Đã gần một tháng kể từ cuộc tấn công của Tướng quân Heavenfang, người sói trắng từng phục vụ dưới trướng Ma Vương; gần một tháng kể từ cái chết của ba trong số Bảy Hồng Y cấp cao, những người chỉ đứng sau Giáo hoàng trong hệ thống quyền lực chính trị của Giáo hội.
Mùa thu đang dần chiếm lĩnh, những chiếc lá đỏ thẫm phủ đầy khu vườn trong sân nhà thờ của Hồng Y Salamanrius. Khi tôi đi ngang qua, nhìn ra khung cảnh trước mặt, tôi buông một tiếng thở dài. Sân này vốn là nơi yên tĩnh, thanh bình—một chốn nghỉ ngơi dành cho các nhân viên nhà thờ như tôi. Nhưng bây giờ thì...
“Cái quái gì đang diễn ra ở đây vậy?” tôi lẩm bẩm mệt mỏi.
Chú mèo yêu quý của tôi, đang nằm gọn trong vòng tay, phát ra một tiếng "meo" đáng yêu như thể đáp lại.
Awww, đúng là một em mèo ngoan! Tôi đưa tay gãi nhẹ cằm nó.
Dù vậy, tôi vẫn phải để mắt đến những gì đang xảy ra xung quanh, dù có chán nản đến mức nào đi nữa.
“Tiến lên nào, đừng đứng ì ra thế!”
“Á á?!”
Cion—Anh hùng Elcyon, người đã tiêu diệt Ma Vương—đang đấu vật vui vẻ với cả đội gồm chục hiệp sĩ của Thánh Đô.
“Ah ha ha ha ha!”
Cô ấy đối đầu với các hiệp sĩ khoác trên mình bộ giáp bạc sáng choang, cười vang như một kẻ điên loạn—mà có khi giống một kẻ say rượu đầu óc không ổn hơn. Cô lướt tránh các đòn đánh, rồi đáp trả bằng những cú đá, đòn quật, và giẫm lên đối thủ. Cô đang chơi đùa với họ, vui thích một cách thái quá.
“Phù, cũng ra kha khá mồ hôi đấy chứ!” cô cười rạng rỡ. “Mọi người mạnh thật!”
“Ngài quả đúng như lời đồn, thưa Anh hùng...” một hiệp sĩ lúng túng đáp lại.
“Không đâu! Tôi vẫn còn nhiều điều phải học lắm!”
Trong khi các hiệp sĩ nằm la liệt dưới đất, thở dốc như thể sắp chết đến nơi, Cion trông vẫn thư thái như không. Cô vén nhẹ mũ trùm đầu lên để lau mồ hôi, rồi cẩn thận kéo nó lại, che kín mái tóc trước khi đưa tay ra đỡ một hiệp sĩ ngã gục.
“Hừm...” tôi lại thở dài.
Có người rõ là đang vui chơi nhỉ...
Thật sự thì, toàn bộ khung cảnh này hơi... siêu thực.
Trong trận chiến với Tướng quân Heavenfang tháng trước, Anh hùng Elcyon đã mất đi người thầy—một chiến binh huyền thoại—và bản thân cô cũng bị thương nặng. Cô quyết định tạm thời rút lui khỏi tiền tuyến, nghỉ ngơi ở nhà thờ của tôi.
Ban đầu, tôi tiếp cận cô với vai trò một sát thủ. Sau khi tiêu diệt Ma Vương và trở thành cứu tinh của nhân loại, Anh hùng bắt đầu khiến Giáo hội cảm thấy không thoải mái, và họ đã vạch ra kế hoạch thủ tiêu cô. Tôi được cử đi để lấy mạng cô ấy, nhưng... hiện tại, mệnh lệnh thiêng liêng đó đang tạm thời bị đình chỉ. Cấp trên đang đề phòng khả năng các tướng khác của Ma Vương xuất hiện, nên tôi bị treo lơ lửng giữa Giáo hội và Anh hùng.
Về phần mình, tôi cũng đang hồi phục sau những vết thương tưởng như chí mạng, nên không có gì để than phiền nếu họ chưa bắt tôi phải hành động. Dù sao thì, Thần linh vốn thất thường, chẳng ai biết được lúc nào họ sẽ đổi ý. Nếu họ lại truyền lệnh cho tôi mang đầu Anh hùng về, thì tôi sẽ phải xuống tay ngay tức khắc... Nhưng, đó là chuyện của sau này. Lo trước cũng chẳng ích gì.
Tôi lại thở dài.
Thôi, hồi tưởng thế là đủ rồi. Tôi bước vào sân, lấy lại tinh thần và nhớ đến vai trò mà tôi cần phải thể hiện.
“Ngài hơi quá tay rồi đấy, Anh hùng.”
“Alicia!”
Cion chạy về phía tôi, nụ cười ngây thơ như trẻ nhỏ, nhưng tôi tránh cô ấy và quỳ xuống bên cạnh các hiệp sĩ đang ngã gục.
“Nguyện xin những người đã chiến đấu và gục ngã này được ban sức mạnh để đứng dậy một lần nữa...” tôi cầu nguyện.
Như thể để đáp lại, vô số hạt sáng nhỏ bắt đầu bay lên quanh chúng tôi. Ánh sáng đậu lên cơ thể các hiệp sĩ và bắt đầu chữa lành vết thương của họ.
Ánh sáng ấm áp này, đầy ắp tình thương dịu dàng, là một orison được gọi là “Lời Nguyện Thiêng”—một phép màu do Chư Thần ban tặng. Trên danh nghĩa, đúng như tên gọi: biểu hiện của tình yêu từ Chư Thần thông qua lời cầu nguyện. Nhưng thực tế thì... tất cả chỉ là màn trình diễn. Chỉ là nghi thức được tạo ra để khiến người ta tin vào Thần linh, thậm chí không cần phải tạo ra ánh sáng làm gì. Chỉ là một trò diễn, một ảo thuật rẻ tiền. Nhưng, dù vậy, nó thực sự chữa lành vết thương và xua tan mệt mỏi.
