Yuri Tama: From Third Whe...
toshizou Kuro Shina
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Volume 2

Chương 4

0 Bình luận - Độ dài: 7,320 từ - Cập nhật:

Chương 4: Những người đã cứu rỗi tôi

“T-Tớ, K-Koganezaki, tớ, ừm…” Tôi lắp ba lắp bắp, nói năng loạn xạ. Tôi biết kiểu gì cô ấy cũng sẽ nổi trận lôi đình—vấn đề duy nhất chỉ là cô sẽ trút giận kiểu gì đây.

Sao chuyện này lại phải xảy ra đúng lúc tụi tôi vừa mới bắt đầu hòa hợp lại chứ?! Đúng ngay khi tớ vừa mới phát hiện ra một loạt những điều tốt đẹp ở cô ấy cơ mà! Giờ thì tớ khá chắc mình sẽ không bao giờ được thấy nụ cười của cô ấy nữa. Quá rõ ràng còn gì. Dù sao thì tớ cũng đã lợi dụng lòng tốt của cô ấy, lừa dối cô ấy, thậm chí chẳng cho cô ấy lấy một chút thành ý tối thiểu nào cơ mà!

Koganezaki không nói gì cả. Ban đầu cô ấy chỉ ngồi đó, nhìn chằm chằm vào tôi. Nếu phải diễn tả nét mặt ấy, tôi sẽ nói là phần lớn là nghiêm túc... nhưng không hiểu sao lại có cảm giác như cô ấy đang lườm tôi vậy. Lúc đó, tôi cảm nhận được sâu sắc thế nào là cảm giác bị ánh đèn pha chiếu thẳng vào mặt như một con nai trên đường cao tốc.

“T-Tớ, à, ừm…” Tôi lắp bắp. Đ-Đáng sợ quá! Phải nói gì đó! Phải nói gì đó! Bộ não tôi đang chạy vòng vòng, nhưng thật tiếc là... nó chỉ chạy lòng vòng thôi, chẳng đi tới đâu cả.

“...Pff!”

“Hở?”

“Heh... A ha ha ha, ha ha ha ha ha!”

Ểh?! Đợi đã… cái gì cơ?! Tự nhiên Koganezaki… phá lên cười như thể không thể dừng lại được?! Kiểu cười thật sự đấy nhé, ôm bụng mà cười, cười nghiêng ngả luôn ấy! Nhưng… nhưng tại sao mới được chứ?!

“Ư-Ưm… Koganezaki…?” Tôi gọi.

“Heh, a ha ha… Hazama, cái... cái mặt của cậu vừa nãy, nó... Pff, ha ha ha ha!”

Khoan đã, chẳng lẽ… cô ấy tưởng vụ tớ bắt cá hai tay chỉ là nói đùa thôi sao?! C-Có khi là vậy thật ấy chứ?! Nghĩ kỹ lại thì, tớ mà dám hai-timing hai cô gái á?! Còn là Yuna và Rinka nữa chứ! Nghe đã thấy vô lý hết sức rồi! Chẳng ai đời nào tin nổi một câu chuyện như thế mà lại xuất phát từ một đứa như tớ đâu!

8b046d95-6de5-4f49-b3bd-01a76bc12f7b.jpg

“À, để rõ ràng thì, không phải là tớ không tin cậu đâu,” Koganezaki nói, trước khi lại phá ra một tràng cười nữa. “Hee hee hee! Hazama ơi, cậu đúng là buồn cười không chịu được luôn!”

Khoan, thế tức là cô ấy tin việc tớ đang hai-timing họ á?! Vậy cô ấy cười cái gì vậy trời?!

“Thật đấy,” cô nói tiếp. “Đây là lần đầu tiên tớ gặp một người thật sự làm chuyện đó ngoài đời luôn đấy! Mà người đó lại là một nữ sinh trung học, kiểu người mà giữa một đám người nhỏ thôi cũng không ai để ý! Còn chưa kể đến việc cậu là một trong những người thiếu tự tin nhất mà tớ từng gặp, rồi hai người cậu đang bắt cá hai tay lại chính là cặp đôi được cả trường tôn thờ... Nói là như truyện tiểu thuyết còn thấy nhẹ! Còn lố đến mức chắc mấy tác giả cũng phải chê phi thực tế quá mà bỏ qua ấy chứ!”

“P-Phải...” Tôi lí nhí, vô cùng không thoải mái.

“Tớ chỉ là... tớ không chịu nổi ấy,” Koganezaki vừa nói vừa cố kiềm chế cơn cười. “Càng nghĩ càng thấy buồn cười! A ha ha ha ha... Xin lỗi, chắc tớ cần một phút...”

Cô ấy trông hoàn toàn không có dấu hiệu sẽ dừng lại sớm. Thay vì ngồi đực mặt ra đấy mà ngượng chín người, tôi quyết định tranh thủ đi rót nước. Tiện thể lấy luôn cho cô ấy một ly trà ô long. Nhưng khi quay về, cô ấy vẫn còn gục mặt xuống bàn, vai run lên vì đang cố nín cười. Ấn tượng trong đầu tôi về Koganezaki đang thay đổi hoàn toàn—ai mà ngờ được cô ấy lại là kiểu người có thể cười đến độ gần như gục luôn thế này chứ?

“...Xin lỗi,” cô thở dốc. “Giờ thì tớ ổn rồi... thật đó...”

“Ừm, tốt rồi,” tôi đáp.

Koganezaki hít sâu mấy cái, rồi dần lấy lại được phong thái bình thường. Khi cô ngồi thẳng lại, tôi nhận ra cô đã cười đến mức rơm rớm nước mắt luôn. Và cô vẫn còn nở nụ cười nham nhở nhìn tôi đấy nhé.

“Tớ cứ tưởng là cậu sẽ khinh thường tớ vì chuyện này cơ,” tôi thú nhận.

“Hee hee... Ừ thì, cũng không phải là không có lý,” Koganezaki nói. “Từ góc nhìn của tớ thì chuyện cậu đang làm đúng là không chấp nhận nổi thật. Có thể nói là đáng khinh cũng được.”

“Ugh?!” Tôi rên lên. “Ừ, chắc là vậy...” Thật là, tôi đúng là ngốc mà tự dưng khơi lại chủ đề này! Sắp khóc luôn rồi đây...

“Nhưng,” Koganezaki tiếp tục, “chuyện nó đáng khinh không có nghĩa là tớ thực sự sẽ khinh thường cậu. Với lại, việc cậu đang lươn lẹo hai-timing cũng không đi ngược lại mục đích của tớ. Thậm chí, nó còn có thể khiến mọi thứ dễ xử lý hơn ấy chứ.”

“Mục đích...? Ý cậu là... công việc ở fan club á?” tôi hỏi.

“Chính xác,” cô gật đầu. “Lý do duy nhất tớ tự đày đọa bản thân làm phó chủ tịch cái hội phiền phức đó là để kiểm soát tổng thể fandom, bảo đảm rằng bọn họ không bao giờ quá đoàn kết hay quá thiên về bất kỳ phe nào, và nhờ thế hạn chế tối đa những xung đột không cần thiết.”

“Ồ—ý cậu là mấy cái quy định của fan club? Hóa ra cậu dùng chúng để bảo vệ Yuna và Rinka khỏi chính các fan à...?”

“Đúng vậy. Nhưng nên nói cho rõ là, cái mức độ ‘thần thánh hóa’ hai người đó đến mức lố bịch và cái văn hóa sùng bái thái quá kia không phải do tớ tạo ra. Cảm ơn vị chủ tịch hội vì mấy chính sách đó đi.”

Tôi chợt nhận ra... tôi còn chẳng biết chủ tịch fan club là ai. Tôi chỉ nghe đồn là người đó hay tổ chức mấy sự kiện theo chủ đề “the Sacrosanct” rồi phát tán mấy bức ảnh chụp trộm hai người họ nữa. Chắc Koganezaki biết người đó chứ nhỉ...? Khoan, lạc đề rồi!

“Ở thời điểm hiện tại, fan club vẫn đang nằm trong trạng thái tương đối ổn định,” Koganezaki nói tiếp. “Chủ tịch trông thì như thể một kẻ vô trách nhiệm, nhưng tình hình vẫn nằm trong tầm kiểm soát của tớ đủ để ngăn chặn rắc rối ngay từ trong trứng nước. Có thể nói là: chủ tịch thì vung cà rốt dụ dỗ thành viên, còn tớ thì cầm gậy mà canh.”

“À, ờ ha,” tôi vừa nói vừa hình dung Koganezaki cầm gậy đi rình mò... mà hình ảnh đó hợp với cô ấy đến bất ngờ đấy chứ, mặc dù trong đầu tôi, cái gậy đó lại kiểu phát ra tiếng bụp siêu to mỗi khi quật trúng người, nhưng chẳng gây đau gì cả.

“Lo sợ lớn nhất của tớ,” cô nói tiếp, “là tình bạn giữa Momose và Aiba sẽ tan vỡ, khiến fan club chia rẽ thành hai phe rồi gây chiến, hoặc có người mới gia nhập hội, tiếm quyền tớ và gây tổn hại đến hai người đó. Với cái độ nổi tiếng của họ, nếu có chuyện gì xảy ra cũng chẳng ngạc nhiên, nhưng một cách kỳ diệu nào đó, mọi thứ vẫn đang duy trì được một thế cân bằng nhất định.”

“Cân bằng...?” Tôi nghiêng đầu.

“Ừ. Hai người họ biết nhau từ hồi còn nhỏ, và là bạn thân nhất của nhau. Họ cũng thấu hiểu và tôn trọng đối phương. Có thể cách nói này không mấy tích cực, nhưng mối quan hệ giữa họ đã đạt đến trạng thái bão hòa... và chính sự bão hòa ấy đã tạo ra nền móng cho hình tượng ‘the Sacrosanct’”

Ánh mắt Koganezaki chợt trở nên xa xăm—như thể đang nhìn vào điều gì đó không có ở đây. Trong đó phảng phất chút hoài niệm... và có lẽ là cả sự ngưỡng mộ nữa?

“Nhưng sự bão hòa ấy cũng không tồn tại mãi mãi,” cô tiếp. “Họ có thể đã dựng nên một thế giới riêng hoàn hảo cho hai người, nhưng kiểu gì cũng sẽ có sinh vật ngoại lai xuất hiện phá vỡ hệ sinh thái đó. Và sinh vật đó chính là cậu đấy.”

“Tớ là tôm càng đỏ chắc?!” tôi thốt lên.

“Hoặc cũng có thể là cá vược mõm rộng.”

Trời ạ, phản đòn quá đỉnh!

“Ban đầu thì cậu chỉ như một người bạn thân của cả hai,” cô nói tiếp. “Không thiên vị ai, và mối quan hệ giữa ba người các cậu trông như một tam giác cân hoàn hảo. Việc cậu bắt đầu hẹn hò với họ là một cú sốc, dĩ nhiên rồi, nhưng hẹn hò cả hai người lại tạo ra một trạng thái cân bằng mà về cơ bản không phá vỡ trật tự. Cậu thấy sao?”

“T-Tớ cũng nghĩ là... chắc vậy...?” Tôi trả lời, hơi lưỡng lự.

“Tất nhiên, xét về mặt đạo đức, thì có hằng hà sa số thứ tớ muốn hỏi, và tuyệt đối không đời nào tớ có thể hình dung nổi chuyện cậu dám hai-timing cả hai người họ,” Koganezaki nói tiếp. “Nhưng theo một nghĩa nào đó, tớ thấy ấn tượng đấy.”

“Đó rõ ràng là không phải lời khen đúng không?!” tôi rít lên.

“Là lời khen thật mà. Tớ thậm chí còn có phần tôn trọng cậu nữa cơ. Hai người đó chủ động tỏ tình, cậu thì đồng ý cái ý tưởng điên rồ là hẹn hò cả hai, rồi lại còn duy trì được thế cân bằng, đối xử công bằng với cả hai... Tớ phải kết luận là cậu bị lỏng ốc vít khá nhiều. Như thể tớ vừa chứng kiến sự ra đời của một thiên tài bắt cá hai tay vậy.”

Thiên tài xấu xa nhất trong lịch sử nhân loại!!!” tôi hét lên. Rõ là cô ấy đang cố chọc tức tôi mà, nhưng chẳng hiểu sao tôi lại bật cười theo cô ấy mất rồi.

“Vậy thì, Yotsuba Hazama—tên sở khanh bẩm sinh...” Koganezaki nói tiếp.

“W-Wow, ác khẩu thật đấy!” tôi cắt lời.

“Tớ đoán cái lý do khiến hai em gái cậu bực bội có lẽ là do phi vụ hai-timing của cậu bị lộ rồi, đúng không?”

“Cậu là nhà ngoại cảm à?!”

“Không. Chuyện quá rõ ràng rồi còn gì. Ngay cả tớ còn đoán ra được mà. Cho tớ đoán tiếp nhé: cậu đi hẹn hò với cả hai người, không phòng bị gì cả, và hai em gái cậu tình cờ chứng kiến hết mọi chuyện.”

“...”

“Hả? Thật á?” Koganezaki há hốc mồm, mặt đầy kinh hãi. “Đến mức đó thì cậu cũng phải biết chứ? Nếu đã quyết định làm trái quy tắc, thì ít nhất cũng nên cẩn trọng, đừng để bị phát hiện! Nhất là khi hai người kia là tâm điểm của cả trường!”

“Cũng không phản bác được,” tôi rên rỉ.

“Giờ thì tớ bắt đầu lo là có ai trong trường đã nhìn thấy mấy cậu rồi... Nhưng nghĩ lại, chắc nếu có thật thì tớ đã nghe tin từ lâu rồi. Có vẻ là chúng ta may mắn thoát được vụ đó.”

Oái—cô ấy cứ liên tục đánh trúng điểm yếu của mình thôi! Bị đoán trúng ngay từ lần đầu đã đủ đau rồi! Mình thề là từ giờ phải cẩn thận hơn gấp bội.

“Lại lạc đề nữa rồi,” Koganezaki nói. “Trước mắt, tớ có một câu hỏi lớn dành cho cậu: cậu muốn chuyện này kết thúc như thế nào?”

“Ý cậu là sao...?” tôi hỏi lại.

“Chuyện cậu bắt cá hai tay đã bị các em gái phát hiện. Điều đó đồng nghĩa với việc lựa chọn của cậu giờ đây rất hạn chế. Khả năng đầu tiên nghĩ đến là: chấm dứt mối quan hệ với “the Sacrosanct” và thề với các em rằng cậu sẽ không bao giờ làm điều gì trái luân thường đạo lý nữa. Có thể... khi đó, họ sẽ tha thứ cho cậu.”

“Nhưng như vậy thì có nghĩa là phải chia tay với Yuna và Rinka, đúng không...?” tôi hỏi lại.

“Ừ. Tớ đoán các em cậu bị sốc vì chuyện chị gái mình lại hai-timing, theo một nghĩa cơ bản... Này, cậu có thể đừng để lộ vẻ mặt khó chịu rõ ràng đến thế được không?”

Tôi không nhận ra, nhưng có vẻ nét mặt đã thể hiện rất rõ tôi nghĩ sao về lời đề nghị đó. Không đời nào! Mình không muốn chia tay họ! Không thể nào!

“Vậy thì chuyển sang lựa chọn thứ hai,” Koganezaki nói. “Từ bỏ các em gái. Tức là chấp nhận việc họ nghĩ cậu là đồ cặn bã, và sống với thực tế rằng họ khinh thường cậu.”

“Ugggh...” tôi rên rỉ. Nghe thì đúng là vậy thật. Nếu muốn giữ nguyên mối quan hệ với Yuna và Rinka, thì hệ quả ấy gần như không thể tránh. Một tình thế không tưởng: bạn gái hay là gia đình?

Làm sao mà chọn được chứ?! Yuna và Rinka rất quan trọng với tôi. Họ là bạn gái tôi—tôi yêu họ. Nhưng Sakura và Aoi cũng là những người vô cùng quý giá! Tôi đã ở bên họ từ lúc họ mới chào đời, luôn dõi theo từng bước họ lớn lên. Có thể tôi chưa bao giờ làm được gì lớn lao cho họ, có lẽ tôi cũng chẳng phải một người chị gương mẫu, nhưng nghĩ đến việc bị họ xa lánh—không còn được đối xử như chị gái nữa... thực sự là điều tôi không thể chịu nổi.

“Sakura... Aoi...” tôi thì thầm.

“Các em cậu đúng là rất quan trọng với cậu nhỉ? Đến mức khiến cậu rơi nước mắt thế này,” Koganezaki nhận xét.

“Hở?” tôi ngơ ngác, rồi mới nhận ra mình thực sự đã khóc. Dù biết khóc lóc chẳng giải quyết được gì, tôi vẫn không thể ngăn được. Như thể đang trốn chạy khỏi vấn đề, và điều đó khiến tôi càng ghét bản thân hơn.

“Cầm lấy này,” Koganezaki nói, đưa cho tôi một chiếc khăn tay.

“Cảm ơn... xin lỗi nhé,” tôi nhận lấy, lí nhí.

“Cậu là một người chị tuyệt vời, biết không?” Koganezaki nói khi tôi đang chấm nước mắt.

Tôi khựng lại, sững sờ. “Hả...? K-Không đâu! Tớ vừa—”

“Tớ không nói đến chuyện cậu đã làm hay chưa làm gì,” Koganezaki ngắt lời. “Tớ đang nói đến việc cậu thật sự quan tâm đến các em, từ tận đáy lòng. Điều đó là sự thật mà tớ có thể khẳng định.” Ánh mắt cô khi nói điều đó vô cùng dịu dàng, dù phía sau sự dịu dàng ấy lại thấp thoáng một nỗi ganh tỵ khiến tôi bất ngờ.

“Tớ có một người anh trai,” cô nói tiếp. “Ảnh lớn hơn tớ nhiều.”

“Hả?!” tôi hét lên. “Tức là—cậu không phải chị gái à?!”

“Emma chưa kể cho cậu à? Tớ là con út trong nhà, điển hình luôn. Không tự hào gì đâu, nhưng hồi nhỏ tớ là đứa cực kỳ đòi hỏi.”

“Ồ, ra vậy,” tôi lẩm bẩm.

“Tất nhiên, chuyện đó không liên quan lắm,” cô nói. “Điều tớ muốn nói là tớ chắc chắn anh tớ chưa từng khóc vì nghĩ đến tớ. Không phải là ảnh lạnh lùng hay xa cách đâu nhé—chỉ là, cậu thực sự có một mối quan hệ rất đặc biệt, rất gắn bó với các em gái của mình.”

“Koganezaki...” tôi khẽ gọi. Không biết nên nói gì hơn.

“Tớ nghĩ các em cậu chắc hẳn cũng hạnh phúc khi có cậu là chị,” cô nói thêm. “Dù tất nhiên, đó chỉ là góc nhìn từ một người ngoài cuộc.”

Lời ấy khiến tôi xúc động đến mức suýt khóc lần nữa.

“Giờ thì—đến lựa chọn thứ ba,” Koganezaki nói tiếp.

“Hở...?” tôi ngơ ngác.

“Cậu có thể thuyết phục các em chấp nhận chuyện cậu hai-timing.”

“Hở... huuuuuuh?!”

“Nếu cậu khiến họ chấp nhận chuyện tình cảm của cậu, chấp nhận rằng có những chuyện không thể thay đổi, thì có lẽ cậu có thể giữ trọn vẹn tất cả các mối quan hệ hiện tại.”

Nói cách khác, nếu thuận lợi, tôi sẽ có được cả hai thế giới. Nghe thì đơn giản, nhưng thực tế thì lại phi thường đến mức chính Koganezaki—người đưa ra đề xuất—cũng đang mỉm cười kiểu như thể đây chỉ là một trò đùa châm biếm.

“Trong trường hợp xấu nhất, tình hình có thể tệ hơn cả bây giờ, mà tớ cũng chẳng có kế hoạch cụ thể nào để thuyết phục họ đâu... Nhưng tớ không thể loại trừ khả năng đó.”

“Không phải là hoàn toàn bất khả thi...” tôi lẩm bẩm.

“Khả năng đó thành công hay không phụ thuộc phần lớn vào việc các em gái cậu yêu quý cậu đến mức nào,” Koganezaki nói. “Nhưng đồng thời, càng yêu quý cậu, thì càng khó thực hiện.”

“Hả...? Sao lại thế?” tôi hỏi lại.

“Nghĩ thử xem,” Koganezaki nói. “Nếu họ không quan tâm gì đến cậu, họ sẽ bỏ mặc cậu ngay từ đầu, chẳng buồn ngăn cản. Cậu đang yêu cầu họ chấp nhận chuyện cậu hai-timing mà—đó là điều vô lý không tưởng. Nhưng nếu họ yêu thương cậu thật lòng, thì họ sẽ tìm mọi cách để hiểu cậu, dù cho cậu có phi lý đến đâu đi nữa.”

“P-Phải, nghe cũng hợp lý,” tôi gật đầu.

“Nhưng chính vì họ quan tâm, nên họ sẽ càng nỗ lực khuyên nhủ cậu từ bỏ cái mối quan hệ vô lý ấy. Họ sẽ cố đưa cậu trở lại với lý trí.”

Tôi không nhớ đã nghe điều này ở đâu, nhưng chắc chắn từng có người nói: bạn bè thật sự không phải là người nhắm mắt làm ngơ khi bạn sai—mà là người dám chỉ ra lỗi lầm và giúp bạn nhìn nhận lại. Nghĩ đi nghĩ lại, tôi nhận ra rằng nếu Sakura hay Aoi làm điều gì mà tôi tin chắc là sai lầm, tôi cũng sẽ tìm mọi cách thuyết phục họ quay đầu, dù điều đó có khiến họ ghét tôi đi nữa. Tôi không thể nào khoanh tay đứng nhìn—vì họ là những người quá đỗi quan trọng với tôi.

“Dù các em gái cậu có yêu quý cậu đến đâu,” Koganezaki nói tiếp, “cậu cũng chỉ có thể khăng khăng ‘tôi phải hẹn hò cùng lúc với hai người’ đến một mức độ nhất định thôi, trước khi đốt sạch lòng tin họ dành cho cậu.”

“Ugh,” tôi rên rỉ. Tức là nếu làm quá lên, tôi sẽ tự tay đốt luôn chiếc cầu nối giữa mình và các em, khiến cho mọi khả năng hàn gắn cũng không còn. Tôi cứ tưởng mình đã chạm đáy rồi, nhưng hóa ra bên dưới cái đáy ấy còn có một tầng địa ngục tăm tối và sâu hoắm hơn nữa. “Tớ biết... nhưng dù vậy, tớ vẫn sẽ làm,” tôi nói. “Tớ biết suy nghĩ của mình về chuyện này vừa do dự vừa thiếu dứt khoát, và tớ cũng hiểu chẳng ai sẽ khen ngợi cách tớ nhìn nhận đâu... nhưng mà, nghĩ kỹ thì từ trước đến giờ cũng đâu có mấy ai khen cách tớ suy nghĩ đâu nhỉ!”

“Quả là phong cách vực dậy rất ‘Hazama’ đấy,” Koganezaki nói, cười bất lực.

Nhưng tôi thực sự đã vực dậy được phần nào, và cái áp lực như đè nặng lên ngực suốt từ nãy giờ bỗng nhẹ đi một chút. Chỉ riêng việc biết rằng vẫn còn một con đường—dù mong manh—có thể dẫn đến tương lai nơi tôi không phải từ bỏ ai cả, đã tốt hơn hẳn so với việc ngồi đó vò đầu bứt tóc tìm câu trả lời không tồn tại. Chắc chắn, con đường đó gần như bất khả thi... nhưng tôi vẫn muốn bước tiếp. Tôi sẽ không bỏ cuộc, cho dù điều đó có khiến người ta coi tôi là đồ cặn bã đi nữa!

“Tớ sẽ làm!” tôi hét lên. “Tớ sẽ hai-timing cả gia đình lẫn bạn gái!”

“Câu đó là cách tệ nhất có thể để diễn đạt tình huống của cậu đấy, Hazama,” Koganezaki thở dài.

Ừm, đúng là tôi có tự thổi bùng tinh thần lên đến mức khiến não bộ lỗi mất một nhịp... n-nhưng mà, tôi có kế hoạch rồi! Tôi sẽ làm được!

◇◇◇

Tôi và Koganezaki tiếp tục trò chuyện thêm một lúc nữa, rồi tôi dừng lại để gửi một tin nhắn vào group chat chung với Yuna và Rinka. Nội dung khá ngắn gọn và đi thẳng vào vấn đề: tôi hỏi liệu có thể gặp nhau để nói chuyện không.

“Nhân tiện,” Koganezaki dặn dò trước khi chia tay, “tớ khuyên cậu đừng nói cho hai người kia—và cả các em gái cậu—biết tớ có dính dáng đến chuyện này. Càng nhiều người bị cuốn vào, thì việc giải quyết sẽ càng rắc rối. Nhưng mà, nếu có chuyện gì không ổn, cứ nhắn tin cho tớ.”

