• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 3: Chương Nam Vực – Nguyệt Ảnh Kiếm Tông

Chương 181: Vân Tịch, trở về từ Tây Vực thỉnh kinh

0 Bình luận - Độ dài: 1,479 từ - Cập nhật:

Lúc hoàng hôn, trên trời lất phất những bông tuyết mịn.

Vong Xuyên trấn vốn náo nhiệt, giờ đây vắng lạnh. Chỉ còn ba tu sĩ mặc áo tơi, che khăn mặt, bước đi trên phố.

Người dẫn đầu, Diệp An Bình, đôi mắt tím sẫm sau khăn che mặt lướt nhìn phía trước, lộ ra vài phần lạnh lùng.

Bên cạnh, Bùi Liên Tuyết nắm tay hắn, đôi mắt màu cam lấp lánh. Thấy tuyết rơi, nàng vươn tay đón một bông, nhìn kỹ:

“Sư huynh, tuyết rơi rồi.”

“Ừ, đã vào đầu đông. Chúng ta gấp rút lên đường gần hai tháng rồi.”

Diệp An Bình quay đầu, nhìn đôi mắt trong veo của sư muội, đưa tay chỉnh lại vành mũ hơi lệch của nàng, rồi nhìn sang bên kia.

Hai sư huynh muội quen chịu lạnh, chút tuyết này không đáng sợ.

Nhưng Phượng Vũ Điệp lại không thoải mái, nói năng lắp bắp:

“Diệp… Diệp… Thiếu chủ, chúng… chúng… chúng ta tìm khách sạn nghỉ chân trước đi? Sao vừa qua giới vực, trời đã lạnh thế này? Nam Vực lạnh vậy sao?”

“Đông ở Nam Vực chủ yếu là cảm giác lạnh…”

Diệp An Bình đáp, quay lại thấy nàng run rẩy, hơi bất ngờ.

Hàng này sợ lạnh thế sao?

Hắn thở dài, lấy từ túi trữ vật một chiếc áo choàng dày, hất ra, khoác lên người nàng:

“Đây, tự buộc lại.”

Phượng Vũ Điệp vội buộc dây đỏ ở cổ áo, nở nụ cười, rụt cổ, chớp mắt với Diệp An Bình, giọng ỏn ẻn: “Cảm tạ Diệp thiếu chủ!”

Diệp An Bình ngẩn ra.

Hàng này đang làm gì? Sợ ta đòi linh thạch à?

Hắn liếc nàng, sửa: “Tạ cho giống nam nhân chút. Đừng cười toe toét, nói ‘Đa tạ’ không cảm xúc là được.”

“A!” Phượng Vũ Điệp đổi biểu cảm: “Đa tạ!”

“Haizz…”

Diệp An Bình lắc đầu, chỉnh mũ, ngẩng nhìn trời. Đêm sắp buông, sương mù dày đặc, hắn nghĩ nên nghỉ chân ở trấn này.

Phía trước có khách sạn, hắn dẫn hai người đi tới.

Biển hiệu “Vong Xuyên khách sạn” trên cửa đã ố vàng, nứt nẻ, chắc là lão khách sạn mấy chục năm. Tiểu nhị và chưởng quỹ hẳn rất tinh mắt.

Diệp An Bình muốn thử, dẫn hai người bước vào:

“Tiểu nhị, ở trọ.”

Tiểu nhị vội chạy tới, cúi người thi lễ, nhìn khí chất ba người, ánh mắt dừng lâu hơn trên mặt Phượng Vũ Điệp, gãi đầu ngượng ngùng:

“Khách quan, thật ngại, chỉ còn một phòng. Hay là để cô nương ở phòng, tiểu nhân trải hai giường dưới lầu cho hai công tử?”

Phượng Vũ Điệp mặc nam trang mấy tháng quả có hiệu quả, tiểu nhị nhìn không ra nàng là nữ giả nam.

Diệp An Bình nói: “Ba người chúng ta chen chúc ngủ chung là được.”

?

Tiểu nhị sững sờ. Hai nam một nữ ngủ chung?

Thấy vẻ mặt tiểu nhị, Diệp An Bình dừng lại, giải thích: “Nói nhầm, mang thêm hai bộ đệm chăn lên, ta và sư huynh ngủ dưới đất.”

“A… Hiểu rồi! Mời vào trong!”

Lên phòng lầu hai, Diep An Bình cởi áo tơi và mũ, gọi tiểu nhị mang một bình trà nóng cho sư muội và Phượng Vũ Điệp uống. Hắn bước đến cửa sổ, nhìn xa, sắp xếp lại kế hoạch.

Sự kiện Nguyệt Ảnh Kiếm Tông, muốn ba tiểu thư sống sót, hắn phải nâng cao độ thiện cảm giữa họ.

Nói cách khác, từ trạng thái thù địch, biến thành mỗi người sẵn lòng giao lưng cho hai người kia, hoàn toàn tin tưởng.

Trong trò chơi, sự kiện này có ba chỉ số:

—Độ thiện cảm giữa Vân Y Y và Vân Tửu Tửu.

—Độ thiện cảm giữa Vân Y Y và Vân Tịch.

—Độ thiện cảm giữa Vân Tịch và Vân Tửu Tửu.

Ban đầu, cả ba đều là “-50”. Người chơi phải chọn các sự kiện để nâng chỉ số.

Tổ công lược trong trò chơi đã thử mọi lựa chọn, nhưng nhiều nhất chỉ hai chỉ số đạt “+50”, nghĩa là ít nhất một người sẽ chết.

Về lý thuyết, nếu cả ba chỉ số đạt “+50”, ba người đều sống sót.

Đó là mục tiêu của hắn.

“Nâng độ thiện cảm giữa người với người” nghe khó, nhưng đơn giản chỉ có hai cách:

—Cùng trải qua chuyện tốt đẹp.

—Cùng đối kháng kẻ thù chung.

Từ hai điểm này, mọi thứ trở nên rõ ràng.

Hắn cần thiết kế một cái bẫy, để ba người cùng gặp nạn, dựa vào nhau thoát hiểm, rồi dẫn mũi nhọn sang kẻ khác, lấy thưởng và rút lui.

Nhưng để lập ván cờ, trước tiên phải nhập cuộc.

Diệp An Bình quay lại nhìn sư muội, quyết định tiễn nàng nhập cuộc trước. Hắn lo nhất cho sư muội, tốt nhất là trải đường sẵn cho nàng.

Nói cách khác, đưa sư muội đến bên Vân Tịch, dùng danh phận “con gái tư sinh của Vân Thiên Xung” và Diệp Ảnh Kiếm Quyết để lấy tín nhiệm.

Trong ba người, Vân Tịch có tính cách hiền lành nhất, sư muội đi theo sẽ an toàn.

Nhưng vấn đề là: “Vân Tịch hiện ở đâu?”

Do lệch thời gian so với trò chơi, hắn không chắc vị trí của Vân Tịch. Nếu nàng không ở Nguyệt Ảnh Kiếm Tông, phải ngồi đợi ngoài kia, nhưng không biết đến bao giờ.

“Nếu có Lương đại ca thì tốt, hắn quen biết rộng, hỏi thăm dễ dàng…”

Diệp An Bình lắc đầu, định đến chợ đen tìm con buôn tình báo. Hành tung các thiếu chủ tông môn thường bị họ theo dõi.

Đúng lúc này, hắn thấy trên phố hai tu sĩ đội mũ rộng vành, đầy thương tích, chống gậy khập khiễng đến trước khách sạn.

“Ai da! Cuối cùng cũng tới! Mệt chết lão nương… Tiểu nhị! Tiểu nhị! Người đâu?!”

“Thiếu tiểu thư, vận may chúng ta sao mà tệ thế? Đi Ly Long Phủ gặp ma tu xâm lấn, đến Tây Châu gặp loạn lạc, vừa qua giới vực lại bị cường đạo nhòm ngó…”

“Ta thấy ngươi mới là sao chổi.” Nữ tử lạnh lùng liếc hắn: “Ở Ly Long Phủ, ta dẫn mười hai đệ tử, chỉ mỗi ngươi sống sót, chậc…”

“A? Thiếu tiểu thư, oan cho ta quá…”

Nữ tử vung tay áo, tức giận:

“Lão nương lần sau tuyệt không mang ngươi đi! Đúng rồi, tro cốt sư huynh sư tỷ, ngươi không làm mất chứ? Về ta muốn chôn ở nghĩa trang Kiếm Tông.”

“Không…” Nam tử sờ túi trữ vật, lẩm bẩm: “Một, hai, ba, bốn… Mười… Ủa? Sao thiếu một cái… Đợi đã, để ta đếm lại. Một, hai, ba, bốn… Mười. Thiếu tiểu thư! Thiếu một cái!”

Nữ tử hít sâu, đá hắn bay mười lăm thước, mắng:

“Trương Nhất Hạc! Ta nguyền cả nhà ngươi bị gấu cắn!”

“A… Cái này… Thiếu tiểu thư, chắc lúc giết cường đạo, ta móc bùa, lỡ làm rơi hũ tro cốt. Ta quay lại tìm!”

“Hít… Hô…” Nữ tử hít sâu, hỏi: “Tro cốt ai bị mất?”

“Cừu… Cừu sư huynh.”

“Vậy còn đứng đó? Quay lại tìm! Không tìm được đừng về! Đồ sao chổi!”

“Dạ… dạ!”

Diệp An Bình từ lầu hai nhìn xuống, lòng như nghẹn một hơi, mãi không xuôi. Nhìn đệ tử Nguyệt Ảnh Kiếm Tông tên Trương Nhất Hạc chạy xa, hắn đóng cửa sổ, quay lại nhìn Phượng Vũ Điệp đang uống trà, xoa tay.

“Phượng Vũ, tối nay ngươi đi làm việc.”

?

Phượng Vũ Điệp giật mình: “Điệp đâu?”

“Điệp không còn, giờ ngươi là nam, đổi tên đi.”

Phượng Vũ Điệp dừng lại, nhìn Bùi Liên Tuyết, nhíu mày: “A… Làm gì? Ai vừa làm rơi tro cốt ngoài kia?”

“Vân Tịch, vừa khéo gặp. Tối nay ngươi lên núi bắt một con yêu thú gần cấp bốn.”

Phượng Vũ Điệp suy tư: “Hiểu rồi! Dùng yêu thú tấn công họ, rồi Bùi sư muội xuất hiện cứu nguy, đúng không?”

“Ngươi hiểu là tốt.”

“Nhưng làm thế có gấp quá không? Có bị lộ không?”

“Sẽ không. Dọc đường họ toàn gặp xui, thêm chuyện này cũng chẳng lạ. Ngược lại, sư muội ta cứu nguy sẽ khiến Vân Tịch nghĩ vận may mình đổi rồi.”

“A!”

Bùi Liên Tuyết nghe hai người đối đáp, không theo kịp mạch suy nghĩ, nhếch miệng, giả vờ hiểu gật đầu: “A! Được! Ta hiểu rồi!”

Diệp An Bình nhìn nàng, bất đắc dĩ bước tới, bẹo má:

“Thật hiểu không?”

“Thật hiểu!”

“Chắc chắn?”

Bùi Liên Tuyết do dự, nhớ lời sư huynh dạy – không hiểu thì hỏi, cúi đầu, lắc nhẹ: “Không hiểu…”

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận