Hôm ấy, đúng như dự báo thời tiết, bầu trời trong xanh từ sáng sớm.
Thế nhưng, vào cái giờ sớm sủa sáu giờ sáng, nắng còn yếu nên tiết trời vẫn rét buốt. Ngay cả ở nhà ga lớn nhất tỉnh, người qua lại cũng chỉ lác đác. Ai nấy đều giữ chặt cổ áo khoác dày cộp, rảo bước vội vã.
Tại một góc trong quán đồ ăn nhanh ở tòa nhà ga đó, Naoya và mọi người đang tập trung.
Vẫn là những gương mặt quen thuộc ấy: Koyuki, Sakuya, Yui, Tatsumi, Arthur và Claire. Các thành viên năm hai ai cũng xách theo vali du lịch, hành trang sẵn sàng cho chuyến đi.
Nhìn một lượt những gương mặt đã tụ tập đông đủ, Emika hắng giọng một tiếng.
「Vậy thì, khi mọi người đã đông đủ cả rồi, chúng ta bắt đầu thôi nào. Tadaaa, đây là cuốn cẩm nang phiên bản hoàn chỉnh cho chuyến dã ngoại bốn ngày ba đêm bắt đầu từ hôm nay đââây!」
Cô nàng hớn hở lôi ra một cuốn sách nhỏ được gập từ những tờ giấy photocopy.
Ngay khi nhận được cuốn cẩm nang được phát một cách thuần thục, Yui và Tatsumi liền tròn mắt ngạc nhiên.
「Uầy, lịch trình và các điểm tham quan được tổng hợp hoàn hảo luôn…」
「Mà cái mục đặc biệt gợi ý quà lưu niệm này là gì đây. Tạp chí địa phương hay gì?」
Mặc kệ hai người đang xôn xao, Naoya cũng lật xem cuốn cẩm nang dày tận mười sáu trang.
Trong đó, mọi thông tin về chuyến dã ngoại sắp khởi hành đều được ghi lại một cách chi tiết và dày đặc.
Không chỉ là lịch trình đơn thuần, mà còn có cả thông tin về những địa danh dự định ghé thăm, phí vào cửa các cơ sở, chuyên mục quà lưu niệm và cả những cột bình luận ngắn… Nội dung đầy đặn đến đáng kinh ngạc.
「Đúng là Iinchō-san có khác. Cứ dính đến sự kiện là lại bung hết sức mình nhỉ.」
「A ha ha, được khen thẳng thắn thế này làm tớ ngại quá đi.」
Emika ưỡn ngực, trông khoái chí ra mặt.
Dù có lẽ đã một mình soạn thảo và biên tập cả cuốn cẩm nang, nhưng trông cô không hề có một chút dấu hiệu mệt mỏi nào. Sắc mặt trái lại còn hồng hào, tràn đầy cảm giác thành tựu.
Emika vuốt ve cuốn cẩm nang, nụ cười trên môi càng thêm say sưa.
「Bởi vì, đây là chuyến dã ngoại đầu tiên và cũng là cuối cùng được đi cùng Koyuki-chan mà. Phải chuẩn bị thật kỹ càng để tạo ra nhiều kỷ niệm chứ. Đúng không, Koyuki-chan?」
「Chuyện đó thì tớ cũng hiểu nhưng mà…」
Koyuki, đang mở cuốn cẩm nang bên cạnh Naoya, rụt rè gật đầu.
Nghe nói Emika đã chuyển trường từ hồi giữa tiểu học, nên đây chắc chắn là chuyến dã ngoại đầu tiên của hai người họ.
Koyuki cũng phần lớn đồng ý rằng cô rất mong chờ chuyến đi. Hình như tối qua cô cũng đã trằn trọc mãi không ngủ được.
Dù vậy, trước cái tinh thần hừng hực như thể sắp sửa bước lên sân khấu lớn của đời mình ấy, cô có vẻ hơi lo lắng. Koyuki rụt rè lên tiếng hỏi han.
「Nếu chúng ta cùng lên đại học, mình lại đi du lịch tốt nghiệp với nhau nữa. Như vậy không được à?」
「Tất nhiên là kế hoạch đó tớ cũng sẽ lên chứ? Nhưng mà nhé… chuyến dã ngoại thời cao trung chỉ có một lần duy nhất thôi!」
Emika siết chặt nắm đấm, đôi mắt sáng lấp lánh và quả quyết.
「Với sự nhạy cảm mơn mởn của tuổi mười bảy, cùng nhau chia sẻ những trải nghiệm khác thường của một chuyến du lịch…! Chuyện như thế này cả đời chỉ có một lần, nên phải trân trọng chứ! Với cả, đây là lần duy nhất có thể đi du lịch trong bộ đồng phục một cách hợp pháp đó!」
「Dù vậy thì cậu cũng bung sức quá rồi đấy. Thiệt tình, Emi-chan toàn dồn sức vào mấy chỗ kỳ cục không à.」
Trước cô bạn thân thời thơ ấu đang cực kỳ phấn khích, Koyuki chỉ biết chán nản nhún vai.
Ngược lại, Emika lại nheo mắt với vẻ mặt đắc thắng.
「Ê ê~? Koyuki-chan lại nói những lời lạnh lùng như thế. Thật ra trong lòng đang biết ơn tớ lắm đúng không nè~」
「Hả? Đúng là tớ biết ơn vì cậu đã làm lịch trình nhưng mà…?」
「Không phải, không phải! Không phải chuyện đó.」
Emika cười toe toét, cố tình liếc nhìn Naoya.
「Là tớ đã sắp xếp lịch trình để Koyuki-chan có thể đi chung với Sasahara-kun mà cậu yêu-u-u quý đó? Cứ tự nhiên Thân Mật hết công suất đi nhé!」
「H-Hảả!? Mọi người đang ở ngay trước mắt thế này, tớ không có Thân Mật gì hết á!?」
「Lại nữa rồi~. Mấy địa điểm hẹn hò mà cậu hỏi tớ lần trước, tớ cũng đã tìm hiểu và tổng hợp lại rồi đó. Tham khảo ở cuối sách nhé☆」
「Này…! Tớ đã bảo cậu giữ bí mật chuyện đó… mà, tớ có biết gì hết á!?」
Koyuki đỏ bừng mặt giận dữ, nhưng dáng vẻ luống cuống của cô đã cho thấy rõ là bị nói trúng tim đen.
Nhờ vậy mà Naoya lại được một phen cười tủm tỉm, và kết quả là bị Koyuki đấm thùm thụp vào vai.
「Naoya-kun cũng đừng có mà cười nhăn nhở! Chỉ là vì Yui-chan muốn đi chung với Kouno-kun nên tớ mới sắp xếp theo thôi!」
「Không sao đâu, Koyuki. 『Lần trước là đi du lịch với gia đình, nhưng lần này là chuyến dã ngoại của trường! Không có người nhà để mắt, lại ở một vùng đất xa lạ, mình có thể mạnh dạn rủ rê một chút cũng được nhỉ…! Kyaa!』… tớ đọc vị được hết mấy suy nghĩ bay bổng đó của Koyuki rồi.」
「Xung quanh tôi toàn là kẻ thù hay gì!?」
Koyuki ôm đầu gục mặt xuống bàn.
Trước sự thảm bại của cô bạn thân, Emika thở ra một hơi nóng hổi và đắm chìm trong sự mãn nguyện.
「Chà, màn tương tác này xem bao nhiêu lần vẫn thấy ngon ghê. Cảm giác như một bài hát tủ trong concert vậy…」
「Hoàn toàn đồng ý. Đúng là Suzuhara-senpai, chị hiểu rõ ghê.」
Sakuya gật gù lia lịa hưởng ứng.
Từ sáng sớm, cô bé đã điềm nhiên xử lý sạch sẽ một thực đơn mà ngay cả mấy cậu nam sinh đang tuổi ăn tuổi lớn cũng phải hơi e dè: một chiếc burger ba lớp, một Coca cỡ L và một khoai tây chiên cỡ L.
Sau khi ợ một tiếng đầy thỏa mãn, cô bé lau tay phải rồi nhẹ nhàng chìa ra trước mặt Emika.
「Trong chuyến dã ngoại, em nhờ chị chụp ảnh nhé. Em rất mong chờ đó.」
「Tất nhiên rồi, Sakuya-chan.」
Emika nắm chặt lấy bàn tay ấy.
Hồi tiểu học, hình như ba người họ cùng với Koyuki cũng thường hay chơi với nhau, nên sau khi gặp lại, cô và Sakuya đã nhanh chóng trở nên thân thiết. Thời gian trôi qua, giờ đây họ lại có thêm sở thích chung nên tình bạn càng thêm bền chặt.
Đôi mắt sáng lấp lánh, Emika giơ ngón tay cái bằng tay còn lại.
「Như đã hứa, ảnh chụp xong tớ sẽ liên tục tải lên server đám mây dùng chung nên nhớ vào xem nhé. Sau này tớ sẽ làm album, chúng ta cùng nhau lựa ảnh đẹp nhất!」
「Tất nhiên ạ. Em nguyện túc trực 24/7.」
「Hai người đang thông đồng chuyện gì thế hả!?」
Koyuki, vốn đang gục mặt, đã hồi sinh để tung một cú tsukkomi.
Cô lườm em gái mình với vẻ mặt cau có. Dù ánh mắt sắc lẻm, nhưng có lẽ vì bị khí thế của hai người kia áp đảo nên trông cô có phần lúng túng.
「Mà khoan đã… tại sao cả Sakuya và Claire-san cũng ở đây vậy. Chuyến dã ngoại của hai người là năm sau cơ mà.」
「Em đến tiễn mọi người. Lát nữa em còn phải đi gọi Sensei dậy rồi mới đến trường.」
「Sakuya-chan, mới đó đã tấn công tổng lực rồi nhỉ.」
Cô bé mới tuyên bố sẽ cưa đổ anh ấy cách đây không lâu.
Vậy mà đã có cái kiểu tự biến mình thành bà vợ đảm đang này, đúng là quyết nhanh, đoán nhanh, hành động cũng nhanh quá mức.
Thực tế thì, có vẻ như Kirihiko cũng được giúp đỡ rất nhiều. Sáng được gọi dậy đúng giờ, thỉnh thoảng còn được tặng bánh kẹo tự làm. Việc quản lý lịch trình cũng đâu ra đấy.
『Làm sao đây, Sasahara-kun… Cứ thế này, em sẽ bị anh ấy làm cho hư mất…』
『Thế thì có sao đâu ạ.』
Không cần phải nói, đó chính là lời đáp qua loa mà cậu đã dành cho lời tâm sự nghiêm túc ấy.
Không hề hay biết chuyện hậu trường đó, Koyuki quay sang hỏi Claire.
「Hà… Vậy còn Claire-san thì sao ạ?」
「Em cũng đến tiễn mọi người ạ. Và… một chút chuyện vặt thôi ạ.」
Claire mỉm cười dịu dàng.
Bên cạnh cô, Arthur đang say sưa đọc cuốn cẩm nang.
「Kyoto… Nơi văn hóa cổ xưa tốt đẹp của Nhật Bản bén rễ… Thích quá… Mong chờ quá… Liệu mình có gặp được Ninja không nhỉ.」
Vì có hơi hướm otaku Nhật Bản, cậu ta tỏ ra vô cùng phấn khích trước điểm đến dã ngoại quen thuộc này.
Sau khi ném một ánh nhìn sắc như dao về phía anh trai mình, Claire mỉm cười với Emika.
「Nếu em không nhầm… chị là Emika-senpai đúng không ạ. Em có chuyện muốn nói.」
「Ừm? Có chuyện gì thế, Claire-chan?」
Emika nghiêng đầu thắc mắc.
Trái ngược với vẻ nhẹ nhàng của cô, Claire lại trông rất căng thẳng.
Từ đôi mắt híp lại thành hình nụ cười, một luồng sát khí mờ nhạt tỏa ra.
Không khí khác thường bao trùm giữa hai người, khiến Koyuki cũng bất giác im bặt. Còn Sakuya thì nhân lúc đó đi gọi thêm một phần burger ba lớp.
Giữa lúc đó, Claire chỉnh lại tư thế, đối diện với Emika bằng vẻ mặt nghiêm nghị.
「Mọi người cùng nhau tận hưởng chuyến dã ngoại… chuyện đó thì không sao. Các thành viên gồm có cặp đôi của Naoya-sama, cặp đôi của Yui-senpai… còn lại là anh trai em và Emika-senpai. Cứ coi là như vậy đúng không ạ?」
「Ừm. Có vấn đề gì sao?」
「…Anh trai là của em.」
Claire bĩu môi, rồi lướt đến ôm chầm lấy cánh tay anh mình.
Hành động này khiến Arthur kinh ngạc, mắt tròn xoe lắp bắp.
「Claire!? E-Em sao thế, tự dưng…!」
「Anh trai im lặng đi ạ.」
Cô quát khẽ một tiếng, rồi điềm tĩnh nói tiếp.
「Trong cái không gian khác lạ của một chuyến du lịch, một nam một nữ còn thừa lại rất dễ nảy sinh tình ý… Đó là một mô-típ kinh điển rồi. Nhưng anh trai em đã có em rồi. Mong chị đừng bao giờ quên điều đó.」
「À, ra là chuyện đó. Không sao, không sao đâu.」
Trước lời dằn mặt thẳng thừng, Emika chỉ phe phẩy tay.
「Một cặp đôi đã có màn trình diễn nồng cháy như thế ở lễ hội văn hóa lần trước cơ mà? Chen vào giữa họ thì có được gì đâu chứ. Vốn dĩ Arthur-kun cũng không phải gu của tớ.」
「Mư, thật không ạ…? Ngài thấy sao, Naoya-sama?」
「Yên tâm đi. Tuyệt đối không có chuyện nảy sinh tình ý gì đâu.」
Lý do là vì, người mà Emika mê mẩn chính là Koyuki.
Cô chỉ xem Arthur như là phần phụ kiện đi kèm bạn trai của Koyuki mà thôi.
Nghe vậy, Claire thở phào nhẹ nhõm một cách rõ rệt.
「Vậy thì tốt quá rồi ạ. Em xin lỗi, Emika-senpai. Vì đã nói những lời thất lễ…」
「Không đâu. Đừng bận tâm, tớ nghĩ đó là một nỗi lo chính đáng mà.」
「Đúng là bạn thân từ thuở nhỏ của Koyuki-sama có khác…! Sự rộng lượng thật phi thường!」
「Fufufu~, chỉ với Claire-san thôi đó. Vì tớ rất biết ơn cậu mà.」
「Ể? Em đã làm gì cho Emika-senpai sao ạ…?」
「Tất nhiên rồi. Một chuyện rất quan trọng đó.」
Emika nở một nụ cười hiền hậu, vỗ nhẹ vào vai Claire.
「Nếu như Arthur-kun là một nhân vật Hôn thê xen vào phá đám hạnh phúc của Koyuki-chan… thì tớ đã phải dùng toàn lực để loại bỏ cậu ấy rồi. Cậu đã nhận lấy vai đó giúp tớ, nên tớ thấy biết ơn lắm. Cảm ơn cậu nhé, Claire-san.」
「V-Vâng… không có gì ạ?」
Claire gật đầu một cách rụt rè, vẻ mặt đầy bối rối.
Trước cô bạn thân thời thơ ấu quá khích, Koyuki càng thêm ôm đầu.
「Cái đó, đáng lẽ phải là lời thoại của Naoya-kun mới đúng chứ nhỉ…? Emi-chan rốt cuộc là cái gì của tớ vậy.」
「Sướng nhé, Koyuki. Có bao nhiêu là người bảo hộ.」
「Bảo hộ thì cần gì nhiều thế chứ…?」
Koyuki bĩu môi thở dài.
Cứ như vậy, mọi người tự do sinh hoạt cho đến giờ tập trung.
「A, Anh trai. Em muốn ăn thử món bánh Nama Yatsuhashi này!」
「Anh biết rồi, biết rồi. Anh sẽ ghi lại… nhưng mà nhiều loại quá. Này Iinchō-kun, cậu gợi ý loại nào ngon?」
「Để xem nào. Cá nhân tớ thì nghĩ vị khoai lang cũng ngon đó. Mà này Claire-sa~n, cậu định gọi là Anh trai đến bao giờ nữa? Hai người đang hẹn hò rồi mà?」
「Ể, c-chuyện đó… tự dưng thay đổi cách xưng hô em thấy ngượng quá, nên lỡ miệng…」
「A-Anh cũng cần phải chuẩn bị tâm lý mới được gọi bằng tên…」
Họ vừa bàn chuyện mua quà, vừa rôm rả chuyện tình yêu.
「Này này, Tatsumi. Đến Kyoto cậu có muốn đi đâu không?」
「Không. Chẳng có chỗ nào đặc biệt nên giao cho cậu hết đấy.」
「Vậy à? Thế thì chúng ta đi xếp hàng ở quán cà phê sang chảnh phải đợi ba tiếng này nhé!」
「Coi như tôi chưa nói gì. Cho tôi chút thời gian, tôi sẽ cố sống cố chết nghĩ ra chỗ nào đó.」
Thời gian trôi qua một cách thư thái trong lúc họ bàn bạc về điểm đến.
Koyuki cũng háo hức lật giở cuốn cẩm nang.
Chỉ đọc được một chút, đôi mắt cô đã bừng sáng.
「Woa, nhìn này nhìn này Naoya-kun. Là ngôi đền cầu duyên đó. Nghe nói không chỉ kết duyên mà còn củng cố cho những mối duyên lành hiện tại nữa. Nhất định phải cùng nhau…」
…Nói đến đó với giọng đầy phấn khích, Koyuki chợt giật mình im bặt.
Cô hắng giọng một tiếng, rồi làm ra vẻ mặt điềm tĩnh như không có chuyện gì xảy ra.
「Chắc là Naoya-kun muốn đi lắm nhỉ, đành vậy, tôi sẽ đi cùng cậu. Hãy lấy đó làm vinh hạnh đi.」
「Đằng nào cũng sớm lộ tẩy thôi, không cần phải cố tỏ ra mạnh mẽ làm gì.」
Naoya chỉ biết cười khổ.
Đây là cảnh tượng quen thuộc mỗi khi có sự kiện lớn.
Koyuki dường như cũng biết rõ điều đó, vừa đỏ mặt vừa lí nhí nói.
「Bởi vì, trong suốt chuyến đi, tớ sẽ luôn ở bên cạnh Naoya-kun và mọi người, đúng không…?」
「Đúng vậy. Thời gian tự do nhiều kinh khủng luôn.」
Mở lịch trình trong cẩm nang ra là sẽ thấy hầu hết thời gian trong ngày đều là tự do.
Học viện Ootsuki nổi tiếng với phong cách tự do, nên điểm đến của chuyến dã ngoại cũng do học sinh tự quyết định.
Naoya và nhóm bạn chọn đi Kyoto, nhưng cũng có thể chọn đi Hawaii hay Okinawa.
Cũng có những hoạt động tập thể, nhưng phần lớn là tự do. Chỉ cần tuân thủ giờ tập trung, họ có thể đi tham quan các địa danh nổi tiếng, hay đi hết công viên giải trí này đến công viên giải trí khác, làm gì cũng được.
Chính vì vậy mà các thành viên khác lớp mới tụ tập lại để bàn bạc về điểm đến như thế này.
Dù đã tập trung từ sáng sớm, nhưng sự hào hứng của mọi người dường như không có điểm dừng.
Koyuki nuốt nước bọt một cái, rồi thì thầm bằng giọng nhỏ chỉ đủ cho Naoya nghe.
「Tớ mong chờ đến mức sắp phát điên rồi, nên… tớ đã định phải kiềm chế cảm xúc lại đó.」
「Koyuki cẩn thận thật đấy. Cứ mặc kệ mà tận hưởng đi có phải hơn không.」
「Tại vì, tại vì đây là chuyến dã ngoại vui vẻ như thế này đầu tiên của tớ mà…! Hồi tiểu học và trung học tớ toàn một mình thôi…!」
Koyuki vội vàng úp mặt vào hai tay.
Nào là ngồi một mình đọc sách trên ghế đá ở công viên giải trí để giết thời gian, nào là ngồi thẫn thờ ở khu nghỉ chân trong chùa… Đối với Koyuki, chuyến dã ngoại dường như chỉ là một sự kiện hư vô và trống rỗng.
「Cho nên tớ phải tự kiềm chế từ bây giờ. Không được phép thất bại…!」
「Tớ hiểu cậu muốn nói gì nhưng mà cậu làm quá lên rồi đấy.」
Vốn dĩ tính cách đã nghiêm túc, nên có lẽ cô càng lúc càng suy nghĩ tiêu cực.
(Lúc nãy còn trêu Iinchō-san, nhưng Koyuki cũng đang đối mặt với chuyện này một cách nghiêm túc y như vậy…)
Dù sao thì, tất cả cũng chỉ vì cô quá mong chờ mà thôi.
Nhìn Koyuki với gương mặt căng cứng, Naoya mỉm cười dịu dàng để xoa dịu sự căng thẳng của cô.
「Mà ngay từ đầu, thế nào mới được gọi là một chuyến dã ngoại thất bại chứ?」
「Ừm thì… cả nhóm đến trễ giờ tập trung rồi bị mắng…?」
Koyuki đếm trên đầu ngón tay những khả năng có thể xảy ra, gương mặt tái mét.
「Nơi muốn đến thì đóng cửa, hoặc là bị lạc đường…? Ư ư ư, càng nghĩ càng toàn tưởng tượng ra những chuyện tồi tệ thôi…」
Koyuki càng lúc càng chìm sâu vào những suy nghĩ tiêu cực.
Nhưng Naoya vẫn thản nhiên đáp lại.
「Yên tâm đi. Những chuyện đó rồi cũng sẽ thành kỷ niệm thôi mà.」
「Ể. T-Thật sao?」
「Chuyện nó là vậy đó. Này, lần đi du lịch với gia đình vừa rồi cũng có chuyện như thế mà.」
Trên đường đến khu nghỉ mát, Naoya và Koyuki đã bị lạc khỏi gia đình và phải đi riêng.
Họ xuống một nhà ga nhỏ, ăn cơm hộp, ngắm biển – và rồi, bị một trận mưa như trút nước.
Kết cục tuy có hơi thảm hại, nhưng đó lại là một kỷ niệm được khắc ghi thật sâu đậm trong tim.
Tuy nhiên, Koyuki nhíu mày, lẩm bẩm.
「Nhưng mà… lần này sẽ làm phiền đến Yui-chan và mọi người nữa. Khác với lúc đi cùng gia đình.」
「Mọi người sẽ không nghĩ là phiền đâu. Này, đúng không?」
「Ể, chuyện gì thế?」
Khi cậu hỏi, Yui quay lại với vẻ mặt ngơ ngác.
Sau khi giải thích sơ qua, cô vội phe phẩy tay và cười khổ.
「À, cậu lo lắng về chuyện đó à. Đúng là Koyuki-chan có khác nhỉ.」
「C-Chuyện đó!? Trong hoạt động tập thể thì đây là một mối lo quan trọng mà!?」
「Có thể là vậy, nhưng cũng không cần phải nghiêm trọng hóa vấn đề lên thế đâu.」
Yui mỉm cười rạng rỡ, nắm chặt lấy tay Koyuki.
「Chỉ vì mấy chuyện nhỏ nhặt đó thì bọn tớ không nghĩ là phiền đâu. Vì chúng ta là bạn mà.」
「T-Thật không…?」
「Tất nhiên rồi.」
Trước vẻ mặt lo lắng của Koyuki, Emika cũng gật đầu mạnh mẽ.
Cô nhẹ nhàng đặt tay mình lên tay Yui, ánh mắt dịu dàng và từ tốn nói.
「Koyuki-chan buồn thiu vì quán ăn yêu thích đóng cửa… Koyuki-chan rơm rớm nước mắt vì lạc đường… Tớ có thể chộp được những khoảnh khắc quý giá đó ở cự ly gần, đúng chứ? Thật ra tớ còn hoan nghênh nữa là, nên cậu cứ thoải mái gây chuyện đi nhé!」
「Yui-chan thì không nói làm gì… nhưng Emi-chan thì cho tớ xem xét lại cách làm bạn nhé.」
「Tại sao!? Tụi mình là bạn thời thơ ấu mà!」
「Đừng có tưởng cái danh bạn thời thơ ấu là muốn làm gì cũng được nhé!?」
Koyuki dứt khoát hất tay Emika ra.
Dù sao thì, có vẻ như đám mây u ám trong lòng cô đã tan đi.
Thấy vẻ mặt Koyuki có chút giãn ra, Naoya nói một cách thẳng thắn.
「Đấy, mọi chuyện là như thế. Dù có thế nào đi nữa, chúng ta cũng sẽ có thêm những kỷ niệm quý giá thôi. Cho nên cậu không cần phải gồng mình lên làm gì đâu.」
「Vậy à…」
Koyuki thở ra một hơi nhẹ nhõm. Nỗi lo và sự bất an dường như đã tan biến hết.
Ngay sau đó, vẻ mặt đầy suy tư ban nãy đã biến mất, thay vào đó là một nụ cười tinh nghịch.
「Fufu, Naoya-kun thỉnh thoảng cũng nói được những lời hay phết nhỉ. Tôi khen cho cậu đấy. Nhưng mà… với tư cách là người hộ tống cho tôi thì vẫn còn kém lắm.」
「Vậy, làm thế nào thì mới được điểm tối đa đây?」
「Ự…」
Câu trả lời đã quá rõ ràng.
Khi Naoya hỏi với nụ cười nham hiểm, Koyuki hơi ngập ngừng rồi – đôi má ửng hồng, cô nhẹ nhàng níu lấy tay áo Naoya.
「Nếu trong chuyến dã ngoại, cậu tạo ra thật nhiều kỷ niệm với tôi… thì tôi sẽ không ngại cho cậu điểm tối đa đâu.」
「Vậy thì phải cố gắng hết sức rồi. Cứ mong chờ đi nhé, Koyuki.」
「…Ừm.」
Koyuki ngoan ngoãn gật đầu, siết chặt bàn tay đang nắm lấy tay áo cậu.
Nhờ đó mà các thành viên khác chỉ biết lặng lẽ nhìn nhau.
「Hai đứa này, mới đó đã nhấn ga hết cỡ rồi…」
「Chúng ta sẽ phải chịu đựng cảnh này suốt chuyến dã ngoại sao…」
Tatsumi và Yui mặt mày cau có.
Trong khi đó, Emika lại quằn quại như thể cảm xúc dâng trào.
「Hawawa… Cung cấp quá liều thế này, có khi mình chết trong chuyến đi mất…! Lúc đó Arthur-kun, nhờ cậu thay tớ làm chân chụp ảnh nhé!」
「Ể!? Quan sát hai người này ở cự ly gần thì, cho tôi xin kiếu thì hơn…」
「Xin đừng bắt nạt anh trai của em. Nhìn vậy thôi chứ anh ấy yếu đuối lắm đó ạ.」
Arthur và Claire nhẹ nhàng đáp lại.
Đúng lúc đó, Sakuya quay lại. Vừa nhai ngấu nghiến chiếc hamburger, cô bé vừa cúi đầu chào Naoya.
「Vậy nhé, Onii-sama. Chị của em nhờ cả vào anh.」
「A ha ha, giao cho anh. Dù gì anh cũng là ứng cử viên Hôn phu mà.」
「Chuyện đó vẫn còn tiếp diễn à…」
Ngay khi Koyuki tỏ ra hơi chán nản thì cũng vừa đến giờ.
Sau khi chia tay Sakuya và Claire, Naoya và những người khác di chuyển đến địa điểm tập trung.
Từ lúc đó, thời gian trôi đi như vũ bão. Sau khi di chuyển bằng shinkansen, họ lên xe buýt theo từng lớp để tham quan một vài địa danh nổi tiếng. Lịch trình ngày đầu tiên dày đặc, đến lúc về khách sạn thì ai nấy đều đã mệt rã rời.
Nhưng thể lực của học sinh là vô tận.
Sau khi ăn tối và tắm rửa xong, cả bọn đã hoàn toàn hồi sức và bắt đầu khám phá khắp nơi trong khách sạn.
Nhờ được ngâm mình thư giãn trong nhà tắm lớn, Naoya cũng đã xua tan gần hết mệt mỏi của ngày hôm nay. Cậu mặc yukata đợi ở sảnh ngay bên cạnh, một lúc sau thì Koyuki đến.
「Naoya-kun, nghe này! Vui ơi là vui luôn…!」
「Ồ, ô. Tốt quá nhỉ?」
Vừa đến nơi, Koyuki đã thốt lên câu đó đầu tiên.
Mắt cô lấp lánh, gương mặt cũng hồng hào rạng rỡ.
Xem ra việc giải tỏa được căng thẳng ban đầu đã có tác dụng, cô đang tận hưởng chuyến dã ngoại một cách trọn vẹn.
Vừa mỉm cười trước dáng vẻ của Koyuki, Naoya vừa thầm nuốt nước bọt.
(Là yukata sau khi tắm…!)
Koyuki cũng mặc yukata giống Naoya.
Đó là bộ yukata đơn sơ do khách sạn chuẩn bị, không có chút trang trí nào.
Thế nhưng, làn da ửng hồng sau khi tắm, giọt mồ hôi lăn dài trên xương quai xanh lấp ló, và mùi hương ngọt ngào lan tỏa…
Tất cả những gì tác động vào ngũ quan đều có hiệu quả cực mạnh với Naoya. Mái tóc được búi cao để lộ phần gáy cũng thật không thể cưỡng lại. Lọn tóc mai lòa xòa nhảy múa cũng đáng yêu vô cùng.
Cậu đã nhìn thấy dáng vẻ sau khi tắm của cô không biết bao nhiêu lần. Yukata cũng đã được chiêm ngưỡng trong lễ hội lần trước.
Chỉ là, sự kết hợp này lại khiến cậu rung động đến không ngờ.
Trong lúc đang ngẩn ngơ ngắm nhìn, một cảm giác nguy hiểm lóe lên trong đầu Naoya.
(Chết rồi… Dễ thương thế này, sao mấy thằng con trai khác có thể bỏ qua được!)
Cậu bất giác liếc nhìn xung quanh.
May mắn là những học sinh khác đang mải mê nói chuyện, ít người nhìn về phía này. Mà những người có nhìn thì cũng nhanh chóng quay mặt đi ngay khi chạm mắt với Naoya. Có vẻ như ai cũng đã biết gây sự với cậu thì sẽ rất phiền phức.
Naoya thở phào nhẹ nhõm.
(Phù… Chắc là nhờ danh tiếng của mình đã tăng lên. Thế này thì sẽ không có ruồi bọ nào dám bén mảng đến đâu.)
Cũng đáng công mình gầy dựng ác danh ở lễ hội văn hóa.
Koyuki hoàn toàn không hay biết về cuộc chiến ngầm đó.
Cô hào hứng kể cho cậu nghe những chuyện đã xảy ra trong hành trình hôm nay.
「Không chỉ nói chuyện được với Yui-chan và Emi-chan, mà tớ còn nói chuyện được với cả những bạn khác trong lớp nữa…! Tớ còn trao đổi được thông tin liên lạc với bạn cùng phòng nữa đó! Giỏi không!」
「Hê, thân được với họ thì tốt quá rồi còn gì.」
「Ừm! À, nhưng mà…」
Đến đó, nụ cười của Koyuki có chút u ám.
Cô lườm Naoya với ánh mắt oán trách rồi thở dài.
「Bạn ấy cảm ơn Naoya-kun rối rít luôn đó. Nhờ lần trước được cậu tư vấn mà hiểu lầm với bạn trai đã được giải quyết, hai người lại mặn nồng như xưa rồi.」
「Hà… Thế thì tốt quá rồi còn gì.」
Naoya nhún vai.
Cái quầy tư vấn tình yêu đó vẫn được mở bất thường cho đến bây giờ, và cậu cũng thường xuyên nhận được lời cảm ơn.
Cho nên đây vẫn là một cảnh tượng thường ngày.
Vậy mà Koyuki vẫn cứ xị mặt ra, khiến Naoya chỉ biết cười khổ.
「Anh đã nói bao nhiêu lần rồi. Dù có được con gái yêu thích đến đâu, anh vẫn chỉ một lòng với Koyuki thôi.」
「Tớ biết nhưng mà vẫn thấy khó chịu!」
Koyuki cao giọng, rồi quay mặt đi một cách hờn dỗi.
Việc Naoya được yêu thích khiến cô vui. Nhưng việc cậu được các cô gái khác ngưỡng mộ thì lại cực kỳ không vui.
Có vẻ như cô đang bị giày vò bởi hai cảm xúc trái ngược đó. Koyuki suy nghĩ với vẻ mặt nghiêm túc.
「Mưư… hay là mình cứ đi rêu rao tin đồn xấu về Naoya-kun nhỉ. Thế thì sẽ không có cô gái nào dám đến gần nữa. Rằng cậu ta tính tình tệ hại, là một tên ác nhân cực điểm thích trêu đùa người khác.」
「Chắc là chuyện đó ai cũng biết rồi đấy.」
「Vậy à… cũng đúng nhỉ… giờ này còn nói… ừm.」
「Cô chấp nhận sự thật nhanh quá rồi đấy, Koyuki-san.」
Thấy cô ngộ ra một cách sâu sắc như vậy, cậu cũng thấy khó xử.
Cứ thế, hai người ngồi trên ghế ở sảnh và tán gẫu những chuyện không đầu không cuối.
Hôm nay chủ yếu là hoạt động tập thể theo lớp. Vì vậy, họ kể cho nhau nghe những gì đã thấy, những chuyện thú vị, những cuộc trò chuyện… rồi từ từ chia sẻ những kỷ niệm cùng nhau.
Nhận ra thì đã một tiếng trôi qua kể từ khi họ đến sảnh.
Koyuki cũng nhận ra điều đó, cô vươn vai và than thở.
「A~, ngày đầu tiên sắp kết thúc rồi… Nhanh đến bất ngờ luôn.」
「Công nhận là nhanh thật.」
Naoya cũng cười và nhìn đồng hồ.
Đã chín giờ tối. Mười giờ là giờ tắt đèn – mặc dù chắc là ít học sinh nào tuân thủ – nên thời gian họ có thể gặp nhau như thế này chỉ còn lại một tiếng.
「Còn ba ngày nữa à…」
Koyuki nhìn đồng hồ và lơ đãng.
Thấy nét mặt có phần buồn bã của cô, Naoya vui vẻ nói.
「Vẫn còn ba ngày nữa cơ mà. Từ mai sẽ có hoạt động tự do, chắc chắn sẽ vui hơn hôm nay nữa.」
「C-Cũng đúng nhỉ. Phải chuẩn bị cho ngày mai… à, đúng rồi.」
Koyuki, vừa lấy lại tinh thần, chợt nhớ ra điều gì đó.
Và Naoya, cảm nhận được điều đó, liền cứng đờ người.
「…………Bây giờ cậu bảo tôi đến phòng của các cậu à?」
「Ừm. Cậu hiểu nhanh thật đấy, đỡ tốn lời. Mặc dù cậu bỏ qua hơi nhiều giai đoạn.」
Koyuki gật đầu một cách thản nhiên.
Dù vậy, cô vẫn nói rõ ràng, như để cho có lệ.
「Hôm nay, tớ tìm được một loại bánh kẹo rất ngon. Thế là tớ mua cả phần của Naoya-kun nữa… nhưng mà hạn sử dụng chỉ đến hết hôm nay thôi. Tớ để lạnh trong tủ lạnh của phòng rồi, cậu qua lấy đi.」
「Tôi hỏi lại lần nữa nhé… đến phòng con gái á?」
Naoya rụt rè hỏi lại.
Tất nhiên là phòng nam và nữ được tách riêng, và việc qua lại giữa hai khu là bị cấm. Các dãy nhà được tách biệt hẳn hoi, và các thầy cô luôn để mắt để ngăn chặn những chuyện không hay xảy ra.
Trong hoàn cảnh đó, đi đến phòng con gái.
Đối với một chàng trai, có thể nói đây là một nhiệm vụ trọng đại đánh cược cả cuộc đời.
Ngay cả Naoya, người hiếm khi nao núng trước bất cứ điều gì, cũng không tránh khỏi căng thẳng.
Có lẽ vẻ mặt đó đã lộ ra, Koyuki bật cười thành tiếng.
「Cậu làm cái mặt gì thế, làm quá lên. Tớ chỉ muốn nhờ cậu qua lấy thôi cho đỡ mất công mang qua mang lại. Xong rồi cậu về ngay cũng được mà.」
「Nhưng mà, thật sự đi được à…?」
「Không sao đâu. Yui-chan và những người cùng phòng chắc là đã sang phòng khác chơi rồi. Không có ai nên không cần phải ngại đâu.」
Nói rồi, Koyuki tung tăng bước đi.
Việc gọi cậu đến phòng dường như đã là chuyện chắc chắn. Có vẻ cô muốn đưa quà lưu niệm cho cậu sớm để nghe cảm nhận.
Nếu không có các cô gái khác, thì đúng là Naoya cũng không cần phải khách sáo, nhưng mà–.
(Nghĩa là… hai đứa sẽ ở riêng trong phòng sao?)
Cậu cố nén lại câu tsukkomi đó và đi theo sau Koyuki.
Bởi cậu không thể nào bỏ lỡ một diễn biến ngon ăn như thế này được.
Cứ thế, hai người hướng đến dãy nhà dành cho nữ – và vài phút sau.
Đứng trước cánh cửa mà họ đã đến được một cách dễ dàng, Koyuki ném cho Naoya một cái nhìn khó chịu.
「Tôi đã nghĩ là với Naoya-kun thì sẽ ổn thôi nhưng… không ngờ cậu có thể qua mặt thầy cô dễ dàng như vậy, tôi chịu thua cậu luôn đó.」
「Ể, cỡ này thì dễ mà? Chỉ cần đọc được lộ trình của họ rồi đi vào điểm mù là được mà.」
「Thật sự dễ vậy sao… Cậu cứ đi một cách không chút do dự, làm tôi ở đây cũng thấy run theo đó.」
Nào là lặng lẽ đi sau lưng người đi tuần, nào là để Koyuki đi trước để thu hút ánh nhìn.
Chỉ với vài mánh khóe nhỏ đó, nhiệm vụ xâm nhập đã hoàn thành.
Trong lúc Koyuki còn đang suy nghĩ với vẻ mặt khó hiểu, Naoya thở ra một hơi nhẹ nhõm.
(Với màn vừa rồi thì mình cũng đã nắm được lịch đi tuần của họ rồi… nhưng mà thôi không nói ra đâu. Nói ra lại bị cô ấy hoảng sợ thêm.)
Tuy nhiên, Koyuki chợt lóe lên ý nghĩ và ngẩng mặt lên.
「Chẳng lẽ… lúc nãy cậu đã đọc được cả lịch đi tuần của các thầy cô rồi à?」
「…Koyuki cũng nhạy bén hơn rồi đấy.」
「Sự nhạy bén này không cần thiết đâu. Tại Naoya-kun mà tôi cũng sắp biến thành nhân vật kỳ quặc theo cậu luôn rồi đây này.」
「Không không, Koyuki vốn dĩ đã khá là kỳ quặc… không có gì đâu ạ.」
「Dù có hơi muộn nhưng mà, được rồi.」
Gật đầu một cách hài lòng, Koyuki mở khóa phòng và bước vào.
Sau khi lục lọi sắp xếp đồ đạc bên trong, cô gọi Naoya ở bên ngoài.
「Vào được rồi đó. Nhưng mà, phải im lặng nhé.」
「X-Xin làm phiền…」
Cậu rụt rè mở cửa, một khoảng hiên nhỏ và bậc thềm đón chào.
Phía sau đó là một cánh cửa shoji đang mở toang.
Dù khác dãy nhà nhưng cùng một khách sạn, nên căn phòng cũng có bố cục kiểu Nhật gần giống với phòng của Naoya.
Phía sau cửa shoji là sàn trải chiếu tatami, hành lý của các cô gái được đặt ở góc phòng. Nệm futon đã được trải sẵn, chuẩn bị cho giấc ngủ.
Và, trong phòng chỉ có Koyuki và Naoya.
Mùi hương ngọt ngào của xịt khử mùi và nước hoa hồng len lỏi vào mũi, khiến Naoya càng thêm cứng người.
「…Xin làm phiền.」
「Sao cậu lại nói hai lần thế?」
Dù cảm thấy lạc lõng đến muốn ngạt thở, cậu vẫn quyết tâm bước vào phòng.
Koyuki đang lục lọi tủ lạnh ở góc phòng, một lát sau cô lấy ra một chiếc túi giấy nhỏ.
「Đây, mời cậu. Đây là món bánh tớ nói.」
「Mizu manju…?」
Trong túi là một chiếc bánh mizu manju màu xanh.
Nhìn xuống thứ đang rung lên bần bật trong hộp nhựa, Naoya khẽ mở to mắt.
「Hê, lạ thật. Có con cá vàng đang bơi bên trong bánh này.」
「Đúng vậy đó! Vừa đáng yêu lại vừa ngon… là do tớ tìm ra đó!」
Koyuki hào hứng, gương mặt sáng bừng.
Hôm nay, cô đã tìm thấy một tiệm bánh wagashi nhỏ. Khi báo cho Yui và Emika, tin tức nhanh chóng lan ra cho các bạn nữ trong lớp và mọi người đã cùng nhau mua ăn.
Koyuki pha trà bằng ấm điện cho cậu, nên cậu quyết định thưởng thức ngay tại chỗ.
Chiếc mizu manju được làm lạnh có kết cấu mềm mịn, vị ngọt thanh và rất sảng khoái. Nó cực kỳ hợp với trà nóng. Sau khi cẩn thận ăn hết chiếc bánh nhỏ, Naoya thở ra một hơi.
「Ngon lắm. Cảm ơn nhé, Koyuki.」
「Fufun, đúng không. Mọi người cũng nói là ngon lắm đó.」
Ưỡn ngực, Koyuki cười một cách đắc ý.
Có vẻ cô rất vui vì đã được vui đùa cùng các bạn trong lớp.
「Này, nhìn đi. Còn có nhiều loại bánh kẹo dễ thương khác nữa đó.」
「Đâu đâu?」
Koyuki mắt sáng rực, cho cậu xem những bức ảnh đã chụp hôm nay trên điện thoại.
Xen lẫn với những bức ảnh tự sướng cùng Yui và các bạn là một vài tấm ảnh chụp các sản phẩm khác.
「Hê, có cả bánh kẹo hình mèo nữa này. Cậu không mua à?」
「Vì hạn sử dụng ngắn quá nên hôm nay tớ đành bỏ qua.」
Koyuki lắc đầu tiếc nuối.
Khi kiểm tra vị trí của cửa hàng trên bản đồ, cô càng nhíu mày hơn.
「Với lịch trình ngày mai thì có vẻ không có thời gian ghé qua cửa hàng này rồi… không mua được làm quà lưu niệm cũng tiếc thật.」
「Vậy thì, để lần sau nhé.」
「Lần sau…?」
Koyuki chớp mắt.
Đáp lại, Naoya cười một cách sảng khoái và nói.
「Đúng, lần sau. Lần sau thì… chúng ta đi riêng với nhau nhé.」
「…Ừm. Lại phải lên kế hoạch nữa rồi.」
Koyuki vừa ngượng ngùng vừa mỉm cười dịu dàng.
Sau khi tự mình uống một ngụm trà, cô tinh nghịch nhìn vào mặt Naoya.
「Hôm nay tớ cảm thấy mình đã tận hưởng một cách rất tự nhiên. Có lẽ là nhờ được nói chuyện với Naoya-kun vào buổi sáng.」
「Nếu giúp được cậu thì tốt quá rồi. Nhưng mà, tớ nghĩ Koyuki bây giờ dù tớ không nói gì cũng vẫn ổn thôi.」
「Tất nhiên rồi. Tôi là một mỹ少女 hoàn hảo không tì vết mà. Chuyện trò với các bạn trong lớp thì có là gì đâu. Mà, cũng có hơi căng thẳng một chút…」
Koyuki gãi má, đôi lông mày hơi cong lại.
Có vẻ như cô vẫn chưa hoàn toàn vượt qua được tính nhút nhát của mình.
Dù vậy, việc có thể mỉm cười khi nhìn lại những cuộc trò chuyện với bạn cùng lớp như thế này dường như khiến cô vui đến không tả.
「Cũng tại Naoya-kun mà kỷ niệm với những người khác của tớ cứ tăng lên mãi thôi. Chỉ trong năm nay thôi mà đã sắp quá tải rồi. Cậu định đền bù cho tôi thế nào đây?」
「A ha ha. Mới thế này đã nản thì sau này làm sao chịu nổi. Anh sẽ dùng toàn lực để mang đến cho Koyuki những kỷ niệm thật đẹp mà.」
「Fufu… Cậu nói rồi đấy nhé.」
Koyuki cười khúc khích, và rồi cuộc trò chuyện giữa hai người chợt ngừng lại.
Sự im lặng bao trùm căn phòng. Ngoài tiếng gió nhẹ từ bên ngoài cửa sổ, không có bất kỳ âm thanh nào khác.
Các phòng khác cũng im ắng, tạo ra một ảo giác như thể chỉ có hai người trên thế giới rộng lớn này.
Một lúc sau, Koyuki mở lời. Đôi má cô ửng hồng.
「Này, Naoya-kun. Chuyện đó…」
「Ư-Ừm…」
Lời nói ít ỏi, cả hai đều ý thức được sự ngượng ngùng.
Dù vậy, Naoya vẫn hiểu rõ cảm xúc của Koyuki như lòng bàn tay, và Koyuki cũng biết rằng mình đã bị đọc vị. Trái tim hai người đã hòa làm một.
Khi Naoya nhẹ nhàng tiến lại gần, Koyuki nhắm mắt lại.
Sự căng thẳng thoáng qua làm hàng mi dài của cô rung động, một giọt mồ hôi nhỏ lăn dài trên thái dương.
(Đúng là một diễn biến kinh điển…)
Trong chuyến dã ngoại, lén lút hôn nhau sau lưng mọi người.
Đó là một sự kiện mà một cặp đôi đang say đắm không thể bỏ qua.
Tuy nhiên, ngay khoảnh khắc môi kề môi–.
「A ha ha. Thế rồi nhé…」
Một giọng nói vui vẻ vang lên từ hành lang, khiến Koyuki hoảng hốt mở to mắt.
「C-Chết rồi…! Naoya-kun! Trốn đi, trốn đi mau!」
「Hả!? Chờ đã, chờ đã! Vô lý quá–」
Mặc kệ lời phản đối, Koyuki vội vàng trùm tấm futon lên người Naoya.
Cô tự mình chui chân vào đó, và màn ngụy trang đã hoàn tất.
Ngay khoảnh khắc tiếp theo, cửa phòng mở ra với một tiếng “cạch”. Nhiều tiếng bước chân vang lên, cho thấy các cô gái đã trở về. Nghe giọng thì có cả Yui và Emika.
(Đúng là một diễn biến kinh điển…!)
Xâm nhập vào phòng con gái, rồi được giấu vào trong futon.
Dù đã bỏ lỡ cơ hội hôn nhau, nhưng đây cũng là một sự kiện kinh điển đáng mong đợi.
Trong futon tối om, nhưng với Naoya thì khác. Cậu có thể cảm nhận rõ tình hình bên ngoài chỉ bằng cảm giác.
Một trong những cô gái vừa về đã vui vẻ gọi Koyuki.
「Tớ về rồi đây~. Ủa, Shirogane-san ở một mình à?」
「À, ừ. Đúng vậy.」
「Hừm?」
Koyuki cứng đờ người, nhưng vẫn cố gắng nói dối cho qua chuyện.
Cô bạn kia cũng không hỏi thêm gì nữa, mà bắt đầu nói chuyện với những người khác.
Căn phòng bỗng chốc trở nên náo nhiệt. Naoya cũng không thể im lặng được nữa, cậu chọc vào chân Koyuki và thì thầm.
(Này, Koyuki. Cái này vô lý quá đấy…)
(Biết làm sao được! Lỡ bị phát hiện dẫn bạn trai vào phòng thì xấu hổ chết đi được!)
Koyuki vén nhẹ tấm futon lên, đỏ bừng mặt và kịch liệt phản đối.
Sau khi liếc nhìn xung quanh, cô hạ giọng đầy đe dọa–.
(Tớ sẽ tìm cơ hội cho cậu trốn ra. Giờ thì cứ im lặng một lúc đi!)
(Hà…)
Naoya chỉ có thể đáp lại một cách mơ hồ.
Cứ thế, nhiệm vụ đột nhập và nín thở trong vườn hoa của các cô gái đã bắt đầu.
Các bạn nữ cùng phòng bắt đầu chuẩn bị cho ngày mai, hoặc tán gẫu linh tinh, ai nấy đều tự do sinh hoạt. Sắp đến giờ tắt đèn rồi, nhưng dường như chẳng ai có ý định đi ngủ.
「Koyuki-cha~n, nhìn这边. Nào, cheese」
「C-Cheese…」
Bị Emika chĩa máy ảnh vào, Koyuki giơ tay làm dấu V một cách gượng gạo.
Xem ra cô đang lo ngay ngáy không biết khi nào chuyện trong futon bị bại lộ.
Và Naoya, cậu cũng đang rơi vào một tình huống tiến thoái lưỡng nan.
(Y-Yukata của Koyuki bị hở kìa…!)
Koyuki đang thò chân vào tấm futon mà Naoya đang trốn.
Vì vậy, ngay trước mặt cậu là đôi chân trần nuột nà của cô. Không một sợi lông thừa, không một tì vết.
Vì bị hầm trong futon, một mùi mồ hôi thoang thoảng lan ra. Khi đưa mắt nhìn dọc theo đôi chân ấy, cậu còn thoáng thấy cả phần nội y màu hồng lộ ra do yukata bị xộc xệch.
Đúng lúc đó.
「A ha ha, dính rồi nhé!」
「Bụph!?」
「A, Shirogane-san, xin lỗi nhé!」
Một bạn nữ đùa giỡn ném chiếc gối trúng ngay mặt Koyuki.
Giật mình, đôi chân trong futon của cô nảy lên, kết quả là Naoya rơi vào tư thế ôm chầm lấy cô.
Mềm mại vô cùng, và thơm nức mũi.
「Hí… Kyaa!?」
「Phụt!?」
Khoảnh khắc hạnh phúc đó chưa kéo dài được một giây, Naoya đã lãnh trọn một cú đá bay ra khỏi tấm futon.
Cậu lăn lông lốc trên sàn tatami, ôm đầu rên rỉ.
「Đau quá… Cậu bảo tôi trốn đi, thế mà lại tự mình đuổi tôi ra là sao…」
「X-Xin lỗi… mà, giờ không phải lúc nói chuyện đó…!?」
Koyuki luống cuống, rồi chợt giật mình quay lại phía sau.
Ở đó, tất cả các bạn nữ đang ngơ ngác nhìn chằm chằm vào hai người.
Koyuki mặt tái mét như thể 『Thôi xong…』.
Thế nhưng, trái với nỗi lo của cô, các cô gái–.
「Về lịch trình ngày mai, bọn tớ định đi đến chỗ này này.」
「A, hay đó. Hay là bọn mình cũng bắt chước đi?」
「Đồng ý! Cậu biết chỗ hay ghê, Iinchō.」
「E hèm. Là kết quả của quá trình nghiên cứu kỹ lưỡng đó☆」
Họ tiếp tục cuộc trò chuyện như không có chuyện gì xảy ra.
Koyuki ngẩn người ra một lúc, rồi mặt đỏ bừng lên và hét lớn.
「Tại sao mọi người không nói gì hết vậy!?」
「Ể?」
Nghe vậy, Yui và những người khác nhìn nhau.
Sau một khoảng lặng khó tả bao trùm căn phòng, Yui gãi má một cách khó xử.
「Tại vì… bọn tớ biết là Naoya ở đó mà.」
「…Hả?」
「Đúng đó. Vì ở ngoài cửa có dép lê của con trai mà.」
Các bạn nữ khác cũng gật đầu một cách thản nhiên.
「Cả cái futon nữa, nó phồng to thế kia thì ai cũng biết có người ở trong chứ.」
「Vậy… những gì tớ cố gắng che giấu nãy giờ… đều là công cốc hết sao!?」
「Ừm! Vì thấy có vẻ vui nên cả bọn đã im lặng xem kịch hay đó!」
Emika tuyên bố một cách dõng dạc.
「~~…!?」
Ngay lập tức, sắc mặt của Koyuki từ đỏ chuyển sang tím bầm.
Mũi dùi giận dữ tất nhiên là chĩa về phía Naoya. Cô vớ lấy chiếc gối, đấm bùm bụp vào người cậu.
「Tại sao cậu không nói cho tớ biết chứ! Với Naoya-kun thì, cậu phải biết là đã bị lộ ngay từ đầu rồi chứ!?」
「Không, thật ra thì, lúc đầu tớ cũng định nói nhưng mà…」
Cậu biết là đã bị lộ tẩy, và cũng thật sự đã định cảnh báo cô.
Nhưng cậu đã không làm thế, mà chỉ im lặng trốn trong futon là vì–.
「Cảnh tượng bên trong tấm futon nó tuyệt vời lắm… nên tớ muốn tận hưởng một chút. Xin lỗi nhé.」
「Đồ ngốc! Đồ biến thái! Biến đi cho khuất mắt!」
「Vâng~. Xin làm phiền mọi người~.」
Vừa né những chiếc gối được ném tới tấp, Naoya vừa rời khỏi phòng.
Từ phía sau, lẫn trong tiếng la hét giận dữ của Koyuki, là những giọng nói đầy thán phục của các cô gái.
「Quả nhiên là Shirogane-san, ghê thật đó.」
「Ừm. Thân Mật đến mức đó thì trông lại đáng yêu ấy chứ.」
「Fufufu… Tiềm năng của Koyuki-chan vẫn chưa dừng lại ở đây đâu. Ngày mai mọi người cứ đến đây. Em sẽ cho mọi người xem những bức ảnh Thân Mật còn đỉnh hơn thế này nữa.」
「Sao Iinchō lại ra vẻ chuyên gia thế?」
「Thì tại vì tớ là bạn thân thời thơ ấu– Bụph!?」
Lời nói đắc ý của Emika đã bị gián đoạn bởi chiếc gối do Koyuki ném tới.


0 Bình luận