Đây là chuyện xảy ra vào khoảng hơn một năm sau khi tôi bắt đầu dấn thân vào LA – Legendary Age.
Hồi đó, tôi đã rời guild và chơi đơn độc vì cái sự đau khổ khi lỡ tỏ tình nhầm một người giả gái. Nhưng chơi game online một mình mãi cũng buồn, thế là tôi từng nộp đơn xin gia nhập một guild trông có vẻ "nghiêm túc" với suy nghĩ rằng đằng nào cũng chơi, hay là mình thử chơi game này một cách thực sự chuyên tâm xem sao.
Đó là một guild rất nghiêm túc, mọi hoạt động từ giao tranh người chơi, làm nhiệm vụ đến luyện cấp đều được thực hiện một cách cực kỳ nghiêm túc.
Guild Master là một người đàn ông tên là †Kuro no Majutsushi†. Ngay từ cái nhìn đầu tiên đã thấy anh ta mạnh mẽ đến nhường nào, với bộ trang bị sáng choang lấp lánh trên người. Thật lòng mà nói, đến giờ tôi vẫn nhớ cái cảm giác hơi rụt rè khi đó.
Thế nhưng, sau khi lấy hết can đảm bắt chuyện thì sự việc diễn ra như thế này đây.
◆Rusian: Xin lỗi, tôi muốn vào guild…
◆†Kuro no Majutsushi†: Ồ, muốn vào à? Vậy thì chúng ta phỏng vấn một chút nhé.
Tôi lập tức ngớ người.
Cái gì? Phỏng vấn ư!? Vào guild trong game mà cũng phải phỏng vấn sao?
Mặc dù không thể phủ nhận là đã có chút chùn bước, nhưng vì chính mình đã lên tiếng trước nên không tiện nói gì thêm, đành rụt rè đứng trước mặt anh ta.
Thôi thì, dù sao cũng chỉ là vào guild trong game thôi mà, phỏng vấn chắc cũng không hỏi gì ghê gớm đâu nhỉ, ừm.
◆†Kuro no Majutsushi†: Vậy trước tiên, game cậu chơi trước LA là gì?
Hỏi từ đó luôn á!? Lịch sử chơi game của tôi ư!? Kiểu như điền vào sơ yếu lí lịch vậy sao!?
Tôi ngạc nhiên đến mức suýt trượt khỏi ghế, nhưng dù sao cũng đành trả lời.
◆Rusian: Game online thì LA là game đầu tiên của tôi…
◆†Kuro no Majutsushi†: À, ra vậy. Đây là game đầu tiên à, hiểu rồi, hiểu rồi.
C-Cái phản ứng đó là sao đây? Tốt hay xấu vậy?
Trong lúc anh ta trò chuyện riêng với ai đó trông giống thành viên chủ chốt gần đó qua một cửa sổ chat khác, tôi cứ thấp thỏm không yên.
◆†Kuro no Majutsushi†: Vậy ngoài đời cậu làm gì?
Lần này lại hỏi chuyện ngoài đời ư!? Không phải chuyện game sao!?
À, phải rồi. Đây không phải là phỏng vấn 'Rusian' trong game, mà là phỏng vấn chính bản thân tôi, 'Nishimura Hideki', ở ngoài đời. Mãi sau tôi mới nhận ra điều đó.
◆Rusian: Ờ, ờ thì…
◆†Kuro no Majutsushi†: À, không cần nói nghề nghiệp đâu. Tôi chỉ muốn hỏi về thời gian online, độ nghiêm túc với game, những thứ đại loại vậy thôi.
Dù bảo là độ nghiêm túc, nhưng game thì vẫn là game thôi mà, không hơn không kém.
◆Rusian: Vì tôi là học sinh, nên có thể online từ chiều đến tối.
◆†Kuro no Majutsushi†: À, chắc không phải sinh viên đại học mà là học sinh cấp ba hoặc nhỏ hơn nhỉ. Thế thì là kiểu người ăn cơm xong là off, tắm xong là off, khuya thì không online được à. Ừm, bên tôi thì cơ bản lúc nào cũng có người, nhưng nếu đã bắt đầu săn thì sẽ kéo dài khoảng ba tiếng đồng hồ nên việc thoát giữa chừng hơi phiền phức đấy.
◆Rusian: Vâng, vâng…
Ối trời ơi, mình đang bị từ chối thẳng thừng! Cuộc sống học sinh bình thường đang bị phủ nhận một cách ghê gớm!
Mình sai ư? Mình mới là người sai ư? Sợ quá! Guild này đáng sợ ghê gớm luôn!
◆†Kuro no Majutsushi†: Không phải là điều đó xấu đâu nhé. Chỉ là, nếu phong cách chơi không hợp nhau thì khi chơi cả hai bên đều không vui, hoặc phải gượng ép nhau, những điều đó sẽ dẫn đến rắc rối. Có lẽ cậu nên tìm một guild hợp với mình hơn thì tốt hơn đấy.
◆Rusian: Vâng, vâng…
Tôi chỉ nói muốn vào guild thôi mà, sao lại có cảm giác như đang bị thầy giáo giảng đạo vậy. Cái guild gì mà học sinh bình thường cũng khó vào được chứ.
Dù sao thì phỏng vấn chắc cũng trượt rồi, thôi thì cứ nói tùy tiện rồi về đại đi. Với tâm trạng bất cần, tôi gõ lạch cạch trên bàn phím.
◆Rusian: Vậy tức là nếu tôi bỏ học thì sẽ hợp hay sao ạ, kiểu thế ạ lol
◆†Kuro no Majutsushi†: Đúng là thế thật lol
Khi tôi đùa một câu như vậy, †Kuro no Majutsushi† cũng cười đáp lại.
À thì ra là vậy, may quá, cuối cùng thì cũng không phải mọi thứ đều nghiêm túc hoàn toàn, tôi thở phào nhẹ nhõm. Nhưng niềm vui đó chỉ thoáng qua…
◆†Kuro no Majutsushi†: Nhưng đúng rồi đấy, guild của chúng tôi có rất nhiều người đã bỏ việc hoặc bỏ học vì game online, nhưng ai nấy đều trông rất vui vẻ.
Anh ta thản nhiên nói vậy.
Cái gì thế này, đáng sợ quá.
Tôi cứng đờ người, nhưng †Kuro no Majutsushi† vẫn giữ nguyên nụ cười và tiếp tục.
◆†Kuro no Majutsushi†: À, với lại, cậu có thể cho tôi biết cấp độ nhân vật chính, nghề nghiệp, trang bị, cấp độ kỹ năng sản xuất, điểm PvP, và tiến độ nhiệm vụ không?
◆Rusian: T-Tôi xin lỗi ạaaaaa!
◆†Kuro no Majutsushi†: Hả? Này, cậu ơi?
Tôi đã bỏ chạy. Đúng vậy, tôi đã bỏ chạy thục mạng.
Từ đó về sau, tôi không bao giờ bén mảng đến gần khu vực tụ tập của cái guild đó nữa.
Rõ ràng là chúng tôi thuộc về hai thế giới hoàn toàn khác biệt. Tôi đã nhận ra điều đó một cách rành mạch.
Đó là một sự kiện khiến tôi nhận thức rõ rằng tôi không thể sống chỉ trong thế giới game này được.
◆Rusian: Đến giờ nhớ lại vẫn còn rùng mình. Tôi thật may mắn vì đã gặp được những người đồng đội hiện tại.
Ako lắng nghe câu chuyện của tôi xong, cụp mắt xuống và nói một cách đầy thông cảm.
◆Ako: Rusian cũng đã vất vả nhiều nhỉ…
◆Rusian: Đúng vậy, đúng vậy, những "hardcore gamer" đáng sợ lắm chứ. Thế nên không được tùy tiện đi theo người lạ đâu đấy!
◆Ako: Nhưng mà tôi đã lên được ba cấp rồi đấy. Còn được tặng trang bị dễ thương nữa.
◆Rusian: Anh đang nói là vì vậy nên mới không được làm thế mà!
Em đã vốn dĩ có bản chất công chúa rồi mà, con bé này!
Đúng vậy, Ako, "vợ của tôi" trong LA này, đã bị một cô gái ăn mặc rất dễ thương (theo lời cô bé) dụ dỗ đi theo, đồng hành đến một bãi săn cực kỳ khó nhằn, gây ra bao nhiêu phiền toái, rồi cuối cùng lại "hút" được một đống kinh nghiệm và được "cống nạp" cả tá vật phẩm rồi mới chịu quay về.
◆Ako: Nhưng chị ấy tốt lắm ạ. Đã chỉ cho tôi đủ thứ, nào là điểm yếu của kẻ thù, nào là mẹo điều khiển.
◆Rusian: Em có hiểu không?
◆Ako: Không hiểu gì cả ạ!
Tôi biết ngay mà.
Những lời giải thích kiểu đó tôi cũng thường xuyên nói với em, nhưng lần nào em cũng hỏi đi hỏi lại cùng một thứ hết.
◆Ako: Mà này, Rusian sau đó có sao không ạ? Không bị đuổi theo bắt nạt gì chứ?
Ngu ngốc thế. Trong game online thì chuyện bắt nạt như vậy hiếm lắm.
Nói đúng ra thì, còn ngược lại nữa là đằng khác.
◆Rusian: Người đó đã đuổi theo tôi và nói rằng dù không vào guild thì cũng là đồng đội cùng chơi game, nên nếu có khó khăn gì thì cứ đến tìm bất cứ lúc nào. Thế là tôi đã được giúp đỡ vài nhiệm vụ.
◆Ako: Người tốt quá đi chứ!
Đúng vậy, họ là những người cực kỳ tốt! Lại còn rất mạnh và biết mọi thứ nữa! Tôi đã tin chắc rằng mình sẽ không bao giờ có thể được như họ!
◆Rusian: Thế nên tôi rất kính trọng những "hardcore gamer" thực thụ, không phải là tôi ghét họ gì cả, nhưng tôi nghĩ đúng như lời người đó nói, chơi với những người có phong cách hợp nhau thì tốt hơn. Chơi riêng lẻ thì chẳng sao, nhưng nếu đã thuộc về một tập thể thì phong cách chơi khác nhau sẽ rất khó khăn.
Phong cách chơi thực sự rất quan trọng. Nếu cứ cố gắng trộn lẫn những người không hợp nhau thì sẽ chỉ tạo ra bi kịch mà thôi.
Ví dụ như, tuyệt đối không được ép buộc người chơi PvP và người chơi sản xuất phải giao tranh với nhau dưới danh nghĩa một sự kiện Valentine nào đó.
Bởi vì những người chơi sản xuất quý giá có thể sẽ bỏ game mất đấy!
◆Ako: Đúng rồi ạ, tôi đã chơi game nghiêm túc mấy tiếng đồng hồ mà mệt muốn chết luôn.
Phải rồi còn gì. Đã vào cái bang hội Alley Cats mà đang săn còn ngồi lê đôi mách cả tiếng đồng hồ là chuyện thường tình, thì sao mà theo kịp mấy cái tay nghiện game cày cuốc ngày đêm cho được chứ.
◆Rusian: Vậy nên đừng có ngây thơ mà đi theo mấy kẻ lạ mặt linh tinh. Nếu cảm thấy hợp thì không sao, nhưng mà nếu thấy không ổn thì phải về ngay, rõ chưa?
◆Ako: Vâng ạ. – Nhưng mà anh không cần lo lắng vậy đâu, em sẽ luôn ở bên Rusian mà. Em cũng đã nói rõ với người đó là em đã kết hôn với Rusian rồi nên không thể đi săn cặp được!
◆Rusian: Anh không có lo cái khoản đó.
◆Ako: Đáng ghét ghê á!?
◆Rusian: Anh tin em mà.
Đúng vậy. Đã định cưới nhau rồi thì làm sao mà không tin tưởng được chứ.
Nói đúng hơn thì, anh đang cố gắng để không có thêm "nạn nhân" nào từ Ako nữa đấy.
Ngay cả bây giờ, gã đàn ông giả gái nghiện game đã kéo Ako đi khắp nơi vẫn đang liên tục gửi tin nhắn rỉ tai bám riết đòi “Chia tay Ako-chan đi”, nên tôi xin từ chối việc tiếp tục. Ôi thôi rồi, ‘ting ting’ ồn ào quá đi mất.
◆Ako: Nhưng mà, hơi được được đó chứ nhỉ?
◆Rusian: Được cái gì?
Tôi đang xóa mấy cái cửa sổ tin nhắn rỉ tai phiền phức cứ liên tục hiển thị, thì Ako cười tủm tỉm nói.
◆Ako: Như cái anh pháp sư bóng tối đó nói ấy, bỏ học hành gì đó hết đi, chỉ chơi game kiếm sống thôi. Đúng là một giấc mơ mà, phải không anh?
◆Rusian: Rồi định bắt anh nuôi chứ gì?
◆Ako: Sao anh biết hay vậy!?
◆Rusian: Trúng tủ à! Không có nuôi đâu! Lo mà nghiêm túc cố gắng cho tương lai đi chứ!
◆Ako: Ước mơ tương lai của em là làm nội trợ chuyên nghiệp mà…
◆Rusian: Anh không có ý định phủ nhận ước mơ của em, nhưng mà anh không có đủ bản lĩnh để làm điều đó đâu!
◆Ako: Ơ kìa!
Dù cô ấy có nói vẻ buồn bã đến mấy thì không được là không được!
Cái đồ này, đúng là một đứa vô phương cứu chữa đủ mọi mặt mà, thật sự là hết nói nổi.
---
Câu chuyện như vậy diễn ra ba ngày sau khi Câu lạc bộ Game Online Truyền thông Hiện đại chính thức đi vào hoạt động.
Lúc đó thì tôi không nghĩ ngợi gì nhiều, nhưng mà về sau nghĩ lại thì có cảm giác như những manh mối đã bắt đầu xuất hiện từ lúc đó rồi.
Manh mối gì ư? Thì dĩ nhiên là về chuyện cái “cô vợ của tôi” lại gây chuyện nữa chứ còn gì nữa.


1 Bình luận