Quyển 6 - Vô danh vô tâm, vô tướng và vô hình
Chương 07 Mê Vụ
1 Bình luận - Độ dài: 1,617 từ - Cập nhật:
Nhân Tộc có thể nói là chủng tộc đông dân nhất trên toàn Thế Giới, họ phân bố khắp các lãnh địa của Lục Đại Thần Tộc. Vốn dĩ, một chủng tộc không có ma lực cũng không có thể chất cường tráng như vậy khó thoát khỏi số phận bị tiêu diệt trong môi trường khắc nghiệt này. Tuy nhiên, họ lại là nguồn lao động giá rẻ nhất.
Đa số Thần Tộc có lòng tự tôn và cảm giác vinh dự cao, điều này khiến họ không thích làm những công việc thấp kém, ví dụ như lao động chân tay. Họ cần một loại sức lao động không than trách mà cũng không dám phản kháng. Thế là, Nhân Tộc trở thành lựa chọn tốt nhất.
Đây cũng là một trong những nguyên nhân cơ bản giúp Nhân Tộc có thể tồn tại lâu dài trên thế giới.
Theo thời gian, các Thần Tộc khác nhau cũng có hệ thống quản lý Nhân Tộc riêng của mình. Ví dụ, Tinh Linh Tộc điển hình là phân phối thành các bang để Nhân Tộc cư trú, đồng thời được các Tinh Linh có thực lực mạnh mẽ thống nhất quản lý. Ma Tộc cũng áp dụng biện pháp tương tự, nhưng so với quy định thả rông của Tinh Linh Tộc, họ thiên về chi phối hơn.
Nhưng cũng không loại trừ việc Nhân Tộc phải chịu đựng sự đối xử tàn nhẫn. Thánh Tộc là ví dụ đầu tiên, Quỷ Tộc cũng vậy.
Còn về Long Tộc...
“Họ căn bản không quan tâm đến sống chết của chúng tôi, để chúng tôi sống sót trong môi trường rừng rậm như thế này, luôn phải lo lắng đến sự xâm nhập của dã thú và ma vật. Thái độ của họ đối với chúng tôi chỉ có một, đó chính là coi thường.” Kenf giải thích.
“Cho nên, người trưởng thành ở đây mới có thể...” Kilou quét mắt một vòng, quả nhiên số người trưởng thành còn lại trong hang động chỉ đếm trên đầu ngón tay.
“Cơ bản đều chết cả rồi, hoặc là bị dã thú giết chết, hoặc là bị ma vật ăn thịt.” Kenf giải thích, “Nếu anh có nhìn thấy dã thú trên đường đi thì sẽ biết, dã thú ở đây không phải thứ mà con người có thể săn bắt. Ngay cả một con thỏ cũng có thể dễ dàng cắn đứt cổ anh.”
Đây chính là môi trường của Long Tộc. Không có sự can thiệp có chủ ý nào, dã thú hầu như đã loại bỏ hoàn toàn bản năng ăn cỏ. Để tồn tại trong môi trường này, chúng không ngừng tiến hóa, chỉ có Nhân Tộc trở thành tầng thấp nhất trong chuỗi thức ăn ở đây.
“Xem ra, mọi người đều vất vả lắm nhỉ.” So sánh như vậy, môi trường sống trước đây của Kilou đã có thể coi là thiên đường.
“Tôi hy vọng anh đừng hiểu lầm, tôi không phải đang giải thích cho hành vi cướp bóc của chúng tôi là hợp lý. Chúng tôi cướp đoạt người, tức là có người bị cướp đoạt. Dù chúng tôi cơ bản chỉ cướp người giàu chứ không cướp người nghèo, nhưng rất khó tránh khỏi có người vì vậy mà chết. Cho nên tôi nhận tội.” Kenf nói.
“Nhưng loại hành vi này cũng do tôi chỉ huy. Nếu muốn tìm, hãy tìm tôi. Những đứa trẻ và người già ở đây không thể thiếu những người lớn còn lại, họ sẽ không sống được lâu đâu. Anh muốn giết cứ giết một mình tôi.” Kenf đã chuẩn bị sẵn sàng nhận tội.
Kilou bề ngoài tuy là một đứa trẻ, nhưng tuổi tâm lý của anh đã trưởng thành từ lâu, và anh cũng có những tiêu chuẩn riêng để nhìn người. Anh có thể nhận ra Kenf là một thủ lĩnh Nhân Tộc có trách nhiệm. Anh ta không phải đang tự bào chữa cho mình, mà chỉ hy vọng không liên lụy đến những người bên cạnh.
Trong thời loạn thế mất cân bằng như thế này, những người như vậy vẫn còn rất nhiều, họ chỉ vì muốn bảo vệ những người mình có thể bảo vệ mà liều mạng dùng mọi thủ đoạn. Kilou cũng đang nỗ lực vì điều đó.
Giống như lần đi theo Thánh Vực vậy.
Kilou thở dài lắc đầu, “Anh đã nói vậy thì tôi còn biết làm sao?”
Anh liếc nhìn những đứa trẻ kia. Nếu thật sự ra tay với Kenf, những đứa trẻ này không chỉ sẽ ghi hận mình, hơn nữa thời gian còn lại cho chúng cũng sẽ không còn nhiều.
Không còn người dẫn đầu, nơi đây sẽ trở nên hỗn loạn, đến lúc đó, những đứa trẻ và người già này còn mấy ai có thể sống sót?
“Ở đây có thành phố Kuro không? Kiểu nơi làm một số giao dịch phi pháp ấy.” Kilou hỏi.
“Không tính là gần, anh hỏi cái này làm gì?” Kenf nghi ngờ nói.
Kilou rút thanh Hàn Sát sau lưng ra, đặt lên tảng đá Ishi bên cạnh.
“Dù vật này đã đứt rồi, nhưng chất liệu của nó rất đáng tiền. Tìm cơ hội mang đi bán đi, nói người bán tên là Kilou là được.”
Hiện tại Kilou không thể giúp được nhiều người như vậy, những gì anh có thể làm chỉ có chừng đó.
Đây không chỉ là anh đang phát lòng tốt, đồng thời cũng đang truyền đạt một thông điệp ra bên ngoài.
Anh hy vọng có người có thể chú ý đến sự tồn tại của Hàn Sát. Đây là cách duy nhất anh có thể thông báo cho thế giới bên ngoài.
Anh muốn nói cho Hilde và Merlin, rằng mình vẫn còn sống, và đã từng đi qua nơi này.
“Cái này...” Kenf do dự. Hàn Sát dù đã đứt một nửa, nhưng chỉ riêng ánh sáng phản chiếu từ lưỡi kiếm và những đường vân trên đó, đây tuyệt đối là một món trân bảo có giá trị không nhỏ.
“Quá quý trọng rồi?” Kenf nói.
“Tôi chỉ có thể làm được chừng này thôi. Nói thật tôi rất bội phục anh, dù trở thành cường đạo cũng có thể giữ được ranh giới cuối cùng của nhân tính mình. Dù nói là cuộc sống bức bách nhưng vẫn không cần làm.” Kilou chỉ có thể nói nhiều đến vậy, Saori vốn không cho anh nhiều thời gian, anh không thể kéo dài thêm nữa.
Kenf cảm thấy bất ngờ. Từ khi gặp nhau đến giờ chưa quá nửa ngày, hai bên cũng chưa thực sự hiểu rõ đối phương, nhưng anh ta lại có thể nhận ra, kiến thức và cách nói chuyện của Kilou căn bản không phải của một đứa trẻ.
“...Đa tạ.” Trong lòng Kenf có rất nhiều điều muốn nói, nhưng hiện tại xem ra, họ sắp phải chia tay rồi.
Anh tên là Kilou sao? Đúng là một con người kỳ lạ mà.
“Nói xong rồi à?”
“Đúng vậy, tôi cảm thấy cái thứ cô để lại trong người tôi đang xao động, cô hình như không hy vọng tôi ở lại đây quá lâu nhỉ?” Kilou ngẩng đầu nhìn về phía Saori đang ngồi trên ngọn cây.
“Nói đúng. Lát nữa chúng ta phải đi đến một nơi, không thể trì hoãn một khắc nào.” Saori nói.
Kilou quay đầu liếc nhìn hang động. Những đứa trẻ kia hình như đều đi theo ra, đưa mắt nhìn Kilou rời đi.
Dù trước đó chúng đều coi Kilou là kẻ xấu, nhưng xem thái độ của Kenf thì anh ta hình như là người tốt.
“Thật xin lỗi, đại ca ca! Có thể cho em biết tên của anh không?”
Kilou mỉm cười, giơ ngón cái về phía những đứa trẻ sau lưng.
“Tôi chính là kẻ lữ hành ngẫu nhiên đi ngang qua thôi!”
Saori đã không chịu nổi cuộc đối thoại ngớ ngẩn của kẻ này. Hai tay cô ta chấn động, ngay sau lưng hóa ra đôi cánh Thánh Tộc, tóm lấy hai vai Kilou rồi đưa anh rời khỏi hang động.
“Oa a, thiên sứ kìa...” Một vài đứa trẻ nhỏ tuổi không hiểu chuyện chỉ vào Saori mà nói.
“Thánh Tộc? Không giống lắm...” Một cụ già từng trải nói nhỏ, “Cô bé kia hình như không giống người của Thần Tộc.”
Kenf cũng có cảm giác như vậy. Trong hai người này, Kilou có sự trưởng thành khác thường, còn Saori thì càng giống như...
Một loại quái vật nào đó.
Chỉ có một điểm, hai người này đều rất bí ẩn.
Kilou hơi không nói nên lời khi bị Saori nhênh trên không trung. Tôi còn muốn đùa giỡn thêm chút nữa mà.
Hả? Hướng này là... Kilou đột nhiên phát hiện điều bất thường.
“Ê, không phải nói đi tìm Thần Tộc đô thị sao? Hướng này lại là đi cấm...”
“Im miệng, nếu không muốn lại bị tôi nhốt vào trong bụng thì nói.” Saori nghiêm mặt nói.
Kẻ này, từ trước đến giờ đều tỏ ra rất khó chịu, có chuyện gì vậy?
Cái Lola Tuyệt Vụ đó có thứ gì sao?
“Lola...” Saori nhíu mày.
Cái tên này mình có ấn tượng, chẳng lẽ... mình đến từ nơi này sao?
Vốn nghĩ chỉ là đi qua cấm địa để ăn chút “đồ ăn vặt”, xem ra, mình có cần thiết tự mình đi xác nhận thật kỹ.
Mình, rốt cuộc là ai...


1 Bình luận