Netoge no Yome wa Onnanok...
Kineko Shibai Hisasi
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Quyển 14

Lời mở đầu: Vậy là chúng ta sẽ 'Gả Flag'!

0 Bình luận - Độ dài: 1,478 từ - Cập nhật:

embed0006-HD.jpg

Nghe lạ tai nhỉ, cậu đã bao giờ nghe đến từ "親フラ" (Oya Fura) chưa?

──Chắc là chưa rồi. Đây là từ hay dùng trong các buổi phát sóng trực tiếp hay trò chuyện thoại hơn là trong game online.

"親フラ" là viết tắt của "親フラグ" (Oya Furagu – Cờ hiệu phụ huynh), mang ý nghĩa là “tình trạng mà bạn cảm thấy như thể bố mẹ đang đến gần”, ví dụ như nghe thấy tiếng bước chân ngoài hành lang, hay tiếng cầu thang cót két chẳng hạn.

Bây giờ thì từ này còn được dùng để chỉ chung cả những lúc bố mẹ đã gọi tên hay đã bước hẳn vào phòng luôn rồi.

Trong game online cũng có lúc chúng tôi dùng từ "親フラ" này.

◆Kabotan:

Ui, toi rồi

Trong lúc đang đi săn cùng bạn bè không phải thành viên guild, một người bỗng gõ dòng chat như thế.

◆Dii:

Sao thế?

◆Kabotan:

Xin lỗi, bố mẹ tới!

◆Rushian:

À, bố mẹ à.

◆Kabotan:

Tớ đi đây một lát.

◆Egas:

Chúc bạn đi đường may mắn!

Bọn tôi đang di chuyển tìm quái thì tạm dừng lại. Cả nhóm đứng yên một chỗ, chờ Kabotan quay về.

Vì đây là bãi săn khá phổ biến nên dù dừng lại thì quái vật vẫn sẽ xuất hiện gần đó, vả lại cũng chẳng phải là rảnh rỗi gì.

Trong lúc xử lý đám quái, chúng tôi trò chuyện:

◆Dii:

Bị bố mẹ gọi nghe cũng hay ho ghê ha. Cười.

◆Rushian:

Hay ho cái gì chứ. Cười.

◆Dii:

Bây giờ thì thấy phiền thật đấy, nhưng đến lúc lớn, ra ở riêng rồi, lại tự dưng nghĩ "Ngày xưa thấy phiền vậy mà giờ nghĩ lại cũng tốt ghê ha". Cười.

◆Rushian:

Dì Dii, nguyên là dân thất nghiệp mà nói thì đúng là thuyết phục kinh khủng luôn đấy.

◆Dii:

Đúng không nào! Cười lớn.

Tên này vẫn phiền phức như mọi khi.

◆Dii:

Ở một mình thì làm gì có ai gọi tao đâu. Cười. Mấy người sẽ nói lẩm bẩm một mình nhiều lắm đấy.

◆Egas:

Đúng vậy ạ. Lúc tôi sống một mình cũng hay nói lẩm bẩm.

◆Rushian:

Ồ, vậy sao.

◆Dii:

Rushian mà ra ở riêng là hiểu ngay ấy mà. Cười.

◆Rushian:

Ở riêng…

Không hiểu sao, từ đó cứ thấy có gì đó sai sai.

◆Dii:

Ơ, cậu theo phe sống với bố mẹ à? Kiểu người ngại dọn ra ngoài?

◆Rushian:

Cũng không phải thế. Nhưng mà, ở riêng…

Không biết có làm không nữa…

Tôi không tài nào tưởng tượng được cảnh mình sống một mình.

Còn chuyện ra khỏi nhà thì tôi hiểu được. Có thể là sẽ đi học đại học ở xa rồi chuyển đi.

Chỉ là, nếu tôi bắt đầu sống một mình, tôi chỉ có thể nghĩ đến cảnh Ako sẽ dọn đến sống chung phòng thôi…

◆Egas:

À, xin lỗi mọi người. Tôi cũng bị gọi một chút rồi.

◆Rushian:

Tín hiệu phụ huynh nhiều ghê. Bạn đi nhé.

◆Dii:

Cờ hiệu cứ dựng loạn cả lên.

◆Egas:

Tôi sẽ quay lại ngay.

Lại mất thêm người, thế là tôi đành bảo vệ Dii và chờ họ quay lại.

◆Dii:

Rushian ở nhà với bố mẹ mà ít khi có tín hiệu phụ huynh nhỉ.

◆Rushian:

Nhà tôi bố mẹ về muộn lắm.

Buổi chiều thì hầu như không bao giờ có chuyện bố mẹ gọi cả.

◆Dii:

Đúng là một Tanker ổn định. Cười.

◆Rushian:

Lấy cái đó làm tiêu chí để tin tưởng nhau thì chịu thôi.

Đúng vậy, tôi không có tín hiệu phụ huynh.

Đúng, tín hiệu phụ huynh thì không có.

“Anh hai! Bây giờ anh rảnh không?”

◆Rushian:

Ấy!

◆Dii:

Sao thế? Cười.

Tín hiệu phụ huynh thì không có, nhưng tín hiệu em gái thì có thể lắm chứ.

“Có chuyện gì thế?”

“Em quên mua một món đồ, anh đi siêu thị mua giúp em được không?”

“Thiếu cái gì thế?”

“Nước mắm!”

“NƯỚC MẮM LÀ SAO VẬY!?”

Mà nước mắm là cái gì vậy trời!?

Nó là loại đồ vật gì vậy!?

“Mua về để làm gì đó!?”

“Làm gà rán!”

“À, gà rán thì đành chịu vậy.”

Thịt với đồ chiên thì tôi thua rồi. Là con trai cấp ba thì yếu lòng trước đồ chiên cũng là lẽ thường thôi.

Thôi rồi, xin lỗi Dii nhé.

◆Rushian:

Xin lỗi nhưng tôi có tín hiệu em gái.

◆Dii:

Em gái!? Gì mà nghe như người chiến thắng cuộc đời vậy!

◆Rushian:

Chừng hai mươi phút là tôi quay lại.

◆Dii:

Một mình hai mươi phút chắc không ổn đâu. Cười lớn.

◆Rushian:

Dii-san thì chắc chắn được, cố lên, cố lên!

Tôi phó thác hết cho Dii rồi nhảy phóc lên xe đạp.

Siêu thị gần nhất lại không có nước mắm, tôi đành chạy ra siêu thị xa hơn để mua, cuối cùng cũng mua được rồi quay về nhà.

◆Kabotan:

Rushian yên nghỉ tại đây.

◆Egas:

Chúng ta đã mất đi một người thật đáng tiếc.

◆Dii:

Mong bạn yên nghỉ.

◆Rushian:

Sao lại chỉ có mình tôi chết thế!

Chỉ có mình tôi nằm lăn ra như một cái xác không hồn.

◆Ako:

Tức là tôi sẽ xuất hiện với "Tín hiệu vợ" phải không ạ!

◆Rushian:

Không phải, đừng có làm vậy mà.

Dù không dựng cờ hiệu gì, Ako vẫn cứ xuất hiện từ đâu đó thôi.

◆Ako:

Mà này Shushu-chan dạo này mê gà rán ghê ha. Tôi cảm thấy có nguy cơ bị đối thủ vượt mặt rồi đó.

◆Rushian:

Bạn đừng có coi em gái tôi là đối thủ nữa được không?

Điều tôi muốn nói không phải chuyện đó.

◆Rushian:

Giờ thì Shu với Guild Master đang có tín hiệu phụ huynh phải không.

◆Ako:

Đúng rồi ạ.

Đúng vậy. Sở dĩ chúng tôi đang nói chuyện này là vì cả hai người đó vừa nói bị bố mẹ gọi rồi rời đi.

Tôi và Ako đang đứng ở góc bản đồ chờ họ.

◆Rushian:

Mẹ của Ako thường về lúc mấy giờ vậy?

◆Ako:

Muộn lắm ạ. Nhiều khi ăn tối xong rồi mà mẹ vẫn chưa về ấy chứ.

◆Rushian:

Muộn thật đấy.

◆Ako:

Nhưng mà tôi đã thề là nhất định phải về trước khi bố tôi về nhà đó.

◆Rushian:

Thề rồi cơ à.

Đúng là cùng kiểu người với Ako, thề là nhất định sẽ bảo vệ gia đình mà.

Thôi thì bỏ qua chuyện đó đã.

◆Rushian:

Vậy thì ban ngày không nói chuyện được, nên việc bị mẹ gọi thì cũng là chuyện bình thường phải không? Thế mà Ako lại chẳng bao giờ có tín hiệu phụ huynh cả.

Chuyện bị gia đình gọi nên AFK (vắng mặt tạm thời) thì mọi người khác đều khá thường xuyên, nhưng riêng Ako thì tuyệt nhiên không hề có.

◆Ako:

Tại vì dù có bị gọi thì tôi cũng phớt lờ đi mà.

◆Rushian:

Phớt lờ á!?

Không được phớt lờ chứ!

◆Ako:

Nếu Rushian không có ở đó thì tôi sẽ trả lời, nhưng nếu Rushian có ở đó thì tôi sẽ phớt lờ.

◆Rushian:

Có tôi ở đó thì vẫn phải trả lời đàng hoàng chứ!

Cứ làm thế nên bố của Ako mới nói với tôi là “Tôi cứ nghĩ kiểu gì rồi cậu cũng dắt con bé về nhà thôi” đấy!

◆Rushian:

Phải hòa thuận với gia đình chứ.

◆Ako:

Gia đình…

Tức là tôi phải hòa thuận với bố mẹ Rushian phải không ạ?

◆Rushian:

Đầu tiên thì hòa thuận với gia đình bạn cái đã!

◆Ako:

Tạm thời thì cứ chào hỏi đã ạ!

◆Rushian:

Không cần đâu mà!

Chuyện chào hỏi bố mẹ đối phương, học sinh cấp ba thì bình thường không ai làm vậy đâu.

Không làm… không làm đâu nhỉ? Hay là có làm nhỉ?

Tôi cũng chưa từng yêu ai nên không biết nữa.

◆Rushian:

Hơn nữa, bố mẹ tôi thường về vào giờ không có tàu điện ngầm chạy nên khó mà gặp được lắm.

◆Ako:

Mà nếu đến vào đêm khuya như vậy thì chắc sẽ bị coi là cô dâu vô duyên mất.

Tôi cố tình phớt lờ từ "cô dâu" đó.

◆Rushian:

Ngược lại, nếu bạn đến đón tôi ở nhà vào buổi sáng thì có thể chào hỏi được.

◆Ako:

À, buổi sáng thì tôi nghĩ không được đâu ạ. Cười.

◆Rushian:

Thôi, từ bỏ đi.

◆Ako:

Tôi vẫn muốn được gặp họ một ngày nào đó mà.

◆Rushian:

Một ngày nào đó… thôi.

Vào cái thời điểm ấy, tôi cứ nghĩ đó chỉ là chuyện của một ngày nào đó xa xôi lắm.

Tôi đã đinh ninh rằng, dù có thế nào đi chăng nữa, Ako cũng sẽ không đời nào gặp mặt bố mẹ tôi đâu...

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận