Quyển 16 (Truyện Ngắn)
Chương 10: Truyện Ngắn, Tạp Chí DM Số 1, 2016
0 Bình luận - Độ dài: 7,009 từ - Cập nhật:
Tôi là Kasiwada Naoki, vừa vào cấp ba mùa xuân năm nay.
Cuộc sống cấp ba của tôi có một mục tiêu: tìm được một cô bạn gái dễ thương và có một cuộc sống "màu hồng". Thời cấp hai, thân phận otaku đã để lại cho tôi những ký ức không mấy tốt đẹp, nên tôi quyết định ở cấp ba sẽ làm một "otaku ngầm".
Ngay khi vừa nhập học cấp ba, tôi đã trúng tiếng sét ái tình với Midori Hasegawa, một cô gái tóc đen xinh đẹp tựa thiên thần, và thầm tính toán phải làm sao để được hẹn hò với cô ấy.
Nhưng… giờ đây, tôi lại đang đối mặt với một cuộc khủng hoảng ngoài dự liệu.
Momo Koigasaki, cô nàng hot girl sành điệu cùng lớp, đã nhặt được cuốn light novel của tôi và dùng thư tay gọi tôi ra gặp. Tôi sợ thân phận otaku của mình bị cô ta công khai, nên nơm nớp lo sợ đi đến phía sau nhà thể chất nơi cô ta hẹn. Thế nhưng, cô ta lại cầm tấm bookmark kẹp trong cuốn light novel của tôi – tấm thẻ của chị Nene Ane, nhân vật tôi yêu thích trong game 『Love Minus』 – và ra sức hỏi dồn tôi: "Nhân vật này là ai?", "Suzuki-kun ở lớp B cũng có thẻ giống thế. Nghĩa là, Suzuki-kun cũng là otaku à?"
Có vẻ như, cô ta gọi tôi ra chỉ để hỏi rõ chi tiết thôi…
"Nếu cậu ta có thẻ của Love Minus thì tôi nghĩ cái người tên Suzuki đó chắc chắn là một otaku…"
"Hả, thật á!? Quả nhiên vậy!?"
Câu trả lời của tôi khiến Koigasaki vô cùng sửng sốt.
Nhìn Koigasaki như vậy, tôi bỗng nghĩ.
Tôi cực kỳ không giỏi giao tiếp với những cô nàng hot girl thế này. Nhưng ghét hơn cả hot girl là mấy đứa con gái lẳng lơ. Nhìn vẻ ngoài sành điệu của Koigasaki, chắc chắn cô ta là loại đó rồi.
Nếu là trong anime hay light novel, sẽ có mấy cô nàng hot girl bên ngoài nhưng tâm hồn lại thuần khiết, nói những câu kiểu như "Em không phải đồ lẳng lơ! Em vẫn còn trinh nguyên đấy!" khiến khán giả cảm thấy "ngược đời mà đáng yêu"…
Không đúng, khoan đã. Chẳng lẽ cô ta cũng là loại bên ngoài sành điệu nhưng bên trong lại thuần khiết đến bất ngờ sao…
"Vậy thì, cậu đi mời Suzuki-kun tham gia buổi hẹn hò nhóm đi!"
Khoảnh khắc Koigasaki buột miệng đề nghị, chút hy vọng mong manh trong lòng tôi cũng tan thành mây khói.
"À, ngoài Suzuki-kun ra, cậu cố gắng tìm thêm mấy anh chàng đẹp trai khác nhé? Tôi cũng sẽ tìm mấy cô bạn gái đáng yêu, tiện thể kiếm thêm người có thể khơi gợi mấy chủ đề về otaku nữa nha~!"
"Khoan đã! Tôi đâu có quen cái người tên Suzuki đó…"
"Đã là bạn cùng mê game thì cậu bắt chuyện với cậu ta chắc dễ thôi mà? Nhờ cậu nha~!"
Koigasaki cười cười vỗ vai tôi rồi bỏ đi thẳng, chẳng thèm nghe tôi trả lời.
Chết tiệt, con nhỏ này đúng là quá tùy tiện rồi còn gì!? Cái thằng tôi từng ôm ấp một chút hy vọng về cô ta đúng là đồ ngu ngốc. Cái loại người tùy tiện nhờ vả người khác đi hẹn hò nhóm như cô ta, tuyệt đối không thể nào còn là trinh nữ được.
Đúng vậy… Cái kiểu con gái bên ngoài lẳng lơ bên trong thuần khiết chỉ tồn tại trong thế giới hai chiều (2D), chứ làm gì có ở thế giới ba chiều (3D).
Mà nói đi cũng phải nói lại, sao tôi lại có thể mong đợi điều như vậy ở Koigasaki chứ…?
Dù sao thì, bây giờ tôi cũng chỉ còn cách đi bắt chuyện với cái tên Suzuki đó thôi. Ngay khoảnh khắc Koigasaki nhặt được cuốn light novel, thân phận otaku của tôi đã bị bại lộ. Tôi, một người vốn định làm "otaku ngầm" ở cấp ba, đành phải nghe theo lệnh của Koigasaki để tránh việc cô ta tiết lộ chuyện này ra ngoài.
Sau đó, tôi tìm được Souta Suzuki ở lớp B và bắt chuyện với cậu ta. Suzuki có một vẻ ngoài đẹp trai không hề giống một otaku chút nào, nhưng bên trong cậu ta lại là một otaku chính hiệu, cùng gu với tôi, nên chúng tôi nhanh chóng kết thân. Tôi đề nghị Suzuki đi hẹn hò nhóm với mấy bạn nữ lớp tôi, cậu ta cũng vui vẻ đồng ý. Tôi còn nhờ cậu ta mời thêm mấy người bạn đẹp trai nữa, thế là cậu ta đi tìm mấy đứa vừa đẹp trai vừa thích mấy hoạt động kiểu này.
Ngày hôm sau.
"Đã hẹn được với Suzuki-kun rồi á—!? Cậu giỏi thật đấy!"
Lần này thì đến lượt tôi gọi Koigasaki ra cầu thang bộ. Sau khi kể cho cô ta nghe chuyện của Suzuki, Koigasaki rất vui mừng.
"Ha ha, quá khen… À mà, đổi lại thì chuyện tôi là otaku có thể giữ bí mật ở trường được không?"
Tôi chỉ có duy nhất yêu cầu này với Koigasaki, nên tranh thủ dặn dò cô ta ngay lúc đó.
"Hả? À—, ừm, tôi sẽ không nói đâu~. Mà có nói hay không thì cũng chẳng khác gì, nhìn cậu là biết ngay otaku rồi."
"…Hả!? N-Nhìn cái là biết ngay otaku!?"
"Ừm."
Câu trả lời của Koigasaki khiến tôi bị "sốc" đến mười vạn điểm. Dù là vẻ ngoài hay những thứ tôi mang theo bên mình đều đã thay đổi cực kỳ nhiều so với hồi cấp hai, tôi đã cố gắng rất nhiều vì điều đó… mà giờ vẫn bị "otaku" lộ rõ mồn một sao!?
"Tôi trông giống otaku chỗ nào chứ!?"
Tôi vội vàng hỏi dồn. Dù Koigasaki ăn mặc như một cô nàng lẳng lơ, nhưng độ sành điệu của cô ta thì không thể nghi ngờ. Một người như vậy thật sự có thể nhìn thoáng qua một điểm nào đó của tôi mà nhận ra tôi là otaku ư? Dù bị cô ta chỉ ra có thể sẽ rất đau lòng, nhưng điều này cũng là tốt cho bản thân tôi.
"Hả—, khía cạnh nào ư… Tất cả?"
"!? K-Không, ý tôi là phần cụ thể nào cơ…"
"Đã bảo là tất cả mà. Chỉ ra từng chút một thì phiền phức lắm—"
Câu trả lời của Koigasaki khiến tôi vô cùng thất vọng. Tôi đã cố gắng kết thân với Suzuki, còn mời cậu ta đi hẹn hò nhóm, thế thì đổi lại cô ta ít nhất cũng phải trả lời tôi đàng hoàng chứ!? Con nhỏ này đến cả đạo lý "có qua có lại", giúp đỡ lẫn nhau cũng không hiểu sao!?
Haizz, dù sao cũng là cô nàng hot girl với tính cách tệ hại đó, mong đợi điều này ở cô ta thì đúng là tự chuốc lấy phiền phức cho mình thôi. Sao tôi lại có chút hy vọng, hy vọng rằng nếu tôi giúp cô ta, cô ta cũng sẽ giúp lại tôi điều gì đó chứ.
"Vậy thì buổi hẹn hò nhóm cứ nhờ cậu nha—. Mong đợi ghê~"
Koigasaki vẫn giữ thái độ tùy tiện đó, chẳng thèm để ý đến phản ứng của tôi, tự mình đi về lớp.
Sau đó Koigasaki đã sắp xếp lịch trình, và trong khoảng thời gian này, tôi đã lãng phí không ít thời gian mà vẫn không thể rút ngắn khoảng cách với Midori Hasegawa, người tôi thầm đơn phương.
Đối mặt với tình cảnh khó xử này, tôi thật sự mong có một cô bạn thân để cùng bàn về chuyện yêu đương… nhưng với tôi, điều đó chỉ là giấc mơ, là một hy vọng hão huyền.
Cuối cùng cũng đến ngày hẹn hò nhóm. Tôi thậm chí không biết mình nên mặc quần áo gì. Nếu có một cô bạn thân sành điệu cho tôi lời khuyên thì mọi chuyện đã khác rồi, nhưng tiếc là người như thế không tồn tại. Không còn cách nào khác, tôi đành phải mặc bộ quần áo mà bố mẹ mua cho hồi cấp hai, trông có vẻ "tề chỉnh" nhất. Đã là học sinh cấp ba rồi mà vẫn mặc đồ do phụ huynh chọn để đi chơi, đúng là mất mặt thật. Dù tôi cũng đã nghĩ bộ đồ này liệu có kỳ cục không, cũng muốn tự mình đi mua… nhưng hiện tại tôi vẫn chưa có đủ dũng khí để xông vào mấy cửa hàng thời trang.
Ngày hôm đó, chúng tôi hẹn nhau một giờ chiều tập trung ở Ikebukuro. Koigasaki thông báo là sau khi hát karaoke xong sẽ đi nhà hàng gia đình. Ban đầu tôi còn nghĩ là với tư cách con trai, mình sẽ được giao chút quyền quyết định nào đó, nhưng hóa ra là tôi nghĩ quá nhiều rồi. Koigasaki đúng là "người cầm trịch" tuyệt đối, mọi việc đều do cô ta tự mình quyết định.
Dù là "nước đến chân mới nhảy" cũng không sao, trước khi ra khỏi nhà tôi đã vào phòng rửa mặt để "chiến đấu" với kiểu tóc của mình.
Lúc này, khuôn mặt hung dữ của em gái tôi, Akari Kasiwada, hiện ra trong gương.
"Anh làm nhanh lên được không? Hôm nay Akari chải tóc xong còn phải chạy đi hẹn hò nữa đó. Dù sao thì tóc Naoki có làm kiểu gì trông cũng ngốc nghếch y chang thôi à."
"Cái gì!?"
Lời nói vừa phũ phàng vừa lạnh lùng của em gái khiến tôi câm nín. TiểU Minh đẩy tôi ra rồi bắt đầu chỉnh lại tóc.
Rõ ràng hồi tiểu học em luôn buộc tóc đuôi ngựa, lên cấp hai không những xõa tóc mà còn uốn xoăn, tỏa ra vẻ quyến rũ chết người... Khoan đã, em ấy vừa nói hẹn hò!?
"Hẹn hò, em có bạn trai rồi á!?"
"Học sinh cấp hai có bạn trai là chuyện bình thường mà."
"Nhưng, nhưng em không phải là hủ nữ sao, vậy mà lại có bạn trai...!"
Đúng vậy, em gái tôi cũng là một con mọt sách chính hiệu giống như tôi.
"Bạn trai em cũng là dân otaku đó. Chơi game giỏi, nói chuyện hợp cạ, hơn thằng cha Naoki một tỷ lần!"
"Cái, cái gì...!? Học sinh cấp hai sao có thể yêu đương...!"
Mặc dù tôi không phải là một thằng cuồng em gái, nhưng... lời nói của em ấy thực sự là một cú sốc lớn đối với tôi.
TiểU Minh, đứa em gái hồi tiểu học vẫn còn cùng tôi chơi game, cùng tôi chạy nhảy ngoài đường, lúc nào cũng lẽo đẽo theo sau tôi, vậy mà giờ lại có bạn trai... !? Rõ ràng tôi vẫn luôn coi em ấy là con nít. Không thể nào, thật là phi lý....
Lòng tôi trở nên thất vọng, cuối cùng tôi bỏ cuộc với mái tóc của mình và rời khỏi nhà.
À phải rồi, hôm nay còn có buổi gặp mặt làm quen.
Mặc dù là do con nhỏ "riajuu" đáng ghét Koigasaki ép buộc, nhưng dù sao thì đây cũng là cơ hội để làm quen với các bạn nữ. Tôi không thể cứ mãi buồn bã vì chuyện của em gái được.
Koigasaki cũng nói rằng cô ấy sẽ dẫn theo mấy em gái dễ thương và cả dân otaku đến buổi gặp mặt. Liệu có ai dễ thương hơn Hasegawa không nhỉ, tôi có chút mong đợi.
Khoan đã, lỡ đâu cô ta sẽ dẫn cả Hasegawa đến thì sao? Dù sao thì Koigasaki và Hasegawa cũng thường xuyên nói chuyện trong lớp mà...
Tôi đến trước tượng cú mèo ở cửa ga phía đông Ikebukuro, địa điểm tập trung.
"A, Kashiwa—!"
Đã có khá nhiều thành viên đến rồi, trong số đó chỉ có Suzuki là phản ứng khi thấy tôi. Những người khác thì ngó lơ tôi.
Tôi đảo mắt nhìn sơ qua thành phần tham gia.
Trong đám con gái, ngoài Koigasaki ra còn có một cô gái lạ mặt. Mái tóc đen của cô ấy được tết thành hai bím, trông rất dễ thương. Bên ngoài chiếc áo ren trắng là một chiếc váy liền thân màu hồng dài đến đầu gối, bên dưới còn có một đôi tất dài quá gối hình mèo, bộ trang phục này quá hợp với gu của tôi... à không, phải nói là quá hợp với sở thích của đại đa số dân otaku mới đúng.
Cái kiểu quần áo này gọi là gì ấy nhỉ, "trang phục giết trinh"? Mặc dù đã từng thấy trên mạng, nhưng đây là lần đầu tiên tôi được nhìn thấy tận mắt. Cộng thêm vẻ ngoài dễ thương của cô ấy nữa, thật là khiến người ta yêu thích. Mà nhìn kỹ thì, đôi gò bồng đảo kia... dáng người ngon phết.
Còn trong đám con trai, có Suzuki, và một anh chàng đẹp trai có vẻ là bạn của Suzuki.
"Suzuki-kun, có tin đồn rằng cậu là dân otaku đó nha? Nhìn không ra luôn á—!"
Koigasaki phấn khích bắt chuyện với Suzuki.
"Hả? Cậu biết à?"
"Dạo gần đây tớ bị bạn bè... à, là cô ấy đó, cô ấy là bạn tớ, Azuki~, tớ bị cô ấy ảnh hưởng nên mới gia nhập giới otaku đó, nên rất muốn được giao lưu với cậu—!"
"Vậy à? Ừm, nếu cậu không ngại thì..."
"Tớ cũng vậy, mặc dù tớ rất rành về các tác phẩm dành cho nữ giới, nhưng lại không biết con trai thích cái gì, nếu được thì tớ rất mong được cậu chỉ giáo—!"
Cô gái được Koigasaki dẫn đến... hình như tên là Azuki, cô ấy cũng long lanh mắt nhìn Suzuki nói như vậy.
Ra là vậy, thì ra người này cũng là dân otaku à... . Vừa dễ thương lại còn là dân otaku nữa, thú thật, tôi rất muốn làm quen với cô ấy, nhưng ngay lúc này cô ấy chẳng thèm nhìn tôi lấy một cái, cứ nói chuyện với Suzuki mãi, cảm giác là chẳng có cơ hội nào cả.
Cái gã trai lơ kia cũng chen vào cuộc trò chuyện của họ, còn tôi thì lẻ loi một mình. Muốn về nhà ngay lập tức ghê.
Không, không được, buổi gặp mặt làm quen còn chưa bắt đầu, bây giờ bỏ cuộc là quá sớm!
À phải rồi, trước đó có nói là hôm nay sẽ là buổi gặp mặt 3v3, vậy có nghĩa là vẫn còn một cô gái nữa chưa đến... .
"Hả!? Hasegawa..."
Nhìn thấy bóng người xuất hiện ở cửa soát vé, tôi không khỏi thốt lên. Hasegawa Midori mà tôi thầm thương trộm nhớ, đang tiến về phía chúng tôi.
Hasegawa mặc đồ thường còn xinh đẹp hơn cả tưởng tượng.
"A, Hasegawa-san! Chào cậu!"
Koigasaki bắt chuyện với Hasegawa. Quả nhiên là Koigasaki đã gọi Hasegawa đến mà... ! Tôi chưa từng nói với Koigasaki rằng tôi thích Hasegawa, có trùng hợp vậy không chứ, dù sao thì trong lòng tôi cũng không ngừng ủng hộ Koigasaki.
Nhìn thấy Hasegawa, tôi như nhìn thấy tia hy vọng. Hôm nay đến đây thật là đáng giá.
Dự định ban đầu của hôm nay là đi hát karaoke, nhưng vì mọi người chưa quen biết nhau, để tiện cho việc giới thiệu bản thân, nên chúng tôi quyết định đến một quán ăn gia đình trước.
Đến quán ăn gia đình, các thành viên nam và nữ ngồi đối diện nhau.
"Vậy thì chúng ta hãy bắt đầu giới thiệu từ phía các bạn nữ trước nhé~! Tớ là Koigasaki Momo, người tổ chức buổi gặp mặt hôm nay! Mọi người cứ gọi tớ là Momo là được rồi~!"
Koigasaki ra vẻ một người giao tiếp siêu đỉnh bắt đầu tự giới thiệu.
Gì chứ, cái con nhỏ này giao tiếp giỏi như vậy, vậy mà còn nhờ tôi đi tìm Suzuki làm gì? Cô ta tự mình có thể tìm Suzuki để tổ chức gặp mặt làm quen được mà.
"Tớ học ở lớp A, câu lạc bộ là về thẳng nhà, sở thích là truyện tranh shoujo và xem TV... đặc biệt là thích cày phim, còn có mua sắm và hát karaoke nữa, chắc là vậy thôi ha? Nếu mọi người có câu hỏi gì thì cứ hỏi tớ bất cứ lúc nào nhé!"
"Momo hẹn hò với mấy người bạn trai rồi!?"
Cái gã bạn trai lăng nhăng của Suzuki đột nhiên đưa ra một câu hỏi khiếm nhã.
Ê ê, bình thường thì con gái sẽ không trả lời câu hỏi này đâu nhỉ... .
"Ể, bạn trai à—! Ừm... chắc là năm người? À, hình như là sáu người thì phải?"
Nhưng Koigasaki lại chẳng hề để ý mà trả lời.
"Ể—, cậu tự mình còn không nhớ rõ nữa à—!?"
Gã trai lăng nhăng trêu chọc.
Năm người? Sáu người? Không, là mấy người thì cũng chẳng quan trọng nữa... .
Dù sao thì chuyện Koigasaki là "gái" cũng đã rõ như ban ngày rồi.
Mới học năm nhất cấp ba mà đã cặp kè với nhiều người như vậy. Hơn nữa khi bị hỏi đến cũng không thấy cô ta có chút xấu hổ nào.
Cho dù vẻ ngoài có dễ thương đến đâu, tôi cũng tuyệt đối không muốn hẹn hò với loại con gái như vậy!
...Mà người ta cũng có thèm để ý đến tôi đâu.
"Tiếp theo, đến lượt Azuki nào!"
"Ừm. Mình là Sakurai Azuki đến từ lớp D. Câu lạc bộ là hội nghiên cứu manga, sở thích là manga, anime, game, lướt web, còn có Cosplay nữa. Mong mọi người giúp đỡ!"
Cô gái bên cạnh Koigasaki giới thiệu xong bản thân.
Vừa dễ thương, lại còn rất lễ phép, hơn nữa còn là dân otaku nữa, tuyệt vời ông mặt trời~! Khoan đã khoan đã, không được nghĩ nhiều, vì trong lòng tôi đã có Hasegawa rồi... .
"Azuki có bạn trai chưa—?"
Gã trai lăng nhăng lại đưa ra một câu hỏi khiếm nhã.
Cậu hỏi một cô gái thuần khiết như vậy câu hỏi ngớ ngẩn gì vậy chứ. Chắc chắn là cô ấy chưa có bạn trai đâu, hơn nữa chắc chắn là cô ấy ghét những câu hỏi như thế này... .
"Hô ê? Bạn trai à—? Hiện tại thì chưa có, đang chiêu mộ một người bạn trai dịu dàng có thể bảo vệ mình đây ạ ♪"
"...!?"
Cái giọng điệu quyến rũ bất thường của cô ấy khiến tôi cảm thấy có chút bất thường.
"Hô ê?" là cái quái gì vậy? Ê! Không lẽ bộ quần áo kia cũng là do cô ta tính toán mà mặc sao. Một cô nàng otaku dễ thương như vậy, hơn nữa lại hoàn toàn là mẫu bạn gái lý tưởng, vậy mà lại tâm cơ đến thế... .
Mà cô ta vừa bảo “Giờ thì hết rồi”. Tức là trước đây đã từng có ư? Chẳng lẽ cô ấy cũng chẳng còn trinh tiết gì sao...?
...Haizz. Khoan đã, mình suy sụp cái quái gì thế này! Mình còn có Hasegawa cơ mà!
“Cuối cùng là bạn Hasegawa, bắt đầu đi nào—!”
“Mình là Hasegawa Midori, học sinh lớp A.”
Giọng nói trong trẻo của Hasegawa như có thể gột rửa tâm hồn tôi vậy.
Hai cô gái kia là người thế nào cũng chẳng còn quan trọng nữa!
Tôi chỉ cần như trước đây, toàn tâm toàn ý với Hasegawa Midori – mỹ thiếu nữ trong sáng tựa thiên thần – là đủ rồi.
“Mình không tham gia câu lạc bộ nào, sở thích là... đọc sách. Mong mọi người giúp đỡ.”
“Midori có bạn trai chưa—!?”
Gã trai lẳng lơ lại hỏi câu đó, cứ như cái máy nhai lại.
Mày bị điên à. Dù trời có sập xuống đất, một thiếu nữ trong sáng như Hasegawa cũng không thể nào có bạn trai được chứ...?
“Không lâu trước đây, em có hẹn hò với bạn của anh trai, nhưng giờ thì chia tay rồi.”
Trời... sập rồi...?
Lừa, lừa mình đúng không!? Nhanh, ai đó mau nói cho mình biết đi... Đây không phải là sự thật đâu————!
Chẳng lẽ Hasegawa cũng không còn trinh sao... chẳng lẽ cô ấy cũng là hạng con gái lẳng lơ!?
“Ồ ồ~! Cậu thích người lớn tuổi à—!”
“Cũng không hẳn là vậy... Chỉ cần chững chạc một chút là được, tuổi tác không quan trọng.”
Trước câu hỏi buông tuồng của gã trai lẳng lơ, Hasegawa chỉ đáp lại một cách hờ hững.
Một cô gái thuần khiết, trong sáng tựa thiên thần đến vậy mà cũng không còn trinh tiết nữa thì mình còn có thể tin tưởng ai được nữa chứ!?
Trên đời này đã không còn bất cứ điều gì có thể khiến mình tin tưởng được nữa rồi.
Những chuyện sau đó tôi không nhớ rõ lắm.
Tinh thần bị đả kích quá lớn, tôi đã chẳng còn biết ở lại đây có gì vui vẻ đáng nói nữa.
Thế giới này hóa ra khắp nơi đều là loại con gái lẳng lơ... Cái thế giới 3D này, thật quá tàn khốc.
Nhưng, hoạt động chính hôm nay vẫn chưa kết thúc. Đúng vậy, chính là karaoke.
Thành thật mà nói, giờ tôi chỉ muốn về nhà thôi.
Mấy cô gái đi liên hoan toàn là loại lẳng lơ, mà cũng chẳng ai thèm để ý đến tôi. Hôm nay tôi chỉ thỉnh thoảng nói vài câu với Suzuki, chứ không hề nói chuyện với bất kỳ cô gái nào.
Dù giờ tôi có về, cũng chẳng ảnh hưởng gì đến buổi liên hoan này đâu nhỉ, thậm chí có khi người ta còn mong tôi về nữa là.
Nghĩ vậy lại càng muốn về hơn, nhưng tôi cũng không có dũng khí bỏ về giữa chừng, đành phải lầm lì đi theo.
“Bạn Suzuki đã chọn bài gì thế~!?”
“À ừm—, hát một bài OP của Quyết Hoại Huyết Chiến đi~...”
Cảnh tượng trong phòng karaoke khiến tôi không khỏi nghi ngờ đôi mắt mình.
Azuki Sakurai nhìn vào máy chọn bài, cơ thể sát gần Suzuki cứ như sắp dán vào người cậu ta vậy, mà còn trơ trẽn đặt tay lên đùi Suzuki nữa chứ.
“Thật sao!? Người ta cũng thích bài này lắm~!”
Cô ta vừa nói, vừa vuốt vai Suzuki.
“Vậy thì mình sẽ chọn một bài ED nha~♪”
Giờ đây, tôi cuối cùng đã hiểu rõ con người Azuki Sakurai này rồi.
Trang phục quyến rũ, lời nói cử chỉ ẻo lả, hết lần này đến lần khác chạm vào người... Đây chính là cái gọi là “công chúa Otaku” sao!? Với lại cô ta từng nói mình thuộc câu lạc bộ truyện tranh, e là trong câu lạc bộ cũng dùng cái giọng điệu này để ‘diễn’ trước mặt bọn con trai!
Cái loại công chúa Otaku gì đó, dù có dễ thương đến mấy, tôi cũng tránh xa vạn dặm! Tôi thì không dễ bị lừa đâu!
Mặc dù Koigasaki ngồi bên kia Suzuki, nhưng Koigasaki không phải Otaku nên không bắt kịp được nhịp điệu của mấy cô kia, chẳng thể nói chuyện với Suzuki.
Còn tôi thì hoàn toàn không có sức để hát, nên chẳng chọn bài nào cả, cứ thế ngồi đờ đẫn nghe họ hát. Trong lòng chỉ mong thời gian trôi thật nhanh.
Thoáng nhìn sang, gã trai lẳng lơ kia (lúc tự giới thiệu, hắn nói mình tên Hirose) đang nói chuyện rất ăn ý với Hasegawa.
“He he, Hirose-kun thật thú vị.”
Hasegawa cười nói.
Mặc dù khoảnh khắc biết cô ấy là loại con gái lẳng lơ thì tôi đã chẳng còn quan tâm nữa rồi, nhưng cảnh tượng trước mắt vẫn quá tàn khốc đối với tôi.
Không muốn tiếp tục nhìn thấy cảnh hai người họ vui vẻ đầm ấm, tôi chọn rời khỏi phòng.
Lúc này, Azuki Sakurai hình như muốn đi vệ sinh, cô ta đứng dậy đi trước tôi.
“Momo cứ phá đám mình mãi... Mình phải ra tay, hát thêm vài bài nhạc anime nịnh hót... Không có tên Otaku nào mình không ‘cưa’ đổ được đâu...”
Nghe được mấy câu lẩm bẩm của cô ta, tôi không khỏi nghi ngờ tai mình.
Mặc dù biết cô ta rất có tâm cơ, nhưng không ngờ lại thâm hiểm đến vậy! Tôi càng ngày càng không muốn dính dáng gì đến Azuki Sakurai này, thậm chí còn thấy sợ hãi nữa...
“A, Momo! Cậu đang làm gì thế~!?”
Đến trước nhà vệ sinh, tôi thấy Koigasaki đang ngồi xổm trước nhà vệ sinh nữ chơi điện thoại, Azuki Sakurai đột nhiên trở lại giọng điệu tươi tắn, hoạt bát.
“A! Không có gì đâu~ Mình gọi điện thoại chút thôi. Sẽ quay lại ngay.”
“À, ra vậy!”
Azuki Sakurai chào hỏi Koigasaki xong thì vào nhà vệ sinh. Tôi không muốn dính líu gì đến Koigasaki, nên không nhìn cô ấy mà đi thẳng vào nhà vệ sinh. …Thế nhưng.
“Này, chờ đã.”
“Ể!?”
Koigasaki lại bắt chuyện với tôi, điều này khiến tôi rất bất ngờ.
“Hôm nay cậu chưa nói câu nào phải không?”
“À, ừm,...”
“Hiếm khi có buổi liên hoan thế này, cậu cũng cố gắng làm quen với mọi người đi chứ. Có người nào cậu ưng ý không? Azuki và bạn Hasegawa đều rất dễ thương đó.”
“Ể!?”
Những lời quan tâm của Koigasaki dành cho tôi, thật sự khiến tôi ngạc nhiên.
Cứ tưởng cô ta chẳng thèm để ý gì đến mình, không ngờ lại có chú ý đến động tĩnh của mình...
Chẳng lẽ cô ta thân thiện hơn mình tưởng sao?
Tôi vốn đang suy nghĩ tìm một cơ hội để về nhà, nhưng vì bên cạnh vẫn còn có người quan tâm mình, thì... cứ cố gắng thêm chút nữa vậy. Trong lòng tôi nảy sinh ý nghĩ này.
Koigasaki dù là loại con gái lẳng lơ, nhưng tính tình cũng không tệ...
“A, à à... Cảm ơn. Mình sẽ cố gắng.”
Sau khi mang đến cho tôi sự xúc động này, Koigasaki quay về, tôi cũng vào nhà vệ sinh.
“A, Kashi—!”
Lúc tôi đang đi vệ sinh thì, Suzuki đến và vui vẻ bắt chuyện với tôi.
Cảm giác như được Suzuki an ủi vậy... Dù sao thì cậu ấy cũng là người duy nhất thuần khiết trong số thành viên hôm nay.
Mặc dù chưa từng hỏi cậu ấy về chuyện tình cảm, nhưng cậu ấy là người tốt, lại còn là một Otaku. Chắc chắn cũng ghét loại con gái lẳng lơ như tôi, và có thái độ nghiêm túc trong tình yêu.
“Kashi thấy buổi liên hoan thế nào? Có vui không?”
“Không... Cậu thì sao? Thấy cậu được nhiều người vây quanh thế mà. Cậu nghĩ sao?”
Tuy được nhiều người để ý, nhưng đối tượng toàn là hổ báo cáo chồn. Suzuki chắc chắn cũng thấy tiến thoái lưỡng nan nhỉ. Tôi vừa thầm kết luận trong lòng, vừa hỏi cậu ấy.
“Ôi chao~ Kashi à—, buổi liên hoan hôm nay tuyệt vời quá! Cảm ơn cậu đã mời tớ đến nhé!”
“...Cái gì...!?”
Lời nói của Suzuki khiến tôi nghi ngờ đôi tai mình.
Liên hoan tuyệt vời á? Cái tên này đang nói nhảm gì thế!?
“Cả ba cô gái đó đều siêu dễ thương, mình nhất định phải xin được hết thông tin liên lạc của họ. Bạn Koigasaki thì dễ nói chuyện, tạo không khí tốt; bạn Sakurai thì hợp sở thích, dáng người đẹp; bạn Hasegawa thì hình như rất thông minh, mỗi người đều có ưu điểm riêng, mình muốn hẹn hò với từng người một quá đi. Nhưng dù sao cũng cùng trường, bắt cá ba tay chắc chắn sẽ bị lộ tẩy mất thôi~”
「Cái…!? Cậu, cậu… cậu đang nói gì vớ vẩn thế hả!?" Lời của Suzuki khiến tôi phải bật kêu lên vì kinh ngạc.
Xem ra tôi đã hiểu lầm Suzuki quá nhiều rồi.
Đã là Otaku mà lại tốt bụng thế kia, chắc chắn cậu ta sẽ nghiêm túc trong chuyện tình cảm. Đó là suy nghĩ ban đầu của tôi.
Thế nhưng… Suzuki thật sự lại là một kẻ đào hoa, lắm mồm lém lỉnh.
"Ơ? Kashi-kun, cậu sao thế?"
"Không, ha ha ha…" Tôi dùng tiếng cười gượng gạo che đi cú sốc mình vừa phải nhận.
Lúc tôi và Suzuki vừa bước ra khỏi nhà vệ sinh thì…
"…! Koigasaki!?" Koigasaki lại vẫn đứng ngay trước nhà vệ sinh.
Koigasaki đứng sững sờ. Chẳng lẽ những lời chúng tôi vừa nói đều bị cô ta nghe thấy hết rồi sao!?
"Koigasaki-san… chẳng lẽ ban nãy cậu đã nghe thấy hết rồi sao…" Suzuki cũng lo lắng điều tương tự như tôi, run rẩy hỏi cô ta.
"Dạ, dạ xin lỗi… Em không định đứng đây nghe lén đâu, nhưng vẫn lỡ nghe mất rồi ạ…"
Quả nhiên là thế…! Ngay cả Koigasaki – một con hồ ly tinh – nghe những lời nói khốn nạn của Suzuki chắc cũng phải giật mình chứ…!!
"Người đẹp trai như Suzuki-kun thế này, quả nhiên là rất được săn đón rồi! Em siêu thích người như anh đó nha~! Nhưng em cũng không muốn anh bắt cá ba tay đâu, nên chọn em đi mà!"
"…!?"
Koigasaki hai mắt lấp lánh, ghì chặt lấy cổ tay Suzuki và nói ra những lời đó.
Cái, cái con nhỏ này đang nói cái gì vớ vẩn vậy…!? Nghe những lời Suzuki vừa nói xong mà lại càng thích cậu ta hơn… Đúng là không thể nào hiểu nổi mà.
Vừa nãy tôi còn từng có lúc thấy con nhỏ này cũng không tệ, quả nhiên đúng là con hồ ly tinh thối nát đến tận xương tuỷ mà. Cạn lời luôn.
"À ha ha, nghe cậu nói thế tôi vui quá. …Ơ? Kashi-kun, cậu sao thế?"
"Tôi hơi khó chịu… về trước đây." Tôi không thể chịu đựng thêm được nữa.
Tôi thực sự không thể ở lại thêm được nữa. Ngay bây giờ tôi chỉ muốn về nhà chơi galgame thôi! Muốn trốn vào thế giới 2D quá đi mất!
Không ngờ thế giới 3D lại là một địa ngục trần gian đến thế này… Dù khó tin, nhưng đây chính là thực tế.
"À, thế à? Cậu không sao chứ?"
"À ừ. Cậu nói lại với mọi người giúp tôi nhé…"
May mà tôi cẩn thận, lúc đi vệ sinh đều mang hết đồ theo người, nên tôi cứ thế rời khỏi nhà vệ sinh và đi thẳng ra lối thoát của quán karaoke. Đúng lúc này.
"A!"
"Ối, xin lỗi!"
"Không không, là lỗi của tôi!"
Đúng lúc tôi đang mơ màng vì cú sốc, tôi đã va vào một người phụ nữ trên cầu thang.
Tôi lập tức xin lỗi và nhìn về phía cô ấy.
"…!" Đó là một người chị xinh đẹp có vẻ lớn tuổi hơn tôi.
Cô ấy có mái tóc ngắn ngang vai, toát lên vẻ quyến rũ đầy cuốn hút, đồng thời cũng không kém phần khí chất, tỏa ra một sức hấp dẫn khó tả.
"À… xin hỏi em định về sao?" Cô chị lớn nhìn chằm chằm tôi và hỏi, điều này khiến tôi rất đỗi ngạc nhiên.
"Ể!? À, vâng ạ."
"Bây giờ chị định đi hát karaoke một mình… Nếu em không ngại, có muốn đi cùng chị không?"
"Ể!?" Cô chị lớn mỉm cười và đưa ra lời đề nghị này với tôi. Vì quá bất ngờ, tôi khó mà che giấu được sự kinh ngạc của mình.
"À… tuy rằng đột nhiên nói như vậy có thể khiến em thấy kỳ lạ, nhưng chị chỉ cảm thấy, nếu đi hát karaoke cùng em… chắc chắn sẽ rất vui. Rõ ràng là lần đầu gặp mặt, mà chị lại nghĩ như vậy thì chắc chắn là rất lạ rồi."
"Ể!?"
"À… chị, chị xin lỗi. Chắc chắn làm em thấy ghê tởm lắm nhỉ…"
"Không, không có chuyện đó đâu ạ! Nếu chị không ngại, nhất định hãy cho em đi cùng!" Khi hoàn hồn lại, tôi đã trả lời như vậy.
Được một người đẹp như vậy chủ động bắt chuyện, đúng là chuyện từ trên trời rơi xuống. Sẽ không có âm mưu gì chứ.
Tuy có chút lo lắng, nhưng tôi đã lười quan tâm đến mấy chuyện đó rồi. Cơ hội được đi hát karaoke cùng một người như vậy, e rằng cả đời cũng chẳng có lần thứ hai đâu.
Sau đó, tôi và cô chị lớn cùng đi hát karaoke.
Cô ấy là sinh viên đại học, tên là Hazama Murasaki.
Hơn nữa, qua những bài hát cô ấy chọn, có vẻ cô ấy cũng là một Otaku. Cô ấy hát các bài hát trong anime và game chủ yếu của Touhou Project, giọng rất hay mà hát cũng đỉnh nữa.
Tôi cũng nói cho cô ấy biết mình là dân Otaku, sau đó chúng tôi cùng nhau vui vẻ hát song ca đủ thể loại nhạc Otaku. Đây là điều vui vẻ nhất hôm nay… không, là điều vui vẻ nhất trong suốt khoảng thời gian gần đây rồi.
Dù mới cách đây không lâu tôi còn có ý nghĩ muốn chết, nhưng giờ thì lại thấy sống thật là tuyệt.
"Kashiwada-kun, cảm ơn em đã đi hát cùng chị nhé♪"
"Không đâu ạ, người phải cảm ơn là em mới đúng! Em đã hát rất vui ạ!"
"À, Kashiwada-kun… lát nữa em có còn thời gian không?"
"Ể!?" Hazama-san mỉm cười có chút ngượng ngùng hỏi tôi, điều này khiến tôi vô cùng kinh ngạc.
"Dạ, dạ có ạ, em không có việc gì khác cả…"
"Vậy thì… nếu em không ngại, có muốn đến nhà chị chơi không? Vì chơi với Kashiwada-kun vui quá, nên chị muốn nói chuyện thêm một chút…"
"Ể!? Có, có được không ạ!?"
Lời nói này khiến tôi vô cùng phấn khích, tôi bắt đầu vắt óc suy nghĩ, không biết có âm mưu gì trong chuyện này không.
Không… cho dù có thì cũng chẳng sao cả, được một người đẹp như vậy lừa gạt thì tôi cũng tình nguyện!
Cô ấy đã kéo tôi ra khỏi vực sâu của sự tuyệt vọng, cho nên cho dù cô ấy làm gì thì tôi cũng có thể tha thứ cho cô ấy.
"Nhà hơi chật, em vào đi…"
"Dạ, dạ làm phiền ạ…"
Hazama-san sống trong một căn hộ chung cư rất đẹp. Mùi hương ngào ngạt lan tỏa ngay từ lối vào đã khiến tôi phấn khích rồi.
Mà này, tuy cô ấy nói sống một mình, nhưng căn phòng này rộng thật đấy.
Dù đã đến nhà cô ấy rồi, nhưng không thể có chuyện gì tiến xa hơn được nữa. Mặc dù trong lòng tôi hiểu rõ điều đó, nhưng vẫn khó tránh khỏi một chút mong đợi.
"Chúng ta cùng xem anime nhé."
Chúng tôi ngồi cạnh nhau trên ghế sofa đối diện TV, Hazama-san bật đĩa BD anime của một bài hát mà cô ấy vừa hát ở quán karaoke ban nãy.
Được ngồi cạnh một người xinh đẹp đến thế này ở khoảng cách gần như vậy… Trong lòng tôi đã bắt đầu dậy sóng rồi.
Chẳng mấy chốc, bộ anime bắt đầu.
"À, Kashiwada-kun…"
Lúc này, tôi phát hiện Hazama-san bên cạnh đang nghiêm túc nhìn chằm chằm vào tôi.
"Ể!?"
"Thật ra… ngay từ cái nhìn đầu tiên khi gặp em ở quán karaoke, chị đã yêu em từ cái nhìn đầu tiên rồi."
Hazama-san hai mắt ươn ướt, đỏ bừng mặt nói nhỏ với tôi.
"Ha, Hazama-san!?"
Lời tỏ tình không thể tin nổi này, khiến tôi không thể kìm nén được sự bàng hoàng của mình.
"Tuy rằng bất ngờ thế này có thể khiến em cảm thấy phiền phức… nhưng, nếu em không chê… liệu em có thể hẹn hò với chị không!?"
"Ha, Hazama-sa…"
Không thể tin nổi. Vừa mới gặp gỡ một cô gái xinh đẹp lần đầu chưa được bao lâu, vậy mà lại được đối phương tỏ tình…!
Đây thật sự không phải một âm mưu sao? Hay đây chỉ là một giấc mơ.
"E, em cũng thấy… chị là một người rất tuyệt. Cho nên… nếu chị không chê em, nhất định hãy hẹn hò với em nhé!"
Trong chớp mắt, tôi đã trả lời cô ấy như vậy rồi.
“Đúng vậy, chỉ cần là cô ấy, cho dù có bị lừa cũng chẳng sao. Chẳng phải mình đã chuẩn bị tinh thần từ lâu rồi sao.”
"Bakuda-kun…! Em thật sự rất vui!"
"!?"
Ngay khoảnh khắc đó, cô Sayakawa bất ngờ hôn tôi.
Đây là nụ hôn đầu tiên của tôi. Cảm giác mềm mại từ đôi môi cô ấy khiến tôi như bay bổng.
"Hehe… em ngạc nhiên à? Vậy để chị dạy cho em những điều còn dễ chịu hơn nữa nhé ♪"
"Ể… hả!?"
Cô Sayakawa thì thầm bên tai tôi, rồi bắt đầu cởi cúc áo sơ mi của mình.
K-không lẽ thật sao…!? Dù trong lòng tôi từng mơ tới tình huống như thế này, nhưng không ngờ nó lại thật sự xảy ra…!
"Lần đầu nhìn thấy cơ thể con gái à?"
Cô ấy cởi sơ mi, lộ ra nội y đỏ và vòng một đầy đặn, trắng mịn khiến tôi như bị hút hồn. Sayakawa quàng tay ra sau cổ tôi, nở nụ cười tinh quái quyến rũ.
C-cô ấy nhận ra tôi là trai tân rồi sao!?
"Ư-ừm…"
"Hehe, dễ thương quá. Em có thể chạm vào thử đấy?"
Cô ấy cầm lấy tay tôi và đặt lên ngực mình.
"Ể, ể…!?"
Tôi phấn khích đến mức như sắp chảy máu mũi.
Nhưng—
Ngay lúc đó, tôi nhận ra một điều khủng khiếp.
Trên ngón áp út tay trái của Sayakawa, có một chiếc nhẫn bạc lấp lánh.
Dù là đứa chẳng biết nhiều về đời như tôi, cũng hiểu rõ viên đá quý đó không phải đồ rẻ tiền.
"C-cái đó… Sayakawa-san, là…?"
"Ể!? A… trời ơi… chị lại để lộ cái này…"
Bị tôi hỏi về chiếc nhẫn, cô ấy lúng túng rõ rệt.
"Không… không phải như em nghĩ đâu, cái này là…"
Đúng lúc ấy, âm báo tin nhắn từ điện thoại của cô vang lên.
"Đợi… đợi chị chút nhé."
Cô Sayakawa cầm điện thoại và rời khỏi phòng, có vẻ là đi nghe điện thoại.
C-chuyện quái gì đang diễn ra vậy!? Nhẫn đeo ở ngón áp út tay trái… chẳng phải thường là của chồng hoặc bạn trai tặng sao!?
Tôi bắt đầu quan sát căn phòng của cô.
"Cái… cái gì đây…"
Ở một góc phòng, trên móc áo có treo một bộ vest nam.
Ngoài ra, còn có cả quần áo và cà vạt của đàn ông được gấp gọn.
Ban đầu tôi đã thắc mắc tại sao cô ấy lại ở một mình trong một căn nhà to như thế này… Hóa ra là đang sống cùng một người đàn ông!?
Vậy mà cô ấy vừa mới nói thích tôi, muốn hẹn hò với tôi, làm bạn gái tôi!?
Dù rất không muốn tin, nhưng để xác nhận sự thật, tôi rời phòng đi tìm cô Sayakawa.
Hình như cô ấy đang nói chuyện điện thoại ngoài hành lang, vì tôi vừa ra khỏi phòng đã nghe được đoạn hội thoại:
"Ồ, vậy hôm nay không có cuộc họp nên anh về sớm hả. Ể!? Anh nghĩ nhiều quá rồi, tất nhiên là em vui mà. Hehe… Thế thì em sẽ chuẩn bị món ngon chờ anh về nhé, a-nh-y-êu-dấu ♥ Ể? Em đang làm gì á? À, em chỉ rủ bạn đến nhà chơi chút thôi, nhưng bạn sắp về rồi…"
Ngay khoảnh khắc ấy, cô phát hiện ra tôi đang đứng bên cạnh nghe.
Nghi ngờ trong lòng tôi đã được xác thực.
Cô Sayakawa đã có chồng—đã là phụ nữ có gia đình.
Vậy mà khi nãy còn nói thích tôi, muốn hẹn hò với tôi… Hóa ra tôi chỉ là người để cô ấy "vui vẻ ngoài luồng" thôi sao.
"A, Bakuda-kun!?"
Không nói thêm lời nào, tôi quay người bỏ chạy khỏi nhà cô ấy. Tôi không thể ở lại nơi đó được nữa.
"Uwoooooooooooohhh!"
Tôi gào lên trên con phố đêm.
"Tại sao quanh tôi toàn là loại người như vậy chứ!?"
"Trên thế giới này chỉ còn lại những người phản bội thôi sao!?"
"Uwoooooooooooohhh!"
Lúc tôi nhận ra thì mình đang úp mặt xuống bàn.
Tôi nhìn quanh—thì ra mình đang ở trong lớp học.
"Bakuda~! Không chỉ ngủ trong giờ, còn nói mớ làm loạn cả lớp!"
Thầy giáo đứng trên bục giảng gắt lên, bạn bè thì cười khúc khích.
Từ phía xa, Renzaki nhìn tôi với ánh mắt sững sờ.
Hasegawa ngồi ở bàn bên kia thì có vẻ lo lắng cho tôi.
V-vừa rồi là… mơ à? Thì ra là tôi ngủ gật trong giờ học…
Cơn ác mộng đó thật kinh khủng… Renzaki, Sakurai, Hasegawa, cả Shizuka-san nữa… ai cũng biến thành những người tệ hại…
Thậm chí Akira có bạn trai, còn Suzuki là một kẻ tồi tệ…
Tôi vô thức rơi nước mắt vì nhẹ nhõm.
Chỉ là một giấc mơ thôi. Thật may mắn biết bao——
Tôi thề sẽ không bao giờ muốn mơ lại cơn ác mộng đó thêm lần nào nữa.


0 Bình luận