Kanojo ga Flag wo Orareta...
Tōka Takei Cuteg
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 01: Sau khi chuyển đi, tôi sẽ về quê và cưới cô gái đó

Flag 6: Chuyến phiêu lưu đầu tiên

0 Bình luận - Độ dài: 14,136 từ - Cập nhật:

Mấy ngày sau đó— Kể từ khi cuộc sống chung bắt đầu, các thành viên Ký túc xá Mạo hiểm dần dần gắn kết, đoàn kết hơn.

Song, có lẽ phải công nhận rằng, bản thân các cô cậu học trò nội trú này vốn đã có khả năng hòa hợp khá cao.

Chỉ có điều, với một Hatate Sōta vốn dĩ cực kỳ kém trong khoản giao tiếp, thì nếu người khác chủ động bắt chuyện đã đành, chứ bản thân cậu ấy thì gần như chẳng bao giờ mở lời với ai.

Lấy ví dụ, khi bốn người còn lại ngoài Sōta đang trò chuyện vui vẻ trong phòng khách – nơi có sofa êm ái, bàn trà và thảm mềm mại mời gọi người ta cứ mãi quấn quýt không rời – cậu ấy vẫn chỉ đứng ngoài hành lang nhìn vào bầu không khí vui vẻ trong phòng, rồi hơi thất vọng mà đi thẳng qua.

Akane tinh ý nhận ra điều đó, vừa đau lòng vì cái khí chất đáng thương của cậu, vừa thầm nghĩ:

“Hay tại bàn trà không mềm mại nên cậu ấy mới không vui?”

Nhưng nếu ngay cả bàn trà cũng mềm mại thì khách đến chơi có thể làm đổ đồ uống, rồi sau đó sẽ chẳng ai muốn quay lại nữa. Tỷ lệ đồ vật mềm mại hiện tại rất vừa phải, tuyệt đối không gây ra chuyện đó đâu – mãi sau này Akane mới nhận ra điều này. Lẽ ra phải nhận ra ngay từ đầu chứ?

Mà nói đi cũng phải nói lại, bỏ Sōta ra ngoài rồi mấy người tự mình nói chuyện vui vẻ như vậy, có đúng không? Phải rủ cậu ấy chứ – họ cũng có ý kiến đó, nhưng ban đầu là Akane và Nanami trò chuyện, rồi Kikuno tham gia, Megumi cũng góp vui, mọi thứ cứ thế mà tự nhiên diễn ra, nên họ tuyệt đối không cố ý cô lập Sōta.

Ngoài những trường hợp đã kể trên, Sōta cứ động một chút là lại tỏa ra khí chất đáng thương, khiến trái tim thiếu nữ của Akane luôn phải xao xuyến.

Gương mặt nghiêng đầy vẻ cô đơn, trông thật tội nghiệp.

Dù đã ở bên mọi người nên tỷ lệ Sōta trưng ra vẻ mặt u sầu đã giảm đi rất nhiều, thế nhưng Akane vẫn rất muốn loại bỏ hoàn toàn khí chất đáng thương của Sōta, vậy nên cô quyết tâm.

Đầu tiên, để lên kế hoạch tác chiến, Akane tìm Kikuno – người chắc hẳn hiểu Sōta nhất – để hỏi ý kiến.

“Ơ? Em muốn làm cho Sōta hạnh phúc hả?”

Vì Akane nói có chuyện quan trọng cần bàn, sau khi nghe cô giải thích mục đích, Kikuno liền hỏi ngược lại.

Akane gật đầu với vẻ mặt nghiêm túc, Kikuno ngẩn người một lát rồi run rẩy cả người, ôm chặt lấy Akane.

“Kikuno tiền bối!?”

“Akane-chan, em đúng là đứa trẻ ngoan! Chào mừng em trở thành thành viên của Liên minh Hạnh phúc của Sōta!”

“Ơ, có cái liên minh đó ư?”

“Akane-chan là hội viên số hai vinh dự đấy nhé!”

Xem ra là một liên minh khá đơn độc.

“Vậy thì, Liên minh Hạnh phúc của Sōta từ trước đến giờ đã hoạt động những gì ạ?”

“Nhìn Sōta trông rất hạnh phúc rồi xoa dịu tâm hồn!”

“Mục đích hành động lại đối nghịch thế này ư!?” (Chú thích của người dịch: Cách nhận thức về mục đích của hành động.)

Akane vốn dĩ luôn ở vị trí bị người khác trêu chọc khi ở cạnh người bình thường, vậy mà lại có thể khiến Kikuno phải chịu trận, có lẽ Kikuno nên tự kiểm điểm lại bản thân. Có lẽ cứ đụng đến chuyện của em trai là chị ấy lại trở nên ngớ ngẩn thì phải.

“Ồ… Ra là em muốn làm cho Sōta hạnh phúc. Ừm—… Chị nghĩ hạnh phúc của con trai, quả nhiên vẫn là có một tình yêu đẹp với con gái nhỉ.”

“Tình yêu ư!?”

Kikuno đưa ra một giải pháp có độ khó bất ngờ, Akane khoanh tay trầm tư.

Dù không phải tự khoe khoang, nhưng không biết vì quan điểm sống của cô quá ngây thơ vô ưu, hay vì thân phận thiên kim tiểu thư siêu cấp khiến con trai khó tiếp cận, mà Akane đến giờ vẫn chưa từng có duyên với thứ gọi là tình yêu.

“Em biết rồi! Mình sẽ thực hiện Đại chiến dịch tình yêu cho Hatate Sōta!”

Nhân tiện, nội dung tác chiến thì cô chẳng nghĩ gì đặc biệt cả. Nói cách khác, có thể nói đó căn bản chẳng phải là một chiến dịch.

Ngay cả Akane, đến khi thực hiện kế hoạch cũng luôn nhận ra điều này, nhưng vì không nghĩ ra được ý hay, nên lần này cô lại tìm Nanami để hỏi ý kiến.

“…Ngươi muốn Sōta có tình yêu ư?”

Nanami bĩu môi.

Akane cũng bĩu môi đáp lại.

“Sao Akane cũng cười!?”

“Em nghĩ, dù sao thì cứ cười trước đã thì hơn…”

“Bản cung không hiểu ý của ngươi!?”

Bí mật là: Akane cũng chẳng biết cái ý đó là gì, nhưng vì nó quá rõ ràng rồi, cũng có thể nói căn bản không phải là bí mật. Vậy thì không phải bí mật rồi còn gì!

“Ngươi thật sự rất thích Sōta đó nhỉ——…”

“Em cứ thấy từ lần đầu gặp Hatate Sōta là đã có cảm giác thắt chặt ngực rồi, muốn làm gì đó cho cậu ấy.”

Thấy Akane ngượng ngùng, Nanami vốn định nửa đùa nửa thật lờ đi, bỗng nhiên nghiêm mặt lại.

“…Đó không phải là yêu từ cái nhìn đầu tiên sao?”

“Ơ…?”

“Ngươi chưa từng yêu từ cái nhìn đầu tiên sao?”

Akane lắc đầu lia lịa.

“Ơ…? Ơ…? Đây… là… yêu từ cái nhìn đầu tiên…?”

“…………”

Nanami trừng mắt nhìn Akane đang hoảng hốt.

“K-Không phải, không phải! Nhất định… không, không phải vậy đâu…”

“Thôi nào~ Ta cứ xem như là hiểu lầm cũng chẳng sao. Khoan nói đến chuyện này, sao ngươi lại đến hỏi ta chuyện đó?”

“Vì Nanami là một cô gái quyến rũ, nhất định là bậc lão luyện trong tình yêu hoặc là ※bateren mà.” (Chú thích của người dịch: Tức là nhà truyền giáo.)

Lão luyện (veteran) và bateren (tức là nhà truyền giáo) nghe na ná nhau. Tại sao lại được đặt cạnh nhau thì bản thân Akane cũng chẳng biết. Hóa ra cô ấy lại không biết.

Thế nhưng thật đáng tiếc, vì tính cách của mình, Nanami đối với những chàng trai xung quanh, hiện tại vẫn chỉ biết lườm, coi thường, và đá bay họ mà thôi, vì vậy sức chiến đấu tình yêu gần như ngang hàng với Akane, ※chỉ có năm điểm. Đồ bỏ đi! (Chú thích của người dịch: Câu thoại nổi tiếng của Raditz trong 『Bảy Viên Ngọc Rồng』.)

Nanami, người đã chiến đấu hết mình với sức chiến đấu tình yêu còi cọc, phẫn uất nói:

“…Chuyện tình yêu của con trai thì cứ hỏi con trai là được.”

Đây là lời tuyên bố không chiến mà bại.

Akane cứ như bị Nanami khéo léo từ chối cho ý kiến, cô nàng ủ rũ đi đi lại lại trong ký túc xá.

“Con trai… có chàng trai đáng tin cậy nào không nhỉ…”

“Cậu đang gọi tớ đó hả, Mahōzawa-san!?”

Chỉ thấy Megumi đang giặt đồ trong phòng giặt nhảy phóc ra, khiến Akane phát ra tiếng “Uô!?“ kỳ quái.

“Không có chàng trai nào đáng tin cậy hơn tớ đây— Tōzoku Yama Megumi— một chàng trai đích thực đâu nhé!”

“Ừm…”

Megumi trong bộ đồ thường phục, mặc áo len kiểu thiếu nữ, quần soóc vải tổ ong cùng tất dài quá gối kẻ sọc, vùng tuyệt đối lộ ra rất chói mắt, toát lên vẻ đáng yêu. Thêm chiếc vòng cổ nơ lại càng tăng thêm “nữ tính lực”.

Ngay cả Akane cũng dường như nhận ra “nữ tính lực” của đối phương cao hơn mình, so với việc Megumi có đáng tin cậy hay không, Akane càng băn khoăn liệu có thể coi Megumi là con trai để dựa dẫm không.

“Nào, có chuyện gì cứ hỏi tớ đi nhé! Cứ tìm tớ đây— người con trai vì mùi đàn ông quá nồng nên phải giặt giũ để khử mùi, và được mệnh danh là người luôn tỏa ra hương xà phòng và hoa cỏ thơm mát đi!”

“Megumi-chan, như thế thì nữ tính lực sẽ cao hơn đó.”

Mắt Megumi mất đi ánh sáng.

Ngoài ra, chỉ có bản thân cậu ấy nghĩ đó là mùi đàn ông, thực ra ngửi vào lại thấy ngọt ngào. Vì vậy, Megumi luôn ngọt ngào tỏa ra hương xà phòng và hoa cỏ thơm mát.

Nhưng nếu cứ thế này thì Megumi dường như sẽ không chịu giúp nghĩ cách; để cố gắng làm cho đôi mắt của Megumi lấy lại ánh sáng, Akane với nụ cười gượng gạo nắm lấy tay Megumi.

“A! A! E-Em có chuyện muốn hỏi con trai! Hỏi con trai! Hỏi đàn ông đích thực! Megumi-chan có chịu nghe em nói không!?”

“Ừm… Nếu cậu không chê một người đang tăng nữ tính lực như tớ, thì tớ nghe cậu nói đó…”

Mắt Megumi tuy chưa hoàn toàn lấy lại ánh sáng, nhưng dường như đã bằng lòng giúp đỡ nghĩ cách, thế là Akane cười rạng rỡ hỏi:

“Thật ra là thế này…”

Khi Akane kể xong mục đích của mình, Megumi đỏ bừng mặt, hai tay giấu nửa trong ống tay áo khép các ngón tay lại cùng lúc bịt lấy miệng, lộ ra vẻ “A qua qua~ >X<”, cả người trở nên đáng yêu hơn nữa.

“T-Tớ không giỏi chuyện tình yêu lắm đâu…”

“Cậu ghét cảm giác dai dai giòn giòn sao?”

“Nói đi đâu thế!?”

“Trứng cá hồi.”

“Sao chủ đề lại đột nhiên chuyển thành trứng cá hồi!?”

“Thấy cậu có vẻ bối rối khi bị hỏi đột ngột chuyện tình yêu, nên tớ đổi chủ đề thôi mà.”

“Đây là kiểu quan tâm kỳ lạ gì thế!?”

Tóm lại, vì Megumi dường như chỉ đáng tin cậy ở mỗi chủ đề trứng cá hồi, nên Akane đành từ bỏ ý định hỏi cậu ấy về chuyện tình yêu.

Nói về việc sợ hãi tình yêu, bản thân Akane cũng… (phần sau lặp lại), cô không biết phải làm sao, vừa lẩm bẩm “A…” hay “Ưm~”, vừa chậm chạp đi đi lại lại trong ký túc xá. Nghe nói Sōta khi nhìn thấy cô ấy còn nghĩ “Đó là game zombie sao…?”

Đương nhiên, Sōta không hề đặc biệt đến gần quan tâm. Lúc này Kikuno cũng nhìn thấy Akane, thì mừng rỡ hỏi cô:

“Akane-chan, chị nói em nghe này! Sau đó chị cũng nghĩ ra nhiều cách rồi, hay là Akane-chan và Sōta hẹn hò đi, để Sōta hiểu ra chuyện tình yêu, ý này thế nào?”

“K-Không được, không làm được đâu! Em nghĩ Hatate Sōta phải tìm một cô gái quyến rũ hơn em!”

Không biết có phải vì vừa chứng kiến chiêu của Megumi mà học được chiêu mới không, cô nàng lại nửa giấu tay trong ống áo, cùng lúc khép các ngón tay lại bịt miệng, lộ ra vẻ “A qua qua~ >X<”, cả người trở nên đáng yêu hơn, “nữ tính lực” tăng vọt.

“Ừm! Nhưng Akane-chan rất quyến rũ mà, chị thấy hai đứa rất hợp nhau đó… Nhưng mà, nếu vậy thì, hay là Akane-chan giới thiệu một cô gái quyến rũ mà em quen cho Sōta nhé, ý này thế nào?”

“Ý hay đấy! Hoặc là phải nói là ‘cảm giác tuyệt vời’ mới đúng!”

“Cảm giác…?”

Chủ đề trứng cá hồi dường như vẫn còn đọng lại đâu đó trong đầu Akane.

Tối hôm đó, Akane không còn đi đi lại lại nữa mà rúc vào phòng mình, miệt mài lập danh sách các cô gái để giới thiệu.

Khi trong đầu Akane hiện lên hình ảnh cô gái trong danh sách và Sōta đang thân thiết với nhau, nụ cười hạnh phúc của cậu ấy trong trí tưởng tượng khiến niềm vui trong cô tuôn trào nhẹ nhàng như hơi ấm khi phơi nắng mùa đông… nhưng—

“…Ơ?”

Đột nhiên—

Akane cảm thấy một cơn đau nhói ở ngực, cô dừng tay đang viết danh sách lại.

Tuy nhiên, điều đó chỉ diễn ra trong tích tắc.

Akane lại lập tức quay lại với công việc lập danh sách…

Xoạt! Cùng với tiếng kéo rèm, ánh nắng chói chang chiếu thẳng vào mặt Sōta. Khi cậu bị ánh sáng làm cho ý thức sắp tỉnh hẳn, cơ thể đang nằm trên giường bị lay mạnh không ngừng, rồi sau đó, một giọng nói ngọt ngào như chim hót vang vào tai cậu.

“Chào buổi sáng!”

「Ưm… sớm…」

「Hứ ư… A!」Sōta giật mình tỉnh ngủ khi thấy khuôn mặt hừng hực khí thế của Akane áp sát đến mức không còn khoảng cách để gọi cậu dậy.

「Ơ!? Chuyện gì thế này!? Sao Akane lại ở trong phòng tôi!? Khóa cửa đâu!?」

「Em tự ý mở mà.」

「Không được tự ý mở chứ!?」

Ngay bên ngoài cánh cửa đang mở toang, Nanami vừa ra khỏi phòng để đi tắm rửa buổi sáng, tình cờ đi ngang qua. Mắt nhắm mắt mở, nàng thò đầu vào hành lang nhìn ngó.

「Gì thế… sáng sớm mà ồn ào vậy…」

「Hay là ồn ào từ tối qua thì tốt hơn?」

「Làm phiền giấc mộng đẹp của bổn cung!!」

Sau tiếng gầm giận dữ làm tan biến cơn buồn ngủ, Nanami nhìn kỹ lại phòng Sōta và thấy Akane đang cúi người sát trên giường nơi Sōta nằm.

「Này…! Ngươi với lũ chúng nó sao sáng sớm đã làm cái trò trời đánh này!!」

「Không phải đâu ạ! Không phải đâu! Đây là kiểu Pháp mà!」

「Có phải người Pháp đâu!」

Thật khó mà khẳng định mọi hành động của người Pháp đều là kiểu Pháp.

「Cái, cái này chỉ là một phần trong kế hoạch đánh thức Sōta-kun và mang lại hạnh phúc cho cậu ấy thôi! Trước đây em xem truyện tranh thiếu nữ, người ta nói con trai được con gái đánh thức buổi sáng là hạnh phúc lắm! Nanami-chan cũng cùng em đánh thức Sōta-kun đi ạ!」

「Ồ, chỉ là Sōta thôi mà, lại được hưởng thụ cái vụ mỹ nữ gọi dậy một cách xa xỉ như vậy…」

Nanami nghĩ, chỉ đánh thức Sōta thôi thì thật đáng ghét, nàng nhìn Sōta với ánh mắt vừa trêu chọc vừa khinh thường. Nàng chỉ khinh thường mỗi Sōta của chúng ta.

「Không, không phải thế đâu! Không, phải nói là, tôi có nhờ cô đâu! Mà nói chứ, Akane, cô mở khóa phòng tôi kiểu gì thế!?」

Sōta dù tâm trạng đang xuống dốc, tinh thần lại phấn chấn hẳn lên. Có thể nói đây là một trạng thái vô cùng bất hạnh.

「Em mượn chìa khóa dự phòng của chị Kikuno-senpai ạ.」

「Ơ!? Sao chị Kikuno lại có chìa khóa dự phòng phòng tôi!?」

「Chị ấy bảo đó là đặc quyền của chị gái.」

「「Đặc quyền của chị gái đáng sợ thật!」」

Nanami và Sōta đồng thanh hét lớn. Thấy hai người thân thiết như vậy, Akane cảm thấy lạc lõng, lẩm bẩm than vãn.

「Ưm, lại bắt nạt em rồi, ăn ý quá đi… Nhưng không sao. Em chỉ cần Sōta-kun hạnh phúc là được.」

「Phải rồi… nhưng tôi thì giờ đang ở trong cảnh ngộ khá là sốc đây… vì khóa cửa phòng tôi hoàn toàn vô dụng, mà cái hạnh phúc được nằm nướng buổi sáng cũng rời xa tôi rồi…」

「Thất vọng quá…」

Vì đã cướp đi hạnh phúc của Sōta, Akane nước mắt lưng tròng.

「Sōta, không được làm Akane khóc!」

「Hư… khó xử quá. Thôi nào, tôi đùa thôi, đùa thôi, tôi thật sự rất vui mà. Sáng sớm được con gái gọi dậy, tôi hạnh phúc lắm… Là vậy đó, vì tôi gần như chưa bao giờ nếm trải cảm giác hạnh phúc, nên không biết phân biệt hạnh phúc với bất hạnh.」

Sōta bị Nanami đánh một cú vào sau gáy theo kiểu công chúa, vội vàng an ủi Akane.

Nhưng sau khi nghe lời an ủi của cậu, Akane lại bất ngờ vực dậy rất dễ dàng.

「A hức! Em đã làm Sōta-kun và mọi người phải bận tâm vì em rồi!… Nhưng mà, em thích nhất là Sōta-kun và Nanami-chan lại biết quan tâm người khác như vậy đó.」

「…Không bằng Akane đâu.」

「Hi hi hi… À, em lỡ nếm trải hạnh phúc rồi. Thật tình, đáng lẽ em phải để Sōta-kun bạc mệnh nếm trải chứ.」

「Tôi thì thôi đi…」

Dù nói vậy, bị bảo là bạc mệnh có vẻ không mấy dễ chịu, điều này khiến Sōta hơi suy sụp.

Khí chất đáng thương của cậu toát ra khiến Akane hoảng hốt.

「Hả!? Không sao đâu ạ. Sōta-kun có em mà. Kế hoạch hạnh phúc cho Sōta-kun chính là vì điều này. Em muốn giới thiệu những người bạn dễ thương của em cho Sōta-kun quen. Là kiểu… những cô gái dễ thương mà muốn hẹn hò đó ạ!」

「「…Ưm…」」

Thấy cô nàng lại đột ngột thốt ra những lời kỳ lạ, dù Nanami và Sōta đã dần quen với hành động đó của cô, họ vẫn không khỏi nhìn cô bằng ánh mắt kỳ dị.

「Vị này là quý cô dễ thương mà em tiến cử, Nanami K. Bladefield.」

「Tôi quen rồi mà!」

Không thèm nhìn Nanami đang bị đẩy ra phía trước một cái, Sōta đã lập tức phản bác. Vì không cần nhìn cũng biết.

「Sōta-kun tinh mắt nhận ra những cô gái dễ thương ghê, giỏi thật đó.」

「…………」

Ban đầu hình như cũng vì tinh mắt nên mới quen được Nanami… Sōta bắt đầu hồi tưởng lại chuyện cũ. Nhưng vì trong khoảng thời gian này đã liên tiếp xảy ra nhiều chuyện, đến nỗi khi cậu bắt đầu nhớ lại, thậm chí còn cảm thấy đó là chuyện đã từ rất lâu rồi.

Nhưng, Akane ngắt lời cậu đang hồi tưởng.

「Sao, muốn hẹn hò với Nanami-chan không?」

「Sao bổn cung nhất định phải hẹn hò với Sōta chứ meo!!」

Akane lộ ra vẻ mặt vô cùng thất vọng.

「Sao ngươi lại có vẻ mặt ‘Sao có thể…’ vậy!? Bổn cung mới muốn nói sao có thể chứ!!」

「※Nanami không phải đồ ngốc.」(Tạm dịch: “Sao có thể” trong tiếng Nhật gần âm với “đồ ngốc này”.)

「Ai nói với ngươi cái đó——!!」

Nanami gầm lên với Akane, mắng cô nàng ngốc nghếch.

Vì cửa không đóng, lần này đến lượt Kikuno thò đầu vào nhìn phòng Sōta đang ồn ào náo nhiệt.

「…Tôi nói này, ba đứa, vừa nãy vì các cậu mãi không chịu xuống, nên Megumi đã chạy lên gọi rồi. Kết quả cậu ấy sợ hãi quay về nói, sáng sớm phòng Sōta-kun đã nổ ra khủng hoảng tình tay ba rồi đấy?」

「「「Đâu phải tình tay ba!!」」」

Cả ba người trong phòng đồng thanh phản bác Kikuno.

Rồi, sau khi hét xong, Akane che miệng bằng hai tay, mắt mở to.

「Hả!? Vừa nãy chúng ta ăn ý quá…!! Cuối cùng… cuối cùng em cũng làm được rồi…!! Vậy là em cũng đã tâm ý tương thông với Sōta-kun và Nanami-chan rồi!!」

Akane liền nắm tay hai người nhảy múa, sau đó mọi chuyện cứ thế mà qua đi. Mọi người thu dọn đồ đạc, ăn xong bữa sáng kiểu chị gái mà Kikuno đã làm cho, rồi cùng nhau đi học.

Giờ ăn trưa.

Sōta một mình đứng dậy rời chỗ để đi đâu đó…

「Sōta-kun, cậu đi đâu vậy?」

…Nhưng lại bị Akane tóm lấy vạt áo đồng phục níu lại. Nói đến việc tại sao lại tóm vạt áo, hoàn toàn không phải vì cô nàng nghĩ ‘Bẩn chết đi được, cái tên côn trùng đáng ghét kia!’, mà là nếu ôm cậu từ phía sau và nói ‘Sōta-kun định đi đâu thế~?’ thì sẽ quá thân mật. Sao lại cực đoan thế nhỉ?

Với lại, hành động sau rõ ràng đã trở thành đặc quyền của cô chị gái mê em.

「Sōta-kun, đến giờ ăn trưa rồi, em đi đâu thế? Có chuyện gì à? Có cần chị đi cùng không?」

Cô chị gái mê em rõ ràng vượt quá sức tưởng tượng.

「Không… tôi chỉ đi mua bữa trưa thôi.」

「Có bento mà!」

Megumi nói, rồi đặt chiếc túi tote đáng yêu lên bàn. Nhân tiện, vì sáng nay cậu ấy không xách nổi chiếc túi này, cuối cùng Sōta đành xách hộ.

「Có phần của tôi… không?」

「Vâng, tụi em làm cùng với chị Kikuno-senpai đó ạ. Cũng có phần của Akane-chan và Nanami-chan nữa.」

「Các cậu không cần phải làm vậy đâu… Tôi có thể ăn bánh mì ở căn tin mà…」

Thấy Sōta lại bày ra thái độ ẩn mình tránh đời, Nanami, người nãy giờ vẫn im lặng, lên tiếng:

「Ngươi đúng là đồ ngốc, Sōta! Cái tên Sōta ngốc nghếch này! Ngươi bớt nói nhảm đi, cứ thẳng thắn nhận lấy thiện ý là được rồi! Quan trọng là, nếu không có cái động cơ trái tim thiếu nữ của họ để làm bento cho ngươi, bổn cung sao mà được ké một phần chứ!」

「Thôi được rồi…」

Nghe Nanami nói xong, Sōta bất lực thở dài.

Tuy nhiên, câu nói đó lại khiến Megumi nở nụ cười rạng rỡ.

「Nanami-chan dịu dàng quá đi… Nếu chỉ có mình Sōta-kun được ăn, Sōta-kun tốt bụng sẽ cảm thấy áy náy, cậu ấy sẽ khó từ chối, cậu ấy đã cố ý yêu cầu ‘Bổn cung cũng muốn’ để cậu ấy không thể từ chối phải không?」

「Ái!?… Đâu, đâu phải…!!」

Sōta ban đầu hiểu theo nghĩa đen, cho rằng Nanami nói vậy là vì ích kỷ và nở nụ cười gượng gạo, nhưng lúc này cậu lại tròn mắt nhìn Nanami đang đỏ mặt, luống cuống phủ nhận.

「Ra là vậy sao, Nanami?… Cậu đúng là một kẻ giả vờ xấu tính đấy.」

Về mặt giả vờ xấu tính, bản thân Sōta cũng chẳng có tư cách gì để nói người khác, cậu khẽ cười khổ.

「Ngươi, các ngươi là đồ ngốc sao!? Nghĩ người ta tốt quá rồi đấy chứ!? Bổn, bổn cung yêu cầu chia bento chỉ vì tư lợi tư dục thôi…!!」

Không biết thật giả, Nanami một lòng muốn che giấu sự dịu dàng của mình, ngược lại càng khiến mọi người nhìn nàng bằng ánh mắt ấm áp.

「Không, không, không, đừng có nhìn bổn cung bằng ánh mắt đó meo——!!」

「Á a——!!」

Sōta, người đại diện cho việc bị Nanami chọc mắt, kêu thảm thiết.

Vài ngày trước còn ăn trưa một mình cô đơn, Sōta khi bừng tỉnh đã thấy tình thế chuyển biến, năm người trong nhóm Ký túc xá Phiêu lưu cùng nhau ăn uống vui vẻ và ấm cúng.

「Ăn cơm mà có đông người thì đúng là ngon hơn. Tám trăm người cũng không vấn đề gì.」

「Đông thế!!」

「Nếu tám trăm người cùng ăn trưa, có vẻ tổ chức tiệc buffet thì tốt hơn.」

「Ơ, sao lại tiếp tục cái chủ đề đó!?」

Không ngờ lời của Akane lại được Kikuno nhắc lại, tình huống bất ngờ này khiến Megumi ngây người.

「Bầu không khí tiệc buffet cứ sao sao, xa cách quá.」

「Quả nhiên vẫn là chủ nghĩa cá nhân mới đúng!」

「Cực đoan ghê!!」

Chủ đề của tiểu thư và công chúa vốn đã quen với tiệc buffet quả thật rất cao cấp.

「Một hoặc tất cả, tất cả hoặc một.」

「Không phải ‘for’ sao?」Megumi nói.

「Không phải ‘for’ đâu.」

「Không đúng, là ‘for’ mà! ‘For’ mới đúng chứ!?」Sōta tuyên bố.

「Xem ra con trai thích ‘for’.」

「Đây đâu phải chuyện thích hay không thích————!!」

「Sōta-kun thẳng thắn (Zakkubaran) quá…」

À mà nói đến cái đuôi ‘BARAN’ trong từ thẳng thắn (ZAKKUBARAN), nó không phải chỉ mấy cái lá nhựa xanh hình núi dùng để ngăn cách thức ăn trong hộp bento mà Sōta và mọi người đang ăn bây giờ đâu. Nhân tiện, dù ‘BARAN’ là cách gọi thông thường, nhưng tên chính thức của nó hình như là ‘HARAN’. Nếu cách gọi thông thường cũng là HARAN, thì đâu cần phải tốn bao nhiêu dòng để giải thích HARAN, nghĩ đến đây thật là đáng tiếc vô cùng. Dù sao thì, nói lạc đề là không nên.

"Nói mới nhớ, Sōta này, món trứng cuộn chị làm có ngon không?"

"Ưm... Hình như có hai loại trứng cuộn, sao vậy ạ?"

"Cái đó là... em làm đó nha?"

"Ồ, cái này cũng ngon lắm. Trứng cuộn ngọt."

Có lẽ vì không tự tin vào tay nghề của mình mà Megumi ban đầu có chút rụt rè, e ngại. Nhưng vừa nghe Sōta khen xong, cô nàng liền "Thành công rồi!♥" rồi tạo dáng chiến thắng nhỏ bé, đáng yêu hệt như một thiếu nữ.

"Xin lỗi... Xin lỗi, Sōta... Đáng lẽ chị cũng phải làm trứng cuộn ngọt cho em ăn mới phải... Tại hồi bé em thích ăn trứng cuộn mặn nên chị cứ lỡ tay... Chị đúng là một người chị vô dụng, chẳng hiểu sở thích của Sōta gì cả... Xin lỗi..."

Megumi thì hớn hở, còn Kikuno lại vô cùng rầu rĩ.

*Thật là nuông chiều quá thể!*

Lời nói và cử chỉ thể hiện sự nuông chiều của người chị gái đã khiến các bạn học đang ăn cơm trong lớp phải ngỡ ngàng.

"Chị Kikuno, chị làm quá rồi đó. Với lại, em rất thích món trứng cuộn của chị mà!"

"Sōta... Đã trưởng thành thành một đứa em trai tốt bụng rồi...!"

Người chị rưng rưng cảm động.

Akane từ bên cạnh ghé đầu qua.

"Trứng cuộn của tớ thì sao?"

"Ể? Tớ chưa ăn mà...?"

"Cứ tưởng với cuộc hội thoại vừa rồi thì có thể dẫn đến câu trả lời 'Ngon lắm' chứ, ai dè lại thất bại."

"Cái ý chí đối đầu này là sao đây...?"

Nanami vừa bỏ xúc xích bạch tuộc vào miệng vừa ném ánh nhìn kỳ lạ về phía hành động khác thường của Akane.

"À phải rồi, Akane, chuyện ban nãy ngươi nói sẽ giới thiệu đối tượng, rốt cuộc là sao rồi? Chẳng lẽ không phải chỉ có mỗi bản cung là lựa chọn duy nhất sao...?"

"Vì Nanami có vẻ sẽ thất bại, nên đó chỉ là một lựa chọn kiểu tặng kèm thôi."

"Thế là có ý gì chứ..."

Tuy chẳng hề muốn hẹn hò với Sōta chút nào, nhưng bị nói thẳng ra như thế vẫn khiến Nanami thấy hơi khó chịu, đó chính là tâm lý phụ nữ.

"Hì hì hì... Tiếp theo mới là phần chính. Tớ nghĩ Sōta hợp với những cô gái có cá tính mạnh một chút."

"À, cái này thì có lẽ chị cũng tán thành."

Nói như vậy thì ba, bốn cô gái (?) đang có mặt ở đây đều có phần hơi mạnh mẽ theo những cách khác nhau.

Nhân tiện, khi Sōta thoáng thấy Lá Cờ Thất Bại dựng đứng trên đầu Akane, cậu cũng hơi suy nghĩ xem đó là vì sao; nhưng cậu chỉ nghĩ vậy thôi, chứ không có hành động đặc biệt nào.

"Tớ đã gửi tin nhắn rồi, chắc sắp đến nơi rồi đó."

Vừa dứt lời—

Cánh cửa lớp bị mở mạnh ra, một nữ sinh xông thẳng vào.

"Hộc, Mahōzawa Akane! Ngươi tìm Bản Sinh Viên Hội Trưởng Seiteikōji Misamori đây có chuyện gì!?"

Không hiểu sao, lúc này ngoài Akane ra, tất cả mọi người dường như đều nhìn thấy Lá Cờ Thất Bại trên đầu Misamori, nhưng họ cũng đại khái hiểu được vì sao, nên cũng có thể nói là chẳng vì sao cả. Do đó, không hiểu sao ban đầu lại nói "Không hiểu sao, lúc này..." những lời như vậy.

Ngay khi mấy chữ "không hiểu sao" đang dần rơi vào trạng thái Gestalt sụp đổ*, Akane đẩy Sōta về phía trước.

*Chú thích của người dịch: Khái niệm trong tâm lý học Gestalt, ở đây chỉ sự "sụp đổ Gestalt" của từ ngữ, tức là khi nhìn chằm chằm vào một từ trong thời gian dài, bạn sẽ cảm thấy từ đó không còn giống từ đó nữa.

"Xin cậu và Hatate Sōta đi hẹn hò vòng quanh trường một lần."

"Ể!?"

Misamori đơ người suốt ba mươi giây.

Sau đó, cô nàng quay lưng lại với mọi người, lấy gương cầm tay và lược ra chải tóc, thoa thêm son dưỡng môi, lẩm bẩm "Ái chà~ ái chà~ khụ! Ừm ừm ừm!" để luyện giọng, rồi lại dùng một giọng nói vô cùng dễ thương mà tập thoại "Ghét quá... Ai cũng nhìn hết..." rồi thầm nghĩ "Tuyệt vời! Đúng là không uổng công bản thân ngày thường luyện tập bao lâu vì khoảnh khắc này!" và tạo dáng chiến thắng, một lần nữa đối mặt với Sōta và những người khác.

"Đành vậy thôi! Nếu cậu đã tha thiết nhờ vả như thế, thì làm sao một Hội trưởng Hội Học sinh luôn đồng hành cùng học sinh có thể từ chối được chứ! Thật là đau đầu quá đi, Akane!"

"Đã cười tít mắt rồi mà còn bày đặt đau đầu!?"

Phản ứng chưa từng thấy đã khiến Akane chết lặng.

Hơn nữa, vì Misamori thể hiện một vẻ đáng yêu hoàn toàn không giống tính cách thường ngày của mình, những người xung quanh không khỏi lùi lại ba bước.

"Gì, gì chứ, Hatate Sōta cũng vậy, nếu đã là chuyện như thế thì nếu cậu nói sớm với bản thân, hồi xưa lúc ký túc xá sửa chữa, dù có tham ô bao nhiêu tiền quỹ hội học sinh tôi cũng giúp được..."

"Không không, đừng có tham ô chứ..."

"Thôi nào, đừng có dây dưa ở đây nữa, phần còn lại cứ để người trẻ tự nói chuyện!"

Tuy mọi chuyện vẫn chưa hoàn toàn được dàn xếp, nhưng dưới sự thúc giục của Akane, Sōta và Misamori đã bị tống ra khỏi lớp.

Sau đó, một lúc không lâu—

Sōta, người cảm thấy đặc biệt mệt mỏi, vừa bước vào lớp thì thấy ba, bốn cô gái (?) đang đợi cậu với ánh mắt lấp lánh.

Chỉ có Nanami giả vờ không quan tâm, nhưng từ thái độ cô nàng thường xuyên liếc nhìn Sōta, đã để lộ ra rằng nội tâm thực ra cũng rất hứng thú. Điều đó giống như thái độ mọi người nhìn thấy dây áo ngực của trang phục mùa hè vậy.

"Kết quả sao rồi, Hatate Sōta? Thời gian một mình với Hội trưởng Hội Học sinh thế nào rồi!?"

"Không ra sao cả..."

Akane chực chờ ghé sát vào hỏi, Sōta ấp úng, mặt tái mét đáp lời.

"Có lẽ thực ra chỉ có mỗi Hatate Sōta một mình thôi ấy nhỉ."

"Vậy cái gì ở cùng tôi vậy!?"

"Có lẽ là hồn ma Hội trưởng Hội Học sinh."

"Khônggg!! Không không không không không!! Người ta sợ mấy thứ như ma quỷ lắm đó—!!"

Megumi hét lên một tiếng vô cùng dễ thương, bịt tai lại và phát điên.

"Vậy thì, kết quả sao rồi, Hatate Sōta? Thời gian một mình với hồn ma Hội trưởng Hội Học sinh thế nào rồi?"

"Megumi ồn ào quá, tôi chẳng nghe thấy Akane nói gì cả."

"Ể? Gì cơ? Hatate Sōta, cậu nói gì tớ hoàn toàn không nghe thấy."

Xem ra sóng siêu âm do Megumi phát ra đã át hết mọi âm thanh xung quanh.

"Bé Megumi, ngươi ồn ào quá đấy."

"Ưm!!"

Nanami dùng hành động nhét nắm cơm trưa còn thừa vào miệng Megumi để ngăn chặn sóng siêu âm tâm linh của Megumi. Nếu chậm hơn một chút, hồn ma sẽ bị sóng siêu âm thu hút tới mất. Thật nguy hiểm.

"Vậy thì, kết quả thế nào? Trở nên thân thiết hơn sao? Ái, ái chà, tuy bản cung không sao cả, nhưng Akane và Kikuno đặc biệt quan tâm đấy."

"Cũng tàm tạm... vậy."

Câu trả lời ấp úng với vẻ mặt vô cùng khó tả của Sōta, lại được Akane suy nghĩ tích cực, cô nàng khẽ mỉm cười:

"Vậy sao, tốt quá rồi!"

Nhưng—

Khi hình ảnh Misamori và Sōta hòa hợp xuất hiện trong tâm trí...

...Ngực Akane lại nhói đau.

*Lạ thật... Tại sao chứ...?*

Dường như rất vui... nhưng cũng dường như rất cô đơn.

Dường như sắp khóc, nhưng lại hơi gượng gạo mỉm cười, từ trên đầu Akane, người đang mang trong lòng rất nhiều băn khoăn—

"...Ưm!"

—Sōta đã thấy Lá Cờ Tình Yêu dựng lên...

Ngày hôm đó, sau khi về ký túc xá, có tiếng gõ cửa phòng Nanami.

Cô nàng mở cửa, liền thấy Sōta đứng đó, ngay cả quần áo cũng chưa thay.

"Sao thế, mặt mày cứ như trái khổ qua vậy? À không, Sōta lúc nào cũng cái vẻ này mà."

"............"

Sōta không phản bác được lời lẽ khắc nghiệt của cô, chỉ nở một nụ cười khổ.

"Đúng rồi đó, cứ như thế này mà cười là được. Nếu không thì ngay cả người nhìn cũng sẽ bị lây sự u sầu đấy."

Càng ở bên nhau lâu, Sōta càng cảm nhận được sự khích lệ ẩn chứa trong những lời lẽ gay gắt và thái độ cố tình giả vờ độc ác của Nanami. Cậu biết đó là biểu hiện của sự dịu dàng vụng về từ Nanami, nên cậu nở một nụ cười ôn hòa.

"...Phải rồi. Cảm ơn Nanami."

"Ngươi, ngươi cảm ơn làm gì! Đồ kỳ lạ!"

Nanami nói với vẻ xúc động như vậy, có lẽ cô nàng không tự nhận thức được sự dịu dàng của mình. Sōta thấy sự vụng về này cũng rất giống Nanami, và cậu rất có thiện cảm với điều đó.

"...Vậy thì sao? Ngươi tìm bản cung có chuyện gì?"

"Ưm... Một lời khó nói hết..."

Thấy Sōta ấp úng, Nanami đoán có lẽ là chuyện không tiện để người khác nghe, đành phải miễn cưỡng mời Sōta vào phòng.

"Vậy, chuyện gì thế? Nếu là chuyện vặt vãnh, bản cung sẽ tung tin cho báo chí rằng ngươi thực ra là vận động viên bóng đá được bảo lưu đấy."

"Nhưng bóng đá thì tôi chỉ chơi nghiệp dư với bạn bè hồi xưa thôi mà?"

"Khi đó sẽ có một đám người mang lòng mong đợi và kính trọng tới tìm ngươi tham gia câu lạc bộ bóng đá, ngươi cứ chờ mà phải giải thích, phủ nhận, từ chối từng người một, rồi dằn vặt vì chuyện đó đi."

"Đúng là một cách hành hạ tinh thần cực kỳ hiệu quả mà!"

Vì phải phản bác mà tinh thần Sōta ít nhiều cũng được "chạy không tải", cậu thấy như trút được gánh nặng, dễ mở lời hơn; nhưng Nanami ban đầu có tính toán xa xôi đến vậy không thì khó mà nói được.

"Thực ra là... chuyện này. Chuyện này tôi mong cậu đừng nói với bất kỳ ai... Akane ấy... chính là... đã dựng Lá Cờ Tình Yêu lên rồi..."

"............"

Nanami lộ ra một biểu cảm chua chát khó tả.

"À, dĩ nhiên tôi cũng nghĩ, cậu sẽ thấy một người nổi tiếng như Akane thì không thể nào có ý gì với một kẻ như tôi, nhưng Lá Cờ Tình Yêu thật sự đã dựng lên rồi..."

"Ngươi là đồ ngốc à?"

Nanami vẫn với vẻ mặt chua chát, lông mày cau chặt hơn mà tuyên bố:

"Chuyện đó, nhìn là biết ngay."

"Gì...?"

"Ngươi không nhận ra sao...? Chính vì ngươi chỉ lo nhìn Lá Cờ, nên mới không nhận ra tâm ý của người khác đó, đồ ngốc."

Nanami thở dài như thể không thể chịu nổi nữa.

"Thật sao...? Hóa ra là vậy sao...? Không đúng, nhưng mà, Akane không phải muốn tôi hẹn hò với Nanami hay Hội trưởng Hội Học sinh sao..."

"............"

Nghe Sōta phản bác, Nanami ngồi phịch xuống ghế, khoanh tay trước ngực.

"Vì là chuyện riêng của con gái, nên ban đầu bản cung không định nói cho ngươi biết... Nhưng thôi kệ."

Nanami cứ thế ngước nhìn trần nhà, kể lại cho Sōta nghe nội dung cuộc nói chuyện của các cô gái khi chỉ còn họ ở lại sau khi Sōta và Misamori rời đi trong giờ nghỉ trưa.

...

............

..................

Khi Akane dọn hộp cơm trưa trống, lấy ra hộp đựng tráng miệng, Nanami chợt nảy ra điều muốn hỏi:

"Nhưng mà, Akane này, nếu ngươi muốn Sōta hạnh phúc đến thế, sao không tự mình hẹn hò với cậu ta rồi làm cậu ta hạnh phúc luôn đi. Cứ đẩy cho người xung quanh là có ý gì?"

"Ể..."

Thấy Akane nghẹn lời, Kikuno cũng chen vào câu chuyện. Cô ấy chắp hai tay lại, khom người về phía trước, ra chiều nôn nóng muốn tham gia đến tột độ.

“Đúng rồi đó. Chị đây thấy Akane và Sōta rất hợp nhau nhé. À mà, Nanami và Sōta, rồi cả Megumi và Sōta cũng rất hợp nhau đó!”

“Ngươi đừng có bận tâm mấy chuyện vớ vẩn! Mà ta đây nào có nhớ là mình đã yêu người của kẻ khác, ngươi chẳng cần phải bận lòng!”

Mặc dù Akane cảm thấy không hẳn là thế, nhưng nhìn vẻ mặt căng thẳng của Nanami, sợ lỡ lời sẽ bị mắng nên cô đành cố giữ im lặng.

Megumi bị đẩy vào trung tâm của cuộc trò chuyện một cách bất đắc dĩ, dù thật sự rất sợ hãi và muốn né tránh tình huống này, nhưng vẫn cố gắng lấy hết dũng khí, đáng yêu vặn vẹo cơ thể, dùng giọng run rẩy chen vào câu chuyện:

“Tôi thấy Akane đã làm rất nhiều vì Sōta-sensei, cứ nghĩ Akane thích Sōta-sensei cơ.”

“Không… không phải… tôi… tôi…”

“…………”

Ban đầu, Akane vội vàng lắc tay phủ nhận, rồi khẽ cúi đầu, yếu ớt ngập ngừng, mọi người thấy vậy đều im lặng chờ đợi lời tiếp theo.

“Tôi chắc chắn không thể khiến Sōta-sensei… không đúng, tôi dù có quen ai đi nữa, chắc chắn cũng không thể khiến người đó hạnh phúc được…”

Nói xong, Akane lộ ra vẻ mặt buồn bã.

Thấy dáng vẻ khổ não khó hiểu của cô ấy, Nanami và mọi người đều không nói nên lời.

Dù không biết suy nghĩ thật sự của cô ấy là gì, cũng không rõ phần nào trong lời nói đó là thật lòng, nhưng điều duy nhất có thể hình dung là việc cô ấy cố chấp như vậy, chắc chắn phải có lý do.

Nanami cảm thấy, đó chính là nút thắt mà Sōta phải nỗ lực để gỡ bỏ.

………………

…………

……

“…Tóm lại là đã xảy ra chuyện như vậy.”

Trong lúc kể, Nanami vẫn luôn quan sát phản ứng của Sōta, anh ấy dường như cũng đã có vài manh mối trong lòng.

“Bên cạnh lá cờ tình yêu của Akane có một lá cờ khác… Ta nghĩ đó chắc là cờ tâm lý bị tổn thương… Nó cứ như thể là một cặp với lá cờ tình yêu vậy.”

“…Ồ.”

Nanami xác nhận suy đoán của mình không hoàn toàn sai, bèn buông tay khỏi bộ ngực đang khoanh lại, khẽ nhếch cằm.

“Mỗi khi lá cờ tình yêu của Akane bay phần phật, bay mạnh lên, thì lá cờ tâm lý bị tổn thương kia cũng cùng lúc đau đớn mà giật giật.”

“Chẳng phải yêu Sōta, vốn dĩ đã là một kiểu khổ hạnh sao.”

“…………”

Dù nói vậy, Sōta cũng rất ý thức về điều này, tự biết việc bị nói thế cũng là điều khó tránh khỏi, anh thở dài, tựa lưng vào tường.

“…Nanami, ngươi nghĩ ta nên làm gì đây?”

“Tại sao lại hỏi ta?”

“Ta tự mình nghĩ không ra… Ta không biết mình nên làm gì. Có phải vì đã lâu lắm rồi… ta không tự suy nghĩ cho bản thân nữa không… Dù nói ra thì cũng thật đáng xấu hổ.”

“Thật hết cách với ngươi mà~ Ai cũng chạy đến cầu cứu ta… Dù sao thì, với danh vọng và đức độ của ta đây, cũng đành chịu vậy thôi!!”

Nanami kiêu ngạo ưỡn bộ ngực phẳng lì của mình, khiến Sōta cảm thấy thật đáng thương mà không biết nói gì.

“Mà nói đi cũng phải nói lại… Đến cả bản thân ngươi còn không biết phải làm gì, thì người khác làm sao mà biết được?”

“Ta cảm thấy ta… chỉ đang giày vò Akane mà thôi…”

“…Thế thì, hay là ngươi thử giữ khoảng cách một chút xem sao? Dù sao thì, gần đây Akane cứ bám lấy ngươi… Không đúng, Kikuno và Megumi cũng vậy.”

Nanami không hề nhắc đến bản thân mình, khẽ mỉm cười đầy ẩn ý.

“Giữ khoảng cách… ư?… Cũng phải.”

Dù cách này có vẻ tiêu cực, nhưng để đối phó với Akane – người mà dù có chủ động bẻ gãy lá cờ, thì lá cờ cũng sẽ nhanh chóng hồi phục – thì có lẽ đây là cách duy nhất.

Mặc dù việc đối phó với Akane rốt cuộc có đúng đắn hay không, vẫn còn là một dấu hỏi lớn.

Cứ thế, cuộc đối thoại mơ hồ không biết có được coi là giải quyết vấn đề hay không cũng kết thúc, Nanami và Sōta bước ra khỏi phòng, trên hành lang thì đụng mặt Akane và Kikuno.

“Ồ? Hai người lén lút làm gì thế? Kể cho chị đây nghe với nào?”

Kikuno tươi cười áp sát Sōta, ra vẻ một người chị rất muốn quan tâm em trai, muốn đến phát cuồng.

“Không… Không có lén lút gì cả…”

“Thế thì, đã làm gì?”

Kikuno hỏi với vẻ cực kỳ vui vẻ.

    「…À, không có gì đâu, bọn em chỉ nói chuyện vài câu thôi mà.」

    「Ồ? Nói chuyện gì thế? Để chị đây tham gia với nào~?」

    Chuyện bé tí ấy mà… chẳng có gì đáng để nói cả…」

    「Ố— ra là chuyện không thể nói cho chị biết sao… Sōta đã tự lập, xa rời chị rồi, chị buồn quá đi mất…」**

    Kikuno, người lúc nào cũng tràn trề cái gọi là “tình chị em” trong người, thấy vậy thì ủ rũ hẳn đi, khiến Sōta không biết phải làm sao cho phải.

    **「À. Không, nhưng mà này, chị thấy Sōta và Nanami rất hợp nhau đấy nhé. Á à, nhưng mà, Misamori với Akane chắc sẽ buồn lắm đây… Chị nên ủng hộ ai đây nhỉ? À, mà này, dù Sōta cuối cùng chọn ai đi nữa, thì hãy nhớ chị sẽ luôn đứng về phía Sōta nhé!」

    「Ừm…」**

    Đối mặt với cái thứ tình chị em gần như là tự biên tự diễn của Kikuno, không chỉ Sōta mà cả Akane và Nanami cũng phải lùi xa ba bước.

    **「Thế nên, chuyện hai đứa Sōta và Nanami ở trong phòng tâm tình ngọt ngào với nhau, chị sẽ giúp hai đứa giấu Akane nhé.」

    「Akane đang đứng ngay cạnh đây mà!?」

    「…Ể?」**

    Trước cái gọi là “tình chị em vĩ đại”, Kikuno thường xuyên quên hết trước sau vì em trai mình, không nhìn thấy bất cứ ai hay bất cứ điều gì khác ngoài cậu. Thật đáng sợ.

    Về phần Akane, người bị người ta thì thầm to nhỏ ngay trước mặt, dường như hơi bối rối, nhìn lần lượt Nanami rồi đến Sōta mà nói:

    **「Nghe, nghe tôi nói đã… Xin lỗi nhé. Tôi vậy mà không hề nhận ra Nanami và Sōta-kun lại có mối quan hệ như thế…」

    「Mối quan hệ như thế là mối quan hệ gì!?」**

    Nanami vừa buột miệng phản bác, Akane liền đỏ bừng hai má vì thẹn thùng.

    Cái sự hiểu lầm lộ liễu ấy của cô nàng rõ ràng là bị lời nói vừa rồi của Kikuno làm ảnh hưởng.

    **「Nếu đã nói như vậy thì tôi sẽ không nhiều chuyện, mà đã chúc phúc cho hai người từ lâu rồi!」

    「Đừng có mà nhiều chuyện đoán mò—!!」**

    Nanami cảm thấy cuộc đối thoại với Akane hoàn toàn không đâu vào đâu, không khỏi ôm đầu khổ sở.

    Thế giới này quả thật tràn ngập những kẻ hay lo chuyện bao đồng… Sōta đứng ngoài cuộc, thầm nghĩ vậy.

    **「Hú! Kikuno-senpai, chỗ này cứ để hai bạn trẻ lo, chúng ta cáo lui!」

    「Đúng, đúng vậy! Xin lỗi nhé, Sōta! Chị thật là vô tâm quá đi mất!」**

    Cứ như thể nếu hiểu lầm được giải tỏa thì họ sẽ chết vậy, Akane và Kikuno hoàn toàn không cho người khác cơ hội làm rõ. Hai người gật đầu với nhau, giơ tay ra hiệu “cứ thoải mái nói chuyện đi!”, miệng lẩm bẩm “hehehe, tuổi trẻ thật tốt đẹp” rồi ba chân bốn cẳng chuồn mất.

    **「…Tại sao mọi chuyện lại thành ra thế này chứ?」**

    Nanami, người bị tự tiện gán ghép với Sōta, yếu ớt thốt lên.

    **「Không, nhưng mà, tóm lại, điều này có nghĩa là có hy vọng giữ khoảng cách với Akane… phải không? Phải không?」

    「Đừng có mà kéo người khác vào chứ—!!」

    「Úi giời!!」**

    Nanami túm lấy cổ Sōta, vật cậu xuống và nện mạnh xuống sàn nhà. Cô nàng lườm nguýt Sōta đầy căm phẫn, “Hừ!” một tiếng rồi quay mặt đi, giậm chân thình thịch bỏ ra ngoài.

    Kikuno và Akane, những người giả vờ rời đi nhưng thực chất là trốn vào phòng vệ sinh để rình xem tình hình bên ngoài hành lang, “Ái chà—” một tiếng tiếc nuối cho hai người họ.

    **「Á! Á! Sōta cậu ấy!」

    「Tôi nghĩ là vì Sōta-kun nói chuyện với tôi và Kikuno-senpai quá lâu, nên Nanami ghen đó mà.」

    「Không phải—!!」**

    Vì hai người vừa vặn nằm trên đường Nanami đang đi, nên cuộc đối thoại của họ lọt vào tai Nanami không sót một chữ nào, khiến cô nàng giận dữ gầm lên.

    Chiều hôm đó—

    Trong bếp, Sōta chăm chú gọt vỏ khoai tây như một đầu bếp mới vào nghề, bên cạnh, Kikuno đang nấu ăn còn Akane giúp việc, cả hai “hehehe…” nở nụ cười đầy ẩn ý mà tiến lại gần cậu.

    **「Sōta à. Chị có chuyện muốn nhờ Sōta đây này.」

    「…Chuyện gì ạ?」**

    Bởi vì bình thường Sōta luôn ở thế được chiều chuộng, nên khi chị gái yêu thương mình hết mực lại làm nũng với cậu, Sōta hoàn toàn không thể phản kháng. Điều đó cũng giống như chuyện xảy ra trong cái gọi là “không gian bị kiểm soát” bởi một người chị hoàn hảo. Cái gọi là “không gian bị kiểm soát”, nếu ví với cá thì đó là biển, hoặc có thể là sông. Cả hai đều không thành vấn đề.

    Hoặc cũng có thể là ao. Chẳng phải đã nói cả hai đều không thành vấn đề rồi sao!

    **「Chị quên mua cà rốt về rồi. Em chạy đi mua giúp chị được không?」

    「Dạ được ạ, chuyện nhỏ thôi mà.」**

    Sōta vốn còn lo lắng không biết sẽ bị nhờ vả chuyện gì, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm mà nở nụ cười.

    Nhưng Akane, như thể đến lượt mình ra sân khấu vậy, chen vào:

    **「Đã ra ngoài rồi thì sao không đi cùng Nanami luôn?」

    「Ể…」

    「À, đúng vậy! Dù sao một mình xách cà rốt cũng nguy hiểm lắm! Ý hay đấy!」

    「…………」**

    Có cảm giác, mục đích rõ ràng không phải là muốn cậu đi mua cà rốt.

    Sōta với vẻ mặt bối rối, đưa ánh mắt cầu cứu về phía Nanami—cô nàng đang ngồi đọc sách trên chiếc ghế sofa ở phòng khách, xa hơn cả phòng ăn và bếp—lúc này đang bày ra vẻ thờ ơ.

    **「…………」**

    Cuộc đối thoại cố ý nói cho ai đó nghe của Kikuno và Akane đã xuyên qua phòng ăn lọt vào tai Nanami từ lâu, nhưng Nanami cố tình giả vờ không nhận ra.

    Nhìn kỹ, trên thái dương cô nàng đã nổi lên dấu “#” của sự giận dữ, chứng tỏ đã nghe thấy những lời khó chịu. Hoặc cũng có thể là cô nàng bị huyết áp cao. Mặc dù vẫn còn rất trẻ vậy mà.

    **「Thế nên! Hai đứa Sōta và Nanami sẽ đi cùng nhau nhé!」

    「Về muộn cũng không sao đâu!」

    「…………」**

    Kikuno và Akane cùng xúm lại, nhét túi mua sắm và ví tiền vào tay Sōta, người đang tỏ vẻ lúng túng.

    Bị hai người thúc giục “Nhanh, nhanh, đi đường cẩn thận” và ra sức đẩy lưng, Sōta dần dần không còn đường lui. Nói cách khác, cậu bị dồn vào đường cùng như *bị ép phải xem hoạt hình vậy*. (Chú thích dịch giả: Đây là câu quảng cáo của game PSP “Thám tử Opera ~ Cô gái Holmes (tạm dịch)”. Trong game, khi đến cảnh nhân vật chính truy đuổi tội phạm, sẽ phát đoạn hoạt hình.)

    Vì Kikuno và Akane tràn đầy vẻ mong chờ “Đã tạo cơ hội cho họ rồi!” cộng thêm lá cờ “Đã ép buộc xong” cắm trên đầu cả hai, Sōta không còn đường thoát, đành tiến về phía Nanami đang phớt lờ mọi chuyện.

    **「Này… Nanami?」

    「Gì thế hả!?」**

    Cô nàng hình như đã giận rồi. Thật đáng sợ.

    **「Cậu, cậu có thể đi mua đồ cùng tớ không?」

    「Không.」

    「Tớ cũng nghĩ vậy…」**

    Sōta định ủ rũ quay về, nhưng khi nhìn thấy Kikuno và Akane đang hơi hờn dỗi đứng phía sau, cậu “Í!” một tiếng giật mình.

    **「Không được đâu Sōta! Con gái ai mà chẳng ngại ngùng, em phải thành tâm hơn, phải chủ động mời mới được!」

    「Đúng vậy, Sōta-kun! Nanami là kiểu tsundere, cậu phải cố gắng trước khi cô ấy chuyển sang giai đoạn ‘dere’. Mặc dù cô ấy là một tsundere hỏng.」

    「Ai là tsundere hỏng hả!?」**

    Bị nói thẳng toẹt ra cái sự thật chẳng có căn cứ ấy, lần này Nanami không thể phớt lờ được nữa mà nổi điên lên. Đây là giai đoạn “tsun”. Hoặc có lẽ là giai đoạn *bào*. Giai đoạn cảm giác như *vằn hổ*. (Chú thích dịch giả: Giai đoạn phát điên -> giai đoạn bão -> giai đoạn bão (vằn hổ).)

    **「Sōta, em thử mời Nanami thêm lần nữa xem sao? À, hay là chị cùng em nhờ cô ấy nhé? Hả? Hả?」**

    Chị gái yêu chiều em trai… yêu chiều thành quen… Nanami nghĩ vậy, với vẻ mặt chán ngán ngẩng lên nhìn Sōta và Kikuno từ trên ghế sofa.

    Trên mặt Sōta hiện rõ chữ “Phải làm sao bây giờ?”, cậu lại quay sang nhìn Nanami cầu cứu.

    **「Đừng có mà nhìn bản cung!」**

    Nanami nổi trận lôi đình. Mà nói đến “lôi đình” thì bộ thủ của chữ “đình” (冠) là “mịch” (冖). Thật phức tạp. Mặc dù tôi luôn cảm thấy chuyện này hình như cũng đã được nhắc đến ở đâu đó rồi, nhưng không hiểu sao vẫn muốn tiếp tục tuyên truyền.

    **「Akane, với tư cách là một người chị, tôi rất muốn giúp Sōta một tay! Phải làm sao mới thuyết phục được Nanami đây?」**

    Tình yêu chiều em trai của người chị này không có giới hạn.

    **「Dùng tiền công đi mua đồ làm mồi nhử thì sao?」

    「Cái này hay đấy! Sōta, tiền công đó, dùng tiền công làm mồi nhử đấy.」**

    Kikuno đắc ý đưa ra đề nghị của người khác, Sōta toát mồ hôi lạnh mà đáp lại bằng một nụ cười khổ.

    **「À không, tớ nghe rõ lắm rồi mà… Nghe thấy không, Nanami? Có tiền công…」

    「Tuyệt đối không!!」**

    Vì khoảng cách gần, Sōta nghe thấy, Nanami đương nhiên không thể không nghe thấy, nên trước khi Sōta nói xong, Nanami đã lập tức từ chối.

    Nhìn Nanami lườm tới với ánh mắt như muốn nói “Đôi chị em hỗn xược này!”, Sōta đã sắp khóc đến nơi. Nếu có ai có thể cứu vãn tình hình này, dù là thần hay Phật, cậu cũng nguyện cầu xin. Chắc chắn bây giờ cậu đang nghĩ thà đi viếng *chùa Myōhōji* còn hơn. (Chú thích dịch giả: Chỉ ngôi chùa nổi tiếng của Nhật Bản tại Hachiōji, Tokyo, được biết đến là một “chùa moe”.)

    **「Thật là, được rồi! Đi thì đi chứ gì! Bản cung đi là được rồi!」**

    Cuối cùng, Nanami, người không thể nói “không” khi bị nhờ vả, vì cái tính hay lo nghĩ cho người khác ấy mà gặp phải kết cục này.

    **「Này, đi thôi, Sōta! Ngươi còn lề mề cái gì nữa! Sōta lề mề! Lề mề quá!」

    「Đừng có mà đặt biệt danh bậy bạ—!!」**

    “Lề mề quá” cất tiếng bất bình.

    Thấy Nanami một mình giậm chân thình thịch, sắp sửa tạo thành cục diện một người dẫn trước xa tít tắp, Sōta cố sống cố chết bám theo. Kikuno vọng lại theo bóng lưng cậu:

    **「Á! Á! Sōta! Tay! Tay! Phải nắm tay chứ!」

    「Bản cung tuyệt đối không nắm!!」**

    Trước khi Sōta kịp trả lời, Nanami đã bậm môi đầy giận dữ mà đáp lại. Đây là giai đoạn “kích”. Dù không hiểu là nghĩa gì, nhưng có vẻ rất dữ dội.

    Nanami và Sōta ra khỏi ký túc xá, đi tàu điện xóc nảy một đoạn, cuối cùng đến nơi được gọi là khu phố mua sắm trong trường, nơi có nhiều cửa hàng, một nửa do học sinh hoạt động câu lạc bộ điều hành.

    Sau khi mua xong cà rốt theo lời dặn tại siêu thị trong khu phố mua sắm, cả hai rời khỏi siêu thị.

    Trong suốt thời gian đó, cả hai vẫn không nói một lời.

    Hoặc là tình cảm tệ đến mức không thể cứu vãn, hoặc là thờ ơ với nhau đến mức không thể cứu vãn, hoặc là mua sắm điên cuồng đến mức không thể cứu vãn, dù thế nào đi nữa, có thể nói mối quan hệ của họ đã không thể cứu vãn được nữa rồi.

    **「…Mà này, Sōta.」**

    Trên đường về từ khu phố mua sắm, giọng điệu của Nanami, người cuối cùng cũng lên tiếng, đã lộ rõ vẻ giận dữ, Sōta giật mình đến mức không thể cứu vãn nổi.

    **「Gì thế, Nanami…?」

    「Bản cung cứ mãi bận lòng.」

    「Ừm…?」**

    Cách nói vòng vo của cô nàng khiến Sōta khó hiểu mà nghiêng đầu.

    **「Hai cái đứa cứ lén lút bám theo từ khi rời khỏi ký túc xá cho đến bây giờ là sao hả—!!」**

    Hành động nghiến răng ken két của Nanami không phải là do ngủ nghiến răng, mà là do toàn thân bị sự bực bội gần như giận dữ khống chế.

Rồi thì, hai cô nàng Kikuno và Akane, cứ tưởng rằng mình theo dõi không hề lộ chút sơ hở nào, lại ngây ngô nấp sau tấm biển quảng cáo tiệm bánh, lén lút quan sát tình hình của Nanami và Sōta.

    “Ồ! Cuối cùng họ cũng chịu nói chuyện rồi, chị Kikuno!”

    “Cả hai đứa đều ngây thơ quá, Akane ạ!”

    “Em cứ có cảm giác họ đang lườm về phía này.”

    “Sōta! Chính là lúc này! Nắm tay! Nắm tay em ấy đi!”

    Cô chị hình như muốn bằng mọi giá phải để cậu em nắm tay con gái.

    “À, họ hình như đang đi về phía này.”

    “Sōta! Chính là lúc này! Ôm em ấy từ phía sau!”

    “Nếu mà ôm thật thì còn ra thể thống gì nữa!!”

    Vì mải mê rình mò, hai cô nàng không hề hay biết Nanami, người vừa buông lời cằn nhằn ngay trước mặt, đã tiến lại gần.

    “Hú hỏ!? Nanami, không phải, không phải đâu! Đây không phải là theo dõi đâu!”

    “…Thế thì là gì?”

    Akane bị Nanami dồn vào thế bí không lối thoát. Kiểu như bị một nhân vật trong anime dồn vào chân tường vậy.

    “…Chị Kikuno, không phải thế đâu, đúng không ạ?”

    “Không được đâu Akane. Dám theo dõi người khác. May mà chị đã kịp thời ngăn cản em.”

    “Phản bội không ngờ!!”

    Bị cô chị giơ ngón tay làm điệu bộ "hư này!" chỉ trích một cách đáng yêu, Akane choáng váng.

    “Chị Kikuno…”

    Đến cả Sōta cũng không thể bị lừa dối qua loa như thế, thế là cả hai đành thành thật xin lỗi, rồi bốn người cùng nhau về ký túc xá.

    “Aaaa!! Mọi người về rồi! Tốt quá!”

    Thấy Nanami và mọi người cùng về, Megumi đang hoảng loạn trong bếp ký túc xá liền mắt rưng rưng nước chạy tới ôm chầm lấy Sōta, một kiểu ôm "thiếu nữ".

    Cái gọi là ôm "thiếu nữ" ấy, chính là ngả toàn bộ người vào đối phương, hai tay vịn ngực đối phương rồi ngả đầu vào lòng, một kiểu ôm duyên dáng.

    “Sao, sao thế, Megumi?”

    “Em vừa về đến đã thấy đồ ăn làm dở, cảm giác như vừa mới có người ở đây mà giờ thì chẳng có ai cả, y hệt như con tàu Mary Celeste vậy! Em sợ lắm!!”

    Tàu Mary Celeste là một con tàu gây ra vụ án bí ẩn trên biển, có một truyền thuyết đô thị về nó – nói rằng tất cả mọi người trên tàu biến mất không dấu vết, để lại con tàu trôi dạt vô chủ, còn bữa sáng đang ăn dở trên tàu vẫn còn nóng hổi, như thể chỉ một tích tắc trước đó mọi người vẫn còn an toàn ngồi trên tàu. Thật đáng sợ.

    Thấy Megumi khóc lóc thảm thiết, Nanami cũng cười khổ:

    “Không sao đâu, Megumi. Ngươi đúng là có trí tưởng tượng phong phú quá đấy…”

    “Đúng đấy, Megumi. Cậu có nghĩ rằng chúng tớ vừa về đây, thật sự là chúng tớ mà cậu quen không?”

    “Cái gì vậy, đáng sợ quá!!”

    Akane nói những lời kỳ quặc khiến Megumi run bắn cả người. Nhưng, thật sự là kỳ quặc sao? Giả sử lời cô ấy nói là sự thật… *Mulder, cậu mệt rồi. (Chú thích của người dịch: Trích từ bộ phim truyền hình Mỹ ‘X-Files’.)*

    “Hay là, Megumi vô tình lạc vào địa bàn của chúng tớ rồi?”

    “Đáng sợ quá, đáng sợ quá! Sōta-kun, đáng sợ quá!”

    Kikuno cũng hùa theo trò đùa tai quái của Akane. Megumi run cầm cập, không còn ôm Sōta theo kiểu duyên dáng nữa, mà dùng cả tay lẫn chân quấn chặt lấy người Sōta, ôm anh trong thế "khóa chặt tình yêu". Kiểu "khóa chặt tình yêu" này xưa kia còn gọi là "khóa chặt mang bầu", là một thế vật nằm thể hiện ý chí mãnh liệt tuyệt đối không chia lìa.

    “Hai người làm ơn đừng hù dọa Megumi nữa… Lỡ cậu ấy sợ quá mà dọn ra khỏi ký túc xá thì chúng ta lại phải tìm bạn cùng phòng mới đấy.”

    “Thế thì chứng tỏ trong lòng Sōta, Megumi chỉ là người cho đủ số lượng phòng thôi đấy.”

    “Aaaaaaa—!!”

    Tinh thần của Megumi trước đó đã bị anime dồn vào đường cùng, giờ lại thêm lời nói của Nanami như giọt nước tràn ly, khiến cậu bé há miệng gào khóc.

    “Nói, nói dối ngươi, nói dối đấy, là đùa thôi mà! Được không! Đừng khóc nữa, Megumi, khóc cái gì!!”

    “Nanami đáng ghét.”

    “Đúng đấy, Nanami, hư này!”

    “Các ngươi không có tư cách nói chuyện!”

    Kikuno, người đã thành công đẩy vai kẻ xấu cho Nanami, liền như người bảo mẫu dỗ trẻ nhỏ, nói "ngoan nào, ngoan nào" rồi xoa đầu Megumi.

    “Xin lỗi nhé, Megumi. Nanami thấy cô gái khác thân thiết với Sōta nên không nhịn được mà trêu chọc cậu. Cậu tha lỗi cho cô ấy nhé?”

    “Không phải đâuuuu————————————————————!!”

    Tin đồn không có căn cứ khiến Nanami nổi trận lôi đình.

    Cứ thế, lúc thì vì những thứ vốn không cần mua mà mọi người phải chạy ra ngoài; lúc thì vì an ủi Megumi, kết quả là bữa tối của Nanami và những người khác bị muộn hơn bình thường, nhưng…

    “À, Sōta-kun, từ hôm nay cậu ngồi chỗ của tớ nhé.”

    “Ừm… cũng không sao.”

    Chỗ ngồi bàn ăn bị đổi khiến Sōta thoáng chốc hiện lên dấu hỏi chấm trên đầu, nhưng khi thấy Nanami đang có vẻ mặt khó chịu ngồi ngay cạnh chỗ mới của mình, anh lập tức nhận ra ý đồ.

    Hơn nữa, ghế còn được xếp gần sát nhau, Nanami và Sōta gần như chạm vai.

    “Này Akane…”

    Chỉ cần Akane và Sōta có thể giữ khoảng cách nhờ vậy, Nanami vốn định mặc kệ, nhưng không biết có phải dần dần không chịu nổi việc bị ghép đôi một cách vô lý hay không, Nanami bèn thở dài một tiếng, nghiêm mặt nhìn Akane.

    “A! A! Cậu không cần nói, tớ biết hết mà, Nanami!”

    “Ừm… sao, ngươi biết rồi sao…”

    Mặc dù không biết Akane vốn dĩ có phải kiểu tính cách đó không, nhưng Nanami có cảm giác Akane hình như đã quậy phá quá mức kể từ khi đến ký túc xá này – vì thế, Nanami hơi bĩu môi.

    “Hai người ngồi riêng ở bàn đối diện thì tốt hơn đúng không?”

    “Ngươi căn bản là chẳng biết gì cả!!”

    Tiểu công chúa bắt đầu nổi cơn.

    “Nanami đang vào thời kỳ kiêu ngạo rồi…”

    “Không phải kiêu ngạo, cũng không phải nũng nịu, càng không phải thời kỳ chó đâu!!”

    Người trong thời kỳ chó sẽ mọc tai chó, và khi vui quá sẽ tè ra quần. Tức là vui mừng đến mức tè ra. Mặc dù có cảm giác như mất đi thứ gì đó quan trọng ở khía cạnh con người, nhưng vì là chó thì không thể làm khác được. Thứ quan trọng của chó là xương. Được xương sẽ vui mừng đến mức tè ra.

    Kikuno, người có vẻ rất vui khi thấy em trai và cô gái đáng yêu ngồi cạnh nhau, mỉm cười chọc vai Sōta.

    “Nhanh lên nào, Sōta. Nói ‘Há miệng ra~♡’ đút em ấy ăn đi, há miệng ra♡”

    “Bản cung tuyệt đối không ăn!”

    Sōta ngoan ngoãn dùng đũa gắp món thịt hầm khoai tây chuẩn bị đưa đến miệng Nanami thì Nanami liền cùng với anh và Kikuno gầm lên.

    “Ể~ Nanami, cậu ăn đi mà. Như thế Sōta tội nghiệp lắm…”

    “Ngươi đúng là bà chị nuông chiều em trai…”

    Bên cạnh Nanami đang giận đùng đùng trừng mắt, Sōta nhàm chán đảo đũa với món thịt hầm khoai tây, anh thấy Megumi đảo mắt nhìn mình mấy lần, bèn nói “Há miệng ra~♡” rồi đút cho Megumi ăn.

    “Cảm giác như tình bạn đàn ông vậy!”

    Megumi nói rất vui vẻ, đến nỗi Sōta không biết phải trả lời thế nào, nên anh đành giả vờ mặt không cảm xúc, mơ hồ gật đầu.

    Kết quả là bữa tối kết thúc một cách không đâu vào đâu, đến lượt Akane và Nanami rửa bát, nhưng…

    “Sōta-kun, cậu có thể đổi cho tớ không? Lần sau đến lượt Sōta-kun rửa bát thì tớ sẽ rửa thay.”

    “…Ừm… cũng không sao.”

    “Vậy thì, ngươi cũng đổi cho bản cung đi, Sōta.”

    Nghe Nanami lập tức muốn từ chối, Akane vội vàng ngăn lại.

    “Không, không được đâu. Nanami phải cùng Sōta-kun rửa bát, rồi nói ‘Cứ, cứ có cảm giác như vợ chồng son ấy♡’ mới được!”

    “Sao tự dưng nhanh chóng giống Megumi vậy!?”

    Đột nhiên bị gọi tên, Megumi dù không phải người trực nhật nhưng vẫn đang lau bàn ăn liền giật mình.

    “Dù sao thì, bản cung không chịu đâu! Bản cung tuyệt đối không cùng Sōta đóng vai vợ chồng son gì cả!”

    *“Đúng là tsundere…”*

    *“Đúng là tsundere…”*

    *“Đúng là tsundere…”*

    Akane, Kikuno và Megumi nhìn Nanami, trao cho cô ấy ánh mắt khó tả.

    “À, nhưng mà. Bù lại, sau khi rửa bát xong, hai người có thể cùng nhau tắm đó?”

    “Ai mà thèm tắm cùng!!”

    Kikuno, người không hề có quyền hạn gì, lại phát huy quyền hạn không tồn tại ấy đến mức tối đa để đưa ra sự cho phép, nhưng Nanami, với tư cách là quản lý ký túc xá, lại gạt bỏ mà không cần dùng đến quyền hạn của mình.

    “Sōta-kun, cậu thật biến thái!!”

    Megumi yếu ớt tung ra một chiêu chẳng có chút lực nào, không biết là tát hay đẩy, một chiêu không gây sát thương lên Sōta, rồi chạy trối chết về phòng mình.

    “…Megumi khóc rồi.”

    “Sōta, trái tim thiếu nữ rất mong manh, không cẩn thận đối xử là không ngoan đâu nhé?”

    “Ư, ừm…”

    Sōta nghĩ rằng việc họ lo lắng cho trái tim thiếu nữ của Megumi, một người theo đuổi vẻ nam tính, cũng thật kỳ lạ, hơn nữa, xét cho cùng thì người làm tổn thương cậu bé hình như là Kikuno, anh cứ thế băn khoăn không biết nên cằn nhằn điều gì, cuối cùng quyết định từ bỏ việc cằn nhằn.

    Sau đó, Nanami và Sōta tất nhiên không tắm cùng nhau, nhưng Sōta sau khi tắm xong đang định đi uống trà lúa mạch thì tình cờ gặp Nanami ở hành lang.

    Nanami, người gần đây hay cáu kỉnh, thấy Sōta khẽ giơ tay chào liền hừ một tiếng quay mặt đi, đưa tay nắm lấy tay nắm cửa phòng mình. Nếu là da bị bong tróc, thì là vảy bị bóc ra. (Chú thích của người dịch: Trong tiếng Nhật, "cáu kỉnh" là KARIKARI, "da bị bong tróc" là PERIPERI.)

    Tóm lại, Nanami vừa mở cửa định bước vào phòng thì bỗng khựng lại một thoáng, cô nhìn cảnh tượng không thể tin nổi trong phòng, bắt đầu nghi ngờ mình hoa mắt.

    “……Sō—ta—!”

    “Sao thế!?”

    Đột nhiên bị gọi tên một cách hằn học, Sōta giật mình như tim bị bóp chặt, đồng thời quay đầu lại. Nếu là gan bị bóp chặt vì giật mình, thì là do uống quá nhiều rượu.

    “Đây là chuyện gì thế—!?”

    Nanami hét lớn, mắt trợn ngược, vẻ mặt như một con mèo bị cướp mất thức ăn.

    “Cậu hỏi tôi chuyện gì… là chuyện… gì?”

    Nhìn theo ngón trỏ của Nanami chỉ vào bên trong phòng cô, Sōta cũng cạn lời, đồng thời đứng cứng đờ tại chỗ.

    Chỉ thấy giữa căn phòng của Nanami, vốn rộng rãi vì là phòng đôi, trải hai bộ nệm màu hồng và xanh lam, hai tấm nệm kê sát vào nhau, những chiếc gối hình trái tim nằm tựa vào nhau.

「Không phải tôi làm đâu…」

    「Chuyện đó bổn cung dĩ nhiên biết!」

    Tuy Hatate Sōta thầm nghĩ: *Thế thì sao lại gào lên với mình chứ?* Nhưng sợ nói ra lại đổ thêm dầu vào lửa, cậu đành giữ im lặng, ánh mắt rời khỏi Nanami K. Bladefield đang bốc hỏa, quay về phía bộ chăn đệm cặp đôi.

    「…Mà cái chăn kia, là của phòng tôi.」

    「Cái đó là chăn của bổn cung! Mấy tên đó kéo nó từ trên giường xuống! Akane! Akane——!!」

    Tiếng gầm giận dữ của Nanami vang vọng khắp hành lang.

    「Chuyện gì ạ?」

    Sau một thoáng im lặng, Mahōzawa Akane mở cửa phòng, thò đầu ra. Kế đó, Shōkanji Kikuno dù không được gọi tên vẫn ung dung đi theo.

    「Còn dám hỏi chuyện gì! Chuyện này là sao hả!」

    「Ôi chà, không ngờ hai vị lại tình cảm đến thế.」(Giọng đều đều)

    「Đều đều thấy ghét, cứ như đọc thuộc lòng ấy!」

    Thủ phạm tuy bị lộ tẩy chỉ trong chớp mắt, nhưng thật ra mà nói thì trước khi bị lộ tẩy đã ai ai cũng biết rồi.

    「Ngươi có ý gì hả, Akane!?… Không, ngươi có ý gì thì bổn cung thừa biết rồi.」

    「He he, chúc hai vị hạnh phúc.」(Giọng đều đều)

    Akane căn bản chẳng thèm nghe Nanami nói.

    「Đủ rồi! Nếu cứ thế này mà bổn cung bọn ta lại phải quấn quýt bên nhau cùng ngủ thì chẳng phải rất kỳ quái sao!?」

    「Tuy không kỳ quái…」

    「Nhưng sao?」

    「『Bổn cung bọn ta』 nghe cứ như có cả đống bổn cung hiện ra ấy, dễ thương ghê.」

    「Akane——!」

    Akane chẳng chịu nghe người khác nói đã chọc Nanami phát điên. Tiện thể nói thêm, 『bổn cung bọn ta』 ở đây có nghĩa là “chúng ta”.

    Thấy hai người tranh cãi, Sōta lẩm bẩm buông ra suy nghĩ:

    「Mà này, cái gối kia là gối Yes/No…」

    Gối Yes/No, là loại gối dùng cho các cặp vợ chồng ân ái. Muốn quấn quýt bên nhau thì lật mặt Yes lên trên; muốn tập trung say giấc nồng mà không cần bận tâm gì thì lật mặt No.

    「Ngươi lại đang săm soi cái gì… Mà sao cả hai cái đều là No thế kia!?」

    「Yes không được đâu nha— Chị Kikuno thấy, hai em còn chưa tiến triển đến mức đó được đâu.」

    Kikuno dùng ngón trỏ chọc chọc vào trán Nanami và Sōta, trách móc:「Thế là hư đó!」

    「Tất cả đều quá sớm rồi hả!? Không đúng, không phải vấn đề sớm hay muộn! Mặc kệ sớm hay muộn, ai thèm dùng cái thứ quỷ quái này chứ!」

    Nanami dần dần mất kiểm soát— Sōta bắt đầu rón rén lùi ra xa Nanami từng chút một.

    Thấy vẻ phát điên của cô nàng, không biết có phải ngay cả Akane cũng thấy bất an không, Akane khoanh tay 「Ưm~」 suy nghĩ một lát rồi nhìn sang Kikuno.

    「Chị xem đi, Kikuno senpai. Vì Nanami không phải người Nhật nên việc chăn đệm kê sát cạnh nhau quả thật không hợp với sở thích của em ấy.」

    「Ừm… Cứ tưởng em ấy sẽ cảm động lắm chứ.」

    「Không phải vấn đề đó!」

    Sự khác biệt trong nhận thức của đôi bên dần dần lộ rõ, Sōta cảm thấy chuyện này không thể cứu vãn được nữa, muốn nhanh chóng lấy lại chăn của mình từ phòng Nanami càng sớm càng tốt, nhưng lại hoàn toàn không tìm thấy thời cơ, đành bó tay chịu trận.

    「Đủ rồi! Bổn cung hiểu rồi!!」

    「Cuối cùng cậu cũng hiểu ra rồi sao!」

    Mặc dù e là hai bên đang nói mỗi người một kiểu, Akane vẫn vui mừng siết chặt tay Nanami.

    「Nếu Akane đã muốn giúp Sōta tìm bạn gái đến vậy, thì Akane cứ hẹn hò với cậu ấy là được rồi còn gì!!」

    「「Ể…!!」」

    Nanami đã nói ra một câu mấu chốt có tính hủy diệt, khiến Akane và Sōta đồng loạt cứng đờ.

    Tiếp đó, cả hai lóng ngóng nhìn mặt nhau.

    Chỉ thấy vô số lá cờ tình bạn trên đầu Akane đổ rạp như quân domino, lần lượt tái sinh thành những lá cờ tình yêu với trọng lượng áp đảo, dựng thẳng tắp lên cao.

- id: Volume_1_Chapter_8_Segment_32

  title: 'Chương 8: Câu thần chú hồi sinh Flag 7'

  content: |-

    Sau tuyên bố “Akane và Sōta hẹn hò đi” vào hôm trước.

    Quả nhiên, Nanami K. Bladefield cứ thế nhốt mình trong phòng cả tối qua, còn chăn của Hatate Sōta thì không cánh mà bay. Cuối cùng, cậu đành phải mượn chăn của Tōzoku Yama Megumi, thứ tỏa ra một mùi hương "kinh ngạc", rồi cuộn mình trên chiếc sô pha ngủ không hề thoải mái chút nào.

    Nhờ vậy mà cả đêm Sōta ngủ chẳng ngon giấc, sáng hôm sau đành mang theo vẻ mặt nặng trĩu vì thiếu ngủ đến trường.

    Thêm vào đó, thái độ của Mahōzawa Akane đối với Sōta bỗng trở nên ngượng ngùng và gượng gạo. Bởi thế, không khí vốn luôn vui vẻ của nhóm Phiêu Lưu cũng khác hẳn thường ngày, tràn ngập sự căng thẳng.

    Mà nói đi cũng phải nói lại, việc Ký túc xá Phiêu Lưu được thành lập cũng là nhờ công của Akane. Cô ấy luôn là trung tâm, là "linh hồn" mang lại tiếng cười cho nhóm. Đến tận hôm nay, Sōta mới thấm thía rằng sự tồn tại của Akane quan trọng đến nhường nào.

    "Phù, về nhà vẫn là thoải mái nhất!"

    So với mọi người, Shōkanji Kikuno lại có vẻ tùy hứng hơn nhiều. Vừa về đến ký túc xá, cô nàng liền thoải mái thả mình vào chiếc sô pha.

    "Đằng sau đang ầm ĩ sửa chữa thế kia, mà cô cũng yên tâm được nữa là hay ho đó nha…"

    Hiện tại, Ký túc xá Phiêu Lưu đang trong tình trạng thi công dở dang khắp nơi. Đó là do Shou và đám thợ của cô ta thường xuyên đến, tự ý cải tạo lung tung mà chẳng thèm quan tâm đến quy định xây dựng nào cả.

    "Hay là xây một hầm trú ẩn dưới đất đi."

    "Xây một tòa tháp trên mái nhà làm đài quan sát đi."

    "Mấy người đủ rồi đó!"

    Đám thợ của Shou buôn chuyện, bị cô ta nghe thấy liền quát lớn.

    "Phải lắp băng chuyền ở hành lang trước, làm đường đi tự động chứ!"

    Hình như bọn họ đang có ý định gây chiến với thứ gì đó thì phải.

    Nếu cứ mặc kệ bọn họ, rất có thể họ sẽ động tay động chân thật. Thế là Sōta lại gần nói:

    "Tôi nói này… chúng ta không cần mấy thiết bị kỳ quặc đó đâu… Mà đàn chị ơi, khu vực sinh hoạt cơ bản đã xong rồi, không cần cầu kỳ mọi chỗ đâu ạ—"

    "Đồ ngốc!! Ở đây còn đầy rẫy những căn phòng chưa sơn phết, gần một nửa số phòng còn chưa được cải tạo đấy! Căn bếp chẳng phải còn chưa lắp cửa tủ sao!? Thật là kỳ diệu hết sức!"

    Sự tỉ mỉ của Shou đúng là đến mức vô nghĩa.

    Cứ thế — tiếng đập phá "lạch cạch, lách cách, rầm rập" cứ thế vang vọng khắp ký túc xá. Nghe thế nào cũng chỉ toàn là tiếng phá hoại.

    "Đúng là một không gian không thể nào yên tâm nổi mà!"

    "Rốt cuộc là có yên tâm được không hả!?"

    Nghe Kikuno nói năng lặp đi lặp lại, Nanami K. Bladefield không nhịn được mà lên tiếng.

    Thật là kỳ diệu hết sức. Nhìn thấy đám học sinh ký túc xá lười biếng phung phí thời gian, Shou không khỏi nảy ra ý định sai vặt họ, tay cầm cưa nói với Sōta:

    "Tôi nói này, nếu mấy cậu rảnh rỗi mà chơi, thì đi dọn đồ đạc trong phòng tầng hai ra đi. Ở đó toàn đồ cũ chất đống, không dọn ra thì chẳng làm gì được."

    "À, vâng."

    "Phiền phức ghê…"

    Mấy học sinh ký túc xá lầm bầm rồi leo lên tầng hai, mỗi người tự tìm đến một căn phòng cần dọn dẹp.

    Sōta định vào căn phòng gần mình nhất, nhưng đúng lúc chuẩn bị nắm lấy tay nắm cửa, cậu bỗng cảm thấy như có thứ gì đó lướ qua khóe mắt, thế là cậu khựng lại.

    "…?"

    Cậu định thần nhìn lại về hướng đó.

    Ở cuối hành lang, nơi cửa sổ bị đóng ván nên trông khá tối tăm, đúng là có thứ gì đó.

    "…Cờ hiệu?"

    Nhìn kỹ lại, đúng là có một lá cờ hiệu. Sōta như bị nó hấp dẫn, vô thức bước sâu vào hành lang.

    Nơi đó phủ đầy bụi, trông như đã lâu không có ai đặt chân đến, chỉ có một lá cờ hiệu kỳ lạ, méo mó dựng đứng trước cửa.

    Sōta nhìn lá cờ hiệu này, trong lòng bất chợt cảm thấy một luồng ớn lạnh chưa từng có.

    Nó khác với những lá cờ hiệu thông thường mà cậu theo phản xạ muốn bẻ gãy, lá cờ này mang đến một cảm xúc xa lạ đến lạ thường.

    Sợ hãi.

    Rùng mình.

    Ghê tởm.

    Buồn nôn.

    Các loại cảm xúc tiêu cực cùng lúc dâng trào.

    "Đây là… lá cờ hiệu gì…?"

    Sōta chưa từng thấy một lá cờ hiệu nào mà cậu không thể nhận diện. Đây là lần đầu tiên cậu gặp một lá cờ hiệu "không thể nhận diện" đúng nghĩa.

    "…………"

    Sōta suy nghĩ một lúc, rồi hạ quyết tâm mở cửa.

    Ngay khoảnh khắc đó, lá cờ hiệu biến mất.

    Cậu nhìn vào trong phòng, chỉ thấy căn phòng này dường như được dùng làm một nửa kho chứa đồ. Trông chẳng có gì đặc biệt, chỉ có tủ, ghế, thùng các tông, lò sưởi, bàn, giường… Đồ đạc cùng loại còn chất chồng lên nhau, bừa bộn đến mức khó mà bước vào.

    Trong đống đồ lộn xộn ở góc phòng, có một thứ giống như một chiếc hộp nhỏ có ngăn kéo. Vừa nhìn thấy nó, Sōta lập tức nhíu mày.

    Sở dĩ chiếc hộp nhỏ đó thu hút sự chú ý của Sōta—chính là vì ở đó lại dựng đứng một lá cờ hiệu giống hệt lá cờ vừa rồi.

    "Đã không làm thì thôi, đã làm thì làm cho trót… là vậy sao?"

    Sōta không chọn phương án "dừng lại ở đây", mà kéo ngăn kéo của chiếc hộp chỉ lớn hơn lòng bàn tay cậu một chút.

    Ngay khoảnh khắc đó, lá cờ hiệu lại biến mất lần nữa. Cùng lúc — dù không biết có thật sự đồng thời xuất hiện hay không — trong ngăn kéo có một lá thư phong kín.

    "…Thư?"

    Sōta cảm nhận được đây là một loại thông điệp mà lá cờ hiệu muốn gửi gắm. Vì vậy, cậu mang theo tâm trạng lạnh nhạt, lấy lá thư ra và xem xét cả hai mặt.

    …Thế nhưng—

    Trên mặt sau của phong thư kín, có một chuỗi chữ cái nhỏ được viết bằng nét chữ cũ kỹ, mờ nhạt — nội dung của những dòng chữ đó khiến trái tim Sōta chợt rùng mình.

    [Gửi Hatate Sōta]

    "…Gửi cho mình sao?"

    Thật khó tin, nét mực đó trông như đã có lịch sử hơn hai, ba mươi năm, nhưng lại rõ ràng ghi đích danh cậu.

    Trải nghiệm này thật đáng sợ tột độ, nhưng Sōta nén lại cảm giác nổi da gà, đọc bức thư bên trong. Nội dung rất ngắn gọn:

    [Hãy tìm ra]

    [Công chúa kỵ sĩ, pháp sư, thánh chức giả, ninja]

    [Kiếm và phép thuật của họ, sẽ cắm xuống lá cờ hiệu đầu tiên]

    "…Đây là gì?"

    Bức thư kết thúc ở đó.

    Nội dung có thể nói là hoàn toàn khó hiểu.

    Trước cả khi cậu ra đời, bức thư này đã ở đây, rồi đích danh gửi cho cậu sao?

    Tất nhiên, bức thư này cũng có thể là gửi cho một người khác trùng tên trùng họ… nhưng, liệu có phải là trùng hợp không?

    Chẳng lẽ, cậu đã bước vào một lĩnh vực không nên bước vào… và bị giam cầm trong cái lồng kỳ lạ mang tên học viện này sao?

    Hay là, nó cũng có liên quan đến vụ tai nạn đắm tàu đáng ghét đó… ?

    Một cảm giác bất an gần như tuyệt vọng ập đến Sōta.

    Dù đọc đi đọc lại bao nhiêu lần, trong thư vẫn không có câu trả lời mà cậu thực sự muốn.

    Cảm giác bất an đang bao trùm tâm trí Sōta, vào lúc này, chỉ đơn thuần là "bất an" mà thôi.

    Đúng vậy—

    —Chỉ giới hạn ở lúc này.

    Đêm đó, sau một ngày dọn dẹp đồ đạc đến mức người đầy bụi—

    Kikuno vẫn đang ngâm mình trong bồn tắm để thư giãn cơ bắp sau khi bê vác nặng. Còn Akane thì đã kiệt sức giữa chừng khi tắm, cả người đổ vật ra giường trong phòng. Riêng Megumi thì đã mệt đến mức không thể nhúc nhích được nữa.

    Chỉ có Nanami K. Bladefield, người hầu như không phải bê vác nặng, trông vẫn ung dung thoải mái. Cô ấy ngồi trên chiếc sô pha dài trong phòng khách, duỗi thẳng chân một cách bất lịch sự, đọc sách ở cái vị trí gần đây đã trở thành chỗ độc quyền của mình.

    …Thế nhưng, Nanami hoàn toàn không lật trang, trông có vẻ lơ đãng.

    "…………"

    "Sao vậy, Nanami?"

    Sōta, sau khi rửa xong bát đĩa bữa tối, vừa lau tay vừa bước vào phòng khách. Theo lịch phân công, lẽ ra Akane là người rửa, nhưng vì cô ấy quá mệt không làm việc được, cuối cùng Sōta phải làm thay.

    Vốn dĩ Sōta là người khá lạnh nhạt với mọi người, việc cậu chủ động quan tâm đến Nanami thế này thật hiếm hoi.

    "Ngươi trước đây… từng nói rằng ở bên cạnh người khác sẽ mang lại bất hạnh cho họ… đại loại như thế phải không?"

    Giọng nói nhẹ nhàng của Nanami khiến Sōta nhíu mặt.

    "…Chuyện đó ư?"

    "Là vì sức mạnh đó sao? Hay vì ám ảnh của tai nạn vẫn còn?"

    "Cô hỏi thẳng thừng quá nhỉ."

    "Bản cung trước đây cũng từng nói rồi mà. Bản cung quan tâm đến những kẻ kỳ lạ. Tại sao ngươi lại trở nên bi quan như vậy chứ… Bản cung rất tò mò."

    Nanami ngước nhìn Sōta đang cười khổ một cách tự giễu.

    "Tôi nghĩ… cả hai đều đúng."

    Sōta không nói rõ. Cuối cùng, Nanami vẫn không thể hỏi ra nguyên nhân vết thương lòng của cậu. Nhưng cô ấy cũng nhìn ra được vết thương đó sâu sắc đến nhường nào.

    "Tại sao cô lại hỏi chuyện này?"

    "Nói ra… thì dài dòng lắm."

    Nanami nói mơ hồ, đồng thời bắt đầu hồi tưởng lại những gì đã xảy ra vào ban ngày khi dọn dẹp đồ cũ ở tầng hai.

    "Tôi nói Akane này."

    Trong căn phòng đầy bụi bặm—

    Nanami K. Bladefield, người vẫn luôn lười biếng không làm gì, gọi Akane đang cật lực bê những đồ cũ không còn dùng được ra ngoài.

    "Chuyện gì vậy?"

    "Dạo này cô ít nói chuyện với Sōta lắm phải không?"

    Vừa nhắc đến tên Sōta, Akane liền giật mình kinh ngạc, chiếc ghế trên tay cũng vì thế mà rơi xuống.

    "Bản cung biết cô rất ngại, nhưng cứ thế này, Sōta có khi sẽ bị Megumi cướp mất đó nha?"

    "…………"

    Akane lộ ra nụ cười khổ trông rất khó xử, rồi cúi đầu.

    "Em nghĩ người như em… không thể mang lại hạnh phúc cho Sōta-kun."

    Nanami thầm nghĩ câu này hình như đã từng nghe ở đâu đó, liền chăm chú nhìn Akane.

    Akane dường như đã thua trước áp lực ánh mắt của Nanami… cũng như thể cuối cùng cô ấy đã quyết định trút bỏ nút thắt trong lòng đã giữ bấy lâu. Cô nhìn ra ô cửa sổ bám đầy bụi bẩn lâu ngày, nhìn ra cảnh rừng cây xanh tươi bên ngoài rồi cất lời.

    Cứ như thể cô đang ở trong nhà tù tâm hồn của mình, nhìn ra thế giới tươi đẹp bên ngoài…

    "Chuyện đó là năm năm về trước…"

    Khi đó—

    Akane thường xuyên trốn tiết năng khiếu, lảng vảng đến thư viện gần đó.

    Đó là để gặp một cô bé mà cô đã kết bạn ở đó.

    Bạn bè… Đối với Akane, cháu gái của chủ tịch Tập đoàn Mahōzawa, từ đó có nghĩa là những thị giả được người thân ban cho cô.

    Khi ấy, để mở rộng tầm nhìn của Akane, gia sư đã tích cực đưa cô đến những nơi cô hứng thú. Và những nơi Akane hứng thú cũng bao gồm thư viện. Hành động "mượn sách" đối với một tiểu thư khuê các như cô mà nói, rất thú vị.

    Dù đã quên mất quá trình quen biết, nhưng cảm giác lần đầu tiên có được "một người bạn bình đẳng" ở nơi đó, đối với Akane mà nói, thật mới mẻ và khiến cô vui sướng khôn tả, đến nay vẫn khó quên.

    Thế nhưng, một ngày nọ, mối quan hệ riêng tư của hai người bị lộ ra, dường như là điều hiển nhiên.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận