Quyển 16 (Truyện Ngắn)
Chương 1: Chơi game online cùng tôi!
0 Bình luận - Độ dài: 8,996 từ - Cập nhật:
「Ôi chao – Dragon Legend hay thật đấy nhỉ –」
Bây giờ là giờ nghỉ trưa ở trường.
Tôi, Kasiwada Naoki, đang đứng ở hành lang tán gẫu với Suzuki Souta, cậu bạn thân lớp bên cạnh.
「Sao giờ Kashiwa cậu ít chơi vậy? Rõ ràng hay như thế mà.」
Chuyện tụi tôi tán gẫu là về tựa game online 「Dragon Legend」 mà Souta đang mê mẩn. 「Dragon Legend」 là một game nhập vai (RPG) điển hình, nơi người chơi dùng kiếm và phép thuật để chiến đấu với quái vật, không ngừng lên cấp và phát triển. Dù có tính phí vật phẩm, nhưng ngay cả khi không nạp tiền, người chơi vẫn có thể tận hưởng game một cách sảng khoái.
Tiện thể nói luôn, từ khi lên cấp ba, tôi đã quyết định giấu đi thân phận otaku của mình, trở thành một 「otaku ngầm」, nên tuyệt đối không tham gia bất kỳ cuộc nói chuyện nào liên quan đến thế giới otaku ở trường. Thế nhưng gần đây tôi cũng nhận ra, những tựa game mà cả mấy đứa con trai bình thường hay mấy anh 「dân chơi」 cũng hay chơi ấy, thì mình nói chuyện ở trường với bạn bè cũng chẳng sao. (Dĩ nhiên, những game đậm chất otaku như galgame thì phải trừ ra rồi).
「Hồi đó Kashiwa cậu chọn nghề gì vậy?」
「Tôi chọn kiếm sĩ, mà dạo này có đụng vào đâu... Còn Souta thì sao?」
「Tớ là cung thủ! Cùng chơi đi!」
「Cấp độ của tôi giờ chênh với cậu xa quá rồi, chắc không lập đội được đâu... Dù gì tôi cũng chỉ chơi đến đoạn đầu rồi bỏ dở luôn.」
Nói đến đây thì chuông báo hết giờ nghỉ trưa cũng sắp vang lên. Chúng tôi chào tạm biệt rồi ai về lớp nấy.
「Hả!?」
Vừa mới chia tay Souta, tôi định bước vào lớp thì mấy người đập vào mắt.
Là đám hot girl tụ tập ngay cửa lớp, bốn cô nàng đang trò chuyện ồn ào.
Trong số đó, cô nàng sành điệu nổi bật nhất, ăn mặc lộng lẫy và màu mè nhất… Koigasaki Momo, đang trừng mắt nhìn chằm chằm về phía tôi, ánh mắt chúng tôi chạm nhau.
...Con nhỏ này, nó đến gần từ lúc nào vậy?
Lẽ nào, nó cứ đứng đó nghe lén cuộc nói chuyện của tôi với Souta sao...?
「Kashiwa, tan học lên sân thượng.」
Momo lạnh lùng nói câu đó với tôi rồi thản nhiên bước vào lớp.
Tiếng chuông vang lên, tôi cũng vội vàng trở về chỗ ngồi trong lớp.
Một cô nàng sành điệu, ăn diện như Momo lại gọi một thằng otaku ngầm quê mùa như tôi lên sân thượng sau giờ học, bình thường thì chắc là dấu hiệu sắp bị ăn đòn rồi; nhưng sự thật lại không phải vậy.
Giữa tôi và Momo, chúng tôi đã đạt được một thỏa thuận nào đó rồi.
Cô bạn cùng lớp tên Koigasaki Momo này, đang đơn phương thích thằng bạn thân của tôi là Suzuki Souta.
Souta tuy là một otaku chính hiệu, nhưng ngoại hình lại cực kỳ đẹp trai. Cô nàng sành điệu (mà hơi sến sẩm) cuồng yêu như Momo đã 「yêu từ cái nhìn đầu tiên」 một 「của hiếm」 như vậy.
Ngay cả khi biết Souta là otaku, tình đơn phương của Momo vẫn không hề biến mất. Cô ấy còn tuyên bố đại loại như: 「Để thân thiết hơn với Suzuki-kun, mình cũng phải trở thành trạch nữ!」.
Thế là cô ta quay sang tôi, với tư cách là bạn otaku của Souta, mà nói: 「Hãy biến tôi thành trạch nữ, rồi làm bà mối cho tôi và Suzuki đi!」.
Mặt khác, khi vào cấp ba, tôi đã tự đặt mục tiêu phải che giấu sở thích otaku, trở thành một người năng động và có bạn gái. Đồng thời, tôi cũng thầm mến cô bạn cùng lớp 「Hasegawa Midori」.
Thế là Momo cũng bắt đầu giúp tôi trở thành một người đàn ông cuốn hút, cuối cùng đạt được mục tiêu hẹn hò với Midori. Cứ thế, hai đứa tôi đã hình thành một mối quan hệ hợp tác, giúp đỡ lẫn nhau vì mục tiêu của mỗi người.
Nói cách khác, việc Momo gọi tôi lên sân thượng sau giờ học hẳn là vì cô ấy đã nghe được cuộc trò chuyện giữa tôi và Souta, muốn tôi giải thích cặn kẽ về tựa game mà Souta đang mê mẩn đây mà.
Chiều hôm đó, tan học, Momo thu dọn đồ đạc rời khỏi lớp, tôi cũng cuống quýt đi theo sau.
「Cái 「Dragon Legend」 mà Suzuki-kun nói là gì vậy?」
Khi đã lên đến sân thượng, Momo tựa vào lan can mà hỏi tôi.
「Y như rằng, đúng là chuyện này rồi... Đó là game online. Souta giờ đang mê mệt nó đấy.」
Thôi thì cứ giải thích thế đã.
「Wangyou...?」
Momo dù miệng nói muốn thành trạch nữ, nhưng lại chẳng biết mấy về thế giới otaku, và cũng rất 「mù tịt」 về game. Có vẻ cô ấy hoàn toàn không biết game online là gì.
「Ừm – game online là loại game mà mọi người cùng kết nối mạng, cùng chơi chung một lúc... đại khái là vậy.」
「Hô – ừm... rốt cuộc là sao?」
「Ờ – tức là, ví dụ như tôi với Souta mà chơi chung thì trên mạng cũng có thể cùng nhau kề vai sát cánh chiến đấu được đấy.」
「Ê – Nghe có vẻ hay ho ghê!」
Momo bất ngờ lại rất hào hứng. Con nhỏ này bình thường gần như không chơi game bao giờ, tôi cứ tưởng nó sẽ chẳng có hứng thú gì chứ.
「Anh xem, nếu em cũng chơi game này thì chẳng phải sẽ được gặp Suzuki-kun trong game sao!? Lại còn được cùng Suzuki-kun đánh quái, rồi nhờ Suzuki-kun giúp đỡ nữa chứ...」
Giọng Momo dần trở nên phấn khích. Tôi linh cảm có điều gì đó rất không hay sắp xảy ra.
「Em cũng phải chơi game này!」
「...Tôi biết ngay mà...」
Quả đúng như dự đoán.
「Game này mua ở đâu vậy!?」
「Không, có thể tải về miễn phí trực tiếp luôn...」
「Ê – Miễn phí thì còn gì bằng chứ! Tuyệt vời quá đi mất! Nhất định phải chơi! Hôm nay bắt đầu luôn!」
Nhìn Momo đang hớn hở, tôi nói:
「Nhưng mà này, nếu hôm nay em mới bắt đầu chơi thì anh nghĩ sẽ không lập đội được với Souta đâu... À – tức là không thể cùng Souta chiến đấu được đâu.」
「Sao lại vậy!?」
「Souta mê game này lắm, cậu ấy cấp độ cao chót vót rồi. Người mới bắt đầu chơi bây giờ thì có hơi vướng víu cho cậu ấy... Nói cách khác, nếu cấp độ chênh lệch quá xa thì không lập đội được đâu.」
Tôi chợt nhớ ra – trong tựa game 「Dragon Legend」, nếu không phải là người có cấp độ tương đồng thì không thể lập đội thành công.
「Có lẽ, ngay cả tôi cũng chẳng thể lập đội với cậu ấy.」
Tôi bình thản trình bày sự thật, phơi bày cho Momo thấy cái hiện thực rằng việc cô nàng mơ mộng được kề vai sát cánh chiến đấu với Souta chỉ là giấc mơ trong mơ mà thôi. Tôi thực sự mong việc này sẽ khiến cô ấy từ bỏ từ đây...
「Ê, anh cũng chơi game đó sao?」
「Không, dạo này tôi hoàn toàn không chơi. Chỉ là trước đây có chơi qua một chút thôi...」
「Sao không nói sớm hơn chứ! Mau dạy em cách chơi đi!」
「Hảáaa—!? Này, tôi nói cho em biết, dù có tôi dạy cho đi nữa thì em muốn đạt được cấp độ như Souta cũng gần như là điều không thể đó!」
「Để được kề vai sát cánh chiến đấu với Suzuki-kun thì em sẽ cố gắng hết sức mà! Gần như không thể thì ít nhất cũng không phải là hoàn toàn không thể đúng không!?」
Con nhỏ này suy nghĩ lạc quan đến độ khiến tôi còn phải nể phục đôi chút, vượt qua cả sự ngạc nhiên ban đầu.
「Thật là hết cách với con nhỏ này rồi...」
Thôi được rồi. Tôi thừa hiểu cái cô nàng này chỉ được ba phút hứng khởi, rồi cũng sẽ chán game mà bỏ thôi. Kiểu gì lúc mới chơi cũng sẽ “Ui chán quá, không chơi nữa đâu” cho mà xem. Nghĩ vậy nên tôi tính cứ dạy cô nàng mấy thao tác cơ bản trước đã, rồi lập tức hẹn Koigasaki đúng 9 giờ tối nay gặp nhau trong game.
Tôi hướng dẫn sơ qua cho Koigasaki cách vào trang chủ game, tải game về, rồi dặn nếu có gì không hiểu thì cứ gửi mail hỏi tôi.
Một bên là Koigasaki đang hứng chí ngút trời, còn một bên là tôi mặt mày rầu rĩ, cả hai vừa bước xuống từ sân thượng về lớp thì gặp một cô gái.
“A, Momo-chan! Ra là cậu ở đây! Về chung đi—!”
Vừa thấy Koigasaki, cô bé kia đã nhào tới ôm chầm lấy cậu ấy.
“A, Azuki-chan! Ừm, về thôi—!”
Koigasaki cũng cười rạng rỡ ôm lại cô bé.
Sakurai Azuki. Dạo gần đây là bạn thân của Koigasaki, một cô nàng Otaku chính hiệu. Koigasaki từng bảo muốn kết bạn với Otaku, và mối quan hệ của hai người họ cũng trở nên rất tốt.
Thoạt nhìn thì Sakurai-san có vẻ hơi quê mùa, nhưng nhìn kỹ lại thì cô bé thật ra là một mỹ nhân, vóc dáng cũng rất chuẩn. Vừa ôm Koigasaki, cô bé vừa liếc nhìn tôi một cái, nhưng ngay khi chạm mắt thì lại quay phắt đi chỗ khác, hướng về phía Koigasaki.
À, đây chính là cái gọi là… “chọn lọc bỏ qua” đây mà.
Tôi bị cô bé Sakurai-san này ghét bỏ. …Không, tuy rằng cái con người quê mùa như tôi thì chẳng cô gái nào thích nổi (nghĩ đến đây tôi lại thấy tủi thân…), nhưng cái cô Sakurai-san này thì cứ thể hiện thái độ né tránh tôi một cách trắng trợn.
Sakurai-san tuy cũng là con gái, nhưng hình như rất thích những cô gái xinh đẹp; cô bé cực kỳ quý Koigasaki. Mà đúng thôi, ai mà không công nhận Koigasaki là một mỹ nữ cơ chứ.
Hai người họ líu lo trò chuyện rôm rả, cứ như thể tôi không hề tồn tại vậy.
“À, tạm biệt Kashiwada nhé, đừng quên lời hẹn đó nha.”
Koigasaki bỗng quay đầu lại nói với tôi như vậy.
“À, biết rồi. Tạm biệt.”
Ngay sau đó, tôi – kẻ đứng rất gần nhưng lại có cảm giác như vô hình – đã tách khỏi Koigasaki và Sakurai-san, trở về lớp lấy cặp sách.
Tối hôm đó, sau khi ăn cơm xong, chưa đến 9 giờ tôi đã ngồi trước máy tính, đăng nhập vào game online “Dragon Legend”.
Khoảng hai tháng trước tôi có tạo một tài khoản rồi, nhưng sau đó vì thấy phiền phức nên đã bỏ. Giờ thì hai tháng trôi qua, tôi lại một lần nữa đăng nhập vào “Dragon Legend”.
Nhân vật game của tôi, nữ kiếm sĩ với biệt danh [Kassi1116] (Kassi là từ biệt danh “Kasshi” mà Suzuki đặt cho tôi. Vì Kassi đã bị trùng nên tôi thêm ngày sinh 16 tháng 11 của mình vào sau biệt danh) lại một lần nữa xuất hiện trên màn hình máy tính sau hai tháng vắng bóng. Do bỏ game ngay sau khi bắt đầu không lâu, nên cấp độ của tôi vẫn còn rất thấp.
{Chú thích: “Kasshi” = “Kassi”}
“Tiêu rồi…!”
Nhìn thấy nhân vật hiện ra trên màn hình, tôi không kìm được mà bật thành tiếng. Một chuyện kinh khủng ập về trong tâm trí.
Tôi chơi game này bằng nhân vật nữ. Không hiểu sao, khi tạo nhân vật trong mấy game kiểu này, tôi lại có thói quen tạo nhân vật nữ. Quá trình tạo ra nhân vật nữ lý tưởng của mình cũng rất thú vị.
Cái thói quen đàn ông chơi nhân vật nữ… cái kiểu “trap” này mà lộ ra, Koigasaki chắc chắn sẽ khó chịu, rồi mắng tôi một trận ra trò cho xem! (Chú thích: “Trap” ở đây là từ tiếng lóng chỉ những người chơi game online mà nam giả nữ, tiếng Nhật là ネカマ - net okama).
Vì đã quyết định chơi game cùng Koigasaki rồi, mà tôi cũng biết việc này sẽ bị coi là biến thái, nên tuyệt đối không thể dùng nhân vật nữ để chơi được.
Tôi định giờ sẽ tạo lại nhân vật nam, nhưng nhìn đồng hồ thì thấy sắp đến 9 giờ hẹn rồi. Ngoài việc cứ thế này mà gặp Koigasaki, tôi chẳng còn lựa chọn nào khác. Chỉ đành chấp nhận bị mắng một trận té tát thôi.
Hết cách, tôi đành ôm cục tức trong lòng, di chuyển đến đài phun nước ở quảng trường nơi hẹn với Koigasaki. Trước đài phun nước người qua kẻ lại tấp nập, tôi chẳng thấy bóng dáng nhân vật nào trông giống Koigasaki cả. Tôi chỉ đành đi đi lại lại, kiểm tra từng tên nhân vật một. Mà nói mới nhớ, không biết cái cô nàng đó sẽ đặt tên nhân vật là gì nhỉ.
Ngay sau đó, tôi để ý thấy một nhân vật pháp sư nữ, cứ đi qua đi lại trông khá khả nghi. Tóc nâu xoăn tít, cả người khoác đồ màu hồng, nói chung là màu mè đến mức lấp lánh chói mắt.
Không hiểu sao, một dự cảm chẳng lành bỗng dấy lên, tôi bèn lại gần kiểm tra tên cô nàng.
[Peach☆★☆Princes]
{Chú thích: Nguyên văn là 【Peach☆★☆ぷりんせ】, còn princess (công chúa) phải là ぷりんせす}
Cái tên quái dị gì thế này trời ơi là trời!
Ý là muốn gõ “Princess” hả? Sao lại gõ không xong chữ đó chứ?
“Peach” thì chắc chắn là chữ “Momo” (Đào) trong tên Koigasaki đổi sang tiếng Anh rồi.
Haizzz, dù không muốn tin nhưng cái cô nàng đậm chất “teen niên ngáo ngơ” này đúng là rất có thể là Koigasaki.
[Kassi1116]: “Không lẽ là Koigasaki sao?”
Cảm thấy để lộ tên thật trước mặt người khác thì thật tệ, nên tôi liền dùng tính năng chat riêng với [Peach☆★☆Princes] để bắt chuyện.
Nhưng mà, [Peach☆★☆Princes] chẳng phản hồi gì cả.
“Cái tên của cậu đúng là… tệ hết sức… Mà sao lại gõ không xong chữ ‘Princess’ vậy chứ www”
Tôi tiếp tục bắt chuyện, nhưng cô nàng vẫn không trả lời.
“A, xin lỗi nhé, chẳng lẽ tôi nhận nhầm người rồi sao!?”
Mãi không thấy trả lời, tôi bắt đầu lo lắng không biết mình có đang bắt chuyện với người lạ không nữa. Nếu đúng vậy thì tôi đúng là đã nói ra những lời thật khiếm nhã. Tôi vội vàng bắt đầu gõ lời xin lỗi. Đúng lúc này, tin nhắn từ [Peach☆★☆Princes] cuối cùng cũng gửi tới.
[Peach☆★☆Princes]
“Cậu là Kashiwada sao?? Sao lại là nhân vật nữ vậy hả? Gớm ghiếc muốn chết đi được…”
“…………………………………………”
Không thể nhầm được, cái nhân vật khả nghi với cái tên kỳ lạ [Peach☆★☆Princes] này chính là Koigasaki.
Lỗi gõ phím gì mà nhiều thế không biết. Mà nói mới nhớ, câu hỏi của tôi có được trả lời câu nào đâu.
Chỗ nào cũng muốn cằn nhằn mà không biết bắt đầu từ đâu nữa…
“Xin lỗi vì tôi ghê tởm thế nhé… Nhưng mà, bên cậu cũng vậy, sao lại có cái tên như thế hả?”
Dù sao thì, tôi cũng phải "càm ràm" lần thứ hai, bắt đầu từ cái chỗ khó chịu tột độ kia đã.
"Lúc đầu tính xài MOMO, nhưng mà bị người ta xài mất rồi. Mà tên nhân vật vẫn còn chỗ trống, nên đành gõ được Princes thôi."
"À ra là thế… MOMO bị dùng mất rồi, mà tên nhân vật lại giới hạn ký tự, không đủ để gõ hết 'princess', thì ra là vậy… Ái chà chà! Gõ sai chính tả tùm lum vậy là sao đây?!"
Tôi lại bất giác phải buột miệng càm ràm. Mà nói mới nhớ, nếu giới hạn ký tự thì xóa bớt một dấu sao trong ba dấu ông/cô đã gõ vào chẳng phải là được rồi sao!
"Mà nói lại nha, sao chỉ có Kiếm sĩ, Pháp sư, Chuông báo, Cung thủ để chọn vậy? Không có nghề Công chúa gì đó hả? Kiểu Công chúa Đào gì đó ấy."
"Làm gì có."
Lỗi chính tả thì có giảm đi đôi chút, nhưng những lời con bé này nói vẫn khiến tôi ngán ngẩm vô cùng.
"Mà nói mới nhớ, ông nhìn kỹ lại nhân vật của mình coi, không phải y chang Hasegawa-san sao… Giống hệt người con gái ông thích, ghê tởm ghê!"
"!"
Lời lẽ của Koigasaki khiến tôi hơi chột dạ.
Bị lộ rồi sao…? Lúc tạo nhân vật, tôi đã lấy hết can đảm để tạo ra nhân vật nữ lý tưởng của mình, ai dè vô tình lại tạo ra một nhân vật giống hệt Hasegawa Midori – đối tượng thầm mến của tôi.
Nữ kiếm sĩ với mái tóc đen thẳng, đôi mắt lấp lánh, làn da trắng ngần và vóc dáng mảnh mai. Đúng như Koigasaki đã chỉ trích, quả thật là quá giống nhau…
"Tôi không cố tình tạo giống thế đâu… Chỉ là trùng hợp hơi giống thôi."
Tôi đành phải cố gắng biện minh như vậy.
"Thôi, thôi thì tiếp theo làm gì đây… Người mới như tớ mà mắc bệnh 'giao giang' thì không vào hội nhóm gì được rồi, thôi thì hai đứa mình cứ đi làm nhiệm vụ trước đã…"
{Ghi chú: "Giao giang" là viết tắt của "giao lưu chướng ngại" – trở ngại giao tiếp.}
"Giao giang là gì??"
"Chính là cái kiểu như ông bây giờ đó…"
Koigasaki tuy ngoài đời có lẽ vẫn có khả năng giao tiếp (vì không giỏi nói chuyện với con trai nên chỉ giới hạn với con gái thôi), nhưng giờ đây cô ta gõ chữ vừa chậm lại vừa sai chính tả tùm lum, chắc chắn vẫn rất khó để giao tiếp với người khác ngoài tôi.
"À, nói vậy thì suýt quên mất, lát nữa Azuki-chan có khi cũng vào đó."
"Ê ê ê!?"
"Azuki-chan" hẳn là Sakurai Azuki, bạn của Koigasaki rồi.
"Cô mời sao?"
"Nói là mời thì cũng không đúng, chỉ là lúc tui bảo muốn chơi thì cổ nói cũng muốn chơi thôi. Nhưng hôm nay cổ hình như có bài tập phải viết, chắc làm xong rồi sẽ vào."
"Cô đã giải thích rõ ràng với cổ là tôi cũng đang ở đây chưa?"
"Chưa nói."
"Nàyyyyy! Nếu biết tôi ở đây thì cổ chắc chắn sẽ không nói là muốn vào đâu… Kiểu gì cũng là cảm giác 'Ông vì sao lại ở đây?' và tôi sẽ bị coi là kẻ ngáng đường cho xem…"
Chơi game online mà lại nảy sinh ra những suy nghĩ khó chịu đến vậy, tôi thật sự không chịu nổi nữa rồi.
"À, đúng rồi! Koigasaki, tôi có thể giấu thân phận mà! Nhân vật này không phải tôi, mà là một người bạn khác của tôi!"
Đây là một ý tưởng mà tôi tự cho là không tồi.
Như vậy thì tôi chắc chắn có thể chơi game hòa bình cùng Sakurai-san rồi.
"Cũng được."
Có lẽ gõ chữ mỏi tay rồi, Koigasaki chỉ trả lời ngắn gọn như vậy. Nhờ vậy, tôi dễ dàng nhận được sự đồng ý mà không bị hỏi nguyên do, cũng đỡ tốn công của tôi.
"Mà thôi, cuối cùng có đến không thì tôi cũng không biết nữa."
Đúng vậy, quả thật là Sakurai-san chỉ đến khi làm xong bài tập thôi.
"Mà nói mới nhớ, nếu Sakurai-san cũng chơi chung, chẳng phải cô cũng có thể chỉ cho Sakurai-san cách chơi sao…"
Đến nước này, tôi cũng không cần phải đặc biệt chỉ dẫn gì nữa…
"Nói vậy thì… Azuki-chan cũng mới bắt đầu chơi game này, cũng không rõ cách chơi lắm ha."
Không, thực ra tôi cũng mới chơi có một tuần thôi, cảm giác cũng chẳng khác biệt là mấy…
"Vậy, rốt cuộc làm gì đây?"
"Nếu vậy thì, thôi thì… mình đi làm nhiệm vụ trước nhé?"
"Renwu là gì?"
"Ban đầu chẳng phải nó bảo phải nói chuyện với vài người sao? Trong quá trình đó có thể ghi nhớ cách thao tác và cách chơi game mà."
"Hiểu rồi."
Dù sao thì tôi cũng bắt đầu giúp đỡ, hai người cùng đi làm nhiệm vụ được giao cho Koigasaki.
Nhiệm vụ đầu tiên Koigasaki được giao là đánh bại quái vật trong rừng và lấy ra "Áo choàng Rồng" từ trong rương báu. Tôi nhớ lại mình cũng đã từng làm nhiệm vụ này khi mới bắt đầu chơi game.
Chúng tôi nhanh chóng tiến vào rừng. Khi kẻ địch xuất hiện trong rừng, trận chiến sẽ bắt đầu. Đây cũng là lần đầu tiên Koigasaki tham chiến.
"Cô đã nghe hướng dẫn về cách chiến đấu chưa?"
"Lúc game vừa bắt đầu là đã nghe rồi. Tui mới chơi game này khoảng một tiếng trước thôi. Nên cũng hơi quen rồi."
Chơi có một tiếng mà đã "quen" đến mức này rồi sao!?
"Mà, cũng không sao cả…"
Chúng tôi xông vào khu rừng có kẻ địch, tiến lên một đoạn ngắn thì xuất hiện mấy con quái vật cấp độ "lính quèn".
Tôi vừa đánh bại kẻ địch trước mặt vừa quan sát Koigasaki, thấy cô ta cũng đang tấn công kẻ thù.
Cuối cùng cũng đánh bại được tất cả quái vật, rồi nhặt các vật phẩm rơi dưới đất.
Koigasaki dù đứng trên vật phẩm nhưng lại không nhặt lên, tôi thấy hơi khó hiểu nên hỏi cô ta một câu: "Sao cô không nhặt vật phẩm vậy?"
"Ê, tui nhặt không được."
"Giờ cô chỉ đang đứng trên vật phẩm thôi. Phải bấm chuột phải mới nhặt được chứ."
"Ê… À á á á á á đúng rồi!!!!!"
Vừa nói vậy, nhân vật 【Peach☆★☆Princes】 cuối cùng cũng nhặt được vật phẩm.
Mới nhặt cái vật phẩm thôi mà đã phấn khích quá mức rồi… Mà nói mới nhớ, đến cả cách nhặt đồ cũng không biết sao…
Tôi lại hỏi Koigasaki một thắc mắc mà nãy giờ bận chiến đấu nên không kịp hỏi.
"Sao lúc tấn công cô chỉ dùng đòn đánh thường vậy?"
"Đánh thường là gì?"
"Là đòn đánh kích hoạt bằng cách ấn phím S đó. Ngoài ra, ấn các phím số cũng có thể thi triển đòn phép mà."
"Ê!?"
Ngay sau đó, nhân vật 【Peach☆★☆Princes】 thi triển một đòn phép.
"Này này này này này này này này!?"
Nhân vật 【Kassi1116】 của tôi đứng ngay trước mặt 【Peach☆★☆Princes】 lãnh trọn đòn đó, chịu sát thương nghiêm trọng.
"Tấn công đồng đội là có ý gì hảáááááááááá!?"
Hoàn toàn mặc kệ tôi đang bị tấn công, một mình Koigasaki vẫn hào hứng huyên náo ầm ĩ.
"Này cô! Tôi mà 'ngủm' thì người phiền phức là cô chứ ai!? Biết không hả!?"
"Vâng."
Chắc lại chán gõ chữ, [Peach☆★☆Princes] chỉ đáp vỏn vẹn một tiếng rồi im bặt luôn.
Sau đó, một vài con quái cần phải hạ gục để hoàn thành nhiệm vụ xuất hiện. Lần này, [Peach☆★☆Princes] chỉ dùng đúng đòn tấn công phép mà tôi đã nhắc trước đó để chiến đấu. Xử lý lũ quái nhanh hơn hẳn lúc nãy, rồi nhặt hết những món đồ rơi ra.
Trong số những món đồ ấy có một thanh kiếm. Là một kiếm sĩ, tôi định nhặt nó, nhưng [Peach☆★☆Princes] đã nhanh tay hơn, vớ lấy trước rồi.
"Đừng có cướp kiếm của tôi á á á á á á á á!! Mà cô là pháp sư thì nhặt kiếm làm gì chứ á á á á!?"
Vừa giận vừa phấn khích, tôi cũng bấm loạn xạ ra một tin nhắn đầy lỗi chính tả.
"Tôi làm gì có vấn đề à?"
Cách nói chuyện lại đổi rồi... Cái tên này gõ chữ kiểu đó không thấy phiền phức sao chứ?
(Lưu ý: Câu này được gõ bằng Hiragana)
"Thôi thì dù sao cũng chẳng phải kiếm xịn gì, thôi cũng chẳng sao..."
Nghĩ kỹ lại thì kiếm rơi ra từ mấy con quái lặt vặt chắc cũng chẳng phải loại gì tốt đẹp. Chẳng hiểu sao tự nhiên tôi lại kích động đến mức cứ như thằng ngốc vậy.
Trong rương kho báu rơi cùng thanh kiếm, tôi lấy ra "Long Vũ Y". Nhặt xong, chúng tôi rời khỏi rừng, bắt đầu quay về thị trấn lúc trước.
Về đến thị trấn, tôi chợt mắc tiểu quá chừng, liền báo với Koigasaki là mình sẽ tạm thời rời máy.
"Tôi đi vệ sinh đây."
"Đượ"
Cái gì mà 'Đượ' chứ!? Ý là đi được đấy hả!? Ít nhất cũng gõ chữ 'OK' tử tế đi chứ.
Sau đó tôi đi vệ sinh, lúc đang định quay về phòng có máy tính thì lại bị em gái tóm được. Con bé nổi cơn tam bành vì tôi dám tự tiện ăn hết đồ ăn vặt của nó, thế là năm phút sau tôi mới trở lại game được. (Lưu ý: "信手一晒" - Chỉ là một chuyện nhỏ nhặt, tình huống hơi hài hước.)
…………
Cái quái gì thế này chứ. [Peach☆★☆Princes] đã biến mất khỏi màn hình rồi.
"Tự tiện chạy đi đâu mất tiêu rồi hả!?"
Cái tên đó, một mình chắc ngay cả mấy con quái lặt vặt cũng không đánh lại nổi đâu.
Dù sao thì tôi cũng bắt đầu đi tìm cô ta khắp nơi. Ngay lúc này đây.
Phía trước, bóng dáng quen thuộc của [Peach☆★☆Princes] hiện ra.
"……!?"
Mà trông [Peach☆★☆Princes] có vẻ hơi khác lúc nãy.
[Peach☆★☆Princes] đang cầm thanh kiếm mà chúng tôi vừa nhặt được trong trận chiến lúc nãy, hớn hở (dù không thấy mặt nhưng tôi vẫn có thể tưởng tượng được) vung vẩy vù vù.
"Cô đây là... thanh kiếm ban nãy à? Sao lại trang bị vào rồi?"
"Lúc nãy nhặt lên đã thấy ngầu lắm rồi. Quả nhiên là không sai thật."
"Vì cô là pháp sư, trang bị kiếm vào thì sát thương ngược lại sẽ bị giảm đi đấy..."
"Ủa..."
Việc trang bị kiếm chỉ có ý nghĩa với một nhân vật kiếm sĩ như tôi. Còn đối với pháp sư chuyên về tấn công phép, nếu trang bị kiếm thì sẽ không dùng được phép, thế nên lực tấn công ngược lại sẽ bị yếu đi.
Đến kiến thức cơ bản như vậy mà cũng không hiểu sao... Thôi thì Koigasaki vốn dĩ cơ bản là chưa chơi game bao giờ, nên như vậy cũng là đương nhiên thôi.
"Trang bị lại cái đồ khởi đầu của cô đi. Cái đó sát thương còn cao hơn một chút đấy."
"Trang bị khởi đầu... cái thứ kỳ lạ, giống cây trượng đó á??"
"Trượng đấy, chắc là cái đó."
"Lúc nãy bị một ông chú kỳ lạ hỏi có gì bán được không, thế là tôi bán luôn cái thứ duy nhất trên tay cho ổng rồi."
"Bán rồi á á á á á á á á á á á á á á á!?"
Cái tên này đúng là đồ ngốc à, đúng là đồ ngốc mà.
"Phải dùng cái trượng của trang bị khởi đầu đó chứ! Không cầm trượng thì đâu phải pháp sư nữa chứ!? Sao lại bán đi hả đồ ngốc!"
"Sai rồi... Tại vì... cầm kiếm trông có vẻ mạnh hơn mà..."
Mãi mới nhớ được vài cách chiến đấu, giờ lại bày trò gì nữa đây chứ...
"Làm sao đây————!? Này Kashiwada, giờ tôi phải làm sao đây!?"
Đúng lúc Koigasaki đang cuống quýt kêu lên thì,
【AZUAZU】 "À ừm, nếu được thì dùng trượng của tôi được không?"
Đột nhiên, một tinh linh nữ có tên [AZUAZU] xuất hiện và lên tiếng.
"Vì tôi là tinh linh nên cây trượng này nhặt được cũng hoàn toàn không dùng được, nếu có thể thì..."
Người có tên [AZUAZU] hình như đã nghe thấy cuộc trò chuyện của chúng tôi, và đưa ra một đề nghị quý giá như vậy.
"Thật sao!? Đư... được không vậy!?"
Tôi ngạc nhiên hỏi lại.
"Xin hãy nhận lấy."
"Cảm ơn rất nhiều! Thực sự cảm ơn rất nhiều ạ!"
Một người hoàn toàn xa lạ mà lại tốt bụng với chúng tôi đến thế, quả nhiên thế giới này vẫn còn những người tốt.
"Để đáp lễ, mấy món đồ của bọn tôi đây, nếu cô dùng được thì cứ lấy nhé!"
Tôi vội vàng sửa lại mấy chữ đã gõ thành cách xưng hô nữ tính. Bị tưởng là 'gay' thì khó chịu lắm.
"Không cần đâu, tôi chỉ đưa đồ không dùng được cho hai người thôi mà, đừng bận tâm làm gì."
Nữ thần ơi... đúng là một nữ thần tốt bụng biết bao...
Hơn nữa, cô ấy là tinh linh. Nếu có tinh linh trong đội để hồi máu cho chúng ta thì quý lắm đấy... không biết có thể lập đội cùng không nhỉ.
"Này, [Peach☆★☆Princes] cũng mau cảm ơn đi chứ."
Tôi lỡ gõ tên thật của Koigasaki, rồi chợt nghĩ nếu tên thật mà bị lộ thì nguy to, thế là vội vàng đổi thành tên trong game, giục Koigasaki cảm ơn.
【Peach☆★☆Princes】 "Cảm ơn rấ... Ủa? AZUAZU... Chẳng lẽ là Azuki-chan sao??? o(*'o'*)o"
【AZUAZU】 "Ê, chẳng lẽ là Momo-chan!? Hay quá~! Cuối cùng cũng tìm thấy cậu rồi~!"
...Cái, cái cô tinh linh nữ tốt bụng này hóa ra là bạn Sakurai sao!?
"Trong mail nói cậu ở bên này, thế là tớ qua đây tìm cậu đó~!"
"Tìm thấy rồ tốt quá! /(^◇^*/\oa/"
Tôi hoàn toàn không hề để ý người này là bạn Sakurai...
Dù sao thì bây giờ tôi vẫn chưa bị lộ, tạm thời an toàn.
Mà nói mới nhớ cái Koigasaki này, rõ ràng lúc nói chuyện với tôi thì toàn dùng câu cụt lủn, vậy mà lúc nói chuyện với bạn Sakurai thì lại thêm đủ loại icon, nói chuyện hăng say hẳn lên... Có thời gian mà gõ mấy cái icon đó thì cũng phải nghĩ cách mà sửa lỗi chính tả chứ...
"Người bên này là bạn của Momo-chan sao?"
Bạn Sakurai hỏi như vậy, tôi vội vàng trả lời trước khi Koigasaki kịp nói gì.
Vâng, tôi là bạn của cô 【Peach☆★☆Princes】.
Tôi cố hết sức lấp liếm như vậy.
Từ giờ trở đi, tôi cũng phải cố gắng hết sức để lấp liếm, không để lộ thân phận… Nói đúng hơn, nếu không nỗ lực che giấu sự thật mình là nam giới thì….
Chắc chắn Koigasaki cũng hiểu rõ điều này.
「Tôi cũng là bạn của Momo-chan… à, của cô 【Peach☆★☆Princes】 đây. Nếu được, hay là chúng ta cùng hành động nhé?」
「Đương nhiên là được rồi! Nói đúng hơn thì bên tôi mới phải cảm ơn nhiều ấy chứ!」
Lời tôi nói cũng là sự thật. Vừa hay có được một tinh linh có thể giúp chúng tôi hồi phục gia nhập đồng đội, nghĩ kiểu gì cũng là một chuyện quá đỗi may mắn.
「Tuyệt quá! Cô 【Kassi1116】 cũng xin hãy chiếu cố nhiều nhé!」
「Tôi mới phải nói vậy! Rất mong được giúp đỡ!」
Bạn Sakurai 【AZUAZU】 vẫn chưa biết thân phận thật của tôi đã mở lòng với 【Kassi1116】. Trong khi ở thế giới thực thì lại giăng một tầng A.T.Field dày cộp đối với tôi… Lúc này đây, tôi thật sự là vừa mừng vừa tủi.
Tiếp đó, bạn Sakurai 【AZUAZU】 đưa cây trượng cho Koigasaki 【Peach☆★☆Princes】, rồi 【Peach☆★☆Princes】 liền trang bị cây trượng đó vào.
「Vậy 【Peach☆★☆Princes】 ơi, giờ cậu không dùng đến thanh kiếm đó nữa đúng không? Khó khăn lắm mới có được, cậu có thể cho tớ thanh kiếm đó không?」
Đột nhiên đổi cách nói chuyện khiến tôi cảm thấy vô cùng gượng gạo, nhưng tôi vẫn cố gắng chuyển sang xưng hô kiểu nữ, nói chuyện với Koigasaki như vừa nãy. Cơ mà cái giọng điệu con gái này nghe cứ lạc quẻ thế nào ấy….
Thật ra tôi vẫn lén lút thèm thuồng thanh kiếm mà 【Peach☆★☆Princes】 nhặt được trước đó. Tuy có lẽ nó không phải kiếm tốt, nhưng những thanh kiếm như vậy có thể dùng để hợp thành với các thanh kiếm khác, biết đâu lại tạo ra được thanh kiếm hiếm thì sao.
「Ể?」
「Không không không!? Có gì mà phải keo kiệt vậy chứ!?」
「Ưm… haizzz, đúng là hết cách rồi mà… phải làm sao đây nhỉ?」
「Tớ sẽ gửi yêu cầu giao dịch cho cậu đây, nếu được thì hãy chọn mục 'Đồng ý' nhé.」
「Rõ.」
Tôi bấm chuột phải vào 【Peach☆★☆Princes】, gửi yêu cầu giao dịch cho cô ấy.
「Không lẽ nào!?」
Khoảnh khắc sau đó, không hiểu vì sao 【Peach☆★☆Princes】 lại hoàn toàn lọt thỏm vào vòng tay tôi.
Bình thường tôi đã không quen chơi game online cùng người khác rồi, hình như tôi đã nhầm lẫn giữa "yêu cầu giao dịch" và "yêu cầu ghép đôi" rồi. Chắc là cái gọi là yêu cầu ghép đôi trong game này chính là bế đối phương kiểu công chúa lên nhỉ.
「Đợi đã! Anh anh anh đang làm cái quái gì thế này!!!?? Sao tôi lại đồng ý để anh bế kiểu công chúa lên chứ!!??」
「Đây là một sai lầm không thể tin nổi!!!」
「Mau mau thả tôi xuống, đồ biến thái!!! Anh cố tình làm ra cái hành động này rồi mới bảo tôi bấm 'Đồng ý' đúng không!!??」
「Đâu phải—đồ ngốc!!! Chỉ là thao tác nhầm thôi mà… Mà nói lại, sao cậu lại xác nhận cái 'Bạn có muốn xác nhận yêu cầu ghép đôi không?' đó chứ!? Sao lại xác nhận hả!?」
Tuy nói là tôi thao tác nhầm, nhưng chỉ cần Koigasaki từ chối yêu cầu ghép đôi thì đã không thành ra nông nỗi này rồi.
「Hả!? Không phải anh nói chỉ được bấm 'Đồng ý' thôi sao!!??」
Cái tên này, hoàn toàn chỉ làm theo câu tôi nói "nếu được thì hãy chọn mục 'Đồng ý' nhé", mà không thèm đọc nội dung đã xác nhận rồi sao….
「Mau mau thả tôi xuống mauuuu!!!??」
Lỗi chính tả đạt đến mức tối đa từ trước đến nay, đủ để thấy Koigasaki đang hoảng loạn đến mức nào.
「Khoan, bình tĩnh lại đã nào…」
「À, là nút này sao!?」
Ngay khoảnh khắc tiếp theo, một bi kịch khó tin đã xảy ra ngay trước mắt chúng tôi.
【Kassi1116】「Á…」
【Peach☆★☆Princes】「Ế… Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á」
Trên màn hình hiện ra cảnh 【Kassi1116】 và 【Peach☆★☆Princes】 đang hôn nhau.
【Peach☆★☆Princes】「Biến thái! Đồ kinh tởm! Buồn nôn! Buồn nôn!」
Không thể hiểu nổi rốt cuộc cậu ta đang nói cái gì nữa, Koigasaki đã rơi vào trạng thái cực kỳ hỗn loạn.
「Này, đây, đây không phải lỗi của tôi đâu! Cậu chắc chắn đã bấm nhầm vào chỗ nào đó kỳ lạ nên mới thành ra thế này đúng không!?」
Chết tiệt, trong lúc hoảng loạn lại quay về giọng điệu cũ mất rồi….
「Cái gì mà còn đổ lỗi cho tôi chứ, anh đúng là quá đáng!!!」
「Hai, hai người bình tĩnh lại đã… Đây không phải là một sự cố đáng mừng sao (cười).」
Đối với bạn Sakurai, người vẫn nghĩ 【Kassi1116】 là nữ, thì chuyện này cùng lắm chỉ là một người bạn nữ vô tình hôn trượt mà thôi. Chắc cậu ấy sẽ cảm thấy khó hiểu lắm khi thấy chúng tôi phản ứng gay gắt đến vậy.
Sau đó, tôi đặt 【Peach☆★☆Princes】 vẫn đang bị bế kiểu công chúa xuống, và Koigasaki cuối cùng cũng xem như đã bình tĩnh lại.
【Kassi1116】「Vậy 【Peach☆★☆Princes】 ơi, lấy lại tinh thần rồi chúng ta tiến đến nhiệm vụ tiếp theo nào.」
「Hừm… Đúng là xui xẻo đến tận cùng… Ừm… Người đàn ông phía trước gần đây đang bị quái lợn quấy phá, chúng ta cần phải đến giúp ông ấy tiêu diệt lũ quái lợn… Nếu làm tốt, chúng ta có thể nhận được thông tin khá hay ho đấy.」
À à, nhắc mới nhớ, trước đây tôi cũng từng làm nhiệm vụ tương tự rồi… Nhớ là phải lên cấp khá cao mới có thể hoàn thành được. Mà thôi, lúc đó tôi đánh một mình, giờ có ba người thì chắc cũng có thể chiến đấu được rồi.
【AZUAZU】「Vậy thì mau xuất phát thôi!」
Ba chúng tôi cùng tiến về phía khu rừng nơi "quái lợn đang hoành hành dữ dội".
Vừa mới bước vào rừng, lập tức lại xuất hiện những con quái vật cấp thấp.
Tôi, Koigasaki và bạn Sakurai lần lượt tung đòn tấn công.
Koigasaki dường như cũng đã nhớ cách tấn công bằng phép thuật rồi, liên tục thi triển các đòn phép chính xác. Có vẻ như đã trưởng thành hơn một chút rồi đấy.
Không hề mắc lỗi nào, chúng tôi đã hạ gục toàn bộ kẻ địch.
「【Peach☆★☆Princes】, có vẻ như cậu ấy đã ghi nhớ được cách tấn công bằng phép thuật rồi.」
「Chẳng phải quá rõ ràng rồi sao?」
Phản ứng gì mà chẳng đáng yêu tí nào.
「Không hiểu sao, thấy hai người cứ như thầy trò ấy, hay ghê! Anh [Kassi1116] đã chỉ cho Momo-chan nhiều thứ lắm à?」
「À ừm… cũng không hẳn…」
「Nếu hồi mới chơi game online, có ai chỉ dẫn như [Kassi1116] thì có lẽ em đã tiến bộ nhanh hơn rồi… Lúc đầu em còn chả phân biệt được trái phải, khổ sở mãi mới quen được.」
Không không, tôi nghĩ Koigasaki cũng còn chưa phân biệt được trái phải đâu…
「Hai người thân thiết thế này, em ngưỡng mộ ghê đó~!」
Sakurai, người không hề biết [Kassi1116] chính là tôi, cứ thế thao thao bất tuyệt bày tỏ sự ngưỡng mộ với mối quan hệ của chúng tôi.
Nghe vậy, tôi càng thêm nghĩ rằng thân phận thật sự của mình tuyệt đối không thể bị lộ tẩy…
Sau đó, chúng tôi liên tục hạ gục đám quái vật tép riu, tiến thẳng đến mục tiêu nhiệm vụ lần này là 「Tiêu diệt Quái Lợn」.
Hồi chơi game này một mình, tôi nhớ mình đã chết không biết bao nhiêu lần, còn tốn cả mấy ngày trời mới đến được đây; vậy mà giờ ba người chúng tôi cũng đã đặt chân tới.
[Peach☆★☆Princes]「Sao tên này lại mạnh dữ dằn thế hả—!? ∑(゜Д゜;)」
Con Quái Lợn này xét về ngoại hình thì đúng là không thể sánh được với đám quái tép riu mà [Peach☆★☆Princes] từng đánh trước đó. Kích thước của nó cũng lớn gấp mấy lần.
[Peach☆★☆Princes], đang run rẩy vì kinh ngạc, còn gửi cả tin nhắn kèm theo cả đống biểu tượng cảm xúc dài ngoằng trong lúc chiến đấu nữa chứ.
BỐP!!
[Peach☆★☆Princes] dính một đòn của Quái Lợn.
[Peach☆★☆Princes]「Á á á á á á á á á á á————」
Không, mấy lời này không cần gõ ra cũng được mà…
Ngay sau đó, [Peach☆★☆Princes] được [AZUAZU] hồi máu.
「Oa oa~~ Azu-chan a li ga tô—★☆。:*:★('-^v)」 {Chú thích: Koigasaki muốn nói là “Azu-chan arigato” nhưng gõ dính liền}
BỐP!!
[Peach☆★☆Princes] lại dính thêm một đòn của Quái Lợn.
「Đừng gõ một tràng biểu tượng cảm xúc dài như thế nữa á á á á á á á á! Mà thôi, đừng có gửi tin nhắn nữa đi!」
BỐP!!
Đang lo cho Koigasaki, tôi cũng bị Quái Lợn đánh dính một đòn.
Dính liền hai đòn, máu (HP) của [Peach☆★☆Princes] có vẻ đã hao hụt đáng kể.
Dù [AZUAZU] đã hồi máu cho cả [Peach☆★☆Princes] và [Kassi1116], nhưng vì mất quá nhiều máu, lượng hồi phục cũng không theo kịp nữa.
Cứ thế này thì không ổn rồi.
[Peach☆★☆Princes] vẫn cứ đơn thuần tung ra những đòn tấn công liên tục, không chút thay đổi.
Hơn nữa, có vẻ như cô bé không biết cách né tránh, cứ dính một đòn là lại bị đánh liên tiếp.
Tôi cũng cố gắng tấn công Quái Lợn liên tục, nhưng máu của nó hầu như chẳng giảm là bao.
「Momo-chan———! Momo-chan sắp ‘lên bảng đếm số’ rồi————!!」
Sakurai cuống cuồng cố gắng hồi máu cho [Peach☆★☆Princes] nhưng cũng không kịp nữa. Tôi cũng liều mạng tấn công để [Peach☆★☆Princes] không bị "lên bảng", nhưng không chỉ có sự chênh lệch áp đảo về lực tấn công của hai bên, Koigasaki còn hoàn toàn không thể né tránh đòn đánh, cứ thế mà chịu sát thương liên tục.
「Nhanh lên, né đi! Nhấn phím cùng hướng ấy!」
Tôi đã chấp nhận bị tấn công để gõ tin nhắn chỉ cách né đòn cho Koigasaki, nhưng trong lúc gõ thì lại bị địch đánh trúng, thành ra không thể gõ xong được.
Chết rồi… Cứ thế này thì [Peach☆★☆Princes] sẽ bị "out game" mất…!
Đúng lúc tôi đang nghĩ thế thì.
Bỗng nhiên, một mũi tên không biết từ đâu bay tới, xuyên thẳng qua người Quái Lợn.
Nhìn sang, tôi thấy một nữ cung thủ cưỡi ngựa trắng, đang giương cung nhắm vào con Quái Lợn mà chúng tôi đang tấn công.
Lực tấn công của đòn này phi thường mạnh mẽ, con Quái Lợn bị tiêu diệt ngay lập tức chỉ với một đòn duy nhất.
[Kassi1116]「Cá, cảm ơn rất nhiều! Cảm ơn rất nhiều ạ!」
Tôi vội vàng tiến lại gần nữ cung thủ để nói lời cảm ơn.
Koigasaki và Sakurai cũng theo tôi mà cảm ơn.
Hạ gục được kẻ địch cấp boss chỉ với một chiêu, nữ cung thủ này quả là mạnh không nói nên lời.
[SoutanCV.Kugihara]「Đâu có đâu ạ—。」
SoutanCV.Kugihara…!? Đúng là một cái tên thật lạ lùng… Kugihara hẳn là muốn ám chỉ Kugihara Rie, nữ seiyuu nổi tiếng được công nhận là người lồng tiếng xuất sắc nhất cho các nhân vật loli tsundere. Người này chắc hẳn là fan của Kugihara Rie rồi.
Tiếp đó, khi nhìn thấy tạo hình của cô ấy, tôi càng kinh ngạc hơn nữa. Mái tóc nâu tết hai bên, bộ đồng phục thủy thủ, và cả tạo hình nhân vật em gái (loli tsundere) của nữ chính tên Kosaka Nao trong bộ anime “Onii-chan là đồ đáng ghét nhất” (viết tắt là Onii-sai) mới được chiếu cách đây không lâu… quả thực là giống hệt như đúc.
Ưm, đúng là một otaku nặng đô… Hơn nữa, độ 'cuồng' còn ghê gớm đến mức len lỏi vào cả trong game này nữa chứ.
[Kassi1116]「Xin lỗi nếu tôi nhầm, nhưng đây có phải là Kosaka Nao trong [Onii-sai] không vậy?」
Tôi vô thức chỉ ra.
[SoutanCV.Kugihara]「Đúng rồi đó, đúng rồi đó! Cậu biết rõ ghê ha—! Vui quá đi mất—! (#^.^#)」
Đúng là một người rất cởi mở và lạc quan.
[Kassi1116]「Nhận ra ngay từ cái nhìn đầu tiên luôn đó—! Ghê thật, ngay cả bộ đồng phục thủy thủ này cũng có sao?」
[SoutanCV.Kugihara]「Hồi trước là hàng giới hạn được tung ra khi hợp tác với [Onii-sai] đó—. Không biết từ khi nào mà tui đã mua nó mất tiêu rồi w」
Trong một khoảng thời gian ngắn sau đó, tôi và [SoutanCV.Kugihara] đã bàn luận đủ thứ chuyện về otaku cứ như hoa nở rộ vậy. [Peach☆★☆Princes] và [AZUAZU] thì cứ đứng đằng sau tám chuyện gì đó, cũng chẳng tham gia vào cuộc nói chuyện của chúng tôi nữa.
[AZUAZU]「A, xin lỗi nhé, nếu tớ không offline bây giờ thì… mai còn phải đi học nữa.」
[Peach☆★☆Princes]「À, tớ cũng vậy.」
Sakurai và Koigasaki vừa nói thế, tôi liền nhìn đồng hồ, hóa ra đã là một giờ rưỡi sáng rồi.
[Kassi1116]「Chết rồi! Tớ… tớ mà không ngủ thì cũng toang!」
Thế là cả bọn đều đăng xuất khỏi game.
A, SoutanCV.Kugihara, thật sự vô cùng cảm ơn!
Bạn Sakurai lại một lần nữa cúi mình cảm ơn SoutanCV.Kugihara. Quả là một người tề chỉnh, lễ phép.
Vậy còn, Kassi1116...
Hả!?
Bạn Sakurai bất chợt quay sang bắt chuyện, khiến tôi giật mình.
Kassi1116 cũng vậy, rất cảm ơn bạn.
Ơ, à, vâng ạ! Tôi cũng vậy, cảm ơn bạn rất nhiều!
Được cùng bạn kề vai sát cánh chiến đấu thật sự rất vui. Nếu có thể... liệu chúng ta có thể lại một lần nữa lập đội không?
Cuối cùng, khi Sakurai nói ra những lời ấy, tôi cũng cảm thấy vui lây. Dù sao đi nữa, đây cũng là những câu chữ mà ở thế giới thực, tôi tuyệt đối sẽ chẳng bao giờ thốt ra.
Đương, đương nhiên rồi! Tôi cũng rất vui. Lần sau chúng ta lại cùng chơi nhé!
Cuộc đối thoại của chúng tôi kết thúc như vậy, và chúng tôi cũng rời khỏi trò Dragon Legend.
Cứ thế, trải nghiệm chơi game online đầu tiên của Koigasaki đã khép lại.
***
Sáng hôm sau, tôi lờ đờ, mắt vẫn còn ngái ngủ mà đến trường.
Tiểu Kashi, chào buổi sáng—!
Suzuki từ phía sau sảng khoái bước tới, vỗ nhẹ vào vai tôi.
Ờ, chào buổi sáng...
Sao mới sáng ra mà đã bơ phờ thế kia? Cả quầng thâm mắt cũng hiện rõ rồi kìa!
Tối qua thức đến khuya chơi game online nên thiếu ngủ trầm trọng, từ sáng sớm tôi đã thấy rã rời.
Cậu thì sáng nào cũng tràn đầy năng lượng thế...
À thật ra thì—, hôm qua tớ bắt đầu chơi game online mới đấy!
...Hả...?
Tôi cứ ngỡ mình nghe nhầm lời Suzuki.
Một tựa game bắn súng tên là "Spirit•Shot" đấy, cậu nghe nói chưa?
Này... khoan đã...
Hôm qua tớ cày Dragon Legend đến tận hai giờ sáng, nhưng sau đó lại có chút tò mò, thử chơi "Spirit•Shot" thì thấy còn thú vị hơn cả tưởng tượng!
Thế còn Dragon Legend, cái game mà cậu vẫn còn mê mẩn cho đến tận hôm qua thì sao...?
À— chắc tớ không chơi nữa đâu. "Spirit•Shot" chơi vui hơn hẳn mà!
Thế này là sao chứ...
Mặc dù không phải lỗi của Suzuki, không phải lỗi của Suzuki...
Bao nhiêu công sức vất vả của tôi, của Koigasaki và cả bạn Sakurai thức trắng đến nửa đêm hôm qua, tất cả đều hóa thành tro bụi...
Tôi thực sự quá đỗi kinh ngạc, phải cố gắng kìm nén đến cùng cực để không đổ sụp ngay tại chỗ.
À— nhưng hôm qua, tớ có giúp một người trên đường, trò chuyện với cô ấy vui lắm. Tuy là con gái đấy, nhưng đây là lần đầu tiên tớ nói chuyện hợp gu với con gái đến vậy, thật sự cảm động ghê luôn~!
...Hả—?
Tuy là một nữ kiếm sĩ tóc đen thẳng, nhưng kiến thức về otaku thì phong phú vô cùng. Người thật chắc cũng có ngoại hình như vậy nhỉ~ Cứ như tớ đã gặp cô ấy rồi ấy~!
............
Khoan đã, tôi... để tôi bình tĩnh hồi tưởng lại chút.
SoutanCV.Kugihara đã giúp chúng tôi hôm qua... SoutanCV.Kugihara... Tên của Suzuki, đúng là "Souta" mà... Souta... Soutan... Hơn nữa Suzuki cũng là fan của seiyuu Kugihara Rie, còn đang mê mẩn bộ anime "Onii-chan là đồ đáng ghét nhất"... Ngay cả việc cấp độ cao đến mức khó tin, và nhân vật là cung thủ, cũng hoàn toàn trùng khớp. (Chú thích: "Souta" (爽太) đọc là "soutai", chỉ cần biến đổi một chút sẽ thành "soutan".)
...Tại sao hôm qua mình lại không hề nhận ra chứ? SoutanCV.Kugihara của hôm qua, chẳng phải đích thị là Suzuki sao!
Vậy nhé, Tiểu Kashi, nói chuyện sau nha~! Gặp lại sau—!
À...
Tôi cứ thế mà bàng hoàng trước sự thật, cùng lúc đó chúng tôi cũng đã đi đến phòng học lớp B của Suzuki, và cậu ta bước vào lớp.
Aizzz, mọi chuyện cứ thế mà hỏng bét hết rồi... Tôi phải nói với Koigasaki thế nào đây chứ...
Cung thủ hôm qua, là Suzuki-kun...?
Quay đầu nhìn người vừa cất tiếng từ phía sau, tôi thấy Koigasaki đang đứng sững ở đó lúc nào không hay.
Ơ, cậu, cậu đã nghe thấy những lời vừa rồi sao...?
Koigasaki phồng má, quay mặt về phía tôi,
Người đã giúp tớ hôm qua là Suzuki-kun sao...? Đáng lẽ ra mình phải nói chuyện nhiều hơn với cậu ấy mới phải—! Mà này cậu, ngay cả trong game Suzuki-kun cũng vẫn để mắt đến cậu... Tức chết mất! Tại sao bao lâu nay, Suzuki-kun chỉ để ý mỗi cậu thôi chứ...! Rõ ràng cậu chỉ là đồ giả gái!
Đúng là một tràng "chửi rủa" đầy khí thế... Khi tôi còn đang nghĩ như vậy thì,
Nhưng đúng là không hổ danh là Suzuki-kun... Trong game cũng thật đẹp trai quá đi mất! Cậu ấy xuất hiện trên lưng ngựa trắng, hạ gục con quái vật lợn chỉ bằng một đòn, cứ như một vị hoàng tử đích thực vậy—!
Này, tôi giả gái thì bị cậu khinh thường đến thế, còn Suzuki-kun thì lại không thành vấn đề sao...?
Suzuki-kun đẹp trai nên không sao cả!
...Nói chứ cậu, cậu chỉ nghe được mỗi đoạn đó thôi sao?
Chuyện Suzuki đã chán Dragon Legend thì cậu không nghe thấy à?
Ơ? Tớ nghe thấy đoạn Suzuki-kun đã giúp một người trên đường và trò chuyện rất hợp gu với cô ấy mà.
...Nói vậy thì, quả nhiên là cậu ấy đã không nghe thấy việc Suzuki không còn chơi Dragon Legend nữa rồi.
Nhưng tớ nè, không ngờ lại có năng khiếu chơi game đúng không!? Dù là lần đầu chơi, nhưng cũng đã tiến bộ vượt bậc rồi đó...
Cậu nói vớ vẩn gì thế! Chẳng phải là nhờ có tớ và bạn Sakurai giúp đỡ cậu mới chơi được đến mức đó sao... Bản thân cậu, chẳng phải chỉ biết đứng đó mà hứng chịu đòn tấn công thôi à?
Phiền... phiền chết đi được! Vậy thì—hôm nay cũng phải cố gắng cày quái! Cày cấp điên cuồng, cuối cùng là có thể kề vai sát cánh chiến đấu cùng Suzuki-kun rồi...
Không, không cần thiết nữa rồi...
Ơ...? Sao vậy, tại sao chứ?
Suzuki cậu ấy... đã chơi chán Dragon Legend rồi, giờ chuyển sang game khác rồi.
Hả á á á á á á!?
Koigasaki hét toáng lên.
Thế này là sao chứ! Chính vì cậu nói Suzuki-kun mê mẩn game này nên tớ mới cất công cày cuốc mà!
Hình như từ hôm qua cậu ấy đã chuyển sang chơi game online thể loại bắn súng khác rồi...
Thế này thì... siêu vô nghĩa rồi!
Tôi và Koigasaki hoàn toàn có cùng một tâm trạng.
Haizzz... Khó khăn lắm tớ mới quen được game online... Cậu và Tiểu Đậu-chan đều giúp đỡ, giờ tớ cũng cảm thấy chơi game rất vui rồi...
Vui sao?
Tôi bất giác hỏi ngược lại. Koigasaki thực sự thấy chơi game hôm qua vui ư?
Ơ? Ừm... tuy đã xảy ra đủ chuyện, nhưng cũng khá vui. Cả ba người cùng hợp lực hạ gục kẻ địch, cảm giác cũng rất đã tay nữa.
Ơ... Tiểu Đậu-chan...?
Ngay lúc đó, Sakurai đã xuất hiện trước mắt chúng tôi.
"Lời Momo nói ban nãy... là ý gì vậy? Tôi và Kashiwada đang giúp Momo mà..."
Sakurai hoàn toàn bối rối.
"Chẳng lẽ... cô Kassi1116 trong game hôm qua... chính là Kashiwada ư!?"
Mọi chuyện vỡ lở quá dễ dàng...
"Nếu nghĩ kỹ thì Kassi1116 rõ ràng là nickname lấy từ 'Kashiwada' mà... Sao hôm qua mình lại không nhận ra chứ..."
"Không, cái đó... vốn dĩ tôi định giấu mà..."
Tôi ấp a ấp úng tìm cách biện minh, nhưng cũng chẳng thể lấp liếm được gì.
"Xin lỗi Azuki nhé... Vì Kashiwada bảo muốn giấu thân phận nên tớ cũng không tiện nói ra..."
"Thì ra là vậy... Không, Momo không có lỗi đâu!"
"Không có lỗi", vừa dứt lời, Sakurai lập tức liếc nhìn tôi.
Koigasaki *thật sự* không có lỗi, vậy thì lỗi chắc chắn là ở tôi rồi...
"Đã giấu thân phận với tôi, lại còn rõ ràng là con trai mà lại chơi nhân vật nữ, rồi cứ thế giả vờ là con gái mãi...!"
Vừa nói, Sakurai vừa nhìn tôi bằng ánh mắt đầy khinh bỉ.
"Không phải thế, tại vì một khi đã bị coi là con gái rồi, tôi làm gì có cơ hội để giải thích mình là con trai nữa..."
"Trong khi tôi, người không hề hay biết, lại còn lỡ buông lời ngưỡng mộ mối quan hệ của hai người... Ôi thật đáng ghét, cứ như một đứa ngốc vậy!"
Sau đó, Sakurai quay sang Koigasaki nói: "Đi thôi, Momo", rồi kéo Momo rời khỏi trước mặt tôi.
Tôi bị bỏ lại một mình tại chỗ, đầu óc quay cuồng khi nhận ra không những một đêm qua công cốc, mà cả mức độ căm ghét của Sakurai dành cho tôi có lẽ cũng đã lên đến tột đỉnh chưa từng thấy. Tôi bị đả kích đến đứng sững, không thể nhúc nhích nổi.
Tôi không bao giờ muốn chơi game online cùng người khác nữa.
Quả nhiên game online, cứ chơi một mình là chuẩn nhất!
...Cứ thế, tôi tự mình lặng lẽ nén nước mắt, trong lòng thề thốt một lời thề kiên định.


0 Bình luận