Nửa tháng đã trôi qua kể từ buổi ở lại đầy biến động.
Dạo gần đây, Koyuki có vẻ bận rộn việc gì đó nên toàn về thẳng một mình, còn Naoya thì lại thường đi chung với Yui, Tatsumi và những người khác.
Vì lẽ đó, hôm nay cậu một mình ghé vào một nhà hàng gia đình trước ga.
Do giá cả phải chăng, bên trong quán chật ních những học sinh giống như Naoya.
Đây chính là nơi mà dạo trước cậu đã ngồi uống trà cùng Yui và Emika trong bộ dạng gyaru. Vừa được dẫn tới một trong những bàn đó, một cô nàng bồi bàn trong bộ đồng phục dễ thương đã đến nhận order.
「Chào mừng quý khách. Mời quý khách gọi món… Ái chà.」
Nụ cười công nghiệp gượng gạo của cô ngay lập tức biến thành một vẻ cau có như vừa cắn phải mướp đắng.
Naoya liền dành cho cô một nụ cười toe toét.
「Yo. Anh tới rồi đây, Koyuki.」
「Cuối cùng cũng đến rồi à… cái sự kiện người nhà tập kích này.」
「Ừm. Bắt em đợi rồi.」
「Hoàn toàn không có đợi nhé.」
Tôi vừa giơ ngón cái lên cái là mặt Koyuki lại càng nhăn tợn.
Cô nàng day day đôi mày đang nhíu chặt lại rồi thở dài một hơi.
「Sao anh lại tới đây hả?」
「Thì anh nghĩ chắc em cũng quen với việc làm thêm rồi, nên ghé qua xem sao.」
「Đúng là em cũng đã quen việc một chút rồi nhưng… làm sao anh biết em làm ở đây?」
Koyuki dí sát mặt lại, gằn giọng.
Cô bắt đầu đi làm thêm ngay sau buổi ở lại nhà cậu.
Kể từ đó đến giờ, Koyuki vẫn luôn giấu nhẹm chuyện này với Naoya. Cô đã dặn Sakuya phải kín miệng, rồi cứ tan học là phóng thẳng đến nhà hàng này.
Naoya cười tươi roi rói, trả lời một cách sảng khoái.
「A ha ha, mấy trò che mắt đó làm sao qua mặt anh được chứ. Thậm chí cái hôm em đi phỏng vấn là anh đã đoán ra rồi.」
「Chậc… đúng là khó đối phó với anh thật đấy.」
Koyuki vừa tặc lưỡi vừa lườm Naoya cháy mặt.
「Nói trước nhé, không phải là cái đó đâu.」
「Cái đó là cái gì?」
「Thì là động cơ bắt đầu đi làm thêm chứ còn gì nữa.」
Koyuki hạ giọng, rồi đập bàn cái rầm.
「Em làm để kiếm tiền cho chuyến dã ngoại tháng sau. Để có nhiều kỷ niệm với Yui-chan và Emi-chan thì tiền tiêu vặt của em không đủ. Cho nên, chuyện này hoàn toàn không liên quan gì đến sinh nhật của Naoya-kun hết.」
「Hừm~. Không liên quan hả?」
「Đúng, dĩ nhiên rồi. Cho—nên—là—…」
Nói đến đó, Koyuki túm lấy cổ áo Naoya và kéo cậu lại gần.
Đôi mắt lườm cậu ở cự ly gần ấy ươn ướt những giọt lệ xấu hổ không thể chối cãi.
「Anh thôi ngay cái nụ cười tỏ vẻ thấu hiểu đó đi! Em đã bảo là không phải rồi mà!」
「A ha ha, ra thế à~. Không phải à~. Ra thế~.」
Dù bị cô quát vào mặt, Naoya vẫn giữ nguyên nụ cười toe toét.
Kể từ khi biết ngày sinh của Naoya trong buổi ở lại hôm đó, Koyuki đã hạ quyết tâm phải tổ chức sinh nhật cho cậu.
Vì vậy, dù rất sợ phải giao tiếp với người lạ, cô vẫn dũng cảm lao vào ngành dịch vụ và đang cố gắng hết mình.
Hiểu rõ điều đó như lòng bàn tay, tôi không tài nào ngậm được miệng lại.
Naoya, với vầng hào quang hạnh phúc tỏa ra ngùn ngụt, mỉm cười với Koyuki.
「Cảm ơn em, Koyuki. Anh mong đến sinh nhật lắm đấy.」
「T-Tiếng người mà anh ta không hiểu…!」
Mặt Koyuki đỏ bừng, người run lên bần bật.
Sự xấu hổ và sát khí trong cô chắc đang ở tỷ lệ bảy-ba.
Dù vậy, cô vẫn hắng giọng một cái rồi liếc nhìn Naoya.
「Mà thôi… dù gì anh cũng hầu hạ em rất tốt hàng ngày mà phải không? Nếu lương còn dư, em cũng không phải là sẽ không chuẩn bị gì đó cho anh đâu. Cho nên… là…」
Nhìn thẳng vào mặt Naoya, Koyuki hỏi một cách thẳng thắn.
「Anh muốn thứ gì không… có yêu cầu gì không?」
「Không, đặc biệt thì không có.」
Naoya lắc đầu.
Rồi cậu lấy từ trong túi ra chiếc khăn tay mà Koyuki đã tặng dạo trước. Cậu dùng nó rất cẩn thận nên không có một sợi chỉ nào bị sờn. Cậu bao nó trong lòng bàn tay và mỉm cười.
「Dù không phải là món đồ đắt tiền, nhưng chỉ cần là thứ Koyuki tặng thì anh đều vui cả. Anh sẽ coi nó như báu vật, giống như chiếc khăn tay này này.」
「Đúng là… mấy câu sến sẩm thế này mà anh cũng nói ra được với bộ mặt tỉnh bơ cơ đấy…」
Koyuki vừa ngượng chín mặt vừa lẩm bẩm với vẻ bó tay.
Thế nhưng, ngay sau đó cô lại thở dài một hơi, hai vai chùng xuống.
「Đúng là hết nói nổi… Đối phó với Naoya-kun đã mệt rồi, giá mà ông cũng chịu lắng nghe thẳng thắn như thế này thì tốt biết mấy.」
「À. Vụ ông James bị chẩn đoán nhầm sắp不久于人世 phải không.」
Sau cuộc trò chuyện với Naoya dưới bầu trời đêm lạnh giá hôm đó.
James đã tập hợp tất cả mọi người trong gia đình Shirogane lại và thú nhận về chuyện tuổi thọ của mình.
Lời thú nhận đau đớn ấy khiến cả nhà không nói nên lời, Koyuki thậm chí còn rơm rớm nước mắt.
Cuộc họp gia đình nhà Shirogane kết thúc trong bầu không khí ảm đạm, và ngay khi James vừa về phòng── Naoya đã lén tiết lộ sự thật.
『Nhưng mà, chắc là chẩn đoán nhầm thôi.』
『Hả…?』
Ngay khoảnh khắc đó, nước mắt Koyuki ngừng chảy.
Howard và những người khác cũng tạm thời tin lời cậu, và hiện tại cả gia đình đang tìm cách thuyết phục James đi kiểm tra lại.
Thế nhưng, mọi chuyện có vẻ không được suôn sẻ cho lắm.
「Ông em cứ bảo 『Làm gì có thời gian! Ta còn bận sắp xếp công việc kinh doanh và tạo kỷ niệm với cháu gái!』, chẳng chịu nghe ai nói gì cả.」
「Mà, đột nhiên bị nói thế thì cũng khó xử thật.」
James đã hoàn toàn chuẩn bị sẵn tâm lý rồi.
Dù có nói rằng đó là một sai lầm, ông ấy cũng khó mà chấp nhận được.
Koyuki gục đầu chán nản.
「Đúng là cứng đầu hết chỗ nói… Bực thật nhưng phải công nhận là máu mủ có khác.」
「Thôi nào, đừng suy nghĩ nghiêm trọng quá. Kiểu gì trong năm nay sự thật cũng sẽ sáng tỏ thôi.」
「Đó là… lý do gì khiến anh nghĩ vậy?」
「Ừm, để xem nào.」
Naoya suy nghĩ một lúc rồi thản nhiên đáp.
「Linh cảm chăng.」
「Linh cảm à… Nếu là người bình thường thì em đã cười cho thối mũi rồi, nhưng vì là linh cảm của Naoya-kun nên…」
Koyuki gật gù một cách thấm thía.
Giá mà ông James cũng thấu hiểu được như thế này thì mọi chuyện đã nhanh gọn hơn rồi.
Dù sao thì, cứ ngồi đó mà ước cũng chẳng được gì. Điều quan trọng bây giờ là chăm sóc cho James.
「Tạm thời, trước khi việc chẩn đoán nhầm được làm rõ, chúng ta phải làm cho ông an tâm đã. Có câu ‘bệnh từ tâm mà ra’, không khéo ông lại sinh ra bệnh khác mất.」
「Đúng vậy đó… Ông cứ nói là đã chuẩn bị tinh thần rồi, nhưng thực ra vẫn buồn lắm.」
Dù đã đến Nhật được khoảng nửa tháng, James vẫn đang ở nhà Koyuki.
Có vẻ ông đã quyết định chọn đất nước có cô cháu gái đáng yêu này làm nơi an nghỉ cuối cùng.
Ông đi mua sắm cùng cháu gái, uống trà với Naoya, cả nhà cùng đi du lịch──dù sống một cuộc sống yên bình, thỉnh thoảng ông vẫn nhìn xa xăm và thở dài.
Vì lẽ đó, Koyuki và mọi người vô cùng lo lắng.
Naoya cũng thở ra một hơi, gãi má.
「Anh cũng lo cho ông lắm. Ông đối xử rất tốt với anh, và quan trọng hơn, ông là ông của Koyuki mà.」
「Naoya-kun…」
「Chính vì vậy, Koyuki à. Để làm cho ông an tâm,」
Nhẹ nhàng nắm lấy tay Koyuki, Naoya nhìn thẳng vào mắt cô.
Lời nói tiếp theo, là một câu tỏ tình cậu dồn hết tâm huyết.
「Koyuki, đính hôn với anh nhé!」
「Sao lại ra nông nỗi này!?」
Sau một thoáng đơ người, Koyuki giật phắt tay Naoya ra.
Cô nàng đỏ bừng mặt, lùi lại và run lẩy bẩy.
Với một Koyuki như thế, Naoya thản nhiên nói.
「Tại anh đã hứa với ông là sẽ làm em hạnh phúc mà. Nhưng kết hôn ngay bây giờ thì không được đúng không? Cả hai chúng ta vẫn còn là học sinh, tương lai cũng chưa quyết định xong. Cho nên anh nghĩ ít nhất cũng nên đính hôn.」
「Đừng có mà tỉnh bơ phun ra mấy lời tào lao đó chứ!」
Koyuki túm lấy cổ áo Naoya, gằn giọng.
「Vì ông nói thế, nên anh muốn đính hôn với em á…? Đùa cũng phải có chừng mực thôi. Anh quyết định một chuyện quan trọng như vậy chỉ vì ý kiến của người khác sao!?」
「Ừm. Anh biết là Koyuki sẽ nói vậy mà.」
Lời Naoya vừa nói ra không gì khác chính là một lời cầu hôn.
Lý do cho một sự kiện trọng đại của cả đời người lại là ‘vì ông ngoại’ thì dĩ nhiên là cô chẳng vui vẻ gì.
Thế nhưng──chuyện của James chỉ là một cái cớ thêm vào cho có lệ.
Naoya gãi má, cười khổ.
「Thật ra thì… dù không có chuyện của ông, anh cũng đã muốn làm vậy rồi.」
「Hể?」
Trước Koyuki đang ngơ ngác mắt tròn xoe, Naoya tấn công dồn dập.
「Chuyện này hơi xấu hổ một chút… em nghe được không?」
「Chuyện có thể làm một người mặt dày như Naoya-kun thấy xấu hổ ư…?」
Sự tò mò có vẻ đã lấn át sự bực bội. Đôi mắt Koyuki lúc này sáng lên lấp lánh.
Dù ngày đêm rung động vì Koyuki nên Naoya chẳng có mặt dày mày dạn gì sất, nhưng sự thật là ngoài chuyện đó ra thì cậu hiếm khi bị lung lay, nên đánh giá đó cũng khá chính xác.
Koyuki hắng giọng một cái, hỏi với vẻ háo hức.
「Được thôi. Em sẽ nghe. Rốt cuộc là chuyện gì?」
「Thật ra hôm trước, anh mơ thấy cuộc sống tân hôn với Koyuki.」
「Xấu hổ thật luôn!?」
Trước Koyuki đang chết lặng, Naoya kể lại giấc mơ cậu thấy hôm trước.
Vì nội dung quá bay bổng nên đây là lần đầu tiên cậu kể cho người khác nghe.
Mặt Koyuki đỏ bừng như sắp ngất, nhưng Naoya sau khi kể xong lại cảm thấy nhẹ nhõm.
Cậu vừa cười ngượng ngùng, vừa nói thẳng với Koyuki.
「Thế rồi, từ đó đến giờ anh vẫn thỉnh thoảng mơ những giấc mơ như vậy… thêm vào đó là cái đêm hôm trước nữa chứ? Thành ra bây giờ anh cực kỳ muốn kết hôn với Koyuki. Đó là lý do anh cầu hôn đấy.」
「L-Lý do ngớ ngẩn hơn em tưởng đấy… Anh thích đến thế cơ à?」
「Ừ. Đối với anh thì cái cảnh đầu tiên, được em nói 『Mừng anh về nhà』 rồi hôn một cái là đỉnh của chóp luôn. Để được trải nghiệm điều đó ngoài đời thực, anh sẵn sàng làm bất cứ điều gì.」
「Đừng có mà hừng hực khí thế thế chứ! Sao anh có thể kể lại một giấc mơ xấu hổ như vậy với bộ mặt tỉnh bơ cơ chứ…!」
「Nhân tiện, dù chưa xuất hiện trong mơ nhưng hình như chúng ta có một cô con gái nhỏ.」
「Càng lúc càng…! Thôi ngay đi!」
Cuối cùng Koyuki cũng ôm trán rên rỉ.
Có vẻ như nội dung quá sốc đã khiến cô bị quá tải.
Sau khi thở ra một hơi dài nặng trịch như từ dưới địa ngục vọng lên, cô lườm Naoya.
「Em hiểu quá rõ cảm xúc của anh rồi. Nhưng mà, không đời nào em chấp nhận được chuyện đó đâu. Chúng ta vẫn còn là học sinh mà.」
「Nhưng mà, đằng nào sau này cũng sẽ kết hôn thôi. Bây giờ đính hôn thì tương lai cũng có khác gì đâu?」
「Đừng có tự ý quyết định cuộc đời của em! Bây giờ vẫn đang trong giai đoạn thử nghiệm thôi!」
Cậu đã bị từ chối thẳng thừng.
Koyuki, với vẻ mặt chán ngán đến tận cùng, chuyển sang chế độ làm việc và lấy thiết bị đầu cuối ra.
「Tóm lại, chuyện này dừng ở đây. Chuyện của ông thì Papa sẽ lo liệu, anh mà nói thêm nữa là em giận đấy.」
「Chậc. Mà thôi, anh sẽ không bỏ cuộc đâu.」
「Rồi rồi. Đúng là hết nói nổi, dai như đỉa đói.」
Mặt vẫn còn đỏ ửng, Koyuki tặc lưỡi.
Thật không thể tin nổi đây là thái độ dành cho người bạn trai vừa cầu hôn mình.
(Hmm… vụ cầu hôn mà được OK ngay thì đúng là hơi khó thật.)
Ngay cả việc đồng ý tỏ tình cũng đã phải qua bao nhiêu công đoạn.
Để cô ấy chấp nhận đính hôn, chắc cũng cần từng ấy công sức, hoặc là một cơ hội đặc biệt nào đó.
(Mà, lời tuyên chiến đã xong. Tạm thời thế cũng được.)
Mặt Koyuki vẫn còn đỏ, rõ ràng là cô đang để tâm đến chuyện đó.
Đối với đòn tấn công đầu tiên thì kết quả này cũng không tệ.
Đang nghĩ ngợi, Koyuki lại ném cho cậu một ánh nhìn sắc lẻm.
「Cười cái gì mà toe toét thế. Không gọi món nhanh là em đuổi ra khỏi quán đấy.」
「Ừ nhỉ, tạm thời thì… quầy đồ uống tự chọn và kem sô cô la.」
Naoya mở thực đơn và gọi những món an toàn.
Cuối cùng, cậu chỉ vào trang tráng miệng.
「Với lại món này, một ly parfait bánh flan deluxe siêu to khổng lồ.」
「Ể, Naoya-kun mà gọi món đó thì lạ thật đấy.」
「Anh có ăn đâu.」
Nói rồi, cậu chỉ tay về phía cửa kính nhìn ra đường.
Nấp sau lùm cây của quán, Sakuya đang cầm một chiếc máy ảnh to tổ chảng nhắm về phía này.
「Anh định đãi cô nhiếp ảnh gia ở đằng kia.」
「Người nhà cứ lần lượt kéo đến…」
Koyuki vừa ôm trán vừa nhập đơn hàng cho hai người vào thiết bị.
Khi Koyuki quay vào bếp, Sakuya liền vào quán và tiến đến chỗ Naoya.
「Chào buổi chiều, Anh rể. Xin lỗi đã làm phiền ạ.」
「Không sao đâu. Màn thân mật cũng xong xuôi cả rồi. Sakuya-chan cũng đến quan sát Koyuki làm việc à?」
「Dĩ nhiên rồi ạ. Sao em có thể bỏ lỡ cảnh này được.」
Nhìn theo Koyuki, Sakuya thở ra một hơi đầy cảm khái.
「Chị ấy đi làm thêm thật kìa. Ngạc nhiên quá.」
「Ừ. Chị ấy có vẻ đang cố gắng hết sức mình.」
Naoya cũng khẽ gật đầu.
Koyuki vừa vào bếp xong lại đi ra dọn dẹp một chiếc bàn trống.
Cô nhanh nhẹn thu dọn đĩa, lau bàn bằng khăn, và sắp xếp lại giấy ăn trên bàn một cách gọn gàng.
「A, chị nhân viên ơi. Cho em gọi món!」
「V-Vâng! Tôi ra ngay đây ạ!」
Được khách khác gọi, cô liền nhanh nhẹn chạy tới.
Nhìn cảnh tượng đó, cả Naoya và Sakuya đều nheo mắt lại một cách ấm áp. Hoàn toàn là cảm giác của phụ huynh đi dự giờ.
「Thích thật…」
「Ừ. Thích thật.」
Cả hai cùng ra quầy đồ uống tự chọn lấy nước, bắt đầu buổi bình luận.
Sakuya uống một hơi hết ly cola, lau miệng một cách mãn nguyện.
「Cảnh này thì ăn bao nhiêu cơm cũng vào. Chắc phải gọi thêm cơm mới được.」
「Hiểu mà… Koyuki vốn đã dễ thương rồi, lại còn mặc đồng phục dễ thương và cố gắng một cách dễ thương nữa… Đúng là bổ mắt hết sảy.」
「Chúng ta hãy lặng lẽ thưởng thức thôi, Anh rể. Để không làm phiền những vị khách khác.」
「Ừ. Muốn chụp ảnh rồi in ra kích thước thật để trang trí trong phòng lắm nhưng… đành phải nhịn thôi.」
「Biết đâu trả thêm phí là được chụp ảnh thì sao ạ. Có thể có trong thực đơn ẩn.」
「Sakuya-chan thông minh thật đấy. Anh đoán là nó được giấu đâu đó trong cái menu này──」
「Làm gì có chuyện đó.」
Rầm, kem và parfait được đặt xuống bàn một cách khá mạnh bạo.
Tay vẫn cầm khay bạc, Koyuki ném cho họ một ánh nhìn lạnh lùng.
「Món của quý khách đã đủ. Ăn xong thì về ngay cho em nhờ.」
「Ngây thơ quá, Koyuki. Học sinh mà đã gọi quầy đồ uống tự chọn là sẽ ngồi ì cho đến khi bị đuổi mới thôi đấy.」
「Lát nữa Papa và mọi người cũng đến ăn cơm đấy. Nên chị phải phục vụ cho tốt vào nhé, chị gái.」
「Khốn thật… Cái sự kiện người nhà tập kích này còn mệt hơn mình tưởng.」
Koyuki một tay che mặt, vẻ mặt chán chường, rồi lại quay trở lại với công việc.
Nhìn chằm chằm vào chị gái, Sakuya khẽ thở dài.
「Chị ấy thực sự đã thay đổi rồi. Hồi xưa thì chị ấy không đời nào làm được công việc như thế này.」
「Mà, chị ấy có vẻ khá căng thẳng.」
Đối với một Koyuki nhút nhát, việc lao vào ngành dịch vụ chắc hẳn đòi hỏi rất nhiều can đảm.
Thực tế, vẻ mặt của Koyuki khi phục vụ khách có phần hơi cứng hơn so với bình thường. Nhưng dù sao đi nữa, điều đó vẫn ở trong giới hạn chấp nhận được. Sự háo hức với một thế giới xa lạ đã lấn át đi một chút sợ hãi.
「Cứ cái đà này thì không có vấn đề gì đâu. Chị ấy có vẻ khá thích thú mà.」
「Vậy thì tốt quá rồi. Em đã lo không biết chị ấy có đang gượng ép bản thân không.」
Nói rồi, Sakuya cuối cùng cũng cầm lấy thìa.
Dáng vẻ cô múc miếng bánh flan khổng lồ đưa lên miệng cực kỳ điềm tĩnh, mặt không chút biểu cảm.
Ấy vậy mà tốc độ ăn lại nhanh hơn bình thường. Có lẽ cô đã thở phào nhẹ nhõm khi thấy tình hình của Koyuki.
Naoya mỉm cười, vươn tay đến ly kem của mình.
「Sakuya-chan thực sự rất thích Koyuki nhỉ.」
「Đương nhiên rồi ạ.」
Sakuya khẽ gật đầu.
「Sở thích của em là quan sát cặp đôi yêu thích của mình. Cặp đôi ấy càng khỏe mạnh về thể chất lẫn tinh thần thì em càng thấy mãn nguyện.」
「Khổ hạnh ghê. Đúng là một fan chân chính.」
Vừa tán đồng, cậu vừa đưa mắt dõi theo Koyuki.
Cô nở một nụ cười gượng gạo với khách hàng khác, rồi lại luống cuống khi được đồng nghiệp bắt chuyện.
Nhìn Koyuki đang cố gắng hết mình, dù đang ăn kem nhưng trong lòng cậu lại cảm thấy ấm áp.
Với tâm trạng ấm áp đó, cậu quay sang nói chuyện với Sakuya.
「Vậy, còn anh Kirihiko thì sao?」
「Thầy ấy ạ?」
Ngay khoảnh khắc cái tên đó được nhắc đến, Sakuya nhíu mày. Bàn tay đang ăn parfait cũng dừng lại.
Naoya không hề để tâm, tiếp tục tấn công.
「Hôm trước em có nói là không hiểu rõ tình cảm của mình với anh Kirihiko mà. Nếu sở thích của Sakuya-chan là quan sát cặp đôi yêu thích, thì anh ấy cũng chỉ đơn thuần là một ‘người được yêu thích’ thôi đúng không?」
「…Em cũng không biết nữa.」
Sau một thoáng đảo mắt, Sakuya đặt chiếc thìa xuống bàn.
Cô nhìn chằm chằm vào đôi tay đang nắm chặt trên đùi, im lặng một lúc lâu.
Naoya lặng lẽ chờ đợi lời nói tiếp theo.
Trớ trêu thay, ở bàn bên cạnh, một nhóm nữ sinh trung học đang tám chuyện tình yêu rôm rả. Họ đỏ mặt, cười đùa với nhau, tỏa sáng lấp lánh tận hưởng tuổi thanh xuân.
Nhưng đối với Naoya và Sakuya, sự ồn ào đó dường như là chuyện ở một nơi nào đó xa xôi.
Sakuya, với vẻ mặt hơi căng thẳng, hít một hơi nhỏ rồi mở lời.
「Thế giới của em, từ xưa đến nay, luôn xoay quanh chị. Một người chị có thể làm được mọi thứ, nhưng lại vụng về, không đúng lúc, và dễ khóc. Khoảnh khắc được ngắm nhìn chị ấy, là lúc em thấy vui nhất.」
Nếu Koyuki có mặt ở đây, chắc cô sẽ nổi giận đùng đùng vì câu nói này.
Thế nhưng, trên môi Sakuya lại nở một nụ cười dịu dàng.
Tình cảm yêu quý chị gái đến mức không thể kiềm chế được hiện rõ trên khuôn mặt cô.
Rồi vẻ mặt đó bỗng tối sầm lại.
「Nhưng mà, thầy ấy… lại hơi khác. Khác ở đâu thì em không biết. Nhưng tình cảm dành cho chị, và tình cảm dành cho thầy. Việc chúng là hai thứ khác nhau thì… em cũng lờ mờ nhận ra.」
Sakuya như đang nghiền ngẫm từng lời mình nói ra.
Có vẻ như bằng cách diễn đạt thành lời, cô đang cố gắng tìm ra câu trả lời từ bên trong chính mình.
Đối với một cô gái chưa từng có duyên với những chuyện như thế này, hành động đó có lẽ khó khăn không khác gì mò một viên ngọc giữa sa mạc.
Cuối cùng, Sakuya kết luận bằng một câu nói xen lẫn tiếng thở dài.
「Em không chắc có thể gọi hiện tượng này là tình yêu hay không. Quả nhiên, bây giờ em chỉ biết được có vậy thôi.」
「Ra thế. Nghe được vậy là đủ rồi.」
Naoya gật đầu một cách khoan dung.
Đó là câu trả lời cậu đã đoán trước, nên cũng không có nhận xét gì đặc biệt.
Sakuya ném cho cậu một ánh nhìn hờn dỗi.
「Nếu là Anh rể thì chẳng cần em phải nói ra, anh cũng biết được cảm xúc của em rồi còn gì?」
「Đương nhiên. Nhưng mà, những chuyện như thế này, đôi khi chính người trong cuộc phải tự nói ra bằng lời của mình thì mới có thể nhìn thấu được.」
「Anh đang bắt chước làm chuyên gia tư vấn đấy à. Đúng là thám tử tình yêu có khác. Tương lai anh có định theo con đường đó không?」
「Ai biết được. Mọi người cũng hay khuyên anh làm thám tử hoặc cảnh sát.」
Naoya ưm một tiếng rồi ngước nhìn lên trần nhà.
Trên trần, một chiếc quạt lớn đang quay đều đều.
Nhìn chuyển động đơn điệu đó, cậu bất giác suy ngẫm về cuộc đời.
Mùa xuân tới Naoya cũng lên lớp 12 rồi. Đã đến lúc phải nghiêm túc suy nghĩ về tương lai.
Cậu nghĩ có rất nhiều nơi để phát huy năng lực đặc biệt của mình, nhưng──Naoya vẫn nhìn lên trần nhà, lơ đãng nói.
「Đây là chuyện về ông già nhà anh. Nghe nói trước khi vào công ty hiện tại, ổng từng làm việc cho một công ty thám tử. Nhưng mà, chưa trụ được nửa tháng.」
「Tại sao ạ? Nếu là bác ấy thì đó là lĩnh vực mà bác có thể tung hoành ngang dọc mà.」
「Nghe nói là bị khách hàng báo cảnh sát liên tục. Vì ổng cứ phán trúng phóc những điều người ta không hỏi nên bị hiểu nhầm là thủ phạm thật sự.」
「À, thế thì em hiểu rồi. Nhân vật chính có năng lực bá đạo thì thường bị ngược đãi mà.」
「Nghe nói ổng đã giải quyết hết những lời vu khống đó bằng cách tìm ra thủ phạm thật. Thế nên ổng mới bỏ nghề chuyên môn. Vì quá nổi bật.」
Bỏ qua chuyện liệu có thể gọi ông Hōsuke là một nhân viên văn phòng gương mẫu hay không.
Naoya cũng có thừa khả năng đi vào vết xe đổ của cha mình.
「Thế nên, mấy nghề đó chắc anh cũng xin kiếu… nhưng ngoài ra thì anh cũng chưa quyết định được gì cả.」
「Ra vậy. Mong là anh sẽ tìm được một mục tiêu tốt.」
「Cảm ơn Sakuya-chan. Còn Sakuya-chan thì… ừm?」
Nói đến đó, cậu bỗng im bặt và đảo mắt đi.
Phía sau bên phải bàn của hai người. Một thanh niên đang ngồi ở đó. Tóc nhuộm vàng, tai đeo lủng lẳng khuyên. Một tên đầu gấu dễ nhận biết.
Hắn ta đang cười một nụ cười nham nhở, bắt chuyện với một trong những cô phục vụ.
「Em nhân viên ơi, xinh thế. Cho anh xin số liên lạc được không?」
「Ể, cái đó… em xin lỗi, em không thể ạ.」
「Đừng cứng nhắc thế chứ.」
Cô phục vụ mặt tái mét, chỉ biết lúng túng.
Những vị khách khác đều đổ dồn ánh mắt về phía đó, lo lắng nhìn nhau.
Bàn bên cạnh Naoya và Sakuya vừa mới tám chuyện tình yêu rôm rả, giờ cũng đã im phăng phắc, ném về phía đó những ánh nhìn khó chịu. Một bầu không khí không mấy dễ chịu bao trùm quán.
Sakuya nhìn về phía đó, rồi liếc mắt ra hiệu cho Naoya.
「Anh rể. Anh có định ra tay không ạ?」
「Để xem nào. Anh nghĩ là không sao đâu, nhưng cứ làm cho chắc vậy.」
「Không sao ạ…? Thật sự không?」
「Vì, nhìn kìa.」
Trước Sakuya đang hơi lo lắng, Naoya khẽ chỉ tay về phía đó.
Một người đang sải bước thẳng đến bàn của gã khách phiền phức.
Đó là một người phụ nữ trong bộ vest đen lịch lãm. Cô mặc quần âu, tóc cắt ngắn, gương mặt thanh tú. Trông cô như thể một diễn viên nam trong đoàn kịch Takarazuka.
「Thưa quý khách.」
「Hả…?」
Người phụ nữ cất giọng trầm khàn xen vào, nhìn chằm chằm vào gã đàn ông với vẻ mặt kiên quyết.
「Xin quý khách vui lòng không bắt chuyện quá mức với nhân viên của chúng tôi. Nếu không thể, xin quý khách vui lòng rời khỏi quán ngay lập tức. Chúng tôi xin không tính tiền bữa này.」
「Hả? Mày nói chuyện với khách thế à?」
Gã đàn ông nhăn mặt, nhổm người dậy.
Tình thế đúng là ngàn cân treo sợi tóc. Những tia lửa vô hình bắn ra giữa hai người, khiến không khí trong quán nóng lên như đổ mồ hôi.
Giữa lúc đó, Naoya cất giọng một cách thản nhiên. Người phụ nữ hơi tròn mắt ngạc nhiên.
「Này này. Anh Yamamoto Taichi ở đằng kia phải không?」
「Hả…? Sao mày biết tên tao………… Hí!?」
Gã đàn ông quay lại với vẻ mặt khó hiểu, rồi cứng đờ người.
Trong nháy mắt, sắc mặt hắn tái xanh, sinh khí mất sạch như một cái xác trong nhà xác.
Gã run lẩy bẩy, chỉ tay vào Naoya.
「M-Mày là… thằng hồi đó!?」
「Được anh nhớ mặt đúng là vinh hạnh quá. Tôi cứ lo mình là nhân vật mờ nhạt, sợ bị quên mất rồi chứ.」
Naoya mỉm cười, vỗ nhẹ vào vai gã.
Rồi cậu thì thầm vào tai hắn──.
「Xem ra lại muốn nếm mùi cay đắng rồi nhỉ. Tưởng lần trước đã chừa rồi chứ?」
「…! C-Cái quán này tao không bao giờ quay lại nữa!」
Gã đàn ông ném một tờ một vạn yên xuống bàn, rồi co giò chạy bán sống bán chết.
Cả quán im phăng phắc trong giây lát, rồi sau đó những tràng pháo tay lác đác vang lên.
Từ đây đó, có thể nghe thấy những lời như 「Đúng là Sasahara có khác」 hay 「Đó chính là người trong lời đồn…」. Có vẻ như danh tiếng của cậu đang lan sang cả học sinh trường khác.
Cô phục vụ ban đầu còn ngơ ngác, nhưng ngay sau đó đã cúi đầu lia lịa.
「A, cảm ơn quý khách rất nhiều. Quý khách đã giúp em.」
「Đừng bận tâm. Chuyện nhỏ thôi mà.」
Naoya khẽ giơ tay, rồi quay trở lại bàn của mình.
Sakuya đón cậu với đôi mắt hơi tròn xoe. Có vẻ cô nàng đã bị sốc.
「Gì vậy ạ?」
「Hồi trước có nói chuyện phải quấy với nhau một lần. Lần thứ hai rồi chắc hắn cũng biết điều thôi.」
「Anh rể, có phải là Ma Vương thống trị khu vực này không ạ?」
Trong lúc đang nói chuyện, người phụ nữ ban nãy tiến lại gần.
Có vẻ cô đã xử lý xong vụ việc với cô phục vụ.
Vẻ mặt nghiêm nghị ban nãy giờ đã dịu đi rất nhiều. Cô nở một nụ cười nhẹ, cúi đầu chào Naoya.
「Cảm ơn cậu, Sasahara-kun. Nhờ cậu mà mọi chuyện không bị làm ầm lên.」
「Không có gì đâu ạ, được giúp chị Risa là em vui rồi.」
「Fuu… Cậu vẫn như mọi khi nhỉ.」
Người phụ nữ khẽ nheo mắt, rồi liếc nhìn Sakuya.
「Lạ thật đấy, cậu mà lại đi cùng người khác ngoài Tatsumi-kun. Hôm nay tôi sẽ đãi cả phần của bạn cậu nữa. Cứ tự nhiên nhé.」
「Vậy thì em không khách sáo đâu ạ. Cảm ơn chị.」
Người phụ nữ cầm lấy hóa đơn, rồi đi vào trong.
Nhìn theo cô, Sakuya nghiêng đầu thắc mắc.
「Anh quen chị ấy ạ?」
「À ừm. Chị ấy là Harukawa Risa, quản lý ở đây.」
Naoya nói như không có chuyện gì.
Cậu biết rằng lời nói tiếp theo sẽ gây ra một tình huống không thể cứu vãn… nhưng dĩ nhiên là cậu vẫn thản nhiên nói tiếp.
「Là bạn gái cũ của anh Kirihiko đó.」
「…………Hả?」
Ngay khoảnh khắc đó, chiếc cốc trong tay Sakuya kêu rắc một tiếng và nứt ra những đường nhỏ.
◇
Chuyến viếng thăm chỗ làm thêm, dù có một sự cố nhỏ, nhìn chung đã kết thúc trong hòa bình.
Chuyện Naoya đuổi gã khách phiền phức đã trở thành đề tài bàn tán của cả nhân viên, và có vẻ nó đã đến tai Koyuki, người đang làm việc ở hậu trường. Cô nàng ngay lập tức bay ra bàn của cậu.
『Nghe cho rõ đây, đừng có gây phiền phức ở chỗ làm của tôi. Ăn cái này đi rồi ngồi yên một chỗ.』
『Woa, một miếng bít tết hoành tráng.』
Có vẻ như bạn trai được đồng nghiệp khen ngợi khiến cô nàng vui ra mặt.
Cậu đợi cô tan làm rồi đưa về nhà, và suốt quãng đường đó, Koyuki luôn trong tâm trạng rất tốt.
Vài ngày sau đó.
Koyuki đến thăm tiệm sách cũ Akaneya, nép mình khiêm tốn trong một góc của khu phố mua sắm.
Trong căn phòng kiểu Nhật quen thuộc, cô ngồi đối diện với chủ tiệm Kirihiko qua chiếc bàn tròn, tư thế nghiêm trang.
「…Chính vì vậy, em muốn nhờ anh Kirihiko tư vấn giúp ạ.」
Vẻ mặt của Koyuki khi bắt đầu câu chuyện vô cùng nghiêm túc.
Cô nói tiếp một cách trang trọng, như thể đây là một chiến dịch quyết định sự tồn vong của thế giới.
「Sắp đến sinh nhật của Naoya-kun rồi ạ, nhưng em không biết nên tặng gì. Nếu là anh Kirihiko thì anh sẽ vui khi nhận được món quà gì ạ? Anh cho em xin ý kiến để tham khảo được không?」
「Chăm chỉ học hỏi là một điều tốt đó, Koyuki-chan.」
Kirihiko gật gù tán thưởng.
Nhưng ngay sau đó, anh chống tay lên má và thở dài.
「Thái độ đó thì đáng khen thật nhưng… sao lại phải hỏi ngay tại nơi có mặt cậu bạn trai đó chứ?」
「Vì có giấu cũng vô ích thôi ạ.」
「Biết sao được, tại anh biết hết mà.」
Bị Koyuki lườm, Naoya thanh minh từ gian bếp bên cạnh.
Hôm nay là ngày Naoya đi làm thêm.
Cậu được giao toàn bộ việc nhà ở đây, sau khi dọn dẹp giặt giũ xong, giờ cậu đang tập trung làm đồ ăn sẵn. Bình thường Koyuki cũng giúp một tay, nhưng hôm nay có vẻ việc khảo sát được ưu tiên hơn.
Koyuki bĩu môi hờn dỗi, quay mặt đi.
「Em đã lén hỏi cả Yui-chan và mọi người rồi, thế mà ngay trong ngày hôm đó, Naoya-kun đã cười tủm tỉm nói 『Quả không hổ là Koyuki. Chuyện gì cũng làm hết mình nhỉ』. Em đã dặn mọi người phải giữ bí mật rồi mà anh ấy vẫn đoán ra ngay lập tức.」
「Sasahara-kun cũng lạ thật, sao lại đi nói ra như thế chứ. Cứ im lặng thì có ai biết đâu.」
「Tại vì, nhìn Koyuki ngược xuôi vì mình đáng yêu quá… nên em lỡ lời.」
「Thì phải làm lơ đi chứ!? Đó là phép lịch sự tối thiểu của con người mà!?」
「Thế này thì có khi cũng là một kiểu hiểu lầm cũng nên.」
Kirihiko cười khổ, khoanh tay suy nghĩ.
「Món quà nhận được sẽ vui à… Cái gì được nhỉ. Thời gian?」
「Nếu được thì là thứ có thể mua bằng tiền ạ…」
「Thứ mua được bằng tiền… À, sắp hết mực máy in rồi. Với lại là một cái máy tính làm việc. Dạo này nó khởi động chậm quá, anh đang định đổi cái mới.」
「Nghe giống đồ dùng văn phòng hơn là quà sinh nhật anh ạ…」
Koyuki nhăn mặt, nhưng vẫn ghi chú lại. Đúng là một cô gái nghiêm túc.
Trong ghi chú của cô là một loạt những thứ như cột bóng rổ ngoài trời, hay một bộ manga trọn bộ.
Sau khi khảo sát ý kiến của nhiều người, danh sách đã trở nên khá lộn xộn. Nhưng có vẻ Koyuki vẫn chưa tìm được món quà nào ưng ý.
Trước Koyuki vẫn đang đau đầu suy nghĩ, Naoya xen vào.
「Anh đã nói hôm trước rồi mà, chỉ cần là thứ Koyuki tặng thì cái gì anh cũng vui. Em không nghe à?」
「Tất nhiên là em có nghe. Nhưng mà, đây là trận chiến vì danh dự của một người con gái.」
Koyuki gập cuốn sổ lại, chỉ thẳng ngón trỏ vào mặt Naoya.
Và lời cô nói ra chính là một lời tuyên chiến thực sự.
「Thỉnh thoảng em cũng phải đọc vị suy nghĩ của anh một cách hoàn hảo và tặng một món quà trúng phóc chứ. Toàn bị anh đọc vị, đây là cơ hội để em trả đũa!」
「Lấy quà sinh nhật để trả đũa, cái concept gì vậy trời.」
Naoya vừa thái củ cải vừa nhún vai.
Dù sao thì, chuyện này cũng làm cậu vui. Naoya thầm lâng lâng trong lòng.
「Mà thôi được. Em càng đau đầu suy nghĩ thì càng chứng tỏ trong đầu Koyuki toàn là anh thôi chứ gì. Chà, mình được yêu quá đi mất.」
「Grừừừ! Cứ đợi đấy, rồi sẽ có ngày em cho anh khóc thét cho xem!」
「Một màn cãi vã của cặp đôi ở đẳng cấp cao ghê.」
Nhìn Koyuki mặt đỏ bừng gào lên, Kirihiko chỉ biết lắc đầu ngao ngán.
Có vẻ anh đã mệt mỏi vì phải chứng kiến cặp đôi ngốc nghếch này, anh cắn một miếng bánh quy trên bàn.
Dù vậy, vì đã được hỏi nên anh vẫn định trả lời một cách tử tế, và lại bắt đầu suy nghĩ.
「Ừm… quả thật đột nhiên bị hỏi muốn gì thì cũng không nghĩ ra được. Này, Sakuya-chan thì muốn g… Sakuya-chan?」
「…………Dạ?」
Được gọi tên, Sakuya từ từ ngẩng đầu lên.
Cô đã ngồi cùng bàn với Kirihiko và những người khác từ đầu, nhưng không hề đụng đến trà hay bánh kẹo, chỉ cúi gằm mặt và ngồi im.
Bình thường cô đã trầm tính, nhưng hôm nay thì hoàn toàn là trạng thái vô. Nếu là một sát thủ thì chắc chắn là một tay cự phách.
Sakuya chớp mắt vài cái rồi nói một cách điềm tĩnh.
「Thầy có việc gì ạ?」
「Có việc thì có việc thật nhưng… sao thế, Sakuya-chan. Cứ ngẩn người ra. Bị bội thực vì hạnh phúc của cặp đôi chị gái à?」
「Anh nghĩ chúng em là cái gì thế hả…」
Trước Kirihiko đang lo lắng, Koyuki ném một ánh nhìn hờn dỗi.
Nhưng có vẻ cô lo lắng cho sự khác thường của em gái hơn, cô nhíu mày và nhìn sát vào mặt Sakuya.
「Đúng là Sakuya dạo này trông lạ thật. Từ lúc đến chỗ làm của chị. Có chuyện gì à?」
「Thế ạ? Em vẫn bình thường mà, chị.」
「Thật không…? Em có biết vừa rồi chị với Naoya-kun nói chuyện gì không?」
「…Xin lỗi. Em không nghe.」
「Đấy! Sakuya bình thường thì sẽ vừa cười tủm tỉm vừa không bỏ sót một chữ nào đâu!」
Koyuki giật mình, sờ tay lên má và trán em gái để kiểm tra.
「Sakuya, em không sao chứ? Em có bị sốt không đấy?」
「Em không sao. Chỉ là hơi lơ đãng một chút thôi.」
「Hừm, vậy thì là có chuyện gì phiền lòng à?」
「…!」
Trước câu hỏi của Kirihiko, vẻ mặt Sakuya hơi cứng lại.
Có vẻ anh đã đoán trúng tim đen. Kirihiko mỉm cười, đặt tay lên ngực.
「Nếu muốn, tôi có thể lắng nghe câu chuyện của em. Quà sinh nhật bạn trai thì tôi không chuyên, nhưng… ngoài ra thì có thể tôi sẽ cho em được vài lời khuyên.」
「Lời khuyên… ạ?」
「Ừ. Dù gì tôi cũng lớn tuổi hơn mà. Cứ tin tưởng vào tôi nhé.」
Kirihiko nói một cách vui vẻ và thẳng thắn, nhưng mặt Sakuya lại càng trở nên nghiêm trọng.
Nhìn cảnh đó, Naoya lén cười thầm.
(Chà, nói ra mất rồi.)
May mắn hay không thì không biết, nhưng lời lẩm bẩm trong bếp của cậu không ai nghe thấy.
Và đúng lúc đó, cửa ra vào của tiệm sách cũ kẽo kẹt mở ra.
「À, vâng. Mời vào đây ạ.」
Naoya lên tiếng, và vị khách đi thẳng vào khu vực sinh hoạt.
Người xuất hiện sau cánh cửa trượt là một mỹ nhân trong bộ quần âu công sở.
「Xin thất lễ… Ơ, Shirogane-san?」
「Quản lý!?」
Koyuki giật nảy mình.
Gặp quản lý ở một nơi như thế này thì phản ứng như vậy cũng là điều dễ hiểu.
Cô tròn mắt, nhìn chằm chằm vào Risa.
「Ể, sao quản lý lại ở đây…?」
「Câu đó tôi phải hỏi cô mới đúng.」
Risa nhíu mày bối rối.
Nhưng có vẻ chiếc túi đang cầm hơi vướng víu, cô quyết định giải quyết nó trước. Cô đưa thẳng cho Kirihiko và nói một cách cộc lốc.
「Tạm thời đây là đồ đã đặt. Vẫn như mọi khi, tôi làm nhiều gà rán hơn rồi đó.」
「Chờ mãi đấy. Tiền thì thanh toán qua thẻ như mọi khi nhé.」
Nhận lấy túi, Kirihiko lục lọi bên trong.
Thứ hiện ra là một hộp nhựa tròn. Bên trong chứa đầy gà rán, khoai tây chiên, xúc xích và tôm chiên. Một đĩa đồ ăn thập cẩm có thể mang đi dự tiệc ngay lập tức.
「Thỉnh thoảng lại thèm mấy món đồ ăn vặt này ghê. Sakuya-chan và mọi người có muốn ăn tối cùng không?」
「A, ờm… cái đó…」
Được hỏi, Sakuya vội đảo mắt đi. Vẻ mặt cô khá căng thẳng, mồ hôi hột túa ra trên trán. Thấy Sakuya như vậy, Risa nghiêng đầu thắc mắc.
「Ơ, cô bé này là người đi cùng Naoya-kun hôm qua…?」
「…!」
Vai Sakuya giật nảy lên. Dù ở xa, cậu vẫn có cảm giác nghe thấy tiếng tim cô đập thình thịch.
「Chị nhầm rồi, Risa-san.」
Đúng lúc đó, Naoya xen vào.
Chuyện của Sakuya cũng đáng lo, nhưng giải quyết hiểu lầm là ưu tiên hàng đầu. Cậu xoa đầu Koyuki và chỉ.
「Bạn gái của em là người này. Còn kia là em gái của con bé.」
「À, ra vậy. Bảo sao hôm qua Shirogane-san lại hăng hái thế. Là vì có bạn trai đến à.」
「K-Không phải như vậy đâu ạ!」
Koyuki luống cuống hoảng hốt.
Để che giấu sự ngượng ngùng, cô giật phắt tay Naoya ra, mặt đỏ bừng gằn giọng.
「Này Naoya-kun. Anh với quản lý có quan hệ gì thế hả?」
「Chỉ là người quen qua anh Kirihiko thôi. Không có chuyện gì mà Koyuki phải lo lắng đâu, em cứ yên tâm.」
「Thật không đó…? Quản lý xinh đẹp thế kia, chẳng lẽ anh chưa từng léng phéng gì à.」
「Không có đâu. Vì chị ấy là bạn gái cũ của anh Kirihiko mà.」
「Thế thì có lý do gì để không mê mẩn chứ… hể?」
Đôi mắt đang xếch lên của Koyuki bỗng tròn xoe.
Sau một hồi nhìn qua lại giữa Kirihiko và Risa, cô hét lên một tiếng thất thanh.
「H-H-H… Hai người từng hẹn hò á!?」
「Phản ứng đó làm tôi tổn thương đấy…」
「Đừng đào lại lịch sử đen tối của tôi nữa, Sasahara-kun.」
Cả Kirihiko và Risa đều nhăn mặt như vừa cắn phải mướp đắng.
Dù rất ăn ý, nhưng có vẻ cả hai đều không muốn vậy.
Risa thở dài, xua tay lia lịa.
「Hẹn hò chỉ là một thời gian ngắn hồi còn đi học thôi, đã chia tay nhiều năm rồi. Giờ chỉ là người quen thôi.」
「Từ tiểu học đến đại học mà chỉ là người quen… Tsundere quá rồi đấy, Risa.」
「V-Vậy ạ. Thế giới này thật nhỏ bé.」
Koyuki chớp mắt, nhưng tỏ ra vô cùng hứng thú.
Có lẽ vì xung quanh cô có nhiều cặp đôi đang hẹn hò, nhưng đây là lần đầu tiên cô thấy một cặp đã chia tay.
「Chia tay rồi mà vẫn thân thiết thật là tuyệt vời. Em cứ tưởng sẽ khó xử lắm chứ…」
「Thì, cũng không phải là chia tay vì ghét nhau.」
Risa nhún vai cười.
Nhân tiện, cô lườm Kirihiko một cái.
「Mà này Kirihiko, thỉnh thoảng cũng phải ghé quán tôi chứ. Cứ ru rú trong nhà mỗi ngày là già đi nhanh lắm đấy.」
「Biết rồi mà. À, uống trà không?」
「Tôi chỉ ghé qua nhân tiện đi công tác thôi nên thôi vậy.」
「Cậu cũng vất vả ghê. À, đúng rồi. Haruka lại muốn ba chúng ta đi uống đấy. Sao đây?」
「Sao cậu ta không nói thẳng với tôi nhỉ… Đợi công việc ổn định đã nhé.」
Kirihiko và Risa nói chuyện phiếm như không có gì.
Nội dung cuộc trò chuyện không có gì quan trọng, nhưng ai cũng có thể thấy rõ rằng họ là những người bạn thân thiết.
「…………」
Đôi mắt của Sakuya, người đang chăm chú quan sát họ, tối sầm lại.
Có lẽ chỉ mình Naoya nhận ra điều đó.
「Thôi tôi đi đây. Shirogane-san mai đi làm nhỉ, cố gắng nhé.」
「V-Vâng. À, quản lý!」
Khi Risa định quay lưng đi, Koyuki giơ tay lên một cách dứt khoát.
Với ánh mắt nghiêm túc, cô hỏi một câu hỏi đã khiến cô trăn trở bấy lâu nay.
「Khi chúc mừng sinh nhật bạn trai, nếu là quản lý thì chị sẽ tặng quà gì ạ?」
「Cô hỏi câu đó ngay trước mặt bạn trai mình à…? Mà, tôi hiểu lý do rồi.」
Liếc nhìn Naoya, Risa nhíu mày đầy thương cảm.
Có lẽ vì đã quen biết nhau gần mười năm, cô hiểu rõ Naoya đặc biệt đến mức nào.
Risa suy nghĩ một lúc rồi giơ ngón trỏ lên.
「Ừm, để xem nào. Hơi sến nhưng mà, đồ thủ công thì sao?」
「R-Ra là vậy! Còn có cách đó nữa…!」
Mắt Koyuki sáng rực lên, cô ghi vội vào sổ.
Có lẽ vì quá cơ bản nên trước giờ cô không nghĩ tới.
Có vẻ cô rất thích ý tưởng này, Koyuki nở một nụ cười tinh nghịch và nhìn vào mặt Naoya.
「Dù không thể tạo bất ngờ cho anh được… nhưng anh sẽ tự mình đoán ra việc em đang lén lút làm quà thủ công, và chắc chắn sẽ rung động trước tình huống đó nhỉ. Đây có thể là một ý hay đấy.」
「A ha ha, Koyuki cũng biết cách đối phó với anh rồi đấy nhỉ.」
「Cũng hợp nhau ghê nhỉ…」
Risa nhìn Naoya và Koyuki với vẻ mặt khó hiểu.
Nhưng sau khi liếc nhìn đồng hồ, cô khẽ vẫy tay và đi ra cửa.
「Vậy gặp lại sau nhé, Kirihiko.」
「Ừ ừ. Cảm ơn nhé.」
Kirihiko mỉm cười tiễn cô. Tiếng cửa mở kẽo kẹt như lúc cô đến, rồi tiếng bước chân nhanh chóng xa dần.
Đặt lại đĩa đồ ăn vào túi, anh quay lại hỏi Sakuya.
「Mà quay lại chuyện lúc nãy, nỗi phiền lòng của Sakuya-chan. Nó nghiêm trọng đến mức nào rồi?」
「Chuyện đó…」
Sakuya nắm chặt bàn tay ướt đẫm mồ hôi.
Cô nhìn chằm chằm vào đầu gối, không nhúc nhích, rồi thốt ra từng lời như đang nôn ra máu.
「…Ngay vừa rồi, nó đã trở nên nghiêm trọng hơn.」
「L-Là sao vậy…?」
Kirihiko chớp mắt, hoàn toàn không hề hay biết mình chính là nguyên nhân.


0 Bình luận