Khi thanh kiếm của Anh hùng đâm xuyên qua người cô và xé toạc thân thể ấy, tôi mới dám thở ra. Mọi chuyện... đã kết thúc rồi.
Tôi từng đối đầu với nhiều kẻ cứng đầu, nhưng chưa ai khiến tôi phải lao tâm khổ tứ đến thế.
“Thật đáng tiếc...”
Tôi không đủ can đảm để nhìn thấy cơ thể ấy gục xuống. Nếu những thứ đó là điều tôi phải chứng kiến, có lẽ tôi chẳng nên giành lại đôi mắt mình làm gì. Tôi nhắm mắt, quay đi. Nếu nhìn thấy nội tạng trào ra từ thân hình mảnh mai kia, lòng kính trọng tôi dành cho cô ấy sẽ bị vấy bẩn. Tôi thậm chí suýt muốn bịt tai lại, nhưng như vậy thì thật bất kính.
Dù chỉ là con người, cô ấy vẫn dám đối diện với tôi một cách thẳng thắn, bằng chính sự trong sáng và đơn thuần ấy. Tôi nợ cô một sự tiếc thương xứng đáng. Tôi phải khắc ghi vẻ huy hoàng của cô trong tim – để không bao giờ lãng quên.
“Cion...”
Tôi gọi Anh hùng bên cạnh mình bằng biệt danh thân mật mà cô dâu đã dùng. Tôi định bảo Cion mang thi thể đến cho mình thì.
“Gì... thế này...?”
Một luồng khí lạnh xuyên thấu toàn thân tôi. Mắt tôi mở to không kiểm soát được, rồi tôi hoảng loạn quay phắt lại, cảm nhận một sự hiện diện kinh hoàng. Nỗi sợ choán lấy tôi đến nghẹt thở.
Luồng khí này… cái khí tức chết chóc thuần túy này, chỉ có thể là.
“Chủ nhân ơi—!”
Không thể nào... Hắn đã chết rồi. Chính kẻ đó cũng xác nhận như vậy. Không thể có chuyện hắn còn tồn tại ở đây. Tôi đảo mắt quanh, cố gắng tìm hiểu điều gì đang diễn ra, thì chợt thấy thi thể của cô dâu đang tan chảy. Như kẹo ngọt tan dưới ánh nắng, thân hình ấy rã thành bóng tối dưới chân chúng tôi...
“Á—?!”
Khi tôi nhận ra thì đã muộn. Một lưỡi kiếm vút lên trong đường chém gọn gàng, xé đôi tầm nhìn của tôi. Cơn đau dữ dội khiến tôi không còn đứng vững; tôi ngã ngửa ra sau, nằm sóng soài dưới đất. Trong cơn hoảng loạn, tôi cố truyền lệnh mới cho Anh hùng, nhưng—
“Vô ích thôi.”
Cô dâu phủ bóng tối trước mặt tôi giơ tay lên, nuốt trọn dòng chảy ma lực—những sợi chỉ mà đáng lý ra cô ấy không thể nhìn thấy.
“Không... Ngươi là... Chuyện này không thể—!”
Tôi bắt đầu cầu nguyện, niệm hết công thức này đến công thức khác, triệu hồi vô số thần khí bao vây cô, nhưng—
“Lời cầu của ngươi sẽ chẳng bao giờ được hồi đáp.”
Chúng tan biến trong chớp mắt, bị cuốn sạch bởi bốn chiếc đuôi vung ra từ sau lưng cô. Tôi cố gắng dồn thêm pháp ngữ, nhưng cô cũng triệt tiêu tất cả, nuốt trọn ma lực ngay khi nó vừa tỏa ra.
Cô dâu nhìn xuống tôi với ánh mắt khinh bỉ tuyệt đối. Cô ấy... trông thật giống hắn.
“Ngươi... là thứ gì vậy...?”
“Ta là Cô dâu, kẻ diệt Anh hùng.”
Cô dâu lạnh lùng giơ tay lên, những ngón tay nhuốm máu đỏ chỉ về phía Anh hùng. Chỉ bằng cử chỉ đơn giản ấy, sợi liên kết giữa tôi và Cion đã bị cắt đứt trong tích tắc. Thay vào đó, tôi cảm nhận được luồng kiểm soát của cô dâu bao phủ lấy Cion.
“Anh hùng... là của ta.”
Như bị thôi thúc bởi mệnh lệnh ấy, Anh hùng nâng vũ khí lên và dí thẳng vào cổ tôi.
“Hết cờ rồi,” cô dâu tuyên bố.
Tôi đã thua – hoàn toàn và tuyệt đối.


0 Bình luận