Vol 2: Nữ Đế Mạnh Nhất Mê Cung Cũng Cô Đơn [ĐANG TIẾN HÀNH]
NGÀY 37 - CUNG ĐIỆN CÔNG TƯỚC: Tất cả những gì tôi làm là đổi tiền của mình trong thị trấn và lấy những gì họ nợ tôi, nhưng bây giờ tôi lại bị phỉ báng!
0 Bình luận - Độ dài: 2,162 từ - Cập nhật:
NGÀY 37
Tất cả những gì tôi làm là đổi tiền của mình trong thị trấn và lấy những gì họ nợ tôi, nhưng bây giờ tôi lại bị phỉ báng!
THÀNH PHỐ OMUI
CUNG ĐIỆN CÔNG TƯỚC
PHẢI MẤT CẢ TUẦN để chuẩn bị, nhưng thật không may, đã quá muộn. Phải mất một thời gian dài để triệu tập và tổ chức các binh lính.
Mọi người đều lo lắng về khả năng làm suy yếu hệ thống phòng thủ của thành phố. Chúng tôi đã thảo luận kỹ lưỡng liệu có nên sử dụng các mạo hiểm giả bình thường làm lực lượng phòng thủ của nơi này hay không; mọi người đều nói rằng nếu cậu ấy thực sự rơi xuống tầng dưới cùng của Tối Thượng Mê Cung, thì cậu ấy đã chết từ lâu rồi.
Tất cả đều là những điểm hiển nhiên. Tuy nhiên, điều họ không nhận ra là một điều gì đó đã xảy ra ở Omui. Chỉ có một mình tôi biết về nó. Đó là lý do tại sao tôi phải cứu cậu ấy. Chuyện là, một cậu bé duy nhất đã cứu toàn bộ công vương Omui.[note78364]
Cậu ấy đã sẵn sàng hy sinh bản thân để cứu tôi, vì vậy tôi phải làm điều tương tự để đền đáp. Tôi nợ cậu ấy điều đó.
✦✧
Cậu bé này là ân nhân của chúng tôi, và do đó là ân nhân của những người cai trị vùng đất này qua nhiều thế hệ. Tuy nhiên, khi chúng tôi tập hợp quân đội và vật tư của mình và chuẩn bị ra ngoài để cứu cậu ấy, Hiệp hội Mạo hiểm giả, những người đã đi trước chúng tôi để cố gắng giúp đỡ, đã quay trở lại.
Tôi run rẩy vào lúc đó, khi kịch bản tồi tệ nhất thoáng qua trong tâm trí—rằng cậu ấy đã chết trước khi tôi có thể trả ơn vì đã cứu chúng tôi. Trước khi tôi có thể làm bất cứ điều gì.
Nhưng cậu đã trở lại. Và đó là một sự trở lại tuyệt vời—cậu ấy đã chiến thắng, đã giết chết Hoàng đế Mê cung. Cậu ấy đã thực hiện một trong những ước nguyện tha thiết nhất của chúng tôi. Một cậu bé xa lạ, ở một nơi xa lạ, đã một mình tạo ra một phép màu.
✦✧
Những cuộc họp sau đó của chúng tôi lặp đi lặp lại, vô nghĩa. Tại sao vẫn phải tổ chức các cuộc họp? Chúng tôi biết chuyện gì đã xảy ra, và bây giờ nhiệm vụ của chúng tôi là chấp nhận nó. Các cuộc họp hoàn toàn không cần thiết.
"Chắc chắn việc Hoàng đế Mê cung đã bị giết là một điều tốt?"
Với kết luận đó, cuộc họp của chúng tôi cuối cùng đã kết thúc. Mọi thuộc hạ của tôi đều bối rối, nhưng họ nhận ra đó là một điều tốt khi những thảm họa tiềm tàng trong tương lai đã bị loại bỏ. Đó là kết luận duy nhất bọn tôi có thể đưa ra.
Đây là một phước lành chưa từng có đối với thành phố của chúng tôi. Các thương gia đã mua một lượng lớn ma thạch từ Hiệp hội Mạo hiểm giả. Cửa hàng tạp hóa và cửa hàng vũ khí nhỏ bé, tầm thường của chúng tôi đã bán những món hàng mà thông thường chỉ có thể mua từ các đại lý lớn. Vùng đất nghèo nàn, tầm thường của chúng tôi, chỉ nổi tiếng về nấm, giờ đây lại tràn ngập những vũ khí mạnh mẽ.
Thành phố của chúng tôi là mục tiêu của một cuộc đại náo quái vật nhưng không hề chịu một thương vong nào. Hơn thế nữa! Thay vào đó, chúng tôi đã nhận được một khoản lợi nhuận bất ngờ từ ma thạch và trang bị. Thành phố của chúng tôi trở nên giàu có.
Mỗi ngày, các thương nhân từ khắp vương quốc tụ tập và gửi tiền đổ xuống chúng tôi như mưa. Việc kinh doanh bùng nổ và vẫn đang phát triển.
Biên giới nguy hiểm nhất của chúng tôi, chỉ trong vài ngày, đã biến thành một nguồn tài nguyên đáng kinh ngạc và sinh lợi. Mọi người không bao giờ có thể mơ rằng vùng đất này sẽ trải qua một sự phát triển kinh tế nhanh chóng như vậy. Mọi người đều rất phấn khởi.
Tất nhiên, tôi cũng vậy. Nhưng tôi biết điều gì đang thực sự xảy ra.
Khu rừng được biết đến là một nơi độc ác, một mớ hỗn độn của cái chết thường xuyên sản sinh ra các nhóm quái vật. Nó đã gây ra những cuộc đại náo quái vật đã phá hủy toàn bộ các thành phố. Số lượng quái vật đang giảm—có tin đồn rằng các quái vật lớp vua đang chết dần, dẫn đến ít quái vật hơn nói chung. Bất kể thế nào, chúng tôi không còn phải lo lắng về những cuộc đại náo quái vật trong thời gian này.
Sau đó là mê cung huyền thoại gần thành phố của chúng tôi, được biết đến với nhiều tên gọi khác nhau, bao gồm "Tối Thượng Mê Cung." Nếu một cuộc đại náo quái vật xuất hiện từ sâu bên trong nó, nó sẽ không chỉ phá hủy thành phố và công quốc này, mà là toàn bộ vương quốc. Những con quái vật của nó mạnh mẽ đến vậy; nhiều con bên trong được cho là đã đạt đến cấp tối đa 100. Cho đến nay, điều tốt nhất mà chúng tôi có thể hy vọng là giảm số lượng của chúng ngay cả một chút. Giờ đây, mê cung đó đã chết.
Thành phố của chúng tôi trở nên giàu có vào cùng ngày hôm đó, và trước khi chúng tôi kịp nhận ra, hòa bình đã ngự trị. Là những người lãnh đạo, chúng tôi đã không làm gì, nhưng thị trấn của chúng tôi vẫn trở thành một nơi tuyệt vời. Không có gì lạ khi, thiếu bất kỳ manh mối nào về những gì đã gây ra tất cả những điều này, tất cả các cố vấn của tôi đều bối rối.
✦✧
Tôi cũng bối rối. Nhưng tôi biết một điều chắc chắn.
Tôi biết điều gì đã gây ra sự thịnh vượng chưa từng có này.
Tôi biết tại sao khu rừng của chúng tôi bây giờ lại an toàn.
Tôi biết tại sao chúng tôi sống sót sau cuộc đại náo quái vật.
Và tôi cũng biết ai đã giết Tối Thượng Mê Cung.
Tôi biết nguyên nhân duy nhất.
Đó là cậu bé ngoại quốc tóc đen, mắt đen đã cứu mạng tôi và mạng sống của gia tộc tôi. Cũng như những người bạn đồng hành của cậu ấy.
Một nhóm ba mươi du khách đã đến thị trấn của chúng tôi, và họ đã mang đến tất cả những điều này.
Chúng tôi, những người cai trị thành phố này, đã không làm gì. Cho dù chúng tôi đã vật lộn và chiến đấu đến đâu, chúng tôi cũng không bao giờ có thể ngăn chặn thảm kịch ập đến lần nữa. Tất cả những gì Omui đã từng là một vùng đất nguy hiểm, nghèo khổ.
Người dân của chúng tôi có lẽ đã không nhận ra rằng chúng tôi đã được tái sinh. Trước đây, thảm kịch ập đến với thị trấn của chúng tôi hết lần này đến lần khác—đó là nhiệm vụ của chúng tôi để chấm dứt nó. Là những người cai trị vùng đất này, chúng tôi tồn tại để cứu người dân của chúng tôi. Chúng tôi sẽ mạo hiểm tất cả chỉ vì một người dân nếu chúng tôi có thể.
Chúng tôi là một con đê chắn sóng cho vương quốc, nơi chỉ là một thị trấn bị bỏ rơi. Điều đó càng cho chúng tôi lý do để mang lại dù chỉ một chút hạnh phúc thoáng qua cho người dân. Chúng tôi muốn kiềm chế sự bành trướng của khu rừng bằng một cách nhỏ nhoi nào đó, với hy vọng trì hoãn trận lũ lụt được dự báo từ mê cung trong một khoảnh khắc. Nhưng ngay cả khi chúng tôi có thể ngăn chặn điều không thể tránh khỏi, thị trấn của chúng tôi vẫn bị diệt vong. Tôi đau lòng muốn bảo vệ thần dân của tôi.
Sau đó, đột nhiên, tất cả các vấn đề của chúng tôi đã được giải quyết. Thị trấn và vùng đất của chúng tôi trở nên yên bình và giàu có. Cuộc sống đã quá tàn khốc cho đến thời điểm này đến nỗi chúng tôi đã quen với việc sống ở một vùng đất thiếu hy vọng.
Bây giờ ma thạch và vũ khí được bán trong thị trấn có giá trị đủ để thu hút các thương gia từ khắp nơi trên thế giới. Làm thế nào chúng tôi có được những món đồ như vậy, và nhiều đến thế?
Câu trả lời rất đơn giản: cậu ấy đã giết nhiều quái vật đến vậy.
Cuộc đại náo quái vật đã bị chặn lại trước khi nó đến thị trấn của chúng tôi, và bây giờ khu rừng nằm yên bình. Mê cung đã bị phá hủy. Thành phố của chúng tôi thịnh vượng sau đó.
Lý do cho điều đó cũng rất đơn giản. Tất cả các mối đe dọa đối với vùng đất của chúng tôi đã biến thành các nguồn thu nhập. Những con quái vật chết chóc đã biến thành hàng hóa cao cấp. Thị trấn của chúng tôi bây giờ vừa yên bình vừa giàu có cùng một lúc.
Sự yên bình và an ninh của người dân chúng tôi là điều mà chúng tôi thậm chí không thể ước trong những giấc mơ điên rồ nhất của mình, nhưng thành phố của chúng tôi lại tràn ngập những khuôn mặt tươi cười và tiếng cười bất tận. Mọi người đều hạnh phúc, và hạnh phúc đó tiếp tục mỗi ngày.
Hạnh phúc từng không thể tưởng tượng được đối với người dân của chúng tôi đã chảy qua thị trấn của chúng tôi như một dòng sông. Tổ tiên của chúng tôi đã chết trong khu rừng đã chờ đợi và cầu nguyện cho ngày này trong nhiều năm.
Và thế mà, không ai thực sự hiểu được.
Cuộc sống tốt đẹp. Các cửa hàng đầy khách hàng, các cửa hàng đầy hàng hóa. Cuộc sống dễ dàng hơn. Mọi thứ chỉ có thể tốt hơn từ đây—tôi biết mọi người đều cảm thấy như vậy.
Nhưng mọi người không thể đánh giá cao rằng chúng tôi thực sự đã được tái sinh, rằng chúng tôi đã được cứu, ngay lúc này. Sẽ cần thời gian.
Thành phố của chúng tôi về cơ bản đã trở thành trung tâm của sự giàu có của vương quốc. Các khoản đầu tư khổng lồ bắt đầu lưu hành và làm giàu cho toàn bộ vùng đất. Không có gì đe dọa cướp đi hạnh phúc của chúng tôi. Thị trấn nghèo nàn, đầy khó khăn của chúng tôi đã biến thành một thị trấn giàu có, yên bình trước khi bất kỳ ai có thời gian để nhận ra. Những cư dân từng bị bao vây bởi bi kịch giờ đây đã có lý do để vui mừng.
Người đứng sau tất cả không tô vẽ cho những việc làm của mình, và cậu ấy sẽ không nói nếu bạn không hỏi. Đó là lý do tại sao không ai biết câu chuyện thật về việc thị trấn bi thảm của chúng tôi đã trở thành một thành phố của những nụ cười như thế nào.
Tổ tiên của chúng tôi đã hy sinh mạng sống của họ để bảo vệ thành phố này khỏi vô số tai họa. Họ đã bảo vệ chúng tôi, mơ về một tương lai tốt đẹp hơn mà không bao giờ đến. Và những sự hy sinh đó đã không làm giảm bớt những tai họa đang giáng xuống thị trấn này. Nó cứ tiếp tục hướng tới bi kịch, không quan tâm đến mạng sống của những người dân đang ngã xuống bên đường. Tất cả những gì nó có thể mong đợi là những bất hạnh hơn nữa... và rồi một ngày nọ, dường như từ hư không, nó trở nên hạnh phúc.
Đó là lý do tại sao mọi người bối rối, ngớ ngẩn. Chúng tôi chỉ biết đến nỗi buồn. Đây là phép màu đầu tiên mà chúng tôi từng thấy.
Tôi... rất mừng. Đó là tất cả những gì tôi có thể cảm nhận. Điều đó cũng đúng với tất cả mọi người.


0 Bình luận