Netoge no Yome wa Onnanok...
Kineko Shibai Hisasi
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Quyển 2

Chương 2: Truyền Thuyết Nuôi Dưỡng Người Mới Bắt Đầu

2 Bình luận - Độ dài: 8,877 từ - Cập nhật:

00011.jpg

Đêm đó.

◆Shuvain: Xông lên nào anh em! Với ta mà nói, giờ chỉ còn thế giới này thôi. Chúng ta sẽ chiếm lĩnh thiên hạ ở đây!

Shuvain hăng hái vung thanh đại kiếm mạnh mẽ hơn thường ngày, toàn thân như bốc cháy. Dường như cậu ta đã vứt bỏ hiện thực và tìm thấy hy vọng trong thế giới LA này rồi.

Không sao đâu mà, chuyện đó chắc chắn không bị lộ ra ngoài đâu. Akiko không phải người như vậy đâu. Dù sao thì mình cũng chẳng thân với Akiko nên cũng chẳng rõ tí nào cả.

◆Aprikotto: Ta mừng vì Shuvain đã có thêm động lực như vậy!

◆Rusian: Ờ thì, nếu các cậu đã muốn vậy thì tôi sẽ cùng tham gia thôi.

Nhưng nói vậy thôi, cậu ta cũng chỉ là một game thủ mạng bình thường mà thôi. Nếu tất cả mọi người cùng nghiêm túc, thì liệu họ có theo kịp tôi và Hội trưởng không mới là vấn đề chứ nhỉ?

◆Ako: Em cũng đồng ý là chỉ còn thế giới này thôi, nhưng mà chúng ta không cần phải chiếm thiên hạ đâu nhỉ?… Ơ?

Bỗng Ako hướng ánh mắt ra ngoài quán. Ở đó, có một người chơi đang lảo đảo đi lại với những bước chân không vững.

Ồ, lạ thật.

Bọn Alley Cats chúng tôi tự tiện chiếm một trong số các quán cà phê trong thị trấn để làm chỗ riêng, nhưng không phải là chiếm luôn một quán tiện lợi mà nhiều người hay lui tới. Quán này chỉ bán những loại nước uống kỳ lạ có khả năng hồi phục cực kỳ ít ỏi và chẳng dùng được trong nhiệm vụ, lại còn nằm xa con đường chính nơi các cửa hàng và người chơi thường tụ tập. Đây là một nơi mà ít người chủ động bén mảng tới.

Vậy mà có một người chơi kỳ lạ lại đến đây, hơn nữa, người này trông có vẻ quen quen.

Một gương mặt dễ thương nhưng không có gì nổi bật, gần như là gương mặt mặc định. Mái tóc đen buộc đuôi ngựa, kiểu tóc khá mờ nhạt. Trang phục thì bình thường đến mức đáng ngờ: áo vải, quần nâu, và một con dao găm dắt ở thắt lưng.

◆Ako: Người này là tân thủ ạ?

◆Aprikotto: Trang bị khởi đầu kìa, nhớ quá đi mất.

Đúng vậy, nói tóm lại là trang bị khởi đầu. Kiểu tóc và ngoại hình không hề nạp tiền, trông cứ như một nhân vật được tạo bừa. Bất cứ ai có kinh nghiệm chơi game này cũng sẽ thấy quen thuộc. Cách di chuyển của người đó cũng lảo đảo, đi rồi dừng, dừng rồi đi, trông y hệt một tân thủ.

◆Ako: Cứ như em hồi xưa vậy.

◆Rusian: Đúng là Ako hồi mới gặp trông y hệt như thế. Cứ loạng choạng đi khắp nơi, mắt thì láo liên ấy.

◆Shuvain: À mà, lần đầu tiên bọn mình đi săn cùng nhau, hai đứa cậu cũng đi chung mà. Hai đứa gặp nhau thế nào vậy?

Trước câu hỏi của Shuvain, Ako nhìn xa xăm, hai tay siết chặt vào nhau như đang cầu nguyện.

◆Ako: Chuyện đó đến giờ em vẫn nhớ như in. Đó là một cuộc gặp gỡ định mệnh. Anh Rusian đã cứu em khỏi quái vật cứ như một chàng hoàng tử vậy──

◆Rusian: Này, đừng có tự ý tô vẽ kỷ niệm đẹp như thế chứ!

Nói dối trắng trợn! Làm gì có chuyện nào hay ho như thế. Chẳng có gì thú vị cả. Tôi chỉ tình cờ bắt chuyện với cô ta khi cô ta đang lảng vảng trong thị trấn thôi. Tôi vẫn còn nhớ như in cái sự ngờ nghệch của Ako khi mới vào game, đến mức trực giác mách bảo rằng nếu cứ để mặc thì sẽ có chuyện chẳng lành.

Khi tôi hỏi: “Này, cô có sao không?”, cô ta đứng đờ ra một lúc, rồi cuối cùng cũng chịu nói, nhưng câu đầu tiên lại là: “Làm sao để thoát game ạ?”. Nghĩ lại vẫn thấy thật tệ.

◆Rusian: Tôi chỉ cô cách đăng xuất thì cô ta biến mất mà không một lời cảm ơn. Hôm sau, tôi thấy có cái gì đó cứ lấp ló ở góc màn hình bám theo mình, hóa ra là Ako.

◆Aprikotto: Nói tóm lại là một stalker hả?

◆Ako: Tức là tình yêu đó ạ!

◆Rusian: Đừng có dùng một chữ "tình yêu" để biện minh cho hành vi rình rập chứ!

Cô ta chỉ là không biết phải làm gì, nên tìm tôi vì tôi đã giúp đỡ cô ta một lần. Nhưng lại không dám bắt chuyện nên cứ bám theo sau thôi chứ gì!

◆Ako: Ư ư, chồng lại nghi ngờ tình yêu của vợ rồi.

◆Rusian: Nếu được thì tôi muốn được nghi ngờ thêm một chút nữa. Tình yêu của cô nặng nề quá, tôi nghẹt thở mất.

◆Aprikotto: Hai đứa đúng là một cặp bài trùng tuyệt vời mà. Ako, Rusian.

Hội trưởng nói một cách lạ lùng vui vẻ. Chắc vậy hả ta, tôi đang nghĩ thì người chơi trông giống tân thủ kia bỗng dừng lại ngay trước mặt chúng tôi. Tôi vô thức di chuột vào người đó, và cái tên hiển thị là “Sette”. Không nhớ. Không phải người quen của tôi.

Nhưng ở gần thế này thì có hơi khó chịu một chút. Khi tôi lén nhìn tình hình, một bong bóng chat hiện ra trên đầu Sette. Cô bé vừa gõ một dòng chat gì đó. Nội dung là:

◆Sette: Rusian

◆Rusian: Ơ?

Ơ, tôi á? Tên của tôi á? Cô bé đang gọi tôi ư?

Vừa nãy tôi mới nghĩ không phải người quen mà.

◆Aprikotto: Gì vậy Rusian, người quen à?

◆Rusian: Không biết nữa… ừm, là sub của ai đó à?

Tôi hỏi, dù nghĩ rằng không đời nào lại thế.

Bởi vì nếu là một nhân vật phụ mà ai đó dùng, họ sẽ không mặc trang bị khởi đầu đâu, mà sẽ đổi vũ khí hoặc giáp thành đồ tử tế hơn. Tốc độ lên cấp ở giai đoạn đầu khác biệt lớn lắm.

◆Sette: ?

Câu trả lời chỉ là một dấu chấm hỏi.

À, đúng là tân thủ. Mà, nói thẳng ra thì kiểu này phiền phức ghê.

Nhưng không thể bỏ mặc được. Đã cất công tìm đến tôi thì chắc chắn có liên quan gì đó, mà dù không thì tôi cũng chưa đến mức tuyệt vọng với game này đến nỗi bỏ mặc một người chơi mới.

◆Rusian: Được rồi, được rồi, tôi sẽ nói cho dễ hiểu. Trước hết, cô biết tôi à? Chúng ta đã gặp nhau ở đâu đó chưa?

◆Sette: Nếu gặp khó khăn…

Sette, cô bé ấy dừng lời ở đó, rồi lại ngập ngừng một lát.

◆Sette: Anh đã nói sẽ giúp đỡ.

Ồ, dùng chữ Hán kìa.

Nhưng mình đã nói với ai chuyện đó bao giờ đâu nhỉ?

◆Rusian: Tôi đã nói thế bao giờ nhỉ?

◆Ako: Anh Rusian rất dễ nói ra những lời như vậy đó.

◆Aprikotto: Đúng là kiểu anh ta hay nói.

◆Shuvain: Lại còn tỏ vẻ ngầu lòi vô ích nữa chứ hahaha.

◆Rusian: Tôi không được tin tưởng à… Không, hay là được tin tưởng nhỉ?

Dù sao đi nữa, khi bị mọi người xung quanh nói như vậy, tôi cũng thấy mất tự tin.

Không thể loại trừ khả năng là đã gặp ở đâu đó và nói chuyện vài câu. Liệu lúc đó mình có lỡ lời gì không ta?

◆Rusian: Vậy, Sette-san? Cô mới bắt đầu chơi game này à?

◆Sette: Vâng.

Đúng là người mới toanh thật… Đúng rồi.

Phải làm sao đây ta. Đã lỡ rồi thì giúp đỡ cũng được, nhưng như vậy thì buổi đi săn hôm nay sẽ không có tôi.

Chúng tôi có đội hình gồm một Tank, một sát thương tiền tuyến, một sát thương hậu tuyến và một Healer. Dù ai vắng mặt thì đội hình cũng không thể hoạt động trơn tru được.

Tôi thoáng nhìn về phía mọi người, Shuvain cười nhẹ và nói:

◆Shuvain: Thôi được rồi. Đã lỡ thì để ta đây chăm sóc cho.

Cậu ta nói với vẻ mặt tự đắc, như muốn khoe khoang vậy. Đúng là có thể tạo ra được cái vẻ mặt đó luôn.

Đột nhiên, Sette-san…

◆Sette: Ưm, hự.

◆Shuvain: Hả?

Cô bé ấy lạ lùng phát ra một âm thanh kỳ quặc.

◆Sette: Xin lỗi, em chưa quen chat.

◆Aprikotto: Đừng bận tâm, ai cũng vậy lúc ban đầu thôi. Hồi mới chơi, ngay cả nói chuyện cũng khó khăn, vậy mà chẳng mấy chốc đã nhớ vị trí WASD, nhớ vị trí các phím CTRL, SHIFT, ALT, rồi chỉ sau một năm là không cần nhìn bàn phím nữa. Đạt chứng chỉ đánh máy mà không cần luyện tập cũng chẳng phải chuyện hiếm. Ôi, game online thật có ích cho tương lai biết bao!

Nói thế thì cũng hơi tùy tiện thật, nhưng mà đúng là nhờ game mà tôi thành thạo máy tính hơn hẳn. Những gì học được vì game thì nhiều không kể xiết.

◆ Ako: Ơ, em bây giờ vẫn còn nhìn bàn phím mà gõ đây này.

◆ Shuvain: Luyện tập chưa đủ rồi. Cậu đây đã thành thạo gõ mười ngón từ lâu lắm rồi đấy nhé.

◆ Sette: Bụp! Hahaha…

◆ Shuvain: Này, sao thế?

Chuyện gì đang xảy ra vậy, cô nàng Sette lại nói mấy lời kỳ cục rồi.

Cô ấy giật giật người một lúc rồi nói như muốn che giấu điều gì đó.

◆ Sette: Tự dưng, em, làm cà phê văng lên bàn phím…

◆ Rusian: Cái đó phiền to đấy, không sao chứ?

◆ Sette: Không sao.

Thật không đấy. Nhớ lau khô đi nhé.

Mà thôi, dù sao thì nếu nói là mới bắt đầu chơi thì chúng ta cũng nên giúp cô ấy.

Khi mới bắt đầu chơi game thì việc cần làm đầu tiên là điều đã được định sẵn.

◆ Rusian: Trước mắt là cày cấp đã. Chúng ta sẽ đến bản đồ Metapuchi. Xong rồi trên đường nhớ học combo nhé, để Ako phải hồi máu đến mức chảy máu mũi cho con Goblin King.

◆ Shuvain: Khoan đã, này!

◆ Rusian: Gì vậy?

Không hiểu sao Shuvain lại đòi dừng.

Metapuchi là tên của một loại quái vật rồng con kim loại, HP chỉ có 5 nhưng phòng thủ cực kỳ cao, còn kinh nghiệm thì kha khá. Người mới chơi chỉ cần cố gắng đánh trúng năm đòn là có thể hạ gục, nên nếu duy trì sát thương bằng kỹ năng và cứ thế mà đánh thì cấp độ sẽ tăng lên vùn vụt. Goblin King thì tốc độ tấn công chậm, không sử dụng kỹ năng tấn công, nên chỉ cần không bị chết ngay lập tức thì cứ liên tục hồi máu là chắc chắn sẽ thắng, đây cũng là một loại quái vật kinh điển để cày cấp. Để tăng cấp thì đây là lựa chọn bình thường thôi mà, có gì mà bất mãn chứ?

◆ Aprikotto: Bình thường mà nghĩ thì cho người mới chơi cày cấp siêu tốc ngay khi vừa bắt đầu là không được đâu, Rusian. Game là để tận hưởng. Cái quá trình đó…

◆ Rusian: …À, đúng là vậy thật.

Bị nói thế thì đúng là cảm thấy mình đang tước đi phần lớn niềm vui của trò chơi.

Không được không được, suýt nữa thì bị nhiễm cái "mặt tối" của game online rồi.

◆ Ako: À, em cũng cảm thấy mình đâu có được nuôi lớn một cách dễ dàng như thế đâu.

◆ Rusian: Ako đúng là bây giờ mới "lớn" theo kiểu này, nhưng mà anh cũng đã cố gắng dạy em những kiến thức cơ bản của game rồi đấy.

◆ Ako: Anh có đang nói em như một sản phẩm lỗi không vậy!?

Thật sự thì không thể nói là thành công được.

Tôi muốn Ako trở thành một healer giỏi giang, chứ không phải là bám dính lấy tôi như thế này.

◆ Shuvain: Kệ thằng ngốc đó đi, cơ bản của game là từ việc tự mình đánh bại kẻ thù. Vậy nên, ta sẽ cho cậu mượn vũ khí này. Dao của Anh hùng Tập sự +9 đấy. Dùng nó mà chặt chém hết lũ quái vật xung quanh đi.

◆ Rusian: Này, khoan đã, khoan đã, khoan đã!

Tôi lập tức ngăn Shuvain, người vừa nói ra điều nguy hiểm.

◆ Shuvain: Có gì bất mãn với vũ khí của ta à?

◆ Rusian: Đương nhiên là có chứ. Cái vũ khí quá sức bá đạo đó là cái gì vậy?

Nếu dùng cái vũ khí OP đó thì nói thật, lũ quái vật giai đoạn đầu sẽ bị chém nát bét không còn gì. Kỹ năng người chơi cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa.

◆ Shuvain: Thế thì làm sao?

◆ Aprikotto: Dùng vũ khí bình thường, làm nhiệm vụ bình thường, và cứ thế mà mạnh lên là được mà, phải không?

Hội trưởng nói một cách bất lực.

Đúng rồi, đúng rồi, đúng là Hội trưởng có khác, hiểu biết ghê.

◆ Aprikotto: Chỉ cần nạp tiền để mua tăng kinh nghiệm là thế cũng đủ mạnh lên rồi.

◆ Rusian: Đúng là Hội trưởng không được rồi.

◆ Aprikotto: Sao lại không được!?

Thật ra tôi cũng hơi nghĩ vậy. Nói thật thì tăng kinh nghiệm nạp tiền cũng tiện lợi thật. Tôi từng dùng cùng lúc cả ưu đãi của quán net và kinh nghiệm sự kiện với tăng kinh nghiệm nạp tiền để được kinh nghiệm x3 rất nhiều lần rồi.

Trong lúc chúng tôi đang tranh cãi, Sette lo lắng lại gần chúng tôi.

◆ Sette: À, em, nên làm gì ạ?

◆ Rusian: À, ừm…

Làm sao đây, trước mắt cứ theo ý của Hội trưởng, cho cô ấy chiến đấu với quái vật và làm nhiệm vụ bình thường sao? Nhưng mà thế thì chúng ta ở đây có ý nghĩa gì chứ?

◆ Ako: Vâng, vâng!

Ako giơ tay lên và nói.

◆ Ako: Đã mất công rồi thì hãy tận hưởng game nhiều hơn nữa đi! Chúng ta nên đưa cô ấy đến cái chỗ mà em đã cầu hôn Rusian ý!

◆ Rusian: Bác bỏ.

◆ Ako: Sao lại thế ạ!?

Chẳng phải là mày muốn đi thôi sao.

Mấy cái chỗ kiểu địa điểm du lịch đó, thường thì loại quái vật lung tung cả, lại hơi xa, và phải đi qua nhiều thị trấn nữa nên—

◆ Rusian: Ơ? Lạ ghê, cái này cũng hay đấy chứ?

◆ Aprikotto: Nhân tiện du lịch thì vòng quanh các thị trấn luôn. Ừm, đúng là hợp lý đấy.

◆ Shuvain: À đúng rồi, cũng phải đăng ký điểm dịch chuyển thì mới tiện được. Không thì lại như Ako, cứ bảo là "không thể bay đến thị trấn đó" đấy.

Ơ hay, lạ ghê. Ý kiến của Ako lại là cái hợp lý nhất đấy chứ?

◆ Rusian: Không ngờ lại thua ý kiến của Ako…

◆ Aprikotto: Khó tin thật.

◆ Shuvain: Nếu có chuyện kỳ lạ như thế xảy ra thì nhân cái vận may đó mà cho ta ra đồ hiếm đi.

◆ Ako: Chẳng phải anh nên xem xét lại cách đối xử với em từ đầu sao!

Không không, thế này là đúng rồi, đúng rồi. Chẳng có gì sai đâu.

◆ Sette: Mấy anh chị thân nhau nhỉ?

Sette nhìn chúng tôi và nói.

◆ Rusian: Bọn tôi quen biết cũng khá lâu rồi mà.

◆ Shuvain: Đúng là cái loại oan gia ngõ hẹp mà.

◆ Rusian: Mày mới là đồ thối nát đấy.

◆ Shuvain: Cái bản tính của mày mới thối nát.

◆ Rusian: Ồ?

◆ Shuvain: Hả? Muốn đánh nhau à?

◆ Sette: Mấy anh chị thân nhau nhỉ.

Trông có vẻ thân thiết à, cuộc nói chuyện vừa rồi ấy?

◆ Rusian: Tóm lại, quyết định là đi tour du lịch. Còn lại là chọn tuyến đường. Sette, đợi chút nhé, anh sẽ quyết định ngay. Trước hết là bắt đầu từ việc lên khinh khí cầu tuần tra, rồi từ đó nhảy xuống…

Trong LA cũng có rất nhiều địa điểm được gọi là điểm du lịch. Cảnh sắc từ khinh khí cầu dù cũ nhưng vẫn rất đẹp, và ngôi đền sâu dưới đáy biển cũng không tồi. Khu nghỉ dưỡng ở Bãi biển Mokomoko rất đáng để thử, và Thành phố Cơ khí August lại có vẻ ngoài khoa học viễn tưởng rất lôi cuốn.

◆ Rusian: Vậy là quyết định rồi. Sette, chúng ta bây giờ sẽ lên khinh khí cầu, trên đường sẽ nhảy xuống biển, lặn khoảng năm phút để ghé thăm ngôi đền dưới nước, sau đó ghé bãi biển gần đó để tận hưởng không khí nghỉ dưỡng, rồi từ đó bị xoáy nước cuốn vào, bị cá voi hút vào và nhổ ra, sau đó xuyên qua hầm ngục sâu trong nghĩa địa phía trước, từ cổng dịch chuyển ở Phố Địa ngục đi đến bánh răng cao nhất của Thành phố Cơ khí rồi từ đó lặn xuống tận cùng!

◆ Sette: Chắc chắn là không.

Sao lại không!? Cái này chắc chắn là vui mà!

Không nguy hiểm đâu, không nguy hiểm đâu! Yên tâm, yên tâm!

Cứ như thế, chúng tôi đưa Sette đi chơi tẹt ga, và đêm hôm đó kết thúc nhanh chóng.

"Đúng là làm việc tốt thì sẽ được đền đáp mà! Vận may đang đến với mình!"

Sáng hôm sau tại phòng câu lạc bộ, Segawa nói với giọng đầy phấn khích, đến mức hơi quá lố.

Không biết có phải là ảo giác không mà hai bím tóc của cô ấy trông như đang nhún nhảy tưng bừng.

"Gì, gì thế? Có chuyện gì tốt à?"

"Nanako ấy, cứ bảo là 'sẽ không nói cho mọi người đâu', mà đúng là giữ im lặng thật. Aizzz, thật là may mắn khi có con bé đó. Cuộc sống học đường của mình sẽ kéo dài thêm chút nữa rồi!"

Chút thôi à? Chẳng phải là sắp kết thúc rồi sao?

“Nhưng nếu đã có người phát hiện rồi, chẳng phải không cẩn thận thì sẽ lại có kẻ khác biết chuyện sao? Hôm nay đâu có ai nhìn thấy chúng ta chứ?”

“Trước khi vào phòng câu lạc bộ tớ đã xác nhận ba lần rồi nên không sao đâu. Nanako cũng vội vã về mất rồi còn gì.”

Vừa ngân nga mấy điệu nhạc trong cổ họng, Segawa vừa khởi động máy tính và vui vẻ nghịch chuột.

“Sắp tới phải mau chóng bù đắp lại quãng thời gian chậm trễ gần đây thôi. Còn Ako và Master đâu rồi nhỉ?”

“Ai mà biết được? Chắc họ đang làm nhiệm vụ trực nhật dọn dẹp ấy mà.”

Nghe vậy, Segawa khẽ nhíu mày và hạ giọng:

“...Tưởng tượng cảnh Ako trực nhật dọn dẹp thì có hơi đáng sợ nhỉ.”

“Cũng phải thôi, cậu ấy trông lạc lõng vậy mà, lại còn toàn làm hỏng việc, chắc dễ bị cô lập lắm.”

Tôi cũng hơi lo lắng không biết họ có giao tiếp tốt với nhau không. Chắc chắn là không phải kiểu vừa trò chuyện vui vẻ vừa dọn dẹp rồi.

Vừa nói chuyện như vậy được vài phút, cánh cửa đột ngột mở toang.

