Tập 3: Chương Nam Vực – Nguyệt Ảnh Kiếm Tông
Chương 178: Nhân vật chính, trông thật ẻo lả
0 Bình luận - Độ dài: 1,458 từ - Cập nhật:
Tiệm quần áo được trang trí không tệ, nhưng lúc này là buổi chiều, vắng khách. Chỉ có một lão bản nương hơi lớn tuổi đang sắp xếp vải vóc, không khí đìu hiu.
Nhưng khi Diệp An Bình bước vào, tiệm lập tức náo nhiệt.
Hắn đi thẳng đến giá áo, dựa vào sở thích và thẩm mỹ của mình, chọn quần áo cho Phượng Vũ Điệp.
Lão bản nương đi theo, mỗi lần hắn cầm một bộ y phục, bà ta dài dòng giới thiệu:
“Công tử, áo ngoài này làm từ tơ Long Trù, ngài mặc…”
“Lấy.”
“Công tử, quần lót này là tơ tằm, nhẹ nhàng, thấm mồ hôi…”
“Lấy.”
Chẳng mấy chốc, Diệp An Bình ôm một đống quần áo trở lại trước mặt Tiêu Vân La, Phượng Vũ Điệp và Tiểu Thiên đang ngây ra ở cửa. Hắn ném quần áo cho Phượng Vũ Điệp:
“Phượng sư tỷ, đi thay thử xem.”
?
Trong chớp mắt, lão bản nương lẫn hai người ở cửa, trên đầu hiện dấu chấm hỏi.
Phượng Vũ Điệp nghiêng đầu, không hiểu:
“Đây là nam y mà.”
“Ừ, ta chọn nhỏ hơn số ta mặc một cỡ, chắc vừa với ngươi.”
Phượng Vũ Điệp cúi nhìn quần áo, do dự, rồi ném trả lại:
“Ta không mặc đâu!”
Diệp An Bình nhíu mày, hơi khó hiểu.
Phượng Vũ Điệp không muốn mặc nam trang?
Hắn nghĩ với tính cách của nàng, chắc chẳng cần giải thích, nàng sẽ tự cầm quần áo đi thay. Ai ngờ…
Nói đi thì nói lại, Diệp An Bình nhớ trong trò chơi, Phượng Vũ Điệp chưa từng giả nam.
Lần duy nhất gần giống là ở sự kiện Đế Tông, nàng mặc y phục hoạn quan, giả thành thái giám để lẻn vào Tiên Cung.
Tiểu Thiên vội bay đến trước mặt Diệp An Bình, tiếp lời Phượng Vũ Điệp:
『Đúng đó! Vũ Điệp là cô nương, Diệp tiểu tử, sao ngươi bắt nàng mặc nam trang?』
Nó không thể để Vũ Điệp mặc nam trang. Nàng vốn ngây ngô, nếu mặc nam trang rồi thích, cả đời nàng và Diệp tiểu tử coi như xong!
Diệp An Bình xác nhận lại:
“Ngươi thật không mặc?”
“Không, chịu, đâu!” Phượng Vũ Điệp ngẩng đầu, chống nạnh: “Sư phụ ta nói, nam nhân đều là đồ xấu xa. Ta mặc nam trang, chẳng phải thành đồ xấu xa sao?”
Cái đạo lý quái gì đây?
Diệp An Bình không theo kịp suy nghĩ của nàng, nhất thời không biết đáp sao.
"... ..."
Thấy Diệp An Bình nhíu mày, Phượng Vũ Điệp nâng cằm, suy tư. Nhớ hắn giúp nàng tiết kiệm không ít linh thạch, nàng thấy mình hơi quá, vội cười hì hì:
“Bất quá, Diệp thiếu chủ tốt hơn, không xấu như sư phụ nói, hắc hắc…”
?
Diệp An Bình không tiếp lời, cắt ngang:
“Ngươi thật không mặc?”
“Thật không mặc!”
Phượng Vũ Điệp khẳng định lại, nhìn sang Tiêu Vân La đang không hiểu cuộc đối thoại, đề nghị:
“Hay là đi tiệm nữ trang, ngươi chọn giúp ta vài món Bùi sư muội thích? Ta mang tặng nàng. Có Tiêu sư tỷ ở đây, ta mua món đắt chút cũng được.”
"... ..."
Diệp An Bình nghe vậy, thần sắc càng quái. Hắn phải thừa nhận, có lúc không theo kịp mạch suy nghĩ của Phượng Vũ Điệp.
Lần trước nàng nói Bùi Liên Tuyết theo chế độ “một vợ hai chồng hậu cung”, đã nghe rợn người. Giờ còn dùng Tiêu Vân La như thẻ hội viên giảm giá!
Nhưng hình như Tiêu Vân La “giảm giá” mạnh hơn Bạch sư tỷ.
Diệp An Bình thoáng động lòng, nhưng chợt nhận ra mình bị nàng làm lệch chủ đề.
Trầm mặc, hắn quyết định thả mồi, làm vẻ tiếc nuối, lắc đầu:
“Ta lại thấy ngươi mặc bộ này, sư muội ta chắc chắn sẽ thấy đẹp.”
!
“Ừm?” Phượng Vũ Điệp sững sờ, mắt sáng lên: “Diệp thiếu chủ, ngươi đồng ý?”
Đồng ý ngươi với sư muội ta? Mơ đi!
Diệp An Bình liếc nàng, nhíu mày:
“Ta chỉ hỏi ngươi mặc hay không?”
“Bùi sư muội thích, ta đương nhiên mặc!”
Nói xong, Phượng Vũ Điệp giật quần áo từ tay Diệp An Bình, chạy vào sau tấm bình phong thay đồ.
Diệp An Bình im lặng, nhưng tóm lại nàng chịu mặc. Về Huyền Tinh Tông, bảo sư muội khen nàng vài câu là được.
Có lẽ vì là tiệm nam trang, bình phong mỏng hơn tiệm nữ trang. Hắn lờ mờ thấy bóng thiếu nữ uyển chuyển thay đồ.
Mông lung, như ẩn như hiện.
Eo thon như liễu, tóc dài đến eo.
Liếc đầu tiên có chút “sắc”, nhưng nghĩ bóng dáng là Phượng Vũ Điệp, “sắc” lập tức tan biến, chỉ để lại vài hàng hắc tuyến trên mặt hắn.
May mắn, Tiêu Vân La lên tiếng kéo hắn khỏi tâm trạng kỳ quái:
“Diệp An Bình, ngươi định làm gì? Sao bắt nàng mặc nam trang? Có việc gì cần nữ giả nam trang sao?”
Diệp An Bình trầm mặc, cảm thấy nàng nén lời, do dự, dùng ánh mắt ra hiệu bảo nàng đuổi lão bản nương đi.
“Thế nào?”
Tiêu Vân La hiểu ý, nhíu mày, lấy thân phận bài, ra lệnh:
“Lão bản, ra ngoài một lát, ta có chuyện muốn nói với vị công tử này.”
Lão bản nương thấy lệnh bài Huyền Tinh Tông, không dám nói gì, vội chạy ra khóa cửa.
Tiêu Vân La lấy vài lá phù phòng dòm, phòng nghe, dán lên cửa, rồi nhỏ giọng hỏi:
“Ngươi không giống chỉ cao hứng nhất thời hay hiếu kỳ. Trước đây ngươi mang nàng và Liên Tuyết giải quyết chuyện Ly Long Phủ, đúng không? Ta cảm thấy ngươi đang chuẩn bị gì đó.”
Diệp An Bình nhìn lá phù, thầm nghĩ nha đầu này trưởng thành rồi, cẩn thận hơn năm trước, thở dài, mỉm cười:
“Tiêu sư tỷ muốn nói gì?”
“Chính là…” Tiêu Vân La mím môi, chống nạnh: “Ngươi chẳng nói gì với ta, làm ta cứ mơ hồ. Dù kiếm pháp ta không bằng Phượng sư muội hay Liên Tuyết, nhưng nếu chỉ là nữ giả nam trang, ngươi không cần ngại. Có gì cần giúp, cứ nói! Chỉ cần ta làm được và không trái tiên đức đạo tâm, ta chắc chắn giúp!”
Vì bị gạt ra lề nên tự ti sao?
Diệp An Bình nhìn nàng, suy tư, đưa tay xoa đầu nàng.
“A…” Tiêu Vân La đỏ mặt, muốn đẩy tay hắn nhưng không nỡ, yếu ớt hỏi: “Ngươi… làm gì?”
“Thật ra có chuyện cần Tiêu sư tỷ giúp.”
“Ừ?” Tiêu Vân La sáng mắt: “Chuyện gì?”
“Tiêu sư tỷ, lát nữa giúp ta nói với lão bản nương, giảm giá sáu tám phần cho ta.”
"... ..."
Tiêu Vân La ngẩn ra, lông mày giật giật, đẩy tay hắn ra, muốn đấm ngực hắn:
“Diệp An Bình!”
“Đùa thôi…”
Diệp An Bình giơ tay xin tha, cười:
“Tiêu sư tỷ không ngốc, lại đọc sách nhiều, kiến thức rộng, nhưng chuyện này ngươi giúp không được.”
“Lý do?”
“Gương mặt ngươi quá nhiều người nhận ra.”
“Vậy à…” Tiêu Vân La cúi đầu, dừng lại: “Nhưng sau này, nếu có gì ta giúp được, cứ nói! Nể mặt Liên Tuyết, ta không từ chối.”
“Ừ.”
Diệp An Bình gật đầu, liếc thấy Phượng Vũ Điệp thò đầu sau bình phong, cười quỷ quyệt, nhìn hắn và Tiêu Vân La. Nàng đã thay đồ xong, chỉ lặng lẽ nhìn trộm. Tiểu Thiên đá mạnh vào đầu nàng, cãi nhau:
『Vũ Điệp! Đừng chỉ nhìn! Mau qua chen chân vào đi!』
Phượng Vũ Điệp không để ý, thấy Diệp An Bình nhìn, áy náy hỏi:
“Hắc hắc… Quấy rầy các ngươi sao?”
Diệp An Bình mặt không biểu tình:
“Thay xong? Ra đây ta xem.”
“Ừ… Hắc!”
Phượng Vũ Điệp nhe răng cười, bước ra, ưỡn ngực, đội nón thư sinh, thả tóc đuôi ngựa, đứng mất tự nhiên, cười khúc khích:
“Tiêu sư tỷ, Diệp thiếu chủ, thế nào? Đẹp không?”
Tiêu Vân La nhìn, nhíu mày. Với dáng vóc Phượng Vũ Điệp, mặc thư sinh trang, trông như ngọc diện thư sinh trung tính.
Nhưng kỳ lạ là, sao nàng lại thấy Phượng Vũ Điệp mặc nam trang trông giống cô nương hơn khi mặc váy?
“… Cũng được, rất tốt.”
Diệp An Bình nhìn tư thế “bát tự” của Phượng Vũ Điệp, thầm nghĩ: Như ẻo lả, nhưng luyện tư thế và động tác chút là được. [note75768]
Hắn nói:
“Sư muội ta chắc cũng thấy đẹp.”


0 Bình luận