi đã gần bốn mươi tiếng chưa chợp mắt. Từ giờ trở đi, mỗi giây tôi sống đều sẽ là sự điên rồ." Hàn Lộ nói, mở một lon cà phê, nốc một ngụm để ép mình tỉnh táo.
"Được thôi."
Thời gian gấp rút, không ai biết Trương Hằng còn chống đỡ được bao lâu. Phạm Mỹ Nam thôi khuyên, đưa tay xoa cằm. "Trước hết, ta cần xác định anh ta bị tấn công ở đâu. Lúc trước ta đuổi theo con mồi giả. Giả sử sau đó anh ta tìm được chị tôi và khống chế được ả, thì bước tiếp theo sẽ là tìm cách hội họp với chúng ta. Vấn đề là... vì sao anh ta lại đến tầng này?"
"Vì nhận ra cơ thể có vấn đề khi đang ở trong thang máy?"
"Đúng. Anh ta vốn rất tỉnh táo, cực kỳ thận trọng. Vừa phát hiện có gì bất ổn liền lập tức xuống thang máy, định quay lại tầng trước. Đó là lý do anh ta gục ngay trước cửa thang máy." Phạm Mỹ Nam bặm môi phân tích tiếp. "Vậy thứ gây ra tình trạng này phải nằm ở tầng của Vương Song Song. Ban đầu nó không thu hút sự chú ý của anh ta... Khoanh vùng vẫn còn rộng. Tốt nhất nên xem lại camera, tìm xem anh ta đã chạm vào cái gì."
"Nhưng làm sao lấy được camera?"
"Chuyện đó để tôi lo."
"Vậy ta tách ra hành động. Tôi sẽ lên tầng đó xem thử. Chị cô không biết tôi, tôi sẽ an toàn hơn."
"Được, nhưng hãy cẩn thận."
...
Mười phút sau, Phạm Mỹ Nam đứng trước nhà vệ sinh nam, nơi một bảo vệ đang bất tỉnh trong buồng. Cô lột quần áo của hắn, mặc vào người, hóa trang thành y hệt đối phương. Khóa cửa lại, treo tấm bảng "Đang dọn vệ sinh", rồi quay về phòng giám sát.
Đồng nghiệp nhìn cô bước vào, hỏi đùa: "Sao lâu vậy? Thận yếu à?"
"Không, giữa đường gặp bác sĩ Chu. Vừa có người ngất ngoài hành lang. Bác sĩ Chu muốn biết nguyên nhân, bảo tôi trích xuất đoạn camera trước đó."
Đồng nghiệp nhướng mày. "Không có giấy phép của viện trưởng thì không ai được xem camera. Bác sĩ Chu chẳng lẽ không biết?"
"Tôi biết quy định. Nhưng tình hình khẩn cấp. Người kia đang nguy kịch, tìm ra nguyên nhân càng sớm càng tốt. Giấy phép có thể bổ sung sau."
"Wow... hôm nay cậu ăn nhầm thuốc à?" Người kia trừng mắt. "Quy định là quy định. Làm vậy mất việc như chơi. Tôi cũng không muốn ai chết, nhưng đây là bệnh viện, ngày nào chẳng có người chết. Việc của ta là làm đúng bổn phận."
"Anh nói đúng." Phạm Mỹ Nam thở dài. "Tin tôi đi, tôi cũng không muốn làm vậy với anh."
"Hử?"
Ngay sau đó, một cú chích điện dí thẳng vào ngực hắn.
"Xin lỗi, không nhằm vào anh." Cô nói, bật công tắc. Cơ thể gã bảo vệ run bần bật, rồi trượt khỏi ghế bất tỉnh.
...
Cùng lúc đó, Hàn Lộ đã tới tầng nơi Vương Song Song nằm. Khung cảnh hầu như không đổi, hành lang vẫn đông bệnh nhân và người nhà. Ở quầy y tá, một cô gái trẻ đang bị y tá trưởng mắng vì làm mất thuốc của bệnh nhân.
Cô y tá trẻ ứa nước mắt. Lúc lấy thuốc cho một bệnh nhân, vừa quay đi tìm lọ Levofloxacin và kim tiêm thì chúng biến mất. Giờ bị bắt tự bỏ tiền bù.
Hàn Lộ bước tới. "Bao nhiêu? Tôi trả."
Y tá trưởng hơi ngạc nhiên. "Không phải chuyện tiền. Tôi chỉ muốn cô ấy nhớ bài học..."
"Tôi không thấy cô ấy sai. Bệnh viện đông thế này, đâu thể lúc nào cũng chú ý xung quanh." Nói rồi, Hàn Lộ móc ví, rút ra một ngàn tệ. "Đủ không?"
Cô y tá trẻ lúng túng. "Không... thuốc mất là lỗi của tôi. Tôi tự chịu. Với lại quy định không cho nhận tiền."
"Không sao. Coi như tôi quyên góp. Ngoài tiền thuốc, phần còn lại giúp giảm viện phí cho ai khó khăn." Hàn Lộ đặt tiền lên quầy, dứt khoát. "Hỏi cô một việc."
"Vâng, cô hỏi đi," sau khi được Hàn Lộ giải vây, tâm trạng của nữ y tá trẻ cũng khá hơn, cảm thấy trên đời vẫn còn nhiều người tốt.
"Gần đây cô trực ở quầy suốt chứ? Có thấy khách lạ nào không?"
"Khách lạ thì có đăng ký, nhưng... tôi không thể cho cô xem."
"Có thể linh động một chút không? Cô chỉ cần để tôi cũng ghi tên vào, rồi 'tình cờ' nhìn thấy bản ghi. Cô không phải chịu trách nhiệm gì."
Khi hai người đang nói chuyện, cửa phòng điều trị bật mở. Một người phụ nữ bước ra...


0 Bình luận