“Xin lỗi vì đến muộn, có chút việc riêng.”

“Em cũng đến muộn ạ!”

Master bước vào, rồi Ako theo sau một chút.

Không hiểu sao, ngay khoảnh khắc vừa bước vào phòng, Ako đã rưng rưng nước mắt. Thấy tôi, cậu ấy trợn tròn mắt rồi nói:

“Này Rusian, việc dọn dẹp cứ giao cho người chuyên nghiệp không phải tốt hơn sao!?”

À, cảm giác không lành đã đúng rồi.

“Hơn nữa, người khác cũng có lỗi mà. Tự nhiên lại bắt chuyện với tôi – người nổi tiếng là cô độc, thật sự là vô phép tắc! Không thể chấp nhận được! Dù cho tôi đã quên béng mất nhiệm vụ trực nhật rồi!”

“À, cậu hoảng quá à?”

“Lần đầu tiên trong đời, tôi thốt lên ‘Hở!?’”

Nghe vậy, tôi lại thấy có chút đáng yêu.

“Đừng lo, tôi còn bị tung một chiêu DOT (sát thương duy trì theo thời gian) trá hình thành ‘Cậu về trước cũng được nhé?’ đây này.”

Dường như anh ấy vẫn còn cảm giác bị sát thương duy trì đến giờ. Chắc lòng Master đang đau lắm.

Tuy nhiên, tôi nghĩ trường hợp của Master cũng có khả năng là họ thực sự lo lắng cho anh ấy đấy.

“Thôi nào, quên hết đi và cùng chơi game thôi!”

“Em còn có LA (Last Attack) của em nữa mà.”

Dù sao thì cả hai người đều tràn đầy khí thế. Chắc tôi cũng nên cố gắng cùng mọi người thôi.

Nghĩ vậy, tôi đăng nhập game, và trong quán cà phê quen thuộc, đã có bóng dáng của một người chơi khác.

◆ Sette: Chào buổi chiều

“Hả?”

Tôi vô thức thốt lên, ba người còn lại cũng nhìn về phía tôi.

“Lại có mặt rồi kìa.”

“Hay nói đúng hơn, rốt cuộc người đó là người quen của cậu à?”

“Không, thành thật mà nói thì tớ không hề có ấn tượng gì cả.”

Cho dù là người quen đi chăng nữa thì tôi cũng cảm thấy hôm qua đã đủ phiền phức rồi.

Dù sao thì không thể chỉ nói bằng miệng, tôi gõ vào kênh chat.

◆ Rusian: Ồ, chào buổi chiều.

◆ Shuvain: Ồ.

◆ Ako: Chào buổi chiều.

◆ Aprikotto: Chào mừng đến với Quán rượu của Guild Alley Cats.

◆ Rusian: Đây không phải quán rượu, cũng không phải chỗ của bọn tôi.

“Cái đó tạm gác qua một bên. Chúng ta phải làm gì đây?”

“Cứ để mặc ở đây rồi đi săn à?”

“Cũng hơi kỳ nhỉ.”

Lời của Ako tuy có chút vô tình, nhưng không sai, tôi thực sự muốn làm vậy. Tôi muốn được chơi với mọi người như bình thường, nhưng bỏ mặc người khác thì lại cảm thấy khó chịu.

“Dù sao cũng đã rất hăng hái rồi… Hay là chịu khó giúp một chút?”

“Với tư cách là thành viên câu lạc bộ game online, chúng ta nên có tình yêu thương với những người chơi game online khác chứ.”

Segawa và Master đã chịu nhượng bộ. Vậy thì, được thôi.

“Vậy thì đi cùng một lát vậy.”

◆ Rusian: Hôm nay cũng đến à?

◆ Sette: Tôi không biết phải làm gì.

Chà, dù sao thì cô ấy cũng đột ngột bị ném vào một thế giới khác mà. Hôm qua chúng tôi chỉ đưa cô ấy đi loanh quanh thôi, chứ chưa nói gì về cách chơi cả.

◆ Rusian: Ưm, hay là luyện tập thao tác một chút đi. Đi theo tôi, tôi sẽ đưa đến chỗ kẻ địch dễ xơi.

Tôi dẫn Sette ra khỏi thành phố. Trên đồng cỏ ngay bên ngoài thành phố, có những con sói to lớn đến mức nhìn là biết nếu bị cắn một cái thì con người sẽ đi đời ngay lập tức đang lảng vảng. Nhưng dù vậy, đây cũng chỉ là những con quái vật cấp thấp.

◆ Rusian: Vậy thì, chúng ta sẽ luyện tập các thao tác cơ bản với con này nhé.

“Hả?”

Ngoài đời, Ako bỗng giật mình.

Này, sao cậu lại hoảng hốt thế?

“Gì vậy, Ako dù sao cũng biết những thao tác cơ bản rồi mà… Này cậu, lẽ nào…”

Quên rồi à? Dù đã dạy kỹ đến thế kia cơ mà? Cậu hoàn toàn không nhớ bất kỳ thao tác cơ bản nào trong chiến đấu sao?

“K-không, không phải vậy đâu ạ, vâng.”

“Thật ra tôi cũng chưa bao giờ thấy Ako hồi phục bằng combo cả.”

“Suỵt, suỵt!”

“Với tư cách là Guild Master, có lẽ tôi cần phải hướng dẫn cho các thành viên…”

“Master, xin đừng nghiêm trọng hóa vấn đề lên ạ!”

Dù sao thì, quay lại chuyện của Sette-san.

◆ Rusian: Ừm, nhân vật của Sette-san là cận chiến. Giống như tôi và Shuvain. Cơ bản sẽ chiến đấu bằng đòn đánh thường, phòng thủ, phản công, kỹ năng đập mạnh, và một vài kỹ năng tầm xa theo kiểu ném.

Sette-san gật gù lắng nghe.

◆ Rusian: Việc cần làm rất đơn giản, trước hết cứ dùng đòn đánh thường mà đấm, nếu kẻ địch có vẻ sắp phản công thì phòng thủ, nếu chúng định tung kỹ năng cận chiến thì phản công, nếu chúng sơ hở thì lao vào đập mạnh, còn nếu chúng đang tích tụ gì đó ở xa thì dùng kỹ năng tầm xa. Chỉ vậy thôi.

“Chỉ vậy thôi? Rusian, cậu có nói là ‘chỉ vậy thôi’ không đó?”

“Còn nhiều cái khác nữa nhưng tạm thời chỉ cần nhớ từng đó là có thể trụ được một thời gian rồi.”

“Hay nói đúng hơn, ý của Ako là cậu ấy không thể nhớ nhiều thứ cùng một lúc như vậy phải không?”

“Đúng vậy, đúng vậy!”

Ako nói một cách mạnh mẽ. Sao mỗi khi nói những điều vô dụng thì cậu ấy lại dồn hết sức thế, Ako.

“Ừm, nhưng nếu chúng ta cứ tự ý đặt ra giới hạn cho bản thân thì cũng không hay phải không? Cứ thử xem, nếu thấy không ổn thì giảm bớt đi cũng được mà.”

“Đúng vậy, tôi cũng đọc WIKI thì thấy hiểu được đại khái mọi thứ rồi.”

Master đúng là kiểu người như vậy mà. Ngay cả Sette-san này, nếu được làm thử có thể sẽ tiếp thu rất nhanh. Hạn chế kiến thức đối với những người như vậy thì lại là có hại. Có những tân thủ game online mà khi bạn dạy cho họ, họ sẽ đào sâu đến mức có thể, và những người như vậy thường rất có triển vọng trong tương lai.

“Tôi thì nên mỗi ngày một thứ thôi là tốt rồi…”

Ako thì cứ sau một đêm lại quên những gì đã học ngày hôm trước, nên chắc chắn sẽ chẳng tiến bộ được chút nào đâu.

◆ Rusian: Cậu có hiểu về thao tác không? Nút dùng kỹ năng ấy. …Được rồi, vậy thì thử đánh bại con sói kia xem sao.

◆ Sette: Chết đi!

Cảnh tượng một cô gái cầm dao vừa nói “Chết đi!” vừa chém con sói trông có vẻ hơi nguy hiểm. Con sói phản công và lao tới cũng nguy hiểm không kém.

Về phần Sette-san, ban đầu cô ấy cứ tấn công, tấn công rồi bị đánh trúng, lại tấn công, tấn công rồi bị đánh trúng lặp đi lặp lại, nhưng sau đó tự nhiên đã bắt đầu thử phòng thủ đúng lúc phản công. Dù vẫn còn thất bại trong việc căn thời gian và bị trúng đòn nhiều, nhưng thái độ chủ động như vậy thật đáng khen ngợi.

“Người này có lẽ có năng khiếu hơn cả Ako thì phải.”

“Chờ, chờ một chút! Cũng có thể có khả năng rất nhỏ rằng tôi chỉ kém hơn một chút thôi.”

Tuy nhiên, Ako có vẻ không muốn chấp nhận thực tế, cậu ấy tiến đến gần con sói. Vung cây trượng lên và “bốp” một cái, con sói “lấp lánh” hiện ra mấy ngôi sao rồi lăn ra chết.

“Ư ư ư ư ư ư…”

“Tất nhiên rồi, đẳng cấp khác nhau thì một đòn là chết chứ. Ako cứ lo hồi máu đi.”

Và đừng có mang theo cái gậy lấp lánh ngôi sao hồng nữa. Cây trượng vô dụng đó, chỉ có tác dụng tạo ra “lấp lánh” mỗi khi cậu đánh trúng thôi, thật sự không cần thiết đâu.

Và thế là, Nishimura Hideki bắt đầu chỉ dẫn những điều cơ bản. Vì Sette có tinh thần học hỏi và năng khiếu nên cô bé tiếp thu rất nhanh.

◆Rusian: Tấn công, phòng thủ, canh sơ hở dùng chiêu thức. Khi đối thủ thủ thế thì phải lập tức phản công lại.

◆Shuvain: Chỉ cần đổi vũ khí, bắn chiêu thức đầu tiên là xong ngay!

◆Aprikotto: Nếu chịu nạp tiền thì có thể dùng chiêu tích lực ngay từ đầu rồi...

◆Rusian: Mấy đứa im lặng chút đi!

Đã khó khăn lắm một người mới như vậy mới chịu cố gắng, đừng có nói mấy lời thừa thãi mà hãy cổ vũ đi chứ.

Sette nhanh chóng nắm vững các thao tác chiến đấu cơ bản và chỉ sau vài tiếng đã có thể di chuyển tương đối thành thạo.

◆Rusian: Sau này cứ theo mô típ đó mà nắm bắt chuyển động của địch, rồi cân nhắc tính chất của các kỹ năng mới học được để kết hợp thành combo. Có năng khiếu thế này chắc chắn sẽ học được ngay thôi.

◆Sette: Cảm ơn cậu, Rusian-kun.

Trong lúc đó, Sette cũng đã quen hơn với khung chat và bắt đầu trò chuyện tự nhiên hơn. Không hiểu sao chỉ mình tôi là bị gọi bằng "-kun" thôi chứ.

◆Sette: Rusian-kun, cậu giỏi hướng dẫn kiểu này ghê ha.

◆Rusian: Sao lại nói bằng giọng ngạc nhiên thế?

◆Sette: Cậu đúng là làm việc gì cũng tử tế ghê đó. Trông cậu ngầu ngầu một chút đó.

Tôi được một người mới khen bằng cái giọng bề trên thế này đây. Cái cảm giác khó tả này, nên vui hay nên tức giận đây không biết.

◆Ako: Đừng có đưa mắt đưa tình với Rusian như vậy!

“Đã bảo là đừng có ghen tuông lung tung mà!”

“Ư ư ư, nhưng mà...”

“Nếu em để bụng thì tự em mà lo cho người ta đi.”

“Em sợ nói chuyện với người lạ lắm...”

Ngay cả trong game mà cũng mắc chứng sợ giao tiếp thì đúng là hết cứu thật.

“Mà Rusian bị bám riết như vậy cũng lạ quá đi chứ. Kiểu này thì tôi cũng làm được mà.”

◆Shuvain: Chuyện này thì ta cũng làm được mà. Không, thậm chí ta còn có thể hướng dẫn tốt hơn nhiều. Hay là ta đích thân dạy cho ngươi nhé?

◆Sette: Bụp!

Sette lại bật cười thành tiếng.

◆Shuvain: Này, sao mỗi lần ta lên tiếng là ngươi lại buồn cười vậy? Chẳng lẽ ngươi đang gây sự với ta sao? Nếu vậy thì ta chấp đấy, hả?

◆Sette: Đâ, đâu có, chỉ là...

Nhân vật của Sette run rẩy. Chắc là do cô bé cười nhiều quá nên thao tác không vững rồi.

◆Sette: Vẫn là Rusian-kun tốt hơn. Rusian-kun đáng tin cậy lại còn hiền lành nữa.

“...Tặc!”

Có tiếng tặc lưỡi khó chịu đến rợn người vang lên từ bên cạnh tôi!?

“Ako, em vừa mới tặc lưỡi đúng không?”

“Không hề.”

“...Thế à?”

Chắc vì không đủ dũng khí để than vãn nên Ako cứ tích tụ sự khó chịu trong lòng, trông cô bé hơi đáng sợ.

◆Sette: Rusian-kun, cậu có thể dạy tớ nhiều thứ nữa không?

◆Rusian: Được thôi, nhưng sắp đến lúc phải thoát game rồi, chắc là tối nay...

Chuông báo kết thúc sinh hoạt câu lạc bộ sắp reo rồi. Kế hoạch thường lệ là về nhà, ăn uống, tắm rửa, làm bài tập xong rồi mới tập hợp lại.

“Ơ, tối nay cũng phải dính lấy con bé này nữa sao?”

Có lẽ đã không chịu đựng nổi nữa, Segawa không hề giấu giếm sự khó chịu của mình.

Tôi hiểu, tôi hiểu mà.

“Nhưng mà bị nói vậy mà từ chối thì...”

“Haiz. Anh là kiểu người cứ được người mới bám là sẽ vui vẻ sao?”

Không phải vậy. Chỉ là, nếu bỏ mặc thì cảm thấy hơi khó chịu thôi.

“Vậy thì, cứ làm gì anh thích đi. Tối nay tôi sẽ đi săn một mình.”

“Em giận thật đấy à?”

“Con nhỏ đó phiền phức.”

Segawa đưa ra một câu nhận xét trẻ con đến mức khó tin.

Bị cười nhạo như vậy khiến em ấy không vui đến thế sao. Tôi hiểu cảm giác đó mà.

“Vậy thì tôi cũng vậy. Không bắn Đại Pháp Thuật một lúc là tôi lại khó chịu.”

Cả Guild Master nữa sao?

“À. Tôi không ghét việc vui vẻ với người mới đâu, nhưng mà...”

Khi tôi liếc nhìn cô bé trên màn hình, Guild Master nói tiếp:

“Cái thái độ cố gắng tìm kiếm trung tâm của nhóm để nịnh bợ của cô ta, có vẻ khá giống với kiểu người mà tôi không ưa.”

“...Cái đó thì...”

Guild Master là một người tốt bụng, không giả tạo, nhưng ngược lại, cô ấy cũng chẳng cần phải khách sáo với những người mà cô ấy đã xác định là không ưa. Đó là một đặc điểm giống hệt cô ấy ngoài đời thực, và ít nhất đối với tôi thì đó là một điều dễ chịu—nhưng trong những trường hợp như thế này thì hơi phiền phức.

“Tôi sẽ ở cùng với Rusian!”

“Được thôi.”

Ako nói vậy, nhưng rõ ràng là cô bé đang đề phòng Sette, người đang ở phía bên kia màn hình.

Mới chỉ là ngày thứ hai kể từ khi những người ngoài guild xuất hiện.

Guild Alley Cats đã ở trong tình trạng tan rã rồi.

***

Trong bất cứ hoàn cảnh nào, Ako cũng không rời xa tôi. Hôm nay cũng vậy, hai đứa chúng tôi cùng nhau về nhà.

Thật ra, đó là sinh hoạt câu lạc bộ để thay đổi tình trạng này, nhưng lại có một tôi thở phào nhẹ nhõm.

“Khó xử thật đó nha.”

“Khó xử thật.”

Hai đứa đứng cạnh nhau, thở dài “Haiz”.

Dù là một nhóm bạn thân thiết nhưng chỉ cần có chuyện lạ xảy ra là lại thành ra thế này. Đúng là phiền phức quá đi mất – mà nói thật, giải pháp thì cũng đơn giản thôi.

“Nói thẳng ra là cứ từ chối thẳng thừng là được, nhưng tôi lại không giỏi mấy chuyện đó.”

“Thế ạ?”

“Đúng vậy. Kiểu như là tôi muốn làm người tốt một cách vô ích ấy. Đối với những người không quá thân thiết thì tôi không thể nói ‘ghét’ những điều mình ghét, cứ thế chịu đựng mãi, rồi đến lúc nhận ra thì bản thân lại ghét cả việc chơi game luôn.”

Ngay cả trong game mà tôi cũng cứ muốn làm người tốt. Ngoài đời thì tôi sống khá tùy tiện, vậy mà trong game lại làm người nghiêm túc để làm gì chứ, chính bản thân tôi cũng tự hỏi vậy.

“Nếu phải bỏ game thì cứ nói là ghét đi chứ!”

“Em nói được không?”

“Không ạ?”

Ako đáp lại tôi như thể đó là điều hiển nhiên vậy.

Đúng rồi, em là người như thế mà.

“Cuối cùng thì chúng ta cũng đều như mắc chứng sợ giao tiếp ấy mà, nên trong mấy trường hợp này thì phiền phức thật đấy nhỉ.”

“Đúng vậy ha...”

Ako thì ngay cả trong game nếu không có chúng tôi thì cô bé cũng im lặng. Shuu thì ngoài đời là một người chu đáo nhưng trong game lại hóa thành “ta đây”. Guild Master trông thế mà khá nhút nhát với người lạ, chỉ cần không hứng thú là sẽ chạy đi chơi riêng ngay. Còn tôi thì lại là kiểu người quá “tám phương mỹ nhân” đến nỗi tự ghét bỏ cả việc chơi game – thật sự, chúng tôi đúng là một nhóm người thiếu khả năng giao tiếp xã hội mà.

“Em không muốn nói điều này đâu nhưng mà...”

Ako nói trước như vậy, rồi nhìn xuống chân mình.

“Chuyển địa điểm tụ tập cũng là một lựa chọn đấy ạ.”

“...Vì muốn tránh Sette sao?”

“Đúng vậy.”

“Ừm...”

Trong game online, tôi nghĩ địa điểm tụ tập khá quan trọng.

Đặc biệt là trong các game thể loại fantasy nhẹ nhàng, nơi những người rảnh rỗi tụ tập và thư giãn là một yếu tố quan trọng ảnh hưởng đến động lực chơi game.

Nếu rảnh rỗi, chỉ cần đến đó là sẽ có người ở đó. Đợi ở đó thì sẽ có người đến. Sau khi hoàn thành việc cần làm, sẽ quay về đó. Càng coi thế giới game là một thế giới khác thì nơi trú ngụ của mình càng trở nên quan trọng.

Tuy nhiên, khi có một thành phần ngoại lai xuất hiện, mọi chuyện bỗng trở nên rắc rối ngay lập tức. Địa điểm tụ tập tự ý quy định trong game chỉ là một nơi công cộng, và nếu có ai đó muốn đến thì bạn không có quyền gì để từ chối cả.

Vì vậy, việc di chuyển địa điểm tụ tập là chuyện thường thấy. Những guild phải liên tục di chuyển giữa các thành phố như chạy trốn thì chắc hẳn ở đâu cũng có thôi.

"Mà này, Sette cũng đâu phải người xấu đâu nhỉ."

"Đúng là vậy."

Thế nên, việc cứ lủi mất đi như thể bỏ trốn cũng khiến mình cảm thấy tội lỗi.

Thế nhưng mà, nếu hỏi có muốn chào đón cô ấy không thì thật tình cũng không hẳn. Một người mới chơi theo đúng nghĩa đen, nếu xét về tương lai của game thì đáng lẽ nên trân trọng, nhưng mà nếu phải tương tác thì nói thật, hơi phiền phức chút.

"Ngoài ra, đây chỉ là ý kiến cá nhân của em thôi ạ…"

"Gì thế?"

Ako nhìn thẳng vào mình với vẻ mặt nghiêm túc rồi nói:

"Em không thích Rusian đi chăm sóc người phụ nữ khác."

"Cậu thẳng thắn thật đấy!"

Nói tóm lại là ghen đúng không!

"Tại vì, tại vì, Rusian cứ chăm sóc mỗi mình em là được rồi mà! Cứ được mấy nhân vật nữ khác vây quanh rồi mừng rỡ là không được đâu!"

Cái, cái cô nàng này nói thật à. Nói thật lòng luôn.

Trên nét mặt Ako không hề có chút dấu vết nào của sự đùa giỡn.

"Đã vậy, mỗi khi Rusian đi chăm sóc ai đó là lúc nào cũng cứ sinh động quá mức! Những lúc như thế chỉ cần hướng về mình em là đủ rồi!"

"Chẳng lẽ không có suy nghĩ nào là sẽ không cần đến mình chăm sóc nữa à?"

"Sao anh lại nói mấy lời buồn bã thế, thật là quá đáng. Chẳng lẽ ở bên em anh không vui sao?"

"Mình nghĩ việc ở bên nhau mà đồng nghĩa với việc phải chăm sóc thì không lành mạnh chút nào."

"Phương châm sống của em là 'ỷ lại vào người khác' ạ."

Cái đồ vô dụng này!

Vô dụng thì vô dụng, nhưng mà lại là vợ mình cơ chứ.

Ít nhất thì mình không muốn làm Ako buồn trong game. Việc mình rất yêu quý cô nàng này trong game là điều không thể phủ nhận,

Nếu cô ấy thấy cô đơn thì mình muốn quan tâm, và mình cũng muốn quan tâm.

"…À, đúng rồi. Mình nghĩ ra một cách hay rồi."

"Vâng?"

"Tối nay chúng ta thử tìm một nơi nào đó tiện lợi, dễ tụ tập mà lại không quá nổi bật xem sao. Nếu tìm được chỗ ưng ý thì mọi người có thể chuyển sang đó luôn."

"Hẹn hò đó nha!"

"…Hẹn hò, à…"

"Hẹn hò đó, hẹn hò đó. Em sẽ diện đồ thật đẹp nha!"

Nghe cứ như đi tìm chỗ trốn nợ vậy, nhưng nếu Ako nghĩ thế thì cũng được.

Mà cô nàng này, nếu mà hẹn hò ngoài đời chắc chắn sẽ không vui vẻ thế này đâu.

"…………"

"…? Anh sao thế?"

"Không, không có gì."

Thôi kệ, đúng kiểu Ako mà, cũng được.

Shuu và Master đã đi săn. Mình và Ako di chuyển nhân vật một cách kín đáo rồi gặp nhau tại điểm hẹn đã định trước.

◆Ako: ──Thế nên, em đã diện đồ thật đẹp rồi đây.

Mình trả lời không chút do dự trước Ako đang cười rạng rỡ.

◆Rusian: Cởi ra đi.

◆Ako: Ơ, ngay tại đây ạ!?

Mấy trò đùa như vậy là đủ rồi. Không cần thiết đâu.

Đúng như lời Ako nói sẽ diện đồ đẹp, ngoại hình cô ấy đã thay đổi thành một bộ váy lộng lẫy.

Đúng vậy, một bộ váy rất rất lộng lẫy. Lộng lẫy đến mức nhìn qua không thể biết được nghề nghiệp của nhân vật, rõ ràng là đã thay đổi cả avatar rồi.

◆Ako: Đắt lắm đó nha anh── bộ váy thay đổi avatar dùng một lần này.

◆Rusian: Nhưng mà nó sẽ làm giảm tốc độ di chuyển cực nhiều đó. Anh đã nói là sẽ đi bộ nhiều nơi mà.

◆Ako: Ư… Huhu… còn ba mươi phút nữa hiệu ứng mới hết, vậy nên đợi em đến lúc đó đi.

Lại đi mua mấy món đồ vô nghĩa với giá cao ngất trời. Cứ tiêu xài hoang phí như thế thì làm sao mà có đủ trang bị được.

Thôi đành chịu, tạm thời đi loanh quanh gần đây đã.

◆Rusian: Ở gần quán cà phê ban nãy thì e là dễ bị phát hiện quá… Hôm nay xem thử trong thành phố này vậy.

◆Ako: Vâng ạ!

Dắt Ako đang uyển chuyển bước đi trong bộ váy, chúng mình thong thả dạo quanh thành phố.

Mà nói mới nhớ, dù thế nào thì hai đứa cũng chưa đi "tuần trăng mật" gì cả, lúc nào cũng đi bốn người nên hiếm khi được đi riêng với Ako thế này.

"Hẹn hò… nhỉ."

Mình bỗng nghĩ vu vơ, không biết việc này có được gọi là "chăm sóc gia đình" không nữa.

◆Rusian: Tạm thời, những chỗ tụ tập quen thuộc thường là trước điểm hồi sinh, trước các thương nhân, và trước điểm dịch chuyển. Những nơi này tiện lợi, đông người nên thường tự nhiên hình thành các tụ điểm.

◆Ako: Đúng rồi ạ, gần điểm hồi sinh lúc nào cũng đông người.

◆Rusian: Thấy không. Thế nên──lần này chúng ta sẽ không đến đó.

◆Ako: Không đến ạ?

Mình ừm một tiếng rồi gật đầu.

◆Rusian: Chúng ta là bang hội quy mô nhỏ mà.

Không đủ sức mạnh và quy mô để chiếm đóng những vị trí tiện lợi. Giống như ngoài đời, chúng ta sẽ tụ tập ở một góc vắng người và thảnh thơi giết thời gian.

◆Rusian: Thế nên, địa điểm dự kiến thứ nhất, chúng ta đã đến ngay bên ngoài thành phố.

◆Ako: Không phải trong thành phố mà là bản đồ dã ngoại đúng không ạ?

◆Rusian: Đúng vậy. Thế nên ít người. Nhưng vì gần lối vào nên tính tiện lợi cao, là một địa điểm khá tốt.

◆Ako: Vì gần thành phố nên nhạc cũng du dương dễ chịu, không gian lại rộng rãi, không phải rất tốt sao ạ?

◆Rusian: Đúng không. Chỉ có điều, có một vấn đề…

◆Ako: Có gì không ổn ạ?

Đó là, Ako. Kẻ đang ở phía sau cậu đó.

◆Ako: Á, kia? Cái thứ đang đi tới từ phía đó… là quái vật đúng không ạ? Hả? Á, đợi chút đã, em bị tấn công…

Một con sói chạy từ phía sau tới cắn Ako.

Không sao không sao, đó chỉ là quái yếu thôi.

◆Rusian: Đúng vậy đó, đây là bản đồ dã ngoại nên sẽ có quái vật chủ động tấn công. Dù là gần thành phố nên không có quái vật nguy hiểm xuất hiện, nhưng vẫn có thể chết nếu đi ngủ rồi tỉnh dậy. Là một điểm tụ tập không tệ, nhưng không thích hợp để thảnh thơi.

Chỗ này thì tốt nếu là nơi để tập hợp rồi xuất phát. Nhưng nếu phải ngồi đó nói chuyện phiếm vài tiếng đồng hồ thì không ổn chút nào. Là một nơi như thế đó.

◆Rusian: Mình đến xem thử sẽ có bao nhiêu kẻ địch tới, nhưng mà hóa ra khá nhiều đó. Có lẽ tốt hơn hết là nên bỏ qua chỗ này.

Trong lúc mình còn đang nói, lũ sói tấn công Ako đã tăng lên thành hai con. Thế này thì chịu rồi.

◆Ako: Á, anh ơi, Rusian, anh giúp em một chút được không ạ?

◆Rusian: Không sao đâu, ngay cả cậu cũng có thể đánh một phát hạ nó mà.

◆Ako: Không… Em mặc cái váy này thì không tấn công được ạ.

◆Rusian: …………

◆Ako: Kíck!

Mình vung khiên đập một cái, cả Ako và lũ sói đều bị thổi bay cùng lúc.

Địa điểm dự kiến thứ nhất, từ bỏ. Nếu ở đây thì Ako sẽ chết mất.

Thôi được rồi, nhanh chóng đi đến chỗ tiếp theo thôi.

◆Rusian: Vậy là địa điểm thứ hai. Một tòa nhà dù không có nhiệm vụ hay NPC gì cả nhưng vẫn có thể đi vào được.

◆Ako: Đẹp ghê ha!

Một tòa nhà hai tầng nằm gần bờ sông. Nhìn theo bảng chỉ dẫn thì đây là một quán trọ, nhưng vì trong game này vốn không có hệ thống quán trọ nên nó chỉ tồn tại cho có mà thôi.

◆Rusian: Chỗ này cũng tốt nếu không có ai đến, chỉ cần không có ai đến thôi…

◆Ako: Có nhiều người đến lắm ạ?

◆Rusian: Không hẳn là nhiều… nhưng thôi, cứ vào thử xem sao.

Mình dẫn Ako nhẹ nhàng bước vào tòa nhà. Vừa đi sâu vào bên trong vừa nhìn quanh xem có bóng người nào không──thì thấy một bóng người trong căn phòng hơi khuất ở phía trong. Là một cặp nhân vật nam và nữ.

◆Ako: Có người ở trong đó rồi kìa.

◆Rusian: Có thật… Ừm, thôi, bỏ đi vậy.

◆Ako: Nếu có người dùng trước thì đành chịu rồi ạ… Nhưng mà, sao hai người họ lại ngồi đối mặt nhau trên giường thế nhỉ?

◆Luci: …………Được rồi, đi tiếp nào.

Tôi không muốn giải thích lý do đâu. Cần ra khỏi đây trước khi Ako nhận ra điều gì đó.

Tôi giục vậy, nhưng Ako còn dừng chân nhanh hơn cả lời tôi nói.

◆Ako: Hả… em hiểu rồi! Một tòa nhà mang bầu không khí lãng mạn, một nhà trọ, một cặp nam nữ ngồi trên giường── điều này quá rõ ràng rồi còn gì!

◆Luci: Không cần hiểu đâu!

◆Ako: Khoan đã, khoan đã nào. Từ trước đến giờ em vẫn nghĩ thế này. Anh Luci nói game và đời thực là hai chuyện khác nhau, nhưng nếu nhìn theo hướng ngược lại thì trong game, em và anh Luci là một cặp vợ chồng danh chính ngôn thuận đấy!

◆Luci: Ừ, đúng vậy. Anh yêu em, Ako.

Tôi buông lời sến sẩm để lấp liếm.

Thế nhưng, Ako lại không ngừng gật đầu vẻ sung sướng, rồi tiếp tục câu chuyện mà không hề nao núng.

◆Ako: Em cũng yêu anh! Nghĩa là, trong game thì chúng ta hoàn toàn có thể làm những điều mà một cặp vợ chồng nên làm, đúng không ạ? Tức là chúng ta cũng có thể chat H đậm chất như mấy người kia…

Cô nàng nói toẹt ra rồi! Cô nàng đã đề cập đến cái việc chat H, cái việc dùng chữ để làm mấy chuyện nhạy cảm trong game rồi!

◆Luci: Đừng có mơ!

◆Ako: Em sẽ tường thuật trực tiếp một cách đầy cảm xúc cho mà xem! Ngón tay anh Luci từ từ lướt trên cơ thể em, và cái cảm giác ngọt ngào ấy khiến cả sống lưng em như tan chảy…

◆Luci: Nói thêm câu nào nữa là tôi chia tay thật đấy!

Vì tôi sẽ tưởng tượng ra mất! Không tự chủ được mà nghĩ đến! Cái hình ảnh Ako xõa mái tóc dài nằm trên giường, rồi cảm giác khi chạm vào cơ thể cô ấy, vẻ mặt cô ấy sẽ ra sao, mùi hương thế nào… Dù chưa từng thấy bao giờ nhưng tôi sẽ không thể ngừng tưởng tượng lung tung được!

00012.jpg

◆Ako: Hức hức hức, em xin lỗi màaa!

◆Luci: Xin lỗi thì ngay từ đầu đừng có nói!

Ai mà lại muốn phải làm cái thứ đó với một đứa bạn cùng lớp chứ? Đó là tra tấn à? Là hình phạt à? Hay là cô muốn giết tôi?

Ứng cử viên thứ hai, bỏ. Nếu ở đây, Ako sẽ lên cơn kích động mất.

◆Luci: Chỉ còn lại một địa điểm trong danh sách thôi. Tuy không mấy hứa hẹn nhưng cứ đến xem thử đã.

◆Ako: Vâng ạ!

Thế là chúng tôi đến địa điểm cuối cùng, một nghĩa địa nằm phía sau nhà thờ, ở ngoại ô thị trấn.

◆Luci: Ứng cử viên cuối cùng rõ ràng là một nơi mang bầu không khí u ám, không có người qua lại… vậy mà.

◆Ako: Có rất nhiều người ở đây ạ.

Có vẻ như nó đã được dùng làm nơi tập trung của một hội nhóm nào đó rồi, có khá đông người tụ tập.

Hoàn toàn không còn chỗ cho chúng tôi.

Tôi đã nghĩ một nghĩa địa hẻo lánh thế này thì chắc sẽ ổn mà.

◆Luci: Đáng tiếc, nơi này cũng…

Tôi định nói là "có vẻ không được rồi, về thôi" thì một tiếng gọi vang lên từ đám đông đó.

◆Neko Hime: Ơ, Luci à? Ako-chan à?

◆Luci: Hả… Neko Hime-san?

Một nhân vật quen thuộc bước ra khỏi đám đông.

Ồ, dạo này tôi ít thấy Neko Hime-san trong game, cứ tưởng cô ấy bận rộn công việc lắm chứ, không ngờ lại ở chỗ này.

◆Neko Hime: Hai người làm gì ở đây thế meo?

◆Ako: Bọn em đang hẹn hò ạ.

Ako trả lời Neko Hime-san không chút ngần ngại. Không biết xấu hổ là gì à cô nương?

◆Luci: Bọn tôi thì… à ừm, chỉ là đi dạo thôi. Neko Hime-san thì sao?

◆Neko Hime: À… ừm, làm sao để nói đây meo…

Cô ấy ngập ngừng, vẻ khó nói. Chẳng phải là họ chỉ đơn giản là tập trung ở đây thôi sao?

Đúng lúc đó, một người nữa trong nhóm bước ra, vung kiếm thật mạnh.

◆Cloud: Tụi bây là ai thế kiaaa!

Ừm… là gì đây nhỉ? Có người lạ đang gào thét, vì sao vậy?

◆Cloud: Neko Hime-sama đang khó xử kìa! Mấy người đã nói gì hả!

"Đúng rồi! Đúng rồi!" – những tiếng nói vang lên.

Cái gì thế này… ừm, gì vậy? Tình huống gì đây?

◆Luci: Không, bọn tôi đâu làm gì đâu… Neko Hime-san? Mấy người đó là ai vậy?

◆Neko Hime: Ừm, họ là những người trong bang hội cũ của tôi meo. Tôi giới thiệu để mọi người có thể tụ họp lại sau khi tan rã…

◆Cloud: Chúng ta là bang hội. Đội Cận Vệ Neko Hime-sama! Chừng nào bọn ta còn ở đây, không ai được phép động dù chỉ một ngón tay vào Neko Hime-sama!

◆Luci: À, xin lỗi, chúng tôi về đây.

Mọi chuyện đã rõ. Hoàn toàn rõ rồi.

Cứ coi như không thấy gì ở đây rồi rời đi thôi. Thế là tốt nhất.

Quân tử không đứng nơi hiểm nguy, không sửa mũ dưới gốc mận, ba mươi sáu chước, chạy là thượng sách.

◆Neko Hime: Khoan đã meo, Luci! Không phải vậy meo! Mọi người chỉ đang đùa thôi meo! Thật ra thì những thành viên cũ của bang hội đang tụ họp lại để ôn chuyện xưa thôi meo…

◆Luci: Đi thôi, Ako. Neko Hime-san đã trở thành một tồn tại xa vời rồi.

◆Ako: Vâng. …Luci hãy ở bên em mãi mãi nhé.

◆Luci: Ừ, mãi mãi bên nhau.

◆Neko Hime: Hiểu lầm rồi meo ooo oooo!

Ứng cử viên thứ ba, bỏ. Nó đã trở thành căn cứ của Tà giáo Mèo Chúa Mới Nổi.

◆Luci: Vậy là tất cả các địa điểm tiềm năng tôi nghĩ ra đều không được. Đáng tiếc thật.

◆Ako: Không sao đâu ạ, chỗ nào mà chẳng có người.

Đúng vậy mà. Những người không thích để nhân vật của mình đứng chơ vơ ở một chỗ nào đó trong thành phố thì đa phần đều tìm cho mình một nơi trú ẩn. Những thành phố đông đúc lập tức bị lấp đầy người ngay.

Và khi tôi và Ako trở lại quán cà phê quen thuộc,

◆Sette: Mấy cậu về muộn thế.

◆Luci: À… ừm…

◆Ako: E, ehehe…

Nhìn Sette-san đang đợi chúng tôi một cách tự nhiên như thế, cả tôi và Ako đều rũ người xuống.

Bình luận (2)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

2 Bình luận