「Chết rồi, tiêu rồi!」
Trong giờ giải lao ngắn ngủi giữa các tiết học.
Trước cái máy bán hàng tự động nằm cạnh căng-tin vắng tanh không một bóng người, tôi đang run bần bật vì một sự thật quá đỗi kinh hoàng.
「Ví tiền… mình không mang theo!」
Đã cất công đến tận đây, vậy mà tôi lại quên béng cái ví ở nhà. Sờ túi quần đồng phục bên phải, rồi túi bên trái, vẫn chẳng thấy ví đâu.
Mà nghĩ kỹ lại thì, hình như cái ví tôi để ở nhà thì phải.
Và càng nhớ kỹ hơn thì, hình như lúc ra khỏi nhà tôi đã nhận ra mình không có ví rồi.
「Vậy mà mình chẳng lo lắng gì hết. Chắc là có lý do gì đó để mình xử lý được nên mới cứ thế đi học. Ừm, là gì ấy nhỉ…?」
Việc không có ví mà vẫn vô tư đến trường, hình như là vì… à, phải rồi, lúc ra khỏi nhà tôi đã nghĩ thế này:
『À, từ nhà đến trường cũng khá xa, cứ tiện tay đánh quái trên đường thì kiểu gì cũng đủ tiền ăn trưa thôi』
「Không đủ đâuuuu!」
Dù đã hết sức tự đấm vào bản thân lúc đó, nhưng cũng đã quá muộn rồi.
Đây đâu phải trong game, sao cái suy nghĩ điên rồ ấy lại có thể chấp nhận được chứ, mà mình lại thật sự nghĩ vậy rồi đến trường sao?
Không mua được rồi, nước ngọt không mua được rồi.
Làm gì có quái vật mà đánh, có mà đánh được thì tôi cũng chết mất thôi.
「…Về thôi」
Cái lý do ngu ngốc này thì làm sao mà đi vay tiền được, đành chịu vậy.
Thôi, hôm nay đành nhịn, uống nước máy vậy. Bữa trưa thì… không biết Ako có làm cho mình không nhỉ.
Vừa nghĩ vừa quay người lại thì── khoan, ai đó đang đi về phía này.
Cái dáng người hơi quen quen, cúi đầu bước đi đầy vẻ thiếu tự tin, mặt bị tóc mái che khuất ấy là…
「Này, Ako ơi?」
「…? À, Rusian!」
Nghe tiếng tôi, Ako ngẩng phắt mặt lên. Người quay lại nhìn tôi chính là cô bé Ako quen thuộc.
Cái kiểu chỉ nhìn chằm chằm xuống chân cách đây ba giây đã biến đâu mất, Ako chạy vội đến chỗ tôi, nét mặt giãn ra mềm mại.
「Thật không ngờ lại có thể gặp nhau ở đây, đây là định mệnh phải không ạ!」
「Định mệnh gặp nhau trước máy bán hàng tự động thì có gì đáng mừng chứ. Với lại, đừng gọi Rusian nữa」
Tôi chỉ muốn một định mệnh lãng mạn hơn một chút, ở một nơi tuyệt vời hơn.
「Mà sao thế, giờ này ra đây mua nước à?」
「Đúng vậy ạ, nhưng không chỉ có thế đâu」
「Không chỉ có thế?」
「Em không thể ngồi yên trong lớp được, nên mới lấy cớ ra mua nước để chuồn ra ngoài đó ạ」
「…À, à thế à. Cố gắng lên nhé」
Nặng nề quá, lý do của Ako nặng nề quá.
Bảo cô bé kết bạn đi cũng chẳng khác nào ra vẻ ta đây, tôi chỉ đành ậm ừ cho qua chuyện.
「Mà nói thật ấy ạ, cái game đời thực này đúng là game dởm! Điểm khởi đầu thì ngẫu nhiên hoàn toàn, chẳng dùng được kỹ năng mình thích, lại còn không tự do phân bổ chỉ số, mà quan trọng hơn hết là tất cả người chơi đều là dân cày chay! Anh không thấy là một người chơi giải trí như em thì chịu chết sao!?」
「À, ừ thì offline mà, có chút bất tiện cũng…」
「Chỉ có mỗi em là bị giật lag thôi ấy ạ. Vì thế nên em mới làm gì cũng không được việc」
「Đời mà cũng bị giật lag thì đúng là lần đầu tôi nghe thấy đấy」
Tôi chẳng có chút ý định đánh giá gì mấy lời đó, nhưng mà Ako làm gì cũng chậm chạp thì đúng thật.
「Thôi bỏ qua chuyện đó đi. Nếu mua thì mua đi」
「Vâng. Dù sao thì có một chai nước khoáng trong tay cũng tạo được cảm giác không bị thừa thãi khi đứng một mình, nên em sẽ mua nó ạ」
Đấy, tôi đã bảo lý do nó nặng nề mà.
Tôi tránh không đụng chạm đến chuyện đó, nhường chỗ trước máy bán hàng tự động. Ako lục lọi túi váy, lấy ra một chiếc ví nhỏ, rồi mở toang ra──
「…À」
Ako khựng lại.
「Sao thế?」
「Phải rồi. Em làm gì có tiền trong ví chứ」
Cô bé Ako tròn mắt ngạc nhiên, vẻ mặt như thể chính mình cũng kinh ngạc trước sự thật đó.
Mà nói thật là, tôi còn bất ngờ hơn cô bé ấy.
「Sao lại không nhớ trong ví mình có gì thế hả?」
「Không, không phải đâu ạ. Em nhớ rõ là ví mình trống rỗng mà」
Chưa kịp hỏi "Vậy thì sao lại đến tận đây chứ?", Ako đã vỗ vỗ vào cái ví rỗng tuếch,
「Chỉ là… em nghĩ nếu bán mấy món đồ không cần thiết trong kho đồ ở trường thì cũng đủ tiền mua nước, nên cứ thế đến chỗ máy bán hàng thôi ạ…」
「…Ừm」
「Nghĩ kỹ lại thì, căng-tin làm gì có chuyện mua lại đồ từ mình nhỉ── rồi em lại nghĩ, không, mình làm gì có đồ gì mà bán, rồi lại càng nhận ra nữa. Đây đâu phải game đâu mà」
「…Đúng thế thật」
Nghe cứ như chuyện đã từng nghe ở đâu đó rồi.
Chuyện đó có phải là, ở cạnh nhau lâu thì vợ chồng sẽ giống nhau, kiểu vậy không nhỉ?
「A, anh Rusian ơi, giờ làm sao đây ạ?」
Ako ngước nhìn tôi, vẻ mặt bối rối.
Ừm, nước ngọt thì tôi cũng muốn mua cho cô bé lắm.
「Xin lỗi nhé, tôi cũng không mang ví theo」
「Ể? Vậy thì tại sao Rusian lại ra đây ạ?」
「…Tôi nghĩ trên đường đến trường mà săn quái một chút thì cũng tích được tiền thôi」
「…………Ehehehehe」
「Này, dừng lại! Đơn giản là chúng ta đều ngốc thôi! Đừng có vừa mừng rỡ vừa dúi người vào tôi như thế!」
Cái kiểu vui mừng kỳ cục vì "nghĩ giống nhau" đấy, bỏ ngay đi!
Ako cứ thế dứ người vào tôi, thật lòng mà nói thì tôi cũng muốn ôm chầm lấy cô bé lắm, nhưng tôi phải cố gắng nhịn. Game và đời thực là hai chuyện khác nhau. Không thể làm thế với một cô gái mới quen có vài ngày được.
「Hai người đang làm gì thế?」
「Hả?」
Nghe thấy giọng nói đầy vẻ bất lực, tôi quay lại nhìn thì thấy Segawa đang đứng đó, nét mặt có vẻ hơi mệt mỏi.
「A, Shu-chan cũng đến rồi ạ」
「Đã bảo đừng gọi Shu-chan mà」
Segawa, một otaku giấu nghề, nhăn mặt khi bị gọi bằng tên nhân vật game.
Tuy nhiên, vì là giờ giải lao ngắn nên không có nhiều học sinh đến máy bán hàng tự động. Xung quanh vắng vẻ nên Segawa cũng không tức giận mấy, cô đứng trước máy bán hàng tự động.
「Chạy sát giờ mới kịp đến lớp rồi vào học luôn nên khát khô cả họng. Haizzz, mình đúng là thất bại mà」
「À mà hình như cậu đến lớp ngay sau khi cô giáo vào đúng không?」
「Đúng vậy đó. Thế nên nếu cô chủ nhiệm không phải Neko Hime thì có khi nguy to rồi meo? Là thế đó?」
「Tuyệt đối đừng nói câu đó trước mặt cô Saitō đấy, cô ấy cho ăn đòn đấy」
"Không sao đâu, không sao đâu," Segawa nói một cách vô tư, rồi tu một hơi hết sạch chai trà sữa. Uống như đàn ông vậy, này.
「Phù, sống lại rồi!」
「Shu-chan, Shu-chan, cho em xin cái chai rỗng đó được không ạ?」
「…Cậu dùng để làm gì?」
Segawa hỏi với vẻ nghi ngờ. À thì ra là dùng để chứng minh rằng mình đã ra đây mua đồ uống trong giờ giải lao đấy. Đừng hỏi nữa mà.
「À mà, vụ cậu đi học muộn như thế cũng hiếm thấy đấy, có chuyện gì à? Tối qua cậu đi săn đến muộn thế cơ à?」
「Tại mình muốn kiếm một món vũ khí nên đi săn một mình ấy mà. Thế rồi ngủ quên── chuyện này nói ra thì có hơi ngu ngốc nhưng mà」
Segawa đưa cái chai rỗng cho Ako, cười khổ nói.
“Vừa mở mắt ra là tôi đã biết mình sắp muộn rồi, ấy thế mà lại cứ nghĩ vớ vẩn kiểu như ‘À, giờ này mà dùng đá dịch chuyển đến nhà ga thì vẫn kịp chán. Đúng là ta đây, muộn học á, không đời nào có chuyện đó!’, rồi cứ thế thong thả chuẩn bị. Làm thế thì muộn là phải rồi, đúng không?”
“…………”
“…………”
Segawa bật cười vì cái sự ngốc nghếch của mình, còn bọn tôi thì im thin thít.
“……Sao lại im vậy?”
“À thì…”
“Chuyện là…”
Xin lỗi nhé, bọn tôi cũng y chang cậu thôi.
À mà nói đúng hơn, cậu còn khá hơn bọn này ấy chứ, ít ra còn có tiền trong túi.
Đang lúc chúng tôi nhìn nhau đầy bất lực, giọng một người thứ tư vang lên từ đằng sau.
“Gì thế các cậu, tụ tập đông đủ thế này?”
“Ô, Hội trưởng.”
Đến cả Hội trưởng cũng tình cờ ghé qua. Câu lạc bộ Game Online – hay còn gọi là Guild Alley Cats – lại tụ tập đông đủ tại một nơi như thế này.
“Bọn tôi thì chỉ tình cờ trùng giờ thôi. Còn Hội trưởng… ừm, cô là Hội trưởng mà, lớp hai hơi xa đấy. Sao lại cố tình đến căng tin mua đồ vào giờ giải lao vậy?”
Trước lời của Akane, Hội trưởng trịnh trọng gật đầu.
“À. Ta có lý do bất đắc dĩ.”
Với vẻ mặt mỹ miều ấy mà lại bày ra biểu cảm cau có, thoạt nhìn cứ tưởng có chuyện gì to tát lắm, nhưng theo kinh nghiệm từ trước đến nay thì tôi chỉ thấy một dự cảm chẳng lành. Thật lòng thì tôi chẳng muốn nghe đâu, nhưng không hỏi thì cũng không được, nên đành thử hỏi một câu.
“Vậy, lý do ấy là gì ạ?”
“Hỏi hay lắm. Thứ nhất, trong trường học, khi nói đến ‘đồ uống’ thì về cơ bản đó là thức uống do mỗi người tự mang từ nhà đi, hoặc là nước từ vòi nước hay từ máy làm mát nước của câu lạc bộ thể thao – tức là những thứ miễn phí. Nhớ kỹ nhé, về cơ bản là miễn phí, hay nói cách khác là ‘miễn phí cơ bản’. – Đến đây ổn chứ?”
“Vâng, đúng vậy ạ.”
Ako gật đầu lia lịa.
Khoan đã, đợi chút, không ổn tí nào đâu. Cách dùng từ rõ ràng là có vấn đề mà.
“Này, tôi đã có cảm giác không hay rồi đấy.”
“…Thật lòng thì tôi cũng vậy.”
Quả nhiên là Segawa cũng có chung suy nghĩ.
Ngay từ lúc Hội trưởng nhắc đến cụm từ “miễn phí cơ bản” là tôi đã thấy có linh cảm chẳng lành rồi.
“Thôi được, cứ nghe đã. Và đối với nước máy ‘miễn phí cơ bản’, nếu mua ở căng tin hay máy bán hàng tự động, thì đồ uống đó là có trả tiền. Bình thường thì người ta sẽ uống nước miễn phí, nhưng lại cố tình bỏ thêm tiền để mua một loại đồ uống cao cấp hơn – tức là đây chính là ‘nạp tiền’ đấy. Đúng không nào?”
Quả nhiên là chuyện này!
“Ồ, đúng là chưa nghĩ đến cách này!”
“Thật ra thì cái cách nghĩ này không cần thiết đâu.”
Cái cách lý luận dị thường này, sao cô vợ tôi lại có thể sáng mắt lên như thế được nhỉ? Rốt cuộc là điểm nào đã chạm đến đáy lòng cô ấy vậy? Tôi vẫn không tài nào hiểu nổi.
“Rồi, đến đây chắc các cậu đã hiểu rồi nhỉ.”
Hội trưởng thản nhiên đón nhận ánh mắt "chẳng hiểu gì sất" của chúng tôi rồi gạt phăng đi.
“Dựa trên tiền đề đó, chuyện xảy ra trong giờ học thứ nhất. Tôi đang nghiêm túc nghe giảng thì bỗng cảm thấy khát nước. Tôi muốn uống trà chanh bán ở máy bán hàng tự động. Một khi đã nghĩ đến rồi thì hương vị đó cứ vương vấn mãi không chịu buông tha. Đến mức miệng tôi chỉ còn chỗ dành riêng cho trà chanh thôi. Đúng không?”
“Tạm thời thì, tôi không nói là không có chuyện như vậy đâu.”
“Thấy chưa!”
Hội trưởng vui vẻ gật đầu với Segawa đang ngao ngán, rồi dõng dạc nói tiếp.
“Hãy nhớ lại xem. Bất kể là game nào, vật phẩm nạp tiền đều được thiết kế hệ thống để có thể mua được bất cứ lúc nào. Muốn mua là mua được ngay. Ngay cả khi không muốn mua, nút mua cũng nằm ở vị trí như thể đang thúc giục ‘Mua đi, mua đi!’ ấy. Nó vốn là như vậy.”
Cái đó thì đương nhiên rồi, vì người ta muốn mình trả tiền mà. Thế nên các hệ thống nạp tiền trong game online thường được thiết kế thuận tiện đến mức không cần thiết ấy chứ.
“Thế nên tôi đã định nạp tiền ngay lúc đó. Vì trà chanh, trong trường học này, chính là ‘vật phẩm nạp tiền’ mà. Nhất định phải mua được bất cứ lúc nào chứ, tôi đã nghĩ vậy. – Ấy thế mà, nghe mà sốc này. Hóa ra ở trường này không thể nạp tiền trong giờ học. Không mua được vật phẩm nạp tiền. Điều này thật là vô lý. Muốn nạp tiền thì lại không nạp được. Liệu có được phép tồn tại một sự bất tiện như vậy không? Tôi hoàn toàn cảm thấy khó chịu. Khó chịu hơn bao giờ hết. Nhưng mà, tôi cũng là người lớn rồi. Tôi đã nuốt hết cơn tức giận ấy vào bụng, chấp nhận sự bất tiện như vốn có, và thế là tôi đã cất công đến tận căng tin này đấy.”
Hội trưởng ưỡn ngực, khẽ hừ một tiếng rồi nói.
Theo ký ức của tôi thì cô ấy học rất giỏi, nhưng mà… ừm, đúng rồi.
Cô ấy đúng là đồ ngốc.
Chắc chắn là ngốc mà.
“– Nói đùa thế thôi, hôm nay cũng đến giờ sinh hoạt câu lạc bộ rồi. Mọi người ai nấy đều phải nghiêm túc nghe giảng rồi mới đến phòng câu lạc bộ đấy nhé. Rõ chưa?”
“Nếu đúng là nói đùa thì tốt quá rồi.”
“Đương nhiên rồi. Chuyện ngốc nghếch như vậy, cùng lắm tôi chỉ nghĩ thoáng qua một giây thôi mà.”
Quả nhiên là đã nghĩ qua một chút rồi.
Hội trưởng khẽ mỉm cười với ánh mắt ngán ngẩm của tôi, rồi lắc nhẹ chai trà chanh, thướt tha quay đi.
“Đúng rồi Rusian, sao anh không mượn tiền Hội trưởng chứ!”
“À, giờ mới nói, đúng là vậy thật.”
Chỉ có các thành viên trong Guild mới là những người có thể nghe cái lý do ngốc nghếch này thôi.
Nhưng mà Hội trưởng đã đi rồi, đành chịu vậy.
“Thôi đành chịu khó uống nước lọc vậy.”
“Vâng… Ít ra thì em cũng có chai nước lọc để che mắt bạn cùng lớp rồi.”
Đừng nói mấy lời buồn bã đó chứ!
“Thế tóm lại mấy người đến đây làm gì thế?”
“…………”
“…………”
Trước ánh mắt khó hiểu của Segawa, cả hai vợ chồng chúng tôi đồng loạt lảng đi.
Giờ sinh hoạt câu lạc bộ hôm đó. Sau khi nghe đầu đuôi câu chuyện buổi sáng tại phòng câu lạc bộ Game Online, cô Saitō-sensei buồn bã lắc đầu.
“Không chỉ có Ako đâu mà tất cả các em đấy. Cô không muốn dùng từ ‘não game’ nhưng có những chuyện như thế này thì cô lại lo lắng đấy.”
“Đấy là lo xa rồi, cô cố vấn Saitō.”
“Cái sự tự tin thái quá đó mới đáng lo đấy chứ… Thế này nhé, cô hỏi các em, theo các em thì con người sau khi chết sẽ thế nào?”
À, câu hỏi đó hả. Cái câu hỏi ngớ ngẩn mà người ta bảo là học sinh ngày nay trả lời rằng ‘chết rồi thì sống lại’ ấy mà. Dù là bọn tôi thì cũng không thể trả lời sai câu đó được.
Chúng tôi tự tin trả lời cô giáo đang có vẻ hơi lo lắng một cách đầy thất lễ.
“Chết rồi thì sẽ quay về điểm lưu ạ.”
“Và kinh nghiệm sẽ bị mất.”
“Độ bền của trang bị cũng giảm nữa chứ.”
“Rusian sẽ hơi giận một chút.”
Theo thứ tự là tôi, Hội trưởng, Segawa, và Ako.
Không nghi ngờ gì nữa, đó là những câu trả lời hoàn hảo – không, Ako, đó là chuyện khi em lỡ thao tác sai và giết chết tôi thôi mà. Tôi không phải lúc nào cũng nổi giận đâu nhé?
“Haizzz…”
Cô giáo thở dài thườn thượt nhìn chúng tôi, những người đang nhìn cô bằng ánh mắt rạng ngời.
“Các em, có thể trả lời nghiêm túc được không?”
“Cô đã hỏi lại rồi thì chứng tỏ là cô đâu có tin đâu ạ.”
Thì đúng là vậy rồi, nhưng mà lỡ những chuyện như hôm nay xảy ra vào những lúc nguy hiểm thì khốn chứ. Khi mà tính mạng thật sự bị đe dọa, chỉ cần nghĩ 'thôi kệ' một giây thôi là sẽ không thể cứu vãn được nữa đâu."
Ưm. Bị nói thế thì đúng là không dám khẳng định là tuyệt đối không có thật.
Tôi thật sự có thể hình dung ra bản thân mình, vào khoảnh khắc đối mặt với cái chết, sẽ nghĩ: "À, mình chết rồi sao... Điểm lưu gần nhất ở đâu nhỉ..."
Nhân tiện, nguyên nhân cái chết trong trí tưởng tượng của tôi là bị Ako đâm chết.
Kiểu như: "Em sẽ giết Rusian rồi em cũng sẽ chết theo!" – vừa nói vừa lao tới tấn công vậy.
Hơi rùng rợn đến mức thấy thật, nhưng mà, làm gì có chuyện đó. Làm gì có chuyện Ako lại đâm tôi. Ha ha ha, ha ha ha ha ha.
"Ako, em sẽ không giết anh đâu nhỉ?"
"Ơ... Chẳng lẽ Rusian định ngoại tình sao!?"
Tôi mà ngoại tình là bị đâm chết à!?
Không có đâu! Với lại, vốn dĩ có phải mối quan hệ đấy đâu!
"Tôi cứ nghĩ thà giải tán câu lạc bộ, cho tất cả mọi người ngừng chơi game online thì hơn. Thoát khỏi internet, để tất cả có một cuộc sống học sinh lành mạnh—"
Trước câu nói đầy vẻ nghiêm túc của cô giáo Saitō-sensei, Hội trưởng Kyou tủm tỉm nói:
"Thế thì bọn em phiền phức lắm đó nha?"
"—Vậy thì hôm nay mọi người cũng phải chăm chỉ hoạt động câu lạc bộ nhé. Cô có cuộc họp nên đi đây."
Nói xong, với vẻ mặt không hề mất đi chút nghiêm túc nào, cô giáo bước ra khỏi phòng câu lạc bộ. Không biết có phải tôi tưởng tượng không mà bóng lưng cô trông còn nhỏ bé hơn thường ngày.
Hy vọng trong cuộc họp cô ấy sẽ không bị nói khó nghe về chúng tôi. Nghĩ đến hoàn cảnh khó khăn của cô Saitō-sensei mà tôi không kìm được nước mắt. Về nhà phải an ủi Neko Hime-san một trận mới được.
"Cô Neko Hime-sensei cũng vất vả ghê ha."
"Tất cả là do bọn mình gây ra mà."
Segawa nói với vẻ ngoài chẳng hề thông cảm chút nào, trái ngược hẳn với lời nói của cô ấy.
Mà thôi đi, cái biệt danh Neko Hime-sensei đó bỏ đi là vừa. Mà nói ra ở trong lớp là cô giáo Saitō-sensei tan tành mây khói đó. Tiện thể thú vui chơi game online của cô cũng sẽ bị phanh phui, rồi cả hai người cùng cháy rụi luôn đấy.
"Tuy nhiên, cứ ngỡ câu lạc bộ chúng ta ra đời là để Ako không còn lẫn lộn giữa game và đời thực nữa, ấy vậy mà tình hình lại càng tồi tệ hơn. Ôi, xem ra ý nghĩa tồn tại của câu lạc bộ chúng ta vẫn chưa thể mất đi được."
"Sao Hội trưởng lại vui vẻ thế hả?"
Hội trưởng Kyou nở một nụ cười mãn nguyện, kiểu như "Từ giờ ta sẽ còn bày ra nhiều trò nữa!". Trông cô ấy chẳng có vẻ gì là thất vọng cả.
"Đâu có đâu ạ, em cũng tiến bộ mà. Gần đây số lần em gọi anh Rusian mà bị anh mắng cũng ít hơn rồi đó."
"Chỉ riêng câu nói đó thôi đã đầy mâu thuẫn rồi đó!"
Em vẫn gọi đấy thôi. Không phải là em không gọi tên trong game của tôi nữa, mà là tôi không mắng em nữa thôi.
"Không phải Ako tiến bộ đâu mà là Nishimura đã được 'huấn luyện' tốt hơn rồi thì có?"
"Đừng có nói là 'huấn luyện' chứ. Phải nói là quen rồi, hay hòa nhập rồi, có những cách nói tử tế hơn chứ."
"Nghĩa y hệt nhau mà."
Không y hệt đâu. Tuyệt đối không y hệt đâu! Theo ý nghĩa tâm lý của tôi thì vậy. Tôi đáng lẽ phải uốn nắn Ako, thế mà thật ra tôi lại bị Ako 'huấn luyện' ngược lại, chuyện này không thể là trò đùa được. Tuyệt đối không có chuyện đó đâu.
"Này, đúng không Ako?"
"Có chuyện gì vậy, Rusian?"
Ako chớp chớp mắt nhìn tôi rồi nói.
Lời thoại đó không có gì khác lạ, nhưng mà như thế là không được.
"Đừng gọi là Rusian, thử gọi là Nishimura-kun xem nào."
"Có chuyện gì vậy, Nishimura-kun?"
Ako vẫn nhìn tôi, hơi nghiêng đầu nói.
A, ơ? Sao tự nhiên cảm giác khác hẳn lúc nãy nhỉ. Cảm giác này là sao đây. Không phải là lạ lẫm. Giống như một người bạn gái thân thiết bỗng nhiên đổi cách xưng hô khiến mình cảm thấy căng thẳng vậy. Thật lòng mà nói, hơi hồi hộp một chút—không phải đâu! Cách gọi này mới đúng chứ!
"Bình tĩnh nào mình ơi, phải giữ đầu óc tỉnh táo... Game là game, đời là đời, game là game, đời là đời."
"Rusian? Anh sao vậy?"
"Đừng có kéo tay áo!"
Dễ thương quá nên đừng làm vậy mà.
Để mặc tôi và Ako đang đùa nghịch, Hội trưởng Kyou và Segawa đã ngồi vào chỗ của mình rồi.
"Chuyện trò xong rồi thì bắt đầu hoạt động câu lạc bộ thôi. Dù sao thì hôm nay cũng là ngày cập nhật thêm vật phẩm nạp tiền mà. Tôi rất mong chờ đó."
"Chỉ có Hội trưởng mới thấy vui với bản cập nhật mà chỉ tăng thêm vật phẩm nạp tiền thôi đó..."
Trước vẻ mặt cau có của Segawa, Hội trưởng Kyou ngạc nhiên hỏi ngược lại:
"Nói gì vậy chứ. Bản cập nhật hôm nay là để ra mắt gacha mới đó. Ai mà chẳng mong chờ?"
"Gacha là cái mà bỏ tiền thật vào thì ra vật phẩm trong game đó hả? Chẳng lẽ định quay cái đó?"
"Đương nhiên rồi. Còn làm gì khác nữa chứ?"
Gacha, đúng như Segawa nói, là một thuật ngữ chỉ chung hành động bỏ tiền thật để mua vật phẩm ngẫu nhiên trong game. Nó là nguồn thu nhập chính của các game miễn phí cơ bản, hoặc là nguồn thu nhập phụ cho các game thu phí hàng tháng nhưng vẫn có nạp tiền vật phẩm, hay còn gọi là game hybrid.
Nhân tiện, tôi không chơi cái này mấy. Vì làm gì có tiền, mà cũng phí nữa.
"Không, tôi thấy gacha chẳng ra gì đâu."
"Em cũng chưa từng chơi cái gọi là gacha bao giờ cả."
Ako cũng bối rối nói, vì tốn tiền.
"Nói gì ngớ ngẩn vậy! Nghe đây, gacha là hy vọng của tất cả người chơi game online, nơi mà họ có thể thử thách ước mơ của mình với một chút tiền đó!"
Hội trưởng Kyou nói đầy nhiệt huyết nhưng mà... không, về cơ bản là chỉ toàn tuyệt vọng thôi thì phải.
"Tôi cũng không chơi gacha đâu, ngớ ngẩn hết sức."
"Ôi, ngốc nghếch quá... Nhìn đi, gacha hôm nay này. Chỉ giới hạn trong hai mươi bốn giờ kể từ bây giờ, vật phẩm mà các cậu hằng mong muốn sẽ xuất hiện với tỷ lệ CỰC KỲ, CỰC KỲ, CỰC KỲ cao đó!"
Cái gì mà CỰC KỲ x 3 vậy. Nghe điêu kinh khủng.
"Cái đó hả, chắc chắn không phải vật phẩm mình muốn mà toàn ra mấy cái vật phẩm khác có tỷ lệ tăng tương tự thôi chứ gì."
"Nói gì vậy chứ! Sự sắp xếp của nhà phát hành không thể sai được! Không tha thứ cho kẻ nào coi thường lễ hội này đâu!"
Cái khí thế vô ích đó hơi đáng sợ đó.
"Dạ, dạ!"
Vâng vâng, Ako giơ tay nói.
"Hội trưởng Kyou, em không có tiền nhưng em muốn thử chơi gacha ạ!"
"Ôi, quả nhiên Ako có mắt nhìn thật! Được rồi, ta sẽ nạp tiền vào tài khoản của Ako!"
Thật ư!? Vậy thì tôi cũng muốn chơi! Tôi cũng muốn thử quay gacha một lần!
"Khoan đã, khoan đã, khoan đã! Thế thì của tôi nữa!"
"Mấy người không có lòng tự trọng sao!?"
Thật là thất lễ. Tôi có ý định bám víu Hội trưởng Kyou đâu.
Dù nói là không hứng thú, nhưng thật ra chỉ là muốn thử một lần thôi.
"Không sao đâu không sao đâu, vật phẩm quay được tôi sẽ đưa hết cho Hội trưởng Kyou mà."
"Nếu vậy thì... được thôi..."
"Hả?"
"...Hả?"
Ako quay lại nhìn tôi với vẻ mặt không tin được vào tai mình.
"Này, vợ anh có vẻ muốn được bao đó."
"Này Ako, anh không nhớ là mình có một cô vợ không biết xấu hổ như thế đâu nhé."
"Không không, em cũng đâu có ý đó đâu ạ?"
Thái độ lảng tránh và câu nói nửa vời đó của Ako khiến tôi chẳng tin một chút nào.
Trong lúc đó, Hội trưởng Kyou có vẻ đã nạp tiền xong, cô ấy giơ tay cầm chuột lên reo hò: "Hyah haaa!"
“Được rồi, kéo đi chúng bay! Hôm nay là ngày quay Gacha Trăm Liên thường niên của Câu lạc bộ Game Online đấy!”
“Tuyệt vời, lên nào!”
“Guild Master ngầu quá đi mất!”
“Này, sao lại biến cái thứ chẳng ra đâu vào đâu đó thành thường niên chứ… Mấy đứa cũng đừng có hùa theo!”
“Sao chỗ tôi lại chẳng ra đồ hiếm gì hết vậy. Tôi yêu cầu quay lại!”
“Chỉ có thể nói là do vận may ngoài đời thôi…”
Trên đường về nhà, tôi an ủi Ako đang buồn rầu.
Kết quả gacha thật sự là… siêu tệ, siêu tệ, siêu tệ! Đáng lẽ ra gacha này tỷ lệ ra đồ hiếm phải cao lắm, thế mà Ako chẳng rút được lấy một món đồ hữu dụng nào cả. Với suy nghĩ thông thường thì tỷ lệ này gần như là không thể, đến nỗi ban đầu chúng tôi còn cười cợt, nhưng về sau thì cũng hơi tái mặt.
`"Lần sau sẽ ra thôi, lần sau! Không sao đâu, nhé? Cố gắng thêm chút nữa xem sao?"`
Nhìn cảnh Shu, người vốn phản đối gacha, lại đang cố gắng thuyết phục Ako quay tiếp gacha một cách đầy tuyệt vọng, trông cũng hơi buồn cười đấy.
“Cái này đúng là giống cuộc đời tôi vậy. Cái gì cũng hên xui quá. Tôi nghĩ là, chắc chắn cuộc đời tôi có cài đặt riêng. Kiểu như một tựa game online của nước ngoài, sau khi được Việt hóa thì chẳng hiểu sao lại thành một game hành xác khủng khiếp hơn hẳn bản gốc vậy.”
“Không sao đâu, cuộc đời ai cũng hành xác như nhau thôi mà.”
“Đúng là game rác… Muốn bỏ game quá…”
“Cố gắng thêm chút nữa đi.”
Cái sự dở hơi của “cuộc đời offline” này thì tôi cũng rõ như ban ngày rồi, chẳng cần phải nói làm gì nữa.
Tóm lại, Câu lạc bộ Game Điện tử Truyền thông hiện đại hôm nay vẫn hoạt động bình thường, và Ako cũng chẳng có gì thay đổi đặc biệt.
Nói cách khác là chẳng có tiến bộ gì mấy.
Vài ngày trôi qua kể từ vụ “Rusian tránh ra để tôi giết lão đó!” khi Ako định đâm giáo viên.
Trái ngược hoàn toàn với cú sốc lớn mà tôi phải chịu, thực tế thì cuộc sống của tôi cũng chẳng thay đổi là bao, chỉ là từ “tan học về chơi game online” thành “ở trường chơi game online rồi tan học về nhà lại chơi game online” mà thôi.
Sau đó thì có thêm một “sự kiện” khá vui vẻ là được sánh bước cùng con gái về nhà như thế này.
“Chỉ cần có chỉ số may mắn thôi… chỉ cần có may mắn là tôi có thể sống tốt rồi.”
Mặc dù đối tượng đó là Ako, một cô gái chẳng hề bình thường chút nào.
Học sinh cấp ba mà lại am hiểu sâu sắc về game online như thế chắc cũng chẳng có mấy đâu nhỉ.
“Mà chỉ số may mắn trong game online thì hầu hết đều chẳng có ý nghĩa gì, ngoài việc để phân bổ điểm dư thừa thôi mà.”
“Không phải cũng có trường hợp làm tăng tỷ lệ xuất hiện đồ hiếm sao?”
“Ako có đủ kiên nhẫn để cứ mặc toàn bộ đồ may mắn và cày phó bản không ngừng không?”
“Cái đó là chúng ta đã thỏa thuận không được nhắc tới rồi mà!”
Ako khẽ bật cười, một nụ cười đầy vẻ bất lực.
Nếu đã không cố gắng ở những điểm đó thì làm sao mà có kết quả được. Game online thì cứ chơi mãi kiểu gì chả lên cấp.
“Mà đúng là cứ chơi tà tà rồi sẽ mạnh lên, đấy là cái hay của game online.”
“Còn ngoài đời mà cứ tà tà thì sẽ yếu đi phải không?”
Đây chính là cái dở của “cuộc đời offline”.
Cái bản thân mình chẳng hiểu sao cứ bị giảm chỉ số nếu cứ buông xuôi.
“Mà nói thật, nếu ở ngoài đời mà biết được cấp độ hay năng lực của bản thân thì có động lực hơn biết mấy. Kiểu như ‘trí lực tăng lên’ hay ‘thể lực tốt hơn’ ấy.”
“Rồi nhìn vào danh sách kỹ năng thì thấy ‘Kỹ năng giao tiếp: Chưa học được’.”
“Nhanh nhanh đi làm nhiệm vụ học kỹ năng đi!”
Không học nhanh là tuyệt vọng luôn đấy! Không có kỹ năng thì làm gì cũng không lên cấp được!
“Thực ra thì qua các bài kiểm tra thể chất hay kiểm tra học lực, tôi nghĩ năng lực của chúng ta cũng được số hóa rõ ràng rồi đấy chứ.”
“Đấy không phải là bản ngã thật sự của tôi.”
“Đúng là như vậy thật!”
Biết thì biết vậy, nhưng chẳng thể chấp nhận được. Đúng là con số không biết nói dối, nhưng mà…
Ako thở dài cùng với tôi, rồi nói.
“Tôi cũng biết mà. Tôi phải cố gắng hơn nữa. Tôi cũng gây phiền phức cho Rusian nữa.”
“Gây phiền phức cho tôi thì cứ tự nhiên.”
Dù nói là không tiến bộ, nhưng Ako cũng đang cố gắng.
Cái tật cứ coi tôi ngoài đời như “Rusian” trong game thì vẫn chưa sửa được, nhưng cũng chính vì thế mà cô ấy chịu khó cùng tôi nỗ lực. Cô ấy cũng đến trường đầy đủ.
Chỉ có điều, vấn đề là Ako cũng có cái tính xấu của chúng tôi: cứ vài phút sau khi quyết tâm cố gắng là lại “thôi vậy, chẳng cần đâu”.
“Thà từ bỏ cuộc đời còn hơn, đúng không?”
“Đừng cố nhét những thứ không nằm trong lựa chọn vào đó chứ.”
Không được từ bỏ hiện thực.
“Sao lại không được từ bỏ hiện thực chứ! Internet là thế giới thứ hai mà! Đứng thứ hai cũng tốt mà!”
“Tôi thích Ako luôn hướng tới vị trí số một hơn.”
“Tôi ghét bản thân mình ghê, cứ thấy bị lợi dụng mà vẫn cố gắng được!”
Tôi thì lại cực kỳ yêu cái điểm đó ở Ako đấy. Dù chẳng nói ra đâu.
“Hôm nay mua cây kem hai phần rồi về nhà ăn thôi.”
“Hai đứa mình mỗi người một nửa nhé!”
“Ừ. Nghe giống mấy đứa yêu nhau thực sự nhỉ.”
Tôi đẩy lưng Ako đang rạng rỡ.
Bản thân tôi cũng chẳng phải là người xuất chúng gì để mà tự hào, nhưng thầm nghĩ, nếu cứ thế này đẩy lưng Ako, cùng nhau tiến bước thì thật là tốt biết bao.
***
◆ Rusian: Mấy đứa ơi, hôm nay có đi săn không?
Tại chỗ quen thuộc ở thị trấn quen thuộc, Rusian của tôi trong bộ giáp đầy đủ lên tiếng, các thành viên trong guild ngẩng đầu nhìn anh ta một cách uể oải.
◆ Shuvain: À… tôi xin phép bỏ qua. Dù sao thì tôi cũng đã cố gắng quá đủ ở câu lạc bộ rồi.
◆ Ako: Được ở bên Rusian thong thả là tôi mãn nguyện rồi.
Tôi khẽ dịch sang một bên để tránh Ako đang dựa dẫm vào. Cô ấy lăn lông lốc một vòng rồi ngước nhìn tôi với ánh mắt đầy hờn trách. Chẳng hiểu sao chỉ có những cử động như thế này lại được điều khiển một cách mượt mà một cách vô ích.
◆ Rusian: Mọi người đều lười nhác quá.
◆ Aprikotto: Tôi hiểu cảm giác của mọi người mà.
Guild Master, người có vẻ hoạt bát hơn một chút, cười khổ và nói.
À đúng rồi, đây cũng là tác hại của việc bắt đầu tham gia câu lạc bộ nhỉ. Cái sự thiếu động lực sau khi về nhà.
Trước đây, khi còn ở trường, tôi luôn tràn đầy khao khát muốn chơi game online hơn nữa! Cứ thế mà về nhà, đăng nhập vào là lại hừng hực khí thế chơi không ngừng nghỉ. Kiểu như cố gắng học hành ở trường là để được chơi game online vậy.
Thế mà bây giờ, tôi đã dùng hết nhiệt huyết đó ở phòng câu lạc bộ, về đến nhà là đã ở trong trạng thái “hiền nhân” rồi. Dù là một người siêu văn nghệ, nhưng tôi lại về nhà như một học sinh thể thao đã kiệt sức vì hoạt động câu lạc bộ vậy.
Kết quả là, ngay từ khoảnh khắc đăng nhập, không khí đã trở thành “Hôm nay mình cứ chơi tà tà thôi nhỉ.”
◆ Shuvain: À… chết tiệt, còn thiếu 300K nữa mới đủ chỉ tiêu hôm nay. Nhưng mà không muốn đi săn. Ư… ư… Này Rusian, cậu đi kiếm hộ tôi chút được không?
◆ Rusian: Tự đi mà kiếm, tự mình ấy.
Sao lại bảo người khác đi săn hộ chứ.
Đến cả việc đi săn cũng bắt người khác làm, đúng là lười hết sức.
◆ Shuvain: Chứ không phải cậu từng lên cấp theo kiểu Rusian kiếm tiền trong lúc Ako cứ nói chuyện lung tung đó sao?
◆ Ako: A, chỉ nghĩ đến thôi là tôi đã chảy nước miếng rồi. Nếu được thì tôi muốn làm lại lần nữa.
◆ Rusian: Cô phải nghiêm túc với cái game này hơn chút đi chứ.
Tuyệt đối không nên quá ỷ lại vào mấy cái game online mà cứ đứng một chỗ an toàn, để mặc bạn chơi tự đi săn rồi tự động lên cấp.
◆Shuvain: Thôi được rồi, hôm nay thế là đủ. Trò chơi của ta hôm nay đến đây là kết thúc.
◆Ako: Tin tức kết thúc của Shu-chan đây!
◆Aprikotto: Xin hãy chờ đợi tác phẩm tiếp theo của Shuvain-sama!
Shu bị cho kết thúc luôn rồi, có ổn không vậy trời.
Dù bị đơn phương cho "kết thúc" nhưng Shuvain vẫn ngáp dài một cái rõ to rồi nói:
◆Shuvain: Nói đến kết thúc, sắp đến kỳ thi rồi nhỉ.
Cậu ta nói ra một câu cứ như tin tức kết thúc thực tại vậy.
◆Aprikotto: Phải đó. Chúng ta còn phải giữ thể diện với cô Cố vấn nữa chứ, đừng để điểm số bị tụt xuống.
◆Rusian: Trong game tự dưng có chuyện siêu thực tế rồi đấy.
◆Ako: Thi… thi cử…
Ối, có một người đang đơ người ra rồi kìa.
Chuyện đó đúng là buồn bã thật, nhưng đến mức mất luôn cả lời nói sao?
◆Rusian: À mà, Ako này, điểm số cậu thế nào rồi?
◆Ako: Kém lắm chứ sao ạ? Anh tưởng em học tốt hả?
Ừ thì, cậu hỏi tôi thì tôi biết hỏi ai.
Cô ấy trả lời ngay lập tức, mà còn có vẻ hơi giận ngược nữa chứ. Cứ mỗi lần Ako nói kiểu này là tôi lại có cảm giác mọi chuyện thực sự nghiêm trọng rồi.
◆Shuvain: Kém cụ thể là bao nhiêu? Nếu không thì ta dạy cho.
◆Ako: Nói dễ hiểu thì là kém đến mức có khả năng sẽ gọi Rusian là “Tiền bối” đấy ạ.
◆Rusian: Thế là tệ lắm rồi…
Bị đúp thì thê thảm thật đó. Cứ nghĩ đến việc sẽ khó hòa nhập hơn nữa với trường học, rồi bao nhiêu kế hoạch như chuyến đi thực tế cùng nhau đều tan tành hết.
◆Ako: Nhưng nếu có thể gọi Rusian là “Tiền bối” thì cũng có chút mơ mộng nhỉ. Anh thấy sao, Tiền bối?
◆Rusian: Cái đó thì, cậu…
Bị cô ấy hỏi, tôi tưởng tượng ra cảnh Ako ngước đôi mắt nhìn mình, rồi thỏ thẻ "Tiền bối ♡".
◆Rusian: …Thật ra cũng có chút… khao khát.
◆Ako: Em hiểu rồi, cứ để em lo!
◆Aprikotto: Này, tôi không cho phép thành viên câu lạc bộ của mình bị đúp đâu nhé!
Được rồi, được rồi, đừng lo, không phải thật đâu.
Tôi cũng không cho phép chuyện đó xảy ra đâu.
◆Shuvain: Không phải khoe khoang gì đâu, nhưng ta chưa bao giờ bị dưới điểm trung bình cả.
Shu ưỡn ngực tự hào nói. Này khoan đã, cậu giải thích xem chỗ nào mà không phải khoe khoang cái đã.
◆Aprikotto: Nếu đã nói thế thì không phải khoe khoang gì đâu, nhưng tôi chưa bao giờ rớt khỏi top một chữ số trong khối cả.
◆Ako:
◆Ako:
◆Ako:
◆Ako:
◆Ako:
◆Ako:
◆Ako:
◆Rusian: Bình tĩnh đi Ako, phiền phức quá nên đừng có spam tin nhắn trắng làm trôi log vậy chứ!
Kẻo bị người ta đi đường bảo phiền phức đấy!
◆Ako: Nhưng mà họ là tinh hoa mà. Có những người tinh hoa ở đây mà. Nếu loại bỏ họ, chẳng phải thứ hạng của em sẽ tăng lên một bậc sao? Có nên làm vậy không ạ?
◆Rusian: Đừng có làm vậy, đếm từ dưới lên thì chẳng thay đổi được gì đâu.
◆Ako: Ư…
Ako tiu nghỉu bỏ cuộc.
◆Aprikotto: Các cậu vẫn còn đỡ chán chường chán chán, cùng chung khối thì cứ học nhóm với nhau là được. Còn tôi thì chỉ có một mình, một mình thôi. Ôn thi một mình, khi bài kiểm tra được trả về thì nhìn bài thi một mình giữa lớp học đang ồn ào vì điểm số, tự mình tính điểm trung bình và cười tủm tỉm trong khi các bạn cùng lớp đang khoe điểm và cười khúc khích. Thật là vô vị biết bao. Các cậu nói xem có thể thắng được tôi không?
Ôi, buồn thảm quá!
Dù với tư cách Hội trưởng Hội học sinh thì cô ấy chắc chắn được mọi người kính trọng, nhưng thực ra lại không có một người bạn thân nào cả. Trước lời nói của Guild Master, Ako chỉ đáp lại bằng một câu.
◆Ako: Lần kiểm tra trước em làm bài một mình ở phòng y tế.
◆Aprikotto: Xin lỗi, tôi thua rồi.
◆Rusian: Sao mà…
◆Shuvain: Quá đáng thật.
Sức công phá của nó quá lớn, thật sự là một đòn chí mạng.
Ako, câu nói đó đúng là vũ khí tối thượng mà, đừng có tùy tiện mà vung vẩy thứ vũ khí nguy hiểm đó chứ.
Mà sao nội dung kiểm tra lại nhảm nhí đến thế chứ. Phải chi có thể ra đề phù hợp với năng lực của học sinh hơn.
◆Rusian: Haizz, giá mà đề kiểm tra hỏi về game thì tốt biết mấy. Như là "Nêu chủng tộc và đặc tính của Lizard Wolf", chẳng hạn.
◆Shuvain: Chủng tộc là động vật, thuộc tính là lửa cấp 2.
◆Rusian: Chính xác! Shu được năm điểm!
◆Shuvain: Đối với ta thì câu hỏi đó quá dễ.
Quả nhiên là tinh hoa, đẳng cấp khác hẳn.
Dù câu hỏi dễ thì việc trả lời ngay lập tức cũng rất tuyệt vời.
◆Ako: À, chủng tộc và thuộc tính là gì ạ?
Còn bên này thì đúng là thảm hại hết sức.
Cô ấy là vợ của tôi, đây có phải là lỗi của tôi không chứ?
◆Rusian: Cậu thi lại một năm nữa đi.
◆Ako: Ếeeeeeee!?
Ako xem ra đã chắc suất lưu ban ở LA trước một bước. Đúng là khóa học thêm một năm rồi.
◆Rusian: Mà sao cậu lại không biết cơ chứ? Chẳng phải tôi đã bắt cậu chế tạo giáp thuộc tính và trang bị chủng tộc rồi sao?
◆Ako: Dạ không, em cũng nghĩ là có lúc nào đó sẽ phải học thuộc lòng mà? Em thật sự có ý định học thuộc lòng mà?
Thôi đi, đúng là kiểu người nói thế nhưng chẳng làm gì cả, tôi biết thừa mà.
Tại vì tôi cũng hay thế mà phải khổ sở đó thôi. Cứ "Mai làm nhé, mai làm nhé" rồi.
◆Aprikotto: Nếu cường hóa trang bị đến giới hạn thì mấy cái đó không quá quan trọng đâu. Dù đi đâu cũng chịu được sát thương cần thiết mà.
◆Rusian: Cường hóa trang bị có giới hạn chứ. Cường hóa thất bại thêm lần nữa là hỏng, mất đồ luôn đấy.
◆Aprikotto: Dành cho Rusian đó, vật phẩm tính phí giúp không mất đồ dù cường hóa thất bại.
Dù có khuyên tôi cũng không mua đâu.
Mấy cái vật phẩm nguyên liệu cường hóa trang bị mà đã mua thì sẽ không có điểm dừng đâu.
◆Aprikotto: Còn có vật phẩm tăng tỉ lệ cường hóa trang bị thành công khi dùng chung nữa. Mua theo set thì trông có vẻ rẻ hơn một chút nhưng thực ra cũng chẳng khác biệt mấy đâu, vì cơ bản là giá đã cao rồi.
◆Rusian: Tôi không cần thông tin đó. Hãy cho tôi thông tin hữu ích hơn đi.
◆Aprikotto: Bài kiểm tra được cất trong két sắt ở phòng giáo viên, số mật mã là 3528894.
◆Ako: Thật không ạ!?
◆Aprikotto: Nói dối đấy.
◆Ako: Sao lại nói dối chứ! Sao lại! Sao anh lại phản bội tấm lòng của em chứ!
◆Rusian: Cơ bản là đừng có cho Ako thêm thông tin linh tinh nữa!
Lỡ cậu ta nói linh tinh rồi đi mở két sắt thật thì sao, đâu chỉ là lưu ban mà bị đuổi học ngay lập tức luôn đấy!
◆Shuvain: Dù là người mở lời, nhưng sao tôi lại thấy chuyện này không cần thiết phải nói trong game nhỉ.
Shu đã nói như vậy.
À, đây không phải Shuvain mà là Segawa. Không phải là phân biệt gì đâu, nhưng qua ngữ điệu là đủ biết rồi.
◆Aprikotto: Vậy thì cũng có thể chuyển sang dùng voice chat thông qua Skype, Teamspeak, Mumble…
◆Rusian: À, voice chat cũng được đấy chứ.
Dù sao thì ở phòng câu lạc bộ cũng giao tiếp bằng giọng nói chứ đâu phải chat đâu, về nhà có khi trò chuyện bình thường cũng được. Vừa tiện, lại có cảm giác như đang gọi điện thoại cho con gái ấy – thôi không được. Suy nghĩ này không ổn. Game online và đời thực là khác nhau, game online và đời thực là khác nhau.
Khi tôi đang tự kiểm điểm như vậy, Shuvain tỏ vẻ cực kỳ chán ghét nói:
◆Shuvain: Hả? Ngồi một mình trong phòng nói chuyện với máy tính thì chẳng phải sẽ bị người xung quanh nhìn như thằng bệnh sao. Loại chuyện đó tôi từ chối đấy nhé.
Hảảảảả!?
Cậu ta nói cái gì!? Tên khốn này dám nói những lời tàn nhẫn như thế sao!
◆Rusian: Cậu, mau xin lỗi tôi đi! Xin lỗi tất cả những Rusian trên thế giới này đi!
◆Ako: Rusian, anh đã từng dùng voice chat hả?
Có chứ, có mà! Bộ có gì sai sao? Tôi đang vui vẻ với mọi người mà. Đúng là tôi ngồi trong phòng một mình lẩm bẩm, nhưng thế thì khác gì nói chuyện điện thoại chứ? Với lại, tôi đâu có một mình. Tôi không phải tự nói một mình, cũng chẳng phải tự chơi game một mình.
◆Rusian: Tôi... đâu có một mình...
◆Ako: Em không biết, không biết là thế nào, nhưng câu nói đó của Rusian-san sao mà bi ai quá!
◆Rusian: Đâu có bi ai! Đâu có bi ai gì đâu mà!
Khi Rusian – nhân vật của tôi – khụt khịt nước mắt, Hội trưởng ghé vai, Shuvain cười tủm tỉm còn Ako thì vừa vỗ về xuýt xoa vừa thả ra những trái tim yêu thương.
◆Aprikotto: Thật ra, có nhiều người dùng game online như một công cụ chat cao cấp có thể thực hiện những động tác thế này. Chỉ nói chuyện thôi thì chắc cũng không thành vấn đề đâu.
◆Rusian: Game này cũng mở cửa lâu rồi, người chơi mới thì gần như không có, nên số người cứ thế mà giảm thôi.
◆Ako: Số người chơi đang giảm sao ạ?
◆Rusian: Ako không cảm thấy thế chứng tỏ đây là một game hay.
Khi Ako bắt đầu chơi game, trò chơi đã mở cửa được vài năm rồi. Từ đó đến nay, sau một năm mà số người chơi vẫn không có vẻ gì là giảm thì chứng tỏ khách quen vẫn còn ở lại. Game này đang đi vào lối mòn của việc cố gắng duy trì sự sống bằng các sự kiện hợp tác, quảng cáo và những gói nạp tiền "có mùi". Nghe có vẻ tệ, nhưng thực ra đây lại là chuyện tốt. Vì không có gì đáng buồn hơn là dịch vụ bị ngừng hoạt động cả.
◆Rusian: Game online mà đen đủi thì có khi đang yên đang lành tự dưng nói "Dữ liệu bị lỗi trong lúc bảo trì định kỳ nên hôm nay xin phép ngừng hoạt động".
◆Shuvain: Này, game đó không phải dạng vừa đâu nha, haha.
◆Rusian: Còn đen hơn nữa là cài game vào cái là hỏng luôn hệ điều hành.
◆Aprikotto: Xem ra game đó đã phá vỡ rào cản không nên phá vỡ rồi.
Đã đâm thẳng lên trời thì đành chịu. Ngay cả việc bản thân dịch vụ đó không được triển khai ngay từ đầu, thì cũng là bất khả kháng.
◆Ako: Hả… Ước gì mai trường cũng bảo trì đột xuất nhỉ?
◆Rusian: Đừng có nuôi hy vọng hão huyền như thế.
◆Ako: Hức hức, được đến chỗ Rusian chơi là niềm vui duy nhất của em.
Đừng có đến chứ. À mà, không phải là tuyệt đối không được đến, nhưng mà cậu cứ thử kết bạn với ai đó trong lớp đi.
◆Ako: À, em sẽ làm cơm hộp mang đến nhé. Rusian-san có muốn yêu cầu món gì không? Nếu có nguyên liệu trong tủ lạnh thì em sẽ làm cho ạ.
◆Rusian: Cái công sức cậu dồn vào việc đó thì nên dành cho việc học và kết bạn đi thì hơn.
◆Ako: Vâng ạ, vậy thì em sẽ cho thật nhiều tỏi để tăng sức bền nhé!
◆Rusian: Cậu định cho tôi ám mùi tỏi rồi khiến tôi mất hết bạn bè à?!
Cái tên mưu mô này! Đồ ăn ngon bày ra trước mắt thì chẳng may là tôi sẽ chén hết sạch thôi!
◆Shuvain: Tùy bọn mày, tao đi ngủ đây!
◆Aprikotto: Tôi cũng đi săn solo một trận vậy.
◆Rusian: Bỏ rơi tôi đấy à?! Cứ tưởng chúng mày là đồng đội chứ!
Các thành viên bang hội thật là vô tình.
Thôi thì, có lẽ đây cũng là một cách họ giúp tôi.
Họ đang cố gắng làm Ako quen với thực tế bằng cách pha trộn giữa đời thật và game trong những cuộc nói chuyện.
“...Tôi cứ có cảm giác là họ chẳng nghĩ ngợi gì nhiều cả.”
Dù có thế đi nữa, miễn là vui thì cũng chẳng sao.
††† ††† †††
“Chào buổi sáng~”
Tôi đặt cặp sách lên bàn rồi chào mấy đứa con trai gần đó, chúng nó cười tươi nói.
“Ồ Nishimura, ‘vợ’ cậu chưa đến kìa.”
“Chào buổi sáng, Nishimura Rusian?”
“Đừng có nói thế, tôi chết mất!”
Tim tôi sẽ chết mất.
“Tao đã bảo là chết đi cho rồi mà không hiểu à.”
“Không bảo chết nhưng cứ xui xẻo đi đã.”
“Mấy đứa mày thẳng thắn quá đáng rồi đấy!”
Chúng nó đối xử với tôi thật tàn tệ. Mà ánh mắt của mấy đứa cùng lớp nhìn tôi cũng đáng sợ nữa.
Thật ra, dạo gần đây địa vị của tôi trong lớp khá là… tế nhị. Cứ tưởng là mình vô hại, chỉ bị coi là một thằng otaku cởi mở thôi, ấy vậy mà do Ako ngày nào cũng đến tìm tôi, mà giờ tôi cứ bị đối xử tệ hại như thế này đây:
“Này Nishimura, có bạn gái rồi thấy thế nào?”
“Hôm nay bạn gái không đến à? Rusian-kun ơi?”
“À, đằng nào lúc hai đứa ở riêng chả bắt nó gọi ‘Anh trai ♡’ đúng không, khà khà!”
“Chắc là bắt nhỏ đó mặc đồ hầu gái rồi gọi ‘Chủ nhân ☆’ chứ gì, con bé đó nhìn hợp ghê ha!”
Khốn thật. Tôi chưa bao giờ bắt Ako gọi là “anh trai” cả. Cũng chẳng được gọi là “chủ nhân” bao giờ. Thỉnh thoảng thì có được gọi là “ông xã” hay “anh” thôi.
Thế nên, tôi đang dốc sức chiến đấu để thoát khỏi cái sự đối xử bất công này – thật sự là bất công, vì cô ấy có phải bạn gái gì của tôi đâu.
Dù trong lòng có chút cảm giác vượt trội hơn người thật, nhưng đó là thứ mà kẻ biết cư xử không bao giờ thể hiện ra ngoài.
“Thật sự con bé đó không phải bạn gái tôi, cùng lắm thì cũng chỉ là bạn bè thôi.”
“Cái kiểu nói ‘Con nhỏ đó đâu phải bạn gái tôi’ như thế, tôi cũng muốn thử một lần.”
“À, hiểu mà! Muốn nói thử ghê!”
Khốn kiếp, chúng nó có nghe đâu.
“Thật sự không như mấy đứa mày nghĩ đâu. Chỉ là bạn bè cùng sở thích thôi mà. Mấy đứa con gái khác đối xử với tôi cũng có khác gì đâu chứ –”
“…Chào buổi sáng.”
Đúng lúc đó, một giọng nói cực kỳ khó chịu vang lên từ bên cạnh.
Chắc là đang cố gắng nói bằng giọng trầm nhất có thể, nhưng vẫn rất đáng yêu, một giọng nói quen thuộc.
Tôi quay sang nhìn thì thấy Segawa đang đứng đó, mặt nhăn nhó một cách cố tình. Cô ấy chính là người điều khiển nhân vật Chiến binh bá đạo Shuvain.
“Chào buổi sáng, Segawa.”
Tôi đáp lại người đồng đội vừa nói chuyện đêm qua, thì…
“…Chậc.”
Chậc lưỡi ư?!
Mà, đã thế còn chậc lưỡi xong rồi bỏ đi luôn là sao?!
“N-nãy giờ, sao lại chậc lưỡi như kiểu ‘Sao cái thằng này vẫn còn sống vậy?’ là sao?!”
“Cứ thấy Nishimura của bọn mình đã trở lại ấy nhỉ.”
“Ồ, đúng là phong cách của nó thật, đúng quá rồi.”
Trong mắt mấy đứa mày, tôi là thằng như thế nào vậy?
Cứ có chút hạnh phúc nào đó là không còn phải là tôi nữa à?
Trong lúc tôi hơi chán nản, một khuôn mặt con gái bất chợt xuất hiện trước mắt.
“Xin lỗi nhé, Nishimura-kun. Akane, tớ cứ tưởng lúc nãy cậu ấy còn vui vẻ mà…”
“Không sao không sao, chuyện thường mà.”
Cô bạn cùng lớp đi cùng Segawa đã tốt bụng đính chính giúp tôi.
À, cô ấy cũng đi cùng Segawa lần trước… đó là… ừm… bạn A. Dù chưa nhớ tên nhưng cô ấy vẫn là người tốt ghê.
Nhưng mà tiêu rồi, lẽ ra nên tìm hiểu tên cô ấy cẩn thận mới phải.
“Mà này, Nishimura-kun và Akane thật ra cũng khá thân nhau đúng không?”
“…Cậu nhìn đâu mà lại nghĩ thế?”
Vì quá bối rối mà tôi lắp bắp trong giây lát.
Ê, gì chứ, trông tôi với cổ giống thế thật à?
“Thì thỉnh thoảng hai người cứ thì thầm to nhỏ ở góc hành lang, rồi hôm qua ở quầy mua đồ cũng thấy hai người nói chuyện vui vẻ lắm mà.”
Bị nhìn thấy rồi!
Từ bao giờ, nhìn từ đâu vậy chứ!
“CHUYEN-DO-KHONG-CO-GI-DAU-MA.”
“Nishimura-kun cũng thật thà ghê ha.”
Cô bạn A khúc khích cười. Khuôn mặt khi cười của cô ấy quả thật rất đáng yêu, nhưng đối với tôi thì hơi đáng sợ. À, chắc là dân “real-life-充実 (riajuu)” (người có cuộc sống xã hội sôi nổi) đây mà, cái kiểu khí chất hơi “gái hư” một chút đó khiến tôi không tài nào quen được. Cái này cũng giống như việc phong cách chơi game khác nhau vậy.
“Này, có chuyện gì giữa Akane và cậu à? Nishimura-kun rõ ràng là có bạn gái rồi, lẽ nào cậu đang ‘bắt cá hai tay’?”
“À, nói thẳng ra thì Segawa mà nghe câu đó là sẽ nổi điên thật sự đấy, mức độ ‘không thân’ của bọn tôi là thật đấy. Cái này là thật luôn.”
“Hừm, hừm?”
Cái nụ cười vừa như thấu hiểu vừa như cười cợt đó là sao đây.
Thôi đi mà, bị nhìn bằng cái ánh mắt cứ như đã trải đời ấy, không giống người cùng tuổi chút nào, làm tôi thấy không thoải mái tí nào.
“Nanako, làm gì thế? Đừng có mà bận tâm đến Nishimura làm gì!”
“À, vâng vâng. Nishimura-kun này, nếu có gì khó xử với Akane thì nhớ giúp đỡ nhé?”
“Aye aye, miễn là tôi làm được.”
Tên riêng đã rõ. Nhưng biết thế cũng chẳng giải quyết được gì.
Không, tôi cũng thấy việc mình không nhớ nổi tên các bạn nữ là một vấn đề lớn. Bởi vì mỗi khi giáo viên bảo: “Nishimura này, phát mấy tờ này cho cả lớp đi!” là tôi lại vò đầu bứt tóc. Tên với mặt cứ gọi là lệch pha hoàn toàn.
Có lần trước, tôi đã phải ngớ người ra: "Cái cô Akiyama này là ai thế? Chả biết gì sất!". Kết quả là tôi đành phải mon men hỏi một bạn nữ gần đó: "Này này, chỗ ngồi của Akiyama-san ở đâu thế?", rồi tự tay đặt tờ giấy lên bàn của cô ấy. Rõ là phải xác nhận kỹ càng lại mới được.
Đang lúc vò đầu bứt tóc thì một trong mấy cậu bạn nam quay sang nhìn nhóm của Segawa.
“Ừm, trong lớp mình thì Akiyama-san cũng khá được đấy chứ.”
À, cô bé đó là Akiyama-san sao! Xin lỗi vì tôi đã không đưa tờ giấy tận tay nhé!
Nhưng mà… được ư? Tôi thì cứ đứng trước mấy cô kiểu đó là y như rằng lại bồn chồn lo lắng, chắc mệt lắm. Thay vào đó, ở bên Ako tự nhiên hơn nhiều… Thôi, chuyện đó để sau đi.
“À mà Nishimura hình như cũng hay nói chuyện với Akiyama-san nhỉ?”
“Thậm chí Akiyama-san còn bảo là Segawa và Nishimura cũng đang ‘tình trong như đã’ mà đúng không?”
“Ồ? Bắt cá ba tay à? Bắt cá ba tay ư? Thật là đáng ghét mà!”
“À này, phải báo cho ‘vợ’ của Nishimura biết thôi. ‘Chồng của chị đang bắt cá ba tay đấy ạ!’”
Đám con trai đó cười tủm tỉm trêu chọc tôi. Đúng là lấy người khác ra làm trò đùa mà.
Dĩ nhiên tôi biết bọn chúng không nói thật. Chắc hẳn ký ức về việc bị Segawa lườm cháy mặt vẫn còn mới nguyên. Nhưng mà, đúng là tôi vẫn thấy hơi khó chịu.
“Mấy cậu này, tôi đâu có cái gì…”
Tôi vừa định nói hết câu thì bỗng nhiên, nét mặt của mọi người đều cứng đờ lại.
Và từ phía sau, vang lên một giọng nói cứ như vọng từ địa ngục lên vậy – à không, nghe hơi ngọt ngào một chút, nhưng lại mang một sát khí lạnh lẽo rõ rệt.
“Rusian… anh… ngoại tình sao…?”
“Ồ, ừm, Ako, chào buổi sáng.”
Tôi vừa chậm rãi quay lại vừa nói, Ako liền mỉm cười dịu dàng rồi đáp lời.
“Gay go rồi đây, hôm nay em chưa chuẩn bị gì cả.”
“Chuẩn bị gì cơ?”
“Chuẩn bị ‘thế này, thế này, và thế này’ đó ạ.”
Ako liền nắm lấy một thứ gì đó vô hình, rồi đâm cái thứ vô hình ấy vào một mục tiêu cũng vô hình, vặn mạnh rồi rút ra. Tất cả những động tác đó được cô bé thực hiện một cách thành thạo đến kỳ lạ.
“Tôi vẫn sẽ bị đâm à?!”
“À không, người bị đâm là Akiyama-san đó ạ.”
“Cái đó cũng không được!”
Cái đó càng không được! Đừng có làm phiền người khác chứ!
“Chuyện vừa nãy chỉ là đùa thôi. Tôi đâu có may mắn đến mức có nhiều mối quan hệ với phụ nữ như thế đâu. Đúng không?”
Tôi hướng câu hỏi sang đám bạn, tất cả đều im lặng gật đầu lia lịa.
“Thế à, may quá. Vậy là em không phải phạm tội mà mình không muốn rồi.”
Thôi đi mà, sợ chết khiếp.
Có lẽ nhận ra ánh mắt sợ sệt của tôi, Ako khẽ mỉm cười vẻ bối rối rồi lắc đầu.
“Em đùa thôi. Em vui vì Rusian không ngoại tình hơn là việc em không phải giết ai cả.”
Tôi đâu có muốn cô bé sửa lại cái chỗ đó đâu.
Với lại, tuy không muốn nói thẳng, nhưng cái việc “không may mắn trong chuyện tình cảm” đó bao gồm cả Ako đấy nhé. Kể cả có cô thì tôi cũng chẳng khá khẩm hơn đâu.
“À này, Ako-san?”
“…Dạ?”
Bất ngờ thay, một trong số mấy cậu con trai vừa nãy đang nói chuyện lại quay sang bắt chuyện với Ako.
Bắt chuyện thì cũng được thôi, nhưng sao lại gọi tên cô ấy như thế chứ? Lại còn ra vẻ bề trên nữa.
À này, cái gì thế này? Tự nhiên thấy khó chịu ghê. Cảm giác khó tả quá.
“À, ừm, có chuyện gì sao…”
Nhìn Ako rõ ràng đang tỏ vẻ khó chịu, tên đó lại cười cười có vẻ ngượng ngùng.
“À không, tại không biết họ của cậu nên đành gọi tên thôi. Gọi tên có gì không phải không?”
“Dạ, ừm, nếu được thì…”
Hắn ta cười phá lên một cách cố ý. Ako liếc mắt nhìn hắn, rồi nói bằng một giọng nhỏ nhưng đủ rõ ràng lọt vào tai tôi.
“Nếu được thì, đừng bắt chuyện với tôi.”
“Hự…!”
À, chết rồi.
“Takasaki—!”
“Takasaki, trọng thương rồi! Gọi cấp cứu mau!”
“Takasaki, tỉnh lại đi, Takasaki—!”
Đám con trai xung quanh lao vào cứu Takasaki – kẻ vừa bắt chuyện với Ako – khi cậu ta ngã vật ra như bất tỉnh nhân sự.
Nhưng mà, đó là một đòn kết liễu không cần hỏi đáp gì sất. Chứ đừng nói là trọng thương, chắc chắn là chết ngay tại chỗ rồi.
Nghĩ đến việc mình mà bị nói như thế thì sống lưng cứ lạnh toát. Chỉ cần tưởng tượng thôi đã thấy rùng mình. Nhưng mà, không hiểu sao tôi lại thấy có một chút, chỉ một chút thôi, nhẹ nhõm đến lạ.
“Này, Ako. Anh biết em không thích bị gọi tên đột ngột, nhưng mà ít ra cũng phải có cách nói chuyện hay cách từ chối khéo léo hơn chứ.”
“Ơ, nhưng mà, Rusian…”
Ako đưa tay chạm lên má tôi. Cảm giác ấm áp từ bàn tay cô bé chạm vào da thịt.
Sau khi nhẹ nhàng vuốt ve một chút dưới xương gò má của tôi, Ako khẽ mỉm cười với vẻ hơi ngượng ngùng.
“Rusian, anh trông có vẻ vui lắm đó?”
“Không hề có chuyện đó.”
“Sao anh lại dùng kính ngữ với em?”
“Không có gì cả.”
“Sao lại không có gì chứ?”
Không có gì là không có gì cả!
“…Ghê quá.”
Từ một khoảng cách không xa, Segawa nhìn chúng tôi với vẻ mặt cau có.
Và cô bạn Akiyama bên cạnh cô ấy thì lại nhìn về phía chúng tôi, rồi nhìn sang Segawa, với vẻ mặt rất vui vẻ.
Chắc là tôi ảo giác thôi, nhưng tôi có cảm giác như một vòng tròn mục tiêu đã bay từ chỗ cô ấy và chính xác nhắm vào tôi.
Ơ, ừm, là do tôi tưởng tượng, đúng không?
“Được rồi, hôm nay cũng phải cố gắng hết mình ở câu lạc bộ thôi, này Segawa!”
“Im đi đồ hôi tỏi đáng ghét, đừng có lại gần đây!”
Nói cái gì thế!
Con trai mà bị nói là hôi thì sẽ bị tổn thương hơn mình tưởng tượng đấy!
“Phàn nàn thì đi nói với Ako ấy. Cô ấy thật sự đã nấu nó đấy.”
Nội dung hộp cơm trưa mà tôi nhận được toàn là tỏi. Không chỉ món ăn kèm mà ngay cả cơm cũng có tỏi. Cái món cơm tỏi gì đó là cái quái gì vậy? Hương thơm quyến rũ với vị tiêu cay nồng, ngon bá cháy bọ chét luôn ấy chứ?
“Dù sao thì mơ ước của em là trở thành nội trợ giỏi mà!”
Ako, người duy nhất từ chối ăn tỏi, ưỡn ngực nói.
“Thế là cậu cũng có nỗ lực ở khoản đó nhỉ, cô nương?”
“Vì em thuộc loại người có thể cố gắng hết mình vì những nỗ lực giúp bản thân nhàn hạ, nên kỹ năng nấu ăn của em cũng khá cao đấy ạ!”
“Cái gì thế, cái kiểu nỗ lực lạc lối phương hướng đó…”
Không không Segawa à, có thật đấy.
Với những người chơi game online, chuyện đó rất thường tình.
Tôi hoàn toàn đồng ý từ tận đáy lòng.
“Để tăng cấp hiệu quả, cần phải có trang bị này, để có trang bị này thì cần phải đến bãi săn này, để đến bãi săn này thì không thể thiếu kỹ năng này, để sử dụng kỹ năng này thì cần phải phát triển nghề này, và để làm được điều đó thì phải nuôi thêm nhân vật phụ, ấy, kiểu như vậy đấy, có thật đấy.”
“Trong lúc làm mấy cái thứ đó thì thà thành thật kiếm tiền đi cho rồi!”
「Nói thế thì, mấy tay chơi game online toàn tạo nhân vật phụ chỉ để cày tiền thôi đó!」
「Thật là… cái nghiệp sâu nặng quá đi…」
Nào có người chơi game online nào mà không mang nghiệp! Đó là lời vàng ý ngọc của tôi đấy.
「Nào nào. Giờ có chuyện muốn thông báo cho mọi người đây.」
Master vỗ vỗ tay thu hút sự chú ý rồi cất lời.
「Cô giáo Saitō, cố vấn của chúng ta, đã kể về cuộc họp hôm qua. Hình như cũng có ý kiến về câu lạc bộ Trò chơi Điện tử Truyền thông Hiện đại của chúng ta.」
「Quả nhiên là có thật mà!」
「Thì cái đó chả phải là vấn đề đau đầu nhất ở cái trường này sao?」
Nghe Master nói vậy thì quả đúng là thế. Ở ngôi trường yên bình này, ngoài chuyện cô Hội trưởng hội học sinh vốn dĩ là học sinh ưu tú lại đùng một cái lập ra câu lạc bộ Game Online, thì còn có vụ việc nào đáng kể nữa đâu.
「Nhưng cô Saitō vẫn luôn về phe chúng ta mà. Nghe nói cô ấy đã phản bác rất hùng hồn luôn đó. Đại ý là── kể từ khi câu lạc bộ Trò chơi Điện tử Truyền thông Hiện đại thành lập, có một nữ sinh năm nhất vốn không đi học đều đặn kể từ khi nhập học, nay đã đi học ổn định hơn. Cô ấy đã đạt được thành tích xuất sắc ở những mảng mà giáo viên khó có thể theo sát── đó!」
「Ồ, ồ…」
Nữ sinh năm nhất vốn không đi học đều đặn.
Là Ako. Chắc chắn là Ako rồi.
「Là chuyện của Ako đó…」
「Đúng là Ako rồi…」
Tôi và Segawa nhìn nhau, vẻ mặt đầy u sầu.
Quả nhiên, Ako đang bị đối xử hệt như một học sinh cá biệt.
Một học sinh cá biệt thuộc về câu lạc bộ của cô Hội trưởng hội học sinh gây ra bao nhiêu rắc rối. Tôi tự hỏi liệu chúng tôi, những người cũng thuộc câu lạc bộ đó, có ổn không nhỉ? Thật sự là khá bất an đó.
「Thầy chủ nhiệm của Ako-kun cũng nói rằng, nữ sinh nói trên đã đi học đều đặn hơn, và dường như cũng đang cố gắng hòa nhập với lớp. Không nghi ngờ gì nữa, đó chính là công lao của Ako rồi.」
「Là nhờ công của em mà!」
「Sao tự dưng cô nàng lại hơi đắc ý thế kia?」
Tại sao lại trưng ra cái vẻ mặt "Tao đã giúp ích cho mọi người đó!" đầy tự mãn đó hả?
「À nhân tiện, còn một yếu tố cực kỳ quan trọng khác nữa.」
Master mở đầu bằng câu "Cái này cũng là về Ako thôi, nhưng mà…", rồi nói tiếp:
「Mẹ của nữ sinh nói trên đã gọi điện thoại cảm ơn, nói rằng 'Từ khi vào câu lạc bộ, con bé nhà tôi đã vui vẻ đi học hơn, tôi rất biết ơn'. Nghe vậy, dường như các thầy cô giáo cũng không thể công khai phàn nàn gì được nữa.」
「Mẹ ơi, sao mẹ lại làm mấy chuyện thừa thãi đó chứ—!」
Vẻ mặt đắc ý của Ako biến thành tuyệt vọng trong nháy mắt.
Không cần phải thất vọng đến thế đâu, mẹ cô ấy cũng vui mừng mà, phải không?
「Người mẹ tốt bụng mà. Chắc là lo lắng cho cô bé đó thôi.」
「Không đời nào có chuyện đó đâu—!」
「…Ơ, hai người không hòa thuận à?」
Ako có vẻ nói thật lòng.
Tôi nghĩ mình đã hỏi điều không nên hỏi, nhưng cô ấy lại lắc đầu lia lịa trước câu hỏi của tôi.
「Dạ không, tụi con vẫn hòa thuận mà. Không phải ý đó đâu, mà là ý con nói mẹ con không đến mức lo lắng đến nỗi phải gọi điện thoại cảm ơn nhà trường đâu.」
Ako vừa nói vừa trầm ngâm, như thể đang lục tìm ký ức.
「'Nếu con muốn đi học thì nên đi, nhưng nếu ghét thì không đi cũng được mà?' đó là quan điểm cơ bản của mẹ con. Kiểu như 'Nếu con không quen thì cứ chuyển trường cũng được mà', đại loại thế. Con đã từ chối chuyện đó vì không có cảm giác sẽ đậu bài kiểm tra đầu vào.」
Người mẹ gì mà dễ dãi quá vậy. Thật sự có người cha mẹ như vậy sao?
「Thật sự là vậy luôn à…?」
「Tại đó là mẹ của em mà!」
「Sức thuyết phục kinh khủng khiếp!」
Chỉ cần nghe là mẹ của Ako thôi là tôi đã cảm thấy bị thuyết phục rồi. Tôi có thể hình dung ra cảnh Ako lớn hơn một chút sẽ hùng hồn nói rằng "Đến trường làm gì cho mệt!", trông rất thật.
「Vậy nên con có cảm giác mẹ con đã đoán ra được chuyện gì đó rồi mới gọi điện thoại đó. Thật là, mẹ cứ làm mấy chuyện thừa thãi thôi!」
「Nhìn từ kết quả thì không phải là đã được giúp đỡ sao?」
「Đó chỉ là tình cờ đúng mà thôi!」
Trước câu hỏi đầy vẻ khó hiểu của Segawa, Ako mạnh mẽ đáp lại.
「Giả sử không có vấn đề gì xảy ra, và thầy cô giáo trưng ra vẻ mặt nửa cười nửa không nói 'Mẹ em đã gọi điện cảm ơn đó', một đòn tấn công chí mạng như thế giáng xuống em, thì mẹ em chắc chắn sẽ chỉ cười khà khà thôi!」
「Không, không đến mức đó đâu, chắc chắn rồi.」
「Tại đó là mẹ của em mà!」
「Dừng lại đi, cái câu đó nghe thuyết phục quá nên tôi lại tin mất!」
Segawa khẽ lẩm bẩm, "Ako có vẻ sẽ làm vậy thật…". Cô cũng vậy à, cô cũng nghĩ vậy sao?
「Thôi được rồi, dù sao thì mục tiêu 'uốn nắn Ako' của chúng ta cũng đã được phòng giáo vụ công nhận rồi. Chúng ta có thể tự tin hoạt động rồi.」
「Ako-chan đại thắng lợi rồi nhé! Nên khen ngợi Ako đi đó!」
Đó có phải là chiến thắng không? Tiêu chuẩn chiến thắng của cô có lạ không vậy? Trong mắt người đời thì cô có bị liệt vào nhóm thất bại không? Những câu hỏi cứ thế mà không ngừng tuôn ra.
「Nhưng mà Ako này, ít nhất là cô bé cũng đã cố gắng hòa nhập với lớp mà, đúng không?」
Segawa nói vậy. À đúng rồi, ban nãy tôi cũng nghe nói là cô ấy đang cố gắng mà.
「Cái đó thì, phải nói là độ khó nhiệm vụ quá cao, hay nói đúng hơn là chưa đạt đến cấp độ có thể nhận nhiệm vụ. Cũng có thể là em chưa học được kỹ năng cần thiết, hoặc là chưa có vật phẩm cần thiết trong túi đồ…」
「Tức là vẫn chưa có kết quả gì đúng không?」
Segawa nói với vẻ hơi thông cảm.
「Chắc chắn là cuộc đời em bị lỗi rồi. Thật kỳ cục, chắc chắn luôn.」
「Ako này, tiếc là, chín phần mười những lần cô nghĩ 'Cái này có phải là lỗi không?' trong game online thì đó là tính năng đấy.」
「Sửa lỗi nhanh lên đi!」
Ako buồn bã nói.
「Thật sự thì, em nghĩ chỉ cần có game là đủ rồi đó.」
「Tuy không phủ nhận điều đó nhưng mà…」
「Phải phủ nhận chứ, anh phải phủ nhận chứ không phải sao!」
Đúng là vậy đó, nhưng thành thật mà nói, tôi cũng đồng ý với ý kiến đó mà.
Tôi giờ đây sống hơn nửa cuộc đời là để chơi game rồi.
「Nếu không có câu lạc bộ, em chắc chắn sẽ không đến trường đâu.」
「Nếu vậy mà cô bé có thể cố gắng thì cũng tốt thôi.」
「Đúng vậy, cố gắng lên.」
「Vâng ạ.」
Có một nơi mà bạn bè cùng ở. Có một nơi thuộc về chính mình.
Chỉ riêng điều đó thôi cũng đủ để khiến người ta có động lực cố gắng rất nhiều. Tôi nghĩ đó là một điều vô cùng quan trọng.
「Vậy thì nhanh nhanh bắt đầu hoạt động câu lạc bộ nào. Tiền tiết kiệm của tôi đang thấp hơn dự kiến nhiều lắm rồi, cứ thế này thì không đạt được mục tiêu mất!」
Segawa mạnh mẽ nói rồi khởi động LA. Sau khi vượt qua màn hình đăng nhập quen thuộc, linh hồn cô ấy nhập vào chú Shuvain quen thuộc. Ngay sau đó.
Cốc cốc, tiếng gõ cửa vang lên.
「…Ơ?」
Segawa lập tức dừng mọi hành động.
Ako, đang trên đường về chỗ ngồi của mình, cũng cứng đờ người với tư thế đó.
「Vừa rồi, có ai, đến hả?」
「Đúng là có người đến, nhỉ?」
Ako và Segawa rõ ràng là đang sợ hãi, nhìn nhau.
Người ngoài thành viên câu lạc bộ mà đến căn phòng này thì chỉ có cô Saitō (hay Neko Hime-san) thôi, nhưng cô cố vấn sẽ không cố ý gõ cửa đâu. Chúng tôi cũng không làm gì mà sợ bị cô cố vấn nhìn thấy cả. Vậy thì, rõ ràng là có người lạ đến.
「Hừm, cũng có chuyện lạ đấy chứ.」
「Chuyện lạ thì không phải vấn đề rồi. Phải làm sao đây? Giả vắng mặt, giả vắng mặt được không?」
「Giả vắng mặt trong phòng câu lạc bộ thì kỳ cục chứ. Kỳ cục nhưng mà, kỳ cục nhưng không thể để họ thấy cảnh này được… Cuối cùng thì vẫn là giả vắng mặt sao?」
「Bình tĩnh, bình tĩnh đi nào.」
Làm sao mà giả vờ không có nhà được chứ. Nếu là giáo viên khác thì biết làm sao đây, đằng này mình đã được đặc cách rồi mà.
"Vâng, mời vào ạ!"
"Khoan, 'mời vào' gì ch...!"
Lời tôi vừa dứt, cánh cửa đã kẽo kẹt mở ra. Từ khe cửa, một gương mặt quen quen ló vào.
"À, đúng là có đây rồi. Akane ơi~"
"Na-Nanako!?"
Là bạn cùng lớp, cái đứa hay nói chuyện với Segawa ấy, ừ thì... đấy...
"À, Akiyama-san!"
"Yahh, Nishimura-kun. ...Sao mặt cậu cứ như giải được câu đố khó vậy?"
"KHÔNG-CÓ-GÌ-ĐÂU-Ạ."
"K-khoan đã, quan trọng hơn là!"
Segawa, người đang đơ người ra với vẻ mặt không thể tin nổi, cứng đờ xoay người lại nhìn Akiyama-san như một con robot cũ rỉ sét.
"Na-Nanako, cậu đang làm cái quái gì vậy? Đến đây làm gì?"
"Đương nhiên là đến tìm Akane rồi chứ còn gì nữa~"
"T-tớ ư?"
Một tiếng động tựa như thứ gì đó vừa nứt ra. Segawa run run chỉ tay vào mình.
"Ừm. Thấy cậu cứ lấm lét đi vào phòng, tớ tò mò không biết cậu đang làm gì."
"T-từ lúc nào vậy..."
"Mà nói đi cũng phải nói lại, đúng là Nishimura-kun và cậu đang làm gì đó với nhau thật nhỉ. Gì thế, máy tính à?"
"—!"
Akiyama-san không chút do dự bước vào phòng, Ako thì trợn mắt đứng cứng ngắc. Ngay sau đó, Master cất tiếng dõng dạc:
"Dĩ nhiên là có dùng máy tính, nhưng đó không phải thứ chính. Đây là phòng sinh hoạt của Câu lạc bộ Trò chơi Điện tử Hiện đại – hay nói cách khác, là Câu lạc bộ Game Online!"
"SAO LẠI NÓI RA! SAO LẠI NÓI RA! SAO LẠI NÓI RA HẢ ANH KIAAAAAAAAAA!"
Segawa bật dậy như một cái lò xo, túm lấy cổ Master mà lắc qua lắc lại. Dù bị giật tới mức tạo ra tàn ảnh, Master vẫn tươi cười rạng rỡ.
"Hahahaha, có gì mà phải e ngại khi chơi game online chứ. Shuvain cũng cứ ưỡn ngực tự hào xưng mình là thành viên câu lạc bộ Game Online cũng chẳng sao đâu."
"TÔI ĐÃ NÓI LÀ TÔI KHÔNG ĐỒNG Ý RỒI MÀAAAAAAAAA!"
Tình cảnh này phải làm sao đây? Đúng là hỗn loạn không tả nổi. Trước mắt thì cây HP tinh thần của Segawa đã chuyển sang màu đỏ rồi đấy.
"Ừm, chuyện gì đang xảy ra vậy, Nishimura-kun? Akane và Hội trưởng Tamaki-san, mọi người đang chơi game cùng nhau hả?"
"À, đại khái là vậy."
"Hừm..."
Akiyama-san ghé mắt nhìn màn hình mà Segawa đang dùng, gật gù liên tục khi thấy hình ảnh của Shuvain hiển thị trên đó.
Thôi thì hoạt động cũng chẳng sai. Nói tóm lại, đây là một câu lạc bộ như vậy.
"Khoan đã, Rusian, anh nói gì vậy!"
"Akane cũng gọi Rusian luôn sao? Đó là biệt danh giữa các thành viên câu lạc bộ à?"
"HIAAAAAAA!"
"PHỤT!?"
Đau quá đi mất!?
Này, anh kia, đến mức đó luôn sao!?
Con bé Segawa kia, nó vừa đá tôi, người đang đứng trước mặt Akiyama-san, một cú thật mạnh.
"Không phải! Không phải! KHÔÔÔNG PHẢI! Tớ không phải, tớ không phải thành viên!"
Segawa bỏ mặc Master, lao tới níu chặt lấy Akiyama-san, nở một nụ cười méo mó.
"Nghe này, tớ không muốn dính líu gì đâu. Nhưng bị cô giáo Mèo Công Chúa bắt trông chừng mấy người này, nên tớ bất đắc dĩ mới phải ở đây thôi!"
"Cô giáo Mèo Công Chúa?"
"Nhầm rồi! Đó là tên nhân vật! Là cô giáo Saitō!"
"...Nhân vật?"
"Thế nên mới nói là không phải, thật đấy! Tóm lại là, tớ đang trông chừng để những người bình thường như cậu không bị ô uế bởi cái nơi méo mó này! Thế nên đi đi! Đi ngay! Đi đi! Ra ngoài đi! Đã bảo là đi ra ngoài RỒI MÀAAAAAA!"
Không biết cái thân hình nhỏ bé đó lấy đâu ra sức mạnh, Segawa kéo lê Akiyama-san, người cao hơn mình tới hai vòng, một cách thô bạo về phía cửa ra.
"Ơ, khoan, Akane, đợ...!"
"Vậy thì hẹn gặp lại ngày mai! Về cẩn thận nhé!"
RẦM! Một tiếng động chói tai vang lên, cánh cửa đóng sầm.
Segawa vội vàng khóa trái cửa rồi khuỵu xuống đất.
"Xong rồi... đời học sinh cấp ba của mình... hết rồi..."
"Thôi thì trước mắt cứ nghỉ ngơi đã."
"Đấy là tại anh để người ta vào được chứ còn gì nữa..."
Ngay cả những lời chửi rủa cô bé dành cho tôi cũng chẳng còn chút sức lực nào. Xem ra Segawa thật sự suy sụp rồi.
Nhìn cô bé ngồi bệt xuống, uể oải như thể biến thành tro trắng, tôi không thể nào nói được rằng "tư thế đó hơi lộ quần trong rồi đấy". Tinh thần võ sĩ mà, thôi thì cứ nhìn một chút thôi. Trắng.
"...Vậy, Ako đâu rồi? Sao thế?"
Tôi hỏi Ako, người vẫn đứng cứng đờ cho đến khi Akiyama-san bị tống ra ngoài.
"Chẳng phải... khi đột nhiên có người lạ bước vào chỗ của mình... sẽ rất đáng sợ sao?"
"À, cái đó thì tôi hiểu."
Việc đứng hình khi một người lạ thản nhiên bước vào nơi mà mình coi là lãnh địa của riêng mình, đúng là có thật. Đặc biệt là khi đối phương có vẻ là một người "đang yêu" thì càng dễ xảy ra. Lúc đó, mình sẽ có cảm giác như đối phương là nhân vật chính còn mình chỉ là vật làm nền vậy.
"Lại còn là người ăn mặc sành điệu như thế... Khó lắm, thật sự khó lắm. Đó là vũ khí khắc chế Ako đấy."
"Bị đánh trúng điểm yếu thuộc tính rồi sao..."
Nhưng "sành điệu" là loại tính từ gì vậy chứ. Dù hiểu ý mà.
"Ư ư ư, Rusian, an ủi tôi đi."
"À, được rồi, ngoan nào."
Tôi xoa đầu Ako một cách qua loa khi cô bé rúc vào lòng tôi. Ánh mắt kiểu "mấy người này phiền phức quá" từ Segawa, người đang kiệt sức, khiến tôi thấy đau nhói.
"Nhưng Shuvain, việc nói chuyện về game online với bạn bè khó chịu đến thế sao? Đó chỉ là một sở thích thôi mà, đâu có phải vấn đề lớn lao gì?"
"Đúng là vậy. Con gái có sở thích subculture cũng nhiều mà."
"Đối với hai người thì có thể là vậy, nhưng đối với tớ thì không!"
Segawa đập tay "bộp bộp" xuống sàn, trừng mắt nhìn chúng tôi.
"Nếu chỉ là 'có chút sở thích subculture' thì tớ cũng nói chứ. Phải nói sao nhỉ? Kiểu như 'từ nhỏ đã rất mê game, có những ngày dành cả ngày để chơi game. Còn thích cả những game khá hardcore nữa, đặc biệt là game yêu thích nhất là... Fantasy nọ kia', thì được!"
Chuyện này nghe quen quen ở đâu rồi ấy nhỉ.
Rồi Segawa gầm lên, "NHƯNG KHÔNG PHẢI VẬY!"
"Chơi game online ấy, nó nặng lắm. Một yếu tố thôi cũng đủ để định nghĩa cả nhân cách con người rồi. Chơi game online đồng nghĩa với việc tự động gắn liền với truyện tranh, anime, game, seiyuu, thế giới ngầm trên internet, và nếu là con gái thì còn cả thuộc tính 'hủ' nữa! Đấy là một sở thích sâu sắc đến mức đó đấy!"
"S-sâu sắc đến vậy sao?"
"Đừng có coi thường con gái tuổi này. Việc bị dán nhãn một chiều sẽ ảnh hưởng xấu đến đời sống học sinh sau này đến mức nào, tớ còn chẳng dám nghĩ tới..."
Cũng giống như tôi vậy, một otaku công khai bị cái mác đó ngụy trang theo nghĩa tốt. Quả thật, cuộc sống của một nữ sinh bị dán nhãn otaku game online chắc chắn sẽ rất khó khăn.
"Nhưng thực tế thì cậu cũng khá rành về mấy chuyện manga, anime, game, seiyuu, internet mà."
"Đấy là bởi vì nó không phải lời nói dối nên mới càng khó xử đấy chứ!?"
T-tôi xin lỗi.
Có vẻ như Segawa nghiêm trọng hơn tôi nghĩ. Thế giới của con gái thật đáng sợ.
"Tuy nhiên, chuyện đã qua rồi, nào, chúng ta cùng sinh hoạt câu lạc bộ thôi!"
"Làm gì có tâm trạng đâu mà... Ôi, đời học sinh của mình..."
「Hay là... thay vì trừ tà, mình rắc muối nhỉ?」
「Ako, người đó là bạn cùng lớp với anh đấy, mà trông vậy thôi chứ không phải người xấu đâu em.」
Thật là náo loạn cả lên.
Cuối cùng thì buổi sinh hoạt câu lạc bộ hôm đó kết thúc mà bọn tôi chẳng chơi game được bao nhiêu.
Segawa cứ run rẩy cầm điện thoại hết lần này đến lần khác, nhưng may mắn thay, có vẻ như không có tin nhắn nào trêu chọc sở thích của cô bé.
「Đó là trùm cuối.」
Trên đường về nhà, Ako nói vậy.
「Ố, tự dưng phát ngôn mạnh mẽ thế.」
Vừa phải dỗ Segawa cho cô bé vui lên, vừa phải ngăn Ako kiên quyết rắc muối, thật là một cực hình. Có vẻ như cô bé ghét cay ghét đắng kiểu con gái tỏa sáng lấp lánh như thể đang khoe khoang 'chúng tôi đang tận hưởng cuộc sống thực đấy nhé ☆'. Cũng đúng kiểu Ako thật.
「Trùm cuối à, vậy em định có ngày sẽ đánh bại người đó sao? Anh công nhận lòng dũng cảm của em đấy, nhưng có lẽ Akiyama-san là đối thủ cực mạnh đấy?」
「Em biết mà. Cái vầng hào quang lấp lánh đó, cái khí chất tự tin bước vào bất cứ đâu đó. Tất cả đều ở một tầm cao mà em không thể với tới.」
Thế nhưng, Ako thở hổn hển nói tiếp.
「Nó cũng giống như sự phân hóa giàu nghèo vậy. Xã hội hiện tại đang diễn ra sự phân hóa về mức độ hưởng thụ cuộc sống thực. Chúng ta không thể mãi dung thứ cho sự chuyên quyền của giới tư bản được. Chúng ta phải nổi dậy chống lại tầng lớp giàu có. Đúng vậy, chúng ta hãy đặt tên cho cuộc cách mạng này là "Cách mạng Phi-Riajuu" đi!」
Cái tên đó nghe thuận tai quá đấy, dừng lại đi! Nó cứ vương vấn trong tai anh mãi.
「Thế cuộc cách mạng nghĩa là sẽ kéo những người hưởng thụ cuộc sống thực xuống thành những kẻ phi-riajuu à?」
「Vâng. Họ cũng phải nếm trải nỗi đau của chúng ta!」
「...Chắc chắn kiểu người đó dù bị đẩy xuống tầng lớp dưới cũng sẽ vẫn vui vẻ thôi.」
「...Vậy mà chúng ta, những người đáng lẽ phải đứng ở trên, lại phải chịu đựng những điều đáng thương này.」
Cấu hình cơ bản của con người thật nặng nề nhỉ, ừ.
「Nhưng mà, Master cũng có nói rồi còn gì, cô bé có cố gắng kết bạn không đấy?」
Đó là điều cô giáo chủ nhiệm truyền đạt lại.
Ako cũng đang cố gắng theo cách của mình. Không có gì vui hơn thế cả.
「Nói là cố gắng thì không đúng lắm, có lẽ là đang thử trả lời thôi ạ.」
「Mới ở giai đoạn đó thôi à...」
「Với mọi người trong Guild thì em nói chuyện bình thường được ạ...」
Chắc là vì chúng ta đã chơi với nhau lâu rồi mà.
Tuy nhiên, thấy cô bé cũng đang nỗ lực một cách bình thường, tôi cũng thấy nhẹ nhõm một chút. Thật ra tôi đã hơi lo lắng đấy.
「Hồi trước Ako đã ‘chém bay’ Takasaki... cái tên đã bắt chuyện với Ako sáng nay ấy, kiểu như ‘ghê tởm quá đừng có gọi tên tôi’ ấy, anh cứ nghĩ là em từ chối tất cả bạn cùng lớp cơ.」
「Đâu có, em không làm vậy đâu ạ!」
Ako lắc đầu nguầy nguậy.
「Nếu em có được dũng khí như thế thì cuộc đời này em đã sống vui vẻ hơn rồi.」
Nói chí phải.
「Thế tại sao lại thế? Chúng ta gọi em là Ako thì không sao, nhưng em không thích người khác gọi tên em à?」
「Rusian và mọi người gọi thì không sao ạ. Nhưng nếu người lạ gọi thì em vẫn không thoải mái.」
Ako trầm ngâm, hơi nghiêng đầu.
「À thì, đúng là em là Ako nhưng em không thích anh gọi tên em, kiểu như là... có bán game bản tải về nhưng tôi không thích quốc tịch của anh ấy, kiểu vậy ạ?」
「Đừng có lấy cái vụ ‘quốc gia của anh’ ra làm ví dụ nữa!」
Bởi vì nhiều người Nhật đã bị tổn thương vì chuyện đó. Họ gặp khó khăn mà. Tất cả các ngôn ngữ khác đều có thể chọn được, nhưng không hiểu sao cứ muốn chuyển sang tiếng Nhật là lại phải tốn tiền đặc biệt.
Mà cũng đúng. Ngay cả tôi nếu bị một người lạ gọi tên riêng cũng sẽ thấy khó chịu.
Mà nói gì thì nói, tôi cũng hầu như chưa bao giờ được gọi tên riêng cả.
「Ngoài Rusian ra, từ trước đến giờ em chưa từng kết thân với ai khác giới cả, nên có lẽ dù ai gọi thì em cũng sẽ cảm thấy không quen. Có lẽ em nên xin lỗi người đó một chút.」
Chỉ có mình tôi sao.
Điều đó... không biết nên gọi là vinh dự hay gì nữa...
「Vậy từ giờ gọi lại em là Tamaki-san nhé?」
「Em nên khóc không ạ?」
「Không cần khóc! Không cần khóc đâu!」
Chưa cho phép mà cô bé đã rưng rưng rồi kìa!
Cái kiểu thân thiết không cần hỏi ý kiến này, hơi đáng sợ một chút.
「Mà này, Syuu thì cực kỳ lo lắng chuyện bị lộ là otaku, còn Ako thì sao?」
「Bản thân em còn không nói chuyện thì lộ hay không lộ thì có gì khác đâu.」
「...Đúng thật.」
Thế thì chỉ có Segawa là khổ thôi à.
Không biết cô bé ấy có ổn không nữa.


2 Bình luận