Vol 2: Nữ Đế Mạnh Nhất Mê Cung Cũng Cô Đơn [ĐANG TIẾN HÀNH]
NGÀY 32? - TẦNG 69: Quá phụ thuộc vào kỹ năng cheat, rồi ta sẽ quên mất năng lực nền tảng quan trọng đến nhường nào!
0 Bình luận - Độ dài: 2,221 từ - Cập nhật:
NGÀY 32?
Quá phụ thuộc vào kỹ năng cheat, rồi ta sẽ quên mất năng lực nền tảng quan trọng đến nhường nào!
TỐI THƯỢNG MÊ CUNG
TẦNG 69
CĂN PHÒNG ẨN MÌNH Ở MỘT NƠI XA XÔI. Liệu tôi có thể gọi đây là phòng ẩn khi tôi có thể nhìn thấy nó bằng kỹ năng Bản Đồ của mình? Đúng nghĩa là tôi không thể bị lạc trong cái gọi là mê cung. Nhưng dù vậy, nó vẫn xa vời vợi!
Khi cuối cùng chúng tôi cũng đến được căn phòng ẩn ngu ngốc xa xôi đó, cả hai tìm thấy một con Cự Cú… hay đúng hơn là những con Cự Cú. Không, tôi không muốn những con này làm linh vật hộ mệnh đâu, chúng còn tệ hơn cả làm trật khớp vai của tôi nếu chúng cố gắng đậu lên vai! Tôi sẽ bị nghiền nát mất! Tôi còn nghĩ chúng sẽ vồ lấy tôi làm con mồi trước khi đậu lên vai tôi ấy chứ. Và rồi chúng sẽ ăn thịt tôi! Tôi là con mồi của chúng mà!
Tôi dùng Giám Định. “Cự Cú, Lv: 69.”
Thôi được rồi, lãng phí thời gian thật. Điều tôi thực sự muốn biết là làm thế quái nào mà chúng lại vào được căn phòng này ngay từ đầu. Cơ thể chúng lớn hơn nhiều so với lối vào. Liệu chúng có lớn lên sau khi vào phòng và không thể rời đi được không? Tôi cũng chẳng thấy cái bẫy nào xung quanh cả. Căn phòng hoàn toàn chật kín cú!
Lớp trưởng Thiết giáp Lườm và tôi đã đâm chết những con cú bất động, vẻ mặt hoàn toàn vô cảm. Chúng tôi không thể vào cho đến khi chúng biến thành ma thạch.
Bây giờ là lúc thích hợp để nghỉ ăn. Bánh mì và bít tết!
Nghe có vẻ sang chảnh hơn thực tế, tôi nghĩ; bữa ăn của hai đứa chỉ là bánh quy và thịt khô, hâm nóng trên lửa. Cái túi bí ẩn của Làng Dân A rất phù hợp để đựng thức ăn bảo quản, nhưng tôi không biết mình đã dự trữ bao nhiêu. Tất cả những gì tôi có chỉ là các loại thức ăn bảo quản tôi mua từ cửa hàng tạp hóa. Tôi phát ngán chúng rồi. Tôi khao khát một bữa ăn tử tế ở một nhà hàng.
Cuối cùng, xác Cự Cú biến mất và biến thành những ma thạch khổng lồ, cộng thêm rương kho báu của căn phòng ẩn. Mà tất nhiên, chẳng cần chìa khóa. Tại sao những con cú đó lại mất nhiều thời gian để biến thành ma thạch vậy chứ?
Rương kho báu có một đôi giày: “Giày Bám Dính: Cho phép người dùng đứng trên tường và trần nhà.” Tuyệt vời! Kết hợp với Không Hành thì sẽ rất hữu ích, dù bất cứ khi nào tôi tìm thấy một vật phẩm có vẻ hữu ích thì tôi lại chẳng bao giờ có cơ hội dùng nó! Thật đấy! Rương kho báu này cũng không khóa, vậy thì cái quái gì tôi phải làm với cái chìa khóa ma thuật của mình đây? Tôi cũng chưa gặp phải một cái bẫy nào kể từ khi có Bẫy Nhẫn. Giày Bám Dính sẽ chẳng có ích gì từ giờ trở đi đâu, cứ xem lời tôi nói đi. Chúng sẽ chỉ xuất hiện trong một vai khách mời là cùng… giống như mấy thứ rác rưởi mà tôi đã luyện tập đến chảy máu ở tập trước thôi!
Lớp trưởng Thiết giáp Lườm ra hiệu rằng cô không cần chúng, nên tôi thêm đôi giày vào “Giày Da?” của mình, và thử chúng. Chúng mềm hơn một chút và bám tốt hơn… đó là lợi ích tốt nhất cho đến nay!
Đó chính là điều làm nên sự tuyệt vời của giày dép mà! Lợi ích thực sự của Giày Bám Dính, đã được tiết lộ!
Tôi thử chạy vòng quanh với chúng. Chúng không tốt bằng những đôi giày chạy bộ đắt tiền nhưng chắc chắn thoải mái hơn giày thể thao thông thường. Đệm chắc chắn, và độ bám cực tốt. Đi lại dễ dàng quá!
Từ góc độ thế giới hiện đại, những đôi giày họ bán ở đây—giày đế da, hoặc giày được gia cố bằng một miếng kim loại ở mặt sau—không bám tốt và rất mỏi chân khi mang. Phần tôi thích nhất ở Giày Bám Dính là đế. Chúng mềm mại và co giãn, giống như rơm vậy.
Những điểm nổi bật của Giày Bám Dính là miếng lót êm ái và độ bám, tôi nghĩ. Mình sẽ mua những đôi này ngay lập tức.
✦✧
Bây giờ tôi đã biết rõ hơn là không nên mong đợi nhìn thấy bất cứ điều gì thú vị khi tôi nhìn trộm, nhưng phòng trường hợp, tôi đã nhìn trộm ở tầng 68. Kỳ vọng chỉ làm cho kết quả thêm đau lòng mà thôi. Ý là, tôi đã nhìn trộm một đám xác sống từ góc thấp, trời đất ơi! Thật là chấn động tâm lý! Chúng đúng là đang phân hủy mà!
“Dê Gia Tốc, Lv: 68.” Liệu những tầng 60 chỉ có những con quái vật mềm mại thôi sao? Những con dê ngày càng mềm mại hơn khi chúng tôi đi, điều này chỉ khiến tôi muốn ngủ trưa với chúng. Ngồi giữa tất cả bộ lông mềm mại đó… Những con cú ở tầng trước mời tôi ngủ, và bây giờ những con dê ở đây cũng làm vậy. Không mềm mại như cừu, nhưng vẫn khá đáng yêu. Đủ gần để đếm chúng khiến ta buồn ngủ. Có bao nhiêu con trong số chúng? Gần… 70? Mắt tôi bắt đầu nhắm lại… có lẽ… nhiều hơn…
Ái chà! Tôi giật mình tỉnh dậy sau một cái thúc mạnh từ Lớp trưởng Thiết giáp Lườm. Suýt nữa thì ngủ gật! Chúng thậm chí còn không có kỹ năng gì đặc biệt mà suýt chút nữa đã khiến tôi ngủ thiếp đi. Các hầm ngục thực sự rất nguy hiểm.[note77987]
Tôi nhìn kỹ hơn. Tôi đoán chúng tăng tốc để tấn công bằng đòn lao tới, vì chúng có khả năng kháng va chạm và mọi thứ; thả chúng qua một cái lỗ cũng chẳng làm chúng đau. Chúng tôi có thể cố gắng hạ gục từng con một, nhưng sẽ mất hàng giờ! Hơn nữa, đối đầu trực diện với một con quái vật lv 68 vẫn cảm thấy quá nguy hiểm.
Tôi thử ném cho chúng một ít nấm tê liệt và nấm độc, nhưng chúng hoàn toàn phớt lờ. Chúng dường như chỉ ăn cỏ. Chúng cũng kháng phép. Chắc bộ lông mềm mại của chúng là lá chắn!
Tôi thực sự không muốn tham gia vào một cuộc cận chiến với một đám quái vật lv 68. Tôi có thể thử tung ra một đòn tấn công bất ngờ, nhưng chúng có khả năng kháng va chạm, nên có thể còn không phá được phòng thủ của chúng. Ném đá cũng không có tác dụng, hay thuốc độc cũng vậy.
Tôi thậm chí còn không còn đủ dầu để tấn công bằng lửa! Thật lãng phí. Tôi muốn dùng nó để làm đồ chiên mà.
Chúng có lẽ sẽ lao thẳng vào tôi, nên tôi có thể dùng Không Hành để bay lên trên chúng, bay qua tầng, và bỏ qua hẳn tầng này, nhưng tôi cũng không thể ép Lớp trưởng Thiết giáp Lườm tự mình chiến đấu với tất cả chúng. Công bằng mà nói, cô có lẽ sẽ đánh bại chúng, nhưng tôi sẽ bỏ bê trách nhiệm của một chủ nhân. Mị lực của mình đã đủ tệ rồi.
Ôi không—sừng của chúng là mũi khoan! Tôi không muốn chúng tấn công tôi như vậy. Khoan đã—tôi biết một cô gái có những con dê như thế này! Trong bộ anime cũ Heidi, Cô Bé Vùng Alps—từ khi nào mà cô ấy lại có một đàn Dê Gia Tốc giết người vậy?! Heidi đáng sợ hơn vẻ ngoài của cô ấy nhiều!
Xét đến việc chúng có Kháng Va Chạm nhưng không có Kháng Chém, có vẻ như một chiến thuật tốt là sử dụng Không Hành để bay lên trên rồi đâm chúng bằng kiếm và giáo, nhưng… chúng vẫn có thể tấn công tôi bằng những cái sừng khoan chết tiệt đó mà?!
Vậy là tôi đã mở các lỗ trên trần nhà và bắt đầu đâm những con dê đang kêu bee bee từ phía dưới. Mình đã suy nghĩ quá nhiều rồi, vấn đề lớn nhất là nếu tôi không hạ gục chúng chỉ bằng một nhát đâm thì chúng sẽ tăng tốc bỏ chạy. Nhưng tiếng kêu bee bee của dê… tiếng “maaaaah!” đau đớn đó… Giết quái vật đang gây ra tổn thương tâm lý nghiêm trọng cho tôi. Đây có phải là một cái bẫy hầm ngục khác không? Một cái bẫy tâm lý? Nước mắt tôi đã chảy dài! Lớp trưởng Thiết giáp Lườm vỗ lưng tôi. Tôi đã sẵn sàng đổi chỗ và trở thành người hầu của cô ấy!
Cuối cùng, chúng tôi đã thu được rất nhiều ma thạch.
✦✧
Tiếp theo, tầng 67, cuối cùng thì cũng xong một phần ba, có lẽ họ sẽ chơi bài 1/3 Pure Heart Emotion đấy, bài hát của Ruroni no Kenshin. Pure Heart Emotion hiện tại của tôi là một tổn thương nặng nề sau khi nghe tiếng kêu chết chóc đau đớn của những chú dê đáng yêu kia. Mị lực của tôi đã chôn sâu thêm ba mét xuống lòng đất, gần đến lớp magma trong vỏ Trái Đất rồi. Có lẽ hy vọng duy nhất để tìm lại mị lực của tôi bây giờ là nó phải phun trào lên như một mạch nước nóng?
Khi tôi mở một cái lỗ và nhìn trộm qua, tôi thấy một “Tà Nhãn, Lv: 67.” Nghe có vẻ như thiếu Pure Heart Emotion đối với tôi! Ngay cả cái tên của nó cũng đã là quỷ dữ rồi.
Tôi đoán nó có nghĩa là “con mắt ác quỷ,” một con quái vật mắt khổng lồ có thể nguyền rủa một người chỉ bằng một cái nhìn. Những thứ đó khá phổ biến vào năm hai sơ trung của tôi. Tà Nhãn có tất cả mọi thứ từ Truy Vết Kẻ Địch và Cảm Ứng cho đến Phát Hiện Hiện Diện, từ Cảm Ứng Thị Giác đến Phát Hiện Nguy Hiểm, chưa kể Tà Nhãn, Pháp Nhãn, Trạng Thái Bất Thường, Đột Tử, và Kháng Ma Thuật Hoàn Hảo—cái chó má gì thế, thứ này thật vô lý! Chỉ có một con thôi, nhưng dù vậy, chẳng phải như vậy là không công bằng sao?
Liếc… Liếccc.
Nó… nhìn tôi! Không, không, không, nó nhận ra tôi đang nhìn trộm và nhìn thẳng vào tôi, thế là mắt chúng tôi chạm nhau! Hả, sự hiện diện của nó biến mất? Này! Tà Nhãn-san đi đâu rồi?
Tôi vội vàng chạy trốn, chạy nhanh nhất có thể, đạt tốc độ tối đa, và khuấy động không khí khi tôi lao về phía tầng 67. Tôi đang sục sôi giận dữ. Mình sẽ dạy cho con mắt đó một bài học! Tôi sẽ cho nó thấy! Nó đáng bị đánh cho một trận! Tôi lao lên cầu thang và xông vào căn phòng.
Cái gì—Tà Nhãn đã biến thành ma thạch rồi.
“Mày đùa tao à?!” Tôi gầm lên. “Nó có Đột Tử! Nó có Tà Nhãn và Pháp Nhãn và nó nhìn mình! Tại sao tà nhãn lại là kẻ chết?! Sao mặt mình lại độc ác hơn một tà nhãn đúng nghĩa?! Mình thậm chí còn không có kỹ năng Đột Tử, nhưng nó chết ngay khi nhìn thấy mặt mình! Mắt mình tà ác hơn một con quái vật tà nhãn ư?! Tại sao mọi người lại đối xử với mình như thể mình nguy hiểm hơn những con quái vật hung dữ vậy? Tại sao nó chết? Ý là, mình không phàn nàn, nhưng mình vẫn không hài lòng! Không đời nào mình lại nguy hiểm hơn những con quái vật thật sự! Chẳng phải nó nên biến thành một bùa hộ mệnh hay bùa chú gì đó sao? Mình còn nghĩ Tà Nhãn được dùng để xua đuổi cái ác nữa! Nhưng không đời nào! Mày chết ngay lập tức! Làm đúng bổn phận của mày đi, Tà Nhãn! Tất cả những gì mày làm chỉ là làm xấu đi tình trạng tinh thần của tao! Tao không phải quái vật nhá! Tất cả những gì tao làm chỉ là lườm lại!”
Vừa khóc lóc vừa vung gậy gỗ đập vào ma thạch, Lớp trưởng Thiết giáp Lườm đi theo tôi lên cầu thang vỗ về an ủi vào lưng tôi. Liệu hầm ngục này được thiết kế chỉ để sỉ nhục vẻ ngoài của tôi ư? Thật là một điều tồi tệ! Có phải đó là lý do duy nhất tôi được triệu hồi đến đây, để vẻ ngoài của tôi bị chê bai?


0 Bình luận