Một điều tuyệt vời khác về orison là chúng không thể bị bắt chước dễ dàng. Chỉ cần biết cách thực hiện, ngay cả một cô gái nhỏ bé như tôi cũng có thể nhận được sự kính trọng và tôn sùng như một người được Thần linh chọn.
“Thành thật cảm ơn,” vị đội trưởng hiệp sĩ lên tiếng. “Cô là người đã đi cùng với Đức Hồng Y, Sơ...?”
“Alicia, Đội trưởng Schwartz. Đây là lần thứ ba chúng ta gặp nhau, phải không?”
Ông bật cười ngại ngùng. “Xin thứ lỗi, tôi rất dở trong việc nhớ tên. Mong cô thứ lỗi, thưa Sơ.”
“Xin ngài đừng bận tâm. Bổn phận của chúng tôi là hỗ trợ tất cả những người phụng sự Chư Thần. Không cần phải nhớ tên tôi đâu.”
Người đàn ông trung niên với gương mặt góc cạnh cúi đầu bối rối, còn tôi đáp lại bằng một nụ cười nhân hậu. Nhân tiện, tôi chắp tay trước ngực, ra vẻ dâng lên một lời cầu nguyện nữa. Tôi quỳ xuống một cách thành kính, đọc lên những lời khẩn cầu với phong thái của một nữ tu xứng đáng phục vụ dưới trướng Đức Hồng Y—lại thêm một màn diễn nữa.
“Nguyện xin Chư Thần bảo hộ các ngài. Xin đừng làm việc quá sức.”
“À, không cần đâu...”
Giọng ông có vẻ lúng túng khi bị một cô gái trẻ hơn quan tâm.
Dễ thương thật đấy.
“Dù sao thì, chuyện này đúng là bất ngờ,” ông nói. “Tôi đã nghe đồn rồi, nhưng ngài ấy thực sự rất đáng kinh ngạc...”
Ông ta liếc nhìn về phía Anh hùng, người giờ đang bị vây quanh bởi các thuộc hạ của mình. Với tất cả vết thương được chữa lành và mệt mỏi tan biến, đám hiệp sĩ đang tíu tít bàn tán về những chiêu thức vừa dùng trong trận đấu tập. Khi họ trêu đùa nhau, họ cũng không ngừng ném ra hàng loạt câu hỏi về kỹ năng và chiến thuật của ngài Anh hùng.
“Nói thật thì, lúc đầu tôi chỉ tin phân nửa thôi,” viên đội trưởng tiếp tục. “Cô cũng biết đấy—mấy người ở trên cao lúc nào cũng phóng đại thành tích của mình. Nhưng, ừm, lần này thì đúng là một bài học nhớ đời. Cậu ta giỏi thật, và còn đang tiến bộ nữa—nghĩ đến cũng thấy rợn người... Hay đúng hơn là nên thấy yên tâm, nhỉ?”
“Thật vậy. Tôi cũng rất bất ngờ khi lần đầu gặp cậu ấy.”
Giữa vòng vây của những hiệp sĩ to lớn vạm vỡ, thân hình nhỏ nhắn của Anh hùng Elcyon hoàn toàn bị che khuất. So với một chiến binh, nhất là một Anh hùng, vóc dáng của cô quá đỗi mảnh mai. Cô luôn che kín khuôn mặt dưới chiếc mũ trùm, nên ít ai để ý, nhưng thật ra, gương mặt cô còn mang nét trẻ con rõ rệt. Nếu cô chỉ thay đổi trang phục một chút, chắc chắn không ai có thể nghĩ rằng đây là người từng giết chết Ma Vương. Cô đã để tóc dài hơn một chút để che mặt, nhưng chẳng rõ có thể giấu được bao lâu nữa...
“Thôi nào,” viên đội trưởng nói. “Chúng tôi cũng gom được vài câu chuyện mang về rồi; chắc đã đến lúc lên đường. Xin chuyển lời cảm ơn của chúng tôi đến Đức Hồng Y vì lòng hiếu khách.”
“Tất nhiên rồi, thưa ngài. Xin hãy bảo trọng.”
Ông ra lệnh cho các hiệp sĩ vào hàng ngũ, và khi họ bắt đầu hành trình thực sự, tôi tiễn họ đi bằng một lời cầu nguyện nữa. Tuy vậy, bước chân họ có phần khập khiễng khi rời đi, và tôi cảm nhận được chút mỏi mệt còn vương lại—chắc chắn là hậu quả từ việc bị Cion vờn quanh. Có lẽ họ chỉ mong một buổi đấu luyện vui vẻ để thư giãn tinh thần, nhưng rõ ràng đây không phải cách khởi đầu hành trình lý tưởng. Tôi chỉ mong điều đó sẽ không ảnh hưởng đến nhiệm vụ của họ...
Ma Vương đã chết, và các nhóm lính đánh thuê vẫn đang truy quét tàn dư quân đội của hắn, nhưng vương quốc vẫn còn vô số rối ren.
Tệ hơn nữa, trong đợt tấn công gần đây của một cựu tướng dưới trướng Ma Vương, ba trong số Bảy Hồng Y cấp cao đã bị sát hại. Hệ quả là Giáo hội đang rơi vào một làn sóng chia rẽ mới. Trong giai đoạn chuyển tiếp chờ chọn ra ba vị Hồng Y mới, những người còn lại đang lao vào các cuộc đấu đá quyền lực, ai cũng muốn mở rộng ảnh hưởng của mình, hay đại loại vậy.
“Mà thôi, đâu phải chuyện của tôi.”
Bổn phận của tôi chỉ là một điều tra viên. Một công việc đơn giản: bất cứ ai dám rao giảng dị giáo hay chống lại Giáo hội, tôi sẽ được cử đến để tìm họ... và lấy đầu họ.
Lũ quái vật thì để mấy hiệp sĩ thánh chiến lo. Ai làm việc nấy. Phần việc của tôi không bao gồm đám quỷ, xin cảm ơn. Tôi đã học được điều đó theo cách rất đau đớn trong sự cố với tướng sói trắng, và tôi không muốn chạm mặt đám đó lần nào nữa. Tôi hoàn toàn hài lòng với việc cầu nguyện yên bình trong nhà thờ và thỉnh thoảng ra ngoài làm vài nhiệm vụ vặt khi cần.
“Ờm, này, Alicia...?”
“Chuyện gì vậy?”
Tôi quay lại thì thấy thân hình nhỏ nhắn của Anh hùng đang đứng sau lưng. Vị chiến binh lẫy lừng và dữ dằn giờ đang nhìn tôi bằng ánh mắt rụt rè, ngập ngừng.
“Vết thương của chị ổn chứ...?” cô hỏi. “Em nghe nói chị phải kiểm tra suốt cả buổi sáng...”
“Ổn cả rồi. Không còn lấy một vết sẹo.”
“Thật may quá... Em lo lắm đấy. Chị hồi phục lâu hơn em tưởng nhiều...”
Vì một người lo lắng như vậy, thì rõ ràng cô vừa có một khoảng thời gian rất vui vẻ khi đùa giỡn với đám hiệp sĩ lúc nãy. Hay là do tôi tưởng tượng nhỉ?
Tất nhiên là tôi sẽ không nói câu đó ra miệng. Và cũng chẳng để lộ lên mặt.
“Ngài Anh hùng Elcyon, cho phép tôi gửi lời xin lỗi chân thành vì đã khiến ngài lo lắng hay bất tiện. Kể từ hôm nay, tôi, Alicia Snowell, sẽ trở lại với nhiệm vụ chính thức của mình. Mong được ngài tiếp tục hỗ trợ như trước đây, thưa Anh hùng—”
“Á á, thôi, dừng lại! Không có ai ở đây cả, cứ gọi em là Cion như bình thường đi mà!”
“Chị chỉ đùa thôi, Cion. Chị sẽ tiếp tục hỗ trợ em từ giờ trở đi; mong được hợp tác tốt.”
Cô bật cười khẽ, có chút thẹn thùng. “Vâng, em cũng vậy.”
Chúng tôi tiếp tục trò chuyện vu vơ, nhưng bên trong, đầu óc tôi vẫn tính toán lạnh lùng.
Anh hùng Elcyon nổi tiếng khắp nơi là người đã tiêu diệt Ma Vương, nhưng thực chất, cô chẳng khác mấy so với một cô gái trẻ ngây thơ và đầy năng lượng. Chúng tôi phải giữ kín điều đó bằng mọi giá, nhưng cô gái này thì...
“Nếu mấy người đó mà đè được em xuống, chắc chắn sẽ lộ ngay thôi đấy,” tôi nói.
“Hả?”
Có thể cô ấy sẽ không bao giờ để bị rơi vào tình huống đó, nhưng giả sử chuyện ấy thực sự xảy ra, thì cô định giải thích sao về những gì giấu bên dưới tấm giáp da?
Ý tôi là, chúng vẫn chưa phát triển nhiều, nên có thể tạm thời qua mặt được, nhưng vẫn...
“Chị biết là em cần tập luyện, nhưng làm ơn đừng hành động như thế nữa. Tim chị không chịu nổi đâu.”
Tôi trách nhẹ bằng giọng hơi phóng đại, còn Cion thì phát ra tiếng càu nhàu, phồng má phụng phịu.
Ừ thì dễ thương đấy... nhưng chị vẫn không bỏ qua cho em đâu.
“Em hứa với họ là lần sau sẽ còn căng hơn nữa...”
“Tuyệt đối không.”
“Nhưng huấn luyện hiệp sĩ thánh chiến cũng giúp ích cho Giáo hội mà?”
“Không. Việc em bị phát hiện là phụ nữ gây hại nhiều hơn lợi ích gấp bội.”
“Grmmmm...”
“Em đâu phải trẻ con, đừng có giận dỗi kiểu đó.”
Một người phụ nữ thì không thể trở thành Anh hùng. Ngay cả trong Giáo hội, ngoại trừ một ngoại lệ duy nhất, phụ nữ chỉ có thể làm nữ tu bình thường hoặc người được chọn của Chư Thần. Nếu để lộ rằng Cion đã giả mạo giới tính để nhận lấy danh hiệu Anh hùng, mọi chuyện sẽ thành đại họa; và nếu việc đó nhằm nhận khoản tiền thưởng từ Giáo hội thì chắc chắn sẽ bị xử tội chết. Rốt cuộc, cô đã lừa dối và lợi dụng cả Chư Thần.
Tôi cũng sẽ bị trừng phạt nặng nề vì cố tình che giấu sự thật. Tôi có thể vặn lại bao nhiêu tùy thích rằng toàn bộ Giáo hội còn chẳng nhận ra điều gì, dù lúc nào cũng rao giảng lời của Chư Thần; nhưng thế không phải là cái cớ chấp nhận được. Dù cho lời nói dối đó có xuất phát từ ý định giúp đỡ những đứa trẻ nghèo khổ, thì vẫn sẽ cần có người chịu trách nhiệm.
Tôi thở dài mệt mỏi.
Tóm lại, cuộc đời đúng là tệ hại. Trong cái thế giới mà Chư Thần đã “tử tế” tạo ra này, bất kỳ hy vọng hay ước mơ nào vượt quá thân phận của mình cũng chỉ dẫn đến diệt vong. Tất cả chúng tôi chỉ biết trôi theo dòng đời, sống dè dặt từng ngày, cố gắng không bị nhấn chìm.
“Trong trường hợp đó, Alicia...” Cion mỉm cười với tôi, hoàn toàn không biết tôi đang nghĩ gì trong đầu. “Chị giúp em một việc được không?”
Phải rồi, lúc nào em chả thế.
“Nếu đó là chuyện chị có thể giúp, thì dĩ nhiên,” tôi trả lời, vô tư đồng ý như một kẻ ngốc—hay đúng hơn là chẳng buồn nghĩ ngợi gì hết.
“Chị đấu tập với em nhé?”
Một khoảng lặng kéo dài.
“Xin lỗi, em vừa nói gì cơ?” tôi hỏi lại.
Cion hào hứng vào tư thế chiến đấu tay không. Tôi nhìn cô chằm chằm, cố xác định xem mình có nghe nhầm không, nhưng cô hoàn toàn nghiêm túc.
“Em đã nghĩ đến chuyện này từ khi thấy chị đấu với tên người sói đó! Em cá là chị rất giỏi cận chiến đấy, Alicia! Em thực sự muốn thử đấu với chị một trận!”
“Khoan đã, Cion. Ai đó có thể nhìn thấy chúng ta ở ngoài này. Và dù sao đi nữa, tôi là cô dâu của Chư Thần. Tôi không thể tham gia mấy chuyện bạo lực thô lỗ như thế—”
“Chị làm được mà, đúng không? Em thấy chị đá vào đầu Đức Hồng Y hôm nọ rồi đấy! Chị biết mấy chiêu rồi, đúng không?!”
Hửm? Chuyện này... hơi kỳ lạ nhỉ? Tôi luôn chắc chắn rằng xung quanh không có ai khi tôi đá vào đầu sếp mình cơ mà.
“Cion... Em có phải đã âm thầm theo dõi chị dạo gần đây không đấy?”
“Gh!”
Đừng có “Gh!” với tôi. Cái cô gái này, thiệt là...
Tôi hoàn toàn không ngại việc em thấy tôi làm công việc chính thức—như một nữ tu của Thánh Điện. Nhưng nếu em thấy tôi thực hiện những nhiệm vụ bí mật của mình trong vai trò điều tra viên hay thi hành án, thì tiêu. Sẽ phiền phức vô cùng để xử lý hậu quả.
“Em có theo dõi thật phải không?”
“C-Cứ coi như em chưa nói gì nha...”
“Được thôi, miễn là em thề sẽ không bao giờ làm thế nữa.”
Tôi sẽ phải cảnh giác hơn với sự hiện diện của Cion... Rắc rối thật.
“Dù sao thì, mà chị nha, làm ơn đi? Em sẽ không dùng kỹ năng gì cả, và em sẽ nhẹ tay thôi mà! Coi như là vật lý trị liệu giúp chị phục hồi để quay lại làm việc ấy... đúng không? Hở?”
Tôi thở dài một hơi dài và đầy uể oải.
Chúng tôi chưa quen nhau lâu, nhưng tôi đã sớm nhận ra rằng một khi cô ấy bắt đầu nài nỉ, thì không thể dừng lại được. Cô ấy có thể lùi bước nếu tôi kiên quyết từ chối, nhưng về bản chất thì cô giống như một đứa trẻ phát hiện ra món đồ chơi mới—nói cách khác, nếu chưa được thử thì sẽ cứ mè nheo mãi không thôi. Tôi sẽ phải nghe cô ấy rủ rê đấu tập hết lần này đến lần khác cho tới khi chịu thua và chấp nhận.
“Chị vẫn đang hồi phục, nên làm ơn nhẹ tay thôi.”
“Vâng! Nhất định rồi!”
Cô ấy thật sự vui vì chuyện này nhỉ?
“Chị cứ dùng orison cũng được, kỹ năng hay gì đó cũng ok hết!”
“Ừ, biết rồi.”
Dù sao tôi cũng không định đánh thật, và cũng chẳng muốn để lộ bài, khiến bản thân bất lợi khi thời điểm đến. Quan trọng nhất là, tôi đang đóng vai một nữ tu mong manh, thuần khiết. Mà nếu tôi vô tình thể hiện kỹ thuật đủ để đấu tay đôi với Anh hùng, sẽ dễ gây nghi ngờ.
“Ôi Chư Thần, xin hãy ban cho con sức mạnh...”
Khi Cion đứng trước mặt tôi, ánh mắt lấp lánh phấn khích, tôi bắt đầu cầu nguyện và kích hoạt orison “Tăng Cường Thuộc Tính”. Vầng sáng nhẹ bao quanh cơ thể tôi là thứ cô ấy đã thấy khi tôi hỗ trợ các hiệp sĩ thánh chiến, và cũng có nhiều linh mục bình thường biết sử dụng thần chú này.
“Bắt đầu nha!” Cion hô to.
“Ừm, cứ vào đi.”
Bình thường tôi sẽ kết hợp thêm vài kỹ năng khác, nhưng thôi, thế này là đủ. Không mấy quan tâm đến trận đấu, tôi bắt đầu phản ứng khi Anh hùng áp sát.
Bốp, bốp bốp. Tôi đỡ các cú chém tay của cô ấy và lướt sang điểm mù ở phía tay thuận, rồi quét chân khiến cô mất đà. Tôi đã phá vỡ thế đứng của Cion, nhưng cô chỉ chống một tay xuống đất rồi tung loạt cú đá tiếp theo.
À, chiêu này tên gì nhỉ? Trông giống mấy trò nhào lộn... Tôi vừa đỡ vừa né, vừa suy nghĩ mông lung.
Khi Cion bắt đầu mất đà, tôi túm lấy mắt cá chân cô định kéo ngã, nhưng cô lại xoay người đúng lúc để lôi tôi theo xuống.
“Kh—…”
Ừm, đau đấy.
Tôi đúng là đang đánh quá hời hợt. Tôi chỉnh lại tinh thần và nghiêm túc hơn một chút. Nhảy bật dậy cùng lúc với Cion, tôi tung một cú đá trúng người cô.
“Gh—!”
Ồ, tôi đánh trúng rồi à?
Không tệ lắm so với người vừa khỏi bệnh. Tôi kiểm tra lại chuyển động linh hoạt của cơ thể, rồi lao lên tấn công lần nữa—
“Á—”
Quá tự mãn.
Có lẽ tấn công trực diện không hợp với tôi. Khi tôi tung nắm đấm về phía trước, Cion cúi người tránh với một tiếng cười khẽ. Rồi, từ khoảng cách sát ngực tôi, nắm đấm cô ấy vụt lên nhằm thẳng vào cằm tôi, không chút do dự. Tôi biết cú đó mà trúng thì sẽ rất đau, nên phản xạ tự nhiên.
“Tăng Cường Thể Chất!”
Tôi lập tức kích hoạt kỹ năng. Dưới hiệu ứng chồng lấp của kỹ năng và orison, tôi di chuyển nhanh đến mức siêu nhân, né được cú đấm từ dưới lên, dù phản ứng hơi muộn. Tôi xoay người, chọn góc thật chuẩn trong tích tắc ngắn ngủi.
Tiếc cho em nhé, Cion. Tôi hạ thấp hông, theo đà xoay người tung cú đá vòng ngang trực tiếp vào người cô—nhưng…
“Hả?”
Cion không còn ở đó.
“Chiếu tướng rồi!”
Tôi cảm nhận được các ngón tay của cô ấy chạm vào cổ tôi từ phía sau. Tôi đã khựng lại sau khi mục tiêu bất ngờ biến mất ngay khoảnh khắc tôi ra đòn. Khi nghe thấy tiếng cô ấy kiêu hãnh tuyên bố chiến thắng, tôi lặng lẽ hạ chân xuống và quay đầu nhìn lại.
“Em vừa nói gì về chuyện không dùng kỹ năng nhỉ?”
“À, ừm... Lỡ miệng?”
Tôi nhìn cô ấy chằm chằm hồi lâu.
Thôi, cũng chẳng quan trọng gì. Mặc kệ.
“Alicia...?”
“Không sao cả.”
Đối mặt với ánh mắt áy náy của cô ấy, tôi chẳng còn chút ý chí nào để cãi vã. Tôi đón lấy bàn tay mà cô đưa ra để đỡ tôi dậy rồi phủi bụi trên áo. Giận dỗi vì thua thì chỉ giống trẻ con mà thôi.
Quan trọng hơn, khi tôi chồng kỹ năng và orison lại, tôi cảm thấy cơ thể mình còn di chuyển mượt mà hơn bình thường. Có thể chỉ là cảm giác vậy thôi vì tôi vừa mới hồi phục.
“Hmm...?”
Tôi cũng chẳng rõ nữa. Dù sao thì cơ thể tôi không có cảm giác bất thường nào—chắc chỉ là tưởng tượng.
Khi tôi còn đang phân vân, tôi cảm nhận được một ánh nhìn rất rất háo hức đang chiếu thẳng vào mình.
“Gì vậy?”
Tôi cắt đứt dòng suy nghĩ và quay lại nhìn Cion, người đang nở một nụ cười ranh mãnh từ tai này sang tai kia.
“Trời ơi, em đoán đúng thật mà, phải không? Chị có năng khiếu thật đó, Alicia! Đánh nhau với chị còn vui hơn mấy tên hiệp sĩ gấp mấy lần luôn!”
“Họ là một đội được huấn luyện để chiến đấu theo đội hình. Chị chỉ là—”
“À à, em biết mà, biết mà. Chị là cô dâu của Các Vị Thần, không tham gia vào bạo lực, tất cả những gì chị biết chỉ là để tự vệ thôi. Không sao đâu, Alicia! Em không kể ai hết đâu!”
Tôi nhìn thẳng vào mắt cô ấy. “Thật không? Em hứa chứ?”
“Hả...? Ờ... Hứa?”
À ha, không tin nổi cái vẻ mặt đó rồi.
“Nếu em kể với bất kỳ ai, chị sẽ không bao giờ nói chuyện với em nữa. Rõ chưa?”
“Hả?!”
Cion vẫn xem chuyện này rất nhẹ nhàng, nhưng danh tiếng của tôi với tư cách cô dâu của các Vị Thần quan trọng đến mức không thể xem thường. Tôi đâu có đá vào đầu ông sếp ngốc trước mặt người khác, cũng chẳng dẫm lên ổng giữa bàn dân thiên hạ.
“Biết rồi mà...” cô nói. “Sẽ là bí mật giữa chúng ta thôi, được chứ? Nhưng... Sau này mình làm lại nữa nhé? Bí mật thôi?”
Thôi nào... kể cả khi em nói giọng nhỏ nhẹ dễ thương kiểu đó thì cũng không lay chuyển được chị đâu...
Thấy cuộc trò chuyện đã dịu lại, Atalanta (bé mèo cưng của tôi) lén lén lại gần tôi. Tôi bế nó lên và ôm nhẹ vào lòng.
“Em đúng là chơi không đẹp chút nào đấy, Cion...” tôi thở dài.
“Hả? Tại sao?”
“Vì em chẳng cần cố gắng gì mà vẫn khiến người ta phải để tâm, thế mới tệ.”
Bản chất và tài năng của cô ấy hoà hợp hoàn hảo; vì thế cô mới là người tiêu diệt được Ma Vương.
“Thật là, cái cô bé này...”
“Hử? Heh heh...” cô ấy bật cười khúc khích.
“Chị không khen em đâu.”
Ngay khoảnh khắc cuối cùng, khi tôi tưởng mình đã bắt trọn cô ấy trong tầm ngắm, thì bằng cách nào đó cô ấy lại biến mất. Cô ấy đã trượt khỏi tầm với của tôi... hoặc có thể chỉ là tôi nghĩ mình đã bắt được cô ấy. Tôi cũng không chắc chuyện gì vừa xảy ra nữa. Dù gì thì, kỹ năng chiến đấu tay đôi của cô ấy đúng là đáng kinh ngạc.
Lũ quỷ mạnh hơn con người về mặt thể chất, vậy mà Cion vẫn đi săn bọn chúng một mình; cô ấy luôn là một trường hợp ngoại lệ. Nhưng sau khi chứng kiến tận mắt trận đấu với tướng sói trắng tháng trước, tôi cảm nhận tận xương tủy rằng kỹ năng giết chóc của cô là thứ nhân loại cần. Đến mức này rồi thì tôi cũng phần nào hiểu tại sao Đức Hồng Y Glasses lại ra lệnh cho tôi phải “thuần phục” cô ấy. Mặc dù... cũng có vài người trong Giáo hội không thích ý tưởng đó lắm.
“Thôi, lo chi mấy gã không có mặt ở đây,” tôi lẩm bẩm.
Tôi vùi mặt vào lớp lông mềm mượt trên đầu Atalanta để nạp lại sinh khí. Đây là nguồn năng lượng mà ngay cả lời cầu nguyện cũng không thể mang lại. Tôi thở dài một hơi mãn nguyện.
“Này, Aliciiaaa...”
Cion nhìn tôi với ánh mắt hơi hờn dỗi. Tôi chẳng cần hỏi cũng biết cô muốn gì.
“Không. Làm ơn đừng lại gần, Cion. Em sẽ làm Atalanta sợ đấy.”
“Ơ mà, thôiii mààà...”
Cion phụng phịu, nhưng không là không. Có vẻ em ấy khiến bản năng động vật của nó cảnh giác; dù là lý do gì, thì Atalanta nhất quyết không chịu thân với cô ấy. Người ta vẫn nói mèo còn khó chiều hơn cả Thần linh mà. Chúng tôi đã thử vài lần rồi, và tôi không đời nào muốn làm Atalanta stress thêm nữa.
“Vả lại, chỉ cần bị mèo cào một vết thôi là người ta sẽ bắt đầu nghi rằng nhân vật được Thần che chở đã bị ruồng bỏ, và rồi em sẽ bị điều tra viên triệu tập đấy.”
“Em không muốn bị như vậy đâu...”
Trước đây, không ai có thể để lại một vết xước nào trên người Cion. Người ta bảo rằng cô được bao phủ bởi “tình yêu của Chư Thần”; điều đó khiến cô khác biệt hoàn toàn với các Anh hùng trước đó. Nhưng trong sự kiện tháng trước, sự bảo hộ đó đã biến mất. Khi Cion nhất quyết muốn ôm Atalanta, và tôi đồng ý cho cô ấy thử, con mèo đã cào một vết dài ngay mặt cô. Không sai vào đâu được—cô ấy bị trầy, và tôi đã hoảng loạn lao vào chữa trị ngay lập tức.
Giới lãnh đạo Giáo hội thì bịa ra cái lý thuyết vớ vẩn rằng tình yêu của Anh hùng có thể thay thế cho tình yêu của Thần, nhưng thực tế thì, giờ đây gần như bất kỳ ai cũng có thể giết cô gái này—nếu họ vượt qua được bản năng cảnh giác phi thường của cô.
“Aliciaaa!”
“Làm ơn đừng bám dính thế nữa. Ai biết được có ai đang quan sát đâu.”
“Mà thôiiii...”
Tôi thở dài. Thật lòng mà nói, dạo này Cion thân mật với tôi quá mức rồi. Chính tôi là người đã tiếp cận để khiến cô ấy mở lòng phục vụ nhiệm vụ ám sát, nhưng giờ cô hành xử như thế này lại thành ra rắc rối theo một kiểu khác.
“Lúc mới gặp, em còn chẳng thèm để ý đến chị cơ mà?”
“Grmmm...”
Tôi là cô dâu của các Vị Thần, chứ không phải cô dâu của Anh hùng. Vài kẻ ngồi viết mấy mệnh lệnh thiêng liêng có vẻ nghĩ khác, nhưng tôi chẳng quan tâm. Tôi phục vụ Giáo hội để bảo vệ lợi ích của bản thân, chứ không phải để làm lợi cho lũ linh mục tham lam, ích kỷ kia.
“Em thực sự ổn khi không quay lại tiền tuyến à?” tôi hỏi. “Chẳng phải em vẫn gửi tiền về trại trẻ mồ côi sao?”
“À... Thật ra thì em cũng vừa nhận tiền thưởng sau khi tiêu diệt con sói trắng, nên em muốn nghỉ một thời gian. Em có làm phiền chị không...?”
“Không hề. Chúng tôi rất biết ơn vì có em ở miền Nam... Chị chỉ lo không biết có phải chúng tôi đang độc chiếm em không thôi.”
“Em không thể để chị lại một mình được, Alicia. Với lại, biết đâu trong vụ ám sát các Hồng Y còn có những con quỷ khác nhúng tay vào nữa!”
“Chắc là vậy...”
Từ sau sự cố với Heavenfang, Cion trở nên bất thường quan tâm đến sự an toàn của tôi. Cô từng tuyên bố, với vẻ mặt vô cùng nghiêm túc:
“Nếu có chuyện gì xảy ra, lần này nhất định em sẽ bảo vệ chị, Alicia!”
Nhưng nếu cô ấy phát hiện ra rằng tôi đã che giấu sự thật về vụ việc đó, một phần lý do mọi chuyện thành ra thế này, liệu cô ấy có căm ghét tôi không...?
Không, kể cả khi vậy, vị Anh hùng cao thượng của chúng tôi chắc vẫn sẽ cố gắng tin tưởng tôi. Tôi đã lặng lẽ trượt vào khoảng trống trong trái tim cô, khoảng trống dành cho một thứ gì đó quý giá, dù bản thân tôi không hề có ý định như vậy. Có lẽ đó là ý muốn của Chư Thần.
Tôi cảm thấy có chút tội lỗi. Nếu tôi có thể gói gọn chuyện này như một phần công việc thì đã dễ hơn biết bao.
“À, xin lỗi nhé, Sơ Alicia! Tôi làm phiền một chút được không?”
Tôi ngẩng lên khi nghe thấy tiếng gọi bất ngờ từ đâu đó. Sếp tôi, Đức Hồng Y Glasses, đang vẫy tay từ cửa sổ tầng ba trong văn phòng của ông ta. Cái bản mặt ngu ngốc ấy chẳng tỏ ra một chút lo lắng nào cả.
“À...”
Tôi liếc nhìn Cion, phân vân liệu có nên đưa cô ấy theo không. Nhưng ông ta chỉ gọi tôi chứ không gọi Anh hùng, vậy chắc là kiểu công chuyện “riêng tư” rồi. Tôi đặt Atalanta xuống bãi cỏ.
“Xin lỗi, chị đi một lát rồi về,” tôi nói với Cion. “Em trông chừng Atalanta giúp nhé. Nếu nó định chạy ra ngoài thì cứ giữ lại.”
Tôi vừa nói vừa vuốt nhẹ đầu Atalanta. Cion cũng muốn làm thân với nó, nên chắc chắn sẽ không nằng nặc đòi đi theo tôi.
“Nhưng... Nó có sợ không? Chị chắc là ổn chứ?”
Con bé này lại nhát gan vào cái lúc kỳ cục nhất...
“Ổn mà. Chỉ cần em cho nó chút không gian riêng thôi.”
“Đ-Được rồi!”
Cion giơ tay tạo dáng móng vuốt mèo như kiểu cosplay, nhưng tôi thề là cô đang đứng tư thế chiến đấu. Khi nhìn cô, cả tôi và Atalanta đều căng thẳng theo phản xạ.
Trông cậy vào em đấy, Atalanta...
Atalanta ngẩng đầu nhìn tôi với vẻ mặt như muốn nói: Chị nghiêm túc đấy à? Thật luôn đấy hả?
Tôi thấy hơi áy náy, nhưng khi cân nhắc giữa nguy cơ bị nghe lén và sự an nguy của bé mèo yêu quý, cán cân chỉ hơi nghiêng một chút—chỉ một chút xíu thôi—về phía công việc của tôi.
“Nếu có chuyện gì xảy ra, chị sẽ chữa cho em nhé?”
“Mrr?!” Atalanta trố mắt nhìn tôi.
Tôi vỗ đầu nó nhẹ nhàng rồi quay đi, quay lại với nhiệm vụ—không phải với tư cách một nữ tu, mà là một điều tra viên. Tôi nghĩ mình còn nghe thấy tiếng mèo kêu oang oác phía sau, nhưng tôi đã hóa đá con tim và chuyển đầu óc sang chế độ công việc.
Những gì diễn ra sau đó, đến cả Thần cũng không được biết.
“Làm tốt lắm. Cô có thể xem kỹ trong báo cáo, nhưng tóm tắt thì như vầy: Các thành viên của Giáo hội đang bị sát hại dã man bởi một kẻ tấn công bí ẩn—tháng này đã có ba người, tổng cộng là mười sáu người từ trước tới nay. Tôi không thể nói chắc rằng không ai trong số đó có liên quan đến sự cố Heavenfang, nhưng dù sao thì, đây rõ ràng là tình huống khẩn cấp. Vì vậy, tôi sẽ cử cô đến để bảo vệ Thánh nữ tối cao Nevissa.”
Tôi nhìn chằm chằm qua bàn. “Xin lỗi, ngài vừa nói gì cơ?”
Gã sếp ngu ngốc của tôi, Hồng Y Salamanrius—một trong Bảy Hồng Y cấp cao, chỉ đứng sau Giáo hoàng về quyền lực—lần này lại có ánh nhìn nghiêm túc bất thường sau cặp kính dày cộm khi đưa cho tôi một xấp báo cáo. Tôi chưa bao giờ hiểu ông ta đang nghĩ gì, nhưng việc ông ta đi thẳng vào vấn đề thế này thì... lạ thật. Tôi im lặng cúi xuống đọc tài liệu.
“Thật sự ổn nếu tôi rời khỏi đây sao?” tôi hỏi chậm rãi. “Sao ngài chắc là ngài sẽ an toàn?”
“Cứ gọi là một thỏa thuận ngoài luật đi. Đức Giáo hoàng hiện đang hành hương ngoài Thánh Đô, và phần lớn các hiệp sĩ thánh chiến đều đang làm nhiệm vụ ngoài tiền tuyến, nên không còn đủ người bảo vệ thánh nữ. Đổi lại việc cử cô đi, tôi sẽ có quyền chỉ định người ngồi vào chiếc ghế cuối cùng còn trống trong Bảy Hồng Y. Phần thưởng xứng đáng với rủi ro.”
Ừ đấy, nghe hợp lý. Đúng kiểu bọn tham quan trong Giáo hội—lợi dụng “tình huống khẩn cấp” để giành thêm quyền lực. Không ngạc nhiên tí nào.
“Chỉ để chắc chắn thôi, chuyện này không phải do ngài giật dây đấy chứ, thưa Đức Hồng Y?”
“Không, vụ này không liên quan gì tới tôi cả.”
Câu trả lời nghiêm túc tuyệt đối đó làm tôi hơi rùng mình. Tôi thở dài. Nếu ông ta cứ tếu táo như bình thường, tôi còn có cớ đập ông ấy một trận không chút áy náy.
“Tại sao mấy việc kiểu này cứ rơi trúng đầu tôi vậy chứ...?”
Tôi lướt qua bản báo cáo. Toàn là chi tiết về nguyên nhân và thời điểm tử vong của các nạn nhân, tầng lớp xã hội, xuất thân, địa điểm các nhà thờ nơi họ phục vụ, v.v. Không có điểm chung nào hết—ngay cả phe phái họ thuộc về cũng lung tung cả. Nếu ai bảo hung thủ chỉ là kẻ đi lang thang giết bất kỳ ai không ưa, tôi tin ngay.
“Xin lỗi, nhưng hiện tại chúng ta hoàn toàn không có manh mối nào về động cơ hay danh tính hung thủ. Điểm sáng duy nhất là chưa có thương vong nào xảy ra trong Thánh Đô... Cũng còn vài nơi khác chưa bị ảnh hưởng, nhưng xét về rủi ro và đối sách, ưu tiên số một của chúng ta là củng cố phòng vệ tại thành phố nơi Giáo hoàng và thánh nữ cư trú.”
Nói cách khác: Chúng ta phải ngăn kịch bản tồi tệ nhất xảy ra...
“Về mặt chính thức, yêu cầu được đưa ra là cử Anh hùng Elcyon bảo vệ Thánh nữ,” Glasses nói tiếp. “Cô sẽ được cử đi với tư cách người trung gian và giám sát viên.”
“Nghe có vẻ dễ, nếu đúng là chỉ làm vậy thật...”
Thực tế thì mệnh lệnh thực sự của tôi chắc sẽ là giao việc bảo vệ cho Cion, còn tôi sẽ âm thầm điều tra và lần theo hung thủ.
“Tôi không hy vọng kẻ giết người sẽ tự nhiên chết ở đâu đó cách xa tôi à? Ví dụ như ngộ độc thực phẩm hay bị ngựa giẫm chẳng hạn.”
Biết đâu lại xảy ra thật thì sao.
“Đừng lo, sẽ ổn thôi. Tôi tin chắc cô sẽ vượt qua mọi rắc rối.”
“Ngài muốn tôi đập vỡ kính của ngài luôn không, thưa Đức Hồng Y? Tôi không muốn gặp bất kỳ rắc rối nào cả.”
Tôi trừng mắt nhìn Glasses. Hôm nay hắn ta hành xử còn ghê rợn hơn bình thường. Tôi sắp phải đi xa thêm một chuyến dài nữa, và tôi không thể chịu nổi cái ý nghĩ phải để tội nghiệp Atalanta lại cho thằng cha khốn kiếp này trông lần nữa. Nhưng, nói đi cũng phải nói lại, mang nó theo cũng nguy hiểm, đúng không...? Trong thời gian dưỡng thương trên giường bệnh, tôi đã có thể dành cho nó thật nhiều yêu thương và âu yếm, nhưng chia xa thì vẫn cứ đau lòng như thường.
“Trông cô có vẻ hơi lơ đãng đấy...”
Glasses ngồi xuống ghế, chống khuỷu tay lên bàn. Hắn đan hai tay lại che miệng, mắt nhìn thẳng về phía tôi. Cái tư thế đó... chọc tức không chịu được.
“Gì nữa đây?” tôi hỏi. “Nếu ngài còn gì để nói, xin vui lòng nói gọn như đã hứa.”
“Thật vậy. Chúng ta không nên giấu nhau điều gì. Những lời dối trá đáng kể nhất là những lời mang lại hạnh phúc.”
“Ngài đọc sách ngôn tình à?”
“Cô có thể sẽ gặp một vài cuộc chạm trán bất ngờ tại Thánh Đô, nhưng hãy cố gắng toàn tâm toàn ý với nhiệm vụ,” hắn đáp lảng.
“Tôi đoán đúng rồi, phải không?”
...Không phản hồi.
Làm ơn nói gì đi chứ.
“Mỗi cuộc gặp gỡ đều là một điều bất ngờ, đúng không?” tôi tự chêm vào. “Hiểu một con người là cả một chuỗi bất ngờ không hồi kết. Mỗi lần gặp gỡ là một lần bước vào thế giới mới đầy kỳ diệu.”
Nguồn: một cuốn sách tôi đọc khi nằm trên giường bệnh.
“Cô mới hồi phục nên chắc tâm trạng còn chưa ổn... Nhưng mà, dạo gần đây cô chua cay hơn xưa đấy nhỉ?”
“Không đâu, thưa Đức Hồng Y. Tôi chỉ là vừa có chút thời gian để suy nghĩ xem mình nên sống thế nào.”
Ít nhất thì, tôi vẫn chưa đập hắn... chưa. Như thế cũng đủ là biểu hiện hoàn mỹ của sự duyên dáng nữ tính, nếu hỏi tôi.
“Ừm... Cũng phải...” Glasses nói, trông hơi cụt hứng.
Không biết cái đồ khốn này đang hy vọng điều gì nữa.
“Dù sao thì, Sơ Alicia. Tôi chính thức ra lệnh cho cô bảo vệ Thánh nữ Nevissa và điều tra kẻ sát nhân. Tùy theo tình huống, cô có thể phải xử lý hắn tại chỗ, nhưng hãy cố bắt sống nếu có thể. Biết đâu hắn còn có cả một tổ chức đứng sau... Cô hiểu chứ?”
“Tất nhiên là tôi hiểu. Tôi trông có giống đồ ngốc không, thưa Đức Hồng Y?”
“Uầy, đáng sợ thật...”
Giờ thì hắn thật sự chọc điên tôi rồi. Tôi bước tới một bước, nhấc chân phải lên tung cú đá vòng ngang, dùng mũi chân đá bay cặp kính của hắn.
“Wah!”
Chiếc kính bay lên, xoay vòng một lát rồi rơi xuống giá sách.
Khỉ thật.
“Như ngài thấy đấy, tôi đã hồi phục hoàn toàn. Xin hãy yên tâm, thưa Đức Hồng Y.”
“À... Ừ... Nhân tiện, cô cũng cố gắng xử lý các vấn đề nhân sự xung quanh Thánh nữ giúp tôi được không? Nghe nói gần đây có chút bất hòa.”
“Đó là phần việc của tôi luôn à?”
“Không, nhưng mà... giúp tôi một lần nhé?”
Biến đi cho khuất mắt.
Mà này, dù tôi vừa đá cặp kính bay đi khá mạnh, tròng kính vẫn không hề sứt mẻ gì cả.
Chết quách đi.
“Vậy thì,” tôi nói, quay người bước ra. Không cần thiết phải tiếp tục cuộc đối thoại vô nghĩa này nữa.
“À, còn một điều nữa,” Glasses gọi giật lại ngay khi tôi đến cửa. “Tôi biết việc này không nằm trong công việc chính thức của cô, nhưng xin hãy, chia sẻ sự sáng suốt và hướng dẫn tinh thần với Thánh nữ, giúp xoa dịu những lo lắng của cô ấy, Sơ Alicia.”
“Tôi á? Ngài không nhầm người đấy chứ?”
“Không đâu, chính cô sẽ là người dẫn dắt Thánh nữ tối cao.”
Tôi chẳng biết hắn đang âm mưu cái quái gì, nhưng tôi cũng chẳng có quyền từ chối—giống như cái nhiệm vụ giết Anh hùng vậy. Lựa chọn duy nhất của tôi là gật đầu.
“Hiểu rồi. Tôi sẽ thân thiện, hòa đồng với Thánh nữ. Vui lòng ghi nhận điều đó, thằng khốn.”
“Xin nhờ cô vậy.”
Tôi quay trở lại sân và thấy Atalanta đang run lên vì căng thẳng trong khi Cion cứ nhìn chằm chằm vào nó. Tôi bế con mèo lên, giải thích tình hình cho cả hai. Chúng tôi sẽ chuẩn bị hành lý ngay trong ngày hôm đó; và sáng hôm sau, chiếc xe ngựa rung lắc nhẹ nhàng sẽ đưa chúng tôi rời khỏi Clastreach, Thành phố Cẩm Thạch từng bị chiến tranh tàn phá.
Dù đang cau có nghĩ về mớ kịch bản mới do Chư Thần đạo diễn đang chờ phía trước, chúng tôi vẫn cứ thế lên đường tới Eldias, Thánh Đô nơi Giáo hoàng cai trị.
Hành trình tới gặp Thánh nữ tối cao Nevissa Vernalia.


0 Bình luận