Một Ngày Của Tôi Có 48 Gi...
Tiểu ngốc chiêu - 小呆昭
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập EL10.0 : Giấc mơ và lý tưởng

Chương 12 : Cúm

0 Bình luận - Độ dài: 1,435 từ - Cập nhật:

"Có tin tức không hay gì sao?"

Sau một giấc ngủ, tinh thần của Phạm Mỹ Nam đã tốt hơn. Cô kéo tấm chăn xuống và hỏi.

"Tôi đã tìm hiểu, ở thành phố chúng ta sắp đến, số lượng người mắc cúm gần đây đã tăng lên đáng kể."

"Hả?" Phạm Mỹ Nam nhướng mày. "Thế là... chúng ta đang đi đúng vào mùa dịch sao? Mà cúm mùa thường xuất hiện khi nào nhỉ?"

"Nếu tôi không nhầm, từ tháng 12 đến tháng 3-5 năm sau là thời gian cao điểm của cúm mùa," Hàn Lộ trả lời.

Phạm Mỹ Nam quay sang nhìn Trương Hằng.

"Hy vọng tôi chỉ lo xa thôi," Trương Hằng nói, nhưng không giải thích gì thêm.

Tuy nhiên, lời nhắc nhở của cậu lại khiến Phạm Mỹ Nam cảnh giác. "Ừm, sự lo lắng của anh có lý đấy... Theo như tôi hiểu chị ta, nếu không có chuyện gì thực sự quan trọng, chị ta sẽ không đi xa. Hơn nữa, nơi chị ta đến lại chính là một bệnh viện."

"Khoan đã, ý hai người là... đợt cúm này có liên quan đến cô ta ư?" Hàn Lộ tỏ vẻ khó tin. "Cúm là bệnh về đường hô hấp do virus cúm gây ra, lây lan qua giọt bắn, tiếp xúc trực tiếp hoặc qua các vật trung gian... Đó chỉ là một bệnh truyền nhiễm thông thường..." Cô nói đến đây thì dừng lại đột ngột. "Xin lỗi, tôi vẫn đang cố gắng thấu hiểu thế giới của các cậu. Trước đây, tôi cũng đâu có nghĩ giấc ngủ lại có thể trở thành một phương tiện giết người."

"Chào mừng đến với thế giới đầy rẫy những điều kỳ lạ," Phạm Mỹ Nam nói. "Nói chung, chúng ta cứ chuẩn bị trước thì hơn. Lát nữa xuống máy bay, chúng ta đi mua vài cái khẩu trang đã."

Sau khi xuống máy bay, cả ba nhận ra tình hình có vẻ nghiêm trọng hơn họ tưởng.

Một phần ba số người đi trên đường đều đeo khẩu trang. Ngoài ra, thuốc kháng sinh và vitamin C trong các hiệu thuốc đều đã cháy hàng. Mặc dù không có bằng chứng lâm sàng nào cho thấy hai loại thuốc này có thể ngăn ngừa cảm cúm, nhưng phần lớn mọi người vẫn nghĩ cứ mua trước cho yên tâm.

Cả ba phải vào bốn hiệu thuốc mới mua được hai chiếc khẩu trang cuối cùng còn sót lại trên kệ, với giá đắt gấp mười lần. Cuộc chiến giành hàng giữa họ và các bà nội trợ tích trữ đồ đã khiến Hàn Lộ phải dùng đến chiêu cuối là tiền bạc mới có thể chiến thắng.

May mắn là Trương Hằng luôn có khẩu trang dự phòng, nên ba người cũng tạm đủ đồ để trang bị.

"Anh nói đúng," Phạm Mỹ Nam nói. "Cơn cúm này có vẻ không bình thường. Nếu không có gì bất ngờ, nguồn gốc của nó rất có thể nằm ngay trong bệnh viện kia."

"Mục tiêu của chúng ta là tìm được cô ta và lấy cách hóa giải [Giấc Mộng Tử Vong], tốt nhất là không nên để tâm đến những chuyện không liên quan," Trương Hằng nói.

"Rõ." Phạm Mỹ Nam đáp.

Vì đối phương đã đến thành phố này sớm hơn họ một tiếng rưỡi, nên cả ba không có nhiều thời gian để nghỉ ngơi. Sau khi mua được khẩu trang, họ lập tức lên đường đến bệnh viện.

Thời điểm cúm bùng phát cũng là lúc bệnh viện bận rộn nhất.

Để đối phó với số bệnh nhân tăng đột biến, nhiều bác sĩ phải làm việc liên tục không nghỉ. Tình hình năm nay đặc biệt hơn, vì thời gian làm việc kéo dài và không được nghỉ ngơi đầy đủ, sức đề kháng của các nhân viên y tế cũng giảm sút. Hơn nữa, phải tiếp xúc với nhiều nguồn lây nhiễm mỗi ngày, không ít y tá và bác sĩ cũng đã gục ngã.

Điều này khiến nhân lực của bệnh viện càng trở nên thiếu thốn. Cảnh tượng ở đại sảnh mỗi ngày chẳng khác gì một bến xe trong mùa cao điểm.

Có phụ huynh dẫn con nhỏ, có người trẻ đưa người già đi khám, có những cặp đôi trẻ tựa vào nhau. Khắp hành lang là những đám đông và mùi thuốc khử trùng nồng nặc. Thỉnh thoảng, tiếng trẻ con khóc quấy lại vang lên.

"Muốn tìm một người trong môi trường này không dễ chút nào," Hàn Lộ nói. "Chị gái cô rốt cuộc trông như thế nào? Có thể miêu tả cho tôi một chút không?"

"Mô tả ngoại hình thì vô nghĩa thôi," Phạm Mỹ Nam đáp. "Chỉ cần dùng đất sét, chị ta có thể nặn ra bất cứ khuôn mặt nào cho mình. Đó là lý do tại sao ba công hội lớn truy lùng gắt gao đến vậy mà vẫn không ai bắt được chị ta."

"Vậy xem ra chúng ta chỉ có thể thực hiện kế hoạch B thôi," Trương Hằng nói.

"Ơ, tôi không biết chúng ta có kế hoạch B... Nó là gì vậy?" Phạm Mỹ Nam hỏi, đồng thời cố gắng nép mình vào sát Trương Hằng để tránh bị đám đông xô đẩy.

"Cô từng nói rằng cô ta đến đây để tìm một thứ gì đó, và đã nghiên cứu rất kỹ mới tìm ra bệnh viện này."

"Đúng vậy, tôi đã thấy cuốn sổ tay và bản đồ. Chị ta đã loại trừ một vài nơi, so sánh các dấu hiệu và cuối cùng khoanh vùng lại chỗ này. Chị ta dường như đang tìm kiếm một thứ gì đó, hoặc một người nào đó."

"Nói cách khác, chỉ cần chúng ta tìm thấy thứ cô ta muốn tìm trước, chúng ta sẽ tìm thấy chị ta," Trương Hằng giải thích.

"À... về lý thuyết thì đúng. Nhưng trước đó anh đã nói chúng ta không nên dây dưa vào những chuyện không liên quan mà?"

"Như tôi đã nói, kế hoạch bây giờ có chút thay đổi."

"Được rồi, vậy thì chúng ta cứ thử xem sao," Phạm Mỹ Nam nhún vai.

"Xin lỗi, tôi vẫn chưa hiểu lắm... Nếu không tìm chị gái cô, vậy chúng ta rốt cuộc đang tìm gì?" Hàn Lộ cau mày hỏi.

"Giả sử đợt dịch cúm này có liên quan đến chị ta, mà dựa vào tình hình hiện tại thì khả năng này là rất cao. Chúng ta chỉ cần tìm ra nguồn gốc của dịch cúm, thì rất có thể sẽ lần ra được chị ta," Phạm Mỹ Nam giải thích.

"Phần này tôi hiểu rồi. Ý tôi là, cái 'nguồn gốc' mà hai người nói rốt cuộc là gì?"

"Nó có thể là bất cứ thứ gì. Có thể là một quyển sách, một miếng phô mai quá hạn, một loại cây khiến người ta hắt hơi, hay thậm chí là một cái giẻ lau. Tôi không biết... Nhưng tin tốt là chị ta có lẽ cũng không biết chính xác nó là gì. Giống như một trò chơi săn tìm kho báu vậy. Vấn đề là bên nào nhanh hơn. Dĩ nhiên, chị ta đã có nhiều kinh nghiệm hơn chúng ta, lại còn xuất phát sớm hơn một tiếng rưỡi."

"Hãy bắt đầu với người đầu tiên bị nhiễm cúm trong thời gian gần đây," Trương Hằng đề xuất. "Dù họ không phải là nguồn gốc, họ chắc chắn đã tiếp xúc với nó."

"Nói thì dễ, nhưng làm sao cậu biết ai là người đầu tiên bị nhiễm? Ngày nào cũng có người đến bệnh viện vì cúm mà."

"Chúng ta có thể thu hẹp phạm vi. Cô ta đã khoanh vùng bệnh viện này, có nghĩa là nguồn gốc rất có thể vẫn ở đây. Tôi có thể hack vào mạng nội bộ của bệnh viện, kiểm tra hồ sơ nhập viện và tìm ra những người nhập viện vì cúm mà vẫn chưa được xuất viện," Trương Hằng nói.

"Hả, chỉ sau một kỳ nghỉ hè, anh lại mở rộng kho kỹ năng của mình sao?" Phạm Mỹ Nam ngạc nhiên. "Anh có phải là một thiên tài trăm năm có một không? Tại sao tôi lại không nhận ra?"

"Nếu có thời gian để châm chọc tôi, cô nên suy nghĩ kỹ hơn xem trong tình huống này chị ta sẽ hành động thế nào. Chúng ta có bỏ sót điều gì không?"

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận