「……Giờ thì biết làm sao đây nhỉ?」
Tôi mơ màng nói, đảo mắt nhìn quanh những gương mặt với biểu cảm là lạ đang ngồi trước máy tính.
「Biết làm sao cái gì mà biết làm sao! Cậu không chơi LA à?」
「Chơi chứ.」
Nhưng có ai ngoài tôi thèm khởi động LA đâu chứ.
Tuy Sette-san mới xuất hiện vài ngày, nhưng không khí trong guild đã trở nên tệ đi rất nhiều.
Cuộc tìm kiếm địa điểm tụ tập rốt cuộc cũng chỉ là đi dạo loanh quanh rồi về tay trắng, chẳng có kế sách nào để thoát khỏi bế tắc này cả.
「Gì đây, không được nuông chiều thì khó chịu à?」
「Sao thế? Tự nhiên hung hăng với tớ làm gì?」
「Làm gì có.」
Đâu phải Ako đâu mà không được quan tâm là mặt nặng mày nhẹ chứ.
Còn Ako thì tạm thời vẫn cùng tôi hành động, nhưng có lẽ việc không đủ bốn người khiến em ấy bị căng thẳng, dạo gần đây tôi thấy em ấy rõ ràng bất ổn.
Hội trưởng thì vẫn như thường lệ―― nhưng cũng chẳng có vẻ gì là muốn chiều theo ý tôi. Dù tốt hay xấu thì cô ấy vẫn cứ tự nhiên là chính mình.
「Đăng nhập vào rồi, không biết có thấy cô ấy nữa không nhỉ?」
Tôi lẩm bẩm một câu, Segawa cũng đáp lại một cách bâng quơ.
「Không phải sao, do cậu tự 'cho ăn' nên cô ta mới cứ bám theo đấy thôi.」
Này, đừng có cố ý chọn từ ngữ khó nghe thế chứ.
「……Mọi người muốn chơi game cùng nhau ạ.」
「Ừ thì… đúng vậy.」
Ý kiến thẳng thắn của Ako cũng chính là tiếng lòng của tất cả mọi người.
Trong một thời gian khá dài, bốn chúng tôi đã cùng nhau chơi game, hiếm khi nào trộn lẫn người ngoài vào để chơi cùng. Thỉnh thoảng có tập hợp người thì cũng chỉ là những người có cấp độ và trang bị tương đồng, còn việc nhận người mới vào thì cơ bản là không bao giờ làm.
Thật ra, phong cách chơi, khoảng cấp độ, trang bị mà không hợp thì chơi cùng cũng thấy khó chịu lắm. Giống như chúng tôi không thể hòa nhập với dân ‘cày chay’ vậy, những người chơi mới bắt đầu cũng sẽ không vui vẻ gì khi chơi cùng chúng tôi. Nhưng nếu là một game mới ra thì còn nói làm gì, chứ giờ LA làm gì còn mấy người chơi ‘tân thủ’ thật sự, mà bỏ mặc họ thì…
「Ừm…」
「Ưm…」
Cả bọn nhìn chằm chằm vào màn hình trong bầu không khí lúng túng. Làm sao đây?
「À… Này.」
Bỗng dưng tôi nghĩ ra một chuyện.
Tôi nói với giọng có phần phấn chấn hơn, mọi người liền mơ màng nhìn tôi.
「Tớ đã nói từ trước rồi, đây đâu phải là Câu lạc bộ LA đâu. Đây là Câu lạc bộ Game Online mà. Vậy thì chơi game online khác cũng đâu có vấn đề gì, đúng không?」
「……Đúng là như vậy. Chỉ cần là game online thì game nào cũng được.」
「Chúng ta sẽ chơi game khác sao ạ?」
Phản ứng lại lời tôi, các thành viên trong guild đang uể oải liền chỉnh lại tư thế một chút.
「À thì ra là vậy, game khác à.」
「Ừ. Thỉnh thoảng đổi gió cũng tốt chứ sao?」
Đây là ý kiến đã từng bị bác bỏ trước đây. Nhưng lần này, tất cả đều sáng mắt lên trước lời tôi nói.
「Em thấy tốt ạ!」
「Đúng vậy, thỉnh thoảng cũng nên.」
「Được rồi, vậy chúng ta hãy chọn game đó đi.」
Ồ, ồ. Được thông qua dễ dàng đến vậy sao. Vậy là hoạt động hôm nay sẽ không có LA rồi.
Không phải tôi ghét việc phải làm gì đó với Sette-san đâu… mà, thôi được rồi. Chỉ là chơi game khác thôi, chứ đâu phải tránh mặt cô ấy trong LA đâu.
Về mặt ý nghĩa, việc chơi một game khác cũng giúp Ako phân biệt được sự khác nhau giữa đời thực và game. Nếu game thay đổi, vị trí cũng thay đổi, và hình ảnh của tôi gắn liền với 『Rusian』 có lẽ cũng sẽ khác đi.
——Tự nhận thức được rằng đó chỉ là lời bao biện, nhưng nghĩ đến việc có thể thoát khỏi những chuyện phiền toái, tinh thần tôi lại phấn chấn hẳn lên.
「Chúng ta chơi game gì đây?」
「Cũng đúng, game online thì có rất nhiều thể loại. Nếu tính cả các game console có chức năng CO-OP thì phải nói là nhiều như sao trên trời vậy.」
「Mấy cái đó đâu có cảm giác là game online đâu chứ.」
「Tớ nghĩ ít nhất cũng nên thử qua các game nổi tiếng. Tớ muốn đưa đó vào giáo trình cơ bản của Câu lạc bộ Game Online.」
「Cái gì vậy? Cái loại nghĩa vụ gì thế?」
Nghĩa vụ đó, nghĩa vụ!
「Em muốn chơi game mô phỏng quản lý trang trại này ạ!」
「Mấy người chơi game ‘xây dựng’ với số lượng đông người thế để làm gì chứ!」
Thật sự, tự nhiên chúng tôi lại trở nên sôi nổi hẳn lên. Đúng là tiện lợi thật mà.
「Vậy thì… đây ạ!」
Ako kéo tay áo tôi nói.
「Em muốn chơi game bắn người chết ạ!」
「Ako, thẻ vàng nhé!」
「Ế!?」
Do phát ngôn nguy hiểm, Segawa đã rút thẻ vàng cho Ako.
Ừm, tôi cũng thấy hợp lý thôi. Câu nói vừa rồi đúng là lời tuyên chiến với rất nhiều game thủ.
「Mà này, nếu bị thẻ đỏ thì sao?」
「Phải đến trường nhưng bị cấm tham gia hoạt động câu lạc bộ.」
「Nghiêm trọng quá đó!」
Cẩn thận lời nói của mình vào.
「Vậy thì chơi game thuộc thể loại bắn súng, FPS hay TPS đi. Tôi cũng đã điều tra trước về việc này rồi. Cứ chọn những game miễn phí có đánh giá tốt là không sợ lỗ đâu.」
「Vâng~」
Hội trưởng chọn một game FPS tên là Ultra Force. Không phải là lời của Ako, nhưng cứ coi nó là game bắn người là không sai. Tuyệt đối cấm nói ra.
Bắt đầu cài đặt từ trang web chính thức có chút không khí hoài niệm.
「Rusian, Rusian, đăng ký ở đâu vậy ạ?」
「Chỗ đó có ghi ‘Đăng ký mới’ đó. Nè, nhấn vào đây, điền tên và địa chỉ vào.」
「Rusian, chạm vào đi ạ!」
「Tự mình điền đi chứ… Thiệt tình, địa chỉ đâu?」
Client không nặng lắm, cài đặt xong ngay lập tức.
「Giờ thì chơi thôi. Vào phòng tân thủ đại rồi chiến đấu chứ?」
「Cũng được đó. Cũng chưa biết cách điều khiển lắm.」
「Ừm, cấp độ không đủ nên không dùng được vũ khí đã nạp tiền rồi.」
「Sao ngay từ đầu Hội trưởng đã nạp tiền rồi vậy?」
Trước ánh mắt hoài nghi của tôi, cô ấy lại nói một cách khó hiểu.
「Có gì lạ sao? Đó là cái gọi là ‘cúng dường’ đó. Khi một game mình đã chơi vui vẻ ở bản beta mở bắt đầu thu phí, hay khi bắt đầu một game mình mong đợi, thì kiểu gì chẳng bỏ chút tiền vào?」
「Không đâu.」
Nghe nói có người làm vậy, nhưng không ngờ lại có người trong đây. Đúng là game thủ online có nghiệp lực sâu nặng thật.
Với đà này, có khi sẽ xuất hiện những game mà người dùng sẽ đề xuất hệ thống nạp tiền và cầu xin ‘xin hãy vắt kiệt chúng tôi’ đối với các nhà phát hành tốt bụng.
「Giờ thì chơi thôi nào. Tất cả vào phòng hết chưa?」
Vâng, và thế là trận đấu bắt đầu.
Luật chơi là Team Deathmatch, nói cách khác là đấu súng đội đối đội.
「Team Deathmatch!」
「Ako, không cần phải nhại lại tiếng gọi bắt đầu trận đấu đâu.」
Cái giọng phát âm nghe là lạ mà lại hay nghe thật bực mình.
「Mấy đứa, thao tác cơ bản thì biết rồi chứ? Phòng này có friendly fire đó, cẩn thận.」
Friendly fire, tức là tấn công đồng đội. Trong phòng này, có khả năng bắn chết đồng đội. Nếu làm quá nhiều có thể bị kick ra khỏi phòng. Đương nhiên, nếu không phải cố ý thì hiếm khi xảy ra.
「Vậy thì tớ cứ xông lên bắn thôi.」
「Đúng là cậu. Thôi được, đi thôi.」
Tiếng súng lạch cạch chuyển đổi vũ khí để xác nhận. Và Ako thì lầm bầm một mình:
「À, nút này…」
Vân vân và vân vân.
Ngay sau đó, tiếng 「Fire in the hole!」đồng thời vang lên từ bốn chiếc loa.
Cùng với tiếng nổ ầm ầm, tầm nhìn bị bao trùm bởi một màu trắng xóa.
「…Ế?」
「Ồ?」
Khi ánh sáng và khói bụi tan đi, thể lực của tôi đã cạn kiệt hoàn toàn, chỉ còn lại những bóng dáng binh lính ngã gục.
“...Ako, ghê gớm thật, bất ngờ ăn ba liên tiếp luôn!”
“Nhưng mà là đồng đội đấy nhé.”
“C-Con xin lỗi ạ!”
“À, ra là ném lựu đạn ngay dưới chân mình à.”
Lần gục ngã đầu tiên không ngờ lại là do Ako tự sát.
“Tôi nghĩ, Ako có lẽ hợp với vị trí xạ kích hơn đấy chứ?”
“Xạ kích ạ?”
Ako mà làm xạ thủ ư. Chắc là sẽ thành "khoai tây" thôi.
"Khoai tây", đặc biệt là xạ thủ "khoai tây", là những tay bắn tỉa chỉ biết núp chặt một chỗ cách tiền tuyến rất xa mà bắn liên tục. Ngoại trừ bản thân ra thì chẳng ai được lợi gì, nên về cơ bản là bị cả địch lẫn phe ta ghét bỏ.
Cơ mà, dù sao vẫn hơn là ném lựu đạn vào đồng đội.
“Cháu có thể dùng súng trường sao ạ...?”
“Vậy thì có một cách rất hay. Nghe đây Ako, cứ coi tất cả kẻ địch đều là "đám hiện thực" đi.”
“Đám hiện thực... Kẻ địch toàn là đám hiện thực...”
Ako lẩm bẩm. Nghe hơi đáng sợ.
“Thôi nào, đi thôi. Tóm lại là cứ lao lên, giết hai tên rồi chết là có lời rồi!”
“À, ừm.”
Chúng tôi lại tiếp tục chạy—nhưng chân chúng tôi nhanh chóng dừng lại.
Một chuỗi vụ nổ liên tục vang lên ở khu vực được cho là tiền tuyến. Chắc chắn không thể tiến lên được.
Ối trời, cái gì thế này. Cơn mưa lựu đạn này là sao.
Từ bên kia thì "Combo! ", từ bên này thì "Fire in the hole! ", từ đằng đó thì "Ném lựu đạn! ", toàn là tiếng ném lựu đạn không thôi.
“Aaa! Vừa chạy khỏi lựu đạn thì lại có lựu đạn rơi trúng!”
“Shuu... tiếc thật, mất một người đồng đội.”
Mình phải tiến lên thay phần cậu ta. Tôi len lỏi qua màn mưa lựu đạn để tiến về phía trước.
Tránh các vụ nổ, tôi nấp sau một cái container được đặt một cách cố ý. Lựu đạn bay tới như mưa nhưng không thấy bóng dáng kẻ địch nào.
Ngay khoảnh khắc tôi lơ là đó, một tên lính địch với mặt nạ đen lao ra ngay trước mắt.
“À, chết tiệt!”
Tôi đã chủ quan. Ngón tay không kịp động đậy. Phản ứng của địch rất nhanh, đã nhắm trúng rồi. Mình sắp bị bắn.
Đúng lúc đó, tên địch phun máu từ đầu và ngã gục.
...Ơ?
“Cháu làm được rồi, Rusian! Cái đám hiện thực này, cho chúng nó biết tay!”
“Vừa nãy là Ako sao? Cảm ơn nhé.”
Không ngờ Ako lại có thể thực hiện một cú headshot đẹp mắt đến thế, thật bất ngờ.
“Cứ giao cho cháu. Cháu sẽ không để ai đụng vào Rusian đâu.”
“À, ừm.”
Ako đáng tin cậy ghê. Cái cảm giác kỳ lạ này là sao nhỉ. Vừa mừng vừa hơi tiếc nuối.
“Fufufu, cháu sẽ thổi bay cái đầu xinh đẹp đó của chúng nó!”
“Cậu hơi đáng sợ đấy.”
“Aaa, lại lựu đạn nữa rồi!”
Shuu lại lao lên và chết nữa rồi. Cậu là lợn rừng chắc?
“Mà Master đang làm gì thế?”
“Đang xem bản đồ, rồi đặt mìn Claymore ở những chỗ kẻ địch chắc chắn sẽ đi qua để phục kích.”
“Sở thích thật đáng sợ!”
“Headshot! Cháu làm được rồi, Rusian!”
Đây là lần đầu tiên chơi game này nhưng không ngờ lại vui đến thế.
Shuu vì quá hiếu thắng nên không chịu dừng lại cho đến khi K/D vượt qua 1, còn Ako thì bất ngờ lại năng nổ, Master thì cứ đặt bẫy hiểm rồi mỗi lần có ai đó dính bẫy là lại lộ vẻ mặt vui sướng.
Đúng là chơi game cùng mọi người vẫn vui nhất.
À, còn tôi ư? Tôi có điểm thấp nhất đấy. Cứ kệ tôi đi.
Chứ FPS đâu phải sở trường của tôi. Dù có chơi thì cấp độ cũng chẳng lên, nhân vật cũng chẳng mạnh hơn. Kỹ năng người chơi tăng lên thì tốt đấy, nhưng tôi vẫn muốn có chút đặc quyền khi chơi lâu cơ. Không thì chẳng có động lực mà chơi. Có những người như thế mà, đúng không?
Thôi thì bỏ qua chuyện đó, sáng hôm sau.
Lạ thay, tôi lại gặp Ako trên đường đi học.
Tôi nhận ra ngay vì em ấy cứ đi lại thập thò, nhìn quanh quất một cách sợ sệt, trông như một người đáng ngờ.
Tôi tiến đến gần từ phía sau và vỗ vai Ako.
“Này Ako, chào buổi sáng.”
“Hìu!?”
Ako cứng đờ người lại, sau đó nhận ra tôi thì thả lỏng người ra một cách yếu ớt.
“À, Rusian. Cháu cứ tưởng là kẻ địch.”
“Kẻ địch nào ở cái thế giới này chứ?”
“Tại vì, cứ mỗi lần rẽ qua khúc cua là cháu lại có cảm giác như thể có lính địch xuất hiện từ đó ấy.”
“Cái việc mình hiểu được cảm giác đó thật đáng ghét.”
Đúng là sau khi chơi FPS một thời gian, cái cảm giác cứ muốn "clear" góc khuất dù chỉ là đi bộ bình thường vẫn tồn tại.
“Vậy nên vì sợ quá, chúng ta nắm tay nhau đi học thì sao ạ?”
“Không được đâu.”
“Ưư, Rusian thật là khó tính.”
Thật đáng xấu hổ và gây chú ý, chẳng có gì tốt đẹp cả. Dù không thể phủ nhận là tôi cũng hơi mong ước một chút.
Cứ thế này, cái cảm giác đan tay vào nhau, tôi cứ hình dung ra mãi.
“Thôi được rồi, tôi cầm cặp cho cậu vậy. Này.”
“A, cảm giác này giống như là "đám hiện thực" ấy!”
“Đúng không đúng không.”
Cảm giác như tuổi thanh xuân vậy, vui thật.
À không, Ako không phải kiểu người như thế, và đây cũng không phải là hành động liên quan gì đến mấy chuyện đó. An toàn, an toàn.
Hơn nữa, so với mấy cặp đôi đang đi phía trước, nắm tay nhau các thứ thì chúng tôi thực sự rất bình thường.
“Nhưng mà dù sao thì việc nắm tay đi học... thật đáng ghen tị...”
“Đừng có nhìn tôi. Mấy cái đó là họ cố tình cho người xung quanh thấy đấy, đừng có dính vào.”
“Dù Rusian nói vậy nhưng cháu vẫn cứ bứt rứt với sát khí ngập tràn đây này.”
Ngay từ đầu đã đừng có sát khí làm gì.
“A, Rusian, có lẽ cháu thực sự hợp với FPS đấy ạ.”
“Sao tự nhiên lại nói thế?”
“Nếu có súng trường trong tay, cháu chắc chắn đã bắn xuyên đầu bọn chúng rồi!”
“Dừng lại ngay!”
“Fufufufufu, beautiful.”
Không được, cái này không được rồi.
Tôi run rẩy khi Ako cứ mơ màng về những cú headshot nhắm vào "đám hiện thực" trong đầu.
Cứ tưởng mọi chuyện đã tốt hơn nhiều rồi chứ.
Mệt mỏi vì phải ngăn Ako "bùng nổ", tôi chợt nhận ra đã đến giờ nghỉ trưa.
Tôi nghĩ cái tật của Ako là không phân biệt được game và thực tế đã đỡ hơn rồi, nhưng có lẽ không phải vậy.
Thôi kệ đi. Nhanh ăn cơm đã.
Tôi xoay bàn ra, ghép tạm với một thằng bạn cùng lớp. Đối với tôi, người không hay đi chơi với bạn cùng lớp sau giờ học, giờ nghỉ trưa là thời gian quan trọng để giao tiếp. Tôi sẽ đảm nhận vai trò của một otaku cởi mở. Nếu không ai bắt chuyện thì cứ im lặng vậy.
“À này Nishimura, tôi có chuyện muốn hỏi cậu đây.”
“Chuyện gì thế?”
Một trong những người bạn cùng lớp nói với vẻ mặt nghiêm túc một cách không cần thiết.
“Cậu khá am hiểu về máy tính đúng không?”
“Tuy không thể tự tin nói là ‘rất’ am hiểu, nhưng chắc chắn là hơn cậu đấy.”
Tôi chẳng là gì so với những người thực sự giỏi, nhưng tôi nghĩ mình am hiểu hơn so với học sinh trung học bình thường. Đại khái là vậy.
Với câu trả lời hơi mơ hồ của tôi, thằng bạn gật đầu,
“Thế là đủ rồi. Nếu cậu biết thì chỉ cho tôi với.”
“Cậu muốn hỏi gì?”
“Cách để giấu ảnh và video trong máy tính sao cho người khác không thể tìm thấy.”
...À ờ.
“Máy tính nhà cậu là dùng chung với gia đình à?”
“...Ừm.”
“Cái này thì...”
Đó là một vấn đề... nan giải đấy!
Tôi đây cũng từng chật vật lắm mới có được cái máy tính riêng, nên hiểu rõ tâm tình thằng nhóc này. Thế nên, tôi sẽ chẳng hỏi đó là ảnh ọt gì đâu. Coi như đó là lòng trắc ẩn của một “võ sĩ” vậy.
“Phải rồi, đại khái là tôi nghĩ ra năm cách.”
“Thật á?! Đỉnh thật Nishimura, tin cậy quá!”
“Ể, có thật sao?!”
Mấy đứa bạn cùng lớp đang nghe cũng hào hứng hẳn lên. Đúng là đối với tụi con trai dùng máy tính chung thì đây là một vấn đề cực kỳ thiết thực mà.
“Các cách bao gồm: thay đổi cài đặt để ẩn file và không hiển thị file ẩn; mã hóa cả thư mục; dùng phần mềm chuyên dụng để giấu đi; lưu tất cả vào USB và không để lại dấu vết gì trên máy tính… Nói chung nếu được thì cách cuối cùng – lưu vào thiết bị riêng rồi tự mình bảo quản – là ổn định nhất.”
“Ừm ừm.”
Thằng nhóc gật gù lắng nghe một cách chăm chú.
“Nhưng mà không có thiết bị bên người thì chịu, với lại cứ mỗi lần cắm cái thứ gì đó lạ hoắc vào máy thì cũng dễ bị nghi ngờ. Vậy nên, nếu muốn giấu thẳng vào trong máy tính, tôi xin đề xuất ‘Tấn công dạng sóng ẩn mình’.”
“Cái chiến thuật gì mà ngầu vậy!”
Ngầu gì đâu. Việc cần làm thì đơn giản và dễ thôi.
“Nói nôm na là, cậu tạo một thư mục với tên đại khái là một chữ cái, rồi bên trong lại tạo vô số thư mục với tên chữ cái tương tự. Cấu trúc thì làm kiểu đa tầng siêu phức tạp, chỉ để một thư mục đúng là thư mục chứa đồ. Mở cái nào ra cũng toàn thư mục lộn xộn chẳng hiểu gì, phải đi đúng đường xuyên qua tầng tầng lớp lớp mới đến được file mong muốn. Đó chính là tấn công dạng sóng. Chưa kể tất cả ‘hàng’ phải đổi đuôi từ .jpg hay .avi sang một định dạng khác để tránh bị tìm kiếm…”
Đúng lúc đó, loa phát thanh trong lớp vang lên tiếng “tùng… tùng… tùng…” quen thuộc.
“Tôi là Hội trưởng Goshōin đây. Em Nishimura của lớp Một-hai, khẩn cấp đến phòng Hội học sinh ngay. – Xin nhắc lại. Em Rushi… à nhầm, em Nishimura của lớp Một-hai. Đến phòng Hội học sinh ngay lập tức. Hết.”
Tiếng “tùng… tùng… tùng…” kết thúc buổi phát thanh.
Đúng như lời giới thiệu, đó là giọng của Master. Nhưng đến đoạn sau, rõ ràng là suýt chút nữa thì gọi Rusian, để lộ bản chất rồi còn gì! Đến phòng Hội học sinh ngay là sao, ‘ngay’ là sao chứ?
“Vừa nãy gọi Nishimura đúng không? Nhưng mà Nishimura có tham gia Hội học sinh đâu? Hội trưởng đích thân gọi thì đã làm gì vậy?”
“Mà Hội trưởng ấy là con gái của một người có chức quyền trong trường mình, còn học giỏi nhất khối nữa chứ.”
“Nhưng cô ấy lại giữ khoảng cách với các học sinh khác, cứ như một nữ hoàng vậy.”
“Cô ấy bảo mày đến ngay lập tức sao?”
“Hình như thế…”
Bị gọi vào giờ nghỉ trưa thì đúng là lạ thật, nhưng chắc cũng không có việc gì to tát đâu, dù sao đối phương cũng là Master mà. Trong khi tôi còn đang nghĩ một cách thoải mái như vậy, thì ngược lại, mọi người đều nhìn tôi với ánh mắt xa xăm rồi tự động tránh xa.
“Tạm biệt Nishimura, bảo trọng nhé…”
“Lúc nào về thì kể tiếp nha.”
“Sao tự nhiên tôi lại bị dựng cờ tử thế này hả trời?”
Bốp, một cái vỗ vai. Ngước lên nhìn thì thấy Takasaki đang cười tươi roi rói, giơ ngón tay cái về phía tôi.
“Cứ giao Ako-chan cho tôi!”
“Takasaki, Ako đã nói là nhìn mày thấy ghê người lắm mà.”
“Ughh… á á á á!”
“Takasaki!”
“Takasaki! Takasaki—!”
Bỏ lại Takasaki đang “chìm xuồng” một cách ngoạn mục, tôi đứng dậy. Tiện tay mang theo bữa trưa là bánh mì luôn.
Trước khi ra khỏi lớp, tôi liếc nhìn về phía mấy đứa con gái đang tụm lại một chỗ, ồn ào. Đương nhiên là tụi nó cũng nghe thấy tiếng loa rồi, Segawa đang nhìn về phía này nên tôi thử dùng ánh mắt để hỏi.
“Này, có nghe thấy gì không?”
“Không có gì cả. Lạ thật đấy, giờ này mà lại có chuyện.”
“Đúng là… chẳng biết có việc gì đây.”
Khi tôi nghiêng đầu, Segawa chỉ khẽ nhún vai.
“Làm sao mà biết được Master đang định làm trò gì chứ.”
“Đúng thế nhỉ.”
Quá đúng luôn.
Chắc chắn là cô ấy không có ác ý gì, nên tôi tin tưởng điều đó.
“Thôi, tôi đi đại vậy.”
“Ừ ừ, cố lên nha.”
Cái gì mà cứ như chuyện người dưng thế – à mà thực ra tôi cũng không chắc tụi nó có nói thế không, nhưng tôi tự tin đến tám phần là đúng. Ánh mắt, biểu cảm, cử chỉ nhỏ nhặt cũng đủ để truyền tải thông điệp mà.
Nhưng mà sao tôi với Segawa có thể hiểu ý nhau chỉ bằng ánh mắt thế này, trong khi với Ako – vợ của tôi (trong game) – thì lại lệch pha đến vậy nhỉ. Hay là con bé cố tình giả vờ không biết?
“Akane, cậu với Nishimura-kun thật sự rất thân nhau nhỉ?”
“Hả?”
Akiyama-san đang cười tủm tỉm nhìn chúng tôi.
Cô ấy kéo kéo một bên tóc tết hai bím của Segawa rồi nói.
“Nãy giờ cậu với Nishimura-kun cứ nhìn nhau rồi giao tiếp gì đó mà? Kiểu như ánh mắt chạm ánh mắt là hiểu ấy?”
“Nà, nói cái gì…”
Ồ, Segawa đang bối rối kìa. Bình tĩnh nào, bình tĩnh nào, càng hoảng thì càng hỏng việc đấy.
“Akiyama-san, thôi được rồi. Chứ cứ thế này thì người chịu trận bị nói này nói nọ là tôi đấy.”
Tôi vừa nói vừa cười khổ. Bình thường thì đến đây sẽ là “Xin lỗi, xin lỗi” rồi câu chuyện kết thúc.
Nhưng Akiyama-san lại gật đầu một cách khó hiểu.
“Tưởng chỉ là trò tự giễu thôi chứ, nhìn thế này mới thấy Nishimura-kun đang ‘chống lưng’ cho Akane đấy nhỉ. Đúng là Nishimura-kun chu đáo thật.”
“Hả…?”
“Tại sao tôi lại phải để cái tên đó ‘chống lưng’ cho mình chứ. Đừng có nói mấy cái kiểu đó, tôi khó chịu thật sự đấy.”
“Cái vẻ mặt ghét bỏ đó đã nói lên tất cả rồi còn gì?”
Cô ấy vẫn nói gì đó, nhưng Segawa dùng ánh mắt ra hiệu ‘Đi nhanh đi!’ nên tôi đành ngoan ngoãn rời khỏi lớp. Chuyện sau đó chắc tự cô ấy sẽ lo liệu được thôi.
Nhưng mà dạo này Akiyama-san cứ hay trêu chọc tôi với Segawa một cách lạ lùng. Mong là cô ấy sẽ dừng lại trước khi tôi bị lộ chuyện otaku với mọi người thì tốt – vừa nghĩ vậy tôi vừa đi đến phòng Hội học sinh. Đây là căn phòng mà tôi từng đến một lần rồi.
Dù sao thì, tôi cũng gõ cửa cộc cộc.
“À ừm, Nishimura đây ạ.”
“Tốt. Vào đi.”
Giọng nói uy nghiêm vọng ra từ bên trong là của Master. Thật đáng kinh ngạc khi cái cách nói chuyện ấy lại hợp với cô ấy đến vậy.
“Vậy tôi xin phép vào ạ…”
Tôi không ngần ngại mở cửa rồi nhìn vào trong. Ở đó,
“Mừng anh về, Rusian.”
Ako đang chờ đợi với nụ cười rạng rỡ trên môi, khuôn mặt cứ như cô dâu mới về nhà chồng vậy.
ẦM! Tôi theo phản xạ đóng sập cửa lại.
“Ấy, ừm, vừa nãy là…”
Két… Két… Két… Cánh cửa mở ra với tiếng kêu rít rít.
“Ru—shi—an—?”
“Ái chà?!”
Cánh cửa cứ thế mở ra kẽo kẹt, và từ đó ló ra khuôn mặt đầy oán giận của Ako. Uầy, sợ quá, cứ như bị nguyền rủa vậy. Thậm chí còn cảm giác như đã bị nguyền rủa rồi ấy.
“Sao anh lại đóng cửa ạaaaaaaaa?”
“Xin lỗi, tự nhiên tôi phản xạ thôi.”
“Cái phản xạ có điều kiện đó thật kỳ lạ! Em thì chỉ cần Rusian có ở đó thôi là dù là phòng thay đồ nam em cũng sẽ lao vào ngay lập tức!”
“Vì cuộc sống học đường sau này, mau chữa cái bệnh đó ngay đi.”
Nếu mà thật sự làm thế thì sẽ thành chuyện lớn đấy.
“Thôi đứng đó nói chuyện cũng chẳng ra đâu, vào đi.”
Master từ bên trong nói vọng ra. Tôi đẩy lưng Ako vẫn còn đang hậm hực vào phòng Hội học sinh.
Tôi ngồi xuống một góc bàn họp hình tròn, đối diện với Master.
“Vậy, hai người ở đây cùng nhau, chắc lại có việc gì liên quan đến Ako nữa rồi ạ?”
「Xin lỗi đã khiến cậu mừng hụt, nhưng cô bé Ako không liên quan đâu.”
Ơ, thế ư? Tôi cứ tưởng đằng nào thì Ako cũng gây ra chuyện gì đó rồi chứ.
“Em vẫn luôn cố gắng chăm chỉ đó ạ. Trong giờ học hay giờ giải lao, em đều ngoan ngoãn, và dù rất muốn tung chiêu liên hoàn vào đám người đang tụ tập ở quầy căn-tin để mua đồ, nhưng em đã kiên nhẫn nhịn rồi đó ạ!”
“Vừa nảy ra ý đó thôi là đã không còn chăm chỉ nữa rồi.”
Mà thôi, giờ giải lao ồn ào một chút cũng chẳng sao đâu. Không cần phải ngoan ngoãn quá mức thế đâu.
“Vậy thì, hai người đang làm gì ở đó vậy?”
“Còn phải hỏi nữa!”
Hội trưởng Kyō ưỡn ngực, khạc một tiếng,
“Ta đang ‘đóng vai Hội trưởng hội học sinh tư vấn cho các hậu bối đang lo lắng về đời sống học đường’.”
“Em đang ‘đóng vai học sinh năm nhất tìm đến Hội trưởng hội học sinh để được tư vấn về nỗi lo học đường’ ạ!”
Ako cũng hùng hồn đáp lời với vẻ đắc ý.
“Thế là lấy cớ đó để chiếm đóng phòng Hội học sinh à…”
“Sao lại nói là cái cớ chứ, thật là phật ý. Đó cũng là một phần sự thật đó!”
“Thật đáng tiếc nhỉ.”
Nếu đúng là đang tư vấn đàng hoàng thì đó cũng là sự thật. Ako đang lo lắng về đời sống học đường, nên chắc chắn có chuyện muốn được tư vấn rồi. Tôi nhìn Ako, cô bé nở một nụ cười tươi rói,
“Em cũng bất ngờ lắm đó, đây là lần đầu tiên em thấy một Hội trưởng vô dụng đến thế!”
“Chuyện tư vấn đời sống học đường ấy mà, có hỏi gì ta cũng chịu không biết đâu.”
Ha ha ha ha ha, hai người cười phá lên vui vẻ.
“Cái quái gì vậy…”
Tôi thở dài, đưa miếng bánh mì lên miệng. Bánh mì kẹp croquette đã nguội, nhưng hương vị cũng không tệ lắm.
À mà, bữa trưa của tôi thì tám phần là bánh mì mua ở căn-tin, hai phần còn lại là cơm hộp Ako làm. Ban đầu thì tôi tự mang cơm hộp từ nhà đi, nhưng vì Ako thỉnh thoảng làm cơm hộp cho tôi, nên giờ tôi toàn ăn bánh mì thôi.
Không, chính Ako thì bảo là sẽ làm cơm mỗi ngày, nhưng lại viện đủ lý do như buồn ngủ, ngủ quên, hay hơi uể oải nên chẳng mấy khi làm. Tôi cũng chẳng dám lớn tiếng than phiền gì, nên chỉ dặn cô bé là cứ làm khi nào muốn thôi.
“Thật sự thì em còn muốn học online từ đây, qua màn hình luôn đó. – A! Nếu em học online từ nhà, qua màn hình, thì em sẽ không cần bước chân ra khỏi phòng dù chỉ một bước nhỉ!? Tuyệt vời quá còn gì!?”
“Thế tiết thể dục thì sao?”
“Em sẽ vận động trong trò LA (Legendary Age).”
“Đó chỉ là đi săn quái vật thôi mà.”
Nếu gọi săn quái là thể dục, thì tôi lúc nào cũng đạt điểm tối đa rồi.
Ăn bánh mì thì chẳng mất bao nhiêu thời gian. Lúc tôi ăn xong một cách qua loa, Hội trưởng Kyō cũng đã dọn dẹp xong hộp cơm của cô ấy.
“Vậy rốt cuộc Hội trưởng có việc gì cần chúng tôi vậy?”
“Ta đã bảo là không cần khách sáo mà. Ta muốn nhờ Rusian làm một việc lặt vặt.”
“Chuyện như vậy thì nhờ người quen bên Hội học sinh có phải tiện hơn không?”
“Rusian, cậu hãy suy nghĩ kỹ xem ta có những người quen mà có thể dễ dàng nhờ vả như vậy hay không, rồi hãy nói lại lần nữa xem nào?”
Cô ấy nở một nụ cười tươi rói. Tôi cảm thấy một áp lực đáng sợ, kiểu như: Lần tới mà còn nói thế nữa thì tôi sẽ cho cậu thôi học ngay lập tức. Xin lỗi, tôi xin lỗi mà.
“…Không, không có gì ạ.”
“Tốt. Vậy đi thôi.”
Khi chúng tôi đứng dậy, Ako vội vàng giơ tay lên.
“Hai người đi đâu vậy ạ? Cho em đi cùng với—”
“Chúng ta đến phòng giáo viên.”
“Đi đường bình an ạ!”
Và cánh tay cô bé lập tức buông xuống.
Đúng là trở mặt nhanh như chớp.
“Đừng lo lắng, không phải việc gì to tát đâu. Đi theo ta.”
“Chúc hai người may mắn ạ!”
Ako vẫy tay tiễn chúng tôi.
Khốn kiếp, tôi cũng muốn lười biếng tận hưởng giờ nghỉ trưa cùng Ako.
“Xin lỗi nhé, đã làm phiền hai em đến đây.”
Người đang đợi chúng tôi trong phòng giáo viên là cô Neko Hime – cô Saitō-sensei, đang chắp hai tay lại.
“Không vấn đề gì ạ. Xin cứ giao phó cho chúng tôi, câu lạc bộ Game Online Hiện Đại.”
Hội trưởng Kyō ưỡn ngực nhận lời, nhưng chúng tôi còn chưa biết chuyện gì cả. Chúng tôi được gọi đến đây làm gì vậy?
“Uhm… em phải làm gì ạ?”
“Thế này này, cô muốn hai em xem giúp chiếc máy tính này. Là của thầy Kashiwagi đó.”
Cô giáo dùng ngón tay chọt chọt vào thùng máy tính để bàn.
“Thầy Kashiwagi thấy tin tức kiểu như ‘Bảo mật máy tính đang gặp nguy hiểm! Hỗ trợ hệ điều hành sắp kết thúc!’ nên đã cố nâng cấp hệ điều hành một cách liều lĩnh, nhưng giữa chừng thầy ấy thấy có điềm chẳng lành nên đã dừng lại, thế là giờ máy tính bị trục trặc rồi.”
“Thì đương nhiên là sẽ bị trục trặc rồi.”
Việc dừng giữa chừng lúc cập nhật là một trong những hành động nguy hiểm nhất đó. Không bị trục trặc mới là lạ.
“Vì thầy ấy dừng lại trước khi chạm vào các phần cốt lõi nên đa số mọi thứ đã trở lại bình thường. Nhưng một số thao tác bị lỗi không ổn định, đặc biệt là Excel không chạy được, nên…”
“Chúng em sẽ sửa nó ạ?”
“Đúng vậy đó.”
Nói tóm lại là chuyện tương tự như cái lần được hỏi trong lớp học nhỉ. Việc nhờ vả chúng tôi thì đằng nào cũng là mấy vụ như thế này thôi mà. Nhưng thôi, còn tốt hơn nhiều so với việc bị bảo là hãy dạy cách làm máy tính hay tự làm một cái máy tính.
“Vậy này, cô đã kiểm tra rồi, điểm phục hồi tự động đã được tạo ba ngày trước. Đây là đĩa CD cài đặt Excel. Trong trường hợp xấu nhất thì có cả đĩa cài hệ điều hành, nhưng làm ơn chỉ dùng nó khi thật sự không còn cách nào khác nhé. Nếu phục hồi từ bản sao lưu thì giờ nghỉ trưa sẽ hết mất.”
“…………Vâng.”
Giờ thì chính người nhờ vả đã đưa ra phương pháp sửa chữa rồi, vậy tôi còn cần phải làm gì nữa nhỉ?
Chơi game online nhiều thì tự nhiên cũng sẽ hiểu biết về máy tính thôi, nên chắc chắn cô Neko Hime có thể tự mình làm được mà, mấy chuyện thế này ấy mà.
“Uhm, cô Neko—cô Saitō-sensei, cô tự sửa được mà đúng không ạ?”
“Không được đâu không được đâu. Cô không rành về máy tính đâu.”
Cô ấy nói với một nụ cười vô tư.
“Sao lại giống Segawa vậy… Nhưng thôi, em sẽ làm vậy, có vẻ không phải là vấn đề lớn gì cả.”
“Cảm ơn em. Dù sao đây cũng là máy tính của trường, nên cô sẽ giám sát để em không nhìn thấy những chỗ kỳ lạ nhé.”
Đâu có chỗ nào để mà làm mấy chuyện kỳ lạ chứ. Trước mắt, tôi sẽ khôi phục lại máy tính từ điểm phục hồi, nếu vẫn không chạy thì cài đặt lại phần mềm. Trường hợp xấu nhất thì sao lưu dữ liệu rồi cài đặt mới hoàn toàn, theo như lời cô Neko Hime đã nói vậy.
Việc phục hồi ban đầu chỉ mất vài phút. Tôi nhìn chiếc máy tính đang ù ù kêu.
“Thế nào rồi Nishimura, sửa được không?”
“Ừm, vẫn chưa biết được ạ.”
“À, phải rồi nhỉ.”
Thầy Kashiwagi-sensei, giáo viên môn Lịch sử Nhật Bản khoảng cuối tuổi bốn mươi, vừa cười gượng vừa hỏi. Tôi cũng đang học tiết của thầy, nhưng chưa bao giờ thấy thầy làm các bản in thủ công phức tạp cả. Chắc thầy ấy không giỏi dùng máy tính đâu, tôi nghĩ vậy.
“Giờ em sẽ thử chạy nó xem sao, nếu chạy được thì sẽ đỡ vất vả hơn nhiều… Ô!”
Màn hình khởi động Excel đã hiển thị.
“Chạy được rồi ư. Hừ, sửa dễ thế nhỉ. Thầy ấy mày mò nửa ngày mà nó vẫn không chịu chạy đấy.”
“Chuyện này chỉ là biết hay không biết thôi mà.”
Thế giới mạng rộng lớn lắm, chắc chắn sẽ có người từng mắc phải những lỗi y hệt mình. Cứ tham khảo kinh nghiệm của họ thì phần lớn vấn đề đều có thể giải quyết ngon ơ.
"Suýt chút nữa là không kịp chuẩn bị cho bài kiểm tra rồi. Thành thật xin lỗi cậu, Nishimura nhé," thầy Kashiwagi hồ hởi nói, trông mừng ra mặt.
Lúc ấy, tôi chỉ muốn hối hận cho thấu ruột gan.
"…Lẽ ra tôi không nên sửa giúp mới phải."
"Kết quả cũng có thay đổi gì đâu, lo mà học đi."
Thầy giáo vừa nói vừa "ha ha ha" cười lớn. Khốn thật, chỉ giỏi nói nhảnh tai vì tự mình giải quyết xong vấn đề.
"À mà, cái Câu lạc bộ Điện tử… gì gì đó, hình như hoạt động tốt hơn tôi nghĩ nhỉ, Goshōin."
"Đó là bởi những người có kỹ năng và nhiệt huyết cần có nơi để phát huy, để phát triển tài năng của mình, thưa thầy. Chúng tôi luôn sẵn lòng giúp đỡ."
"Ha ha ha, mấy vụ này cứ giao cho các em là yên tâm rồi."
"Vâng, chúng tôi chờ đợi."
Hội trưởng ngẩng cao đầu tự hào. Nghe thì có vẻ vậy, nhưng mà… Câu lạc bộ của chúng tôi là câu lạc bộ game online, chứ có phải câu lạc bộ tiện ích máy tính đâu.
"Cảm ơn hai em nhiều lắm nhé. Nếu là cô thì chịu thôi, chẳng biết làm thế nào cả."
"Vâng…"
Tôi cố nhịn không thốt lên câu "Không đời nào không làm được đâu ạ!" thì cô Saitō-sensei cười lấp liếm rồi nháy mắt với tôi. Kìa, tuy có chút bất ngờ nhưng cũng đâu có làm gì to tát đâu… mà không phải vì thế mà tôi rung rinh đâu nhé!
"Vậy chúng em xin phép ạ!"
"Em xin phép!"
Ở lâu trong phòng giáo viên cũng thấy không thoải mái, nên tôi quyết định chuồn càng nhanh càng tốt. Ngoài hành lang trước phòng giáo viên, nơi vẫn còn khá nhiều người qua lại, tôi hỏi Hội trưởng, người đang tỏ vẻ rất hài lòng.
"Thế cái việc vừa rồi là việc gì vậy Hội trưởng? Đâu phải việc tụi mình cần làm đâu."
"Không phải vậy đâu."
Hội trưởng tủm tỉm cười.
"Nishimura-kun, cậu có biết trường mình không có câu lạc bộ máy tính không?"
"Em cũng nghĩ là không có, vì không thấy trong danh sách giới thiệu câu lạc bộ."
Nếu có thì có khi tôi cũng đã tham gia rồi. Cũng hơi hứng thú mà.
Cơ mà chắc chắn dù có vào câu lạc bộ kiểu đó thì cũng chẳng có cô gái đáng yêu nào như trong câu lạc bộ game online đâu nhỉ.
"Lý do là, trường chúng ta hiện giờ không có một giáo viên nào am hiểu về điện tử cả."
"Không một ai luôn ạ? Chẳng lẽ không có ai?"
"Ừm. Chỉ có vài giáo viên biết chút ít, nhưng chỉ ở mức tối thiểu thôi. Như vậy, sẽ không có ai có thể xử lý các sự cố về thiết bị điện tử."
Thế thì phiền phức thật. Cứ một chút trục trặc nhỏ lại gọi thợ sửa thì tốn kém không kể xiết.
"Thế nên mới đến lượt chúng ta ra tay. Nghe nói, việc học sinh có thể làm miễn phí những việc mà lẽ ra phải trả tiền cho thợ, là một cảm giác cực kỳ sảng khoái đối với giáo viên đấy. Cảm giác dùng vật phẩm nạp tiền tuy tuyệt vời thật, nhưng nếu có thể làm được điều tương tự mà không cần nạp tiền, thì đó cũng là một cảm giác thỏa mãn lớn lao."
"Cái ví dụ đó thì sao đây?"
Mà khoan, Hội trưởng tự ý đại diện cho giáo viên mà nói xấu học sinh như vậy có ổn không? Ngay trước mặt phòng giáo viên luôn kìa, không sợ bị mắng sao?
"Dù sao đi nữa, thông qua việc thể hiện giá trị sử dụng và giá trị tồn tại như thế này, câu lạc bộ của chúng ta sẽ càng có cơ hội được duy trì lâu dài. Rốt cuộc, điều quan trọng chính là những hoạt động nhỏ nhặt hàng ngày. Đây cũng là một công việc rất quan trọng đấy."
Nghe Hội trưởng nói vậy, tôi cũng thấy có lý. Nếu câu lạc bộ game online được nhìn nhận là có ích, thì chắc chắn sẽ không ai nghĩ đến chuyện giải tán ngay lập tức.
"Nhưng mà lần này có khi để Neko Hime-san làm là được rồi còn gì?"
"Cái đó cũng có vấn đề của nó đấy."
Hội trưởng liếc nhìn vào phòng giáo viên đang mở cửa. Neko Hime đang viết gì đó lên tờ giấy in.
"Thầy Kashiwagi đó là một người có tư tưởng khá cổ hủ. Dù hoàn toàn không rành về các thiết bị điện tử, nhưng quan điểm của thầy ấy là 'đàn ông mà kém phụ nữ trong việc thao tác máy móc thì không thể chấp nhận được'. Vì vậy, nếu cô Saitō-sensei, một phụ nữ trẻ, nhanh chóng sửa xong, thì sẽ làm tổn hại đến lòng tự trọng của thầy ấy."
"Nếu là một cô bé nhỏ tuổi hơn giúp thì chẳng phải thầy ấy sẽ vui hơn sao?"
"Tạm gác lại cái sở thích biến thái của Rusian sang một bên, thì thầy ấy có suy nghĩ như vậy đấy."
"Tôi đâu có sở thích biến thái kiểu đó!"
Là tôi kì lạ sao!?
Thật sự mà nói, tôi nghĩ việc kém hơn người khác trong việc thao tác máy móc cũng không sao, nhưng mà kiểu ông chú như vậy thì chắc cũng có nhiều.
"Vì vậy, nếu cô Saitō-sensei tự sửa xong, thì sau này sẽ ảnh hưởng xấu đến mối quan hệ giữa hai người. Đó là điều không nên. Khi đối phó với kiểu người như thầy ấy, tốt nhất là nên chuẩn bị sẵn một 'lối thoát' dễ hiểu cho họ."
"Lối thoát" hả? Kiểu như một lời bào chữa hay lý do hợp lý nào đó à.
"Và đó là…"
"Là 'Câu lạc bộ Game Điện tử Hiện đại, nơi tập hợp những học sinh trông như otaku' đó. Bọn chúng có tài đặc biệt, nên làm được gì cũng không có gì là lạ cả. Bản thân thầy Kashiwagi cũng có thể tự lý giải rằng hồi trẻ mình cũng am hiểu máy móc hơn những người lớn khác ở độ tuổi đó—kiểu vậy. Hơn nữa, những người kiểu này một khi đã chấp nhận thì sau này sẽ trở thành chỗ dựa vững chắc. Chúng ta cũng có lợi mà."
"À… ra là vậy."
Có thể nhờ vả câu lạc bộ game online thì được, chứ nhờ một học sinh cụ thể thì lại thấy kỳ cục.
Kiểu ưu ái kỳ lạ như vậy thường hay gây ra rắc rối, nếu nhờ vả thì chắc phải theo đơn vị nhóm thì mới ổn.
"Cô Saitō-sensei cũng là giáo viên mới. Cô ấy không có nhiều thời gian để lo mấy việc lặt vặt liên quan đến máy tính. Việc bị cho là có sở thích trẻ con như game hay máy tính cũng không tốt. Chúng ta đảm nhận những việc đó thì cũng có lợi cho cô ấy. Giúp đỡ lẫn nhau mà."
"Hội trưởng cũng suy nghĩ nhiều thứ ghê nhỉ."
Khi được thầy cô nhờ vả, tôi chưa bao giờ nghĩ đến chuyện thâm sâu như vậy. Nghe nói trong LA, những guild lớn cũng có cái gọi là "ngoại giao", chắc Hội trưởng guild cũng suy nghĩ và hành động như vậy nhỉ.
"Cái gì ấy nhỉ, "hoàng đế học" hay gì đó, được dạy mấy thứ đó hả?"
"Nói là 'thuật nắm giữ lòng người' thì đúng hơn. Ngay cả khi đang trò chuyện bình thường, vẫn phải dự đoán được tâm lý của đối phương, và dẫn dắt họ đến kết quả tốt nhất cho mình. Tuy không phải là việc gì hay ho, nhưng đôi khi lại rất tiện lợi. Ví dụ như thế này—"
"Ồ!"
Đùng một cái, Hội trưởng khoác vai tôi.
Cơ thể mảnh khảnh của Hội trưởng bao trọn lấy tôi từ phía sau, và có thứ gì đó mềm mại, nhũn ra, ép vào phía sau vai tôi. Ồ, cái này, thật… đợi đã, không không, không được nghĩ bậy bạ!
Tôi lắc đầu để xua đi những cảm xúc không nên có, rồi lập tức tách mình ra khỏi Hội trưởng.
"Giật, giật cả mình! Làm sao vậy, tự nhiên thế?"
"Cô tưởng cậu sẽ thích một chút 'phần thưởng' nhỏ chứ. Nhưng mà này Rusian, khi Ako-chan làm điều tương tự, cậu đâu có phản ứng như thế?"
"Thì, cô ấy là 'vợ' tôi mà."
Tôi thầm thêm vào trong lòng, "Trong LA ấy." Nhưng mà đúng là tôi hơi bất ngờ thật, tim đập thình thịch luôn. Bởi vì kìa, cái đó kìa, cái đó thế này thế nọ mà.
Trong khi tôi cố hết sức che giấu ánh mắt cứ muốn dán chặt vào bộ ngực trước mặt mình, thì cô ấy nói.
「Việc này giúp đo lường khoảng cách giữa tôi và cậu, đồng thời khiến Rusian tự nhận thức được rằng mình cần chân thành hơn với Ako. Khi đó, thái độ của Rusian đối với Ako sẽ dịu đi phần nào, giúp cô bé giải tỏa bớt căng thẳng. Và tôi cũng hơi buồn một chút khi nghĩ, có lẽ cậu ta không hề ghét bỏ đến mức đó đâu nhỉ. Đó chính là hiệu quả của việc này đấy.」
「Xin lỗi vì đã hất tay cậu.」
Không phải tôi ghét bỏ gì, chỉ là hơi bất ngờ thôi.
Nhưng mà, giúp Ako giải tỏa căng thẳng ư. Ra là Hội trưởng mở cửa phòng Hội học sinh vào giờ nghỉ trưa cho Ako là vì chuyện đó à. Hay là chuyện hôm nay cũng là để lôi tôi vào mấy "việc vặt" này, nhằm tạo cho tôi ý thức gắn bó với câu lạc bộ hơn? Chỉ cần cho Ako biết tôi ở phòng Hội học sinh vào giờ nghỉ trưa thôi cũng có ích rồi, thỉnh thoảng tôi cũng muốn ghé qua đó.
Trong khi tôi gật gù ra vẻ hiểu chuyện, Master khẽ cười tự giễu.
「Rusian cũng nghĩ tôi là người phụ nữ độc ác sao? Nói thật lòng thì, ngay cả tôi cũng thấy cái tính cách này mà không có bạn bè thì cũng đáng đời.」
「Không, không phải vậy. Mà nói đúng hơn thì... kệ đi!」
Tôi vừa nói vừa hình dung ra tư thế của một con diều hâu đang tung cánh.
「Dân nghiện game online cơ bản là não toàn cơ bắp thôi, mấy chuyện nhỏ nhặt cứ giao cho Master lo. Bọn tôi có vẻ dùng được thì cứ dùng đại đi là được rồi.」
Trong game cũng vậy. Cứ nghe Master bảo “Lợi dụng nhiệm vụ này thì kinh nghiệm kiếm được ngon bá cháy!” là y như rằng bị kéo lê lết theo là chuyện thường ngày.
「...Thế thôi sao?」
「Thậm chí mọi người còn chẳng nghĩ nhiều đến thế đâu, Master. Ngay cả Neko Hime-san cũng chỉ bắt bọn tôi làm để sau này đùn đẩy hết việc vặt cho bọn tôi thôi chứ gì.」
「Cô Saitō-sensei không hề tùy tiện như cậu nghĩ đâu. Bất cứ người trưởng thành nào cũng đều đặt vị trí của mình ở nơi làm việc lên hàng đầu...」
「Saitō-sensei!」
Ngay trước mắt chúng tôi, khi đang nói chuyện trước phòng giáo viên, một học sinh đã gọi Neko Hime-san.
Chúng tôi ngưng câu chuyện và nhìn theo. Neko Hime-san từ phòng giáo viên bước ra, nhìn thấy học sinh kia thì nở một nụ cười khổ.
「Chậm quá đấy. Đây, điện thoại của cậu này.」
「Điện thoại của mình về rồi!」
Học sinh kia dụi má vào chiếc điện thoại vừa được trả lại một cách nhẹ nhàng.
「Sensei ơi, tịch thu điện thoại gì đâu, thôi đi mà, bỏ mấy trò này đi.」
「Này, giờ ra chơi thì cậu có nghịch điện thoại tôi cũng làm ngơ cho qua, nhưng mà đang trong giờ học mà còn chơi game bằng điện thoại thì tôi phải thu thôi.」
Master nói như muốn thách thức Neko Hime-san đang giảng giải.
「Cậu thấy không, Saitō-sensei cũng đang làm tròn trách nhiệm của mình đấy chứ.」
「Đúng là vậy nhỉ.」
À, Neko Hime-san đang làm việc ra dáng giáo viên kìa. Tôi biết cô ấy vẫn luôn làm giáo viên rất nghiêm túc, nhưng cái hình ảnh “nya☆” của cô ấy quá mạnh nên tôi cứ thấy là lạ sao ấy.
Nhưng nhìn thế này thì đúng là cô ấy cũng suy nghĩ đủ điều về việc hướng dẫn và làm việc với bọn tôi thật.
「Nhưng mà sensei ơi, sự kiện đột kích ấy mà. Đang trong giờ học mà không làm thì phí lắm.」
「Cậu nói cái gì vậy, dù sao cũng là game miễn phí thì làm vài lần là đủ rồi chứ. Làm xong trong giờ nghỉ giải lao đi.」
...?
Ấy, sao không khí tự nhiên lại trở nên căng thẳng thế này?
「Không phải thế đâu sensei, đội của em yếu lắm nên giờ nghỉ giải lao không đủ đâu.」
「Hầm ngục sự kiện thì liên quan gì đến mạnh hay yếu chứ. Đưa tôi xem nào... Trời đất ơi, đội hình kiểu gì thế này. Như vậy thì mất thời gian là phải rồi. Này, mở hòm đồ ra đi.」
「Vâng ạ.」
Ơ, sao cô ấy lại mắng học sinh mắc lỗi đội hình trong game mobile bằng cái giọng điệu mắng học sinh làm sai bài tập tiếng Nhật vậy?
Không phải là lạ sao? Hay là, tôi mới là người lạ?
「Nào, tạm thời cứ thế này đã, sẽ nhanh hơn nhiều đấy. Làm quen rồi thì giờ nghỉ giải lao cũng đủ để hoàn thành thôi.」
「À, sensei giỏi ghê vậy? Rank bao nhiêu rồi ạ? Em rank 130 rồi đó!」
「380.」
「...Hả?」
「Rank của tôi là 380.」
「...........Vâng, vậy ạ.」
Neko Hime-san lặp lại với vẻ mặt đắc thắng trước ánh mắt rõ ràng là bất ngờ đến mức hơi rút lui của học sinh kia.
「Này Master, đằng kia có một giáo viên chơi game quá đà đến nỗi học sinh phải hết hồn kìa, cô ấy có thực sự nghĩ cho vị trí của mình ở trường không thế?」
「...Xin lỗi, là tôi sai.」
Dân nghiện game online thì dù ở đâu cũng vẫn là dân nghiện game online...
「Thôi thì, bỏ qua chuyện của Saitō-sensei. Vì lợi ích của cậu và Ako, cũng như của chính tôi, tôi muốn hành động trong khả năng của mình để mang lại lợi ích cho câu lạc bộ của chúng ta. Tôi cũng nhờ Rusian giúp đỡ.」
「Nếu là chuyện tôi làm được thì được thôi.」
「Làm được chứ. Cứ đứng về phía Ako là được rồi.」
「Chuyện đó thì ngay từ đầu tôi đã đứng về phía cậu ấy rồi mà.」
「...Đúng vậy. Đúng là vậy rồi.」
Master này, cái vẻ mặt nhếch mép đó là sao? Thôi đi mà, dừng lại đi. Ako đã đứng về phía tôi thì đương nhiên tôi cũng phải đứng về phía Ako rồi.
Mà này, tôi hiểu mà. Dù không có bạn thân trong cùng lớp, nhưng nếu có bạn ở lớp khác và có thể đi chơi vào giờ nghỉ trưa, hay cùng nhau về nhà. Những điều đó khiến mình cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều.
「Thôi, mau về dỗ dành vợ cái đã.」
「Được đấy.」
Khi chúng tôi trở lại phòng Hội học sinh, Ako đang lặng lẽ nhìn ra ngoài cửa sổ.
「Anh về rồi, Ako. Sao thế, nhìn gì ngoài đó vậy?」
「Không ạ... cái kia.」
Ako chỉ ra ngoài cửa sổ, nơi có một cặp nam nữ đang ngồi cạnh nhau trong sân vườn, rồi nói:
「Từ đây thì dễ dàng bắn xuyên đầu được nhỉ...」
「Không được đâuuuu!」
「Vì vậy, game bắn súng bị cấm.」
Trong buổi sinh hoạt câu lạc bộ hôm đó, tôi đã ban lệnh cấm game bắn súng.
「Vô lý quá! Đó là game mà em có thể giúp ích được mà!」
「Chậc, cứ tưởng có thể dùng được mấy món đồ đã nạp tiền chứ.」
「Nhưng mà biết làm sao bây giờ.」
Ako và Master có vẻ bất mãn, nhưng Segawa thì hình như đã kiệt sức sau vụ chơi game heo rừng hôm trước rồi.
「Nếu bệnh của Ako nặng thêm thì câu lạc bộ còn ý nghĩa gì nữa chứ.」
「Đúng vậy. Shu hiểu chuyện ghê.」
「Chậc... đành chịu vậy. Vậy thì chọn game nào đó dễ thương hơn vậy.」
Master lạch cạch thao tác chuột, hiển thị trang web chính thức của một game khác.
「Tôi có một tựa game muốn giới thiệu. Tên là ‘Chuyện Kể Về Mật Ong’, đúng như cái tên, đây là một game rất yên bình.」
「Nghe hay đấy. Game làm dịu lòng người là nhất.」
「Kế hoạch tiêu diệt bọn ‘tình nhân’ của tôi...」
Tôi đã bảo đừng nói thế mà.
Chuyện Kể Về Mật Ong, đúng như tên gọi của nó, là một game màn hình ngang với giao diện vô cùng dễ thương và ấm áp.
Người chơi di chuyển nhân vật sang trái phải bằng các phím điều hướng, và các nút cần thiết ở giai đoạn đầu là tấn công và nhảy. Tôi nhanh chóng làm quen với thao tác.
「Ồ, là game 2D à.」
「Ừm. Chỉ có thể di chuyển ngang thôi. Còn lại là nhảy.」
「Ngay cả em cũng thấy không quá khó.」
Lối chơi dễ hiểu, phù hợp với người mới bắt đầu thật tuyệt vời. Ban đầu Ako có vẻ không vui, nhưng nhìn nhân vật đáng yêu mà cô bé có thể dễ dàng điều khiển, khóe môi cô bé khẽ cong lên.
Những quái vật xuất hiện cũng toàn là nấm hay slime với vẻ ngoài không hề đáng ghét. Chơi game mà tâm trạng không hề bị xáo động. Đúng rồi, chúng tôi phải dùng những game như thế này để giúp Ako thư giãn tinh thần.
「Đại khái là tôi đã tìm hiểu trước thông tin rồi. Cả bọn mình sẽ đến Công viên Mật Ong, ngay kế bên thị trấn. Đó là bãi săn lý tưởng nhất cho người mới chơi đấy.”
Di chuyển trên bản đồ theo lời chỉ dẫn của Master, chúng tôi thấy một đống nấm, slime, và cả những người chơi khác đang chờ sẵn ở đó.
“Ưm, Master ơi? Sao mà đông người thế này?”
“Kẻ địch cũng nhiều mà, không vấn đề gì đâu. Cứ săn ở đây đi!”
“Vâng ạ!”
Nghe lời, tôi cứ thế mà săn nấm. Rồi lại săn slime. Săn nấm. Lại săn nấm. Thỉnh thoảng thì lườm nhau với người chơi khác rồi lại săn nấm. Săn nấm đến nỗi tôi thấy nấm sắp tan biến thành hư không mất rồi. Săn, săn, săn, săn...
Khoan đã, cái game này chỉ có thế thôi sao?
“Master. Đến bao giờ bọn em mới được rời khỏi đây ạ?”
Khi tôi bắt đầu thấy ngán ngẩm, không chỉ hơi hơi mà là phát chán luôn rồi, Ako là người đầu tiên lên tiếng.
“Ừm, tôi cũng hơi chán rồi đấy.”
“Cả bọn cũng lên được năm cấp rồi ạ. Không lẽ giờ lại đi chỗ khác được rồi chứ?”
Tôi và Shu cũng phụ họa theo. Thế nhưng Master lại nhìn chúng tôi vẻ khó hiểu.
“Mấy đứa nói gì vậy. Ở đây đến cấp 15 cơ mà.”
“Hảảảả!?”
Cái đó thì đến bao giờ mới xong đây!?
Thật sự là tôi chán lắm rồi đấy, cái địa ngục nấm này đủ rồi chứ?
“Cũng có những bãi săn khác, nhưng hiệu suất sẽ kém hơn. Hơn nữa, đây là một trò chơi đơn giản, nếu không có đủ trang bị và cấp độ cần thiết thì chẳng đi đâu được đâu. Nào, mấy đứa đừng có than vãn nữa, mau đi săn nấm đi. Săn đi. Săn mau!”
“Không muốn săn nấm nữaaaaa!”
Thật sao... Không lẽ nào chúng tôi không thoát khỏi được nấm ư...?
Địa ngục nấm của chúng tôi mới chỉ vừa bắt đầu mà thôi.
“Mặt trời trông cứ như một cây nấm ấy... Hả?”
Ngày hôm sau, khi vẫn còn đang vật vã vì công cuộc săn nấm vô tận.
Tôi đang đi trên hành lang trong giờ học di chuyển thì thấy một cô gái quen thuộc đang run rẩy ở một góc. Không cần phải nói cũng biết, đó chính là Ako.
“...Cậu đang làm cái quái gì vậy?”
“Ru, Rusian...”
Ako nhìn những học sinh đi lại trên hành lang với vẻ mặt sợ hãi.
Gì vậy, không lẽ cậu ấy bị bắt nạt à. Chuyện đó thì tôi không thể nào làm ngơ được.
“Có chuyện gì à? Nếu gặp khó khăn gì thì tớ sẽ giúp, còn nếu tớ không tiện thì tớ sẽ gọi Segawa đến.”
“Dạ, dạ không phải vậy ạ.”
Với bàn tay run rẩy, Ako chỉ ra hành lang rồi nói.
“Người ta cứ đi đi lại lại trông cứ như mấy con quái vật chạy ngang màn hình vậy ạ!”
“…………À, ra vậy.”
Gì chứ, lo lắng hoài công mà.
“Đừng có làm mặt thất vọng như thế chứ ạ. Vì đáng sợ mà, không phải cậu nghĩ là nếu không đánh bại hết bọn chúng thì không thể về lớp được sao!?”
Không hề nghĩ thế đâu. Mà dù có nghĩ thế đi chăng nữa thì làm sao mà đánh bại được chứ.
“Bình tĩnh đi Ako. Giả sử đây là kẻ địch đi, thì chúng nó cũng là loại không chủ động. Là những con quái vật hiền lành không tự tấn công đâu. Cứ đi sát vào góc thì sẽ chẳng có gì xảy ra cả.”
“Không chủ động... Đúng vậy, đúng vậy ạ.”
Có vẻ như đã hiểu ra lời tôi, Ako vừa lấy hết can đảm bước chân ra thì một giọng nói từ bên cạnh vang lên.
“A, Tamaki-san, chào buổi sáaaang~”
“I-i-i-i-i-i! Chà, chà, chà──”
Một nữ sinh hình như là bạn cùng lớp của Ako, đã lướt qua trước khi kịp nghe câu trả lời của cô ấy.
“Chà... o... buổi... sá... ng...”
“Họ đi mất rồi.”
Ako há hốc mồm đóng mở liên hồi, sau đó quay phắt mặt lại nhìn tôi.
“Đó không phải là tấn công chủ động sao!?”
“Bình tĩnh đi Ako, vừa rồi không phải là tấn công, đó là lời chào hỏi.”
“Khác gì nhau chứ ạ!? Khác cái gì!?”
Thay vào đó, tôi muốn biết chúng giống nhau ở điểm nào mới đúng.
Được người ta nhớ tên đã là may mắn lắm rồi còn gì.
“Ư ư, sợ nấm quá, sợ nấm quá.”
“Có vẻ cậu ấy bị dồn vào đường cùng rồi...”
Ako cứ thế sợ hãi đứng ở hành lang cho đến tận lúc chuông báo hiệu sắp reo.
“Nhưng mà bị người khác bắt chuyện thôi mà cũng hoảng loạn thế kia thì cậu ấy sống sót nổi không vậy nhỉ?”
Vừa lo lắng cho cuộc sống thường ngày của Ako, tôi vừa trải qua buổi chiều tan học một cách tẻ nhạt.
Sau khi hoàn thành nhiệm vụ dọn dẹp, tôi mở cửa phòng câu lạc bộ, trong đầu nghĩ thầm, "Giờ mới là lúc bắt đầu màn chính đây," giống hệt cái kiểu nghĩ của Ako.
“Yo!”
“Chờ mãi mới thấy anh, Rusian!”
Giọng của Ako lại tràn đầy năng lượng, hoàn toàn khác hẳn lúc nãy. Cô ấy đang đợi sẵn trong phòng.
“...Cậu ăn mặc kiểu gì vậy?”
Cậu ấy mặc đồ gì mà nhìn khủng khiếp thế này.
Chiếc áo trên chỉ che hờ phần thân trên, để lộ cả rốn, với chiếc váy ngắn đến mức hơi nguy hiểm và tất cao đến đầu gối. Dù có mấy cục bông xù xù như lông thú dính khắp nơi, nhưng độ hở hang chẳng có gì là phong cách cả. Gì đây, đồ bơi hay gì à?
“Thế nào hả, Rusian!?”
Ako vui vẻ tạo dáng, giơ lên một thứ giống như cây cung nhưng hoàn toàn không hề nghĩ đến tính năng sử dụng. Chiếc đuôi mềm mại đung đưa. Một âm thanh hiệu ứng bí ẩn "Cha cha cha chaaan cha cha chaan" vang lên.
“Ưm... Cậu đang, làm gì vậy, hả cậu. Mặc cái bộ đồ gợi cảm thế?”
“Anh vẫn thấy tim đập thình thịch phải không ạ!?”
Thật ra thì, thử kiếm một người đàn ông nào đó mà bạn học cùng lớp của mình mặc đồ bơi (?) xuất hiện mà không thấy tim đập thình thịch xem.
“Nè, đến muộn rồi đấy nha.”
“Này Segawa, cậu cũng nói Ako đi chứ──”
Tôi đưa mắt nhìn sang thì thấy Segawa. Cậu ấy đang mặc một bộ giáp đầy vảy cá, vác một thanh đại kiếm ngang người, đứng đó với vẻ mặt đầy kiêu ngạo. Trông cậu ấy thật là tự mãn. Tôi thấy đau đầu kinh khủng.
“Cả cậu nữa, đang làm gì vậy...?”
“Thế nào, ngầu không?”
“Ừ thì ngầu đấy nhưng mà...”
“Đúng khôngoo!”
So với Ako thì Segawa ít hở hang hơn. Phong cách của cậu ấy nghiêng về phía ngầu hơn là dễ thương. Tôi cũng hiểu mà.
Segawa hào hứng nâng kiếm lên, giơ cao. Đồng thời với việc tạo dáng chuyên nghiệp, thanh đại kiếm và trần nhà tạo ra một tiếng "rắc" khô khốc.
“Ối!”
“À!”
Thanh kiếm gãy đôi. Trần nhà thì có vẻ không bị vỡ, may mà nó không được làm chắc chắn theo hướng tốt. Nguy hiểm thật.
“A, Quái Đao Hoa Hoạt Ngự của tôiiiii!”
Cái tên gì mà nghe ngon lành một cách kỳ lạ thế. Nghe mùi hương có vẻ thơm tho quá đấy.
“Thế nên, hôm nay sẽ là cái này.”
Master xuất hiện từ phía sau máy tính. Cô ấy mặc một chiếc váy với những chi tiết lông trắng mềm mại và cầm hai thanh kiếm trong tay. Nói "cái này" là sao chứ. Cứ như thể chuyện cosplay là bình thường ấy, rốt cuộc là cái gì vậy.
“Tôi nghĩ là chuyện Mật Ong Câu Chuyện hôm qua đã gieo rắc nỗi ám ảnh săn bắn vào mọi người rồi. Thế nên hôm nay tôi đã chuẩn bị một hoạt động thế này để chúng ta có một buổi săn bắn thật vui vẻ.”
“Sao tự nhiên lại lo lắng thừa thãi ở cái chỗ không cần thiết thế... Ai được lợi chứ, ai cơ chứ?”
“Rusian sẽ được lợi khi nhìn thấy Ako kia mà.”
“Ưm!”
“...?”
Ako đang nghịch cây cung giả, nhận ra ánh mắt của tôi liền vung cung loạn xạ. Ngực, eo, nách, rốn── không, mọi thứ đều lộ ra hết rồi, đừng có cử động mạnh như thế chứ!
“Anh đang nhìn bằng ánh mắt gì mờ ám vậy hả?”
“Tôi không có sai!”
Tôi kiên quyết nói! Chuyện đó không phải lỗi của tôi!
“Này, có cả phần của Rusian nữa đây.”
Nói rồi Master lấy ra một bộ trang phục có tai mèo.
“Tuyệt đối không mặc.”
“Ơ, Rusian cũng mặc đi ạ! Em tự tin rằng dù anh có đeo tai mèo thì em cũng vẫn yêu anh được ạ!”
Thật lòng mà nói, không cần phải yêu tôi đến cả khi tôi đeo tai mèo đâu.
“Thôi được rồi. Vậy thì, hoạt động câu lạc bộ hôm nay sẽ bắt đầu.── Đi săn thôi nào!”
“Ồ!”
“Đừng có ‘Ồ!’ chứ...”
Hôm nay có vẻ như lại phải đi săn nữa rồi.
「Trò Dragon Hunter Frontier Online này thuộc thể loại MOACT. Đây là một tựa game hành động nhiều người chơi, quy mô nhỏ. Rất được ưa chuộng vì có thể thỏa sức săn rồng ngay trên máy tính cá nhân.」
「Nướng ngon tuyệt vời luôn ạ!」
Ako giơ cao nắm đấm ăn mừng.
「Đúng là thế thật. Có nghe tên nhưng tôi chưa chơi bao giờ.」
Tôi vội ngoảnh mặt đi, tránh nhìn Ako đang nhấp nhổm với làn da trắng muốt. Thật tình, cậu ấy cứ ngồi cạnh tôi với bộ dạng đó thì khó chịu lắm.
「Đầu tiên, mỗi người chọn một món vũ khí đi. Vũ khí có trong hộp đó, cứ tùy ý chọn món nào mình thích.」
Tôi lục lọi trong hộp trang bị, lạch cạch vài tiếng. Hình như có đủ loại trang bị khởi đầu.
「Tôi thì vẫn thích một cái khiên to. Hoặc là giáo nhỉ.」
「Em thích loại có thể tấn công từ xa ạ.」
「Tôi thì có kiếm lớn là được rồi... Ô, cái ô-đa-chi này là sao đây! Ngầu quá!」
Ai nấy đều chọn được vũ khí riêng.
Tôi chọn một cây giáo lớn. Ako thì cầm cung, Segawa chọn một thanh ô-đa-chi to đùng, còn Master thì lại vác một thứ gì đó trông như cây đàn lớn.
──Cảm giác này là sao đây. Tôi có một dự cảm chẳng lành khủng khiếp.
「Vậy thì nhận nhiệm vụ và xuất phát thôi!」
「Ò o!」
Cả bọn cùng lên thuyền, nhổ neo ra khơi tiến về bãi săn. Con thuyền lắc lư dập dềnh trên biển cả mênh mông.
Không biết với đội hình này thì có ổn không đây.
「Đừng lo, ban đầu sẽ không có rồng lớn đâu. Khởi đầu là mấy con kích cỡ vừa phải thôi.」
「Nếu vậy thì tốt...」
Khu rừng rậm khi chúng tôi đặt chân tới được vẽ bằng đồ họa tuyệt đẹp, khắp nơi là những cảnh tượng khiến người ta phải trầm trồ dù chỉ là đi bộ. Thế nhưng, động vật lại đi lại loanh quanh khắp chốn, khiến chúng tôi phải bước đi rụt rè.
「Đẹp quá ạ!」
「Thực tế mà nói, chắc toàn là côn trùng thôi.」
Shuvain nhún vai trước ánh mắt lấp lánh của Ako.
「Nói gì mà mất hết cả mơ mộng vậy.」
「Thực tế là, không chỉ ngoài đời mà ngay cả trong game này cũng toàn là côn trùng thôi.」
Master nói như thể đó là điều hiển nhiên.
「Ơ, game mà cũng có côn trùng sao? ──Aaaah!?」
「Shuu bị ong to chích rồi!」
「Tê, tê quá!」
Một con ong to đùng bay vù vù xung quanh, nhắm vào chúng tôi. Bị nó chích là sẽ tê liệt không cử động được.
「Ako, con ong, bắn hạ nó đi!」
「Không trúng ạ!」
Dù Ako rất giỏi trong vai trò xạ thủ nhưng hình như cô ấy không biết cách dùng cung. Mũi tên cứ vút qua vù vù quanh con ong. Và rồi trúng tôi, trúng tôi, trúng tôi. Không di chuyển được, không di chuyển được!
「Nó đến, nó đến ạ!」
「Chờ, chờ đã, đừng có bắn tên liên tục nữa! Rusian của tôi, ờm, ờm, ờm, đang run cầm cập kìa!」
「Cố lên nào, cố lên nào.」
「Đừng có chơi nhạc nữa, giúp tôi đi Master!」
「Vẫn chưa hết tê!」
Chúng tôi bốn người loạng choạng tiến sâu vào rừng rậm. Khi ra đến bãi biển, màn hình chuyển cảnh, một đoạn phim được chiếu. Một con gà khổng lồ xuất hiện, gào lên những tiếng the thé.
「Uầy, to quá vậy.」
「Đây là mục tiêu lần này của chúng ta. Quái vật tập sự dành cho người mới, thường được gọi là Cóc Cô Sensei.」
「Nhìn là thấy đói bụng rồi ạ.」
「Hay là làm gà rán ăn nhỉ?」
「Được rồi, việc làm thịt cứ để tôi lo!」
Shuvain lao thẳng vào. Tôi cũng mang khiên theo sau, cố gắng đuổi kịp.
「Sei! Sei! Ho! Ha! Cái quái gì thế này, nó chậm như rùa vậy, chặt thả ga luôn!」
「Được rồi, tôi cũng──」
Ngay khoảnh khắc tôi định đâm giáo, thanh đại đao của Shuvain đã rạch một đường sâu vào lưng Rusian──tức là lưng tôi. Dù không phải sát thương đồng đội nên không mất máu, nhưng tôi loạng choạng mất thăng bằng. Shuvain cứ thế trôi chảy chặt chém cả tôi lẫn Cóc Cô Sensei.
「Chờ đã Shuvain, tôi cũng đang chém mà! Tôi không cử động được!」
「Cứ để tôi hạ gục nó cho!」
「Ối, coi chừng! Ủa, sao tôi lại phải cố gắng đỡ đòn tấn công của đồng đội chứ không phải của kẻ địch vậy!」
「Êi, êi.」
Ako từ xa bắn tên lách tách liên tục, không biết có gây sát thương không nữa.
Thế nhưng, có lẽ bị những đòn tấn công đó làm cho khó chịu, Cóc Cô Sensei quay tròn cái đuôi, hất văng chúng tôi rồi lao thẳng về phía Ako.
「Ako, tránh ra!」
「Tránh, tránh... Nó chạy về phía bên em tránh ạ!」
Ako bị hất văng cái "đụi" xuống đất. Một đàn mèo "meo meo" chạy đến tha thân thể cô ấy đi mất.
「Lại mất đi một đứa trẻ đáng yêu... Chúng ta sẽ chiến đấu vì phần của Ako!」
「Được rồi, cứ để tôi. Vì ít người hơn, tôi sẽ tăng buff bằng âm thanh của nhạc cụ!」
Master vừa thổi sáo "ù ù" vừa dùng nhạc cụ đập vào Cóc Cô Sensei.
「Người kia làm gì thế, vừa thổi vừa đánh!」
「Nhạc cụ là loại vũ khí như vậy sao...?」
「Sáo không có gì là không thể! ...Hừm, Cóc Cô Sensei giận rồi kìa.」
Có lẽ vì những đòn tấn công dữ dội đã làm nó tức giận, mào của Cóc Cô Sensei chuyển sang màu đỏ rực như lửa.
Rồi nó gào "gào-ôn!" và phun lửa từ miệng, lao về phía chúng tôi.
「Chết rồi, phải tránh thôi!」
Shuu nhanh chóng lùi lại tránh bằng một đường kiếm. Và đường kiếm lùi đó lại trúng tôi một cách ngoạn mục.
「Này, ối!」
Cóc Cô Sensei lao thẳng vào tôi đang loạng choạng mất thăng bằng. Chưa kịp giơ khiên lên, màn hình đã bị bao phủ bởi khuôn mặt khổng lồ của con gà──.
Và rồi, tiếng mèo kêu "meo meo meo" đã bao trùm lấy tôi.
Sau vài trận chiến, chúng tôi vẫn chưa tìm ra cách giải quyết Cóc Cô Sensei.
Nếu vây quanh nó thì sẽ bị đánh văng bởi đòn tấn công xoay tròn, nếu giữ khoảng cách thì sẽ bị thổi bay bằng đòn lao tới hoặc phun lửa, còn nếu chiến đấu cẩn trọng thì lại không thể rút máu được mà để nó trốn thoát và hồi phục. Làm sao mới có thể hạ gục con quái này đây.
「Cái này thật sự không thắng nổi.」
「Cóc Cô Sensei mạnh quá đi mất.」
「Em thì quen rồi ạ!」
Thua một trận hai lần thì không gọi là quen đâu, Ako.
Chúng tôi đang băn khoăn "hừm hừm", thì Master gật đầu thật mạnh.
「Chắc là khó cho người mới nhỉ... Được rồi, vậy thì tôi sẽ tung ra nhân vật chính của mình.」
「Master đã từng chơi game này rồi sao?」
「Chỉ chơi một mình một chút thôi. Vì không kết bạn được nên tôi bỏ, nhưng ít nhiều cũng có vài món vũ khí tốt hơn.」
Bất kể lý do bỏ chơi là gì, thì có thể dựa dẫm vào được.
Master biến mất một lát rồi xuất hiện trở lại với bộ trang bị cực kỳ hầm hố và một khẩu súng rất đẹp. Đây mới là nhân vật chính của Master sao.
「Nào, đi thôi. Ta sẽ cho các ngươi thấy một cuộc săn thật sự.」
「Ò o!」
Chúng tôi lại một lần nữa thử thách nhiệm vụ của Cóc Cô Sensei.
Lại lên thuyền lắc lư đến khu rừng rậm. Khi đang nhặt vật phẩm bổ sung và chuẩn bị, bỗng nhiên có một thợ săn thứ năm xuất hiện, dù đáng lẽ không có. Hơn nữa, lại còn với bộ trang bị cực kỳ hầm hố.
「Ơ, đây là ai vậy?」
「Đừng bận tâm, đó là trợ lý của tôi.」
「A, trợ lý...?」
Shuu nghiêng đầu thắc mắc, "Cái đó là gì vậy?".
「Trò chơi này là một trò chơi tuyệt vời. Nếu nạp tiền, một thợ săn siêu mạnh tên là Huyền Thoại Trợ Lý sẽ đi theo bạn.」
「Mạnh đến mức nào ạ?」
「Koko-sensei vừa rồi á? Một mình tôi có thể xử gọn chục con như thế."
Cái quái gì vậy? Công sức của bọn mình bị phủi sạch chỉ bằng một câu nói.
"Có NPC nào mà một mình có thể càn quét sạch sẽ những kẻ địch mà bốn đứa mình đã phải vất vả lắm mới vượt qua không...?"
"Thế thì vô lý quá!"
"Nói chuyện sau đi, Koko-sensei đến rồi kìa."
Tiếng vỗ cánh phành phạch vang lên cùng lúc Koko-sensei từ trên trời sà xuống. Dù là một con gà mà có thể bay, đó là một màn bay lượn đẹp đến mức xóa tan mọi nghi ngờ.
"Được rồi, lần này thì ta sẽ biến ngươi thành gà nướng!"
"Vâng!"
"Vậy thì... bắt đầu tấn công!"
Ngay sau khi Hội trưởng vừa dứt lời, một luồng sáng và tiếng gầm dữ dội phóng ra từ vũ khí của cô. Vô số viên đạn bắn tới "dzuềnh dzuềnh dzuềnh" và lao vào Koko-sensei. Koko-sensei loạng choạng, ngã vật ra vì cú sốc quá lớn. Tiếng "cúc-cù-cu" bi ai vang vọng.
"Bắn! Bắn! Bắn!"
"Ơ, ừm... ơ?"
Vì tiếng súng bắn liên tục không ngừng, cả tôi và Shuvain đều không biết phải tiếp cận lúc nào.
Trong lúc bọn tôi còn đang ngơ ngác, đòn tấn công của Hội trưởng vẫn không ngừng lại. Không ngừng thì vẫn không ngừng. Lượt của Hội trưởng, lượt tiếp theo cũng là của Hội trưởng, cứ mãi là lượt của Hội trưởng.
Koko-sensei vừa cố gắng đứng dậy thì ngay lập tức lại ngã vật ra với tiếng "cúc-cù-cu".
Dzuềnh dzuềnh dzuềnh, cúc-cù-cu! Dzuềnh dzuềnh dzuềnh, cúc-cù-cu! Dzuềnh dzuềnh dzuềnh, cúc-cù-cu! Dzuềnh dzuềnh dzuềnh, cúc, cúc-cù-cu...
Tiếng kèn chiến thắng "da da da daaang, da da da daaang" vang lên, và Koko-sensei từ từ đổ gục xuống đất. Mào gãy gập, cánh rách tả tơi. Không còn chút bóng dáng nào của vị Vua Rừng Thẳm mà chúng tôi đã phải vất vả chiến đấu.
"Hạ gục thành công."
"Khoan đã nào!"
Có gì đó sai sai, điều gì đó rất sai. Chuyện này không thể xảy ra được.
"Đây không phải kiểu săn bắn mà tớ biết..."
"Em cũng muốn vũ khí đó!"
Khoan đã, khoan đã, điều này không thể chấp nhận được. Tôi không thể tin rằng mình đã thắng Koko-sensei bằng cách này.
Chuyện vừa rồi cứ như thể có một sức mạnh siêu nhiên nào đó đã tác động, rồi những điều kỳ lạ xảy ra và kết quả là Koko-sensei chết vậy. Tôi chỉ thấy được như thế thôi.
"Hội trưởng, cấm dùng vũ khí đó."
"Ưm... đành chịu vậy."
Chắc là cũng nhận ra có gì đó không ổn, Hội trưởng ngoan ngoãn gật đầu.
Và rồi, chúng tôi lại tiến vào rừng rậm. Lần này là trận đấu thật sự, không có NPC trợ giúp.
Khi đợi ở chỗ vừa chiến đấu, lại nghe thấy tiếng vỗ cánh từ trên không.
"Vậy tôi sẽ ra đòn đầu tiên. Sau đó mọi người hãy tấn công tiếp theo."
Hội trưởng nói, tay thủ thế với một thanh đại kiếm khác hẳn vừa nãy.
"OK, để tôi cho mấy người thấy tài múa thái đao hoa mỹ của tôi nhé."
"Đừng có chém nhầm tôi đấy!"
"Em sẽ cố gắng bắn từ xa!"
Ako ơi, lại gần chút đi. Đừng có đứng xa rồi cứ "tụ lực liên xạ" nữa.
Và rồi, Koko-sensei từ từ sà xuống trước mặt chúng tôi, những kẻ đang hừng hực khí thế. Tôi nghe thấy tiếng ai đó nuốt nước bọt "ực" một cái.
"Đi thôi."
Hội trưởng bình tĩnh nói, rồi giơ cao thanh đại kiếm. "Kính coong, kính coong", tôi cảm nhận được sức mạnh đang tích tụ vào lưỡi kiếm. Và cuối cùng, Koko-sensei vừa đặt chân xuống đất và nhận ra chúng tôi – đúng khoảnh khắc đó, thanh đại kiếm của Hội trưởng vung xuống. Ngay sau đó, chúng tôi cũng tấn công –
Tiếng "xoảng" nặng nề vang lên.
Cúc, cúc-cù-cu...
Tiếng kèn chiến thắng "da da da daaang, da da da daaang" vang lên, và Koko-sensei từ từ đổ gục xuống đất. Mào gãy gập, cánh rách tả tơi. Không còn chút bóng dáng nào của vị Vua Rừng Thẳm mà chúng tôi đã phải vất vả chiến đấu.
"Hạ gục thành công."
"Chờ đã!"
"Mới 0 giây chiến đấu đã kết thúc là sao?!"
Trước lời phản đối của chúng tôi, Hội trưởng khẽ "hừ hừ hừ" cười.
"Trò chơi này thật tuyệt vời. Có vô vàn điều có thể làm được bằng cách nạp tiền. Nạp tiền để có trợ thủ huyền thoại, nạp tiền để tăng hỏa lực, nạp tiền để tăng phòng thủ, nạp tiền để không chết ngay lập tức, nạp tiền để tăng kỹ năng, nạp tiền để tăng phần thưởng, nạp tiền để tăng số lượt bóc đồ, nạp tiền để dễ ra đồ hiếm hơn!"
"Không phải game rác sao?!"
"Nhìn thế nào cũng là game thần thánh mà! Dùng vũ khí này, Koko-sensei cỡ này thì ba con cũng có thể hạ gục bằng một đòn đó!"
"Em cũng muốn vũ khí đó!"
"Cái gì cũng muốn là sao?!"
"Hức. Em xin lỗi..."
Tôi vỗ nhẹ lên đầu Ako. Cô nàng mất thăng bằng, ngả vào tôi, đôi mắt hơi long lanh nhìn lên. Làn da mịn màng để lộ ra cứ chạm vào khắp nơi – không, không được nhìn, không được nhìn!
"Này, hai đứa làm cái gì mà cứ dính lấy nhau thế. Bộ dạng đó rõ ràng là không lành mạnh rồi."
"Chúng em không có ý đó──"
Đột nhiên, không một chút báo trước, cánh cửa phòng câu lạc bộ bật mở.
"Này, làm gì mà ồn ào thế? Ngoài hành lang còn nghe thấy... hả?"
"A, cô giáo."
Cô Saitō-sensei, dù sao cũng là cố vấn, thỉnh thoảng lại thập thò nhìn vào phòng câu lạc bộ. Cô giáo đảo mắt nhìn quanh căn phòng, rồi chậm rãi quét mắt qua từng gương mặt đang mặc trang phục cosplay có phần nguy hiểm.
A── quên mất. Đúng rồi. Bộ trang phục này mà để cô giáo nhìn thấy thì chắc chắn là toang rồi.
Sau khi nhìn tôi với ánh mắt lạnh nhạt, cô giáo hít một hơi thật sâu, từ từ thở ra, rồi đóng cửa lại và nói:
"Các em, các em ăn mặc kiểu gì ở trường thế hả?!"
"Dạ, dạ, chúng em xin lỗi ạ!"
"Thay đồ ngay, ngay lập tức!"
"Ơ ơ?"
"Ơ ơ cái gì mà ơ ơ! Nhanh lên! Nishimura-kun, ra ngoài ngay!"
"Dạ, dạ!"
Tôi bị đẩy ra khỏi phòng câu lạc bộ như thể bị tống cổ, rồi ngồi bệt xuống hành lang mà nghĩ.
Thôi rồi, từ giờ sẽ không bao giờ đi săn nữa.
"Ưu ưu, đang dễ thương thế mà..."
Khi Neko Hime-san kết thúc bài giảng, cũng là lúc thích hợp để kết thúc buổi sinh hoạt câu lạc bộ.
Ở tủ giày, tôi nhìn đôi chân của Ako đang thay giày, và hình ảnh bộ trang phục vừa rồi lại hiện về, khiến mặt tôi nóng ran. Đừng nhớ lại, đừng nhớ lại. Game và đời thực là hai chuyện khác nhau – vậy mà, sao ngoài đời lại mặc bộ đồ như thế chứ, thật là.
"Nói dễ thương thì thà nói thẳng là gợi cảm đi."
"Gợi cảm với dễ thương chẳng phải chỉ cách nhau một sợi chỉ mỏng manh sao?"
"Cậu đã vượt qua sợi chỉ đó rồi đấy."
Tôi muốn cô nàng giữ gìn bộ trang phục đó thật cẩn mật, đừng có mặc trước mặt người khác ngoài tôi. Đừng vứt đi, phí lắm.
Và rồi, tôi nhận ra cánh tay phải của mình sao mà nhẹ quá.
"...A, chết tiệt. Đúng rồi, mình để cặp ở phòng câu lạc bộ."
"Có sao đâu, mai lấy cũng được mà."
"Không được đâu. Nó ngay đây thôi, để anh vào lấy. Đợi anh chút nhé."
"Vâng ạ."
Được Ako vẫy tay tiễn biệt, tôi chạy vội về phòng câu lạc bộ. Cảm giác như đang hẹn hò rồi cùng về nhà, thấy cũng hay hay, vừa nghĩ thế tôi vừa mở cửa.
Trong phòng, đôi tai mèo đang lay động.
"...............Hả?"
"Ni, Nishimura-kun?!"
Trong phòng câu lạc bộ không một bóng người, chỉ có một mình cô Saitō-sensei – Neko Hime-san đang ở đó.
Cô ấy đứng đó, diện bộ váy bèo nhún đủ kiểu cùng đôi tai mèo do Hội trưởng mang tới, hai tay giơ ra phía trước, tạo dáng y hệt một chú mèo con.
“……Xin lỗi cô Mèo Hime, bọn em đã làm phiền rồi.”
“Khoan… không phải, không phải vậy! Chỉ là cô hơi hứng thú chút thôi, mà nói đúng ra thì đây cũng là một cách học tập, một cách để hiểu hơn cảm xúc của học sinh mà.”
“Được rồi, em hiểu rồi ạ. Em sẽ không nói cho ai biết đâu. Em là đồng minh của cô Mèo Hime mà.”
Tôi cúi gằm mặt, lảng tránh ánh mắt. Đó là tất cả những gì tôi có thể làm lúc đó.
“Nói cứ như đã hiểu rõ lắm vậy… Khoan đã, đợi đã, cứ để cô giải thích đã chứ — Rusian, không phải màaaaaa!”
Tiếng kêu thảm thiết vang vọng khắp hành lang trường học sau giờ tan trường.
“Ủa, Rusian? Không mang cặp về à?”
“Không sao đâu, không sao cả…”
“...?”
Đó là một sự cố đau lòng.
“Vậy là buổi săn bắn kết thúc ở đây nhé.”
“Đồng ý!”
“Tớ cũng đồng ý.”
Buổi sinh hoạt câu lạc bộ hôm sau, ba người thống nhất từ chối chơi Dragon Hunter nữa.
“Vậy mấy món đồ nạp tiền của tôi thì tính sao đây!?”
Thật ra, chính vì mấy món đồ nạp tiền đó mạnh quá mức rồi đấy.
“Tinh thần của bọn tôi đã chịu tổn thương nặng nề vì sức mạnh áp đảo của đồ nạp tiền rồi, nên quyết định dừng lại sẽ không thay đổi đâu. Đây là một quyết định dựa trên phiếu bầu đa số, một phương pháp nổi tiếng nhưng cũng sai lầm nhất đấy.”
“Cái lũ bạo lực số đông này… Thôi được rồi. Vậy thì chọn một trò giải trí hơn, không có chiến đấu gì cả đi.”
Vừa nói, Hội trưởng liền chiếu một game khác lên màn hình.
“Bokura no Golf: Soiya?”
“Ừm. Đây là một game thể thao lấy đề tài golf. Các nhân vật avatar trong game được đánh giá cao về độ đáng yêu. Chỉ cần đánh bóng đúng thời điểm, sẽ có tiếng reo cổ vũ đầy khí thế ‘Soiya!’ vang lên đấy.”
“Thôi thì, sao cũng được.”
Segawa, có vẻ không quá kén chọn nội dung game, liền ngoan ngoãn bắt đầu cài đặt.
Tôi cũng không quen với mấy game thể thao lắm, nhưng thôi, cứ thử xem sao.
“Xin lỗi ạ!”
Ako giơ tay thật cao.
“Thế này thì sắp quá đáng rồi đấy chứ?”
“Im đi, đừng nhiều lời!”
Tôi hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Mà thôi, mấy game kiểu này chắc không có vấn đề gì đâu. Là thể thao thì sẽ nảy sinh sở thích vận động ngoài trời, có khi còn giúp Ako cải thiện được phần nào nữa.
“Bốn người thì có thể chơi đấu đội hoặc đấu cá nhân, chọn cái nào đây?”
“Đã mất công thì chơi đấu đội đi chứ?”
“Tốt! Vậy thì tôi với Ako, Shuvain với Rusian thành một đội.”
Chia đội lạ nhỉ. Nhưng cũng được thôi.
“Tuyệt vời, đã chơi là phải thắng!”
“Tuy đây là game mới chơi lần đầu, nhưng có Ako ở phe đối diện thì tôi không đời nào chịu thua đâu.”
Mỗi người tự tạo tài khoản rồi tập trung vào phòng game. Những người đến là tôi, Shuvain, Ako — trong bộ dạng áo sơ mi quần đùi đậm chất “dân cày” không nạp tiền, và — Hội trưởng với bộ trang phục cực kỳ sành điệu.
Trước khung cảnh đúng như dự đoán (theo nghĩa xấu), Shuvain gầm lên:
“Đã bảo rồi mà! Tại sao! Anh lại! Nạp tiền ngay từ đầu thế hả!? Đủ rồi đấy, đừng có phí tiền vào mấy cái avatar vô dụng nữa chứ!”
“Cậu nói gì vậy! Avatar trong game này tương đương với trang bị! Chỉ cần trả tiền là có thể dùng nhân vật gần như full-spec ngay từ đầu rồi, đây là một game tuyệt vời đó chứ!”
“Oa, đúng là thật này. Cùng cấp bậc mà chỉ số khác nhau hoàn toàn.”
Nghe nói vậy, nhìn kỹ thì đúng là chỉ số của Hội trưởng mạnh hơn hẳn.
Một game sinh ra để dành cho Hội trưởng, cứ nạp tiền là mạnh.
“Không chỉ có vậy! Nạp tiền vào thẻ gacha sẽ mạnh hơn nữa, nạp tiền vào gacha hiếm sẽ mạnh hơn nữa, nạp tiền vào nhân vật hỗ trợ sẽ càng mạnh, và nạp tiền vào vật phẩm tiêu hao thì sẽ mạnh một cách hoàn hảo luôn đấy!”
“Cái game này cũng thuộc loại đó à!”
Yếu tố nạp tiền trong game này cũng nặng đô quá rồi đấy! Thật là hèn hạ mà!
“Khụ, cứ tưởng tại sao lại cố tình chọn Ako, hóa ra là muốn cân bằng sức mạnh ở đây à.”
“Hội trưởng, nhân vật của em đi chân đất nên ít nhất là muốn đi giày ạ.”
“Ừm, đúng rồi. Đợi chút nhé, tôi mua cho.”
“Cái đồ ‘cậu bé đòi quà’ kia cũng vừa phải thôi chứ!”
Không thể để cán cân sức mạnh bị phá vỡ thêm được nữa!
“Trước tiên tôi sẽ giải thích luật chơi đơn giản. Game này là một game thể thao bình thường, chơi golf bằng cách vung gậy đúng thời điểm, giống như chơi game âm nhạc vậy. Vì là game golf nên dựa trên luật golf chính thức. Dùng gậy đánh bóng, cuối cùng bên nào đưa bóng vào lỗ với số gậy ít nhất thì thắng, đại khái là vậy.”
“Cái đó thì em cũng biết sơ sơ.”
“Tóm lại là cứ đưa bóng vào lỗ là được đúng không?”
Hội trưởng gật đầu “Ừm” rồi nói tiếp.
“Gậy có nhiều loại khác nhau, và trên sân golf cũng có các thiết lập như: Fairway là khu vực cỏ được cắt ngắn, dễ đánh bóng; Rough là khu vực cỏ rậm, khó đánh; Bunker là bãi cát, cực kỳ khó đánh; Green là khu vực xung quanh lỗ golf, v.v. — nhưng không cần bận tâm đến tất cả đâu. Trừ Green ra thì hầu hết các khu vực đều có thể dùng gậy tùy thích. Nói tóm lại, trong game Soiya này, bạn chỉ cần gậy gỗ số 1, gậy sắt số 6 và gậy đẩy bóng là đủ. Đây là một game mà bạn có thể dùng gậy bóng chày để đánh bật quả bóng bị chôn vùi hoàn toàn dưới cát đến mức không nhìn thấy gì.”
Cái game kiểu gì vậy? Ít nhất thì golf mà tôi biết không phải như vậy. Nó phải có hình ảnh mấy quý ông cố gắng hết sức trên những ngọn núi xanh tươi, đẹp đẽ chứ.
“À, nhớ cẩn thận với núi lửa và pháo chủ của thiết giáp hạm nhé. Bóng đã bị tiêu hủy thì không đánh được nữa đâu.”
“Ừm, đây là game thể thao mà đúng không ạ?”
“Chắc vậy.”
Ngay cả Hội trưởng khi nói cũng có vẻ hơi thiếu tự tin.
Dù sao thì, trận đấu thử nghiệm bắt đầu.
Trận đối đầu “Bokura no Golf: Soiya” giữa tôi & Shuvain VS Hội trưởng & Ako đã khởi tranh.
“Được rồi, lỗ đầu tiên, đến lượt tôi nhé!”
“Cố lên Shuvain, cho cái tên nạp tiền hạng nặng bên kia biết tay!”
“Cứ giao cho tôi! Mà này, ừm… cái gì đây, đường golf khó chịu thật đấy.”
Shuvain cau mặt nói. Ừm, đúng là một đường golf khó chịu thật.
Nếu dùng gậy trang bị ban đầu đánh hết sức, nếu thành công hoàn hảo thì bóng sẽ rơi vào vị trí dễ đánh, nhưng chỉ cần lệch một chút là sẽ bay vào bãi cát hoặc bụi cỏ. Nếu cố ý đánh nhẹ hơn thì nguy hiểm sẽ giảm bớt, nhưng như vậy thì lượt tiếp theo sẽ bất lợi.
“Cách chơi là tùy cậu. Cứ chơi theo ý mình muốn đi.”
Tôi nói, Shuvain mạnh mẽ gật đầu.
“Nói tóm lại là chỉ cần đúng thời điểm thôi mà. Tôi sẽ cho anh thấy khả năng chơi game âm nhạc đã được rèn luyện qua mini-game sản xuất vật phẩm của LA! Soiyaaaaa!”
Thanh đo lực quyết định sức mạnh cú đánh, cứ “picoon, picoon” mà di chuyển. Thanh đo di chuyển khá nhanh, nhưng Shuvain đã căn chuẩn thời điểm một cách tuyệt vời để tạo ra cú đánh hoàn hảo. Nhân vật của Shuvain đánh bóng bay đi với một tư thế hoàn mỹ.
“Tuyệt vời!”
“SOIYAAAA!”
Tiếng cổ vũ “Soiya” đáng yêu vang lên từ game.
“Soiya tuyệt vời, Shuvain!”
“Soiya tuyệt vời!”
“Soiya tuyệt vời ạ!”
“…Sao mà cứ như một nghi lễ kỳ quái nào đó ấy nhỉ.”
Shuvain có vẻ hơi rụt rè trước tiếng cổ vũ “Soiya” liên tục vang lên.
Và quả bóng rơi đẹp mắt đúng vào vị trí đã nhắm tới. Đó là một điểm lý tưởng để chuẩn bị cho lượt đánh tiếp theo.
「Sao đây, hình như trò này cũng vui phết đó chứ.”
“Không ngờ lại hợp với kiểu đánh bóng này đó nha.”
“Giờ thì đến lượt tôi rồi.”
Trong khi bọn tôi đang hăng say, Master lại điềm tĩnh lạ thường mà cầm gậy lên.
Khoan đã, cây gậy của cô ấy rõ ràng là khác hẳn của bọn tôi, nhìn nó cứ như có thể giết người được vậy. Không gọi là gậy mà là vũ khí thì đúng hơn phải không? Một thanh kiếm khổng lồ? Dùng nó để đánh bóng được sao? Không phải chém mà là đánh hả?
“Vậy thì đi thôi. Cô muốn bóng bay đến chỗ nào, Ako?”
“Trước mắt cứ gần lỗ là tốt nhất ạ.”
“Đã rõ. Vậy thì chỗ này.”
Nói rồi, Master nhắm theo hướng bọn tôi vừa đánh. Điểm rơi dự kiến của quả bóng hiển thị trên màn hình hiện ra ở tít đằng xa, vượt cả vị trí của bọn tôi.
“Dù sao thì, dù có thất bại thì cũng không rơi vào hố cát được. Vì nó sẽ bay qua mà.”
“Gì vậy, gian lận quá!”
“Không công bằng chút nào!”
“Đương nhiên rồi, kết quả của việc nạp tiền thì sao mà công bằng được chứ?”
Thế thì có lý đó, nhưng mà vẫn không chấp nhận được!
Chẳng lẽ những kẻ chơi trò này đều phải vật lộn trong môi trường như vậy sao?
“Tuyệt cú mèo không thành. Nhưng bóng của Shuvain đã vượt qua và nằm gần rìa sân rồi kìa.”
“Dễ dàng vượt qua cú tuyệt cú mèo của tôi… Này Rusian, tuyệt đối đừng để thua đó nha.”
“Tiếp theo là Ako đánh mà, tha hồ mà thắng.”
Tôi căn hướng, chọn cây gậy có cự ly xa nhất rồi dứt điểm hết lực. Chắc chắn là được!
“Nào đến đây, tuyệt cú mèo — ấy, không thành rồi.”
“Mà còn rơi xa nữa chứ.”
“Ơ, thật kìa.”
Quả bóng rơi ở một vị trí cách xa cái lỗ mà tôi đã nhắm tới. Tại sao chứ, rõ ràng là đã ngắm chuẩn rồi mà.
“Trò này không phải là trò cứ đánh thẳng là bóng sẽ bay thẳng đâu. Độ dốc của mặt đất và hướng gió hiện tại ảnh hưởng rất lớn, đây là một trò golf đòi hỏi trí tuệ cao đó.”
“Khụ, không chỉ mỗi nạp tiền thôi sao…”
“Hahaha, non lắm, Rusian. Nào Ako, hãy đánh theo đúng hướng tôi chỉ. Cho Rusian thấy được đẳng cấp của mình đi nào.”
“Vâng ạ!”
Ako hướng thẳng về phía lỗ, và mặc dù vị trí cần đánh chỉ cách đó một đoạn ngắn, cô ấy lại cầm một cây gậy có tầm xa kì lạ. Rồi cùng với âm thanh “gyu-iii-n”, một luồng aura đỏ kỳ lạ bao phủ quanh Ako.
“Nào, ra tay đi, Cú Đánh Tất Sát!”
“Vâng ạ!”
Mà rõ ràng là tốc độ di chuyển của thanh năng lượng chậm hơn của bọn tôi rất nhiều, Master đã dùng vật phẩm gì vậy!?
“Soiyaaaa!”
Cùng với tiếng hét dứt khoát, Ako đã thực hiện một cú đánh tuyệt đẹp.
Quả bóng bay đi với tốc độ kinh hoàng.
“Nhưng, chắc chắn nó sẽ bay ra khỏi màn hình mất thôi.”
“Fufufu, chuyện đó thì chưa chắc đâu.”
Ngay sau khi Master nở một nụ cười khó hiểu, quả bóng bay thẳng qua phía trên lỗ – rồi “rụp” một cái, rơi thẳng xuống dưới.
“Hảaaa!?”
“Và backspin! Được rồi, vào lỗ rồi!”
“Chúng ta làm được rồi!”
Master và Ako hớn hở đập tay nhau “Yeahhh!”.
Khoan đã, cái quái gì vừa xảy ra vậy. Kỳ lạ, chắc chắn là kỳ lạ, không thể chấp nhận được!
“Bóng đã bị tia laze hút vào. Có một tia laze phát ra từ lỗ để hút bóng vào đó. Giúp việc đánh bóng vào lỗ dễ dàng hơn đó.”
“Cái gì vậy, định luật vật lý biến đâu mất rồi!?”
“Trò này là Soiya!”
Chỉ một câu đó là hết giải thích sao!? Khốn kiếp, tôi không phục!
Tôi và Shuu đã quyết tâm thử sức, nhưng cuối cùng chỉ thắng được vài lần khi Ako đánh hụt cú Soiya.
“Buồn ngủ quá… Chắc ngủ ở phòng câu lạc bộ luôn quá.”
Chiều hôm sau khi tan học, tôi uể oải lê bước về phòng câu lạc bộ, mắt vẫn còn ngái ngủ.
Đúng lúc đó, tôi bắt gặp Ako cũng đang đi về phía phòng câu lạc bộ.
“Ơ, Ako. Trông em có vẻ khỏe khoắn nhỉ.”
“Rusian thì… trông có vẻ buồn ngủ lắm ạ, anh sao vậy?”
“Hôm nay tôi sẽ cho em nếm mùi Soiya cho bõ ghét!”
“Anh tự luyện tập sao!?”
Tôi cay lắm chứ, có gì sai đâu.
Trò này nhìn thì đơn giản mà lại khá khó, cứ thế là tôi cắm đầu chơi đến khuya lúc nào không hay. Nó hay thật đấy, thực sự đó.
Vừa đi vừa nói chuyện, tôi thấy một túi rác lăn lóc ở hành lang gần phòng câu lạc bộ.
“Ý thức kém quá, thùng rác ở ngay kia mà.”
“A, vâng vâng! Em làm cho ạ!”
“…Làm cái gì cơ?”
Không hiểu sao Ako lại giơ tay đầy nhiệt tình, rồi cô ấy lao tới túi rác, vung tay lên thật cao.
“Soiyaaa!”
“Ặc ặc ặc!”
Túi rác bị ném đi hết sức mạnh bay vọt qua mục tiêu, đập vào tường và văng tung tóe khắp nơi.
“…Ơ? Tia laze không hút à?”
“Trước tiên, dọn dẹp đã.”
“Vâng, vâng ạ.”
“Quy tắc vật lý trong não của Ako trở thành Soiya nên tạm dừng thôi.”
“Ngay cả Soiya cũng không được sao.”
Tôi cũng không nghĩ là cái này không được. Nhưng nếu cứ để mặc thì chắc chắn Ako sẽ cố gắng giải quyết mọi thứ bằng Soiya, nên chắc chắn là nguy hiểm.
“Vậy thì hôm nay mình làm gì đây?”
“Ừm, chơi game đối kháng thì sao?”
“Thì cũng đoán được kết quả rồi còn gì.”
Chắc chắn là sẽ thi triển chiêu hủy combo, rồi tung ra siêu combo vào mấy đứa hot boy, hot girl cho chúng nó phải kêu trời thôi.
“Thế thì game xếp hình đối kháng thì sao? Em khá giỏi đó nha.”
“Không lẽ lại muốn xếp hình người rồi xóa sổ chúng đi chứ?”
Nếu lôi bốn đứa hot boy, hot girl ra rồi bắt đầu đốt lửa thì không còn là chuyện đùa nữa đâu.
“MO tập trung vào săn bắn thì cũng có vẻ nguy hiểm, còn RTS thì lại quá khó… Giờ phải làm sao đây?”
“Được rồi, vậy thì, cái này!”
Master chiếu lên màn hình trò “Doki Doki Memory Online” – chính là cái game đã nổi danh nhờ trò “khủng bố bằng chuyển phát nhanh” tới những người trúng cử bản Closed Beta.
“Ể, chơi cái này hả?”
“Không phải cậu muốn có ảnh hưởng tốt đến Ako sao, Rusian? Vậy thì trải nghiệm tuổi thanh xuân trong game là tốt nhất. Không phải sao?”
“Rusian và, tuổi thanh xuân trong game!”
À, có vẻ như Ako đã bị chạm vào tim đen rồi. Cái này không ổn, không ổn chút nào.
“Nào, hãy cùng tôi tạo nên những kỷ niệm ‘doki doki’ nhé!”
Dừng lại đi mà!
“Thật là một trò chơi đầy khổ sở…”
Khi đồng hồ sắp sang ngày mới, cuối cùng tôi cũng được giải thoát khỏi cái địa ngục “doki doki” cùng Ako.
Yếu tố chính của Doki Doki Memory Online là người chơi sẽ trở thành học sinh của trường trung học Doki Doki, tham gia các sự kiện “doki doki” theo cặp hoặc nhóm. Nó giống như việc chơi một visual novel đồng thời từ góc nhìn của nhân vật chính và nữ chính, nội dung kịch bản sẽ thay đổi tùy thuộc vào lựa chọn của mỗi người. Để đạt điểm cao, cần phải nắm bắt được tính cách của đối phương, và hệ thống game cũng có tính chiến thuật tương đối –
“Cái game này ngại chết đi được…”
Cái cực hình này là phải xem đi xem lại câu chuyện tình yêu học trò đầy ngọt ngào mà nhân vật “Rusian” tôi thủ vai và “Ako” cô ấy thủ vai. Hai đứa dọn dẹp nhà kho thể chất thì bị nhốt lại, tham gia hội thao thì phải chơi trò chạy ba chân, Ako bị ốm trong giờ học thì tôi phải chăm sóc – những sự kiện có vẻ có thật nhưng thực ra lại không có thật này đã gây ra tổn thương tinh thần nghiêm trọng cho tôi. Nói thẳng ra là muốn khóc luôn.
“Tại sao game hẹn hò online lại khiến bên nam giới bị tổn thương? Bình thường không phải ngược lại sao? Chắc chắn là có gì đó không đúng!”
Ngay cả tôi, người biết chắc chắn Ako là con gái thật, mà còn phải chịu đựng cảnh này. Vậy những người chơi bình thường, không rõ đối phương là nam hay nữ, thì họ xoay sở ra sao? Chắc là họ cứ đinh ninh đối phương là con gái mà tiến hành mấy cái sự kiện tình tứ đó hả? Nghĩ đến tỷ lệ con gái chơi Đokidoki Memory Online thì thấy xác suất đó thật sự tuyệt vọng mà, đúng không? Kiểu này thì liều lĩnh quá rồi còn gì?
“Nhưng có hơi vui một chút lại càng thấy hối hận.”
Cũng khá vui đó chứ, như khi tôi đang làm bài kiểm tra trong lớp, hay lúc phải chọn những lựa chọn khó nhằn nhưng lại đoán được ý Ako để rồi đạt đến một cái kết đẹp đẽ. Khốn nạn thật, làm game gì mà kỹ lưỡng quá đi.
“Dù sao thì cũng đã được nếm trải hương vị tuổi trẻ, mong là Ako sẽ trở lại bình thường…”
Với chút hy vọng đó, tôi đến trường.
“Chào buổi sáng, Nishimura-kun.”
Úi chà, hiệu quả thật rồi!
Ako bước vào lớp học, nói một cách cực kỳ rạng rỡ.
Tôi bất ngờ thật đấy. Hóa ra cũng có những ảnh hưởng tích cực.
Nếu sống như một nhân vật trong game tuổi trẻ, có lẽ tôi sẽ kết bạn được rất nhiều người thì sao?
“Ô, chào buổi sáng, Tamaki-san.”
“Ừm, chào cậu.”
Thay vào đó, người đang xao động lại là tôi, trước nụ cười rạng rỡ của Ako.
Thế nhưng, Ako lại làm một điều trái ngược với tâm tư của tôi:
Cô ấy cố ý đưa tay lên trán, giả vờ loạng choạng.
“A, a… chóng mặt quá. Làm sao đây, Nishimura-kun? Nhìn gì thế?”
“Nhìn gì mà nhìn!”
Đừng có ép buộc tạo sự kiện nữa. Lựa chọn ở đây phải là "Hơn cả chuyện đó, tớ đói bụng rồi."
“Ư ư, Rusian, sao mà xấu tính thế.”
“Là do cái suy nghĩ của cô có vấn đề đấy.”
“Dù sao thì tuổi trẻ cũng là điều không thể với em rồi…”
Đang nói chuyện thì một cô gái bước vào lớp và tiến về phía chúng tôi.
“Chào buổi sáng, Nishimura-kun, Tamaki-san. Hôm nay hai cậu cũng thân thiết ghê nha~”
“Chào buổi sáng, Akiyama-san.”
Chắc là đúng tên rồi nhỉ? Segawa cũng đang ở đằng sau.
Mà Segawa chỉ liếc nhìn chúng tôi một cái, rồi hừ một tiếng, phì hơi thở ra. Lúc nào thái độ cũng khó chịu hết.
“Ư! Ch, chà, chà…”
Ako chỉ một câu chào mà lắp bắp mãi, thậm chí còn hơi sợ sệt.
“…o buổi sáng.”
“Chào buổi sáng~”
Akiyama vẫn tươi tắn chào lại Ako như thế. Kỹ năng giao tiếp này thật đáng nể.
“Nishimura-kun, Nishimura-kun.”
Akiyama, người bất chợt đến gần, nhìn quanh chúng tôi rồi hơi nghiêng đầu.
“Này, dạo này các cậu không tham gia câu lạc bộ nữa à?”
“Không? Vẫn tham gia mà?”
“Thật sao?”
Nội dung có chút thay đổi, nhưng bản thân câu lạc bộ thì vẫn hoạt động mỗi ngày.
Nhìn từ bên ngoài, đáng lẽ phải thấy chúng tôi hoạt động như bình thường chứ.
“Ừm, vẫn hoạt động. Mà sao cậu lại hỏi thế?”
“Tại vì dạo này không thấy các cậu ở chỗ cũ nữa.”
“Hả?”
“Hở?”
Giọng tôi và giọng Segawa cùng lúc vang lên.
Chuyện gì vậy? Tại sao một cô gái cùng lớp lại đột ngột nhắc đến chuyện trong game Online?
“Na, Nanako?”
“Này Akane, cậu không chơi nữa à?”
“Ơ, c, cậu nói cái gì vậy?”
Segawa nở nụ cười ngập ngừng để che giấu, nhưng biểu cảm đó của cô ấy,
“Cậu ta bảo ‘Để ta lo hết!’ mà.”
Đã đông cứng lại.
“Khoan, cái đó, cậu, cậu nói cái gì thế?”
“Thì chúng ta đã cùng chơi đó thôi. Nishimura Rusian-kun đã giúp đỡ tớ rất nhiều mà.”
Này, Akiyama quay sang hỏi ý kiến tôi.
Tôi hoàn toàn không nhớ gì cả.
Không, tôi nhớ chứ. Thật lòng mà nói, là tôi có nhớ.
Nếu thừa nhận luôn cũng được, nhưng nếu thừa nhận thì Segawa đang hóa tro ngay trước mặt tôi sẽ…
“Sette-san.”
“Vâng~”
Akiyama mỉm cười gật đầu trước lời lẩm bẩm của Ako.
“Ơ, Akiyama-san…?”
“Ừm. Cậu đã nói rồi mà, ‘Khi nào gặp rắc rối thì…’ chứ gì.”
“Tớ không nghĩ đó là chuyện ngoài đời thật! Bình thường thì ai cũng nghĩ đó là lời hứa trong game chứ!”
Tôi đâu có nghĩ bạn cùng lớp lại đột kích mình trong game online!
“T, tại sao, tại sao lại…”
Khi Segawa ngày càng tái mét, Akiyama lại nói một cách thích thú.
“Tại vì thấy cậu lén lút làm gì đó vui vẻ quá mà. Thật là đáng ghét~ Akane, cậu đã rất nhiệt tình đó chứ. Nào là ‘Để ta lo hết!’. Vui đến mức tớ cứ cười lăn lộn mãi thôi.”
Một tiếng “Cộp” khô khốc vang lên.
Cơ thể Segawa loạng choạng, rồi từ từ khuỵu xuống tại chỗ.
À, gãy rồi.
“Xong rồi… Cuộc đời học sinh cấp ba của tôi tiêu rồi…”
“Nishimura-kun trong game cũng đáng tin cậy và tốt bụng lắm. Ấn tượng khác hẳn với trong lớp nhỉ~”
“…Cảm ơn làm gì.”
Tôi không cảm thấy mình đang được khen chút nào.
Cái cảm giác khó chịu mơ hồ khi được người hiện thực khen bằng kiến thức otaku là sao nhỉ? Tôi cứ nghĩ trong lòng họ chắc chắn đang coi thường mình.
“À, đừng nói quá nhiều về Rusian…”
Ako rụt rè cất tiếng nói với Akiyama đang mỉm cười với tôi.
“À, ừm, tớ cũng hiểu về Tamaki-san rồi.”
“Hả…”
“Cậu nói là vợ chồng ấy hả, hóa ra đúng là chuyện trong game thật. Ở trường bình thường mà, nên Nishimura-kun lúc nào cũng nói ‘Không phải bạn gái tớ!’ đúng không.”
Cười khúc khích, Akiyama rúc vào tôi.
Ơ, khoan, gì thế!? Đột nhiên một cô gái rúc vào người làm tôi cứng đờ cả ra, làm ơn dừng lại đi!?
“Hai người không phải mối quan hệ này đúng không?”
Cô ấy nắm lấy cánh tay đang cứng đờ của tôi, rồi ôm chặt như thể đang dựa cả người vào.
“Rất vui được biết cậu, Ako-chan?”
“…………”
“Khoan, dừng lại đi mà.”
Khuôn mặt Ako mở to mắt, khiến đầu tôi lập tức khởi động lại.
Tôi cố sức đẩy Akiyama ra, rời xa cô ấy.
“Ách… Thô bạo quá!”
“Im đi. Này Ako, bình tĩnh lại đi. Vừa rồi chỉ là đùa thôi, đừng có đâm người ta đấy nhé?”
Chắc không đến mức nói “ngoại tình là chết ngay” thật đâu, nhưng trường hợp của Ako thì chẳng còn là chuyện đùa nữa.
Ako, từ trạng thái cứng đờ, từ từ cử động, rồi hé miệng.
Và một tiếng nói thoát ra.
“…ian…”
“ian?”
“Rusian LÀ ĐỒ NGOẠI TÌNH! KHÔNG THÈM BIẾT ÔNG NỮA ĐÂY!”
Ô ô ô ồ!? Hét lên, Ako đã hét lên!
Ako, người gào lên với âm lượng chưa từng thấy, quay gót và chạy vụt ra khỏi lớp học với tốc độ kinh hoàng. Tiếng chân dồn dập vang vọng xa dần, rồi biến mất ngay lập tức.
“…Khoan, cô ấy đi mất rồi kìa.”
Hả, cảnh tượng tu la? Tình tay ba ngoài đời thật? Những tiếng nói như thế vang lên khắp nơi trong lớp.
“Nà, náo quá~?”
“Muộn QUÁ ĐI MẤY NGƯỜI ƠI!”
Akiyama lè lưỡi nói, nhưng lúc đó thì mọi chuyện đã quá muộn rồi.
Giờ phải làm sao đây?


0 Bình luận