Tôi đoán lý do chính là vì nếu tình hình của tôi tệ đi quá mức, nó có thể làm lung lay thế cân bằng của Thánh Lưỡng Nghi, nhưng tôi vẫn rất biết ơn. Thú thực, tôi vẫn chưa có manh mối gì về cách để thuyết phục Sakura và Aoi chấp nhận mối quan hệ tay ba này. Tuy nhiên, tôi đã hiểu rằng việc mạo hiểm bước tiếp trên con đường không chắc chắn còn hơn là không làm gì và sau này phải ôm hối tiếc. Dù con đường đó có dẫn tôi xuống tầng địa ngục sâu hơn nữa đi chăng nữa, tôi cũng không thể từ bỏ ai trong số họ cả. Và với điều đó trong lòng, tôi biết bước đầu tiên mình cần làm là gì.

“Tớ xin lỗiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiii!!!”

Vừa bước vào tiền sảnh nhà Rinka là tôi lập tức quỳ rạp xuống sàn trong tư thế dogeza chính tông, cúi đầu sát đất xin lỗi bằng tất cả tấm lòng!

“Gì thế này—Yotsuba, cậu đang làm cái gì vậy?!” Rinka hét lên hoảng hốt khi ra mở cửa đón tôi.

Yuna thì đã có mặt từ trước và cũng bước ra cùng cô ấy, trên tay cầm sẵn điện thoại chĩa thẳng về phía tôi. Tôi khá chắc mình nghe thấy tiếng “tách” của camera nữa. “Nhìn kìa, nhìn kìa!” cô ấy ré lên vui vẻ. “Bạn gái của tụi mình đang cúi đầu xin lỗi đấy! Cảnh này mà để bỏ qua thì tiếc lắm luôn đó!”

“Khoan, cậu đang chụp hình à?” Rinka hỏi.

“Chứ nhìn kìa, dễ thương muốn xỉu luôn ấy! Thấy chưa?” Yuna nói, chìa màn hình cho Rinka xem.

“À—ừ ha, đúng là đáng yêu thật,” Rinka gật gù. “Chụp đẹp đấy, Yuna. Gửi cho tớ sau nhé?”

“Rõ rồi~!”

Xét theo cách hai người họ trò chuyện siêu thoải mái, có vẻ mấy bạn gái của tôi không nghiêm túc tiếp nhận tình huống này lắm thì phải. Ơm... hai người có đang nghe mình nói không đấy?

“Cậu nghĩ bọn tớ nên phản ứng sao mới phải?” Yuna hỏi lại sau khi tôi bày tỏ nghi ngờ. “Cậu vừa bất ngờ làm một cú xin lỗi kịch tính hết sức mà chẳng nói là vì cái gì! Ai mà hiểu nổi cơ chứ!”

“Ugh,” tôi rên rỉ. Quả thật, cô ấy nói đúng. Tôi lẽ ra nên giải thích rõ ràng mọi chuyện trước khi cúi đầu xin lỗi mới phải.

“Thôi vào nhà ngồi đã?” Rinka gợi ý. “Ba mẹ tớ đang đi làm, nên cứ thoải mái nhé. Mà giờ nghĩ lại, may thật đấy. Chứ nếu họ có mặt, tớ cũng chẳng biết giải thích thế nào cho xuôi tai.”

“À, ừ, xin lỗi... và, ờm, cảm ơn,” tôi nói, rồi đi theo hai người vào phòng khách. Trên bàn là một đống bài tập về nhà được giao cho kỳ nghỉ hè.

“Cậu đang làm bài tập à, Rinka?” tôi hỏi. “Xin lỗi vì làm phiền cậu.”

“Không phiền chút nào đâu,” Rinka đáp. “Tớ chỉ làm vì không có việc gì khác để làm thôi.”

“Rinka là kiểu người siêng học lắm đấy. Còn tớ thì dạng nước đến chân mới nhảy,” Yuna chen vào.

Tôi hiểu ý cô ấy là: Yuna còn chưa đụng vào đống bài tập hè tí nào. Mà thật ra, tôi cũng chẳng khá khẩm gì hơn—lúc nào cũng để dồn đến tuần cuối kỳ nghỉ mới cắm đầu cắm cổ vừa than trời vừa làm cho xong.

“Nhưng mà biết đâu năm nay tớ sẽ làm sớm một chút?” Yuna nói. “Tớ tưởng tượng được cảnh cậu năn nỉ tớ cho chép bài lắm đó.”

“Không đời nào tớ làm vậy! Thiệt đó!” tôi phản đối. Dù thật ra trong lòng có hơi muốn, nhưng tôi biết chắc Yuna với Rinka làm bài đúng gần hết luôn, mà tôi mà chép thì kiểu gì cũng bị lộ ngay! Miki đã cảnh báo tôi không được có ý định đó rồi mà! Có thật đấy!

“D-Dù sao thì, ờm... tớ có chuyện quan trọng cần nói với hai người,” tôi nói tiếp.

“Nghe cậu nghiêm túc quá làm tớ thấy có linh cảm xấu,” Rinka nói.

“Chuẩn luôn,” Yuna gật gù đồng tình.

Quả là một màn thể hiện niềm tin mãnh liệt vào khả năng đánh giá tình huống của tôi! Chỉ tiếc là nó lại xảy ra đúng lúc tôi phải thú nhận một chuyện chán ngắt như thế này! Cảm giác có lỗi khi không thể phụ lòng tin ấy trong lần này thật chẳng dễ chịu chút nào, nhưng tôi vẫn phải thành thật—rằng chuyện hẹn hò tay ba của tụi tôi đã bị các em gái tôi phát hiện.

“Oooh,” Yuna lên tiếng sau khi tôi kể xong.

“Cái đó thì, ừm...” Rinka bắt đầu nói, rồi dừng lại giữa chừng. “Tớ không biết phải nói sao nữa.”

Hai người họ trao nhau một ánh mắt ái ngại, và tôi chợt nhận ra có lẽ họ đang lo rằng lỗi là do họ—rằng chính vì họ đồng ý với chuyện hai-timing của tôi nên mới dẫn đến rắc rối trong gia đình tôi.

“Không phải lỗi của hai cậu đâu,” tôi nhanh chóng đính chính. “Tất cả chuyện này là do tớ bất cẩn, không suy nghĩ kỹ... và dù sao thì đây cũng là chuyện trong nhà tớ mà.” Rinka và Yuna cũng có gia đình riêng của họ, dĩ nhiên. Cả hai đều là con một, nhưng nếu bố mẹ họ biết chuyện tụi tôi đang làm, chắc chắn họ cũng sẽ lo lắng. Nói cách khác, cả ba chúng tôi đều đang đối mặt với rủi ro giống nhau—chỉ là lần này người gây chuyện lại là tôi.

“Đừng cố gắng gánh hết trách nhiệm một mình như thế, Yotsuba,” Rinka nói. “Đây không phải là vấn đề của riêng cậu—mà là của cả ba chúng ta, nên tụi mình cùng nhau giải quyết. Đúng không, Yuna?”

“Tất nhiên rồi!” Yuna gật đầu. “Thử nghĩ mà xem—nếu tụi tớ gặp rắc rối, cậu đâu có làm ngơ đúng không? Thì bọn tớ cũng vậy thôi!”

Họ đang cố hết sức để trấn an tôi, nhưng tôi vẫn nhận ra chút băn khoăn trong giọng nói của cả hai. Tôi nhanh chóng hiểu họ đang lo lắng điều gì. “Ờm... Biết là lúc này mà nói ra thì nghe có vẻ rất ích kỷ, nhưng... tớ vẫn muốn tiếp tục hẹn hò với hai cậu, cho dù có chuyện gì xảy ra đi nữa!”

“Cậu chắc chứ?” Yuna hỏi. “Cậu hiểu điều đó có thể kéo theo cái gì rồi đấy, đúng không?”

“Biết chứ! Nhưng tớ không thể sống thiếu hai cậu được!!!” tôi hét toáng lên. Trong mắt xã hội, mối quan hệ của chúng tôi có thể bị coi là kỳ quặc, là sai trái, nhưng tôi hoàn toàn không thể quay về quãng thời gian trước khi quen biết hai người họ—thậm chí cả lúc tụi tôi chỉ là bạn cũng không thể quay lại được nữa. Vì tôi đã yêu họ đến mức ấy, tôi không muốn để họ phải lo lắng về tình cảm của tôi, dù chỉ là một giây!

“Ôi, Yotsuba...” Rinka thở phào nhẹ nhõm.

“Trời ơi, may quá,” Yuna cũng thở dài theo. “Cậu nghiêm túc quá làm tớ cứ tưởng cậu lại chuẩn bị nói lời chia tay giống lần ở công viên giải trí nữa chứ!”

“Ô... X-xin lỗi!” tôi cuống cuồng đáp.

“Không cần xin lỗi đâu,” Yuna nói. “Chỉ là... tớ cũng không thể sống thiếu cậu nữa rồi... Tớ lo thật đấy.”

“Tớ cũng vậy,” Rinka nói. “Tớ muốn—không, cả hai tụi tớ đều muốn ở bên cậu mãi mãi. Nhưng mà, cậu thật sự ổn với chuyện đang xảy ra với các em gái cậu à?”

“Không,” tôi lắc đầu. “Hoàn toàn không ổn. Tớ muốn làm hòa với họ.” Yuna và Rinka có vẻ hơi bất ngờ trước câu trả lời ấy. Tôi biết họ đang nghĩ gì, nhưng tôi đã quyết rồi. “Đó là lý do tớ sẽ thuyết phục họ chấp nhận chuyện tụi mình!!!” tôi tuyên bố với tất cả sự quyết tâm có thể.

“Ra là thế,” Yuna gật đầu. “Chuẩn kiểu Yotsuba luôn.”

“Hồi đó cố giấu tụi mình để hẹn hò cùng lúc với cả hai, cũng là vì cô nàng này kiên quyết muốn yêu cả hai mà,” Rinka nói thêm. “Tụi mình là người tỏ tình trước đấy nhé, nhưng rõ ràng cậu ấy cũng quyết tâm chẳng kém gì tụi mình.”

Cả hai người họ trông có hơi bất lực, nhưng mà không sao cả! Bọn họ lại mỉm cười rồi mà! “Tớ cũng đã nghĩ về cách để khiến hai em ấy chấp nhận chuyện này rồi,” tôi nói.

“Ừ,” Yuna đáp.

“Vậy hả,” Rinka cũng gật đầu.

“Và tớ hy vọng hai cậu sẽ giúp tớ nghĩ ra kế hoạch!!!”

Không khí bỗng rơi vào im lặng.

“Ờ-Ờm, chuyện đó thì...” Rinka nói, giọng lúng túng. “Quả đúng là phong cách của cậu quá đi.”

Ôi trời, họ bối rối thấy rõ luôn ấy! Rinka nói vậy chắc cũng chỉ để chữa cháy thôi... Nhưng mà đúng là như thế đấy! Tôi là kiểu con gái chẳng bao giờ có kế hoạch hay định hướng gì rõ ràng!

“Tụi tớ sẵn sàng giúp cậu suy nghĩ, tất nhiên rồi,” Yuna lên tiếng. “Nhưng đầu tiên, cậu có thể nói kỹ hơn một chút về hai em gái của cậu được không?”

“Ý hay đó,” Rinka đồng tình. “Cậu hay nhắc đến họ, nhưng tụi tớ chưa từng gặp bao giờ. Nếu có thêm thông tin thì dễ lên kế hoạch hơn.”

“Được luôn!” tôi nói. “Vậy thì, để tớ kể cho hai cậu nghe tất tần tật về Sakura trước nhé...!”

◇◇◇

“...Và đó là toàn bộ bản báo cáo về vô vàn nét đáng yêu không thể cưỡng lại của Sakura và Aoi—niềm tự hào của nhà Hazama!”

“T-Tuyệt thật...” Yuna đáp. “Tớ... chắc là tớ hiểu rồi... chắc vậy?”

“Ừ thì...” Rinka nói. “Điều mà tớ hiểu rõ nhất lúc này chắc là: cậu thực sự, thực sự yêu quý các em gái của mình đấy, Yotsuba.”

“Trời ơi, cậu nói quá lên rồi~!” tôi cười. Cảm nhận của Rinka về việc tôi là một người chị đầy tình cảm giống hệt như những gì Koganezaki nói lúc chiều, nhưng tôi vẫn nghĩ việc làm một người chị như thế là điều hoàn toàn tự nhiên mà thôi.

“Cậu ấy đúng là thế thật,” Yuna tiếp lời. “Đến mức tớ còn thấy ghen tị một chút.”

“Hở?” tôi chớp mắt. “Khoan đã, yêu quý em gái nhiều quá có bị trừ điểm trên thang điểm bạn gái không đấy?!” Tôi từng thấy nhân vật trong phim truyền hình bị cho là ‘phiền phức’ vì quá quan tâm đến gia đình, nhưng giờ mới lần đầu tiên nghĩ đến việc Yuna và Rinka có thể cảm thấy giống vậy với tôi!

“Không phải vậy đâu,” Rinka nói. “Thật ra thì, thấy cậu quan tâm đến các em nhiều như vậy khiến tớ muốn gặp họ nữa.”

“Ý tớ là, đúng là tớ thấy hơi ghen tị đấy,” Yuna nói, tìm lời để diễn đạt, “nhưng mà... không phải kiểu nghiêm trọng đâu? Chỉ là khi cậu nói mãi không dứt về mấy cô gái mà cậu không hẹn hò cùng, tớ không tránh được cảm giác đó thôi... Nhưng không phải là tớ giận gì cậu hay em gái cậu đâu, và Rinka cũng không giận! Nên đừng hiểu nhầm đấy nhé?!”

Ôi cảm ơn trời. Tôi vừa dành tận ba mươi phút thao thao bất tuyệt về em gái mình, nên đã bắt đầu lo lắng liệu họ có thấy tôi phiền toái chết đi được không. Thật ra, nếu có cách để cho họ gặp nhau trực tiếp thì tôi đâu cần thao thao như vậy nhỉ...? Khoan đã, chờ chút!

“Tớ nghĩ ra một kế hoạch tuyệt vời rồi!!!” tôi hét lên. “Tớ biết cách để khiến họ chấp nhận việc tớ hẹn hò với hai cậu rồi!”

“Gì cơ? Thật à?” Rinka hỏi.

“Ừ! Nói đơn giản thì: chỉ cần để hai cậu gặp họ trực tiếp là xong! Hai cậu tuyệt vời hơn những gì tớ có thể diễn tả bằng lời rất nhiều, nên nếu được gặp mặt, chắc chắn hai đứa sẽ hiểu và—”

“Yotsuba à?” Rinka ngắt lời tôi. “Ý tưởng đó... có vẻ không hay lắm.”

“Hở?!”

“Ừm... Tớ cũng đồng tình với Rinka, xin lỗi nhé,” Yuna thêm vào.

“Nhưng sao cơ?!”

“Việc cậu không tự nhận ra điều đó mới đúng là ‘rất Yotsuba’ đấy...” Rinka chống cằm suy nghĩ. “Sau khi nghe cậu kể, tụi tớ đều nghĩ hai em cậu là những đứa trẻ rất ngoan, và cả hai tụi tớ đều muốn làm bạn với họ. Một phần là nhờ cách cậu kể khiến bọn tớ có cảm tình, nhưng lý do lớn nhất là... vì họ là em gái của cậu.”

“Hả...?” tôi lúng túng.

“Họ là gia đình của bạn gái bọn tớ,” Yuna nói. “Tụi tớ đâu có muốn gây gổ với họ làm gì! Rõ ràng là tụi tớ sẽ muốn hòa thuận với em gái của cậu rồi.”

Tôi có thể hiểu được cảm giác đó. Tôi cũng cảm thấy như vậy về gia đình của Yuna và Rinka.

“Nhưng mà, chưa chắc em gái cậu đã cảm thấy như tụi mình đâu,” Rinka tiếp tục. “Thật ra, tớ nghĩ khả năng cao là không cảm thấy như vậy.”

“Hở?! Tại sao chứ?!” tôi hỏi lại.

“Vì tụi mình là lý do khiến cậu trở thành người hai lòng ngay từ đầu mà,” Yuna nói. “Tớ không nghĩ đó sẽ để lại ấn tượng tốt gì cho họ đâu. Nếu gặp mặt bây giờ thì chắc chắn họ sẽ nhìn tụi tớ với đầy định kiến mất thôi.”

“Nhưng, nhưng mà,” tôi ấp úng, “người hai lòng là tớ mà? Vậy thì tớ mới là kẻ xấu, còn hai cậu là nạn nhân chứ! Họ giận lây mấy cậu thì đâu có hợp lý—”

“Xin lỗi, Yotsuba, nhưng chắc em gái cậu không nhìn nhận chuyện này như vậy đâu,” Rinka cắt lời. “Trong mắt họ, tụi tớ chắc giống như hai mụ hồ ly tinh đang dụ dỗ đứa chị ngây thơ đáng thương của họ thì đúng hơn.”

“Tớ cũng thấy tụi tớ đúng là hơi ép cậu vào chuyện hai lòng này, nếu nghĩ lại thì...” Yuna tiếp lời.

Ugggh... Ban đầu tôi nghĩ kế hoạch của mình là một ý tưởng cực kỳ sáng suốt, nhưng phản biện của họ nghe lại hợp lý một cách đau lòng. “Ừm, thôi vậy... Tớ xin lỗi vì đã lôi hai cậu vô chuyện kỳ quặc như thế...”

“Ý tưởng đó không kỳ quặc đâu,” Yuna nói. “Tụi tớ cũng muốn gặp họ mà! Chỉ là... có lẽ nên hoãn lại cho đến khi mọi chuyện rõ ràng hơn đã.”

“Xin lỗi vì tụi mình không giúp được gì nhiều,” Rinka nói thêm.

“Không, không sao đâu!” tôi vội xua tay. “Tớ là người chủ động nhờ hai cậu giúp trong lúc bản thân đang lúng túng mà. Tớ lúc nào cũng vậy—hễ gặp chuyện khó là lại muốn dựa dẫm vào ai đó kéo mình ra.”

Đây là vấn đề của riêng tôi, và tôi là người đã quyết định muốn có tất cả. Có lẽ việc nhờ đến họ ngay từ đầu đã là hơi vô trách nhiệm.

“Nhưng mà tớ thấy vui vì cậu đã nhờ tụi tớ giúp đấy,” Rinka nói.

“Hở?”

“Tớ cũng vậy!” Yuna tiếp lời. “Làm tụi tớ có cảm giác cậu thật sự tin tưởng tụi mình á!”

“Đ-Đương nhiên là tớ tin hai cậu rồi!” tôi đáp ngay. Phải trải qua biết bao chuyện tụi tôi mới đến được mức độ thân thiết như hiện tại, nên việc chia sẻ những điều này với họ đã trở thành điều hiển nhiên. Họ là bạn gái của tôi cơ mà.

“Tớ không nghĩ tụi tớ có tư cách để lên mặt với cậu đâu, Yotsuba,” Rinka nói tiếp, “nhưng tớ sợ nếu không nói ra điều này thì sau này sẽ hối tiếc... nên cho tớ nói một câu nghe có vẻ hơi dạy đời nhé?”

“Ờ... V-Vâng, cậu cứ nói đi,” tôi đáp, hơi chột dạ.

“Tớ nghĩ... cậu nên ích kỷ hơn một chút đấy, Yotsuba!”

“Hở?!”

“Phải đó! Cậu nên ích kỷ hơn chút đi!” Yuna đồng tình.

“Y-Ý hai cậu là sao vậy?!” Chẳng phải tôi đã ích kỷ quá trời rồi còn gì?! Tôi vừa mới nói rõ ràng là vẫn muốn tiếp tục yêu cả hai người trong khi vẫn muốn giành lại tình cảm từ hai đứa em gái kia mà?!

“Hồi tụi mình mới bắt đầu hẹn hò, chính cậu là người quyết định hẹn hò cả hai tụi tớ cùng lúc, đúng không?” Yuna hỏi lại.

“À... T-Thì, đúng là vậy thật...” tôi lúng túng đáp.

“Giờ chắc cậu cũng hiểu rồi ha, nhưng lúc đó tớ thật sự rất vui khi biết cậu quyết định hai lòng theo ý mình! Vì tớ mà phải đấu tay đôi thật sự với Rinka để tranh giành cậu... nghĩ thôi cũng thấy rùng mình rồi.”

“Tin mình đi, Yuna, tớ cũng cảm thấy y chang,” Rinka nói.

Hai người họ nhìn nhau rồi phá lên cười. Phải rồi... Trong mắt mọi người xung quanh, Yuna và Rinka là “the Sacrosanct”—một cặp đôi sống trên tầng mây mà người thường không bao giờ với tới được. Nhưng khi nhìn nhau, họ lại thấy đối phương là đối thủ xứng tầm từ thuở thơ ấu, là người duy nhất hiểu rõ bản thân đến mức tuyệt đối.

“Nhưng rồi cậu lại chọn cả hai tụi mình,” Yuna tiếp tục. “Nhờ cậu mà tụi mình không phải đấu đá với nhau, và không ai phải ôm trái tim tan vỡ. Tớ vẫn tin đó là lựa chọn đúng đắn nhất cho cả ba chúng ta. Dù điều đó có khiến em gái cậu tổn thương... tớ cũng không nghĩ mình sẽ thay đổi suy nghĩ đó.”

“Yuna...”

“Cậu đã khiến tụi tớ hạnh phúc hơn cậu tưởng nhiều lắm,” Rinka nói. “Nếu hai lòng với tụi tớ là một hành động ích kỷ, thì cậu đã đúng khi ích kỷ như vậy. Và tớ nghĩ... điều đó cũng đúng với hai đứa em gái cậu nữa. Hãy trung thực với cảm xúc của mình, hãy ích kỷ một chút—tớ tin đó là lựa chọn đúng đắn.”

“Rinka...” Liệu tôi có thể ích kỷ như vậy thật không? Liệu tôi có thể thực sự có được tất cả những gì mình muốn...?

“Chắc chắn cậu đang có rất nhiều thứ phải suy nghĩ—cảm xúc của tụi tớ, của em gái cậu, và còn hơn thế nữa,” Rinka tiếp lời. “Nhưng cá nhân tớ—không, tụi tớ—muốn cậu chọn điều mà cậu thật sự nghĩ là tốt nhất cho bản thân mình.”

“Điều tốt nhất...cho bản thân...” tôi lặp lại. “Cho phép bản thân ích kỷ...” Tôi là chị của Sakura và Aoi. Là người lớn nhất trong ba, và dù không biết tụi nhỏ có thấy tôi là người đáng tin hay không, tôi biết chắc một điều—tôi luôn muốn trở thành một người chị đúng nghĩa. Nhưng liệu tôi có thể ép cảm xúc đó lên hai đứa nhỏ...?

“Sẽ ổn thôi mà,” Yuna trấn an. “Mà nếu không ổn thì mình nghĩ cách khác là được!”

“Cho dù cậu có cố tình rũ bỏ tụi tớ đi nữa, tụi tớ cũng không buông cậu đâu, Yotsuba!” Rinka nói.

“Hai cậu...”

Tôi nghĩ... sâu thẳm trong lòng, tôi thật sự sợ hãi. Chỉ một ánh mắt khinh bỉ của hai đứa em cũng đủ để tôi sụp đổ, để tôi tự trách mình rồi trốn tránh tất cả. Tôi cứ lo lắng, rồi lại gồng lên cố gắng, rồi lại nhờ cậy người khác... rồi lại tụt dốc không phanh. Tôi đã lặp lại chuỗi đó biết bao lần, nhưng vẫn còn những người sẵn sàng ở bên tôi bất chấp tôi như thế nào. Và tôi cũng có những người mà tôi muốn ở bên—rất nhiều người!

“Cảm ơn hai cậu... Tớ sẽ làm được, hai cậu cứ tin nhé!” tôi nói. Hôm nay tôi đã làm phiền Emma, Koganezaki, Yuna và Rinka, nhưng nhờ họ mà cuối cùng tôi đã hiểu mình muốn gì, và điều gì là tốt nhất cho bản thân. Họ đã cho tôi đủ dũng khí và sức mạnh để bước tiếp. Tôi vẫn chưa chắc mọi thứ có kết quả hay không, nhưng tôi biết một điều—tôi sẽ thử đến cùng! Tôi sẽ nỗ lực hết sức để biến điều ích kỷ này thành hiện thực!

Làm ơn... Hãy để tôi được là chị của tụi nó mãi mãi.

Ước nguyện tôi từng thì thầm từ lâu lắm rồi bất chợt trở lại trong tâm trí. Tôi không ngờ mình lại lặp lại điều đó một lần nữa, và lần này là với tất cả sự nghiêm túc... Nhưng không, ước nguyện không giúp được gì cho tôi lúc này. Đây là điều ích kỷ tôi muốn, và nếu tôi muốn nó trở thành hiện thực, tôi phải tự mình giành lấy nó!

Tôi đã tự hứa với lòng rằng mình sẽ không buông bỏ bất kỳ ai trong số họ. Tôi sẽ giành lại mối quan hệ với Sakura và Aoi... và tôi sẽ nắm lấy cái kết hạnh phúc nhất mà tôi có thể tưởng tượng ra!

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận