• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Quyển 16 (Truyện Ngắn)

Chương 2: Đoản Văn - Chuyện Con Gái

0 Bình luận - Độ dài: 2,193 từ - Cập nhật:

Hôm đó, sau giờ học.

Tôi – Koigasaki Momo, đang đợi cô bạn thân Sakurai Azuki trong lớp học của mình. Chúng tôi đã hẹn nhau hôm nay tan học sẽ về nhà tôi chơi. Azuki thì nói sau giờ học sẽ ghé thư viện trả sách rồi mới quay lại lớp.

Lớp A giờ rất ít người, tôi một mình ngồi nghịch điện thoại ở chỗ mình, đợi Azuki đến. Đúng lúc đó, cửa lớp mở ra, một người bước vào. Thoáng chốc tôi cứ tưởng là Azuki nên ngẩng đầu lên, nhưng người bước vào không phải Azuki mà là lớp trưởng của chúng tôi… Hasegawa.

Hasegawa tay cầm cuốn sổ nhật ký lớp, đi về chỗ của mình. Chắc là cậu ấy vừa hoàn thành công việc của lớp trưởng nên mới về lớp. Về chỗ của mình, Hasegawa bắt đầu dọn dẹp đồ đạc để chuẩn bị về nhà. Tôi không khỏi cứ thế nhìn chằm chằm vào cậu ấy.

Hasegawa là người cùng tôi có một mối quan hệ thỏa thuận, cũng là đối tượng thầm yêu của Kashiwada – chàng trạch nam cùng lớp. Tạm thời thì theo thỏa thuận đó, tôi có nghĩa vụ phải giúp Kashiwada và Hasegawa thân thiết với nhau.

…Mà nói gì thì nói, tên đó cũng giúp tôi không ít. Nhưng khoảng cách giữa hắn và Hasegawa vẫn chưa hề rút ngắn lại. (Mà thôi, tôi cũng chẳng có tư cách gì mà nói người khác cả…) Giờ tôi có nên giúp hắn một tay không nhỉ? Dù sao thì, cũng đang rảnh rỗi chờ Azuki mà.

“Hasegawa!”

Tôi đứng dậy từ chỗ mình, tiến đến bàn Hasegawa, bắt chuyện với cậu ấy. Hasegawa cực kỳ ngạc nhiên nhìn mặt tôi. Mà, từ trước đến giờ tôi có bao giờ bắt chuyện với cậu ấy đâu, nên ngạc nhiên cũng là lẽ đương nhiên. Hasegawa luôn đầy bí ẩn, đối với tôi thì dù không tính chuyện giúp Kashiwada, tôi cũng muốn làm thân với cậu ấy. Tôi có suy nghĩ đó là vì cậu ấy bình thường rất điềm tĩnh, khuôn mặt không chút biểu cảm, không thể đoán được là thích hay ghét tôi. Thành thật mà nói, tôi không có đủ dũng khí để bắt chuyện.

“Giờ, tôi làm phiền một chút được không?”

“Ể? Ừm…”

Hasegawa nghe tôi nói, hơi bối rối gật đầu.

“À, này tôi hỏi… Hasegawa, cậu có thích ai không?”

Đây là câu hỏi đột ngột đến thế nào chứ, tôi nghĩ bụng. Nhưng rồi, vẫn cứ tự nhiên mở lời.

“Ể? Thích… bạn nam?”

“Đúng đó đúng đó! Rõ ràng Hasegawa được nhiều bạn nam thích mà, nhưng lại chẳng thấy có bạn trai gì cả~!”

“…Được nhiều người thích…? Cái này, là nói tôi sao…? Chuyện này, tôi nghĩ có lẽ là hiểu lầm ở đâu rồi… Mà nói đến bạn nam mà mình thích… thì, không có…”

Hasegawa vẫn bối rối như mọi khi, trả lời câu hỏi của tôi. Nghe vậy, không hiểu sao tôi thấy hơi nhẹ nhõm. Tóm lại, là không có người trong mộng sao. Kashiwada, vận may của cậu tốt thật đấy.

“Vậy sao? Thế thì, cậu có bạn nam nào để ý không?”

“Bạn nam để ý sao…? Phải rồi, cái này cũng không có… Hiện tại, tôi quan tâm đến bạn bè hơn là chuyện yêu đương…”

“Ể?”

“…Không, không có gì… Chẳng có gì cả. Để tôi nghĩ xem… Cái này có lẽ hơi lạc đề so với chuyện mình đang nói…”

“Ể, gì cơ!? Có bạn nam nào để ý sao!?”

“Không, cái đó… Công việc lớp trưởng của tôi, hình như có người đang giúp… Tôi vẫn luôn thắc mắc không biết ai đang giúp mình.”

“Ể? Hề, hề… Ra là vậy…”

…Chẳng, chẳng lẽ… người này là Kashiwada!? Trước đây, hắn ta từng khoe khoang là lén giúp Hasegawa làm công việc lớp trưởng… Quả nhiên, Hasegawa rất để ý không biết đó là ai! Aizui, đúng là! Rõ ràng đã khó khăn lắm mới đi giúp, vậy mà lại không lộ mặt thật, thật vô nghĩa! Rốt cuộc tên đó ngu đến mức nào chứ.

“À, thế thì, cậu thích kiểu người như thế nào!?”

“Kiểu người mình thích…?”

Aiza, không ngờ tôi lại hỏi câu này vì Kashiwada, tôi cũng tốt bụng thật đấy chứ. Đi dò la chuyện này là vì thấy tên đó hơi đáng thương… Hơn nữa thành thật mà nói, bản thân tôi cũng rất tò mò Hasegawa thích kiểu bạn nam nào.

“Phải rồi… Tôi chưa từng nghĩ đến. Bây giờ, cậu có thể cho tôi chút thời gian để nghĩ không?”

“Ể, ừm, ừm, tất nhiên rồi.”

Nói rồi, Hasegawa nhắm mắt lại, nghiêm túc suy nghĩ. Đối với câu hỏi bâng quơ của tôi mà cậu ấy có thể suy nghĩ nghiêm túc đến vậy, quả là một người rất nghiêm túc. …Mà nói mới nhớ, không thể trả lời ngay kiểu người mình thích, lẽ nào Hasegawa không hề có ý niệm gì về tình yêu sao…? Có vẻ chuyện tình của Kashiwada còn chông gai hơn cả dự kiến…

“…Quyết định rồi. Kiểu người tôi thích… là người có tính cách hoạt bát, nói chuyện có duyên…”

“Ể!? Ừm, ừm…”

Hoạt bát, có duyên sao…? Chết rồi, Kashiwada lại hoàn toàn là kiểu người ngược lại. Kashiwada, xin chia buồn nhé…

“Được nhiều người yêu mến, dù là nam hay nữ cũng hòa đồng, bạn bè đông… Đúng vậy, là kiểu người như thế đó…”

“Hề, hề… Ra là vậy à…”

Thành thật mà nói, tôi hơi bất ngờ. Không ngờ Hasegawa lại thích kiểu bạn nam năng động như vậy…

“Ừm… Tôi rất ngưỡng mộ người như thế. Vì không biết rốt cuộc phải làm thế nào mới trở thành người như vậy, nên tôi vô cùng kính trọng…”

“Kính, kính trọng…?”

Nghe Hasegawa nói như thế… Cái này là sao nhỉ, hình như cảm giác không giống với kiểu người tôi nghĩ là ‘thích’ trong tình yêu cho lắm… Là ảo giác sao?

“Momo, đợi lâu chưa~!”

Lúc đó, người mở cửa lớp bước vào chính là Azuki, người mà tôi vẫn đang đợi.

“A, Azuki!”

Azuki ngạc nhiên nhìn đi nhìn lại giữa tôi và Hasegawa.

“À, đây là… Hasegawa bạn cùng lớp mình! Giờ đang cùng Hasegawa tám chuyện con gái đó——!”

“À, vậy sao!? Lần đầu gặp mặt, mình là Sakurai Azuki lớp D. Rất vui được làm quen, Hasegawa!”

Azuki mặt đầy tươi cười chào hỏi Hasegawa.

“Chà, chào cậu, rất vui được làm quen… Tớ là Hasegawa Midori.”

Hasegawa hơi bối rối đáp lời Azuki.

“Này này, tôi cũng muốn hỏi Azuki chuyện tình yêu quá~! Thôi, cứ ngồi xuống đi đã.”

Tôi đặt cái ghế ở bàn bên cạnh Hasegawa lại gần bàn cậu ấy, giục Azuki ngồi xuống.

“Ể, ể ể!? Chuyện tình yêu!?”

Azuki vừa ngồi xuống ghế, vừa ngạc nhiên hỏi lại.

“Đúng đó đúng đó. Azuki thích kiểu bạn nam như thế nào?”

“Ể, ể ể——!? Kiểu người mình thích, sao…”

Azuki suy nghĩ một lát, rồi mở lời.

“Ừm, dạo này thì kiểu người mình thích nhiều lắm~”

…Ể!? Azuki, là cô gái có gu rộng như vậy sao!? Vì rất để tâm nên đây là lần đầu tiên tôi nói chuyện tình yêu với cậu ấy, trước đây hoàn toàn không biết! Quá sức bất ngờ!

“Tsundere ấy, tốt nhất là phải đeo kính, lại còn ở vị trí đối thủ của nhân vật chính nữa. Dù tự tôn cao ngất trời nhưng lại bất ngờ yếu đuối, lúc nào cũng để ý đến nhân vật chính, rồi còn thốt ra những lời kiểu như ‘Dù có thế thì đây cũng là thích thôi mà phải không!?’ nữa chứ~...”

“…………”

Azuki hăng say nói, còn tôi thì chỉ biết cười gượng mà bình tĩnh nhìn cô bé.

“Không, này Azuki... cái này rõ ràng là nhân vật trong truyện tranh rồi còn gì?”

Ngay cả tôi, một đứa mới tập tành "otaku", cũng nhận ra điều đó.

“Hả!? Không phải đâu nhé, đâu chỉ giới hạn trong truyện tranh đâu!? Cả trong anime và game nữa chứ...”

“Sai rồi~! Tớ không nói cái đó! Tớ muốn hỏi kiểu con trai cậu thích ở ngoài đời cơ mà—!”

“Hả!? À, xin lỗi xin lỗi! Chủ đề về thế giới thực ấy à~!”

Azuki lè lưỡi ra vẻ hối lỗi.

“Mà này Azuki, cậu có người trong mộng chưa đấy!?”

Tôi nhìn chăm chú vào mặt Azuki mà hỏi, cô bé liền đỏ bừng mặt, bồn chồn lắc đầu.

“Hả!? Ng-người trong mộng á!? Không có đâu~! Mà tớ cũng từng nói rồi mà... Con trai... nhất là mấy cậu otaku thì tớ chịu thua. Chuyện yêu đương gì đó tớ còn chưa từng nghĩ tới bao giờ...”

Nghe Azuki nói vậy, tôi liền nhớ lại chuyện cô bé từng kể trước đây, và hiểu ra mọi chuyện.

“À, phải rồi... Azuki hồi trung học... từng bị một cậu trai trong câu lạc bộ nghiên cứu truyện tranh bắt xem mấy cái doujinshi người lớn đầy thô tục, cái hành động vô lễ đó... Thế nên giờ cô bé vẫn không biết cách đối phó với mấy cậu otaku...”

Đúng vậy, Azuki có một quá khứ cay đắng như thế. Dù ngay cả tôi, một người vốn đã không giỏi giao tiếp với con trai, sau khi nghe những chuyện này thì lại càng không biết cách đối phó với họ hơn.

“Chuyện này, đúng là sẽ khiến người ta bài xích mà. Thật sự, mấy cậu con trai như thế thì đúng là...”

“Đồ tệ hại nhất.”

“...Hả?”

Lời tôi đang định nói bỗng bị một người không ngờ tới thốt ra, khiến tôi ngạc nhiên nhìn người đó.

“B-bạn Hasegawa...?”

Ánh mắt của bạn Hasegawa trông lạnh lùng hơn bình thường, rồi cô bé nói một mạch.

“Rõ ràng bạn bè đã thấy khó chịu rồi mà vẫn còn ép người khác phải xem... Trước khi trở thành đối tượng yêu đương, thì với tư cách là một con người... đã quá tệ rồi. Đúng là loại người vô đạo đức và lạnh lùng. Hơn nữa... còn, còn, còn đem mấy cái thứ... ô uế đó...”

“Bạn Hasegawa...”

Đối mặt với bạn Hasegawa đang lạnh lùng nói những lời đó, tôi không thể giấu nổi sự ngạc nhiên. Thật không ngờ bạn ấy lại chỉ trích người khác gay gắt đến thế, khiến tôi rất sốc. Azuki cũng ngạc nhiên nhìn chằm chằm vào bạn Hasegawa.

Bạn Hasegawa, không hiểu vì sao... lại mang vẻ mặt buồn bã, cay đắng.

Để cố gắng làm dịu bầu không khí đang đông cứng tức thì, tôi vội vàng tìm kiếm một chủ đề để nói.

“Nh-nhưng mà! Tuy tớ cũng không giỏi giao tiếp với con trai, nhưng mấy cậu con trai đó có phải là ngốc nghếch lắm không nhỉ~ Dạo gần đây tớ cứ nghĩ vậy đó...!”

“Hả?”

Lời tôi nói khiến cả bạn Hasegawa và Azuki đều lộ ra vẻ mặt có chút ngạc nhiên.

“Ừm! Trong số đó cũng có những cậu trai trung thực và hiền lành mà!”

Tôi quả quyết một cách dứt khoát nhất có thể. ...Dù cũng không phải là không có căn cứ. Những cậu trai hiền lành, trung thực, và đến giúp đỡ tôi khi tôi gặp khó khăn... thật sự có. Tôi biết mà. Chỉ là, nói thật thì tôi không muốn thừa nhận thôi...

“M-Momo... Chẳng lẽ, đó là...”

“Hả?”

“...À, ừm... không có gì.”

Azuki dường như muốn nói gì đó, nhưng lại ngập ngừng không nói ra.

“...Cũng phải... Những cậu trai hiền lành... có chứ, tớ cũng thấy vậy.”

Bạn Hasegawa, từ vẻ mặt cay đắng lúc nãy, đã chuyển sang vẻ mặt bình thản và đồng tình với lời tôi nói. Câu nói đó của bạn ấy, rốt cuộc chứa đựng ý nghĩa gì nhỉ? Chẳng lẽ, bạn Hasegawa có ai đó mà bạn ấy đặc biệt ám chỉ sao...?

“...Ừm, đúng vậy. Những cậu trai hiền lành và trung thực... quả thật là có... Chuyện này dạo gần đây tớ cũng nhận ra rồi. Đối với mấy cậu otaku, nếu cứ mãi giữ suy nghĩ không biết cách đối phó cũng là rất thất lễ...”

Azuki không hiểu sao lại đỏ mặt... và vui vẻ nói vậy.

“Hả!? Azuki, cái đó là sao!? Chẳng lẽ, là yêu đương sao!? Quả nhiên là có người trong mộng rồi phải không!?”

“Hả!? Kh-không phải! Kh-không phải như vậy đâu—!”

Azuki mặt càng đỏ hơn, ra sức lắc đầu phủ nhận lời tôi nói. Cái kiểu phản ứng thái quá này ngược lại rất lạ... Quả nhiên, Azuki đã có cậu con trai nào đó trong lòng rồi sao...?

Một cậu otaku có thể khiến Azuki, người vốn "chịu thua" mấy anh chàng đó, chấp nhận... thì thực ra, chỉ có duy nhất một người ở bên cạnh cô bé mà thôi... Lúc đó, tôi vẫn chưa hề nhận ra điều này.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận