Vol 2: Nữ Đế Mạnh Nhất Mê Cung Cũng Cô Đơn [ĐÃ HOÀN THÀNH]
NGÀY 38 - ĐẦU BUỔI TRƯA: Tiểu thư Hơi Nước và Thiếu gia Vệt Sáng Bí Ẩn cho rằng mình không cần làm việc chỉ vì cô ấy là một bộ xương.
2 Bình luận - Độ dài: 3,486 từ - Cập nhật:
NGÀY 38
ĐẦU BUỔI TRƯA
Tiểu thư Hơi Nước và Thiếu gia Vệt Sáng Bí Ẩn cho rằng mình không cần làm việc chỉ vì cô ấy là một bộ xương.
HIỆP HỘI MẠO HIỂM GIẢ
KỸ NĂNG BÁO-LIÊN-THẢO của tôi dường như là một thứ tương đối xa lạ ở thế giới này. Gọi tôi là nạn nhân của nó cũng không ngoa. Kỹ năng đó hoàn toàn vô dụng!
“Woaaa! Cái này tôi nhận thật nhé? Thiệt không á? Mà nếu mà cậu lừa tôi thì tôi khóc đấy. Lấy rồi là không trả lại đâu! Tôi liếm nó cho chắc nhé, được không?”
Lão già thương này thiệt là dơ bẩn. Dơ bẩn trên mọi phương diện, bao gồm cả vấn đề vệ sinh, vì ổng đang liếm cây thương của mình. Không lẽ cứ phải trực tiếp chuyển giao thế này? Giờ tôi phải chứng kiến cảnh ổng dùng cái lưỡi bẩn thỉu của mình liếm cây thương.
“Haruka-kun, cậu chắc không? Tôi muốn đền đáp vì cậu đã cứu mạng tôi, nhưng tôi chẳng làm được gì cả…”
Lão già kiếm thì không liếm gì cả, thế nên tôi thấy khá là biết ơn. Bốn cô nàng còn lại nhanh chóng cảm ơn tui vì mấy món vũ khí rồi vội vã chạy thẳng đến sân tập luyện. Để tôi lại bị vây quanh bởi mấy ông già, như thường lệ!
Tôi chưa từng nghe nói về việc được triệu hồi đến một thế giới giả tưởng, chỉ để rồi đi đâu cũng bị bao quanh bởi mấy ông lão. Mấy cô gái xinh đẹp thì đã đi xa, tới sân tập rồi. Chuyện này chắc chắn có liên quan đến mị lực của tôi đúng không?
“Chà, không phải mấy ông đã đi tìm tui dưới mê cung suốt ba ngày sao? Mấy ông đi mãi tới tận tầng 30, trong khi tui về từ cổng dịch chuyển ở tầng 46 nhỉ? Cứ coi như đây là lời an ủi tinh thần đi? Biết không?”
Khi mấy ông già nghe tin tui rơi xuống cái bẫy hố, họ vội vàng lập một tổ đội để đi cứu tôi. Họ định gặp mặt các bạn cùng lớp của tôi rồi cùng nhau đi xuống tới tầng 30 thì nhận được tin báo rằng tôi đã trở về an toàn—họ chỉ vừa mới quay lại mặt đất. Họ trông khá thảm hại, nên tôi đã tặng cho họ vũ khí, và mọi chuyện trở nên ồn ào. Khi họ trở về bang hội, hình như nó trống rỗng.
Tính cả cây đinh ba từ lũ ếch, tôi đã thu thập được gần một ngàn vũ khí, nên vẫn còn thừa rất nhiều. Có những vũ khí hàng đầu từ mấy con minotaurs và những thứ tương tự, cùng hàng tấn từ mấy con rối và mấy con thằn lằn nữa, nhưng họ lại trân trọng từng cái. Thành phố này đã đủ nguy hiểm rồi, mà tôi lại cho đi chả được mấy cây vũ khí! Ngay cả những cây dùi cui cũng vậy, trong khi có hàng núi ở đây. Chỗ này đầy rẫy dùi cui, nhưng thôi... hả? Tôi có vừa thấy mấy bà vợ cầm dùi cui đứng nói chuyện trước tiệm rau không? Nói rằng họ sẽ đánh chồng nếu bị cắm sừng? Ừ, tôi nghĩ thà mạo hiểm ở mê cung còn hơn là trong thị trấn.
Mê cung đang chết dần, nhưng có tin đồn là vẫn còn quái vật ở phía trên tầng 46. Tôi có thể đánh bại chúng nếu bắt đầu từ tầng 31, có lẽ vậy... Không phải bây giờ, nhưng một khi tôi đã thành thạo mấy kỹ năng mới, có lẽ sẽ là một ý hay để đi đánh nhau với chúng. Tạm thời thì lũ goblin cũng được. Tôi vẫn rất có khả năng tự vấp ngã rồi đâm sầm vào mấy thứ linh tinh.
✦✧
Tôi nghe nói ngay cả Công tước Meripapa-san cũng đã cử lính đến để cố gắng giúp tôi. Tôi quyết định tặng cho họ món quà là những cây đinh ba. Tôi đã nói với bang chủ và đưa chúng cho ổng. Tôi đã hối lộ mấy cô lễ tân bằng bánh trái cây trước đó rồi, nên tôi không còn nợ họ gì nữa. Rơi xuống bẫy hố cũng vất vả với tôi lắm chứ bộ. Và cuộc sống vẫn chưa dễ dàng hơn sau khi tôi thoát ra. Đừng để tôi ngã xuống ngay từ đầu, chết tiệt!
Tôi quay sang Lớp trưởng Thiết giáp.
“Giờ tui về nhà đây. Nó ở trong rừng, muốn đi cùng không? Ừm, đó là một cái hang... trong rừng. Dù sao thì đó cũng là nhà tui, nên... có hứng thú không?”
Cô gật đầu. Dường như cô sẽ đi cùng tôi. Chuyện đó sẽ đẩy nhanh quá trình dọn dẹp lũ goblin! Hái thêm ít nấm cũng không có hại gì, vì tôi có thể bán chúng. Tôi cá là ở đó mọc đầy nấm.
Lớp trưởng và những người khác vẫn còn dấu X trên mắt, nên tôi quyết định để họ yên. Tôi không chắc đó là do bị đánh hay họ kiệt sức. Chà, có khi dấu X trên mắt là một trào lưu mới hot thì sao? Dù vậy, họ cũng nên trân trọng điều đó. Bị Hoàng đế Mê cung đánh là một trải nghiệm hiếm có và quý giá! Bình thường gặp một Hoàng đế Mê cung chỉ có nước chết.
Cô đánh tui suốt, tôi nói thật đấy. Và đó không phải là một trải nghiệm hiếm có. Cô đánh tui không nể nang gì cả! Có phải chủ nhân nào cũng bị người hầu của mình đánh mỗi ngày không?
Đây là lần đầu tiên tôi vào rừng sau một thời gian dài, và không có nhiều goblin hay kobold. Cấp độ của chúng cũng thấp hơn. Tuy nhiên, tôi thấy nấm ở khắp mọi nơi. Mấy cái này sẽ khiến cô chủ tiệm tạp hoá nghiện nấm mất.
Ánh sáng xuyên qua kẽ lá và làm khu rừng có vẻ sáng hơn. Cảm giác như cây cối đã được tỉa bớt, không còn quá rậm rậm.
Tôi sẽ không lên cấp từ những cấp độ thấp như thế này, nhưng nó vẫn là một bài luyện tập tốt, nên tôi quyết định đánh một vài con quái vật. Nó khó mà được xem là luyện tập... nhưng tôi quyết tâm săn chúng đến tuyệt chủng. Khoan đã, tôi không thể làm vậy nếu Lớp trưởng Thiết giáp đã giết sạch chúng trước!
“Này, để lại cho tui với! Tui muốn luyện tập. Không phải thỉnh thoảng tui cũng nên là người đi đánh người khác sao?”
Lớp trưởng Thiết giáp lắc đầu. Đi xuyên qua mấy cái cây, tôi chỉ có thể nhìn thấy những tàn ảnh mờ ảo của bộ giáp bạch kim lấp lánh của cô nàng, và cách ánh mặt trời lấp lánh trên thanh kiếm ấy khi cô tiếp tục xử tử hết con goblin này đến con goblin khác. Mấy người bạn luyện tập của tôi đang bị quét sạch hoàn toàn. Tôi lại bị định đoạt số phận là sẽ bị đánh vào ngày mai để thế chỗ cho chúng.
Chúng tôi đến hang động sau khi săn lũ goblin đến tuyệt chủng, và trời đã gần buổi chiều. Tôi muốn dọn dẹp, nên tôi quyết định sẽ ở lại một đêm rồi quay lại thị trấn. Chúng tôi có quá nhiều việc phải dọn dẹp, cả về căn phòng của tui lẫn số lượng goblin.
Tôi có thể đi sâu vào rừng để dọn dẹp kỹ hơn... rồi về nhà sửa sang lại chỗ ở, tất cả trước khi trời quá tối. Lớp trưởng Thiết giáp nhìn quanh hang động với vẻ đầy hứng thú. Đó có phải là đồ nội thất hiện đại, hay cô chỉ đơn thuần là trân trọng mấy cái hang động với tư cách là một Hoàng đế Mê cung cũ? Chờ chút, có phải cô đang định biến nó thành một mê cung không?! Tôi đoán mình luôn có thể tự sửa sang lại nếu cô thử.
Tôi đi vào rừng và phát hiện ra rằng mấy con quái vật thực sự yếu hơn. Tình trạng thiếu quái vật đang trở nên tồi tệ hơn. Chúng có thể sẽ tuyệt chủng hoàn toàn nếu tui không khởi xướng một sáng kiến nhân giống. Nói trước là: tôi sẽ không làm điều đó.
Tôi cũng không tìm thấy bất kỳ con vua nào. Thỉnh thoảng tôi lại bắt gặp một con goblin boss, nhưng dường như trò Ai Là Vua đã kết thúc vĩnh viễn rồi. Đây là một tin tốt.
Chà, nếu tính đúng ra thì đó không phải là tin tốt cho việc luyện tập của tôi. Nếu tôi không nhanh chóng săn chúng, sẽ không còn con nào để săn nữa! Nếu tôi chậm lại dù chỉ một chút, sẽ không còn một con goblin nào sống sót! Đây là một cuộc thi nghiêm túc, ai đến trước thì được phục vụ trước. Nếu Lớp trưởng Thiết giáp tham gia vào đợt đại hạ giá của tôi, cô sẽ nghiền nát tất cả mọi người để có được vị trí đầu tiên! Có khi chúng tôi phải đặt cho cô một chức danh mới: hoàng đế săn hàng hạ giá.
Kia rồi! Cuối cùng tôi cũng tìm thấy một con goblin lv 17. Nó mạnh nhưng chậm. Cấp độ của nó không đặc biệt thấp, nhưng nó hoàn toàn thảm hại khi gặp phải tôi sau khi tôi đã trao đổi vô số đòn đánh với hoàng đế trong sâu thẳm mê cung của cô ấy. Một cú đánh vô não của một con goblin đần độn chỉ khiến tôi thêm bực mình sau đó.
Tôi đi vào trung tâm khu rừng, tàn sát lũ goblin dọc đường đi, và vẫn không có con vua nào. Chắc mình hái một ít nấm rồi quay về thôi. Trời bắt đầu tối. Ngày mai, sau khi săn một vài con kobold, tôi có thể đi ngược dòng để tìm một vài con quái vật yếu hơn. Số lượng dùi cui của tôi tiếp tục tăng lên. Vẫn khó tin làm sao mà dùi cui lại phổ biến ở thị trấn đến vậy.
Giờ tôi có thêm nhiều nấm hơn nữa, tình trạng thiếu goblin đã dẫn đến việc nấm còn thừa nhiều hơn. Tôi có một số lượng khổng lồ nấm phục hồi thể lực và MP, nhưng tôi không thể tìm thấy bất kỳ cây nấm tiềm năng nào. Một điều đáng tiếc thật. Mấy cái đó ăn với nước tương rất ngon, và giờ tôi có gạo, nên tôi đã rất mong chờ. Nhưng ngay cả ông thần may mắn của tôi cũng không thể làm cho nấm tiềm năng mọc lên từ hư không được.
Tôi trở về hang động và bắt đầu dọn dẹp. Nó không mất nhiều thời gian với ma pháp, nhưng tôi tỉ mỉ hơn bình thường vì đây là lần đầu tiên tôi dọn nhà sau một thời gian dài. Lần cuối tôi ở đây là khi tôi chờ đợi ai đó; nơi này đã trống không hơn mười ngày rồi.
Tôi đoán giờ mình đã hoàn thành vai trò được mong đợi của một Hikikomori. Tôi đã đạt cấp 8 với danh hiệu Hikikomori, vậy tại sao tôi lại cảm thấy mình hiếm khi ở trong nhà mình?
“Giờ thì sạch bong rồi!” Tôi nói. “Tuyệt thật khi được ở đây lần nữa, Nhà ơi. Sau một thời gian dài. Ừm, dù đó là nhà tui, và tui có thể lướt đến đây như một chuyến đi trong ngày bất cứ lúc nào tui thích, tui đã không đến thăm nó trong một thời gian dài!”
Yep, giờ tôi đủ nhanh để đi từ thị trấn đến hang động của tôi rồi quay lại trong một ngày. Chắc chắn là nhờ kỹ năng Dịch Chuyển Thuật mới của mình, nhưng tôi vẫn chưa thử cái đó vì nó quá đáng sợ. Chưa có kỹ năng nào của tôi trở nên tốt cả. Tôi không thể tin tưởng chúng. Tôi đang ở trong một thế giới của ma thuật và kỹ năng nhưng thậm chí không thể sử dụng chúng vì chúng quá mờ ám? Chuyện quái gì đang xảy ra vậy?
Đi Bộ đã tiến hóa thành Thông Thạo Bộ Hành, nên tôi nhanh một cách kỳ lạ. Khi tôi vội vã, quãng đường dường như tự co lại; cảm giác thật kỳ lạ, như thể không gian đang gập lại trước mặt mình. Tôi muốn tìm hiểu nó nhưng tôi không thể dừng lại dù chỉ một giây, nếu không tất cả quái vật sẽ bị tiêu diệt! Thế nên tôi phải thử nghiệm một cách nhanh chóng, không có thời gian để kiểm tra cẩn thận. Tôi đã đâm sầm vào mấy con goblin ít nhất mười lần hôm nay rồi! Đau quá... nụ hôn đầu của tôi sẽ là với một con goblin vụng về mất thôi!
Tôi phải giết hết chúng! Tôi không thể mạo hiểm chuyện đó xảy ra!
Sau khi dọn dẹp bồn tắm, tôi cho nước nóng vào. À, một chiếc bồn tắm nước nóng cổ điển... Tôi phải dùng phong thuật để tạo ra mấy cái vòi phun bọt, nhưng nó vẫn là một cái bồn tắm nước nóng. Có lẽ là chiếc bồn tắm nước nóng duy nhất trên thế giới này.
“Lớp trưởng Thiết giáp, muốn tắm không? Cô có thể đi trước nếu muốn. Nó là một chiếc bồn tắm nước nóng, có vòi phun và các thứ, giống như một Cú Đánh Dòng Chảy Phun Sương có bọt ấy? Nhưng nó không phải kẻ thù của cô đâu! Không cần lo lắng!”
Lớp trưởng Thiết giáp trông bối rối. Rất tiếc, cô không hiểu câu nói ám chỉ về Gundam của tôi, và dường như đã quyết định sẽ tắm sau tôi. Tôi sẽ phải tự sử dụng Cú Đánh Dòng Chảy Phun Sương lên bản thân mình!
“Aaaaaaa, một bồn tắm nước nóng sau khi bị đánh quả thật rất khác. Cứ như là nước đang thấm qua và hồi sinh toàn bộ cơ thể mình vậy. Mình đang sống lại theo đúng nghĩa đen!”
Này, ừm. Không hiểu sao, kỹ năng Phục Hồi của tôi đã không tiến cấp thành Siêu Phục Hồi, mà lại thành Hồi Sinh. Tôi không được hồi phục nữa sao? Chỉ hồi sinh thôi à? Tôi nghĩ Hồi Sinh là một kỹ năng dành cho quái vật. Con người có thể hồi sinh sao? Tôi có thể dễ dàng gian lận cái chết đến vậy sao?
“Ờm…”
Tui có thể nhận ra từ Nguy Hiểm Cảm Tri của mình rằng Lớp trưởng Thiết giáp đã bắt đầu cởi giáp của mình ra. Tôi đoán là cô không thể chờ đợi để đi tắm, hoặc có lẽ cô háo hức cởi nó ra sớm. Dù sao thì, cô là một bộ xương. Cô là một đống xương hoàn toàn trần trụi khi tôi gặp cô lần đầu tiên. Tuy nhiên, tôi không cảm thấy thoải mái khi tắm cùng lúc với cô nàng… Sẽ không quá kỳ lạ nếu tôi giúp cô rửa xương ha?
“Sẽ xong sớm thôi!” Tôi gọi. “Chỉ cần đợi thêm chút nữa, vì tui đang tận hưởng việc ngâm mình ấ—” Tôi liếc qua. “ấy…? Không, không, không, không— Waaaaaa?!”
Khoan. Khoan, khoan, khoan. Nguy Hiểm Cảm Tri cho tôi biết đó là Lớp trưởng Thiết giáp. Chuẩn, cô... đã vào bồn tắm.
Cô đang đề nghị kỳ lưng cho tôi hay sao? Cô cảm thấy có nghĩa vụ phải làm công việc của một người hầu? Hay... tôi thậm chí không biết nữa. Bộ não của tôi hơi bị hỏng rồi, sự uy quyền của Suy Nghĩ Tối Thượng hoàn toàn thất bại. Chỉ là... gì cơ? Cái gì trong... cái gì? Cái gì, cái gì, trong cái gì?! Tôi đang nhìn ai vậy?!
Cô có đôi chân dài, thon gọn—cô đã có đôi chân dài, săn chắc, cân đối từ khi nào vậy?
Cô cầm một chiếc khăn trước ngực, và lưng cô hoàn toàn trần—chúa ơi, cô có đôi chân dài vãi!
Đúng vậy, siêu dài, và được bắt chéo một cách tinh tế ngay ở trên... đó là đôi chân của một nữ thần Bắc Âu hoặc có lẽ là La Mã, trắng như sứ và rực rỡ đến mức phải thốt lên khi nhìn vào—thật sự, cô gái xinh đẹp này là ai vậy?! Kiểu, đẹp đến mức chỉ cần một cái liếc mắt là đủ để nhớ đến cô cả đời... Lớp trưởng Thiết giáp đâu rồi? Chuyện gì đang xảy ra vậy?
Họ luôn nói với tôi rằng tôi bị điên, nhưng liệu tôi đã làm được điều đó cuối cùng chưa? Tôi đã phát điên rồi sao?
Cô có đôi mắt to tròn, đang nhìn thẳng vào mặt tôi. Chúng hơi trĩu xuống, hoàn toàn đáng yêu—và lạy chúa, lông mi của cô dài quá! Một chiếc mũi thanh tú. Những đường nét tinh tế. Cô gái này hoàn toàn xinh đẹp. Ý là, thế giới này đầy rẫy những chàng trai và cô gái đẹp trai, xinh gái trông giống người châu Âu, nhưng cô ở một đẳng cấp khác! Vô song, ngay cả giữa các người mẫu và diễn viên, tôi chưa bao giờ thấy một cô gái nào xinh đẹp đến thế, quyến rũ, thanh lịch, lộng lẫy, ngọt ngào và đáng yêu đến vậy... Và liệu cô có thể...?! Liệu cô có thể là người mà tôi nghĩ là cô không?!
“Ờmmmmm. Vậy, ơ… Cô có thiếu giáp, ưm, ý là một bộ xương, hay, ờm, kiểu như... Hoàng đế Mê cung, người luôn đánh tui là Lớp trưởng T… C-c-c-c-cô có phải... A-A-Angelica-san không?”
Cô gật đầu.
Cơ thể cô khá giống với hình bóng cong cong của bộ giáp, nhưng điều khiến tôi nhận ra là vẻ ngoài trang nghiêm và tư thế gần như quá hoàn hảo của cô nàng. Chúng hoàn toàn giống với Lớp trưởng Thiết giáp. Đây là Angelica-san sao? Tôi tưởng cô là một bộ xương! Tôi tưởng cô toàn là xương!
Nhưng cách cô gật đầu rất quen thuộc, và bên dưới đầu cô nàng, hai vật tròn tròn gật gật theo—to, quá to!
Cô có một nụ cười trên môi có thể thắp sáng cả thế giới. Nhưng cô ấy là một bộ xương mà? Tôi nghĩ. Và không có chủng tộc! Đó là những gì trạng thái của cô nói! Cô không dấu, hay bất cứ điều gì—và chờ đã! Tình huống này cực kỳ nguy hiểm đối với một nam sinh cao trung đang tuổi dậy thì! Đây là một khu vực nguy hiểm chết tiệt, ý là tôi có thể thấy hết tất cả m-m-m-mọi thứ?! Tiểu thư Hơi Nước? Thiếu gia Vệt Sáng Bí Ẩn? Hai người không làm việc gì cả! Tôi bắt đầu quá nhiệt rồi! Cái quái—?! Ôi, không, ôi, không, ôi, không, ôi, không... đã quá muộn rồi.[note78591]
Đây có phải là kiểu thức dậy vào buổi sáng với một cô gái mà không nhớ làm thế nào mình lại ở đó—trong đời thực?! Khoan đã, không, vẫn là buổi tối mà.
Tôi đã kỳ cọ sạch sẽ không sót chỗ nào. Mọi ngóc ngách, mọi kẽ hở, mọi lỗ. Tôi đã chà xát khắp mọi nơi, rồi đi nghỉ. Tôi nghỉ ngơi một cách trọn vẹn, đầy đủ, đẫm mồ hôi. Giống như bất kỳ nam sinh cao trung nào khác.[note78592]
Tôi đã làm được. Tôi đã vượt qua giới hạn của tuổi học sinh cao trung để bước vào nấc thang người lớn. Tôi đã làm chuyện đó với quái vật... Không, nhưng điều đó không quan trọng. Hoàn toàn không. Tôi sẽ không bao giờ gặp lại một cô gái xinh đẹp như cô nữa. Kiểu, không bao giờ.
Cảm giác khá kỳ lạ khi đã trải nghiệm... chuyện đó... với một người hầu? Không phải tất cả những điều đó đều là cố ý, nhưng cô đang mỉm cười và hạnh phúc nên tôi nghĩ là không sao đâu. Có lẽ vậy? Có thật là không sao không? Nó thật sự là tuyệt vời. Nhưng, biết không, liệu nó có thực sự ổn không?
✦✧
Sau tất cả những lời than vãn của tôi về việc thiếu nữ quái vật trong mê cung, dường như tôi đã có một người đi cùng mình suốt cả thời gian đó.
[note78593]


2 Bình luận