Tiếng chuông báo thức điện thoại đã được cài vang lên đúng giờ. Một âm thanh nhỏ cùng với rung động khẽ vọng ra từ túi quần.
Nghĩ đến giờ hẹn, nếu không đi ngay thì sẽ không kịp mất.
"…Ôi chao!"
Tôi vừa cầm cặp đứng dậy thì nghe tiếng chân chạy phành phạch ngoài hành lang.
"Anh hai, anh chuẩn bị xong chưa?"
Đứa em gái lao vào phòng khách, thở dốc hỏi.
"Nghe em nói cứ như anh đang lề mề vậy, chứ anh đã chuẩn bị xong xuôi hết từ nửa tiếng trước rồi nhé?"
Không phải khoe đâu nhưng tôi chưa bao giờ đi chơi trễ cả. Chờ sát giờ mới đi là vì chờ con bé Mizuki đấy.
"Con gái bọn em thì đủ thứ cần làm, tốn thời gian lắm ạ."
"Biết rồi nên mới không trách em chứ."
Tôi làm anh trai bao nhiêu năm rồi cơ chứ, sao mà không biết con gái cần nhiều thời gian để chuẩn bị. Nhất là dạo này Mizuki nhà tôi hình như mới tập tành trang điểm nhẹ, nên lại càng chậm hơn.
Nói về khoản này thì Ako, người lúc nào cũng mặt mộc, lại chuẩn bị cực nhanh.
"Anh không giận đâu nên em không cần phải thanh minh gì đâu."
"Anh hai, nói thế là không có người yêu đâu đó."
"Đừng có lúc nào cũng lôi câu bất bại đó ra được không?"
Cái kỹ năng đó mạnh quá trời mà điều kiện sử dụng lại dễ dãi ghê, có phải bị lỗi gì không vậy?
"Thôi nào, đi thôi."
"Vâng ạ!"
Trước khi ra khỏi nhà, tôi cập nhật bảng kế hoạch của gia đình. Ở mục của tôi và Mizuki, tôi ghi là "đi vắng". Mẹ thì "đi làm (về sớm)". Còn bố thì... ghi là "(sắp chết)". Kính chúc bố sức khỏe!
"Con đi đây ạ!"
"Con đi đây ạ!"
Tôi dẫn Mizuki đi đến ga Maegasaki. Nơi mà chúng tôi đã gặp nhau vào ngày đó của năm ngoái.
Đúng vậy, hôm nay là ngày tổ chức buổi offline lần thứ hai, nhân kỷ niệm hai năm (khoảng chừng đó) thành lập Guild Alley Cats.
Chúng tôi đến ga sớm hơn dự kiến một chút.
"Vẫn còn dư dả thời gian mà."
"Anh hai cứ hấp tấp quá."
"Không thể đến sớm mười phút là trong mắt anh đã là trễ rồi."
Ako cũng thuộc kiểu người như thế nên cô ấy sẽ đến rất sớm.
"À, em đi mua đồ uống chút nha!"
"Ừ, anh đi trước nhé."
Tôi tiễn Mizuki chạy vọt vào cửa hàng tiện lợi, rồi đi về phía quảng trường trước ga.
Cùng một địa điểm như năm ngoái. Cùng một thời gian như năm ngoái.
Nơi tôi lần đầu gặp Ako – à mà nói thế chắc cô ấy giận mất – thì khung cảnh lại khác năm ngoái.
"…………"
Một cô gái nhỏ nhắn với mái tóc dài đứng một mình.
Cô ấy cúi gằm mặt xuống, nhưng thỉnh thoảng lại ngập ngừng nhìn quanh, trông cứ như một con vật nhỏ, khiến tôi chợt nghĩ, sao mà dễ thương thế này. Thoáng nhìn nghiêng, gương mặt cô ấy đẹp đến lạ lùng, khó tin nổi đây lại là "vợ" mình.
—Sao mà tôi càng lúc càng không tin nổi vậy chứ, thật sự con bé này thích mình sao?
"…………"
Ako đứng đó, dáng vẻ hơi lo lắng nhưng ánh mắt lại chứa chan niềm hy vọng.
Tôi tự hỏi liệu mình cũng từng đứng đợi với vẻ mặt như thế không nhỉ.
Không, tôi thì làm gì dễ thương được như vậy. Tôi cảm nhận được ánh mắt của mấy gã con trai xung quanh cứ liếc nhìn Ako. Này, đừng có mà nhìn! Đây là vợ tôi đó!
Để tránh bị người khác bắt chuyện trước, tôi quyết định lại gần từ phía sau, giống hệt như cách Ako đã làm vào ngày đó.
Cô ấy vẫn không hề hay biết sự có mặt của tôi, tôi nhẹ nhàng cất tiếng gọi:
"…Ako."
"!!"
Ako giật nảy mình đến mức khiến tôi cũng phải bất ngờ, rồi quay phắt lại.
"À… Rushian."
"Chào em."
Gương mặt căng thẳng của cô ấy lập tức giãn ra, mềm mại.
Nhìn thấy gương mặt mình là cô ấy lại yên tâm ngay, điều đó khiến tôi cũng thấy nhẹ nhõm.
"Xin lỗi, có phải anh để em đợi lâu không?"
"Dạ không, hoàn toàn không ạ!"
Ako lắc đầu lia lịa.
Cô ấy mặc áo khoác đen với váy trắng, trông có vẻ giống phong cách năm ngoái. Chắc là do kỷ niệm một năm nên cố tình mặc đồ hợp tông chăng.
"…………"
Thế rồi Ako không hiểu sao lại cứ nhìn chằm chằm tôi.
Ủa, mình có mặc đồ gì kỳ cục không nhỉ? Mizuki cũng không nói gì mà.
"Sao thế?"
Khi tôi hỏi, Ako với vẻ mặt ngơ ngác nói:
"Dạ không, chỉ là… đúng là Rushian rồi!"
"Em đang nói cái gì vậy?"
"À, không phải ạ, không phải ạ!"
Cái gì mà không phải chứ.
"Hôm nay trên đường đến đây, em cứ nhớ lại chuyện năm ngoái…"
"Ừ."
Tôi cũng vậy mà.
"Thế rồi em lại có cảm giác như mọi chuyện có khi đều là giả dối!"
"Sao lại thành ra thế được!?"
Cái đó thì khác tôi rồi!
"Sao anh lại phải dàn dựng một trò đùa quy mô lớn như vậy chứ?"
"Nếu không phải trò đùa, thì là ảo giác! Này, tuy em không dám nghĩ tới nhưng biết đâu Rushian này chỉ là một hình ảnh tưởng tượng của em thôi thì sao!"
"Không có đâu, không có đâu."
Anh ở đây thật mà.
"À, mà, anh cũng nghĩ gần giống thế đấy."
"Là hình ảnh tưởng tượng của em sao!?"
"Cái đó thì cũng đúng nhưng mà…"
Con bé này dễ thương đến mức đáng sợ luôn, có thật là nó thích mình không? Dù cũng thoáng nghĩ vậy nhưng ý anh không phải thế.
"Nhìn Ako đang đứng đợi ấy, anh chợt nghĩ năm ngoái Ako đã cần rất nhiều dũng khí để bắt chuyện với anh đúng không?"
Nếu là tôi thì chắc sẽ chẳng bắt chuyện đâu, cứ làm mặt tỉnh bơ mà đứng chờ thôi.
"Cái đó thì… đúng là vậy ạ!"
Ako gật đầu thật mạnh.
"Là lúc em căng thẳng nhất trong đời!"
"Thế còn lần thứ hai là khi nào?"
"Là lần trước em gặp mẹ chồng ạ!"
Cả hai lần đều liên quan đến tôi à.
Không biết là do cô ấy cố gắng vì tôi, hay đơn giản là trước giờ chưa từng có dịp nào cần phải cố gắng đến thế.
"À mà Rushian, lần nào là lần anh căng thẳng nhất ạ?"
"Là lúc anh tỏ tình với em."
Ở công viên. Cái lần bị em nói "Không ạ" đấy.
"L-lần thứ hai thì sao?"
"Cũng là lúc anh tỏ tình với em."
Ở bờ biển. Cái lần bị em nói "Chúng ta là vợ chồng rồi mà" đó.
"À, á ha ha ha ha!"
"Không được vừa cười vừa tránh mặt vậy chứ."
À mà tiện thể nói luôn, lần thứ ba là lúc tôi gặp bố của Ako đấy.
"…Ơ, cũng gần đến giờ rồi mà sao chưa thấy ai đến nhỉ?"
"Mọi người đến muộn thế."
Mizuki chắc sẽ đến ngay thôi, nhưng những người khác thì sao nhỉ.
"Đặc biệt là Hội trưởng, cô ấy đáng lẽ phải đến sớm nhất chứ."
"Nhưng năm ngoái Hội trưởng cũng là người cuối cùng mà phải không?"
"Đúng rồi… À, không phải, vậy thì anh biết rồi!"
Tôi và Ako nhìn nhau gật đầu.
Chắc chắn rồi, mọi bí ẩn đều đã được giải đáp.
"Cô ấy chắc chắn đang chờ ở đâu đó gần đây!"
"Chắc chắn rồi ạ!"
Định chờ tất cả mọi người đến đông đủ rồi mới vênh váo xuất hiện đây mà!
Ngay sau khi tôi vừa dứt lời:
"Tại saooooo lại biếtttttt?"
"Oaaaaa!"
"Hự?!"
Có gì đó xuất hiện! Từ phía sau gốc cây!
Hội trưởng với một luồng hắc khí lạ lùng bò ra!
"Tôi đã bảo là cứ hội quân bình thường đi mà."
"Nhưng thưa cô giáo, tôi đã mất đi thuộc tính Hội trưởng rồi, tôi cần tạo thêm ấn tượng. Nếu cứ thế này thì nhân vật của tôi sẽ nhạt nhòa mất!"
"Cô tưởng nhân vật của cô nhạt nhòa từ khi nào vậy…?"
Mà thực ra là cô ấy diễn lố quá rồi. Dù không còn là Hội trưởng thì cô ấy vẫn đủ "đậm" rồi.
Khoan đã, cả hai người đều ở đó sao.
"Hội trưởng, cô giáo, hai người đã ở đó từ lúc nào vậy?"
"Từ đầu rồi."
"Ta là người đến đầu tiên, sau đó là cô giáo Saitō."
Thế thì cứ đứng chờ đàng hoàng đi chứ! Sao lại phải trốn làm gì!
"Hai người đang làm cái gì vậy?"
"Ya-hú!"
Segawa với vẻ mặt cau có và Akiyama-san vẫn rạng rỡ bước tới.
Chỉ còn hai phút nữa là đến giờ tập trung. Người còn chưa đến là…
"Ủa, có chuyện gì vậy ạ?"
"…Chào anh chị."
Ồ, đến rồi, đến rồi.
Mizuki với túi đồ tiện lợi và Futaba, người vẫn không thay đổi biểu cảm, cũng vừa đến.
Vậy là đủ tám người, tất cả đã tập hợp.
"…Sao mà ngoài mình ra chẳng có gã con trai nào khác vậy nhỉ?"
Nếu tính theo giới tính của nhân vật trong game thì chỉ hơi nhiều nữ một chút thôi mà.
"Nếu có thêm thằng con trai nào khác thì buổi off thứ hai đã không được tổ chức rồi."
「Đúng vậy!」
Đừng có nói mấy lời đáng sợ thế chứ. Có con trai cũng được mà.
「Thế là đầy đủ rồi ha.」
「Năm trước mới gấp đôi mà giờ lại tăng lên nữa rồi, nhanh ghê.」
「Đối với một Guild bình thường thì như thế này còn là ít đó nha?」
Thế là mọi người đã tập hợp đầy đủ.
「Master, hôm nay chúng ta sẽ làm gì vậy ạ?」
Thật ra thì mình chẳng biết gì cả. Trong lúc mình còn đang luẩn quẩn với chuyện của Ako và mẹ, Master đã lo liệu hết mọi thứ cho buổi off-kai rồi.
「Ừm. Trước khi tuyên bố buổi off-kai chính thức bắt đầu, đầu tiên chúng ta sẽ di chuyển bằng xe đã.」
「Mọi người ơi, qua đây nè!」
Hả? Xe sao?
「Off-kai mà lại còn đi đâu đó nữa ạ?」
「Phư phư phư phư phư.」
Nghe mình hỏi, Master cười tủm tỉm, vẻ mặt vô cùng vui sướng.
Ài, lại có âm mưu gì nữa rồi.
Chiếc xe van tám chỗ do cô giáo lái đã chạy được khoảng một tiếng.
Chiếc xe dừng lại ở một bãi đỗ xe nằm trong thung lũng.
Trước mắt là một tòa nhà khá lớn và một khu rừng được chăm sóc cẩn thận, cây cối mọc vừa phải.
「Đây là đâu vậy ạ?」
「Hay là chúng ta sẽ đi dã ngoại ạ?」
「Leo núi thì cháu không thích đâu ạ!」
Off-kai mà lại ra ngoài tự nhiên thế này, không biết là làm gì đây. Chắc không phải cắm trại hay BBQ đâu nhỉ.
「Vậy thì, thưa quý vị.」
Trước những gương mặt ngơ ngác chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra của bọn mình, Master lên tiếng:
「Từ giờ phút này, quý vị sẽ… chiến đấu sinh tử với nhau!」
「Hảáa!?」
Lại nói mấy chuyện kỳ quặc gì nữa thế!
Chiến đấu sinh tử? Chiến đấu sinh tử ư!?
「Má… Master, nghĩa là sao ạ!? Con không thể chiến đấu sinh tử với mọi người được đâu!」
「Nói thế mà Ako, sao lại lén lút giữ khoảng cách với bọn này vậy hả?」
Ako đã chuẩn bị chiến đấu nhanh thật! Khoan đã, bọn tôi vẫn chưa hiểu chuyện gì hết mà!
「À.」
Akiyama đang nhìn về phía tòa nhà, lên tiếng.
「Ở đây là sân chơi trò chơi sinh tồn ạ.」
「Ngươi nhận ra rồi à!」
Master cười ranh mãnh, rồi thò tay lấy khẩu súng lục… à không, chắc là súng đồ chơi từ thắt lưng ra.
「Đúng vậy, hôm nay chúng ta sẽ chơi trò chơi sinh tồn!」
「À, hóa ra là đấu súng sinh tồn!」
Cứ tưởng ở trong núi thế này thì làm gì chứ.
Thì ra là thế, vậy thì đúng là chiến đấu sinh tử rồi.
「Anh trai, trò chơi sinh tồn này, nói trắng ra là đấu súng bằng súng hơi đúng không ạ?」
「Ừ, đúng rồi, là trò chơi bắn đạn BB vào nhau… anh nghĩ vậy. Anh cũng chưa chơi bao giờ.」
Mình cũng có chút hứng thú, nhưng chưa có dịp nào thử cả.
「Bọn mình sẽ chơi cái đó ạ?」
「Đúng vậy. Một sự kiện tận dụng việc tụ tập ngoài đời thực, có thể vận động thân thể, nhưng vẫn mang tính chất của trò chơi, và đặc biệt là không bị người ngoài chú ý!」
Ồ, ra là thế.
Xét về mặt đó thì đúng là rất phù hợp với các điều kiện đã đặt ra.
「Từ trước đến giờ ta vẫn muốn thử, nhưng số lượng người không đủ, và chỉ có trẻ vị thành niên thì không thể chơi được.」
「Hôm nay có cô Yui đến mà.」
「Đáng lẽ ra phải cảm ơn cô giáo nhiều hơn mới phải, vì ngày nghỉ mà vẫn lái xe và kiêm luôn vai trò phụ huynh nữa chứ nya.」
「Cô vất vả rồi ạ.」
「Cảm ơn cô nhiều ạ!」
Thật sự đã làm phiền cô rất nhiều.
「Nhân tiện, dù bị nói là không ra dáng người lớn, nhưng cô sẽ dốc toàn lực để thắng đấy, mọi người cứ chuẩn bị tinh thần đi nha nya.」
「Hăng hái ra phết nhỉ!」
「Thật ra thì cô cũng chơi FPS khá nhiều đó.」
Hơn nữa còn là dân chuyên nữa chứ.
「Cháu cũng sẽ biểu diễn tuyệt chiêu 'Real Beautiful' ạ!」
「Tôi thì tự tin với mấy trò bắn súng ở khu game đó nha!」
「Nếu không phải thao tác chuột thì tôi chơi giỏi lắm đó!」
Các thành viên quen thuộc đều rất khí thế.
Còn các vị khách thì:
「Tấn công trực tiếp Ako-san… cũng hay đấy chứ!」
「Đã chơi là không thua.」
Có vẻ như các vị khách cũng rất hào hứng.
Ừm, mọi người đều nhiệt tình thì tốt rồi… nhưng các thành viên trong Guild mình, sao có vẻ nhiều người hiếu chiến quá vậy?
「Vậy thì đồ thay cũng đã chuẩn bị sẵn. Mọi người hãy vào tòa nhà kia để chuẩn bị đi.」
「Còn cháu thì sao ạ?」
「Rushian thì ở xe này. Mặc cái này vào đi.」
「Vâng ạ.」
Ôi, bộ đồ rằn ri!
Sao lại thấy hơi kích thích cái sự nam tính trong mình thế này nhỉ!
Thế là…
「Buổi off-kai lần thứ hai, kỷ niệm hai năm thành lập Alley Cats, chính thức bắt đầu!」
「Hoan hô!」
Ako, trong bộ đồ Ghillie rậm rạp, vỗ tay.
Mọi người cũng mặc áo rằn ri dài tay và đeo kính bảo hộ, rồi vỗ tay lách tách.
Đúng là Master có khác, đồ dùng chuẩn bị tỉ mỉ đến đáng sợ.
「Hãy cùng xác nhận các quy tắc an toàn. Tuyệt đối không tháo kính bảo hộ, khi bị trúng đạn phải thành thật báo cáo, không bắn vào người đã báo cáo bị hạ, và cuối cùng là tận hưởng hết mình. Hết rồi đó!」
「Vâng ạ!」
「Nói thế nhưng mà, bọn cháu có mang súng đâu.」
「Tất nhiên là có chuẩn bị rồi.」
Master mở cốp xe.
Oa, một đống súng và đạn! Cứ như cửa hàng vật phẩm trong game vậy.
「Ta đã chọn vũ khí sẵn rồi. Ai được gọi tên thì đến nhận.」
「Chu đáo quá nhỉ.」
Mizuki hồn nhiên nói.
「Không đâu, đây là việc của Master đấy. Không thể lơ là được đâu.」
「…Trưởng câu lạc bộ vừa nói là chọn vũ khí rồi.」
Futaba nói với vẻ mặt nghiêm túc.
「Cô ấy không nói là chọn ngẫu nhiên đâu.」
「Đúng vậy đó.」
Chắc chắn là có ý đồ gì rồi.
Ví dụ như vũ khí của mình là…
「Đầu tiên là Rushian, vật phẩm được cấp là đây.」
Master đặt một tấm khiên lớn xuống đất.
「Đây là tấm khiên chống bạo động.」
「Biết ngay màaaaaa!」
Khiên ư! Trang bị trong trò đấu súng sinh tồn mà lại là khiên sao!
「Thế này thì đánh đấm kiểu gì đây! Hơn nữa nó nặng mà!」
「Vẻ ngoài tuy nặng nề nhưng đây là bản sao bằng nhựa thôi. Không phải lo đâu.」
Master cười ha hả rồi nói:
「Mỗi người sẽ được cấp một con dao cao su nhỏ. Dùng nó chạm vào đối phương cũng được tính là hạ gục.」
「Khỉ thật, vậy là phải tấn công trực diện rồi.」
Vừa đỡ đạn vừa tiếp cận để "knife kill" (hạ gục bằng dao)?
Đúng là quá sức mà!
「Tiếp theo, Ako thì đây.」
Một vũ khí có nòng súng dài bất thường được lấy ra.
「Là súng bắn tỉa ạ!」
Đúng rồi đó!
「Đây là khẩu súng có tầm bắn xa nhất trong số những khẩu súng đã chuẩn bị lần này, nhưng điểm yếu của nó là cơ chế khóa nòng thủ công.」
「Là súng bắn từng viên ạ, cháu sẽ cẩn thận khi sử dụng.」
Ako nhận súng, ôm chặt vào ngực.
Sao mà cái hình ảnh cô bé này ôm súng bắn tỉa lại trông hợp đến lạ thường vậy nhỉ.
「Shuvain thì đây.」
「Có vẻ quen mắt nhỉ, súng máy à?」
Segawa nhận khẩu súng có nòng ngắn.
「Đây là súng tiểu liên điện. Tầm bắn tuy ngắn nhưng tốc độ bắn liên tục rất cao, khả năng áp chế tầm gần là vượt trội.」
「Thích hợp với tôi quá rồi!」
「Này, đội hình này có mất cân bằng không vậy!?」
Khiên thì đánh kiểu gì đây!
Mình thì khiên, Ako thì súng bắn tỉa, Segawa thì súng tiểu liên, Sette-san thì súng lục ổ quay và vũ khí đặc biệt, cô giáo thì súng ngắn tự động chạy điện, Mizuki thì súng lục và dao cao su lớn, Futaba thì shotgun, và Master thì súng trường tấn công điện.
Ai cũng có trang bị chiến đấu được, ghen tị quá đi mất!
「Vậy thì vòng đấu đầu tiên! Đầu tiên chúng ta sẽ đấu đồng đội để luyện tập!」
「Đấu… đấu đồng đội ạ!」
Ako nói với một giọng điệu đầy bí ẩn nhưng rất hay.
Và kết quả bốc thăm chia đội là:
「Là xạ thủ! Rất mong được giúp đỡ ạ!」
「Ha ha ha, cứ xem như đã lên một con tàu lớn mà an tâm đi!」
「…Không thua đâu.」
「Ồ ồ…」
Cái đội hình gì mà trông đáng lo thế này.
Đội mình gồm có mình, Ako, Master, Futaba đấu với đội của Segawa, Akiyama, cô giáo và Mizuki.
「Cái cảm giác bất an bên đội mình với cái cảm giác ổn định bên kia sao mà khác nhau một trời một vực vậy chứ.」
「Trong chiến trường, đôi khi sự bất ngờ sẽ quyết định thắng thua đó nha.」
Chắc là vậy thật.
「Đội này là đội Đỏ, còn đội kia là đội Xanh. Hãy xem bản đồ đã phát để xác định vị trí lá cờ. Đội nào bị cướp cờ, hoặc toàn bộ thành viên bị loại, sẽ thua.」
Nhìn bản đồ thì thấy đội Đỏ và đội Xanh được đặt ở hai vị trí đối diện nhau.
Khu vực này rộng hơn mình tưởng.
「Vậy thì bắt đầu di chuyển! Năm phút nữa sẽ bắt đầu chiến đấu!」
「Không thua đâu! Em sẽ nhắm tới cú Quadra Kill đó!」
「Vậy thì lát nữa gặp nha~」
「Cẩn thận đấy nhé, đừng để ngã hay bị cành cây cứa đứt tay, chân gì đấy!」
「Cả anh lẫn Mikan đều là địch cả rồi...」
Tôi tiễn đội địch đang rời đi về phía lá cờ xanh.
Ước gì mình cũng ở đội đấy nhỉ.
「Vậy thì, chúng ta tính toán chiến thuật thế nào đây?」
Cả nhóm vừa di chuyển trên con đường núi đã được dọn dẹp gọn gàng, vừa bàn bạc chiến thuật.
「Về lực lượng bên phe kia, súng tiểu liên và súng lục điện rất khó chịu. Tiếc rằng, cận chiến sẽ là bất lợi cho chúng ta.」
「Hả? Nếu cận chiến thì bên mình có khẩu shotgun của Mikan mà?」
Súng tiểu liên thì đáng sợ thật, nhưng nếu để làm phân tán đối thủ bằng một phát bắn thì shotgun chẳng phải sẽ thắng sao?
Tôi đã nghĩ vậy.
「Ha ha ha, khẩu shotgun này cùng lắm cũng chỉ là đồ chơi thôi. Nó không bắn được đạn chùm đâu.」
「Chỉ... bắn từng viên thôi ạ.」
「Thế thì còn khó dùng hơn cả súng lục nữa chứ!」
Cứ lạch cạch lạch cạch rồi bắn ra đúng một viên đạn thôi ư!
「Nhưng xem ra Mikan lại rất hài lòng với món vũ khí có vẻ hơi cổ lỗ sĩ ấy.」
「Cháu... muốn thắng bằng thứ này.」
「Vẫn cứng đầu như mọi khi nhỉ!」
Mikan có vẻ hài lòng là tốt rồi nhưng mà!
「Vậy thì bên mình chủ yếu là súng bắn tỉa và súng trường tấn công sao. Thế thì phải đánh tầm xa rồi.」
「Phải. Tối ưu nhất là vừa dùng khiên chống bạo động để đỡ đòn may rủi, vừa kết thúc trận đấu ở tầm trung.」
Cứ thế tôi sẽ đi đầu để đỡ đòn của địch, còn đồng đội sẽ tiêu diệt những kẻ xuất hiện từ xa.
Chiến lược này an toàn đấy. Chắc cũng chỉ có cách này thôi.
「...Mà, em nghĩ bên Shuu-chan cũng đang nghĩ như vậy đấy ạ.」
Ako vừa nói vừa chỉnh lại khẩu súng trường trên lưng.
「Rushian lúc nào cũng thu hút sự chú ý bằng tiếng hét, nên chắc chắn ánh mắt mọi người sẽ đổ dồn về anh ấy. Phía Shuu-chan cũng sẽ lên chiến thuật dựa trên việc nhắm vào Rushian thôi.」
「Đây không phải game... à, mà là game thật.」
Đúng là trò chơi bắn súng giả chiến mà.
「Vậy thì làm thế nào bây giờ?」
「Đằng nào cũng thu hút sự chú ý rồi... Hay là chúng ta biến anh ấy thành mồi nhử nhỉ?」
Ako nói, nở một nụ cười bí hiểm đúng kiểu lính bắn tỉa.
Tiếng điện thoại rung bần bật.
Màn hình hiện lên tin nhắn bắt đầu trận đấu từ Master.
Tốt, bắt đầu chiến đấu thôi.
「...Được rồi.」
Tôi đang ở một góc tiền tuyến, khá xa so với tổng hành dinh của đội Đỏ.
Trong tầm mắt vẫn thấy tấm khiên chống bạo động, và đúng là nó rất nổi bật.
Chắc chắn dù từ xa cũng có thể nhận ra ngay.
──Vừa nghĩ vậy thì tiếng động xào xạc cành cây vọng tới, ngày càng gần.
「Thấy rồi nhé!」
Ô, Segawa à.
Cùng lúc với tiếng mô tơ của súng điện là tiếng súng vang lên.
Tiếng đạn BB va vào khiên "ceng ceng" liên tục rồi vãi ra khắp mặt đất.
「Nhân lúc này!」
Ô, cô giáo đang lén lút di chuyển.
Đúng như dự đoán, Segawa làm nhiệm vụ khiêu khích. Còn cô giáo thì có vẻ đang vòng ra sau.
Sử dụng Segawa – kiểu người xông pha – làm mồi nhử, rồi cô giáo bình tĩnh tiếp cận để tạo ra đòn công kích gọng kìm sao?
「Giờ thì, làm thế nào đây?」
Tôi cất ống nhòm mà chẳng cần dùng tới.
「Sẽ nhắm vào Shuu-chan.」
Một giọng nói nhỏ nhẹ từ bên cạnh vang lên.
「Được thôi. Cứ lựa thời điểm mà làm theo ý Ako nhé.」
「...Vâng.」
Ako, người đang nằm phục cạnh tôi, từ từ di chuyển nòng súng.
Đúng vậy, tôi không cầm khiên mà đóng vai trò quan sát viên bên cạnh Ako. Tấm khiên chống bạo động chỉ được đặt giữa các thân cây để làm mồi nhử thôi.
Segawa, vì cảnh giác với tấm khiên nổi bật, đã vô tình phơi mình trước chúng tôi.
「Em bắn đây.」
Cùng lúc với lời Ako nói, một tiếng "pash" nhỏ vang lên.
Nhìn theo, viên đạn trắng bay sượt qua Segawa.
Tiếc quá, trượt rồi.
「Cỡ ngang vai, cách về phía phải 50 phân đấy.」
「Ơ, em nhắm vào chính giữa đầu mà?」
「Đây đâu phải game mà nó bay thẳng tắp được.」
Đạn BB vốn đã nhẹ, lại dùng súng không có nhiều lực.
「Đúng rồi, đạn sẽ bị rơi xuống mà nhỉ.」
「Phải đấy.」
「Súng cũng có độ lệch riêng, gió cũng ảnh hưởng mạnh, rồi lực Coriolis do Trái Đất tự quay nữa... Chính vì thế mà hiện thực bất tiện ghê á!」
Ako vừa nói vừa lầm bầm khó chịu, vừa thao tác súng, rồi "cạch" một tiếng nạp viên đạn tiếp theo.
「Đang cầm súng mà đừng nói mấy lời chuyên nghiệp như thế chứ...」
Sợ thật. Mấy kiến thức đấy từ đâu ra vậy.
「Hầu như không có gió, nên chắc súng hơi lệch sang phải, có muốn điều chỉnh ống ngắm không?」
「Không ạ, em tự điều chỉnh được.」
Ako lại tiếp tục dịch chuyển nòng súng.
「Segawa-san, đừng tiến lên quá nhiều! Chỉ cần khiêu khích thôi là đủ rồi!」
「Không sao mà! Cái khiên đó, một mình tớ cũng xử lý được!」
Ồ, Segawa lại tiến lên nữa kìa.
Có vẻ cô ấy đang nhắm vào những viên đạn bật lại. Cô ấy vừa liên tục xả đạn như rải thính, vừa tiến lên trên con đường mòn.
「Em bắn đây.」
Ako nói, đúng khoảnh khắc Segawa bước ra khỏi bóng cây.
「Thôi được, lần này phải áp sát bắn thẳng vào BIAH!?」
「Ồ, phát bắn đẹp đấy.」
Viên đạn BB trúng thẳng vào trán Segawa.
Khá là đau âm ỉ đấy.
「Ưm, ưm, thật là beautiful~」
「Lâu lắm mới nghe câu đó đấy.」
Đó chính là Ako, người vừa thực hiện một cú headshot hoàn hảo.
Ngay cả ngoài đời cô ấy cũng bắn tỉa giỏi vậy sao... Chỉ riêng khả năng tập trung kì lạ này cũng đủ rồi.
「Ư ư, hit rồi... Bị bắn tỉa thế này... Mình cứ tưởng Ako sẽ cứ ẩn nấp ở rìa bản đồ cơ mà...」
「Segawa-san!? Cẩn thận đó. Cái khiên đó là mồi nhử!」
Hừm, đúng là cô giáo, phản ứng nhanh thật.
「Bị lộ rồi à.」
「Rút lui thôi.」
「Ừ.」
Đã hạ gục được kẻ cầm súng tiểu liên khó chịu kia, chiến quả đã quá tốt rồi.
Tôi kéo sợi dây buộc vào tấm khiên chống bạo động, rồi "rột rột" kéo về tay.
「Cái khiên đang di chuyển! Anh hai ở kia!」
Mà nếu cứ làm thế thì đương nhiên sẽ bị lộ rồi!
「Chạy thôi!」
「Vâng ạ!」
Tôi quay tấm khiên ra sau, che cho Ako ở phía lưng.
Rồi cứ thế nhanh chóng rời khỏi đó.
Đạn cứ "panh panh" bay tới từ phía địch, nhưng nếu chỉ bị bắn từ một hướng thì tôi vô địch rồi.
「Anh hai đợi em!」
Giọng của Mizuki sao? Cô bé đó có vẻ đang dẫn đầu truy đuổi.
「Đúng như dự định, họ đang đuổi theo chúng ta.」
「Tuyệt đối đừng có ngã đấy, ngã là coi như thua luôn đấy.」
「Nếu ngã thì chúng ta cùng ngã thôi!」
「Thôi đi!」
Đạn cứ "ceng ceng" va vào khiên, sợ ghê.
Vừa lùi dần để không bị ngã, thì...
「Á!」
Khẩu súng của Mizuki, đang bắn rất hăng, bỗng phát ra tiếng "skon" nhẹ. Ồ, hết đạn rồi à?
Mizuki đang cầm con dao lớn bằng một tay, nên chắc cô bé không thể nạp đạn ngay được.
Vị trí và thời điểm đều quá lý tưởng!
「Giờ vàng!」
「...Vâng.」
Một bóng người nhỏ bé đột nhiên lao ra khỏi bóng cây.
「Mikan-chan!?」
「...Chuẩn bị đi.」
Mikan, tay cầm khẩu shotgun, lao tới áp sát Mizuki.
Mizuki, bị chĩa súng vào cự ly cực gần, thì...
「Hự!」
Sau một thoáng nhìn khẩu súng hết đạn, cô bé lập tức vung con dao trong tay trái.
Tiếng đạn trúng "bosh" và tiếng dao chạm vào "pech" vang lên đồng thời.
「A, ừm... Thế này thì sao nhỉ?」
「Cùng bị loại.」
「Ể! Cả hai đều bị loại sao?」
「Rõ ràng là em đã nhắm vào lúc hết đạn rồi mà...」
「Người giỏi đã nói rồi đấy, ở cự ly gần thì dao nhanh hơn đấy.」
À... Tư thế đó, là của CQC...
「Xin lỗi Mikan, anh sẽ không quên sự hy sinh của em đâu.」
Tôi lùi về phía lá cờ. Bằng mọi giá phải hội quân với Master mới được.
「Sẽ trả thù cho Nishimura-san!」
「Ối!」
Cô giáo xuất hiện từ một góc khuất tinh vi!
Đúng là súng tự động, bắn liên thanh nhanh thật.
「Cứ thế này có đỡ nổi không ạ?」
「Nếu họ nhắm vào đạn bật lại thì có lẽ sẽ khó đấy.」
Tôi lùi về một khu vực trống trải, ít vật cản để tránh đạn bật lại.
Dù vậy, vẫn có cảm giác như đạn có thể trúng vào bất cứ đâu trên cơ thể, sống mà như không.
「Có chạy đằng trời cũng sẽ đuổi kịp thôi!」
Cô giáo bắt đầu chạy vòng để bao vây.
Nhưng đội tôi cũng đâu phải cứ thế mà tháo chạy vô cớ.
“Ha ha ha! Cô giáo Saitō ở đây này!”
Theo tiếng gọi là những tràng súng liên thanh “tataatatata”.
“Nya nya nyat!”
Cách chỗ tôi một đoạn là Hội trưởng đang nấp mình, nã súng trường tấn công liên tục.
Tôi thì giơ khiên chắn trước mặt, còn Hội trưởng bắn súng trường tấn công ở bên phải. Cô giáo chỉ chần chừ trong chốc lát, rồi:
“Ch, chui vào nấp đã!”
Cô liền chạy vào sau một gốc cây để khuất khỏi tầm nhìn của Hội trưởng.
Hừm hừm hừm, quả nhiên là vậy.
Đương nhiên cô sẽ làm thế rồi. Súng trường tấn công tốc độ bắn nhanh thì rất nguy hiểm, còn tôi ở phía trước dường như lại chẳng có gì đáng ngại cả.
Bởi vì với cô giáo, tôi trông như chỉ có một mình mà thôi.
“Ako!”
“Vâng!”
Ako, người nãy giờ vẫn dính chặt vào tôi và nấp sau tấm khiên, lập tức chĩa súng về phía cô giáo.
“Hở?! Ako-cha—!”
Ngay khi cô giáo nhận ra, nòng súng của Ako – người đang quỳ một gối để bắn – khẽ di chuyển lên trên một chút về phía trái.
Một tiếng súng nhỏ.
“Nnyaaa!”
“Tuyệt vời!”
“Đỉnh quá!”
“Ư ư, trúng rồi nya!”
Cô giáo ngã phịch xuống ngay tại chỗ.
“Một xạ thủ như Ako-chan mà lại cứ ở sát bên Nishimura-kun cầm khiên ư…?”
“Fufufu, trông Rushian cứ như mồi nhử ấy nhỉ!”
Ako kênh kiệu vác súng lên vai.
“Tấm khiên đầu tiên là một mồi nhử hoàn hảo. Kẻ phục kích tiếp theo cũng là Rushian làm mồi nhử. Nhưng giây phút này, chính tôi mới là mồi nhử, còn mục tiêu chính là họ! Đội chúng ta, đội Đỏ, thắng một cách hoàn hảo!”
“Sao lại vội vàng tự tin chiến thắng thế, Hội trưởng?”
“Đúng đấy, cờ tử đấy.”
“Không sao đâu. Súng của Sette còn lại là súng lục ổ quay bắn phát một. Trang bị đặc biệt thì một mình không thể phát huy tác dụng được.”
Hội trưởng đầy tự tin.
Quả thật, ba đánh một thì tôi nghĩ sẽ không thua đâu, nhưng mà…
“Và, xem ra thì…!”
Ư, ôi! Cái gì thế, tiếng súng à!?
Tiếng “tataatatata” nhẹ vang lên, tôi theo phản xạ giơ khiên lên, và rồi những viên đạn BB “keng keng” bay tới.
“Chuyện gì thế này!”
“Kyah!”
“Nghoooooo!”
Á!
Bên ngoài tấm khiên, Hội trưởng đang bị bắn liên thanh đạn BB và đã gục ngã.
“Khẩu súng đó là súng tiểu liên của Shuvain… cô ta đã nhặt nó ư…?”
“Chẳng có luật nào cấm dùng vũ khí của người khác cả đâu nhé!”
Không ngờ lại dùng cả “di vật” của đồng đội. Akiyama-san đúng là cao tay.
“Cô ta đã nấp đợi đúng thời điểm này ư…”
“À, ừm, không, tại tớ không quen địa hình đồi núi nên tớ bị lạc thật.”
“Ối giời ơi, đúng là đồ con nhà phố!”
Tự nhiên thấy ngưỡng mộ lầm!
“Giờ thì hai đối một rồi nhé!”
“Khụ, Ako, rút lui một chút lấy lại thế trận…”
“Hay là khẩu súng trường tấn công của Hội trưởng đi.”
“Cả hai đều không được!”
Akiyama-san vừa bắn súng tiểu liên vừa lao đến.
Nhưng ngay lập tức, tiếng “kaskas” như xì hơi vang lên.
“Hết đạn rồi! Ako!”
“Vâng!”
Tốt, thế này thì thắng chắc!
“Nếu không trúng thì có sao đâuuuu!”
Này, ối giời ơiiii!?
Akiyama-san vừa giả vờ tấn công vừa lao về phía này với tốc độ kinh hoàng!
Cái kiểu di chuyển đấy bình thường cô ấy dùng để làm gì vậy!? Học ở đâu ra thế!?
“Ư ư, nhắm không trúng!”
Trong khoảng thời gian ngắn Ako loay hoay căn chỉnh mục tiêu, kẻ địch đã áp sát.
“Đoạt lấy!”
“Khụ!”
“Ako!”
Tôi lập tức dùng khiên chắn chen vào đường đạn của khẩu súng lục ổ quay mà Akiyama-san đang chĩa tới. Cùng lúc đó, Ako cũng bóp cò, nhưng chỉ có tiếng hơi gió khẽ khàng vang lên.
“Khẩu súng dài này vướng quá!”
“Kyah! Ăn gian quá!”
Ôi, nòng súng bị nắm chặt và bị đẩy lệch hướng rồi! Khẩu súng bắn tỉa quá khổ đã phản tác dụng ư!
Nhưng khẩu súng lục ổ quay của Akiyama-san là súng bắn phát một. Muốn bắn phát nữa thì phải lên cò.
Trong khoảng thời gian đó, tôi hoặc Ako lẽ ra có thể dùng dao cao su chạm vào đối phương.
Nhưng nếu định dùng dao vào tay cô ấy, có vẻ sẽ tạo ra sơ hở…
“…………”
“…………”
“………………”
Ba người dính chặt vào nhau tạo nên một khoảng lặng kỳ lạ.
Kẻ nào động thủ trước kẻ đó sẽ thua. Trong bầu không khí căng thẳng ấy,
“Này, có chuyện này tớ muốn nói từ lâu rồi,”
Akiyama-san cất lời.
“Hả, chuyện muốn nói?”
“Ngay lúc này ạ!?”
“Ừ. À này, mọi người thì cứ thoải mái nói ra, nhưng tớ có một câu nói mà tớ đã phải kìm nén, nghĩ rằng phải có thời điểm thích hợp hơn để nói.”
“À, tôi không hiểu cô đang nói gì cả.”
Ako nhìn lên Akiyama-san trong vòng tay tôi và nói.
Akiyama-san mỉm cười rạng rỡ nhìn tôi và Ako đang ôm ghì lấy nhau,
“Cả Ako-chan, và Nishimura-kun nữa!”
Cô ấy lấy ra một vật hình quả dứa tròn vo đeo ở thắt lưng, rồi giật mạnh chốt.
Khoan, đợi đã, chẳng lẽ đó là…!
“Bọn yêu nhau, nổ tung đi!”
“Lựu đạn kìa!”
“Combo đấy!”
Một lượng lớn đạn BB bắn tung tóe từ quả lựu đạn được ném lên trên đầu.
Có vẻ như số lượng đó không thể nào chống đỡ được bằng khiên.
“Hòa ư… Tưởng thắng rồi chứ…”
“Thật đáng hổ thẹn.”
“Ư ư, đạn BB đầy cả vào trong áo rồi.”
Trận đầu tiên thật đáng tiếc đã kết thúc với tỷ số hòa.
Cuối cùng lại để Akiyama-san, người bị lạc, cướp mất khoảnh khắc huy hoàng, thật sự rất bực mình.
“Học trò triple kill mà cô giáo lại zero kill nya…”
“Súng Scorpion của tớ đã hạ Hội trưởng, nên tính ra là tớ cũng có một kill rồi đấy chứ.”
Cái lý lẽ đó nghe vô lý quá.
“Lạc đường làm hỏng bét kế hoạch, rồi cuối cùng lại tự sát nữa… Cá nhân tôi thấy mình đã làm quá tệ luôn ấy chứ.”
“Kết quả ổn là được rồi.”
Mà dù sao đó cũng là một pha ép buộc không giống phong cách của Sette-san cho lắm.
“Nếu có thể bắn trúng trước khi họ lại gần thì đã thắng rồi…”
Ako ấm ức nói, vẻ mặt đầy tiếc nuối.
“Khoan thai chờ đợi rồi bắn thì được, chứ nhắm bắn chớp nhoáng kiểu ấy không hợp với Ako đâu.”
“Sniper công không ổn đâu nhỉ.”
“Cô ấy là sniper nấp lùm mà.”
Phiền phức lớn đấy, xin đừng làm thế nữa.
“Hạ được hai người rồi, vậy là quá đủ để gọi là thành công lớn rồi.”
“Với lại, dù sao thì được chiến đấu cùng Rushian nên tôi cũng thấy mãn nguyện rồi.”
“Phải rồi.”
Tôi cũng thấy vui hơn nhiều so với việc chỉ cầm khiên.
Trong trận đấu đồng đội, Riot Shield cũng không hẳn là vô dụng.
“Vậy thì ăn trưa thôi, chiều nay cuối cùng cũng đến màn battle royale rồi! Chỉ một người sống sót, tất cả mọi người đều là kẻ thù!”
“Free-for-all!”
“Thế thì tôi cầm khiên chiến đấu kiểu gì đâyyyy!”
†††††††††
“Mệt chết mất thôi!”
“Thân tớ rã rời hết rồi!”
“Tại bình thường có chịu tập thể dục đâu?”
“Dân chơi game mạng thì làm gì có chuyện tập thể dục hàng ngày chứ!”
Vì chơi quá sức, khi về đến ga Maegasaki thì trời đã khá muộn.
Đáng lẽ nên về sớm hơn, nhưng mà vì quá hào hứng nên mới thành ra giờ này. Nếu không phải giữa chừng trời đổ mưa thì chắc không dừng lại đâu nhỉ.
“Rồi, đến nơi rồi!”
“Cảm ơn ạ!”
Bước xuống xe đậu ở bùng binh, trời đã tạnh mưa.
Thời tiết xấu vào mùa này cũng đành chịu thôi.
“Hắt xì!”
“Akane, cậu không sao chứ?”
“Thay đồ rồi, không sao không sao.”
“Tại mưa rồi mà không chịu về đấy thôi.”
Segawa là người ở lại chiến trường đến phút cuối mà.
“Nếu Nishimura không đến tìm thì tớ đã cứ thế mà nấp luôn rồi.”
“Tôi biết ngay là thấy khiên của tôi là cậu ta sẽ bắn ngay mà.”
Cậu ta cứ nhắm vào tôi suốt mà.
“Nào.”
Vỗ tay một tiếng, Hội trưởng thu hút sự chú ý của mọi người.
“Hôm nay giải tán tại đây, nhưng tôi và cô giáo Saitō, những người chiến thắng chung cuộc, sẽ được tặng phần thưởng trong lần tới!”
“Tuyệt vời nyaaa!”
“Chắc chắn là do chênh lệch vũ khí mà!”
“Ha ha ha ha ha! Đừng hòng nghĩ rằng có thể thắng tôi bằng trang bị!”
Quả thật, trong game online, trang bị mạnh nhất đúng là của cô giáo và Hội trưởng!
“Nhưng mà nói về vũ khí thì tôi cũng đâu có thua kém gì!”
“Akane bị dắt mũi nhiều quá rồi đó.”
“Tiền bối Nishimura lúc nào cũng kéo tiền bối Segawa đến mà.”
“Phải, Segawa hồi đó là vệ sĩ riêng của tôi mà.”
Chiến thuật của tôi là kéo Segawa đến chỗ những kẻ địch khác để cùng chết chung. Nhờ vậy mà tôi đã thắng được vài lần đấy.
“Anh còn nhặt khẩu súng của tôi sau khi tôi bị hạ nữa chứ!”
“Anh hai trốn sau khiên mà bắn súng máy đúng là gian lận mà.”
“Cái đó vui cực luôn đó.”
Mặc dù nổi bật quá nên cuối cùng vẫn thua.
“Em thì sống sót lâu đấy, nhưng số lần hạ gục thì lại không đủ.”
Đúng là đặc trưng của xạ thủ bắn tỉa mà.
“Vậy là buổi offline lần thứ hai của Alley Cats đến đây là kết thúc. Mọi người nhớ về nhà cẩn thận nhé!”
“Đó là lời thoại của cô giáo mà… Mọi người, ngày mai lại gặp nhau ở trường vui vẻ nha!”
“Cô giáo cũng cảm ơn nha~”
“Cô giáo Neko Hime cực kỳ sung sướng bắn BB lia lịa vào học sinh, tạm biệt nha~”
“Không được nói ra đâu đó meo!”
Chúng tôi tiễn cô giáo đi trả xe thuê.
Đúng là người đó, hớn hở bắn đạn BB vào học sinh quá chừng.
“Vậy thì tụi mình cũng về thôi nhỉ?”
“Về nhà chơi chút FPS không?”
“A, được đó!”
“Ơ~, mấy game kiểu đó tớ chả hiểu gì hết trơn~”
Ngay lúc chuẩn bị bước đi thì…
“Ô, Hideki? Cả Mizuki cũng ở đây sao?”
Từ phía lối ra nhà ga vọng đến một giọng nói như thế.
“…Ế?”
Tôi quay lại thì thấy một người nhỏ nhắn mặc đồ vest đứng đó.
Thoáng chốc tôi cứ tưởng là người đang cosplay học sinh tiểu học, nhưng không phải, không phải.
“…Mẹ.”
“Mẹ ơi, mẹ mới về ạ?”
“Ừm. Hai đứa đi chơi với nhau à?”
Là mẹ tôi, hình như về cùng lúc với chúng tôi.
…Kiểu gì mẹ cũng không hợp với đồ vest chút nào.
“Ô, ô… mẹ chồng!?”
“Ôi, Akko-chan! Ờm, hình như mẹ có mang theo kịch bản mà…”
“…Mẹ ơi, đừng có vừa thấy Akko là lại đi tìm kịch bản chứ.”
Ở trước nhà ga mà làm vậy thì đúng là ngại chết đi được.
“Akko-chan cũng đi cùng sao, Hideki, chẳng lẽ là hẹn hò?”
“Sao hẹn hò lại dẫn theo em gái với bạn bè hả mẹ…”
“Ôi đúng rồi, bạn bè cũng đi cùng à.”
Làm ơn nhận ra điều đó trước đi mà.
“Chào nha~”
“Xin chào ạ~”
Segawa và Akiyama ung dung chào hỏi.
“Lần đầu gặp mặt, cháu là Goshōin. Hôm nay cháu đã mượn con của cô…”
“A, ôi, cháu khách sáo quá.”
Hội trưởng cúi đầu hẳn hoi.
Nhưng mà đừng có cố gắng nói chuyện nghiêm túc như vậy chứ. Mẹ tôi sẽ lôi kịch bản ra đấy.
“Mẹ của cậu nhỏ hơn tôi nữa kìa…”
“Đã nói là không có uy nghiêm gì đâu mà.”
“Giống như Mizuki-chan mini vậy, dễ thương quá đi.”
“Dễ thương gì chứ, bao nhiêu tuổi rồi mà…”
Bị bạn bè nhìn thấy người nhà, sao mà ngại thế không biết.
“Khụ, đúng là thời điểm tệ hại…”
“Ngược lại còn tốt chứ sao. Nếu mà trước khi Akko kịp chào thì đã thành thảm họa rồi.”
“Cái đó thì đúng là vậy.”
Vì đã gặp mặt rồi nên Akko cũng bình tĩnh lại được.
“Này Akko.”
“Con, con sẽ chào hỏi mẹ mẹ mẹ mẹ chồng ch-cho thật thật là đàng hoàng ạ.”
Lắp ba lắp bắp rồi kìa!
“Không phải lần đầu gặp mặt đâu, bình tĩnh lại đi. Cứ diễn như một cô mèo hiền lành ấy.”
“Nhưng mà nhưng mà! Mọi người ở cùng nhau, lại còn sau khi chơi game nữa, thế là thế nào ấy, con không tài nào nói mấy lời khách sáo cho tử tế được!”
“Anh hiểu cảm giác đó, nhưng cố lên!”
Vừa đúng lúc đó, mẹ tôi hỏi,
“Hôm nay mọi người đã làm gì vậy?”
“A~, nói sao đây nhỉ… Nói đẹp thì là thể thao ngoài trời…?”
“Không giống phong cách của Hideki chút nào nhỉ~”
“Đã bảo là nói đẹp rồi mà.”
“Cái thằng bé này, nó hay kiếm cớ đánh trống lảng như vậy đó. Akko-chan, hai đứa đã làm gì vậy?”
Trời ơi, chuyện lại chuyển sang Akko rồi!
“Dạ, dạ, bọn con chơi game sinh tồn ạ.”
“Sinh tồn…? Chẳng lẽ là nấu cơm hộp trong rừng hay sao?”
Cái đó là cắm trại rồi.
“Dạ, cái game mà làm đẹp cho người người hiện thực đó ạ!”
“Người hiện thực… làm đẹp…?”
Akko đang nói những điều rất kinh khủng rồi!
“Mẹ không hiểu lắm, nhưng mà Mizuki cũng chơi cùng phải không?”
“Dạ, dạ dĩ nhiên rồi ạ! Vì là em gái của Rushian mà!”
“Rushian?”
“Á á á á á!”
Thảm họa rồi!
“Không, cái đó chỉ là biệt danh thôi mà.”
“Đúng, đúng vậy ạ, Rushian là Rushian ạ!”
“Au au au…”
“Bình tĩnh lại, bình tĩnh lại, giữ thái độ bình tĩnh vào.”
“Ư ư ư, Rushian ơi!”
Akko bị dồn vào đường cùng nên bám chặt lấy tay tôi.
Trời ơi, có mẹ ở đây nên đừng làm vậy chứ!
“Khụ khụ khụ, hai đứa thân nhau ghê nhỉ.”
Đừng có nhìn tôi bằng ánh mắt trìu mến đó chứ!
“Không, cái này là…”
Trước cả khi tôi kịp nói,
“Dạ, dĩ nhiên rồi ạ!”
Akko mạnh mẽ nói.
“Vì bọn con là vợ chồng mà!”
“────”
Giữa cái ga tàu ồn ào, trong giây lát, tôi có cảm giác như mọi âm thanh đều ngừng lại.
Nói, nói ra rồi! Cuối cùng cũng nói ra rồi!
“Akko!?”
“Ách.”
Akko che miệng lại.
Muộn rồi đó nha!
“Ừm… vợ chồng?”
“Dạ, dạ, bọn con đã kết hôn rồi ạ.”
“…Ra vậy.”
“Khoan đã, không phải, kết hôn là chuyện trong game thôi mà!”
“Game là cái mà Hideki hay chơi trong phòng đó hả?”
“Đúng rồi đúng rồi! Nên không phải chuyện ngoài đời thật đâu!”
“Không, không phải ạ!”
Akko nhìn thẳng vào mẹ tôi và nói.
“Đã bị phát hiện thì đành chịu thôi! Đúng vậy ạ, thực ra cháu và Rushian đã kết hôn một năm trước, bọn cháu là vợ chồng ạ! Xin lỗi vì đã chậm trễ trong việc chào hỏi!”
“…………”
Mẹ tôi liếc nhìn tôi một cái,
“Hideki, con năm nay bao nhiêu tuổi rồi nhỉ?”
“Ế, mười bảy ạ…”
“Đúng vậy rồi. Vậy thì làm sao mà kết hôn được chứ…”
Sau khi gật đầu lia lịa, mẹ tôi lấy ra một cuốn sổ nhỏ từ trong túi xách.
“Điều khoản khẩn cấp thứ ba khoản một… Vậy thì Hideki, Mizuki, chúng ta về thôi.”
Á á á á á, mẹ đã vào kịch bản rồi!
Hơn nữa, cái điều khoản khẩn cấp nghe có vẻ đáng sợ lắm!
“Khoan đã, khoan đã! Không phải đâu mà!”
“Vậy thì mọi người, cảm ơn vì hôm nay đã chơi cùng hai đứa nó nhé.”
“Dạ, dạ vâng ạ~”
“Nishimura, cố lên~”
“Cố gắng nha.”
“Mình, mình chẳng làm được gì cả…!”
Tôi bị Akko với gương mặt hối lỗi và bốn người bạn với vẻ mặt bất lực tiễn biệt, rồi bị mẹ kéo đi.
Không phải đâu, chẳng có gì khác nhưng lại không phải vậy đâu mà!
“Khoan, khoan đã, nghe con nói đã!”
Rõ ràng đã sắp thành công rồi mà! Một cơ hội! Cố gắng thêm một cơ hội nữa thôi mà!
“Mẹ nói là vợ chồng ấy hả, nhưng chuyện đó thực sự không phải là kết hôn thật đâu. Con với Akko quen nhau là nhờ cái game chơi chung, mà trong đó có cái hệ thống là nếu kết hôn thì sẽ nhận được tiền thưởng đó mẹ…”
Không phải đâu mẹ ơi, mẹ hiểu cho con đi! Tôi cố gắng thanh minh nhưng…
Mẹ tôi với vẻ mặt bối rối nói,
“Mẹ thì không hiểu nhiều về mấy cái game đó đâu.”
Mẹ nghiêng đầu,
“Còn đang là học sinh cấp ba mà lại nói là vợ chồng, hay là kết hôn rồi… Mẹ thấy mấy cái đó hơi kỳ cục đó con.”
Đúng là sẽ thành ra như vậy mà!
†††††††††
◆Rushian:
Mọi chuyện là như vậy đó
Ta không muốn phải chat kiểu này đâu…!
Trước tin báo đáng buồn của tôi, mọi người cũng đáp lại bằng những biểu cảm đầy bi thương.
◆Akko:
Ư ư, rõ ràng đã nghĩ là chào hỏi thành công rồi mà
◆Shuvain:
Đúng là một giấc mơ ngắn ngủi nhỉ.
◆Aprikotto:
Sớm muộn gì chuyện này cũng vỡ lở thôi.
◆Sette:
Mẹ Akko bé bé xinh xinh đáng yêu ghê!
Sette-san, chuyện đó để sau đi.
◆Rushian:
Tôi đã giải thích là chuyện trong game thôi, nhưng xem ra mẹ vẫn chưa hiểu lắm thì phải…
◆Shuvain:
Mà, bố mẹ tớ mà nghe tớ nói kết hôn trong game chắc cũng giật mình lắm chứ.
◆Sette:
Ngay cả tớ hồi năm ngoái cũng chả hiểu gì mà.
Thật ra, nếu không chơi game online thì khó mà hiểu được. Dù sao thì hôn nhân thực sự đâu phải chuyện đùa, việc người lớn ngạc nhiên cũng dễ hiểu thôi.
◆Sette:
Thôi nào, không sao đâu mà!
Sette bước đến bên cạnh Akko, nhảy nhót tưng tưng.
◆Sette:
Cậu chỉ cần nói là đùa cho vui thôi chứ gì? Lần tới Akko-chan cứ cư xử bình thường là được mà!
Đó có lẽ là cách an toàn nhất. Bị hiểu lầm là đứa con nít hay đùa giỡn chuyện vợ chồng thì không hay ho gì, nhưng chắc chắn vẫn tốt hơn nhiều so với việc cứ khăng khăng là mình đã kết hôn thật.
◆Ako:
Không!
Tuy nhiên, Akko đột ngột đứng phắt dậy, sau lưng cô bé là những ngọn lửa bùng cháy, và cô bé cất lời:
◆Ako:
Chuyện ra nông nỗi này là vì con đã nói dối. Con không thể lừa mẹ thêm nữa!
◆Rushian:
Anh có nói dối gì đâu!
Dối chỗ nào chứ!?
◆Ako:
Mẹ ngạc nhiên là đúng rồi, đáng lẽ ra chúng ta phải đến chào hỏi trước khi kết hôn, đằng này lại cưới nhau từ một năm trước rồi!
◆Rushian:
Đâu phải là kết hôn ngoài đời thật đâu chứ!
◆Ako:
Đời thật với game có gì khác nhau chứ! Chẳng khác gì cả nên mẹ mới giật mình đấy thôi!
◆Rushian:
Mẹ là kiểu người lớn không hiểu rõ về game online mà! Đừng dựa vào đó mà suy luận chứ!
◆Shuvain:
Tớ thấy hình như mẹ cậu nói đúng hơn thì phải.
◆Ako:
Shuu-chan đứng về phía ai vậy hả!
◆Shuvain:
Tớ đứng về phía tớ.
Đúng là Segawa-san kiên định không thay đổi mà.
◆Aprikotto:
Vậy thì Akko muốn làm gì đây?
◆Ako:
Con vẫn phải cho mẹ biết sự thật! Mẹ phải chấp nhận con và Rushian là vợ chồng!
◆Rushian:
À, cuối cùng thì vẫn phải vậy à…
◆Shuvain:
Tớ đã nghĩ sớm muộn gì cũng tới giới hạn mà.
◆Aprikotto:
Nhanh hơn dự kiến.
Mà hình như ngày hôm đó Akko cũng đã thể hiện con người thật của mình rồi mà nhỉ.
◆Sette:
Nhưng mà cụ thể thì làm sao đây?
◆Ako:
Đó là cái con chưa nghĩ ra được…
Akko ngồi phịch xuống đất.
Khiến một người mẹ chẳng biết gì về game online hiểu được chuyện kết hôn trong game… Chuyện đó làm sao mà dễ dàng được.
◆Rushian:
Phải làm sao đây…
◆Ako:
Chúng ta phải làm sao đây nhỉ…
◆Sette:
Thôi nào, đâu phải là vấn đề cần phải giải quyết gấp gáp đâu.
Sette nói như muốn xoa dịu tình hình.
◆Sette:
Đừng có buồn quá, hãy vui vẻ lên nào! Này, bây giờ có sự kiện nào hay ho không?
◆Aprikotto:
Chẳng có sự kiện đáng kể nào cả.
◆Shuvain:
Buổi offline cũng vừa diễn ra hôm nay rồi mà.
Một sự kiện nào đó để vui vẻ à…
– À, có một cái.
◆Rushian:
Sắp đến kỷ niệm ngày cưới của tôi và Akko rồi.
◆Sette:
Có sự kiện vui vẻ quá còn gì!
◆Aprikotto:
Hmm, đúng là khoảng thời gian này nhỉ.
◆Shuvain:
Nó ngay trước buổi offline một chút mà.
◆Sette:
Vậy thì chúng ta cùng nhau ăn mừng thật vui vẻ, rồi khi nào tinh thần phấn chấn lại thì cùng nghĩ cách giải quyết nhé!
Sette giơ nắm đấm lên, hỏi kiểu "Thấy sao nào!".
Đằng nào thì cô bé cũng đang cố gắng động viên mình, làm vậy cũng được.
◆Rushian:
Akko nói muốn hai đứa mình cùng nhau kỷ niệm, nhưng mà… hay là mọi người cùng ăn mừng luôn nhỉ?
◆Ako:
Kỷ niệm ngày cưới của con và Rushian…
◆Ako:
Hả!
Một bóng đèn lóe sáng "Piko-n!" trên đầu Akko.
Hả, cô bé nghĩ ra gì rồi sao?
◆Ako:
Đúng như Sette-san nói! Chúng ta hãy tổ chức kỷ niệm ngày cưới thật hoành tráng đi!
Ồ, Akko lại hứng khởi rồi.
Akko dang rộng hai tay, vung vẩy lia lịa.
◆Ako:
Chúng ta sẽ chuẩn bị một địa điểm rộng lớn, mời thật nhiều người, tổ chức sự kiện sôi động, biến nó thành một bữa tiệc lớn!
◆Shuvain:
Ơ, còn mời cả người từ guild khác nữa á?
◆Aprikotto:
Đến mức quy mô lớn như vậy sao?
◆Ako:
Vâng! Con muốn biến nó thành một kỷ niệm ngày cưới thật tuyệt vời nhất có thể!
◆Rushian:
T-Tại sao lại phải làm vậy chứ?
Tôi cũng muốn ăn mừng, nhưng có cần thiết phải làm quá lên như thế không nhỉ?
Đúng lúc tôi định gõ tin nhắn hỏi, Akko đã nói trước:
◆Ako:
Và sau đó, vào ngày kỷ niệm cưới, con sẽ mời mẹ đến!
– Hả?
Mời mẹ đến ư?
◆Shuvain:
Sao lại mời bà ấy chứ?
◆Ako:
Con sẽ cho mẹ thấy một kỷ niệm ngày cưới tuyệt vời nhất, để mẹ nghĩ rằng "Ồ, đây đúng là một cặp vợ chồng tuyệt vời!", rồi mẹ sẽ chấp nhận hôn nhân của chúng ta, và mọi thứ sẽ là một kết thúc có hậu!
◆Shuvain:
Cái lý thuyết của cậu lỏng lẻo quá đi mất!
◆Ako:
Sao lại vậy chứ!
Akko đập bàn "bành bành".
◆Ako:
Con tự tin lắm đó! Chắc chắn sẽ thành công!
◆Aprikotto:
Ưm, ta không nghĩ chuyện đó sẽ giúp bà ấy hiểu đâu…
◆Sette:
Ai biết được chứ…
Mọi người đều có vẻ phản ứng một cách lúng túng.
Nhưng tôi thì…
◆Rushian:
Tôi thấy cũng được mà nhỉ.
◆Ako:
Rushian!
◆Shuvain:
Ểhhhhh?!
◆Sette:
Ối trời!
Akko phát ra biểu cảm hình trái tim, còn Shuu và Sette thì hết sức kinh ngạc.
◆Rushian:
Sao mọi người ngạc nhiên dữ vậy?
◆Shuvain:
Chứ không phải chuyện kết hôn là chuyện cậu muốn tránh nhắc tới nhất sao?
◆Rushian:
Việc chúng tôi kết hôn trong game là thật mà.
Chuyện đó tuyệt đối không phải là nói dối.
Nếu chỉ dừng lại trong game thì còn đỡ, nhưng đã ở bên Akko thế này rồi, tôi nghĩ mình nên nói rõ sự thật với mẹ.
Tôi nhìn sang những người khác, tự hỏi họ nghĩ sao.
◆Shuvain:
Ừm, nếu Rushian đã 'ổ kê' rồi, thì việc đối mặt trực tiếp chứ không quanh co chính là phong cách của tôi.
◆APRIKOTTO:
Nếu đã nói là so tài trong thế giới game online thì tôi chẳng có gì phải từ chối cả.
◆SETTE:
Đúng rồi. Mình đâu có muốn nói dối người thân đâu.
Ồ, cả lũ đồng loạt gật đầu lia lịa.
◆RUSIAN:
Cảm ơn mọi người.
◆SHUVAIN:
Người bị bẽ mặt đâu phải tôi, mà là Nishimura cơ mà.
◆SETTE:
À mà, là ngày kỷ niệm kết hôn trong game của cậu mà lại định mời mẹ ruột đến dự hả LOL.
◆RUSIAN:
Biết rồi, chết tiệt!
Mẹ ruột của tôi thì tôi bẽ mặt chứ ai bẽ mặt nữa hả trời!
Thế là...
◆APRIKOTTO:
Chúng ta sẽ cùng nhau tổ chức ngày kỷ niệm kết hôn của Rushian và Ako ở Alley Cats!
◆SHUVAIN:
Rồi chúng ta sẽ cho họ thấy sự tuyệt vời của hôn nhân trong game online,
◆SETTE:
Để họ nghĩ rằng kết hôn trong game cũng là một ý hay!
◆AKO:
Mọi người đồng ý em vui quá!
Việc tất cả đều có cùng ý kiến về một chuyện vớ vẩn thế này đúng là hiếm có thật.
Nhưng mà, nếu mọi người cùng chung sức, chắc chắn sẽ thành công thôi.
Được rồi, làm thôi nào!
◆SHUVAIN:
Địa điểm thì sao?
◆AKO:
Liệu chúng ta có thể dùng lâu đài của Neko Hime không ạ?
◆RUSIAN:
À phải rồi, cô ấy có cho người chơi mượn để tổ chức sự kiện mà.
◆APRIKOTTO:
Nếu không có ai đặt trước thì chắc không thành vấn đề.
Dù sao thì chủ nhân thực sự cũng đang ở trong Guild, chắc ổn thôi.
◆SETTE:
Nếu tổ chức tiệc tùng thì phải trang trí nữa chứ nhỉ.
◆RUSIAN:
Còn phải tập hợp người nữa.
Lần cưới đầu tiên chỉ có mấy người thân quen, nhưng lần thứ hai thì cũng tụ tập được kha khá.
Nếu đông đến thế thì chắc trông cũng hoành tráng lắm.
◆APRIKOTTO:
Đang là thời điểm mọi người rảnh rỗi, không có sự kiện gì. Chỉ cần tính toán thời gian tổ chức hợp lý thì sẽ không thành vấn đề.
◆SHUVAIN:
Hay là làm một giải đấu 1-1 có thưởng đi?
◆APRIKOTTO:
Chắc chắn Battsu sẽ vui vẻ xông vào tham gia thôi.
Việc tập hợp người xem ra cũng ổn.
Vấn đề còn lại là...
◆RUSIAN:
Mà ngày kỷ niệm kết hôn thì phải tổ chức thế nào đây?
◆SETTE:
Nếu là đám cưới thì khác, đây là ngày kỷ niệm mà.
Bình thường thì người ta làm gì nhỉ?
Cứ nghĩ đến là thấy chỉ có hai người ở bên nhau thôi.
◆AKO:
À này, em vừa nghĩ ra một ý hay.
Ồ, Ako có ý tưởng hay đây.
◆SETTE:
Gì thế, gì thế?
◆AKO:
Em muốn chiếu lại đoạn phim đám cưới của chúng mình.
Ồ, ra vậy, đó là một ý hay đấy.
◆RUSIAN:
À, nghe đúng kiểu kỷ niệm ngày cưới ghê.
◆AKO:
Vả lại, em rất muốn cho mẹ chồng xem cảnh đám cưới của chúng ta nữa!
◆RUSIAN:
Tuy có hơi ngại thật,
Nhưng mà ngoài cái đó ra thì cũng chả nghĩ ra được sự kiện chính nào khác.
Mà xét về mục đích thì đây là ý hay nhất rồi.
◆AKO:
Mà để làm được điều đó, có một nơi em nhất định phải đến.
◆SHUVAIN:
Ổ kê, tôi đi cùng cô.
◆SETTE:
Đi đâu thế?
◆APRIKOTTO:
Dù có là nơi nguy hiểm đến mấy, tôi cũng sẽ dọn dẹp sạch sẽ.
Trước ba người đang nói như vậy, Ako nhìn họ bằng vẻ mặt nghiêm túc rồi nói.
◆AKO:
Trước hết, mọi người cởi đồ ra đi ạ.
†††††††††
◆ÔNG LÃO ĐÁNH CÁ MẮT LẠNH:
Mấy người muốn đến hòn đảo đó sao?
◆ÔNG LÃO ĐÁNH CÁ MẮT LẠNH:
Hòn đảo đó là một nơi đặc biệt, không cho phép bất cứ thứ gì từ thế giới bên ngoài lại gần. Vũ khí, giáp trụ, phụ kiện, vật phẩm của mấy người...
Tất cả đều phải bỏ lại, chỉ được phép đặt chân lên đó với thân không thôi.
◆ÔNG LÃO ĐÁNH CÁ MẮT LẠNH:
Đây là hòn đảo không bao giờ chào đón những kẻ còn sống. Dù vậy mấy người vẫn muốn đi sao?
Lựa chọn "Có / Không" hiện ra.
◆SHUVAIN:
Cái này, không chọn "Có" thì không được hả?
◆APRIKOTTO:
Ưm ưm ưm...
Ý là ta không thể mang trang bị của mình vào sao?
◆AKO:
Vì đó là một bản đồ như vậy ạ!
◆SETTE:
Em thì không có nhiều trang bị lắm nên thế nào cũng được.
◆SHUVAIN:
Cô cũng gần cấp 100 rồi đấy, lo mà sắm sửa tử tế vào chứ!
◆RUSIAN:
Mà tôi mới là người phụ thuộc vào trang bị nhiều nhất ấy chứ.
Nơi chúng tôi sắp đến là bản đồ có tên "Đảo Hoang Phế".
Tên thường gọi giữa người chơi là – Bản đồ Sinh tồn.
◆AKO:
Nào mọi người, nghe em nói đây!
Trước con thuyền nhỏ có NPC, Ako cất tiếng.
◆AKO:
Đội thám hiểm Alley Cats của chúng ta sẽ bắt đầu khám phá hòn đảo nguy hiểm này!
◆AKO:
Hành động bất cẩn sẽ dẫn đến cái chết! Mọi người hãy tuân theo chỉ dẫn của em nhé!
◆SHUVAIN:
Tự nhiên sao thế hả Ako?
◆AKO:
Em là đội trưởng Ako.
◆APRIKOTTO:
Đội trưởng
?
◆AKO:
Em là đội trưởng.
◆SETTE:
Tự ý lên chức đội trưởng rồi kìa.
◆SHUVAIN:
Hơn nữa còn kiểu "Tôi là trưởng làng" ấy chứ.
Nhìn Ako hăm hở, tôi chợt thấy một cảm giác thân thuộc đến lạ.
Đã lâu lắm rồi tôi mới thấy Ako dốc sức vào một việc theo kiểu này.
◆SHUVAIN:
Đừng có trưng cái mặt mãn nguyện ra thế nữa mà ngăn cô ấy lại đi chứ!
Sao cô ta lại biết được nét mặt của tôi nhỉ, có phải cô ta là người có siêu năng lực không vậy.
◆AKO:
Giờ em sẽ giải thích về hòn đảo nhé! Mọi người nghe đây!
Đội trưởng Ako bắt đầu nói.
◆AKO:
Hòn đảo chúng ta sắp đến là một bản đồ đặc biệt, không thể mang theo trang bị, vật phẩm hay tiền bạc gì cả!
◆APRIKOTTO:
Ta đang trần như nhộng thế này, ta hiểu rõ điều đó.
Vì tất cả mọi người đều đã bỏ lại vật phẩm nên nhìn ai cũng như đang mặc đồ bơi vậy.
◆AKO:
Hơn nữa, các vật phẩm kiếm được trên đảo sẽ không thể mang ra ngoài trừ khi chúng ta thoát hiểm mà không chết!
◆RUSIAN:
Chết là mất hết sao?
◆SHUVAIN:
Cơ bản là không mang gì vào được nên cũng chả thiệt hại gì mấy.
◆SETTE:
Không mất gì thì đổi lại, cũng khó mà có được gì nhỉ.
Khác hẳn với kiểu tìm vật phẩm thường ngày.
Bình thường thì chỉ cần rơi ra là nhặt được, thế là xong rồi.
◆AKO:
Và mục tiêu của chúng ta là tìm được "Máy Chiếu Ma Đạo Cổ Đại" từ tàn tích sâu trong bản đồ!
Ako nắm chặt nắm đấm.
Đúng vậy, mục tiêu chính là món vật phẩm mang tên "Máy Chiếu Ma Đạo Cổ Đại".
◆SETTE:
Đội trưởng Ako, em có câu hỏi ạ!
◆AKO:
Gì thế, đội viên Sette!
Hai người này hăng hái ghê.
◆SETTE:
Cái máy chiếu đó là gì vậy? Có diệt được ma không?
◆RUSIAN:
Cái đó là Máy Chiếu Ảnh chứ.
Trong thế giới này thì nếu có vũ khí thuộc tính là có thể tiêu diệt ma quỷ bằng vật lý được mà.
◆AKO:
Máy Chiếu Ma Đạo Cổ Đại là một vật phẩm có thể chiếu lại những đoạn phim đã được ghi lại trong game.
◆SETTE:
Ồ, hay ghê nhỉ.
Về mặt tác dụng thì đúng là một vật phẩm thú vị.
◆APRIKOTTO:
Nhưng có ít người muốn dùng thôi.
◆Shuvain:
Dù sao thì file ghi hình cứ bật máy tính lên là xem được mà.
Đúng vậy. Clip nằm sẵn trong thư mục cài game, mình cứ dùng phần mềm phát video của mình mà xem thôi.
Thế nên, cái món đồ này chỉ dùng khi nào thật sự muốn mọi người trong game cùng xem video mà thôi.
◆Aprikotto:
Thời điểm dùng thích hợp nhất là lúc cưới, lúc chia tay hoặc khi thắng công thành chiến.
◆Ako:
Chúng ta sẽ dùng để cho mẹ chồng xem cảnh đám cưới của tụi con ạ!
Cô Sette gật gù ra chiều đã hiểu.
◆Sette:
Ra vậy, đã rõ, đội trưởng Ako!
◆Ako:
Mọi người còn câu hỏi nào không ạ?
◆Shuvain:
Vậy thì, tôi cũng có câu hỏi.
◆Ako:
Xin mời, đội viên Shuvain.
Shuu nghiêng đầu vẻ khó hiểu.
◆Shuvain:
Nếu cần thì cứ mua bình thường là được mà. Sao lại phải cất công đi kiếm làm gì?
À, đúng rồi. Ai cũng sẽ thắc mắc điều đó thôi.
Nhưng câu trả lời thì đơn giản lắm.
◆Ako:
Đó là vì máy chiếu ma thuật cổ đại trên chợ bán tới 60M cơ ạ!
◆Shuvain:
Đắt thế! Hàng cao cấp à!? Thế thì thà đi kiếm rồi bán còn hơn!
◆Ako:
Không có nhu cầu nên bán chẳng được miếng nào đâu ạ!
◆Shuvain:
Chuyện này hơi mâu thuẫn đấy nhé! Không có nhu cầu thì sao lại đắt chứ!?
◆Rushian:
Cả nhu cầu lẫn nguồn cung đều ít thôi.
Thời điểm dùng quá đặc biệt, nên nhu cầu hầu như không có.
Nhưng nếu video cứ phát ở khắp mọi nơi trong thành phố thì sẽ nặng máy và gây phiền toái, nên bình thường sẽ không thể kiếm được.
◆Rushian:
Người muốn ít, mà người chịu đi kiếm cũng ít. Muốn thì phải mua giá cao hoặc tự mình đi tìm thôi, kiểu món đồ này là vậy đấy.
◆Shuvain:
Kiểu đồ hiếm vô dụng ấy mà.
◆Sette:
Vâng, câu hỏi cuối cùng ạ.
Cô Sette lại giơ tay lên.
◆Ako:
Mời đội viên Sette.
◆Sette:
Tại sao trong thế giới giả tưởng này lại có một món đồ trông giống công nghệ vượt thời gian đến vậy?
Ha ha ha, cái đó thì đơn giản thôi.
◆Ako:
Là do văn minh cổ đại tạo ra ạ.
◆Shuvain:
Mấy chuyện xấu xa đa phần là do văn minh cổ đại mà ra.
◆Rushian:
Mấy con boss mạnh đa phần là văn minh cổ đại.
◆Aprikotto:
Đồ văn minh cổ đại đáng ghét!
◆Sette:
Mọi người có thù oán gì với văn minh cổ đại hả!?
Văn minh cổ đại là vậy mà!
◆Ako:
Đế quốc là phe phản diện, tể tướng là kẻ địch, và văn minh cổ đại là nhân vật phản diện. Đó là quy tắc rồi mà!
◆Sette:
Thế nếu xuất hiện tể tướng của đế quốc cổ đại thì sao?
◆Shuvain:
Chắc biến hình khoảng ba lần chứ gì?
Đúng là trùm cuối rồi.
◆Ako:
Vậy thì chúng ta đi thôi nào!
◆Ako:
Đội thám hiểm Alley Cats lên đường, hướng tới Máy chiếu ma thuật cổ đại!
Dưới sự dẫn dắt của đội trưởng Ako, chúng tôi bắt đầu cuộc hành trình đến Hòn đảo Lạc lối.
Thật lòng mà nói, vào lúc này, tôi không cảm thấy quá nguy hiểm.
Mọi người đều cấp cao, tôi nghĩ sẽ dễ dàng có được món đồ đó thôi.
Nào ngờ lại là một bản đồ phiền phức đến vậy…
†††††††††
Xung quanh không có NPC, ngay cả bóng dáng người chơi cũng chẳng thấy.
◆Ako:
Điểm xuất hiện là bãi cát, còn chúng ta phải đi sâu vào trong đảo ạ.
Ako di chuyển khuôn mặt nhân vật, nhìn chằm chằm vào ngọn núi lớn sừng sững ở phía xa màn hình.
◆Ako:
Chúng ta sẽ đi về phía núi phải không ạ?
◆Rushian:
Chưa tìm hiểu vị trí di tích à?
◆Ako:
Em tìm rồi, nhưng không có chút thông tin hướng dẫn nào cả.
Trên Wiki cũng chỉ có danh sách vật phẩm kiếm được mà thôi.
Cái bản đồ này đúng là không có ai chơi mà.
◆Aprikotto:
Đây trông như một hòn đảo núi lửa, càng vào trung tâm độ cao càng tăng. Đỉnh núi hẳn là nơi sâu nhất rồi.
◆Shuvain:
Mục tiêu trước mắt là vượt qua ngọn núi này đã.
Shuvain đi đầu và bắt đầu tiến bước.
Hả? Thông tin vị trí không hiển thị trên bản đồ?
◆Rushian:
Chỗ này không có bản đồ à?
Ưm, mấy nơi không hiển thị bản đồ khiến tôi thấy không yên tâm chút nào.
Nếu không nhớ đường kỹ, e là không quay lại được đây.
◆Ako:
Ơ?
Ako chợt hiện dấu chấm hỏi lên đầu.
◆Ako:
Em vừa nhìn vào bảng trạng thái tổ đội, sao mọi người yếu thế này nhỉ?
◆Shuvain:
Tự nhiên gây sự à?
◆Ako:
Đâu có ạ!
◆Aprikotto:
Ha ha ha, không có trang bị thì yếu là phải rồi.
◆Shuvain:
Đương nhiên là ở trần thì HP các thứ sẽ giảm đi nhiều rồi, nhưng mà…
Nói đến đó, Shuu hiện biểu tượng dấu chấm than lên đầu.
◆Shuvain:
Ơ, Shuvain-sama của tôi yếu thế này cơ á? Toàn bộ chỉ số giảm đến mức đáng sợ luôn!
◆Rushian:
Tôi cũng nguy rồi.
Phòng thủ và kháng phép gần như vô dụng.
Kiểu này thì sao mà làm tank chính được chứ.
◆Aprikotto:
Tôi thì tất cả các chỉ số đều giảm hơn một nửa rồi. Đúng là một sự tồn tại khác hẳn luôn.
◆Ako:
Hoá ra cơ thể chính của Master là trang bị!
?
◆Rushian:
Cũng có thể lắm.
◆Shuvain:
Không thể nào!
◆Sette:
Tôi thì không thay đổi nhiều đến thế, hay là trang bị của mọi người quá mạnh nhỉ?
Cô Sette vừa nói vừa vẫy tay, quả thật HP của cô ấy trông không khác biệt là mấy.
◆Shuvain:
Tại cô chơi Mu-tan chính mà.
◆Sette:
Ừm, đúng vậy.
◆Sette:
Đúng là vậy, nhưng mà, ơ? Mu-tan không xuất hiện. Chỗ này tôi phải chiến đấu một mình sao?
Đúng là không có Mu-tan, không biết biến đi đâu rồi.
◆Shuvain:
Đứa bé đó không xuất hiện à?
◆Sette:
Bấm nút mà không thấy phản ứng gì cả.
◆Shuvain:
Ưm, mấy con quái yếu ớt thì tôi có thể xử lý trong nháy mắt, không cần lo lắng đâu.
◆Aprikotto:
Ừm, để tôi dùng phép thuật đánh tan chúng.
Hai người chợt đứng khựng lại.
Có chuyện gì thế nhỉ. Hai người họ nếu là quái bình thường thì sẽ không có vấn đề gì…
À.
◆Ako:
Mọi người sao thế ạ?
◆Shuvain:
À, ừm…
◆Aprikotto:
Cái này…
Tôi hiểu lý do. Tôi hiểu mà.
Chính tôi cũng đang gặp rắc rối vì lý do đó đây.
◆Shuvain:
Biểu tượng phím tắt kỹ năng bị tối màu rồi.
◆Aprikotto:
Bấm cũng không có phản ứng. Không dùng được.
◆Ako:
Ôi, em cũng vậy! Sao lại thế ạ!?
Lý do đó, nhìn vào mô tả kỹ năng là biết ngay.
◆Shuvain:
Điều kiện sử dụng kỹ năng tấn công có ghi "Khi trang bị kiếm" hoặc "Khi trang bị đại kiếm" kìa.
◆Aprikotto:
Không có trượng thì không thể dùng phép được.
Lần đầu tiên tôi biết đấy.
◆Sette:
Ôi! Thế ra không gọi được Muu-tan là vì thế này ư!? Kỹ năng triệu hồi chắc chỉ dùng được khi trang bị roi thôi. Thế này thì gay go thật rồi.
◆Aprikotto:
Chẳng lẽ phải nhặt trang bị ở đâu đó sao?
◆Shuvain:
Kiểu gì cũng không đến mức bắt chơi trần truồng như vậy đâu nhỉ?
Cả nhóm vừa trò chuyện rôm rả vừa tiến về phía trước.
Cuối bãi cát là một khu rừng rậm rạp xanh um. Chắc phải đi xuyên qua khu rừng này mới vào được núi…
◆Ako:
Kìa, có cái gì đó ở đằng kia.
Tại lối vào rừng, một bóng người lấp ló.
◆Shuvain:
Không phải người chơi. NPC sao?
◆Aprikotto:
Chẳng lẽ ở đây bán vũ khí!?
◆Sette:
Không có tiền nên dù có bán thì cũng không mua được đâu.
◆Ako:
Biết đâu có thể nhận được từ phần thưởng nhiệm vụ! Khoan đã, động tác đó... lạ thật. Đó không phải NPC, cũng chẳng giống người chơi nữa.
◆Rushian:
Tốt nhất đừng đến gần…
◆Shuvain:
Phát hiện cư dân đầu tiên trên đảo!
◆Rushian:
À, khoan đã…
Shuvain vô tư lao tới.
Có lẽ do cảm nhận được có người tới gần, “cư dân đầu tiên” đó quay phắt lại. Khuôn mặt gã ta lở loét đến ghê rợn, nhìn kỹ thì xương còn thòi ra từ nhiều chỗ trên cơ thể.
◆Shuvain:
Ơ?
Cái gã “cư dân đầu tiên” với vẻ ngoài đáng sợ kia há to miệng về phía Shuvain đang tiến lại gần, rồi…
◆Shuvain:
Nhaaaaaa!?
◆Ako:
Shu-chan bị cắn rồi!
◆Aprikotto:
Cử động chậm chạp, cơ thể mục nát, và hành động cắn người! Không nghi ngờ gì nữa, đây chính là zombie!
◆Sette:
Mà nói trắng ra là nó hiện hẳn tên “Zombie Đảo” kìa!
◆Shuvain:
Zombie!? Trên đảo này có zombie ư!? Đảo không hoan nghênh người sống, hóa ra là vậy!
Ban đầu thì giật mình thật, nhưng nghĩ lại thì nó chỉ là quái vật thôi mà.
◆Rushian:
À thì, có kẻ địch là chuyện bình thường.
◆Shuvain:
Đúng, đúng thế, kẻ địch mà. Mà nói đúng hơn là quái vật.
Shuvain, người ban nãy còn hoảng loạn vì bị tấn công bất ngờ, giờ đã bình tĩnh lại và bắt đầu đấm liên hồi bằng tay không. Tiếng đấm nhẹ "bộp bộp" và tiếng cắn "ngấu nghiến" vang lên.
Tên này dai sức thật đấy.
◆Shuvain:
Khoan, con zombie này khỏe hơn hẳn vẻ ngoài của nó! Đội trưởng Ako, hồi máu đi chứ?
◆Ako:
Không có trượng thì không làm được ạ!
◆Shuvain:
Cái bà đội trưởng này vô dụng quá đi!
Mà tính ra, Shuvain là người có sát thương cao nhất bằng tay không.
◆Shuvain:
Rushian, kéo aggro đi, kéo aggro đi!
À, chuyện lại đến lượt mình rồi.
Thì đúng là kéo aggro đấy, nhưng mà…
◆Rushian:
Tôi cũng không có khiên nên không dùng được cả Shout nữa.
◆Shuvain:
Tấn công tay không cũng kéo được aggro mà!
◆Rushian:
Ơ, nhưng mà…
Hơi ngại phải đấm nhau với zombie.
◆Shuvain:
Cái tên Tanker chính đang làm cái trò gì đấy?
◆Rushian:
Thì đó, chẳng phải sẽ ghét nếu bị biến thành zombie sao?
◆Shuvain:
Biến thành zombie?
Đúng vậy, biến thành zombie.
◆Rushian:
Thấy không, khi bị tấn công bởi quái undead, có tỉ lệ nhiễm virus zombie mà.
Giống như bị zombie cắn thì sẽ biến thành zombie, đòn tấn công của quái undead có hiệu ứng virus zombie. Nó là một loại trạng thái bất lợi không quá nghiêm trọng, nhưng nếu bị bỏ mặc khoảng mười phút thì sẽ chết đột ngột. Và sau đó, một con zombie sẽ mọc ra từ cái xác.
◆Shuvain:
Ơ, nhưng mà zombie hay cái gì đó thì có thuốc vạn năng là khỏi ngay mà?
◆Rushian:
Thuốc vạn năng đó đang ở đâu?
Đúng vậy, bình thường thì dùng nước thánh hay thuốc vạn năng là khỏi ngay, không có vấn đề gì. Nhưng ở đây không mang theo vật phẩm được.
◆Shuvain:
Thế thì, dùng kỹ năng của Ako…
◆Ako:
Không có trượng và không có xúc tác nên không được ạ.
Đúng vậy, kỹ năng của Healer cũng dễ dàng chữa trị được. Nhưng Ako bây giờ thậm chí còn không dùng được cả kỹ năng hồi máu.
◆Shuvain:
Shuvain, đang bị zombie cắn xé tới tấp, từ từ quay đầu nhìn về phía này. Rồi, từng bước, từng bước, tiến lại gần.
Này, sao tự nhiên thấy Shu đáng sợ quá vậy.
◆Shuvain:
Chẳng lẽ tôi không còn cách chữa nữa sao?
À, thảo nào thấy da hơi tái nhợt.
◆Rushian:
Đã nhiễm bệnh rồi ư.
◆Sette:
Nam mô…
◆Ako:
Đây là sự hy sinh cần thiết! Chúng tôi sẽ không quên đồng đội Shuvain!
◆Aprikotto:
Nếu chết cùng với zombie thì sẽ không bị tăng thêm số lượng…
◆Shuvain:
Này! Bỏ rơi người ta nhanh thế!?
Dù cô ấy có nói vậy thì cũng đâu có cách nào cứu được.
◆Shuvain:
Tôi không muốn chết một mình đâu!
◆Rushian:
Ơ, tại sao cô lại đi về phía này!?
◆Shuvain:
Rushian! Hãy chết cùng tôi!
Cái lời đáng sợ gì thế kia!?
◆Rushian:
Đừng có nói mấy lời vớ vẩn! Tự chịu trách nhiệm mà chết cùng con zombie đi!
◆Shuvain:
Vừa đến nơi ba phút đã bị xác định chết một mình thì tôi không chịu đâu! Anh cũng đi cùng đi!
◆Ako:
Dừng lại đi ạ! Shu-chan là tsundere cơ mà!? Yandere là vai của tôi chứ!
Mấy cái vai diễn đó kệ đi!
◆Rushian:
Dừng lại! Tôi không muốn bị vạ lây!
◆Ako:
Shu-chan, xin hãy chết một mình đi ạ!
◆Shuvain:
Thôi được rồi, Sette cũng được, chết cùng tôi đi!
◆Sette:
Cái kiểu "cũng được" mà bảo chết thì tôi không chịu đâu!
Chỉ một con zombie mà cả nhóm đã hoảng loạn cả lên rồi!
◆Rushian:
Thôi được rồi, nếu đã thế thì cứ đánh đổ con zombie này trước là xong chứ gì!
Dù chỉ dùng tay không, nhưng chúng ta là Imperial Guard cấp 100 trở lên đấy!
◆Rushian:
Một hai con zombie thì đánh tay không cũng được thôi!
Tôi đã nghĩ vậy, nhưng khốn kiếp, con này cứng thật!
◆Ako:
Tôi cũng giúp ạ!
◆Shuvain:
Tôi ghét zombie quá rồi!
Ba người cùng nhau vung những đòn tấn công tay không.
Rồi con zombie nãy giờ vẫn bám riết lấy Shuvain bỗng quay đầu lại.
◆Rushian:
Chết tiệt, sắp có random target rồi, tránh ra đi Ako!
◆Ako:
Ể?
Một đòn ngẫu nhiên (random target) đã xuất hiện, bất ngờ tấn công ngoài mục tiêu chính.
Con Zombie Đảo gầm gừ, lao tới cắn xé. Đòn tấn công đó cắm phập vào cánh tay Ako, người đã không kịp chạy thoát.
◆Ako:
À, ra là tôi cũng bị nhiễm rồi.
◆Shuvain:
Khà khà, cô cũng nhập hội rồi đấy.
◆Ako:
Vậy sao, tôi còn mười phút nữa là toi đời rồi à?
Ako đột ngột bước hẳn về phía tôi,
◆Ako:
Rushian! Cùng chết với em đi!
◆Rushian:
Cô vừa nói gì khác hẳn lúc nãy đó!
◆Aprikotto:
Đừng có lại đây, lũ zombie kia!
◆Ako:
Em còn chưa biến thành zombie mà!
◆Shuvain:
Rồi tụi bây cũng biến thành zombie hết thôi!
◆Sette:
Ghét cái đảo này ghê!
◆Người đánh cá với ánh mắt lạnh nhạt:
Xem ra mấy đứa cũng không trụ nổi à.
Nếu muốn thử lại thì cứ việc gọi ta bất cứ lúc nào.
Chỉ vỏn vẹn mười phút là cả bọn đã bị quét sạch, lại còn bị tống cổ về tận cảng.
Cũng chẳng mất mát gì, nên thôi kệ vậy.
◆Rushian:
Mới mười phút đầu mà đã toàn bộ biến thành zombie END rồi à?!
◆Ako:
Em đã bảo nguy hiểm lắm mà!
◆Shuvain:
Giờ tính sao đây? Đau đầu quá!
◆Ako:
Cố gắng thêm chút nữa đi mà!
Không còn cách nào khác, chúng tôi đành lần nữa đổ bộ lên đảo.
Được rồi, trong tầm mắt không có bóng dáng zombie nào.
◆Rushian:
Trước mắt thì cũng hiểu là không được lao đầu vào bừa bãi.
◆Aprikotto:
Ừm, ngay cả một con zombie còn chẳng đánh nổi, làm sao dám tiến sâu vào trong chứ.
◆Shuvain:
Trong đó có thành phố nào không nhỉ?
◆Ako:
Có thì cũng toàn zombie thôi.
◆Sette:
Chắc là vậy rồi.
Mới chỉ chạm mặt đúng một con zombie, vậy mà hòn đảo này đã hoàn toàn in sâu vào tâm trí tôi là "Đảo Zombie".
◆Rushian:
Thôi thì đi thám hiểm bãi cát có vẻ an toàn trước đã.
◆Ako:
Phải rồi.
Chúng tôi lang thang đi bộ dọc bãi cát.
Ưm, không có kẻ địch, không có người, cũng chẳng có vật phẩm nào luôn.
◆Shuvain:
Có khi nào thanh kiếm huyền thoại cắm trên tảng đá không nhỉ?
◆Rushian:
Không cần huyền thoại, chỉ mong có cái khiên nào đó trôi dạt vào đây thôi.
◆Sette:
Mấy món đồ rơi trên đất khoảng mười phút là biến mất rồi mà.
Tuy biết là vậy, nhưng nếu không thế thì làm sao mà đến được tàn tích cơ chứ.
Thế nhưng dù có tìm mãi, thứ duy nhất trôi dạt vào chỉ toàn là củi khô.
Cái bản đồ này phải làm sao đây trời?
◆Ako:
A!
Ako tíu tít đi đến gần khúc củi khô.
Rồi cô bé hớn hở thể hiện biểu cảm vui mừng.
◆Ako:
Khúc củi khô này, có thể thu thập được ạ!
◆Shuvain:
Thu thập?
◆Rushian:
Thu thập được sao?
◆Ako:
Vâng.
Thu thập... à, thu thập... thu thập à...
Trước vẻ mặt ngơ ngác của bọn tôi, Ako hơi bối rối nói:
◆Ako:
Ơ, hai người sao lại tỏ vẻ khó hiểu vậy ạ? Là thu thập mà?
◆Shuvain:
Bi... biết rồi mà! Là có thể lấy được nguyên liệu gì đó đúng không!
◆Rushian:
Đúng đúng! Chỉ là tôi chưa nghĩ ra việc dùng kỹ năng thu thập để kiếm đồ thôi mà!
Thu thập à, thu thập. Đúng là có cái đó thật.
Kiểu như đốn gỗ, khai thác quặng, cắt cỏ hay câu cá, là mấy thứ giúp mình kiếm được nguyên liệu từ các điểm thu thập xuất hiện trên bản đồ.
◆Shuvain:
Cũng có thời gian Ako giao chỉ tiêu rồi bắt chúng ta tăng cấp kỹ năng này đấy nhỉ.
◆Aprikotto:
Lúc đó khổ sở lắm luôn.
◆Ako:
Cấp độ vẫn còn thấp mà, sao mọi người lại nói như chuyện đã rồi vậy chứ.
Vừa nói "Hãy cùng tăng cấp sản xuất lên nào!", Ako vừa vung rìu bổ xuống khúc củi khô.
Tiếng "păc-păc" nghe thật đã tai, khúc củi khô nứt toác ra.
◆Sette:
Cái rìu đó không dùng để chiến đấu được sao?
◆Ako:
Cái rìu này là thứ xuất hiện từ đâu đó khi em dùng kỹ năng thu thập nên...
◆Sette:
Vậy à.
Trông lực sát thương cao ghê.
Ừm, tôi hiểu cảm giác của cô lắm.
◆Shuvain:
Ai cũng từng một lần nghĩ đến việc muốn chiến đấu bằng dao lột đồ nhỉ.
◆Rushian:
Đó mới là thứ mạnh nhất.
Cái cuốc bổ nát cả Adamantite chỉ bằng một nhát, tôi nghĩ nó còn mạnh hơn cả kiếm huyền thoại nữa cơ.
◆Ako:
À, những thứ thu được là...
Mảnh củi khô, dây leo.
À, còn có gỗ tốt nữa!
Ako vui vẻ vung rìu.
◆Ako:
Từ khúc củi khô này có thể chế tạo trang bị bằng gỗ đấy!
◆Shuvain:
Thật sao? Cả kiếm nữa à?
◆Ako:
Vâng, khiên cũng làm được ạ.
◆Sette:
Roi thì sao?
◆Ako:
Từ dây leo thì tạm được...
À, nhưng gậy phép hay roi thì cần Ma Thạch, nên nếu chỉ có gỗ không thì...
Vậy ra, trước mắt chỉ cần thu thập nguyên liệu từ củi khô là tôi và Shuvain có thể chiến đấu được rồi.
◆Shuvain:
Mau đi thu thập thôi!
◆Rushian:
Mọi người cẩn thận zombie đấy nhé!
◆Aprikotto:
Ra vậy. Cần phải thu thập nguyên liệu tại chỗ để chế tạo trang bị à.
Đúng là bản đồ sinh tồn mà.
◆Sette:
Đừng có nói nữa mà mau đi thu thập đi!
Cả bọn cùng nhau "cốc cốc" chặt, chặt, rồi lại chặt củi khô.
Dù tỉ lệ thu thập thành công không cao bằng Ako, nhưng chẳng mấy chốc nguyên liệu cũng đã đủ.
◆Rushian:
Với cái này có chế tạo được không?
◆Ako:
Vâng. Ưm, với gỗ và dây leo thì...
◆Ako:
Huhu, vì không có trang bị gì cả nên số công đoạn làm được còn lâu mới đủ...
◆AKO:
Để đảm bảo tỉ lệ thành công cao nhất, mình sẽ dùng các chiêu thức “Xác tín”, “Kiềm tỏa” kết hợp với “Ổn định”...
Ako lúi húi nghịch ngợm mấy món vật phẩm.
◆SHUVAIN:
Mấy đứa có hiểu Ako đang nói gì không?
◆APRIKOTTO:
Tôi cũng chịu.
Tôi cũng chẳng biết gì.
◆AKO:
U là trời, vẫn thiếu một chút...
Nhanh lên, chỉ cần thành công một lần thôi, duy nhất một lần thôi, xin đó!
◆SHUVAIN:
Có vẻ như cô bé đang thử làm cái gì đó thì phải.
◆AKO:
Á!
◆RUSIAN:
Khoan, có tiếng “Ầm!” kìa.
◆SHUVAIN:
Đúng là “Ầm!” thật.
Tiếng “Ầm!” đó, mà là kiếm gỗ thì làm sao mà “Ầm!” được nhỉ.
◆AKO:
Không sao đâu ạ, vẫn còn hai lần nữa nên không sao cả.
◆APRIKOTTO:
Cái đó mà bảo là không sao à?
◆AKO:
Không sao đâu mà, dù không có trang bị nhưng theo xác suất thì làm sao có chuyện thất bại ba lần liên tiếp... Á!
Lại “Ầm!” nữa rồi!
◆SHUVAIN:
Ako? Có muốn đi kiếm nguyên liệu lại không?
◆AKO:
Thôi ạ, tôi bỏ cuộc rồi, cứ thế này mà hoàn thành thôi.
Giờ thì chẳng biết nói gì nữa.
◆AKO:
Vậy là xong rồi ạ! Đây là Kiếm Gỗ!
Ako giơ cao cây kiếm gỗ trông thật tầm thường lên, miệng hô “Dza-daaa!”
◆SHUVAIN:
Cảm ơn nhé. Tôi sẽ đặt tên nó là Kiếm Gỗ “Ầm!”.
◆AKO:
Tôi đã bảo là không sao mà!
Shuvain vung vẩy cây Kiếm Gỗ “Ầm!” rồi vui vẻ nói.
◆SHUVAIN:
Ôi, tôi không ngờ chỉ cần có vũ khí thôi mà đã thấy yên tâm thế này.
◆AKO:
Giờ chỉ còn kiếm và khiên của Rusian nữa thôi.
◆RUSIAN:
Cảm ơn nha.
◆AKO:
Hết nguyên liệu rồi, nên chỉ làm được cho hai người thôi ạ.
Mất khá nhiều thời gian để kiếm đấy.
◆SHUVAIN:
Kỹ năng dùng được rồi, giờ chỉ còn cách dùng cây kiếm này để vượt qua thôi.
◆RUSIAN:
Vũ khí cùi bắp thế này ổn không đấy?
◆SHUVAIN:
Chắc là không ổn tí nào và đầy rẫy vấn đề đây.
◆APRIKOTTO:
Làm ơn cho tôi cái gì tốt nhất trên hòn đảo này đi.
◆AKO:
Đừng có đòi hỏi lung tung như thế chứ!
Ako đội trưởng đã nổi giận rồi.
◆AKO:
Vậy thì, bắt đầu lại hành trình thám hiểm thôi!
Ối!
Lần này chúng tôi cẩn thận tiến sâu vào trong, để tránh bị phục kích bất ngờ.
Đi qua chỗ vừa nãy gặp lũ zombie mà chẳng thấy gì xuất hiện.
Chắc là số lượng quái được cài đặt ít thôi nhỉ?
◆AKO:
Không có quái xuất hiện nhỉ.
◆RUSIAN:
Chắc là tùy vào hên xui thôi.
◆SHUVAIN:
Cũng chưa được thử kiếm nữa.
Nếu không có thì tốt quá. Có trang bị đầy đủ mà hóa zombie thì khóc thét mất.
◆AKO:
À, mấy tảng đá ở đây cũng có thể thu thập được này.
◆SHUVAIN:
Để sau đi, cứ tiến lên đã.
◆AKO:
Vâng ạ.
Từ bãi cát, chúng tôi đi vào rừng, rồi tiến sâu hơn nữa.
Bỗng, ở một góc rừng, một vách đá cùng một cái hang lớn lộ ra trước mắt.
◆RUSIAN:
Cái này là hang động à?
◆AKO:
Có vẻ vậy.
Một hầm ngục ngoài trời ư… Sao lại ở một nơi thế này nhỉ.
◆SHUVAIN:
Mục tiêu là tàn tích cổ đại đúng không? Chắc chắn không phải chỗ này rồi.
◆RUSIAN:
Đúng là không giống tàn tích thật.
◆SHUVAIN:
Thế thì không liên quan đến chúng ta, đi nhanh thôi.
Ơ kìa, tôi lại thấy tò mò về mấy cái này mà.
Chúng tôi bám theo Shuvain đang đi trước, tiến sâu hơn vào rừng.
◆AKO:
À, cánh đồng hoa này cũng thu thập được này. Là hoa bông đấy.
◆APRIKOTTO:
Ồ, bông ư. Có dùng được cho trang bị không?
◆AKO:
Nó dùng để làm vải may quần áo hoặc áo choàng ạ.
◆SETTE:
Nào nào, đừng có đi lạc nữa.
Đi thêm một lúc, cây cối trong rừng thưa dần, chúng tôi bắt đầu bước vào con đường núi thực sự.
Chúng tôi đang nghĩ liệu tàn tích có ở phía trước không – thì đúng lúc đó.
Một con quái vật từ từ xuất hiện ngay trước mặt.
◆AKO:
Là bạn chó ạ.
◆SETTE:
Là chó đó.
◆SHUVAIN:
Nhưng mà nó bị thối rữa rồi.
Một con chó zombie thối rữa nửa mặt, lưỡi lòng thòng, đang trừng mắt nhìn chúng tôi.
◆APRIKOTTO:
Chó Zombie Núi. Thuộc tính bất tử cấp 3, đáng lẽ nên tấn công bằng thuộc tính lửa mới phải.
◆SHUVAIN:
Hai đứa đang dùng Kiếm Gỗ thì mong chờ gì chứ?
Shu giơ kiếm lên.
Ối, tính đánh thật à? Con này yếu đến thế cơ à.
◆RUSIAN:
Là Chó Zombie Núi mà phải không? Nó khá mạnh đấy.
◆APRIKOTTO:
Cấp độ thích hợp là 75 đấy.
◆SHUVAIN:
Đâu có nghĩa là không đánh bại được đâu.
Nó là loại quái vật mà dù không có trang bị thì cũng có thể xoay sở được.
Cứ có cảm giác như là nhà phát hành cố tình đặt nó ở đây vậy.
◆RUSIAN:
Thôi được rồi, tôi hiểu rồi! Chỉ còn cách chiến thôi! Á lên!
Tôi giơ khiên lên và hét lớn, con chó zombie lao thẳng về phía tôi.
Ôi, kinh tởm quá đi mất.
◆RUSIAN:
Trong lúc tôi dùng khiên phòng thủ thì sẽ không bị nhiễm virus, làm ơn giúp tôi với!
◆SHUVAIN:
Được rồi, tôi sẽ nhanh chóng hạ gục nó.
Shu khụy gối xuống phía sau con chó zombie.
Tư thế Bão Kiếm. Có vẻ như cô bé định dùng chiêu mạnh ngay từ đầu.
◆SHUVAIN:
Chém đây!
Cây kiếm gỗ vung lên.
Thanh kiếm phát ra tiếng “Rắc” kỳ lạ.
◆SHUVAIN:
Hả?
Shu ngạc nhiên nói.
Trên tay cô bé không còn cầm gì nữa.
À, gãy rồi à…
◆SHUVAIN:
Khoan đã, Kiếm Gỗ “Ầm!” bị gãy rồi! Chuyện gì đang xảy ra thế này?!
◆APRIKOTTO:
Cái này, rốt cuộc là sao…
◆RUSIAN:
Trước đó, con này phải làm sao đây!
Con chó zombie cứ liên tục tấn công tôi! Tấn công của tôi không hạ gục được nó!
Tôi cố gắng chống đỡ bằng khiên gỗ, nhưng cứ thế này thì…
◆SETTE:
Á!
◆AKO:
Cái khiên của Rusian!
Cái khiên của tôi cũng hỏng rồi!
Ôi trời, hơn nữa, chó zombie viện trợ còn đang đổ xuống từ trên núi nữa chứ!
◆RUSIAN:
Hết cách rồi, chạy mau!
◆SHUVAIN:
Uổng công đến tận đây mà!
◆AKO:
Chạy đi đâu bây giờ ạ?!
◆APRIKOTTO:
Rút về bãi cát!
Kiệt sức gần chết, cuối cùng cũng cắt đuôi được lũ chó zombie.
Bình thường chân tôi nhanh hơn nhiều, không có trang bị đúng là khổ thật.
◆SHUVAIN:
Chuyện gì vậy chứ, vũ khí bị hỏng rồi?! Chẳng lẽ là hàng lỗi?!
◆AKO:
Đâu có đâu ạ.
Người thợ chế tạo bị nghi ngờ liền thanh minh rằng mình bị oan.
◆AKO:
Chắc là độ bền hết rồi thôi mà?
◆APRIKOTTO:
Ừm. Nếu dùng vũ khí cấp thấp để tung ra kỹ năng cấp cao hoặc đòn tấn công uy lực lớn, độ bền sẽ bị giảm đi đáng kể.
◆SETTE:
Ồ, vậy à.
Đúng là theo thiết kế game thì phải thế thật.
Chắc là để người chơi không dùng mãi trang bị cấp thấp nữa.
◆SHUVAIN:
Cái đó tôi cũng biết mà. Nhưng bình thường dù độ bền bằng 0 thì nó cũng không hỏng mà, nhìn cái trượng của Ako kìa!
◆RUSIAN:
À, cây gậy của Ako lúc nào cũng độ bền bằng 0 mà.
Vì dùng cây gậy cấp 100 trở lên nên độ bền lúc nào cũng gần về 0.
Nhưng dù gì thì nó chỉ giảm các chỉ số tấn công thôi, chứ vẫn dùng được bình thường mà.
Thế thì nguyên nhân khiến kiếm bị hỏng là… À, đây rồi.
Kiếm của tôi hầu như không dùng nên vẫn còn trong tay. Nhờ thế mà tôi nhận ra.
◆RUSIAN:
Trên Kiếm Gỗ có ghi: "Không thể sửa chữa".
◆SHUVAIN:
Không sửa được sao?
Đấy là lời thông báo.
Thật ư?
Vậy là trang bị chế tạo trên đảo này đều không thể sửa chữa được.
Cũng có thể mọi thứ nhặt được ở đây đều chỉ dùng một lần. Quả nhiên là bản đồ sinh tồn có khác.
◆Ako:
Thảo nào độ bền bằng 0 là hỏng luôn! Không phải lỗi của em nhé!
Ako vừa nói vừa hớn hở.
Không phải lúc để mà vui mừng thế đâu.
◆Aprikotto:
Vậy thì, chúng ta…
Master (Kyou) dè dặt nói.
◆Aprikotto:
Phải tự tay chế tạo trang bị dùng một lần, một khi hỏng là xong đời, rồi khám phá hòn đảo đầy rẫy zombie để tìm cho ra cái máy chiếu từ trong di tích cổ ư?
◆Ako:
Vâng! Đó chính là mục tiêu của đội thám hiểm Alley Cats ạ!
Thì ra là vậy. Giờ thì tôi đã hiểu vì sao bản đồ này lại chẳng mấy ai chơi, và vì sao cái Máy chiếu Phép thuật Cổ xưa lại đắt đỏ đến thế.
Chúng tôi đồng loạt gật đầu.
◆Rushian:
Cố lên nhé, đội trưởng Ako.
◆Shuvain:
Bọn tớ chờ cậu nhé, đội trưởng Ako.
◆Aprikotto:
Tớ ủng hộ cậu, đội trưởng Ako.
◆Sette:
Cố gắng lên, đội trưởng Ako.
◆Ako:
Mọi người cũng giúp em với!


0 Bình luận